1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Si tướng công - Kính Trung Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 : Thay lòng đổi dạ

      Xương Lãnh Vương tâm cơ thủ đoạn hơn tưởng tượng của Nhị Hoàng tử. Sau khi hồi phủ tháng hề có động tĩnh gì, đột nhiên góp tiểu thành đại chuẩn bị sẵn sàng, liền trưng ra công trạng tổ tiên, lôi kéo cả thê tử nhu nhược vào trận để hỗ trợ, tiếc mất thể diện của cha già, cũng là vì muốn giữ thể diện cho nữ nhi.

      Cha lấy thái độ của trọng thần, đến trước mặt Quốc Quân mà kể lể công lao nghiệp của tổ tiên từng giáp khiên thấm máu đào xả thân nam chinh bắc chiến vì Ngọc Hạ Quốc ra sao; còn mẹ đến trước mặt Quốc Hậu khóc lóc than thở ái nữ phải chịu đủ lời đồn đãi vô căn cứ của người khác nên gầy còn hơn hoa cúc thê thảm bất lực đến thế nào; Quận chúa thẳng tiến đến cửa La gia mà ra vẻ rộng lượng nguyện ý cùng với Tam tiểu thư tình như tỷ muội hầu hạ chồng.

      Quốc Quân lấy lòng nhân để trị quốc, Quốc Hậu lấy nhân từ để thu phục chúng sinh, nên nhắc lại lần nữa ở trước mặt Nhị Hoàng tử rằng phải là thể cưới nữ nhi La gia, mà có thể cho cả hai cùng làm thê tử, nhưng được khinh mạn Xương Lãnh Vương Quận chúa nên phải tiến vào cửa Hoàng gia trước bước so với nữ nhi La gia, để an ủi lòng lão thần.

      Cho dù trải qua hồi ôn dịch cần phải dời thành, nhưng đến ngày về thành khôi phục như cũ mọi chuyện thế tục xấu xa lại bày hết lên mặt bàn lần nữa.

      cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nếu Tam tiểu thư biết tốt xấu lập tức bị nhiều người nhạo báng.

      Cho nên, sau khi nghe phen khuyên nhủ của tỷ tỷ, La Khởi với tâm trạng yên tìm tới phủ Nhị Hoàng tử, muốn nhận được lời hứa hẹn có thể làm cho mình yên tĩnh quyết tâm ổn định thần trí.

      “Vô Thụ, ta biết, bởi vì ta mà ngươi phải nhận lấy rất nhiều chỉ trích. Ta phải là thể cùng ngươi chịu đựng ánh mắt khác thường của toàn thành, phải là thể chấp nhận những chỉ trỏ xấu ác ý này. Bởi vì, ngươi từng có hôn ước với Xương Lãnh Vương Quận chúa, sao ta lại hiểu nữ nhân sau khi bị giải trừ hôn ước phải đối mặt với áp lực lớn như thế nào chứ, bởi tỷ tỷ của ta năm đó vì chuyện giống như vậy mà trở thành trò cười của toàn thành. Nhưng mà, xin ngươi cho ta biết, ta chấp nhận chịu đựng những chuyện này là có ý nghĩa, là cần thiết.”

      Ngọc Vô Thụ nhìn khuôn mặt nhắn tuy nhuộm đầy vẻ âu sầu nhưng vẫn kiên định sợ hãi của nàng, ôm tiểu nhân nhi vào trong áo: “Khởi nhi, mặc kệ tình hình như thế nào, ta cũng để cho nàng chịu ủy khuất, tin tưởng ta.”

      La Khởi ngước đôi mắt long lanh nhàng, “Ta tin tưởng, như ngươi , ngươi để Khởi nhi chịu ủy khuất, bao gồm cả việc ngươi có thể tôn trọng ý nguyện của Khởi nhi, sắp xếp để ta phải ở trong hoàn cảnh chia xẻ trượng phu cùng với nữ nhân khác, đúng ?”

      Nàng nghe theo đề nghị của tỷ tỷ, tự mình ôm tưởng tượng mà khóc gió than mây, để bất cứ nỗi hoài nghi nào trong lòng để nó tự lên men mốc meo, nàng muốn thẳng hỏi thẳng, để biết nam nhân này có xứng đáng với lòng kiên trì của nàng hay .

      “Khởi nhi...” Nếu tiểu nữ nhân này đừng cố chấp như vậy có lẽ chuyện này dễ dàng giải quyết nhiều lắm. có thể cho nàng ngồi cùng bàn với ả kia, thậm chí ngồi bên ; cũng có thể cả đời bước vào phòng của ả kia — dù sao đó cũng là ác duyên mà chính ả ta muốn có, nhưng mà tiểu nữ nhân này cố tình để cho đường lui như thế. “Ta quý nàng.”

      Cuối cùng, đành phải cho tiểu nữ nhân này đáp án lập lờ nước đôi trước cái .

      *

      “Vô Thụ, lại phiền não vì La gia Tam tiểu thư của đệ đấy à?” Đại Hoàng tử Ngọc Vô Phong liếc qua đệ đệ ngồi cùng xe với mình mà gương mặt cứ ủ dột, “Chỉ chuyện nhoi như vậy, với bản lĩnh của đệ mà sao lại phiền toái đến thế?”

      “Nếu phụ hoàng mà áp chế, cho phép đệ động tới toàn gia Xương Lãnh Vương, đúng là quá khó khăn để xử lý.”

      “Chậc.” Đại Hoàng tử muốn cười nhưng cười, “Đệ đúng là thông minh đời hồ đồ nhất thời rồi chăng? Xương Lãnh Vương thấp kém kia có thể ngăn được đệ cái gì? Đừng vị La gia Tam tiểu thư, cho dù đệ cưới cả ba vị tiểu thư La gia vào phủ, Xương Lãnh Vương làm sao dám chữ ‘’ được? Dù sao nữ nhi nhà lão ta cũng phải là có tư sắc, lấy về nhà có làm sao?”

      đệ chẳng coi trọng Xương Lãnh Vương.”

      coi trọng Xương Lãnh Vương?” Đại Hoàng tử hiểu ra, “ như vậy mấy lời đồn đãi là đấy à? Vị La gia Tam tiểu thư kia đúng là có ý định làm chánh phi của Nhị Hoàng tử là đệ à?”

      chỉ là chánh phi, nàng còn muốn...” Ngọc Vô Thụ xoa xoa cái trán, “Nàng muốn ta chỉ có mình nàng.”

      Đại Hoàng tử cất tiếng cười to, “ đúng là thú vị. Nữ nhi La gia hổ là nữ tử thương gia, có khẩu vị cao đến thế cơ đấy? Ý niệm hoang đường như thế chui ra từ đâu vậy?”

      “Hoàng huynh.” Ngọc Vô Thụ tuấn nhan lạnh lẽo, “Đệ muốn nghe bất luận kẻ nào lời khinh mạn đối với nàng.”

      “Hả?” Đại Hoàng tử ngẩn ra, “Cho dù là vi huynh cũng được?”

      “Bất luận kẻ nào đều được.”

      “Vô Thụ.” Đại Hoàng tử lắc đầu dài thở dài, “Đệ đó, nhất định là ngã dưới tay La gia Tam tiểu thư. Được thôi, nếu tự bản thân đệ tìm phiền toái, cứ giao cho mình đệ đảm nhiệm, vi huynh nhiều là được. Đến Tấn Vương phủ rồi, xem xem vị Vương thúc kia lại an bài kiểu hoa gì, xuống xe.”

      Tấn Vương phủ đa dạng loại hoa, đúng là đặc sắc vô cùng, chỉ riêng bài múa của vị thị thiếp Phạm Dĩnh mà Tấn Vương gia mới nạp vào kia cũng đủ để cướp toàn bộ hô hấp của nam nhân có mặt tại đây.

      thể phủ nhận, Ngọc Vô Thụ cũng bị bài múa tuyệt trần trấn áp hoa thơm cỏ lạ đó và sắc đẹp như phong hoa tuyệt đại kia câu dẫn ánh mắt; hơn nữa, với khúc đàn được các ngón tay thon dài của Phạm Dĩnh vung ra, nghe du dương như tiên cảnh, nhiễm bất cứ hạt bụi trần tục nào, hoàn toàn khác biệt với thân phận nay của nàng vốn cho người ta tưởng tượng khác, lại càng thêm phần thưởng thức. Càng về sau, càng cùng mỹ nhân đàm luận ngôn đến ngữ , càng thấy cách của nàng tao nhã làm sao, sâu sắc làm sao, lập tức lòng tán thưởng càng lên cao.

      tránh khỏi việc nảy sinh tia hiếu kỳ muốn mổ xẻ xem tại sao vị nữ tử có sắc đẹp tuyệt luân, có tài năng thiên phú, có trình độ hiểu biết đến thế lại cam lòng làm thị thiếp cho người khác.

      tự cho rằng như thế cũng chả có gì là ổn cả. Thích phô trương là thiên tính của mỗi người, huống chi là trước mặt vị mỹ nhân trong ngoài đều xinh đẹp như thế. Thưởng thức, tán thưởng, thậm chí ái mộ chút, cũng đều phải là những chuyện có thể chỉ trích nặng... nghĩ thế.

      “Tiểu thư, ngài ở trong này à?”

      “Ừ.” Trong nhà mát, La Khởi miễn cưỡng liếc nhìn Hiệt nhi cái, lại khôi phục tư thế nằm úp sấp, mỹ nhân lúc này giống như con mèo con cuộn tròn giường.

      “Nô tỳ muốn xin phép ngài, biểu tỷ của nô tỳ đến đây.”

      “Biểu tỷ làm người hầu ở Tấn Vương phủ đó à?”

      “Đúng vậy ạ, ngờ là tiểu thư còn nhớ .”

      , có ra ngoài đường dạo vòng cũng được, thời gian của xế chiều nay liền cho ngươi tự an bài.”

      “Thế cần đâu ạ, biểu tỷ chỉ xin tổng quản bọn họ dối canh giờ thôi, chúng nô tỳ tìm nơi yên lặng ở ngay hậu viện trong phủ mà trò chuyện tốt rồi.”

      “Tùy ngươi, đến trong phòng bếp đem chút điểm tâm trái cây theo mà vừa vừa ăn.”

      “Dạ, nô tỳ cám ơn tiểu thư!” Hiệt nhi vui mừng phăm phăm chạy .

      Hiệt nhi là nha đầu, có thân nhân đến thăm được nàng tặng đồ ăn vặt mà có thể khiến nhóc con ấy vui vẻ đến thế, còn bản thân mình ăn ngon mặc đẹp, cha quý mẹ , thế mà còn ở đây than ngắn thở dài có phải là có phúc mà biết hưởng, đúng ?

      Mới nghĩ đến đây, La Khởi đứng dậy, hơi sửa sang lại y phục rồi chậm rãi ra cửa, cất bước hướng tới chỗ nhiều loại hoa khoe sắc rực rỡ.

      “Ăn ngon lắm ăn ngon lắm, Hiệt nhi, chủ tử nhà các ngươi đối xử với ngươi tốt, mỗi khi đến đây đều có thức ăn chèn miệng ngon đến thế này nha, ăn ngon lắm!”

      La Khởi cười, đây là giọng của biểu tỷ Hiệt nhi, cũng là nha đầu vui vẻ.

      “Đương nhiên rồi, La gia từ lão gia đến tiểu thư ai cũng là người vô cùng tốt, đối xử với hạ nhân tựa như người đối với người... Nè, nghe giọng của tỷ, bộ chủ tử của tỷ đối xử với tỷ tốt à? Chẳng phải hồi trước có lần tỷ vị sườn phi kia của bên tỷ ra tay hào phóng mà?”

      “Aiz, đừng nhắc nữa. Tâm tình của sườn phi được định theo số lần Vương gia đến phòng của nàng nhiều hay ít. Lúc tỷ tới thăm ngươi lần trước là bởi Vương gia cả tháng đều lưu lại trong phòng sườn phi, tại tất nhiên là khác biệt rồi.”

      “Khác biệt thế nào, chủ tử của tỷ thất sủng rồi à?”

      Hóa ra nàng biết nha đầu Hiệt nhi nhà mình có tố chất làm bà tám nho rồi? La Khởi nhíu mày, quay người vừa muốn chuyển hướng ...

      “Đương nhiên thất sủng rồi, ngươi biết vị Dĩnh phu nhân kia đẹp biết bao nhiêu đâu, đừng nam nhân, ngay cả chúng ta nhìn mà xương cốt đều phải mềm nhũn ra.”

      Dĩnh phu nhân? Là Phạm Dĩnh đại mỹ nhân mà tỷ tỷ an bài đến bên cạnh Tấn Vương kia đấy à?

      “Chẳng những làm cho Vương gia mê luyến đến đầu váng mắt hoa, mà trước đó vài ngày, Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử đến phủ chơi cũng đều mê muội trước Dĩnh phu nhân đó nha. Mấy ngày này, hai vị Hoàng tử cứ cách năm ba bữa phải đến phủ chuyến. Ngay cả chúng ta là những kẻ ngu dốt mà có thể nhìn ra được nhóm quý nhân kia đến là vì cái gì, sườn phi hiểu ngay nên lập tức mắng Dĩnh phu nhân là hồ ly tinh chuyển thế, chuyên câu hồn các nam nhân...”

      Mấy ngày này, hai vị Hoàng tử cứ cách năm ba bữa phải đến phủ chuyến...

      Sau khi La Khởi nghe xong lời này biểu tỷ Hiệt nhi cái gì nữa cũng hề lọt vào tai nàng chữ nào.

      Mấy ngày này đều phải đến phủ chuyến. Khó trách, nàng tìm thấy , khó trách, nàng đợi được , khó trách... là khó trách.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11 :Ba chìm bảy nổi

      “Nhị Hoàng tử, ngươi còn sao?” Trong hoa hiên La gia, La Khởi lạnh nhạt hỏi.

      Ngọc Vô Thụ ngẩn ra, “Khởi nhi?” vừa ngồi xuống chưa được khắc đồng hồ mà tiểu nữ tử này hạ lệnh đuổi khách rồi?

      “Nhị Hoàng tử công việc nặng nề, công vội vàng, gia (chuyện nhà) vội vàng, còn muốn vội vàng tâm nữa, nên tốn thời gian ở bên La Khởi.”

      “Chuyện công chuyện nhà gì cũng giống nhau mà, tâm chuyện gì ư, chuyện bổn Hoàng tử trong lòng có Khởi nhi đúng ?”

      Nhưng câu hỏi vặn mà Nhị Hoàng tử tự cho là hài hước vẫn làm tan vẻ uể oải khuôn mặt nhắn của giai nhân, “Tâm đương nhiên chỉ là việc trong lòng Nhị Hoàng tử, Tấn Vương phủ ca múa rất là động lòng người phải ?”

      “Nàng...” Hai đầu mày của Ngọc Vô Thụ châu dính lại, “Khởi nhi, đừng lời mỉa mai, giống nàng chút nào!”

      “Ngươi làm sao biết là giống ta? Chẳng lẽ là La Khởi bịa đặt? Chẳng lẽ trong vòng nửa tháng này ngươi hề đến Tấn Vương phủ hơn năm sáu lần?”

      “Ta đến Tấn Vương phủ là vì...” Ngọc Vô Thụ muốn đem công vụ ra làm lý do đủ sức thuyết phục, nhưng khi đến trong miệng lại chần chừ, hơn nữa dưới ánh nhìn chăm chú từ cặp mắt trong suốt của La Khởi, bất giác cảm thấy có chút bối rối lúng túng, “Khởi nhi, nàng nghe thấy mấy lời đồn nhảm gì đó có phải ?”

      “Phải.” Hai mắt La Khởi đến nháy cũng nháy cái nào, “ là ta nghe được ít lời đồn đại.”

      “Nàng là người thông minh như thế, sao lại bị chi phối bởi mấy lời đồn đại này được?”

      “…”

      “... Nàng quen biết nàng ấy?”

      “Nàng ấy là bằng hữu của tỷ tỷ ta.”

      “Khởi nhi, nàng Phạm Dĩnh này...” Ngọc Vô Thụ cố gắng tìm cách biểu đạt thích hợp nhất, “Với ta mà , Phạm Dĩnh tựa như đóa hoa, ta chỉ có ý thưởng thức đối với nàng mà thôi.”

      “Danh hoa quốc sắc thời hoan lạc, Quân vương nhìn miệng mắt cười tươi.”* La Khởi cười châm chọc, “Nếu đóa danh hoa này phải là thiếp thất của Vương thúc của Nhị Hoàng tử, lẽ nào Nhị Hoàng tử chỉ có thưởng thức mà thôi sao?”

      (*nguyên văn Hán Việt “Danh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan,Trường đắc quân vương đới tiếu khan” - Đây là hai câu thơ trích từ khổ thơ cuối trong bài thơ Thanh bình điệu tam thủ của Lý Bạch (李白), nhà thơ nổi tiếng đời Đường, rất hay được trích dẫn trong các lời đối đáp mang ý nghĩa mỉa mai kiểu “có trăng quên đèn” hay theo kiểu đại là “thấy mắt híp cả lại”. Beta-er)

      “Khởi nhi!” Đường đường là Hoàng tử mà hết lần này đến lần khác bị tiểu nữ nhân lạnh nhạt châm biếm mỉa mai ngầm, da mặt cao quý kiêu căng làm sao mà chịu được? “Nàng nhất định muốn cố tình gây có phải ?”

      “Sao ngươi trực tiếp trả lời vấn đề của ta cái , nếu Phạm Dĩnh phải là thị thiếp của Tấn Vương, nếu nàng là nữ nhi khuê các, ngươi như thế nào?”

      La Khởi chất vấn bằng khí thế bức người khơi dậy cơn tức như núi của Nhị Hoàng tử, “Ta tự thấy thẹn với lương tâm, nếu nàng nhất định muốn cố tình gây như thế, xin cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được!”

      xong, phẩy tay áo bỏ .

      Chờ thân hình của mạch xa khỏi tầm mắt, La Khởi lệ châu thành chuỗi. (khóc rùi hu hu).

      Trận tranh chấp này làm cho Ngọc Vô Thụ có khoảng hai tháng chưa từng thấy mặt tiểu nữ nhi, cuối cùng, vẫn là Ngọc Vô Thụ khó nhịn lòng tương tư mà chủ động cầu hòa với giai nhân, mới lấy được nụ cười giai nhân.

      Nhưng mà, có số việc khi phát sinh có khả năng giống như nước chảy qua để lại vết tích gì, huống chi lại phát sinh ngay trong đoạn tình cảm vốn đủ trôi chảy ngay từ đầu.

      Trong “vương quốc” tình , nam nhân và nữ nhân đứng ở hai đầu cân bằng, mỗi khi bên tiến hay lùi bên kia tất nhiên thể đứng bất động tại chỗ được. Nếu , cân bằng nghiêng, mà tình , tổn hại.

      Trong nhà, La Khởi là tiểu muội nhất, diện mạo xinh đẹp thanh tú, ngày thường tâm trí thông minh, tinh xảo đặc sắc, lại được mọi người thương từ bé, ngoại trừ tình thương từ song thân, còn có từ hai vị tỷ tỷ nữa. Mặc dù vì gia giáo tốt nên nuôi dưỡng nàng thành người có tính tình kiêu căng, nhưng Tam tiểu thư được nâng niu như trân châu trong bảo khố, nên so với đại tỷ La Chẩn cứng cỏi bởi thân là trưởng nữ La gia, nhị tỷ La Đoạn bẩm sinh mạnh mẽ, nàng khỏi có vài phần yếu ớt hơn.

      Đoạn tình duyên này giữa nàng và Ngọc Vô Thụ chịu ngăn cản quấy nhiễu dù xem là sóng to gió lớn gì, nhưng cũng thiếu sóng xô chớp giật. Mỗi khi những làn sóng lan tỏa này hơi có xu thế trở nên lớn hơn Tam tiểu thư đều thầm nghĩ trong lòng rằng mình nên lui bước, mặc dù tự nhủ với bản thân rằng phải nỗ lực kiên trì, nhưng nỗi khiếp sợ cũng sinh sôi nảy nở từ trước trong ý thức.

      Ngọc Vô Thụ tâm tư kín đáo nên quan sát và thể nghiệm rất kỹ đối với những thay đổi trong suy nghĩ của giai nhân, tâm nữ nhi trong mối tình đầu như vậy thể nghi ngờ gì là động lực kích động phải chinh phục. Mà khi tình cảm hai bên ở trong xu thế ổn định tránh khỏi việc trở nên uể oải vì nghĩ đối phương cũng tranh thủ níu kéo, rồi dẫn đến nảy sinh thất vọng, trong đáy lòng cũng tự giác mà tích lũy trách móc gì đó, rồi từ từ mà trở thành căn bệnh tiềm chen vào giữa tình của hai người trẻ tuổi. khi có sóng to gió lớn hơn nữa vọt tới tai họa ngầm liền trổ hết tài năng, tụ họp lại với nhau bên trong mà hình thành sóng cả bạc đầu, đánh sâu vào đoạn đê tình cảm được củng cố vững chắc này...

      Xương Lãnh Vương Quận chúa cuối cùng chấp nhận buông tay. Dù sao, có làm lớn chuyện hơn nữa cũng làm gì được Hoàng gia, kế hoạch mạnh mẽ bất quá cũng chỉ cướp được người “ thương”. Dưới mai mối của Quốc Hậu nên hứa gả cho vị tân khoa tiến sĩ, mở ra đoạn giai thoại cuộc sống khác thuộc riêng về mình.

      Chuyện này, nhân việc nên thêm chút về mỗi nhân vật, giờ mọi lại chuyển dời rồi, xem như là bóng mờ đằng sau thôi.

      Mà thời gian gần đây nhất, câu chuyện được mọi người thịnh hành truyền miệng đấu võ mồm phố và trong các quán trà là tin đồn ly kỳ rằng sủng thiếp của Tấn Vương đột nhiên từ trần.

      Người tình cảm và trang nhã thương hương tiếc ngọc, lắc đầu than rằng trời ghét hồng nhan, đưa ra lời thương tiếc.

      Người vô học thô bỉ lại vui sướng khi người gặp họa, nhân tiện thêm vào chắc là Tấn Vương ham mê sắc đẹp nên hàng đêm đòi hỏi vô độ, làm tiêu cả tính mạng mỹ nhân.

      Người vui vẻ xem sách phố mà thả sức tưởng tượng phong phú, đoán là chính thê ghen tị nên mua thuốc bí mật gì đó trong giang hồ, lén cho uống từng ngày từng tháng, muốn cướp luồng linh hồn của vị tiểu thiếp xinh đẹp.

      Cũng có những văn nhân thi sĩ vui mừng dựa vào đó ghi lại tình thơ oán từ, than thở tiếng từ xưa đa tình hận, hát khúc thế hệ hồng nhan thế mà đột nhiên rời , Tấn Vương phong lưu vì tình mà héo gầy thất chí...

      Những lời này đồn đại truyền miệng hoài dứt, lộ vẻ phấn khích vô cùng, mà La gia tỷ muội từng gặp qua nguyên bản Phạm Dĩnh ở Hàng Hạ quốc đương nhiên là nghe xong che miệng cười lớn, còn thấy cảm phục trưởng tỷ nhà mình nghĩ xa lo dài, đem vị mỹ nhân tuyệt sắc có tuyệt kỹ trong người đến đây nên mới dễ dàng hóa giải được uy hiếp của Tấn Vương vốn dĩ có thể trở thành họa lớn của La gia.

      Các nàng suốt đường cười đùa ầm ỹ quay về phủ đệ, vào phòng khách thấy sắc mặt Nhị Hoàng tử ràng xanh mét ngồi trong.

      “Vô Thụ, ngươi đến rồi!” Bởi vì những ngày gần đây vội vàng tiếp đãi sứ giả nước khác nên hai người có đoạn thời gian gặp nhau, La Khởi vui sướng chào đón trước, thế nhưng bước chân lại bị ánh mắt sắc bén của người trong lòng phóng tới hù cho ngập ngừng, “... Sao vậy? xảy ra chuyện gì?”

      “Nàng lại biết xảy ra chuyện gì sao?” Ngọc Vô Thụ lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt nhắn bày ra lúm đồng tiền xinh đẹp chứng tỏ vui vẻ, “Nàng vừa từ bên ngoài trở về, ai cũng đều đàm luận chuyện này, thế mà nàng lại biết chuyện gì xảy ra sao?”

      La Khởi ban đầu giật mình, nhưng rồi đôi mắt phát lạnh, “Nhị tỷ.”

      Thanh bình điệu tam thủ

      Nguyên tác chữ Hán

      清平调三首

      其一

      雲想衣裳花想容,

      春風拂檻露華濃。

      若非群玉山頭見,

      會向瑤台月下逢。

      其二

      一枝紅艷露凝香,

      雲雨巫山枉斷腸。

      借問漢宮誰得似,

      可憐飛燕倚新妝。

      其三

      名花傾國兩相歡,

      常得君王帶笑看。

      解釋春風無限恨,

      沉香亭北倚欄杆

      Phiên

      Thanh bình điệu tam thủ

      IVân tưởng y thường hoa tưởng dung,Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.Nhược phi Quần-Ngọc sơn đầu kiến,Hội hướng Dao đài nguyệt hạ phùngIINhất chi hồng diễm lộ ngưng hương,Vân vũ Vu sơn uổng đoạn trường.Tá vấn Hán cung thùy đắc tự,Khả lân Phi Yến ỷ tân trang.IIIDanh hoa khuynh quốc lưỡng tương hoan,Trường đắc quân vương đới tiếu khan.Giải thích xuân phong vô hạn hận,Trầm-Hương đình bắc ỷ lan can

      Dịch thơ quốc

      I

      Mây ngờ áo trông hoa ngờ mặt

      Gió rung hạt nước vắt hiên dài

      Giả như Quần Ngọc vắng Ai

      Dao Đài là hướng bóng hài lại qua.

      II

      cành hồng sương va thơm ngát,

      Thần núi Vu biết chút hờn ghen

      Hán Cung nhìn chẳng ai bằng

      Khá thương Phi Yến chẳng ăn thua gì

      III

      Danh hoa quốc sắc thời hoan lạc

      Quân vương nhìn, miệng mắt cười tươi

      Gió xua quên hận đùa vui

      Đỉnh trầm mé bắc dựa người tỏa hương

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 12 : Giai nhân sinh nước mắt tâm xa

      Ngọc Vô Thụ vừa mới mở miệng, La Khởi biết chuyện gì.

      Kỳ quái, chẳng lẽ hai người lại ăn ý hiểu lẫn nhau tốt đến mức như vậy sao? Hay là trước giờ vốn dĩ Phạm Dĩnh vẫn là cái gai chưa triệt để được nhổ bỏ giữa hai người, chỉ đợi có thời cơ liền nhô ra phá rộng hơn hố ngăn cách giữa bọn họ?

      “Ngọc Vô Thụ, ngươi đủ chưa?” Vẻ giận dữ nhuộm đầy má phấn lúm đồng tiền của La Khởi, thanh mềm chứa hàn ý nghiêm nghị, “Ngươi dựa vào cái gì mà oan uổng cắt đứt tâm tình người khác? Ngươi lại dựa vào cái gì mà chỉ trích ta? Từ đâu mà ngươi nhìn thấy rằng ta chuyện trò vui vẻ bởi thấy Phạm Dĩnh chết ?”

      Ngọc Vô Thụ nghĩ đến lời vừa rồi của mình đúng là có gắp lửa bỏ tay người , chần chừ chút, vừa mới định mở miệng xin lỗi nghe La Khởi tiếp: “Ngươi đến việc này, chúng ta cũng ngại làm . Ngươi tâm tình buồn rầu hấp tấp đến tìm ta tâm , là vì muốn dựa dẫm vào ta để có được an ủi cho tâm hồn bình yên chứ gì? Bởi vì ngươi đau lòng do Phạm Dĩnh chết , ngươi hy vọng ta đây là vị hôn thê có thể mềm giọng an ủi tâm tình đứt ruột đứt gan vì nữ nhân khác của ngươi, đúng ?”

      Đến lúc này, càng kích động lửa giận trong tim Nhị Hoàng tử bùng lên, “Nàng ấy chết, nàng nhắc đến nàng ấy bằng giọng tôn trọng được sao? Đối với người chết, nàng còn so đo chuyện ghen tuông năm xưa có ý nghĩa gì?”

      “Nàng ấy qua đời, nhưng ta còn sống, mà miễn là còn sống số việc liền muốn so đo. Hay là, ngươi tình nguyện người chết chính là ta?”

      “Khởi nhi!” Sắc mặt Ngọc Vô Thụ thay đổi hết xanh lại trắng, nghiến răng , “Nàng những lời vô liêm sỉ gì vậy?”

      Vô liêm sỉ? Từ đến lớn chưa từng bị người nào mắng như thế, nên Tam tiểu thư lúc này bỗng muốn khóc, nhưng vẫn cố chấp trợn đôi mắt hạnh lên, “Như thế nào mới gọi là vô liêm sỉ? Ca lên múa lên để làm ngươi vui vẻ? Hay là cùng ngươi đánh đàn luận thơ?”

      Ngọc Vô Thụ càng tức giận đến khó thở, “Nàng... Nàng...”

      “Ngươi đau lòng đứt ruột vì giai nhân hương tan ngọc nát ngươi cứ tìm xó xỉnh nào đó mà khóc rống hồi , tới tìm ta để trút giận làm gì? La gia chúng ta người nào được nuôi lớn để làm chỗ cho Nhị Hoàng tử trút giận vậy?”

      “Ngươi... Ngươi… ngươi… ngươi là vị hôn thê của ta!” “Ngươi” nửa ngày mới rống ra được câu này, nhưng dùng lời này để trả lời cho câu chất vấn của Tam tiểu thư khỏi làm cho người ta liên tưởng so sánh ngay là quá mức vô lý rồi.

      Mặt La Khởi biến sắc, “Đừng danh phận vị hôn thê của ta còn chưa được Hoàng gia của ngươi thừa nhận, mà cho dù là vị hôn thê của ngươi cũng phải là công cụ trút giận của ngươi!”

      “Này...” Sao càng càng rối thế này? “Ngươi có thể vào điểm chính ? Chúng ta đâu phải muốn cái này?”

      phải .” La Khởi cười lạnh, quả quyết , “Chúng ta lúc nãy muốn cho ràng là chuyện ngươi có cảm tình đối với Phạm Dĩnh. Vậy giờ mời cho ràng, ở trong lòng ngươi, nàng ta rốt cuộc chiếm vị trí gì? Đừng lấy cái chết của nàng ấy làm lý do, người chết tất nhiên là chết, người còn sống vẫn còn muốn sống tiếp, phải sao?”

      “Tốt!” Nỗi tức giận của Ngọc Vô Thụ bị tiểu nữ tử này đẩy lên đến cực hạn, cơn tức vòng quanh não chuyển được, “Nếu ngươi nhất định muốn nghe ta liền cho ngươi biết, ta đối với nàng ấy chính xác là có tia động tâm. Ta may mắn là đời này có hồng nhan tri kỷ tài sắc vẹn toàn như nàng ấy. Đủ chưa?”

      “Thọ giáo.” La Khởi cúi chào, dẫn tay áo đưa tiễn. “Mời Nhị Hoàng tử.”

      “... Cái gì?”

      “Nhị Hoàng tử vậy là hết sức ràng rồi, thứ lỗi cho La Khởi thể chiêu đãi khách quý, Nhị Hoàng tử có thể rời khỏi đây.”

      “Ngươi ——” Đôi mắt trong veo của Ngọc Vô Thụ trợn lớn, “Ngươi lại có ý gì nữa đây?”

      “Nhị Hoàng tử, phải bởi vì người chết có thể so đo gì nữa. Ta có thể thẳng, ta rất để ý tia dao động kia trong trái tim ngươi. Ta cũng rất ràng chuyện là nếu thân phận Phạm Dĩnh phải thị thiếp của Tấn Vương ngươi có hành động gì. Nhị Hoàng tử và La Khởi, dừng ở đây.”

      Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Vô Thụ đầy vẻ lo lắng nồng đậm, mày rậm nhíu chặt lại, “Ngươi xác định đây là lời mà ngươi muốn ?”

      “Xác định vạn phần.”

      “Được, ta thành toàn cho ngươi!” Ngọc Vô Thụ chợt xoay người, nhưng đến cửa chính sảnh mà thấy thân ảnh nhắn vẫn có chút nào cử động chứng tỏ rằng dịu xuống, nghiến răng , “Từ đầu tới cuối, ngươi lấy tiêu chuẩn của mình mà cầu người khác phải giống vậy, ngươi hà khắc khăng khăng mực đối với tình cảm như thế thử hỏi có mấy người có thể làm được?”

      xong, vươn người xoải bước, hề nhìn lại.

      *

      “Cho nên, các ngươi cho là kết thúc?”

      La Khởi gật đầu.

      Triều Ninh sờ quai hàm : “Kỳ Triều mỗ lại cảm thấy các ngươi dây dưa cả đời.”

      Những lời này, muốn , nhưng nào còn có biện pháp gì khác đâu?

      Từ lần đầu tiên sửng sốt khi đối mặt với dung mạo thập phần thanh tú, sạch , thú vị này, đến sau này thưởng thức trí tuệ thông minh như ngọc dấu dưới khuôn mặt xinh đẹp kia, từng bước để bản thân mình lún sâu vào lưới tình, cố gắng bằng mọi cách để trong lòng giai nhân có . Thế nhưng trong trái tim kia hình bóng của người nọ vững chắc như bàn thạch, mặc cố gắng tranh thủ tiến công cỡ nào giai nhân vẫn chỉ có thể xem là bằng hữu tri kỷ, có thể thành tâm lòng tâm với nhau, nhưng lại thể tay nắm tay gắn bó hai tâm tình cùng chỗ. Nhưng lại tiếc nuối bởi mình xuất quá muộn, bởi vì, nếu Ngọc Vô Thụ nhất định là phu quân Khởi nhi, mặc kệ sớm muộn gì đều tới phiên của .

      “Bởi vì sau trận ầm ỹ phải là lớn hết mức như vậy mà vẫn còn có thể đuổi theo ngươi đến tận Hàng Hạ quốc, thế cũng đủ để rằng quý trọng ngươi tình. Liên tiếp cúi đầu lấy lòng, liên tiếp chủ động cầu hòa, làm hết mọi chuyện tuyệt đối vị Hoàng tử rất khó thực . Nếu phải vì ngươi như ngây dại, tội gì phải làm như thế? Nếu phải lần đó nhìn hình bóng lưng của ngươi quay đầu rời khiến cho cảm thất thất bại uể oải quá lớn, ta nghĩ, chắc gì bây giờ bỏ qua mà buông tha cho ngươi.”

      Đôi mắt long lanh ánh nước của La Khởi ngước lên, thản nhiên bật cười, “Triều công tử những lời này sợ tổn thương tự tôn của La Khởi à? người trước đó vài ngày còn ái mộ tán dương muốn được lòng La Khởi, bỗng nhiên lại bắt đầu hết lòng mong La Khởi tiếp nhận người khác, quả là làm cho người ta khổ sở quá .”

      Mặt Triều Ninh dài ra khổ sở, thở dài, “Aiz, thể nào đâu. Nếu trong lòng Tam tiểu thư có nơi cho Triều mỗ dung thân, Triều mỗ cũng thừa cơ mà bành trướng cho càng lớn, lớn đến nỗi đuổi được cái cây kia mới thôi. Nhưng mà, ai bảo Tam tiểu thư có mắt nhìn?”

      “Đúng vậy, ta cũng bắt đầu hoài nghi ánh mắt của mình sao kém đến cực độ như thế?”

      Hai người đùa lúc, Triều Ninh nhấp ngụm trà thơm, tiếp lời lúc nãy: “Cái sai lớn nhất của ngươi đối với Ngọc Vô Thụ là thông cảm, đơn giản chỉ khăng khăng là tia động tâm đối với Phạm Dĩnh. Lúc trước ngươi hỏi, nếu Phạm Dĩnh phải là thị thiếp của người khác như thế nào, làm thế nào. Nhưng ngươi cũng thấy rồi đấy, cho dù Phạm Dĩnh sống sờ sờ đấy thôi, cho dù nàng ấy là nữ nhi gia đình trong sạch đấy thôi, cũng chỉ vẫn xem nàng ấy là vị bằng hữu như trước kia, cùng lắm có thể coi như người tri kỷ có thể cùng tâm .”

      La Khởi chỉ cười . Nàng và Triều Ninh là bằng hữu tốt, nhưng thể kín miệng kiện Phạm Dĩnh là hồ ly, mặc dù nhìn sơ qua thấy , nhưng người khác loài, sợ là Ngọc Vô Thụ cũng khó nuốt trôi được vấn đề này.

      với Phạm Dĩnh giống như ngươi với ta, nâng ly cạn chén qua lại, tâm tình cuộc sống nhân sinh, gặp hận trễ, nhưng liên quan gì đến tình nam nữ giữa hai người.”

      La Khởi hơi lắc đầu: “Rất khác, rất khác.”

      “Khác thế nào?”

      “Ngươi chưa từng thấy vẻ mặt của khi đến Phạm Dĩnh, ngươi chưa từng thấy tia sáng kỳ dị liên tục xuất trong mắt của ...” Mặc dù xác định buông xuống, mặc dù cất dấu hết nỗi đau xót, nhưng mỗi nhớ lại tình cảnh khi đó, trái tim vẫn còn mơ hồ như bị đánh bị nhéo, “Triều Ninh, cần khuyên ta nữa đâu, ta với sợ cũng chỉ có thể đến thế mà thôi. Ta và ngươi còn thời gian gặp gỡ nhiều, nay từ biệt mà chẳng biết khi nào gặp lại, hay là lấy trà làm lời tiễn đưa nhỉ.”

      “Cũng tốt, chén trà này xem như là rượu tiễn bước của ta đối với ngươi, chúc ngươi ngày mai đường về thuận buồm xuôi gió.”

      Tuy thế, nhưng Triều Ninh vẫn kiên định với suy nghĩ ban đầu: Khởi nhi cùng cây kia dễ dàng chặt đứt dây tơ vậy đâu. Nhưng mà, đời người ngắn ngủi, chỉ mong bọn họ chịu đựng nổi thống khổ như vậy, aiz!

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13 : Từ biệt mấy năm có vào giấc mộng


      Triều Ninh là bằng hữu tốt, có thể chuyện tâm tình, có thể bàn về thương vụ, có thể về thi văn, có thể xem xét cổ kim.

      Duy chỉ thể có tình .

      Khi La Khởi bước lên thuyền rời Hàng Hạ, đầu khẽ quay lại nhìn, ra, mọi việc từ lúc ban đầu đến kết thúc luôn luôn được định trước. Mối duyên với Ngọc Vô Thụ, bắt đầu là ở Hàng Hạ, thực chấm dứt vẫn là tại Hàng Hạ, vòng luân hồi, đều đuổi hai người về thế giới riêng của mình, sợ là cả cuộc đời này cũng còn cùng nhau xuất .

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      “Đánh nữa chết người đó!”

      “Ông chủ thuyền à, ông nghe, ông phải tích đức chút chứ, tiểu hài tử này còn quá , sao ông lại đẩy nó tới cái chết vậy?”

      “Xuống tay lưu tình chút, dù gì cũng là mạng sống cha mẹ nuôi dưỡng...”

      Thanh ầm ỹ bên ngoài quấy rầy La Khởi nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi mắt hé ra, “Hiệt nhi, xảy ra chuyện gì?”

      Hiệt nhi dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, cả giận: “Lão chủ thuyền đánh vào mông đứa làm công, mặc dù khách nhân giúp cũng ít, nhưng người nào, ai tiến lên giúp đỡ. tức quá !”

      La Khởi cong đôi lông mày lá liễu khích bác, “Nghe lời này của ngươi giống như hy vọng bổn tiểu thư ra mặt phải ?”

      “Hi ~~” Hiệt nhi , “Ai mà biết tiểu thư nào của La phủ chúng ta cũng đều là Bồ Tát sống chứ.”

      La Khởi chống người lên kéo lại áo choàng, uyển chuyển đứng dậy, “ khi vậy xem xem thế nào.”

      Ngoài khoang thuyền, nhóm khách thuyền xúm lại thành vòng tròn, thanh hỗn loạn tạm thời dừng lại bởi giữa bọn họ giọng cao vút đến chối tai: “Tại các vị khách quan ‘tay người đấm phản đau’ đấy thôi, thứ này ta dùng năm mươi lượng bạc mua được, là muốn cho tay làm hàm nhai, chứ có phải để chết đói đâu mà dám ăn vụng! Hai cái bánh bao chớp mắt là biến mất rồi, đánh chết thứ này ta hả giận!”

      Tiếng roi chát, chát quất lên da thịt người vẫn dứt, nhóm khách thuyền nhìn nhau, có người lại : “Thằng kia, mày lo làm mà lo ăn vụng làm chi? Sao còn mau xin lỗi ông chủ, rồi sắp tới làm việc cho tốt để đền bù việc sai hôm nay !”

      “Đúng vậy, mau nhận sai , ông chủ tâm tính thiện lương tha cho ngươi thôi mà?”

      Nhưng mặc kệ tiếng roi da vun vút làm cho người ta run sợ đến thế nào, tiếng người khuyên nhủ ồn ào đến thế nào, tiếng mắng thô lỗ hung hãn ra sao, thằng bé nằm co quắp ván thuyền bị vây giữa vòng người vẫn hề phát ra tiếng.

      “Đồ tiện nhân bại hoại, đánh chết ngươi tiện nhân bại hoại, đánh...”

      “Vẫn chưa chịu nhận phải ?”

      “Đánh chết ngươi...”

      “Dừng tay.”

      “Hiệt nhi.”

      “Đánh... Hả?” Lão chủ thuyền vai rộng lưng thô thấy cánh tay mình bị nắm bởi bàn tay bé trắng trẻo, lông mày vặn lại trừng mắt nhìn chủ nhân của bàn tay nhắn kia, hóa ra là tiểu nha đầu mặt tròn mắt tròn búi tóc như nha hoàn, “Ngươi làm gì đó?”

      “Tiểu thư nhà chúng ta xin ngài dừng tay.”

      “Tại sao ta phải dừng tay?”

      ăn vụng của ngài bao nhiêu thứ, trị giá bao nhiêu bạc, tiểu thư nhà chúng ta bồi thường thay được mà.”

      “Tiểu thư nhà các ngươi thay bồi thường?” Lão chủ thuyền chuyên đôi mắt nghi ngờ sang chủ tử đứng sau tiểu nha đầu, tuy rằng có mạng che rũ xuống che khuất gương mặt, nhưng khí thế tỏa ra quanh thân người này, lại còn có tính chất nguyên liệu của bộ xiêm y kia, vừa nhìn biết ngay phú cũng quý, trong bụng mừng thầm bởi có người coi tiền như rác được đưa ngay tới cửa, nên đừng trách muốn phát tài chút. “Bồi thường hai cái bánh bao là có thể coi như xong rồi ư? Bánh bao là chuyện , phạm sai lầm mới là chuyện lớn, lần sau trộm chắc chắn dừng lại chỉ hai cái bánh bao!”

      La Khởi ý bảo Hiệt nhi buông tay, thản nhiên tiến lên, “ Như vậy các hạ nghĩ phải thế nào mới xem như thích đáng?”

      “Ý ta chỉ muốn cho tiểu thư biết, nếu muốn chõ mõm vào để làm người lương thiện phải hiểu được tình là đúng hay sai, phải ?”

      “Đúng sai cũng rồi, ngươi muốn bao nhiêu bạc?”

      “Năm mươi lượng.”

      “Năm mươi lượng?” Hiệt nhi kinh hô, “Ngươi vừa mới la hét ầm ỹ rằng ngươi mua cũng tốn chỉ năm mươi lượng bạc, giờ quay ngoắt lại miệng rộng như cá ngão, hét bánh bao kia của ngươi cũng với giá đó khỏi quá mắc chút sao!”

      Lão chủ thuyền vung vẩy cây roi trong tay, chậc lưỡi : “ nương chê đắt chi bằng trở lại bên trong khoang thuyền, ta giáo huấn người của ta, ngài ngồi thuyền của ngài, xin ngài tránh xa chút, miễn cho máu tươi dính vào quần áo của ngài...”

      “Ngươi…” Hiệt nhi hết sức tức giận, vừa định lý luận bị chủ tử giữ chặt lại.

      Đôi mắt La Khởi sau tấm vải mỏng liếc qua thân ảnh gầy gò cuộn lại ván thuyền, cũng ngờ là chạm phải đôi mắt phát ra tia lạnh lùng, nếu để ý kỹ cũng nhìn ra vẻ sửng sốt trong đó, lại đảo mắt nhìn qua môi dưới của bị cắn đến chảy máu và hai nắm tay của đôi tay khô gầy nắm chặt lại đến nổi cả gân xanh. “Đứa này là người câm điếc sao?”

      “Đương nhiên là rồi.” Lão chủ thuyền lấy chân đá đá vào thân người xem ra chả khác gì đống thịt chết kia, “Ban đêm ngủ tru lên mớ còn lớn hơn cả heo bị chọc tiết, nếu là người câm chẳng khác gì heo cũng biết leo cây!”

      “Năm trăm lượng.”

      “A?”

      “Năm trăm lượng mua .” La Khởi nhìn thẳng vào người đối diện, môi mỏng lên nụ cười đẹp như trong khúc ca. “Nếu bán, coi như xong.”

      “Bán bán bán, nhưng mà... Năm trăm lượng hơi ít, mua năm, vui chơi giải trí ăn mặc bồi bổ chút...”

      “Từ từ tính , chúc ngài tìm được người mua tốt hơn.” La Khởi thoải mái quay người bước , thản nhiên thả lại câu.

      “Này này này, tiểu thư ơi, thương lượng thêm chút , ngài thêm năm mươi lượng nữa cũng được...”

      La Khởi nhạt nhẽo hỏi: “Quý danh của ông chủ là Tiền, phải ?”

      “Đúng, ta họ Tiền, sao tiểu thư biết vậy?”

      “Triều Ninh Đại Đông gia của các ngươi cho ta biết, vốn , có việc gì gấp có thể tìm ông chủ ngài hỗ trợ, lúc này xem ra, lời của hình như dùng được rồi.”

      “... Ngài quen biết công tử nhà chúng ta?”

      Hiệt nhi hai tay chống nạnh, rướn cao dáng người lên: “Tiểu thư nhà chúng ta là thượng khách của Triều Ninh công tử, ngươi nhìn bên kia xem, mười người vạm vỡ kia là Triều công tử phái tới bảo hộ tiểu thư. tin... ngươi nhanh đến nhìn người bọn họ xem có phải là có yên bài (thẻ đeo thắt lưng) nhà Triều công tử ?” Triều công tử phái người đến La gia kiểm hàng áp tải đồ trở về, cuối cùng lần này lại có công dụng khác, hì hì ~~

      “Vậy vậy vậy... hóa ra rồng đến nhà tôm rồi, phải ?” Lão chủ thuyền lập tức liền chảy nước miếng, ý cười đầy mặt, “Tiểu thư ngài ở thế nào? Phòng hảo hạng đúng ? Hay là ngài chuyển vào phòng tốt nhất ? Tiểu nhân...”

      cần, ngươi chỉ cần đem bán cho ta, với lại lấy chút ít thuốc trị thương tốt nhất đưa đến là tốt rồi.”

      “Tiểu thư ngài muốn thứ này cứ việc lấy...”

      là người, phải là ‘đông hay tây’* gì hết.” Khuôn mặt nhắn của La Khởi toát ra vẻ lạnh lùng, tuy người ngoài cách tấm mạng che nhìn thấy, nhưng thân mình nhắn tản mát ra từng luồn khí rung động, khỏi làm cho người vây xem xung quanh lặng ngắt như tờ. “Năm trăm lượng bạc, cái ta muốn chính là văn tự bán mình của . Đem khế ước cho ta, là khách nhân thuyền này, ngươi nên hiểu được phải đối đãi thế nào chứ?” (* đông tây và đồ đạc cùng phát là “dong xi” (tung-xi) trong tiếng Trung.)

      “Hiểu được hiểu được, tiểu nhân lấy khế ước đó, mấy người các ngươi, sao còn dìu... vị khách nhân này vào trong khoang thuyền, tìm thấy thuốc thuyền đến chữa thương bôi thuốc!” Lão chủ thuyền quát tùy tùng, lập tức nhanh như chớp chạy lấy khế ước.

      La Khởi đối diện với ánh mắt lâu sau, rồi sau đó mới nở nụ cười yếu ớt.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Ban đêm, ở trước mặt thiếu niên kia, La Khởi đem văn tự bán mình châm vào ngọn đèn đốt thành đống tro tàn, “Ngươi có thể theo ta đến La gia làm tiểu nhị, cũng có thể đến nơi khác tìm nghề nghiệp để mưu sinh. Nhưng mặc kệ con đường nào, từ giờ trở , bản thân ngươi tự quyết định.”

      Thiếu niên bôi thuốc thay quần áo từ nãy, nằm lỳ ở giường, ngẩng đầu lên hé ra bộ mặt khô vàng, đôi mắt lạnh sáng rực mở to, lạnh lùng : “Vì sao ngươi lại làm thế?”

      “Ủa, ngươi có thể à? Vậy sao hồi sáng ngay cả tiếng cũng ra?”

      “Ta muốn làm cho những người đó nhìn ta chê cười!”

      “Nếu lúc ấy ngươi biết nhận sai cầu xin tha thứ, lão chủ kia có lẽ cũng xuống tay tàn nhẫn, da thịt ngươi cũng bớt phải chịu đau. Nếu ta xuất , chẳng lẽ ngươi muốn bị đánh chết tươi hay sao?”

      “Ta thà rằng chết!”

      “Cái này sai rồi. Sinh mệnh nào cũng quý giá, chỉ cần có tia sống sót đều phải sống sót, chỉ cần còn sống, mới có khả năng vô hạn.”

      mặt thiếu niên bĩu ra vẻ chế nhạo hợp với tuổi chút nào: “ dễ lắm, các ngươi lớn lên trong gia đình phú quý như vậy, làm sao hiểu được sống sót gian nan như thế nào?”

      “Có lẽ. Nhưng ngươi phải biết, phú quý của chúng ta cũng phải tự dưng mà có. Cha ta hồi trẻ tự mình phấn đấu cần phải rồi. Nhưng để mở rộng buôn bán tất yếu, tỷ tỷ của ta từ mười hai tuổi xa đến tận đại mạc Tây Vực. Nhị tỷ của ta vì học dệt mà canh ba ngủ, canh bốn phải thức dậy. Ta thuyền lần này, xa nhà lần này, cũng là vì chuyện buôn bán trong nhà, vì người giúp việc trong nhà đều dựa vào chúng ta để có cơm ăn áo mặc. Người đời chỉ nhìn thấy người khác ăn ngon mặc đẹp, sao liên tưởng đến những cố gắng phía sau? Thay vì đến vực thèm cá, chi bằng lui lại mà kết lưới... sao? Ta cho dễ hiểu chút nhé, thay vì ngươi ở đây mở miệng hận thế giới này công bằng, chi bằng nghĩ cách thay đổi hoàn cảnh vị trí của ngươi có tốt hơn . Người nhất định có thể thắng trời, nhưng mắng trời rủa người vĩnh viễn làm cho ngươi có cơm ăn no được.”

      Thiếu niên mấp máy miệng mấy lần, muốn tìm ít lời cứng rắn để phản bác lại vị tiểu thư xinh xắn vừa nhìn là biết được nuôi lớn trong nhung lụa này, nhưng rồi sửng sốt vì tìm được dù chỉ nửa câu để trả đũa.

      “Ta những lời này vì cái gì khác, mà là ta cứu ngươi bởi muốn cho ngươi hận đời...”

      “Ta có!”

      “Ngươi có?” La Khởi cười khẽ, “Nếu đúng vậy ngươi chẳng vô lễ xúc phạm tới ân nhân cứu mạng của ngươi đến thế. Tuy rằng ta nhất định phải đòi báo đáp ân nghĩa, nhưng người được người khác cứu ít nhất phải biết cảm động và ghi lòng tạc dạ, bởi đây ít nhất là trong đạo làm người.”

      Thiếu niên nắm tay thành nắm đấm, “Ta trả lại cho ngươi!”

      “Biết là tốt rồi, điều kiện tiên quyết là ngươi phải dưỡng thương cho tốt.” La Khởi nhàng bâng quơ, “Hiệt nhi, thôi.”

      Hai chủ tớ liền xoay người bước , ra tới cửa phòng nghe được phía sau thanh buồn bực vang lên được tự nhiên: “Cám ơn.”

      La Khởi nghiễm nhiên ngoái đầu nhìn lại: “ cần khách khí.”

      Nàng xong, đẩy cửa hăng hái bước , nhưng lại biết nét mặt vui cười nũng nịu vừa rồi kia làm cho nội tâm thiếu niên lạnh lùng bướng bỉnh còn yên tĩnh nữa.

      Thiếu niên ấy tên là Phương Tốn, năm nay mười ba tuổi, cũng từng sinh ra ở nhà giàu thường thường bậc trung, phụ thân buôn bán thất bại nhảy sông mà chết, mẫu thân bị chủ nợ dồn ép bức bách nên đem bán con ruột làm nô lệ. Dòng đời trôi nổi, ông Trời cho gặp được La Khởi, bởi vậy, vận mệnh thay đổi.

      Vào La gia, vừa làm gia nhân để dành dụm tiền, vừa vào thư uyển do La gia bố trí để đọc sách. Tiểu thiếu niên ra từ nghịch cảnh, cực kỳ hiểu có được ngày lành dễ chút nào, nên tất nhiên là hết sức quý trọng. Ba năm sau mở khoa thi Đình, cầm bút dự thi, dù đứng vị trí đầu bảng là Trạng Nguyên, nhưng ở vị trí thứ hai là Bảng Nhãn cũng đủ để cho được Quốc Quân bảo trợ, cũng được Tướng Quốc coi trọng, mang theo bên người để tự tay bồi dưỡng...

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Người khác qua thời gian ba năm, cuộc sống của La Khởi đương nhiên cũng dịch chuyển ba năm. Từ thiếu nữ mười sáu tuổi xinh xắn, lớn lên thành nữ tử xinh đẹp phong nhã hào hoa. Có số việc, khi nhiều người hề hiển lộ, lúc vắng người, lại cách nào bỏ qua.

      Đêm khuya tỉnh mộng, từng rơi nước mắt thấm ướt giường gấm, từng phiền muộn dưới ánh trăng, từng thức trắng đêm dài... Hết thảy tâm tình sau khi tích lũy lắng đọng lại, làm cho tấm lòng ngây ngô trở nên chín chắn, cũng làm cho khuôn mặt thanh tú của nữ tử trở nên vô cùng kiều mỵ.

      Nếu được gặp lại dù chỉ trong thoáng, có lẽ hỏi câu, từ biệt mấy năm, ta có từng nhập trong giấc mộng của ngươi ? Mà cũng có lẽ, gặp lại cười nhạt như hai người xa lạ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14 : Trái tim chậm chạp

      Từ xa nghe thấy tiếng ầm ầm bịch bịch rúng động, đến khi bước chân vào vườn thấy bồn đổ hoa rơi lá rụng tả tơi khắp nơi, hỗn độn rải khắp mặt đất. La Khởi được nha hoàn đỡ cẩn thận từng bước chân, vào trong đình, “Đây là ai làm vậy?”

      La Đoạn vẫn vùi đầu đùa giỡn với nữ nhi trắng trẻo hồng hào như ngọc của mình, mặt cũng chẳng thèm ngước lên, hừ tiếng: “Còn ai vào đây? Là Bảo Nhi du côn cắc ké kia chứ ai. Hễ tỷ tỷ vắng là ai có thể trị được , ông trời con kia lập tức phá tan Thưởng Xuân Viên ra nông nỗi này nè.”

      “Bảo Nhi đâu rồi?” Có thể dám chắc rằng Bảo Nhi nghịch dại đến thế này mà có ai trị được đảm bảo thoát khỏi có được “hỗ trợ” của nhị tỷ. Bảo Nhi chạy phía trước, nhị tỷ đuổi phía sau, chạy đuổi, tuồng này ngừng được trình diễn liên tục từ khi đại tỷ trở về thăm người thân, cả nhà bọn họ nhìn xem đến phát mệt.

      “Phương Tốn hạ triều trở về, đem rồi.”

      “Vậy sao kêu gia đinh tới dọn dẹp?”

      “Dọn dẹp cái gì? Dù sao dọn dẹp xong, tiểu tử đó quay về lại tiếp tục phá phách đẩy trái ngã phải nữa, cứ để đó chờ ngày mai tỷ tỷ trở lại mời tỷ ấy nhìn xem con trai bảo bối của tỷ làm những việc tốt gì, để cho cái mông của tiểu tử đó chịu mấy bàn tay cũng tốt!”

      La Khởi lắc đầu: nhị tỷ làm làm mẹ mà tâm tính cũng lớn hơn được bao nhiêu so với Bảo Nhi. “Cũng biết Bảo Nhi giống ai nha. Tỷ tỷ hướng nội xinh đẹp nho nhã, tỷ phu lại thuần khiết thiện lương ngây thơ, thế mà sinh ra Bảo Nhi lại là Hỗn Thế tiểu Ma vương đến thế.”

      “Hừ, theo tỷ thấy đó hả, tất nhiên là tỷ tỷ đem những tính tình vốn được ém sâu trong lòng của tỷ ấy giờ truyền cho Bảo Nhi chứ gì nữa. Cái tên du côn kia là rất đáng giận, hôm nay dám mang cây trâm hoa đào của tỷ đến hiệu cầm đồ đổi lấy hai trăm lượng bạc, rồi sau đó lấy lời ba phần đưa cho tên tiểu nhị họ Lý trong tiệm trà cách vách cửa hàng số của La gia, chỉ vì trong nhà tên tiểu nhị đó gặp chuyện mà vay tiền được. May mắn chưởng quầy hiệu cầm đồ và Nhị tỷ phu của muội có giao tình quen thuộc, từng thấy đặt tiệm vàng bạc chế tác cho tỷ cây trâm kia, bằng làm sao tìm được?” La Đoạn càng càng sầu, tức giận lan đầy gương mặt hoa đào, nếu giờ phút này mà tên du côn kia đứng ngay trước mặt chắc nàng bóp chết quách cho xong việc.

      La Khởi nghe xong trách cứ gì, chỉ hỏi: “ vậy chắc tiểu nhị kia nhất định bị Bảo Nhi ép phải làm cái gì khác nữa, chứ nếu với tính tình của tên trời sinh là tiểu gian thương kia làm sao có thể công vay tiền cho người ta? Cho dù là có ba phần lợi.”

      “Đương nhiên rồi, tên tiểu nhị họ Lý kia đem khối ngọc đeo cổ đưa cho .” tới đây, La Đoạn lại bất bình, “Cũng biết tên tiểu hỗn đản kia bắt chước từ đâu? khối đen thùi lùi như vậy, tiểu nhị làm trong hiệu cầm đồ ngay cả xem cũng thèm xem mà liền ném ra khỏi quầy hàng, ngay cả bản thân tên tiểu nhị họ Lý kia nếu phải là đồ gia truyền nhiều thế hệ chắc cũng sớm ném cho xong việc, thế mà thằng oắt kia mới liếc mắt cái liền biết ngay đó là Đồng Thượng Cổ Hắc Ngọc mới hay chứ? Chưởng quầy hiệu cầm đồ xem xét đồng ngọc kia rồi, hóa ra là trị giá hơn vạn lượng bạc, chẳng biết tên tiểu hỗn đản kia học ở đâu mà có nhãn lực cao như vậy chứ?”

      La Khởi xoa xoa lưng Nhị tỷ, mỉm cười trấn an : “Xin Nhị tỷ bớt giận, đứa do tỷ phu sinh ra có ngạc nhiên đến thế nào cũng đáng để ngạc nhiên chứ phải . Về phần bán trâm hoa đào của tỷ... chẳng lẽ tỷ còn có nghe đại tỷ đó sao? Ngay cả thể diện của tỷ phu cũng bán, toàn bộ nữ nhân thôn trấn muốn nhìn tỷ phu chỉ cần bằng lòng để lại bên ngoài hai lượng bạc có thể đứng trong vòng mười thước mà đắc ý liếc nhìn khuôn mặt của tỷ phu cái. Hành vi như vậy chẳng lẽ tỷ phát ra là rất quen mắt đó ư? Chắc tỷ quên, hồi tỷ mười tuổi từng len lén mang những người ngưỡng mộ vào hậu viện để nghe tỷ tỷ đánh đàn, nghe là thu mười hai lượng bạc. Bảo Nhi chẳng qua là kế tục hoàn toàn tính tình Dì Hai mà thôi nha. Lúc này Nhị tỷ nhìn bực bội nhưng cảm thấy kỳ quái, bởi vì, người đối với người giống y mình thường thường có bài xích khó hiểu nha.”

      “Hừ, tiểu hỗn đản kia làm gì mà...” Cân nhắc cẩn thận, ừm, hình như Khởi nhi có lý, nhưng vẫn tức giận chứ bộ, vì thế giơ lên nữ nhi im lặng giương to mắt nhìn, “Quan nhi, con phải chịu thua kém đó nha, mau mau lớn lên, sớm vượt qua tên biểu ca hỗn đản của con !”

      La Khởi che miệng, “Quan nhi tiểu nhân nhi này, biết tỷ có càng nhìn càng quen mắt đây? Mẹ , nàng với đại tỷ khi còn bé giống y chang nhau đó, cặp mắt kia giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, lại biết lúc nào cần hiểu hiểu, lúc nào nên lên tiếng. Tương lai nhất định kẻ khó lường à nha.”

      ?” La Đoạn giơ nữ nhi lên nhìn trái ngó phải, nữ nhi cũng mắt đối mắt nhìn nàng tiếng động, thế là khiến cho bà mẹ trẻ con này thấy mà run lẩy bẩy trong lòng, “Ông Trời ơi, đúng nha, tiểu gia hỏa này hiển nhiên là có hình dáng của đại tỷ nè.”

      La Khởi ha ha cười duyên, “Nhị tỷ sinh Quan nhi giống đại tỷ, đại tỷ sinh Bảo Nhi giống nhị tỷ, chuyện trong La gia chúng ta xưa nay đều thú vị như vậy đấy.”

      Con mắt La Đoạn sáng lên, “Vậy Khởi nhi sao?”

      “Muội? Muội làm sao?” La Khởi hé miệng cười hi hi, muốn kéo chú ý sang hướng khác, “Hoa trong Thưởng Xuân Viên này đều bị Bảo Nhi...”

      “Đừng đánh trống lảng.” La Đoạn tìm trở về thần trí vốn bị Bảo Nhi chọc cho tức đến ngoài cả chín tầng mây, vẻ mặt lão thần ta đây biết hết, “Muội đừng biết Phương Tốn lại cầu hôn với cha mẹ đó chứ? Tiểu tử đó tuổi còn trẻ mà làm quan tứ phẩm, thành vị trí đứng đầu thành Cao Duyên này. Tuy rằng La gia chưa bao giờ hiếm lạ ba cái thứ quan lại quyền quý này, nhưng xuất sắc vẫn là xuất sắc, trông cũng xứng đôi Nhóc Tam nhà ta đấy chứ.”

      Từ trước đến nay, chức đứng đầu Quốc đô là chức khó làm nhất. Tại khu vực này, hoàng thân quốc thích khắp nơi, đệ tử dương dương tự đắc lổn ngổn đầy đường, ngoại trừ vài chuyện , còn phần lớn các chuyện mà để yên quan tâm là có khả năng, nếu chú ý trở thành vị quan năng lực, còn nếu chú ý sâu lại trêu chọc đến con trời, có thể dẫn đến mất quan lột chức, uổng công mười năm gian khổ đèn sách. Thủ Thành khóa trước, lúc nào mà vuốt đuôi mấy người có chức có quyền, khom người cam chịu nhịn nhục, thà rằng bị chỉ trích là tầm thường chứ dám có chút sai lầm nào vì sợ bị hủy tiền đồ. Mà thiếu niên thư sinh Phương Tốn kia hề che giấu sắc sảo, cũng hề giấu tài, mới nhậm chứ ngắn ngủi năm nay mà kết huynh đệ với rất nhiều hoàng thân quốc thích chuyên rêu rao sinh ngoài đường, qua lại bằng hữu với ít đệ tử con nhà quý tộc, các án kiện trong kinh thành liên quan đến bọn họ vì thế mà bỗng giảm bớt hẳn , mọi việc khác vốn ùn tắc lại được triển khai gọn gàng ngăn nắp, các hạng mục thi thố nhanh chóng có hiệu quả. Từ Quốc Quân, cho tới dân thường, và các quan lại ở giữa xưa nay khó có được đồng thanh nhất trí cũng đều thừa nhận vị Thành Thủ mới này.

      tại, mỗi khi Thành Thủ tuần, hai bên đường chính của thành Cao Duyên đều đứng chật toàn các khuê nữ các nhà đến chỗ trống, đám các nữ tử tô son điểm phấn, vẻ mặt xinh xắn ngượng ngùng, chỉ trông mong giành được chiếm được lần quay đầu chú ý của Thành Thủ tuấn tú. Cũng có vài nữ tử có tác phong phóng khoáng, đem hoa cầm trong tay ném thẳng vào ngực Thành Thủ. Thế cho nên, mỗi khi tuần tra xong quay về, La Đoạn đều cười nhạo mùi phấn hoa người Thành Thủ đại nhân trận lâu. Mà mỗi khi quay về, Phương Tốn cũng chỉ đúng câu: “Ta có người duy nhất trong lòng.”

      Đối tượng của “người duy nhất trong lòng” này đó là La Khởi, Tam tiểu thư chưa lấy chồng của La gia.

      “Khởi nhi, muội chút coi, tóm lại là muội nghĩ thế nào về tiểu tử đó?”

      La Khởi bất đắc dĩ thở dài, “Muội chưa từng có ý nghĩ nhập nhằng gì với cả. Muội nhiều lần với cha mẹ rằng Phương Tốn chỉ là đệ đệ mà thôi. Muội cũng thẳng với Phương Tốn là muội và có khả năng gì đâu. xuất sắc, thành công, muội vui mừng dùm , nhưng chỉ thế thôi chứ hơn được nữa. Với thành tựu và địa vị thời của có khi nữ nhi danh môn thế gia xứng hôn với hơn, tỷ và cha mẹ cũng đừng có tiếp tục dối người ta. Tỷ nhìn đại tỷ , chưa bao giờ tham gia ra vào gì cả, đại tỷ , tâm tình Khởi nhi là quan trọng nhất.”

      mấy câu khiến cho hứng thú của La Đoạn héo rũ như lá úa, chu miệng lẩm bẩm: “Tỷ chỉ muốn ‘nước phù sa để lọt ra ruộng ngoài’ mà thôi nha, tại sao phải để người ngoài hưởng lợi chứ?”

      La Khởi biết nên khóc hay nên cười, “Nhị tỷ!”

      “Hì hì, Dì Hai và Dì BA về Phương ca ca kìa. Phương ca ca, ca ca còn phải cố gắng nhiều đó nha, Dì Ba muốn gả cho ca đó.” Tiểu hỗn đản trong miệng La Đoạn nắm tay vị thiếu niên tuấn tú tiến tới.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :