1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 25



      thuyền, Chu Diễm nhìn về phía xa.

      Ngày đó Nghiêm Phương Phương than thở với : “Aiz, lời mở đầu này mẹ em dùng hai năm rồi, sao đổi mới , cái gì mà mười tám tỉnh chứ, ràng ngay cả bờ Trường Giang bên kia còn chưa qua.”

      Vậy mà trong chớp mắt đứng ở Trường Giang.

      Chu Diễm có cảm giác kì lạ, trời cao, núi sông xa xôi như thế, vậy mà tất cả phong cảnh đều hợp lại chỉ con thuyền.

      ngừng sinh sôi, sông Trường Giang vô tận, sinh mệnh lưu động, sông núi to lớn cũng bằng sức mạnh này.

      “Nghĩ gì vậy?” Lí Chính cúi đầu hỏi.

      Chu Diễm: “Em cảm thấy nước thần kì.”

      “Thần kì?”

      “Em nhớ lúc học tiểu học, có lần giáo viên giảng đạo lí, giọt nước lên bàn, nước nhanh chóng bốc hơi, sau đó bưng tới bể cá, trong bể có rất nhiều cá vàng, chúng là những con cá được bọn em nuôi học kì.”

      “Đạo lí… tích tiểu thành đại sao?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ phải, là giọt nước chỉ có bỏ vào biển rộng mới vĩnh viễn khô cạn, người chỉ khi dung hợp vào tập thể mới có được sức mạnh lớn nhất.”

      “Đây là đạo lí gì vậy, danh nhân nào thế?”

      Chu Diễm: “Lôi Phong.”

      Lí Chính: “…”

      Tiêu hóa trong mấy giây, trong ngực Lí Chính chấn động mấy cái, còn vây nữa, đứng bên cạnh hỏi: “Em cảm thấy có lí?”

      Chu Diễm: “Có thể lưu truyền đến nay, cảm thấy có lí ư?”

      “Có lí…” Lí Chính , “Thí nghiệm của giáo viên em mới là có lí.”

      “Hả?” Chu Diễm cảm thấy hứng thú, “Là sao?”

      giọt nước thể biến đổi khí hậu, chỉ có tập hợp thành biển mới có thể gây ra sóng gió, lật thuyền, nuốt người.”

      “… Danh nhân nào vậy?”

      Lí Chính: “ .”

      Chu Diễm: “…”

      Lí Chính liếc , như cười như : “Sao trong lòng mắng thầm gì vậy?”

      “… .”

      Lí Chính nghiêng người dựa vào bàn, nhìn Chu Diễm: “Em nhất định nghĩ thế này có lí gì chứ.”

      Chu Diễm im lặng, xem như cam chịu.

      Lí Chính: “Biết tại sao câu của Lôi Phong là có lí ?”

      “Tại sao?” Chu Diễm hỏi.

      “Bởi vì ta là Lôi Phong, ta nổi tiếng, cho nên lời của ta chỉ cần tùy tiện trích hai câu là thành đạo lí, tất cả đạo lí đều giống như vậy. Cái này cũng giống như khi người giàu và người ăn mày khoe đồ mới ấy.”

      Chu Diễm á khẩu trả lời được.

      Lí Chính tiếp: “Giáo viên của em chỉ dạy nửa, thực ra còn có đạo lí dân dã nữa.”

      “Nước chảy đá mòn, nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền.”

      Lí Chính liếc cười: “Biết suy ra ba, rất tốt.”

      Chu Diễm: “Tất cả đều là gượng ép, khớp với thí nghiệm.”

      “Nên mới giáo viên của em chỉ dạy ý nghĩa bình thường, lãng phí cả bể cá vàng kia.”

      Chu Diễm: “ nên làm giáo viên mới phải.”

      có chí hướng như em.”

      Chu Diễm nghiêng đầu.

      Lí Chính nhìn cười: “Lại đây, dạy em thêm đạo lí nữa.”

      Lí Chính chỉ về phía trước, xuyên qua cửa kính khoang thuyền, xuyên qua con sông ngừng sinh sôi, đó là thành phố khác, khoảng cách xa như vậy mà có thể nhìn thấy các tòa cao ốc san sát nhau.

      “Nhìn , đó là đất liền, người bờ dựa vào chân để bộ, cưỡi xe hai bánh, lái xe bốn bánh, từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, nửa đêm đắm mình trong quán bar.”

      Chu Diễm nhìn cao ốc ở phía xa, biết có bao nhiêu tầng, cao nhưng thể leo vào, mây cũng xuyên qua được.

      đất liền là loại cuộc sống, muôn màu muôn vẻ xa hoa trụy lạc, sông là cuộc sống khác, nghìn ngày như , nhạt nhẽo y như nước, biết khi nào bị sóng to đánh cho tan tác.”

      Chu Diễm kinh ngạc đến mức lên lời.

      Đạo lí này hơi dài, thể lập tức tổng kết được, vẫn chưa lọc được ra lời vàng ý ngọc.

      Có lẽ đây là hình thức của sinh mệnh từ xa xưa, có lẽ là khoảng mấy chục năm, thể dễ dàng khái quát được trong mấy câu ngắn ngủi.

      lúc sau, cuối cùng Chu Diễm cũng lên tiếng: “Vậy còn , tại sao lại ở đây?”

      Ở chỗ này, chạy sông, chiếc thuyền, bát cơm, đĩa đồ ăn, bầu bạn với sóng gió.

      Thuyền trôi sông tương đối ổn định, Lí Chính im lặng lát, dường như tự hỏi.

      “Sống cần gì phải có lí do.” thuận miệng .

      qua hai ba chiếc thuyền, có thuyền giống như của bọn họ, có thuyền có người đứng ở mũi thuyền và đuôi thuyền, bên ngoài boong thuyền có người lớn trẻ phơi quần áo.

      Chỉ có thuyền của Lí Chính, từ trước đến nay chỉ có mình .

      Chu Diễm tiếp nữa, sang chuyện khác: “Em bôi xong rồi.”

      “Ừ.”

      Chu Diễm quan sát : “Còn mặt sao?”

      cần.”

      Chu Diễm bỏ dầu hoa hồng vào túi: “Em cất dầu hay để lại chỗ ?”

      “Mang .”

      tại tiếp tục lái thuyền à?”

      “Ừ.”

      Chu Diễm buộc lại túi, chuẩn bị rời , vừa xoay người, lại quay đầu: “Đời người có ba việc khổ, chống thuyền thợ rèn xay đậu hũ, là ai ?”

      Lí Chính nhíu mày, hiểu được ý của .

      Chu Diễm hỏi: “Đây là lời có lí sao?”

      Lí Chính nở nụ cười: “Phải.”

      Chu Diễm gật đầu, lúc này mới xoay người rời .

      Lí Chính nhìn ra khỏi khoang, nghe tiếng bước chân xa, đầu ngón tay gõ bàn, đứng lát, mới xoay người cầm bánh lái, lẩm bẩm cười: “ nhóc này!”

      Bến tàu Hành Thông.

      Nhóm Tưởng Bác Văn đợi mấy ngày, nhưng vẫn nhận được tin tức về đám cướp, tâm trạng tốt đẹp khi du lịch sớm bị phá hủy, Vương Khiết lấy tay quạt quạt, nhíu mày: “Tớ muốn đứng ở đây, chán chết được.”

      Từ Dương: “Về nhà thôi. Mợ nó, sau này bao giờ tới chỗ này nữa, cái thành phố rẻ rách này!”

      Vương Khiết hỏi Cao Quân: “Còn cậu sao, còn muốn ?” Gọi tiếng, ta vẫn để ý, “Này, nhìn gì thế?”

      Theo tầm mắt của Cao Quân, Vương Khiết nhìn qua: “Các cậu xem Tưởng Bác Văn bị mất não hay sao mà trò chuyện hăng say với người công nhân đóng thuyền thế kia?”

      Từ Dương cười, quan sát Cao Quân, sâu xa : “ trò chuyện sao biết được người đâu chứ.”

      Người công nhân bận rộn, mồ hôi ướt đẫm, nhận lấy đồ uống Tưởng Bác Văn đưa, uống mấy hớp: “Cậu hỏi thuyền của Tiểu Lí hả?”

      Tưởng Bác Văn: “Vâng, là thuyền của ta, ta đâu vậy ạ?”

      “Để tôi nghĩ .” Người công nhân lại uống mấy ngụm, “A, hình như là đến Khánh Châu, đến đó rồi quay lại.”

      “Khánh Châu?”

      Tưởng Bác Văn lời cám ơn.

      Vương Khiết thấy Tưởng Bác Văn quay lại, hỏi: “Aiz, cậu vừa trò chuyện gì vậy?”

      có gì.”

      Từ Dương cười nhạo: “Còn chuyện gì nữa chứ, phải hỏi thăm người thuyền kia đâu sao.”

      “Thuyền gì?” Vương Khiết khó hiểu.

      “Người đàn ông ở khách sạn kia, phải cậu ta tìm người sửa thuyền của ta sao?”

      Vương Khiết suy nghĩ, hừ tiếng, đáp lại.

      Mấy người lại trở về, Cao Quân rớt lại phía sau, bên cạnh Tưởng Bác Văn: “Bọn họ muốn nữa, muốn về.”

      “Ừ.” Tưởng Bác Văn tập trung.

      “Còn cậu?”

      Tưởng Bác Văn nhíu mày, đột nhiên : “Cao Quân, cậu thực biết nhà Chu Diễm xảy ra chuyện gì ư?”

      Cao Quân sửng sốt: “Tớ… Sao tớ biết được chứ?”

      Tưởng Bác Văn dừng bước, xoay người nhìn ta: “Cậu biết.”

      Cao Quân né tránh: “Cậu linh tinh gì đấy.”

      “… Chu Diễm rơi xuống sông, cậu thấy chết mà cứu, vì cậu ngã bệnh nên tớ cũng truy hỏi.”

      Cao Quân nhịn được: “Tớ có! Tình hình lúc ấy…”

      “Đủ rồi!” Tưởng Bác Văn muốn nghe, “Cậu chỉ cần cho tớ biết rốt cuộc nhà Chu Diễm xảy ra chuyện gì là được.”

      Cao Quân cúi đầu, trong ngực phập phồng, lúc lâu mới : “Cha cậu ấy mất rồi.”

      Tưởng Bác Văn sửng sốt: “Thầy Chu?”

      Cao Quân châm chọc: “Chết chả vẻ vang gì, còn cái gì mà thầy…”

      “Cậu gì thế… Cậu có ý gì?”

      Cao Quân nhìn cậu ta: “Tớ biết, tớ chỉ nghe cha tớ thế.”

      Cao Quân cắn chặt răng, muốn tiếp, Tưởng Bác Văn cũng ép buộc, lơ đãng về phía trước, được lát, cậu ta lại đột nhiên hỏi: “Có phải tại nhà cậu ở Khánh Châu?”

      Lí Chính lái thuyền, Chu Diễm lau nóc thuyền.

      Đứng từ cao nhìn Trường Giang lại là phong cảnh khác, Chu Diễm đổ mồ hôi, đứng thẳng nhìn nước sông ở phía xa, từ từ thở hổn hển, bất tri bất giác hát mấy câu, ngốc nghếch cười, lại cúi xuống, tiếp tục làm việc.

      Tầm chạng vạng, Chu Diễm tắm, nghe thấy Lí Chính hét to gọi người hỗ trợ.

      Thuyền cập bờ, Chu Diễm tắm nhanh hơn.

      Vừa ra khỏi WC, đúng lúc chạm mặt Lí Chính, Chu Diễm lùi về phía sau hai bước, Lí Chính kéo lại hỏi: “Vừa tắm?”

      “Vâng, đến bến tàu nhanh thế ạ?”

      “Thế mà nhanh á? Mất cả nửa ngày đấy.” Lí Chính bỏ ra, “ thôi.”

      Chu Diễm theo Lí Chính, vừa lên bến tàu, từ xa người chạy tới nhào vào trong lòng , la to: “Chị Bạch, chị Bạch, sao chị lại tới đây, em nghĩ là chị rồi cơ. Em nhớ chị muốn chết.”

      Chu Diễm ôm Hân Hân cười: “Chị cũng rất nhớ em.”

      nhóc sáu tuổi cũng khá nặng, bình thường nhìn Lí Chính thoải mái ôm, vào trong tay mới biết chịu nổi, cánh tay run rẩy, đúng lúc có người kéo nhóc qua.

      Lí Chính nâng Hân Hân lên, hỏi: “Cha cháu đâu?”

      Hân Hân vui vẻ gọi: “Cao thêm chút nữa , cháu muốn lái máy bay.”

      Lí Chính đặt nhóc lên cao hơn, Hân Hân vui vẻ hét chói tai.

      “Được rồi, cha cháu đâu?”

      “Cha cháu đến khách sạn trước rồi, bảo cháu đón hai người.”

      Lí Chính đặt Hân Hân xuống đất, nhanh về phía trước, Hân Hân kéo tay Chu Diễm, sôi nổi đuổi theo.

      đám lái thuyền ngồi ăn cơm trong khách sạn, TV tường chiếu chương trình dự báo thời tiết, mấy ngày tới có bão, mấy người lái thuyền oán giận: “Có để cho người ta sống nữa đây.”

      Lão Lưu chiếm được vị trí tốt vẫy tay: “Chỗ này!”

      Lí Chính về phía ông.

      Lão Lưu: “Chờ cậu hơn nửa ngày đấy, sao từ Hành Thông đến đây mà mất nhiều thời gian vậy?”

      Lí Chính: “Cửa kính thuyền bị vỡ, tìm người sửa chữa, nên chậm ngày.”

      “Tôi bảo cậu sửa sớm rồi.”

      Chu Diễm theo Hân Hân vào, gọi tiếng: “Lão Lưu.”

      “Á!” Lão Lưu giật mình, “Sao cháu…”

      Ông nhìn về phía Lí Chính, Lí Chính rút hai chiếc đũa, gắp thịt bò bỏ vào miệng, hỏi: “Đủ đồ ăn rồi?”

      “Còn thiếu hai món nữa.” Lão Lưu nhìn Lí Chính, lại nhìn Chu Diễm, lúc sau mới , “Tiểu Bạch ngồi , muốn uống gì gọi.”

      Chu Diễm: “ cần đâu ạ.”

      Lão Lưu gọi thêm cho mình và Lí Chính mỗi người chai bia.

      Lí Chính dùng đũa chọc hai chai bia, hỏi: “Tiểu Lí đâu?”

      mua đồ với vợ cậu ta rồi.”

      Trong đầu Lão Lưu đầy câu hỏi, ăn cũng biết vị, ăn xong quay lại bến tàu, lúc chuyển hàng cho Lí Chính, nhịn được giọng hỏi: “Sao con bé lại cùng cậu?”

      Lí Chính: “Tình cờ.”

      “Tình cờ?” Lão Lưu nhìn về phía mấy đứa nhóc chơi đùa với Chu Diễm, “Cũng khéo .”

      “Ừ, vừa khéo.”

      Bến tàu nhộn nhịp, Chu Diễm mang mấy đứa trẻ ngồi vào góc, kể chuyện cổ tích cho lũ trẻ, cậu nhóc kinh ngạc: “Hóa ra bé bán diêm bị bọn buôn người lừa gạt?”

      Vẻ mặt Chu Diễm tự nhiên: “Các em biết đấy, cha mẹ các em bận rộn, có thời gian để ý các em, nên các em thể chạy linh tinh, càng phải cảnh giác với người lạ, nếu bị bọn buôn người bắt cóc bán diêm, vậy phải làm sao?”

      Nhân sinh quan của mấy đứa trẻ bị chấn động, lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

      Ráng chiều tà, bến tàu trầm bổng tiếng đọc sách của bọn trẻ:

      “Trời tròn che biển rộng, nước đen nâng chiếc thuyền độc

      nhìn thấy núi xa, chân trời chỉ có đụn mây

      Cũng nhìn thấy cây, nước chỉ có hải âu

      Vù vù thổi tan ngày mây mù ngày sầu (*)”

      (*) Bài thơ “Qua Ấn Độ Dương” của Chu Thái Huyền, tác giả này nổi ở Việt Nam nên chả có ai dịch thơ, tớ đành chém gió theo nghĩa, ai có bản dịch thơ hay hơn góp ý cho tớ sửa nhé chứ tớ mù thơ thẩn lắm

      Mấy người lớn vừa nghe vừa cười, người mượn bật lửa của Lí Chính châm thuốc: “Bài thơ gì thế, kì lạ vậy.”

      “Ai biết.” Lí Chính phả ngụm khói, “Được rồi.”

      Đối phương thu lại thuốc lá, cắn thuốc: “ nhóc kia vẫn là sinh viên nhỉ? Có học vấn, bịa chuyện cổ tích cũng hợp lí, lừa con bé ngốc nhà tôi hoảng hốt.”

      Lí Chính cười.

      Người bên cạnh cũng xen vào: “ nhóc học đại học nào vậy, tới đây nghỉ hè à?”

      Lí Chính hút thuốc đáp.

      “Là em cậu?”

      “Là vợ cậu à?”

      nhóc mới bao nhiêu tuổi chứ.”

      “Tốt nghiệp đại học chưa?”

      Lí Chính nghe tiếng, híp mắt nhìn người bên đầu kia, hút hết nửa điếu thuốc mới : “Tương lai ấy làm giáo viên.”

      “Giáo viên? Tốt lắm.”

      Lí Chính cười: “Giáo viên vớ vẩn dạy hư học sinh.” hô to, “Hân Hân, lại đây!”

      Hân Hân vội vàng chạy tới, Lí Chính dặn dò nhóc hai câu.

      Qua lát, ráng chiều khuất dạng, Hân Hân kéo Chu Diễm chạy .

      Chu Diễm còn tưởng nhóc muốn chạy đâu chơi, ai ngờ Hân Hân lại mang tới chỗ hồ nước,

      Chu Diễm: “Em muốn bơi à?”

      Hân Hân ngạc nhiên: “Chị Bạch thông minh quá.”

      Chu Diễm: “ phải lại muốn dạy chị bơi đấy chứ?”

      Hân Hân thán phục: “Sao chị biết. Chị biết xem bói à?”

      Chu Diễm xoa đầu nhóc, buồn cười: “Tìm bể bơi , an toàn hơn.”

      cần, chỗ này có thể xuống nước được, nước nông lắm, ban ngày còn có các chú trông coi, có thể bơi miễn phí.”

      Chu Diễm nghe hiểu ra đây là phúc lợi chính phủ cung cấp cho người dân.

      “Vậy em bơi , chị ở bên cạnh coi chừng em.”

      “Em dạy chị bơi.”

      Chu Diễm giải thích: “Em là trẻ con, mặc như vậy có thể bơi được, chị là người lớn, mặc vậy xuống rất lúng túng.”

      “Trời tối rồi, có ai nhìn đâu. Chị xem bên kia cũng có mấy và các bạn bơi lội đấy.”

      Chu Diễm vẫn lắc đầu, để cho Hân Hân bơi mình.

      Nước thực nông, Hân Hân vẫy tay với , Chu Diễm : “Em bơi lát thôi nhé.”

      Hân Hân chui vào trong nước.

      Hồ nước miễn phí, thời gian vẫn còn sớm, số lượng trai đến bơi lội hề ít, đến bảy rưỡi, đám người dần dần rời , Chu Diễm mới từ từ xuống nước.

      Hân Hân nổi lên mặt nước, giống như cá bơi đến trước mặt : “Chị Bạch, đừng sợ, chỉ cần bơi ra giữa chết đuối được đâu.”

      “…” Chu Diễm , “Cám ơn em an ủi chị.”

      Chu Diễm xuống nước, mực nước còn chưa đến ngực .

      Cả người Lí Chính đầy mồ hôi, cởi áo ra, thả tay xuống sông, rửa mặt, ngồi lên thùng gỗ, lấy điếu thuốc ra hút.

      Hút được lát, Lão Lưu từ xa gọi : “Sao bọn Hân Hân còn chưa về?”

      “Còn sớm mà.”

      “Ngày mai cậu chuyển xong hàng à?”

      “Xem tình hình .”

      “Ngày mai tôi còn hẹn với ông bạn cũ, buổi tới mới được.”

      “Uhm.” Lí Chính dập thuốc, đứng lên, “Chú về nghỉ , cháu đón họ.”

      Tối nay nhìn thấy trăng, Lí Chính theo đèn đường, từ từ tới hồ nước, từ xa nghe thấy tiếng trẻ con hét ầm lên.

      “Chị ngốc quá , cánh tay cứ như vậy là được. Người nổi lên, chị yên tâm. Aiz, sao chị lại uống nước hồ thế, lúc bơi người ta tiểu vào đấy. Aiz, sao chị lại uống tiếp thế.”

      “Chị Bạch, em phát điên với chị mất.”

      Chu Diễm sặc nước, trong mũi toàn là nước, tay dao động trong nước, được lời nào, lê chân định lên bờ, hạ quyết tâm bao giờ học bơi nữa, tay vừa chạm vào bãi cỏ, đôi dép lê xuất trước mặt .

      Chu Diễm ngẩng đầu lên.

      “Hân Hân, tự bơi , để chú dạy chị ấy.”

      “Chú Lí tới rồi, em mặc kệ chị đấy.” Hân Hân vui vẻ, bơi xa cùng hai cậu nhóc vừa kết bạn.

      Lí Chính ngồi xổm mặt đất, như cười như : “Còn bơi được .”

      Chu Diễm ho mấy tiếng, bằng giọng mũi: “ học đâu.”

      sang bên cạnh, Lí Chính chặn lại.

      tháo dép lê ra, cởi áo, xuống nước, nhân cơ hội muốn lên bờ, lại nghe thấy : “ có tiền đồ. Lại đây!”

      Chu Diễm bị kéo qua, nước dâng qua ngực , Lí Chính kéo xa hơn, Chu Diễm bị kéo xuống, lại uống ngụm nước, “Lí Chính!”

      “Lần trước dạy em như thế nào, nhanh như vậy quên rồi?” Lí Chính đặt tay Chu Diễm lên vai mình, “Coi như tấm bảng di động, đạp chân .”

      Chu Diễm hít thở sâu, cảm thấy tay mình đặt lên làn da vừa dày vừa nóng, đạp chân, được Lí Chính mang bơi về phía trước, khi cẩn thận uống mấy ngụm nước, Lí Chính lại kéo lên, ôm để cho nghỉ lát, sau đó lại tiếp tục.

      Chu Diễm có thiên phú bơi lội, chân tay chịu phối hợp, mất lúc lâu, nhờ Lí Chính đỡ mới bơi được chút, thử buông ra: “Đúng rồi, thử bỏ tay ra xem sao?”

      Tay Chu Diễm nắm cánh tay căng thẳng.

      Lí Chính rút tay ra: “Thử xem nào.”

      Chu Diễm bỏ cả hai tay ra, cả người lại nhào xuống nước.

      “Ầm” tiếng, Lí Chính kéo lên.

      Chu Diễm sặc nước: “ được đâu.”

      “Vô dụng.”

      Lí Chính ôm tựa vào bờ, toàn bộ sức nặng của Chu Diễm đều đồn hết lên người Lí Chính.

      Gió khẽ thổi, mùi cây cỏ ngập tràn, đầu có trăng, đèn đường cách nơi này hơi xa, bốn phía mờ tối, phía xa còn có tiếng người cười đùa ầm ĩ.

      Chu Diễm tựa vào bờ, phía sau là nền đất lạnh lẽo, lau nước mặt, thở hổn hển, cúi đầu: “Lên thôi.”

      Lí Chính chống tay vào bờ, vây vào trong lòng.

      Tóc ướt sũng, búi tóc đầu lỏng lẻo, Lí Chính nhàng tháo ra, tóc như thác nước buông xõa xuống vai Chu Diễm.

      Lí Chính vén tóc ra sau cho : “Trước đó đọc thơ gì vậy?”

      “Cái gì?”

      “Cái gì mà trời tròn biển rộng.”

      “Thơ nhớ nhà.”

      “Chẳng có gì đặc sắc.”

      Chu Diễm: “Thơ cổ phải như vậy.”

      Lí Chính hừ tiếng, chẳng tỏ ý kiến.

      Chu Diễm: “Quần áo của ở phía này.”

      “Ừ, ở bên kia.”

      “Vậy sang đó .”

      Lí Chính im lặng, tay khẽ dịch chuyển sau cổ , hỏi: “Bơi qua?”

      “Ừ.”

      “Em biết bơi à?”

      Chu Diễm: “Có thể di chuyển chút.”

      “Chậc…” Lí Chính cười, cúi đầu hôn cái: “Nên khen em?”

      Chu Diễm quay đầu , hai tay thể duỗi ra, đành dùng sức đẩy nước bên dưới vạt áo.

      Lí Chính chen vào giữa hai chân , nâng mông lên, ôm lấy , kéo vào trong lòng mình, Chu Diễm thả áo ra, giữ chặt bờ vai .

      Mái tóc đen thả xuống sau lưng , Lí Chính giữ chặt hôn xuống.

      Đám người lớn trẻ trong hồ còn vui đùa ầm ĩ, tiếng cười lan tràn trong hồ nước.

      Buổi tối giữa hè là thời điểm thích hợp nhất để ngâm mình trong nước, xua tan cái nóng của ban ngày.
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 26



      nền đất khô ráo, nước tí tách.

      Chu Diễm ngồi xuống đất, cúi đầu vắt nước quần áo, tạo thành dòng chảy , chầm chậm tí tách mặt đất.

      Áo phông dính sát vào cơ thể, khẽ kéo ra, ngón tay đột nhiên chạm vào lưng, từ trái sang phải, từ từ xẹt qua.

      Chu Diễm cúi lưng.

      Lí Chính nằm mặt đất, tay gối lên sau đầu, khẽ xẹt qua, hỏi: “Vừa rồi bị đau?”

      sao.”

      Nền đất cứng, phía sau lưng có lẽ bị đỏ rồi, tóc dài che khuất hơn nửa lưng, nhìn ra được. Lí Chính cầm nhúm tóc của , nhìn chằm chằm từ đầu đến chân, nhưng vẫn nhìn được thấy mặt.

      “Dự báo thời tiết còn có bão.”

      “Ừ, sao?” Lí Chính .

      “Vậy còn lái thuyền ?”

      “Ngày mai di.”

      “Bọn Lão Lưu sao?”

      “Bọn họ cũng , nhưng là trở về.”

      “Điểm cuối của là ở đâu?”

      Người hỏi vẫn đưa lưng về phía , Lí Chính dịch chuyển tay xuống dưới, dừng chút bên eo , bám lấy ngồi dậy.

      Chu Diễm rụt lưng.

      Lí Chính ôm , ánh mắt nhìn được khuôn mặt nghiêng của : “Từng đến Khánh Châu chưa?”

      Chu Diễm: “Từng đến hai lần rồi.”

      “Đến làm gì?”

      chơi.”

      Lí Chính cười: “Em cũng chơi ư?”

      “… Sao em lại chơi chứ?”

      “Khánh Chấu có gì để mà chơi chứ, xung quanh toàn là thành thị… Bên kia có công viên trò chơi đấy, ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “Từ nhiều năm trước em cùng cha rồi, quê đồng nghiệp của cha em ở đó, cho nên mang em chơi…” Giọng của Chu Diễm thấp xuống chút, dừng lúc mới tiếp, “Lúc đó công viên kia còn chưa xây dựng đâu.”

      “Xem ra đúng là em thực từng đến đó.”

      “Sao giả được chứ.” Chu Diễm dịch đầu ngón chân, “ về chứ? Hân Hân chơi đủ rồi.”

      Lí Chính: “Em ngồi , lấy quần áo.”

      “Cùng .”

      Lí Chính vỗ vai : “Ngồi .”

      xong, Lí Chính đứng lên, nhảy xuống nước, bơi về phía trước.

      Đôi vai dày rộng, cánh tay khỏe mạnh dễ dàng rẽ nước, làn da rám nắng, cơ thể hàng năm kéo dây thừng chuyển hàng, tất cả đều giống với người đàn ông bơi trong hồ.

      Chu Diễm nhìn người dần dần xa, cắn môi, giơ tay lên, ngón trỏ khẽ xoa môi, dường như hơi thở của người nọ vẫn còn lưu lại, đầu lưỡi hơi run lên.

      Chu Diễm cảm thấy nóng, phẩy phẩy tay.

      Lí Chính ra khỏi mặt nước, lên bãi cỏ, dép lê, Hân Hân vui đùa bên kia, vội bơi tới hỏi: “Chú Lí, phải về rồi ư?”

      Lí Chính: “Chưa về đâu, cháu tiếp tục chơi , chú ý an toàn.”

      “Yeah!” Hân Hân hoan hô.

      Chu Diễm đợi lát, thấy bóng dáng xuất từ ven đường.

      Lí Chính đặt đôi dép xăng đan xuống đất, cầm lấy áo lau nước người: “Ngồi thêm lát nữa.”

      “Mấy giờ rồi?”

      Lí Chính: “Còn sớm.”

      Chu Diễm nhúng chân vào nước rửa, Lí Chính ngồi xuống bên cạnh .

      Chu Diễm: “Hình như em vừa nghe thấy tiếng Hân Hân.”

      Lí Chính đặt chiếc áo bẩn sang bên cạnh: “ chơi vui lắm, tí gọi con bé.”

      “À, đúng rồi, ngày mai mấy giờ xuất phát?”

      “Chờ sửa chữa xong … Đến lúc đó rồi xem tình hình.”

      “Vậy sáng mai em ra ngoài chút.”

      Lí Chính nhìn : “ đâu?”

      “Nghe gần đây có hầm tránh máy bay, Hân Hân muốn .”

      Lí Chính “ừ” tiếng.

      Chu Diễm hỏi: “Dây buộc tóc của em đâu?”

      Lí Chính sờ mặt đất, lại quét vòng: “ có, chắc rơi trong hồ rồi.”

      “… Bỏ .”

      có chuyện gì làm, Lí Chính rút bật lửa, gạt mấy cái, chiếu khắp xung quanh, đứng lên, ra phía sau.

      Chu Diễm quay đầu lại, thấy nhổ nắm cỏ gần đó, lại trở về bên cạnh ngồi xuống. Chu Diễm quan sát, trong đó có cỏ đuôi chó và hoa dại biết tên.

      Lí Chính uể oải ngồi, cúi đầu bện mấy cây cỏ, lấy bật lửa đốt, sau khi bện mấy cái, quấn lấy thành vòng tròn, dùng bật lửa đốt những chỗ thừa.

      Chu Diễm ngồi nhìn, chân vẩy nước trong hồ, qua lúc, người bên cạnh cầm tóc lên, quấn lại bằng cỏ.

      “Được rồi.”

      Chu Diễm sờ, chiếc vòng cỏ khá chắc, hình như còn chạm vào đóa hoa .

      Chu Diễm hỏi: “Có hoa?”

      “Ừ.”

      “Hoa gì vậy?”

      biết, hoa màu trắng.”

      Chu Diễm tò mò, tay gẩy đóa hoa phía sau, chân đạp nước.

      Lí Chính xoay bả vai chút, khớp xương kêu răng rắc, cánh tay chống đất, sau đó nằm xuống, nhìn thấy đầu ngón tay kia cứ gẩy gẩy lại, sắp làm hoa rơi xuống, cười bắt lấy tay : “Còn nghịch nữa tóc rơi ra đấy.”

      Gió nóng, trong khí có mùi bùn đất khiến cho người ta mơ màng say.

      lát sau, Lí Chính nhìn thấy quần áo người Chu Diễm khô: “Về thôi.”

      “Vâng.”

      Tay hai người vẫn nắm chặt cho đến khi gọi Hân Hân trở về mới buông ra.

      Hôm nay Hân Hân chơi vô cùng vui, đường trở về sôi nổi, ngừng chạy nhảy, lớn tiếng: “Chú Lí, sao chú mặc áo.”

      Lí Chính đưa áo đến trước mũi nhóc, Hân Hân khoa trương che nửa khuôn mặt: “Thối chết mất, toàn mùi mồ hôi.”

      Lí Chính đặt áo lên đầu nhóc: “Cầm giúp chú.”

      Hân Hân bỏ áo xuống, ghét bỏ xoay người bỏ chạy, cười khanh khách: “ đâu, thối muốn chết.”

      Lí Chính cười đặt áo lên vai, chậm lại, dưới chân là hai bóng dáng trước sau lồng vào nhau.

      Trở lại thuyền, Chu Diễm tắm, vừa chuẩn bị cởi quần áo, dừng lại, đứng trước gương, nghiêng đầu nhìn.

      Bóng đèn trong WC hơi thấp, ánh sáng u ám, màu xanh lẫn trong mái tóc đen, màu xanh có đóa hoa dại năm cánh màu trắng, chỉ bằng móng tay .

      Chu Diễm lặng lẽ nhìn mình trong gương.

      Cửa WC mở ra, Lí Chính : “Xong rồi?”

      “Vâng.” Tóc Chu Diễm xõa ra ẩm ướt, tay bưng chậu quần áo: “Em phơi quần áo.”

      .”

      Vừa có người tắm xong, bên trong còn mùi thơm từ dầu gội đầu.

      Dầu gội đầu giá rẻ có thể dùng như sữa tắm, vẫn còn hơn nửa, Lí Chính đứng trong bồn tắm, vừa mở nước, vừa bóp gói dầu, xoa lung tung đầu người, bọt vào mắt, lấy nước rửa, khi mở ra mơ hồ nhìn thấy nấm khung cửa sổ.

      chạm vào, ngờ là nấm .

      Trước đó lâu khi quét dọn vệ sinh có nấm, mới vài ngày lại có, loài nấm sinh trưởng nhanh. Lí Chính suy nghĩ chút, ngắt nấm, ném thẳng ra ngoài cửa sổ.

      Chỉ mất ba phút là tắm xong, tiện thể giặt quần áo, lúc ra, Chu Diễm còn chưa vào, mở cửa ra, đứng ở boong thuyền nhìn trời, bên cạnh là giá phơi quần áo.

      Lí Chính ra ngoài: “Nhìn gì vậy?”

      Chu Diễm cúi đầu: “Trời có thể mưa ?”

      chắc.”

      “Vậy thu quần áo vào thôi.”

      Lí Chính giũ quần áo ướt, treo lên: “Mới phơi được có lúc muốn thu vào rồi sao? Ướt cứ để mặc nó ướt, mặt trời mọc là khô thôi.”

      Chu Diễm còn lời nào để với người đàn ông cẩu thả này: “Mưa xuống giặt lần nữa.”

      thấy phiền à?”

      giặt quần áo mất mấy phút?”

      Lí Chính nhíu mày: “ phút.”

      “Vậy thu quần áo mất bao lâu?”

      Lí Chính cười: “Mấy giây.”

      Chu Diễm: “Nhiều lắm là chỉ mất có phút, có gì mà phiền chứ? Hoặc là phơi vào bên trong, hoặc là giặt lần nữa, chỉ có hai lựa chọn đó thôi. Nghe lời em phơi vào trong tiết kiệm được năm mươi giây.”

      Lí Chính đỡ lấy giá phơi quần áo cười to, Chu Diễm hoảng sợ, mặt nóng bừng: “Có gì đáng cười chứ…”

      Lí Chính giữ vai , kéo qua, hôn môi , cười : “Tài ăn thế này cũng muốn làm giáo.”

      Chu Diễm hơi cúi đầu.

      Quần áo được mang vào, đèn tắt.

      Chu Diễm nằm giường, nhìn điện thoại, thời gian vẫn còn sớm. ngây người lát, màn hình điện thoại tối đen, lại chạm vào, tay sờ lên bàn, lát sau chạm được thứ mình muốn.

      Đặt chiếc vòng cỏ lên màn hình điện thoại, nhờ ánh sáng điện thoại nhìn đóa hoa , Chu Diễm gẩy gẩy, trong lòng thầm đếm, cánh, hai cánh, ba cánh, bốn cánh, năm cánh, màn hình tối đen, lại chạm vào, gió khẽ thổi từ cửa sổ vào mang theo mấy hạt mưa bụi.

      Bên ngoài, Lí Chính tựa vào đầu giường, tiện tay đóng cửa sổ lại, đóng xong, lại quét quanh phòng ở, chờ nghe thấy tiếng đóng cửa sổ, mới dựa người lại, ngồi đến hơn nửa đêm mới cảm thấy buồn ngủ, mơ màng nhắm mắt lại.

      Mưa chả được bao lâu, hôm sau khí vẫn oi bức như trước.

      Chu Diễm mang Hân Hân ngồi xe buýt, xuống xe bộ bảy tám phút tới hầm tránh máy bay. Bảy rưỡi hầm mở cửa, các tới sớm, bên trong chỉ có hai ba cụ già.

      Ngồi lát, người dần đông hơn, phần lớn đều là các cụ già mang cháu đến, ồn ào ầm ĩ.

      Các cụ già chơi cờ trò chuyện, quan tâm bọn trẻ, suýt chút nữa chúng xới tung hầm lên, mấy cụ già mang cháu ngừng oán giận.

      Có đứa trẻ mệt rã rời, ghé vào bàn ngủ, người trông trẻ với người bên cạnh: “Tôi về lấy chăn, trông giúp tôi lát.”

      Vừa xong, bên cạnh đột nhiên có tấm chăn đưa qua, : “Thuê chăn ? Hai đồng tiếng.”

      xe buýt mất bốn đồng, đứa trẻ ngủ nhiều nhất cũng chỉ tiếng, thuê chăn vẫn còn rẻ chán.

      Chu Diễm nhận lấy hai đồng, lại hỏi ông lão mắng cậu nhóc bên cạnh: “Muốn có người trông trẻ ? Trước buổi trưa là năm đồng, tôi còn có thể kể chuyện cổ tích, dạy ghép vần và tiếng .”

      Chu Diễm đưa sách tiếng và thư trúng tuyển đại học tới trước mặt đối phương.

      lát sau, bàn của Chu Diễm có mười mấy đứa nhóc vây quanh.

      bến tàu, Lí Chính làm tới buổi trưa, mồ hôi tuôn như mưa, kéo áo lên lau mặt, lau cổ, nhận lấy điếu thuốc từ Lão Lưu: “Cũng còn sớm nữa.”

      “Vậy các cậu ăn cơm trước .”

      Lí Chính nhìn ánh mặt trời đỉnh đầu: “Vâng, nếu nhanh kịp đâu.”

      Lão Lưu: “Sao bọn chúng lâu vậy còn chưa về nhỉ?”

      “Sắp về rồi.” Lí Chính quay đầu lại, nhìn về phía xa, lát sau, lại lấy áo lau cổ, “Về rồi.”

      Từ xa, lớn dưới ánh mặt trời.

      Hân Hân nhào vào lòng Lão Lưu: “Cha!”

      Lão Lưu cười ôm lấy nhóc, sờ trán: “Ra hết mồ hôi rồi này, hai ngày nay con chơi đến phát điên rồi.”

      Lí Chính đứng im nhúc nhích, chờ người đến gần, gạt tàn thuốc lá, tàn thuốc bay vào túi nilon tay : “Mang cả hai chiếc chăn ?”

      “… Vâng.”

      Khóe miệng Lí Chính cong lên: “Kiếm được bao nhiêu?”

      Chu Diễm: “Bảy mươi đồng.”

      Lí Chính cắn thuốc lá, lắc đầu: “Thảo nào chuyên tìm người già bán thuốc.”

      Chu Diễm ngửa cổ, lườm , Lí Chính cười, xoa đầu .

      Cơm trưa vẫn ăn ở trong quán ăn nhóm lái thuyền thường ăn, Tiểu Lí và vợ ta cũng ở đó, mấy người ngồi ở chiếc bàn lớn.

      Lão Lưu nhìn Chu Diễm vùi đầu ăn cơm gắp thịt cười: “Chú còn tưởng rằng cháu thích ăn thịt, lúc ở thuyền chỉ ăn có mấy miếng, quán này làm thịt kho tàu ngon vậy sao?”

      Lão Lưu gắp miếng, nhai : “Cũng bình thường thôi.”

      Chu Diễm cười, lại gắp tôm ăn tiếp.

      Lí Chính tiêu diệt sạch cơm trong bát, tranh thủ nhìn , hừ tiếng bật cười.

      Khi hăng say ăn, đột nhiên có chiếc xe con dừng trước cửa, chiếc xe bóng loáng tỏa sáng, hợp với quán ăn này chút nào.

      Người từ trong xe bước xuống, mặc bộ quần áo thoải mái, đeo kính râm, vào quán, tháo kính ra, về phía bàn Lão Lưu cười: “Em đoán nếu chưa đến Khánh Châu chắc chắn ở đây.”

      xong, nhìn Chu Diễm bưng bát cơm, dường như hơi kinh ngạc, nhíu mày: “Người đẹp, em cũng ở đây sao?”

      Lâm Thái lưu manh cười.
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 27



      Bàn rộng, vẫn còn chỗ trống, Lâm Thái cũng ngại, kéo chiếc ghế ra, ngồi giữa Lão Lưu và Lí Chính.

      “Ôi, thức ăn ngon thế!” Lâm Thái chia thuốc lá cho mấy người đàn ông bàn, chia đến Tiểu Lí: “Gương mặt mới à, xưng hô thế nào đây?”

      Lão Lưu: “Đây là người tôi mới mời làm việc thuyền, Tiểu Lí và vợ cậu ta. Tiểu Lí, đây là Lâm Thái, bạn của Lí Chính.”

      Chào hỏi xong, Lâm Thái tiếp: “Tốc độ mời người của Lão Lưu nhanh thế, sớm tôi tới làm thuê cho chú rồi.”

      Lão Lưu đùa: “Tôi vẫn chờ cậu mang chứng minh đến đấy, chứng minh đâu?”

      “Đây là do chú đấy nhá, đến lúc đó tôi mang chứng minh đến, chú đừng có chơi xỏ.” Lâm Thái quay đầu, lại rút điếu thuốc ra cho vẫn im lặng ăn cơm, “Người đẹp, em có hút ?”

      Chu Diễm sửng sốt, lắc đầu, khách sáo cười.

      Lí Chính híp mắt cầm điếu thuốc: “ nhiều lời vô nghĩa thế. Sao đến gọi điện?”

      “Tiện đường qua, dù sao cũng phải ăn cơm trưa, cũng coi như là số đỏ.” Lâm Thái ném thuốc cho Lí Chính, khoác vai , “Duyên phận này thể tránh được sao em phải tránh chứ? Ơ, mặt bị làm sao vậy? Bị người đánh à?”

      Lí Chính quan tâm đến ta, xoay vai, gọi nhân viên phục vụ: “Mang thêm bát, thêm năm đồng cơm nữa.” tiếp, “Khách sạn của cậu đóng cửa à?”

      “Xí xí! Làm ăn rất tốt. Sao từ miệng được ra lời nào hay vậy?”

      Nhân viên phục vụ mang cơm tới, Lâm Thái chọc đũa: “Ăn cơm à? gọi rượu sao?”

      Lí Chính: “Xe kia phải của cậu à?”

      mà cũng giảng pháp luật với em sao?” Lâm Thái và cơm vào mồm, chỉ vào Chu Diễm, “Lão Lưu, chú còn đó phải là con chú? Lần trước ấy ở thuyền chú mà.”

      bậy gì thế, là em Lí Chính đấy, cậu biết à?”

      Lâm Thái nhìn về phía Lí Chính cười: “Em …?”

      “Chu Diễm.” Lí Chính gẩy tàn thuốc, với Chu Diễm, “Đây là Lâm Thái.”

      “Xin chào em của Chính, lần đầu gặp mặt.” Lâm Thái cợt nhả vươn tay.

      Chu Diễm nhìn Lí Chính, bỏ đũa xuống, bắt tay ta: “Chào .”

      Lí Chính lại xới thêm bát cơm, thấy trong bát Chu Diễm còn lại ít, đặt tô cơm sang bên cạnh, để ở vị trí thể xê dịch, vừa ăn vừa hỏi Lâm Thái: “Cậu định đâu?”

      “Khánh Châu. Nhìn tốc độ của thuốc của em mang đến nơi quá hạn rồi.”

      Lí Chính: “Trả lại cho cậu.”

      Bát cơm , Chu Diễm ăn sạch bát, lại xúc thêm muôi cơm, thấy vợ Tiểu Lí muốn xúc thêm cơm, chuyển tô cơm qua chỗ đó, Hân Hân ngồi im được nữa, chạy tới quấn lấy Chu Diễm.

      Chu Diễm ăn xong, với Lí Chính: “Em mang Hân Hân về trước nhé?”

      .” Lí Chính đáp.

      Tầm mắt của Lâm Thái theo sát lớn ra khỏi quán ăn, rồi mới dời , dừng mấy giây mới ăn tiếp. Mấy người Lão Lưu chuyện phiếm, Lâm Thái gắp đỗ: “Đỗ này mềm đấy. Em này của rơi từ trời xuống à, sao trước kia chưa từng thấy nhắc đến?”

      “Cậu rảnh rỗi vậy à?” Lí Chính thờ ơ .

      Lâm Thái cười: “Hỏi tiếng cũng được sao?”

      “Hỏi cái gì, tôi đây, cậu có ?”

      “Em lái xe chắc chắn đến nhanh hơn .”

      Chu Diễm trở lại thuyền, mang hai chiếc chăn ra giặt, nhân lúc trời còn nắng phơi khô.

      Hân Hân xoay quanh : “Chị Bạch, em sắp học tiểu học rồi.”

      Chu Diễm cười: “ , vậy em phải nghe lời cha học ghép vần nhanh.”

      Hân Hân thở dài: “Tại sao phải học chứ? Em muốn đến trường.”

      Chu Diễm hỏi: “Tại sao lại muốn?”

      thể chơi, em còn thích học ghép vần.”

      Chu Diễm giũ chăn: “Rất nhiều người muốn mà có cơ hội học, em có thể học tốt.”

      Hân Hân khó hiểu: “Tại sao lại có cơ hội?”

      có tiền, nghèo đói.”

      “Nhưng cha em học tiểu học cần đóng tiền.”

      “Tiền phụ thu và tiền sách phải tiêu chứ, đơn giản như vậy đâu.”

      Hân Hân hiểu, dẩu miệng: “Nếu chị làm giáo của em tốt biết mấy.”

      “Chờ em học xong tiểu học, chừng chị có thể làm giáo rồi.”

      Hân Hân đếm đầu ngón tay: “… hai… ba… Vậy phải mất bao lâu ạ?”

      Chu Diễm chỉ vào vai mình: “Chờ đến lúc em cao chừng này.”

      Hân Hân cúi mặt: “A, lâu thế ạ.”

      boong thuyền ầm tiếng, có người nhảy xuống: “Cái gì mà lâu?”

      Lâm Thái xoay kính râm tới, Hân Hân biết ta, tránh sang bên cạnh Chu Diễm.

      Lâm Thái cười: “Chỉ biết chú Lí mà biết chú. , cha cháu gọi đấy.”

      Hân Hân thấy người bờ ngoắc mình, nhanh chân chạy , Chu Diễm gọi với theo: “Từ từ, cẩn thận ngã đấy.”

      Khóe miệng Lâm Thái nhếch lên, quan sát Chu Diễm, hỏi ta: “Lí Chính đâu?”

      “Có người gọi bàn bạc chuyện hàng hóa rồi.” Lâm Thái vào trong khoang thuyền, “Thuốc của tôi đâu? Lí Chính em biết chỗ để.”

      Chu Diễm giũ xong hai chiếc chăn, vào: “Tôi lấy cho .”

      đến trước tủ quần áo, mở tủ ra, lấy chiếc túi nilon từ bên trong.

      Lâm Thái quan sát khoang thuyền, đến bên cạnh giường, gõ vào cửa sổ: “Thay mới hết rồi?”

      Chu Diễm: “Vâng.”

      Lâm Thái lại vào phòng ngủ bên trong, theo bản năng Chu Diễm muốn gọi ta, nhưng vừa hé miệng lại ra được.

      Lâm Thái chống tay vào cửa, quan sát vòng.

      Sáng sủa sạch , chiếc bàn mốc meo được thu dọn gọn gàng, bàn còn có chồng sách vở, bên cạnh là túi xách.

      Lâm Thái bước lên trước, liếc qua sách bàn hỏi: “Đều là sách của em?”

      “… Vâng.”

      “Còn học đại học? Năm mấy rồi?”

      “… Năm ba.”

      Lâm Thái ngẩng đầu quan sát: “Tiền sửa thuyền lấy từ đâu vậy?”

      Chu Diễm đáp, đưa túi nilon cho ta: “Thuốc của .”

      đúng là… gọi là gì nhỉ, gặp ba ngày phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa? Kỳ lạ nha!” Lâm Thái cảm thán câu, nhận lấy, hỏi, “Này, em là người thân thế nào của Lí Chính vậy? Sao tôi chưa từng nghe nhắc đến em?”

      Chu Diễm: “Cậu Công của ấy là họ hàng xa của em.”

      Lâm Thái suy nghĩ: “Vậy em gọi ta là chú hay là bác?”

      Chu Diễm: “…”

      Lâm Thái vì câu đùa của mình bật cười, mở túi nilon trong tay ra liếc qua, chậc tiếng: “Dùng rồi?”

      Cầm lấy hộp thuốc, hộp giấy bị mở ra.

      Chu Diễm hơi xấu hổ: “Tôi và Lí Chính đều dùng chút.”

      Lâm Thái nhìn chằm chằm : “Sao hai người lại dùng thuốc này?”

      “Bị thương…”

      Lâm Thái nữa, nhìn lúc, cười lẩm bẩm: “Tiền của bản thân đưa cho người, còn sửa thuyền vay tiền… chỉ có ta.”

      Chu Diễm khó hiểu: “Cái gì?”

      Lâm Thái: “Em biết à?… Cả đường theo ta mà biết người ta mang theo tiền sao?”

      “Biết chứ.”

      Lâm Thái nhìn Chu Diễm, dường như có kết luận: “Xem ra cũng chỉ biết được có chút.”

      Chu Diễm nhíu mày.

      “Còn chưa lấy xong sao?”

      Tiếng bước chân truyền đến, có người vào phòng.

      Lâm Thái cầm túi nilon ra: “Xong rồi, em trước đây, gặp lại ở Khánh Châu.”

      Lí Chính vỗ vai ta: “Ừ.”

      Giữa trưa, thuyền hàng rời khỏi bến tàu, Lí Chính lái thuyền, Chu Diễm đọc sách trong phòng ngủ.

      Độ cao của ghế tựa thích hợp, chỗ tựa lưng cũng thoải mái, Chu Diễm sờ góc cạnh bóng loáng, miệng khẽ nhẩm từ đơn tiếng , tiếng trôi qua, ra ngoài rót cốc nước, ra cửa, đến khoang điều khiển.

      Lí Chính cởi trần, coi áo như khăn lau mồ hôi, nghe thấy tiếng bước chân, liếc về phía cửa: “Nóng à?”

      “Nóng lắm, uống nước giải khát.”

      Lí Chính cầm cốc, hơi tu hết, đặt cốc lên bàn.

      Chu Diễm: “Em mang quạt đến nhé?”

      “Ổ điện trong này hỏng rồi.”

      Chu Diễm: “…”

      Lí Chính cười: “Làm gì trong phòng vậy?”

      “Đọc sách.”

      “Thu chăn , sắp mưa rồi đấy.”

      “Vâng, em biết rồi.” Dừng chút muốn lại thôi.

      Lí Chính liếc , hỏi: “Sao vậy?”

      Chu Diễm lắc đầu: “, còn muốn uống thêm nước ?”

      “Đủ rồi.”

      Chu Diễm cầm cốc ra ngoài.

      Cửa đóng lại, Lí Chính nghiêng đầu nhìn lát, mới quay .

      Bầu trời tối đen, Lí Chính ngừng thuyền.

      thuyền đầy hàng hóa, thể cập bờ, đêm nay phải ở sông rồi. Chu Diễm nấu canh bí đao giăm bông, xào rau với thịt khô, bưng lên bàn, gọi Lí Chính ăn cơm.

      Lí Chính từ trong WC ra, đặt khăn mặt lên bàn: “Mua dưa hấu từ bao giờ vậy?”

      “Bên ngoài quán ăn có xe tải bán dưa hấu, có mỗi năm hào cân.”

      Lí Chính cầm miếng lên nếm: “Cũng được.”

      “Lúc mua em có nếm qua mà.”

      Chỉ mất lát cơm nước xong, Lí Chính lại quay về lái thuyền, Chu Diễm thu dọn bàn, rửa bát, vừa định tắm Lí Chính quay vào.

      “Lại đây.” Lí Chính đẩy cửa ra .

      Chu Diễm hỏi: “Sao vậy?”

      Lí Chính ngoắc: “Qua đây.”

      Chu Diễm theo ra ngoài.

      Lí Chính trèo thang lên nóc thuyền, ngồi xuống chìa tay ra: “ lên.”

      Chu Diễm bước lên thang, bị kéo lên.

      nóc thuyền đặt chiếc túi nilon, Lí Chính lấy qua, từ trong lấy đồ ra, đặt lên nóc, lấy bật lửa ra đốt, lại bỏ tay ra, vẫy tay với Chu Diễm: “Đứng đó.”

      Chu Diễm đứng rất xa.

      Lí Chính châm lửa xong, đứng dậy đến bên Chu Diễm, Chu Diễm nhìn , nghe thấy “Bùm” tiếng, bầu trời sáng lên.

      Chu Diễm ngẩng đầu.

      Pháo hoa chói lọi rực rỡ, nở bung bầu trời đêm, dần dần biến mất, giống như đánh thức đêm tối oi bức. Ngay sau đó lại “Bùm” tiếng, pháo hoa chiếu sáng cả sông Trường Giang.

      Chu Diễm ngẩng đầu, khóe miệng bất giác cong lên, hỏi: “ mua à?”

      “Sáng qua người thợ già tặng, nhà bọn họ mở cửa hàng bán pháo hoa, có lẽ lấy tiền sửa chữa của hơi cao, lại mặc cả, nên ông ấy ngại. thấy mấy hôm nữa trời mưa, nên hôm nay đốt luôn.” Lí Chính nhìn , “Đẹp ?”

      Chu Diễm gật đầu: “Đẹp.”

      Lí Chính cười: “Trẻ con đều thích.”

      Chu Diễm chớp mắt.

      Pháo hoa rực rỡ rộng mở, con sông vốn tối đen lúc này lại có đủ mọi màu sắc, vô cùng đẹp mắt.

      Đốt xong thùng pháo, Lí Chính lại đốt thùng thứ hai, lúc quay lại nhìn thẳng vào mắt Chu Diễm, “Bụp” tiếng, màu sắc pháo hoa lấp lánh trong mắt .

      Lí Chính đứng bên cạnh , Chu Diễm lại ngửa đầu lên.

      Đứng nóc thuyền cao cao dường như chỉ cách bầu trời cánh tay, giơ tay lên có thể kéo pháo hoa xuống. Bên tai có tiếng côn trùng kêu, dòng sông yên tĩnh, chỉ có tiếng pháo hoa bùng cháy, giống như trở lại buổi sáng sương mù bao phủ, cả thế giới chỉ còn chiếc thuyền này.

      Đốt hết thùng thứ hai, Lí Chính đốt nốt thùng cuối cùng, đứng dậy quay lại, đối diện với đôi mắt sáng ngời của Chu Diễm.

      Ánh mắt của đáng , cất giấu thứ nên có.

      tại trong đôi mắt chứa đầy pháo hoa rực sáng.

      Lí Chính ôm lấy , hôn lên mắt .

      Chu Diễm nhắm mắt lại, ôm cổ .

      Nụ hôn kéo dài xuống dưới, Lí Chính dán vào môi , từ từ dẫn dắt, trao đổi hơi thở của nhau, cánh tay giữ chặt gáy .

      Pháo hoa đốt xong, nụ hôn cũng kết thúc.

      Chu Diễm thở hổn hển, Lí Chính lại hôn mấy cái, lát sau, Chu Diễm mới khẽ lên tiếng: “ nhìn thấy cái cuối cùng…”

      Lí Chính buồn cười: “Xuống thôi.”

      “Vâng.”

      Trở lại khoang thuyền, tắm xong Chu Diễm ra thấy Lí Chính uống nước trong nhà bếp, dừng lại, về phía phòng ngủ.

      Lí Chính nhìn chằm chằm bóng dáng bật cười, tắm, sau khi ra : “ còn phải lái thuyền.”

      lát sau, người bên trong mới đáp lại: “Vâng.”

      Lí Chính ra ngoài, vừa định đóng cửa lại, dừng bước, lại quay trở lại, thẳng vào phòng ngủ bên trong.

      Chu Diễm nằm giường, nghe thấy tiếng động, trở mình vào trong.

      Lí Chính ngồi xổm xuống giường, gạt tóc : “Mới tám giờ ngủ rồi?”

      Chu Diễm: “Tí nữa em đọc sách.”

      Lí Chính: “Nếu mười giờ còn chưa ngủ nấu đồ ăn khuya cho .”

      “Nấu cơm hay là mì?”

      “Tùy em.”

      Chu Diễm suy nghĩ: “Có bát cơm thừa, rang cơm với thịt khô nhé.”

      “Ừ.”

      Chu Diễm ghé vào gối, tay Lí Chính chạm vào má , hai người nhìn nhau lúc, Lí Chính hôn chút: “ lái thuyền đây.”

      “Vâng.”

      Lí Chính cười lại hôn thêm mấy cái mới đứng lên, lúc xoay người cẩn thận làm rơi quyển sách xuống đất.

      Chu Diễm kêu lên tiếng: “Á…”

      Lí Chính xoay người nhặt lên, cẩn thận chạm vào trang sách, tờ báo ố vàng từ trong sách lộ ra.

      Chu Diễm ngồi xuống, giơ tay chuẩn bị nhận lấy, nhưng Lí Chính lại nhìn chằm chằm tờ báo.

      Chu Diễm há hốc miệng, dứt khoát rút lấy tờ báo trong tay ra, nhặt sách lên, cuộn người vào trong chăn.

      Lí Chính quay đầu lại nhìn .

      Chu Diễm liếc : “ phải muốn lái thuyền sao?”

      “… Ừ.”

      Lí Chính ra ngoài.

      Chu Diễm đọc sách lát, tinh thần quá tập trung, bất tri bất giác nhìn xuống sàn nhà, nhìn về chỗ quyển sách vừa rơi, khẽ cau mày. Chu Diễm giật giật đầu ngón tay, nhìn về góc giường, cầm lấy vòng cỏ gần tường, khẽ vuốt ve bông hoa dại, ôm đầu gối ngây người lúc.

      Đến mười giờ, xuống giường, vào bếp rang cơm mang cho Lí Chính, vào khoang điều khiển, ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc.

      Lí Chính dập tắt điếu thuốc: “Sao em còn chưa ngủ?”

      Chu Diễm sửng sốt: “ muốn ăn khuya.”

      “… Quên mất.” Lí Chính nhận lấy bát, “Của em đâu?”

      “Em đói.”

      Lí Chính đưa bát cho : “Em ăn hai miếng trước .”

      cần đâu.”

      “Ăn .”

      Chu Diễm cầm bát, ăn mấy miếng, đưa lại cho Lí Chính.

      “Đủ rồi?” Lí Chính hỏi.

      “Vâng.”

      Lí Chính ăn như hổ đói, nhanh chóng ăn xong, đưa bát cho Chu Diễm: “ ngủ sớm chút.”

      “Đêm nay ngủ à?”

      “Tí nữa, mệt ngủ.”

      Chu Diễm mang bát về rửa, quay về giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Lúc tỉnh lại trời sáng, mở cửa sổ, nhìn ra ngoài.

      Mưa tầm tã trút xuống, đoàn người di chuyển bến tàu.

      “Dậy rồi?”

      Chu Diễm nhìn về cửa phòng ngủ.

      Lí Chính: “Đến Khánh Châu rồi.”
      DionChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 28



      Mưa to khiến bến tàu Khánh Châu bao phủ trong màn sương mù, đây là lần mưa đầu tiên sau khi sửa lại thuyền, mưa đập vào kính cửa sổ khiến cho Chu Diễm có cảm giác mới lạ.

      Chu Diễm đặt điều hòa đến bên cạnh bàn ăn, dọn xong bát đũa, nghe thấy tiếng cửa WC mở, : “Em nấu cháo.”

      “Em ăn .”

      “Hả?” Chu Diễm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Lí Chính.

      Lí Chính vừa tắm xong, người vẫn còn nước, đến trước tủ quần áo, lấy áo mặc vào người: “ ra ngoài lát, em ăn .”

      “Dỡ hàng à?”

      Lí Chính lục lọi tủ quần áo, lấy ra chiếc ô: “Tối nay mới phải dỡ.”

      Vậy phải là dỡ hàng, Chu Diễm hỏi: “Mưa to thế này còn đâu? Đêm qua ngủ mà.”

      mệt, dạo chút thôi.” Lí Chính che ô, “Buổi trưa cần nấu cơm cho đâu.”

      Cửa sổ dính đầy nước mưa, nhìn ra ngoài hoàn toàn mờ mịt.

      Mưa càng ngày càng to, bến tàu chỉ còn lác đác công nhân mặc áo mưa. Chu Diễm thấy Lí Chính cầm chiếc ô màu xanh, phía hình như có in chữ quảng cáo, nhanh chậm, trong nháy mắt rời khỏi tầm mắt của .

      Chu Diễm chống cằm ngồi ở bàn ăn, lại nhìn bến tàu trống lát, mới cầm đũa lên, gạt cháo, gắp cọng rau, cho vào miệng, từ từ ăn.

      Ăn xong có việc gì làm, hai tấm chăn gấp xong, đồ dùng trong nhà cũng cọ sạch, đành trở lại phòng ngủ đọc sách, thỉnh thoảng gẩy gẩy bông hoa dại, nghĩ đến gì đó lấy điện thoại qua, nhắn tin cho Nghiêm Phương Phương.

      Đợi năm phút vẫn có hồi , Chu Diễm gọi cho Nghiêm Phương Phương, nghe thấy thông báo “Số máy quý khách gọi tắt máy”.

      Chu Diễm nhíu mày, lát sau, gọi điện cho Lão Ngô, có chuông reo.

      Vang lên lúc lâu bên kia mới bắt máy, Chu Diễm : “Chú Ngô là cháu.”

      “A… A, Diễm Diễm à, chú biết là cháu chứ, sao lại gọi điện cho chú thế?”

      “Cháu gọi cho chị Phương Phương điện thoại chị ấy tắt máy, chị ấy cũng trả lời tin nhắn của cháu.”

      “À, là thế này, hai ngày trước điện thoại của Phương Phương bị trộm rồi.”

      “Bị trộm ư? tại chị ấy có ở chỗ chú ạ?”

      , con bé rồi.”

      “Vâng…” Chu Diễm do dự chút vẫn hỏi, “ tại mọi người ở đâu ạ?”

      “Ở… còn đường đây, nơi biểu diễn tiếp theo còn chưa quyết định xong.”

      Chu Diễm cúi đầu lật sách, lại hỏi: “Mẹ cháu đâu ạ?”

      ăn sáng.”

      Chu Diễm im lặng lát: “Mẹ cháu thể ăn bánh chưng, đau dạ dày.”

      “Chú biết, mẹ cháu ăn mì rau… Cháu , cháu thế nào rồi?”

      Chu Diễm cười: “Rất tốt ạ.”

      Cúp điện thoại, Chu Diễm khép sách lại, duỗi thắt lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ. suy nghĩ chút, đẩy ghế đứng dậy, quyết định ra ngoài, mở tủ quần áo của Lí Chính, quả nhiên tìm được bộ áo mưa, bên cạnh còn có đôi ủng mưa nữa.

      Ngày mưa công nhân ở bến tàu đều mặc như vậy, Lí Chính cũng phải là ngoại lệ.

      Chu Diễm mặc áo mưa, cầm hai túi nilon và tấm gỗ mang theo lên bờ, hơn nửa tiếng sau trở về, trong túi nilon đầy bùn, còn có cả cây.

      Chu Diễm lên boong thuyền, kéo chậu hoa vào trong phòng, cởi áo mưa ra, cánh tay lau nước mưa mặt.

      đổ túi bùn vào chậu hoa, dùng tấm gỗ san đều bùn, cẩn thận trồng cây vào, bận rộn, chợt nghe thấy có người nhảy lên boong thuyền gọi: “Lí Chính, đến nhanh đấy.”

      Lâm Thái đẩy cửa, nhìn thấy ngồi xổm ở bậc thang, tay đầy bùn, ta ngẩn người: “Shit, còn nghịch bùn sao?”

      Chu Diễm đứng lên, phủi tay: “Lí Chính có ở đây, ra ngoài rồi.”

      đâu vậy?” Lâm Thái hỏi.

      Chu Diễm lắc đầu: “ biết, chỉ ra ngoài dạo thôi.”

      biết?” Lâm Thái hỏi, “ bao lâu rồi?”

      Chu Diễm : “Hơn hai tiếng.”

      Lâm Thái suy nghĩ, gọi điện thoại cho Lí Chính, lát sau ta lập tức mắng: “Dám nghe điện thoại của tôi.” Ánh mắt di chuyển, ta đột nhiên nhìn về phía Chu Diễm, “Được rồi, em đừng nghịch bùn nữa, theo tôi tìm ta.”

      Chu Diễm suy nghĩ: “Tôi .”

      “Sao lại ?”

      “Là muốn tìm ấy, còn tôi .”

      “Vậy tôi mời ta ăn cơm mát xa, buổi tối để lại mình em, nhỡ gặp phải kẻ cướp trong đêm mưa sao? lúc thôi.”

      Chu Diễm bị Lâm Thái kéo lên bờ, nhét vào xe, ta đạp chân ga, xe nhanh chóng rời .

      Lâm Thái vừa lái xe vừa : “Aiz, sao em lại lên thuyền ta chứ, nghỉ hè nên trải nghiệm cuộc sống à? Người nhà em yên tâm để em theo người đàn ông như ta? Lên con thuyền rách nát ấy, tôi còn hoảng sợ, chỉ cần thêm chút nhạc là biến thành phim kinh dị.”

      Chu Diễm tiếp đề tài của ta: “ có biết Lí Chính đâu ? Lái thẳng đến đó .”

      “Biết chứ.”

      “Sao lại biết?”

      “Tôi là giun đũa trong bụng ta.”

      Lần đầu tiên Chu Diễm nghe thấy có người “tự hạ mình” như thế, “Vậy ấy đâu?”

      “Tới nơi chẳng phải biết sao, gấp gì chứ.”

      Lâm Thái lúc lâu mới nhớ ra Chu Diễm trả lời câu hỏi của ta, bật cười: “Năm nay em hai mấy? Năm ba là bao nhiêu tuổi vậy.” ta cũng chờ Chu Diễm trả lời tiếp, “Mười tám tuổi tốt nghiệp trung học, nghỉ hè xong lên năm ba đúng ? Vậy là 20 hoặc là 21 rồi, chậc chậc, vẫn còn là nụ hoa nha, lúc bọn bằng tuổi em là tận hơn mười năm về trước cơ.”

      Chu Diễm vốn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, nghe thấy Lâm Thái , quay đầu lại nhìn ta cái, cảm thấy nụ cười của đối phương vô cùng chướng mắt.

      Câu có hàm ý khác à?

      Bốn mươi lăm phút sau, Lâm Thái vẫn tiếp tục lái xe, quan sát kiến trúc ven đường, “Gần năm đến, hình như có thêm mấy cửa hàng mới, nhìn chả quen chút nào.”

      ta chậm lại, hình như tìm vị trí đỗ xe, trung tâm thành phố, dễ tìm được vị trí đỗ tốt, Chu Diễm chỉ sang con đường đối diện: “Hình như chỗ đó có…”

      Lâm Thái nhìn theo ngón tay chỉ: “Có chỗ à? Phải tới đối diện… A, Lí Chính?”

      Cách màn nưa, Chu Diễm thấy đứng bên đường đối diện, mặc chiếc áo lấy ra từ trong tủ buổi sáng, che ô màu lam, đứng dưới tàng cây ngô đồng, nhúc nhích, nhìn về phía đối diện.

      Chu Diễm nhìn theo tầm mắt của , bên kia là nhà hàng, cách chỗ đỗ xe mấy mét, tên bảng hiệu phải là tiếng , đọc được, qua cửa kính có thể thấy được bàn ăn.

      Thời gian vẫn còn sớm, còn chưa có khách.

      Chiếc ô , cánh tay Lí Chính ướt nước mưa, dòng xe cộ ào ào qua, nước đường bắn tung tóe. Lúc tới công nhân môi trường còn dọn dẹp trong mưa, tại là giờ cao điểm, Lí Chính lấy điện thoại ra nhìn thời gian, định bước , chiếc xe con đột nhiên xuất trước mặt , nước bắn tung tóe lên người .

      “Á, em cố ý.” Người xe xuống, che ô mỉm cười, “Đoán được nhất định tới đây, còn đứng đó làm gì, vào .”

      Lí Chính nhíu mày: “Cậu có mợ nó lòng.”

      Lâm Thái giả vờ phủi quần áo cho : “ phải cố ý mà, để em lau sạch cho .”

      “Cút .” Lí Chính dùng ô đẩy ta ra, “Trong cửa hàng ấy có khách, cậu tự vào , cút sang bên.”

      đến đây rồi, còn đứng ngẩn người hồi lâu để nhận được ánh mắt của người ta sao? Vào , chúng ta chiếu cố việc làm ăn của ấy.”

      Lâm Thái lôi kéo , đột nhiên nhớ ra gì đó, “Suýt chút nữa quên mất, đợi .”

      Cửa kính xe đầy nước mưa, cách tấm kính nhìn thấy gì hết, Lâm Thái kéo cửa xe ra, khom lưng cười: “Suýt nữa bỏ quên em , gọi là gì nhỉ, Chu Chu.”

      Lí Chính đẩy ta ra, xoay người nhìn thấy người bên trong: “Sao em lại tới đây?”

      Chu Diễm: “ ta ép em tới đây.”

      Lí Chính nghiêng đầu, cau mày nhìn Lâm Thái, Lâm Thái : “ định để mình thuyền sao?”

      Lí Chính nhìn vào trong xe: “Xuống xe, chúng ta về.”

      Chu Diễm xuống xe, Lí Chính che ô cho .

      Lâm Thái ngăn cản hai người: “Đừng làm vậy, đến đây rồi, vào xem chết người sao?”

      Lí Chính lạnh lùng: “Cậu mới chết ấy.”

      Lâm Thái: “Chết chứ, em nhát gan, mặt dày được, sợ bị người đuổi.”

      Lí Chính cầm cổ tay Chu Diễm, tính kéo , Lâm Thái đột nhiên gọi sang bên đường: “Thẩm Á Bình, nhìn xem ai tới này.”

      Con đường chỉ rộng mấy mét, tiếng la xuyên qua cửa kính, trong nháy mắt cửa lớn mở ra, người phụ nữ đứng ở đó, nhìn thẳng sang.

      Chu Diễm thấy khuôn mặt của chị ta, chỉ nhìn thấy dáng người cao gầy, mái tóc xoăn lượn sóng, mặc chiếc váy ngắn màu tím đậm.

      Lí Chính bỏ cổ tay ra, ô vẫn che đầu , nhanh chậm, dường như giống như ngày thường, băng qua đường, tiếp tục về phía trước, dẫm phải chậu hoa, hoa thủy tiên rơi xuống chân hai người, theo bản năng Chu Diễm nhắc nhở : “Nhìn đường.”

      Lời này là lúc trước Lí Chính với .

      Lí Chính “Ừ” tiếng.

      tới cửa lớn nhà hàng, Lâm Thái dẫn đầu vào, lại bị người ở bên trong chặn lại.

      Chu Diễm nghe thấy giọng của phụ nữ, đủ để biết là người từng trải, “Thu ô lại, phát có chỗ treo ô sao?”

      “À.” Lâm Thái treo ô, lui sang bên, quay đầu lại , “Lí Chính, treo ô ở đây.”

      Cuối cùng Chu Diễm thấy người phụ nữ mặc váy tím.

      thể nhìn ra số tuổi cụ thể, khoảng chừng ba mươi, dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, tay trái quấn băng, mái tóc xoăn cuộn sóng xõa sau vai, thoạt nhìn chín chắn quyến rũ. Chị ta nhìn Lí Chính bên cạnh , lạnh lùng lên tiếng: “Đến rồi?”

      Người bên cạnh : “Ừ.”

      Chị ta lại liếc , tầm mắt chỉ dừng lại chút rồi lại liếc vào bên trong nhà hàng. Lúc này Chu Diễm mới thấy bên trong còn có hai người, nam nữ, thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, cổ người đàn ông đeo cây thánh giá.

      Thẩm Á Bình giới thiệu: “Vị này là Ngô, vị này chính là Trương Nghiên Khê – người gây quỹ Thiên sứ.”

      Thẩm Á Bình quay đầu lại, với người phụ nữ bên trong: “Nghiên Khê, ấy chính là Lí Chính, số tiền quyên góp đều là của ấy.”
      DionChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 29



      Mưa to gió lớn, cửa kính lại đóng lại lần nữa.

      Ba người từ trong cơn mưa tiến vào, Chu Diễm chà chân ở cửa, theo mấy người vào bên trong.

      Nhà hàng cũng quá lớn, chỉ có khoảng mười bàn, tường treo đủ loại tranh có ba màu đỏ lam xám, tràn ngập khí nước ngoài, bên trái có cầu thang thông lên tầng hai, chiếc bàn gần tường đặt ba cốc nước, trước đó ba người kia ngồi ở đây.

      Chu Diễm nhìn ra cửa sổ, xuyên qua cửa kính và đường chính là cây ngô đồng kia.

      Trương Nghiên Khê giơ tay ra: “Chào Lí, ngưỡng mộ lâu.”

      Lí Chính bắt tay với chị ta: “Chào .”

      Người đàn ông họ Ngô cũng bắt tay với : “Tôi họ Ngô, là bạn của đàn em với chị Thẩm, hôm nay thay mặt họ đến thăm chị ấy, các vị có việc tôi cũng quấy rầy nữa.” ta nhìn sang Thẩm Á Bình, “Vậy em trước nhé, chủ nhật gặp lại ở nhà thờ.”

      “Hẹn gặp lại, cám ơn cậu, cũng thay tôi hỏi thăm bọn họ nhé.” Thẩm Á Bình đưa người ra cửa.

      trận gió lớn tiến vào nhà hàng, mấy giây sau lại bị chặn ngoài cửa.

      Thẩm Á Bình quay lại: “Ngồi xuống từ từ chuyện, muốn uống gì?”

      Lâm Thái nhìn chằm chằm cốc cà phê đen bàn: “Giống em, cà phê đen.”

      Thẩm Á Bình nhìn về phía Lí Chính, : “Gì cũng được.”

      Chị ta lại nhìn về phía Chu Diễm, ánh mắt bình thản.

      Chu Diễm: “Nước, cám ơn chị.”

      Thẩm Á Bình dọn cốc mang xuống bếp, bốn người ngồi xuống. Bàn dành cho sáu người, Chu Diễm ngồi cùng bên với Lí Chính.

      Trương Nghiên Khê quan sát Lí Chính chút.

      Khoảng ba mươi tuổi, cao lớn khỏe mạnh, thoạt nhìn hơi thô lỗ, áo phông đơn giản, quần áo còn dính nước bùn bắn tung tóe, giống như người lao động chân tay, khác hoàn toàn với người trong tưởng tượng của chị ta, cũng khác với những người quyên góp chị ta từng tiếp xúc.

      Trong lòng Trương Nghiên Khê kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn đổi, cười : “ Lí, vừa rồi tôi và Á Bình còn nhắc đến , nghĩ tới tại lại gặp được .”

      Lí Chính: “ là người của quỹ Thiên sứ?”

      “Đúng vậy, tôi họ Trương, tên Nghiên Khê.”

      Lí Chính hỏi: “Có chuyện gì?”

      Trương Nghiên Khê: “Là như vậy, hai năm trước quyên góp phần tiền học bổng đầu tiên, tổng cộng giúp đỡ được 53 đứa trẻ, tại mười hai đứa trẻ trong số đó thi đỗ đại học, trước khi khai giảng, bọn chúng muốn có cơ hội tự mình cám ơn .”

      Chu Diễm khỏi nhìn sang người bên cạnh.

      Lí Chính: “ cần.”

      Trương Nghiên Khê đoán được đối phương từ chối: “ Lí…”

      phải do tôi quyên góp.” Lí Chính ngắt lời chị ta, “ cần nữa.”

      “Cho dù là lấy danh nghĩa của ai quyên góp số tiền đó cũng là của .” Thẩm Á Bình bưng khay nước ra, đặt bốn cốc nước xuống trước mặt bốn người, cà phê đen của Lâm Thái, nước trái cây của Trương Nghiên Khê, nước chanh của Chu Diễm, còn có trà xanh cho Lí Chính.”

      Chu Diễm liếc qua.

      Thẩm Á Bình tiếp: “Người quyên góp là .”

      Lí Chính hời hợt : “Tiền quyên góp ra ngoài rồi, tôi cũng cần biết dùng để làm gì, cũng chẳng quan tâm, cho nên cần cám ơn tôi.”

      Trương Nghiên Khê sửng sốt, vẫn tiếp: “Hai năm trước quỹ học bổng của chúng tôi có vấn đề, sau khi khai giảng mấy đứa trẻ đó có khả năng thể đến trường, nhờ có quyên góp kịp thời của mới giúp được bọn chúng, hơn nữa hai năm nay cũng thường xuyên quyên góp… Có lẽ biết mục đích cụ thể là bởi vì chúng tôi thể liên lạc với , nhưng chúng tôi hi vọng biết việc làm tốt của mang lại ảnh hưởng cho cuộc sống của rất nhiều đứa trẻ, bọn chúng vô cùng cảm kích .”

      Chu Diễm bưng cốc nước chanh lên nhấp ngụm, có lẽ là còn dính nhựa chanh nên uống hơi chát. Nước đun sôi để nguội là tốt rồi, đối phương còn có lòng pha nước chanh cho , thể kén chọn.

      Chu Diễm lại uống ngụm nữa, cau mày, cong khóe miệng.

      Lâm Thái chép miệng, bỏ cốc cà phê xuống than thở: “ ngờ vẫn còn nhớ được ấy thích Thiết Quan .” ta tiếp, “ muốn làm hùng vô danh à? tại làm chuyện tốt muốn lưu danh, đây cũng phải là chuyện gì xấu, cho người ta cơ hội cám ơn .”

      Lí Chính: “Liên quan gì đến cậu?”

      Lâm Thái tự làm mình mất mặt, liếc Thẩm Á Bình gẩy móng tay, sờ túi nilon trong tay.

      Lí Chính tìm cách đối phó, cầm cốc trà lên nhấp ngụm.

      Lí Chính với Trương Nghiên Khê: “Tôi thích những chuyện lộn xộn, chỉ là thuận tay quyên góp cho quỹ các thôi, lần sau tôi đổi chỗ khác, quyên góp tiền còn gặp phiền toái như vậy, tôi ăn no rửng mỡ sao?”

      Trương Nghiên Khê bí từ, nhìn đối phương, lên lời.

      Bão mạnh, mới mười giờ bên ngoài bầu trời tối như đêm, cây ngô đồng bên đường đối diện lá rụng lả tả.

      Thẩm Á Bình gọi điện thoại cho nhân viên nhà hàng hôm nay cần đến, suy nghĩ chút, lại ra chỗ, gọi cho dãy số, nhưng có ai bắt máy, chị ta thử mấy lần, cuối cùng đành phải nhắn tin cho đối phương.

      Lí Chính hơi nghiêng đầu nhìn sang bên kia. Lâm Thái nhân cơ hội đó mang túi nilon qua.

      bàn chỉ còn lại ba người, Chu Diễm cắn môi, giọng : “Em về trước nhé?”

      Lí Chính dời tầm mắt: “Đợi thêm lát nữa.”

      “Em còn có việc.”

      Lí Chính liếc , Chu Diễm bình tĩnh nhìn lại. Lí Chính hỏi: “Mang theo tiền ?”

      Chu Diễm im lặng.

      Lí Chính tiếp: “Còn về ?”

      Có người đẩy cửa lớn ra, người đàn ông vào phòng, mọi người nhìn qua. Trương Nghiên Khê đứng lên giới thiệu: “Vị này là phóng viên Cao An làm việc ở đài truyền hình tỉnh chúng ta, phụ trách hoạt động đưa tin lần này.”

      Lí Chính cười: “ tại các người làm từ thiện cũng lắm trò .”

      Chu Diễm đột nhiên đứng lên, ghế dựa bị đẩy dời phát ra tiếng kêu, tiếng kêu chói tai giống như con chuột đột nhiên xông vào nơi xa lạ, “Kít” tiếng, rồi sau đó chạy trốn khắp nơi.

      Chu Diễm dừng chút, hỏi: “Có thể nhờ WC ?”

      Thẩm Á Bình chỉ lên lầu: “Bên dưới hỏng, dùng lầu , là phòng có kính mờ, nhận ra ngay.”

      “Cám ơn.” Chu Diễm qua Lí Chính, lên lầu.

      Lầu hai là chỗ ở riêng, vào cửa là phòng khách, màu trang trí chủ đạo là đỏ, khác hoàn toàn với bên dưới lầu.

      Có mấy phòng, qua lối rẽ tay trái thứ nhất có cửa kính mờ, Chu Diễm đẩy cửa bước vào.

      WC rất sạch, gương chiếu nửa người, lớn hơn rất nhiều so với thuyền, Chu Diễm nhìn mình trong gương, mở vòi nước, đưa chân vào rửa.

      Nước bùn đóng cục, cọ chút là rửa sạch, tay đầy bùn, Chu Diễm lại rửa sạch tay, chống tay vào bồn rửa, vẩy chân, dường như có thể ném số chuyện thể hiểu được.

      nhớ tới hình ảnh che ô đứng dưới tàng cây ngô đông, lại nghĩ tới lúc uống trà Thiết Quan , còn cả ánh mắt dõi theo góc trong nhà hàng.

      Chu Diễm gạt nước cổ chân, đứng thẳng người, nhìn tóc mình còn hơi ướt, tháo buộc tóc ra lồng vào cổ tay, chỉnh lại tóc.

      hít thở sâu, mở cửa WC ra ngoài, liếc mắt cái thấy Thẩm Á Bình ngồi sô pha.

      Tay trái Thẩm Á Bình tháo băng ra, bôi thuốc mỡ: “Nghe em từng dùng thuốc này? Có hiệu quả chứ?”

      “… Cũng được.”

      có việc gì em cứ ở lại đây xem TV , bọn họ trò chuyện dưới nhà.”

      Thẩm Á Bình bật TV, phát lại thời ngày hôm qua.

      Chu Diễm ngồi xuống đầu khác sô pha, Thẩm Á Bình liếc , bôi thuốc mỡ, lau tay, qua lát mới hỏi: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

      Chu Diễm cười, ai cũng thích hỏi chuyện nảy nhỉ.

      “Hai mươi. Còn chị?”

      “Lớn hơn rất nhiều so với em.”

      chênh lệch mấy so với Lí Chính sao?”

      Thẩm Á Bình đặt lọ thuốc mỡ xuống: “Ừ, hơn ấy tuổi.”

      “À.” Chu Diễm nhìn TV, hỏi, “Chỗ chị là nhà hàng Tây sao?”

      “Nhà hàng Italia.”

      “Hôm nay buôn bán được ạ?”

      “Thời tiết như vậy sao buôn bán được chứ.” Thẩm Á Bình lấy kìm móng tay từ bàn, cắt móng tay hỏi: “Em quen ấy từ khi nào vậy?”

      Chu Diễm thuận miệng: “Gần đây.”

      Thẩm Á Bình bấm móng tay, nữa.

      Chu Diễm nhìn thấy quyển Kinh thánh nằm bàn, bìa màu đen, chữ màu vàng, lớn hơn bàn tay chút, đánh dấu bằng dây màu đỏ. Có lẽ là ánh mắt của quá chăm chú, Thẩm Á Bình ngồi bên đầu sô pha kia : “Có thời gian chị đến nhà thờ, trước đó lâu định mở thêm nhà hàng mới, xảy ra nhiều chuyện nên mở được, nhiều việc ập đến ngay cả tín ngưỡng cũng quên mất.”

      Thẩm Á Bình tự giễu cười, chỉ vào Kinh thánh hỏi: “Em tin Chúa ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ tin.”

      Giọng của rất khẽ, giống như lẩm bẩm, động tác bấm móng tay của Thẩm Á Bình chậm lại, hỏi: “Em có quan hệ gì với ấy?”

      Chu Diễm: “Em và ấy rất tốt.”

      Thẩm Á Bình nhìn về phía , tầm mắt lần đầu tiên dừng người Chu Diễm, dường như suy ngẫm đánh giá.

      Chu Diễm thoải mái để cho chị ta nhìn, bên tai hơi nóng lên, nhưng trong lòng lại hơi lạnh lẽo, cố gắng xem cảm giác mâu thuẫn này.

      Thẩm Á Bình nhìn lát, quan sát nữa, bỏ kìm bấm xuống, ôm cánh tay, xem TV.

      Lát sau chợt nghe thấy có người ồn ào lên lầu: “Thông được bồn cầu rồi, còn chưa hỏng sao?”

      Thẩm Á Bình lạnh nhạt: “Chưa hỏng được, lên đây làm gì?”

      thấy em vẫn xuống…” Lâm Thái đứng lại, liếc qua Chu Diễm hỏi, “Hai người trò chuyện gì vậy?”

      Thẩm Á Bình đứng lên, chỉnh váy xuống lầu: “Em xuống trước, ngồi .”

      “Này…” Lâm Thái đuổi theo chị ta xuống lầu.

      Chu Diễm xem TV lát, tầm mắt nhìn về phía bàn, vươn tay, mở trang Kinh thánh ra.

      “Bọn họ theo Bethel khởi hành, rời cùng ông còn có đoạn hành trình…”

      Chu Diễm lại lật mấy tờ, dường như cũng khá thú vị, cầm cuốn Kinh thánh lên luôn, thời gian bất tri bất giác trôi qua, cũng có ai lên gọi , cảm thấy mệt mỏi, đứng dậy đến bên cửa sổ hít thở.

      Cơn bão làm đổ biển quảng cáo ven đường, chỉ có ít xe còn lưu thông đường, hai ba người che ô về phía trước.

      Chu Diễm định vào trong thấy người cầm ô đứng bên ngoài nhà hàng, ô che mất khuôn mặt nên chỉ có thể từ cách ăn mặc của đối phương mà suy đoán đó là chàng trai trẻ.

      Cậu ta cúi người, trốn bên cạnh chiếc xe con nhìn vào bên trong, qua lát, mưa to gió lớn, xoay người chạy .

      Chu Diễm nhíu mày, quay lại sô pha, cầm Kinh thánh lên.

      Lúc Lí Chính lên nhìn thấy chính là hình ảnh như vậy.

      Bên ngoài mưa to tầm tã, cách cửa sổ, ngồi trong gian màu đỏ, im lặng cầm sách, giống nước sông yên ả, êm đềm, trong suốt.

      Chu Diễm nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu, nhìn Lí Chính hỏi: “Xong rồi chứ?”

      “Mưa lớn quá, tối mới được, xuống dưới ăn cơm trước .” Lí Chính .

      Chu Diễm bỏ sách xuống, xuống nhà, nhìn nền đất chớp mắt, Lí Chính dừng lại chút, híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng , chờ sắp rẽ, mới bước theo xuống.

      Hai người dưới lầu đột nhiên bị kẹt lại vì mưa lớn, thể được.

      Chu Diễm vừa xuống lầu chưa được mấy bước, cổ tay đột nhiên bị cầm lấy, tránh , lập tức bị lôi xuống nhà bếp. Chu Diễm dùng sức thoát ra: “Làm gì vậy!”

      Lí Chính kéo : “Nấu cơm.”

      túm Chu Diễm vào nhà bếp, đá cửa ra.

      Chu Diễm thoát khỏi tay , xoa cổ tay, Lí Chính giữ vai , xoay người , lôi đến trước bệ bếp.

      Chu Diễm tức giận: “ có bệnh à? Em nấu!”

      Lí Chính: “ nấu, em giúp tay.”

      Mặt Chu Diễm hoảng hốt, ngực hơi phập phồng chút, dần dần bình tĩnh trở lại.

      Lí Chính mở tủ lạnh ra, lấy tảng thịt bò và hộp ức gà, lại tìm được mấy gói mỳ Ý, hỏi: “Em muốn ăn gì?”

      Chu Diễm: “Cơm.”

      Lí Chính tìm kiếm lúc, tìm được bát cơm thừa, lại lấy hộp pho mát từ trong tủ lạnh ra.

      Chu Diễm nhìn thấy hoạt động đa dạng, cắt nấm cà rốt cà chua, vẩy cơm lên pho mát, bỏ vào lò nướng, Rửa sạch mấy loại rau, cắt ức gà thành miếng , làm salad. Thả bơ vào chảo rán thịt bò, mở chai rượu vang, hỏi: “Chín mấy phần?”

      Chu Diễm nhìn chằm chằm chảo: “Bảy phần.”

      Lí Chính rán lát, đổ rượu vang vào, lửa bốc lên, Chu Diễm lùi về sau mấy bước, Lí Chính nhìn về phía , bật cười chút.

      Cơm bỏ lò, salad, bò bít tết, ba món ăn xuất trước mặt Chu Diễm.

      Lí Chính đưa dao nĩa cho : “Ăn .”

      Chu Diễm nhận lấy, nhìn ba món ăn: “ rất thuần thực cơm Tây.”

      Lí Chính cắt thịt bò: “Mười tám tuổi lên tàu ra biển, công việc ban đầu chính là đầu bếp.”

      Lí Chính nhanh chóng cắt xong tảng thịt bỏ, đặt dao nĩa lên bàn, đưa đến trước mặt Chu Diễm: “Nếm thử chút .”

      Qua lát, Chu Diễm xiên miếng thịt.

      “Hương vị thế nào?”

      “Cũng được.”

      Lí Chính xúc nửa cơm bỏ lò, ăn như hổ đói: “Ăn thử chút .”

      Chu Diễm bới mấy miếng ức gà: “ có gì muốn sao?”

      Lí Chính nhai cơm, : “ gì chứ? Làm chuyện tốt cần lưu danh?”

      “… quyên góp bao nhiêu tiền?”

      biết.”

      “Tại sao lại quyên góp?”

      tại sao hết.”

      tại người có bao nhiêu tiền?”

      “Hơn hai mươi đồng.”

      “Cho em mượn hai đồng.”

      “…”

      Chu Diễm: “Em muốn quay về thuyền.”

      xe mất bốn đồng.”

      “Vậy cho em mượn bốn đồng.”

      “Bão, xe buýt hoạt động.” Lí Chính gạt cơm thừa trong bát, “Em còn nợ hai trăm.”

      trả.”

      “Khi nào?”

      “Chừng nào cần.”

      Lí Chính ăn sạch bát cơm, lau miệng, lát sau cầm lấy tay , dùng nĩa xiên salad: “Ăn chút .”

      Chu Diễm cử động.

      Lí Chính sờ tay , chạm vào chỗ lồi cổ tay, khẽ kéo tay xuống đặt lên cổ tay mình, cúi đầu xuống, kéo sợi tóc xoay vòng tròn.

      Lí Chính ngẩng đầu nhìn : “Muốn đào sâu nguyên nhân?”

      Chu Diễm cúi đầu im lặng, lát sau, học theo bật cười.

      Lí Chính lườm , bật cười, khẽ thở dài, định tiếp cửa phòng bếp đột nhiên bị đẩy ra.

      Sắc mặt Lâm Thái kì lạ, đứng ở cửa: “Lí Chính!”

      Lí Chính và Chu Diễm nhìn qua.

      Phía sau Lâm Thái có thêm mấy người, đầu là cảnh sát mặc đồng phục và thiếu niên.

      Người thiếu niên chỉ vào Lí Chính, với người cảnh sát đứng đối diện: “Chính là ông ta, là ông ta đánh cho bạn tôi xuất huyết lá lách, bây giờ còn ở trong phòng giám sát, mau bắt ông ta .”

      Chu Diễm nhất thời chưa kịp hoàn hồn, qua mấy giây, đột nhiên nhận ra cậu thiếu niên kia, phải là người mặc chiếc áo hình đầu lâu mấy hôm trước ư, là người hỏi về điều hòa.

      Chu Diễm quay đầu lại nhìn Lí Chính, cầm cổ tay , ánh mắt dừng người cảnh sát kia: “Cảnh sát Vương!”

      Vương Lân Sinh ngẩn người, nhìn kĩ đứng bên bệ bếp, kinh ngạc: “Chu… Chu Diễm?”
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :