1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Si tướng công - Kính Trung Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7

      “Tên ngốc mặt lạnh kia, nếu cha mẹ ta trước sau gì cũng đồng ý hôn của chúng ta, ngươi tính phải làm sao bây giờ?”

      làm thế nào.”

      làm thế nào là làm sao?”

      “Chính là làm thế nào.”

      “...”

      Đây chính là đoạn đối thoại gần đây thường xuyên diễn ra giữa Nhị thiếu gia nhà Lương gia với La Nhị tiểu thư. Mỗi lúc như thế này, Lương Chi Nguyện và Hiệt nhi ngồi lật cỏ diệt côn trùng cách đó xa nghe riết đến muốn ngủ, cứ ngáp liên tục.

      Khi cha mẹ vì tránh khoảng nợ mà xa tha hương, bỏ lại mặc kệ đôi đệ muội, Lương Chi Hành lập tức cho rằng bản thân mình cần thiết phải ở lại đây nữa.

      Đại ca có đại tẩu, cả đời này có người chăm lo thương huynh ấy. nghĩ, cũng cần phải theo đuổi tình của chính mình. Đối với tiểu nha đầu xảo quyệt La Đoạn này, biết có phải mình nhất kiến chung tình hay , hay là khi nào động tình. Nhưng bỗng ngày phát , mắt ngọc mày ngài kia, môi hồng má phấn đó sớm khắc ghi trong lòng thể nào dứt bỏ được, tình cảm muốn lún quá sâu, si mê thể nào quay trở lại. Mà từ xưa tới nay chưa từng là loại người chỉ chờ duyên phận tìm đến cửa. Vì thế, bỏ gánh nặng Lương gia, buông tha gia sản bạc triệu, bôn ba ngàn dặm tìm đến Ngọc Hạ để theo đuổi tình của chính mình.

      La gia nhị lão bởi vì đại ca, cũng bởi vì bị diễn màn “con rể vừa mắt” dĩ nhiên là cấm đoán, đến lân la dò hỏi liền bị chặn ngay ngoài cửa. Tuy rằng như thế nhưng cũng nóng vội gấp gáp gì: nếu đường xa như vậy còn được, còn sợ gì cổng nhà La gia?

      Đặt chân vào khách điếm, phát trong bọc hành lý của Chi Nguyện ngân phiếu trị giá mười vạn lượng bảo đảm chi trả. Ngẫm lại, khẳng định là do đại tẩu bỏ vào trước khi . Trước khi , chỉ mang theo đủ lộ phí, vốn dự tính là xin vào thiết quán làm nghề y. Nay có ý tốt của đại tẩu, liền đơn giản mua lại căn cửa hàng mặt tiền, mua các loại dược liệu, hàng ngày ngồi bắt mạch kê đơn.

      Nghe Chi Hành đường xa đến đây, La Đoạn có thể là mừng vui vô cùng. Mặc dù hai người sớm truyền thư uyên ương, tình cảm thầm qua lại, nhưng bởi song thân phản đối vì việc hôn nhân của tỷ phu, lại bởi vì người mẹ gian xảo, nên nàng vẫn cảm thấy tình trạng trước mắt của hai người là mảnh mờ mịt. xuất trước mặt mình nghĩa là những gì trọng yếu cần cũng biết. Trong khoảnh khắc, e ngại chần chờ mờ mịt trước đó đều trở thành hư . Nàng hiểu được, cuộc đời mình định cùng với nam nhân này. “Này tên ngốc mặt lạnh, ngày mai Lý gia phủ Hà Châu tới cửa cầu hôn nha.”

      “Ừ.”

      “Lý gia công tử chỉ có tướng mạo đàng hoàng, mà văn võ cũng song toàn nữa.”

      “Ừ.”

      “Hơn nữa nghe bọn họ vì đến La gia cầu hôn, mua riêng mang theo nguyên bộ sách nghệ thuật dệt mới nhất của Trung Nguyên để làm sính lễ cầu hôn Nhị tiểu thư ta, ngươi xem như thế có đủ thành ý ?”

      “Ừ.”

      “Còn có nha, Lý gia...”

      “ Ngươi thực ầm ỹ.”

      “... Đâu có? Tên ngốc mặt lạnh, có gan ngươi lại lần nữa xem!”

      “Ngươi thực ầm ỹ.”

      “A a, ngươi ngon...”

      Ở trường hợp này, chui trong bụi rậm thảo dược gần đấy, Hiệt nhi và Chi Nguyện xem mãi chán.

      “Hiệt nhi tỷ tỷ, vì sao Hành ca ca lại thích ăn miệng Đoạn tỷ tỷ?”

      “Ai nha, nha đầu ngốc, chuyện tình giữa nam nữ đều là như thế. Mà phải nha, tiểu thư nhà ta xinh đẹp như đóa hoa, nam nhân nào mà lại thích?”

      “Nhưng mà, Hành ca ca giống vậy. Bởi vì... mẹ ta, nên ca ca luôn luôn thích nữ tử, nữ tử rất ồn ào rất ầm ỹ. Vì vậy, ngay cả nha đầu giúp việc mà ca ca cũng cần, quần áo đều tự mình giặt giũ sắp xếp. Với ca ca mà , nữ nhân cùng ôn dịch khác nhau là mấy.”

      “A, còn có chuyện đó nữa sao?” Như vậy, Nhị thiếu gia lạnh lùng này gặp phải Nhị tiểu thư náo nhiệt, đúng là oan gia ngõ hẹp. Nguyệt Lão se trong tay sợi tơ kia, rất ngang ngược nha.

      “Mẹ ta từng muốn cho hai vị biểu tỷ làm chị dâu ta, hai biểu tỷ kia trước mặt Hành ca ca có khi còn ngoan ngoãn hơn mấy con mèo , nhưng thường thường ca ca chỉ cần mấy câu liền làm cho các nàng quẫn bách đến khóc thét lên. Nhưng mà Đoạn tỷ tỷ vẫn mắng chửi người, vẫn luôn ầm ỹ, vẫn hung dữ, sao ca ca lại thích như vậy?”

      “Chuyện này...” Chính là nhìn hoa vừa mắt, nhân duyên thậm vô lý đó sao?

      “A, ta hiểu rồi.” Chi Nguyện bỗng nhiên gật đầu.

      “Hả, ngươi hiểu được cái gì?”

      “Bởi vì Hành ca ca mỗi lần ăn xong miệng Đoạn tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ ngoan ngoãn thời gian, cho nên, Hành ca ca mới có thể ăn hoài chán!”

      “...” Hiệt nhi cũng hết biết gì, chỉ hắc hắc ngây ngô cười mà cho qua.

      “Hiệt nhi tỷ tỷ, tỷ cũng bị nam nhân ăn miệng rồi sao?”

      “Đúng vậy... Hả?”

      “Này tên ngốc mặt lạnh, ngày kia là sinh nhật của cha ta, ngươi cần nha.” Nho ngọt ngào qua , La nhị tiểu thư như con mèo ngồi trong lòng nam nhân, chu đôi môi tươi thắm .

      “Vì sao?” Chi Hành cố gắng hết sức để bị tiểu nữ nhân này ảnh hưởng, cầm bút viết xuống vài phương thuốc, cố gắng gian khổ để đạt đến cảnh giới như Liễu Hạ Huệ có mỹ nhân trong lòng mà vẫn loạn.

      “Nếu ngươi , cha nhất định làm khó dễ ngươi trước mặt mọi người, ta muốn ngươi chịu ủy khuất như vậy!”

      Khoang ngực Chi Hành thoáng chốc bị lấp đầy bởi lời của tiểu nữ tử này, ấm áp dị thường, môi mỏng vẽ ra ý cười, “Ta lại muốn như vậy.”

      “... Là sao?”

      “La thúc phụ là vị chính nhân quân tử, nếu ta liên tiếp tìm đến cửa, liên tiếp bị khinh bỉ mà vẫn nản, tất nhiên tâm tư ông ấy nảy sinh ý quý trọng. Chỉ có như thế, ta mới có cơ hội tốt mà tiến vào, hướng ông ấy mà muốn nữ nhi của ông ấy, phải sao?”

      Con mắt đen nhánh của La Đoạn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Chi Hành, “ ra là ngươi có chủ ý này?”

      “Nếu sao?” Chẳng lẽ nha đầu kia cho rằng có thể cướp dâu cướp hôn sao?

      “Tên ngốc mặt lạnh...” Bỗng nhiên, La Đoạn thấp giọng gọi , hàm răng cắn môi cười hắc hắc, con mắt càng thêm lấp lánh lập lòe tỏa đầy vẻ gian giảo.

      “Ngươi... Làm gì đó?” Lương Chi Hành lập tức cảnh giác, hoàn toàn đề phòng: tiểu nữ nhân này muốn phá cái gì nữa đây?

      “Kỳ còn có biện pháp nha, có thể làm cho cha cùng mẹ cấp tốc đồng ý hôn của chúng ta.”

      “... Thử chút xem.” nghĩ là nàng có thể ra biện pháp hay ho gì...

      “Gạo nấu thành cơm.”

      “...”

      Oành! Lương Chi Hành ngây ngốc hóa đá, bên kia có người ngã đùng xuống đất, miệng dính đầy bùn.

      Lúc này, đôi mắt hạnh của La Đoạn trừng lớn, “Hiệt nhi, Chi Nguyện, các ngươi cút xa ra cho ta!”

      “Dạ dạ dạ, chúng ta , chúng ta ! Nhưng mà, tiểu thư, nếu Chi Hành thiếu gia muốn, ngài trăm ngàn lần đừng có Bá Vương ngạnh thượng cung nha, dọa hư Chi Hành thiếu gia...”

      “Cút!” La Nhị tiểu thư dùng chiêu sư tử Hà Đông rống, làm hai sợ tới mức ù té chạy, trốn chui trốn nhủi vào trong tiểu viện trồng các thứ dược thảo.

      “Hiệt nhi tỷ tỷ, Đoạn tỷ tỷ là muốn nấu cơm cho Hành ca ca ăn sao?”

      “... Đúng vậy.”

      “Vậy vì sao phải đuổi chúng ta xa? Bộ muốn cho chúng ta cùng ăn sao?”

      “... Đúng vậy.”

      “Đoạn tỷ tỷ keo kiệt. Nếu nàng làm nhị tẩu của Chi Nguyện, có thể vẫn keo kiệt như vậy hả?”

      “... Đúng vậy.”

      “... Mà, cái gì kêu là Bá Vương ngạnh thượng cung?”

      “Khụ! Khụ! Khụ!”

      “Ha, ta hiểu được rồi!”

      “Ngươi hiểu được cái gì?”

      “Nhất định là do Hành ca ca sợ Đoạn tỷ tỷ nên cơm muốn ăn, Đoạn tỷ tỷ lại cứng rắn bắt buộc Hành ca ca ăn!”

      “... Cho dù... Đúng vậy.”

      “Hành ca ca đáng thương nha.”

      “...”

      Bên trong khu vườn kia, về phần có sinh ra chuyện gạo nấu thành cơm hay , về phần La nhị tiểu thư có Bá Vương ngạnh thượng cung hay , về phần đôi thiếu nam thiếu nữ nhu tình mật ý như thế nào... đều cần ra đây, đừng quấy rối.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Nhân duyên của tam tiểu thư

      Chương 1: Ngửi mùi hương biết mỹ nhân.

      “Vô Thụ, lâu nay ngươi sống ở nước chư hầu, giờ mới quay về, nhìn thấy phong cảnh sơn thủy hữu tình như thế này, có cảm tưởng gì?” chiếc thuyền sang trọng, Tấn Vương Ngọc Thiên Diệp rượu vào tai nóng, yến trái oanh phải ỷ ôi dựa sát, cười cười hỏi người đứng ở đầu thuyền.

      Ngọc Vô Thuỵ nhoẻn miệng cười: “Phong cảnh khắp Ngọc Hạ đều xinh đẹp tuyệt trần, chỗ nào cũng đều tươi đẹp cả có gì khác nhau đâu?”

      “Chỗ ngươi ở là phương Bắc, năm có đến tám chín tháng là gió Bấc mạnh mẽ, nữ tử lại thân mình to lớn nhanh nhẹn dũng mãnh, làm sao có thể so sánh với nơi bốn mùa đều là mùa xuân được? Cũng làm sao có thể có muôn hồng nghìn tía như nơi đây?”

      Đây mới đúng là Tấn Vương thúc nha, đúng là đánh chết cái nết cũng chừa. Ngọc Vô Thụ lắc lắc đầu cảm thán, nhưng chỉ cười mà lên tiếng. Nhưng mà cũng phải, gió hồ nhàng lướt qua mặt đúng là thoải mái hơn gió hàn phương Bắc mấy phần. nghĩ như thế, đưa mắt nhìn về nơi xa, sóng xanh mênh mông cuồn cuộn chảy phía trước, thuyền hoa bơi , khi có tiếng trúc leng keng, lúc lại vang lên tiếng ca nhàng, phong cảnh đẹp đẽ độc nhất vô nhị mà chỉ ở thành Cao Duyên mới có được.

      “Nhị tỷ, tỷ làm ơn từ bỏ thôi, cho dù tỷ có cố gắng bắt chước đến thế nào chăng nữa, tỷ cũng học được phong thái uyển chuyển của đại tỷ đâu!”

      “Tam muội muội, tại mắt của muội bị sao đó thôi, chẳng lẽ thấy Nhị tỷ ta càng ngày càng có khí độ hay sao?”

      “Nhị tỷ, cho cùng, vẽ hổ giống thành chó…”

      “Giỏi cho nha đầu nhà ngươi, xem nhị tỷ giáo huấn ngươi năng bừa bãi như thế nào!”

      “Cứu mạng nha….A….”

      Chợt có trận gió thổi tới, đem tiếng cười trong trẻo khắp nơi. có tiếng cười trong như chuông bạc, Ngọc Vô Thụ kìm lòng được, đưa ánh mắt tìm nơi phát ra thanh này.

      chiếc thuyền giữa đám thuyền hồ từ từ xuất trước mặt, ngay khi vừa nhìn thấy, liền xác định chính là con thuyền này. Màn lụa treo cao phất phới theo những cơn gió , màu sắc tươi đẹp nhưng nhàng, phong cách tuy quyến rũ nhưng mỵ hoặc kiểu tầm thường, khí gió thổi hơi mạnh hai thân ảnh, thanh nhiều lần phát ra từ đây, vậy nghi ngờ gì nữa mà đích thực là thuyền này.

      “Đó là thuyền của La gia.” Người vừa câu đó là Ngọc Thiên Diệp, biết từ khi nào ra khỏi khoang thuyền đến đứng cạnh. “ thuyền hẳn là hai khuê nữ của La gia.”

      “La gia? Tiểu chất nhớ , La gia là hoàng thương, La gia Đại tiểu thư và Thiều nhi là bạn bè thân thiết. Là La gia đó phải ?”

      “Ngoài La gia nhiều tiền phô trương thanh thế đó ra còn nhà ai có thể lấy tơ lụa làm buồm để cho thuyền đón gió đâu?” Mấy ngày trước mới nghe chuyện La Đại tiểu thư lừa mình trận nên Ngọc Thiên Diệp mỗi lần đề cập về La gia đều có thái độ tốt.

      Đúng là La gia kia rồi…

      “Tam muội muội, muội dám chạy sao, xem mười ngón thần công của tỷ đây!”

      “Nhị tỷ, tỷ xem nha, bởi tỷ như vậy nên mới làm cho muội thể phục tỷ. Tỷ nghĩ lại mà xem, đại tỷ có lúc nào giơ nanh múa vuốt như vậy đâu?”

      “Nha đầu chết tiệt kia, xem ra hôm nay ý muội là muốn cho tỷ sửa trị muội đó nha!”

      “Làm gì được nào, muội trốn đây!”

      hình ảnh xinh xắn nhảy từ trong những tấm màn lụa ra như chú thỏ con, miệng vẫn còn phát ra tiếng cười như chuông bạc: “Nhị tỷ, nếu tỷ muốn tu luyện khí chất được kiêu ngạo, mời đứng ở chỗ cũ đừng động thủ nha!”

      Áo xanh biếc như mùa xuân, mái tóc đen như mực, lông mày giống như trăng rằm, mắt trong như hồ nước mùa xuân, môi như cánh hoa hồng, răng đều như hạt bắp.

      Vốn sinh trưởng ở Hoàng gia, nhan sắc như thế này cũng thể làm cho hắm rung động, nhưng mà thiếu nữ này lại xinh đẹp tựa như khóm hoa phấp phới đón gió xuân bên hồ, tươi sáng mà mềm mại, sinh động mà thanh tú, lập tức có thể khiến cho ngàn mỹ nhân rập khuôn như trong cung giống như là đầu gỗ.

      “La gia Tam tiểu thư, khuê danh La Khởi.” Ngọc Thiên Diệp chẳng hổ là kẻ phong lưu nhất hạng từ trước đến nay nên chỉ cần nhìn là biết cái nhíu mày của hoàng chất ý là gì, giải thích nghi hoặc rất đúng lúc.

      “La Khởi?” “Khởi”* ư? Giống như lúc này đôi môi như đóa hoa nở rộ để lộ hàm răng trắng lóng lánh, má lúm đồng tiền, rất đẹp. (* “Khởi” tiếng Trung vừa có nghĩa là lụa vân, lụa hoa đồng thời cũng có nghĩa là đẹp.)

      “La gia tuy là thương nhân, nhưng lại có tính xấu là rất kiêu ngạo như người kẻ trước. Bổn vương từng lòng nhiệt tình mời La gia Đại tiểu thư làm sườn phi, thế mà La gia nhận lấy thịnh tình này. Nhị hoàng chất Vô Thụ à, nếu ngươi muốn trêu chọc La gia Tam tiểu thư này, tất nhiên là phải chuẩn bị kỹ càng tốt bởi ngươi vấp phải ít trắc trở có khi phải trở về tay đấy.” Tấn Vương Thiên Diệp tự xưng là phong lưu tiếc lấy chuyện bại trận chốn tình trường kể lại cho người kia nghe, tất nhiên phải là vì muốn làm việc thiện tích đức gì đâu. Hoàng chất Vô Thụ này, ngoài mặt là vẻ hào sảng phóng khoáng, nhưng kỳ lòng dạ thâm sâu, khi muốn có vật gì đó vật này rất khó có thể thoát khỏi tay . Để thay mình mưu mô quỷ kế sửa trị La gia kiêu ngạo hiểu chuyện kia, phải là sướng khoái hơn việc tự thân mình phải ra mặt sao?

      Ngọc Vô Thụ đột nhiên cười: “Tấn Vương thúc, may đấy, người mà thúc lòng mời phải La Tam tiểu thư.”

      Ngọc Thiên Diệp sửng sốt: Nếu như là La Tam tiểu thư sao? Chú cháu tương tàn sao?

      ===========

      La gia Đại tiểu thư lấy chồng xa, nên trách nhiệm tự nhiên chuyển tới đầu Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư. Hai vị tiểu thư này mặc dù đều thông minh, nhưng dù sao tuổi vẫn còn , huống chi cũng có tính tình bình tĩnh nội hàm của trưởng tỷ, nên bắt các nàng phải ngồi cả ngày ở án thư để kiểm tra sổ sách nghiệm chứng hàng hóa là làm khó các nàng.

      Kể từ đó, việc vốn giải quyết trong ngày phải mất tới hai ngày để làm, thời gian có thể đến đứng tại tiệm vì thế ít tương ứng, hiển nhiên là dẫn đến việc thiếu tay người chạy việc trong tiệm.

      Vì vậy, hai tỷ muội xin chỉ thị của gia phụ, quyết định mướn vài vị tiên sinh phụ trách phòng quỹ, chăm lo thu vén các khoản tiền từ các phòng trọ báo đến. Rồi mướn thêm hai ba tiểu nhị thông minh khéo tay, gắng sức bồi dưỡng, cho theo học hai ba vị quản lâu năm của cửa tiệm để khi họ nghỉ ngơi có người để dùng kịp thời. Aiz, ai bảo đại tỷ thông minh khôn khéo hơn người, tinh lực cũng hơn người của nhà mình giờ mà lo cho nhà người ta rồi phải chịu thôi.

      “Nhị tỷ, hôm nay có vừa ý ?” La Khởi vừa thu tiền về liền cật vấn kết quả trong ngày.

      “Tiểu nhị hoàn hảo, chỉ rắc rối ở chỗ những vị trưởng quỹ, khôn khéo quá nhận được, hồ đồ quá cũng lại được, nhìn tới nhìn lui chỉ có thể tạm dùng được người, aiz, tỷ hoài niệm tỷ tỷ vạn năng của chúng ta nha ~~”

      La Khởi tràn đầy đồng cảm. Đại tỷ là lợi hại, là người đa dụng làm cái gì cũng được, lại hề biết mệt, tinh thần chuẩn xác khiến cho người ta hoài nghi biết có phải giấu sau khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia là vài cái đầu hay . Còn các nàng hả, muốn chạy đuổi theo bóng lưng này của đại tỷ coi bộ đường xá hơi bị xa à nha.

      “Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, ngoài cửa lại có vị tiên sinh muốn xin vào làm tiên sinh phòng quỹ, Chương quản thử qua khả năng viết và tính toán, cho rằng có khả năng lắm ạ.” Tiểu nha hoàn bên người của Nhị tiểu thư báo lại.

      “Mời vị đó vào thôi.” La Đoạn hưng phấn kêu lên. “Nhóc Tam Khởi nhi à, muội cứ kiểm tra , tỷ muốn ra ngoài hít thở khí.”

      Nhị tiểu thư , Tam tiểu thư cũng đành phải nhận lĩnh chức trách, thích thú ngồi ngay ngắn sau án thư: “Hiệt nhi, dẫn người vào.”

      Dứt lời, nàng tự rót cho mình ly trà từ từ vừa thổi vừa thưởng thức, chợt nghe____

      “Tiểu sinh bái kiến tiểu thư.”

      Khặc… Nếu có khả năng nín nhịn, La Khởi thiếu chút nữa phun hết ngụm trà trong miệng ra. Còn bây giờ lấy khăn che lên miệng, ho vài cái ngừng.

      Người tới tự xưng là tiểu sinh, lại dùng cái kiểu lễ nghĩa lấy hai tay áo bắt quyền cung kính cúi đầu đưa tay lên mặt cách khoa trương, điệu vừa cứng nhắc vừa quái dị như vậy, chẳng lẽ vị này vừa mới bước từ sân khấu diễn tuồng xuống hay sao vậy?

      “Các hạ là tới xin việc sao?”

      “Khởi bẩm tiểu thư, đúng là như vậy.”

      “Nếu như vậy, mời các hạ ngồi xuống chuyện.”

      “Tiểu sinh tạ ơn tiểu thư.”

      Khụ! La Tam tiểu thư xác định, nếu vị “Tiểu sinh” cứ tiếp tục như thế, chắc nàng ho khù khụ kiểu này đến tắc thở mà ngừng lại được cho mà xem. “Nếu các hạ đến xin việc, vậy có thể bỏ ống tay áo xuống để tiểu nữ xem mặt được ?”

      “Tiểu sinh dám, chỉ sợ khuôn mặt xấu xí của tiểu sinh mạo phạm đến ngọc nhan của tiểu thư.”

      Kẻ dở hơi này từ nơi nào đến vậy, kéo ra ngoài chém cho ta! La Khởi cố nén tức giận trong lòng, trưng ra ba phần nụ cười, “Cái gọi là mướn người, người mướn cũng phải xem xét diện mạo, xem phẩm cách của người được mướn. Nếu khuôn mặt các hạ tôn quý như vậy, thứ lỗi cho chỗ của chúng ta chỉ là miếu chứa được pho tượng đại thần như các hạ.”

      “Nếu tiểu thư muốn nhìn như vậy, tiểu sinh đành thất lễ.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2 : Cải trang chọc mỹ nhân

      Ba ngày sau, nghĩ kỹ lại tình hình ngày ấy, La Khởi bắt đầu hoài nghi có phải mình nhìn sai rồi ?

      Cái kẻ tự xưng thư sinh ra vẻ khúm núm tay áo nâng lên che khuôn mặt tươi cười ngây ngô kia, chẳng lẽ là thư sinh ngu đần sao? Nếu là ngu đần, hơi bị quá đần à nha. Nếu là bảo thủ, phải là rất thú vị. Thằng nhãi này, chẳng qua là giả heo để ăn cọp thôi.

      “Nhóc Tam. nghĩ gì vậy?”

      “Cái người quản phòng thu chi mới tới kia…”

      “Phụt…” Nghệ thuật phun trà của Nhị tiểu thư có thể sánh bằng Tam tiểu thư, “Khụ khụ, ta Tam muội muội nè, tuy muội đúng là xuân nhưng lớn mật hào phóng như thế khỏi khiến cho tỷ đây phải viết lên hai chữ khâm phục nha!”

      “Nhị tỷ, tỷ nghĩ đâu đâu thế ~~” La Khởi chu miệng hờn dỗi, “Chẳng lẽ tỷ thấy có gì kì quái à?”

      , có gì kì quái? Ngoại trừ……” La Đoạn nhớp chớp đối mắt to đen láy, cắn môi cười bỡn cợt, “Tuổi chút, bộ dạng tuấn tú chút.”

      “Nhị tỷ!” La Khởi xoay eo thon, phồng má về phía thư phòng. Hừ, nhị tỷ thối này, tỷ ấy vĩnh viễn bằng đại tỷ mà còn to mồm cãi chày cãi cối, nếu là đại tỷ, tất nhiên lắng nghe Khởi nhi kể hết những hoài nghi rồi đưa ra gợi ý, chứ có phải như nhị tỷ cười cợt châm chọc nàng đâu…

      “Tiểu sinh Ngọc Vô Thụ bái kiến Tam tiểu thư.”

      Aaa, Hừm! La Khởi vỗ ngực, tiếng mềm như bông như tơ phát ra có chút ai oán: “Sao ngươi đột nhiên ló ra vậy, muốn hù chết người khác sao?”

      Ngọc Vô Thụ vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu đáo như cũ, lời kính cẩn: “Tiểu sinh dám, tiểu sinh có tội, tiểu sinh vạn phần sợ hãi, tội của tiểu sinh thể tha thứ…”

      “Ngươi đừng thêm gì nữa, mà mau tìm cho mình cái đao phủ chuyên chém đầu ở Ngọ môn, rồi tìm chỗ kết thúc mình thôi.” La Khởi hoài nghi liệu mình có thể mất bình tĩnh đến độ bóp chết tại chỗ vị “Tiểu sinh” này hay , “Ngươi là thư sinh nên chả trách suốt ngày câu nệ lễ tiết, vội đâu đó?”

      “Tiểu sinh xem và sao chép xong sổ sách thu chi của tháng , mời Tam tiểu thư xem qua.”

      La Khởi liếc mắt nhìn cả đống sổ sách cao phải đến hai thước* ôm trong ngực, mà xem ra vẫn nhàn nhã hề thở dốc chút nào, “Hiệt nhi, bê sổ sách thay Ngọc tiên sinh .” (* 1 thước của Trung Quốc hồi xưa khoảng 33cm theo cách đo tính theo mét của VN, xấp xỉ 1 feet theo cách tính của Âu Mỹ)

      “Dạ!” Hiệt nhi vốn là người luyện võ, tay chân đương nhiên là rất mau lẹ, nháy mắt ôm sổ sách trong tay, nhưng lại bị trọng lượng của đống sách khiến chân mày phải nhíu lại.

      Đôi mắt đẹp của La Khởi lóe lên, chỉ ngón tay: “Qua bên kia đình !”

      La Khởi vốn có khả năng tính nhẩm, có mẫn cảm trời sinh với các con số, liếc qua là biết ngay kết quả. Nét bút của Ngọc Vô Thụ thanh thoát, chi tiết ràng, vừa xem liền hiểu được ngay, khiến Tam tiểu thư có chút thưởng thức.

      “Ngọc tiên sinh, ngươi làm tốt lắm.”

      “Tiểu sinh……”

      “Ngọc tiên sinh, y phục của ngươi rách rồi, vì sao vá lại?” Nàng khéo hiểu lòng người, đương nhiên là phạm vào cái sai của những kẻ thiếu muối trong não, quần áo rách, có tiền mua bộ đồ mới, nhưng chẳng lẽ có cả kim chỉ để vá lại?

      “Tiểu sinh vụng về, biết may vá.”

      “Trong nhà ngươi cũng có người vá dùm ngươi sao?”

      “Nhà tiểu sinh chỉ có bốn bức tường, vẫn chưa cưới vợ, tuổi mới đôi mươi, mặt mũi lại xấu...”

      La Khởi nhếch đôi môi xinh đẹp lên: “Ngọc tiên sinh, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?”

      Bị giai nhân đột nhiên nở nụ cười thản nhiên mà trúng tim đen của mình, Ngọc Vô Thụ bất ngờ phòng bị nên cứng lưỡi ấp úng: “Tam tiểu thư, ta… Tiểu sinh…”

      “Xưng ta cứ xưng ta , cái ‘tiểu sinh’ của ngươi chẳng dễ nghe chút nào.” Bàn tay trắng nõn của La Khởi di di mặt bàn, “Rốt cuộc tại sao ngươi lại tới đây? Nét bút của ngươi hào sảng thoát tục, nghiễm nhiên là được thầy giỏi chỉ dạy chu đáo. Mặt mày ngươi toát ra vẻ nghiêm nghị cao ngạo, đương nhiên cửa nhà nghèo thể nuôi dưỡng được khí phách như vậy. Mà vừa rồi, ngay cả nha đầu nhà ta có võ công, khí lực chẳng thua gì nam nhân mà cũng phải cố hết sức mới ôm được sổ sách, kẻ thư sinh yếu ớt như ngươi lại có thể mang theo chồng sách ấy bước nhanh mà mặt đổi sắc cũng hề thở gấp. Chính vì vậy, ngươi khiến ta hoài nghi, rốt cuộc ngươi tới La gia là có mục đích gì?”

      Giỏi! Tam tiểu thư hổ là con nhà thương nhân kếch xù La gia, hổ là nữ nhân mà Ngọc Vô Thụ ta nhất kiến chung tình, bên ngoài tô vàng nạm ngọc, nhưng bên trong là trí tuệ tuyệt vời, đó mới là giai nhân .

      “Ngọc tiên sinh?” đôi mi thanh tú của La Khởi khẽ cử động, đôi môi hơi nhếch như củ ấu khẽ khàng gọi. “Xin hồi thần lại . Ta đợi câu trả lời của ngươi.”

      “Tam tiểu thư hỏi thẳng tại hạ kiêng kỵ như thế, sợ sao?”

      “Sợ cái gì?”

      sợ tại hạ là kẻ xấu hay bọn đạo chích gì đó, khi bị nhìn thấu, …”

      “Chó cùng rứt giậu?”

      Ngọc Vô Thụ gật đầu như chuyện đương nhiên. “Ngươi sợ sao?”

      “Bổn nương đưa mình vào nơi nguy hiểm.”

      “Tam tiểu thư cho rằng ngươi có năng lực phòng bị tại hạ?”

      “La gia mặc dù là gia đình thương nhân mua bán hợp pháp, nhưng vẫn có biện pháp đặc biệt để phòng bọn đạo tặc. Tỷ như bây giờ, chỉ cần ta nhàng nhấn cái ở nơi nào đó, cái băng đá ngươi ngồi vững chắc kia bỗng nhiên nghiêng trời lệch đất. Ngươi có muốn thử chút hay ?”

      “… Đa tạ tiểu thư, tiểu sinh dám làm phiền.” Chả trách người bên ngoài truyền rằng, chọc người chọc quỷ cũng được, đừng chọc các thục nữ La gia. Trời ạ, tiểu nữ tử này ngay cả tùy tiện chọn cái đình này cũng phải là đột nhiên có hứng thú mà đều có thâm ý cả.

      “Như vậy, bây giờ ngươi có thể cho ta biết ngươi tới La gia vì mục đích gì chưa?”

      “Theo ý tiểu thư, tại sao tiểu sinh lại tới đây?”

      “Khắp La gia đều có bảo bối, cuộn lụa sa cũng đủ cho gia đình bình thường ăn mười ngày nửa tháng.” La Khởi cười, má lúm đồng tiền khẽ lún vào thêm, “Nhưng mà, người khí khái như ngươi lại làm ba cái chuyện trộm vặt nhoi như vậy, là lãng phí tài năng.”

      Đa tạ coi trọng. Ngọc Vô Thụ bắt đầu hiểu được chính mình tự tìm tới phiền phức.

      “Sở dĩ La gia trở thành hoàng thương, là vì bất luận là dệt, nhuộm, hoa gấm đều có bí quyết gia truyền, chẳng lẽ, ngươi đến là vì những thứ đó?” Đôi mắt to của Tam tiểu thư đảo nhìn từ xuống dưới, “Hãy nhìn người ngươi, hoàn toàn có khí chất của con nhà chuyên về dệt lụa thêu hoa, muốn lấy chúng nó để làm gì? Nhắm rượu? Thưởng trà? Hay là bán cho đối thủ của La gia đủ cho ngươi ăn mấy bữa cơm no?”

      Tiểu nữ tử này, trái phải, toàn là trêu ghẹo giễu cợt, như thế đúng là chẳng biết tôn trọng tướng công tương lai của mình chút nào. đường đường là đấng nam tử, há có thể ngồi yên để nhìn đức hạnh của nương tử bị tổn hại? “Tiểu thư, tiểu sinh đến đây phải vì tiền.”

      “Xin hỏi vậy vì cái gì?”

      “Lụa hoa sáng đẹp làm sao, khen ai tài khéo làm xao xuyến lòng.”*

      “Sao?”

      “Khéo này chỉ thuộc tướng công, ta để trong lòng độc nhất Khởi La”* (La: vải, Khởi: lụa hoa / đẹp)

      “… Hả?”

      “Khởi La chỉ bởi ta, Chăm lo vén khéo nết na cần cù.”*

      “Ngươi…”

      “Áo thời thê tử ôn nhu, Được nương tử thế vi phu cầu gì?”*

      (* Beta-er: đây là Ngọc Vô Thụ xuất khẩu thành thơ nhá.

      Nguyên văn:

      绫纱何华美,裁衣饰风华

      风华吾所钟,当世惟绮罗

      绮罗吾所爱,孜孜慕不绝

      为妻亦为衣,夫复尚求何?

      Dịch từ:

      Lăng sa gì hoa mỹ, tài ăn mặc tao nhã

      Tao nhã ngô sở chung, đương thời duy Khởi La

      Khởi La ngô sở , cần cù mục dứt

      Làm vợ cũng vì quần áo, phu phục còn cầu gì?

      Dịch nghĩa

      lụa hoa sao mà hoa mỹ, chọn lựa quần áo đầy tao nhã

      Tao nhã thuộc về ta, tại chỉ có Khởi La

      Khởi La ta , cần cù ngưỡng mộ dứt

      Thê tử như thể quần áo, chồng còn đòi hỏi gì?

      Diễn thơ: (Beta-er mạn phép múa rìu qua mắt thợ)

      Lụa hoa sáng đẹp làm sao

      Khen ai tài khéo làm xao xuyến lòng

      Khéo này chỉ thuộc tướng công

      Ta để trong lòng độc nhất Khởi La

      Khởi La chỉ bởi ta

      vì vén khéo nết na cần cù

      Áo thời thê tử ôn nhu

      Được nương tử thế, vi phu cầu gì?)

      “Ngươi dám…” Nếu là nhị tỷ, hẳn lúc này mắng cho trận nên thân. Tên thư sinh nghèo kiết xác lại còn cổ hủ này, dám khiêu khích mình?

      “Ha ha ha…….” Ngoài đình vang lên tiếng cười dài, mọi người trong đình đều nhìn ra ngoài, ra là La lão gia đến, “Tiểu tử này khéo ăn , đúng là thú vị!”

      “Vãn sinh bái kiến La lão gia.” Ngọc Vô Thụ đứng lên, cúi mình thi lễ.

      “Thôi, thôi” La lão gia bước vào bên trong đình, vén áo ngồi xuống, ánh mắt lướt qua thiếu niên trước mặt, “Theo ngụ ý của công tử, ngươi vào La gia là vì con của ta?”

      “Đúng vậy.” Mục đích bị bại lộ cứ đơn giản thẳng thắn nhận kiêng kỵ gì.

      “Ngươi____” Khuôn mặt nhắn của La Khởi vì xấu hổ mà chuyển thành màu đỏ, quát lên, “ phải ngươi tự xưng là thư sinh sao? Sao có thể ngả ngớn như thế? biết xấu hổ…”

      “Khởi nhi, được vô lễ.” La lão gia ngăn lại.

      “Cha, …”

      Ngọc Vô Thụ hướng giai nhân nhe răng cười: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, chỉ trách, chỉ bảo của Tam tiểu thư làm tiểu sinh thể nào kháng cự.”

      thể nào kháng cự của ngươi chính là lấy vợ cũng vì quần áo, xem thê tử như quần áo, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ phải ?”

      “Tiểu thư nhầm rồi, lúc nãy tiểu sinh dùng chữ đó là vì điệu của nó vần, bởi quần áo cũng là tiếp xúc thân mật nhất mà.”

      “Ngươi____”

      “Ha ha ha……..”

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3 : Dáng vẻ buồn bực của mỹ nhân


      La Khởi thể hiểu nối, chuyện sao lại dẫn tới tình huống này vậy chứ?

      Thư sinh họ Ngọc tên Vô Thụ kia vậy mà da mặt quá dày, mượn gió bẻ măng, thuận can thượng , kiên quyết đẩy phụ thân lên làm chủ, nhận làm nghĩa phụ. Mà phụ thân nghe vậy mà cũng đồng ý, thuận theo lời . Phụ thân là người khôn khéo như vậy, chẳng lẽ lại nhận ra là kẻ giả heo để ăn cọp, giả ngờ giả nghệch hay sao? Còn quá đáng hơn nữa, phụ thân lại muốn nàng may quần áo cho nghĩa tử mà người mới thu nhận… Thư sinh xấu xa kia, đừng tưởng rằng nàng thấy được nụ cười như “mèo ăn trộm được cá” của chứ!

      “Tiểu thư, Ngọc tiên sinh tới.”

      tới làm cái gì?”

      là tiểu thư đáp ứng may y phục cho .”

      “Ta đáp ứng hồi nào? Ta chỉ nhận lời phụ thân…” Tam tiểu thư quay đầu nhìn thấy vẻ mặt cười xấu xa đầy bỡn cợt của nhị tỷ, hạ giọng xuống chút: “Hiệt nhi, đuổi .”

      “Nhưng mà, tuy rằng tiểu thư có lòng tốt may quần áo cho , nhưng mà thân thể cao hay thấp tiểu thư cũng biết, sợ tiểu thư buồn lo suy nghĩ, cho nên, sáng sớm tự đưa mình tới cửa.”

      La Đoạn lắc đầu chậc chậc ngợi khen: “Nghe , nghe , người ta là khéo hiểu lòng người nha. Tam muội muội, muội phải quý trọng nha.”

      “Ai thèm để ý tới nam nhân lá mặt lá trái kia!” Hai má La Khởi nhất thời hồng lên, “Nhị tỷ, tỷ lại khi dễ muội, muội muốn viết thư tố cáo với đại tỷ.”

      “Đại tỷ nhất định với muội thế này, Nhóc Tam làm sao có thể bị người khác khi dễ được.” La Đoạn vỗ vỗ gương mặt nhắn của tiểu muội, “Được rồi, để khỏi mang tiếng ác, tỷ giúp muội gặp cái cây kia, cần cảm tạ ta đâu.”

      Nhị tiểu thư thản nhiên đẩy cửa ra, thấy cuối hành lang có người đứng thẳng lưng khoanh tay, tư thế hiên ngang, phải là dáng vẻ của thư sinh nghèo kiết xác lại cổ hủ như vẫn trưng ra trước mặt người khác, chẳng trách Khởi nhi gọi là “kẻ lá mặt lá trái”. Còn nữa, nếu có chỗ chống lưng mạnh mẽ, có quản phòng ngân quỹ nhà ai lại dám trắng trợn dây dưa với tiểu thư của chủ nhà?

      “Bái kiến Nhị tiểu thư.”

      “Ở nhà, ngươi có vợ hay có thiếp ?”

      Nhị tỷ tương lai vừa gặp hỏi vậy, khiến thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ: “Nhị tiểu thư…”

      “Có hay có?”

      có. Tại hạ ở nhà có vợ cũng có thiếp.”

      “Tốt lắm.” La Đoạn cười xảo quyệt, “Ta mặc kệ mục đích tới đây của ngươi là gì, hậu duệ hoàng thân quý tộc cũng tốt, là con rồng cháu tiên cũng được, nhưng thể đem Khởi nhi nhà ta ra để làm trò đùa. Cho dù các hạ đến La gia là muốn làm theo phương pháp ‘phong lưu tài tử cầu mỹ nhân’, trái tim của ngươi bây giờ bắt buộc phải trở nên đoan chính. Khởi nhi nhà ta là báu vật trong bảo khố, xứng đáng có được ánh mắt ‘độc nhất vô nhị’ của người.”

      “Lời Nhị tiểu thư cực kỳ đúng.” La Đoạn chuyện hề uyển chuyển, Nhị Hoàng tử Ngọc Vô Thụ quen nghe lời thuận tai đương nhiên cảm thấy chối tai khi nghe những lời này. Nhưng bởi vì cả hai đều quan tâm cùng người cũng nên so đo làm gì.

      “Được rồi, trong mắt bổn tiểu thư ngươi coi như đủ tư cách, nhưng ta thể dễ dàng tha thứ việc ngươi lúc lúc trước mặt Khởi nhi được.” Người này ánh mắt thuần khiết, hành động phóng khoáng, chắc chắc phải là công tử phong lưu đầu óc nông cạn, chỉ điều này cũng coi như có tư chất để tiếp cận Nhóc Tam nhà mình. Còn về lai lịch thân nhân nàng tra xét cẩn thận là ra.

      ==============

      Khi Tam tiểu thư dù ở nhà hay ngoài cửa hàng đều có thể hẹn mà gặp tên giả thư sinh kia nàng thể nghĩ là mình bị bán đứng.

      “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Chủ tử đột nhiên dừng chân nữa, Hiệt nhi vì sao.

      “Ngươi giúp ta nhìn thử xem, cái đống chỗ kia có phải là Ngọc Vô Thụ ?”

      Cái đống? Hiệt nhi cố nén ý cười: “Đó chẳng phải là Ngọc tiên sinh sao. là quản phòng ngân quỹ của chúng ta, xuất ở cửa hàng La gia cũng là chuyện bình thường mà.”

      “Nha đầu ngươi đúng là ăn cây táo, rào cây sung, là ngươi tiết lộ hành tung của bổn tiểu thư cho phải ?”

      Hiệt nhi kêu to oan uổng: “Tiểu thư, nô tỳ là nha đầu của người, trong lòng chỉ có mình người, sao có thể hướng về người khác được?”

      Nha đầu miệng lưỡi dẻo quẹo, chủ tử lại chẳng cảm kích: “Trừ ngươi ra, còn ai lịch trình ngày của bổn tiểu thư như lòng bàn tay chứ?”

      “… Nhị tiểu thư!” Xin lỗi nha Nhị tiểu thư, tha lỗi cho nô tỳ nhát gan sợ phiền phức, mong người tha cho.

      “Nhị tỷ, tỷ ấy khi nào …”

      Cách đó xa, giả thư sinh sau khi chào quản cửa hàng khoan thai bước tới, vẫn cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như cũ: “Tiểu sinh bái kiến Tam tiểu thư.”

      La Khởi ngoài cười nhưng trong lòng cười: “Ngọc tiên sinh, canh giờ trước ta và tiên sinh gặp nhau ở nhà, bây giờ lại gặp nhau ở cửa hàng, có phải rất khéo ?”

      “Đúng là như vậy, lại được gặp tiểu thư, thể làm cho người ta cảm thán ông Trời có duyên.”

      “Chi bằng tiên sinh cho ta biết, người lộ cho ngươi biết đường nước bước của bổn tiểu thư là nha đầu bán chủ cầu vinh, hay là nhị tỷ bất lương của ta?”

      “Tam tiểu thư, điều này quan trọng.”

      “Nga, vậy ngươi , cái gì mới là quan trọng?”

      “Quan trọng là, tiểu thư đối với tiểu sinh hề có thiện cảm, vậy tiểu sinh có xuất hay tiểu thư cần gì phải gấp gáp mà làm mọi phức tạp lên làm chi? Vậy nếu sau này tiểu sinh xuất nữa, Tam tiểu thư có thấy tiếc hay ?”

      “Ngươi…”

      “Tiểu sinh tới gặp tiểu thư, chỉ vì muốn câu này. Tiểu sinh còn có việc, cáo từ.”

      “Ngươi…” La Khởi nhìn bóng dời , đôi mi thanh tú nhăn lại, “Hiệt nhi, vậy là có ý gì?”

      “Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường nha.”

      “Cái gì?”

      Hiệt nhi chép miệng, lên tiếng. Thông minh như tiểu thư sao gặp phải chuyện này cũng trở nên ngây thơ mơ hồ như vậy? Đối phương buông tay hay là dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, tiểu thư nha, sao lại nhìn thấy vậy?

      ==========

      “Vô Thụ?”

      câu đó với La Khởi xong, trong lòng Ngọc Vô Thụ cũng yên, chỉ sợ mình lợn lành chữa thành lợn què, làm giai nhân tức giận đẩy khoảng cách ra xa hơn. Lúc này, suốt cả đoạn đường tâm tình luôn ở trong tình trạng hoảng hốt, đến khi nghe xong tiếng kêu này có muốn nhanh chóng che mặt giả lơ mà tránh người nào đó dĩ nhiên cũng còn kịp rồi, đành phải đón nhận trực diện mà thôi, “Tấn Vương thúc.”

      “Ngươi đúng là Vô Thụ à?” Ngọc Thiên Diệp xoay người xuống xe kiệu, “Ta ở trong kiệu thấy thân ảnh của ngươi, còn tưởng là mình hoa mắt, ngươi mặc thân quần áo rách nát tả tơi thế này đứng trước cửa hàng La gia làm chi?”

      “Tấn Vương thúc nghĩ sao?”

      Ngọc Thiên Diệp nhíu mày hồ nghi, lướt mắt nhìn thấy hoàng chất ôm đống sổ sách trong tay, ngẩn ra, “Vô Thụ, đừng là ngươi... đến La gia làm công chứ?”

      “Tấn Vương thúc sáng suốt .”

      “Cái gì? Vì sao chứ?”

      “Tấn Vương thúc hẳn là hiểu được.”

      “Ngươi vì La Khởi?” Thanh kinh ngạc của Tấn Vương vút cao làm cho người đường quay sang nhìn chăm chú, cũng khiến cho La Nhị tiểu thư ở trong cửa hàng nhô đầu ra ngoài dò xét.

      “Vô Thụ, ngươi điên rồi phải ? Con thứ ba của La gia tuy tệ, nhưng chung quy cũng phải là tiên nữ giáng trần, có đáng để hạ thấp giá trị bản thân của mình hay ? Đường đường là Hoàng tử mà lại hóa thân làm đầy tớ, vậy còn ra thể thống gì nữa? Ngươi đúng là...”

      “Đường đường là Hoàng tử ư?” La Đoạn bước ra, mỉm cười nghiêm nghị, “Hóa ra cái ‘cây’ này đúng là cái ‘cây’ kia của Hoàng gia nha? Vốn dĩ ta còn tưởng rằng chỉ là trùng hợp, trùng tên trùng họ mà thôi, Nhị Hoàng tử.”

      La Đoạn mỉa mai, Ngọc Vô Thụ cũng cần phải lưu tâm, nhưng gương mặt nhắn đầy kinh ngạc xuất ở phía sau nàng làm thể khinh thường được.

      Mặt phấn của La Khởi hơi tái , hỏi: “Ngươi là Nhị Hoàng tử?”

      đợi Ngọc Vô Thụ trả lời, Ngọc Thiên Diệp cười lớn đầy hài hước: “Đích thị là Nhị Hoàng tử của Hoàng gia đó. ngờ nha, hoàng chất của ta vì muốn theo đuổi giai nhân mà có thể dùng thủ đoạn ‘phong lưu cầu mỹ nhân’ nha. Tam tiểu thư, đại tỷ của ngươi cùng bổn vương lương duyên thành, tạo thành hối tiếc cả đời. Nếu ngươi gả cho Vô Thụ, cũng coi như đoạn giai thoại. Vô Thụ, La Tam tiểu thư là muội tử của người mà Vương thúc ta thích, mặc dù được làm chánh phi, cũng phải đưa vị trí sườn phi, vạn lần thể lấy địa vị thiếp thất mà ủy khuất La Tam tiểu thư nha.”

      ?” La Khởi giận mà lại cười, nhìn thẳng vào Ngọc Vô Thụ, “Tiểu nữ đa tạ Hoàng tử nâng đỡ, tiểu nữ xin ghi nhận trong lòng thôi.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4 : Mỹ nhân gặp rủi ro

      biết Ngọc Thiên Diệp vô ý hay thực cố tình châm ngòi, làm cho đường tình của Nhị Hoàng tử từ đầu vốn thuận lợi giờ lại càng trở nên nhấp nhô. Trước đây khi La Tam tiểu thư thấy vốn chỉ là giận oán mỏng, nhưng sau khi thân phận Hoàng tử bị bại lộ, mỗi lần đối diện đều trưng ra nét cười lạnh lùng như sương như tuyết, dạy cho người nào đó là ai oán trong lòng. Aiz~~

      Ngọc Vô Thụ thở ra hơi dài, trong lòng lại quay lại với sổ sách. Đến tại, phần công việc này làm coi như thuận tay rồi, thêm nữa kinh đô phồn hoa, trong triều lại việc gì nghiêm trọng, đúng lúc để thể nghiệm cuộc sống khác. Cái chính là cần lấy lại trái tim mỹ nhân nhanh nhanh chút, mọi việc chẳng phải là trở nên thập toàn thập mỹ rồi sao? Aiz~~

      “Tiểu Lý tử, chạy nhanh về phủ kêu tổng quản triệu tập hộ vệ cùng gia đinh tinh tráng, vùng Nguyên Hòa Tự tìm Tam tiểu thư. Vương quản , lập tức triệu tập hộ vệ có ở trong cửa hàng, theo ta !”

      “Nhị tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”

      “Tình hình cụ thể đường sau, kêu bọn họ nhanh lên!”

      “Dạ!”

      Ngọc Vô Thụ trong phòng thu chi bỗng dưng giật mạnh mở cửa phòng, thấy bóng người ngoài sân tụ tập lại cực nhanh, tiếng chân vội vàng, liền vội vã bắt lấy tay người vừa lướt qua bên cạnh, “Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì?”

      “Tiểu nhân cũng được , Nhị tiểu thư chỉ là muốn chúng tôi nhanh chóng tập hợp lại để tìm người!”

      Ngọc Vô Thụ chậm trễ theo sau người kia tiến thẳng đến sảnh trước.

      “Khởi nhi xảy ra chuyện gì?” Vừa thấy được La Đoạn liền hỏi ngay.

      La Đoạn rảnh để ý đến , khan giọng đến số người có mặt, “Theo ta ! Vương quản , ngươi xem chừng cửa hàng, đừng làm cho người khác nhân cơ hội này mà làm loạn!”

      Ngọc Vô Thụ bước vượt qua La Nhị tiểu thư trước dẫn đường: “Khởi nhi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      La Đoạn trả lời mà chỉ liếc mắt nhìn cái, xoay người nhảy lên con ngựa cao to chờ trước cửa tiệm, “Nữ nhi La gia có mảnh mai như ngươi nghĩ!” xong, đợi trả lời, đánh rui vào đùi ngựa, “Giá —”

      Ngọc Vô Thụ đoạt lấy con ngựa của gã hộ vệ, nhảy lên lưng nó rồi đuổi theo ngay phía sau. Giờ khắc này, mới hoảng sợ nhận ra rằng tình cảm mà bản thân dành cho La Khởi sâu nặng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

      Vốn tưởng rằng, mình nhất kiến chung tình đối với tiểu nữ tử này chỉ là bởi vì tìm được khối ngọc bích trong suốt trong sáng tỳ vết, đóa hoa hương sắc trọn vẹn, nếu bắt buộc phải thành hôn, sao tìm người thuận mắt hài lòng động lòng người như vậy?

      Nhưng hôm nay nghe xong tin tức này, trong ngực như có vài sợi dây đập loạn nhịp thình thịch nên khiến cho hiểu , tiểu nữ tử này phải là ngọc, hoàn toàn phải, mà là... người, người mà để ở trong lòng.

      =======

      “Các ngươi năm người nhóm, dọc theo núi tìm tiểu thư, hễ người nào tìm được dấu vết của tiểu thư, phát pháo hoa làm hiệu. Xuất phát!” La Đoạn vỗ tay làm lệnh, mọi người phân tổ mà hành động.

      “Tiểu thư, chúng ta làm cái gì?” Tiểu nha đầu bên cạnh hỏi.

      “Theo ta đến các gia đình làm nghề nhuộm xung quanh hỏi thăm, ta muốn biết Khởi nhi rời khỏi gia đình thợ nhuộm cuối cùng là khi nào.” La Đoạn xách mép váy, sải chân lên hướng núi.

      Ngọc Vô Thụ vô thanh vô tức bước nhanh phía sau các nàng để hỗ trợ. Tuy rằng khó mà dằn nổi nỗi lo lắng vô cùng trong lòng, nhưng cũng biết đường biết xá, đành phải theo người ta mà thôi. La Đoạn chỉ vẻn vẹn liếc mắt nhìn cái, nhún nhún vai, xem như ngầm đồng ý.

      Đường núi gập ghềnh, bước dễ, càng leo lên cao càng có vẻ gian nan hơn. Thêm nữa, các gia đình thợ nhuộm cũng sống tập trung chỗ, vừa mới lên xong lại phải bấu víu mà leo xuống, rất phí sức.

      Ngọc Vô Thụ tuy có võ phòng thân, nhưng dù sao xuất thân trong gia đình quý phái bậc nhất, sau thời gian dài hơi thở bắt đầu trở nên hổn hển, nhưng vẫn thấy hai nữ tử thân hình nhắn người ta cả mặt và hơi thở đều bình ổn, bước chân vẫn mau lẹ, lúc này mới lĩnh hội cái câu mà La Nhị tỷ lúc nãy “Nữ nhi La gia có mảnh mai như ngươi nghĩ”. Chỉ mong, tiểu nữ tử kia cũng mạnh mẽ như tỷ của mình.

      “Tiểu thư, đó là gia đình thợ nhuộm cuối cùng.” Lúc này dĩ nhiên sắc trời tối xuống hoàn toàn, người hầu đốt cây đuốc, chỉ vào chỗ đỉnh núi khác.

      Ngọc Vô Thụ đưa mắt nhìn qua, cầm cây đuối từ trong tay người hầu, giơ cao lên cẩn thận soi mói nhìn mấy con đường núi xung quanh, nhíu mày : “Có khả năng Khởi nhi vẫn chưa đến bên đó.”

      “Tại sao thấy được?” Theo dọc đường , La Đoạn thay đổi cách nghĩ về rất nhiều, vị Hoàng tử sống trong nhung lụa mà nề hà đường tối nguy hiểm vì tiểu muội, vậy , sợ là ai kia phải chỉ “gặp dịp chơi” mà thôi.

      “Đường núi thông lên đỉnh núi bên kia trải đầy rêu xanh, nhưng rêu xanh có dấu mới bị đạp lên, phỏng chừng toàn là những dấu cũ trước đây năm bảy ngày rồi, vả lại dấu chân lại rất lớn, phải là dấu chân nữ nhi.”

      “Theo quan sát của ngươi Khởi nhi vào trong đó hả? Vậy con bé đâu?”

      “Nếu theo như nhà thợ nhuộm vừa rồi rằng Khởi nhi theo hướng này, chúng ta nên tìm ở mấy lối rẽ , ta sợ là nàng biết nên ngã vào cạm bẫy núi ao nào đó.”

      La Đoạn gật đầu: “Nha đầu, bắn pháo hoa, triệu tập mọi người gần đây tới đây.”

      bao lâu sau, các hộ vệ của các nhóm gần nhất tập họp lại đây. Ngọc Vô Thụ thấy có bọn họ che chở hai nữ tử nên liền yên lòng, cúi đầu sát xuống để cẩn thận tìm kiếm các dấu vết mặt đất, bất tri bất giác dần dần cách xa với mọi người.

      Có rồi! Ánh lửa chiếu xuống thấy cành của bụi cây gần trong gang tấc có cái góc khăn bay thấp thoáng. Mặc dù bởi vì trời tối nên nhìn được màu sắc tính chất, nhưng nhìn hoa văn tỉ mỉ tú lệ đó biết ngay phải là vật mà gia đình vùng núi có thể sử dụng.

      Đôi mắt đột nhiên sáng lên, bước nhanh về phía trước, cánh tay vươn ra muốn gỡ chiếc khăn cành xuống, cũng chính tại lúc này, dưới chân hẫng cái, thân mình rơi xuống thẳng tắp.

      thầm kêu trong lòng tiếng “ xong rồi”, mặc dù xoay người búng ngược lên khả năng lớn, nhưng ít nhất có thể bảo vệ tâm mạch lúc rơi xuống. lường trước là thể nào giữa núi cũng có người đục huyệt động, đáng lẽ nên tiến tới quá xa mới phải. Có sợ là sợ rằng thú núi vồ lấy, hoặc rớt mặt đất rải đầy vật sắc nhọn... Nghĩ đến đây, đưa tay rà vào vách núi tìm kiếm, sau lúc bị đá lồi lõm liên tiếp cắt qua lòng bàn tay rốt cuộc cũng bám vào cục đá nhô ra bên thành hang mà dừng lại rơi nữa, tạm ổn định thân hình, tay kia cầm cây đuốc rọi xuống phía dưới tìm kiếm.

      Lập tức liền trở nên ngạc nhiên mừng rỡ bởi đáy động hề có vật nhọn chĩa lên mà lại có mỹ nhân nằm, chính là chủ tớ La Khởi. Lúc này hai người ôm nhau cùng xụi lơ, chắc là ngất xỉu cả hai rồi.

      phóng thân mình xuống mặt đất phía dưới, cắm đuốc vào khe đá vách hang, cúi người kéo thân thể mềm mại của tiểu nữ tử qua, đầu tiên là kiểm tra hơi thở, rồi thở ra hơi dài buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, “Khởi nhi, Khởi nhi, Khởi nhi!”

      Hiệt nhi tỉnh lại đầu tiên, chợt mở bừng hai mắt, bóng nam nhân giữa tranh tối tranh sáng này lập tức dọa tiểu nha đầu phát ra tiếng thét chói tai. Tiếng thét chói tai này làm cho La Khởi được Ngọc Vô Thụ vỗ gò má khẽ gọi dần dần lấy lại ý thức.

      Mặc dù Ngọc Vô Thụ vui mừng khi thấy người của mình tỉnh, nhưng khi tiểu nha đầu kia vung đến chưởng thể ngồi đó mà hưởng thụ, vừa rời tay ra vừa lui về sau ba bước, quát: “Ta đây mà!”

      “Aa—— ” La Khởi kêu đau, bởi ôm vào mà liền lắc mình tránh ra.

      “Chân tiểu thư bị gãy xương, xin Ngọc tiên sinh cẩn thận!” Thấy được mặt của người tới, Hiệt nhi vịn tay đứng dậy vội la lên.

      Ngọc Vô Thụ cả kinh: “Gãy rồi ư?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :