1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 15


      Chu Diễm ngừng lại, uống thêm ngụm nước nữa, rồi vặn nắp chai lại.

      Người công nhân ở bên kia gọi Lí Chính qua có việc, Lí Chính đợi Chu Diễm tiếp lời rời .

      Chu Diễm để chai nước trở về chỗ cũ, nhìn về người nọ ở phía xa.

      nhận lấy thuốc lá do người công nhân đưa cho, hút chỉ để trong tay chuyển qua chuyển lại. Chu Diễm lại cầm chai nước uống ngụm lớn, cẩn thận bị sặc, đỏ bừng mặt ho khan lúc.

      lau miệng, nhìn về phía bốn người kia rời , ngẩn người.

      “Tiểu Lí, Tiểu Lí, cậu có nghe tôi đấy?”

      Lí Chính dời tầm mắt, cắn thuốc lá: “Vẫn nghe đây, tiếp tục .”

      “Cậu có muốn sửa căn phòng bên trong , tôi thấy cửa kính vỡ cả rồi, sao có thể ở được chứ? Bạn tôi làm về phần này, nếu cậu muốn sửa, tôi bảo ông ấy tính giá rẻ cho cậu.”

      Lí Chính cười: “Cám ơn, chỉ có mình kẻ thô kệch như tôi ở thôi, cần sửa đâu.”

      “Xem cậu , chẳng lẽ cậu tìm phụ nữ sao? Làm gì có người phụ nữ nào chịu ở loại thuyền này với cậu?”

      Lí Chính kẹp điếu thuốc, nhìn vết cắn thuốc: “ tìm.”

      Buổi trưa trở về ăn cơm, Chu Diễm chạy về phòng tắm rửa trước.

      Thời tiết càng ngày càng nóng, ở bên ngoài lúc lâu cả người đầy mồ hôi, may mà tối qua giặt quần áo, nếu với loại thời tiết này đành phải mặc lại quần áo chua loét.

      Tắm xong, muốn xuống dưới lầu.

      Chu Diễm đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra.

      Cửa sổ chỉ có mấy mét, hơi nóng vẫn tiến vào. Quang cảnh tốt, đối diện là tòa nhà, phía dưới là rãnh nước.

      Thời trung học từng ra ngoài du lịch, từng ở khách sạn năm sao tốt nhất, nghìn tám đêm, dùng thẻ hội viên.

      Hai năm nay, theo xe chạy khắp nơi, ngủ bất cứ chiếc giường nào có thể tìm được vào buổi tối, ở khách sạn máu vón cục, thường xuyên nghe thấy tiếng nam nữ làm tình phát ra từ phòng bên cạnh.

      Từ khi cha mất, mọi thứ còn giống như trước nữa.

      Chu Diễm sấy khô tóc, xuống nhà ăn.

      Tiểu Lí và vợ ta có ở đây, bàn cơm chỉ có hai người đàn ông và đứa trẻ, Chu Diễm gọi tiếng “Lão Lưu”, Lão Lưu gật đầu, nhìn Chu Diễm muốn lại thôi.

      Chu Diễm để ý, giúp Hân Hân cầm đũa, lúc muốn lấy ấm trà bị tay Lí Chính chạm vào.

      Lí Chính liếc , tự rót cho mình chén, bỏ ấm trà ra, lời nào uống sạch.

      Cửa khách sạn, Tưởng Bác Văn chạy như bay.

      Cao Quân đuổi theo cậu ta: “Bác Văn, Bác Văn cậu chạy chậm lại chút, đợi tớ với!”

      Tưởng Bác Văn dừng bước, quay đầu lại hỏi Vương Khiết: “Bọn họ ở tầng mấy?”

      “Hả?” Vương Khiết sửng sốt, sau đó mới đáp lại, “Tầng ba, ở tầng dưới chúng ta.”

      Tưởng Bác Văn vội chạy vào.

      Cao Quân cắn môi, lại đuổi theo cậu ta, nhưng dù sao phụ nữ cũng thể bằng đàn ông, lúc lên lầu còn cách cậu ta khoảng lớn.

      “Cậu vội làm gì, bọn họ vẫn còn ở đó mà, người chạy mất được đâu.”

      Chạy mạch lên tầng ba, Tưởng Bác Văn dừng lại, “ ấy ở phòng nào?”

      “… Sao tớ biết được.”

      Tưởng Bác Văn nhìn khắp xung quanh gọi: “Chu Diễm!”

      Cao Quân lập tức kéo cậu ta: “Cậu phát điên gì đấy mà hô to gọi ở trong này? Sao cậu hỏi ông chủ?”

      Lúc này Tưởng Bác Văn mới vội vã chạy xuống lầu, nhà ăn tìm ông chủ.

      Vào nhà ăn chưa kịp gặp ông chủ, Tưởng Bác Văn hét lên: “Chu Diễm!”

      Chu Diễm vừa ăn được nửa bát cơm, nghe thấy tiếng gọi, quay lại đối phương chạy đến trước mặt , bắt lấy cánh tay , “Chu Diễm!”

      Vẻ mặt cậu ta cười ngây ngô.

      Chu Diễm sửng sốt, đứng lên: “Các cậu quay lại rồi à?”

      Tưởng Bác Văn: “Hai năm nay cậu chạy đâu vậy? Tớ đến đại học tìm cậu, bọn họ từ khai giảng thấy bóng dáng cậu.”

      Cao Quân lên tiếng ngắt lời: “Bác Văn.”

      ta nhìn Chu Diễm chào hỏi: “ lâu gặp, Chu Diễm.”

      lâu gặp.” Chu Diễm rút cánh tay ra, gọi tiếng, “Tưởng Bác Văn.”

      Tưởng Bác Văn thả tay xuống, nhìn mấy người bàn cơm cũng gật đầu chào hỏi, với Chu Diễm: “Cậu ăn trước , rồi chúng ta chuyện sau.”

      Cậu ta ngồi xuống bàn khác, gọi món, vừa ăn vừa nhìn người ngồi bàn bên cạnh.

      Lí Chính bỏ đũa xuống, nhấc chén trà lên uống hết, trò chuyện với Lão Lưu.

      Người bên cạnh bỏ bát xuống, chàng trai bàn bên tới, hai người cùng rời khỏi khách sạn.

      Lí Chính chuyện với Lão Lưu về hành trình tiếp theo, hề liếc qua chút nào.

      Buổi trưa là tầm mặt trời gay gắt nhất.

      Hai người đều quen nơi này, nên cũng xa, tùy tiện tìm cái cây rồi dừng lại.

      Tưởng Bác Văn: “Tìm cửa hàng giải khát nhé?”

      cần đâu.” Hai năm gặp, Chu Diễm cũng biết nên mở đầu như thế nào, nhớ tới chuyện Lão Lưu vừa với mình, hỏi, “Các cậu tìm được ví tiền chưa?”

      Tưởng Bác Văn lắc đầu: “Vẫn chưa, hình như bọn chúng là nhóm, kẻ bắt được hôm nay phải là tên trộm ví của bọn tớ. Nghe cảnh sát thả dây câu dài, nên mới bắt được tên trộm kia, cậu ra ngoài cũng phải để ý ví tiền đấy.”

      Chu Diễm muốn có ví, nhưng khi đến miệng lại biến thành: “Ừ.”

      Tưởng Bác Văn hỏi: “Rốt cuộc tại sao cậu lại học? Sau đó tớ còn đến nhà nhà cậu bán rồi.”

      “… Có chút chuyện.”

      “… Có chuyện gì vậy, thể với tớ tiếng ư?”

      Chu Diễm cúi đầu đáp.

      Tưởng Bác Văn nhìn trán, mặt có lớp mồ hôi mỏng, cậu đứng về phía mặt trời chiếu chắn nóng cho .

      “Cậu còn lên QQ ?”

      “… Có.”

      “Vậy cậu nhìn thấy tớ gửi số weixin cho cậu sao?”

      Số weixin cũng là số di động, cậu ta từng gửi trong nhóm lớp để mọi người thêm cậu ta vào.

      Chu Diễm từng thấy, dối: “ thấy.”

      Tưởng Bác Văn trừng , duỗi tay ra: “Di động!”

      Chu Diễm lấy ra.

      Tưởng Bác Văn móc thẳng vào túi quần jean, di động nằm ngay trong đó.

      Chu Diễm cúi đầu, né tránh, bị cậu ta ôm lấy thắt lưng.

      Tưởng Bác Văn giống như bị điện giật, lập tức buông ta, mặt đỏ lên, khàn giọng : “Cho tớ số , ngay cả số di động cậu cũng đổi rồi.”

      Chu Diễm bất đắc dĩ thở dài.

      Hai người quay lại khách sạn, Tưởng Bác Văn đưa Chu Diễm lên tầng ba, nhìn đứng ở cửa dừng lại, cậu ta nhìn thấy số phòng: “305… Tớ ở tầng , chỉ cách trần nhà thôi.”

      “Ừ…”

      “Chu Diễm…” Tưởng Bác Văn nhìn , há miệng thở dốc, lại biết gì.

      Chuyện nên hỏi đều hỏi rồi, nhưng lại thu được đáp án, cũng nhiều lắm.

      Tưởng Bác Văn thấp giọng dặn dò: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tớ gửi tin nhắn cho cậu. Tớ cũng với người nhà nghỉ hè du lịch hai tháng, cậu đâu vậy, chừng chúng ta cùng đường đấy.”

      Cánh cửa mỏng, vị trí của hai người đứng bên ngoài cũng tốt, hơi lệch sang phòng 307, người trong phòng 307 nghe sót chữ nào.

      Lí Chính trở mình, duỗi thắt lưng, tiếp tục ngủ.

      Ngủ cho đến khi trời tối mịt, nhìn di động hơn bảy giờ.

      Vợ Tiểu Lí đến nên Tiểu Lí ngủ chung phòng với Lão Lưu, Lão Lưu ôm Hân Hân sang phòng mình, hơn bảy giờ đúng là lúc đứa trẻ sáu tuổi thích nghe kể chuyện trước khi ngủ, nhưng người kể chuyện lại có mặt ở đây.

      Lão Lưu giọng: “Hình như là ra khu học buổi tối, cũng biết làm gì. Chú ăn rồi, cháu xuống ăn , Hân Hân ngủ, chú sợ con bé tỉnh dậy tìm người, thể với cháu được.”

      Lí Chính: “Chú nghỉ ngơi .”

      Lí Chính ăn cơm xong là hơn tám giờ, uống hết hai chai bia, lại rút ra hai điếu thuốc.

      Bên ngoài trời ở cửa lớn khách sạn, cây ngô đồng treo mấy bóng đèn , buổi tối mùa hè, thu hút đống thiêu thân, có chút gió nào, khí vừa oi vừa nóng.

      Chỗ ngồi bên cạnh đột nhiên xuất thêm người.

      Lí Chính liếc qua, lại hút ngụm thuốc.

      Vương Khiết nhìn thấy hai vỏ chai bia bàn: “ người uống rất buồn chán, em còn chưa ăn cơm tối đâu, mời em ăn, em uống cùng , thế nào?”

      Lí Chính: “ thừa tiền.”

      “Vậy em mời .”

      Lí Chính nhìn ta lát, cười gọi với vào bên trong: “Mang thêm hai chai bia, hai đĩa thức ăn.”

      Bia và thức ăn được mang lên, Vương Khiết rót cho Lí Chính ly, chạm ly với , uống hơi rồi dốc ngược ly.

      Lí Chính: “Được đấy.”

      Vương Khiết cười: “Em còn nhiều chỗ được lắm.”

      Như thể thuyết minh, ta cũng nhiều lời, ăn lát, lại tùy ý hỏi: “Aiz, kết hôn chưa?”

      “Chưa.”

      “Còn chưa kết hôn á? Xem ra cũng còn trẻ.”

      Lí Chính tiếp lời ta, hỏi: “ còn học?”

      “Vâng, khai giảng là lên năm ba rồi.”

      “Học ngành gì?”

      “Tiếng Tây Ban Nha.”

      “Ồ.”

      Vương Khiết suy nghĩ: “ bao nhiêu tuổi?”

      “Cũng gần hơn giáp.”

      biết em bao nhiêu tuổi sao?”

      Lí Chính chậc tiếng.

      Vương Khiết cười: “Tròn giáp, với tuổi của thương người.”

      Lí Chính tiếp lời.

      Vương Khiết nghiêng người hỏi : “ ở phòng giường tiêu chuẩn hay giường king size?”

      Lí Chính liếc ta.

      ta ăn mặc mát mẻ, chiếc váy ngắn trễ ngực ôm trọn mông, che được nhũ hoa, cúi người cái là ngay cả ngực cũng nhìn .

      Lí Chính hỏi: “Bao nhiêu?”

      “Cái gì?”

      “Bao nhiêu tiền đêm?”

      “… Cái gì?”

      Lí Chính híp mắt: “ phải bán dâm sao?”

      Vương Khiết vội vàng đứng lên.

      Lí Chính rút tiền trong túi đặt lên bàn, xoay người rời khỏi khách sạn.

      “Bữa này mời .”

      “Rầm” tiếng, Vương Khiết đẩy cửa bước vào.

      Cao Quân tìm dây chuyền, quay đầu nhìn: “Sao vậy?”

      Vương Khiết nhịn cơn tức, “ sao.” Thấy Cao Quân tìm kiếm dưới gầm giường, hỏi, “Cậu tìm gì vậy?”

      “Dây chuyền.”

      Vương Khiết suy nghĩ: “Cái dây Tưởng Bác Văn tặng cho cậu?”

      “Ừ, tớ vẫn để trong túi xách, biết rơi chỗ nào mất rồi. Cậu mau nghĩ giúp tớ .”

      “Chúng ta cũng chỉ mới có mấy nơi thôi, từ xe buýt mặt nước đến khách sạn, buổi sáng vẫn còn, rơi ở trong khách sạn đường .”

      “Tớ tìm khắp trong khách sạn rồi… phải thực rơi đường đấy chứ?”

      Vương Khiết nằm xuống giường, “Quên , đừng tìm nữa. Bảo cậu ta mua cho cậu cái mới phải là xong rồi ư.”

      Cao Quân: “Cậu ra ngoài tìm với tớ lát .”

      “Cậu điên à, tối thế này rồi, để mai tìm .”

      mình Cao Quân ra ngoài, ngờ vừa ra cửa lại gặp Chu Diễm biết đâu trở về.

      Hai người gật đầu chào hỏi, lại lướt qua, Cao Quân suy nghĩ gì đó, gọi lại: “Chu Diễm, tớ làm mất dây chuyền, cậu có thể tìm giúp tớ ?”

      Chu Diễm suy nghĩ: “Được thôi.”

      Thời gian cũng chưa quá muộn, nhưng đường còn người. Ánh đèn đường màu cam kéo bóng hai người dài.

      Cao Quân vừa cúi đầu tìm vừa : “Là quà sinh nhật Bác Văn tặng tớ, là dây chuyền kim cương mặt hoa, rất dễ nhận ra.”

      “Ờ.”

      “Hai năm nay cũng nghe thấy tin tức của cậu, cha tớ cũng biết hai mẹ con cậu đâu, hai người…”

      “Cũng chả đâu hết, chỉ là theo xe buôn bán chút đồ.”

      Cao Quân kinh ngạc: “Hai người bán đồ ư?”

      Chu Diễm cười: “Ừ.”

      Im lặng lát, Cao Quân lại : “Tớ cũng với những bạn học khác về chuyện nhà cậu.”

      “Ừ.”

      Hai người tiếp tục im lặng, tới bến tàu ban ngày vẫn tìm được chiếc dây chuyền kia.

      Chu Diễm hỏi: “Liệu có rơi ở trong khách sạn ?”

      đâu, tớ tìm khắp nơi trong khách sạn rồi.” Cao Quân bật đèn pin điện thoại, chiếu vào mấy góc khuất bờ, nhất là con đường từ chỗ quản lý lên sườn dốc, ta chiếu rất cẩn thận.

      chút tiếng động nào, bóng người nào ở bến tàu, chỉ có tiếng côn trùng kêu trong màn đêm hè.

      Đèn pin chiếu vào vật sáng ngời, Cao Quân vui vẻ: “Tìm được rồi.”

      Vừa nhặt lên, được vài bước, đột nhiên xuất thêm mấy bóng dáng cao lớn.

      Cao Quân đứng lên, sửng sốt.

      Chu Diễm lùi về phía sau hai bước.

      Hai người đàn ông cao gầy giơ dao găm: “Giao tiền ra đây!”

      Cao Quân cắn môi, đem trăm đồng duy nhất người ném xuống mặt đất, xoay người muốn chạy, nhưng chưa được hai bước bị đối phương bắt lấy.

      Chu Diễm định lên giúp ta, người đàn ông bắt được , Chu Diễm hét to tiếng, dùng sức giãy dụa, cắn cánh tay đối phương, đối phương bị đau đẩy cái.

      ở bờ sông, cách mặt sông chỉ có hai mét, Chu Diễm bị ngã xuống.

      Hai người đàn ông sững sờ, cũng còn nghĩ đến chuyện cướp bóc, hai mắt nhìn nhau.

      mặt nước truyền đến tiếng đập nước: “Cứu mạng! Cứu mạng! Tôi biết bơi…”

      Cao Quân đứng dậy, thấy hai người đàn ông đứng im, ta nhìn mặt sông, nhịn đau, xoay người bỏ chạy.

      người đàn ông muốn đuổi theo, người kia kéo gã: “Đồ thần kinh, chúng ta mau chạy thôi.”

      Bóng người bờ xa, tiếng đập nước trong sông càng lúc càng lớn, “Cứu mạng… cứu mạng…”

      người về chỗ ở của công nhân đóng tàu ở phía xa xa, châm điếu thuốc, vốn muốn về phía đường cái, vừa được hai bước dừng lại.

      “Cứu mạng…”

      Lí Chính nhả điếu thuốc ra, bước nhanh nhảy vào trong sông.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 16

      sông Chu Diễm thân mình, khủng hoảng gào “Cứu mạng”, trong óc lại lên hình ảnh lần trước khi thủy triều đến, nửa người rơi vào trong nước.

      Sông tối đen, nước bẩn xộc vào mũi, đám thuyền cách càng ngày càng xa, tiếng động cũng dần biến mất.

      chết trong con sông xa lạ lạnh như băng.

      có ai đến cứu .

      Chu Diễm dùng phần sức lực cuối cùng đạp nước, cơ thể từ từ chìm xuống, nước sông qua cằm, mũi, lỗ tai, sắp đến… vào thời khắc cuối cùng giống như nhìn thấy mình đứng bục cao hai mét, dưới ánh sáng màu cam nhảy xuống, trong giây nước sông tạt thẳng vào mặt .

      Phía sau lưng đột nhiên căng chặt, được người đưa lên mặt nước.

      Chu Diễm ho dữ dội, sặc ra từng ngụm nước , dùng sức bắt lấy cánh tay đối phương.

      Đối phương lại dùng sức đẩy ra: “Buông ra, sao tôi bơi được chứ.”

      Lí Chính giữ cổ , nâng đầu lên, bơi về phía thang đá, khoảng cách xa, lại còn mang theo người, tốc độ càng ngày càng chậm, cắn răng dùng hết sức, mất lúc lâu mới chạm vào thang đá.

      Người trong tay được nâng lên, lập tức ho khan.

      Lí Chính đỡ lên bậc thang, thở hổn hển lát, mới chống được cánh tay ra khỏi mặt nước, ngồi lúc, chiều rộng của bậc thang màu xám nhạt chỉ hơn mét, nhanh chóng ướt sũng nước, biến thành màu xám đậm.

      Tiếng ho bên tai dần thay đổi, kìm nén trong mấy giây, giống như chỗ quan trọng nào đó bùng nổ tới cực hạn “ộc” tiếng.

      Lí Chính còn chưa thở đều, trong lát mới có phản ứng, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

      Cả người ướt sũng nước, tóc tán loạn, bèo dính mặt, chiếc áo ngắn tay màu xám bị rách, lưng áo lộ hết, nhưng Chu Diễm hoàn toàn phát ra.

      Suốt mười lăm ngày, lần nào cũng lau mắt để nước mắt có cơ hội chảy xuống.

      Suốt hai năm, chỉ đeo chiếc túi xách sờn vải, trong ba tháng đầu, tránh ở nơi có người khóc lóc.

      tại chịu nổi nữa.

      Chu Diễm ôm chân, cúi đầu, coi như bên cạnh có người, khóc khàn cả giọng.

      Bến tàu Hành Thông trống trơn, mấy chiếc thuyền hàng ở phía xa xa, nhìn thấy bờ bên kia, khu vực thành phố bầu trời nhìn thấy sao, chỉ có bóng trăng mặt sông.

      Gió thổi qua, bóng trăng khẽ rung, trong nháy mắt phân tán ra.

      Nhưng vẫn thể tản ra được, bóng trăng vẫn quay về với mặt sông.

      Chu Diễm xoa mắt, lau mặt, nghe thấy người bên cạnh hỏi: “Xong rồi chứ?”

      Chu Diễm nghiêng đầu nhìn, người này cả người ướt sũng nằm ghềnh nước, giống như nghỉ phép tự do tự tại.

      “… Xong rồi.” Lời vừa ra khỏi miệng, cổ họng hơi đau.

      Lí Chính đột nhiên vẩy nước lên bậc thang: “Xuống dưới.”

      “.. Hả?”

      Lí Chính chỉ tay: “Xuống dưới, dạy bơi.”

      Chu Diễm sửng sốt.

      nhúc nhích, Lí Chính chìa tay ra, cho dù cả người sũng nước, nhưng quá chật vật, vô cùng nhẫn nại.

      lúc sau, Chu Diễm mới thả tay vào.

      Bàn tay rộng, ngón tay hơi có vết chai, ấm áp lại mạnh mẽ, túm xuống nước.

      Cao Quân chạy về khách sạn, biết di động rơi ở đâu mất rồi, tay chỉ còn chiếc dây chuyền.

      Đầu đầy mồ hôi, ta ngừng chạy lên tầng bốn, tới cửa phòng Tưởng Bác Văn, ta định gõ cửa gọi cậu ta, nhưng chuỗi cầu cứu lại nghẹn trong cổ họng.

      ta nên như thế nào đây? Gặp hai tên cướp, Chu Diễm rớt xuông sông, ta sợ chết chạy thoát trở về?

      Nếu Chu Diễm chết sao?

      Sắc mặt Cao Quân tái nhợt lui về sau từng bước, ngây người lát, ta chậm rãi xuống lầu.

      Tìm ông chủ khách sạn, tìm người đàn ông kia, bọn họ cũng có thể cứu Chu Diễm.

      Cao Quân đứng ở tầng ba, nhìn thấy tấm thảm màu đỏ, lại hoảng hốt như nhìn thấy máu.

      ta phải như thế nào? mình ta chạy thoát trở về, ta thấy chết cứu?

      Nếu Chu Diễm thực chết rồi?

      ta phải chịu trách nhiệm như thế nào?

      Mồ hôi từ thái dương chảy xuống, Cao Quân tái mặt, vịn vào tường trở về tầng bốn, mở cửa ra nghe thấy Vương Khiết oán giận câu, ta cũng để ý, mệt mỏi ngã xuống giường.

      Bến tàu.

      Chu Diễm đạp nước, trong lòng luống cuống hoảng hốt, ngửa đầu: “Tôi chưa bơi bao giờ.”

      “Cho nên mới phải dạy .” Lí Chính , “ xuống hai bước nữa.”

      Mực nước dâng lên, độ sâu của bậc thang, Chu Diễm bước hai bước theo Lí Chính, nước sông còn chưa qua đùi .

      Lí Chính: “Cúi đầu vào trong nước, học nín thở trước .”

      Chu Diễm nhìn lát, thấy mặt hề thay đổi, mím môi, dùng sức hít thở sâu, cúi đầu xuống nước.

      Lỗ tai vẫn còn lộ trong khí, nghe thấy Lí Chính : “Có thể nhịn thở bao lâu nhịn bấy lâu.”

      Chu Diễm nắm chặt bàn tay to kia, nhắm mắt, cắn môi, đếm thời gian, 3 giây… 5 giây.. 7 giây đến tối đa.

      Chu Diễm ngoi lên mặt nước, miệng “hộc” hai tiếng.

      Lí Chính: “Tiếp .”

      Chu Diễm lại cúi xuống, lần này nhịn được 9 giây.

      Lí Chính: “Tiếp tục.”

      Bốn lần liên tục, tới lần thứ năm Lí Chính : “Bật hơi trong nước, từ từ thở ra.”

      Chu Diễm thở sâu, chìm vào nước, thử thở ra chút, lại lập tức nổi lên mặt nước.

      Lí Chính: “Cúi xuống, 10 giây.”

      Chu Diễm lại cúi xuống.

      Lặp lặp lại, mới có thể kiên trì được 15 giây ở trong nước.

      Lí Chính: “Lần này mở mắt ra.”

      Chu Diễm thuần thục lặp lại động tác trước đó, lần này sau khi vùi đầu vào trong nước, thử mở mắt.

      Ngũ quan có loại cảm giác kì lạ, ở dưới nước nhìn thấy tay mình nắm lấy bàn tay to của Lí Chính.

      Gần trong gang tấc, trong con sông lớn, quên mất thời gian, biết nắm bao lâu.

      Chu Diễm “ùm” tiếng ngoi lên mặt nước, lau mặt.

      Lí Chính: “Xuống nước.”

      “Xuống nước?” Chu Diễm nhúc nhích.

      Lí Chính chỉ mặt sông: “Xuống .”

      Chu Diễm nắm chặt bàn tay to kia, cẩn thận bước từng bước .

      Giẫm phải khoảng .

      “A…” Chu Diễm sợ hãi kêu lên.

      Lí Chính đỡ lấy eo , vỗ đùi : “Chạm vào bậc thang, cánh tay duỗi ra trước, đạp chân.”

      Chu Diễm làm được.”

      Lí Chính dùng sức, giữ eo , nhấc hai chân lên: “Đạp!”

      Chu Diễm cứng ngắc đạp, mấy lần suýt nhào vào trong nước, Lí Chính vớt lên, lặp lại mấy chục lần, ôm chuyển hướng.

      Chu Diễm bám lấy : “Nhanh quá, tôi dám đâu!”

      Lí Chính đứng bậc thang trong nước: “Nhanh cái gì, buông ra, thả lỏng cơ thể.”

      Cả người Chu Diễm đều ngâm trong nước, sao thả lỏng được chứ, Lí Chính nhấc cánh tay lên, dạy bơi ếch.

      “Duỗi chân.”

      Chu Diễm đạp hai cái.

      Lí Chính đỡ eo : “Di chuyển cánh tay, Hân Hân bơi như thế nào, chưa từng thấy sao?”

      Chu Diễm nhớ lại tư thế của Hân Hân, chụm hai tay.

      Lí Chính cười ra tiếng: “Đừng học kiểu bơi chó.”

      Mặt Chu Diễm nóng lên: “Thảo nào tôi thấy tư thế của cọn bé khó coi như vậy.”

      Lí Chính lại cười, chỉnh lại tư thế cho , “Coi tôi như tấm biển di động … Đúng thế, cứ như vậy.”

      Hai tay Chu Diễm đẩy về phía trước, đạp chân sau, tư thế dần dần có hình có dạng, hình như bơi cũng khó cho lắm, nước sông lành lạnh, bọt nước cũng rất thoải mái.

      Khi Lí Chính hơi buông tay ra, lập tức ôm chặt lấy : “Đừng buông ra.”

      Lí Chính dừng lại, vỗ : “Tiếp tục.”

      Chu Diễm lại được đỡ eo, luyện tập tư thế bơi ếch, khi nào Lí Chính có dấu hiệu buông tay, lại lập tức bắt đầu luống cuống.

      Sau mấy lần, Lí Chính : “Nghỉ lát.”

      Chu Diễm khẽ thở phào.

      Hai người lại ngồi xuống thang đá, Chu Diễm cúi đầu vắt quần áo, áo phông quần đùi mới, vừa mặc vào biến thành như vậy.

      Lí Chính sờ túi, thấy bật lửa đâu, thuốc nhăn nhúm, ném hỏi: “Sao lại rơi vào nước?”

      Chu Diễm dừng lát mới : “Gặp phải kẻ cướp.”

      “Kẻ cướp?”

      “Hai kẻ cướp, trong đó có kẻ đẩy tôi xuống nước.”

      “Có nhớ hình dạng ?”

      Chu Diễm suy nghĩ, hình ảnh lắc lư, lúc ấy rất kích động, ánh sáng cũng lờ mờ, thể nhớ được hình dạng.

      Lí Chính cũng hỏi thêm, hình như cũng hiếu kì nguyên nhân nửa đêm nửa hôm chạy tới nơi này.

      lát sau, Lí Chính hỏi: “Nghỉ ngơi đủ chưa?”

      Chu Diễm đứng lên, chuẩn bị luyện tập như trước, Lí Chính lại nhúc nhích: “ xuống.”

      Chu Diễm nắm tay .

      Lí Chính tránh né: “ xuống, tự bơi.”

      “Tự bơi á?” Chu Diễm sửng sốt, “, tôi làm được đâu.”

      “Chưa từng thử sao biết được?”

      “Tôi tự biết lượng sức mình, tôi còn phải luyện tập thêm.”

      “Lãng phí thời gian.”

      Lí Chính dùng phương pháp truyền thống nhất của thế hệ trước dạy Chu Diễm, đá thẳng xuống sông.

      “A…” Tiếng thét chói tai rơi vào nước, Chu Diễm đạp loạn lên theo trình tự.

      Lí Chính kéo lên.

      Chu Diễm tức giận: “ điên rồi à, tôi tôi …”

      Lí Chính khẽ đẩy: “Vừa rồi tôi dạy như thế nào? Cánh tay đâu? Chân đâu?”

      Chu Diễm cảm thấy lúc mình sắp chết lại được người vớt lên.

      sặc nước, dùng sức bám lấy đối phương: “Lí Chính… A…”

      Lại bị người đẩy xuống lần nữa.

      Nước sông tiến vào các bộ phận mặt , Chu Diễm đè nén nỗi sợ hãi, di chuyển được, cơ thể ngày càng chìm xuống.

      “Ào ào” lại được vớt lên, hai chân vừa đứng vững, oán hận: “ là đồ thần kinh!”

      Lí Chính tránh né.

      Chu Diễm lại đánh: “Đồ điên!”

      “Súc sinh!”

      có bệnh!”

      “Đồ thần kinh!”

      Hai cổ tay bị nắm chặt, Chu Diễm tức giận đạp chân Lí Chính.

      Lí Chính ôm lấy , hai người lên mặt đất, Chu Diễm oán giận đến phát điên, bất chấp đau đớn sau lưng, vừa túm vừa đánh, Lí Chính giữ cổ tay , xoay người lại.

      Quần áo ẩm ướt hở ra, lộ ra rốn, dần dần lộ phía .

      Lí Chính giữ chặt, tay ngăn móng vuốt của , chân ngăn chân , kìm chế lực.

      Chu Diễm giãy dụa, lại đá, Lí Chính ôm xoay người, đá phải chân , đối phó với vật lộn của .

      Lại xoay người, Lí Chính ôm eo , giữ chặt , tóm được hai cổ tay .

      Quần áo ướt sũng lộ tới ngực.

      Lí Chính trừng thở hổn hển.

      Chu Diễm cam lòng yếu thế trừng lại, cũng thở phì phò, chóp mũi ngửi được mùi rượu.

      Ngực hai người đều phập phồng, dán sát vào nhau. Lí Chính cúi đầu, chóp mũi dán vào , giọt nước rơi xuống mũi .

      Hơi thở của nặng thêm, tay dùng sức ôm lưng Chu Diễm, đầu ngón tay chạm vào móc áo ngực.

      Cả người Chu Diễm cứng ngắc, căng thẳng đến mức dám thở, lúc sau mới mở miệng: “Lí…”

      Khẽ gọi tiếng, vừa mới được chữ, người ở phía cúi xuống.

      Cả hai thấy lẫn nhau, nhưng đôi môi có thể cảm nhận được độ ấm của đối phương, chỉ cần khẽ động vượt qua ranh giới.

      trận gió thổi tới làm sáng bóng trăng trong lòng sông, cây bách phía xa, ve kêu, đêm hè nóng bỏng như thế.

      lát sau.

      Lí Chỉnh hỏi: “Còn đánh nữa ?” Giọng trầm thấp, giống bình thường.

      Chu Diễm quay đầu , “… Đứng lên.” hơi run rẩy, nghe, nghe thấy cũng hiểu.

      Lí Chính buông ra, ngồi dậy, Chu Diễm cũng đứng lên, kéo áo xuống, che kín lấy mình, cúi đầu: “ về thôi.”

      “Ừ… về trước .”

      Lí Chính lại xuống nước, cả người toàn là bùn đất, ngâm người trong nước rửa sạch.

      Chu Diễm lên bờ, vắt quần áo và tóc, hai tay chỉ có nước mà còn đầy đất cát.

      cúi đầu về phía sườn dốc, đến bên cạnh cây bách, quay đầu lại.

      Người nọ vẫn còn ngâm mình trong nước.

      Chu Diễm đá hòn đá bên chân, ấn vào cây, gẩy gẩy vỏ cây.

      Cây bách lâu năm, thân cây cứng cáp, vỏ cây cũng rất khó gẩy, nhìn tấm biển cây, khẽ đọc: “Cây kí bách…”

      “Truyền thuyết kể rằng rất lâu trước đây có tú tài, bình thường thích làm việc thiện cho người khác, xây dựng trường học, nhận đồng tiền nào, hơn nửa số đệ tử dạy dỗ đều có tiền đồ.”

      Dưới sườn dốc, cả người Lí Chính đều nước, vừa vừa : “Sau đó người vợ kết tóc mất, ông ta gượng dậy nổi, sắp sang thế giới bên kia. Có bà lão biết y thuật đến, mang theo đám khất cái, cho bọn họ tự học trong trường, mỗi ngày đám tú tài nghe thấy nhóm khất cái đọc sai cảm thấy đành lòng. Bà lão bắt đầu điều trị cho ông ta, tú tài nhanh chóng khỏi bệnh, quay lại trường dạy.”

      Lí Chính lên sườn dốc.

      Chu Diễm hỏi: “Sau đó sao?”

      “Qua mười năm, bọn khất cái đều có tiền đồ, bà lão phải rồi, tú tài cho, bà lão với ông ta có thể đến nhà họ Bách ở cửa nam bờ sông Hành Thông tìm bà.”

      năm sau khi tiễn nốt người khất cái cuối cùng, tú tài tìm đến cửa nam bờ sông Hành Thông, hỏi ông lão, ông lão dẫn ông ta đến đây, ở bờ sông có nhà họ Bách, tới nơi này bọn họ chỉ nhìn thấy cây bách. Ông lão rất kinh ngạc cây bách này chết héo nhiều năm, tại đỉnh cây lại đơm cành lá mới.”

      “Nhà họ Bách chính là cây bách, sau đó cái cây này được đổi thành cây kí bách, mang nghĩa hi vọng.” Lí Chính nhìn Chu Diễm đứng ở bên cạnh, “ thôi.”
      Phong nguyetDion thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 17



      đường chỉ có đèn đường bầu bạn, toàn bộ con đường đều yên tĩnh có bất kì tiếng động nào.

      Trở lại khách sạn, quầy lễ tân ở tầng trệt bật ngọn đèn , ánh sáng lờ mờ, lễ tân cũng trực ban, đồng hồ tường chỉ đến số 1.

      Tới cửa phòng tầng ba, Chu Diễm ngồi xổm xuống, đầu ngón tay móc ở khe hở cánh cửa, rút ra chiếc chìa khóa, may là trước đó lo lắng cẩn thận đánh mất nên nghĩ ra cách này, nếu lúc “bơi” trong nước chừng mất rồi.

      Lí Chính đứng trước cửa phòng, sờ túi, nghiêng đầu nhìn sang phòng bên cạnh.

      “Cạch” tiếng, cửa mở ra, Lí Chính bước hai bước, đứng sau Chu Diễm.

      …”

      “Chìa khóa rơi rồi.” Lí Chính , “Có lẽ rơi ở trong sông.”

      hơn giờ sáng, Lão Lưu ôm con sớm ngủ say, quầy lễ tân lại có ai.

      Chu Diễm vào phòng, dừng giây, nhanh chóng bước đến móc treo quần áo đối diện điều hòa, bỏ quần áo lót được phơi khô xuống, cuộn vào giấu ở sau lưng.

      Lí Chính theo vào, liếc mắt cái, hình như hơi hừ tiếng, lát sau chỉ vào WC: “ tắm .”

      Chu Diễm: “ tắm trước .”

      soi gương trước .”

      Chu Diễm mang quần áo lót vào trong WC, đóng cửa lại, bật đèn lên, hình ảnh trong gương chiếu ra khuôn mặt quỷ, im lặng kêu lên.

      Bùn đầy đầu, cỏ bám đầy tóc, hai mắt sưng đỏ, vô cùng nhếch nhác.

      Chu Diễm chán nản cắn chặt răng.

      Tiếng nước vang lên, Lí Chính nằm lên giường, ga giường nhanh chóng ướt đẫm.

      quan sát căn phòng chút.

      Phòng tiêu chuẩn, hai giường đơn gọn gàng, đầu chiếc giường bên cạnh đặt túi sách, tủ đầu giường để quyển sách. Lí Chính cầm lên, liếc qua, lại là “Sách Ngữ văn”, trong trang sách còn có chữ viết bằng bút bi xanh, chữ viết vô cùng đẹp.

      Điện thoại di động tủ đầu giường sáng lên, Lí Chính bỏ sách xuống, nhìn thoáng qua, thấy ba chữ “Tưởng Bác Văn”.

      màn hình là đống tin nhắn chưa đọc, đều là “Cậu làm gì vậy”, “Tại sao trả lời”, “ ngủ chưa”, “Tớ có thể tới tìm cậu ”, biết nhắn bao nhiêu lâu rồi, hơn giờ sáng mà vẫn còn nhắn tiếp.

      Màn hình tối , Lí Chính dời tầm mắt, nằm xuống.

      Tiếng nước ngừng hai phút rồi lại tiếp tục, lâu sau nước đóng lại, nghe thấy tiếng cửa kính mở ra.

      lát sau người bên trong ra, Lí Chính liếc qua.

      Quần đùi áo phông màu đen, làn da ẩm ướt, hai má đỏ ửng, mái tóc dài nước, ánh mắt sưng đỏ tốt hơn chút.

      Chu Diễm lấy khăn mặt lau đầu: “… Tôi xong rồi, tắm .”

      “Ừ.” Lí Chính xoay người đứng lên vào WC.

      Chu Diễm ngồi vào giường lau tóc, rút sạc pin ra thấy màn hình lên đống tin nhắn.

      kéo mấy cái, khoảng hai ba mươi tin, Chu Diễm cũng trả lời, đặt di động về chỗ cũ. Người ở bên trong tắm rửa rất nhanh, ba bốn phút xong, lúc ra bên để trần, buộc chiếc khăn tắm bên hông, cầm tay bộ quần áo ẩm ướt.

      Chu Diễm dời mắt.

      Lí Chính đến mắc quần áo, treo lên hong khô.

      Điều hòa đối diện, Chu Diễm ngồi ở đầu giường cách cánh tay. Vừa tắm xong, hơi nóng còn chưa tan , phát ra từ phần thân trần, hơi nóng kia như thể dán vào mặt Chu Diễm, ở thang đá ngửi thấy mùi rượu, lúc này mùi ấy càng nồng hơn.

      Chu Diễm lao qua tủ đầu giường lấy sách, tùy ý lật trang.

      “Khuya như vậy còn đọc sách sao?”

      “… Ừ.”

      cần ngủ?”

      “… Vẫn chưa buồn ngủ.” Chu Diễm bình tĩnh lật trang, “ rưỡi rồi, chắc chắn trước năm giờ quầy lễ tân có người… Đúng rồi, làm mất chìa khóa có phải đền tiền ?”

      “Có lẽ phải đền mười đồng.”

      Treo xong quần áo, Lí Chính về bằng đầu khác, nằm xuống giường: “Ngủ .”

      “Tôi mệt.”

      Lí Chính lườm , dứt khoát nhấn vào công tắc cái.

      Căn phòng trở nên tối om.

      Lí Chính: “Ngủ .”

      Người bên cạnh bỏ sách xuống, chui cả người vào trong chăn, trong phòng yên tĩnh còn bất cứ tiếng động nào, chỉ có tiếng từ hệ thống máy điều hòa.

      Phòng , lối giữa hai giường , chiều rộng chỉ bằng hai lòng bàn tay, giường cách nhau vô cùng gần, ban đầu ngay cả tiếng hít thở của người bên cạnh cũng có, qua mấy phút mới dần nghe thấy, lát sau, lại khẽ trở mình.

      Tiếng hít thở ngay gần bên tai.

      Lí Chính gối đầu, nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực, hơi thở tăng thêm, từng tiếng trong căn phòng tối om, vang lên có vẻ khác thường.

      Nhưng người bên cạnh lại thở mấy.

      biết qua bao lâu người bên cạnh lại khẽ trở mình, tiếng hít thở khe khẽ cách khá xa.

      Lí Chính nhắm mắt lại.

      Trong căn phòng ở tầng bốn.

      Cao Quân run rẩy chui trong chăn.

      ta nằm mấy tiếng, bối rối ban đầu dần biến thành sợ hãi, tới giờ hàm răng của ta run lập cập, sờ mặt toàn là nước.

      Cao Quân đột nhiên xoay người xuống giường, giẫm lên dép lê về phía cửa, đầu gối đụng vào giường đánh thức người ngủ say.

      Vương Khiết mơ màng hỏi: “Sao vậy?”

      Cao Quân cũng chả quan tâm, mở cửa thẳng ra ngoài, dùng sức gõ cửa phòng bên cạnh: “Tưởng Bác Văn! Tưởng Bác Văn!”

      Tưởng Bác Văn cầm di động, vẫn còn chưa ngủ, nghe thấy tiếng gọi, bật đèn ra mở cửa.

      “Cao Quân?”

      “Tưởng Bác Văn…” Cao Quân suy nghĩ.

      Ba giờ sáng, hai người chạy ra bến tàu lớn tiếng gọi tên “Chu Diễm”, Tưởng Bác Văn nhảy vào trong sông, Cao Quân gọi: “Bác Văn!”

      Tưởng Bác Văn lặn xuống nước, Cao Quân bờ theo sát cậu ta, ngừng gọi “Chu Diễm”, cuối cùng bật khóc.

      Tưởng Bác Văn trèo lên bờ, cả người ướt sũng nước, ngừng chạy về khách sạn, phía chân trời hơi sáng lên, hai chân cậu ta nặng như đeo chì vào khách sạn, Cao Quân khóc nức nở: “Bác Văn, làm thế nào bây giờ? Làm sao đây?”

      “Báo cảnh sát…” Sắc mặt Tưởng Bác Văn trắng bệch, thẳng lên tầng bốn.

      đến đầu tầng ba, cậu ta dừng bước, đột nhiên xoay người, về phía phòng 305, đập mạnh cửa: “Chu Diễm!”

      Vừa gọi tiếng cửa mở ra, trong nháy mắt cổ họng Tưởng Bác Văn nghẹn lại.

      Lí Chính ở trần, tay cầm bộ quần áo, mở cửa ra, nhìn từ xuống thấy Cao Quân lôi lôi kéo kéo, trợn mắt há hốc mồm, mặt đầy nước mắt, lại nhìn về phía Tưởng Bác Văn cả người ướt sũng nước, hỏi: “Mới sáng sớm bơi rồi?”

      Cửa phòng WC mở ra, Lí Chính quay lại: “Tìm đấy.”

      lui sang bên.

      Chu Diễm từ sau lưng ra, nhìn chằm chằm Cao Quân ở cửa.

      Cao Quân lui về sau mấy bước: “Chu Diễm…”

      Chu Diễm thản nhiên dời mắt, nhìn về phía Tưởng Bác Văn hỏi: “Có việc gì ?”

      Tưởng Bác Văn há hốc miệng, nhịn được nhìn về người đàn ông đứng ở sau lưng Chu Diễm, đối phương khoanh tay trước ngực, khẽ nhếch khóe miệng, Tưởng Bác Văn thể phát ra tiếng, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại.

      Người đàn ông kia lại đột nhiên chỉ về phía sau cậu ta: “Tôi nhớ ra rồi, tối hôm qua khi Chu Diễm hô cứu mạng, hình như… mặc bộ váy lam này chạy trốn rất nhanh.”

      Tia máu cuối cùng mặt Cao Quân rút , cả người choáng váng, ngã xuống, Tưởng Bác Văn đỡ ta dậy, gọi hai tiếng, Chu Diễm : “ bệnh viện.”

      Tưởng Bác Văn ngẩng đầu liếc , cắn chặt răng, ngồi xuống ôm lấy Cao Quân, lập tức chạy xuống lầu.

      Hai người kia rời , Chu Diễm xoay người, nhìn thấy Lí Chính vào WC, hỏi: “Tối qua nhìn thấy?”

      Cửa đóng lại, người bên trong vọng ra: “Thấy bóng dáng.” Sau đó nghe thấy tiếng kêu cứu mạng kinh hoàng.

      Chu Diễm nhìn chằm chằm cửa WC lát, chờ cửa mở ra, mới dời tầm mắt.

      Lão Lưu nhô đầu ra, cẩn thận hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ ạ.”

      Lão Lưu “Ừ” tiếng, hình như cũng tính đóng cửa, nhìn Chu Diễm dường như có chuyện muốn .

      Chu Diễm kì quái: “Lão Lưu?”

      Lão Lưu cắn răng: “Tiểu Bạch, phải vợ Tiểu Lí đến đây sao? Trước đó vợ cậu ta cũng từng làm việc thuyền, có thể là vì lo sợ, nên ấy dù thế nào cũng phải theo Tiểu Lí, ấy cứ đòi làm việc thuyền…”

      Chu Diễm nghe hiểu được, cười : “Lão Lưu, cháu cũng vừa định với chú, cháu tìm được công việc ở khu học buổi tối rồi.”

      Lí Chính ở trong WC, trào phúng hừ tiếng, vẩy nước tay.

      Hôm nay cả hai chiếc thuyền đều sửa xong, cả ngày Lí Chính và Lão Lưu đều ở bến tàu, Chu Diễm ở trong phòng ngây người tiếng mới ra cửa.

      chi đồng ngồi xe buýt có điều hoa, hỏi hành khách, chọn trạm xuống xe. Khu phố trung tâm sầm uất, từ xa có thể thấy lối vào trạm tàu điện ngầm, cửa hàng hai bên đường san sát nhau, Chu Diễm lau mặt, buộc tóc, đến cửa hàng hỏi thăm.

      Cửa hàng quần áo thiếu người, Chu Diễm đến muộn mất mấy ngày, cửa hàng ngại vấn đề chứng minh thư, tiếc là tại tuyển được người rồi.

      Đến khi trời tối đen Chu Diễm mới trở về, ăn cơm cùng Lão Lưu và Lí Chính, lại mình ra chợ đêm, hơn mười giờ trở về, nằm lên giường lập tức lăn ra ngủ, ngày hôm sau chưa đến bảy giờ thức dậy.

      Chu Diễm nhìn đồng hồ, vội vàng rửa mặt, đeo túi xuống nhà ăn dưới lầu.

      Mấy người Lão Lưu ăn sáng xong, thấy Chu Diễm, Lão Lưu : “Sao cháu dậy sớm vậy?”

      Chu Diễm: “ phải hôm nay trả phòng sao?”

      “Vậy cũng có thể đợi đến 12 giờ mà, à đúng rồi, sao thấy mấy bạn học của cháu đâu? Phòng cũng chưa trả, tiền đặt cọc cũng chưa rút.”

      “Cháu .” Chu Diễm húp cháo, hỏi, “Lão Lưu, mấy giờ chú ?”

      “Ăn xong rồi , hành trình trễ ba ngày rồi, bên chú còn đỡ, chứ bên Lí Chính bị thúc giục hai cuộc điện thoại rồi.”

      Lí Chính im lặng, cắn bánh bao, Chu Diễm nhìn , “À, vậy là sắp rồi.”

      Ăn xong bữa sáng, mấy người tạm biệt ở cửa, Hân Hân lưu luyến rời, Chu Diễm xoa mặt bé: “Em có thể gọi điện thoại cho chị mà.”

      “Vậy chị kể chuyện qua điện thoại cho em chứ?”

      “Ừ, chờ em ghép vần viết xong chính tả .”

      Hân Hân ủ rũ, Chu Diễm buồn cười nhéo nhóc.

      Mấy người lớn đứa trẻ nhanh chóng bước xa, người nọ nhấc Hân Hân lên, tiếng cười của nhóc vang lên lúc lâu.

      Chu Diễm bộ nửa tiếng, tìm chiếc ghế ven đường ngồi xuống, lấy tất cả tiền trong túi ra, tổng cộng có 304 đồng.

      rút ra 200, nhìn chằm chằm lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.

      Thanh cao thể làm cơm ăn, bây giờ vẫn chưa thể trả lại tiền được.

      Chút tiền ấy cũng đủ để cho về quê, nhưng biết có tin tức gì về công việc hay ?

      Chu Diễm gọi điện thoại, chị hàng xóm với : “Chị vẫn hỏi việc giúp em, có lẽ phải đợi thêm tuần nữa, nhưng Diễm Diễm à, hai ngày trước chị trở về nhà cũ, nghe nhà em bán rồi, em về ở chỗ nào đây?”

      Chu Diễm sửng sốt.

      Quê là vùng nông thôn, khí hoàn cảnh tốt, lúc sáu tuổi nhà chuyển , bình thường nghỉ đông và nghỉ hè về ở mấy ngày.

      Căn nhà ở đó đáng tiền.

      Chu Diễm sờ màn hình di động, do dự lúc, gọi điện thoại.

      Điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, Chu Diễm : “Me… mẹ bán nhà cũ rồi?”

      “… Ừ…”

      “Được bao nhiêu tiền ạ?”

      “Bốn vạn.” Dừng chút, “Con muốn về quê?”

      Chu Diễm đáp, im lặng ba giây, : “Con muốn… về nhà.”

      phải về quê.

      Bên kia im lặng lát mới lên tiếng: “ tại con ở đâu?”

      “Hành Thông.”

      “Nghỉ ngơi ở đâu?”

      “Trước đó gặp được gia đình tốt bụng, còn có… ba, gặp bên cậu Công.”

      “Ừ.”

      “Mẹ…”

      “Kiếm được tiền học chưa?”

      “… Chưa ạ.”

      “… Chu Diễm.” Bên kia gọi tiếng, im lặng giây, tiếp, “Hôm nay bên mẹ tỉnh khác, xe đường quốc lộ, trước khi con khai giảng, bọn mẹ cũng quay về được. Tự kiếm tiền học , kiếm đủ rồi quay về trường học.”

      Chu Diễm nắm chặt di động, cắn môi.

      Đường cao tốc, bên trong xe tải.

      Cuộc điện thoại kết thúc từ lâu, xe ai lên tiếng, bên cạnh đột nhiên có chiếc xe con vượt qua, chú Ngô né tránh, tức giận mắng, nhìn người bên cạnh, mới lên tiếng: “Cần gì phải vậy…”

      Bà Chu nhắm mắt, mệt mỏi xoa mi tâm: “Để nó tự tìm cách.”

      “Tôi thấy Chu Diễm rất thông minh…”

      “…Lão Ngô, qua đường cao tốc, đoàn chúng ta tan .”

      “Hả?” Chú Ngô suýt lệch tay lái.

      Nghiêm Phương Phương luôn im lặng ngồi ở phía sau cũng suýt chút nữa nhảy dựng lên.

      Bà Chu thản nhiên: “Tôi có việc phải chuyến.”

      Chu Diễm mua cái bánh nướng ăn trưa, nhập hàng hóa với chủ hàng quần áo chợ đêm, mình khiêng ba túi quần áo lớn, chủ quán sợ hãi than: “Tôi ngờ đấy, trông gầy thế kia mà khỏe thế.”

      Ngay cả sức lực để chuyện cũng có, Chu Diễm cắn chặt răng, chuyển hàng hóa lên xe buýt.

      Người xe đông đúc, ba túi quần áo chiếm chỗ, Chu Diễm bị người chèn ép đến thở nổi, phía sau còn có người đàn ông đeo kính ngừng dựa vào người .

      Chu Diễm chen sang bên cạnh, đứng xe cả người đổ mồ hôi đầm đìa, cổ cũng đỏ cả lên.

      Quầy hàng thay đổi đến cầu vượt, Chu Diễm chỉ dám lấy trăm đồng nhập hàng, buổi chiều, giúp chủ quán bán mười bộ quần áo, cùng với quần áo của mình, tổng cộng kiếm được hơn trăm đồng.

      Người bị phơi nắng, cánh tay bỏng rát, Chu Diễm nhờ chủ quán hỏi hộ chỗ thuê phòng giá rẻ, tối nay tạm thời tìm được chỗ ngủ, tiếc sáu mươi đồng tiền khách sạn.

      Chu Diễm mua bát mì xào, lau mồ hôi, quay về bến tàu.

      Cả Hành Thông, chỉ quen thuộc với mỗi nơi này.

      Sáu giờ tối, sau khi ăn xong người dạo ngày càng nhiều, Chu Diễm tựa vào cây kí bách ngồi xuống, ăn mì, ngẩng đầu nhìn cây, những cành lá cây sớm rậm rạp, che nắng hè chói chang cho người.

      nhìn chữ “Kí” tấm biển, chữ Khải, phai màu ít, gió thổi mài mòn, nó chịu bao nhiêu năm rồi?

      Chu Diễm ăn xong mì, nhìn người dạo dần quay trở về, mặt trời lặn về phía tây, ánh trăng lên, bến tàu nên trở nên vắng vẻ.

      Chu Diễm đứng dậy, xuống sườn dốc, ném hộp thức ăn vào trong thùng rác, men theo ánh trăng dọc bờ sông.

      Có mấy con thuyền đỗ bên sông, mặt sông êm ả, bóng trăng sáng như ngọc.

      đột nhiên nhớ lại duyên phận của mình với vùng sông nước.

      Lần đầu tiên, chủ động rời thuyền.

      Lần thứ hai, bỏ lại ở bến tàu, gọi theo lúc lâu mà vẫn đành phải nhìn thuyền xa.

      Lần thứ ba, cầm hai trăm đồng cho, để lại cho tờ giấy.

      Chu Diễm nghĩ có lẽ gặp lại vùng sông nước nữa.

      Gió thổi qua, Chu Diễm dừng lại.

      con thuyền đỗ bên cạnh bóng trăng, rách nát, đứng mình. người ngồi nóc thuyền, nghiêng người, duỗi chân về phía bờ sông, tàn thuốc màu đỏ chợt lóe lên, ánh sáng u ám, thấy mặt đối phương.

      Người nọ từ từ đứng lên, thân hình cao lớn, đứng nóc thuyền, nhúc nhích, chỉ có tàn thuốc màu đỏ lúc lúc .

      Chu Diễm từ từ qua, tới gần, dừng bước.

      lát sau, người nọ ném tàn thuốc, xuống khỏi nóc thuyền, nhảy lên boong thuyền, đến gần mấy bước, vươn tay ra.

      Chu Diễm đóng chặt khóa túi sách, cẩn thận ném túi xuống, đưa tay cho đối phương.

      Đối phương khẽ nắm lấy, Chu Diễm nhảy xuống.

      Lí Chính ôm lấy người, nhàng đặt lên boong thuyền, quét qua cánh tay đỏ ửng của , gạt sợi tóc dính mặt , nắm tay kéo vào trong phòng.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 18


      Đẩy cửa, bật đèn, bậc thang cao, Lí Chính trước, quay đầu lại nhìn Chu Diễm.

      Bóng đèn hình như hơi lờ mờ, có thể nghe thấy tiếng “tạch tạch” phát ra từ bấc đèn, ánh sáng màu cam hơi lung lay giống như tim người đập.

      Chu Diễm bước xuống bậc thang, vào gian ảm đạm hẹp, Lí Chính nhìn , nhúc nhích.

      Hai người đối mặt, đáy mắt bình tĩnh gợn sóng, vài giây sau lại bước tiếp, khoang thuyền yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy khác biệt rất giữa tiếng bước chân, thời gian đặt chân lệch nhau, người trước nhanh, người sau chậm hơn chút, nhưng nhanh chóng chồng chéo lên nhau.

      Đến trước giường dừng lại, bàn tay hai người mới buông ra.

      Chu Diễm cúi đầu, tháo túi sách xuống, khẽ hỏi: “Sao còn chưa ?”

      “Còn , sao lại ở chỗ này?”

      ai đáp lại.

      lát sau, Chu Diễm bị hở khóa kéo, kéo lại, lại rớt ra: “ ăn chưa?”

      “… Rồi, còn ?”

      “Ăn rồi.”

      “Ăn gì?”

      “Mì xào.”

      Tay cẩn thận sượt qua khóa kéo hơi đau, Chu Diễm xoa đầu ngón tay.

      Trong khoang thuyền oi bức, bật quạt điện, cửa sổ bị vỡ cũng có gió thổi vào. Mồ hôi từ thái dương chảy xuống dính tóc, Chu Diễm lau mồ hôi.

      Lí Chính: “ tắm trước , ngủ sớm chút.”

      Chu Diễm gật đầu, để túi sách vào phòng ngủ bên trong.

      sàn nhà đều là dấu chân, giường và bàn toàn bụi. Ba ngày sửa chữa thuyền, công nhân ra ra vào vào, khoang thuyền còn bẩn hơn so với trước.

      Chu Diễm lấy quần áo ra, Lí Chính đun nước trong bếp, dòng nước chảy ào ào vào ấm, cúi đầu bật bếp, nghe thấy tiếng động cũng ngẩng đầu lên nhìn.

      Chu Diễm vào phòng tắm, nhìn đầu ngón tay, chỗ bị khóa kéo sượt qua hơi đỏ, mùi thuốc lá xuất tại chóp mũi, dí sát tay phải lên ngửi, mùi thuốc đậm đặc.

      Nước sôi, Lí Chính rót nước vào cốc, số nước còn lại để nguyên trong ấm, quay về giường nằm.

      Buổi sáng câu cá ở đầu thuyền được con nào, buổi trưa ăn chút mì, buổi chiều ngủ giấc, buổi tối lại lên nóc thuyền hóng gió. nhàn rỗi cả ngày, tại cảm thấy mệt mỏi chút nào.

      Chu Diễm tắm xong, mặc đầy đủ quần áo, lau tóc ra, nhìn vào giường, đúng lúc chạm vào mắt người nọ.

      Chu Diễm dời mắt nhìn về phía bệ bếp, thấy nước trong cốc thủy tinh, cốc nước hơi nóng, hỏi: “ uống nước chưa?”

      “Chưa uống.”

      Chu Diễm uống ngụm, nước nóng vào miệng độ ấm vừa vặn, uống hết hơn nửa cốc, mới cảm thấy thoải mái.

      bóng dáng xuất trước cửa sổ nhà bếp, giao với bóng của .

      Lí Chính lấy chiếc cốc khỏi tay , hơi uống hết chỗ nước còn lại.

      Phòng bếp hẹp, Chu Diễm đứng yên tại chỗ, hỏi: “ còn muốn uống nữa ?”

      “Ừ.”

      Chu Diễm rót cho cốc đầy, hơi nước nóng hổi, người phía sau giúp vén tóc ra sau tai, hỏi: “Làm gì vậy, phơi nắng cả ngày sao?”

      Chu Diễm đặt ấm nước xuống: “Kiếm tiền.”

      Lí Chính cười: “Lần này kiếm được bao nhiêu?”

      Chu Diễm: “Hơn trăm.”

      “Hơn trăm là bao nhiêu?”

      trăm linh tám.”

      người có tổng cộng bao nhiêu tiền?”

      Có lẽ là khoảng bốn trăm mười hai đồng, trừ tiền xe và tiền cơm, Chu Diễm : “Bốn trăm linh hai.”

      “Mì xào rẻ như vậy sao?”

      Lí Chính cười, qua lát lại hỏi: “Còn chưa đủ tiền xe trở về?”

      “… Đủ rồi.”

      Lí Chính gì nữa, lại gạt mấy sợi tóc ra đằng sau tai , đầu ngón tay chạm vào lỗ tai .

      Lí Chính cầm cốc, uống hơi cạn sạch.

      Tắt đèn ngủ, trong phòng cũng quá tối, có thể thấy được đèn đường.

      Chu Diễm mơ màng ngủ, vì nóng mà tỉnh dậy, xoay người mấy lần, nhưng sau đó vẫn chịu nổi, khẽ tay khẽ chân bật quạt.

      Tiếng “kẽo kẹt” vang lên cả đêm, buổi sáng khi tỉnh dậy cả người Chu Diễm vẫn nhớp nháp khó chịu.

      Trời tờ mờ sáng, mới hơn năm giờ.

      Chu Diễm từ boong ra mũi thuyền, tới cửa khoang điều khiển, người ở trong : “Dậy rồi?”

      “Vâng… lái bao lâu rồi?”

      “Khoảng hai ba tiếng.”

      Trong khoang điều khiển rất oi bức, Lí Chính cởi trần: “Mang cốc nước đến đây.”

      Chu Diễm rót nước, mang vào trong: “Vẫn còn nóng đấy.”

      Lí Chính ra hiệu bằng ánh mắt: “Để xuống chỗ kia.”

      Chu Diễm để sang bên cạnh, nhìn về phía mũi thuyền hỏi: “Hàng hóa thuyền đâu?”

      “Nhờ người chuyển hộ rồi.”

      Chu Diễm chạm vào bệ điều khiển, im lặng.

      Lí Chính: “Ra ngoài dẫn đường cho tôi chút.”

      “Dẫn đường gì?”

      Lí Chính gãi cằm: “ tại thân thuyền cao, nếu có thuyền đến gần, có thể nhìn thấy được, phía trước có chướng ngại gì chỉ dẫn chút.”

      xong, đưa cho lá cờ có hình năm ngôi sao to hơn bàn tay chút: “ .”

      Chu Diễm cầm lá cờ đến mũi thuyền, nhìn nước sông mênh mông, lại quay đầu nhìn về phía khoang điều khiển, qua cánh cửa đối diện với tầm mắt của .

      Chu Diễm quay đầu lại, nghiêm chỉnh đứng.

      Sáng sớm sông mát mẻ, Chu Diễm hứng giỏ hơn mười phút cuối cùng thấy con thuyền từ xa đến, vội vàng xoay người về phía khoang điều khiển, vẫy cờ, vừa vẫy vừa gọi: “Có thuyền đến! Có thuyền đến!”

      Lí Chính lái tàu lườm cái.

      Chờ khi thuyền qua, Lí Chính nghỉ lát, dừng bên bờ sông, ra khỏi khoang điều khiển, đến mũi thuyền.

      Chu Diễm lắc lá cờ hỏi: “Sao lại ngừng?”

      biết phân biệt phải trái khi vẫy cờ à?”

      Lí Chính giữ vai , xoay lưng lại, nắm lá cờ trong tay : “Thuyền đến từ bên trái, phải vẫy cờ sang phải.”

      Đưa tay vẫy cờ sang phải chút.

      “Thuyền từ bên phải đến, phải vẫy cờ sang trái.”

      Lại đưa tay vẫy cờ sang trái.

      Chu Diễm hỏi: “Thuyền đến từ đối diện sao?”

      “… Vừa vẫy vừa gọi.”

      Chu Diễm: “…”

      Lí Chính bật cười: “Biết chưa?”

      “Vâng.”

      Đợi lát vẫn còn chưa buông tay ra, lồng ngực trần trụi dán vào người , Chu Diễm giật giật ngón tay.

      lúc sau, Lí Chính : “ nấu mì .”

      thuyền có chút rau nào, chỉ còn gạo, mì, thịt khô, giăm bông, Chu Diễm tùy tiện nấu chút mì, Lí Chính ăn xong mặc áo vào, nghỉ ngơi hơn mười phút, lại đến khoang điều khiển.

      Mặt trời ngày càng lên cao, thuyền sông cũng càng ngày càng nhiều, thường xuyên nghe thấy tiếng “ù ù” từ ống khói thuyền, hai bên bờ sông rộng lớn, nhìn mãi thấy bến bờ.

      Nước sông mênh mông, thuyền qua lại nhộn nhịp, người chèo thuyền đánh cá càu nhàu, phải chèo trong thời gian dài, con người cũng nóng nảy giống như thời tiết oi bức.

      Lí Chính thấy người nọ tới mũi thuyền, mặc áo phông màu xám, tóc dài buộc gọn, tay cầm lá cờ, mặt nhìn sông, vẫy cờ sang phải.

      Lí Chính đánh tay lái sang phải, con thuyền xuất từ bên trái.

      Trời xanh nước xanh như tranh như họa.

      Người nọ xoay người, ngửa đầu nhìn , đón gió sông, ánh mặt trời chói chang sáng rực, mùa hè oi bức, giống như hòn đá rơi vào vũng nước đọng, từ từ che dấu xao động ở đáy nước.

      Chạng vạng tới gần bờ, bờ đê cao, nơi gần sông tạo thành ruộng .

      Lí Chính nhảy vào ruộng, hái bó rau.

      Chu Diễm đứng boong thuyền hỏi: “Sao lại trồng trọt trong nước?”

      “Phù sa do sông bồi đắp, những ông bà lão sống ở gần đây tự cày ruộng, trồng rau.”

      phải thủy triều lên là ruộng này mất luôn sao?”

      “Cũng đủ cho bọn họ ăn năm rưỡi.” Lí Chính nhìn , về thuyền, “Xuống ?”

      Chu Diễm gật đầu, leo thang bước xuống, dẫm vào bùn trong ruộng.

      Lí Chính hỏi: “Từng xuống ruộng chưa?”

      “Chưa, còn ?”

      “Hồi từng xuống rồi.”

      “Hồi á? Bao nhiêu tuổi?”

      Lí Chính: “Khoảng trước tám tuổi.”

      Chu Diễm hái rau, hai tay đầy bùn, quen tay hay việc, hái cũng dần nhanh hơn.

      “Cái này có tính là trộm ?” Chu Diễm hỏi.

      “Có.”

      Chu Diễm dừng lại, rồi vẫn hái tiếp.

      Hái xong rau, Lí Chính sang bên cạnh ruộng, lấy nước sông rửa tay. Chu Diễm học theo , quay về thuyền, xào rau, hương vị cũng tệ lắm.

      Buổi tối Chu Diễm tựa vào đầu giường đọc sách, vừa đọc vừa lấy sách quạt.

      Lí Chính từ ngoài vào, thẳng vào phòng ngủ bên trong, mở tủ quần áo, lấy chiếc màn ra: “ thôi.”

      Chu Diễm hỏi: “ đâu?”

      Lí Chính ra ngoài rồi, mang theo cả gối và thảm giường .

      Chu Diễm bỏ sách xuống, theo ra ngoài.

      Lí Chính ném màn và chiếu lên nóc thuyền, leo thang lên, Chu Diễm ngửa đầu lên nhìn, bám thang từ từ lên, chỉ còn mấy bậc cuối cùng, người ngồi nhổm xuống kéo lên.

      Đứng nóc thuyền, tầm nhìn đột nhiên trở nên cao, nhìn sót gì cảnh sông. biết phía xa là tòa nhà gì, bật đèn màu đỏ đổi tới đổi lui, đê trống trải có bóng người, ngay cả chiếc xe cũng .

      sông xa chút mấy chiếc thuyền chở hàng đỗ lại, nóc thuyền mơ hồ có bóng người.

      Đêm hè trăng thanh gió mát.

      Lí Chính rải xong chiếu, mắc xong màn: “Vào .”

      Chu Diễm bước vào, ngồi trong tấm màn màu trắng, giống như được vào trong gian an toàn.

      nhìn Lí Chính vẫn còn đứng bên ngoài, hỏi: “ vào sao?”

      Lí Chính liếc lúc lâu mới xốc màn lên.

      vừa vào gian lập tức trở nên chật chội, Chu Diễm bất tri bất giác dịch sang bên cạnh, tấm màn khẽ nhấp nhô, hỏi: “Chỉ có tấm màn thôi sao?”

      Lí Chính nhìn : “Ừ.”

      Chu Diễm lại dịch sang bên kia.

      Lí Chính: “Bên ngoài mát mẻ, buổi tối ngủ ở đây .”

      “Uhm… di động của tôi còn ở bên dưới.”

      “Vậy lấy .” Lí Chính lấy điếu thuốc ra, “ ngại chứ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ hút .”

      Lí Chính châm lửa, khẽ vén chút màn lên.

      Chu Diễm sờ màn hỏi: “ mua bao lâu rồi?”

      “Đây là của Lão Lưu để lại, cũng phải mấy năm rồi.”

      Chu Diễm: “Hơi có mùi, thế mà cũng dùng được sao?”

      “Chưa bao giờ dùng.”

      “… Á.”

      Bầu trời đầy sao, thời tiết tốt, Chu Diễm ngửa đầu nhìn, hỏi: “Sao đêm nay lại mát như vậy?”

      “Sắp có bão rồi.”

      “Bão? phải rất nguy hiểm sao?”

      “Đến lúc đó ra khỏi thuyền.”

      “Vậy cũng tốt.”

      Lí Chính bắn tàn thuốc ra khỏi màn: “Mấy ngày nay tiếp tục xuống nước.”

      “Cái gì?”

      “Bơi.”

      Chu Diễm lập tức : “ cần.”

      Lí Chính: “Vậy tại tôi đá xuống sông nhé?”

      “… Để tôi nhờ Hân Hân dạy.”

      Lí Chính lại bắn tàn thuốc ra ngoài, kẹp thuốc, cúi đầu, tiện tay bật lửa, ánh lửa vừa lóe lên rồi lại tắt, giống như ánh đèn ở phía xa.

      Chu Diễm ho hai tiếng.

      Lí Chính: “ ngủ .”

      xong, ra khỏi màn, đứng ở đầu khác hút thuốc.

      Chu Diễm ngồi trong màn ngắm sông, ánh đèn chợt xa chợt gần, lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng chiếu về phía này, nước sông cũng chuyển thành màu đỏ.

      Lí Chính quay lại: “Ngủ .”

      cũng ngủ sớm chút.”

      “Ừ.”

      Chu Diễm nằm xuống, nhắm mắt lại.

      Lí Chính hút hết thuốc lại rút ra điếu. Tiếng ếch kêu ngừng, đêm hè yên tĩnh, thể che giấu được bất kì tiếng động nào.

      nửa tháng trôi qua, sắp đến giữa tháng bảy, nửa mùa hè còn chưa trôi qua.

      Lí Chính hút nốt nửa điếu thuốc cuối cùng, xoay người, từ từ về phía màn, nhìn người nằm nghiêng, hai mắt nhắm chặt, cởi giày vào.

      ngồi xuống, xoa cằm, nhìn bóng lưng .

      Chùm sáng màu đỏ từ từ bao phủ, chiếu xuống khuôn mặt đỏ rực, giống như khẽ vuốt ve.

      lát sau nó lại tới lần nữa, dường như biết mệt mỏi lặp lặp lại.

      Lí Chính cắn môi dưới, đầu lưỡi xuyên qua khe hở giữa môi, ngón tay phải hơi động.

      vươn tay, sờ vào mái tóc đen, vừa chạm vào mái tóc dài từ từ phân tán.

      Tóc buông xuống trán , Lí Chính tiện tay vén ra sau cổ.

      Khi bàn tay chạm vào cơ thể hơi run rẩy.

      Lí Chính: “Dịch vào trong .”

      Người nằm vẫn nhúc nhích.

      “Dịch vào.”

      Vẫn nằm im.

      Lí Chính cười, lát sau nằm xuống.

      có gối, giữa hai người chỉ cách nhau hai bàn tay, nhìn lát, lấy tay quấn tóc, dần dần chìm vào giấc ngủ.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 19


      Bình minh, Lí Chính đột nhiên mở mắt.

      Bầu trời đầu vẫn còn hơi tối, mặt trời còn chưa mọc, gió sông khẽ thổi làm mở tấm màn, ngủ đêm mộng mị.

      Lí Chính giữ nguyên tư thế nằm ngửa, nhìn thấy tầng mây từ từ di chuyển về phía trước, lúc sau nhìn sang bên cạnh mình.

      nhóc kia vẫn còn ngủ, khộng biết từ khi nào trở mình về phía , nhưng cơ thể vẫn dính sát vào màn, mái tóc dài che hơn nửa khuôn mặt .

      Lí Chính dời tầm mắt, gối lên tay, nhắm mắt lại, nghe gió khẽ thổi qua tai, thỉnh thoảng còn có tiếng xe hơi qua.

      lâu giấc ngủ bình yên vào buổi tối rồi.

      Cho nên cảm giác này kì lạ.

      đê, công nhân môi trường tới bên này dọn dẹp, tiếng chổi “loẹt xoẹt” mặt đất, lát sau lại dần dần xa.

      người đàn ông thở phì phò chạy, tiếng “hồng hộc” vừa vang vừa trầm, như thể là cố ý thở như vậy.

      Tiếng chim kêu véo von vui vẻ.

      chiếc thuyền hàng rẽ nước từ từ qua, đôi vợ chồng thuyền về bữa sáng ngày hôm nay.

      Có người luyện giọng với nước sông, tiếng gào cởi mở to , đó là toàn bộ cảnh sắc sông.

      Lí Chính từ từ nhắm hai mắt hỏi: “Tỉnh rồi?”

      “… Ừ.”

      Lí Chính: “Còn sớm, ngủ thêm lát .”

      ngủ được, mấy giờ rồi?”

      “Còn chưa đến năm giờ.”

      Vẫn còn sớm, Chu Diễm ôm chăn ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối, sáng sớm có cảm giác nhớp nháp của mồ hôi, tinh thần sảng khoái.

      Chu Diễm: “Vậy tôi xuống… nấu mì trước nhé?”

      Lí Chính nhắm mắt: “Ừ.”

      Chu Diễm định đứng dậy, lại nghe thấy : “Chờ thêm lát nữa.”

      Chu Diễm quay đầu lại.

      Lí Chính mở mắt ra, vươn tay, ngón cái và ngón trỏ tạo thành vòng tròn.

      Lí Chính: “Sợi dây này sắp đứt rồi.”

      “Còn có thể dùng, chưa đứt được đâu.”

      Chu Diễm nhìn theo ngón tay , vừa mới nhìn vào đốt đột nhiên có ánh sáng màu đỏ từ phía đông chiếu tới.

      Hai người nhìn về phía nguồn sáng.

      Ánh sáng màu cam xuyên qua tầng mây, dường như che giấu ở phía cuối ngón tay, ấn công tắc xuống, “tách” tiếng. Vạn vật bừng sáng, bóng tối nhanh chóng rút , trời đất sống lại.

      Ánh mặt trời đầu tiên ràng là tồn tại hư vô nhất, lại có sức mạnh lớn nhất đánh thức thế giới này.

      Lí Chính giơ vòng tròn lên, nắm đầu ngón tay Chu Diễm, hoàn thành việc chưa làm xong, lồng vào, vật quy nguyên chủ.

      Chu Diễm nấu xong mì rau giăm bông, bưng lên, rất nóng, xoa lỗ tai, cầm khăn rồi mới bưng lên.

      Khăn lau màu xám, là chiếc khăn mặt ban đầu Lí Chính đưa cho .

      biết bàn chải đánh răng ở chỗ xó xỉnh nào.

      Chu Diễm bưng mì vào khoang điều khiển, đặt bên cạnh bàn điều khiển hỏi: “ tại ăn được chứ?”

      “Ăn được.”

      còn lái thuyền mà.”

      sao.” Lí Chính bưng bát mì qua, há to mồm ăn.

      Chu Diễm hỏi: “Vội như vậy có phải là vì bão sắp tới ?”

      “Ừ, buổi chiều chúng ta phải tạm thời cập bờ.”

      Chu Diễm đè tay lái, dường như làm vậy có thể khiến cho thuyền chạy vững vàng hơn chút, Lí Chính nhìn tay , gắp cọng rau, bỏ vào miệng, lại dùng đũa chỉ sang bên cạnh: “Đổi chắn.”

      “Hả?” Chu Diễm sửng sốt.

      “Dạy lái thuyền.”

      Chu Diễm thu tay lại: “Đừng đùa. À, bên Lão Lưu chạy đến đâu rồi?”

      “Xuất phát sớm hơn ngày so với chúng ta, tính xem.” Lí Chính ăn xong mì, cầm bát đưa cho Chu Diễm.

      Chu Diễm vừa nhận lấy bát, tiếng chuông di động vang lên, là của Lí Chính.

      Lí Chính dừng bánh lái, liếc nhìn dãy số, mở loa ngoài.

      Bên kia lên tiếng trước: “Đến đâu rồi?”

      “Mới sáng sớm cậu gọi tới hỏi chuyện này?”

      “Đến Khánh Châu chưa?”

      “Chưa.”

      “Sao còn chưa đến?”

      “Thuyền hỏng, sửa mất ba ngày.”

      “Khéo đấy, chờ đến nơi ấy khỏi hẳn rồi.”

      Lí Chính xoay bánh lái: “Tôi đưa giúp cậu sao?”

      “Cho cơ hội quan tâm người ta, cái này gọi là giúp em sao?”

      Chu Diễm nghe thấy câu tiếp theo, bưng bát rời khỏi khoang điều khiển, vừa xuống cầu thang, trong khoang truyền ra tiếng người: “Mang nước.”

      “Vâng.”

      Chu Diễm rửa cốc, rót cốc nước mang qua, cuộc trò chuyện bên trong chấm dứt, Lí Chính nhận lấy uống cạn, đặt cốc sang bên cạnh: “Lại đây.”

      “Làm gì?”

      Lí Chính vỗ bánh lái: “Đây là bánh lái.”

      “… Tôi biết chứ.”

      Lí Chính chỉ vào: “Cái này.”

      “Đèn.”

      “Loa.”

      “Cũng khác lắm so với ô tô.”

      Chu Diễm chỉ vào nút hỏi: “Đây là gì?”

      Lí Chính liếc mắt: “À, cái này hỏng rồi.”

      Chu Diễm: “…”

      Lí Chính vẫy : “ lại đây.”

      Chu Diễm đứng trước bánh lái, Lí Chính để cầm lấy: “ thử , xem mình điều khiển thế nào, tôi dẫn hướng cho .”

      Chu Diễm đè tay lại: “Á á á!”

      Lí Chính cười, Chu Diễm bỏ tay ra, xoay đầu, mặt nhìn về phía trước, tai hơi nóng lên.

      Buổi chiều, gió sông dần mạnh hơn, Lí Chính cập thuyền vào bờ, bên cạnh cũng có mấy chiếc thuyền dừng lại.

      Thức ăn thuyền hết sạch, Lí Chính sờ soạng túi tiền, chỉ còn lại hai mươi đồng, chỉ có thể mua mười cân gạo.

      Lí Chính lên bờ trước, quay đầu lại, Chu Diễm cố gắng bước lên, giống y như lần đầu tiên giẫm lên khúc gỗ, chậm chạp, cả người nằm sấp xuống.

      Lí Chính kéo lên, Chu Diễm phủi đất tay: “ từng tới nơi này?”

      “Tới rồi, thôi.”

      Siêu thị cách nơi này cũng quá xa, gió cuốn bay lá cây và túi nilon, mặt trời vẫn sáng rực, thời tiết thoạt nhìn vẫn bình thường.

      Lí Chính mua túi gạo, hai túi mì, số tiền lẻ còn lại mua hai củ khoai tây ở ven đường.

      Chu Diễm cầm khoai tây: “ muốn ăn cắt miếng mỏng hay là thái dày?”

      “Còn kiểu cách vậy sao?”

      “Thái mỏng tôi xào sống chút, còn thái dày phải để nhũn ra ăn mới ngon.”

      Lí Chính quan trọng: “Dày .”

      Đúng lúc qua công viên, trước đêm bão, đống người vẫn còn tập trung đông đúc, từ xa có thể nghe thấy tiếng hoan hô, còn có tiết tấu nhạc vui tươi.

      Chu Diễm nhìn tấm biển, phía viết “Vượt sông giành máy điều hòa khí A Lực”, phía dưới liệt kê hạng mục thi đấu, nơi đăng kí, phần thưởng là máy điều hòa.

      Lí Chính hỏi: “Muốn xem?”

      Chu Diễm gật đầu.

      Trong công viên dựng mấy bể bơi, tổ hợp thành nơi thi đấu, ngoài thành bể bơi người ra vào tấp nập, khắp nơi đều treo đầy biểu ngữ quảng cáo của nhà tài trợ trong huyện, “Điều hòa A Lực” là lớn nhất. Hai MC của đài truyền hình huyện đứng sân khấu, cầm mic, lớn tiếng giải thích: “Đây là hai chị em, người chị vừa rơi xuống ở cửa thứ hai, tiếp theo cùng xem người em nhé. Aiz, sao xông lên rồi? Ha ha, tuyển thủ của chúng ta chờ kịp nữa…”

      đám người vây quanh nơi đăng kí, Chu Diễm : “Tôi đăng kí.”

      Lí Chính nhíu mày, chỉ vào “bể bơi”: “ muốn chơi cái này?”

      “Ừ, được máy điều hòa đấy.”

      Chu Diễm chen vào đăng kí, nhiều người xem náo nhiệt, số người tham dự ít, sau ba tuyển thủ đến lượt . Tổng cộng có năm cửa, cửa thứ nhất vượt nóc băng tường, cửa thứ hai qua cầu độc mộc, cửa thứ ba sân khấu xoay tròn, cửa thứ tư trèo đèo lội suối, cửa thứ năm ném bowling.

      So với tiết mục TV còn đơn giản hơn nhiều, Chu Diễm đứng ở nơi xuất phát.

      Lí Chính đứng trong đám đông, đứng xa dựa vào gốc cây, có thể thấy được nơi thi đấu nhưng lắm.

      MC giơ mic : “Tiếp theo là mỹ nữ dự thi, là người từ bên ngoài đến, người đẹp, cho chúng tôi biết đến từ đâu?”

      Người bị hỏi thoạt nhìn hơi căng thẳng, mở miệng được.

      Lí Chính hừ cười.

      MC lại mấy câu hóa giải nỗi xấu hổ, cũng hỏi tuyển thủ nữa, lập tức hô bắt đầu.

      Tiếng nhạc vang lên, lập tức chạy về phía trước, dựa theo quán tính, giẫm lên bên phải, thành công vượt qua tuyển thủ, nhanh chóng mượn lực giẫm lên bên trái, giống như nhảy múa nhanh chóng vượt qua sáu hàng, nhảy lên cầu độc mộc, sau đó nằm úp sấp xuống, né tránh chướng ngại vật phía trước.

      MC: “Đây là phạm quy, phải đứng lên! Đứng lên vượt qua chướng ngại vật!”

      kia lại cẩn thận đứng lên, nhịp điệu chắc chắn lắm, chướng ngại vật sắp đến gần mặt .

      Lí Chính đứng thẳng lên, tràng vỗ tay lập tức vang lên.

      MC: “Vị tuyển thủ này của chúng ta chỉ xinh đẹp, mà phản ứng còn rất linh hoạt, vừa rồi tránh được chướng ngại vật, tại lập tức đến cửa thứ ba, cuối cùng điều hòa A Lực có thuộc về ấy ?”

      người đàn ông bên cạnh dậm chân: “Lợi hại , tôi thấy nhất định giành được, là bạn à? Vừa rồi tôi thấy hai người cùng nhau.”

      Lí Chính im lặng, lại tựa vào cây.

      Cửa thứ ba là sân khấu xoay tròn, người sân khấu vẫn nằm sấp xuống, tìm cơ hội thích hợp nhảy sang bờ bên kia, MC sốt ruột, bấm thời gian, người nọ đột nhiên nhảy lên, MC hô lên: “Tốt… ai da!”

      Tuyển thủ nhảy sang sân khấu thứ tư, cả người vút lên, rơi xuống.

      MC: “Tiếc quá, tuyển thủ của chúng ta… aiz, giữ lấy, đúng vậy, dùng sức giữ lấy, có thể giẫm chân lên.”

      Lí Chính nhìn người nọ leo lên, giống như lần đầu khi lên bờ cả người toàn bùn, lại giống như…

      Người nọ dùng hết sức đến cửa thứ tư, thở hổn hển, cẩn thận lọt qua cửa, tới cửa thứ năm, đứng ván trượt, đón dòng nước xuống, ngắm bowling, nghiêng người chút, toàn bộ bowling đều đổ, tràng pháo tay vang lên.

      Lại giống như…

      Trong đêm tối, bất lực hét to đuổi theo thuyền , hôm sau lại đón ánh mặt trời, trong tay cầm rau sam.

      Cả người Chu Diễm đầy mồ hôi, thắng lợi mang điều hòa trở về, Lí Chính liếc nhìn gói hàng, hỏi: “ dùng hay là mang bán?”

      Chu Diễm cũng thành : “Phải mang ra ngoài bán chứ, bán được tôi dùng.”

      Lí Chính châm biếm cười: “Trận đấu còn năm ngày nữa, có thể mang năm cái về.”

      Chu Diễm lắc đầu: “ được đâu, phải sắp bão sao?”

      Vừa dứt lời, giọt mưa rơi xuống chóp mũi .

      Chu Diễm ngửa đầu nhìn lên trời, Lí Chính nhìn chằm chằm bọt nước trong suốt chóp mũi .

      Mưa xuống ngay, hai người chạy như bay, trời nhanh chóng tối đen.

      Boong thuyền bị đánh đoàng đoàng, dòng sông giống như nước sôi trào, bờ đều là đám người chạy trốn.

      Vào phòng, Lí Chính bật đèn, ném gạo và đồ ăn ướt vào nhà bếp, Chu Diễm đặt điều hòa xuống đất mới rảnh tay.

      Hai người đều ướt sũng, Chu Diễm : “ tắm trước , tôi nấu cơm.”

      trước , tôi gọt khoai tây.”

      Chu Diễm quay vào phòng lấy quần áo, tiếng bóng đèn “tạch tạch” đỉnh đầu vang lên, ánh sáng nhoáng lên cái, rồi khoang thuyền chìm trong bóng tối.

      “Á.” Chu Diễm hô lên, chân đụng vào điều hòa mặt đất, cả người lao về phía trước, ngã vào trong bộ ngực ướt sũng.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :