1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Si tướng công - Kính Trung Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24 :Lựa chọn lưỡng nan

      Phương Tốn đến là vì muốn thăm La Khởi. Vị hôn thê bị người khác mang ngay tại hỉ đường, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, mình cũng thể ra mặt.

      “Khởi nhi...”

      “Phương Tốn?”

      Nhị tỷ phu tiến vào trong bắt mạch, La Khởi bị La Chẩn cứng rắn đẩy ra khỏi phòng bệnh để hít thở, hai mắt mê man vô hồn khi nhìn thấy thiếu niên tuấn tú kia như người chết đuối vớ được cọng rơm, đưa bàn tay bé nắm chặt vạt áo trước ngực , hỏi bằng giọng khẩn trương, “ việc gì chứ? có việc gì, đúng ? Đúng ?”

      “Đúng.” Phương Tốn đỡ lấy thân thể yếu ớt như thể chạm vào bởi sợ gãy của nàng, sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng , “ có việc gì.”

      như vậy là bởi vì ta sao? Bởi vì ta, mới...”

      “Tạo hóa trêu ngươi.”

      , , phải! Vì ta, cũng bởi vì ta, nếu... nếu có quen biết ta...”

      Phương Tốn nghe đôi môi tái nhợt của nàng thốt lên mấy từ này, mắt càng thêm ảm đạm, “Nhưng quen biết nàng, hơn nữa, là chưa từng hối hận. Khởi nhi, nàng cũng đừng hối hận.”

      “Nhưng mà...”

      “Nàng nên phủ định rằng các người từng có thời gian rất vui vẻ, hơn nữa, phải cố gắng khi vẫn còn sống sót.” Phương Tốn nhàng ôm thân thể run rẩy sợ sệt của nàng vào lòng, “Bình tĩnh lại , Khởi nhi, nếu nàng muốn Nhị Hoàng tử bình an vượt qua, đầu tiên là nàng phải bình tĩnh.”

      “Phương Tốn, ta...”

      “Những chuyện khác, vội.” Nàng muốn gì đó lại bị cái lắc đầu của ngăn lại, “Ngay lúc này, mỗi người chúng ta ngoài việc toàn tâm toàn ý chờ mong Nhị Hoàng tử bình an vô đừng nghĩ đến chuyện gì khác.”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Nếu có Lương Chi Tâm si ngốc nhưng được Ông Trời sủng ái ở đây thể nghi ngờ gì là Ngọc Vô Thụ chắc chắn chết.

      Nhưng cứu được mạng trở về, lại cứu được trái tim cam chịu chết.

      Dùng Hoán Hồn Thảo để trị liệu thân thể bị thương nặng, rồi dùng kim khâu lại, sau ngày đêm, Lương Chi Hành làm xong chuyện đại phu cần làm, trở ra gặp Đại Hoàng tử đứng ngay trước cửa, : “Thương thế người Nhị Hoàng tử còn có điểm đáng ngại.”

      “Tốt như vậy sao còn đáng ngại?” Đại Hoàng tử thoạt tiên nghe ra ý.

      “Tất cả bây giờ đều phải dựa vào ý chí muốn sống của Nhị Hoàng tử, nếu muốn tỉnh lại, Đại La thần tiên cũng cứu được.”

      “Bổn vương hiểu. Đa tạ Lương đại phu cứu gia đệ, mời các vị quay về.”

      Mọi người đều sửng sốt. La Chẩn nhướn mày, “Đại Hoàng tử, ý ngài là ‘mọi người’ chúng ta quay về hết?”

      “Đúng, mọi người.” Đại Hoàng tử .”Bao gồm lệnh muội.”

      “Ngài muốn cứu Nhị Hoàng tử nữa?”

      “Bổn vương đương nhiên muốn chứ, nhưng bổn vương dựa vào chính mình.” Đại Hoàng tử , “Lệnh muội có mặt ở đây có lẽ Vô Thụ sớm tỉnh lại . Nhưng để cho nữ tử cùng người khác ký kết hôn ước ngồi canh giữ bên giường Vô Thụ, chưa đến chuyện làm hỏng danh tiết lệnh muội, cõi lòng Vô Thụ mang đầy hy vọng mà tỉnh lại, rồi lại phải đối mặt với cần lấy rượu để quên , nghĩa là muốn trái tim của chết lần thứ hai nữa sao? Thay vì như thế, bổn vương tình nguyện lấy tình thân để khiến cho Vô Thụ tỉnh lại, cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian chăng nữa, nếu... có chuyện ngoài ý muốn, coi như là kiếp số Vô Thụ phải chịu.”

      La Chẩn nghe hiểu ngay, những người khác nghe cũng hiểu được. Đây là Đại Hoàng tử muốn La Khởi đưa ra lựa chọn ngay lúc này.

      Nếu muốn cứu Vô Thụ, nhất định phải lấy tâm lòng đến cứu, nếu , đơn giản nên rời xa hoàn toàn, xuất nữa.

      La Khởi ngồi tĩnh lặng lúc lâu rồi ngước đôi mắt đầy vẻ hoang mang lên, mở miệng muốn , lại nhất thời thể đưa ra quyết định dứt khoát, ngậm miệng nữa.

      Phương Tốn sắc mặt lạnh lẽo đứng lặng bên, khó nhìn ra được là trong mắt có tình cảm gì.

      “Tam tiểu thư, mời về thôi, cho dù từ nay ngươi xuất nữa, bổn vương cũng nổi nóng tìm La gia để gây , điểm đúng sai ấy bổn vương vẫn còn phân định rạch ròi. Nhưng nếu ngươi xuất rồi sau đó rời , sợ là tính tình bổn vương có tốt đến nỗi trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị người ta xát muối lên vết thương như vậy.”

      “Nếu như thế, chúng ta cáo từ.” Nếu người ta giữ khách, La Chẩn liền kéo tiểu muội bước .

      Ra khỏi đại môn Vương Phủ, đến trước xe kiệu của nhà mình, La Khởi chợt ngừng bước chân, “Tỷ tỷ, các ngươi về trước, ta muốn mình chút.”

      mình sao?”

      “Phải” La Khởi gật đầu, “ muội muốn mình đoạn đường thử xem.”

      “... Cũng tốt.” La Chẩn vỗ vỗ vai nàng, nhờ tướng công giúp đỡ tiến vào trong xe, cũng trao cho Phương Tốn ánh mắt trước khi màng rèm buông xuống, người sau hiểu ý gật đầu.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Dọc theo phố dài phồn hoa tới ngõ người, từ bờ sông trong vắt thong thả đến cạnh bờ hồ, khi thấy vẻ mặt người phía trước có biểu mỏi mệt rệt mà vẫn chịu dừng lại, Phương Tốn nãy giờ vẫn kín đáo theo phía sau cuối cùng đành phải tiến lại gần, giơ cánh tay cản nàng lại.

      “Khởi nhi, dừng lại.”

      Đôi mắt mông lung của La Khởi định thần lại, “Phương Tốn.”

      ra cũng khó lựa chọn đến vậy.” Vẻ mặt Phương Tốn lúc này y như ông cụ non, ý tứ bi ai hàm xúc ràng, “Nàng chỉ cần trả lời ta, nếu lúc này người nằm ở giường đấu tranh với cái chết là ta, nàng như thế nào? Nếu lúc này ta chết , nàng như thế nào?”

      “... Ngươi muốn cái gì?”

      “Nếu lúc này ta chết , nàng như thế nào? thương tâm chứ? khổ sở chứ? cùng Ngọc Vô Thụ làm đôi chim liền cánh chứ?”

      “Ngươi cái gì vậy?!” Khuôn mặt ảm đạm bấy lâu của La Khởi giờ vì tức giận mà ra mặt, “Lúc này sao ngươi lại có thể như vậy?”

      “Trả lời ta, Khởi nhi.”

      “Ngươi... Ta đương nhiên thương tâm, khổ sở! Nếu… nếu ngươi có gì bất trắc, sao ta vẫn có thể cùng Vô Thụ làm đôi chim liền cánh được chứ? Sao ngươi lại có ý nghĩ tồi tệ về ta như thế?”

      “Như vậy, nếu như là Ngọc Vô Thụ sao?”

      “Cái gì?”

      “Nếu Ngọc Vô Thụ sống được?”

      Sắc mặt La Khởi trắng nhợt.

      “... Ta hiểu rồi.” Phương Tốn cười cách vô lực, “Khởi nhi, nàng vẫn sao?”

      Ánh mắt La Khởi sâu thẳm, “ cho .”

      “Khởi nhi, nàng thích ta.”

      “Phải.” Nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình của , La Khởi gật đầu, “Nếu thích, sao ta lại gả cho ngươi?”

      “Cả đời này, có lẽ nàng thích rất nhiều người.”

      “... sao?”

      “Nhưng nàng chỉ mỗi Ngọc Vô Thụ.” Lời này ra, nỗi cay đắng khôn cùng từ môi Phương Tốn chảy qua yết hầu thấm sâu vào tận đáy lòng. “Thích là gợn sóng nổi bên vòng ngoài của hồ, trôi nổi lan tỏa hời hợt rồi tan biến chứ hề tới được chỗ sâu nhất trong tâm vòng xoáy. Mà chỗ sâu nhất trong tâm nàng chỉ chứa được Ngọc Vô Thụ. Nếu thương thế của trở nặng chữa khỏi được, nàng thương tâm, khổ sở, bởi vì, nàng theo .”

      “Phương Tốn, ta... Có hai vị tỷ phu của ta ở đây, gặp nguy hiểm, hôn ước của chúng ta...”

      “Đừng tự lừa gạt mình nữa, Khởi nhi.” Phương Tốn lắc đầu, “Cũng đừng lo lắng cho ta. Ta mượn rượu giải sầu, say sưa mà phí hoài bản thân mình. Nhưng nàng phải biết điều: ta nàng, hề ít hơn Ngọc Vô Thụ.”

      La Khởi chăm chú nhìn gương mặt tuấn tú, nuốt vào lời “Thực xin lỗi” ra tới cửa miệng. Lúc này, ngàn lần vạn lần lên tiếng đó cũng làm được gì, với ngạo khí của càng cần kia lời xin lỗi cứng nhắc kia.

      ra, nàng cũng muốn cho biết, bối rối và chần chừ của nàng cũng phải chỉ vì sợ tổn thương , mà là lựa chọn lúc này khó cả đôi đường. Bởi vì nàng phát , tình cảm của nàng đối với sâu hơn nàng nghĩ.

      Nhưng, chuyện như thế, thể , cũng nên .
      Halong-ngoc thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 25 : Tình hữu độc chung (Tình duy nhất)

      “Ta muốn chết.”

      “Ta chưa từng muốn chết.”

      “Khi đó, ta chỉ muốn cưỡi ngựa giải sầu mà thôi, biết tại sao trọng tâm ổn định, mất tri giác... Tóm lại, ta muốn chết!”

      Người nào đó dạo vòng qua Quỷ Môn quan trở về, miệng vẫn cứng rắn có thể sánh với sắt với đồng, thấy người nào liền túm lấy người ấy mà nhấn mạnh nhiều lần rằng bản thân mình chưa từng có lòng muốn chết, nhấn mạnh rằng mình tuyệt đối giống với kẻ mà người ta lấy từ “yếu đuối” để định nghĩa.

      “Chi Tâm, ta có...”

      “Được rồi, được rồi, Thụ Thụ, ngươi muốn chết, Chi Tâm biết rồi!”

      “Ta ...”

      “Ngươi có muốn chết, nhưng ngươi biến mình thành kẻ phải chết yểu nha!”

      “Đó chẳng qua là...”

      “Ta biết, ta biết rồi, về sau phải ngoan nha.”

      “... Ngoan cái gì?”

      “Đừng uống rượu chớ gì. Chi Tâm vừa uống rượu, nương tử nổi giận liền, thèm ngủ cùng Chi Tâm. Nếu như ngươi muốn...”

      Tướng công này, thực đáng đánh đòn rồi! La Chẩn nâng tay, “Tướng công, thôi.”

      đâu chứ?”

      “Khởi nhi có chuyện muốn với Vô Thụ, chúng ta đương nhiên thể đứng chỗ này chi cho chướng mắt người ta.”

      Chi Tâm nhìn nhìn La Khởi đứng bên cạnh nương tử, lại hếch mặt lên nhìn cây kia, “Nhưng Chi Tâm còn có lời muốn cùng Thụ Thụ mà.”

      La Chẩn nhướn cao mày liễu, “Chàng có thể còn lời gì để với ?”

      Thấy gương mặt phấn của nương tử có vẻ giận dỗi, Chi Tâm khỏi hơi hơi sợ, quyết định ngắn gọn, vỗ vỗ bả vai cây kia, “Thụ Thụ, nếu ngươi muốn cùng ngủ với Khởi nhi, đừng có uống rượu nữa đó.”

      “... Tướng công, thôi!”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      qua lần sinh tử, phảng phất giống như qua cả đời người, từ khi Ngọc Vô Thụ tỉnh lại, đây là lần đầu tiên hai người đối diện nhau mà diện của người khác.

      “Khởi nhi...” Ngọc Vô Thụ nâng tay muốn vuốt mái tóc giai nhân, lại nghĩ là mình còn có tư cách làm vậy nên từ từ hạ xuống, vẻ mặt đầy lo lắng bất an. Dáng vẻ như vậy lại chọc cho La Khởi bật cười.

      “Ngươi muốn làm gì đó?”

      “Ta cũng biết ta muốn làm cái gì.” Ngọc Vô Thụ dùng ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp hao gầy rất nhiều, “Tuy rằng từ sau khi ta tỉnh lại, ta hề nghe câu oán giận nào của các người, nhưng cũng đủ để tưởng tượng ra đại ca của ta làm khó dễ các ngươi thế nào. Nếu ý thức ta còn thanh tỉnh khi lên lưng ngựa, ta tuyệt đối dồn bản thân đến hiểm cảnh, còn liên lụy đến nàng cùng người nhà của nàng. Khởi nhi, mặc kệ nàng từng đáp ứng Đại hoàng huynh của ta cái gì lúc ta bị thương nguy hiểm đến tính mạng, nếu đó phải là lựa chọn của lòng nàng, có thể đừng để ý đến nó. Nếu ta tỉnh lại đủ để cho bất luận kẻ nào làm chuyện nguy hại đến nàng và La gia.”

      “Cho dù lúc này ta xoay người rời , tổ chức hôn lễ lại lần nữa với Phương Tốn, cũng có thể chứ?”

      “... Có thể.”

      Nhìn vẻ mặt bi thảm như tráng sĩ chặt đứt cổ tay mà vẫn còn gắng gượng giương to hai mắt thể ý kiên cường của , La Khởi lại bị chọc cho buồn cười, “Vô Thụ, ngươi muốn bắt chước đại tỷ phu đó phải ?”

      “Nào có?” Lên án này quá nghiêm trọng, Ngọc Vô Thụ chịu đảm nhiệm, “Ít nhất, ta vĩnh viễn cáo trạng với bên ngoài rằng nàng ngủ cùng ta...”

      “Ngươi... bậy bạ gì đó?” La Khởi thẹn thùng dậm chân.

      “Ta ...”

      “Ngươi còn dám có bắt chước đại tỷ phu, ngươi xem ngươi vừa lời si ngốc gì đó, hiển nhiên là y chang của đại tỷ phu rồi, ngươi... đáng ghét!”

      đấy à? Ngọc Vô Thụ khỏi bắt đầu tỉnh ngộ: chẳng lẽ mấy ngày này ở cùng với Lương Chi Tâm nên bây giờ pha trộn nhiều lắm rồi sao?

      “Đại tỷ phu có nhiều ưu việt mà chịu học, lại bắt chước cái chuyện luôn làm cho tỷ tỷ tức giận đến đau răng kia, Ngọc Vô Thụ, ngươi càng già càng giống con nít!”

      “Ưu việt? Ưu việt nào?”

      “Trong mắt, trong lòng, trong miệng đại tỷ phu vĩnh viễn chỉ có mình tỷ tỷ, mệnh lệnh của tỷ tỷ luôn tuân theo, lời của tỷ tỷ luôn ngoan ngoãn phục tùng. Phu đức tốt đẹp như vậy sao ngươi bắt chước?”

      “Từ xưa đến nay chỉ có phụ đức, làm gì có phu... Khởi nhi?” Mắt sáng của Ngọc Vô Thụ đột nhiên mở lớn, “Khởi nhi?”

      La Khởi lấy đầu ngón tay kéo đuôi bím tóc của mình, đôi mắt sáng thiện mỹ đầy vẻ đắc ý, ung dung hỏi lại, “Sao?”

      “Nàng vừa mới ..”

      “Ta cái gì?”

      “Khởi nhi!” Ngọc Vô Thụ vui mừng kêu lên tiếng, kéo giai nhân lại ôm vào khuỷu tay, “Khởi nhi, ta noi theo đại tỷ phu học tập phu đức nhiều hơn, nàng yên tâm, ta !”

      lại tưởng đấy à? La Khởi biết nên khóc hay nên cười.

      Giai nhân nghi ngờ, Ngọc Vô Thụ vẫn dám lỗ mãng, hỏi bằng giọng nho : “Khởi nhi, nàng chọn ta, trong lòng nàng muốn vậy ư?”

      “Ta có hề hứa với đại hoàng huynh của ngươi cái gì, cũng có ép buộc ta phải đáp ứng cái gì.” La Khởi trộm nhìn sắc mặt thấp thỏm của , cắn môi nhịn cười, “Vô Thụ, đêm qua ta từng nghĩ, nếu trước sau gì chúng ta cũng ở cùng nhau, vì sao trời cao còn bắt chúng ta vòng lớn như vậy? Sau đêm cân nhắc, ta tỉnh ngộ, hóa ra, trời cao làm vậy là muốn chúng ta hiểu được phải biết quý trọng. Nếu chúng ta tách ra, cả hai đều có thể gặp được người khác trong tương lai, nhưng người đúng nhất chỉ có . khi bỏ lỡ cả đời tiếc nuối. May mắn, chúng ta cũng còn kịp.”

      “Khởi nhi...” Ngọc Vô Thụ nâng lên khuôn mặt nhắn bằng bàn của mình, bốn mắt giao nhau, vững vàng lên trong mắt chỉ có hình bóng lẫn nhau, tha thiết , “Đúng vậy, may mắn, chúng ta còn kịp.”

      Thế gian này có hàng ngàn dạng tình , cũng phải là dạng nào cũng có thể đến cuối đường. Lúc ngươi đường có thể gặp rất nhiều người, cũng có thể động tâm rất nhiều lần, tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ có người khiến cho ngươi tin tưởng vào tình duy nhất. Cái người đúng nhất đó, lúc ngươi tìm kiếm tất nhiên cũng hướng về phía ngươi.

      Cứ tin tưởng , thế gian này mỗi người đều tình duy nhất thuộc về chính mình.


      Hoàn
      Halong-ngocMinhnguyen18 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :