1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Si tâm hồn - Bồng Vũ (47)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 41


      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      “Mạng của ở trong tay nàng ấy, mệnh của nàng ở trong lòng , sinh mệnh 2 người là khúc mắc cùng chỗ, nàng sinh – sống; nàng tử – vong. Gần nhau liền viên mãn, bỏ qua tiếc nuối……” Ánh mắt trong trẻo nhìn nét mặt kia.


      …… bậy bạ gì thế? Ta và ta thể làm ở chung……” tâm run rẩy, ngoài miệng cãi chày cãi cối.



      sai rồi! sớm ấy rồi, thương chủ nhân của mỹ nhân từ cho nên đó là chuyện định.” lại .



      trừng mắt nhìn trẻ này á khẩu trả lời được. như nhìn rất thấu tim , cảm tình của thể che giấu được.



      ấy rất khác người, bình sinh ngang bướng, vì kiếp trước tự tử vì tình nên hạ lời nguyền, hạ lời nguyền trong mỹ nhân từ nhưng chính lòng mình cũng giải quyết được đoạn tình cảm bị ai đó. Cho nên mỹ nhân từ phải tự ấy phá bỏ nó như vậy số mệnh mới được giảm bớt oan nghiệt .”



      rốt cục cái điên rồ gì vậy!” Đông Phương Tuyệt Thế kiềm chế , nghe lời của nàng này àm tức điên lên được.



      “Tuyệt Thế!” Đông Phương Phong Hoa hét lên



      Đông Phương Thiên Kiêu tâm loạn lên vì những điều làm cho thấ rất bi thương, mọi hận vì những lời này mà giảm bớt phần nào oán ghét. Có lẽ Hắc Tĩnh cũng rất đau khổ? Có lẽ cũng bị chính lời nguyền của mình dày vò!



      “Nhưng vì kiếp trước ôm hận mà chết nên khả năng giải lời nguyền là chờ kiếp sau kế tiếp giải nó, nhưng nếu 2 người tiếp tục vòng xoá – hận lời nguyền càng sâu hơn, nặng hơn vĩnh viễn thể hoá giải.



      “Là sao?” Đông Phương Thiên Kiêu cả kinh nhìn chằm chằm nàng.



      “Vì ấy chỉ hạ lời nguyền lên Đông Phương gia mà chính ấy cũng như số phận của vị thợ kia sống được qua 24 tuổi.” kia thở dài.



      24? Hắc Tĩnh…… sống quá 24 tuổi? ấy năm nay chính là……



      Đông Phương Thiên Kiêu toàn thân sợ hãi, mặt nhăn nhó. Hắc Tĩnh… còn sống ít hơn cả



      …… ấy sắp chết?” Đông Phương Thiên Kiêu run run hỏi. Chẳng lẽ Hắc Tĩnh lần này trở về lành ít dữ nhiều?



      “Đúng vậy! Trừ phi…… có hai cái mạng.”



      lời còn chưa dứt Đông Phương Thiên Kiêu xoay người muốn .



      “Đợi chút, Thiên Kiêu…” Đông Phương Phong Hoa sợ em trai xúc động quá vội vàng gọi lại.



      “Cái gì mà 2 cái mạng? làm gì có người nào có 2 cái mạng?” Đông Phương Tuyệt Thế châm chọc. ( L: đẹp zai mà iq thấp thế, phụ nữ có lúc có 2 sinh mạng chứ đồ đà điểu.. Thế : giơ quả đấm, liếc L: chạy)



      “……” còn chưa giải thích được ánh mắt đột nhiên chảy xuống hai hàng máu loãng, Đông Phương Khuynh Quốc hoảng hốt tay vuốt mắt ấy lại, :

      “Đủ rồi! Đừng dùng thiên nhãn nữa!”



      Những người khác mặt ngây dại, nhưng lại nhịn đau tiếp tục :



      “Hai mạng bảo vệ 2 cái mạng, 3 người sống……”



      Mọi điều này cũng đủ làm cho Đông Phương Thiên Kiêu sợ hãi thất sắc, thoát ra khỏi tay của Đông Phương Phong Hoa hốt hoảng, bất ra.



      nên thả nàng cho dù bọn họ trong lúc này có rất nhiều hận chỉ cần đem nàng lưu lại, chỉ cần lòng của nàng sớm muộn gì cũng mà lưu lại. lại buông tay, thả , liệu còn có cơ hội gặp lại hay ? …… Hai mươi tư tuổi? ấy vậy mà sống qua 24! Ai cho phép ta dám chết trước . ta được làm cho đau lòng như vậy chứ! Cho nên, phải đem nàng về đến bất kể lời nguyền rủa kia có giải trừ được hay , mặc kệ còn sống được bao lâu vẫn vẫn muốn ở cạnh nàng cho đến chết thôi!



      Hongkong



      Hắc Tĩnh ở trong khách sạn mặc lại quần áo nam nhưng biết vì sao lại cảm thấy quần áo chảng dễ chịu tý nào! Nhìn trong gương giống mình tý nào! (L: 20 ngày bị kiêu bắt mặc váy lụa chắc quen rồi…ha ha, giờ mặc này ngứa ngáy)



      Cái vải này sao cứng thế! Hay là di tóc mình dài ra? Hay là do được nghỉ ngơi nên mình gầy ? Trông lại giống nữ nhân nữa chứ! Mới nhắc đến



      nữ nhân nàng đột nhiên nhớ đến mình biến thành người trần truồng bên tai tựa hồ lại truyền đến giọng của Đông Phương Thiên Kiêu……



      Nhìn ký ! là 1 người đàn bà! …… Mặt nàng biến sắc, nhắm mắt mãnh hoảng lắc đầu lại trợn mắt lắc lắc cho quên những hình ảnh kia!



      “Đáng chết…” Nàng cắn môi che mặt, xoay người nằm giường tức giận chính mình làm sao vẫn nhớ tới này những hình ảnh này? Đông Phương Thiên Kiêu lăng nhục mình, nên quên mới đúng, hoàn toàn quên . Chính là càng muốn quên lại càng khắc sâu .Mỗi khi nàng nhắm mắt lại lại cmar giác được hơi thở của , sức nặng của than thể , rồi khi tiến vào cho nàng trốn được. Quá trình ân ái điên cuồng sao nó cứ xâm nhập vào mắt mình, não mình là ánh mắt, hơi thở … nó như thiêu đốt nàng vậy…….



      “Ngừng ngay! được suy nghĩ nữa…” Nàng đau khổ ngã kêu.



      Vì muốn nghỉ ngơi, có 1 giấc ngủ yên lành nàng thuê phòng ở khách sạn liên lạc với ai cả! muốn miên man suy nghĩ về Hắc Nguyệt Đường.



      Lúc Đông Phương Thiên Kiêu thả nàng thực làm cho nàng rất kinh ngạc. Lúc Thập Nhị nàng có thể rời trong lòng nàng chẳng hiểu sao lại thấy chua xót. Nàng hiểu rang mình được tự do rồi vì sao lại muốn khóc? Nàng nên cười mới đúng chứ? Bởi vì nàng rốt cục thoát khỏi Đông Phương Thiên Kiêu! Thoát khỏi cái nam nhân làm nàng vừa hận, vừa sợ ,vừa tức, vừa giận…

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 42
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      Đúng vậy nàng rất ghét ! Mình đau lòng quá! Ghét làm cho minh thở nổi! Ghét dám như vậy với nàng!… chán ghét 1 kẻ luôn đối chọi với mình! Sao mình sao thế này? Vì sao mỗi lúc nhắm mắt lại lại nghĩ đến , lúc ôn nhu! ( L: thích bị ngược đại thành nghiện chứ sao)


      Đông Phương Thiên Kiêu rốt cuộc có hạ bùa mê gì cho mình vậy? ( L: có, bùa …) Ngực đau nhói, tâm trí rống rỗng, muốn nhồi nhét gì vào nữa….. suy nghĩ điện thoại vang lên, nhìn chằm chằm dãy số 1 lúc lâu sau mới nhận máy.

      “Tĩnh! Sao em trở về Hongkong mà về nhà ?” Hắc Dao thanh rất mềm mại như có gì xảy ra.

      Làm cho Hấc Tĩnh nghe mà rùng mình, nghĩ hành tung của mình bị lộ, bà chị này quả là tầm thường.

      “Em định về.” Nàng bình thản .

      “Vậy đúng lúc. Chị cho người tới đón em”

      Hắc Dao vừa mới dứt lời ngoài cửa có tiếng gõ, nàng cầm di động nghe ra mở cửa. Nhìn thấy Miêu Võ và 2 thuộc hạ của Hắc Nguyệt Đường nhìn mình cười hiểm.

      “Cám ơn chị! Như vậy giúp em tiết kiệm tiền xe.” Nàng lạnh lùng dứt lời đem điện thoại cúp trừng mắt nhìn Miêu Võ.

      “Thiếu đương gia hoan nghênh ngài trở về.”

      “Miêu Võ! Quả là rất thích chị của ta! Chẳng những liều chết xuống nước cứu lại còn vì nàng mà làm mấy việc vặt vãnh này” Nàng châm chọc .

      “Bởi vì nàng cho ta rất nhiều ưu ái!” cười dâm đãng. Tuy rằng ngay từ đầu hạ bùa êm với Hắc Dao nhưng dần sau lại dần thương Hắc Dao cho nên càng lúc càng rời được.

      “Đồ háo sắc! Cần thận lửa thiêu chính mình.” Nàng .

      “Còn chưa biết ai mới là kẻ cười cuối cùng đâu!” Miêu Võ rút sung ra chỉ vào nàng.

      thôi! Tiểu Dao đợi ngài.”

      Nàng gì nữa theo ra khỏi khách sạn lên xe, nửa giờ sau trở về đến Hắc Nguyệt Đường.

      Xa nhà 2 tháng trải qua nhiều việc, giờ thấy nó sao xa lạ quá. Ngôi nhà to lớn, đẹp đẽ vậy mà giấu bao mưu, vô tình. Vậy mà mình sống ở đó những 24 năm.

      Hắc Dao ngồi ở phòng khách vừa thấy emvào cửa liền nét mặt tươi cười giống như 1 bà chị tốt vậy.( L: rắn độc…)

      “Tĩnh chúc mừng em về!”

      “Đừng đóng kịch nữa chị à, buồn nôn.” Nàng lạnh băng thẳng.

      Mặt Hắc Dao cứng đờ, biểu cảm :

      “Hừ! Chính cái tính của ngươi mới làm cho ta thấy ghét!” Hắc Tĩnh ngẩn ra. Làm cho người ta chán ghét? Đông Phương Thiên Kiêu cũng chán ghét mình nên mới có thể cho mình ?

      Hắc Dao thấy mặt em nhăn nhó, mày nhíu lại. Hắc Tĩnh tựa hồ như rất khác trước! Tuy bên ngoài nhìn khác trước nhưng thoạt nhìn như có gì đó rất mê đắm, quyến rũ?

      “Lúc em ở Đông Phương gia phát sinh chuyện gì ? Chẳng lẽ cùng Đông Phương Thiên Kiêu?” Nàng dò hỏi.

      Hắc Tĩnh chấn động chút, ngực như bị ai đâm mặt trắng bệch, nhắm chặt môi .

      Hắc Dao nhíu mày, giật mình lãnh lòng đố kị lên.

      Đông Phương Thiên Kiêu vốn nên là của nàng! Ngày đó ở núi là Đông Phương Thiên Kiêu cứu nàng nhưng ngờ lại cứu Hắc Dao cứ thế để mình trôi dòng nước! Lúc đó nàng rất hận thấy ông trời rất công bằng, vì sao cái loại bất nam bất nữ như Hắc Tĩnh có thể được 1 mĩ nam như Đông Phương Thiên Kiêu chiếu cố, mà nàng lại chỉ có thể ở cùng cái loại Miêu Võ xấu xí, lão nam nhân . nực cười!

      “Hừ!Vì thương Đông Phương Thiên Kiêu ? Vì nên đổi tính sao?” Hắc Dao nhìn trừng Hắc Tĩnh, mối hận trong lòng càng mạnh

      Hắc Tĩnh ngây dại.

      ? Sao nghe đau xót thế! Nghe như muốn đau tận tâm can! ra phải nàng hận mà là sao?

      ra là mình . Mình … Đông Phương Thiên Kiêu…… –…

      “Đừng lộ ra cái loại nét mặt này! Ngươi thích nhưng cũng chắc gì ngươi! Kẻ quái thai như ngươi chỉ doạ cho các nam nhân chạy mà thôi.” (L: xì, đồ đố kị… đồ ác độc…đồ trẻ với lão già… hix mình có vẻ hơi bức xúc..)

      Namnhân bị dọa chạy ? Sao Đông Phương Thiên Kiêu chạy? Chẳng lẽ…… cũng nàng? Có thể ư?

      có khả năng, hận mình! Hơn nữa chính mình hủy ỹ nhân từ……Nuốt trôi xuống ngực những chua sót muốn nghe đến chuyện gì về nữa. Lấy lại bình tĩnh với Hắc Dao:

      “Đừng nhiều lời nữa. Ba đâu? Ngươi đem thành cái gì rồi?”

      “Nhìn ra ngươi lại hiếu thuận thế! Sao lo lắng cho cái lão già kia ư?” Hắc Dao hừ lạnh.

      “Ông già đó cũng là cha của đó.” Hắc Tĩnh thấy chị này rất phản cảm.

      xứng! Với đồ vật quý giá hơn con nhiều! xứng làm cha!” Hắc Dao lớn tiếng rít gào.

      “Ba tính vốn là như vậy năm ấy lúc mẹ mất ông ấy còn mua gốm sứ Đông Phương.” Hắc Tĩnh sớm quen với cái ông cha có như này rồi, Đó là lí do vì sao nàng trở nên máu lạnh như vậy.

      “Ngươi cùng ba đều dạng! Các ngươi cùng quải như nhau.. coi ta ra gì…….”

      “Ba chẳng đem mọi việc của Hắc Nguyệt Đường đều giao cho bà chị xử lý đó thôi.”

      “Đó chỉ là bề ngoài, kẻ thực cầm quyền là ngươi! Đều là ngươi ở quản……”

      “Bà chị có biết ta làm chuyện gì sao? Là nhưng chuyện trái với pháp luật, giao dịch bẩn thỉu, giết người phóng hỏa, chịnghĩ rằng ta với chị tốt hơn sao?” Nàng lớn tiếng chửi.

      “Ngươi đừng tưởng ta biết? Ba chỉ tín nhiệm ngươi, đem mọi vật quý giá cho ngươi bảo quản! Ta gần đây mới phát mật mã tủ bảo hiểm chỉ có ngươi mới biết thậm chí ngay cả ba cũng !” Hắc Dao trừng mắt nàng.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 44
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      “Ngươi toàn thân vô lực nằm ở nơi này, nhìn ta đem mấy thứ này mang . Ngày mai, ta rời khỏi Hongkong đem lửa thiêu dụi toàn bộ nơi này.”



      “Ngươi……” Đây là chị ruột của mình sao? Vẻ mặt quả rất ác độc! là kẻ điên cuồng, mất hết nhân tính mới đúng.


      “Yên tâm ta đem ba tới viên dưỡng lão coi như là tận hiếu cuối cùng.” Hắc Dao cười lạnh.



      Hắc Tĩnh hoảng sợ giãy dụa nhưng là tay chân đều cử đông nổi.



      “Thôi nhé, ta còn rất nhiều việc phải làm thèm đếm xỉa tới ngươi.” Dứt lời Hắc Dao lấy di động liên lạc với mấy thuộc hạ vào mang mọi đồ đạc .



      Hắc Tĩnh liền như vậy trơ mắt nhìn những bảo bối bị mang . Ba mươi phút sau toàn bộ tủ bảo hiểm trống trải yên tĩnh như 1 phần mộ. Làm nàng thấy rất sợ hãi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt nhìn chị mình. ! Đừng nhốt nàng ở đây! Đừng biến nơi này thành mồ chôn của nàng……



      Nàng hò hét nhưng hết ra được.



      “Vĩnh biệt Tĩnh! Vừa vặn hôm nay là sinh nhật em! Đây là món quà cuối cùng cho em hy vọng em ta thích. Ha ha……” Hắc Dao đem 1 khói thuốc nổ đặt ở bên người nàng, cười điên cuồng ra. Mở ra di động thu lại giọng của Hắc Tĩnh.



      “ 9 7 2 4 1 4 6”



      Hắc Tĩnh trừng mắt sợ hãi.



      Ầm !





      Cả 1 đám thuộc hạ được thuê ngã xuống, nháy mắt chỉ còn lại 5 người hộ vệ cho Hắc Dao. Nhìn đám người kia làm nàng run sợ.



      Đây chính là “sói” của Đông Phương gia! Đây là Đông Phương Lang trong truyền thuyết đó sao! quá mạnh



      ấy đâu?” Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí.



      Hôm qua cùng Thập Nhị và 4 thuộc hạ khác bay ngay tới Hongkong đuổi theo Hắc Tĩnh nhưng vẫn tìm thấy, cửa của Hắc Nguyệt Đường lại khóa, lúc vào nhà trống , mọi trụ sở của Hắc Nguyệt Đường đóng cửa kinh doanh, mọi bang phái có vẻ như toàn bộ tan rã, liền ngay cả bản than Hắc Phúc Trạch cũng mất hút, tình huống này q ủa là quái dị, làm rất lo lắng.



      Sau tin tức Đông Phương Lang thu được Hắc Dao đnag chuẩn bị xuất ngoại, 1 mình, mang theo rất nhiều cổ vật… vì thế mà tìm đến chặn ta lại.



      “Ta…… biết……” Hắc Dao giọng run rẩy. Trong trí nhớ nàng thấy Đông Phương nhị thiếu rất tuấn, khách khí, đối nhân xử thế rất chu toàn vậy mà giờ phút này nhìn giống như 1 con sói hung dữ.



      ư?” Đông Phương Thiên Kiêu nhíu mày qua về phíaThập Nhị đứng cạnh :

      “Lấy 1 bên tai xinh đẹp của tiểu thư đây!”



      Thập Nhị tuân lệnh, lấy ra 1 con dao đứng ở trước mắt làm nàng hoảng loạn.



      !” Hắc Dao lui về sau, tay che tai lớn tiếng thét.



      “Cho ngươi 3 giây Hắc Tĩnh ở đâu?” còn nhẫn nại được nữa.



      “Vì sao lại để ý ta như vậy? ta chỉ là 1 kẻ quái dị, ran am, chẳng ra nữ, biến thái đáng ghét! Có gì là tốt? Vì sao trong mắt lại có ta? Vì sao?” Hắc Dao kích động hét.



      “Bởi vì ta ấy.” ngắn gọn trả lời.



      Hắc Dao ngây dại.



      Mĩ nam này nàng rất thích! Nàng muốn có ta vậy mà kẻ Hắc Tĩnh kia lại chen ngang, cướp người của nàng…… ( L: ai là của bà, xí mĩ nam này là của chúng ta! Chị em đâu ném dép bắt đầu Sau 1 hồi: Hắc Dao tơi tả)



      Nghĩ đến vậy làm cho nàn rất chán ghét, ghét Hắc Tĩnh như thổi bùng thêm cái tức giận nhiều năm tích tụ.



      “Ngươi còn lại giây.” cảnh cáo.



      “Ha ha ha…… ta? Vậy còn được gặp lại ta nữa…… Vĩnh viễn gặp lại, ta phải chết! Ha ha…… Hơn nữa là cùng Miêu Võ chết ở cùng chỗ, cùng nhau nổ thành những mảnh ngay cả thi thể cũng có……” Lòng đố kị cùng sợ hãi thiêu hủy lý trí của Hắc Dao, ta điên cuồng cười lớn.



      Mặt biến sắc , tay tóm chặt nữ nhân ddien rồ này, quát:



      “Ngươi gì?”



      “Á u ……” Khó hô hấp, 2 mắt trừng lớn, khuôn mặt đỏ tái.



      “Nhị thiếu gia! Hắc Nguyệt Đường bị cháy!” Thập Nhị quay đầu nhìn ngọn lửa lớn từ phía Hắc Nguyệt, lớn tiếng kinh hô.



      Đông Phương Thiên Kiêu trong lòng kinh run sợ trừng mắt nhìn Hắc Dao:



      ấy ở bên trong đúng ? Ngươi đem nàng nhốt lại Hắc Nguyệt Đường đúng ? ở chỗ nào !”



      tức giận lại ảo não tối hôm qua phái người vào dò la mà phát được chỗ nào khả nghi. hiểu Hắc Tĩnh bị nhốt ở đâu?

      “u u……” Hắc Dao mặt tái mét, hít thở nổi.

      “Nhị thiếu gia giết chết ta hỏi được nơi kia!” Thập Nhị khuyên nhủ.



      giận dữ bỏ ra đoạt lấy dao tay Thập Nhị, quét gương mặt đối phương, quát



      “Có hay ?”



      ắc Dao kinh hãi che mặt, dọa nàng mất hồn mất vía.



      “ Tầng hầm” lập tức xoay người muốn vọt vào cứu người. Thập Nhị vội vàng kéo lại hô to:



      được thiếu gia! Rất nguy hiểm!”



      “Buông ra!” ra thoát khỏi tay của Thập Nhị, liều lĩnh xông thẳng vào đám lửa.



      Thập Nhị quay đầu hướng khác với những sói khác



      “Các ngươi gọi cứu hoả, ta bảo hộ thiếu gia vào.”



      Sau đó nhấc Hắc Dao


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :