1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Sinh đồ - Kim Bính ( Hoàn - 43c )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 5



      Chu Diễm bị đối phương túm cả đường, trước khi lên thuyền, tìm mọi cách thoát khỏi tay đối phương, chịu khuất phục châm chọc: “, tôi cũng chết đói được. phải cho tôi mượn tiền cũng thiếu nợ tôi sao? phải tối qua rất thoải mái sao? tại làm gì vậy? Tôi cần đồng tình. Tôi nhanh chóng kiếm được tiền đường, tiền học. Tôi ăn hai bát mì của , đến lúc đó trả lại trăm bát.”

      Trong lòng hào khí ngút trời, khi những lời này khóe miệng cũng cong lên.

      Người nọ buông cổ tay ra, nhảy lên thuyền, lời nào nhìn .

      chưa kịp biểu khí phách, ảo tưởng theo kịp .

      Chu Diễm nhảy xuống thuyền, cúi đầu, nhắm mắt theo đuôi đối phương lên thuyền.

      Lúc này thực khinh bỉ chính mình.

      Vào khoang thuyền, Lí Chính tiện tay ném rau sam vào trong bồn rửa, hỏi : “Có biết nấu cơm ?”

      “Hả?”

      Lí Chính chỉ vào bồn: “Biết nấu .”

      Chu Diễm hoàn hồn, do dự: “Biết.”

      “Nấu mấy món , nhanh chút.”

      Lí Chính xong ra ngay, qua cửa sổ Chu Diễm nhìn thấy đứng bờ chuyện gì đó với mấy người, ngừng chỉ vào hàng hóa, lại nhận lấy hóa đơn từ trong tay đối phương.

      Chu Diễm thu tầm mắt, quan sát phòng bếp chút.

      Rửa sạch rau sam, cắt miếng bí đao, gọt vỏ khoai tây, ngâm khoai tây vào nước, nhìn thịt khô do dự chút, cuối cùng vẫn động vào.

      Dùng cái đĩa sắt đựng món rau trộn, dùng nồi nấu canh bí đao, nhìn thấy Lí Chính bàn xong việc, nhảy lên thuyền, lại xé ba gói mì.

      Lí Chính đứng ở cửa khoang thuyền lát mới bước vào, nhìn đồ ăn bệ rửa bát: “ nấu cơm à?”

      Chu Diễm: “ có gạo.”

      Lí Chính kéo ghế ra, ngồi vào trước bệ im lặng ăn, lát sau thấy Chu Diễm vẫn đứng im, lại ra, gọi với lên bờ: “Lấy cho tôi đôi đũa và thêm mấy cái bát.”

      Người bờ nhanh chóng đưa cho .

      Lúc này Chu Diễm mới ăn, còn quên nửa chiếc bánh mì còn lại kia.

      Ăn xong, Lí Chính lại ra ngoài chuyến, chờ trở về, Chu Diễm rửa xong bát đĩa rồi.

      “Lại đây.” Lí Chính vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường.

      Chu Diễm theo vào.

      Ăn chút, tâm trạng của dần khá hơn, cho vay tiền, quả nợ gì , bỏ rơi cũng có gì đáng trách, có tư cách để tức giận, tự cho mình là đúng.

      Lí Chính hỏi: “ , có tính toán gì?”

      Chu Diễm đáp hỏi lại: “ chuyến này, bao giờ trở về?”

      Lí Chính nhìn mấy giây đáp: “ tháng nữa.”

      “Tôi có thể ở thuyền … Tôi làm ảnh hưởng đến đâu.”

      “Chỉ có người chết mới ảnh hưởng đến tôi.”

      Chu Diễm cắn môi: “Tôi nhanh chóng kiếm tiền đường.”

      Lí Chính châm chọc: “Bằng cách bán rau dại ở ven đường à? Người ăn xin còn kiếm được nhiều hơn .”

      phải thường xuyên ngừng thuyền sao? Thuyền dừng tôi tìm việc, tìm được rồi tôi .”

      tìm được ?”

      Chu Diễm lại cắn môi.

      Lí Chính hừ tiếng, lạnh lùng: “ thể cho ở lại tháng được, ngày kia đến Bình Giang, lúc đó tôi cho hai trăm, tùy tìm người nhà hay tìm xe đều được.” Lại chỉ vào căn phòng bên trong, “Ở đó , trong tủ có gối chăn, tự tìm.”

      xong ra luôn.

      Chu Diễm vốn muốn hỏi tại sao lại cho hai trăm vào ngày kia, nhưng đến khi thuyền nhanh chóng rời khỏi bến tàu vẫn hỏi được.

      muốn trở về như vậy, nhưng tìm được cách kiếm tiền cũng đành phải trở về thôi.

      Chu Diễm vào phòng ngủ bên trong, quét dọn lần.

      Trong tủ quần áo trống trơn, chỉ có mấy tấm chăn, mùi nấm mốc khó ngửi phả vào mặt.

      Rửa mặt xong ra, nằm lên giường, có sức để nhúc nhích.

      Năm giờ sáng, mặt trời mọc mặt nước, khí ấm ướt, sóng gợn lăn tăn như rót vào sinh mệnh nào đó.

      Nước sông màu xanh, trong.

      Chu Diễm ý thức được thuyền “chìm xuống”.

      Khi lần đầu tiên lên thuyền, thuyền nổi mặt nước, đứng ở boong tàu nhìn xuống, cách mặt nước chừng hai mét.

      tại nước sông có thể chạm vào tay.

      Chu Diễm dán sát vào khoang thuyền, về phía mũi thuyền, qua cửa sổ, bất giác nhìn vào bên trong.

      Người nọ cởi trần ngủ say.

      Ánh sáng quá sáng, cơ thể lờ mờ trong bóng râm, nhưng làn da trần trụi khá ràng, Chu Diễm dám nhìn nhiều.

      mấy bước về phía trước xuất cánh cửa, Chu Diễm khẽ đẩy ra, nhưng đẩy được, lại về phía trước ba bước, là hai bậc thang, từ đó dẫn đến khoang điều khiển.

      Chu Diễm chưa từng đến khoang điều khiển, chú ý tới đống hàng hóa ở mũi thuyền.

      Thùng hàng đầy ắp, thoạt nhìn vô cùng đồ sộ, phải đến mấy trăm tấn, nên mới đè chìm thuyền như thế.

      cẩn thận trở về đuôi thuyền, ngồi xếp bằng giữa boong tàu.

      Vẫn đừng linh tinh hơn, biết bơi.

      biết qua bao lâu, mặt trời lên giữa đỉnh, con thuyền to hơn có hình dạng giống chiếc thuyền này từ phía xa đến.

      Bọt nước bắn tung tóe sang hai bên, dường như mở đường, Chu Diễm có việc gì nhìn chằm chằm, chờ khi chiếc thuyền kia ngừng lại bên cạnh, mới hoàn hồn.

      Chiếc thuyền này hình như áp sát vào bọn họ. Cấu tạo cùng loại, nhưng hiển nhiên mới hơn rất nhiều so với chiếc thuyền ngồi, cửa sổ nguyên vẹn, còn có lưới chống trộm, thậm chí còn thấy có cả điều hòa bên ngoài.

      cẩn thận quan sát, đột nhiên nhóc từ bên kia chui ra.

      Mặt tròn, mắt mí, mũi tẹt, làn da hơi đen, tóc bện thành hai bím.

      nhóc trừng mắt, dán sát vào máy điều hòa nhìn chằm chằm Chu Diễm, từ từ tới mép thuyền.

      nhóc mở miệng: “Chú Lí đâu?”

      Chu Diễm khó hiểu: “Hả?”

      “Chú Lí đâu?” nhóc nhấn mạnh hỏi lại.

      Chu Diễm thử hỏi: “Lí Chính?”

      “Đúng vậy.” nhóc gật đầu, “Chú Lí đâu?”

      ta ngủ.”

      “Trời sáng rồi mà chú ấy còn ngủ sao… Vậy chị là ai?”

      Chu Diễm nhìn nhóc khoảng sáu bảy tuổi, trả lời, hỏi: “Cha mẹ em đâu? lái thuyền à?”

      nhóc trả lời: “Cha em nặng.”

      “…”

      “Hôm qua cha em ăn tôm hùm, hôm nay bị tiêu chảy, vừa rồi liên tục đánh rắm thối chết em.”

      Chu Diễm nhịn được cười: “Sao em bị tiêu chảy?”

      “Em cũng bị nhưng hết rồi.”

      Chu Diễm cười ha ha.

      nhóc chép miệng: “Chị là ai vậy, sao em biết chị?”

      “Chị là…” Chu Diễm suy nghĩ đáp, “Chị là em họ hàng xa của chú Lí.”

      “Cái gì là họ hàng xa?”

      “Là quan hệ họ hàng rất xa ấy.”

      Lần này nhóc bĩu môi: “Gạt người.”

      “Hả?”

      “Chú Lí có người thân.”

      “Sao lại có? Chị phải à.”

      “Vậy chị tên gì?”

      Chu Diễm hỏi lại: “Em tên gì?”

      “Em hỏi trước mà.”

      Chu Diễm lại hỏi: “Nhà em biết chú Lí lâu rồi à?”

      “Vâng, từ lúc còn em biết chú Lí rồi.”

      Chu Diễm cười: “Vậy tại em cũng lớn rồi.”

      “Đúng vậy.”

      “Em bao nhiêu tuổi.”

      “Sáu tuổi. Còn chị?”

      Chu Diễm hỏi: “Em tên gì?”

      “Hân Hân.”

      Chu Diễm cười: “Hân Hân.”

      “Vâng… Chị là vợ của chú Lí ạ?”

      Chu Diễm sửng sốt: “ phải, chị là em của ta mà.”

      Hân Hân hừ lạnh, đột nhiên nhảy từ đối diện sang.

      Chu Diễm hoảng sợ, vội vàng tiến lên đỡ lấy bé, Hân Hân xoay người tránh , hỏi: “Chị học lớp mấy rồi?”

      bé thấy Chu Diễm cầm sách.

      Chu Diễm: “Chị học đại học.” tiếp, “Sao em lại chạy sang đây, nhỡ cha em lái thuyền sao.”

      “Cha em đâu, bọn em cùng chú Lí.”

      “Nhà em cùng nơi với chú Lí à?”

      Hân Hân lắc đầu: “Em biết.”

      “Vậy sao lại cùng chú Lí?”

      theo chú Lí rất an toàn, cha em mấy năm nay tuổi tác cao, cơ thể cũng ốm yếu, đụng phải người xấu chỉ có chú Lí biết đánh nhau thôi.”

      Chu Diễm nghĩ đến bộ dáng của Lí Chính: “Bọn em rất quen thuộc sao? ta nhất định đánh giúp nhà em?”

      Hân Hân gật đầu: “Đánh chứ, cha em con thuyền này trước kia là của nhà em, là nhà em bán cho chú ấy, chú ấy là bạn với nhà em.”

      Hóa ra con thuyền rách này là mua từ nhà họ.

      Chu Diễm quan sát rìa khoang thuyền thủng, lại nhìn chiếc thuyền đối diện có thể so với “khu nhà cao cấp”.

      Chu Diễm hỏi: “Tại sao lại đụng phải người xấu? Trước kia bọn em từng đụng phải sao?”

      “Có chứ.” Hân Hân muốn tiếp đột nhiên có người gọi.

      “Hân Hân!”

      Trong khoang thuyền đối diện xuất người đàn ông hơn năm mươi tuổi, gầy teo tóp, mắt đầy quầng thâm, sắc mặt vàng như nến, xem ra hề khỏe mạnh, nhưng khi cười lên bộ dáng lại hiền lành.

      “Chào , con tôi làm phiền rồi.” Người đàn ông vẫy tay, với Hân Hân, “Quay về!”

      Hân Hân nghe lời trở về, trong lòng Chu Diễm căng thẳng.

      là em Lí Chính à?”

      “Vâng.” Chu Diễm .

      “Lí Chính còn ngủ, ăn cơm trưa chưa? Có muốn sang bên tôi ăn ?”

      Chu Diễm rất đói, nhưng vẫn từ chối: “ cần đâu, cám ơn.”

      cần khách sáo.”

      Hai bên đối thoại cách làn nước, cửa sau lưng Chu Diễm mở ra.

      Người nọ mặc áo phông ra, nửa bụng ngăm đen rắn chắc, lưng áo dán chặt, lông bụng xuyên qua rốn, lộ ra góc quần lót.

      Phần dưới áo phông che hết bên dưới.

      Mặt Chu Diễm nóng lên.

      “Lão Lưu.” Lí Chính gọi tiếng.

      “Aiz, sớm như vậy rời giường rồi à, tôi vừa gọi em cậu ăn cơm đấy, cậu cũng sang đây ăn cùng .”

      Hân Hân cũng lanh lợi : “Chú Lí! Chú Lí!”

      Lí Chính nhìn Chu Diễm cười: “ cần, hai người ăn ! … Lại đây!”

      Hai từ cuối cùng với Chu Diễm, về phía .

      Mũi thuyền lộ ra cánh cửa hình tròn, Lí Chính mở khóa, leo thang xuống.

      Phía dưới có động tiên à? Chu Diễm đứng bên cạnh cửa, cúi người nhìn xuống, lát sau nhìn thấy Lí Chính mang theo mấy túi đồ lên.

      túi gạo, túi có khăn mặt bàn chải đánh răng, còn có túi đựng quần áo, những đồ này khá quen thuộc với Chu Diễm.

      Lí Chính mở túi ra, bên trong xuất cái hộp, nhìn thoáng qua lại ném vào, lại lấy ra cái.

      Trong nháy mắt nhìn thấy cái hộp kia, mặt Chu Diễm đỏ bừng.

      con thuyền bên cạnh, lớn còn chưa vào, nhóc lớn tiếng: “Là vợ của chú Lí, phải em .”

      Lão Lưu: “Con bậy bạ gì đó!”

      là vợ mà.”

      “Sao con biết?”

      “Chú Lí thích người trắng.”

      “Con cũng biết à?”

      “Con biết chứ. Chị ấy trắng như đùi heo ấy.”

      Lí Chính liếc về phía con thuyền đối diện, lớn vào trong khoang thuyền, : “ nấu cơm.” Đưa thứ cầm tay cho chu Diễm, còn túi kia bị ném xuống dưới cửa khoang thuyền.

      Lí Chính nhảy sang thuyền đối diện, gọi: “Lão Lưu, có đồ ăn gì ngon ?” Vừa vừa vào khoang thuyền.

      Chu Diễm thu tầm mắt, lại nhìn vào cái túi trong tay. Mẹ cậu Công cầm mấy chiếc quần áo lót, tại chúng ở trong tay , hơn nữa còn là size của .

      Ngay cả lỗ tai của Chu Diễm cũng đỏ ửng.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 6



      Buổi chiều thuyền lại xuất phát, Lí Chính trước, thuyền Lão Lưu theo ở phía sau.

      Lần đầu tiên Chu Diễm ở bên trong vào ban ngày, cảm giác mới lạ lại hơi kì quái. Xuyên qua cửa sổ, nhìn cảnh vật hai bên bờ sông từ từ lùi lại, nhà mái bằng, bụi cây, lau sậy lướt qua , còn thấy ông già thả câu, bọn trẻ con thả diều, khi qua hầm cầu, muốn nhảy ra khỏi cửa sổ lên đất liền.

      Vùng sông nước càng ngày càng rộng, cuối cùng thấy cảnh sắc bên bờ nữa, xuất nhiều thuyền hơn, có đủ con thuyền lớn dạo chơi sông, thảnh thơi nhàn nhã, chen lấn, so với bến xe đất liền quả là hai thế giới khác nhau.

      vài cảnh vật biến động, như người lạc vào cảnh giới kì lạ, lần này được trải nghiệm cơ hội mấy người có được.

      Tâm trạng của Chu Diễm cũng trở nên tốt hơn, vắt khăn lau cửa sổ.

      Chiếc cửa sổ vỡ bị mài mòn theo năm tháng vì mưa gió, sau khi lau xong kính vẫn mờ, khi lau cửa ở WC, phát bên phải khung cửa có nấm.

      Chu Diễm quan sát lúc lâu, bỏ mấy cây nấm xuống, cây nấm màu đen nho , biết là loài nấm gì, thể nấu canh. ném nấm ra ngoài, lại giặt sạch khăn, tiếp tục lau đồ đạc sàn nhà, còn cả mạng nhện trong góc.

      Lau xong, mệt đến mức nhấc nổi thắt lưng, sau khi tắm xong mới có cảm giác sống lại.

      Chu Diễm thay áo ngực mới, vừa cài nút vừa nghĩ coi như là vật quy nguyên chủ.

      lau gương chút, người trong gương làn da trắng nõn, hai má đỏ ửng, tinh thần phấn chấn.

      Khi Lí Chính trở về, dừng ở bậc thang ba giây.

      Bên trong sáng sủa hơn so với bình thường, sáng cách kì lạ, cảm giác u tối biến mất tăm mất tích trong mấy tiếng rời . chạm ngón tay vào bệ bếp, chút dầu mỡ.

      nhóc kia ngồi ở ghế, dựa vào ánh sáng ngoài cửa sổ đọc sách, trong phòng oi bức, bật quạt, trán lớp mồ hôi mỏng, mái tóc được buộc đuôi ngựa, mấy sợi tóc buông thõng xuống gò má, hai chân giẫm lên xăng đan, đọc sách vô cùng nhập tâm đến mức ngay cả thuyền ngừng, có người vào cũng phát ra.

      “Ai cho quét dọn?”

      Chu Diễm giật mình, nhảy dựng lên, thấy Lí Chính đứng khuất bóng ở cửa, vẻ mặt khó lường, bất an : “Đúng lúc tôi có việc gì, căn phòng lại hơi bẩn….”

      Lí Chính nhìn cuốn sách cầm tay “Hán ngữ cổ đại”, chuẩn bị uống nước, dấu tay dính vào khoảng , kệ bếp được dọn dẹp gọn gàng, cốc được đặt bên hộp gia vị.

      Lí Chính lấy cốc rót nước, hớp uống sạch, lại WC xả nước, lời nào ra ngoài. Thuyền lại nhanh chóng khởi động.

      Chu Diễm mở sách ra, nhưng lần này đọc vào được chữ nào.

      Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm (*), có sở trường gì, chỉ có đôi bàn tay biết làm việc nhà, nhưng người nọ cảm kích, thậm chí còn phản cảm.

      (*)Tương đương với thành ngữ “Ăn của chùa phải quét lá đa”

      Với đầu tiên cứ phải biến khách thành chủ , tại cứ tự làm theo ý mình thôi, có lẽ người nọ tính cách cổ quái, thích sạch .

      quả nên nhiều chuyện, Chu Diễm thở dài.

      “Chị! Chị ơi!”

      Chu Diễm ngẩng đầu, hình như nghe thấy tiếng gọi.

      “Chị! Chị Bạch ơi!”

      Giọng trẻ con đáng du dương, Chu Diễm lên boong tàu, thấy nhóc đứng ở mũi thuyền, nhiệt tình vẫy tay với .

      Hai con thuyền chỉ cách mấy bước, nước sông bập bềnh, nhóc lớn tiếng hỏi: “Chị Bạch (**), chị chơi gì vậy?”

      (**) Hân Hân thấy Chu Diễm trắng nên gọi Chu Diễm là chị Bạch

      Chu Diễm: “ chơi gì hết… Em vào trong , cẩn thận ngã đấy.”

      “Em biết bơi, em sợ.” Hân Hân gào to, “Chị Bạch, chị chơi với em . Chương trình TV chán lắm, em muốn xem TV.”

      Chu Diễm tò mò: “ thuyền có TV á?”

      “Có chứ! Thuyền của chú Lí có, nhưng thuyền nhà em có.”

      Chu Diễm cười: “Vậy em muốn chơi gì? Em lại thể sang đây được.”

      “Em bơi sang.”

      Chu Diễm bị dọa: “ cần đâu!”

      Hân Hân cười hì hì: “Em gạt chị thôi. Chỗ này bẩn lắm, tới hồ chứa nước em mới bơi cơ. Chị Bạch, chị kể chuyện cổ tích cho em nghe .”

      Cuối cùng Chu Diễm : “Chị phải họ Bạch, em gọi chị là được rồi.”

      “Vâng… Vậy chị Bạch kể chuyện cho em nghe .”

      “…” Chu Diễm suy nghĩ, “Em nghe chuyện Công chúa Bạch Tuyết chưa?”

      Hân Hân xem thường: “Chị coi em là con nít à, truyện cổ Grimm, Andersen em đều nghe hết rồi, phim Harry Potter em cũng xem, Captain America cũng thế.”

      Chu Diễm líu lưỡi.

      Hân Hân tiếp: “Chỉ là khi bọn họ hôn nhau, cha cho em xem thôi.”

      “…” Chu Diễm lại suy nghĩ, “Hary Potter đại chiến bảy chú lùn, cuối cùng công chúa Bạch Tuyết và Lọ Lem là chị em ruột, em nghe chuyện này chưa?”

      Hân Hân mở to mắt: “Em chưa! Chị mau kể !”

      Trong khoang điều khiển, tay Lí Chính đột nhiên trượt xuống, lau vào áo, tiếp tục nhìn đường biển phía trước, nhưng quá nhiều tạp khiến lái được.

      nhóc kia bằng giọng mũi: “… Trong bảy chú lùn có hai chú lùn là pháp sư bóng tối, bọn họ náu trong đám chú lùn, theo Dư Tắc Thành học ma thuật đen.”

      nhóc hỏi: “Dư Tắc Thành là ai?”

      “Dư Tắc Thành là gián điệp rất nổi tiếng.”

      xong lại ho khan mấy tiếng.

      Câu chuyện ngày càng theo hướng quỷ dị.

      “… Giày của bé Lọ Lem vốn là đạo cụ ma pháp lợi hại nhất, hai chú lùn kia giúp Lọ Lem tìm được chị ruột, cũng chính là công chúa Bạch Tuyết, bọn họ nhân cơ hội này bảo bé Lọ Lem đưa giày…”

      Hân Hân say mê nghe, Chu Diễm càng hăng say.

      Đột nhiên đuôi thuyền nhanh hơn, vệt nước cũng kéo xa hơn, Chu Diễm quay đầu lại nhìn về phía khoang điều khiển, Hân Hân ở phía đối diện sốt ruột: “Chị Bạch, sao thuyền lại nhanh như vậy. Chu Lí! Chú Lí! Cha ơi lái nhanh lên!”

      Chu Diễm vẫy tay với bé: “Lần sau kể tiếp nhé.”

      Tầm chạng vạng thuyền ngừng lại, hai chiếc thuyên áp sát vào nhau.

      Lí Chính vào phòng ngủ đổi dép lê, quét qua ghế, rồi mặt bàn, đó vẫn là cuốn sách lúc trước.

      Chu Diễm hỏi: “Buổi tối ăn gì? có muốn ăn món ăn mặn ?”

      “Nấu cơm?”

      “Vâng.”

      “Chỉ cần mang cơm sang thuyền Lão Lưu thôi, cần nấu đồ ăn.” Lí Chính ngồi giường, xoay người dép lê, cởi giày ra, xỏ dép lê vào, thuận miệng hỏi: “Học ngành gì?”

      “Hả?… Hán ngữ học.” Chu Diễm trả lời.

      Lí Chính hỏi: “Chính là Ngữ văn.”

      “…Xem như vậy .”

      “Học ngành này ra có thể làm được gì?”

      Chu Diễm: “Có thể làm được rất nhiều, tạp chí, nhà xuất bản, những công việc có liên quan đến hành văn đều được, còn cả giáo viên.”

      “Giáo viên…” Lí Chính hừ , “Dạy hư học sinh.”

      Chu Diễm bỏ sách vào túi, coi như nghe thấy, hỏi: “Có thể rồi chứ?”

      Người nọ hỏi tiếp: “Năm mấy rồi?”

      Chu Diễm cúi đầu trả lời: “Năm ba.”

      Lí Chính liếc cái, đứng dậy ra cửa: “ thôi.”

      Thuyền của Lão Lưu quả nhiên xa hoa.

      Bên trong là sàn gỗ màu vàng, đồ gia dụng thiết bị điện đầy đủ, gió từ điều hòa thổi mát thấm vào tận ruột gan, Chu Diễm đứng ở đầu gió, tham lam lúc lâu.

      Hân Hân lấy dưa hấu từ trong tủ lạnh ra: “Chú Lí, chị Bạch, mau tới ăn dưa hấu .”

      “Chỉ chú và chị được ăn thôi, con được, ăn xong cơm mới được ăn.” Lão Lưu bưng đồ ăn cười, “Lại đây, có thể ăn được rồi.”

      Đầu cá hấp, trứng bắc cà chua, thịt khô xào đậu ve, còn có đĩa thịt kho tàu, Chu Diễm ứa nước bọt.

      nghĩ tới cảnh ăn mì và bánh mì, mũi cay cay, chờ bọn họ động đũa, mới ăn. Thịt kho tàu chỉ còn miếng, có ai gắp đầu cá hấp, canh cũng vậy, món đậu ve là còn nhiều nhất.

      Lão Lưu: “Ăn nhiều chút, ăn còn bằng Hân Hân.”

      “Đủ rồi ạ, cám ơn Lão Lưu.” Chu Diễm mồm đầy cơm, gắp thức ăn.

      Lí Chính chan canh vào cơm, vừa ăn vừa hỏi: “Lần này kiếm thế nào?”

      Lão Lưu thở dài: “Vẫn kiếm được, chỉ là mệt thôi.”

      “Tìm người giúp .”

      “Làm gì có chuyện dễ như vậy. Trước kia còn có thím của cậu, tại… Tìm người lại tốn thêm tiền, công việc lại ổn định, hơn nữa thuyền còn mệt, ngày qua ngày nhàm chán, có mấy ai chịu làm chứ. nhắc tới chuyện này nữa, mai rời thuyền, tôi mua chút đồ, cậu có ?”

      Lí Chính lắc đầu: “ cần đâu, tôi mua đủ rồi.”

      Chu Diễm tò mò: “Sao giờ cập bờ mua luôn. Cháu thấy cách bờ rất gần mà.”

      Lão Lưu cười: “Lần đầu tiên thuyền nhỉ? Thuyền phải cách nước 2m6, cập bờ được, cẩn thận còn mắc cạn ấy. Thuyền sao, tại thuyền còn có hàng.”

      “À.”

      lên thuyền nghỉ hè sao?” Lão Lưu hỏi.

      Chu Diễm xấu hổ: “ phải ạ.”

      “Lên thuyền chơi cũng tốt, nhưng hơi buồn chán. phải tục ngữ thế này sao, đời người có ba việc khổ, chống thuyền thợ rèn xay đậu hũ, chống thuyền xếp thứ nhất đấy.” Sau đó Lão Lưu với Hân Hân, “Cho con nhìn thấy vất vả của cha, sau này mới biết chăm chỉ học tập.”

      Lần đầu tiên Chu Diễm nghe được cách như vậy, “Tại sao lại là chống thuyền thợ rèn xay đậu hũ?”

      “Cái này…” Lão Lưu cười gượng, “Tôi cũng , chỉ biết tục ngữ như vậy thôi.”

      “Đây là ngạn ngữ.” Lí Chính gắp đồ ăn : “Thời cổ đại khi thuyền, người lái phải dãi nắng dầm mưa, may mắn xuôi gió xuôi nước, may gió to mưa lớn, chống được sào, mái chèo hoạt động, cơn sóng to ập tới, táng mệnh cho thần sông, đây là việc khổ thứ nhất.”

      Chu Diễm hỏi: “Vậy còn việc khổ thứ hai?”

      “Mùa hè làm thợ rèn là nghề kiếm ăn nhất, nhưng trời vô cùng nóng, cả ngày phải tiếp xúc với lò lửa, rèn sắt rồi lại phải nung, mồ hôi chảy ra có thể dập tắt cả bếp lò.” Lí Chính tới đây, bình tĩnh nhìn Chu Diễm, “Da thợ rèn vừa đen vừa dày còn thô, chính là do vậy mà thành.”

      Chu Diễm háo hức: “Vậy việc khổ thứ ba?”

      “Xay đậu hũ, canh ba thức dậy, canh năm mang bán, buổi trưa dọn quán, ngày qua ngày cứ lặp lại như thế, vậy tiền kiếm được còn rất ít.”

      Lão Lưu gật đầu: “Đúng vậy, chính là ý này, ba việc khổ trong đời người.”

      Chu Diễm cười: “Lần đây nghe thấy cách như vậy, trước kia đều nghe người ta đời người có bảy tám việc khổ.”

      Lão Lưu hỏi: “Cái gì bảy tám việc khổ?”

      Chu Diễm: “Sinh lão bệnh tử, cầu được, oán giận, xa, đây là bảy cái khổ, thêm khuyết thiếu ngũ chính là việc thứ tám.”

      “Tôi hiểu sinh lão bệnh tử, cầu được là cái gì.”

      Chu Diễm cười.

      Lí Chính nhìn về phía : “Tin Phật?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ phải, trước kia… mẹ tôi tin Phật.”

      Nghĩ đến mẹ, Chu Diễm ủ ê cúi đầu.

      nhóc bên cạnh thở dài: “Cái gì mà khổ chứ, con muốn ăn dưa hấu.”

      Lão Lưu cười: “Con chỉ giỏi ăn vặt thôi.” Ông đứng lên, chuẩn bị bổ dưa.

      Chu Diễm ăn no, vừa bỏ bát xuống đột nhiên nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nhìn chằm chằm cửa sổ, tò mò nhìn qua, bên ngoài mênh mông, hình như có vật gì đó di chuyển.

      Lí Chính ném đũa, vội vàng đứng lên ra khỏi khoang thuyền.

      Vẻ mặt Lão Lưu nghiêm trọng: “Hai đứa đừng ra ngoài, để chú xem sao.” xong, ông cũng ra ngoài luôn.

      Chu Diễm áp sát vào cửa sổ, cuối cùng thấy .

      Xung quanh thuyền bỗng chốc bị bao vây bởi bảy tám chiếc thuyền , mỗi thuyền đều có hai người đàn ông đứng.

      Chu Diễm chạy sang cửa sổ khác, nhìn thấy quả nhiên còn có mấy chiếc thuyền nữa áp sát vào thuyền của Lí Chính, mấy người đàn ông bước lên boong tàu.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 7


      Tổng cộng có mười chiếc thuyền, hai mươi người đàn ông, vây quanh bọn họ.

      Bên đó có đủ loại đàn ông cao gầy, thấp béo, khuôn mặt hề hung ác, nhưng khẩu khí vô cùng kiêu ngạo.

      “Tôi này, các người có biết thuyền của các người đè chết cá con của chúng tôi ?” Người mở miệng khoảng ba mươi tuổi, ngăm đen cường tráng, là thủ lĩnh trong đám người.

      Lí Chính đứng khuất bóng, những người đó thấy khuôn mặt , chỉ nghe thấy giọng trầm thấp: “Ngạc nhiên chưa, ngờ Bình Giang cũng nuôi cá.”

      “Mày nhảm ít thôi! Có biết cá con của chúng tao bao nhiêu tiền , vừa mới thả xuống, tận ba vạn đấy.”

      sao? Kiếm được bao nhiêutiền bảo kê ở Bình Giang rồi?”

      “Mợ nó mày nhảm ít thôi!” Tên thủ lĩnh mất kiên nhẫn, “ tại bồi thường tiền mau, chúng tao tính toán. Nếu , mười mấy em chúng tao cũng phải là người dễ bị bắt nạt.”

      Lí Chính thong thả bước đến bên boong tàu, ánh mắt quan sát bọn họ, cuối cùng tầm mắt dừng mặt tên thủ lĩnh hỏi: “Mày mới tới?”

      Tên thủ lĩnh sửng sốt, tên cao gầy bên cạnh “a” tiếng, tiến lên kề sát bên tai gã: “Lần này chỉ có người , có tiền.”

      “Cái gì?”

      Sông đêm yên tĩnh, người nọ hề cố ý khẽ, tất cả mọi người sông đều nghe thấy, ngay cả Chu Diễm ở trong khoang thuyền cũng nghe .

      Tên cao gầy: “Người này có tật xấu, người thực mang theo xu nào, nhưng rất vênh váo, trước đó chúng ta từng đón đầu hai lần, nửa xu cũng thu được.”

      xạo!” Tên thủ lĩnh : “Ai ra khỏi nhà mà mang theo tiền chứ! Chạy thuyền mà có tiền sao?”

      Tên cao gầy: “ đấy.”

      Mấy người thuyền cũng : “ ta thực có tiền.”

      Tên thủ lĩnh chỉ tay: “Vậy còn người kia?” Tay chỉ về Lão Lưu.

      Sắc mặt Lão Lưu căng thẳng, lùi lại phía sau mấy bước, nửa người giấu phía sau Lí Chính.

      Tên cao gầy reo lên: “A, lão có tiền. Tôi gặp lão.”

      Tên thủ lĩnh lập tức : “Có nghe , mau giao tiền ra.”

      Lão Lưu kích động: “… Tôi có tiền…”

      Tên thủ lĩnh: “Mày căng thẳng như vậy làm gì, chúng tao cũng chả phải xã hội đen, mày phá công việc làm ăn của chúng tao, đền tiền cũng là chuyện bình thường, cho dù báo cảnh sát cũng vậy. Bọn tao cũng là người lịch , tại ôn hòa thương lượng chuyện tiền bạc với mày, chỉ cần mày bồi thường cho bọn tao chút tiền là được, nếu đừng trách mấy em chúng tao vô tình.”

      “Tôi… tôi thực có tiền… Tôi còn phải nuôi con, tôi…”

      Tên thủ lĩnh cho thuyền tới gần, bước lên thuyền, mấy tên khác cũng lên theo.

      Hai chiếc thuyền, bốn người đứng thuyền Lí Chính, bên kia thuyền cũng có bốn người.

      Tên thủ lĩnh hất cằm: “Đừng mợ nó lời vô nghĩa, lão tử đạp mày xuống sông, bồi thường tiền, có nghe hay ?”

      Lão Lưu lo lắng nhìn về phía Lí Chính.

      Lí Chính suy nghĩ: “Lão Lưu, lấy hai nghìn , xem như mời mấy người em uống rượu.”

      Lão Lưu “ậm ờ” hai tiếng đồng ý, lập tức quay về chuẩn bị lấy tiền.

      Tên thủ lĩnh lại mắng: “F*ck! Mợ nó, mày điếc à? Lão tử ba vạn. Hai nghìn? Mợ nó mày muốn tống lão tử sao.”

      Lí Chính cười: “Tất cả mọi người đều là người làm thuê, cũng có ai dễ dàng gì, hai nghìn là tặng mấy em, coi như kết thêm bạn.”

      Tên thủ lĩnh cũng cười: “Càng nhiều bạn bè càng tốt, người em, vậy bồi thường ba vạn hai .” Lại chỉ vào boong tàu đối diện, “Mấy người, bên trong tìm xem có gì . Chúng tao nghèo, lúc này cá con còn chết hết rồi, xem như có lòng tốt chúng tao chỉ lấy lại tiền vốn thôi.”

      Mấy người kia lập tức vào trong khoang thuyền của Lí Chính, lập tức truyền đến tiếng binh binh bang bang.

      Tên thủ lĩnh túm áo Lão Lưu, đẩy ông: “Mày, mau lấy tiền!” Lại khinh thường nhìn Lí Chính, “Đồ yếu đuối.”

      Trong khoang thuyền, Hân Hân đùng đùng nổi giận: “Bọn họ là người xấu! Bọn họ dám bắt nạt cha em!”

      Chu Diễm kéo cánh tay, dỗ dành nhóc: “Hân Hân, đừng sợ.”

      “Em sợ.” Mắt Hân Hân đỏ cả lên, “Bọn họ rất xấu!”

      Chu Diễm lấy di động ra: “Chị báo cảnh sát.”

      Còn chưa ấn xong số, Hân Hân đột nhiên chạy ra cửa, Chu Diễm hoảng hốt, vội vàng đuổi theo: “Hân Hân!”

      bé lại chạy như bay, lập tức vọt ra ngoài hét lên: “Các người là người xấu, được bắt nạt cha tôi, tôi giết các người.”

      Sức bật của người vô cùng lớn, dù chỉ là bé sáu tuổi, khi giận dữ bốc đồng cũng có thể đẩy ngã người đàn ông trưởng thành xuống sông.

      Tên đó “hừ” tiếng, thét chói tai rơi xuống nước.

      Hân Hân kịp lùi lại, cũng rơi xuống nước theo đối phương.

      Từ khoang thuyền rơi xuống sông, tất cả chỉ trong mấy giây ngắn ngủi.

      “Hân Hân…”

      “Hân Hân…”

      Lí Chính gào: “F*ck! Mợ nó.” Đạp tên thủ lĩnh xuống đất.

      Tình hình lập tức trở nên hỗn loạn, mấy người vây lại đánh người, đấm thẳng về phía Lí Chính, Lão Lưu nhảy xuống sông cứu Hân Hân, Chu Diễm nhào vào bên cạnh boong tàu, lo lắng nhìn mặt nước đen ngòm.

      Đột nhiên trong nước xuất bàn tay vươn ra túm lấy , người nọ dường như muốn lên thuyền, sức lực vô cùng lớn, Chu Diễm sợ hãi, lập tức bị đối phương kéo xuống, người nọ mượn lực lên boong tàu, thở hổn hển, xoa chân bị chuột rút, mặc kệ người phụ nữ bị gã túm xuống sông.

      Nước sông xanh sẫm, ban đêm chỉ còn màu tối đen.

      Nước vào xoang mũi Chu Diễm, ra sức đạp nước, chân tay càng đạp càng chìm, nước từ lỗ tai mũi miệng tràn vào, có cách nào cầu cứu, cách mặt nước càng ngày càng xa, tiếng đánh nhau boong tàu cũng càng ngày càng .

      nghĩ đến năm đó cha đột nhiên rời khỏi thế gian.

      Lần đầu tiên cách cái chết gần đến thế.

      Chu Diễm từ từ nhắm mắt lại, để mặc bản thân trôi trong nước.

      Mặt sông, bọt nước bắn tung tóe, trong bóng đêm, bóng dáng chầm chậm bơi đến, giữ chặt áo Chu Diễm, mang bơi về phía có ánh sáng.

      Trồi lên mặt nước, Lão Lưu giúp đỡ kéo người lên. Hai mắt Chu Diễm nhắm nghiền, biết sống chết thế nào, đám kẻ cướp kia còn lòng dạ cướp bóc nữa, cả người bị thương, hoang mang rối loạn trở về thuyền , nhanh chóng biến mất.

      Chu Diễm nằm boong tàu, mái tóc rối tung, áo phông màu xám sau khi dính nước khiến nó trở nên trong suốt, phần eo mảnh khảnh và bộ ngực mềm mại thể che dấu.

      Lúc này chả ai có lòng dạ để ý.

      Vẻ mặt Lão Lưu khẩn trương, Hân Hân bị dọa ngừng nức nở.

      Mặt người nọ lại hề thay đổi, hai tay đan chéo đặt lên ngực Chu Diễm, ấn chút để cho tim đập, nhưng lại có phản ứng gì.

      Người nọ nâng cằm lên, dán vào môi , bơm khí cho . khí ẩm ướt lại có nước từng chút được người đưa vào, bốn cánh hoa dán vào nhau, lại buông ra, người nọ lại ấn ngực mấy lần, sau đó lại cúi đầu xuống dán vào môi , trong nháy mắt bọt nước trào ra, ngay cả lau cũng kịp, cứ lặp lại như thế, biết qua bao lâu, người mặt đất đột nhiên sặc ra ngụm nước.

      Lí Chính mệt mỏi ngồi bên cạnh, hơi thở ổn định, nhìn chằm chằm người nằm mặt đất. Qua lát, cởi chiếc áo phông ẩm ướt ra, tùy tay ném boong, ôm lấy người mặt đất lên.

      Bước vừa nhanh vừa vững vàng, người biết là mồ hôi hay nước, theo bước chân của từ ngực chảy xuống.

      đầu là ánh trăng trong suốt, tới boong tàu trước mặt, ôm người trong lòng vào phòng ngủ, đặt lên giường.

      Ánh trăng tiến vào, bùn ô cửa sổ vỡ được người lau sạch, căn phòng bật đèn, khuôn mặt nhắn của tái nhợt, cơ thể ướt sũng được chiếu cách ràng.

      Lí Chính đứng lát, xoay người vào WC mang chậu rửa mặt ra, nước trong chậu nóng hổi. vắt khăn mặt, lau mặt cổ chân tay cho người giường, sau đó nâng dậy, cởi áo phông của ra, ném xuống mặt đất, lại cởi tiếp chiếc quần đùi ướt sũng.

      Người nằm nửa tỉnh nửa mê, ý thức mơ hồ, chỉ nhìn thấy bộ ngực trần, bọt nước bám mặt.

      Người đứng áp khăn mặt ấm áp lên ngực , xuống bụng, xuống thêm chút nước, lau sạch nước sông bẩn thỉu.

      ánh trăng, cơ thể sáng như ngọc. Trong bóng đêm tựa như có thứ gì đó lan tỏa.

      Lau xong, Lí Chính đắp chăn cho , ôm vào phòng ngủ bên trong, đặt lên giường. Lại vào WC, tắm nước lạnh cái, sau khi ra mới bật đèn.

      Căn phòng sạch buổi chiều, chỉ có mấy tiếng trở nên lộn xộn.

      Phí công, phí sức, tất cả đều thay đổi được gì hết.

      Lí Chính nhìn mặt đất, nằm luôn lên giường. Nhắm mắt lại nghỉ ngơi lát, ngồi dậy vào phòng bên trong, bật đèn, dưới ánh sáng yếu ớt, sờ trán .

      Bị cảm cộng thêm rơi xuống nước, dù quần áo ướt được cởi ra nhưng vẫn phát sốt.

      Lí Chính sang thuyền bên cạnh gõ cửa.

      Lão Lưu muốn mà ngủ được, mở cửa ra, ông lập tức hỏi: “ bé kia thế nào rồi?”

      Lí Chính: “ ấy sốt rồi, tại tôi lái thuyền, đến bến tàu sớm chút, còn chú?”

      “Trời sáng tôi , thực còn sức nữa.”

      Lí Chính gật đầu, cầm chút đá bên đối phương, quay về thuyền, đắp lên trán , rồi lập tức vào khoang điều khiển, sau ba tiếng, quay lại nghỉ ngơi lát, sờ mấy bộ quần áo, thấy tương đối khô, lại vào trong phòng ngủ, lần mò mặc giúp người nằm giường.

      Khó tránh khỏi chạm vào nơi nên chạm, trong lòng có tạp niệm, nhanh chóng mặc xong cho .

      Thuyền rồi ngừng, cho đến khi ánh mặt trời sáng rực Chu Diễm mới tỉnh lại, nhắm mắt thích ứng với ánh sáng chói mắt rồi lại mở mắt ra.

      Đầu óc trống rỗng, nhớ lại chút hình ảnh mà mất đến nửa tiếng đồng hồ.

      Chu Diễm khởi động cơ thể, đầu đau đến mức muốn nứt ra, cả người đều đau nhức, người vừa lạnh vừa nóng, nghỉ lát, mới có thể bước xuống, vào bếp pha hai cốc nước muối ấm uống, lại nghỉ ngơi lát, cảm thấy sức lực trở về cơ thể, mới ra cửa, từ từ về phía khoang điều khiển.

      Lí Chính lái thuyền, ngậm điếu thuốc.

      chỉ hút chơi, hề nghiện, có cũng được mà có cũng xong, nhưng thuốc lá có thể giúp người ta nâng cao tinh thần.

      định quay bánh lái, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa, tay thoáng ngừng chút, mới nắm chặt bánh lái ghì xuống.

      Cửa mở, : “Tỉnh rồi?”

      “Vâng… Đêm qua…” Chu Diễm suy nghĩ hỏi, “Lão Lưu và Hân Hân đâu, có chuyện gì , sao thấy thuyền của bọn họ?”

      Lí Chính: “ nên tự lo cho thân mình hơn.”

      Chu Diễm: “Tôi phát sốt.”

      “Coi như bị sốt đến ngu người.”

      Qua lúc, Chu Diễm lại hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”

      Lí Chính phả khói: “Báo cái gì cảnh sát?”

      “Đám xã hội đen tối qua, cần báo cảnh sát sao?”

      “Xã hội đen?” Lí Chính cười, “Đây là đám cướp sông.”

      “Cướp sông?”

      “Ừ, đều là dân chúng vùng gần đây, toàn kẻ chơi bời lêu lổng, báo cảnh sát cũng vô dụng, phải lần đầu tiên.”

      “À.” Chu Diễm gật đầu.

      Sức lực của Chu Diễm nhiều, lập tức quay về.

      Mê man tới hai giờ chiều, mơ màng nghe thấy có người gọi mình, lúc “này”, lúc “Chu Diễm” mở mắt, nghe thấy người đứng trước giường với : “ bệnh viện.”

      Chu Diễm sờ trán, quá nóng, trong lòng có tính toán: “Ngủ lát là được, cần bệnh viện.”

      Lí Chính “Ừ”, cũng xen vào nữa, úp hai gói mì, cho gói.

      Chu Diễm chưa ăn gì, miễn cưỡng ăn, ăn xong, nghe thấy Lí Chính : “Tôi ra ngoài lát, ngủ .”

      Chu Diễm gật đầu.

      Ngủ lúc trời tối đen, bị giọng trẻ con đánh thức.

      “Chị Bạch! Chị Bạch!”

      Chu Diễm mơ màng mở mắt ra: “Hân Hân?”

      “Chị Bạch, chị ốm à?”

      “Chị khỏe hơn nhiều rồi.” Chu Diễm nhìn về nhóc bị thương gì, hỏi, “Tối qua em có sao , có bị thương ở đâu ?”

      ạ, em sao hết.” Hân Hẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, “Em biết bơi mà, chỉ là lúc đó bị uống nước nên chưa kịp phản ứng thôi.”

      Chu Diễm cười: “ sao là tốt rồi, cha em còn lao xuống tìm em đấy, cha em đâu, có chuyện gì chứ?”

      Hân Hân lắc đầu: “ có ạ”. Lại gật đầu, “Có.”

      Chu Diễm kì quái: “Hả?”

      Hân Hân thở phì phò: “Nửa đêm hôm qua nhà em bị trộm hết rồi.”

      Hóa ra hôm qua, lúc ngủ say, Lão Lưu đột nhiên bị tiếng ghế đổ đánh thức, tỉnh dậy thấy người đàn ông xông ra ngoài, lúc ông đuổi theo đối phương nhảy lên thuyền , ông thấy ràng chúng là kẻ cướp sông vừa đến mấy tiếng trước.

      Cửa bị phá là chuyện , tiền mặt thuyền mất mới là chuyện lớn.

      Trong phòng khách ở khoang thuyền, Lão Lưu rơi lệ: “Lúc mẹ Hân Hân bệnh phải mượn rất nhiều tiền, nhưng vẫn cứu được người, trong nhà nợ rất nhiều tiền, vất vả lắm chú mới góp được chút tiền ấy, sang năm Hân Hân học tiểu học rồi, thể để mất tiền dược.”

      Lí Chính ngồi đối diện ông hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

      “Bốn vạn, phải đến bốn vạn đấy.”

      Lí Chính hỏi: “Chú báo cảnh sát chưa?”

      Lão Lưu gật đầu: “Báo rồi, nhưng ai biết được tên những người đó, bọn chúng sống ở đâu, ngay cả hình dạng thế nào chú đều miêu tả được.”

      Lí Chính an ủi, cũng chả câu “Của thay người”, im lặng lát mới : “Thuận theo tự nhiên vậy… Ngày mai cháu , cháu cũng thể giúp chú được.”

      Lão Lưu gật đầu: “Cháu còn chuyện của mình, thể chậm trễ thời hạn được, ngày mai chú cũng , đợi đến chiều mai xem có tin gì , nếu cũng chỉ biết chờ đợi mà thôi.”

      Lí Chính quay về thuyền, nhóc kia vẫn chưa ngủ, cầm cốc của uống nước nóng.

      Chu Diễm uống nước hỏi: “ về rồi à?”

      “Ừ… Đúng lúc lại đây chút.”

      Chu Diễm theo vào.

      Lí Chính ngồi xuống giường, rút ra tập tiền trong túi, khoảng chừng hai nghìn, rút ra hai tờ đưa cho Chu Diễm: “Này!”

      Chu Diễm nhìn tiền, lấy.

      Lí Chính: “Đủ để cho trở về, ngày mai chúng ta tách ra, có muốn cầm cũng chả được.”

      Cuối cùng Chu Diễm vươn tay ra: “Tôi trả lại cho cậu Công.”

      “Tùy .” Lí Chính , “Ngày mai tôi , đêm nay có thể ngủ lại.”

      Hai người lần đầu tiên nghỉ ngơi cùng thời gian.

      Chu Diễm ngủ tỉnh lại, tiếng ho khan đứt quãng, cố gắng hạ giọng, trùm chăn, lăn qua lộn lại lúc lâu mới ngủ được.

      Người bên ngoài từ trước đến nay ngày đêm đảo lộn, ban đêm suy nghĩ vô cùng tỉnh táo, ngủ được, sau đó lại lấy thang trèo lên nóc thuyền hóng mát.

      có việc gì làm nằm đến tờ mờ sáng, thấy người từ trong khoang thuyền ra, gầy còm nho , đeo túi, nhìn xung quanh chút, dường như tìm gì đó, tìm được, lại vào phòng, bao lâu sau lại ra lên bến tàu.

      Lí Chính lại nằm xuống, nhìn trời lát, thấy hơi mệt mới leo thang xuống, trở lại khoang thuyền. Mới đụng vào cốc, tay liền dừng lại, rút tờ giấy đặt bên dưới, liếc cái, tiện tay ném .

      Giữa trưa, thuyền dần dần rời khỏi bến, chung với bất cứ đội nào.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 8


      Chu Diễm ra khỏi hiệu thuốc, trong tay còn mấy tờ tiền, lại bắt đầu rồi ngừng.

      Đầu vẫn còn hơi đau, cố gắng chống đỡ cơ thể, phơi nắng dưới ánh mặt trời lát, chờ bụng reo, lại đến cửa hàng mua hai cái bánh bao nhân thịt cho đỡ tốn kém, vừa ăn vừa , quan sát thông báo tuyển dụng ở ven đường.

      Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, nhắn mấy tin, gọi điện thoại, kết thúc cuộc trò chuyện, cúi đầu quan sát chiếc di động.

      Chiếc di động này được mua vào hai năm trước, trước đêm thi vào đại học cha mua cho , hơn năm nghìn tệ, tại có lẽ cũng đáng giá chút tiền.

      lại nghĩ đến lời của mẹ, ngồi lát, vẫn thả lại di động vào túi.

      định tiếp tục tìm thông báo tuyển dụng, đột nhiên thấy hai bóng người từ trong khách sạn ra.

      biết hai người kia, nhưng lại cảm thấy họ hơi quen quen, nhíu mày suy nghĩ lát, đột nhiên giật mình.

      Gã đàn ông dáng vẻ vừa gầy vừa cao đáng khinh kia chính là tên cướp sông buổi tối hôm trước. Bởi vì gã vẫn luôn đứng bên tên thủ lĩnh, ngoài tên thủ lĩnh, gã là người nhiều nhất, khó trách khiến người ta cảm thấy quen thuộc.

      Nhưng sao gã lại chạy tới nơi xa như vậy?

      Chu Diễm suy nghĩ, bước theo, cách bọn họ mấy chục mét.

      Lão Lưu dỡ hàng ở bến tàu, mất tinh thần, vẻ mặt uất ức, người công nhân bên cạnh đưa cho ông điếu thuốc, an ủi: “Haiz, đừng gấp, ông cứ nghĩ người sao là tốt rồi. Ông đêm đó mình ngủ say ngay cả người vào phòng cũng biết, nếu người nọ chém ông nhát, ông ngẫm lại xem có phải đó mới gọi là tai họa ?”

      Lão Lưu mệt mỏi: “Nếu loại này dám động dao phải là kẻ cướp sông.”

      , ông thấy bóng dáng chạy từ xa về phía mình, ông gượng cười.

      “Cha ơi, chú Lí và chị Bạch đâu ạ?”

      “Bọn họ rồi.”

      Hân Hân nhếch miệng: “Chị Bạch còn chưa kể chuyện cho con mà, chúng ta nhanh chóng đuổi theo bọn họ .”

      Lão Lưu: “Đừng vội, qua hai ngày nữa là có thể đuổi kịp họ rồi.”

      Người công nhân bên cạnh còn muốn thêm mấy câu an ủi nữa di dộng đột nhiên vang lên, phải của ông ta.

      Lão Lưu nghe điện thoại, nghe thấy đối phương : “Là Lưu Dân phải ? Nơi này là đồn cảnh sát.”

      Lão Lưu vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, đầu đổ đầy mồ hôi, kịp thở, nhìn thấy cảnh sát hỏi ngay: “Đồng chí cảnh sát, có phải bắt được hai kẻ cướp sông kia rồi ?”

      “Đừng vội, ông ngồi xuống trước .” Người cảnh sát , “ bắt được rồi, vì đêm hôm trước mới cướp được tiền nên giờ còn chưa tiêu hết, chúng mới tiêu hai nghìn trong số bốn vạn thôi. Hai kẻ kia bị mang lấy lời khai, bốn vạn phải là số tiền , bọn chúng coi như xong đời rồi.”

      Lão Lưu cảm tạ: “Ôi, tôi biết nên gì mới phải, cám ơn các .”

      Người cảnh sát cười: “Cũng may là có vị quần chúng nhiệt tình hỗ trợ, nếu ấy cung cấp manh mối, chúng tôi cũng thể bắt được kẻ tình nghi nhanh như vậy.”

      “Quần chúng nhiệt tình?” Lão Lưu khó hiểu.

      Người cảnh sát: “À, ấy vừa WC, chắc sắp ra rồi. A, chính là ấy.”

      Lão Lưu nhìn theo hướng người cảnh sát chỉ, kinh ngạc: “Aiz, sao cháu lại ở đây?”

      Chu Diễm ăn bát mì nóng, mũi thông, thoải mái ít.

      Hân Hân luôn quấn lấy : “Chị Bạch, kể chuyện cổ tích, kể chuyện cổ tích!”

      Lão Lưu đẩy bé ra: “Con ngủ trước , nghe lời, cha có chuyện muốn với chị Bạch.”

      Hân Hân ngoan ngoãn trở về phòng, Lão Lưu lên tiếng: “Tiểu Bạch à…”

      Chu Diễm húp nước, ho khan.

      Lão Lưu: “Ăn từ từ, đừng vội.”

      Chu Diễm ngừng ho, cũng ăn no rồi.

      Lão Lưu hỏi tiếp: “Thế Lí Chính đâu rồi mà để cháu ở đây, cháu có người thân ở đây ?”

      Chu Diễm lắc đầu: “ có ạ.”

      “Vậy nhóc như cháu sao có thể ở lại đây mình chứ, cháu có tính toán gì ?”

      Chu Diễm ung dung: “ bước nào hay bước ấy, được cháu về.”

      Lão Lưu ủng hộ: “Xằng bậy.”

      sông thuyền dần dần ngày càng nhiều.

      mình Lí Chính lái thuyền, bởi vì còn cần phải nghỉ ngơi nên tốc độ khá chậm. Giữa trưa xuất phát, buổi tối ngừng thuyền, ăn mì, ngủ thẳng đến mười mười hai giờ lại dậy lái.

      WC rửa mặt, lúc lấy khăn mặt làm rơi chiếc khăn mặt bên cạnh, Lí Chính nhặt lên, ném khăn mặt vào bồn, coi như khăn lau mới, bàn chải đánh răng dư thừa ném ra ngoài, coi như dùng để đánh giày.

      Bàn chải đánh răng còn chưa kịp phơi nắng, bầu trời mưa rơi xuống, đến sáng hôm sau, mưa to dần, tí tách mặt sông, mặt nước hề bình lặng.

      Tính toán thời gian, cuối tháng sáu đầu tháng bảy đúng là thời kì mưa phùn, mưa nhiều, thủy triều dâng cao. Lí Chính quan sát thời tiết, tiếp tục lái thuyền.

      Chiếc thuyền trôi mặt nước, mưa gõ vào boong tàu, đường ngừng phát ra tiếng đồm độp.

      Chạng vạng mưa tạnh, Lí Chính thêm dầu nước cho thuyền. Hôm đó lấy được hai nghìn năm, cho hai trăm, còn lại hai nghìn ba, tại tất cả đều đổi thành dầu.

      Đám thuyền cập bờ, thuyền đỗ ngay bên bờ, người thuyền qua lại, giẫm lên boong tàu , Lí Chính nghe mà cảm thấy phiền, quyết định lên bờ đánh bài uống rượu.

      bàn bài chướng khí mù mịt, bia thuốc lá chất thành đống, máy lạnh mở hết cỡ, còn có người hắt xì.

      chàng trêu ghẹo: “Có phải lạnh hay ? Lại đây, sưởi ấm cho.”

      hắt xì nũng nịu: “Cút !”

      Đối phương cười: “Vậy đến chỗ Tiểu Chính , hiếm khi ấy mới đến, nắm chắc cơ hội nha.”

      Người phụ nữ kia tới gần miệng ngậm điếu thuốc, nhìn người đàn ông cúi đầu đánh bài, thỏ thẻ: “ Tiểu Chính…”

      Vai Lí Chính run lên, bỏ tay người phụ nữ kia ra, cau mày, ném ra ba quân bài: “Sực nức nước hoa. Cút!”

      Người phụ nữ kia tức giận rời .

      Chàng trai ngồi đối diện buồn cười: “ phải em đâu, nhưng à, cũng biết thương hương tiếc ngọc gì cả.”

      Lí Chính: “Ra bài .”

      Đối phương ra bài, hỏi : “Lần này tính ở lại mấy ngày?”

      “Ngày mai .”

      “Có qua Khánh Châu ?”

      Lí Chính ngừng lại, trả lời.

      Đối phương tiếp: “Có Khánh Châu hay cho câu trả lời .”

      Lí Chính liếc qua cậu ta: “ sao?”

      Đối phương: “Cũng có gì, giúp em mang chút đồ.” Thấy người đối diện có phản ứng, ta tiếp, “Tháng trước ấy mới mở thêm nhà hàng, bận đến đầu tắp mặt tối, nghe đụng phải mảnh kính vỡ, trẹo chân, cánh tay sứt sát, mặt mày hốc hác. Em mua chút thuốc mỡ, nghe có tác dụng tốt với vết sẹo.”

      Lí Chính nhíu mày: “Tự mang .”

      biết ấy thích gặp em mà, nhưng khác.”

      Lí Chính ném bài bay sang góc bàn, bỏ . vào khách sạn, tiện tay rót cốc rượu.

      Sắc trời u ám, khí ẩm ướt, đám côn trùng bay thấp, vô cùng oi bức.

      Chu Diễm ngồi trong khoang điều khiển, cúi đầu quan sát bảng điều khiển.

      bảng điều khiển có rất nhiều nút, còn có hướng dẫn màn hình lớn, ghế được rải chiếu chống lạnh, chiếc quạt điện thổi gió, trong chén là trà quất hoa cúc. Khoang điều khiển trang hoàng đơn giản, thiết bị tân tiến.

      giống như chiếc thuyền kia, bảng điều khiển màu vàng, nút đơn giản, có bảng hướng dẫn, có quạt, có cốc uống nước, ngay cả cửa gỗ cũng sắp mục nát.

      Lão Lưu chỉ vào bảng hướng dẫn: “Tốc độ của chú nhanh, người khác nhanh hơn, 13 km, 10 km, chú cứ từ từ thôi.”

      Hân Hân nằm ghế ồn ào: “Phải nhanh lên, mau đến Hoành Thông, con muốn bơi lội.”

      Lão Lưu: “ phải con rất lợi hại sao, sông này cũng có thể bơi được mà.”

      cần, nước này bẩn muốn chết. Tối hôm đó con phải tắm bao nhiêu lâu.” Hân Hân nhìn về phía Chu Diễm, “Chị Bạch, hôm đó tắm rửa chị ngủ sao? Chị thấy bẩn à?”

      Chu Diễm sửng sốt, suy nghĩ rồi cười: “Tắm sạch rồi, bẩn.”

      Hân Hân nháy mắt mấy cái: “ phải chị ngất xỉu sao, ngất xỉu sao tự tắm được chứ? Là chú Lí giúp chị tắm à?”

      Lão Lưu nhanh chóng cướp lời: “Hân Hân, con ghép vần chính tả xong chưa?”

      Hân Hân cúi đầu: “Chưa ạ.”

      Buổi tối Chu Diễm tắm, sau khi cởi áo, nhìn mình trong gương.

      Hôm đó khi tỉnh lại quần áo người khô ráo, áo ngực hơi ẩm ướt, nhưng người hề bẩn.

      mơ hồ nhớ đến bộ ngực màu đồng, rắn chắc, nước rỏ lạnh lẽo, da thịt nóng như lửa. còn nhớ đôi tay di chuyển người mình, độ ấm cơ thể dễ chịu truyền từ người .

      Chu Diễm cúi đầu, lại đứng lát mới cởi áo ngực, đứng dưới vòi hoa sen.

      Thuyền của Lão Lưu cũng chỉ có hai buồng ngủ, buổi tối Chu Diễm ngủ cùng Hân Hân. Vóc dáng cao, nhưng khung xương , ngủ chung giường với trẻ con cũng chật.

      thuyền quạnh quẽ tịch mịch, nhất là đối với Hân Hân mình ở thuyền, có bạn bè, hiếm khi tìm được “chị ”, bé hận thể treo vào người Chu Diễm.

      May mà vào tháng bảy, trường học cho nghỉ hè, bọn trẻ sông cũng nhiều hơn, mỗi khi có thuyền dừng lại tới gần, Hân Hân chạy tới chạy lui, hề sợ người lạ. Ban ngày trò chuyện với bọn trẻ về “chị ”, buổi tối trò chuyện với Chu Diễm về “đám bạn”, trong hai ngày ngắn ngủi, Chu Diễm đột nhiên trở nên nổi tiếng.

      Buổi chiều Lí Chính rời khỏi khách sạn, trở lại thuyền, đột nhiên giẫm phải thứ.

      cúi đầu nhìn, hóa ra là chiếc bàn chải đánh răng, ngờ vẫn còn “phơi nắng” ở nơi này, đá cái, bàn chải đánh răng bay thẳng xuống sông.

      Tầm chạng vạng, Chu Diễm thoải mái đứng ở mũi thuyền, nhìn ra xa, thuyền từ từ cập bờ, còn con thuyền dần dần rời .

      Khoảng cách xa xôi, ai phát ra.

      Buổi tối Chu Diễm xào tôm, hấp trứng, lại trộn rau với mộc nhĩ, Lão Lưu và Hân Hân thở phì phò ăn.

      Chu Diễm ăn nhiều lắm, nhai năm miếng cơm mới gắp miếng thức ăn.

      Sau khi ăn xong, Chu Diễm ra mũi thuyền gọi điện thoại.

      Trời trăng sao, mưa phùn bay bay.

      Nghiêm Phương Phương lén bắt máy, thấp giọng: “ tại em thế nào rồi, ở đâu?”

      Chu Diễm: “Em sắp đến Hoành Thông rồi, biết là nơi nào nữa, em tính về quê?”

      “Về quê?”

      “Vâng, về quê.”

      “Về quê à, bao năm em về rồi, có chỗ ở ?”

      “Có chỗ, nhưng…” Chu Diễm sang chuyện khác, “Trời mưa thế này có ảnh hưởng đến biểu diễn ?”

      “Cũng có, hơi ít người nên cũng chỉ kiếm được ít.”

      “Vâng.” Chu Diễm im lặng.

      Nghiêm Phương Phương: “Em xem mẹ em cũng là, kiếp trước có thù với em sao? Sao lại đối xử tàn nhẫn với em như vậy, mẹ kế của bé Lọ Lem cũng như bà ấy. Em là do mẹ em sinh ra sao?”

      Chu Diễm: “Em cúp máy đây.”

      Đám thuyền tụ tập, mọi nhà đều ăn cơm, vô cùng náo nhiệt, Chu Diễm lên bờ, tính dạo, chân vừa chạm đất suýt chút nữa bị người ta đụng rơi xuống sông.

      Chu Diễm “A” tiếng, đúng lúc đối phương túm được .

      Chu Diễm còn chưa hết hoảng sợ, gã lưu manh kia còn cợt nhả: “Người đẹp, đừng sợ, nếu rơi xuống sông, đây cũng làm hùng cứu mỹ nhân.”

      Chu Diễm tránh khỏi cánh tay đối phương, nhìn gã cái, muốn , gã lại ngăn lại: “Này người đẹp, sao em lại ở thuyền Lão Lưu vậy, em là con lão à?”

      Chu Diễm bước được hai bước, hỏi: “ tìm Lão Lưu? Ông ấy ở trong thuyền.”

      Người nọ cà lơ phất phơ: “Tôi tìm lão, tôi tìm em cơ, em là con lão à?”

      Chu Diễm nhíu mày, quay đầu gọi: “Lão Lưu, có người tìm này.”

      Lão Lưu ra khỏi khoang thuyền, nhìn về người bờ: “Là Lâm Thái à.”

      Lâm Thái cười hì hì, thôi nhìn Chu Diễm, nhảy lên thuyền lớn tiếng: “Lão Lưu, lão có con xinh đẹp như vậy từ khi nào thế?”

      bậy gì đấy. Tìm tôi có chuyện gì?”

      Lâm Thái: “Hôm nay lúc Lí Chính quên mang theo thứ này, tôi nhờ lão gửi cho ấy. Thuyền của lão ngay sau thuyền của ấy, lão chuyển giúp tôi.”

      Chu Diễm vốn muốn , nhưng khi nghe thấy người nọ những lời này, bước chân bất giác dừng lại mấy giây, sau đó lại bước , nhanh chóng nghe thấy tiếng người nọ nữa.

      Hai ngày sau, thời tiết vô cùng tốt, bầu trời quang đãng, sóng nước dập dờn, nước sông dần trở nên trong vắt, Hân Hân nhịn được lao xuống, giống như con cá bơi qua bơi lại.

      Nước sông có đoạn hơi sâu, Chu Diễm chỉ cho bé, thấy Lão Lưu để ý, lúc này mới quay về phòng lôi sách vở ra.

      Tầm chạng vạng, thuyền lại tập kết cập bờ, từ xa đến gần, kéo dài đến đất liền.

      Chu Diễm qua lại, Hân Hân tìm vòng, cuối cùng bắt được , túm đến giữa thuyền.

      Chu Diễm hỏi: “Lão Lưu đâu?”

      Hân Hân: “ biết ạ, cha em bỏ rơi em rồi. Chị Bạch, chơi cùng bọn em .”

      Chu Diễm cười xoa đầu bé.

      Lí Chính dạo ở gần đó, hút điếu thuốc, rít từng ngụm, để mặc cho gió thổi.

      đến bên cạnh bồn hoa, tùy ý quét mắt nhìn thấy đám cỏ dại trong đất, cảm thấy giống như từng quen biết. Lí Chính ngồi xổm xuống, kẹp thuốc, híp mắt nhìn lát, ngắt lấy mấy cọng.

      Rau thuyền sắp hết, trong túi còn tiền, đúng lúc có mấy cọng cỏ này tiếp tế.

      Lí Chính nắm búi cỏ, trở lại bờ biển.

      Ráng chiều đọng phía xa, đỏ rực cả góc trời, ánh vào mắt như ngọn lửa.

      Ở giữa thuyền, tám chín đứa trẻ ngồi chiếu, quay lưng với bóng chiều.

      buộc tóc đuôi ngựa nhìn đám trẻ.

      Tiếng đọc sách lanh lảnh từ xa đến gần.

      Giọng nữ êm dịu: “Thôn vãn kinh phong độ.”

      Giọng trẻ con đọc theo: “Thôn vãn kinh phong độ.”

      “Đình u quá vũ triêm.”

      “Đình u quá vũ triêm.”

      “Tịch dương huân tế thảo.”

      “Tịch dương huân tế thảo.”

      “Giang sắc chiếu sơ liêm.”

      “Giang sắc chiếu sơ liêm.”

      “Thư loạn thùy năng trật.”

      “Thư loạn thùy năng trật.”

      “Bôi can tự khả thiêm.”

      “Bôi can tự khả thiêm.”

      văn hữu dư luận.”

      văn hữu dư luận.”

      “Vị quái lão phu tiềm.”

      “Vị quái lão phu tiềm.” (*)

      (*) Bài thơ “Chiều tạnh” – Đỗ Phủ

      Dịch nghĩa:

      Chiều trong xóm gió thổi mạnh,

      Mưa ướt lênh láng sân vắng.

      Nắng chiều sưởi ấm làn cỏ mịn.

      Màu sông hắt lên rèm thưa.

      Sách lộn xộn ai sắp xếp lại?

      Chén khô cạn tự mình rót thêm.

      Thỉnh thoảng nghe người ta ,

      Ông lão kia ngẫm cũng lạ thay!

      (Nguồn thivien.net)

      Lí Chính bỏ tay ra, cọng cỏ rơi xuống bay theo gió. kẹp điếu thuốc, dùng sức hút ngụm, sương khói lượn lờ, mang thêm màu mờ ảo cho sắc chiều.

      Mấy ngày gặp, người này khỏe hơn nhiều rồi.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Sinh đồ – Chương 9


      Chu Diễm ngồi boong, tay cầm cỏ đuôi chó mới hái từ bờ xuống vẫn còn tràn đầy sức sống, xuất lúc lúc tay Chu Diễm, chín đôi mắt như đá mắt mèo đảo quanh.

      Chu Diễm coi nó như thước dạy học.

      Bài thơ này tên là “Chiều tạnh” do Đỗ Phủ sáng tác.” Chu Diễm .

      “Đỗ Phủ là ai?”

      “Đỗ Phủ là thánh thơ, nhà thơ thời Đường.”

      “Là đàn ông ạ?”

      “Đúng vậy!”

      Hân Hân xen mồm hỏi: “Bộ dạng của ông ấy có đẹp ?”

      Chu Diễm suy nghĩ: “Diện mạo cũng coi như là phong độ.”

      đứa trẻ lại hỏi: “Bài thơ có ý nghĩa gì ạ?”

      Chu Diễm giải thích: “Gió thổi, trời mưa, ánh chiều tà nghiêng nghiêng, hơi nóng cuồn cuộn, cảnh sông ánh vào tầm mắt, trời chiều sau cơn mưa chính là cảnh sắc như vậy.”

      Cỏ đuôi chó lại giơ về phía sau, đám trẻ cùng xoay cổ nhìn.

      Ráng chiều rực rỡ, nước sông cuồn cuộn chảy, đúng là “Nắng chiều sưởi ấm làn cỏ mịn- Màu sông hắt lên rèm thưa”, đáng tiếc hai hôm nay trời trong, có mưa phùn bay bay sát với đầu đề như hai hôm trước.

      Đứa trẻ lại hỏi: “Chị Bạch, chị là giáo à?”

      “… Sau này chị làm giáo.” Chu Diễm lắc cây cỏ trong tay.

      Bạch!”

      Có người dẫn đầu, đám trẻ cũng gọi theo, “ Bạch!” “Chú Lí!”

      Tiếng gọi hài hòa.

      Hân Hân đột nhiên bước lên, lướt qua Chu Diễm, bổ nhào vào người Lí Chính biết xuất từ đâu.

      Lí Chính vỗ đầu bé: “Cha cháu đâu?”

      “Cha cháu chạy rồi.”

      Lí Chính cười: “Chạy đâu?”

      “Chạy đến nhà Quân Quân buôn chuyện rồi, trở về ngay.”

      “Gọi cha cháu về ăn cơm.”

      “Vâng!” Hân Hân lớn tiếng, kéo cậu nhóc tên Quân Quân chạy .

      Chu Diễm đứng dậy, phủi mông, cây cỏ đuôi chó ở sau mông ngừng phe phẩy. Lí Chính bình tĩnh nhìn sang chỗ khác, hỏi: “Tiêu hết hai trăm rồi?”

      Chu Diễm: “.”

      đủ tiền xe?”

      phải.”

      Lí Chính hỏi: “Vậy sao còn ở đây?”

      Chu Diễm: “Tôi có nơi để .”

      Lí Chính im lặng.

      Chu Diễm suy nghĩ: “Tôi trả tiền chậm hơn chút có được ?”

      Lí Chính khẽ hừ tiếng, biết là đồng ý với lời cầu xin của hay là chế nhạo.

      Lão Lưu mang chai rượu từ nhà Quân Quân trở về, rót rượu vào chén: “Tôi nghĩ cách liên lạc với cậu.”

      Lí Chính cướp chén từ tay lão san cho mình nửa: “Nhiều quá.”

      Hai người nhấp rượu, rượu trôi vào cổ họng, ngay cả xương cốt cũng nóng lên.

      Đồ ăn nhắm rượu còn chưa mang lên hết, Lí Chính lấy lạc ăn: “Bọn họ giữ chú lại ăn cơm?”

      phải vì cậu đến sao, đương nhiên là phải uống với cậu mới thú vị rồi. Nhưng con nhóc Hân Hân kia nên ăn ở nhà Quân Quân. À đúng rồi…” Lão Lưu đến trước tủ bát, lấy ra gói to, “Này Lâm Thái bảo tôi đưa cho cậu, cậu quên cầm , cậu ta bảo cậu chuyển cho người khác.”

      Lí Chính liếc qua, nhận lấy rồi đặt sang bên cạnh. Người trong nhà bếp vừa vặn bưng đĩa ốc xào nóng hổi lên, Lão Lưu chỉ vào đồ ăn: “Tay nghề của em cậu giỏi quá, mấy ngày nay đều là bé xuống bếp, còn giúp đỡ tôi ít việc.”

      Chu Diễm ngồi xuống: “Đồ ăn đủ cả rồi.”

      Lí Chính bắt lời, gắp ốc, ốc mới ra nồi nóng phỏng miệng, xào với tương ớt, vị cay bốc lên, nâng cao tinh thần tỉnh táo.

      ăn lát, chỉ đũa vào Chu Diễm với Lão Lưu: “ phải ông mời nhóc làm thuê đấy chứ?”

      Chu Diễm còn chưa nuốt xong miếng trứng rán.

      Lão Lưu cười ha ha: “ nhóc thích hợp làm thuê sao, chịu khổ lại nghe lời.”

      Lí Chính liếc Chu Diễm: “Chỉ có mấy ngày chú nhìn ra được nhóc chịu được khổ?”

      “Mấy ngày còn chưa đủ ư, chạy thuyền mới tốn sức.” Lão Lưu nhìn về phía Chu Diễm, “ nhóc kia sớm có chủ ý rồi, sao làm thuê cho chú được?”

      Chu Diễm cảm thấy mình nên lên tiếng: “ người chị ở quê giúp cháu tìm công việc làm thêm, trước khi có tin cháu vẫn muốn thuyền, lúc chú cập bờ cháu tìm việc, nếu tìm được cháu làm phiền chú nữa.”

      Lí Chính thấy nửa câu phía sau quen tai, mấy hôm trước nhóc này từng như vậy, nghĩ tới đó là lời .

      phiền đâu, có cháu giúp chú nấu cơm còn thoải mái bao nhiêu ấy.” Lão Lưu , “À còn có thể làm vua của đám nhóc kia nữa, nhìn đám quỷ kia nghe lời cháu thế nào kìa.”

      Lí Chính huơ huơ chén rượu hỏi: “Quê ở đâu?”

      Lão Lưu chậc tiếng: “Quê của em ở đâu mà cậu cũng biết sao?”

      “Bà con xa thôi, thân lắm.”

      “À.”

      Chu Diễm: “Ở Cù Lâm.”

      xa gần, Lí Chính “ờ” tiếng, hỏi thêm nữa.

      Uống rượu vào tâm trạng cũng thoải mái hơn, lúc Lí Chính về, Lão Lưu uống say, pha ly trà đặc giải rượu.

      Chu Diễm thu dọn bát đĩa, cầm lấy gói to dưới bàn ăn: “Lão Lưu, cái này?”

      Lão Lưu híp mắt: “Haiz, Lí Chính lại quên cầm rồi, cháu mang cho cậu ta .”

      “Vâng.”

      Lão Lưu nghĩ đến chuyện gì đó tiếp: “Tính cách Lí Chính hơi kì lạ, cậu ta thích tiếp xúc với nhiều người, cháu nhìn chỉ có mình cậu ta thuyền là biết. Theo lý loại thuyền như của bọn chú phải có ít nhất hai ba người mới được, nhưng cậu ta lại có tật xấu này. Chú còn nhớ hai năm trước, cậu ta tìm chú muốn mua lại chiếc thuyền kia, lúc đó chú còn nghĩ cậu ta bị bệnh tâm thần cơ.”

      Chu Diễm nở nụ cười: “Hả?”

      Lão Lưu nhớ lại: “Chiếc thuyền kia của chú cũng khác gì so với bộ dáng tại, còn chưa đến mức hỏng nặng, nhưng ai lại nghĩ đến chuyện mua bán chứ, biết sao cậu ta lại chịu mua. Sau khi quen thân chú mới cảm thấy cậu ta cũng có vấn đề gì, có rất nhiều bạn bè, nhưng chỉ thích độc mình. Vì thế cháu đừng để bụng.”

      ạ, ta còn cho cháu vay hai trăm mà.” Chu Diễm lau bàn, hỏi tiếp, “Chú vừa thuyền phải có ít nhất hai ba người?”

      “Đúng vậy, trước đó có cả vợ chú, nhưng bà ấy mất nửa năm trước rồi, chú cũng nghỉ nửa năm.”

      Chu Diễm khó hiểu: “ phải trước đó chú muốn mời người hỗ trợ sao?”

      Lão Lưu nhấp ngụm trà “A” tiếng, giải thích, lát sau như nghĩ ra điều gì: “Cháu những lời chú lúc ăn cơm à? Chú như vậy là muốn Lí Chính giúp chú, cậu ta còn trẻ có sức khỏe, cũng chín chắn, so với mời người lạ mời được cậu ta tốt biết mấy, lúc ấy chú cố ý như vậy, tiếc là cậu ta chả có phản ứng gì hết.”

      Lão Lưu uống xong trà, đứng lên, lảo đảo về phía WC: “ mình lái thuyền cho thấy cậu ta can đảm, nhưng vẫn cần đến người, dừng thuyền cũng phải có người chứ, mỗi lần dừng thuyền đều phải gọi người hỗ trợ, bằng thuê người cho đỡ ngại.”

      Trước đó Chu Diễm ở thuyền của Lí Chính hề để ý đến việc này, nhưng hai ngày nay nhìn thấy Lão Lưu mỗi lần dừng thuyền đều phải nhờ người hỗ trợ.

      Quả thực là phiền toái.

      Chu Diễm mang gói to ra khỏi khoang thuyền, cà nhắc nhìn về bờ. Thuyền của Lí Chính là nát nhất, liếc mắt cái là nhận ra ngay. vượt qua con thuyền, cuối cùng dẫm lên boong thuyền màu đỏ sậm kia.

      Chu Diễm gõ cửa, ai đáp lại, lại gọi tiếng “Lí Chính”, vẫn có ai bắt chuyện, cửa lại tự động mở ra.

      Bên trong bật đèn nhưng có người, Chu Diễm vào, tính bỏ đồ xuống mới phát chỉ có mấy ngày nơi này giống như bị người cướp sạch.

      Bồn rửa bát chất thành đống, mặt đất còn có vỏ khoai tây, sàn nhà nhớp nháp, nửa chiếc chăn giường rơi xuống mặt đất, trong góc lại xuất mạng nhện.

      Giống như sau khi bị đám cướp sông cướp sạch.

      Phía sau truyền đến tiếng bước chân, được nửa đường dừng lại. Chu Diễm xoay người, người nọ đúng lúc xuất trước mắt.

      Trần nhà trong khoang thuyền thấp, hơi cúi đầu, nhìn về phía Chu Diễm, mặt có biểu cảm gì.

      Chu Diễm giơ gói to trong tay: “ quên này, Lão Lưu bảo tôi mang tới.”

      Lí Chính “Ừm” tiếng, tiến lên hai bước nhận lấy gói to trong tay .

      Khoảng cách đột nhiên kéo gần, người nọ cúi đầu, mùi rượu đậm đặc trong khí. Lần đầu tiên Chu Diễm nhìn mặt gần như vậy, có góc có cạnh, mũi cao thẳng, lúc này môi hơi nhếch lên, có vẻ hơi nghiêm túc.

      Đàn ông hơn ba mươi tuổi, hơi thở chín chắn, chưa từng tiếp xúc qua.

      Chu Diễm lui về phía sau bước: “Tôi đây.”

      “Cộp cộp cộp”, bước chân hơi gấp gáp, sau đó nhảy sang thuyền đối diện.

      Lí Chính nghe tiếng bước chân xa, ném gói to vào trong tủ quần áo, vào nhà bếp rót cốc nước. đóng cửa, vẫn còn nhìn thấy bóng dáng kia lại lại dưới đèn.

      nhóc hơn hai mươi tuổi, khi chạy tràn đầy sức sống, khác với bộ dáng con mọt sách buồn tẻ.

      Giọng thực ra rất êm dịu.

      Buổi trưa hôm sau lên đường, Lão Lưu xuất phát cùng Lí Chính.

      Thuyền của Lão Lưu có thêm người, ngày hôm qua mới lấy từ bên chỗ nhà Quân Quân, chàng trai hai mươi tuổi, có kinh nghiệm thuyền hai năm.

      Thân thể Lão Lưu tốt, tặng vị trí “thuyền trưởng” cho cậu ta, chỉ cần chỉ huy phương hướng, còn lão đứng ở mũi thuyền.

      Chạng vạng tới bến tàu, cậu ta còn giúp Lí Chính dừng thuyền.

      Chu Diễm ở thuyền nấu cơm, còn cậu ta chạy lên chạy xuống, bận rộn chất hàng hóa đến tận hơn nửa đêm, ăn chút đồ ăn khuya do Chu Diễm làm rồi lại vội vàng xuất phát.

      Người chạy thuyền làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn có quy luật, mấy ngày nay Chu Diễm cũng đảo lộn cả đêm ngày.

      Mưa phùn bay bay, tầm năm sáu giờ sáng mưa lớn dần, tới buổi chiều lại .

      Thuyền sông hai ngày, tối nay mấy người thuyền tụ tập uống rượu, ngủ sớm.

      Tới hơn nửa đêm, Chu Diễm tỉnh lại muốn WC, ra khỏi khoang thuyền, đột nhiên cảm thấy thân thuyền hơi lung lay.

      Chàng trai kia vội vàng chạy vọt từ trong phòng ngủ ra: “Thủy triều đến!”

      Chu Diễm hiểu thế là có ý gì, Lão Lưu cũng theo sau, vừa gọi điện vừa chạy đến đuôi thuyền, gọi sang bên cạnh: “Lí Chính! Lí Chính tỉnh dậy! Thủy triều đến!”

      Chu Diễm theo ra ngoài, bên ngoài gió lớn cuốn theo mưa phùn, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

      Lão Lưu: “ gọi được điện thoại cho cậu ta, có thủy triều.”

      Chu Diễm thấy thủy triều xuất ở chỗ đuôi thuyền đứng.

      Con thuyền dưới chân cố gắng quay đầu.

      Chu Diễm đứng vững, lảo đảo ngã sấp xuống boong thuyền, Lão Lưu vừa gọi “Lí Chính”, vừa chỉ đạo phương hướng cho cậu trai kia, mắt thấy khoảng cách giữa hai thuyền càng ngày càng xa, Chu Diễm nhấc chân nhảy luôn qua.

      Sóng to ập tới, thân thuyền nghiêng , Lão Lưu hô to: “Tiểu Bạch!”

      Con thuyền cách xa rồi.
      Phong nguyetDion thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :