1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Sinh đồ - Kim Bính (12)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10

      Editor: Ciao

      Chu Diễm nhảy lên sàn tàu, hai chân chìm trong nước, như có lưỡi dao sắc bén đâm vào da , ngực đau tới mức nghẹn họng.

      Hai tay dùng sức vin lấy, cố gắng bò lên , nhưng mà trong nước như có gì đó kéo hai chân lại, cái lạnh thấu xương, trái tim cũng sắp bị đông lạnh, hình ảnh chợt lóe lên trong đầu .

      Chu Diễm cắn chặt răng, rốt cuộc tự mình bò lên được, nhưng nào kịp thở mà phóng thẳng vào cửa khoang, cửa khóa, bổ nhào vào theo quán tính, gọi to: “Lý Chính ——”

      ***

      Lý Chính có giấc mơ, trong giấc mơ đó chỉ toàn màu đen, ở cao có ba đốm sáng, bốn cái bóng người rơi xuống từ những đốm sáng, khí mong manh, cả người căng thẳng, rất muốn hét to, nhưng mà lại thể phát ra bất cứ thanh nào, bóng dáng đó cách càng ngày càng gần, giống như muốn va vào , tan xương nát thịt.

      Rốt cuộc có giọng khàn khàn vang lên: “Lý Chính ——”

      Lý Chính bỗng nheien trợn mắt, trông thấ bóng dáng mảnh mai hô lên với : “Thủy triều dâng!”

      giây sau, xoay người xuống giường, đẩy người tới ra cửa, hô lên: “ nhổ neo!”

      Chu Diễm vội vàng ra, chạy vội tới đầu thuyền thu neo lên.

      Gió lớn gào thét, những hạt mưa nện lên boong tàu kêu lộp bộp, con thuyền tròng trành lên xuống, lúc này, nước sông yên ả của những ngày trước như con mãnh thú tỉnh giống, gió lớn cuốn sóng triều tàn phá xung quanh.

      Chu Diễm ngã sấp xuống sàn tàu, vùng vẫy vài cái mới đứng lên đực, chạy tới khoang điều khiển, giẫm lên ba bậc thang, đẩy cửa khoang ra.

      Lý Chính liếc nhanh về phía , ánh mắt lập tức nhìn lại mặt sông. Thủy triều đến rất hung hãn, chiếc loa sông báo động, những thanh đó bị nước mưa xé thành những mảnh .

      Thân thuyền lệch khỏi tuyến đường an toàn, sóng nước đẩy mạnh, lúc nào cũng có thể lật tung bọn họ lên.

      Chu Diễm lời nhìn về phía trước, thời tiết oi bức khó chịu nhưng khí lạnh xâm nhập tay chân , trong đầu trống rỗng, người bên canh đột nhiên câu: “Đến đây.”

      Chu Diễm ngây ngốc nghiêng đầu. Người đàn ông dính đầy nước mưa, vẻ mặt trầm tĩnh lại với : “Đến đây.”

      Chu Diễm lại gần hai bước.

      Khoang điều khiển vốn , hai bước cũng đủ để đứng trong tầm với của .

      Tay phải hơi xiết chặt, nắm , lại kéo tới gần bước, đưa vào trong lòng, sau đó buông tay ra, ánh mắt nhìn từ đầu tới chân.

      “Sợ sao?” Lý Chính hỏi.

      “... Ừ.”

      “Sợ chết ?”

      Chu Diễm nhìn ra cửa khoang thuyền, nhìn thấy thủy triều mãnh liệt, : “Sợ.”

      “... Tình huống như vừa rồi, cách xử lý chính xác nhất là bỏ thuyền nhảy sông tự vẫn, bây giờ nếu thuyền bị lật, chết cũng khó. có thể nhảy sông tự vẫn.”

      “... Tôi biết bơi.”

      thuyền của tôi có phao cứu sinh.”

      Chu Diễm lại : “Tôi biết bơi.”

      lát sau: “Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi.”

      Lý Chính hỏi: “Để lưu di ngôn à?”

      “Lần trước rơi xuống nước, tôi muốn gọi cho mẹ tôi.”

      “... có điện thoại, điện thoại của đâu?”

      thuyền của chú Lưu.”

      Lý Chính lạnh lùng : “Ai cho lên thuyền của tôi.”

      lúc lâu sau, Chu Diễm thấp giọng : “Tôi nên lên thuyền.”

      sông và bờ đúng là hai thế giới, lại chỉ thấy được lúc bình tĩnh nhàn nhã.

      Cuộc đời thuyền, làm gì có thuận buồm
      [​IMG]

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11

      Editor: Ciao

      Sau khi tắm xong ra, quạt điện vẫn còn chạy, tiếng vù vù xen lẫn với tiếng ‘kẽo kẹt’.

      Lý Chính đến trước bếp, nhấc ấm nước lên, bên trong trống . cầm chén rót nước từ vòi, sau khi uống xong mở tủ quần áo ra, lấy chiếc T-shirt mặc lên, sau đó nằm giường.

      Tiếng ‘kẽo kẹt’ dần dần xuống, rồi mất hẳn, trong khoang thuyền có chút tiếng động nào.

      Người trong buồng giống như con chuột .

      Lúc trước ngủ mấy tiếng nên bây giờ Lý Chính buồn ngủ, cũng có ý định ngủ bù.

      lâu chưa làm việc và nghỉ ngơi bình thường, ngờ vừa ngủ như giẫm vào đầm lầy, càng lún càng sâu. Ác mộng luôn như thế, tự mình vây hãm lấy chính mình, giật mình sợ hãi tỉnh lại, trong lòng vẫn còn vương dư vị rất lâu, người luôn có nhiều tự trọng.

      Trời còn lúc nữa mới sáng, Lý Chính nằm xuống, vểnh chân lát, nghe thấy người ở giường bên trong trở mình, phát ra tiếng ‘xì...’ như hít hơi, sau đó còn động tĩnh gì nữa.

      ***

      Bàn chân Chu Diễm rất đau.

      cong chân lên, xoa xoa chỗ bị đau, cánh tay vừa động vết thương ở ngực cũng đau, Chu Diễm vùi mặt vào trong gối, mái tóc ẩm ướt cũng làm ga giường ướt theo.

      mơ mơ màng màng nhắm mắt lát rồi lại mở ra, trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng hơi mông lung, đèn gian ngoài tắt, miễn cưỡng nhìn được quần áo đặt mép bàn.

      Chu Diễm nhàng xuống đất, bám tường nhìn ra ngoài, có ai.

      Ngoài cửa có đôi dép lê, cái ở phía trước, cái ở bên phải, dường như là bị người đá tới. Chu Diễm từng nhìn thấy đôi dép này, dây cũng sắp đứt, lúc trước là Lý Chính .

      Chân của chỉ số 35, xỏ dép vào như khi bé lén giày cao gót của mẹ, nhấc chân lên là có thể rơi. Đầu ngón chân kẹp chặt lấy dép, Chu Diễm tới bên cạnh bàn học, sờ lên quần áo.

      Tất cả đều còn ẩm, quần jean vẫn còn ướt đẫm.

      Chu Diễm mở quạt lên, sợ làm hỏng nó. miễn cưỡng mặc áo lót và quần lọt, lại mặc quần Lý Chính đưa cho .

      Môt cái quần lớn, thể nào thắt chặt lại được.

      sàn nhà cũng ẩm ướt, Chu Diễm nắm chặt lấy cạp quần, cẩn thận ra khỏi buồng tàu, cửa vừa mở ra, nín thở.

      Sương mù che khuất sông và thuyền, cả đất trời chỉ có màu.

      Đây là ngày thứ mười ba thuyền, tình lại, núi cây, sông thuyền, cả đất trời chỉ có màu của sương, trừ dưới chân nhìn thấy gì khác.

      Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, sương mù ẩm ướt rồi lại mềm mại như thế, giống như tấm lụa mỏng che mắt thể kéo xuống được.

      Thế giới trống rỗng, có lẽ còn chưa tỉnh.

      “Cộp cộp —— cộp cộp —— cộp cộp ——”

      Tiếng bước chân nhanh chậm, chút để ý, đó là thanh duy nhất thế giới này.

      Chu Diễm xoay người lại, lụa mỏng che mắt, nhìn thấy gì.

      Lại là những tiếng “Cộp cộp —— cộp cộp —— cộp cộp ——”

      Bóng dáng cao lớn, đôi vai rộng, cánh tay hữu lực, bước tới làm tan từng đám sương mù.

      ***

      Trong nháy mắt đó, Lý Chính cho rằng có tiên nữ xông lên thuyền của .

      Mái tóc dài mềm mại, khuôn mặt nho , đôi môi căng mọng hơi trắng, mặc nhầm quần áo của người lớn, còn xách cạp quần.

      Đáng tới mức làm lòng người mềm .

      Đáng tiếc, ánh mắt của lại đủ đáng , vượt qua những gì nên có ở độ tuổi của , cất giấu những gì nên giấu, cũng chỉ có khi yên tĩnh cầm sách vở, ở nơi người nâng đôi chân trần, mới là thuần túy nhất.

      Lý chính : “Tỉnh rồi sao?”

      “Ừ.” Giọng hơi khàn, Chu Diễm hắng giọng cái: “ có dây lưng ?”

      có.”

      “Dây thừng sao?”

      Lý Chính : “Dây thừng, muốn sao?”

      “...” Chu Diễm lại xách cạp quần.

      Lý Chính cười, vào buồng tàu, lấy thịt khô treo xuống, cầm dao chém đứt dây thừng , ra ngoài ném cho bé còn cầm cạp quần.

      “Buộc cái này trước.”

      Chu Diễm ngửi thấy mùi thịt khô, cũng kiểu cách mà tránh để nịt lên, vén T-shirt, vòng vòng vào eo, buộc thành nơ bướm.

      vừa thắt vừa hỏi: “ có biết bây giờ là mấy giờ ?”

      Lý Chính : “Có lẽ khoảng bốn năm giờ.”

      Hai người đều có điện thoại, xác định được thời gian chính xác.

      Chu Diễm buộc lại lưng quần, nhìn Lý Chính: “ xem, cảnh sát sông và chú Lưu có thể tìm thấy chúng ta ?”

      “Bây giờ khó, đợi sương tan dễ tìm.”

      “Ngoài điện thoại di động ra có cách liên
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12

      Editor: Misali

      Beta: Ciao

      Chu Diễm che , cúi đầu, giữ cạp quần, kéo lên, động tác liên tiếp, quen tay hay việc.

      Cạp quần bị lỏng rồi. Chiếc quần phần ngang hông có thắt lưng, chỉ có sợi dây quấn quanh vòng phía , lúc này sợi dây vẫn còn quấn ở eo nhưng quần gần như bị tuột xuống.

      Người kia vẫn còn nhìn .

      Chu Diễm nhịn được : "..."

      "Còn thắt vào?"

      Chu Diễm dẫm đôi dép lê lớn xuống, trốn sang bên, vội vàng thắt dây quần, lần này thít sợi dây càng chặt hơn.

      cảm thấy may mắn khi người mặc chiếc áo T-shirt vừa rộng vừa lớn, che đến nửa bắp đùi , nếu rất xấu hổ.

      Lý Chính xoa xoa cái tua vít trong tay, khẽ hừ tiếng, khóe miệng khẽ nhếch lên, chờ Chu Diễm ra từ trong góc, mới lại cúi đầu nhìn về phía máy móc, : "Vào phụ giúp tôi ."

      Chu Diễm mới tới chỗ cái thang bước, thay đổi phương hướng, lại đến bên cạnh Lý Chính, hỏi: "Làm cái gì?"

      "Cờ lê."

      Chu Diễm quét mắt nhìn đống công cụ dưới đất, khom lưng nhặt cờ lê lên.

      lát sau, cờ lê được đưa.

      "Kìm nhổ đinh."

      Chu Diễm lại đưa tới cái, hỏi: " cố sửa nó sao?"

      "Có thể thử xem sao."

      Lý Chính cúi đầu, hết sức chăm chú gỡ máy móc, mồ hôi trượt xuống cổ , cánh tay duỗi dài, kìm phần eo, quần lại tuột xuống.

      Chu Diễm dời mắt chỗ khác.

      "Tay."

      Chu Diễm xòe bàn tay ra, Lý Chính thả lên 4 cái đinh ốc, đầu ngón tay và lòng bàn tay nhàng tiếp xúc, rất nhanh lại tách ra.

      lát sau, lại đặt xuống hai cái.

      gian dưới đáy thuyền khép kín, máy móc lại ngừng hoạt động, nhiệt độ cao hơn bên ngoài rất nhiều, khi mới xuống đây cũng tệ, đứng lát thôi mà cũng cảm thấy oi bức.

      Chu Diễm phẩy phẩy mặt.

      Lý Chính hỏi: "Nóng hả?"

      " sao."

      "Nhanh." Lý Chính xong, lấy trong tay cái đinh ốc, đầu ngón tay khẽ đụng, bàn tay bé phía dưới run lên.

      Chu Diễm hỏi: "Như vậy sửa xong rồi sao?"

      " biết, phải thử chút."

      Lý Chính lại cầm cái, đầu ngón tay thô ráp chạm vào lòng bàn tay mềm mại, sau đó nhanh chóng rời .

      Lý Chính cầm chặt hai cái đinh ốc, rồi lại cầm cái thứ ba.

      tay dính dầu máy, sượt qua lòng tay tay Chu Diễm, để lại tay vết đen .

      Cái thứ tư, móng tay của chạm vào . Kìm móng tay biết ném đâu rồi, tuần lễ rồi cắt.

      Cái thứ năm, lòng bàn tay hạ xuống, sát qua lòng bàn tay .

      Lý Chính : "Đều là dầu máy."

      "Ừm."

      Chu Diễm nghĩ muốn tẩy vết đen trong lòng bàn tay, đầu ngón tay vừa trượt, cái đinh ốc cuối cùng bay ra ngoài, "A!"

      Đinh ốc nhảy mặt đất hai cái, rồi lập tức biến mất, Chu Diễm nằm xuống tìm, "Lăn đâu rồi?"

      Lý Chính : "Bên trái?"

      Chu Diễm sang trái, đột nhiên cái bóng áp xuống, trước mắt tấm ngực trần chảy đầy mồ hôi.

      Lý Chính ngồi xổm bên cạnh, chỉ chỉ bên trái mình: "Ở đây."

      Chu Diễm đổi chỗ, nằm sấp mặt đất, vẫn nhìn thấy cái đinh ốc kia, lại bò hai bước về phía trước, mở to mắt, lần này rốt cuộc
      [​IMG]
      Tôm Thỏ thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :