1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Si tướng công - Kính Trung Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5 : Mỹ nhân động tình

      Vì muốn tuần tra tiến độ của các gia đình thợ nhuộm nên sáng sớm hôm đó La Khởi xuất môn, vốn tính rằng đến nhanh nhanh cho xong khu vực này, có thể quay về nhà trong vòng buổi sáng để lo liệu các việc khác. Ai mà ngờ, bởi nàng chọn đường tắt vì muốn tiết kiệm thời gian nên thiếu chút nữa là lên đường đến U Minh.

      Nếu Hiệt nhi mà phản ứng rất nhanh, xoay tay nắm lại cánh tay trắng của chủ tử, giật cái để giảm lực rơi, cho dù hôm nay sợi linh hồn của La Khởi có may mắn giữ lại được sợ là cũng hoàn toàn thay đổi. Nhưng Hiệt nhi tuy tinh thông võ công nhưng lại giỏi về khinh công, nên cũng rơi theo chủ tử vào trong động, cũng chỉ có thể dùng hết sức để che quanh thân nàng. Dù là như thế, hai thiếu nữ nhắn đều bị ngất.

      Do chân trái của La Khởi chạm mạnh xuống đất nên mắt cá chân lập tức gãy xương, đau đớn mãnh liệt ngoài ý muốn làm nàng hôn mê sâu.

      Hiệt nhi lúc này lại còn nằm bên dưới, cũng chịu chấn động quá mạnh, thêm nữa lại nghe tiếng gãy xương của chủ tử, đau xót nên quýnh lên, cũng mất ý thức. Nhưng mà thể tính đến công lao của tỳ nữ trung thành, nhờ vào thân công phu của nàng bao bọc che chở nên cả hai chủ tớ mới tránh được kiếp hương tiêu ngọc tổn, mà khoảnh khắc lúc La Khởi rơi vào miệng động nàng dùng hết sức lực để ném chiếc khăn ra, để tìm con đường sống cho hai người. “Quái lạ. ràng La gia có xưởng in nhuộm của riêng mình, sao còn muốn cấp cơ hội làm việc cho những gia đình thợ nhuộm này?” Cảm giác được giai nhân lưng thỉnh thoảng cố nén đau đớn đến mất cả hơi thở, Ngọc Vô Thụ vừa cẩn thận dò bước đường núi, vừa hỏi.

      “Nếu trời cao ân sủng cho La gia, lại được ân sủng mênh mông cuồn cuộn của Hoàng gia, hưởng thụ nhiều phú quý, đương nhiên phải bận tâm đến sinh kế của người khác. Những gia đình sống phân tán nơi này toàn bộ đều nhờ vào nhuộm vải để nuôi sống gia đình qua ngày, chỉ cần bọn họ nhuộm ra được cái gì, bất luận là tốt hay xấu, La gia đều nhận.”

      “Đây là khác nhau giữa gian thương và thương nhân lớn. Gian thương chỉ nhìn trước mắt, cho nên phát tài nhất thời. Thương nhân lớn suy nghĩ về lâu về dài, phần lớn là cả đời phú quý.”

      “Nhị Hoàng tử quá khen.”

      cần phải khách khí, Tam tiểu thư.”

      “La Khởi còn chưa tạ ơn Nhị Hoàng tử cứu mạng.”

      “Cứu người là bản tính con người, Tam tiểu thư đừng khách khí.”

      Hiệt nhi bên cạnh giơ cao cây đuốc chiếu sáng con đường phía trước, nghe bọn họ đối đáp tương kính như tân với nhau như thế bèn bật cười.

      La Khởi trừng mắt ngầm liếc nha đầu cái, “Sao Nhị Hoàng tử lại đến đây?”

      “Đương nhiên là để tìm Tam tiểu thư.”

      “Ngươi tìm đến ta?”

      “Nếu Tam tiểu thư cho rằng trong núi này chỗ nào có phong cảnh đẹp đến mức có thể làm cho tiểu sinh đêm khuya mà cũng quên trở về?”

      “... Cám ơn.” tiếng cảm ơn này là phát ra tự đáy lòng. Hoàng tử cành vàng lá ngọc vì mình mà lặn lội đêm tối trong thâm sơn cùng cốc, đường gập gềnh, tiến vào động sâu, cứu mình mạng, cõng lưng xuống núi, nếu còn biết cảm ơn là quá đáng.

      “Xin Tam tiểu thư cứ thoải mái mà buông lỏng tinh thần, tiểu sinh đọc đủ thứ sách thánh hiền nên xử quang minh lỗi lạc, nhất quyết đòi đáp lại ân hiệp nghĩa mà ép tiểu thư lấy thân báo đáp.”

      Nghe ngữ điệu ngả ngớn này, La Khởi xấu hổ đến nhuộm hồng má phấn, “Đường đường là Hoàng tử, xin cẩn thận ngôn ngữ.”

      “Ủa, tiểu sinh còn chưa đủ cẩn thận sao? Tuy rằng Tam tiểu thư thân người , nhưng cần đường dài, nặng cũng thành nặng.”

      “Ngươi...” Sao người này miệng lưỡi xảo quyệt vậy? La Khởi tự biết mình có miệng lưỡi bén nhọn như nhị tỷ, đơn giản là thêm nữa.

      “Tam tiểu thư tức giận đấy à?”

      có.”

      ràng tức giận lại có, Tam tiểu thư thẳng thắn thành khẩn với tiểu sinh rồi.”

      “Ui ~~” Mắt cá chân được băng bó sơ đột nhiên truyền đến cơn đau nhức thấu xương, nàng cắn môi nhịn lại chờ cơn đau qua .

      “Tam tiểu thư, lời nào nghĩa là chột dạ phải ? Chột dạ sao, phải nhận sai mới đúng...”

      La Khởi đột nhiên hiểu được vì sao nam nhân này suốt đường tìm hết chuyện này đến chuyện kia để , luôn miệng trêu đùa. Có phải… muốn để mình luôn dành toàn bộ lực chú ý đặt ở nỗi đau đúng ?

      săn sóc cẩn thận này, che chở biểu đạt bằng lời này, như làn gió vừa vừa ôn nhu nhàng rót vào khe hở trong tim của Tam tiểu thư, quanh quẩn ...

      Mỹ nhân động tình.

      =======

      La Khởi bị thương, dược khố Hoàng gia theo căn dặn của Ngọc Vô Thụ nên dốc hết khố phòng ra mà chuyển đến nhà, cứ như là hiệu thuốc riêng của La gia vậy. Tất cả các loại thuốc bổ: bổ thân, bổ khí, chắc xương liền da, v.v. đều được đem ra hết, khiến khuê phòng của Tam tiểu thư chất đầy bình to lọ muôn màu rực rỡ, nhìn mà muốn lóa cả mắt. Và cũng khiến cho da mặt nàng càng thêm mỏng mềm, ít lần bị nhị tỷ nhà mình trêu đùa chế nhạo.

      Mà Ngọc Vô Thụ lại dựa vào danh nghĩa nghĩa tử La gia, công khai cách hai ba bữa là đến khuê phòng thăm người trong lòng, hỏi han ân cần vô cùng. cơ trí đến thế làm sao mà thể phát ra các dấu vết nho chứng tỏ trái tim mỹ nhân từ từ mở ra cho mình? Chẳng lẽ bỏ qua cơ hội theo đuổi tốt nhất bằng cách thừa thắng xông lên “được đằng chân lân đằng đầu” hay sao?

      Các hành động khoa trương thèm che dấu thế này khiến cho tin tức Nhị Hoàng tử Hoàng gia lưu luyến ngưỡng mộ La gia Tam tiểu thư được đồn đại truyền khắp thành Cao Duyên.

      Nam quý phái, Nữ giàu có, nam thanh nữ tú, đôi làm cho người ta đẹp mắt vừa lòng đến như vậy, nên rất nhanh trở thành nhân vật chính trong đề tài được người ta bàn tán say sưa đầu đường cuối ngõ. Nhưng đồng thời, cũng đưa tới kẻ cố tình trút giận.

      ngày, quá buổi trưa, cửa hàng khá yên lặng vì có khách, tiểu nhị lau lau chùi chùi khắp nơi để quầy hàng sạch đẹp, La Khởi gảy bàn tính ở sau quầy. Đúng lúc này, có khách đến cửa.

      “La Tam tiểu thư phải ?”

      La Khởi nhướn đôi mày cong như trăng mùng , ngước mặt nhìn thẳng vào gương mặt có thể được xem là xinh đẹp, “Ngươi là...”

      Người vừa thản nhiên cười: “La Tam tiểu thư, có thể chuyện chút được ?”

      La Khởi đánh giá nữ tử trước mắt, vật liệu may mặc cao sang, kiểu dáng thanh lịch, cử chỉ đoan trang do được cố tâm bồi dưỡng, giữa lông mày lại có điểm như bị đè nén lâu ngày mà sinh ra rụt rè; rồi đưa mắt nhìn ra phía sau của người này, trái phải là hai nha hoàn theo, trừng mắt nghênh mặt. Nàng liền lập tức kết luận: nữ tử trước mặt nhất định là thiên kim của vị quan lại quyền quý nào đó.

      “Xin hỏi tiểu thư đến chọn vải vóc, hay là đến may quần áo?”

      nha hoàn cười nhạt quát: “Quần áo của Quận… Tiểu thư nhà ta đều được sư phó nổi tiếng nhất thành Cao Duyên cắt may, cần gì đến tiệm may bé của nhà ngươi?”

      đúng là chó cậy gần nhà, chủ tử chưa động nô ra tay, hoàng đế vội mà thái giám gấp. La Khởi cười : “Ôi trời, ngươi tiểu thư nhà các ngươi còn tôn quý hơn cả công chúa Hoàng gia hay Vương Phi phải ? Tiệm may nhà ta nhưng hàng năm đều vào cung may quần áo cho các quý nhân đấy.”

      Nha hoàn vừa ra trận gặp bất lợi, mặt hết xanh lại đổi trắng.

      “Tam tiểu thư, nên so đo với nữ tỳ có kiến thức.” Giai nhân dịu dàng mềm mỏng.

      La Khởi mỉm cười, “Cũng phải, nên trách người biết, bổn tiểu thư luôn luôn rộng lượng, thèm so đo với kẻ vô học.”

      Đôi mắt đẹp của giai nhân nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của nàng, “Ta hôm nay đến đây là muốn thổ lộ chút chuyện trong lòng với Tam tiểu thư, có thể tìm nơi yên lặng được ?”

      “...” La Khởi nhịn được đưa tay lên sờ sờ hai má mình, nhìn mặt mình bộ đáng tin cậy lắm hả? “Vị tiểu thư này, dường như nên bộc bạch tâm với người vốn quen biết nha.”

      xin lỗi.” mặt giai nhân ý thẹn thùng, “Quên cho Tam tiểu thư, ta là Văn Uyển Nhi.”

      Văn Uyển Nhi, người cũng như tên, được rồi. Nhưng mà, vẫn quen nha. “Chào Văn tiểu thư.”

      “Bây giờ có thể được chưa?”

      “Cho dù biết danh biết tính rồi, nhưng hai ta vẫn là hai người chẳng quen chẳng biết gì với nhau. Văn tiểu thư, ta nghĩ ra liệu có lý do gì mà ta và ngươi có thể cùng chỗ nào đó để chuyện.”

      Văn Uyển Nhi sửng sốt: “Ngươi có nghe qua về ta?”

      có.”

      ... có đề cập về ta với ngươi? lần cũng ?”

      lần cũng .”

      làm sao, làm sao mà...”

      Khi thấy nàng ta bỗng nhiên lộ ra dáng vẻ thương tâm vô cùng vì bị tổn thương, La Khởi nhăn mày: này điên ngốc, chẳng lẽ là... người bị chứng bệnh mơ tưởng viễn vông trong truyền thuyết đấy à?

      “Phụ thân ta là Xương Lãnh Vương.”

      La Khởi cúi chào, “ ra là Quận chúa, thất lễ.”

      “Ngươi vẫn biết?... Dĩ nhiên rồi, làm sao mà nhắc đến tên ta với ngươi được.” Văn Uyển Nhi cười thê lương.

      “Ngươi...” có bệnh đấy chứ?

      Gương mặt thanh lệ của Văn Uyển Nhi đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh nhạt : “Nếu ta ta là thê tử chưa cưới của Nhị Hoàng tử, Tam tiểu thư chắc còn hồn nhiên biết tình huống là gì chứ?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6 : Mỹ nhân băn khoăn tình cảm

      Văn Uyển Nhi, Quận chúa Xương Lãnh Vương, hôn thê được chỉ định của Nhị Hoàng tử. Bất ngờ nghe được tin tức này, La Khởi khó lòng mà kinh ngạc. Mà đối phương đến cửa tuyên bố chủ quyền hình như cũng khá vừa lòng với phản ứng của nàng, nhất định nhiệt tình mời nàng ra nghe lời tâm tình.

      La Khởi thẳng thừng cự tuyệt. Nàng cho rằng nàng cần thiết phải cùng người quen chẳng biết xuất môn chuyện, vả lại diễn xuất của nữ tử này kích thích nổi tò mò để biết ngọn ngành của nàng.

      Quận chúa Xương Lãnh Vương vốn thích lấy hình dáng Tây Thi mỏng manh để làm cho dáng vẻ càng trở nên bé và yếu ớt hiển nhiên ngờ rằng ngay cả cái danh xưng vang dội “vị hôn thê của Ngọc Vô Thụ” cũng làm cho nữ nhi nhà thương gia này rung động, sau khi nhíu mày lâu uyển chuyển đổi sang vẻ buồn bã vô cùng.

      Nhưng mà quá đáng, trái tim của La Tam tiểu thư vẫn vững như sắt như đồng, trước sau gì vẫn có bất cứ hành động gì. Bởi người mua đến tiệm càng ngày càng tăng nên Quận chúa coi khuê danh như sinh mệnh kia bất đắc dĩ phải từ mà biệt.

      La Khởi lấy mắt đưa tiễn, tâm tình khó mà bình tĩnh hơn nữa. Cho đến giờ phút này, nàng thừa nhận, nàng thích Ngọc Vô Thụ. Việc được cứu vào đêm đó núi chỉ là giọt nước làm tràn ly mà thôi. Mà ra ngay từ trước, từ lúc mặc thân bào phục thư sinh cũ nát, lúc thốt ra những lời thư sinh cổ hủ, khi nâng gương mặt sạch bị tay che lấp kia và phóng ra đôi mắt trong suốt lòng của nàng như dây huyền cầm bị kích thích. Hết thảy những hành động trốn tránh chẳng qua chỉ là những trò đùa giỡn của tiểu nữ tử mà thôi. Nhưng khi nàng tưởng rằng có thể cho trái tim mà chân thành đối đãi với người nào đó, vậy mà lại xuất người thế này...

      Sao mà nàng cơ chứ, với phong cách thưởng thức của Ngọc Vô Thụ, vị tiểu thư khuê các dáng vẻ kệch cỡm này tất nhiên hợp với ý . Nhưng hôn ước chính là hôn ước, cũng giống như khế ước của thương gia, khi ký kết cho dù là thiếu đủ tròn méo gì cũng phải thực . Huống chi, con Vương gia làm dâu Hoàng gia cách nào cũng là cuộc hôn nhân vì lợi ích, việc giữa chừng bội ước vô cùng nghiêm trọng. Càng đừng đến việc hôn ước Hoàng gia là miệng vàng thốt lời ngọc, trước nay thay đổi...

      Mầm tình sinh ra lại làm khổ tâm người, La Khởi vô cùng mờ mịt.

      Việc Văn Uyển Nhi đến cửa lần này nàng giấu trong đáy lòng, hề cho người nào trong nhà biết, kể cả với nhị tỷ vốn là người từ xưa đến nay hề giấu nhau điều gì. Nàng nghĩ, tình hình của nàng nên để chính nàng xử lý. Cũng may, tình chưa sâu, ý chưa nặng, giờ mọi chuyện bộc lộ ra rồi vẫn còn kịp... đúng ?

      Nàng hẹn Ngọc Vô Thụ hẹn đến bên bờ hồ trong vắt, trong lúc người kia còn vui sướng vì lần đầu tiên được giai nhân trực tiếp mời gặp nàng lãnh đạm : “Mấy ngày hôm trước, vị hôn thê của Nhị Hoàng tử có đến cửa hiệu La gia tìm ta.”

      Ngọc Vô Thụ ngẩn ra, “Cho nên?”

      “La gia là thương nhân, thể tranh chấp với nhà có quan hệ thông gia với Hoàng gia... chắc Nhị Hoàng tử hiểu được ý tứ của La Khởi chứ?”

      hiểu.” Ngọc Vô Thụ thẳng thắng trả lời, “Chỉ bởi vì nàng ta vài lời thể lọt tai à?”

      La Khởi lắc lắc đầu, : “Từ đầu đến cuối, Quận chúa hề có chữ chỉ trích nào đối với ta cả.”

      “Vậy còn có vấn đề gì nữa?” Đôi mày rậm như hai con tằm của Ngọc Vô Thụ vặn lại, “Cho dù nàng ấy là thiên kim được nuông chiều chăng nữa, ta cũng để cho nàng ấy có cơ hội xúc phạm tới nàng.”

      “Ngươi...” Sắc mặt La Khởi đột nhiên tái nhợt, “Ta hiểu rồi.”

      “Nàng hiểu cái gì rồi?” Ngọc Vô Thụ hiểu tại sao trong chớp mắt tiểu nhân nhi lại trở nên thất hồn lạc phách như thế, nhưng trong đôi mắt như hồ nước của nàng lại bất ngờ lên tia bi thương khiến cho thể xem thường mà bỏ qua hỏi , “Ta cái gì nên sao?”

      La Khởi nhìn vẻ mặt vô tội của càng cảm thấy khó chịu vô cùng, đôi môi mềm mại mở ra đóng lại mấy lần mới được chỉ câu: “Nữ tử La gia làm thiếp!”

      Ngọc Vô Thụ thoải mái cười : “Ta làm sao có thể để cho nàng làm thiếp được, Khởi nhi, nếu nàng lo lắng vì điểm này rất cần thiết.” Nam nhân khác có thể vì ngườithiếp thất mà đối đãi bằng cả tâm tư, động nhiều cân não đến vậy hay biết, nhưng có thể làm cho phải tốn hao tâm tư để chậm rãi lung lạc thỉnh cầu như thế chỉ có thể là thê tử của cả đời thôi.

      .” La Khởi cố hết sức để giữ cho mình tươi cười tràn đầy, “Có lẽ là mới vừa rồi ta đủ ràng. Mà phải chuẩn xác là thế này: nữ tử La gia chia xẻ trượng phu cùng nữ nhân khác.”

      Nụ cười mặt Ngọc Vô Thụ hơi hơi cứng lại.

      “Ta nghĩ, giờ ngụ ý của La Khởi hẳn ràng rồi.” La Khởi cúi chào, quay người lui bước.

      Mắt thấy nàng từ từ rời khỏi mình, cảm giác đột nhiên tốt chút nào, Ngọc Vô Thụ cố gắng áp chế nỗi khó chịu trong lòng: “Ta muốn biết, nữ tử La gia lấy tiêu chuẩn gì để lập gia đình làm vợ người ta?”

      Khuôn mặt nhắn của La Khởi bối rối: “Nhị Hoàng tử muốn cái gì?”

      “Chẳng lẽ nữ tử La gia lấy tâm để chọn phu sao?”

      “Ngươi...” La Khởi nhìn ấn đường của bị nỗi tức giận đè nặng cũng hiểu được tự tôn của vị Nhị Hoàng tử này bị hao tổn, nhưng người có cảm giác bị người khác tổn thương đâu phải chỉ có mình mà thôi? “Nhị Hoàng tử, người có danh phận nghèo túng đương nhiên thể làm cho La Khởi lấy tâm mà đồng ý rồi, nhưng La Khởi tự nhận thấy rằng mình kém cỏi nên khó trong việc tìm được vị trượng phu cho dù là tình hay là danh phận đều dành duy nhất cho ta.”

      “Khởi nhi, ta đối với nàng ngay từ đầu dùng tất cả chân thành.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngọc Vô Thụ vô cùng trịnh trọng, “Ta cho nàng tất cả những gì ta có thể cho .”

      “Ta tin.” Khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của La Khởi đầy vẻ nhàng thản nhiên, “Bao dung đến thế đối với tiểu nữ tử tùy hứng, nếu Khởi nhi mà còn hoài nghi chẳng phải là biết tốt xấu hay sao.”

      “Vậy...”

      “Nhưng Khởi nhi chính là nữ nhi nhà thương nhân, am hiểu chuyện tranh thủ phân chia tình cảm, càng muốn làm cho mình biến thành oán phụ nơi khuê phòng chỉ coi nam nhân là bầu trời của mình. Nhị Hoàng tử, hy vọng là ngài có thể thông cảm cho nữ tử bình thường, chỉ thầm muốn theo đuổi mong đợi cuộc hôn nhân bình thường mà thôi.”

      “Cho dù như nàng vừa là nàng vốn động tâm?”

      “... Đúng, cho dù La Khởi động tâm.” Hàm răng cắn vào phiến môi mềm mại, tuy có vẻ đau thương trong đôi mắt long lanh nước nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

      Ngọc Vô Thụ nhắm mắt, hít sâu hơi, áp chế nỗi tức giận oán khí nảy lên trong lòng trong nháy mắt này, muốn để mất bình tĩnh ở trước mặt nàng, tiểu nữ nhân này đáng giá được thương sủng ái. Nhưng mà, cần nàng hiểu được rằng vô cùng dụng tâm đối với nàng. “Nàng nên biết, nếu bổn vương phải quân tử có hàng trăm biện pháp có thể cưới ngươi vào cửa.”

      “Nhưng, Nhị Hoàng tử là quân tử.”

      “Nếu phong thái quân tử lại làm cho ta thể có được người thương, ta nhất định phải làm quân tử.”

      La Khởi ôn nhu than : “Nhị Hoàng tử, đừng dỗi. Đừng vì Khởi nhi mà thay đổi ước nguyện làm người ban đầu của ngài.”

      “Nàng đáng giá!” nhẫn nại được nữa, Ngọc Vô Thụ gầm lên giận dữ.

      “Đa tạ Nhị Hoàng tử nâng đỡ...”

      “Khởi nhi!” cảm thấy cực kỳ ghét khuôn mặt xinh đẹp thanh tú nhắn của nàng giờ lại lên lúm đồng tiền nhàng, phảng phất giống như chỉ mình vì tình mà trong lòng như bị khoét mất khoảng trống mà thôi, hơn nữa, khoảng trống tâm hồn ấy xuất ngay từ khi trông thấy nàng hồ. cực kỳ chán ghét miệng nàng thốt ra lời lạnh nhạt khách khí, dựng lên bức tường thẳng đứng giữa hai người. ghét... ghét lòng của nàng nằm trong lòng bàn tay của !

      bước lên phía trước, cánh tay dài kéo thân thể nhắn của nàng vào trong lòng... Trời ơi, muốn chết thân thể mềm mại này của nàng khiến cho trái tim mềm nhuyễn ! dán mặt lên gương mặt trắng mịn của nàng, : “Khởi nhi, nếu ta xem đây phải là chuyện ‘gặp dịp chơi’, đương nhiên ta có khả năng buông tay dễ dàng. Cho dù là nàng cũng ngăn cản được ta đâu.”

      “Nhị Hoàng tử, ngươi muốn ép dân nữ vào khuôn khổ sao?”

      , ta ép, mà là...” Ngọc Vô Thụ nâng cái cằm xinh đẹp tuyệt trần của nàng lên, tia nhọn xấu xa trong mắt lên tức , “Dụ.”

      Từ “dụ” vừa thốt ra môi của cúi xuống.

      Hơi thở nam nhân như lửa nóng phả vào cái miệng nhắn non nớt chưa trải đời của La Khởi làm nàng cả kinh hô lên, càng làm cho Nhị Hoàng tử được nước tiến tới…

      “Ngươi...Ngươi quá đáng!” Sau khi tỉnh táo trở lại, Tam tiểu thư mạnh mẽ dùng lực để tránh ra, vẻ mặt đỏ bừng, đôi mắt đầy vẻ xấu hổ, “Sao ngươi có thể làm loại chuyện này? Ngươi...”

      Nhị Hoàng tử đường hoàng giải thích, “Nam nữ thích lẫn nhau làm những chuyện này đều là bình thường...”

      “Ngươi im miệng! Ngươi còn ngươi phải gặp dịp chơi mà lỗ mãng như thế, khinh bạc như thế, ngươi quý trọng ta ở chỗ nào?”

      Chỉ trích này quá đỗi phán tội vượt mức làm cho tâm tình tốt của Ngọc Vô Thụ trở thành hư , giọng đầy ác ý: “Chính bởi nàng kiên quyết cho là được phép gặp dịp chơi, liên quan gì đến ta?”

      La Khởi lập tức mặt đỏ như lửa, giận thể át, “Ta muốn gặp lại ngươi!”

      “Tùy nàng thôi, ta cũng vậy, ta tự hạ thấp giá trị bản thân để tự dâng mình đến cửa cho nàng khinh thường!” Lời đối chọi nhau chan chát, nàng ta cũng , bởi nổi giận, muốn hạ mức thương tổn của mình xuống mức thấp nhất nên thuận miệng bừa, lại hóa ra hại người hại mình.

      La Khởi quay đầu .

      Ngọc Vô Thụ nhìn bóng dáng tinh tế của nàng vừa chạy gấp vừa lau nước mắt, tuy có đau lòng nhưng vẫn thể quăng bỏ tôn nghiêm của nam nhân, vì thế đứng như trời trồng cứng ngắc chỗ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7 : Tình cảm tinh khiết của Mỹ nhân


      Chuyện xảy ra bên bờ hồ xem như là kết thúc hoàn toàn ư? Nhưng vì sao cứ có cảm giác rằng còn có ngàn tơ vạn mối khó có thể buông xuống được?

      Vì muốn dứt khoát chấm dứt, nên khi trưởng tỷ bị song thân cương quyết mang về từ Hàng Hạ quốc, nhưng rồi tỷ phu si ngốc kia từ Hàng Hạ quốc ngàn dặm đuổi theo về tận đây, La Khởi quyết định tạm thời theo trưởng tỷ xa. So với việc cứ bị nhốt chỗ tiến được mà lùi cũng xong khiến lòng dạ cứ bị trói buộc đày đọa đau khổ, chi bằng cứ để cho khoảng cách và thời gian xóa nhòa tất cả. Nhưng mà, dọc theo đường , suốt ngày tai nghe tỷ tỷ nhàng dỗ dành tỷ phu ngốc như con nít, mắt thấy tỷ phu ngốc nghếch lại thương lưu luyến si mê đối với tỷ tỷ, trái tim cảm thụ được hài hòa giữa hai người như được đất trời tạo nên đôi, tâm hồn nàng càng thêm buồn bã. Nếu như tỷ tỷ càng khôn khéo lý trí bao nhiêu tỷ phu si khờ tinh khiết thiện lương bấy nhiêu, vậy mình sao đây? Nhân duyên thực của bản thân giờ này ở điểm nào đây? Ngọc Vô Thụ... đâu cứ nhất định phải chọn cái kẻ đương khi lại khuấy đảo hồ nước bình lặng trong trái tim nàng rồi đem gác xó kia, nhưng hễ nghĩ đến , vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn.

      Vốn định buông câu “chữ tình hại người” để ngụy biện, nhưng thấy mặt tỷ tỷ luôn nét sáng ngời đúng bơi trong bể tình, như vậy có nghĩa là do nàng gặp được đúng người chăng?

      “Nương tử, uống nước .” đường nghỉ tạm, Lương Chi Tâm mang túi nước được lấy từ khe suối trong vắt đến cho nương tử ngồi dưới tàng cây để nàng giải khát.

      “Dạ.” La Chẩn đầu tiên là thấm ướt khăn gấm, lau mồ hôi trán tướng công, sau đó uống vài ngụm, “Tướng công cũng uống .”

      “Nương tử uống nữa ~~”

      “Thiếp uống no rồi, tướng công uống .”

      “Hi, nương tử uống no, Chi Tâm uống nha, hì hì ~~”

      La Chẩn chuyển ánh mắt ôn nhu từ vẻ mặt khờ khạo của tướng công sang vẻ mặt sầu khổ của tiểu muội, “Khởi nhi, vẫn vui à?”

      La Khởi thẹn thùng lắc đầu, “Muội... Xin lỗi, tỷ tỷ.” Tỷ tỷ và tỷ phu ân ái như vậy mà mình lại trưng cái mặt sầu xuân thương thu chỗ này, giết phong cảnh quá chừng, phải sao?

      “Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, muội cần xin lỗi tỷ.” La Chẩn ngồi xuống bên cạnh tiểu muội, “Muội tử của ta giống như nụ hoa, đương nhiên có thể tùy hứng bất cứ lúc nào, bởi vì, muội có tỷ ở bên cạnh mà, muội là La gia Tam tiểu thư đấy nhé.”

      “Tỷ tỷ ~~” La Khởi bổ nhào vào trong lòng tỷ tỷ, lã chã chực khóc, “Đúng vậy, Khởi nhi có tỷ tỷ.”

      “Nương tử nương tử, vậy Chi Tâm sao?” Khi thấy vòng tay ôm ấp thơm mát mềm mại của nương tử bị người khác giành mất, cho dù người đó có là muội muội của nương tử chăng nữa Lương Chi Tâm vẫn nhảy lại đòi được chú ý.

      La Chẩn thản nhiên, “Khởi nhi vui cho nên nương tử nhà chàng muốn an ủi muội ấy chút, hay là tướng công chọc cho Khởi nhi cười lên , Trân nhi liền thương tướng công.”

      “Khởi nhi vui à?” Lương Chi Tâm ngồi xổm xuống, mặt ủ mày ê nhìn thê muội, “Khởi nhi muội đừng có mất vui, muội vui, nương tử liền thương muội mà thương Chi Tâm, Chi Tâm rất đáng thương nha, Khởi nhi, muội vui vẻ lên được ?”

      “Tỷ phu...” Khởi nhi buồn cười, “Huynh là... Chẳng trách tỷ tỷ lại thích huynh đến thế.”

      “Nương tử cũng rất thích Khởi nhi mà, cho nên nương tử thương Khởi nhi đó thôi, nhưng nương tử thích Chi Tâm nhất, hiểu Chi Tâm nhất!” Tuy vô cùng tin tưởng mà thốt ra câu này xong, nhưng vẫn hết sức cẩn thận chứng thực thêm lần nữa, “Có phải , nương tử?”

      “Phì ~~” Cho dù buồn bực đến thế nào nhưng khi thấy vẻ hồn nhiên vui vẻ gương mặt đẹp trai khờ khạo của tỷ phu, La Khởi cũng muốn cười nữa cười hoài, “Được rồi, tỷ phu à, Khởi nhi hết mất hứng rồi, trả tỷ tỷ trả lại cho huynh đó.”

      Mở rộng vòng tay ôm lấy nương tử vừa bị thê muội khẽ đẩy vào trong lòng, Lương Chi Tâm rất chi là hưng phấn, “Khởi nhi muội tốt lắm nha, Chi Tâm thích muội... Nhưng, Chi Tâm thích nương tử nhất, thích nhất thích nhất nương tử nha...”

      được rồi. La Khởi lo lắng nếu cứ theo cái đà này mặt mình bị tỷ phu làm cho sinh ra bao nhiêu nếp nhăn mặt bởi vì cười quá nhiều. đời này sao lại có người tinh khiết chuyên chất chỉ biết chuyên tâm làm cho ai cũng vui vẻ đến thế? Chẳng trách tỷ tỷ bên ngoài được xem là đoan trang nhã nhặn như hoa lan nhưng bên trong lại mạnh mẽ như chim ưng của mình lại có thể cười từ trong tâm đến chảy nước mắt như thế. Liệu có khả năng cuộc đời mình có thể gặp được người như vậy trong tương lai hay ...

      =======

      Bởi vì Chi Tâm vô tâm xen vào mà nỗi lòng lo lắng của La Khởi đột nhiên như được cất gánh nặng, tâm tình trở nên nhàng thanh thản. Cũng bởi vậy mới có khí lực và tinh thần đấu trí đấu mưu với vị mỹ nhân giả ngốc nhìn trộm tỷ phu nhà mình. Tuy rằng vì tỷ phu ngoan ngoãn mà tỷ tỷ trở nên tức giận cộng với nỗi thương tâm nho , nhưng nàng rất tin tưởng rằng tỷ phu để cho nàng thất vọng. Tỷ phu tuy rằng si ngốc khờ khạo, tâm tính lại vô cùng thiện lương bác ái, nhưng đối với người mà chính thương trong lòng luôn nhận định ràng dời đổi. May mắn là luôn nhận định là phải có được đồng ý của tỷ tỷ mới dám làm này làm nọ, bằng , sợ là tỷ phu ngốc nghếch này có thể phải thương tâm đến chết cho mà xem, bởi vì, tỷ tỷ từ trước tới nay chưa hề nương tay với người nào mà tỷ ấy thích.

      Lúc này, La Khởi cũng tự biết được rằng, bởi vì Chi Tâm như thế, nên cầu của nàng về tình cảm trong sạch càng nâng cao lên nhiều bậc. Cái mà nàng muốn bây giờ còn là tốt đẹp khi hai người cùng thương nhau, tim đập thình thịch khi thấy nhau nữa, mà là dạng quyết tâm “ phải nàng cưới, phải chàng lấy chồng” cơ. Trong thời điểm như vậy, ở phủ đệ của Ngọc Thiều Công chúa, nàng gặp lại Ngọc Vô Thụ.

      Trong đại sảnh, Ngọc Thiều Công chúa và tỷ tỷ chuyện trò vui vẻ, nàng ngồi cạnh bên nhìn xuyên qua khung cửa sổ mở rộng mà thưởng thức cả vườn cây thược dược muôn hồng nghìn tía khoe sắc. Mẫu Đơn, Vua các loại hoa, chỉ có ngự hoa viên của Hoàng gia mới có thể gieo trồng, còn ở phủ các vương hầu tướng gia chỉ được lấy cây thược dược trồng thay vào. Cho dù cùng là người Hoàng gia nhưng cũng có phân chia giai cấp ràng, thể vượt qua đâu nhé...

      hẹn mà gặp, đôi mắt như hồ nước thu nhàng và đôi mắt trong trẻo của nam nhân đứng trong hoa viên đụng thẳng vào nhau. Lập tức trong khắc này, cả hai người đều vì quá độ khiếp sợ mà ai mở miệng gì cả, chờ lúc lâu về sau, khi cùng xác định là mắt mình nhìn thấy phải là ảo ảnh, cả hai mới đồng thời đánh ánh mắt sang hướng khác... Ahh, La Khởi đương nhiên thể nhảy từ cửa sổ mà ra được rồi, cho nên, nàng mới tới cửa chính thân ảnh của nam nhân kia xuất ở dưới bậc thềm trước cửa.

      “Khởi nhi?” Cho dù hương thơm thản nhiên chỉ thuộc về người trong lòng ngập tràn trong mũi, nhưng Ngọc Vô Thụ vẫn khó có thể tin được, “Đúng là Khởi nhi chứ?”

      “Nhị Hoàng tử...”

      là nàng rồi!” Ngọc Vô Thụ hô to tiếng, bước dài lên thềm đá, “Vóc người giống nhưng có khả năng thanh cũng giống, nàng đúng là Khởi nhi rồi!”

      Vốn trong bụng khó chịu nhộn nhạo khôn tả bởi việc bất ngờ gặp lại ngoài ý muốn này, La Khởi lại bị dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng này của làm cho thể giả bộ quen biết, bật cười, “La Khởi đâu phải là tiên nữ mỹ nhân gì mà còn có người cố ý giả mạo cơ chứ?”

      “Tại nàng biết đấy thôi, ngay mới rồi ta vừa thề với Trời đất, nếu lúc này cho ta gặp lại nàng, ta lập tức ...” phải nàng vợ.

      Sáu chữ lời ngon tiếng ngọt cấp bậc thượng thừa kia chưa kịp được thổ lộ thành lời bên tai có thanh chế nhạo thổi qua: “Lập tức thế nào? Nhị Hoàng huynh, đây là lần đầu tiên Thiều Nhi thấy vẻ mặt ngốc nghếch như người vừa bị đánh của huynh như vậy đó nha.”

      “Muội...” Ngọc Vô Thụ chỉ có thể thốt chữ như vậy, phải buồn bực, muội muội hưởng cuộc sống tân hôn vui vẻ chẳng lẽ để cho sống yên được à?

      “Khởi nhi, đừng để ý đến muội ấy, nàng hãy nghe ta , ta mới vừa...”

      “Khởi nhi, nên về nhà thôi.” Lại thêm người thức thời chen vào câu.

      “Ngươi ——” Đôi mày của Ngọc Vô Thụ nhướn lên nhọn hoắt, trong mắt nảy ra giận dữ đến lạnh lẽo, “Ngươi...” Ủa, gương mặt này có ba phần giống với Khởi nhi, nàng ta là...

      “Dạ, tỷ tỷ.”

      Đại tỷ của Khởi nhi? La gia Đại tiểu thư mà Tấn Vương thúc mỗi khi đến liền bóp cổ tay nghiến răng trèo trẹo đây sao? Ừm, nhìn vẻ mặt này biết ngay là người chuyên gây khó dễ rồi, muốn ôm được mỹ nhân về xem ra thể khinh mạn nữ tử này rồi...

      Ê? “Khởi nhi, nàng đâu vậy?” Mới bất ngờ tương phùng chưa bao lâu mà nàng bỏ rồi?

      “Nhị Hoàng tử, La Khởi phải theo tỷ tỷ trở về.” Mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại cười, chân vẫn bước như thường.

      “Trở về, trở về đâu?”

      “Đương nhiên là về nhà của Chẩn tỷ tỷ rồi, Chẩn tỷ tỷ cũng đến Hàng Hạ làm dâu mà, phải sao?” Ngọc Thiều thể thưởng thức nổi vị Nhị Hoàng huynh luôn thông minh đa trí tuấn tú cả mọi người trong mắt mình giờ này khắc này lại duy trì bộ dạng ngu si đần độn đến thế này, “Mỹ nhân , sao còn đuổi theo?”

      “... Đuổi theo?” Đúng vậy, phải đuổi theo chứ! “Khởi nhi, nàng chờ chút, Vô Thụ ca ca đến rồi nè!”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8 : Lưỡng tình biết

      Ngày nào đó, đưa mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia rời xa, bị tự tôn ngăn cản mà hề đưa ra hành động gì, cũng thầm cảnh báo chính mình: đối với nữ tử có thể rời quay đầu lại ngay trước mắt mình nên lưu luyến níu kéo làm gì. khi muốn , giữ được nữa rồi.

      Nghĩ đến là phóng khoáng, nhưng tim lại thong dong như vậy nổi.

      Mỗi ngày, phải nhìn hai chân mình mà khinh bỉ hơn ngàn lần, phỉ nhổ vạn lần, mới có thể trông nom để chúng nó hướng tới nơi có tiểu nữ tử kia mà bước .

      Nhưng trông coi được hai cái chân chúng nó, lại quản được trái tim chịu an phận nằm im.

      Trí óc của khuyên thể thỏa hiệp, nhưng nó vẫn nhảy nhót kêu gào ầm ỹ trong ngực, nếu lo rằng người có tim thể sống được chắc là lập tức lôi nó ra bóp bẹp, xem nó còn có thể ép buộc chủ tử tuấn vĩ đại như bao lâu?

      thể moi tim ra mà trút giận, cũng có cách nào lệnh cho nó yên tĩnh an ổn, đành phải làm nhiều chuyện để dời chú ý của trái tim mình.

      Lý luận của Tấn Vương thúc là có thể tìm niềm vui khác để bổ khuyết cho việc trái tim lại đột nhiên trống rỗng thế này, nhưng khi nâng chén rượu, đưa mắt nhìn những oanh oanh yến yến mập ốm khác nhau người sặc mùi phấn son miệng lưỡi dẻo quẹo kia trước mặt lại bất chợt lên khuôn mặt xinh đẹp như trăng rằm, lông mày uốn cong cười như gió xuân thanh mát bên bờ hồ, nhớ lại cảm giác ôm nàng trong ngực mà trái tim trở nên mềm nhuyễn, nhớ lại nụ hôn cướp đoạt bất ngờ nhưng ngây thơ kia… Vì thế, liền quăng chén rượu ra xa, trái tim lại trở nên loạn nhịp, nhưng thể làm trái với lời trong tim mình được. Nếu làm như thế có khác gì với lũ súc sinh đâu?

      Chuyện hộ tống muội muội gả xa cũng đến nỗi là phải chính ra tay mới được, nhưng Nhị Hoàng tử từ trước đến nay chây lười đến chảy thây lần này lại chủ động xin lĩnh chỉ.

      muốn có được chuyến xa để làm nỗi lòng, nên cứ vậy mà buông tay, hay là kiên trì thỉnh cầu đến cùng, nhất định từ lúc đến khi trở về là tìm được đáp án. hành trình đưa dâu, trách nhiệm quá nhiều, nên Ngọc Vô Thụ rảnh thời gian mà đắm chìm trong nỗi phức tạp trong lòng.

      Đợi đến khi đến Hàng Hạ quốc rồi, thực xong các nghi thức đại hôn của Thiều Nhi, lại khắp nơi, hỗ trợ việc hai nước tìm hiểu lẫn nhau... Rất nhiều thời gian trôi qua, cuối cùng cũng có thời gian để thưởng thức phong thổ nhân tình của nước khác, ràng phát ra rằng, rối rắm trong lòng kia của trống rỗng sạch tự khi nào, cảm nhận được điều duy nhất trong lòng lúc này là: nhớ nhung, nhớ nhung mãnh liệt. Mãnh liệt đến mức dù biết có khả năng, vẫn nhắm mắt, im lặng hướng lên trời thề: nếu giờ này khắc này mà tiểu nhân nhi xuất ở trước mắt, vì nàng, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, bao gồm cả việc kiếp này nàng là thê tử duy nhất của , phải nàng cưới... Có lẽ Nhị Hoàng tử cầu nguyện rất thành kính nên làm cảm động Ông Trời xưa nay vốn ít khi xúc động, khi mở hai mắt ra tiểu nhân nhi trong lòng kia chỉ đứng cách trong gang tấc. Chính vì thế, tự nhủ, quyết buông tay.

      =======


      “Khởi nhi, Khởi nhi, đợi Vô Thụ ca ca chút!” Giai nhân ở phía trước nhanh, Ngọc Vô Thụ mau chóng đuổi theo ở phía sau.

      Nghe hề e dè mà gọi lớn tiếng, La Khởi ngầm nhìn xung quanh xem xét: trong vòng vài ngày qua, hạ nhân hay nha hoàn của Lương Phủ dường như quen với cảnh này, còn cười trộm rình coi gì nữa. Nhưng… vẫn rất xấu hổ đó nha.

      “Ngươi... Ngươi phải muốn đến gặp tỷ tỷ của ta học thêu à, chạy tới đây làm chi?”

      “Khởi nhi là người thông minh lanh lợi mà cũng giả vờ ngớ ngẩn ư?” Ngọc Vô Thụ đưa đôi mắt đẹp ái muội nhìn người trong lòng, giờ này khắc này, còn là thư sinh nghèo túng, nhưng cũng phải là Nhị Hoàng tử đầy cao ngạo nữa rồi. Từ lúc vừa dai nhách vừa cứng rắn đeo bám giai nhân đến tận Lương phủ, chỉ là Ngọc Vô Thụ mà thôi. “Ta chạy tới đây đương nhiên là vì Khởi nhi rồi, phụ phu tùy có gì đúng đâu?”

      Gương mặt tươi cười của La Khởi đột ngột nhiễm rặng mây đỏ, “Ngươi đừng cứ mở miệng là những lời này!”

      “Khởi nhi thẹn thùng à?” Ngọc Vô Thụ lặng yên lấn đến gần từng bước, “Khởi nhi da mặt mỏng, về sau Vô Thụ ca ca giấu những lời này trong lòng ra vậy. Nhưng với điều kiện tiên quyết là Khởi nhi phải hiểu được tâm ý của Vô Thụ ca ca.”

      “Tâm ý gì?” La Khởi mím môi hồng, đôi mắt long lanh liếc , “Tâm ý muốn dụ dỗ khuyên răn La Khởi nên cùng vị hôn thê của ngươi hầu hạ chồng?”

      Ngọc Vô Thụ thu lại toàn bộ ý cười mặt, giấu kỹ vẻ trêu tức, “Khởi nhi, ta thể phủ nhận ta từng có ý nghĩ này, nhưng phải là vì muốn hưởng đông người nhiều của gì gì đâu, mà ta chỉ cho rằng danh phận và tình thể phân chia ngang bằng được. Kỳ , đối với vị Xương Lãnh Vương Quận chúa kia, ta có bất kỳ khái niệm gì. Hai bên đến dự Quốc yến chạm mặt quay về, sợ là đến ngay cả mặt mũi thế nào cũng ràng nữa là. Vả lại, ta quá tuổi đại hôn khá lâu, sở dĩ kéo dài đến tận bây giờ là bởi vì tự trong đáy lòng ta cam tâm, cam tâm khi thấy nữ tử cùng mình cả đời thế mà chỉ có thể dùng hai chữ ‘xa lạ’ để miêu tả. Ta cũng từng đề nghị thẳng với phụ hoàng và mẫu hậu rằng để tránh làm hại tuổi thanh xuân của nữ tử gia đình người ta, nên thỉnh Xương Lãnh Vương Quận chúa chọn rể hiền khác. Nếu chính nhà tìm lý do nào đó để khéo léo từ chối hôn này ảnh hưởng danh tiết nữ nhi nhà giảm thiểu đến mức thấp nhất, phải sao?”

      “Sao có thể được, ngươi là người Hoàng gia, có ai dám khéo léo từ chối hôn ước với Hoàng gia bao giờ?”

      “Chỉ cần muốn có gì là thể? Năm đó, hoàng huynh của ta cầu thân thiên kim của hữu tướng đại nhân, liền bị vị thiên kim kia lấy bài thơ khéo léo từ chối ngoài cửa. Chẳng lẽ người Hoàng gia ngoại trừ quyền cao thế mạnh có chút phong độ nào sao? Ngay như Khởi nhi đó, ta có từng làm khó La gia chỉ vì nàng từ chối khéo ta ?”

      “... sao chứ?” Tuy rằng khi đó thốt ra những lời hung ác, nhưng sau đó đúng là chưa từng làm khó gì nhà nàng, nhưng mà... “ người nam nhân bình thường, bất kể có hay có thê thiếp trong nhà, nếu bên ngoài gặp được nữ tử mà mình mến mộ trong lòng cũng khó mà chặt đứt xúc động muốn chiếm đoạt cho riêng mình. Huống chi là người trong Hoàng gia? Ngươi ràng có hôn ước, thế mà bây giờ vẫn đến trêu chọc ta như trước, mà ngươi cũng biết được rằng sau khi ta biết ngươi có hôn ước thèm để ý ngươi chút nào nữa, đó chẳng phải là đại biểu cho việc trong lòng ngươi nhận định mà ngươi cho rằng đương nhiên sao? Ở trong lòng ngươi, việc nữ nhân cầu nam nhân phải lòng dạ là chuyện buồn cười nhất phải ?”

      “Cũng phải buồn cười.” Vẻ mặt Ngọc Vô Thụ nghiêm túc, “Nếu Khởi nhi cầu như thế với nam nhân của nàng, đó có nghĩa là nàng cũng quyết định là cả đời chuyên tình phải sao?”

      “Nhưng mà ở trong lòng các ngươi, nữ nhân chuyên tình cả đời đối với nam nhân phải chuyện đương nhiên hai năm mười hay sao?”

      “Khởi nhi.” Ngọc Vô Thụ đưa bàn tay ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp nhắn của nàng, “Nếu tương lai phu quân của nàng phản bội nàng, nàng làm thế nào?”

      “Ta ...” La Khởi nhíu mày, “Ta trước tiên cho đội nón xanh*, sau đó hưu phu nhận làm chồng nữa.” (* đội nón xanh = cắm sừng)

      “...” Biết ngay mà, tiểu nữ tử này chính là hạng người ngoài mềm trong cứng, hơn nữa, tuy rằng mặt mỏng ngại ngùng, nhưng cũng xem trọng lễ giáo cho lắm... Aiz, tiểu nữ nhân này nha~~

      “Cho nên, có gì là ‘chuyện đương nhiên’ cả đúng ? Tình cảm của hai bên đều phải được duy trì cân bằng lẫn nhau. Ta đối với nàng tốt, đương nhiên nàng cũng có thể đối với ta tốt.” lấy ngón cái thô ráp xoa xoa đôi má non mềm của giai nhân, “Nếu ta dự đoán được rằng nàng lòng thương, đương nhiên cũng muốn dành toàn tâm toàn ý cho mình nàng, có phải ?”

      “Ngươi muốn giải trừ hôn ước?”

      “Ta kính cẩn thăm hỏi Xương Lãnh Vương, đưa cho cơ hội trước.”

      La Khởi hơi nhíu lông mày, nghiêng đầu suy nghĩ, đột nhiên giật mình phát ra rằng cả người mình bị giam ở trong khuỷu tay của , hai má lại bị lửa hồng thiêu lần nữa, mở ra tay ra, dời thân , “Ngươi... đáng ghét!”

      Ngọc Vô Thụ cũng ngăn trở giai nhân lui bước, tuy rằng cảm giác vòng tay của mình trống rỗng thoải mái chút nào, “Khởi nhi, ta tình mời, còn nàng, nàng có thể tình đáp ứng ta ?”

      “Ta...” tình mời, tình đáp ứng ư?

      Nhìn tay duỗi ra trước mắt mình, vẻ mặt La Khởi thoáng qua nét nghi hoặc, trong lòng mơ hồ: có thể ? Có thể cầm cái tay này ư?

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 : Lưỡng tình tương duyệt


      Có thể cầm cái tay này ư?

      “Khởi nhi, muội ngồi đây mơ mộng cái gì vậy?”

      “Tỷ tỷ?” La Khởi ngước đôi mắt long lanh giờ đầy sương mù lên, “Muội sợ...” Sợ cái gì? Sợ loại tình cảm này khi trả giá, trái tim thể nằm trong tầm nắm giữ điều khiển của mình nữa rồi?

      “Nếu muội sợ tương lai thể đoán trước, có thể tiếp tục chần chừ quyết định, bởi lẽ ai có thể đoán trước được tương lai cả. Tỷ tỷ thể cho muội kết luận chính xác được, nhưng tỷ xem ra, tại Ngọc Vô Thụ đối với Khởi nhi hoàn toàn là lòng đối đãi chân .” La Chẩn biết mình cũng cần nhiều. Khởi nhi phải là người có chủ kiến, mà chỉ là tâm tính mạnh mẽ can đảm giống Đoạn nhi, nhưng khi nghĩ thấu đáo là mình muốn gì dễ dàng tiến bước ai cản được.

      “Muội hiểu rồi!” Khuôn mặt nhắn của La Khởi sáng ngời, thần sắc toả rạng, “Tuy rằng tương lai cũng quan trọng, nhưng tại lại vô cùng trân quý, nếu nắm chắc được tại cũng thể nào được tới tương lai. Muội muốn trái tim tình của lúc này!”

      Đến lúc này, trái tim của La Tam tiểu thư trao cho Nhị Hoàng tử.

      =======

      khi những nghi kỵ của thiếu nữ về mối tình đầu được khai thông, che đậy dấu diếm tình ý ngập tràn của mình nữa, cắt may quần áo đẹp cho , xỏ kim thêu áo cho , trường bào, túi thêu, khâm sức, dây đeo ngọc bội… khắp nơi đều là những vật mà nàng dụng tâm dụng sức, vận dụng sở trường, nỗ lực quan tâm chút tiếc rẻ đối với người trong lòng, đây còn là phương pháp say đắm của Tam tiểu thư.

      Mà cũng phải , nhu tình mật ý như thế nhất nhất khiến cho Ngọc Vô Thụ cảm thấy được mà kinh ngạc. Mỗi ngày, điều mà chờ mong nhất sau khi mở mắt thức dậy chính là thiên hạ xinh đẹp kia cho điều vui mừng kinh ngạc nào nữa đây, sau đó lại vắt hết óc để suy nghĩ xem làm sao khiến cho giai nhân vui lòng.

      Làm khách xứ lạ, có trách nhiệm ràng buộc, có người khác chuyện phiến, hai người trải qua mấy ngày này ở Hàng Hạ quốc như đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng mà, nước khác mặc dù tốt nhưng cuối cùng cũng phải về nước mình.

      đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cùng nhau hồi hương, suốt đoạn đường này, ngắm núi núi càng yên tĩnh, nhìn nước nước càng trong, non xanh nước biếc, tay trong tay đứng ở đầu thuyền, hai trái tim cùng đập nhịp, những suy nghĩ hứa hẹn với nhau, tất cả tình ý đều lưu chuyển trong hai đôi mắt. Chỉ mong đường chung chấm dứt, chỉ mong thời gian ngưng tụ, chỉ mong phút chốc bạc đầu. Nhưng mà chung đường có dài nữa đến thế nào cũng phải chấm dứt.

      Thuyền đến bờ, người về đến cố hương, chia tay lưu luyến, nhưng đặt chân về đến cửa nhà mọi việc đều dồn lên đầu. Năm ngày sau, sau khi thu xếp mọi việc ổn thỏa, hai nỗi tương tư mới trỗi dậy.

      Ngọc Vô Thụ vẫn che dấu như trước, đến nhà viếng thăm, mục đích là muốn tuyên cáo với thiên hạ rằng: con thứ ba của La gia là sở hữu của Nhị Hoàng tử , người khác đừng mơ ước.

      Trước sau như là phong cách của Nhị Hoàng tử, suông đuột thẳng thắn, chỉ có điều khác biệt là bây giờ trước mặt có giai nhân đáp lại, còn là chuyện chỉ có người trong trò chơi tình ái của nữa.

      Ai trong thành Cao duyên thành cũng , La gia kinh doanh to lớn, vốn dĩ nhiều tiền lắm của, nay, có nữ nhi lấy được người có địa vị cao quý, càng cao thêm bậc.

      ========

      Hôm nay, Ngọc Vô Thụ vẫn đảm đương công việc quản phòng thu chi ở cửa hiệu chính của La gia, mới được nửa buổi bị đạo lệnh bài của phụ hoàng truyền gọi về cung, khi chạy vội về đến bên ngoài ngự thư phòng tiểu thái giám trông coi bên ngoài cửa trưng vẻ mặt lấy lòng và thanh lén lút tiếp cận: “Nhị Hoàng tử, ngài đừng vội vào, Xương Lãnh Vương ở trong.”

      “Xương Lãnh Vương?” Ngọc Vô Thụ nhướn bên mày, “ sao?”

      “Ai da, Nhị Hoàng tử à, ngài muốn nô tài chết à, ngài quên Xương lãnh Vương là gì của ngài ư?”

      “Còn là ai nữa chứ? Là thần tử mà thôi.”

      “Vậy...” như vậy cũng đúng, nhưng hình như Nhị Hoàng tử quên là còn thân phận khác rồi chăng? “Về chuyện công mà , ông ấy đương nhiên là thần tử của ngài, còn về việc bối phận, ông ấy vẫn là nhạc phụ tương lai của ngài, đúng ?”

      Nhạc phụ... Cũng may là nô tài này nhắc nhở . Sau khi về kinh, đầu tiên là bẩm báo với phụ hoàng và mẫu hậu về việc Thiều nhi có được cuộc sống tân nương nhận hết sủng ái, tiếp sau đó là quay cuồng với đống tấu chương mà bận rộn hết hai ngày đêm, sau khi kiếm được chút thời gian gấp gáp đợi được nữa mà chạy tới thăm hỏi Khởi nhi, bởi vậy nên quên mất chuyện đại đến thế. Cũng may, còn chưa tìm ông ta, ông ta tự tìm tới cửa trước. Bằng , Vương gia rảnh rỗi thua kém đến đây gặp phụ hoàng làm chi?

      “Nhìn bộ dạng này của ngươi chắc là biết Xương Lãnh Vương đến đây vì chuyện gì rồi phải ?”

      “Nô tài dám bậy...”

      “Đừng có giả vờ giả vịt trước mặt bổn vương, rốt cuộc ông ta gì với phụ hoàng?” Thuận tay ném thỏi bạc qua, “ mau, nhân lúc bổn vương còn kiên nhẫn.”

      “Nô tài cảm tạ Hoàng tử ban thưởng.” Tiểu thái giám cất bạc vào trong lòng, rồi còn giả bộ thần thần bí bí đảo mắt nhìn khắp nơi cái, “Aiz, còn chuyện gì nữa ngoài chuyện tố cáo ủy khuất với Hoàng thượng. tới lui toàn là những câu kể lể chuyện Quận chúa cả ngày dùng nước mắt rửa mặt thống khổ ủy khuất vạn phần ra sao.”

      “Thú vị .” Ngọc Vô Thụ sờ cằm cười, “Bổn vương tới ngồi trong hậu điện trước cái , lúc Xương Lãnh Vương ra, ngươi đánh động lớn chút.” cũng nên bái kiến cái vị vĩnh viễn trở thành nhạc phụ trong tương lai này chút, phải sao?

      Tiểu thái giám thưa dạ đồng ý, Ngọc Vô Thụ đến hậu điện uống trà ngồi đợi. Sau khoảng hai bình trà, mái hiên bên kia truyền đến cái giọng the thé của tiểu thái giám hô ứng: “Xương Lãnh Vương, ngài phải rồi à?”

      “Đúng vậy, làm công công phải cực khổ rồi.”

      “Vương gia mới cực khổ, Vương gia ngài thong thả, Vương gia ngài cẩn thận bậc thang, Vương gia ngài...”

      Ngọc Vô Thụ nhét vào trong miệng góc món điểm tâm ngọt rồi mới đảo chân bước ra cửa điện.

      “Nhị Hoàng tử, ngài tới.” Tiểu thái giám lên tiếng.

      cắm cúi bước , Xương Lãnh Vương nhanh chóng ngẩng mặt lên, khi thấy vẻ mặt cười nhạt của người tới sau, vén tay áo hành lễ, “Vi thần bái kiến Nhị Hoàng tử.”

      “Miễn, vị này...” Mày nhíu lại ra vẻ suy tư, “Là Xương Lãnh Vương đúng ?”

      “... Đúng là vi thần.”

      “Tiến cung có chuyện gì?”

      “... Lâu ngày thần chưa gặp mặt Quốc Quân, nên đặc biệt đến bái kiến.”

      “Khen thay tấm lòng trung thành, Xương Lãnh Vương thong thả.” Gật đầu chắp tay ngênh ngang bước qua, nhưng mới qua được hai bước bỗng quay đầu, “Xương Lãnh Vương thuận tiện đề cập với phụ hoàng chuyện hôn của lệnh ái đấy chứ?”

      Xương Lãnh Vương hơi chấn động.

      “Bổn vương đơn giản trắng ra nhé, hôm nay trở về phủ, chi bằng ngài vắt óc nghĩ ra lý do gì đó để từ chối hôn này, tránh việc trì hoãn thanh xuân của lệnh ái. Bất kể ngài tìm lý do giải thích đầu thừa đuôi thẹo gì, cho dù là bổn vương thành kẻ phóng đãng dốt nát công rồi nghề cũng đều được, bổn vương đều chấp nhận, cũng cam đoan làm khó Xương Lãnh Vương Phủ nửa phần. Ta nghĩ, lời này đủ sáng tỏ rồi chứ hả?”

      Sáng đến nỗi thể tỏ hơn. Nét mặt già nua của Xương Lãnh Vương co rúm lại, nhịn xuống hơi giận dỗi, : “Nhị Hoàng tử, tiểu nữ tuy phải là quốc sắc thiên hương, nhưng cũng là tiểu thư khuê các đủ khả năng ngồi bàn tiệc lớn, vì lẽ gì mà lại rước lấy ghét bỏ của ngài như vậy?”

      Ngọc Vô Thụ thở dài tiếng, vỗ vỗ bả vai của vị lão Vương này, “Hóa ra lời bổn vương ngài nghe được nhưng hiểu được. Về dung mạo, xuất thân, giáo dưỡng, lệnh ái đều thuộc hàng thượng thừa, được mẫu hậu khen dứt miệng, bổn vương cũng hâm mộ. Nhưng cái chính là: nàng thích hợp với bổn vương.”

      “Ngài là Hoàng tử, cho tới bây giờ vi thần chưa hề nghĩ đến chuyện buộc ngài chỉ có mình tiểu nữ làm chánh phi...”

      Nghe hiểu có phải ? “Lệnh ái đồng ý làm sườn phi sao?”

      “... Cái gì?” Sắc mặt Xương Lãnh Vương chuyển từ trắng sang hồng, “Ngài...”

      thể phải ?” Ngọc Vô Thụ cười : “Lệnh ái thể chịu ủy khuất này, bổn vương chẳng lẽ lại có thể ủy khuất người trong lòng mình?”

      “Nhị Hoàng tử cùng tiểu nữ có hôn ước từ trước...”

      “Cho nên, bổn vương vừa xin ngài giải trừ nó đấy thôi.” Ngọc Vô Thụ thu lại ý cười môi, ra vẻ cười như cười, “Ngài cầu thích hợp hơn so với bổn vương cầu, phải ?”

      Mặt Xương Lãnh Vương trắng xanh như tờ giấy, thất vọng suy sụp loạng choạng bước . Ngọc Vô Thụ vái chào lòng rồi cười dài vào bái kiến phụ hoàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :