1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Si tướng công - Kính Trung Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15 : Mỹ nhân hoa đào nở rộ


      “Hì hì, ông ngoại à, Triều Triều Ninh Ninh kia đến rồi, Dì Ba rất bận nha, có Phương ca ca, còn có Triều Triều Ninh Ninh, Dì Ba phiền chết được à?”

      La Tử Khiêm xin thề, cho dù ba nữ nhi cộng lại cũng làm cho ông hao tâm tổn sức bằng thằng oắt con này. “Bảo Nhi, Triều công tử là bạn tốt của cha mẹ con, theo lý mà , con phải gọi tiếng ‘thúc thúc’ chứ...”

      “A vậy sao, Triều Triều Ninh Ninh thua, còn người thắng là Phương ca ca à?”

      “...”

      “Bảo Nhi.” Có hai thân ảnh xinh đẹp song song từ bên ngoài tiến vào sảnh, “Con lại làm phiền ông ngoại có phải ?”

      “Mẹ, mẹ nhất của Bảo Nhi về rồi, Bảo Nhi vui quá!” Cái miệng nhắn đúng là mật ngọt chết ruồi, thân mình tròn béo bổ nhào ra nghênh đón, “Mẹ có nhớ Bảo Nhi ?”

      “Đồ trứng thối.” La Chẩn cười mắng , vặn cái mũi xuống, “Mau chào phụ thân .”

      Thân mình nho béo tròn ụt ịt cúi lưng, “Bảo Nhi tham kiến phụ thân, cung chúc phụ thân ngày an bình.”

      “Miễn lễ.” Lương Chi Tâm nghiêm trang xong liền lôi kéo bàn tay trắng nõn của nương tử, cười ngây ngô lấy lòng: “Trân nhi, Chi Tâm có đúng ?”

      La Chẩn thản nhiên, “Đúng, tướng công tốt lắm.”

      “Hắc hắc...”

      La Tử Khiêm nhìn nhà ba người của trưởng nữ, lại lần nữa thầm may mắn trong lòng, bởi lúc trước ông có cương quyết giữ ý của mình nên giờ mới được nhìn thấy vẻ mặt nhu tình vô cùng của nữ nhi, thấy cảng đẹp ý hay ngọt ngào đến thế này. Cũng nhờ có hai người này hợp thành đôi, mới dẫn tới nhân duyên tốt đẹp của nữ nhi thứ hai. Nay trong ba nữ nhi, người duy nhất làm cho ông yên lòng lại chính là ái nữ. Aiz ~~

      “Cha, Khởi nhi đâu?” Nghe tiếng thở dài của phụ thân, La Chẩn ngước mắt nhìn liền hiểu : chuyện trong nhà ngay lúc này, điều duy nhất có thể khiến cho phụ thân mặt ủ mày chau cũng chỉ có Khởi nhi.

      “Triều công tử đến đây, thích tham dự bách hoa yến, nên Khởi nhi dẫn đến giữa phố để xem.”

      “Triều công tử lại tới nữa sao?” La Chẩn mỉm cười, “Hôm nay là bách hoa yến, Thành Thủ nhất định tuần thành, mà theo những gì con nghe được ngoài phố, Nhị Hoàng tử hình như cũng vừa quay về kinh rồi.”

      “Hả?” La Tử Khiêm liếc thấy trong mắt trưởng nữ đầy tính toán, biết lại là vì chuyện gì nữa đây. “Vậy phải là càng rối hơn sao?”

      “Cha, cha gấp gáp làm gì? Ai cũng có duyên phận của riêng mình, nếu Chẩn nhi phải tới hai mươi tuổi mới gả làm sao gặp được tướng công? Nếu như vì để gặp được tướng công mà đồng thời phải gặp những chuyện phiền muộn như qua, kiếp sau Chẩn nhi vẫn có thể vui mừng tiếp nhận. Mà nhân duyên của Khởi nhi, chừng bởi vì sóng cả làm gãy tay chèo ban đầu nên cuối cùng có thể càng thu được quả ngọt .”

      “Giống như Trân nhi và Chi Tâm, có phải nương tử?” Lương Chi Tâm nắm bàn tay bé của nương tử, mắt to si ngốc đầy quyến luyến, nhiều năm qua nhưng nở rộ trong lòng vẫn chỉ có vẻ mặt đẹp như hoa của nương tử.

      “Đúng vậy, tướng công, giống như chúng ta.”

      Bảo Nhi vốn xưa nay chấp nhận chuyện cha mẹ nhà mình động chút lại trình diễn màn ân ái, bĩu bĩu cái miệng nhắn, nhưng lại dám lỗ mãng ở trước mặt mẫu thân nên đành phải hạ giọng : “Ông Ngoại, nhìn Bảo Nhi nè, nhìn Bảo Nhi nè, mẹ gả cho phụ thân mới có Bảo Nhi đáng đó nha. Dì Ba nhất định cũng có, nhưng, nhưng, nhưng có đáng như Bảo Nhi đâu nha!” vừa xong mông đít núng nính lãnh ngay phát tay của mẫu thân nhà , “Đó đó, mẹ chỉ phụ thân, thương Bảo Nhi, Bảo Nhi muốn khóc lắm nha ~~”

      La Tử Khiêm đứng cạnh mỉm cười: có lẽ, ông nên nhìn thoáng chút, cứ để cho tiểu nữ nhi tự do tự tại lựa chọn người mà nàng muốn .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Bách hoa yến. Trước mặt là cảnh xuân rực rỡ, thời điểm trăm hoa đua nở cũng là lúc các gia đình đồng loạt đem những loại kỳ hoa dị thảo nhà mình ra đặt trước cửa, trong các ô đều chứa cây cỏ xum xuê được xem là điềm tốt. Những nữ nhi phơi phới thanh xuân qua lại giữa những dãy phố, tai cài hoa tay cũng cầm hoa, hoa với người như hình với bóng, có thể người so với hoa kiều hơn, hoa phản chiếu vào làm cho người thêm tươi hồng hơn. Khắp nơi đều là hoa thơm cỏ lạ khiến cho thành Cao Duyên vốn bốn mùa đều là mùa xuân căng tràn đầy sức sống, giờ này trở thành “vương quốc của các loài hoa”, hình ảnh các loài hoa có thể thấy khắp nơi khắp chốn giống như thiên cảnh giữa nhân gian.

      Triều Ninh khen dứt miệng: “ đến Ngọc Hạ biết bao nhiêu lần, hôm nay cuối cùng mới gặp và thưởng thức bách hoa yến rầm rộ đến thế này, chuyến này rất tốt nha, chuyến này rất tốt.”

      La Khởi gật đầu : “Nếu lại xem lần nữa vào ban đêm càng làm cho ngươi tán thưởng hơn đấy, trước cửa từng nhà đều treo lên những lồng đèn đỏ uốn theo hình dạng của các loài hoa, các gian tửu lâu đều đưa ra giới thiệu các món ăn lấy ý tưởng từ hoa, các phường ca múa còn có thể mời các đào kép bình thường chỉ có thể nhìn thấy đài ra diễn vai tiên tử rắc cánh hoa để chúc phúc cho dân chúng đường, bảo đảm ngươi nhớ mùi hoa này đến ngày này sang năm.”

      “Tốt quá, ban đêm nhất định xem nữa, hình ảnh thế thời hưng thịnh sao có thể bỏ qua?”

      La Khởi che miệng cười duyên: “Xem hoa sao, chỉ cần đừng bị ‘loạn hoa’ mê hoặc mắt là được rồi. Triều công tử lúc nào cũng phải nhớ trong nhà còn có cây Mẫu Đan quốc sắc thiên hương đó.”

      Nửa năm trước Triều Ninh cưới vợ, vợ tên là Mẫu Đan, đẹp mà thông minh, tuy là quan hệ thông gia giao dịch giữa các nhà gia thế, nhưng sau hôn lễ tình cảm hai bên lại là mưa dầm thấm lâu, cho dù phải như keo như sơn nhưng cũng được xưng tụng tình thâm như bướm có đôi. Vì giao thương buôn bán, La Khởi vẫn thường chạy qua chạy lại giữa Ngọc Hạ và Hàng Hạ, nên trở thành bạn thân khuê phòng với Triều phu nhân.

      Triều Ninh chắp tay thi lễ, “Tam tiểu thư có lời dạy bảo, tiểu sinh xin ghi khắc trong lòng dám quên.”

      Tiểu sinh? La Khởi áp chế tâm tình đột nhiên trở nên kích động bởi nghe thấy hai chữ này, mỉm cười: “Vậy mới được chứ, ta nhất định quên tốt vài lời dùm các hạ trước mặt Mẫu Đan.”

      Hai người chuyện trò vui vẻ, chế giễu lẫn nhau, hề có ý mập mờ gì ở đầu mày đuôi mắt, thẳng thắn kiêng kị. Nhưng trong mắt người ngoài, lại có cách giải thích khác.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      “Thành Thủ khoáng đạt ơi ~~”

      “Thành Thủ khoáng đạt ơi, nhìn bên này nè!”

      “Thành Thủ...”

      Những tiếng nũng nịu nối tiếp nhau, cành hoa túi hương được ném qua dứt, mà tất cả đều hướng về chỗ là trong tay hoặc trong áo của Thành Thủ phóng khoáng lạc quan.

      Phương Tốn từ tốn điều khiển cương ngựa, sắc mặt ôn hòa thản nhiên, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nhìn sang hai bên đường để gật đầu chào hỏi dân chúng, hết thảy đều là thái độ vô cùng cẩn thận giống với thiếu niên tuổi vừa đôi mươi. Tất cả các vật được ném tới nếu trúng vào tay đều được nhận mà hề có vẻ miễn cưỡng chút nào, ngẫu nhiên cầm trong tay hoặc để trong lòng, rồi trao sang tay cho người tùy tùng bên cạnh. Đối với tâm ý tốt của những thiếu nữ, thể coi khinh, nhưng cũng tỏ vẻ vui vẻ mà nhận lấy.

      Nhưng, giữa rừng ánh mắt của chúng sinh bỗng nhìn thấy được khuôn mặt xinh đẹp hơn cả trăm hoa kia, cũng nhìn thấy lúm đồng tiền tuyệt mỹ của người trong lòng lại nở rộ vì nam nhân khác đứng bên cạnh, gương mặt tuấn tú trẻ tuổi nhưng chín chắn chợt trở nên căng thẳng, giục ngựa nhanh chóng chạy sang, đưa tay sang hướng tùy tùng : “Chuyển hoa cho ta.”

      Trong mái hiên bên này, La Khởi vừa ngẩng mặt mới hay là mình vừa lúc gặp được đội tuần tra của Thành Thủ, bởi thế nên mới nhìn sang Phương Tốn cười cái, bó hoa tươi được tung ra từ trong bàn tay người kia, chính xác như đặt để mà rơi vào khuỷu tay của nàng.

      “Ơ kìa...” Tiểu hài tử chết tiệt này làm trò gì vậy? Do dù trái phải và sau lưng có mọc thêm mắt La Khởi cũng biết chắc là giờ này khắc này mình thành tiêu điểm cho mọi người chỉ trỏ bàn luận, hơn nữa, ánh mắt của những thiếu nữ cài trâm hoa phảng phất dường như càng lúc càng trở nên dày đặc nhọn hoắt như muốn đâm sâu xuyên thủng lưng mặt nàng thành cái rổ cũng chưa chắc gì hết giận.

      “Hữu xạ tự nhiên hương.”* Triều Ninh cười cười nhưng có thâm ý khác, “Tam tiểu thư, hóa ra phải chỉ có mình tại hạ quản ngàn dặm xa xôi tìm đến chỉ mong thấy được nụ cười giai nhân, mà còn có thiếu niên hào theo bên cạnh ngưỡng mộ nữa kìa.” (* nguyên văn: 桃李不言,下自成蹊 – đào lý bất ngôn, hạ tự thành khê: cây đào cây lý biết , nhưng dưới gốc vẫn sinh ra đường mòn - thiên hạ tự tìm đường đến bên chúng. Beta-er)

      La Khởi trừng mắt liếc cái, dùng ánh mắt mà nhắn nhủ: các hạ có thể trợ giúp, cẩn thận kẻo ta “ tốt” trước mặt Mẫu Đan đó nha!

      Triều Ninh dùng cái nhíu mày để trả lời lại: ta và Mẫu Đan ý hợp tâm đầu, sợ lời ong tiếng ve của người ngoài làm ảnh hưởng, Tam tiểu thư vẫn nên chú ý bản thân cho tốt . “Thành Thủ đại nhân, lâu gặp rồi.”

      La Khởi sửng sốt, đưa mắt nhìn sang nhưng Phương Tốn xuống ngựa tới, vả lại thẳng tới trước mặt nàng mới dừng lại bước chân.

      “Khởi nhi, ngày mai là ngày nghỉ của ta, nàng đáp ứng theo giúp ta du hồ.”

      “Ta khi nào...”

      “Còn nhớ là tốt rồi, ta trước, có việc gì về nhà chuyện sau.” Thành Thủ là thiếu niên mạnh mẽ đến nhanh mà cũng nhanh, lên ngựa tiếp tục thực thi công vụ.

      Đôi mắt đẹp của La Khởi chớp chớp, hơi hơi mơ hồ như lọt vào sương mù.

      “Trường Giang sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả uý nha.” Triều Ninh vỗ tay, “Khởi nhi, ngươi lọt vào tầm ngắm rồi.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 16 : Rối bời Mỹ nhân tâm 1

      “Vô Thụ, liền mạch nhiều năm như vậy, nếu lúc này mà làm mừng thọ năm mươi cho Quốc Hậu sợ là ngươi vẫn chưa quay lại chừng?” lầu của quán trà bên đường, gương mặt như ngọc khi xưa giờ có thêm bộ râu, khóe mắt nhiều thêm vài nếp nhăn, các ngón tay nắm ly trà xanh, Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp cười hỏi nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện.

      Giống người kia bị năm tháng thời gian mài mòn thay đổi, Ngọc Vô Thụ cũng bớt vài phần thanh thoát, nhiều hơn chút chững chạc, lắc đầu: “Sớm biết vùng biên giới đó có thể sống an ổn, nên thường quay về kinh đô.”

      “Chỉ vậy thôi sao?” Ngọc Thiên Diệp đảo mắt liếc cái.

      Ngọc Vô Thụ thờ ơ mỉm cười, “Tấn Vương thúc cần gì phải cười Vô Thụ? Tấn Vương gia phong lưu phóng khoáng ngày xưa giờ lại ru rú trong nhà, rời xa cuộc vui, chẳng phải cũng giống vậy thôi đó sao?”

      Ngọc Thiên Diệp hơi buồn, lắc đầu thở , “Hỏi thế gian tình là gì, thẳng dạy hồn người mộng hướng theo. Nếu được trở về thời khắc đó, ta vẫn nguyện lòng quen biết Phạm Dĩnh, chẳng sợ biết là ngày sau đau thắt gan đứt ruột.”

      Nếu trở về thời khắc đó... Ngọc Vô Thụ hạ mi giấu mắt, phiền muộn vô hạn.

      Tấn Vương Thúc nhắc tới Phạm Dĩnh, phải mất lát mờ mịt suy nghĩ mới tìm ra được từ trong ký ức gương mặt tuyệt sắc, mới nhớ lại Tấn Vương thúc chính bởi vì nàng mà từ bỏ cả bụi hoa, nhớ lại chính mình cũng từng đàm thơ luận từ, trò chuyện rất hòa hợp cùng nàng. Thế nhưng năm đó, bản thân mình sao lại ngu ngốc đến thế để đến nỗi chỉ vì phần nam tính tinh khiết đột nhiên cảm thấy tán thưởng nàng mà đau thương đánh mất cả kiếp này?

      Nếu trở về thời khắc đó, nhất định quay bước chân đuổi theo tiểu nhân nhi, dắt tay nàng, với nàng: từ đầu đến cuối, trong lòng chỉ mình nàng.

      Năm đó, dưới ảnh hưởng của thói kiêu ngạo ngông nghênh, rời xa kinh đô bởi nghĩ như thế là tốt lắm, rồi vượt qua được quá khứ thôi. Thế nhưng nhiều năm trôi qua, thời gian cứ chậm rãi qua trước mắt, khi tỉnh nhất định phải nhớ đến nàng, khi trong mộng cũng là nàng, mở mắt là nàng, nhắm mắt là nàng, nhìn nước cũng thấy nàng... Có khi đêm dài ngủ, ngồi dưới ánh trăng bên cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp từ từ ra trước mắt, vươn tay, vẻn vẹn chỉ cảm thấy được từng cơn gió xuyên qua giữa những ngón tay... Người nọ lưu lại cho chỉ là nhớ nhung ngớt, mà còn có tương tư đến thấu xương.

      Nhưng chính bởi vì tương tư càng sâu càng dám trở về. Chỉ sợ sau khi trở về phải đối mặt với tình huống La Khởi có người xa lạ nào đó làm phu quân. Mắt thấy vẫn còn có thể nhớ nhung thôi thiên hạ xinh đẹp trong lòng, nếu thấy sờ sờ trước mắt làm sao mà chịu nổi?

      Nhưng, vẫn trở lại đấy thôi.

      “Sau khi ngươi trở về tới thăm La gia Tam tiểu thư rồi chứ?”

      Ngọc Vô Thụ lắc đầu, “Nàng... sao rồi?” Phụ hoàng tiếc lấy thánh chỉ truyền lệnh buộc quay lại vùng đất này. Bởi thế, chuẩn bị chu đáo để đối mặt với những việc có thể khiến chịu nổi, hay là những tra tấn mà có thể phải trải qua.

      “Nàng...”

      Ngọc Thiên Diệp định chợt nghe dưới đường làn sóng tiếng ồn ào. Hai người theo bản năng nhô đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xem chuyện gì.

      Tất cả các cặp mắt của dân chúng đều tập trung người thiếu niên, nhìn thấy rất ràng hai tròng mắt đầy thâm tình, tay giơ lên bó hoa rồi bỏ vào cánh tay của nữ tử xinh đẹp tuyệt trần nhất. Nữ tử này đầu tiên là nhìn xuống như có vẻ thẹn thùng, nhưng khi đôi mắt như hồ thu kia từ từ ngước lên cùng người nam tử bên cạnh nhìn nhau đầy vẻ bất đắc dĩ...

      “La Tam tiểu thư cũng sắp đến tuổi hai mươi rồi mà vẫn có vị thế tốt như vậy, hổ là nữ nhi La gia.” Bàn kế cận cách màn trúc có giọng châm biếm của khách uống trà cất lên.

      “Ngươi ghen tỵ chứ gì? Cưới được nữ nhi La gia chỉ có được giai nhân như hoa như ngọc, mà còn có thể có gia sản mấy đời cần lo lắng, nếu ngươi có bộ dạng tuấn tú như Thành Thủ người ta, cũng đạt được Trạng Nguyên hay tiến sĩ gì gì đó, tệ lắm cũng có thể cưới thiên kim tiểu thư làm vợ.”

      “Nhảm, nữ nhi La gia bộ dễ cưới như vậy sao? Ai trong các nàng cũng đều là hoa có gai cả, đâm chết người cũng đền mạng! Những người kia nữa, chỉ cần tới La Tam tiểu thư thôi, những người dám lôi kéo chú ý của nàng là ai chứ? Năm xưa có đường đường là Nhị Hoàng tử ái mộ, mặc dù tới đâu, nhưng ngay sau đó lại có vị thương nhân giàu có nứt đố đổ vách ở Hàng Hạ chăm chỉ đến cầu hôn, tại lại thêm vị Thành Thủ phóng khoáng lạc quan này nữa, có ai trong những người này là kẻ dễ bắt nạt...”

      Sắc mặt Ngọc Vô Thụ căng thẳng, đột ngột cầm lấy cổ tay Ngọc Thiên Diệp, “Tấn Vương Thúc, Khởi nhi nàng... Nàng còn chưa có... Nàng...”

      “Nàng chưa thành hôn, vẫn là khuê nữ.” Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp còn là Vương gia cuồng vọng lỗ mãng kiêu căng nhàn hạ năm đó nữa, chỉ mong điệt nhi đừng khổ sở vì tình giống như mình, chỉ nguyện nhân gian này bớt nam nhân phóng khoáng lại oán hận nữ nhi.

      “Khởi nhi... chưa thành hôn?” Sắc mặt Ngọc Vô Thụ đầu tiên là mờ mịt, sau đó vẻ mừng rỡ như điên thay thế cho vẻ buồn rầu trầm trọng trải qua nhiều năm đè áp giữa lông mày, nội tâm nhảy nhót hân hoan vô cùng, Khởi nhi có lấy người khác, Khởi nhi vẫn là tiểu nương độc thân, Khởi nhi... còn có cơ hội, còn có cơ hội vãn hồi tình kiếp này của mình!

      “Khởi nhi ————” thậm chí thể bình tĩnh mà xuống lầu theo đường bình thường, mà leo trèo bấu víu cửa sổ thả người xuống, hướng về phía chỗ sóng người bắt đầu chuyển động mà tới, thẳng tìm tới chỗ Phương Tốn vừa rời .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Triều Ninh tiếp nhận cành hoa hồng vừa mua được từ người bán hoa, trước mặt La Khởi vui cười : “Tam tiểu thư, tặng cho ngươi.”

      La Khởi tức giận liếc xéo tên bạn xấu này, “Nếu ta chưa gả Hiệt nhi ra ngoài lúc này lập tức kêu nàng đánh các hạ trận sướng tay.”

      “Tam tiểu thư quá tàn nhẫn rồi, tại hạ thay Tam tiểu thư tích góp nhân khí, Tam tiểu thư nên cười tươi mà tiếp nhận mới phải.”

      Thích xem náo nhiệt đến cao hứng rồi phải ? Đôi lông mày cong của La Khởi nhíu nhíu, nhận hoa, rồi thình lình giữ chặt vị người đẹp hết thời đứng bên cạnh, “Tỷ tỷ à, vị công tử này tài mạo hơn người, dùng hoa diễn tình, hy vọng vui lòng nhận cho.”

      “Khởi nhi ngươi...” Triều Ninh cứng lưỡi.

      Triều công tử khéo léo đến thế mà giờ lại đâm ra ngơ ngác, vị tỷ tỷ được tặng hoa nên hai gò má trở nên đỏ thắm tiến sát lại, “ biết công tử đại danh quý tánh gì, nhà ở nơi nào, trong nhà còn cha mẹ hay , thiếp có thể dệt, có thể thêu, có thể viết chữ, có thể mãnh lực phòng lớn, tuyệt luân trong phòng bếp...”

      Triều Ninh muốn chạy trốn nhưng góc vạt áo rơi vào trong tay đối phương, “Ta nhất kiến chung tình đối với công tử, sinh lòng ái mộ, đời này kiếp này tất nhiên rời xa, sinh tử đều theo chồng, trung trinh như , giúp chồng dạy con, sinh con dưỡng cái...”

      Ngay lập tức, Triều công tử đổ mồ hôi lạnh trán, toàn thân xấu hổ; Tam tiểu thư quay mặt sang hướng khác, đầy vẻ muốn cười mà ráng nhịn. hết sức vui vẻ thôi chợt nghe tiếng hét lớn truyền tới từ đỉnh đầu ——

      “Mau tránh ra!”

      Đó là...

      La Khởi ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh đột nhiên trợn lên: Ngọc Vô Thụ?... Ngọc Vô Thụ từ trời giáng xuống?

      Nhưng theo hướng tiếng hét vừa rồi ràng là thấy Ngọc Vô Thụ tiến đến, mũi chân dừng đỉnh đầu người đường, người nọ chưa kịp phản ứng đổi đến đầu vai vị khác, mượn lực bày thế như thế, tìm khe hở bất kỳ để mực thẳng tiến đến nơi này.

      “Ngươi là...” Thiệt hay giả? La Khởi còn hoài nghi hai mắt của mình, vòng ôm cách biệt lâu ôm nàng vào trong.

      “Khởi nhi, Khởi nhi, Khởi nhi, Khởi nhi...” khoảnh khắc này, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể gọi ra hai chữ này.

      “Ngươi... Ngọc Vô Thụ?” Vì muốn xác định, La Khởi vài lần muốn đẩy người ra khỏi khuôn ngực này, nhưng đều bị sống chết đè lại.

      “Khởi nhi...” Nàng chưa lập gia đình, chưa thuộc về người khác, còn có tư cách đoạt lại nàng, có cơ hội tìm về tình say đắm duy nhất kiếp này, tốt, tốt, tốt...

      Bên kia, Triều Ninh vất vả mới đoạt lại được góc vạt áo của mình, lúc nhanh chân chạy điên cuồng, quay đầu thoáng nhìn thấy La gia Tam tiểu thư trong hình huống khó xử khỏi vui vẻ ra mặt: ha ha, náo nhiệt tới nữa? Xem ra, lần này Ngọc Hạ là mở rộng tầm mắt à nha.

      Đêm đó, gia yến của La gia quả náo nhiệt, mấy con rể từ nơi khác đến tham gia, cả sảnh đường rực rỡ, nhưng dòng khí lưu chuyển lại đầy mờ ám.

      Trong tiệc rượu, Lương Chi Tâm vừa ăn cháo thịt, vừa hỏi nương tử lau môi cho : “Trân nhi, Khởi nhi thích ai vậy?”

      “Tướng công thấy sao?”

      “Chi Tâm biết, nhưng mà Chi Tâm chỉ thích Trân nhi, Trân nhi tốt nhất, Trân nhi chỉ thích Chi Tâm!”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 17 : Rối bời Mỹ nhân tâm 2


      Phương Tốn sau khi được bổ nhiệm làm Thành Thủ từng được Hoàng gia cấp khuôn viên hoa lá tốt tươi để làm Phủ Thành Thủ, nhưng khéo léo từ chối. Ngay tại hậu viện của nha môn gian nhã thất để cho người làm việc ngủ lại khi bận rộn. Bình thường vẫn lấy La phủ làm nhà, năm đó sau khi La Tử Khiêm biết chăm chỉ khổ công học hành muốn thi công danh dành riêng cho tòa tiểu viện.

      chính là người kia?” ngày, Phương Tốn nhanh chóng giải quyết xong vụ liền ba chân bốn cẳng quay lại La phủ, hỏi thăm người giúp việc tìm được La Khởi cúi đầu thêu thùa ở Hoa Hiên, mở miệng liền hỏi câu này.

      La Khởi liếc lên nhìn, “Tự dưng đầu đuôi hỏi gì đó?”

      “Nàng biết ta hỏi gì mà! Ngọc Vô Thụ, Nhị Hoàng tử, trừ ra ta còn có thể hỏi tới ai?” Khuôn mặt tuấn tú của Phương Tốn căng thẳng, “Bởi vì mà nàng chậm chạp tiếp nhận ta, đúng ?”

      “Đúng cái gì?” La Khởi tức giận, “Nhận hay tiếp nhận ngươi liên quan gì đến ?”

      “Bộ ta là đứa ngốc đấy à? Mấy năm nay, ta biết trong lòng nàng có người khác, cũng từ từ dò hỏi người bên ngoài nên biết là ai. Ta còn tưởng rằng ta phải tranh đấu với cái bóng kia đến cùng. Nhưng ngờ rằng cái bóng này thế mà giờ trở lại, hơn nữa, vẫn như cũ...” Vẫn như cũ chưa thành hôn. Với tính tình của Khởi nhi, nếu Nhị Hoàng tử là chồng người khác, bất kể là hay nàng đều dứt khoát chấm dứt mà có bất cứ vướng bận gì. Nhưng chả hiểu thế nào mà đối thủ lớn mạnh nhất đến nay vẫn có tư cách tranh giành trái tim của giai nhân.

      “Từ trước tới nay, chính bởi vì nên nàng mới chịu tiếp nhận ta.”

      phải.” La Khởi châm kim vào gấm vóc nữa, chậm rãi đứng lên, gương mặt xinh đẹp đọng lại ý tứ nghiêm túc, “ có Ngọc Vô Thụ ngươi cũng chỉ là đệ đệ của ta. Phương Tốn, đừng lãng phí thời gian ở chuyện mang đến kết quả, được chứ?”

      “Chuyện có kết quả? Mười năm trước, nếu ta ra chí nguyện đời ta là thi Trạng Nguyên và làm quan sợ là mọi người xung quanh ta đều cười ta là biết tự lượng sức mình. Nếu phải là vì muốn cưới nàng làm vợ, vì để xứng đáng với nàng, ta có thể an phận làm người hầu kiếm cơm ở La gia, hà tất phải phấn đấu để có công danh làm gì, làm quan làm chi?” (* chí nguyện: chí hướng & nguyện vọng)

      Lại nữa rồi. Từ sau khi Phương Tốn là tình cảm của mình, lời này xuất giữa hai người biết bao nhiêu lần. Mỗi lần nghe lời tự bạch trắng ra thế này, đối mặt với ánh mắt mang đầy nhiệt thành trẻ trung kia, lần nào cũng làm cho La Khởi đau đầu thôi.

      Trước đây chẳng bao lâu, nàng cũng từng nghe qua lời tương tự, cũng nhìn thấy cùng loại ánh mắt cảm động, nhưng, kết quả như thế nào?

      Phương Tốn thậm chí còn trẻ tuổi hơn so với người kia, cũng sắp sửa đối mặt với nhiều vô số kể các loại mê hoặc, nàng tin vào nhân phẩm của , nhưng tin vào tình cảm vốn rất hay thay đổi thất thường. Cả đời này, bị khí chất nhiệt tình thiêu đốt lần như vậy là đủ lắm rồi, thể nào còn muốn thêm nữa.

      Nàng phải tỷ tỷ, thế gian này cũng tỷ phu thứ hai. Nàng quá nghiêm khắc, lại trước sau gì cũng học được cách thỏa hiệp, nhất định bị tổn thương. Mà vết thương được gây ra bởi chữ tình, cho dù biểu bên ngoài da là hoàn hảo vô khuyết, nhưng phía dưới da vẫn có chỗ sẹo liền được kéo dài vào tận bên trong, dày vò mãi cho đến khi trái tim ngột ngạt thể chịu nổi muốn biến thành hư . Nàng muốn nếm lại lần nữa cái cảm giác bất lực khi thấy việc cho dù chuyển biến xấu nhưng giằng dai kéo dài mãi mà phục hồi lại được như cũ. Có lẽ sau này, dưới áp lực của thế tục, nàng cuối cùng rồi cũng phải lấy chồng lập gia đình, nhưng vị hôn phu của nàng phải là nam tử thành thục ổn trọng, giữa hai người cần có tình nhiệt liệt, chỉ có gắn bó nhàng thân tình, làm đôi phu thê tương kính như tân giống như rất nhiều nam nữ thế gian thế là đủ rồi. Cho dù đường đời có biến động, cũng cần phải sợ hãi đánh mất.

      “Phương Tốn, tỷ-đệ là tỷ-đệ, ngươi nhất định phải lẫn lộn nó với tình nam nữ làm gì? Từ đâu mà ngươi cho là ta thích hợp làm thê tử của ngươi?”

      phải ‘thích hợp’, mà là nhận định của ta, ta nhận định phải là nàng, biết ?”

      .” “Nhận định” kiểu này nàng hoàn toàn cách nào chấp nhận giống được. “Rồi ngày ngươi ràng, ‘thích hợp’ là cái ổn thỏa nhất. Chỉ bằng ‘nhận định’ cũng thể làm biến mất tất cả những cái vốn thích hợp lẫn nhau được.”

      “Nàng chỉ nhớ đến chuyện giữa nàng và Ngọc Vô Thụ thôi sao?” Phương Tốn buồn bực nhăn lại mày dài, “Bởi vì , nàng đâm ra sợ hãi tình cảm, nàng dám người cũng dám đón nhận tình , hay là tóm lại bởi vì trong lòng nàng luôn luôn chỉ có ?”

      “Aiz, Phương Tốn, ngươi...” La Khởi lắc đầu, “Sao ngươi cố chấp như thế? Ta với ngươi rồi, có hay có Ngọc Vô Thụ chúng ta đều khó có khả năng cùng nhau. Ta, vui...”

      được !” Sắc mặt Phương Tốn trở nên u, nghiến chặt khớp hàm, “Lời tương tự, trước khi nàng định thay đổi đừng lại cho ta biết.”

      “Như vậy, ngươi hiểu rồi có phải , ngươi...”

      “Ta buông tay, Khởi nhi, Nhị Hoàng tử là đối thủ rất mạnh, nhưng ta vẫn buông tay, !” Phương Tốn xong, giống như sợ La Khởi lời gì đả thương người nữa nên nhanh chóng quay bước .

      La Khởi xoa trán thở dài, Ngọc Vô Thụ xuất , làm cho tất cả mọi việc trở nên loạn hơn rồi, đúng ?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      “Vô Thụ, lần này gặp phụ hoàng bị thúc giục hay bức hôn gì nữa chứ?” Đại Hoàng tử Ngọc Vô Phong kích động chào đón hoàng đệ mới vừa từ trong thư phòng của phụ hoàng ra, hỏi.

      Ngọc Vô Thụ nhún vai cười, “ , nhưng có ép buộc.”

      “Đệ nha, đúng là hết thuốc chữa.” Đại Hoàng tử nghĩ cách nào cũng thông tại sao Hoàng gia lại xuất dị số như thế. “ khi nhận định phải là nàng như thế, sao tiếp theo xin phụ hoàng hạ thánh chỉ, La gia nàng theo mà được à?”

      , đệ muốn ép nàng, đệ cưới nàng là vì muốn cho nàng vui vẻ, ép nàng ở đây nghĩa là làm trái với ước nguyện ban đầu của đệ, phải của mình đừng nên ham muốn”

      phải là hết thuốc chữa bình thường nữa rồi.” Đại Hoàng tử lắc đầu, mọi việc liên quan đến La gia Tam tiểu thư, từ lâu giơ tay đầu hàng khuyên bảo đệ đệ đầu cứng như đá kia nữa rồi. “Đúng rồi, ta tới tìm đệ là vì muốn dẫn ngươi xem con ngựa ‘lửa hồng’ của ta, là giống ngựa quý từ Tây Vực đưa tới, cực phẩm trong cực phẩm thế gian khó cầu.”

      Đề cập đến con ngựa thích, hai mắt Đại Hoàng tử sáng lên như sao. Vẻ mặt kia làm cho Ngọc Vô Thụ hiểu được, tiếng “Chúc mừng” trở thành từ nhàm chán trong lỗ tai của vị hoàng huynh ngựa như cuồng này, nên buộc lòng trưng vẻ mặt phục tùng mà theo.

      “Lửa hồng” toàn thân đỏ đậm như lửa, vươn thân cao chân, trán rộng mông hẹp, con ngựa tốt cực phẩm, đồng thời cũng là con ngựa mạnh mẽ mấy trăm năm khó gặp. Đại Hoàng tử mặc dù nó đến tận xương nhưng có nó trong tay ba tháng rồi mà vẫn chưa hàng phục được nó, gặp thất bại liên tục, chỉ thỉnh thoảng mới cưỡi được nó mà thôi.

      “Vô Thụ, có muốn thử chút hay ? Nếu đệ có thể hàng phục được nó, vi huynh nguyện ý bỏ thứ thích mà đem nó cho ngươi liền.”

      Nhị Hoàng tử cười khổ: hoàng huynh này biết mình kỹ thuật cưỡi ngựa kém huynh ấy xa, vậy là có ý muốn chế giễu phải ? “Đại hoàng huynh, nếu như đệ hiểu rằng huynh rất quý đệ, đệ hoài nghi là huynh đây cố ý hại đệ đó.”

      “Ngay cả thử cũng dám thử phải là phong cách của Vô Thụ nha.”

      “Cung kính bằng tuân mệnh, tại đại hoàng huynh xem trọng đệ đó thôi!” Ngọc Vô Thụ cố ý muốn dọa ngựa giật mình nên phi thân lên bên lưng “lửa hồng” đứng giữa sân người kềm cương. Nhưng thân thế chưa ổn định bị “lửa hồng” dựng thẳng chân sau xoay tròn tại chỗ như cơn lốc quăng ra ngoài.

      Đại Hoàng tử đoán trước được nên phi thân ra tiếp được, sau khi giúp vững vàng đứng chân xuống đất đắc ý cười : “Lửa hồng tầm thường đúng ?”

      “Tốt lắm đó, đại hoàng huynh.” Ngọc Vô Thụ kinh hồn ổn định như lúc đầu, lắc đầu cười gượng, “Thế ngày kia nếu vi đệ muốn sống, tất nhiên tìm đến Lửa hồng hỗ trợ, gãy tay chặt đầu tùy nó lựa chọn.”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18 : Rối bời Mỹ nhân tâm 3


      “Khởi nhi!” Ngọc Vô Thụ đuổi theo giai nhân, nhớ tới lúc trước thỏa tình ôm nàng ở đường khiến giai nhân oán hận nên dám đường đột thêm nữa, chỉ giang rộng cánh tay chặt chẽ chặn đường , “Sao thấy ta lập tức rời ?”

      muốn hẹn giai nhân thăm lại chốn xưa mà lại sợ nàng chịu đồng ý, nên mượn Lương Chi Tâm nhờ vả thỉnh La Chẩn hỗ trợ. La Đại tiểu thư lấy đôi mắt sáng trong veo gợn sóng nhìn chằm chằm vào lúc lâu, cuối cùng nhíu mày gật đầu, thay hẹn người ấy đến. Nhưng lại ngờ rằng, La Khởi vừa thấy người trong đình là liền xoay người rời . Chẳng lẽ giống như ôn dịch hay sao?

      “Ngươi thế mà cũng làm cho tỷ tỷ giúp ngươi được?” Trong đôi mắt hạnh của La Khởi là đốm lửa , “Gạt ta ngươi đắc ý lắm ư?”

      “Ta xin đại tỷ giúp ta, nàng đồng ý gặp ta sao? Từ sau tiệc tối ngày đó, nàng coi ta như rắn rết, ta bước vào cửa trước nàng liền trốn ra bằng cửa sau, nếu có chiêu này, làm sao mới có thể gặp được nàng?” Ngọc Vô Thụ bĩu bĩu môi rất ủy khuất.

      “Gặp ta làm cái gì? Những gì nên , nên làm, chẳng phải làm hết từ vài năm trước rồi sao? Ngươi lại đây làm cái gì?” Tiếng mềm mại của La Khởi mang theo cỗ oán khí, biến lời thành mưa băng ném vào mặt .

      “Khởi nhi, mấy năm nay, ta... ta nhớ nàng, rất nhớ.” Ngọc Vô Thụ nắm bàn tay mềm mại của giai nhân, sau khi bị gạt ra lại kiên cường bất khuất chạm vào lần nữa, lại lần nữa bị gạt ra, đành phải mạnh mẽ ép buộc tay mình vươn ra nữa mà chỉ đem ánh mắt si ngốc cuốn lấy gương mặt xinh đẹp kia, “Khởi nhi, nàng có từng nhớ đến ta ?”

      La Khởi cười, “Nhớ.”

      “Khởi nhi?” Đôi mắt Ngọc Vô Thụ chợt sáng ngời lên.

      “Nhớ đến thất vọng, nhớ đến tuyệt vọng, nhớ đến khác biệt giữa hai người!” La Khởi quay đầu, muốn để cho thấy hai mắt nàng đột nhiên trở nên ẩm ướt, “Vào thời điểm ta còn nhớ đến ngươi nữa, ngươi lại trở về. Ngọc Vô Thụ, vì sao ngươi cứ phải xuất ở trước mắt ta, vì sao thể để cho ta yên ổn sống qua ngày? Vì sao ngươi mới trở lại làm nhiễu loạn cuộc sống trước kia của ta? Ngươi... đáng giận, ngươi đáng giận!”

      “Khởi nhi...”

      cho phép chạm vào ta!” Lại lần nữa, La Khởi hất bàn tay muốn cầm tay nàng, lớn tiếng quát.

      “Được, chạm vào, chạm vào.” Ngọc Vô Thụ giấu bàn tay mà rất khó quản chế ra sau lưng, “Khởi nhi, lần này ta trở về, cho tới bây giờ hề muốn làm nhiễu loạn sinh hoạt của nàng. Ta nghĩ rằng nàng là... danh hoa có chủ, lòng ta chuẩn bị xong để chịu lăng trì, nhưng ngay thời khắc biết được nàng vẫn là tiểu nương độc thân...” Trong thoáng mừng như điên khiến cho rảnh mà suy tư về bất kỳ vấn đề khác, chỉ thầm nghĩ làm cách nào nhanh nhất để có thể ôm vào lòng thiên hạ vẫn luôn luôn chiếm cứ chỗ vững chắc trong lòng trong mộng của mình. “Đó là tâm tình của ta, ngoại trừ việc cảm tạ trời xanh nhân từ, thể nên lời nào khác được nữa.”

      “Tâm tình của ngươi nên đòi công bằng từ ta, Nhị Hoàng tử.”

      “Khởi nhi...” Ngọc Vô Thụ nhếch môi đầy ý khổ sở, “Chúng ta uổng phí thời gian mấy năm nay còn chưa đủ sao? Mỗi đêm nghĩ tới nàng, ta lại thêm lần bị hối hận cắn nát tâm can. Ta hiểu sao khi đó ta lại ngu xuẩn đến thế, để cho nàng rời ngay trước mắt ta? Chỉ xoay người cái lập tức cả đời vô duyên, ta vì phần ngạo khí sao hiểu được mà phải trả cái giá thê thảm nặng nề đến cả đời cũng chấp nhận được... Bị những tâm tình kia nhiều lần xâm nhập hỗn lộn tra tấn, ta hầu như nghĩ rằng nhất định mình chết vì đau lòng.”

      Chết vì đau lòng? La Khởi bất giác kìm được bưng lấy ngực. từng có lần, khi nàng khóc ướt áo gối giữa đêm khuya, nàng cũng cho là mình chết giống vậy, chỉ vì nỗi đau thể chịu đựng nổi kia. Nhưng mà vào lúc nàng pha loãng được ý nghĩ đau thương, buông xuống cảm xúc trong lòng mình, lại như từ trời rơi xuống...

      Tên vở kịch “gương vỡ lại lành” ai cũng thích xem, nhưng có ai cho người đứng trước gương nên làm thế nào để để ý đến việc kính kia chia mặt mũi mình thành trăm ngàn mảnh vỡ lành?

      “Ngọc Vô Thụ, chúng ta đường quay về rồi, ngươi bảo...”

      “Vì sao đường quay về?” Ngọc Vô Thụ muốn nghe chữ “bảo trọng” mà nàng còn chưa ra miệng. Người muốn là nàng! “Bởi vì trong lòng nàng có người khác đến rồi sao?”

      nhớ tới thanh niên Trạng Nguyên kia, hiểu được, đó là đối thủ cần toàn lực ứng phó. Những năm tháng mà mình vắng mặt trong cuộc đời Khởi nhi, toàn bộ chiếm giữ.

      liên quan gì đến người bên ngoài. Cả ta và ngươi đều hai mươi tuổi. Gần năm, sau khi đau thương như khoan vào tim thấu tận xương kia phai nhạt rồi, ta nghĩ về chuyện giữa chúng ta vô số lần. Khi đó ta tuổi còn , hiểu thông cảm mà cứ nhất quyết đòi có tất cả, nên lòng của ngươi nảy sinh ý dao động phải là ta có trách nhiệm. Nếu thời gian lặp lại lần nữa, có lẽ tuy còn nhưng ta chín chắn hơn, có lẽ để cho ngươi có cơ hội động tâm đối với Phạm Dĩnh, có lẽ chúng ta...”

      có động tâm, Khởi nhi, từ đầu đến cuối, người làm cho ta động tâm sinh lòng thương, chỉ có nàng!” Ngọc Vô Thụ vẫn kiềm chế được đôi tay mình, đặt lên vai giai nhân, để hai người bốn mắt nhìn nhau, xin nàng thấy tình si mê say đắm trong đáy mắt , “Đó là thưởng thức, chỉ có thưởng thức mà thôi, như đối với khối mỹ ngọc, như khi xem bức danh họa. Khởi nhi, ta biết, nàng luôn luôn trách ta chuyện ta từng mở miệng trách cứ nàng khi Phạm Dĩnh chết . Nhưng mà nàng thử nghĩ xem, nếu người bằng hữu của nàng mất , ta cũng đứng trước mặt nàng mà vui vẻ ra mặt, nàng như thế nào? Khi đó, ta cũng đâu biết nàng ta còn tại nhân thế. Triều Ninh nhắc với ta, nàng từng kể nghe rằng ta thở dài kể lể thần thái Phạm Dĩnh dị thường khác hẳn người khác thế nào, chẳng lẽ lúc ta kể với nàng về những chuyện của Thiều Nhi vẻ mặt ta giống thế hay sao? Chỉ bởi vì Phạm Dĩnh và ta có quan hệ huyết thống, nàng liền định cho ta tội danh động tâm với nàng ta. Nhưng nàng từng thấy dáng vẻ của ta khi ta chuyện với người khác về nàng chưa? Hoàng huynh ta từng trêu ghẹo ta rằng, vừa nhắc đến nàng trong ánh mắt ta liền như dấu viên trân châu lộng lẫy nhất thiên hạ này, mặt như là ăn được mật đường trăm ngàn năm. Nếu nàng vẫn thể hiểu ra, Khởi nhi, nàng có thể gặp tỷ tỷ của nàng, xem mặt tỷ ấy khi đến thưởng thức lụa phẩm và đến tỷ phu khác nhau đến thế nào.”

      Lần này nhiều như vậy đều phải là những lời ấp ủ lâu ngày. Ngọc Vô Thụ vốn dĩ muốn đem quá khứ vứt bỏ ra sau đầu, cùng Khởi nhi dắt tay trong tương lai là tốt rồi. Nhưng Khởi nhi kháng cự khiến cho hiểu được, nếu muốn tìm kiếm bắt đầu lần nữa, phải đối mặt với quá khứ lần. Vì thế, những lời này liền tuôn ra ào ạt như thế.

      “Khởi nhi, chúng ta...”

      “Những điều ngươi từ trước khi ngươi trở về ta hiểu được rồi.” Trong lòng La Khởi nổi lên vị chát, “Ta vừa mới rồi đó thôi, ta đem chuyện giữa chúng ta lật tới lật lui vô số lần. nghĩ thấu đáo ta sai chỗ nào, lỗi của ngươi ở đâu, cũng nghĩ thấu đáo chúng ta bỏ qua cái gì. Chúng ta thể bắt đầu lại lần nữa, chẳng liên quan gì đến Phạm Dĩnh hay Phương Tốn, mà cái chính là...”

      Cúi đầu xuống, cụp mắt dùng hàng mi dài che lấp, sau lúc im lặng lâu, đôi mắt như nước hồ thu như mềm hẳn lại, giọng dù hết sức cố gắng giữ lạnh nhạt vẫn khó che dấu nỗi thê lương, “Chúng ta bỏ lỡ rất nhiều thời gian quan trọng, bỏ lỡ thời khắc nhau nhất, trở về được nữa.”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      “Trở lại rồi đấy à?” Phương Tốn chờ trước cửa khuê lâu của Tam tiểu thư, khi thấy bóng hình xinh đẹp tiến đến liền lại gần nghênh đón.

      La Khởi vô lực thở dài, “Phương Tốn, lúc này ngươi có thể đừng gì với ta được ? Đừng làm chuyện gì được ?”

      “Được.” Người sau mặt đổi sắc, ung dung gật đầu.

      La Khởi lướt qua vào trong phòng, nghe thấy tiếng cửa nha hoàn bên người đóng lại, nàng rảo bước tiến vào phòng trong, vùi đầu vào trong chăn bông. Mấy ngày vừa qua, nàng chịu đủ loại vừa bao vây vừa quấy rối lôi kéo, vài đêm ngủ ngon, lúc này lên cơn buồn ngủ, muốn ngủ ngay. bao lâu sau, hơi thở dần dần trầm xuống, ngủ .

      Khi tỉnh lại, hoàng hôn buông ngoài cửa sổ. Nàng kêu vài tiếng tên của nha hoàn mà thấy đáp lại, mang giày khoác thêm áo bước ra ngoài, uống xong chén trà nóng, vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy có thân ảnh to lớn đứng thẳng được ngọn đèn chiếu hắt vào màn che cửa.

      “Ai ở bên ngoài đó?”

      “Ta.”

      “Phương Tốn?” La Khởi nhướn mày kinh ngạc, “Ngươi đừng với ta là ngươi vẫn đứng đó từ nãy đến giờ nha?”

      “Hôm nay là ngày nghỉ của ta.” Thời gian dư dả. “Cũng phải là ra vẻ cố đứng làm gì, có ghế dựa có thể ngồi mà.”

      Trời, tiểu hài tử hư đốn này là muốn nàng tức chết phải ?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18 : Rối bời Mỹ nhân tâm 3


      “Khởi nhi!” Ngọc Vô Thụ đuổi theo giai nhân, nhớ tới lúc trước thỏa tình ôm nàng ở đường khiến giai nhân oán hận nên dám đường đột thêm nữa, chỉ giang rộng cánh tay chặt chẽ chặn đường , “Sao thấy ta lập tức rời ?”

      muốn hẹn giai nhân thăm lại chốn xưa mà lại sợ nàng chịu đồng ý, nên mượn Lương Chi Tâm nhờ vả thỉnh La Chẩn hỗ trợ. La Đại tiểu thư lấy đôi mắt sáng trong veo gợn sóng nhìn chằm chằm vào lúc lâu, cuối cùng nhíu mày gật đầu, thay hẹn người ấy đến. Nhưng lại ngờ rằng, La Khởi vừa thấy người trong đình là liền xoay người rời . Chẳng lẽ giống như ôn dịch hay sao?

      “Ngươi thế mà cũng làm cho tỷ tỷ giúp ngươi được?” Trong đôi mắt hạnh của La Khởi là đốm lửa , “Gạt ta ngươi đắc ý lắm ư?”

      “Ta xin đại tỷ giúp ta, nàng đồng ý gặp ta sao? Từ sau tiệc tối ngày đó, nàng coi ta như rắn rết, ta bước vào cửa trước nàng liền trốn ra bằng cửa sau, nếu có chiêu này, làm sao mới có thể gặp được nàng?” Ngọc Vô Thụ bĩu bĩu môi rất ủy khuất.

      “Gặp ta làm cái gì? Những gì nên , nên làm, chẳng phải làm hết từ vài năm trước rồi sao? Ngươi lại đây làm cái gì?” Tiếng mềm mại của La Khởi mang theo cỗ oán khí, biến lời thành mưa băng ném vào mặt .

      “Khởi nhi, mấy năm nay, ta... ta nhớ nàng, rất nhớ.” Ngọc Vô Thụ nắm bàn tay mềm mại của giai nhân, sau khi bị gạt ra lại kiên cường bất khuất chạm vào lần nữa, lại lần nữa bị gạt ra, đành phải mạnh mẽ ép buộc tay mình vươn ra nữa mà chỉ đem ánh mắt si ngốc cuốn lấy gương mặt xinh đẹp kia, “Khởi nhi, nàng có từng nhớ đến ta ?”

      La Khởi cười, “Nhớ.”

      “Khởi nhi?” Đôi mắt Ngọc Vô Thụ chợt sáng ngời lên.

      “Nhớ đến thất vọng, nhớ đến tuyệt vọng, nhớ đến khác biệt giữa hai người!” La Khởi quay đầu, muốn để cho thấy hai mắt nàng đột nhiên trở nên ẩm ướt, “Vào thời điểm ta còn nhớ đến ngươi nữa, ngươi lại trở về. Ngọc Vô Thụ, vì sao ngươi cứ phải xuất ở trước mắt ta, vì sao thể để cho ta yên ổn sống qua ngày? Vì sao ngươi mới trở lại làm nhiễu loạn cuộc sống trước kia của ta? Ngươi... đáng giận, ngươi đáng giận!”

      “Khởi nhi...”

      cho phép chạm vào ta!” Lại lần nữa, La Khởi hất bàn tay muốn cầm tay nàng, lớn tiếng quát.

      “Được, chạm vào, chạm vào.” Ngọc Vô Thụ giấu bàn tay mà rất khó quản chế ra sau lưng, “Khởi nhi, lần này ta trở về, cho tới bây giờ hề muốn làm nhiễu loạn sinh hoạt của nàng. Ta nghĩ rằng nàng là... danh hoa có chủ, lòng ta chuẩn bị xong để chịu lăng trì, nhưng ngay thời khắc biết được nàng vẫn là tiểu nương độc thân...” Trong thoáng mừng như điên khiến cho rảnh mà suy tư về bất kỳ vấn đề khác, chỉ thầm nghĩ làm cách nào nhanh nhất để có thể ôm vào lòng thiên hạ vẫn luôn luôn chiếm cứ chỗ vững chắc trong lòng trong mộng của mình. “Đó là tâm tình của ta, ngoại trừ việc cảm tạ trời xanh nhân từ, thể nên lời nào khác được nữa.”

      “Tâm tình của ngươi nên đòi công bằng từ ta, Nhị Hoàng tử.”

      “Khởi nhi...” Ngọc Vô Thụ nhếch môi đầy ý khổ sở, “Chúng ta uổng phí thời gian mấy năm nay còn chưa đủ sao? Mỗi đêm nghĩ tới nàng, ta lại thêm lần bị hối hận cắn nát tâm can. Ta hiểu sao khi đó ta lại ngu xuẩn đến thế, để cho nàng rời ngay trước mắt ta? Chỉ xoay người cái lập tức cả đời vô duyên, ta vì phần ngạo khí sao hiểu được mà phải trả cái giá thê thảm nặng nề đến cả đời cũng chấp nhận được... Bị những tâm tình kia nhiều lần xâm nhập hỗn lộn tra tấn, ta hầu như nghĩ rằng nhất định mình chết vì đau lòng.”

      Chết vì đau lòng? La Khởi bất giác kìm được bưng lấy ngực. từng có lần, khi nàng khóc ướt áo gối giữa đêm khuya, nàng cũng cho là mình chết giống vậy, chỉ vì nỗi đau thể chịu đựng nổi kia. Nhưng mà vào lúc nàng pha loãng được ý nghĩ đau thương, buông xuống cảm xúc trong lòng mình, lại như từ trời rơi xuống...

      Tên vở kịch “gương vỡ lại lành” ai cũng thích xem, nhưng có ai cho người đứng trước gương nên làm thế nào để để ý đến việc kính kia chia mặt mũi mình thành trăm ngàn mảnh vỡ lành?

      “Ngọc Vô Thụ, chúng ta đường quay về rồi, ngươi bảo...”

      “Vì sao đường quay về?” Ngọc Vô Thụ muốn nghe chữ “bảo trọng” mà nàng còn chưa ra miệng. Người muốn là nàng! “Bởi vì trong lòng nàng có người khác đến rồi sao?”

      nhớ tới thanh niên Trạng Nguyên kia, hiểu được, đó là đối thủ cần toàn lực ứng phó. Những năm tháng mà mình vắng mặt trong cuộc đời Khởi nhi, toàn bộ chiếm giữ.

      liên quan gì đến người bên ngoài. Cả ta và ngươi đều hai mươi tuổi. Gần năm, sau khi đau thương như khoan vào tim thấu tận xương kia phai nhạt rồi, ta nghĩ về chuyện giữa chúng ta vô số lần. Khi đó ta tuổi còn , hiểu thông cảm mà cứ nhất quyết đòi có tất cả, nên lòng của ngươi nảy sinh ý dao động phải là ta có trách nhiệm. Nếu thời gian lặp lại lần nữa, có lẽ tuy còn nhưng ta chín chắn hơn, có lẽ để cho ngươi có cơ hội động tâm đối với Phạm Dĩnh, có lẽ chúng ta...”

      có động tâm, Khởi nhi, từ đầu đến cuối, người làm cho ta động tâm sinh lòng thương, chỉ có nàng!” Ngọc Vô Thụ vẫn kiềm chế được đôi tay mình, đặt lên vai giai nhân, để hai người bốn mắt nhìn nhau, xin nàng thấy tình si mê say đắm trong đáy mắt , “Đó là thưởng thức, chỉ có thưởng thức mà thôi, như đối với khối mỹ ngọc, như khi xem bức danh họa. Khởi nhi, ta biết, nàng luôn luôn trách ta chuyện ta từng mở miệng trách cứ nàng khi Phạm Dĩnh chết . Nhưng mà nàng thử nghĩ xem, nếu người bằng hữu của nàng mất , ta cũng đứng trước mặt nàng mà vui vẻ ra mặt, nàng như thế nào? Khi đó, ta cũng đâu biết nàng ta còn tại nhân thế. Triều Ninh nhắc với ta, nàng từng kể nghe rằng ta thở dài kể lể thần thái Phạm Dĩnh dị thường khác hẳn người khác thế nào, chẳng lẽ lúc ta kể với nàng về những chuyện của Thiều Nhi vẻ mặt ta giống thế hay sao? Chỉ bởi vì Phạm Dĩnh và ta có quan hệ huyết thống, nàng liền định cho ta tội danh động tâm với nàng ta. Nhưng nàng từng thấy dáng vẻ của ta khi ta chuyện với người khác về nàng chưa? Hoàng huynh ta từng trêu ghẹo ta rằng, vừa nhắc đến nàng trong ánh mắt ta liền như dấu viên trân châu lộng lẫy nhất thiên hạ này, mặt như là ăn được mật đường trăm ngàn năm. Nếu nàng vẫn thể hiểu ra, Khởi nhi, nàng có thể gặp tỷ tỷ của nàng, xem mặt tỷ ấy khi đến thưởng thức lụa phẩm và đến tỷ phu khác nhau đến thế nào.”

      Lần này nhiều như vậy đều phải là những lời ấp ủ lâu ngày. Ngọc Vô Thụ vốn dĩ muốn đem quá khứ vứt bỏ ra sau đầu, cùng Khởi nhi dắt tay trong tương lai là tốt rồi. Nhưng Khởi nhi kháng cự khiến cho hiểu được, nếu muốn tìm kiếm bắt đầu lần nữa, phải đối mặt với quá khứ lần. Vì thế, những lời này liền tuôn ra ào ạt như thế.

      “Khởi nhi, chúng ta...”

      “Những điều ngươi từ trước khi ngươi trở về ta hiểu được rồi.” Trong lòng La Khởi nổi lên vị chát, “Ta vừa mới rồi đó thôi, ta đem chuyện giữa chúng ta lật tới lật lui vô số lần. nghĩ thấu đáo ta sai chỗ nào, lỗi của ngươi ở đâu, cũng nghĩ thấu đáo chúng ta bỏ qua cái gì. Chúng ta thể bắt đầu lại lần nữa, chẳng liên quan gì đến Phạm Dĩnh hay Phương Tốn, mà cái chính là...”

      Cúi đầu xuống, cụp mắt dùng hàng mi dài che lấp, sau lúc im lặng lâu, đôi mắt như nước hồ thu như mềm hẳn lại, giọng dù hết sức cố gắng giữ lạnh nhạt vẫn khó che dấu nỗi thê lương, “Chúng ta bỏ lỡ rất nhiều thời gian quan trọng, bỏ lỡ thời khắc nhau nhất, trở về được nữa.”

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      “Trở lại rồi đấy à?” Phương Tốn chờ trước cửa khuê lâu của Tam tiểu thư, khi thấy bóng hình xinh đẹp tiến đến liền lại gần nghênh đón.

      La Khởi vô lực thở dài, “Phương Tốn, lúc này ngươi có thể đừng gì với ta được ? Đừng làm chuyện gì được ?”

      “Được.” Người sau mặt đổi sắc, ung dung gật đầu.

      La Khởi lướt qua vào trong phòng, nghe thấy tiếng cửa nha hoàn bên người đóng lại, nàng rảo bước tiến vào phòng trong, vùi đầu vào trong chăn bông. Mấy ngày vừa qua, nàng chịu đủ loại vừa bao vây vừa quấy rối lôi kéo, vài đêm ngủ ngon, lúc này lên cơn buồn ngủ, muốn ngủ ngay. bao lâu sau, hơi thở dần dần trầm xuống, ngủ .

      Khi tỉnh lại, hoàng hôn buông ngoài cửa sổ. Nàng kêu vài tiếng tên của nha hoàn mà thấy đáp lại, mang giày khoác thêm áo bước ra ngoài, uống xong chén trà nóng, vô tình ngẩng đầu, nhìn thấy có thân ảnh to lớn đứng thẳng được ngọn đèn chiếu hắt vào màn che cửa.

      “Ai ở bên ngoài đó?”

      “Ta.”

      “Phương Tốn?” La Khởi nhướn mày kinh ngạc, “Ngươi đừng với ta là ngươi vẫn đứng đó từ nãy đến giờ nha?”

      “Hôm nay là ngày nghỉ của ta.” Thời gian dư dả. “Cũng phải là ra vẻ cố đứng làm gì, có ghế dựa có thể ngồi mà.”

      Trời, tiểu hài tử hư đốn này là muốn nàng tức chết phải ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :