1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 10



      Chu Diễm giẫm lên boong thuyền, hai chân chìm trong nước, như lưỡi dao đâm vào da, ngực đau đến mức thở nổi.

      dùng hai tay bám chặt, cố gắng về phía trước, nhưng trong nước như có thứ gì đấy túm lấy chân , lạnh thấu xương, trái tim lạnh đến đóng băng, hình ảnh chợt lóe qua trong đầu.

      Chu Diễm cắn chặt răng, cuối cùng cũng trồi được lên, kịp thở, lại tiếp tục về phía cửa khoang thuyền, cửa khóa, theo quán tính nhào về phía trước gọi: “Lí Chính…”

      Lí Chính nằm mơ, giấc mơ tối đen, cao có ba điểm sáng, bốn bóng dáng nối đuôi nhau từ điểm sáng lao xuống, khí trở nên loãng, cả người cứng đờ, muốn hét lên nhưng thể phát ra được tiếng, cái bóng ngày càng đến gần , dường như đâm cho tan xương nát thịt.

      Cuối cùng có tiếng gọi lớn: “Lí Chính…”

      Lí Chính chợt mở to mắt, thấy bóng dáng gầy gò gọi : “Thủy triều đến!”

      Giây tiếp theo, xoay người xuống giường, đẩy người lao ra cửa: “ thu mỏ neo!”

      Chu Diễm chạy theo, vội tới mũi thuyền thu mỏ neo.

      Gió lớn gào thét, hạt mưa vang lốp đốp boong thuyền, con thuyền bị đẩy lên theo thủy triều, nước sông yên bình trước đó lúc này như con thú dữ đột nhiên thức giấc, gió lớn cuốn theo sóng ra sức tàn sát.

      Chu Diễm ngã sấp xuống boong thuyền, ngọ nguậy mấy lần mới đứng lên được, nghiêng ngả chạy tới khoang điều khiển, giẫm lên bậc tam cấp, đẩy cửa khoang ra.

      Lí Chính liếc nhanh về phía , ánh mắt lại nhìn về mặt sông. Khí thế thủy triều đêm rào rạt, chương trình phát thanh sông cảnh báo, nhưng thanh này hoàn toàn bị tiếng mưa nhấn chìm.

      Thân thuyền lệch khỏi quỹ đạo an toàn, sóng to đẩy mạnh, có thể ném bọn họ bất cứ lúc nào.

      Chu Diễm lời nào nhìn về phía trước, dù là mùa nóng mà cái lạnh lại xâm nhập tứ chi , trong đầu trống rỗng, người bên cạnh đột nhiên : “Lại đây!”

      Chu Diễm sững sờ nghiêng đầu, đầu người của người đàn ông toàn là mưa, vẻ mặt trầm tĩnh lại lần nữa: “Lại đây!”

      Chu Diễm bước hai bước đến gần .

      Khoang điều khiển vốn , khoảng cách hai bước đủ để có thể chạm vào tay .

      Tay phải căng thẳng, nắm lấy tay , kéo đến gần, vây vào trong ngực, sau đó buông tay ra, ánh mắt nhìn từ đầu đến chân.

      “Sợ à?” Lí Chính hỏi.

      “… Ừ.”

      “Sợ chết?”

      Chu Diễm nhìn cửa khoang, nhìn thấy thủy triều cuộn trào, đáp: “Sợ.”

      “… Đối với tình huống này, cách xử lý chính xác là bỏ thuyền nhảy sông tự vẫn, nếu tại xoay thuyền, chết cũng khó. có thể nhảy sông tự vẫn.”

      “… Tôi biết bơi.”

      thuyền tôi có áo cứu sinh.”

      Chu Diễm tiếp: “Tôi biết bơi.”

      Qua lúc, : “Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi.”

      Lí Chính hỏi: “Lưu lại di ngôn?”

      “Lần trước rơi xuống nước, tôi nghĩ đến chuyện gọi cho mẹ tôi rồi.”

      “… có điện thoại, của đâu?”

      “Ở thuyền Lão Lưu.”

      Lí Chính lạnh lùng: “Ai cho lên thuyền tôi?”

      Sau lúc lâu, Chu Diễm thấp giọng: “Tôi nên lên thuyền.”

      sông và đất liền quả thực là hai thế giới, chỉ thấy được yên bình mà thôi.

      Đời người thuyền nào có thuận buồm xuôi gió.

      Có lẽ chuyện giúp phân tâm, nên dần trở nên bình tĩnh.

      Chu Diễm nhìn bộ ngực trần trụi trước mặt, quả nhiên y như trong kí ức mơ hồ, màu đồng, cường tráng, dính bọt nước, khi ngủ mặc áo.

      Lúc này từng giọt nước từ ngực qua lông bụng chảy vào rốn, biến mất thấy đâu.

      Thân thuyền gặp được lực cản mạnh mẽ, nhưng Chu Diễm nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được thân thuyền lên xuống tròng trành, lắc cái, chui đầu vào trong bộ ngực cường tráng kia.

      lát sau, qua trán cảm nhận được lồng ngực dao động, bên tai có người thấp giọng: “ để cho chết.”

      Chân tay dần dần ấm trở lại, chóp mũi mang theo hơi thở nóng bỏng.

      bao lâu sau thuyền dừng lại.

      Chu Diễm quay đầu nhìn ra ngoài, mưa to tầm tã, mạch nước ngầm sông bắt đầu khởi động, thủy triều vẫn chưa ngừng lại.

      Vẻ mặt Lí Chính nghiêm trọng nhìn bảng điều khiển, cánh tay khó mà chạm vào .

      vẫn còn bị ôm trong ngực , Chu Diễm được tự nhiên dịch chuyển ra phía trước chút, Lí Chính liếc , bỏ cánh tay trái ra.

      Lí Chính: “Thả neo.”

      Lí Chính ra khỏi khoang điều khiển, Chu Diễm theo , hai bước mới phát mình vẫn chân đất, dép lê sớm rơi xuống sông. xuống cầu thang, lòng bàn chân đau đớn, chút máu chảy ra, Chu Diễm chống tường, giơ chân lên nhìn.

      ngờ bàn chân lại bị xước, cánh tay cũng có, ngực và thắt lưng đều hơi đau, cúi đầu nhìn áo phông thủng, áo ngực màu đen cũng lộ cả ra.

      Lí Chính tới gần cánh cửa bên khoang máy, bật đèn, leo thang xuống.

      Bên dưới là khoang máy, diện tích rất lớn, Chu Diễm cắn răng bước xuống, dám nhìn sang phải, bên đó nước sông gần trong gang tấc.

      vuốt mái tóc ướt, bám vào khung cửa xuống, bao lâu sau người nọ lại trèo lên: “Động cơ hỏng rồi.”

      Chu Diễm hỏi: “ lái thuyền được?”

      lái được nhưng tạm thời vẫn còn an toàn. Tôi gọi điện thoại cho người đến cứu.”

      Hai người về phía đuôi thuyền, mưa xối xả, đến cạnh cửa khoang thuyền, tầm mắt Lí Chính dừng lại chút nhìn phía sau.

      Phần đuôi ở boong thuyền vỡ nát, Chu Diễm che ngực, phần đuôi vỡ phá hỏng chậu hoa, khó trách mà đau như vậy, ngay cả quần áo cũng rách te tua.

      Chu Diễm theo Lí Chính vào phòng, thấy ném gối xuống mặt đất, hỏi: “ tìm thấy di động?”

      Lí Chính xốc cả chăn lên, cuối cùng : “Có thể lúc ăn cơm quên ở chỗ Lão Lưu rồi.”

      Chu Diễm dẩu môi: “Vậy cầu cứu như thế nào?”

      “Cảnh sát đường thủy tuần tra, Lão Lưu thấy tình hình ổn cũng tìm chúng ta, chờ .” Lí Chính liếc cái, chỉ vào WC: “ tắm .”

      Chu Diễm vào WC mới nhìn thấy bộ dáng của mình.

      Mái tóc dài ướt sũng nước, áo phông trong suốt dán chặt lấy cơ thể, ngay cả rốn cũng lộ cả ra, vải vóc bị phá hủy, trước ngực như như , vô cùng chật vật.

      Người bên ngoài gõ cửa: “Mở cửa.”

      Chu Diễm căng thẳng hỏi: “Sao vậy?”

      “Đưa quần áo cho .”

      Chu Diễm mở hé cửa, lấy quần áo rồi nhanh chóng đóng lại.

      Người bên ngoài vẫn còn chưa , tiếp: “Dùng khăn mặt của tôi .”

      “… Vâng.”

      Vội vàng tắm rửa, vết thương vừa rát vừa đau, Chu Diễm cố chịu, tắm xong mặc quần áo của Lí Chính.

      Áo ngực ướt đến mức thể mặc được, áo phông thể che hết, quần thể mặc được dù có cả thắt lưng. Chu Diễm cầm lấy quần, đứng lúc lâu trong WC.

      lát sau, người bên ngoài lên tiếng: “Tôi xuống phòng máy.”

      Chu Diễm nhanh chóng đáp: “Vâng.”

      Nghe thấy tiếng đóng cửa, vội vàng ra, chạy nhanh vào phòng ngủ, bọc kín chăn lại.

      Mưa tạnh dần, ánh lửa lên rồi lại tắt.

      Lí Chính tựa vào cạnh cửa hút thuốc, người bên trong di dép lê, tiếng bước chân rất khẽ, nhanh chóng còn tiếng động. Tầm mắt của Lí Chính vẫn nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ ở đuôi thuyền, hút hết nửa điếu thuốc mới qua.

      Ngậm thuốc, nhặt mảnh vỡ lên, tiện tay ném vào trong sông, tàn thuốc dính vào mu bàn tay, chớp mắt bị gió thổi mất tăm hơi.

      Ném lát, phần đuôi tàu sạch , mới đứng dậy, hút nốt hai điếu thuốc cuối cùng, rồi ném đầu thuốc vào trong lòng sông.

      Lí Chính mở cửa ra, vào phòng, rồi đóng cửa lại. Người bên trong im lặng tiếng động, hình như ngủ, quạt điện phát ra tiếng vo ve.

      WC quá với , lúc trước khi mua thuyền, Lão Lưu chỉ vào trần phòng ngủ: “Cậu bị đụng đầu đấy.”

      Lại dẫn xem WC: “Bồn tắm cũng hơi , cậu xoay người được ở trong đây sao?”

      Cuối cùng : “Gương này tôi mới mua, mới dùng được nửa năm thôi.”

      Lí Chính nhìn gương, lau ngực chút.

      Bọt nước tay vẫn còn ấm, dường như mới được người áp sát vào.
      Dion thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 11


      tắm xong ra, quạt điện vẫn còn vang lên tiếng “ong ong”.

      Lí Chính đến tước bệ bếp, xách ấm nước lên trống . lấy cốc mở nước máy uống, sau khi uống xong mở tủ quần áo, lấy ra chiếc áo phông, rồi nằm lên giường.

      Tiếng “ong ong” dần dần lắng xuống, rồi hoàn toàn biến mất, trong thuyền còn bất kì tiếng động nào nữa.

      Người bên buồng trong giống như con chuột .

      Trước đó ngủ mấy tiếng, tại Lí Chính cũng tính ngủ nữa.

      lâu chưa từng sinh hoạt bình thường, nghĩ tới ngủ giấc lại giống như rơi vào đầm lầy, càng lún càng sâu. Ác mộng luôn như thế, tự mình vây chết chính mình, giật mình tỉnh giấc vẫn còn rùng mình hồi lâu, con người là sinh vật đánh mất lòng tự trọng nhiều nhất.

      Cách bình minh còn đoạn thời gian nữa, Lí Chính gối đầu, vắt chân nằm lát, nghe thấy người bên trong trở mình, khẽ hừ tiếng, rồi lại còn động tĩnh gì nữa.

      Chu Diễm đau chân.

      gập chân lại, xoa bàn chân bị thương, cánh tay vừa cử động, ngực lại truyền đến cơn đau nhức, Chu Diễm vùi mặt vào đầu gối, đau đến mức toát cả mồ hôi.

      Mơ màng nhắm mắt rồi lại mở ra, trời vẫn còn tối, ánh sáng hơi mờ mịt, gian ngoài tắt đèn, cố gắng lắm mới thấy quần áo vắt ở mép bàn.

      Chu Diễm tay chân, bám vào tường ngó ra ngoài có ai.

      Ngoài cửa có đôi dép lê, chiếc để thẳng về phía trước, chiếc để lệch sang phải, hình như là bị người đá. Chu Diễm từng nhìn thấy đôi dép này, trước đó Lí Chính từng .

      Chân cỡ 36 đành phải vào, y như trước đây khi lén giày cao gót của mẹ, bước nào đều nhấc gót bước ấy. Ngón chân kẹp chặt dép, Chu Diễm đến bên bàn học sờ quần áo.

      Tất cả đều ướt sũng, quần trong cũng thế.

      Chu Diễm dám bật quạt vì sợ phá hỏng. miễn cưỡng mặc áo ngực và quần lót, rồi mặc quần của Lí Chính vào.

      cái quần rộng thùng thình, thể kiểm soát được.

      sàn nhà ẩm ướt, Chu Diễm xắn quần, cẩn thận ra ngoài khoang thuyền, cửa vừa mở ra, hơi thở của ngừng lại.

      Thuyền lạc trong màn sương mù, trời đất chỉ có màu.

      Đây là ngày thứ mười ba thuyền, vừa tỉnh lại cảm nhận được núi cây, sông thuyền, trời đất hòa làm , ngoài phương hướng dưới chân nhìn thấy gì hết.

      Chung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, giống như có tấm lụa mỏng che trước mắt, sương mù lại mềm mại đến thế.

      Thế giới trống rỗng, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh ngủ.

      “Cộp, cộp, cộp.”

      Tiếng bước chân nhanh chậm, thờ ơ, là tiếng động duy nhất thế giới này.

      Chu Diễm xoay người, màn sương che mắt nhìn .

      Lại là tiếng “Cộp, cộp, cộp”.

      Bóng dáng cao lớn, vai rộng, cánh tay có lực, màn sương bị mở ra.

      Trong nháy mắt Lí Chính nghĩ có tiên xông vào thuyền mình.

      Mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt nho , đôi môi hơi trở nên trắng bệch, mặc nhầm quần áo người lớn, còn giữ chặt lưng quần.

      Đáng đến mức khiến cho người ta mềm lòng.

      Tiếc là ánh mắt của đủ đáng , nó quá già dặn, chứa những thứ nên có, cũng chỉ có khi im lặng cầm sách, ở nơi có người, mới là bộ dáng thực của nhóc.

      Dậy rồi?”

      “Vâng.” Giọng hơi khàn, Chu Diễm hắng giọng, “ có thắt lưng ?”

      .”

      “Còn dây thừng?”

      Lí Chính: “Dây thừng hay gì nữa?”

      “…” Chu Diễm lại giữ chặt lưng quần.

      Lí Chính cười, vào khoang thuyền, lấy túi thịt khô, dùng dao chém đứt dây gai màu đỏ, ra ngoài, ném cho .

      “Buộc tạm trước .”

      Chu Diễm ngửi được mùi thịt khô, cũng hề tránh , vén áo phông lên, buộc vòng lưng quần, thắt thành cái nơ con bướm.

      vừa thắt vừa hỏi: “Mấy giờ rồi?”

      Lí Chính: “Có lẽ khoảng bốn năm giờ.”

      Hai người có di động, thể xác định được thời gian chính xác.

      Chu Diễm thắt xong lưng quần nhìn về phía Lí Chính: “ xem cảnh sát đường thủy và Lão Lưu có tìm được chúng ta ?”

      tại hơi khó, phải chờ sương mù tan mới dễ tìm.”

      “Ngoài di động có cách liên lạc khác sao? có bộ đàm giống như xe taxi sao?”

      Lí Chính tựa vào tường: “ xem tôi có gì con thuyền này?”

      Chu Diễm còn hi vọng gì nữa.

      Lí Chính: “ tại mới nôn nóng như vậy ư, ai bảo tối qua lên thuyền?”

      “Tôi chưa kịp suy nghĩ.”

      “Nghĩ kĩ trước khi làm, học Ngữ văn mà ngay cả chuyện này cũng hiểu sao?”

      Chu Diễm nhẫn nhịn: “Là học Hán ngữ.”

      Lí Chính “chậc” tiếng: “Ý là rất cao cấp sao? Đổi thang mà đổi thuốc.”

      Chu Diễm tranh cãi với nữa, sợ nút buộc ở lưng quần chắc, lại đút áo vào trong quần, hỏi Lí Chính: “ có quen ai ở gần đây ? xem có ai bơi tìm người ?”

      “Có thể.”

      Chu Diễm vui vẻ.

      có thuyền đâm chết người.”

      Chu Diễm sụ mặt.

      Lí Chính bật cười: “Được rồi, đói nấu ăn .”

      Chu Diễm lắc đầu: “ đói.” Sau khi suy nghĩ lại hỏi: “ đói à?”

      Trong lòng lại rủa thầm, hôm nay ta trúng tà hay sao mà cười với những hai lần.

      Lí Chính: “Ừ, nấu .”

      Chu Diễm vào nhà bếp, lục lọi bệ bếp hỏi: “ có rau?”

      Lí Chính chỉ vào chỗ thịt khô: “Hấp thịt, nấu mì .”

      Cắt xong thịt khô, Chu Diễm bật bếp mà được, Lí Chính châm bật lửa, “tạch” cái, ngọn lửa xuất .

      “Mới có hai ngày hỏng.” Lí Chính ném bật lửa lên bệ bếp, vào phòng ngủ, nằm xuống nghỉ ngơi.

      Mười phút sau ăn sáng, Chu Diễm có khẩu vị, thường xuyên liếc ra ngoài cửa sổ, chờ mong có thuyền đến gần.

      Lí Chính gõ bát: “Ăn !”

      Chu Diễm gắp hai ba sợi mì, hỏi : “Lỡ có người phát ra chúng ta sao?”

      Lí Chính: “ coi đây là thuyền ma à?”

      “… biết bên Lão Lưu thế nào rồi, liệu họ có việc gì hay ?”

      đâu.”

      “Sao chắc chắn như vậy?”

      Lí Chính liếc : “Nhiều chuyện nhỉ?”

      khúc sông này gặp thủy triều là chuyện bình thường, tháng sáu bảy tám hoặc là bất cứ lúc nào cũng có thể gặp tiểu triều nước lớn, hôm qua là tình cờ nên mới chuẩn bị kịp.

      Ăn xong, hai người còn việc gì nữa.

      có di động, có TV, Chu Diễm cũng có sách vở, thời gian còn sớm, sương mù hề có dấu hiệu tan , lần đầu tiên trong đời gặp phải tầm nhìn thấp đến vậy, chiếc thuyền này giống như tiến vào gian khác.

      Chu Diễm ngồi boong thuyền, chống cằm ngẩn người.

      Lí Chính vòng quanh thuyền, xem xét có tổn hại rò rỉ gì , sau khi trở về thấy Chu Diễm giống như kẻ ngốc: “ có việc gì ngủ .”

      ngủ được.” Chu Diễm , “Nếu tôi hét thử, biết đâu có người nghe thấy?”

      Lí Chính mặc kệ : “Hét .”

      Chu Diễm đứng lên, hét to vào trong màn sương: “Có người …”

      Giọng mềm mại, đủ sức lực.

      Lí Chính ngồi xuống, thấy kề tay bên miệng hét: “Có người … cứu mạng…”

      Tiếng hét chỉ đủ quãng mà thôi.

      Đột nhiên Chu Diễm : “ cũng hét .”

      hét.”

      “Tại sao?”

      Lí Chính: “Tôi chưa bao giờ gọi cứu mạng.”

      “… Vậy có thể gọi người ?”

      Lí Chính mặc kệ: “Được rồi, ngồi xuống giữ sức , mới mấy giờ thôi. tại muốn lái thuyền là vì ngại sống quá lâu sao? Chờ sương mù tan rồi sau.”

      Chu Diễm mất hi vọng lại ngồi xuống.

      Lí Chính chạm vào mảnh vỡ còn sót lại, tiện tay ném : “Buồn chán tìm chuyện mà làm.”

      “Có chuyện gì?”

      “Ngoài đọc sách, có việc gì để làm sao?”

      Chu Diễm cân nhắc chút: “ thuyền có gì hết.”

      Chỉ có đất liền mới có thôi, Lí Chính cũng hỏi nhiều.

      “Trước đó tôi cảm thấy ở thuyền rất tốt, im lặng, mỗi ngày đều rất đơn giản.”

      Lí Chính hỏi: “Thế còn tại?”

      có chuyện gì thuận buồm xuôi gió hết.” Chu Diễm hỏi, “Tại sao lại lái thuyền?”

      học tập tốt nên phải lái thuyền.”

      “… À.”

      Lí Chính: “Học hành cho tốt, nhất định đừng ờ thuyền.”

      Chu Diễm còn muốn gì đó, Lí Chính đột nhiên đứng lên: “Tìm chuyện làm.”

      đến mũi thuyền, bao lâu sau trở lại, cầm trong tay cái que.

      Chu Diễm tập trung nhìn, kinh ngạc: “Cần câu cá?”

      “Ừ.” Lí Chính hí hoáy cần câu, ném vào trong nước.

      Chu Diễm hỏi: “ thả mồi câu chưa?”

      “Chưa.”

      “… Vậy có thể câu được cá ?”

      Lí Chính: “Nhìn xem có con cá ngốc nào .”

      có cá chịu mắc câu sao? Trong lòng Chu Diễm tràn đầy hiếu kì, chờ mong cần câu rung.

      Lí Chính nằm xuống, gối đầu lên tay.

      Sương mù vẫn chưa tan, bầu trời vẫn mờ mịt như trước, tầm nhìn lại càng bị hạn chế, mang cần câu, bốn bước từ mũi thuyền nhìn thấy nhóc.

      Lí Chính cúi đầu thấy nhóc ngồi bên cạnh thuyền, đung đưa chân, lắc dép lê của , tay cầm cần câu, vẻ mặt chăm chú.

      cánh tay có vết xước, khỏi nhớ tới tối hôm qua lúc nhóc này đẩy cửa khoang điều khiển ra, chân đất, chân ướt sũng, áo phông trong suốt nhìn đường cong, trước ngực lộ ra lỗ thủng, hơi lộ đầu nhũ hoa.

      Lúc ôm trong lòng, cả người lạnh run.

      Đợi lúc, cần câu vẫn chả có chút động tĩnh nào, Chu Diễm quay đầu muốn chuyện với Lí Chính.

      Người nọ nhắm mắt ngủ say rồi, Chu Diễm im lặng, tiếp tục chờ cá.

      sông mênh mông chỉ có con thuyền đợi sương tan.

      Sương tan hơn nửa, Lí Chính tỉnh lại hỏi: “Câu được con nào chưa?”

      Chu Diễm: “ có con nào chịu cắn câu.”

      để cần câu lên boong, đứng lên: “Tôi lát.”

      Lí Chính khẽ hừ tiếng, dường như đáp lại, chờ Chu Diễm từ WC ra thấy Lí Chính mở tủ quần áo, lấy ra cái gói to.

      Lí Chính đưa gói to cho : “Xước da.”

      Chu Diễm nhận lấy: “ phải bạn bảo đưa cái này cho người khác sao?”

      “Dùng trước .”

      Lí Chính lại ra ngoài, hình như là về phía mũi thuyền.

      Chu Diễm đóng cửa cẩn thận, vào phòng ngủ bên trong, lấy thuốc trong gói to ra, đọc kĩ hướng dẫn. tránh vào cửa sổ cởi quần áo, xoa chút thuốc mỡ trước ngực.

      Chất thuốc nóng rồi lại lạnh, tiếp đó xoa cánh tay và bàn chân, còn bị thương ở chỗ phía sau eo gần mông.

      biết sao tối qua lại bị thương, Chu Diễm nhìn thấy, đành phải lấy chút thuốc mỡ, rồi vòng tay xoa, biết vị trí có chính xác hay .

      Cuối cùng xoa xong, khẽ thở phào nhõm.

      Sương mù bên ngoài tan dần, có thể thấy được nước sông ở phía xa xa, bầu trời dần sáng , biết ở đâu, phù sa lắng lại, thả được mỏ neo, thuyền lại tiếp tục trôi dạt.

      Chu Diễm men theo mép thuyền về phía trước, tới cửa phòng máy, thấy cửa mở rộng, bên dưới bật đèn, người bên dưới cởi trần, cúi đầu loay hoay máy móc.

      Người nọ hề ngẩng đầu lên mà chỉ vọng lên: “ vào ngăn kéo bàn tìm thử xem có tuốc nơ vít .”

      “Vâng.”

      Chu Diễm quay vào phòng ngủ tìm, ở chỗ sâu nhất trong ngăn kéo tìm được tuốc nơ vít, mang đưa cho Lí Chính.

      Lí Chính cúi đầu bận rộn, Chu Diễm leo thang xuống, dép lê quá to, mấy bước lại phải ngừng lại chút.

      Lí Chính ngẩng đầu liếc , chờ tiếp xuống, mới dời tầm mắt.

      Khoang thuyền vừa oi bức vừa nóng nực, áo phông nằm mặt đất, trước ngực sau lưng đều là mồ hôi, mồ hôi từ tai rơi xuống, ngọn đèn màu cam chiếu cơ thể màu đồng của ra màu khác.

      Chu Diễm hỏi: “Sao sửa chữa trước đó?”

      .”

      “… Vậy tại sao lại sửa?”

      Lí Chính nhìn : “Sương mù tan, nhìn thấy thuyền rồi?”

      .”

      Lí Chính thêm lời nào vô nghĩa, tiếp tục sửa chữa.

      Chu Diễm tìm chuyện để : “Tại sao lại mình lái thuyền? Lão Lưu người thể lái được loại thuyền này.”

      Lí Chính trả lời rất đơn giản: “ có tiền.”

      lúc sau, lại nhìn về phía Chu Diễm, nhìn chòng chọc vào lưng : “Lưng quần tụt.”
      Phong nguyetDion thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 12


      Chu Diễm cúi đầu, kéo lưng quần lên, động tác thành thục nhanh nhẹn.

      Lưng quần thực bị tụt, quần đùi nên có chỗ đút thắt lưng, dây gai buộc quanh vòng, lúc này dây gai vẫn còn ở vị trí cũ, song quần tụt nửa.

      Người này vẫn còn nhìn .

      Chu Diễm nhịn được: “…”

      “Còn buộc vào?”

      Chu Diễm dép lê vào, nhanh chóng trốn sang bên buộc lại nút thắt, lần này buộc càng nhanh hơn.

      May cho là chiếc áo phông người vừa rộng vừa lớn mới che được hơn nửa đùi , nếu thực rất mất mặt.

      Lí Chính xoa tuốc nơ vít trong tay, khẽ hừ tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, chờ Chu Diễm từ trong góc ra, mới cúi đầu nhìn về phía máy móc, “Giúp tôi tay.”

      Chu Diễm lại xuống cầu thang, trở về bên cạnh Lí Chính: “Làm thế nào?”

      “Cờ lê.”

      Chu Diễm quét mắt nhìn đống dụng cụ mặt đất, xoay người nhặt cờ lê lên.

      lát sau, cờ lê được chuyển trở lại.

      “Kìm.”

      Chu Diễm lại đưa qua: “ sửa như vậy có tác dụng ?”

      “Đành phải thử thôi.”

      Lí Chính cúi đầu, chăm chú sửa máy móc, mồ hôi từ cổ rơi xuống, cánh tay dài, cúi người, quần tụt xuống.

      Chu Diễm dời mắt .

      “Tay.”

      Chu Diễm mở tay ra, Lí Chính thả bốn ốc vít vào, đầu ngón tay và lòng bàn tay khẽ tiếp xúc, nhưng lại nhanh chóng tách ra.

      lát sau lại đưa thêm hai ốc vít.

      gian trong khoang máy khép kín, máy móc ngừng hoạt động, nhiệt độ cao hơn rất nhiều so với bên ngoài, lúc mới xuống còn bình thường, ở lát cảm thấy vô cùng nóng bức.

      Chu Diễm phe phẩy tay.

      Lí Chính hỏi: “Nóng à?”

      “Tàm tạm.”

      “Sắp xong rồi.” xong Lí Chính lại lấy ốc vít trong tay , đầu ngón tay chạm vào nhưng bàn tay bé kia còn chưa kịp nhận ra.

      Chu Diễm hỏi: “Vậy là sửa xong sao?”

      biết, cứ tạm thế này .”

      Lí Chính lại lấy ốc vít, ngón tay thô ráp lại chạm vào lòng bàn tay mềm mại, nhanh chóng rời .

      tay dính đầy dầu máy, chạm vào lòng bàn tay khiến nó có vết bẩn nho .

      Tới chiếc ốc vít thứ tư, cả bàn tay gần chạm vào tay .

      Đến chiếc ốc vít thứ năm, lòng bàn tay thu lại chỉ để cho chạm vào ngón tay.

      Lí Chính : “Dính hết dầu máy rồi.”

      “Uhm.”

      Chu Diễm muốn cạo hết vết đen của dầu máy trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vừa chạm vào chiếc ốc vít cuối cùng lại bay ra ngoài.

      Chiếc ốc vít rơi xuống mặt đất, lập tức biến mất còn bóng dáng, Chu Diễm cúi xuống tìm: “Biến đâu rồi?”

      Lí Chính: “Bên trái?”

      Chu Diễm về bên trái, đột nhiên bóng dáng đến gần, trước mặt là khuôn ngực đầy mồ hôi.

      Lí Chính ngồi xổm, chỉ về bên trái của mình: “Bên này.”

      Chu Diễm đổi hướng, sắp nằm bò xuống mặt đất rồi, nhưng vẫn phát ra ốc vít, lại về phía trước hai bước, mở to mắt, cuối cùng nhìn thấy nó trong khe, vội vàng nhặt lên, quay đầu lại: “Tìm được rồi.”

      “Ờ.”

      Lí Chính mở tay ra, ngón tay cái mềm mại xuất trước mắt , chiếc ốc vít nho được đặt vào tay .

      Bắp thịt tay khẽ dao động, bàn tay nắm chặt tay Chu Diễm, dùng sức kéo lấy , Chu Diễm hề có phòng bị, ngã nhoài vào trong lòng .

      Trong nháy mắt, tuốc nơ vít từ đầu rơi xuống, đập vào vị trí Chu Diễm vừa ngồi xổm xuống.

      Chu Diễm ngẩng đầu chạm vào ánh mắt , khoảng cách gần đến mức thấy gì hết.

      tay Lí Chính nắm tay , tay kia ôm lấy , hơi thở nặng nề, nghe thấy bên ngoài có người gọi: “Lí Chính! Lí Chính!”

      Chu Diễm ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, vui vẻ: “Lão Lưu!”

      Lí Chính kéo đứng lên, trèo lên cầu thang, thẳng lên : “Ở đây.”

      Con thuyền cứu hộ ở phía xa xa, Lão Lưu ngồi đó, dùng sức vẫy tay với bọn họ, thuyền vừa áp sát, ông lập tức nhảy lên boong.

      “Cuối cùng cũng tìm được hai người, làm tôi sợ muốn chết.”

      người cảnh sát đường thủy từ thuyền cứu hộ sang hỏi: “ là chủ thuyền?”

      “Đúng vậy.” Lí Chính xong, quay đầu lại kéo người bên dưới lên.

      Lão Lưu: “Tiểu Bạch! Đêm qua cháu hù chết ta rồi, cháu sao chứ, có bị thương ở đâu ?”

      Chu Diễm cười: “ ạ, cháu chỉ bị sứt xát chút thôi.”

      Người cảnh sát hỏi Lí Chính tình hình thuyền, Lí Chính : “Động cơ bị hỏng, thân thuyền có việc gì.”

      “Có bao nhiêu tấn hàng hóa?”

      “Ba đến bốn trăm tấn.”

      “Lấy hóa đơn và giấy chứng nhận vận chuyển hàng hóa ra đây.”

      Lí Chính nhìn hai người trước mắt vẫn chuyện, xoay người vào bên trong, người cảnh sát theo sát phía sau : “Thuyền của có hai người phải ?”

      “Đúng vậy.”

      Xem qua giấy chứng nhận và hóa đơn vận chuyển hàng hóa, người cảnh sát lại hỏi: “Con thuyền này sử dụng bao năm rồi?”

      “Cũng phải chín mười năm.”

      “Con thuyền này cũ rồi.” Người cảnh sát quan sát cửa sổ, “Cửa sổ bị hư hại như vậy sao còn chưa thay?”

      Lí Chính đưa cho đối phương điếu thuốc: “Mùa hè mát mẻ.”

      Người cảnh sát cắn thuốc cười: “ thuyền còn có trẻ đấy, có tham mát mẻ thế nào cũng thể để cho ấy trúng gió chứ.”

      Lí Chính cười, đặt điếu thuốc lên miệng, lời nào.

      Chu Diễm ăn mặc chẳng ra làm sao cả, Lão Lưu quan sát lúc, nhìn vết tím bầm cánh tay , thể hỏi han.

      Chu Diễm: “ cẩn thận chạm vào chậu hoa nên bị tím chút.”

      Hai người kia ra, Lí Chính và người cảnh sát lấy dây thừng buộc thuyền, Lão Lưu cũng hỗ trợ, có ai chuyện với Chu Diễm, chạy vào trong thay quần.

      thể mặc được áo vì áo của rách rồi.

      Thuyền cứu hộ trước, Chu Diễm rửa tay, nước màu đen từ trong lòng bàn tay chạy vào bồn rửa, Chu Diễm như vào cõi thần tiên, đóng vòi nước, vẩy tay.

      Rửa sạch hết dầu máy nhưng mùi của nó vẫn còn ám trong lòng bàn tay.

      Chu Diễm ra mũi thuyền, thấy Lão Lưu chỉ huy, hỏi: “ đâu vậy ạ?”

      “Hành Thông.”

      “Đến Hành Thông ạ?”

      “Ở gần đây mà, đến đó được, còn phải sửa thuyền nữa, thuyền của chú cũng hỏng rồi, còn phải đợi điều tra, rất phiền toái, lại chậm trễ hành trình.”

      Chu Diễm quay đầu nhìn, khoang điều khiển cao cao, xuyên qua cửa kính có thể nhìn thấy người đứng bên trong, vóc dáng cao sắp chạm phải trần nhà, tối hôm qua cũng đứng như vậy, xoay bánh lái, bình tĩnh, nhàn nhã, giống như sinh ra là để thuyền.

      lúc sau cuối cùng thuyền cũng ngừng lại, mấy người cùng lên bờ, nơi này là địa phương quen thuộc, Lí Chính và Lão Lưu nhanh chóng tìm được công ty sửa chữa thuyền.

      Chu Diễm lấy lại được túi xách và di động, còn cả dép xăng đan, cuối cùng còn phải đôi dép lê kia nữa. Hân Hân vui vẻ ôm lấy thắt lưng : “Chị Bạch, cả đêm qua em đều thấy chị đâu, chị chạy sang thuyền chú Lí mà cũng bảo em.”

      Chu Diễm: “Em cho là chị chơi à?”

      Hân Hân cười hì hì: “Đúng rồi, di động của chú Lí cũng để thuyền nhà em.”

      “Em mang trả lại .”

      “Vâng.”

      Thuyền phải sửa mất mấy ngày, Lão Lưu gọi điện thoại thuê ba căn phòng, Chu Diễm nắm tay Hân Hân theo vào khách sạn gần đó, chủ khách sạn là người quen cũ, giảm giá phòng đến 8%.

      Chu Diễm do dự: “Cháu ở đâu.”

      Lão Lưu: “Hân Hân chỉ ở có mình phòng, tại sao cháu thể chứ?”

      Lúc này Chu Diễm mới theo vào.

      Cả ngày thấy bóng dáng Lí Chính đâu, tới buổi tối cũng thấy người. Chu Diễm hỏi thăm hoàn cảnh xung quanh, mình tới cửa khu lớp học buổi tối.

      Hơn bảy giờ tối, vỉa hè khu đó bày đầy các loại hàng hóa, chỗ dán màn hình di động là buôn bán được nhất, Chu Diễm vòng, dừng lại trước quầy hàng bán quần áo, nhìn lát, lấy chiếc áo phông ra hỏi: “Cái này bao nhiêu?”

      Chủ quán: “30 đồng.”

      Chu Diễm bỏ chiếc áo xuống.

      “Hôm nay tôi còn chưa mở hàng, lấy 28 đồng thôi, thể thấp hơn được đâu, tôi chỉ ăn lãi của có ba đồng.”

      Chu Diễm lại nhìn tiếp hai chiếc áo khác, đen trắng, giá cũng rẻ hơn, tay vừa sờ vào chiếc áo màu trắng, lập tức dừng lại cầm lấy chiếc màu đen.

      Cho dù bị ngâm trong nước áo màu đen cũng bị biến thành trong suốt.

      Chu Diễm hỏi: “Cái này sao?”

      “Cái này chỉ 25 đồng thôi.”

      “15 .”

      “Người đẹp, có ai trả giá như đâu.”

      “Mở hàng giúp , 15 .”

      Chủ quán lẩm bẩm mấy tiếng, nhận lấy 15 đồng từ Chu Diễm.

      Mua xong áo, Chu Diễm lập tức trở về thay đồ. Mặc chiếc áo phông rách coi như áo ngủ, giặt sạch chiếc áo mới mua và quần áo của Lí Chính, vắt khô để cho gió từ điều hòa thổi vào, như vậy qua đêm là khô.

      Vừa giặt xong áo, nghe thấy tiếng mở cửa từ phòng bên cạnh. Lão Lưu thuê cho Lí Chính phòng bên cạnh , Chu Diễm suy nghĩ lát, cuối cùng vẫn tắt đèn .

      Hôm sau trả lại quần áo cho Lí Chính, quan sát , cũng hỏi nhiều, định Chu Diễm gọi lại, đưa cho cái gói to.

      Lí Chính nhìn chằm chằm.

      Chu Diễm: “Vết thương của tôi khép lại rồi.”

      Lí Chính nhìn cánh tay , Chu Diễm lật cánh tay lại: “ xem , cả hai bên đều khỏi rồi.”

      Lí Chính: “Thuốc này cũng có tác dụng phết.”

      “Tôi kiểm tra, thuốc này rất đắt.”

      Lí Chính “ừ” tiếng, nhận lấy gói đồ, “ còn việc gì chứ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ có.”

      Lí Chính xoay người rời .

      Hân Hân ở trong phòng tỉnh lại, ngáp cái chui ra ngoài, hỏi: “Vừa rồi là chú Lí ạ?”

      “Đúng vậy.”

      “Á.” Hân Hân , “Đúng rồi, chị Bạch, mau ra đây với em.”

      “Hả?”

      Hân Hân ra vẻ thần bí, kéo Chu Diễm chạy ra ngoài, nơi muốn cũng cách khách sạn xa, chỉ mất nửa tiếng đường.

      hồ nước cũng xem như là thắng cảnh, có rất nhiều người sống gần đó lui tới, còn có cả thợ chụp ảnh.

      Tháng bảy vô cùng nóng bức, người trong hồ xếp thành đàn bơi lội.

      Han Hân chỉ vào hồ, hưng phấn: “Chị Bạch, chúng ta mau qua đó .”

      Chu Diễm giữ chặt nhóc: “Chị biết nơi, hơn nữa thể tùy tiện xuống nước ở chỗ này, nguy hiểm lắm.”

      sao đâu, ngay cả sông em cũng từng bơi nơi này nhằm nhò gì. Hơn nữa…”

      “Chú Lí bảo em dạy chị bơi.”
      Phong nguyetDion thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 13


      Hân Hân sáu tuổi lần đầu tiên cảm thấy choáng váng.

      Xung quanh bến tàu hành thông có công viên và xe buýt mặt nước (*), là kì nghỉ hè mùa du lịch làm ăn phát đạt, du khách đông đúc.

      (*)
      [​IMG]

      Lão Lưu hỏi tình hình sửa chữa thuyền, phân chia thuốc lá cho đám công nhân đóng thuyền.

      “Phải mấy ngày nữa mới sửa xong?”

      Người công nhân: “Khoảng hai ba ngày, nhưng cũng chắc chắn được đâu.”

      “Vậy chiếc thuyền kia sao?”

      “Chiếc kia hỏng nặng hơn, xem ra là phải đại tu đấy, phải mất thêm tiền.”

      Lão Lưu hỏi: “Đại tu mất bao nhiêu?”

      “Phải khoảng hai vạn đấy.”

      “Vậy sửa chữa đơn giản sao? Có thể sử dụng là được rồi, thể gián đoạn công việc giữa chừng được.”

      Người công nhân tính toán: “Thế nào cũng phải mất bảy tám nghìn.”

      Mặt cỏ sườn núi như tấm đệm, cái cây lớn che khuất ánh sáng mặt trời, nhìn thấy tấm biển.

      Lí Chính gối đầu nằm cỏ, xuyên qua khẽ hở của lá cây, híp mắt nhìn về phía mặt trời, bên tai ngừng vang lên tiếng người.

      Lão Lưu lên sườn núi với : “Thuyền của cậu sửa chữa đơn giản cũng phải mất bảy tám nghìn, có mang đủ tiền ?”

      mang.”

      mang ư? Vậy… tôi cho cậu mượn trước.”

      Lí Chính ngồi dậy, lấy bao thuốc, rút điếu thuốc đưa qua.

      Hai người cùng hút thuốc, Lí Chính : “Vậy chú cho cháu mượn trước , mấy ngày nữa thu được tiền cháu trả chú. Đúng rồi, phải sửa mất bao lâu?”

      “Nhiều nhất là bốn năm ngày.”

      “Vẫn còn kịp hành trình.”

      Lão Lưu cười: “Cậu cũng sợ trễ hành trình ư?”

      Lí Chính cười: “Cháu cũng phải kiếm cơm ăn chứ.”

      Dưới sườn núi có mấy người trẻ tuổi, hình như tranh cãi gì đó, Lí Chính quay qua nhìn.

      Hai nam hai nữ, thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, nam đẹp trai sáng láng, nữ trẻ trung xinh đẹp, bốn con người đều đẹp mắt.

      mặc váy lam mỉm cười hỏi Lí Chính: “ ơi, quấy rầy chút. Nơi này có khách sạn nào sạch mà giá rẻ ?”

      Lí Chính còn chưa kịp trả lời, Lão Lưu cướp lời: “Có chứ, gần đây có khách sạn vừa tiện nghi vừa giá rẻ, đêm có 130 đồng, mới xây có năm, tất cả đồ đạc đều mới hết.”

      Chàng trai đeo túi du lịch với đồng bọn: “Hơi đắt, hai căn phòng mất đến 260 đồng đấy.”

      mặc váy lam: “Thực ra tớ còn 100.”

      Lão Lưu ngắt lời: “Chúng tôi cũng ở khách sạn đó mà, thực rất tốt, các cháu thuê hai phòng có thể tính cho các cháu rẻ chút… Có lẽ khoảng 200 là thuê được rồi.”

      Lão Lưu chọc cánh tay Lí Chính.

      “… Mấy người đến đây du lịch?” Lí Chính lên tiếng hỏi.

      mặc váy lam: “Đúng vậy, hôm nay vừa đến đây, vừa từ xe buýt mặt nước xuống.”

      “À, đúng mùa du lịch, 100 phòng cũng hề đắt, người này quen ông chủ khách sạn, kiếm mối làm ăn cho người ta, nhưng chú ấy đấy.” Lí Chính lấy điếu thuốc chỉ vào Lão Lưu.

      Lời của có vẻ đáng tin, bốn người nhìn nhau rồi cùng .

      Mấy người lên sườn núi, mặc áo phông trắng đúng lúc thấy tấm biển cây, đọc ra: “Cây trắc bá (**)… là gì? loại thuộc cây bách à?”

      (**)Cây trắc bá:

      [​IMG]

      “Ai biết, mau thôi.”

      Bốn người ở phía sau.

      mặc áo trắng: “ biết có tìm được ví về nữa. Cao Quân, trong ví cậu có bao nhiêu tiền vậy?”

      Cao Quân: “Cũng nhiều lắm, chủ yếu là trong thẻ thôi, còn cậu sao Từ Dương?”

      “Cũng giống cậu thôi, chỉ có hơn nghìn tiền mặt.” Vẻ mặt Từ Dương phiền não.

      “Đều tại cậu hết, bọn tớ đưa ví cho cậu, mắt mũi cậu để đâu mà chúng tớ mới chút làm mất hết.”

      Từ Dương gân cổ lên: “Tớ cũng đánh mất ví của mình, ví bị móc trộm mà, cậu còn chịu để yên!”

      “Được rồi, Vương Khiết cậu bớt tranh cãi , cả cậu nữa Từ Dương.” Cao Quân xong kéo ba lô từ lưng người nọ, “Bác Văn, tớ muốn uống nước.”

      Tưởng Bác Văn hơi do dự, nhưng vẫn đưa nước của mình cho bạn.

      Từ Dương: “Cũng đâu phải có mình cậu bị mất ví, sao cậu mang thẻ theo người?”

      Tưởng Bác Văn: “Lúc tớ chỉ mang theo số tiền vừa đủ dùng thôi.”

      Ai biết lại gặp chuyện đen đủi như vậy, ngồi lên xe buýt mặt nước ví bị móc mất, vừa rồi báo án còn tranh cãi với người quản lý, mấy người đều kiệt sức.

      Lão Lưu ở phía trước giọng: “Gặp phải kẻ trộm?”

      Lí Chính hừ tiếng: “Chú còn kiêm cả chức chào hàng khách sạn, có được trích phần trăm ?”

      “Ha ha, cũng coi như giúp bạn bè thôi.”

      Đến nơi, bốn người kia dừng bước, nhìn về cửa khách sạn đơn giản.

      Cao Quân thấp giọng: “Nếu chúng ta ở, có bị bọn họ ép vào ?”

      “Phụ nữ các cậu đúng là phiền toái, ban ngày ban mặt thế này có nhiều kẻ cướp đến thế à.” Từ Dương dẫn đầu vào.

      Khách sạn này bên ngoài đơn giản, nhưng bên trong được trang hoàng khá sạch . Lão Lưu : “Tôi lừa các cậu chứ, phòng ở chỗ này rất tốt, các cậu cứ lên xem trước , còn có thể ăn cơm bên dưới nữa, giá cả thực rất có lợi.”

      Bốn người theo người phục vụ khách sạn lên lầu, vừa vào phòng thấy cách trang hoàng thoáng đãng, buồng vệ sinh sạch , wifi cũng nhanh, lập tức quyết định thuê hai phòng, hai chàng trai ở phòng bên cạnh, hai mệt mỏi ngã nhào lên giường.

      Vương Khiết nghỉ ngơi lát, rồi tắm, thay bộ đồ mới, ngồi trước gương trang điểm.

      Cao Quân: “Cậu mệt à, tối rồi còn trang điểm.”

      “Trang điểm có gì mệt chứ.”

      “Cậu trang điểm cho ai xem vậy, Từ Dương à?”

      “Chậc, với người bụng dạ hẹp hòi như cậu ta á… Aiz, cậu thấy người đàn ông vừa rồi rất đẹp trai ư?”

      Cao Quân khó hiểu: “Người đàn ông?”

      Vương Khiết kẹp mi: “Chính là người đàn ông mới dẫn chúng ta tới ấy.”

      “À, cậu ông chú kia sao?”

      “Này!”

      “Được rồi, đừng đánh người.” Cao Quân cười, “Đẹp trai, nhưng cậu thấy quá lớn tuổi sao?”

      “Có thể bao nhiêu tuổi chứ?”

      “Nhìn khoảng chừng ba mươi.”

      Vương Khiết nằm sang bên cạnh: “Đàn ông trưởng thành mới thú vị, hơn nữa thoạt nhìn rất man, có cảm giác an toàn.”

      Cao Quân bĩu môi: “Nhìn như công nhân ấy, cậu thấy bộ quần áo kia sao?”

      “Gặp được chính là cơ hội, bộ dạng thú vị là được. Nếu tớ du lịch làm gì.”

      Người bên ngoài gõ cửa: “Các cậu xong chưa, định ăn cơm sao?”

      “Đến đây!” Vương Khiết đứng lên chỉnh lại quần áo.

      Bốn người xuống lầy thấy hai người dẫn đường ngồi vào bàn ăn cơm, chào hỏi chút, ngồi xuống bên kia gọi món ăn, chơi di động, Tưởng Bác Văn mở weixin.

      nhóc từ lầu chạy xuống: “Cha, chú Lí!”

      Lão Lưu đón được bé: “Sao chạy nhanh thế, chị Bạch đâu?”

      “Chị Bạch sắp xuống rồi.”

      “Sao tóc ướt như vậy, tắm chưa?”

      “Con mới bơi về.”

      Lí Chính ở bên cạnh chờ đồ ăn bưng lên, nhấp ngụm trà hỏi: “Đến đập chứa nước?”

      Hân Hân: “ ạ, đến hồ bên kia.”

      “Bơi thế nào?”

      “Vui lắm ạ, nhưng chị Bạch cứ ở bên cạnh gọi cho cháu bơi.”

      Lí Chính chậc tiếng, “ ấy bơi?”

      ạ.”

      phải cháu muốn dạy ấy bơi sao, sao lại bơi?”

      Hân Hân suy nghĩ: “Cháu choáng váng đầu rồi.”

      “Hả?”

      “Chị Bạch đến mức khiến cháu choáng váng đầu óc.”

      Lí Chính nhướng mày: “ ấy như thế nào?”

      “À… Chị Bạch , ta bảo em dạy chị bơi ư?” Hân Hân đè giọng, bắt chước người lớn.”

      “Cháu đúng vậy.”

      Lí Chính: “Chú bảo cháu dạy ấy?”

      Hân Hân ngượng ngừng: “Cháu nhớ nhầm…”

      Lí Chính xoa đầu nhóc: “Sau đó sao?”

      Giọng của Hân Hân lại thấp xuống, “Sao ta lại bảo em dạy chị? Tại sao chị phải học bơi chứ?”

      “Cháu tại sao chị muốn học?”

      “Chị ấy , chị dạy em ghép vần nhé?”

      “Cháu cần!”

      “Chị ấy , tại sao cần?”

      Trí nhớ của trẻ con tốt đến kinh người, giọng cũng bắt chước giống như đúc. Lão Lưu nghe mà vui vẻ, bốn người trẻ tuổi cũng bị thu hút.

      Lí Chính: “Thế còn sau đó?”

      “Sau đó…” Hân Hân suy nghĩ, “Chị Bạch , tại sao chị phải học bơi chứ?”

      Lão Lưu cười ha ha: “Tài ăn của Tiểu Bạch rất tốt nha!”

      Lí Chính: “Học Ngữ văn mà tài ăn cũng chỉ hơn được trẻ con thôi.” Dừng chút, hỏi: “ ấy đâu?”

      Hân Hân: “Chị ấy đến phòng bếp rồi.”

      “… Đến phòng bếp làm gì?”

      biết ạ.”

      Năm món ăn được mang lên, Tiểu Lí thuyền Lão Lưu cũng đến rồi, nhưng vẫn thấy Chu Diễm đâu.

      Lão Lưu gắp thức ăn cho Hân Hân, buông đũa xuống: “Chú tìm con bé.”

      Lí Chính đứng lên: “Để cháu .”

      Nhà bếp nằm ở phía sau, Lí Chính đẩy cửa vào, bên trong đều là khói dầu, tiếng xào nấu sôi nổi, hai đầu bếp bận đến mức thể ngẩng đầu lên nổi: “ nhóc kia? À, ở phía sau đấy.”

      Ngón tay chỉ về cánh cửa khác, phía sau cửa là ngõ .

      “Két” tiếng, Lí Chính mở cánh cửa sắt cũ ra.

      trong ngõ quay đầu lại.

      ngồi ở ghế đẩu, buộc tóc đuôi ngựa, lắc lắc mặt, đeo tạp dề, trước mặt là chậu nhựa đỏ lớn, bát chất thành đống.

      Ban ngày sắp kết thúc, ánh chiều tà màu cam chuyển sang màu vàng, tay nhóc đầy bọt xà phòng, dính cả cánh tay, mặc áo phông màu đen người lộ ra vùng bụng trắng trẻo.

      Mắt nheo lại mang theo niềm vui nho , từ tiên lưu lạc thành người phàm.

      Lí Chính hơi cáu kỉnh.

      thể chịu nổi.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 14



      “Ăn cơm rồi ạ?” Chu Diễm hỏi.

      “Ừ.”

      “Tôi sắp rửa xong rồi, mọi người ăn trước .”

      Lí Chính nhìn chồng bát: “Sao lại biến thành người rửa bát thế này?”

      Chu Diễm quay đầu tiếp tục làm việc: “Bác rửa chén bị ngã đưa viện, bảo tôi giúp chút.”

      “Bao nhiêu tiền?”

      “Ba mươi đồng.”

      “Chậc!” Lí Chính châm biếm tiếng, đến bên cạnh chậu nhựa, ngồi xổm xuống, đầu ngón tay ghét bỏ khều bát, “Chỉ có ba mươi?”

      Chu Diễm: “Trong túi còn chẳng có đồng nào kìa.”

      Lí Chính lườm : “Tôi phất tay cái là có tiền, tin ?”

      “Ai chả khoác được chứ.”

      nhóc than thở tiếng, Lí Chính cũng phủ nhận. hừ : “Chỉ có chút bản lĩnh ấy mà cũng muốn kiếm tiền về nhà?”

      “… tìm được công việc tốt, tôi có chứng minh thư, cũng có kinh nghiệm, đến đâu hay đến ấy.”

      “Còn biết phân lượng của mình…” Lí Chính , “Đến đâu hay đến ấy, trước khi khai giảng có thể kiếm được tiền đường?”

      Động tác của Chu Diễm ngừng lại.

      Nào chỉ có tiền đường, còn có tiền học nữa, năm ba rồi…

      Chu Diễm bĩu môi: “Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

      Lí Chính gạt bát, thuận miệng: “ nhìn thấy lúc thuyền qua cầu chưa?”

      Chú Diễm khó hiểu: “Hả.”

      “Lúc qua cầu, thuyền phải thẳng vì nguy hiểm, mũi thuyền còn phải dừng để đợi người định hướng, nếu có thể đụng vào cầu bất cứ lúc nào.” Lí Chính đứng lên, “Tự nhiên thẳng? dễ dàng, nhưng chỉ là an ủi khi bản thân nhìn thấy hi vọng thôi, học Ngữ văn nhưng đừng chỉ có biết dựa vào sách.”

      xong, Lí Chính bước .

      Chu Diễm ngây người lát, buồn bực nhanh chóng rửa sạch chỗ bát còn lại, ôm lấy chậu nhựa, cầm bát đưa vào bếp, lúc vào thấy Lí Chính hút thuốc trò chuyện với ông chủ khách sạn, hình như phát ra bước vào.

      Chu Diễm đặt bát xuống, với đầu bếp rồi ra cửa, vừa ra ngoài người phía sau cũng theo. Tới nhà ăn, thấy bàn của Lão Lưu, Chu Diễm dừng bước, người phía sau xoẹt qua ngồi xuống.

      Lão Lưu lên tiếng: “Đừng đứng đờ ra đấy, mau ngồi xuống ăn cơm .”

      “Vâng.” Chu Diễm ngồi xuống chỗ trống.

      Vương Khiết ăn lửng dạ, nhìn thấy Lí Chính quay lại, hơi dằn lòng được.

      Chuẩn bị lúc, ta : “Aiz, cám ơn , khách sạn này rất tốt.”

      Lí Chính “ừ” tiếng, biến thành châu chấu bay qua bàn ăn.

      Chu Diễm sớm đói bụng, trước đó thấy Lí Chính biết có cơm ăn, vốn còn rất vui vẻ, tại tâm trạng lại chùng xuống.

      Vương Khiết: “Xưng hô với thế nào, em tên Vương Khiết.”

      ai để ý đến ta.

      Hân Hân nhai cơm : “Chú ấy là chú Lí.”

      Mọi người: “…”

      Vương Khiết cười: “ bạn đáng quá.” Giống như vô cùng quen thuộc, “Vậy em gọi Lí nhé.”

      Lão Lưu và Tiểu Lí nhìn nhau, cúi đầu nhai cơm, nhịn cười.

      Chu Diễm nhìn Lí Chính, phòng bị, đúng lúc chạm phải tầm mắt .

      Lí Chính thản nhiên với : “Ăn của .”

      Chu Diễm thấp giọng đáp: “… Vâng.”

      Vương Khiết lại nhìn chằm chằm vào mắt Lí Chính, càng nhìn càng cảm thấy thú vị, gắp hai đũa đồ ăn, thấy người bên cạnh thấp thỏm: “Sao thế, Tưởng Bác Văn ăn xong rồi trở về phòng thôi, nhớ cậu ta à? Nhớ tìm , đuổi cái bóng đèn kia .”

      bừa gì đấy!” Cao Quân liếc sang bàn bên kia, “Lên phòng rồi tớ cho cậu.”

      Về phòng, Vương Khiết vội vàng: “Cậu muốn gì với tớ mà phải bí mật thế?”

      Cao Quân thất thần lát mới lên tiếng: “Vừa rồi lúc ăn cơm, sau đó kia xuất , cậu có thấy ?”

      Vương Khiết kì quái: “Đương nhiên là thấy, ta cũng phải là quỷ.” Nhưng ta nhìn khuôn mặt.

      Cao Quân im lặng lát.

      “Sao vậy, ta là ai thế? Cậu quen à?”

      “… Bạn thời trung học của tớ.”

      “Bạn thời trung học? Vậy sao vừa rồi chào hỏi nhau… ta cũng nhận ra cậu à?” Vương Khiết suy nghĩ lát, “ đúng, với tình huống này, hai người có thù à?”

      Cao Quân đáp, ngồi lát mới lên tiếng: “Chúng ta đổi khách sạn khác .”

      Chu Diễm quay về phòng, nằm ngây người lát mới lấy di động ra, trò chuyện với Nghiêm Phương Phương lát.

      Chu Diễm nhắn tin: Vừa rồi em gặp bạn thời trung học, cha ta là…

      Đánh được nửa, Nghiêm Phương Phương nhắn lại: Hai ngày trước mẹ em mới đòi được khoản nợ, hình như là 8000 hay sao ấy? Món nợ nhà em sắp trả xong rồi, sinh viên.

      Chu Diễm nhìn lát, lại xóa những chữ kia .

      sạc pin điện thoại, vào WC tắm rửa, sau đó mang di động và chút tiền ra ngoài.

      Người đường ở bên ngoài khu học buổi tối khá đông đúc, Chu Diễm và chủ cửa hàng quần áo thương lượng lúc, lấy đống quần áo, sang bên đường đối diện, ngồi xổm xuống, tiếng nào.

      Sau đó lại đứng lên, nhìn đám người, vẫn im lặng.

      lát sau, chủ quán ở phía đối diện hô lên: “ như vậy sao bán hàng được.”

      Chu Diễm nghĩ lại cảnh tượng Nghiêm Phương Phương chỉ vào ngực với đám đàn ông xa lạ, đúng lúc có đủ dũng khí, thanh giọng hét: “Áo phông chiếc 30 đồng, hai chiếc 25 đồng đây.”

      Lí Chính vẫn quen ngủ buổi tối, ra ngoài khách sạn dạo, bất tri bất giác tới chợ đêm, nghe thấy giọng dịu dàng rao hàng kia.

      Lúc mới lên thuyền vì bị cảm nên giọng hơi khàn, nghe ra tiếng, sau đó lần đầu tiên nghe thấy đọc “Nắng chiều sưởi ấm làn cỏ mịn – Màu sông hắt lên rèm thưa.” mềm mại như mây.

      Lúc này, đứng ở phố, dùng sức cao giọng, mặt đỏ lên, giọng vẫn mềm mại êm tai như trước.

      trai, có dán màn hình di động ?”

      Lí Chính nhìn về phía chủ quán dán màn hình ngồi bên cạnh: “ mang tiền.”

      “Ặc.”

      Lí Chính hỏi: “Đêm nay cậu có thể kiếm được bao nhiêu?”

      “Lúc đắt hàng có thể kiếm được mấy trăm, còn đêm nay đến giờ tôi còn chưa có người mở hàng đây.”

      phải dán màn hình kiếm đến hàng vạn mỗi tháng sao?”

      “Đừng nghe tin tức đồn bậy, mỗi tháng mà kiếm được hàng vạn, tôi chẳng còn phải dán màn hình. làm nghề gì?”

      “Tôi à? Chạy thuyền.”

      “Ôi, vất vả lắm.”

      “… Ừ mệt lắm. Còn cậu?”

      “Cái gì?”

      “Có vất vả ?”

      “Vất vả chứ, mỗi lần nộp tiền thuê nhà tôi mệt đến mức chỉ muốn châm mồi lửa cho căn phòng.”

      Lí Chính cười liếc nhìn nhóc bên đường đối diện, “Thực là tràn đầy sức lực, đồ cũ cũng buông tha…”

      Chủ quán hồ đồ, muốn hỏi lại người rồi.

      Đến mười giờ Chu Diễm mới trở về, mệt đến mức dính vào gối là ngủ luôn, buổi sáng bị Hân Hân lay tỉnh.

      “Chị Bạch, chị Bạch.”

      Chu Diễm mơ màng: “Sao vậy?”

      “Chị mau dậy , hôm nay cùng cha em ra bến tàu xem sửa thuyền.”

      “… Chị muốn .”

      mà, mình em chán lắm, chị kể chuyện cho em nghe.”

      Dáng vẻ Hân Hân xinh đẹp, ngoại hình cũng chả được coi là đáng , nhưng Chu Diễm rất thích nhóc, nghĩ hai giây, ngồi dậy: “Được rồi.”

      “Yeah.”

      Lúc xuống lầu Lão Lưu trước, Chu Diễm phát bên cạnh Tiểu Lí có thêm .

      Lí Chính chờ ở cửa khách sạn: “Vợ cậu ta.”

      Chu Diễm kinh ngạc: “Sao vợ ta lại đến đây?”

      “Nghe xảy ra chuyện nên lo lắng.”

      “Vậy hôm nay Tiểu Lí cùng chúng ta sao?”

      .”

      Hai người mang theo Hân Hân ra bến tàu, nhóc hoạt bát hiếu động, sôi nổi chịu ngồi yên chút nào, lúc chọc Chu Diễm, lúc lại chọc Lí Chính.

      Chu Diễm giữ vai nhóc cho chạy lung tung, nhưng nhóc lại giữ chặt lấy tay Lí Chính.

      Lí Chính kiên nhẫn dắt nhóc, sau khi bị chọc, tay xốc lấy Hân Hân đặt lên vai.

      Lão Lưu gầy còm thấp bé, cơ thể lại kém, chưa bao giờ làm được động tác như vậy, Hân Hân được ngồi vị trí cao như vậy, hưng phấn la to.

      Lí Chính: “Đừng lắc, còn lắc nữa chú ném xuống đấy.”

      Hân Hân ngoan ngoãn im lặng.

      Lí Chính cứ như vậy khiêng .

      Chu Diễm sau mấy bước, nhìn lát mới đuổi theo.

      Tới bến tàu, Lí Chính thả Hân Hân xuống, đến bên cạnh thuyền, vỗ boong thuyền hỏi: “Thế nào rồi?”

      Người công nhân: “Thuyền của Lão Lưu sửa xong rồi, còn của cậu…”

      Lão Lưu tiếp lời: “Tôi thấy gay go rồi.”

      Lí Chính đưa hai điếu thuốc, cười: “Khoa trương như vậy sao? Tôi thấy thuyền này còn chưa tới mức hỏng, dù sao cũng phải chạy thêm được hai năm nữa.”

      Người công nhân đùa: “Chạy thêm hai năm có thể từ sông chạy ra biển nhỉ.”

      “Cái này phải trông vào bản lĩnh sửa chữa của .”

      Người công nhân cười ha ha, tiếng cười hòa vào tiếng cười linh động của , Lí Chính quay đầu lại nhìn.

      Hai người chạy quanh cái cây, biết có chuyện gì mà buồn cười như vậy, mặt trời ở đối diện, thấy mặt .

      Lí Chính dời tầm mắt , tiếp: “Muốn tôi giúp gì ?”

      “Có…”

      Lí!”

      Người công nhân vừa được từ bị người cắt ngang.

      Sáng sớm bọn Vương Khiết tới chỗ quản lý hỏi thăm tình hình.

      Tình hình hề tốt chút nào, cảnh sát làm việc, quản lý lại trốn tránh trách nhiệm, coi thường bọn họ còn , coi bọn họ như lũ ngốc, tính cách Từ Dương tốt, nhịn được động thủ, nếu có Tưởng Bác Văn ngăn lại tại bọn họ phải vào đồn cảnh sát rồi, hơn nữa Cao Quân còn muốn đổi khách sạn mà có nguyên do khiến người ta phiền lòng.

      Cả đường Vương Khiết đều oán giận, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng cách đó xa, phải Lí Chính là ai.

      Vương Khiết gọi tiếng, muốn về phía , người phía sau đột nhiên chạy lên, đụng vào vai ta, chạy lên phía trước.

      Cao Quân ở bên cạnh ta lập tức gọi: “Bác Văn…”

      Tầm mắt Lí Chính nhìn theo hướng chàng trai chạy.

      Dưới bóng râm, chàng trai giữ lấy cổ tay nhóc kia, vẻ mặt kích động gì đó.

      Mặt trời ở đối diện nên thấy khuôn mặt của hai con người trẻ tuổi kia.

      Người quản lý thở hổn hển đuổi tới nơi, gọi bọn họ: “May mà các cậu còn chưa , mau quay lại hình như bắt được kẻ trộm rồi.” Đợi lúc, “Mau lên, còn làm gì nữa.”

      Người kia lề mề qua, cuối cùng bốn người theo người quản lý.

      Chu Diễm mang Hân Hân qua, nhóc muốn uống nước.

      Lão Lưu mở chai nước cho nhóc, lại hỏi Chu Diễm: “Tiểu Bạch, vừa rồi là người quen của cháu à? Bọn họ ở cùng khách sạn với chúng ta đấy.”

      Chu Diễm: “Cháu biết hai người, là bạn thời trung học.”

      “À, cũng khéo nhỉ.” Hân Hân chơi đến mệt, Lão Lưu ôm bé đến chỗ người công nhân nghỉ ngơi lúc.

      Lí Chính nhìn Chu Diễm.

      Dưới ánh mặt trời, trán có lớp mồ hôi mỏng, hai má đỏ bừng, biết là do phơi nắng hay là kích động.

      Chu Diễm hỏi: “Còn nước ?”

      Lí Chính hếch cằm: “Ở kia.”

      Chu Diễm xoay người lấy chai nước, mở ra nhấp ngụm, nghe thấy người bên cạnh :

      “Nhìn ra thời trung học đương rồi.”
      Phong nguyetDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :