1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Si tướng công - Kính Trung Ảnh

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      “Tỷ tỷ thấy tên ngốc tử Lương gia lần nào chưa? Đúng ngốc ? Ngốc đến thế nào? Có phải có đái dầm, cà lăm, chảy nước miếng...”

      Sau cơm tối, La Chẩn đề cập đến Lương gia. La Đoạn tự đắc nghĩ rằng dù gì mình thấy mặt tên họ Lương mặt lạnh ngốc nghếch kia nên mở miệng hỏi lung tung, kết quả làm cho tỷ tỷ nổi giận mắng trận mà trước nay chưa từng thấy, làm nàng sợ phát khiếp.

      Chẳng lẽ, tỷ tỷ thích tên ngốc kia?... Như vậy sao được?! Người như tỷ tỷ, trời dưới đất có gì có thể bận tâm a..

      “Hiệt nhi, ngươi lập tức thăm dò xem tên họ Lương kia ở khách điếm nào?”

      “Tiểu thư, thế nào là ‘tên’ họ Lương?”

      “Nha đầu chết tiệt kia, muốn bổn tiểu thư trừng trị ngươi có phải hay ?”

      Hiệt nhi lập tức vừa cười hì hì vừa cao bay xa chạy làm cái việc mà chủ tử phân phó. La gia chủ tử khôn khéo, bọn nha đầu ai cũng linh hoạt, chỉ trong vòng nửa ngày, Hiệt nhi tra được tên khách điếm mà Lương Chi Hành ngủ lại. Kỳ , cũng cần tốn công phu bao nhiêu, bởi La gia cũng đầu tư vào mấy khu khách điếm, muốn tra, đương nhiên bắt đầu tra từ nhà mình chứ. Ấy thế mà lại tra phát trúng ngay.

      “Khách Như Gia à.” La Đoạn khỏi đắc ý, “Họ Lương kia, ngươi cứ chờ xem!”

      Hiệt nhi trộm ngắm tiểu thư cười gian, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, ngài chuẩn bị đối phó thế nào với vị Lương công tử kia?”

      “Cái gì Lương công tử?” La Đoạn gõ cái lên trán tiểu nha đầu, “Tên ngốc mặt lạnh!”

      “... A?”

      “Nha đầu ngốc, ý ta là phải gọi tên họ Lương kia là tên ngốc mặt lạnh.”

      “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Đáng thương Hiệt nhi, lúc này phải trăm miệng lời trăm vâng ngàn thuận gọi theo đúng lời chủ tử phân phó, đối với “con” họ Lương kia kêu riết thành quen cái danh xưng “Tên ngốc mặt lạnh”. Cho đến sau này, khi “tên ngốc mặt lạnh” biến thành “ gia”, vì cái xưng hô này mà phải tự cắn đầu lưỡi mấy lần... Aiz, để đó hãy sau.

      “Nhị tiểu thư, chuyện này... chuyện này được đâu...”

      “Cái gì được?” Bàn “Rầm” tiếng, nương ăn vận xinh đẹp đứng bật dậy, “Tiểu Lâm Tử, ngươi có phải nghĩ bổn tiểu thư này chỉ là nửa ông chủ thôi nên sai khiến được ngươi đúng ?”

      đúng, đúng, phải...” Tiểu nhị mặt nhăn mày nhíu: đừng ông chủ bỏ nửa tiền cùng mua khách điếm này, mà chỉ cần là chưởng quầy thôi cũng đủ sai khiến Tiểu Lâm Tử chạy vòng vòng nha. Huống chi, La nhị tiểu thư này vang danh khắp thành là “Tính Cay”, biết có bao nhiêu nhà vương công, quý tộc, thiếu gia bị nàng mắng đến mặt xám mày tro rồi. hả? Cho mượn trăm lá gan cũng dám chọc vào...

      La Đoạn thấy vẻ mặt tiểu nhị biến hóa chừng mà chữ cũng phun ra, lại vỗ xuống bàn, “Tiểu Lâm Tử, đầu lưỡi của ngươi cắt cụt hay là bị chó tha rồi?”

      Tiểu nhị bị dọa cho run rẩy, vội vàng cười làm lành : “La nhị tiểu thư, ngài là cao thủ thương trường, ngài có thể hiểu được chuyện phải giữ uy tín trong việc buôn bán. Chúng ta làm khách sạn, hẳn là càng phải tôn trọng khách hàng đầu, ngài phân phó vậy...”

      thể làm theo?” La Đoạn mày liễu nhướn mà như nhướn, miệng cười như cười.

      Mẹ ơi. Tiểu nhị lại rùng mình cái, “Nếu chưởng quầy biết, đem Tiểu Lâm Tử...”

      “Chưởng quầy biết, ngươi cứ giao toàn bộ cho bổn tiểu thư xử lý là được rồi. Cùng lắm , bổn tiểu thư tìm chỗ tốt khác cho ngươi làm.”

      “Chuyện này...”

      “Đây là hai mươi lượng bạc, mua xong vật ta cần, phần còn lại của ngươi.”

      “... Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân tuân mệnh.” Hai mươi hai là bằng mười tháng tiền công đó, mua chút thuốc xổ nhiều nhất cũng chỉ tốn đến lượng bạc, hắc hắc...

      Hiệt nhi cũng ỷ thế hiếp người, lấy đầu ngón tay chỉ vào trán tiểu nhị, lạnh lẽo lên tiếng, “Tiểu Lâm Tử, tiểu thư phái ngươi phải dốc hết sức đó nghe. Làm ăn lộn xộn gì...”

      dám, dám...”

      Lương Chi Hành sải bước đầu đường, cảm thụ phong thổ nơi đất nước lạ, lơ đãng xoay người cái chợt thấy thân ảnh như hoa như phấn kia dường như gặp ở đâu. Chăm chú nhìn lại, nơi cửa sổ quán trà đầu đường, đó chẳng phải là La gia Nhị tiểu thư miệng lưỡi bén nhọn sao... Cùng ngồi chung với nam tử?

      Chưa ý thức được nỗi khó chịu khó hiểu trong lòng mình kia là gì, chân Lương Chi Hành tự giác qua. Khi chỉ còn cách vài chục bước, bộ mặt của nam tử kia thấy được ràng rồi, Lương Chi Hành thở dài hơi: căn cứ vào lòng dạ của La Nhị tiểu thư này, nam tử có dáng vẻ bình thường tới bậc này có liên hệ mật thiết gì đâu... Ủa, mà sao vậy chứ? Nàng có liên quan với ai có can hệ gì tới mình đâu?

      “Nhị tiểu thư, tiểu nhân còn phải làm việc kiếm sống, cáo lui.”

      “Đừng quên, phải làm việc cho bổn tiểu thư tốt đó.”

      “Dạ dạ dạ, tiểu nhân cáo lui.”

      vẫy vẫy tay, “Hiệt nhi, để lại tiền trà rồi .”

      Khí thế hăng hái tươi đẹp này, bản tính kiêu ngạo cứ y như nàng là trung tâm thế gian này, thế mà lại làm cho người ta sinh chán ghét... Tiểu nữ nhân này quả nhiên là... Lương Chi Hành lắc đầu, dừng cước bộ rồi quay người trở về khách điếm. Vừa mới vào cửa, tiểu nhị liền đến đón, “Công tử, ngài tản bộ trở lại?”

      Người này... Lương Chi Hành híp con mắt lại: tiểu nữ nhân kia tìm tên tiểu nhị làm chi?

      “Công tử, nước trà của ngài tiểu nhân đưa tới, đặt ở bàn ạ?” Cửa phòng vang lên thanh , tiểu nhị ló cái khuôn mặt tươi cười vào, sau khi được cho phép, toàn bộ thân mình cùng cái khay trong tay bước vào phòng.

      Lương Chi Hành thả sách thuốc trong tay xuống, khẽ xoay người lại, nhàng : “Đa tạ.”

      “Ngài khách khí quá.” Tiểu nhị đặt khay xuống, rót đầy ly, ân cần , “Công tử, bổn điếm mới mua được trà mới, ngài nếm thử xem, uống có ngon miệng ?”

      Chỉ riêng mùi hương trà bốc ra thơm ngát cả phòng cũng đủ biết là trà ngon. Lương Chi Hành vẫy tay, “Tốt lắm, ngươi xuống .”

      “... Dạ dạ dạ, có cái gì cần ngài cứ việc sai bảo tiểu nhân.”

      Nhìn tên tiểu nhị này cũng có gì đặc biệt, sao nàng lại quen nhỉ? Vừa nghĩ đến đây, Lương Chi Hành nhịn được kêu lên: “Chờ chút.”

      “A?” Tiểu nhị vừa quay lưng bèn vội quay lại, “Công tử, ngài... có điều gì muốn phân phó?”

      “Ngươi quen biết...” Vốn định hỏi có quen biết với La gia Nhị tiểu thư hay , lại trông thấy mặt mày người kia lộ ra tia kinh hoàng, trong lòng đột nhiên sinh nghi. Đưa trà lên miệng nhấp chút, trừ mùi hương trà bay vào mũi, còn có... Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, “Ngươi dám bỏ thuốc ở trong trà?”

      “... A?” Tiểu nhị hoảng hốt, mặt thất sắc, “Công tử, ngài , , giỡn rồi...”

      Lương Chi Hành lãnh mỉm cười, “Bản công tử làm nghề y hơn mười năm, vị trà khác thường có thể thoát được cái mũi của bản công tử sao?”

      Ai nha mẹ ơi. Tiểu nhị chân mềm nhũn, vội vàng quỳ mặt đất, “Công tử, tiểu nhân, tiểu nhân...”

      “Nhà các ngươi là hắc điếm hả? Còn nữa, ngươi khinh thường cho rằng bản công tử chưa quen cuộc sống nơi đây nên muốn giết người cướp của?” Lương Chi Hành tay đậy nắp bình, tay kéo cổ tay tiểu nhị, “Bản công tử chỉ cần đưa bình trà lên quan phủ là có thể cáo trạng...”

      “Xin đừng xin đừng, công tử, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ là... chỉ là do người khác sai khiến, có cách nào khác. Đồ gì đó trong này, nhiều lắm cũng chỉ làm cho ngài ôm bụng ngày thôi, có nửa điểm xấu chỗ khác a...”

      “Do người sai khiến?” Đôi mắt trong veo của Lương Chi Hành chợt lóe, “Do ai sai khiến?”

      “Chuyện này...”

      “La gia Nhị tiểu thư?”

      “Công tử, sao ngài biết?... A?” Tiểu nhị thất thanh hỏi ra, đến khi ý thức được mình bán đứng kim chủ che miệng kịp.

      “Hừ.” Đừng hỏi làm sao biết, biết là biết thôi! Từ ban đầu thấy tên tiểu nhị khả nghi, nghĩ ngay tới La gia tiểu nữ nhân kia. biết tại sao, luôn cho rằng, khúc mắc giữa mình và tiểu nữ nhân kia chặt đứt nhanh chóng như vậy.

      “Công tử, tiểu nhân ngài hay, ngài mà đắc tội La gia tại thành Cao Duyên này trái cây tốt cũng có mà ăn. Ba tiểu thư nhà đó ai ai cũng ghê gớm cả, bất kể là hắc đạo bạch đạo cũng phải nể mặt ba phần. Ngài vẫn nên sớm rời hơn... Ủa?” Tiểu nhị thao thao thuyết phục, trước mắt chợt xuất thỏi bạc trắng.

      “Ba ngày sau, cho La Nhị tiểu thư, bản công tử uống thuốc xổ của ngươi bụng tiết ngừng ba ngày ba đêm, hấp hối.”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Cái gì? La nhị tiểu thư đứng đực ra, nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, giây lát sau chỉ thẳng vào chóp mũi tiểu nhị mà : “Người kia đắc tội với bổn tiểu thư, bổn tiểu thư kêu ngươi cho dùng chút thuốc xổ, sau đó gọi đại phu, phán đoán là hợp thủy thổ, để từ đâu tới đây trở về nơi đó...Ngươi làm cái gì? Ngươi dùng dược mạnh gì? Ngươi có biết hả, nếu người kia chết, bổn tiểu thư là người đầu tiên đem ngươi đưa ra quan huyện!”

      A... trời ơi, may mắn là giả, nếu quả đùa giỡn với nhân mạng, vị Nhị tiểu thư này có bản lĩnh đổi trắng thay đen nha. Tiểu nhị thầm véo bắp đùi mình cái, nặn ra hai giọt lệ, “Nhị tiểu thư, tiểu nhân cũng chỉ làm theo phân phó của ngài, hạ lượng thuốc xổ thôi à. Thế nhưng người đó sau khi uống vào, bắt đầu chạy mấy lần tới nhà xí. Tiểu nhân để gọi đại phu cho , bản thân là đại phu, muốn tiểu nhân tốn công. Tiểu nhân sợ làm cho sinh nghi nên cũng dám hỏi nhiều. Tiểu nhân bận rộn hai ngày, hôm nay mới nhớ tới , đến phòng kia vừa nhìn thấy vị công tử đó nằm giường, sắc mặt mấy màu quỷ quái, vừa trắng vừa xanh thấy mà ghê. Ngài mau xem chút , tiểu nhân sợ quá.”

      “... sao?” La Đoạn hoài nghi nhìn tiểu nhị từ đầu xuống chân cái, “Tiểu Lâm Tử, ngươi cũng biết hậu quả nếu lừa gạt bổn tiểu thư đúng chứ?”

      Trong lòng giật thột cái, nhưng vì đĩnh bạc trắng kia, tiểu nhị bèn cứng rắn cắn răng, gật đầu, “Mượn mấy cái lá gan tiểu nhân cũng dám lừa gạt ngài có đúng ?”

      La Đoạn giơ tay lên gõ thái dương cái, “Được rồi, ta xem chút xem dáng vẻ của khi hấp hối trông như thế nào. Nếu như cần, bổn tiểu thư có thể hào phóng cung cấp bộ quan tài.”

      Tiểu nhị xoay người, vừa mới nghĩ gắn thêm cánh vào gót chân để nhanh chóng chuồn mất, cổ bị người ta bắt được, hóa ra là thiếp thân nha đầu Hiệt nhi của Nhị tiểu thư, “Trước khi tiểu thư trở lại, ngươi là nghi phạm giết người, nên ngoan ngoãn ở yên trong này .”

      Bị Hiệt nhi điểm huyệt mấy cái, tiểu nhị chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, cổ họng lấp kín, nằm xụi lơ ở cửa sau có người gác cổng của La phủ... Aiz, hối hận kịp rồi đúng ? Tham tiền ôi tham tiền...

      La Đoạn đến khách điếm, thế nhưng phòng lại trống . Bên trong gian phòng mà Tiểu Lâm Tử chỉ chỉnh tề tinh khiết, có hơi người, nhưng khách trọ trước khi quên để thư lại ghi ràng:

      “Nuôi mà dạy, lỗi của cha mẹ. Vì ngươi có lòng hại người, hôm nay bổn công tử đặc biệt tới cửa chào hỏi lệnh tôn lệnh đường, xem như đề phòng cẩn thận, miễn gây nên đại họa về sau.”

      ... Tên ngốc mặt lạnh bề ngoài đần độn bên trong khốn kiếp kia! La Đoạn quay đầu chạy gấp, chui vào xe ngựa trước khách điếm, ngay lập tức thúc giục phu xe ra roi thúc ngựa. Nhưng mới tới trước cửa nhà mình, thấy cửa lớn mở, có người từ trong bước ra ngoài, trái có phụ thân cùng , bên phải có mẫu thân đưa tiễn, cái người kẹp ở giữa chính, phải là tên mặt lạnh dưa chuột còn là người nào?

      “Nè, ngươi ——” nàng vén váy nhảy xuống gọng xe, ngón tay chỉ chóp mũi người kia ——

      “Đoạn nhi, con nôn nóng như lửa đốt lưng làm chi?” Thích thị vặn mày sẵng giọng.

      La Đoạn đột nhiên rất ảo não: nhờ tên ngốc này ban tặng, suýt nữa lý trí mình mất hết, phát động bão tố ngay trước mặt cha mẹ... “Cha, mẹ, Đoạn nhi...”

      “Lớn rồi mà còn xúc động như thế, sợ người ta chê cười sao?” Thích thị điểm trán nữ nhi cái, “Sao còn bái kiến Lương đại ca .”

      “Lương... Đại ca?” Con ngươi như bồ đào ngâm nước của La Đoạn chợt trợn to, hất đầu trừng về phía tên ngốc nào đó. Người sau khuôn mặt ngây ngô vẫn lạnh lùng như cũ, giờ xẹt qua tia chế nhạo. Răng trắng thầm cắm, đồ ngốc sống quen mặn lạt này...

      cần phải khách khí, La gia muội tử.”

      Ai khách khí với hồi nào?... Đợi chút, La... gia... muội tử? “Ngươi cho bổn nương là...” có quen biết...

      “Đoạn nhi?” Nữ nhi nhà mình liên tục thất thố, hai vợ chồng La Tử Kiêm đồng loạt nhíu mày.

      La Đoạn hít hơi, ổn định tinh thần, mặt về như cũ, thi lễ như phép tắc, “Lương đại ca, hân hạnh quen biết.”

      La Tử Kiêm lúc này mới hài lòng, mỉm cười : “Đoạn nhi, Lương đại ca của con ở tại khách điếm ‘Khách Như Gia’, con phân phó người bên đó chăm sóc nhiều chút.”

      “Tạ La thúc phụ.” Lương Chi Hành thi lễ, “ ra Nhị tiểu thư thông báo qua, mọi người tại khách điếm đối với tiểu chất rất là...”

      “Lương đại ca.” La Đoạn lập tức cười vô cùng hòa ái lại thân thiện, thiện lương mà lại từ bi, “Đứng ngay trước cửa phải là nơi để chuyện, ngài đường dài bôn ba, tàu xe mệt nhọc, cũng nên trở về khách điếm nghỉ ngơi cho tốt, tiểu muội thay mặt phụ mẫu tiễn Lương đại ca.”

      Thích thị nhoẻn cười, “Đứa này, giờ này mới coi như hiểu chuyện. Con thay mặt cha mẹ đưa Lương đại ca của con trở về khách điếm .”

      “Vâng”. La Đoạn đem tiếng giòn tan biến hoá thành giọng yếu đuối như tiểu muội, vươn tay ra mời, “Lương đại ca, mời.”

      “Ngươi và cha mẹ ta gì đó?”

      “Nên đều .”

      “Vậy ngươi cái gì?”

      “Ngươi chắc là biết.”

      “Ngươi...”

      “Lương gia thiếu gia!” Tiếng chân bình bịch, có người thở vội gấp gáp chạy tới, lúc đến gần, trước tiên hướng chào La Đoạn, rồi , “Lương gia thiếu gia, lão gia phu nhân phân phó tiểu nhân theo ngài đến khách điếm để hầu hạ.”

      La Đoạn trợn tròn đôi mắt đen, “Tại sao, Khôn thúc?” Cha và mẹ đích thân tiễn ra tận cửa còn chưa đủ sao, còn phái Khôn thúc là người hầu đắc lực nhất của họ hầu hạ tên ngốc này?

      “Nhị tiểu thư, Lương gia thiếu gia là hôn phu của đại tiểu thư, chính là gia của chúng nô tài, chúng ta hầu hạ cũng phải thôi. Tiểu thư chắc cũng biết, Lương thiếu gia từ xa đến đây, lại chịu chuyển vào ở trong phủ, lão gia phu nhân yên lòng chút nào.”

      gia?” La Đoạn giọng kinh ngạc, để ý đến người đường liếc mắt nhìn, hung tợn trừng mắt nhìn Lương Chi Hành, “Ngươi cầu hôn trước cha mẹ ta sao?”

      Lương Chi Hành gật đầu, ung dung, “Có thể như vậy.” Nếu phải vừa nhận được thỉnh cầu của La gia Đại tiểu thư, nếu phải vì giúp đại ca thực kế hoạch dấu diếm thân phận này, làm gì bỏ qua niềm vui tranh đấu với tiểu nữ nhân này chứ? Nhưng nhìn khuôn mặt xinh như hoa đào này hé ra vẻ kinh ngạc lẫn tức giận sinh động như thế, lá thư mà mình để lại chắc làm nhục sứ mạng của nó, tâm tình như được thêm ba phần vui sướng.

      “Tên ngốc mặt lạnh, lời của bổn nương ngươi dù có nghe bằng chân cũng hiểu phải ?” La Đoạn kê sát khuôn mặt lại, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi xứng với tỷ tỷ ta, những lời này muốn thế nào ngươi mới có thể hiểu được!”

      Với khoảng cách gần như vậy cùng với mùi hoa đào thơm thơm xông vào trong mũi mà vẫn giữ cho mặt đổi tim nhảy tuyệt đối phải là chuyện dễ dàng, nhưng Lương Chi Hành làm được. Nhưng cũng chỉ có chính mới hiểu, mạch đập ở cổ tay rối loạn thế nào. “... Nhị tiểu thư, nếu tại hạ xứng với lệnh tỷ hoàn mỹ vô khuyết, xứng với ngươi được ?”

      “... Hả?”

      xong lại sợ là mình vốn bình sinh rất ít khi ra giọng ngả ngớn đùa cợt như vậy, Lương Chi Hành liền khẽ lui chân về phía sau, xoay lưng lại thiên hạ có khuôn mặt hoa đào kia, mặt lại trở về vẻ trong trẻo lạnh lùng như cũ, với người hầu của La phủ: “Khôn thúc, cuộc sống của tại hạ đơn giản, từ đến lớn đều tự mình xử lý. Ý tốt của La thúc phụ La thẩm, tại hạ xin ghi nhận trong tim. Mời ngài quay lại thôi.”

      Mãi cho đến lúc thân ảnh thon dài của rẽ sang góc đường khác còn nhìn thấy nữa, La Đoạn cũng được nha đầu nhà mình đỡ tay bắt đầu cất bước di chuyển, lại đột nhiên hét lên tiếng: “Tên đại ngốc mặt lạnh như quả dưa kia, ...” dám đùa giỡn với bổn tiểu thư?... có muốn hỏi thăm chút xem năm đó kẻ đầu tiên dám lên tiếng đùa giỡn với bổn tiểu thư bây giờ ở đâu ?

      “Tiểu thư, Tiểu Lâm Tử xử lý thế nào giờ?”

      “... Tiểu Lâm Tử nào?”

      “Chính là cái kẻ bẩm báo với ngài rằng Lương gia thiếu gia bị tiêu chảy ba ngày sắp hấp hối nhưng thực tế vẫn sống nhăn, lại còn có biện pháp làm ngài tức giận đến hấp hối đó, Tiểu Lâm Tử đó đó.”

      “Đưa đến trại nuôi heo Vạn Hợp Trấn, chuyên trách tắm rửa cho heo. Trong vòng ba tháng, bổn tiểu thư hy vọng phải nhìn thấy bản mặt ở thành Cao Duyên này.”

      “Vâng.”

      “... Đợi chút, Hiệt nhi, ngươi ràng cho ta nghe, bổn tiểu thư bị tên ngốc mặt lạnh kia chọc giận đến hấp hối hồi nào hả?”

      “... Nô tỳ lỡ lời...”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4

      Ái nữ gả chồng xa quốc, La Tử Kiêm tuy là đành, nhưng có thể được con rể như ý có thể đây là chuyện vui trong đời, tất nhiên đổi mới hoàn toàn cách trang hoàng trong phủ, ai nấy đều vui mừng vô cùng.

      Nhưng, La Nhị tiểu thư rất ấm ức.

      Sao chộn rộn nửa ngày như vậy, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn gả cho tên ngốc như vậy ?

      “Hiệt nhi, ngươi xem, ta phải dùng biện pháp gì mới có thể làm cho tên ngốc kia dám si tâm vọng tưởng, ngoan ngoãn cút về?”

      “...” Hiệt nhi cắn cắn môi, thấy chủ tử nhà mình sao mà bất lương ác đức thế, nhưng vì sinh tồn mà ráng nuốt xuống lời ra đến khóe miệng.

      La Đoạn nhìn là biết ngay tình trạng của nha đầu nhà mình, gắt lên: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi giả vờ giả vịt cái gì? Bộ ngươi chưa từng biết trời cao đất dày mà huỵch tẹt trước mặt tiểu thư nhà ngươi bao giờ sao? Có chuyện mau , có**... mau thả!”

      Chủ tử phân phó như vậy rồi, nha đầu dĩ nhiên là phải tòng mệnh thôi, “Ngài đừng đấu với Lương thiếu gia nữa nha? Dường như với Lương thiếu gia, ngài... phải là đối thủ.”

      Hiệt nhi xong chữ “thủ” cuối cùng thân mình nhảy ra xa ba thước để đề phòng bất trắc. Ai mà ngờ tiểu thư nhà nàng vẫn ngồi yên chỗ cũ động đậy, bàn tay trắng nõn di chạy bàn, lông mày nhíu lại hếch lên, đôi mắt loe lóe như có điều gì suy nghĩ lung lắm.

      Hiệt nhi đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau khi quan sát chủ tử hồi lâu hai mắt chợt mở to, “Tiểu thư, ngài đừng là... đừng là... đừng là...”

      “Đừng , đừng , đừng là cái gì? Đầu lưỡi bị dính rồi hả?”

      “Ngài đừng là... thích Lương thiếu gia chứ?”

      Nửa câu sau của nha đầu là lúng búng trong họng. La Nhị tiểu thư tâm sáng tai thính, nghĩ cũng ra, tai cũng , bản lĩnh của thuộc hạ chẳng lẽ lại hiểu sao, cầm cằm của nha đầu lắc qua lắc lại, trợn mắt nghiến răng, “Có gan ngươi lại lần nữa xem?”

      Hiệt nhi có thể hùng, giãy giụa, “... Tiểu thư... ngài thể thân thích lang...” Tiểu thư, ngài thể thích Lương thiếu gia.

      “Ai ô ô.” La Đoạn ghét bỏ buông tay, chùi mu tay dính nước miếng của nha đầu chảy ra lau vạt áo nàng, “Xú nha đầu, ngươi coi bổn tiểu thư là kẻ bụng đói ăn quàng hay sao? tên ngốc mặt lạnh nhìn cấn tay cắn cấn răng, bổn tiểu thư thích ? Sớm bảo ngươi nhìn chút sách phố, nhìn chút, đều đem ngươi nhìn ngu!”

      “... Ngài thích Lương thiếu gia hả?” Hiệt nhi vừa chùi miệng, vừa đưa mắt dò xét chủ tử. Đủ loại biểu của tiểu thư chỉ đúng là xuân tâm nảy mầm nha...

      thích, thích!” La Đoạn quả quyết kiên định, với nha đầu cũng như tự nhủ cho chính mình.

      Hôn định, La Đoạn mặc dù xảo quyệt nhưng phải là hiểu chuyện. Nàng hiểu, với tình hình như thế, được phép làm tiếp bất kỳ động tác gì để phá hư lương duyên của tỷ tỷ, nhưng ủ rủ vì tên ngốc kia chưa trở thành tỷ phu của mình quá đáng sao?

      “Tên ngốc mặt lạnh!”

      Trước khách điếm “Khách Như Gia”, Lương Chi Hành nghe tiếng kêu này liền đẩy mạnh huynh trưởng đứng sau lưng vào khách điếm, “Đại ca, ở bên trong chờ đệ, tiểu đệ gọi người, đừng ra.” Tránh cho chuyện tốt sắp thành có thể thất bại trong gang tấc.

      “A.” Chi Tâm ngoan ngoãn vào bên trong đại sảnh khách điếm để chờ.

      “Tên ngốc mặt lạnh.” La Đoạn nhìn thẳng vào mục tiêu mà bước tới, khi tới gần rồi đứng ngay lại, đôi mắt đẹp trong suốt thông minh phát sáng, “Ngươi nhất định bây giờ rất đắc ý đúng ?”

      Lương Chi Hành nhíu mày, “ sao chứ?”

      La Đoạn cười lúm đồng tiền như hoa, “Có gì đâu, thấy ngươi vừa lòng đắc ý như thế, bổn nương đương nhiên muốn tới chúc mừng thôi mà.”

      “... La Nhị tiểu thư tính chúc mừng tại hạ thế nào?” Tiểu nữ nhân này lại muốn giở trò gì đây?

      “Ngươi là gia của La phủ, La phủ dĩ nhiên phải hảo hảo hầu hạ, ngươi đúng ?”

      “Ngươi...” Trong lòng bất chợt trở nên cảnh giác, Lương Chi Hành lui về phía sau bước, nhưng chậm.

      La Nhị tiểu thư phẩy tay trái giấu trong tay áo ra, bàn tay trắng nõn mang bao tay đem túi bột phấn rắc tung đầu. Cùng lúc đó, ở góc đường xa Hiệt nhi phất ra mảnh lụa dài cuốn lấy cái eo nhắn của chủ tử giật nàng ra khỏi chỗ đứng, để tránh khả năng bị vướng phải.

      Dựa vào khứu giác của thầy thuốc, Lương Chi Hành tất nhiên biết bột phấn dính mặt cổ mình lúc này là loại bột gây ngứa, ngay lập tức xoay người bước vào khách điếm, buộc hai tay được nhấc lên gãi, “Tiểu nhị, cấp tốc đem mấy chậu nước sạch đến phòng khách cho tại hạ!”

      “Chi Hành, Chi Hành, làm sao vậy?” lên tiếng kêu, tiểu nhị nghe được, tất nhiên đồng thời cũng kinh động đến Chi Tâm ăn điểm tâm uống trà nước. Chi Tâm đường theo đến phòng khách, nhìn chằm chằm vật màu hồng nhạt mặt Chi Hành, “Đây là... các vật báu của Tiểu Tử tỷ tỷ, sao lại ở mặt Chi Hành?”

      “... Hả?” cố chịu trận cơn ngứa phát tác, hai mắt Lương Chi Hành bỗng tỏa sáng, “Đại ca, người có thể kêu bọn họ rời sao??”

      “A...” Chi Tâm đáp lời, chợt khẩn trương, “Ai nha, các ngươi thể cắn Chi Hành nữa, cắn Chi Hành các ngươi phải là cục cưng ngoan, Tiểu Tử tỷ tỷ thích các ngươi ầm ĩ...”

      Thanh ngây ngô của Chi Tâm vừa dứt, cảm giác ngứa ngáy của Chi Hành hầu như ngừng lại, thể lần nữa cảm thán dị năng làm người ta giật mình suốt ngày của huynh trưởng. Nhưng, La gia Nhị tiểu thư à, mối thù này kết giữa chúng ta, tương lai ngày tại hạ nhất định trả lại gấp bội!

      “Ắt xì hơi......” Ngồi trong xe ngựa rộng rãi ấm áp nhà mình, La Đoạn dương dương đắc ý đột nhiên cảm thấy trận lạnh run.

      “Ngươi đứng lại!”

      Nghe thấy tiếng quát sau lưng, thân hình Lương Chi Hành chững lại chút rồi tiếp tục cất bước như thường.

      La Đoạn giận kềm được, bước dài xông lên trước, ngăn đường của Chi Hành, “Họ Lương kia, ngươi dám giả mạo tên ngốc huynh trưởng của ngươi đến La gia ta lừa cưới? Lương gia các ngươi dù gì cũng là thương nhân lớn nhất phương, vậy mà lại làm ra được chuyện như vậy à?”

      “Câm miệng!” Mặt Chi Hành trở nên sắc lạnh, hai mắt lạnh băng, “Cho dù ngươi là người nhà đại tẩu, nhưng nếu ngươi lại bất kỳ chữ nào bất kính với đại ca ta, chớ trách tại hạ khách khí!”

      “Ha.” La Đoạn đáp lại bằng cười lạnh, “Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. kẻ lừa đảo mà còn hùng hồn như thế, đây cũng là gia phong của Lương gia các ngươi sao?”

      Kẻ lừa đảo? Nghe đánh giá như vậy phát ra từ trong miệng nàng làm mặt Chi Hành trở nên lạnh lẽo trầm, “Tại hạ phải kẻ lừa gạt, Lương gia cũng chưa bao giờ lừa hôn.”

      “Ngươi còn dám !” Thấy người này vẫn trầm ổn như thế, La Đoạn hết mức tức giận, thân mình nhắn xinh xắn nhảy lên, hai tay túm lấy cổ áo , “ ràng chính là ngươi, chính ngươi mạo danh tới cửa, lừa phụ mẫu ta gả nữ nhi, nếu dám làm, vì sao dám chịu trách nhiệm?”

      “Chuyện tại hạ làm chịu trách nhiệm. Tỷ tỷ của ngươi có thể trở thành đại tẩu của ta, là bởi vì...”

      “Toàn bộ bởi vì ngươi lừa gạt! Hôm nay còn dung túng ác nô tổn thương tỷ tỷ của ta, các ngươi...”

      Nàng luôn miệng chữ “Lừa gạt”, Chi Hành muốn nghe nữa, gạt tay nàng ra, thanh ngưng tụ thành băng, “Đại tẩu bị thương là vì con chó bị vứt bỏ mà đại ca thu dưỡng, ngươi cho rằng, có ai làm những chuyện như vậy vì người mình thương ?”

      “... Hả?”

      “Từ giờ phút này, ngươi tốt nhất đừng đến quấy nhiễu đại ca ta, nếu như ngươi muốn cho thương thế của tỷ tỷ ngươi mau chóng khỏi.” Chi Hành thèm nhìn nàng nữa mà dứt khoát bỏ .

      “Ngươi đâu vậy? Bổn nương vẫn chưa hết!”

      “Tại hạ muốn dược lư (nhà tranh để nấu thuốc) sắc thuốc cho đại tẩu, Nhị tiểu thư định dùng cách gì phá hư đây?”

      “Ta...” La Đoạn thở dốc, “Món nợ giữa chúng ta vẫn chưa xong, ngươi tốt nhất nên mau chữa bệnh cho tỷ tỷ ta tốt. Nếu , tốt nhất ngươi nên tin rằng bổn nương lật ngược cả Lương gia các ngươi lên!”

      tin. Chi Hành quét mắt lạnh nhìn cái rồi xoay người rời .

      Bọn họ quen biết nhau đúng thời điểm, gặp lại nhau cũng đúng thời điểm, chẳng lẽ lúc nào cũng mãi cứng nhắc với nàng như vậy sao? Aiz, đại tẩu bị thương nặng, lúc này mà còn lo lắng những thứ này lại càng đúng.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5

      Xử lý xong ác nô, sắp xếp xong chuyện Lương Nhị phu nhân, chuỗi chuyện ầm ĩ sau cơn mưa trời lại sáng, tỷ tỷ thân thể cũng càng ngày càng phục hồi khỏi bệnh. biết bởi vì có tỷ phu ở bên người, hay là vì tính năng của thuốc, La Đại tiểu thư ngày càng rạng rỡ, La Đoạn hình như phải suy nghĩ ràng mọi chuyện chút.

      “Tỷ phu.”

      Chi Tâm ngồi đối diện với gốc hoa bày tỏ hết nỗi vui sướng khi nương tử khỏe mạnh, quay ra sau thấy nàng, cười càng rực rỡ hơn, “Đoạn nhi Đoạn nhi, Trân nhi hôm nay ăn chén cơm nha, còn ăn canh đó!”

      “Cho nên, tỷ phu vui vẻ?”

      “Đúng vậy đúng vậy, Trân nhi đau, Chi Tâm cũng đau, Trân nhi khỏe hơn, Chi Tâm liền vui vẻ!”

      Chính bởi vì phần toàn tâm toàn ý này, mới khiến cho tỷ tỷ thương giao phó sao? “Tỷ phu, ngươi và tỷ tỷ cùng đầu bạc đến già.”

      “Ừ, Chi Tâm muốn cùng Trân nhi đến già già...”

      Từ biệt tỷ phu luôn làm cho người ta vui vẻ, La Đoạn cười lúm đồng tiền như hoa, lững thững dọc những bụi hoa, nhàng sung sướng.

      “Tiểu thư, ngài hình như hiểu về hôn của Đại tiểu thư? Hơn nữa, ngài rất thích đại gia phải ?” Hiệt nhi dò xét vẻ mặt chủ tử, hỏi. ra nàng hỏi thăm dùm tỷ muội tốt Hoàn Tố.

      “Hiệt nhi, ta xưa nay cho rằng, cuộc hôn nhân giữa nam nữ nhất định phải môn đăng hộ đối, học thức xứng đôi, mới có lương duyên.”

      “Cũng sai, nô tỳ xem trong sách của tiểu thư đều là tài tử xứng giai nhân, thư sinh xứng tiểu thư, Trạng nguyên xứng công chúa...”

      “Xì.” La Đoạn giọng phun đứt mơ mộng viễn vông của nha đầu, “Nếu cứ như ngươi , vậy những người phải tài tử, phải giai nhân, phải thư sinh, phải tiểu thư, phải Trạng nguyên, phải công chúa nên vọng tưởng lương duyên phải ?”

      “Chuyện này...” Hiệt nhi ủy khuất vô cùng, “ sách viết vậy chứ sao.”

      La Đoạn trắng mắt liếc nha đầu thuốc chữa này cái, tiếp tục đem những tâm đắc trong lòng mình gần đây ra: “Môn đăng hộ đối, học thức xứng đôi, phu thê có thể hòa hợp và tương kính như tân, nhưng chưa chắc có thể xông pha ra cứu người trong lúc hoạn nạn. cõi đời này, chỉ chữ ‘tình’ là ai theo ai được, vô lý đến giải nghĩa được. ràng, ngươi cho là mình tuyệt đối thích người, lại cố tình cứ thích, tựa như tỷ...”

      “Tựa như tiểu thư với Chi Hành công tử!” Hiệt nhi vui mừng rạo rực tiếp lời.

      Lời này của nha đầu khiến chủ tử mồm miệng bén nhọn của nàng nghẹn lời tại chỗ, cũng làm người nào đó lúc này ngồi xổm quan sát sinh trưởng của cây cỏ dưới lùm hoa mẫu đơn kinh ngạc tại chỗ.

      “Nha đầu chết tiệt kia!” Sau khi tỉnh hồn lại, La Đoạn đầu tiên là quét mắt xung quanh cái, xác định người nào nghe được, cắn răng cắn lợi, “Ngươi nhăng cuội gì đó?”

      “Nô tỳ làm gì có bậy.” Hiệt nhi rất đắc ý, “Tiểu thư ngài thể thích Chi Hành công tử từ lâu. Trước kia, ngài nghĩ là vị hôn phu của đại tiểu thư, với tính tình của ngài tất nhiên để cho bản thân suy nghĩ xuôi theo chiều hướng kia. Nhưng giờ giống vậy, vì thế, viên xuân tâm trong lòng ngài liền sống lại nảy mầm lần nữa...”

      “Nha đầu chết tiệt kia, nha đầu thối!” La Đoạn má phấn ửng hồng, đôi mắt đẹp căm giận, “Bổn tiểu thư đúng là quá dung túng ngươi, xem xem ta sửa trị ngươi đến cầu xin như thế nào nha.”

      Tiểu thư như ác hổ vồ mồi, nha đầu thân mình như chim én lẩn tránh, mồm miệng vẫn biết sống chết, “Tiểu thư, nô tỳ có nên cho rằng ngài xấu hổ ? ra cũng có gì đâu chứ. Nô tỳ phải là người ngoài, ngài hào phóng thừa nhận có sao?”

      Có lý. Người nào đó thầm .

      “Nha đầu chết tiệt kia còn nữa hả?”

      “Chi Hành công tử rất tốt, y thuật tốt, dáng dấp cũng tốt, nhân phẩm càng phản đối chỗ nào được, ngài còn xét nét cái gì?”

      Phi thường có lý. Người nào đó thầm gật đầu.

      “Nếu ngài suy nghĩ chút, trong nhiều công tử thế gia đến phủ cầu hôn, ngài chưa từng coi trọng người nào? Ở trong lòng ngài, người nào có thể bì kịp được Chi Hành công tử?”

      Cực kỳ có lý... Hả, cầu hôn? Còn thế gia? Trong mắt người nào đó trở nên thâm trầm.

      Thân hình mềm mại của La Đoạn đuổi chạy mệt đến thở hổn hển, xác định bằng vào lực của mình có đuổi tiếp cũng chẳng bắt được, vì thế ngừng chân lại, “... Xem ra... Bổn tiểu thư ra sát chiêu ngươi quên nên hầu hạ chủ tử như thế nào phải ?” tay xoa ngực, tay phe phẩy, từ từ đợi hơi thở ổn định, đôi môi xinh đẹp mở ra, “Chàng trai trẻ tuổi khỏe mạnh mới mở quán trà đường Thuận Xương ở thành Cao Duyên là ai nhỉ, A Lâm ca phải ?”

      “Tiểu thư?” Khuôn mặt nhắn của Hiệt nhi trong nháy mắt trước đây còn vô cùng đắc ý giờ lập tức suy sụp, “Sao ngài biết? Ngài...”

      “Nếu như ngươi còn dám nhiều lời ca ngợi tên ngốc họ Lương mặt lạnh kia thêm chữ nữa, bổn tiểu thư ngó lại trong đống công tử thế gia cầu hôn để chọn cho ngươi mối hôn , rồi lấy thân phận nghĩa nữ của La gia cho ngươi mở mày nở mặt xuất giá sao nhỉ?”

      “Tiểu thư...” Tiểu nha đầu ngoan ngoãn dính thân tới, biết vâng lời, “Nô tỳ dám, tiểu thư ngài đại nhân đại lượng, đừng so đo với nô tỳ...”

      Xì, nha đầu thiếu dạy dỗ này! “Mau đỡ tiểu thư ta tìm nơi tốt ngắm hoa ngắm cảnh, tiểu thư ta cao hứng, có lẽ cũng so đo.”

      “Nô tỳ tuân lệnh.”

      “Mắng ba lần ‘tên ngốc mặt lạnh như quả dưa’ cho ta nghe chút.”

      “Tiểu thư...”

      mắng?”

      “Ngài vừa mới còn , cho phép nô tỳ ... chữ.”

      “Tiểu thư ta cho phép ngươi được , giờ ta cho phép ngươi , ngươi đương nhiên phải . Mắng!”

      “... Mắng cái gì?” Khóe mắt Hiệt nhi len lén liếc nơi bụi hoa nào đó cái. Cảm giác của kẻ tập võ đối với hoàn cảnh chung quanh tất nhiên là khác với người khác chứ sao.

      “Lương Chi Hành là tên ngốc mặt lạnh như quả dưa nhìn cấn mắt cấn răng, đá lên cấn chân hư da, hư ruột, hư đầu, hư mặt!”

      “Vậy...” Khóe mắt lại liếc, lại liếc, hắc...

      Thấy nha đầu vẫn im re, “Hiệt nhi, A Lâm ca của ngươi...”

      “Lương Chi Hành là..... tên ngốc mặt lạnh!”

      Cũng so đo chuyện nàng lập lờ cắt đầu ngắt đuôi, La Đoạn thản nhiên : “Mắng ba lần nữa.”

      “Lương Chi Hành là..... tên ngốc mặt lạnh! Lương Chi Hành là.....” Xin lỗi nha, Lương Nhị công tử, ngài có thể trở thành gia nhà ta hay cũng chưa xác định, nhưng người trước mắt lại là chủ tử của Hiệt nhi, mấy câu mắng này, ngài chịu khó nghe thêm mấy lần thôi nha.

      Nha đầu thay mặt mắng, chủ tử vui vẻ. La Đoạn ngồi ở đoạn ghế trúc dưới hàng trúc bên trong vườn, rảnh rỗi sinh nông nổi : “ ra tên ngốc kia cũng phải là có chỗ đáng khen, để bổn tiểu thư cẩn thận suy nghĩ chút, có lẽ ngày nào đó tâm huyết lai láng có lẽ coi trọng .”

      Muốn ta ‘rất vinh hạnh’ sao? Người nào đó hếch mặt khinh thường.

      “Thôi như vầy , thấy Hiệt nhi nhà ngươi phí tâm tốn sức hết lòng lời hay tiếng đẹp cho , sau này về bổn tiểu thư có gặp cho hai phần hoà nhã xem sao...”

      đúng là... Người nào đó nghiến răng trèo trẹo.

      nhiều lời thế này, bổn tiểu thư khát nước rồi, Hiệt nhi, ngươi nhanh pha bình trà bằng nước thượng hạng cho tiểu thư ta uống, hiểu chưa.”

      Hiệt nhi vô cùng cẩn thận hỏi lại, “Tiểu thư, ngài muốn nô tỳ tránh ra?”

      làm sao pha trà cho tiểu thư ta?”

      “Tiểu thư, ngài muốn nô tỳ tránh ra hả?” Cần hỏi ràng chút, để phòng ngừa sau này chủ tử bới móc phải ?

      Đôi mắt đẹp như bồ đào ngâm nước của La Đoạn trừng lớn, “Nha đầu này, lại muốn tiểu thư ta đại khai sát giới?”

      “Nô tỳ ngay, ngay, tiểu thư, ngài chờ nhé, nô tỳ cáo lui!” phải rồi, nhưng xa, hắc hắc, có tuồng hay há bỏ qua xem... Có nên gọi tiếng cho Hoàn Tố tới nhỉ?

      “Bách hoa hương, bách hoa tiếu, thua ta ba phần nhan sắc tuyệt trần trong gương. Bách hoa mị, bách hoa , thua ta nữ nhi dung mạo xinh đẹp nơi khuê phòng...”

      Tỷ tỷ nhân duyên mỹ mãn, nơi này lại muôn hồng nghìn tía khắp nơi, vì vậy, La gia Nhị tiểu thư ngâm nga bài hát, híp mắt lại, rất thích ý. Bên tai nghe hình như có thanh xào xạc ở bụi hoa, La Đoạn lên tiếng mềm mại , “Nha đầu ngoan, pha trà mang tới nhanh như vậy à? Vậy mới đúng chứ, nghe lời tiểu thư ta mới có thể thương ngươi...”

      Đôi mắt đẹp mở ra, lại đối diện với hai tròng mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàng chỉ cách có tấc.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6

      “Ngươi ngươi ngươi...” Từ nơi nào chui ra? La Nhị tiểu thư bởi kinh ngạc mà té khỏi ghế tre.

      Mà Lương Chi Hành vẫn giữ hình dạng tướng mạo trong trẻo lạnh lùng như cũ, từ cao nhìn xuống người ngã ngồi đất, “Hóa ra đầu lưỡi của ngươi cũng có lúc bị thụt mất?”

      “... Đầu lưỡi ngươi mới thụt...” La Đoạn tỉnh hồn lại, nhảy dựng lên đánh đòn phủ đầu, “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi đột nhiên chui ra làm chi? Cố tình hù dọa bổn tiểu thư phải ?”

      sao chứ? “Ta đây đâu có rảnh đến thế...” mà doạ ngươi, “Từ đó ngang qua, thấy khách của bản phủ là La Nhị tiểu thư, nên lên tiếng chào hỏi thôi.”

      “Ngươi từ nơi này ngang qua? Ngươi mới vừa ở...” Cái mà La Đoạn quan tâm chính là mới vừa rồi có nghe thấy mấy lời đùa giỡn của mình và nha đầu .

      “Mới vừa rồi hả?” Lương Chi Hành đưa ngón tay chỉ về chỗ nhiều lắm là cách đó mười bước, “Ta đây ở dưới bụi hoa và cây cảnh đó.”

      “... Ngươi ở chỗ đó? Ngươi ở nơi đó làm cái gì? Ngươi đường đường Lương phủ thiếu gia, ngồi xổm ở chỗ kia...”

      “Lấy thuốc.” Lương Chi Hành hảo tâm giải thích nghi hoặc của ai kia, “Cây hoa mẫu đơn có thể làm thuốc, ta đây vì thế quan sát cây Mẫu Đan kia mọc.”

      “Ai thèm quản ngươi...” Nhìn Mẫu Đan hay là Thược Dược! Đôi mắt đẹp của La Đoạn dao động, “Vậy ngươi có hay có nghe...”

      “Nghe chứ.”

      “... Nghe cái gì?”

      con mèo hoang , ngao ngao phách lối, chẳng đẹp chút nào...”

      “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi...” La Đoạn lửa phun lên nửa đường, đột nhiên nhớ tới đối phương cũng chỉ tên họ, mình cần gì phải vội vã vơ vào thân? “Vậy cũng chỉ có thể chứng minh rằng quý phủ phong thủy trù phú, mèo tiên mèo thần các lộ thần tiên đều tụ tập, nếu , có thể nào cưới được tỷ tỷ ta đẹp tựa thiên tiên như vậy làm con dâu? Hơn nữa, bổn tiểu thư cũng thân phận cao quý, cũng quá chân đến phủ nhà ngươi đó thôi.”

      Tiểu nữ nhân này khó đối phó đây. “La Nhị tiểu thư, lệnh tỷ hay là thần tiên khỏi phải bàn rồi. Nhưng con mèo hoang này phải. Răng sắc mỏ hay móng gì đều nhọn, con mèo hoang dễ thuần phục, tại hạ vì muốn thuần ‘nàng’ mà đâm ra rất nhức đầu. biết Nhị tiểu thư có thể giúp tại hạ tay hay đây?”

      “Tên ngốc mặt lạnh kia, ngươi cứ an phận làm kẻ đần độn, vẻ mặt ngu ngốc, ngôn ngữ nhàm chán, cử chỉ chậm chạp , mèo hoang hay là thần tiên cũng chẳng liên quan gì đến tên ngốc nhà ngươi...”

      liên quan sao?” Lương Chi Hành tiến lên bước.

      “Ngươi ngươi ngươi... Muốn làm cái gì?” La Đoạn nhìn thấy trong đôi mắt trong veo của đối phương tỏa ra hai đám lửa mờ ám, rùng mình trong bụng, vừa lui về phía sau vừa hỏi.

      Chi Hành cười thản nhiên, “Sợ à?”

      Sợ? La Đoạn cười lớn, giương tay ưỡn ngực, “Bổn tiểu thư sợ ngươi...”

      Chi Hành kịp thời cúi đầu, đem hai cánh hoa xinh đẹp như đóa đào chọc lâu nay hái vào trong miệng.

      Oa. Cách đó xa, Hiệt nhi và Hoàn Tố núp cây trừng lớn bốn con mắt: tiểu thư nhà mình bị người ta ăn đậu hũ? Các nàng là nha hoàn phải bảo vệ chủ tử có cần ra tay hay ? Nhưng mà cái tên háo sắc kia phải là người ngoài...

      “Hai người các ngươi, xuống.”

      Hả? Hai kẻ cây cúi đầu nhìn, Đại tiểu thư? Tất nhiên là chả dám rên la câu nào, ngoan ngoãn tuột xuống.

      “Hoàn Tố, tú phường xử lý việc buôn bán của ngươi. Hiệt nhi, ra đường bên cạnh kia chờ chủ tử nhà ngươi ra ngoài.”

      “A.”

      “Vậy Nhị tiểu thư...”

      “Theo tính khí của nàng, có kêu cứu, xé, đánh, ngươi cho rằng là vì sao?”

      “A, chúng nô tỳ hiểu rồi!”

      Đuổi hai nha đầu , La Chẩn quay đầu nhìn đôi thiếu niên nam nữ trong biển hoa vẫn dây dưa như cũ, mỉm cười làm ngơ bước . Việc này tốt đây, xem ra đáng nhìn...

      “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi...”

      Buông giai nhân trong ngực ra, Lương Chi Hành quay đầu vội vã nhanh.

      “Nè ——” vốn La Đoạn vừa tỉnh hồn lại lửa giận ngất trời muốn bộc phát, rồi trong giây lát chợt choáng váng, rồi lại càng thêm giận kềm được, sải bước đuổi theo, “Tên ngốc mặt lạnh, ngươi xem bổn tiểu thư là cái gì? Ngươi muốn khinh bạc liền khinh bạc, khinh bạc xong rồi quay đầu bước , ngươi muốn bổn tiểu thư sửa trị ngươi thế nào... Ê?” bàn tay trắng như phấn giơ lên cao.

      Lương Chi Hành vẫn giữ hướng , càng càng thêm vội vã.

      La Đoạn cũng đuổi theo nữa mà vẫn đứng ở chỗ cũ, con mắt đen nhánh thông minh chớp chớp, miệng mim mím mân mê kiều diễm, chợt... Cười to! “Ha ha ha... Ha ha...” Tên ngốc mặt lạnh quá bảo thủ rồi?

      đời thế mà… thế mà lại có nam nhân có thể đỏ mặt đến như vậy... Ha ha... Là ai phi lễ ai đây? Ha ha...

      “Tên ngốc mặt lạnh, tên ngốc mặt lạnh, ngươi có ở đây ? Có ở đó hay ? Có ở đó hay ?” Từ sau khi bị hôn ở vườn hoa, La nhị tiểu thư buồn chán vì kiếp làm khách giờ lại có thêm niềm vui thú —— tìm người, tìm khắp nơi nam nhân cường hôn mình sau đó lại xấu hổ đến trốn chui trốn lủi như chuột kia.

      “Tên ngốc mặt lạnh, tên ngốc mặt lạnh...”

      “Nữ nhi nhà ai mà khuôn, phép, hình, trạng vậy? nữ nhi mà hô to gọi chạy tới chạy lui, gia giáo nhà này dạy dỗ thế đó sao? Hay vốn là hoàn toàn có gia giáo?”

      Đôi mày cong xinh đẹp của La Đoạn chau lại, đôi mắt sáng liếc xéo phụ nhân ngồi ở trong Bách Thảo Viên hiên đình, “Đây là phụ nhân nhà nào da mặt dày có thể diện biết xấu hổ? bà lão dám công khai ngồi ở nơi mà người khác cho phép lão xuất , chí khí cũng đâu rồi? Hay vốn là hoàn toàn có chí khí?”

      Lương Nhị phu nhân vỗ bàn, “Đồ con nít vắt mũi chưa sạch, ngươi dám chuyện với ta như vậy?”

      La nhị tiểu thư khoanh hai tay trước ngực, “‘Lão’ phụ nhân này, vì sao ta dám với ngươi như vậy?”

      “Ngươi...” Mắt Lương Nhị phu nhân trợn tròn như muốn nứt, quát hai nha đầu sau lưng, “Hai người các ngươi, còn xé nát miệng oắt con này cho ta?!”

      Vốn tức giận vì phải chịu oan uổng do tỷ tỷ của oắt con này gây ra, đáng ra oắt con này nên ở đây trêu chọc đến bà, cùng lắm sau này cứ đổ hết sai lầm lên người bọn hạ nhân ai có thể làm khó dễ được ta?

      La Đoạn đứng yên động, gương mặt hoa đào tươi cười an nhàn lại lạnh lẽo mỉa mai. Hai nha hoàn tùy thân của Lương Nhị phu nhân về phía trước mấy bước nhưng cũng dám mạo phạm. Vết xe đổ trước đây sao các nàng lại biết chứ? Đây là chủ tử nhà mình lại đùn đẩy nguy hiểm đường cho các nàng đấy thôi. Nếu làm theo lời bà, chưa kịp quay đầu biết Thiếu phu nhân trị các nàng đến thế nào nữa. Hơn nữa, vị tiểu thư này nhìn qua cũng chẳng hiền lành gì, hơn nữa sau lưng nàng ta cũng có nha hoàn đứng. Các nàng...

      Hạ nhân ngập ngừng tiến, Lương Nhị phu nhân thấy vào trong mắt, cũng hiểu ở trong lòng, há mồm mắng: “Hai nô tài các ngươi, còn mau chút! Các ngươi chẳng lẽ sợ ta đánh chết các ngươi?”

      “Phu nhân, nàng là Thiếu phu nhân...”

      Bốp! Bốp! mặt hai nha đầu nhận lấy mỗi người bạt tai hung dữ, “!”

      Hai nha đầu nhịn khóc, ra khỏi hiên đình, “La Nhị tiểu thư, nô tỳ van ngài hướng tới phu nhân xin lỗi...”

      Xì. La Nhị tiểu thư cũng chẳng thương hại gì khi thấy bộ dạng đáng thương của họ, đừng tưởng rằng nàng biết, trước đây tỷ phu bị những kẻ này ngầm khi dễ biết bao nhiêu. Nếu như phải sợ tỷ tỷ, sợ rằng hai kẻ kia nhanh chóng nhào tới như lang như hổ nãy giờ, đâu cần phải chịu bị đánh hai bạt tai? “Các ngươi muốn xả giận thay chủ tử nhà các ngươi phải ?”

      “La gia Nhị tiểu thư, chúng nô tỳ...”

      “Được thôi, bổn tiểu thư thành toàn cho các ngươi.” Mũi chân vừa nhấc, thân hình người bay ra ngoài, nghiêng lệch đập thẳng vào Lương Nhị phu nhân uống trà trong hiên. Người này vốn tưởng rằng điều kiện tốt lắm, thổi trà ngon chuẩn bị nhàn nhã xem cuộc chiến, ngờ đột nhiên vật nặng ở đâu bay tới nện ngay xuống đầu, vì thế ghế lật người nhào, lăn thành đống.

      La Đoạn đắc chí: quá , công phu quyền cước mà La Nhị tiểu thư học ngay từ nha đầu nhà mình mặc dù thể xưng là tinh thông cao diệu, nhưng cũng dư dùng vào lúc này. Đắc ý nha.

      xảy ra chuyện gì?”

      Tên ngốc mặt lạnh tới? Nhị tiểu thư chuyển mắt cái linh động nhảy bước dài vào bên trong hiên, kéo Lương Nhị phu nhân lên, hai tay mạch vỗ về phủi phủi người bà ta, “Ôi ôi ôi, Lương Nhị phu nhân, ngài làm sao để ngã nhào thế? Phải nha, ngài cũng nên chú ý chút chứ, ngài nhìn , người ngài dính cả đống lớn nước trà rồi này? Có đau ? Có đau ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :