1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 20



      Máy điều hòa “ầm ầm” rơi xuống đất, trong khoang thuyền tối đen, nhìn thấy gì hết, mắt nhìn , nhưng xúc giác và thính giác càng thêm nhạy bén.

      Cách lớp vải, Chu Diễm chạm vào bộ ngực cứng rắn ẩm ướt, nghe thấy giọng của từ đỉnh đầu truyền xuống: “ đường cũng nhìn à?”

      Chu Diễm bình tĩnh: “ phải, đột nhiên cúp điện nên tôi bị hoảng.”

      “Ha…” đầu truyền đến tiếng cười, “ thuyền mất điện được, có máy phát.”

      “Vậy sao lại…”

      “Bóng đèn hỏng rồi.”

      Lí Chính ôm , bờ vai và thắt lưng người bên dưới sờ vào vô cùng mảnh khảnh, người trong ngực khẽ đẩy ra, cúi đầu hỏi: “Trật chân à?”

      “… có, chỉ đụng phải chút thôi, cái điều hòa này nặng quá.”

      “Thế sao vừa rồi đường lại khập khiễng như thế.”

      “… Có thể là vừa rồi lúc vượt nước đụng phải chỗ nào đó, hơi đau chút.” Chu Diễm dừng lại, “Tôi cũng đâu có khập khiễng… có thể sửa bóng đèn ?”

      Mưa từ cửa sổ hất vào hai người, Lí Chính cúi đầu: “ cứ ngồi , tôi xem có thể sửa được hay .” xong buông tay, bỏ Chu Diễm ra.

      Chu Diễm nhìn thấy, chỉ nghe thấy Lí Chính bước về trước hai bước, cũng nhấc chân theo, chân vừa chạm xuống đất, đập vào máy điều hòa, lại phát ra tiếng động mặt đất.

      Cổ tay bị người nắm chặt, nghe thấy: “Bảo ngồi im, mò mẫm làm gì.”

      Chu Diễm: “Tôi tìm chỗ ngồi mà.”

      “…” Lí Chính đỡ về giường, khoang thuyền hơi rộng, nhưng chiều ngang chỉ có ba bước, “ có linh cảm về phương hướng à?”

      “Tối quá thấy.”

      “Vậy chỉ có ban ngày?”

      “Ừ.” Chu Diễm chạm vào giường, ngồi xuống, sau lưng là cửa sổ vỡ kính, mưa phất vào cổ , hơi rụt lại chút.

      Lí Chính sờ soạng vào WC, bật đèn, ánh sáng yếu ớt, có thể chiếu vào phòng bếp, phòng ngủ hơi miễn cưỡng. Lí Chính quay lại, Chu Diễm ngồi yên.

      Cả người ẩm ướt ngồi thẳng, xa phía trước là điều hòa rơi mặt đất.

      Trần nhà thấp, sửa bóng đèn cũng cần phải bắc ghế, Lí Chính đến giữa, hơi khuỵu đầu gối, đầu ngẩng lên, tư thế được tự nhiên tháo bóng đèn xuống.

      Chu Diễm nghĩ vóc dáng cao cũng phải là chuyện tốt.

      Chu Diễm đứng dậy, “bạch bạch bạch” chạy vào phòng ngủ bên trong, Lí Chính dừng lại nhìn , mấy giây sau chạy ra, Lí Chính dời tầm mắt về chiếc bóng đèn.

      ánh sáng le lói chiếu về phía này, yếu ớt y như , Lí Chính liếc chút.

      Chu Diễm bật đèn pin ở điện thoại, hỏi: “Có thấy ?”

      Lí Chính: “ thấy sao?”

      “… Di động của đâu? Để tôi bật cả hai cái.”

      Lí Chính cười đưa di động cho .

      Chu Diễm cúi đầu, quen dùng hệ điều hành Android, ngón tay dịch đến, đầu ngón tay thô ráp, móng tay ngắn ngủn, móng tay có vết bẩn màu đen, là do bốc dỡ kéo dây thừng hàng hóa hàng năm thuyền tạo thành.

      Lí Chính lướt đến màn hình thứ ba: “Chưa từng dùng máy mua ở chợ đen?”

      Chu Diễm hỏi: “Mua mất bao nhiêu tiền?”

      “Hơn sáu trăm.”

      bị thiệt rồi, dùng thuê bao có thể được tặng di động miễn phí.”

      ?” Lí Chính bật đèn pin, ánh sáng sáng hơn so với trước, chiếu vào chân hai người, “Máy ở chợ đen hữu dụng hơn của .”

      Chu Diễm bĩu môi.

      Bão đến, sức gió mạnh, thổi rơi mấy cành cây, những chiếc xe dừng lại bị thổi hơi lệch .

      Người đứng ở trong gió, ánh mắt hơi mở ra được.

      Bên bờ sông đối diện, dưới mái hiên cửa hàng đóng cửa, chàng trai trẻ tuổi đứng, mang ô, cả người dính đầy nước mưa, ánh mắt căm hận trừng chiếc thuyền rách nát kia.

      Di động vang lên, cậu ta bắt điện thoại, người phụ nữ bên đầu kia : “Cháu còn biết nhận điện thoại à? Cháu chạy đâu vậy, mau trở về nhà.”

      về!”

      “Cháu mọc đủ lông đủ cánh rồi phải ? Lập tức về nhà ngay.”

      về được, cháu ở Khánh Châu.”

      “… Cháu điên rồi à? Lại chạy theo đám bạn lưu manh.”

      Chu Diễm giơ hai đèn pin chiếu sáng cho , Lí Chính cúi đầu nhìn bóng đèn.

      Chu Diễm hỏi: “Bóng đèn hỏng à?”

      “Ừ.”

      “Trong thuyền còn bóng đèn dự phòng ?”

      .”

      Lí Chính cúi đầu thấy gần chạm vào trán mình. Chu Diễm nhìn thấy tay ngừng lại, ngẩng đầu lên, Lí Chính dời tầm mắt , ngửa đầu nhìn máy biến áp trần nhà, Chu Diễm giơ tay theo động tác của .

      Có tin nhắn đến, Chu Diễm liếc qua, xem, lát sau lại tới nữa, qua ba tin nhắn, tiếng chuông điện thoại vang lên.

      Bên ngoài mưa rền gió dữ, tiếng chuông có vẻ chói tai.

      Lí Chính hỏi: “Sao bắt máy?”

      “À…” Chu Diễm bắt máy, tia sáng vụt qua, chiếu sang cửa sổ bên cạnh, “A lô?”

      “… Là tớ, cậu ở đâu vậy? Sau khi tớ quay về khách sạn ông chủ bọn cậu trả phòng rồi.”

      “Ừ, tớ sớm rồi.”

      “Cậu ở đâu, tớ tới tìm cậu?”

      “Bạn học của cậu đâu?”

      “Bọn họ ở đây, sao vậy?”

      sao, phải các cậu ra ngoài du lịch à, chơi vui nhé.”

      “Chu Diễm… trong hai ngày Cao Quân nằm viện, bọn tớ đều túc trực ở đó, tớ vốn muốn gọi điện thoại cho cậu.”

      Chu Diễm: “ phải tại cậu gọi cho tớ rồi ư? Được rồi, còn chuyện gì ?”

      Bên kia tạm dừng lát: “Người đàn ông kia… là gì của cậu?”

      Chu Diễm sửng sốt, liếc về phía Lí Chính, loay hoay máy biến áp, dường như hề có hứng thú với cuộc điện thoại của người khác.

      Chu Diễm rủ mắt: “Hai bạn học khác của cậu tên gì vậy?”

      “Hả?… Nam tên Từ Dương, nữ tên Vương Khiết.”

      “Tớ quen họ.”

      “Sao vậy?”

      Chu Diễm: “Cậu thấy đấy chúng ta tốt nghiệp hai năm rồi, tớ còn học nữa, thực ra tại chúng ta xem như xa lạ.”

      Cuộc điện thoại chấm dứt, Chu Diễm lại chiếu đèn pin về phía này.

      Lí Chính tháo máy biến áp xuống: “Hỏng rồi, mai mua cái mới.”

      “Vậy đêm nay có đèn sao?”

      “Ừ, dùng đèn pin vậy.”

      Chu Diễm gật đầu, trả lại điện thoại cho .

      Lí Chính nhận lấy, chỉ vào WC: “ tắm trước .”

      “Vâng.”

      Chu Diễm tắm, gió lớn kèm theo mưa tiến vào khoang thuyền, Lí Chính giẫm lên ván giường, đè cửa sổ lại, nhìn bên ngoài.

      Đèn bờ sông sáng, chỉ có ngọn đèn ở phía xa xa, mơ hồ có thể thấy được trong màn mưa.

      Lí Chính dừng tầm mắt, lau mưa mặt, lấy khăn lau ván giường.

      Chu Diễm tắm xong ra, Lí Chính vứt khăn cho : “Tự mình lau .”

      Chu Diễm tạm thời có phản ứng gì, chờ khi cầm khăn lau vào phòng ngủ bên trong mới biết phải lau gì. Chu Diễm dùng di động chiếu sáng, lau ván giường, để chăn ở chỗ khô tránh bị mưa bắn vào.

      Lần đầu tiên Chu Diễm chứng kiến tình huống mưa to gió lớn như vậy.

      Chu Diễm đến nhà bếp, lấy khoai tây từ trong túi nilon ra, lấy túi buộc vào cửa sổ, gió thổi chiếc túi bay phần phật, nếu thay bằng cái túi lớn có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.

      Người bên ngoài tắm xong ra, Chu Diễm gọi: “Tôi buộc cái túi ở cửa sổ, có túi thừa, bên phải làm thế nào?”

      “Tôi sao, cần.”

      “Vậy tôi ngủ nhé?”

      “Ngủ .” Lí Chính cũng nằm xuống giường.

      Trong WC tắt đèn, có chút ánh sáng yếu ớt chiếu qua, mưa lọt qua cửa sổ, Lí Chính mở di dộng chơi, thường xuyên phải lau nước mưa bắn vào màn hình.

      Thời gian vẫn còn sớm, ngủ được.

      Gió lớn gào thét, mưa hề yếu thế, đột nhiên “xoảng”, người bên trong khẽ gọi, ngay sau đó là tiếng cửa sổ vỡ.

      Lí Chính đứng dậy, vào buồng trong, bên trong tối như mực thấy gì, tới gần giường: “Sao vậy?”

      Người giường ngồi dậy, bật đèn pin, chùm sáng chiếu qua mảnh kính vỡ và túi nilon bay theo chiều gió, mưa gió từ cửa sổ ào vào.

      Chu Diễm: “Cửa sổ vỡ rồi.”

      Lí Chính: “Lại đây.”

      Chu Diễm ôm túi xách của ra ngoài theo Lí Chính, : “Đèn pin.”

      Chu Diễm chiếu sáng cho .

      Lí Chính ngồi xổm xuống, gỡ thùng điều hòa ra, xé bìa các tông.

      Chu Diễm kịp ngăn cản: “A…”

      “A cái gì mà a, chấp nhận ngủ đêm , chờ sáng rồi sau.”

      Lí Chính xé hết bìa ra, chắn vào cửa sổ chỗ ngủ: “Ngủ chỗ này.”

      Chu Diễm hơi chần chừ, ôm túi xách, ngồi xuống giường nhìn Lí Chính.

      Lí Chính rảnh nhìn , lấy phần bìa thừa còn lại ngăn hết cửa sổ, có thể ngăn bao nhiêu ngăn bấy nhiêu, sau đó dọn dẹp kính vỡ giường.

      Chu Diễm đặt túi xách lên đầu giường, nằm vào bên trong.

      Lí Chính mang kính vỡ ra ngoài, rửa tay, lại uống cốc nước, cởi áo phông ra, mở tủ, lấy ra chiếc áo may ô, về giường, cầm di động của mình, bật đèn pin, chiếu về phía Chu Diễm.

      Chu Diễm chớp chớp mí mắt, mở mắt ra, hỏi: “Sao vậy?”

      Lí Chính chạm vào vai , vén tay áo lên: “Có bị kính cứa vào ?”

      có.” Chu Diễm thả tay áo xuống, “Lúc ném bowling đụng vào.”

      “… phải bowling rất mềm sao?”

      “Nó rất to nên cũng quá mềm.”

      Lí Chính đứng lát, ngồi vào giường, đặt di động sang bên, đèn pin chiếu lên trần nhà.

      Chu Diễm nằm sát bên trong, cơ thể nhúc nhích, nhắm mắt lại.

      Ván giường rung rung, bên cạnh có thêm nguồn nhiệt, tắt đèn pin, khoang thuyền lại tối đen như mực.

      Mưa gió gào thét đánh vào tấm bảng và kính, chui vào mọi chỗ, trong khoang thuyền hiếm khi oi bức,

      Lí Chính: “Ngồi dậy chút.”

      “… Làm gì?”

      Lí Chính ngồi dậy, vượt qua , vươn tay lấy chiếc gối bên trong. Chu Diễm dịch ra ngoài, chân sắp rơi xuống giường.

      nhìn thấy gì hết.

      Lí Chính đột nhiên hỏi: “Hai năm nay đều đến trường?”

      “… Ừ.”

      “Sách ở trong túi này từ đâu ra?”

      Người bên cạnh trở mình, mặt nhìn ra bên ngoài.

      “Bên ngoài trường đại học có hai hiệu sách cũ, tôi từng đến đó mấy lần, nên mua sách.”

      “Sách rất mới.”

      “Vâng, tôi mua đều là sách mới đến chín mươi phần trăm, những người đó còn chả viết tên vào.”

      “Sau này còn quay lại học ?”

      “Kiếm đủ tiền tháng chín , kiếm đủ được.”

      “Tại sao?”

      “Tạm nghỉ hai năm là nhiều nhất rồi, năm nay là hạn cuối rồi.”

      Lí Chính gì nữa, trong khoang thuyền chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ.

      lát sau, : “Ngủ .”

      Gió lớn đột nhiên thổi rơi mấy tấm bìa, mưa tạt vào, Chu Diễm định quay đầu lại người bên cạnh đúng lúc đến gần.

      Chóp mũi dao động, ngừng thở.

      nhìn thấy gì hết.

      chóp mũi có độ ấm dịu dàng, mùi kem đánh răng bạc hà khẽ bay ra.

      Cổ tay bị giữ lấy, nóng hầm hập như nước sôi vừa rót vào trong cốc, hơi tránh , người nọ lại giữ chặt vén tay áo lên, giữ vai .

      Bả vai run rẩy.

      dừng lại ở chóp mũi , lát sau, môi khẽ chạm vào chóp mũi , hơi thở gần mắt .

      Nhưng vẫn thấy gì hết.

      giữ ván giường, ngăn trở mưa gió, khẽ chạm qua tóc , tay giữ vai , sau đó hôn lên trán .

      “Ngủ .”

      Mưa gió khuấy đục nước sông, thủy triều điên cuồng trút ra, con thuyền sông yên lặng, canh gác trong đêm tối.
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 21



      Chu Diễm ngủ ngon.

      Cửa sổ thấp, người bên cạnh nằm bên trong, đúng lúc có thể ngăn được mưa hắt vào. Bìa các tông lại hơi lung lay, dường như có thể rơi ra bất cứ lúc nào.

      Trong lòng hơi sốt ruột, chứa đầy tâm , lần này còn dậy sớm hơn so với mọi khi.

      Dường như mưa ngừng, trong khoang thuyền vẫn mờ tối như trước, bên ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn tối mịt.

      Người bên cạnh ngủ say, chiếc áo ba lỗ màu đen hơi nhăn, bên cạnh còn có mấy lỗ, cơ thể thả lỏng, mang lại cảm giác cứng rắn.

      Tay phải của vừa vặn để bên cạnh cổ .

      Chu Diễm cẩn thận nhích từ mép giường xuống dưới, chống ván giường, từ từ xoay người đứng lên.

      Tấm ván gỗ khẽ phát ra tiếng “két”, Chu Diễm hoảng hốt, quay đầu lại nhìn, vẫn chưa đánh thức người nọ, lúc này mới khẽ thở phào, ôm lấy túi xách, bước lên sàn nhà ẩm ướt, ra ngoài.

      Lí Chính ngủ giấc ngon lành, đêm mộng mị, trong đầu nhoáng lên gì đó. có tiếng mưa, xung quanh yên lặng.

      Trời sáng, người bên cạnh còn.

      Lí Chính ngồi dậy, chống chân lên, nhìn mặt đất lát, lại nhìn về vị trí đầu giường, xuống giường, nhìn ra cửa, nhìn về phía phòng ngủ bên trong.

      Bìa các tông chặn bên cửa sổ rơi xuống nửa, bàn vẫn còn nội y phơi.

      Lí Chính vào WC xả nước, đánh răng rửa mặt xong ra ngoài.

      Đuôi thuyền có ai, về mũi thuyền, tới cửa khoang điều khiển nghe thấy người bên trong giọng đọc tiếng .

      “d, grief, grief, harbor, harbor.”

      “Đọc gì vậy?” Lí Chính vào trong.

      Chu Diễm ngồi bàn điều khiển, dừng chút: “Tiếng .”

      “Nghĩa là gì?”

      Chu Diễm: “Thỏa mãn, greed, tham lam, grief, bi thương, harbor, cảng tránh gió.”

      “Thuộc được bao nhiêu từ rồi?”

      “Tầm hai mươi mấy.”

      Lí Chính quan sát bên trong khoang thuyền: “ cũng nhàn nhã thoải mái nhỉ.”

      “… Thuyền của bị thủng chỗ nào hết.” Chu Diễm nhịn được .

      Lí Chính cười.

      Khoang điều khiển cũng chả rộng hơn là bao so với chỗ ngủ của họ, bàn đặt chiếc rẻ lau hơi ướt, nơi này được dọn dẹp sơ qua.

      Lí Chính hỏi: “Sao lại chạy tới chỗ này?”

      “Đèn trong phòng hỏng rồi, nhìn thấy.”

      “Ở mấy tiếng rồi?”

      “Khoảng hơn bốn tiếng.”

      Lí Chính chỉ sách tiếng trong tay : “Còn đọc ?”

      Chu Diễm: “Sao vậy?”

      đọc nấu bữa sáng.”

      “Vâng.”

      Chu Diễm bỏ sách vào túi, bên trong nhiều đồ, rút sách ra chỉnh lại vị trí chút, trong trang sách xuất mảnh giấy ố vàng, hình như là báo.

      Lí Chính cũng xem nhiều.

      Ăn sáng xong, thời gian vẫn còn sớm, Lí Chính lau miệng: “Tôi ra ngoài lát.”

      “Vâng.” Chờ Lí Chính cởi áo, thay áo phông, Chu Diễm lại hỏi: “ bao lâu?”

      Lí Chính mặc xong áo, hỏi: “Sao?”

      biết có phải nấu cơm trưa cho hay ?”

      Lí Chính nhìn hai giây: “Nếu đọc sách, có thể theo tôi ra ngoài lát.”

      Cơn bão hôm qua để lại đống hỗn độn đường, mấy thùng rác và biển quảng cáo lăn lông lốc, qua công viên, thiết bị được dỡ bỏ.

      Chu Diễm bước qua vũng nước mặt đất: “Hôm nay trời lạnh.”

      “Bão vừa qua.”

      “Hôm nay bán được điều hòa sao?”

      Lí Chính: “Nếu hôm nay trời nóng, có thể bán được ư?”

      “Nếu còn nguyên trong thùng, chừng vẫn bán được.” để ý Chu Diễm giẫm phải vũng nước.

      Lí Chính túm tay : “Nhìn đường!”

      Hai người đến siêu thị ngày hôm qua mua gạo, đúng lúc ông chủ cũng ở đây, Lí Chính lên tiếng chào hỏi: “Bão mới qua mà siêu thị mở sớm thế à.”

      Ông chủ cười: “ có cách nào mà, buôn bán khó kiếm lắm. Cậu đến khi nào vậy? Tối qua có bão mà.”

      Lí Chính: “Tôi đến từ ban ngày, lúc đến mua gạo, ông có ở đây.”

      “À, hôm qua nhà tôi có việc, cậu đến khéo quá.” Ông chủ lại nhìn sang bên cạnh Lí Chính.

      Chu Diễm cười với đối phương, Lí Chính cũng tính giới thiệu.

      Lí Chính tiếp tục trò chuyện với ông chủ: “Đúng rồi, tôi muốn sửa chữa thuyền chút, ông có quen thợ sửa chữa nào ?”

      Ông chủ là người địa phương, nhanh chóng liên hệ được thợ sửa chữa cho Lí Chính ở ngay gần đó, nhanh chóng chạy tới.

      Người thợ hỏi tình huống, Lí Chính : “Thay toàn bộ cửa sổ, cửa cũng cần sửa chữa chút, cũng cần phải di chuyển nhiều, nhưng cần phải làm nhanh, ngày mai phải xong luôn.

      Người thợ: “Vậy tôi phải xem trước .”

      Lí Chính dẫn đường, Chu Diễm tới gần , giọng hỏi: “ có tiền ?”

      Lí Chính hiếm khi đùa: “Mượn của trước.”

      lát sau trở lại thuyền, người thợ nhìn xung quanh: “Cũng coi như là vẫn tốt, chỉ có mấy cửa và cửa sổ, ngày mai có thể làm xong.”

      Lí Chính suy nghĩ, lại hỏi: “Có thể thay sàn nhà ?”

      “Hả? Còn thay sàn nhà sao?”

      “Thay bình thường thôi.”

      “Vậy được.”

      “Làm thêm chiếc bàn nữa.”

      “Chỗ tôi có gỗ, có thể mang đến ngay, giá cả rất rẻ.”

      “Ông tính bao nhiêu tiền công.”

      Người thợ báo giá.

      Lí Chính gọi điện thoại, chờ bên kia bắt máy, : “Bắn cho tôi chút tiền sang đây.”

      “Bao nhiêu?”

      Lí Chính báo số tiền và tài khoản của người thợ.

      Bên kia hỏi: “Vậy em chuyển ngay, đến Khánh Châu chưa?”

      “Chưa.”

      “… Rốt cuộc làm gì vậy, Khánh Châu có bao xa chứ?”

      “Cậu còn quản cả chuyện của tôi à.”

      Bên kia cười: “Em nào dám chứ, em lập tức chuyển tiền đây, chú ý kiểm tra nhé.”

      Người thợ lập tức quay về chuẩn bị.

      Chu Diễm chồng đống thảm, bất giác quan sát căn phòng.

      Lí Chính tựa vào tường bếp, uống nước: “Xếp đậu hũ à?”

      Chu Diễm: “Sửa nhiều như vậy, buổi tối làm sao ngủ được chứ?”

      sửa giường.”

      “…” Chu Diễm vỗ vỗ chồng thảm, đến tủ quần áo, mở ra nhét vào: “Đây là ‘ngoắc tay phát có tiền’ ư?”

      Lí Chính khẽ hừ tiếng, xem như trả lời.

      Người thợ nhanh chóng mang theo đồ đệ đến, kéo xe đầy đồ, cửa sổ , sàn nhà được rải giấy, người đồ đệ quan sát phòng ở kiêm phòng khách và phòng ngủ, tính toán làm chiếc bàn .

      Trong boong thuyền đầy bụi, Chu Diễm lên nóc thuyền phơi quần áo.

      Cầm mắc áo, treo nội y lên, rồi treo áo phông, chiếc chậu được đẩy lên bên cạnh, người bên dưới : “Treo lên.”

      Chu Diễm treo hết quần áo của Lí Chính lên.

      Mặt trời lên đến đỉnh, quần áo giặt sạch nước, lấp lánh dưới ánh mặt trời. sang bên cạnh, cúi đầu nhìn xuống dưới.

      Người thợ hăng say làm việc, Lí Chính đặt chân lên tấm gỗ, khuỷu tay đặt đùi, cầm điếu thuốc tay, cười mấy câu với người thợ, ngậm điếu thuốc, ngước mắt lên nóc thuyền, chạm vào tầm mắt .

      Qua giây, từ từ nhả khói ra.

      Buổi trưa, vợ người thợ mang cơm đến, bà lão sáu mươi tuổi, chuyện đặc giọng địa phương, mở cặp lồng ra, với Lí Chính: “Tôi nấu nhiều lắm, mấy cậu có muốn ăn cùng ?”

      Lí Chính nhìn cười: “Bác thợ ăn ngon quá, có cá có thịt, đây là cá bao đầu (*) à?”

      (*)
      [​IMG]

      “Đúng vậy, cậu ăn thử chút .”

      Lí Chính: “ cần đâu, bên trong nấu cơm rồi.”

      Chu Diễm nấu canh, xào khoai tây, hấp giăm bông, Lí Chính vội vàng ăn xong, lại ra ngoài giúp người thợ.

      Chu Diễm dọn dẹp bát đũa, nhìn thấy vợ người thợ dọn dẹp cặp lồng, : “Dì vào trong đây rửa .”

      Bà lão cười khách sáo hai câu, vào nhà bếp, thấy đồ ăn thừa bệ bếp: “Buổi trưa ăn khoai tây à?”

      Chu Diễm: “Còn có giăm bông và canh nữa.”

      “Lúc trước mỗi lên khi thuyền, chúng tôi đều mua bí đao, có thể ăn được lâu, mấy thứ như giăm bông này vừa đắt lại cần thiết, tại điều kiện tốt hơn xưa rồi.”

      Chu Diễm hỏi: “Dì cũng từng chạy thuyền sao?”

      “Đúng vậy, chạy rất nhiều năm. Nhà tôi làm nghề lái thuyền, từ lúc mười hai tuổi tôi lên thuyền rồi, sau khi kết hôn vẫn chạy đến hơn ba mươi tuổi, sau đó chồng tôi cho làm nữa, mở cửa hàng pháo hoa cho tôi.”

      “Cửa hàng pháo hoa? Bây giờ còn mở ?”

      “Còn chứ.”

      “Mùa hè làm ăn được ạ?”

      Đối phương cười: “Đâu chỉ có ngày lễ tết mới đốt pháo hoa, làm ăn cũng tàm tạm, nhà của chúng tôi cũng coi như là cửa hiệu lâu đời.”

      Chu Diễm đưa chai nước rửa chén cho bà, mắt đảo qua thấy đối phương thiếu ngón giữa ở tay phải.

      dừng lại, đối phương cười: “Lúc kéo dây thừng bị đứt mất ngón này.”

      “Hả?” Chu Diễm giật mình.

      “Khi đó còn trẻ, làm việc ở thuyền sơ ý, cẩn thận làm đứt, cũng phải chuyện gì lớn.”

      “… Vậy sau đó dì còn ở thuyền ?”

      “Ở chứ, lúc ấy tôi mới mười bảy mười tám, đứt mất ngón tay là mất nửa cái mạng, sau đó cũng dần dần tốt hơn, cũng vẫn sống được, chỉ là thiếu ngón giữa thôi.”

      Lí Chính nghe người bên trong chuyện, lại hỏi người thợ: “Có thể sửa lò sưởi ?”

      Rửa bát xong, bà lão bước , Chu Diễm vẩy nước tay, búi tóc lên, vắt khăn lau, vừa dọn dẹp rác, vừa quan sát bên sửa chữa.

      Lí Chính cưa miếng gỗ, vụn gỗ bay loạn xạ, : “Cách xa chút.”

      Chu Diễm tránh sang bên: “ còn làm được chuyện này sao?”

      “Là đàn ông đều biết làm.” Lí Chính nhìn tấm gỗ, đổi sang tấm tiếp theo.

      Chu Diễm quan sát mấy chậu hoa, lau chùi: “Chậu hoa là do mua.”

      “Lão Lưu mua.”

      “… Lúc mua thuyền có rồi sao?”

      “Ừ.”

      Vậy chậu hoa này bỏ hai năm rồi.

      Chu Diễm thấy đầu ngón tay hơi dính, hỏi: “ chưa từng dọn dẹp?”

      “Dọn dẹp làm gì.” Lí Chính vẫy tay, “Lại đây.”

      Chu Diễm đến gần : “Có chuyện gì vậy?”

      Lí Chính dựng thẳng tấm gỗ, quan sát chút.

      Vóc dáng của Chu Diễm cũng giống những khác, đùi trắng nõn nà, lúc đứng thẳng đầu gối hơi lõm xuống.

      Chu Diễm bất giác lui ra sau chút, vừa cử động, bị bàn tay phía sau giữ lấy.

      Lí Chính nửa ngồi xổm, ngẩng đầu nhìn , nắm cẳng chân : “Đừng cử động.”

      Hơi thở nóng hổi phả vào đùi , Chu Diễm cúi đầu: “Làm ghế như thế á?”

      Lí Chính: “Tôi phải là thợ mộc.”

      “… Vậy để bác thợ làm .”

      Lí Chính im lặng, cầm tấm gỗ, quan sát: “Ăn gì mà gầy như vậy?”

      “… Hơn bốn mươi lăm cân đấy, nào có gầy chứ.”

      Lí Chính bật cười: “Tôi chưa từng thấy ‘béo’ như vậy.”

      Chu Diễm lùi ra sau, Lí Chính lại giữ .

      Ngón tay thô ráp cọ xát cẳng chân chút, sau đó buông chân ra, đứng lên: “Độ cao cũng xấp xỉ.”

      Cẳng chân Chu Diễm nóng lên, có thứ gì đó chạm vào trái tim, cầm khăn lau trở về góc.

      Lí Chính cúi đầu, vỗ tấm gỗ tay, lại nhìn .

      Gần mép thuyền có khẽ hở, hình như có thứ gì đó kẹt ở bên trong, Chu Diễm nằm úp sấp xuống nhìn, tìm trái tìm phải nhặt được mảnh gỗ , đưa vào khẽ hở khều ra.

      Hình như là phụ kiện gì đó, vị trí kẹt cũng khéo ở trong góc, là kim loại, ném tấm gỗ , lấy đầu ngón tay móc ra.

      Đồ vật từ từ xuất .

      Ánh mặt trời chiều cao, mặt sông lăn tăn gợn sóng, tay cầm thứ bị thời gian nhuốm bụi, chỉ có thể phân biệt dựa vào nhãn tiếng được khắc đó, “v… ch… o…”

      chiếc đồng hồ nam.
      Phong nguyet, DionChris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 22


      hiểu về nhãn hiệu đồng hồ, cũng nhìn ra được chiếc đồng hồ này hỏng hay chưa, kim đồng hồ còn hoạt động, Chu Diễm đảo qua đảo lại.

      “Lí Chính, nơi này có chiếc đồng hồ.”

      Lí Chính vừa đưa miếng gỗ cho người thợ, nghe thấy Chu Diễm , hỏi: “Đồng hồ gì?”

      biết, là của hay của Lão Lưu? Kẹt ở dưới đây này.”

      Lí Chính đến gần, đầu tiên nhìn , chờ Chu Diễm đứng lên đưa đồng hồ tới trước mặt, mới nhận ra.

      Chu Diễm thấy có phản ứng gì, kêu tiếng: “Lí Chính?”

      “… Chiếc đồng hồ này kẹt trong khe?”

      “Ừ.”

      Lí Chính lấy đồng hồ qua, ngón tay xoa mặt đồng hồ.

      Chu Diễm hỏi: “Là của à? Sao lại làm rơi ở đó?”

      Lí Chính: “Ai biết được.”

      “Chiếc đồng hồ này còn dùng được ?”

      Lí Chính quơ chiếc đồng hồ trước mặt : “ xem?”

      Vừa bẩn vừa cũ, xem ra ở dưới khe lâu rồi, chừng rất nhiều năm, thực xứng đôi với chiếc thuyền này.

      Chu Diễm bỗng nhiên nhìn mắt Lí Chính, trong lòng xẹt qua mơ hồ khác thường, định trở về tiếp tục làm việc Lí Chính đột nhiên gọi .

      “Chờ .”

      “Hả?”

      Lí Chính ném đồng hồ, Chu Diễm bắt lấy theo bản năng.

      Lí Chính: “Cho đấy.”

      “… Cho tôi làm gì?”

      Lí Chính cầm tấm gỗ lên bờ: “ phải tìm được sao.”

      Mặc dù thời tiết lạnh, nhưng làm việc vào ban ngày vẫn ra mồ hôi.

      Sàn nhà mới lát được nửa, Chu Diễm trở vào trong khoang thuyền, uống cốc nước, vào phòng mình nghỉ ngơi.

      Bên bờ sông, mấy người đàn ông chỉ vào đống gỗ chuyện, người đồ đệ lớn tiếng nhất, tay người thầy cầm điếu thuốc, trò chuyện với Lí Chính, dường như Lí Chính cầu gì đó, xong, tựa vào cây bên cạnh, gọi điện thoại, biết gì, thỉnh thoảng cười hai tiếng.

      Chu Diễm sờ túi quần bò, lục soát túi quần.

      lau đồng hồ rồi, nhưng lau xong nó vẫn bẩn như cũ, nhìn ra diện mạo vốn có. mở ngăn kéo bàn, thả nó vào bên trong.

      Dựa vào bàn nằm lúc, có người vào.

      Tiếng dép lê, tiếng bước chân tản mạn tùy ý, đến cửa dừng lại chút, rồi lại bước tiếp.

      “Ầm…”

      Lí Chính thả tay xuống, đặt chiếc ghế vừa làm xuống đất.

      “Ngồi thử .”

      Chu Diễm ngồi xuống, mông còn chưa chạm ghế, Lí Chính đột nhiên cầm lưng ghế, xoay người lại.

      “A…” Chu Diễm giữ bàn, bị xoay chín mươi độ, mặt xoay vào tường, ngồi vào giữa ghế.

      Hai tay Chu Diễm chống lên bàn.

      Lí Chính đứng ở phía sau : “Thấy được chứ.”

      “… Cũng được.”

      Lí Chính tiện tay đập mấy cái vào lưng ghế, lát sau, : “Đứng lên.”

      “Hả?”

      Chu Diễm nghe lời đứng lên, Lí Chính nhấc ghế mang ra ngoài.

      Chu Diễm: “…”

      Hiệu suất làm việc của người thợ già rất cao, chỉ trong vòng ngày gần hoàn thành xong mọi việc.

      Chiếc bàn sơn xong được đặt bên ngoài, ngày mai sửa lại cửa và cửa sổ, lát nốt sàn nhà là hoàn thành công việc.

      “Chiếc cầu có xa ?”

      “Nghe chợ đêm ở bên đó.”

      ngờ cũng hỏi thăm rồi.” Lí Chính hỏi, “Bán chiếc điều hòa kia?”

      “Ừ, tôi thử xem sao.”

      Lí Chính có ý kiến gì.

      Chiếc cầu cách bờ sông hơi xa, lúc Chu Diễm vẫn còn là buổi chiều, khi đến cầu, sắc trời tối đen.

      Do ảnh hưởng còn sót lại của bão, ban ngày có nắng, tại lại lất phất mưa, cầu quầy hàng xếp dài hai bên, Chu Diễm tìm góc ngồi xuống, mưa tạnh.

      Người bên cạnh chủ yếu bán sạc điện, đèn bàn, ánh sáng đầy đủ, Chu Diễm nhờ ánh sáng, dùng bìa các tông viết thành biển hiệu, nhìn xung quanh.

      Vừa rồi có mưa, có nhiều người đường.

      ngồi ở cầu vượt nhìn người đường, chống cằm lát, nghĩ gì đó, lấy di động ra, nhắn tin cho Nghiêm Phương Phương.

      Đợi lúc lâu, nhưng đối phương cũng nhắn lại, Chu Diễm lại nhắn mấy tin, nhắn xong tin, đột nhiên trước mặt xuất bóng người.

      Chu Diễm ngẩng đầu.

      bán điều hòa à?”

      chàng trai trẻ tuổi, mặc chiếc áo phông có hình đầu lâu, mặc chiếc quần sóc rách lỗ chỗ, bởi vì ngồi xổm, nhìn ra được cao bao nhiêu, vẻ mặt ngây ngơ, có lẽ khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

      Chu Diễm: “Đúng vậy, 120 đồng.”

      Chàng trai nhìn thoáng qua: “ có hộp à? Đồ cũ?”

      “Chưa dùng, mới trăm phần trăm đấy, bởi vì có hộp nên mới bán rẻ như vậy.”

      “Vậy mà gọi là rẻ sao? 120 đồng đấy, ai biết dùng bao nhiêu lần rồi.”

      “Từng dùng hay nhìn qua là biết, cậu mua về là biết ngay.”

      “Chậc, mua về có vấn đề tôi tìm ở đâu, chẳng lẽ báo 315 (*)?” xong, cậu ta lại chuyển sang câu hỏi khác, “ là người địa phương?”

      (*) Số máy báo hàng giả, kém chất lượng bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng bên TQ

      Chu Diễm suy nghĩ: “Ừ.”

      ở đâu vậy? Khu nào thế?”

      “Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”

      “Có bạn trai chưa?”

      Chu Diễm nhíu mày: “ phải cậu đến mua đồ à?”

      Chàng trai: “Tôi thấy vẫn còn , đủ mười tám chưa? Đừng có qua lại với lão già.”

      Chu Diễm trừng mắt hô to: “Điều hòa chỉ 120 đồng đâ , điều hòa A Lực hoàn toàn mới chỉ có 120 đồng đây. Giá gốc là 360 đồng, tại chỉ bán có 120 đồng, có thể kiểm tra ngay tại quầy, mới trăm phần trăm!”

      Chu Diễm vừa rao hàng vừa nhìn bóng dáng chàng trai, mày cau lại.

      Lí Chính ở thuyền có việc gì làm, vào kho hàng lần, cả người dính đầy bùn, sau đó vào phòng tắm cái, tiện thể giặt quần áo.

      Giặt xong lại tìm thấy mắc treo quần áo, suy nghĩ, vào phòng ngủ của Chu Diễm. Mắc áo treo ngay cửa tủ, rút ra hai cái, lúc xoay người nhìn thấy có quyển sách bàn, đến gần nhìn.

      Là “Tiếng Đại Học Bản Mới”, bên cạnh còn đặt vở và bút.

      Lí Chính tiện tay lật trang, bên trong sách toàn là từ đơn và cụm từ tiếng , phía mấy từ còn được ghi bằng bút chữ, chữ viết có dấu vết gạch xóa.

      Lí Chính cầm chiếc bút bàn lên, mở nắp bút, là chiếc bút máy tinh xảo.

      Là đồ tái sử dụng ư?

      Lí Chính ấn đầu bút, đứng lát, đóng nắp bút lại, sau đó thả bút xuống, tầm mắt dừng quyển vở.

      Trang này mới viết sáng nay.

      nhận ra từ, bắt đầu đọc, toàn là những chuyện linh tinh, Lí Chính tự giễu cười, phơi quần áo xong, quyết định đến siêu thị xem TV giết thời gian.

      Lí Chính lên bờ, dép lê dẫm vào bùn, vừa được mấy bước, đột nhiên dừng lại.

      Bên này có đèn đường, mấy cửa hàng đối diện cũng sớm đóng cửa, ánh đèn đường từ phía xa cũng đủ để chiếu bóng dáng mười người cách hơn mười mét.

      Nhìn thân hình, đoán chừng là học sinh trung học.

      Hơn tám giờ, người cầu vượt dần thưa thớt, Chu Diễm đung đưa phích cắm điều hòa, quan sát người đường qua lại, đợi lúc, đối diện có người thu quán trở về, Chu Diễm suy nghĩ, để điều hòa lại vào trong túi.

      Hôm nay bán được, ngày mai cũng đừng hi vọng gì.

      Dưới cầu vượt có chiếc xe tải bán dưa hấu, Chu Diễm nhìn thấy, nhưng hai mắt lại đảo sang hàng bí đao bên vỉa hè.

      Chu Diễm tiến lên hỏi: “Bí đao bán thế nào?”

      “8 hào cân.”

      “8 hào?”

      đắt đâu, vì muốn lỉnh kỉnh mang về nên tôi mới bán rẻ như vậy đấy, bán ngày tôi bán 1 đồng 2 cơ.”

      Chu Diễm: “7 hào , tôi mua hết.”

      Mua xong bí đao, Chu Diễm cố hết sức xách về, xách lát lại nghỉ ngơi lát, mất lúc mới đến gần bờ sông.

      Đèn đường hỏng, nơi này tương đối hẻo lánh, đường có người, từ xa nghe thấy tiếng đánh nhau.

      Lí Chính quét qua đám thanh niên trước mặt: “Đến từ chỗ nào quay về chỗ ấy!”

      Mấy cậu nhóc có người giơ nắm tay, có người để tay ra phía sau. cậu nhóc gào to: “Cút cái mợ mày! Móc tiền ra đây, mười người chúng tao đánh lại mày chắc?”

      cậu nhóc nhìn có vẻ già dặn nhất trong đám lên tiếng: “Ít con mợ nó lời vô nghĩa ! Lên!” Vung tay lên, mười cậu nhóc xông lên.

      Lí Chính tránh được đấm, đạp đối phương cái, lại đối mặt với quả đấm, phía sau bị đánh cái chỉ như gãi ngứa với , lại bị đá lùi về sau.

      Dưới chân cũng dùng nhiều sức, mấy cậu nhóc này mới chỉ mười lăm mười sáu, thể ra tay tàn nhẫn.

      Lí Chính tay, nhưng đối phương lại dùng hết mọi chiêu, càng đánh càng hăng, vừa đá được cậu nhóc ngã xuống đất, biết từ đâu xuất cậu thanh niên mặc áo phông hình đầu lâu, đeo khẩu trang, mang theo gậy đập vào gáy .

      Lí Chính kêu lên, ngã xuống đất, đứng lên được.

      Đối phương hô to: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, chạy mau.”

      Mười cậu nhóc hoàn hồn, lập tức chạy theo người đeo khẩu trang.

      Chu Diễm thở hồng hộc chạy tới nơi, nhìn thấy đám người chạy trốn sang bờ bên kia, Lí Chính khuỵu gối mặt đất.

      Chu Diễm ném bí đao xuống chạy về phía : “Lí Chính!”

      Lí Chính đỡ gáy đứng lên, nhìn cái, rồi lại nhìn về phía đám thiếu niên chạy trốn.

      có sao ? Có bị thương ở đâu ?”

      Lí Chính bỏ tay ra khỏi gáy, nhìn tay, tay có vết máu, nhưng cũng hề gì, lau chút vào áo.

      sao.” .

      Chu Diễm cúi đầu liếc chiếc gậy gỗ: “ bệnh viện khám chút .”

      “Nhiều chuyện quá.”

      Chu Diễm nhìn vết thương mặt : “Mặt tím bầm hết rồi.”

      Lí Chính tiếp: “ sao.”

      “Lí Chính!”

      Lí Chính về trước mấy bước, nhặt bí đao lên: “Về thôi.”

      Chu Diễm theo : “Tại sao bọn họ lại đánh ? Báo cảnh sát , chỗ này có thể tìm được bọn họ.”

      “Chỉ là lũ nhóc, báo cảnh sát gì chứ?”

      Lí Chính bước xuống trước, quay lại đỡ Chu Diễm.

      Chu Diễm đưa tay cho , vừa vừa : “Trẻ vị thành niên thể báo cảnh sát ư?”

      “Tôi ra tay cũng hề , nếu bọn họ bị thương ở chỗ nào, người phải chịu trách nhiệm là ai?”

      Chu Diễm nhảy lên boong thuyền: “ bị thương.”

      Lí Chính về phía trước: “ bôi thuốc cho tôi.”
      DionChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 23



      Nhóm thiếu niên chạy xa rồi mới dừng lại, khuỵu gối thở hổn hển.

      Cậu nhóc già dặn nhất: “Mệt… mệt chết lão tử. Mợ nó mày làm gì vậy, sao lại mang khẩu trang.”

      Cậu nhóc mặc áo hình đầu lâu tháo khẩu trang xuống: “Đề phòng khói.”

      “Mợ mày, mày tránh mưa tao còn tin.”

      Cậu nhóc mặc áo hình đầu lâu: “ nào, tôi mời các cậu ăn khuya.”

      Người kia: “Ăn cái gì khuya chứ, đêm nay chúng ta về sao?”

      Người trong nhóm: “Mấy giờ rồi, quay về Khánh Châu cũng làm gì còn xe.”

      “Tôi thông báo với người nhà về, nếu cha mẹ tôi làm thịt mất.”

      “Đồ não tàn, tại có xe cũng về được, bảo ở nhà bạn .”

      Cậu nhóc mặc áo hình đầu lâu nhíu mày: “Sợ gì chứ, ngày mai về, đến lúc đó đến thẳng nhà tôi.”

      “Aiz, nhà mày rất tốt nha, nhà hàng cao cấp, bình thường chúng tao dám bước chân vào.” Cậu nhóc già dặn kéo chỗ bị thương lên, “Vừa mới đánh trận, trốn là tốt nhất, nếu người nọ báo cảnh sát sao? Tao này, mày có thù oán gì với người đàn ông kia vậy? Nhìn tuổi tác của gã sao có thể gây với mày chứ?”

      “Liên quan gì đến mày.”

      “Shit, lợi dụng bọn tao mà liên quan sao?”

      Cậu nhóc mặc áo hình đầu lâu kéo cổ áo cậu ta, cười : “ thôi, ăn khuya, tôi mời.”

      được vài bước, cậu nhóc đột nhiên hỏi: “ gậy vừa rồi của mày đánh chết người chứ?”

      “Chết được tốt.” Cậu nhóc hừ lạnh.

      sông im ắng.

      Bóng đèn trong khoang thuyền vừa thay vào ban ngày, đèn chân mới tinh được bật lên, ánh đèn hấp dẫn mấy con thiêu thân.

      Lí Chính mở tủ quần áo, lấy túi nilon, lấy ra hai hộp thuốc.

      Chu Diễm nhìn : “Đây phải thuốc trị vết bầm tím… Tôi ra hiệu thuốc mua cho nhé?”

      cần cầu kì như vậy.” Lí Chính đọc tờ hướng dẫn sử dụng, “ phải vết thương của bôi hai ngày khỏi rồi sao?”

      thể so sánh được, của tôi là bị thương ngoài da, của chừng động đến xương cốt.”

      Lí Chính bật cười: “Vừa rồi nhìn thấy tôi bị đánh?”

      “… .”

      “Vậy sao biết tôi bị thương ở xương cốt?”

      mặt bị thương.”

      “Bọn họ có tận mười mấy người, như thế này tính là bị thương.”

      Chu Diễm nhịn được hỏi: “Sao lại đánh nhau với đám người kia?”

      Lí Chính: “Bọn chúng là kẻ cướp.”

      “… Kẻ cướp?”

      Lí Chính chọn hộp thuốc, để hộp còn lại vào tủ quần áo, “ đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh.”

      Vậy mà dám cướp của Lí Chính.

      Chu Diễm nhìn túi quần oán thầm tiếng, nghe thấy Lí Chính mấy câu kia nhịn được nhíu mày,

      Chu Diễm cân nhắc: “Tôi vẫn nên đến hiệu thuốc hơn.”

      Lí Chính quơ hộp thuốc trong tay: “Dùng cái này .”

      “Dầu hoa hồng cũng rất tốt.”

      “Cái này cũng có thể lưu thông máu bầm.”

      Chu Diễm đứng lát, xoay người vào WC.

      Lí Chính nhìn WC lát, ngồi xuống giường, lấy thuốc mỡ từ trong hộp ra, xoay nắp, mùi hương thoang thoảng lành lạnh bay ra.

      bôi mấy lần người, đối phương tuổi còn , nhưng cũng là đàn ông, cho bọn chúng đạt được mục đích, nhưng cũng trúng ít cú đấm.

      Bóng đèn đột nhiên chao đảo, tủ quần áo và ghế lồng vào nhau, trước mắt Lí Chính biến thành màu đen, chống vào ván giường.

      “Lí Chính!”

      Chu Diễm chạy ra, tay bưng chậu nước nóng.

      sao.” Mắt của Lí Chính trở lại bình thường.

      Chu Diễm nhìn lát, dùng chân kéo ghế, bỏ chậu rửa mặt xuống, nhúng khăn mặt vào nước, vắt mấy cái đưa cho , gì.

      Lí Chính dừng chút, bỏ thuốc mỡ ra, cầm khăn mặt, hơi nóng bốc lên, cầm trong tay mấy giây mới áp lên mặt.

      “… Tôi nghĩ nên áp khăn vào gáy.”

      Lí Chính lau mặt xong, để khăn mặt vào chậu, bọt nước văng tung tóe lên đùi hai người.

      : “Nhúng tiếp .”

      Chu Diễm nhúng khăn lúc, rồi lại vắt.

      Lí Chính áp vào gáy, hơi nóng ngấm vào.

      Chu Diễm: “Chườm nóng có lẽ tốt hơn chút, kể cả mặt cũng phải làm thế.

      “Áp vào gáy là được rồi.”

      “Mặt sưng lên.”

      sao.”

      Lí Chính áp khoảng hơn phút, lại bỏ khăn mặt ra, Chu Diễm nhận lấy, thấy khăn mặt vẫn là màu lam, có thêm màu gì khác.

      Lí Chính lau nước đùi, lát sau, lên tiếng: “Nhìn gáy hộ tôi.”

      cúi đầu, Chu Diễm sửng sốt, bước đến gần hơn.

      Phía sau gáy, tóc rất ngắn, vừa chườm nóng xong vẫn còn hơi nước.

      thấy da đầu, Chu Diễm cúi xuống, khẽ vén tóc , lát sau, lại đổi sang chỗ khác.

      Tầm mắt của Lí Chính dừng chân .

      Dép xăng đan màu trắng hơi bẩn, ngón chân có chút bùn, móng tay sạch , dưới ngọn đèn hơi trắng bợt. Lí Chính nhớ đến lúc còn dùng đôi dép lê hỏng của .

      Chỉ có lúc tắm rửa mới lúc.

      đỉnh đầu truyền đến tiếng : “Có vết thương .”

      Lí Chính hỏi: “Lớn ?”

      “Chỉ là vết trầy xước.”

      “Có nghiêm trọng ?”

      “… Ngày mai đến bệnh viện khám .” Chu Diễm .

      cần đâu.” Lí Chính cầm lấy thuốc mỡ, “Bôi cho tôi , tôi bôi được ở lưng.”

      Lí Chính tắm trước.

      Đánh nhau trận, cả người toàn bụi bặm, áo phông dính đầy mồ hôi, tắm cái lại phải giặt sạch. Lúc ra chỉ mặc độc mỗi chiếc quần, phía để trần.

      Cửa sổ vỡ kính, gió đêm thổi bay bay mấy sợi tóc của Chu Diễm.

      ngồi bên giường, cúi đầu đọc tờ hướng dẫn sử dụng.

      “Xem gì vậy?”

      “Có thể lưu thông máu bầm…” Chu Diễm ngẩng đầu, dừng lại giây, đứng dậy nhường vị trí.

      Lí Chính ngồi xuống, để lộ lưng.

      Làn da màu đồng, có ít vết bầm tím.

      Lưng rộng chặn hết toàn bộ tầm mắt người phía sau, ngồi thẳng người, lưng vừa dịch chuyển, nước từ tóc xuống, từ da dần dần dừng ở lưng.

      Chu Diễm ngồi vào chỗ cũ, lấy chút thuốc mỡ ra tay, vừa chạm vào cảm nhận được cơ thể cứng đờ. Chu Diễm dừng lại: “ lau tóc .”

      cần.”

      Cơ thể thả lỏng, Chu Diễm nhàng bôi thuốc.

      Thuốc mỡ lành lạnh, mùi thuốc Đông y nhàn nhạt bay ra.

      Lí Chính nhìn về phía nhà bếp: “ có ai mua điều hòa?”

      “Ừ, lúc còn có mưa , hôm nay cũng có ít người đường.”

      “Sao lại mua bí đao?”

      “Đúng lúc thấy có người bán, chỉ có 7 hào cân nên tôi mua luôn.”

      Lí Chính: “Đủ để ăn hơn nửa tháng.”

      “Ngày mai làm thịt kho với bí đao.”

      “Ừ.”

      Ngón tay sau lưng di chuyển từ vai xuống lưng, theo khớp xương, từ từ dịch chuyển.

      Sau lưng là nơi có tính cảnh giác nhất, mỗi khi có cảm giác kì lạ có phản ứng đầu tiên.

      Khoảng cách chỉ là hai bàn tay, cơ thể phía sau lưng cảm nhận được hơi thở của người nọ.

      “Ngày mai vẫn nên mua dầu hoa hồng .” Chu Diễm .

      cần đâu.”

      “Dầu hoa hồng mới xoa được.”

      tại xoa sao?”

      “… phải.”

      Ngón tay dịch chuyển lưng, Lí Chính đột nhiên nắm chặt tay .

      “Được rồi, còn lại để tôi tự làm.”

      Chu Diễm: “ cũng bôi chút mặt .”

      Lí Chính: “ tắm rồi ngủ .”

      Tắm xong Chu Diễm ra, Lí Chính nằm xuống.

      Chu Diễm nhìn lát hỏi: “Tôi tắt đèn nhé?”

      “Ừ…” Lí Chính đột nhiên ngừng lại, ngồi dậy, “ vào trước , để tôi tắt.”

      Chu Diễm nghĩ muốn uống nước, “Ừ” tiếng, vào phòng ngủ.

      Lí Chính nghe thấy tiếng ngồi vào giường mới ra cửa tắt đèn, lần mò trong bóng tối về giường.

      Chu Diễm ở bên trong tháo buộc tóc xuống, hơi sửng sốt.

      đón gió sông, gió thổi bay tóc: “ bôi xong thuốc rồi?”

      “… Xong rồi.”

      “Ngày mai có lái thuyền ?”

      “Buổi sáng thợ làm xong buổi chiều có thể lái thuyền.”

      Chu Diễm nằm giường, kéo chăn đắp, mò di động bật lên.

      có hồi của Phương Phương.

      Chu Diễm lại nhắn tin cho chị, nhắn xong, màn hình dần dần tối đen.

      Chu Diễm ngẩng đầu nhìn trần nhà, qua lúc, lại mở di động, nhờ ánh sáng leo lét, nhìn sàn nhà mới lát.

      Chu Diễm hỏi: “Sáng mai có thể lát nốt sàn nhà ?”

      Đợi lát, bên ngoài có người đáp lại.

      “Lí Chính?”

      Vẫn đáp lại.

      Có lẽ là ngủ rồi.

      Chu Diễm lại trở người, lát sau chạm phải sợi chỉ, ngón tay gạt .

      Từ trước đến nay chưa từng ngủ vào buổi tối.

      Chu Diễm xoay người ngồi dậy, khẽ gọi: “Lí Chính?”

      Vẫn có người đáp.

      Chu Diễm xuống giường, xỏ dép xăng đan, ra khỏi phòng ngủ.

      Có bức tường ngăn cách, ánh trăng chiếu vào, người nọ nằm giường, hai mắt nhắm nghiền, im lặng.

      Chu Diễm cắn môi, từ từ tới gần, lại gọi: “Lí Chính?”

      Người giường có chút phản ứng nào.

      Chu Diễm từ từ vươn tay, cánh tay chầm chậm, đưa ngón trỏ tới mũi .

      Giây tiếp theo tay đột nhiên căng thẳng.

      Người giường mở mắt ra, dưới ánh trăng, ánh mắt tỉnh táo.

      Chu Diễm ngẩn người.

      Lí Chính nắm tay , ngồi dậy, nhìn lát, vỗ hai cái xuống ván giường.

      Chu Diễm dừng sức rút tay ra, thoát được. Lí Chính đợi lát, giữ lấy eo , khẽ nhấc lên, ôm vào lòng.

      hề nặng chút nào, ôm từ phía sau.

      Chu Diễm cúi đầu, ngồi giường.

      Lí Chính dán sát vào tóc hỏi: “Lo lắng cho tôi?”

      Chu Diễm im lặng.

      “Sợ tôi còn thở? Còn dùng tay dò…” Lí Chính khẽ xoa đầu ngón tay .

      lúc sau, Chu Diễm lên tiếng: “… Vừa rồi ngủ?”

      .”

      “… Sao lời nào?”

      muốn để ý đến .”

      Chu Diễm vẫn tìm cách rút tay ra, Lí Chính đặt tay lên ván giường.

      Ánh trăng trong suốt, ràng mấy giờ trước trời còn mưa, tại bầu trời đêm lại sáng rực.

      Chu Diễm cảm thấy hơi khó xử: “Vậy ngày mai tôi mua dầu hoa hồng cho nhé.”

      “…”

      Ngực Lí Chính rung động.

      lát sau, Lí Chính : “Ngày mai có thể lát xong sàn nhà.”

      “… Ừ.”

      “Lão Lưu chờ chúng ta ở bến tàu.”

      “Chú ấy vội sao?”

      “Chú ấy chuyển xong hàng rồi, hai ngày nữa trở về nơi xuất phát.”

      “Của sao?”

      “Tôi vẫn chưa xong.”

      Lí Chính cúi đầu, hơi thở từ chóp mũi thổi mạnh vào tai Chu Diễm, né tránh, Lí Chính nhìn , giữ chặt eo .

      Lí Chính thấp giọng hỏi: “ bao nhiêu tuổi?”

      Chu Diễm im lặng, dép xăng đan rơi xuống đất, dịch về phía trước, muốn kẹp lên, Lí Chính lại tăng thêm lực tay, hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu, hả?”

      “… Hai mươi.”

      Lí Chính lại dán vào tai : “Tôi lớn hơn giáp.”

      Chu Diễm vẫn cúi đầu, cố gắng nhìn về dép xăng đan mặt đất.

      lát sau.

      “Chu Diễm.”

      “Vâng?”

      Lí Chính đỡ lấy cằm , xoay người lại, hôn lên môi .
      DionChris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 24



      Đêm hè mát lạnh, vậy mà đột nhiên hơi nóng phá cửa sổ tiến vào.

      Tiếng ù tai mãnh liệt, ý thức của Chu Diễm trống rỗng, nhìn thấy quả cầu lửa bay về phía mình, thiêu đốt , ánh mắt cũng nóng lên, nóng đến mức mở ra nổi.

      tựa vào ngực Lí Chính.

      mặc áo, ngực trần trụi, người trong lòng tim đập thình thịch, nóng hơn cả quả cầu lửa. Tay trượt xuống, bàn tay chạm vào thứ gì đó lồi lên, đôi tay lưng đột nhiên tăng lực, ngăn chặn đường trốn phía sau, còn đường để lui lại.

      Khi đầu lưỡi xông vào, tiếp xúc với môi và răng, mọi thứ đều trở nên kì lạ.

      Chu Diễm tựa vào khuỷu tay , cơ bắp cuồn cuộn, giống như tòa núi . Tay bị giữ chặt, mất tự do, thể nhúc nhích được.

      Hơi nóng thể thoát , thiêu đốt quả cầu lửa, từ từ quét qua người, từ từ thiêu đốt, từ từ nướng chín.

      lúc sau, sóng lớn cuốn theo bóng trăng đánh vào thân thuyền, “Ầm, ầm, ầm” giống như trận gió mát.

      Lí Chính buông đầu lưỡi ra, lùi ra, nhưng cũng lui hết, nhấm nháp thêm mấy cái, cuối cùng mới buông ra.

      bờ, đám ve yên tĩnh như bừng tỉnh, tiếng kêu râm ran theo gió cuốn vào.

      Thời tiết mát mẻ, nhưng người cả hai đều có lớp mồ hôi mỏng, mồ hôi từ cổ Lí Chính chảy xuống dưới, tiến vào khe hở giữa tay và tay Chu Diễm. Ngón tay hơi nong nóng.

      Lí Chính sờ trán Chu Diễm, vén tóc lau mồ hôi cho .

      va chạm cùng nhịp điệu thể che giấu trong khoang thuyền, giống như đêm đó kéo , tiếng bước chân trước sau.

      Cả hai đều nghe thấy, cả hai đều hiểu .

      lúc sau.

      “Nóng à?” Lí Chính hỏi.

      “… Bình thường.”

      Lí Chính lại sờ trán : “Rất sợ nóng.”

      Chu Diễm muốn rời : “Tôi về phòng.”

      Lí Chính thu khuỷu tay lại: “Đừng bật quạt, dùng điều hòa .”

      “… Vâng.”

      Lí Chính thả ra, Chu Diễm lập tức xuống giường vào phòng.

      Lí Chính ngồi co chân giường lát, liếm môi. tay có thuốc lá, kẹp kẹp đầu ngón tay, qua lát, sờ đầu có mồ hôi. xoay người, gạt mấy tấm bìa, gió sông còn bị ngăn cách tiến thẳng vào.

      Lí Chính tựa vào cửa sổ ngồi lát, nhắm mắt lại, nhưng vẫn hề cảm thấy buồn ngủ. xuống giường, đến phòng bếp, cầm điều hòa mặt đất, vào phòng ngủ của Chu Diễm.

      Người giường quấn chặt chăn, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, Lí Chính nhìn lúc, cắm điện máy điều hòa, tìm công tắc, bật lên, gió ào ào thổi ra, tiếng động hơn rất nhiều so với quạt điện.

      Lí Chính nhìn nữa, thẳng ra ngoài.

      Sờ vào màn hình điện thoại, vẫn còn chưa đến mười hai giờ, Lí Chính tựa vào cửa sổ, từ từ nhắm mắt, đầu ngón tay gõ lên ván giường, lúc sau lại mở mắt ra.

      Ánh trăng dịch chuyển tới đầu khác, trong khoang thuyền lại tối đen như mực. Trong bóng đêm, nhìn về phía vách tường ở đầu giường, di chuyển cánh tay lên xuống, hơi thở nặng thêm.

      Trời sáng, lúc Chu Diễm tỉnh dậy, Lí Chính ở trong phòng.

      nhìn vào giường , vào WC, bóp kem đánh răng, súc miệng, đánh răng.

      Bàn chải cọ vào răng, thỉnh thoảng cọ vào môi, tay dừng lại, nhìn vào gương, bọt màu trắng, thấp thoáng màu đỏ thẫm.

      Chu Diễm đánh răng xong, lau mặt, mở cửa lên boong thuyền.

      Cửa hàng bán đồ ăn sáng bờ mở cửa, có nhiều người đường, xe máy thỉnh thoảng dừng lại mua bánh bao. Người thợ già chuyện, từ xa nhìn thấy , vẫy tay với .

      Chu Diễm cười đáp lại, người đứng đối diện với người thợ già quay đầu lại, cắn điếu thuốc miệng, mặt thay đổi chút nào nhìn .

      Chu Diễm xoay người vào trong.

      Nước ấm dùng hết, đổ nước vào bình cắm điện, chuẩn bị lấy mì ra, có người từ ngoài vào, để đồ lên bệ bếp.

      “Mời người thợ già ăn sáng, tiện thể mua phần cho .”

      Chu Diễm mở túi nilon ra: “Hoành thánh?”

      “Ừ.” Lí Chính hỏi, “ thích ăn hoành thánh?”

      “Ăn chứ.” Chu Diễm lật túi, “ lấy thìa?”

      “Ở dưới.” Lí Chính bỏ bát xuống, lấy thìa bên dưới túi nilon lên.

      Thìa dính vào nước canh, Chu Diễm nhận lấy, Lí Chính chần thìa qua nước sôi.

      Chu Diễm đứng tại chỗ ăn, lập tức ăn hết hai cái, Lí Chính rửa tay, chống tay vào bồn hỏi: “Mùi vị được chứ?”

      “Ừ, ngon lắm. ăn à?”

      “Thứ này chỉ có phụ nữ các em thích ăn thôi.”

      ăn gì thế?”

      “Mì, thêm hai cái bánh nướng và bánh quẩy.”

      Thìa , Chu Diễm uống canh cũng chậm: “ ăn nhiều thế… Tiền ở đâu ra vậy?”

      “Mượn của người thợ già.” Lí Chính nhìn lát, “Em ăn mau , rồi dạo, bọn họ vào lát sàn nhà.”

      “Vâng.”

      Chu Diễm ăn hết hoành thánh, mang túi xách ra ngoài, để lại khoang thuyền cho bọn họ, chào hỏi mấy câu rồi lên bờ.

      Lí Chính hỗ trợ lắp đặt cửa, ngồi xổm đỡ khung cửa, nhìn theo bóng dáng : “Thẳng rồi chứ?”

      Người đồ đệ quan sát: “Thẳng rồi, đừng cử động.”

      Chu Diễm biết đường nên cũng dám quá xa, chỉ loanh quanh gần đó.

      Thời gian còn sớm, đường toàn là người làm, cửa hàng cũng chưa mở cửa, chỉ có cửa hàng bán đồ ăn sáng tấp nập bận rộn. Chu Diễm vào công viên, tìm băng ghế ngồi xuống.

      Các ông cụ tốp năm tốp ba luyện Thái Cực quyền, phía xa có mấy công nhân lắp đặt bể bơi, hình như phải dựng lại chương trình “Vượt nước” (*) lần nữa.

      (*) Bạn Diễm từng thắng được điều hòa khi tham gia chương trình này ở mấy chương trước. Bên dưới là hình ảnh minh họa

      [​IMG]


      Chu Diễm nghĩ đến chiếc máy điều hòa của mình, thầm thở dài.

      Ngồi lát, mặt trời dần lên cao, Chu Diễm nhìn thời gian cũng còn sớm nữa mới đứng dậy rời khỏi công viên.

      đường trở về, các cửa hàng vẫn chưa mở cửa hết, cửa cuốn cửa hàng mới kéo lên nửa, người kéo cửa vừa giữ cửa vừa gọi điện thoại, dần dần mới kéo cửa lên đến đỉnh.

      Chu Diễm dừng chân lại, suy nghĩ vẫn theo vào, lát sau, từ “Hiệu thuốc lớn” ra.

      Trở lại bên bờ sông, từ xa nghe thấy người thợ già lớn tiếng.

      “Dán giấy lên kính sao? Có cần ?”

      cần!”

      “Nếu cậu gấp vẫn có thể làm thêm tấm rèm cửa mà, khi ngủ có thể chắn được ánh sáng.”

      ngủ được là còn bận tâm gì hết.”

      xong, từ đầu kia khoang thuyền ra ngoài, vừa ngẩng đầu thấy Chu Diễm ở bờ.

      Chu Diễm đứng mấy giây, mới nhấc chân lên, cẩn thận chạm đất, vừa chạm vào khúc gỗ, trầy trật, người nọ tới trước mặt , cầm cánh tay .

      Chu Diễm mượn lực nhảy xuống, Lí Chính ôm eo hỏi: “ đâu vậy?”

      dạo trong công viên.”

      Lí Chính liếc túi nilon cầm tay: “Mua gì vậy?”

      Chu Diễm còn chưa kịp trả lời, nhìn thấy “Hiệu thuốc lớn” in túi nilon, lườm cái, mở túi ra, lấy ra hộp dầu hoa hồng.

      Chu Diễm: “Đúng lúc hiệu thuốc mở cửa nên em tiện thể mua luôn.”

      Lí Chính bỏ hộp dầu vào túi, xách túi: “Sắp xong rồi, em vào xem .”

      Chu Diễm theo vào khoang thuyền.

      Sàn nhà lát xong, cửa sổ và cửa cũng sửa hết, phòng ngủ kiêm phòng khách của Lí Chính có thêm bộ bàn ghế, dù hơn trong cửa hàng, nhưng thích hợp với căn phòng này.

      Hai mươi ngày trước mới lên thuyền, nơi này u ám rách nát, hai mươi ngày sau rực rỡ hẳn lên.

      Lí Chính đứng sau lưng Chu Diễm: “Đứng ngây người ra làm gì?”

      Chu Diễm quay đầu lại: “Nhanh quá, chiếc bàn có dùng được đấy? Vừa mới sơn xong có phải nên mang ra ngoài?”

      “Phải mang ra ngoài phơi nắng chứ.” Lí Chính bỏ túi xách của ra, “Cất .”

      Chu Diễm bỏ túi xách vào phòng, nhìn bộ bàn ghế mới, ấn tay vào, sờ chút, người bên ngoài gọi : “Nấu cơm , ăn xong rồi .”

      “Vâng.” Chu Diễm vội vàng ra ngoài.

      Buổi trưa, thuyền hàng dần dần rời bờ.

      Ánh mặt trời chói chang, sóng gợn lăn tăn, trước mặt đều là những điểm .

      Chu Diễm nghỉ ngơi lát, đứng lên, bưng chậu giội nước xuống đất, lau sàn thuyền. Sàn thuyền nhìn lớn, nhưng khi lau cũng rất mệt, Chu Diễm đổ đầy mồ hôi, cả người đều nhớp nháp.

      Lí Chính ngừng thuyền xả nước, khi tới gần đuôi thuyền dừng lại: “Còn phải lau bao lâu nữa?”

      Chu Diễm: “Chỉ còn mỗi nóc thuyền thôi.”

      Lí Chính cười: “Được rồi, em cứ thế này lúc nấu cơm nhấc nổi tay đâu.”

      Chu Diễm vào trong lấy nước, tiện thể giặt sạch hai chiếc khăn lau, Lí Chính từ WC ra, bưng chậu nước cho .

      Chu Diễm cùng ra.

      Lí Chính hỏi: “Để ở đâu?”

      Chu Diễm chỉ về bên trái: “Ở đó.”

      Lí Chính tiện tay đặt chậu sang bên, rót cốc nước,

      Chu Diễm muốn làm hỏng dép xăng đan, sớm để nó trong phòng, chân trần đầy nước, lau xong sàn thuyền chân cũng dính đầy nước bùn.

      Lí Chính tựa vào khung cửa từ từ uống nước.

      Tóc tùy ý búi lên, lúc này lỏng lẻo sắp tuột, mấy sợi tóc dán xuống hai má, cổ đều là mồ hôi, quần áo ướt sũng, áo ngực lộ .

      Lí Chính uống xong nước, úp cốc xuống.

      Chu Diễm quỳ nhiều đến mức đầu gối hơi đau, khẽ nâng lên xoa hai bên, ánh sáng đột nhiên bị chặn, nghiêng đầu nhìn.

      Lí Chính kéo lên: “Bôi thuốc giúp .”

      Chu Diễm bỏ khăn lau xuống: “Em rửa tay .”

      “Đến khoang điều khiển.” Lí Chính trước.

      Hộp dầu hoa hồng để bàn, Lí Chính mở hộp ra, nhìn chai dầu, phía viết “Đánh tan cảm, đau xương cốt, điều trị vết bỏng…”

      Trước mắt Lí Chính tối sầm, thấy phía sau, bám vào bàn, lắc đầu, trước mắt vẫn là màu đen.

      “Lí Chính?”

      Lí Chính nhìn về cửa khoang, người bên dưới bước lên từng bậc, bậc, hai bậc, ba bậc, màu đen dần dần biến mất, nhìn thấy gãi đứng trước mặt, lôi thôi lếch thếch, người đầy mồ hôi, quan tâm nhìn .

      “Lí Chính?”

      Lí Chính cười, cởi áo ra, lộ ra cơ thể cường tráng: “Biết xoa chứ?”

      Chu Diễm nhìn lát: “Ừ, ngồi .”

      Lí Chính ngồi xuống, mặt nhìn ra cửa khoang.

      Chu Diễm đổ chút dầu ra tay, dùng sức xoa lưng , dùng toàn sức, dầu dần dần ngấm vào.

      Lí Chính nhìn bóng dáng phản chiếu kính: “Lực mạnh .”

      “Đau à?” Chu Diễm hỏi.

      Lí Chính cười: “ đau, em xoa tiếp .”

      Chu Diễm xoa lúc lâu, cổ tay hơi đau, lực dần yếu xuống, cuối cùng xoa xong, lắc lắc cổ tay.

      Lí Chính quay lại, đổ dầu, xoa lên mấy chỗ tím trước ngực, Chu Diễm dời tầm mắt nhìn về gợn sóng sông, thuận miệng hỏi: “Đây là sông gì?”

      Lí Chính nhìn giây, đứng lên phía sau .

      Nguồn nhiệt gần kề, Chu Diễm bất động, người sau duỗi tay chạm vào bàn, vây lấy : “Trường Giang.”

      “… Trường Giang?”

      “Ừ, Trường Giang.”

      thực từ phía đông sang phía tây.

      bờ, chiếc xe tải cũng chạy từ đông sang tây.
      DionChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :