1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Si tâm hồn - Bồng Vũ (47)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 28
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      Cái này…… đây là……
      cười thầm tiếng chiếm được ưu thế càng muốn tiến thêm bước sâu sắc hôn.


      Chính mình lại như vậy hề chống cự người xâm lược làm Hắc Tĩnh có chút kinh hoảng, cũng biết làm sao, chỉ thấy người mình nóng rực theo lưỡi đưa đẩy. Môi tiếp môi nàng từng nghĩ rất ghê tởm nhưng bây giờ lại hoà vào, tan chảy, tê dại. Rốt cục là cái gì xảy ra?




      Sao lại có…… Nụ hôn này như loại ma pháp sao?




      Hơi thở nàng hoà cùng với Đông Phương Thiên Kiêu, tim đập nhanh chưa từng thấy, thân thể cũng bắt đầu run rẩy……




      Phút chốc buông nàng ra, ngẩng đầu đáy mắt khiêu khích.




      “Thấy ? Phản ứng tại của có gì giống đàn ông hết! tại cảm thấy run sợ, mềm yếu, toàn thân vô lực đúng ?” trầm thấp cười, tầm mắt vẫn lưu luyến đảo qua cái môi nàng bị hôn đỏ lên.




      Nàng giống như bị dội chậu nước lạnh, nháy mắt thanh tỉnh, thẹn quá hoá giận cãi chày cãi cối:




      “Cái này chính là phản ứng sinh lí của thân thể căn bản phải cảm giác chân chính của ta.” ( L: đừng thách ấy ra tay nặng hơn…)




      “Phải ? Nhưng ta thường nghe người ta tâm tình của phụ nữ cùng thân thể là .”




      “Nhưng ta phải nữ! đúng, đúng, phải!” Nàng hét lên giận dữ.




      ……” cau mày, thấy nàng vẫn kiên cường, ngang bướng, lại còn cố chắp như thế muồn lấn át lời của mình. Giận dữ kéo lái khoá áo khoác của nàng




      “Xoẹt”




      “Ngươi làm gì?” Nàng lớn tiếng kêu lên vội vàng che lấp trước ngực, muốn trốn.




      vẻ mặt lạnh lùng đưa thân thể cứng đờ vào trước cái gương.




      “Buông tay ra, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Nàng tức giận ra sức giãy dụa, nhưng càng giãy dụa cái áo khoác càng che được da thịt bên trong.




      “Ta muốn hãy nhìn chính mình.” cánh tay kéo tay nàng đnag che trước ngực ra dằng sau, cho che dấu. Vì thế mà bầu ngực no đủ mê hồn lô ra trước tấm gương. Nàng kinh hãi che mắt mình tức giận cả người phát run. muốn soi gương, chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cái thân thể này. Là tạo hoá trêu ngươi nàng




      “Mở to mắt! Nhìn chính mình !” thét lên ra lệnh.




      muốn!”




      Nàng chán ghét chính mình như vậy sao? Giống như thân thể này khiến nàng khổ thẹn lắm ư? ta lại có tật xấu này, nhưng mặc kệ phải trị khỏi cái bệnh thừa nhận bản thân của ta mới được…….( L: là giáo dục giới tính hả? Kiêu : chuẩn)




      Khóe miệng tà ác nhếch lên, ôm nàng bàn tay to hướng về phía trước ngực nàng, bao phủ bầu ngực căng mịn, trêu đùa nụ hoa kia.




      “Ngươi” Nàng thở hốc vì kinh ngạc khiếp sợ mở mắt ra, nhìn ra trước gương mình áo rách lung tung, bị ôm vào trong ngực, đầu ngón tay của có những hành động ám muội, 1 loại hương vị gì đó lan toả trong nàng. Càng làm nàng hận hơn là vẻ mặt của Đông Phương Thiên Kiêu. Cái tên đáng giận chết tiệt kia mỉm cười.




      “Thấy Hắc Tĩnh? Cả người từ xuống dưới là phụ nữ…” cố ý bên tai nàng .
      “Ta muốn nhìn! Mau lấy cái bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra !” Nàng kích động nếu phải miệng vết thương chưa lành, toàn thân khí lực mất hết nàng sớm làm thịt . ( L: ăn thịt ? hay bị thịt? )





      “Ngươi nhìn? Vậy ta giúp xem kĩ……” cười khẽ năm ngón tay bắt đầu kiêng nể xoa bóp âu yếm, môi càng dọc theo cổ của nàng hôn tới.




      “Đừng chạm vào ta……” Nàng chịu nổi đầu ngón tay nàng run rẩy ngừng vặn vẹo tứ chi kháng cự.


      “Hư! Im lặng coi! đại khái chưa từng thăm dò tìm hiểu thân thể của chính mình rồi? Thân thể con rất hay ngượng ngùng, có những nơi rất mẫn cảm.” xoa dỗ dành, dẫn dụ nàng, hưởng thụ cái mềm yếu trong lòng bàn tay mình.


      “Đông Phương Thiên Kiêu! Ta…… ta muốn giết ngươi……” Nàng hơi thở hỗn độn hét .


      “Được! Ta chờ tới giết ta.” xong tay phải chậm rãi hướng về cái bụng bằng phẳng của nàng ra tay.


      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng kinh hãi lại lần nữa mở to mắt, lấy khuỷu tay chống đối .


      đáp tay ở trước ngực xoa nắm, tay kia xâm nhập nơi giữa hai chân nàng tìm kiếm cánh hoa.


      muốn!” Cái tên đáng chết này làm Hắc Tĩnh hoảng, nàng kẹp chặt hai chân muốn ngăn cản nhưng lại làm cho đầu ngón tay dễ dàng xâm nhập vào nơi tư mật của nàng làm xằng làm bậy……


      “A……” Nàng bất lực ngâm ra tiếng.


      “Nơi này là bộ phận đẹp nhất trong thân thể con . Nơi này có thể thiêu đốt đám nam nhân, cũng có thể làm cho nam nhân phát cuồng……”Tayhắn ra tăng lực đạo, kích thích bản năng nguyên thủy của nàng, trêu chọc nơi nữ tính của nàng muốn nàng nhận ra rằng, nàng là 1 nữ, 1 người đàn bà thực


      muốn…… a…… Đông Phương Thiên Kiêu……” Thân mình vặn vẹo cảm giác trong cơ thể đau đớn mà vui sướng, nàng chỉ biết là nhục nhã mình, chỉnh nàng cố tình trêu trọc thân thể mình, mà thân thể lại hưởng ứng mà lắc lư……

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 29
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      “Phản ứng…… của rất mạnh mẽ.” thanh cũng trở nên khàn hơn, bị nơi tư mật nóng ấm của nàng làm thiêu nóng ngón tay của cũng thiêu đốt tim , làm toàn thân nảy sinh dục vọng, ham muốn.


      “Ngươi tên hỗn đản này…… Có đâm ngàn nhát cũng bỏ qua cho ngươi…… A a a……” Miệng nàng rít gào nhưng cũng đồng thời như bị vây hãm nơi bị khiêu khích, âu yếm sau đó như 1 con thú ngủ say trong tâm linh bị kẻ đột nhập đánh thức, mạnh mẽ đụng vào nàng. Nhìn chằm cơ thể nàng sa vào dục hỏa rất quyến rũ trong lòng như nổi dậy cánh tay càng tiến sâu thăm dò, tay mạnh mẽ ra vào làm cho nụ hoa nàng thêm ướt át dịch mật ra tràn đầy……


      “A a a ……” Có thứ thể giải thích được trong cơ thể nàng bùng nổ, nó rất mạnh nàng đứng dậy nó lại làm nàng ngã xuống, thể kháng cự được, kiều rên rỉ..


      ôm chặt nàng tay tùy ý ở trong nàng nở rộ giải phóng.


      Cố gắng giữ bình tình mới buông nàng ra, đùa cợt :


      “Bây giờ còn hoài nghi giới tính của mình nữa ?”


      Hắc Tĩnh tức giận xoay người giáng cho cái tát nhưng thân thể sớm suy yếu lại bị quấy nhiễu rốt cuộc chịu nổi lửa giận cuồng lên, tát xong nước mắt nàng rơi xuống, chân dứng vững ngã về phía trước.
      nhanh tay ôm lấy nàng khóe miệng nhếch lên phút chốc cứng đờ, bởi vì thấy vết thương vai nàng bị vỡ ra, thấm đầu máu. Làm tự giận chính mình trêu đùa quá đà……



      “Ta…… muốn giết…… ngươi…… Ngươi chết chắc rồi……” Cho dù sắc mặt trắng bệch ý thức mơ hồ nàng vẫn kiên cường cắn răng rồi mới cam tâm nhắm mắt hôn mê trong lòng .


      Nhìn thấy mặt nàng như có máu trắng bệch làm lòng trầm xuống, mi nhíu lại rất khó coi.


      cần phải động thủ ta cũng chết.” giọng rồi đem nàng ôm dựng lên ôn nhu đặt lại giường sau đó lẳng lặng nhìn nàng.


      Khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ mỏi mệt, nằm im ắng giường có vẻ gầy . thầm thở dài biết chính mình nghĩ cái quái gì? Làm cái quái gì nữa! ấy muốn nghĩ bản thân mình là nam liên quan gì đến mình cơ chứ? Lại còn chọc giận 1 người bị thương!


      sợ cái gì? Tức cái gì?
      Chẳng lẽ trong tiềm thức lo lắng cho nhận thức của nàng, và cái vị thợ gốm từ ngàn năm trước sao?



      Ý nghĩ đó làm giật mình! Ánh mắt từ miệng vết thương dời xuống trước ngực nàng, nụ hoa bị mơn trớn nhũ tiêm mê muội lên hơi đỏ làm cho ngực nóng lên, nhìn đầu ngón tay mình bị thiêu đốt nhất thời hạ thân co rút từng tế bào nổi lên ý niệm điên cuồng muốn chiếm lấy nàng.


      khẽ biến sắc đứng dậy vội vàng rời ra.


      “Nhị thiếu gia! ” Ngoài cửa Thập Tam, Thập Nhị nhìn sắc mặt chủ nhân dị thường kinh ngạc.


      “Gọi Thập Nhất đến đây chút. Còn nữa gọi 1 nữ nhân giúp đến thay quần áo cho Hắc Tĩnh.” xanh mặt hạ lệnh.


      “Tuân lệnh”


      được 1 bước lại quay đầu lạnh lùng :


      “Ngoài Thập Nhất ra cho phép nam nhân nào vào.”
      “Dạ”



      Chỉ thị xong vè phòng. Cầm lấy di động gọi cho Đông Phương Khuynh Quốc.


      hy vọng Hắc Tĩnh phải là kẻ ngàn năm trước ra lời nguyền rủa kia.


      Tốt nhất là phải……

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 34
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      “Đúng vậy, Mỹ nhân từ là sinh mệnh của Đông Phương gia làm tổn hại 4 huynh đệ các ngươi đều sống quá ba mươi.”Hắc Tĩnh thảnh thơi cười lạnh.


      “Hừ! Có bản lĩnh ngươi tự tay phá nó , thuận tiện cho cái tên ngu ngốc kiếp trước kia thấy” Đông Phương Tuyệt Thế chịu uy hiếp trả lời lại cách mỉa mai.

      Hắc Tĩnh tươi cười đông lại.

      Ngu xuẩn… Kẻ ngu ngốc?

      Nghĩ vì mà chết chết uổng? Thống khổ mỉm cười mà chết! ra cái chết này đáng giá tý nào! ……

      “Tuyệt Thế! Em đừng nữa!” Đông Phương Thiên Kiêu sợ Hắc Tĩnh nóng nảy này sợ ta biết làm ra cái gì?

      “Sợ cái gì? Ta muốn xem thửu ta tự mình phá mỹ nhân từ như thế nào? ta mà dám ta vặn gãy tay ta!” Đông Phương Tuyệt Thế vừa vừa mạnh mẽ đẩy Đông Phương Thiên Kiêu ra, nhanh chóng đánh úp Hắc Tĩnh. tin tưởng với khả năng của mình dễ dàng đoạt lại mỹ nhân từ trong tay Hắc Tĩnh! Đương nhiên cẩn thận mà giết ta.

      Đông Phương Thiên Kiêu khó thở căm tức. Tuyệt Thế làm việc luôn lỗ mãng, tùy hứng làm bậy, hoàn toàn để ý tới hậu quả vì thế lại ra tay ngăn trở trách cứ:

      “Tuyệt Thế câm miệng lại!” Lời còn chưa dứt chợt nghe Hắc Tĩnh lạnh lùng than 1 câu thơ. Câu thơ mà cả Đông Phương gia nghe mà rung mình.

      “Thiện động mỹ nhân từ

      Tất thành mỹ nhân tộc

      Hồng nhan dịch điêu tốt

      Mệnh bất quá ba mươi……”

      (Dịch nghĩa : Tất cả những người động vào mỹ nhân từ, bất kể là ai cả gia tộc đó đều có những thế hệ sau đều rất đẹp, đẹp tới mức khác thường, nhưng hồng nhân hoạ thuỷ, sinh mệnh đều sống qua được 30 tuổi)

      sắc mặt đại biến quay đầu lại nhìn nàng.

      Hắc Tĩnh đứng yên bất động lạnh lùng cười, trong mắt lóe lên tia trả thù.

      trừng lại ánh mắt của nàng, đáy lòng lạnh băng sau đó nhìn nàng giơ tay buông để mỹ nhân từ rơi xuống……

      !” Đông Phương Thiên Kiêu kinh hãi rống to, mọi can đảm đổ sập (L: thôi xong cái mỹ nhân từ…)

      Đông Phương Tuyệt Thế mặt đầy vẻ sợ hãi biến giật mình run sợ giây lập tức cùng mình khom người, giơ ra mong cứu vãn tình thế. Nhưng quá chậm….

      Nó như từ thiên đường rơi xuống là địa ngục, mọi người chỉ nghe thấy tiếng thanh thúy xuyên vào tai, mỹ nhân từ trước mắt bọn họ….rơi thành 5 phương 4 hướng.Taycủa Đông Phương Thiên Kiêu khựng lại ở giữa trung, thân thể cứng lại đồng tử đanh lại, vô hồn, vô thần, vô xác…….

      Là mạch máu của Đông Phương gia bọn họ bị huỷ hoại. Lời nguyền rủa vẫn tiếp tục…. Cơn ác mộng tử vong triền miên vĩnh viễn bao giờ chấm dứt. Vĩnh viễn… thể giải thoát…… Mọi khiến cho mọi người trở tay kịp. Triệu Mộ Hiền ngây ngốc hoảng sợ, còn Đông Phương Lang cũng đều há hốc mồm.

      “Ha ha…… Cả họ Đông Phương các ngươi liền đám chờ chết !” Hắc Tĩnh cười điên cuồng, chân lại dẫm đạp lên mỹ nhân từ.

      !” Triệu Mộ Hiền che mặt thét chói tai. Mỹ nhân từ mà vỡ Đông Phương Phong Hoa phải chết !

      Đông Phương Thiên Kiêu đồng tử co rút lại, mặt còn máu nữa. vô cùng giận dữ.

      “Ngươi đáng chết!” Đông Phương Tuyệt Thế khuôn mặt dữ tợn như quỷ đánh về phía Hắc Tĩnh.

      Hắc Tĩnh tránh đứng ở tại chỗ, cười chờ chết.

      vui vẻ! Trước khi chết mình lại có thể hung hăng xả giận, có thể nhìn bộ mặt Đông Phương gia khủng hoảng mà khóc, có thể làm cho Triệu Mộ Hiền thể cùng người ta cầm tay đến già rất vui vẻ…. Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu lại ra tay kéo Đông Phương Tuyệt Thế lại.

      ta là của ta.” Mắt chớp nhìn chằm chằm Hắc Tĩnh lạnh như băng .

      “Nhị ca! còn muốn che chở cho ta sao?” Đông Phương Tuyệt Thế nổi giận rống to.

      “Giết ta lại quá dễ dàng cho ta rồi.” Đông Phương Thiên Kiêu biểu cảm.

      Hắc Tĩnh nụ cười biến mất tâm hơi hơi kinh hãi.

      Đông Phương Tuyệt Thế hiểu ý nheo lại mắt thu tay lại người lùi lại từng bước :

      “Cũng đúng! Chết là quá dễ dàng cho ta rồi.”

      “Đúng vậy cái ta sợ nhất phải là chết! Mà là sống trong đau khổ!” Đông Phương Thiên Kiêu lên cơn thịnh nộ cười tàn khốc lạnh lùng.

      giết ta, khiến ta sống bằng chết.

      Hắc Tĩnh xoay người muốn chạy trốn nhưng cánh tay bị gắt gao tóm lại.

      “Ta làm cho ngươi phải hối hận, hối hận đến chết…” Mỗi câu, mỗi chứ đều chứa đầy giận dữ của , cơn giận bùng lên.

      Hắc Tĩnh ra sức giãy dụa nhưng ngón tay của kẻ kia quá mạnh, quá cứng, như ma trảo làm đau da thịt nàng.

      “Từ giờ trở ai cũng được phép quấy rầy ta.” lạnh giọng hạ lệnh, sau đó kéo Hắc Tĩnh về gian phòng mà ta nằm dưỡng bệnh ở đó.( L: có ai cho chị biết đừng chọc núi lửa phun chưa? Nó phun và nuốt chửng chị đến xương chẳng còn)

      Còn những người khác ngây ngốc ở trường! Ngây ngốc nhìn mỹ nhân từ bị vỡ thành những mảnh , trái tim tuyệt vọng chìm vào vực sâu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :