1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Si tâm hồn - Bồng Vũ (47)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 25
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      là Hắc Dao mà? Sao lại mang về là Hắc Tĩnh?” Đông Phương Tuyệt Thế khó hiểu trừng mắt nhìn Đông Phương Thiên Kiêu ánh mắt đầy tràn ngập nghi hoặc.


      tại đừng hỏi.” Đông Phương Thiên Kiêu ngủ liên tiếp 3 ngày 3 đêm tinh thần còn chưa hồi phục vừa mệt lại vừa đói vùi đầu vào bàn ăn lười muốn gì cả.



      “Càng kì lạ là Hắc Tĩnh cũng là nữ nhân.” Đông Phương Phong Hoa cũng kinh ngạc.



      Lúc trước khi gặp mặt thấy người này có chút kì quái, ngang ngược, hung hăng giờ ngoài dự đoán lại là 1 .

      [​IMG]

      “A! Khó trách tôi luôn cảm thấy nàng rất giống nữ nhân…… ra mắt mình có vấn đề……” Triệu Mộ Hiền tựa vào bàn giật mình. luôn có 1 tật xấu là thể nam nhân đẹp với nữ nhân đẹp, nam nữ phân biệt nổi. tại nàng có thể khẳng định cái việc nam nữ khó đoán kia có kết quả, ít ra cũng nhìn đúng được 1 người.



      “Thiên Kiêu vậy Hắc Dao đâu? Em phải ấy là linh hồn thợ gốm chuyển thế vì sao lại mang nàng ta trở về?” Đông Phương Phong Hoa cảm thấy đúng lắm, chỉ là việc bắt cóc kia thích hợp lại ngay cả kẻ luôn hung hăng như Thiên Kiêu cũng có gì đó lạ lạ



      Ba ngày trước Đông Phương lang mang về người đầy máu, và Hắc Tĩnh hấp hối trở lại Đông Phương gia, và còn rất hung dữ cho phép ai động vào người Hắc Tĩnh, hay qua đó xem. Lại còn mắng bọn Thập Nhất đến quá chậm. Chính bản thâm mệt đứt hơi, lại còn xem bố trí thoả đáng cho Hắc Tĩnh chờ ta qua cơn nguy hiểm mới bằng lòng nghỉ ngơi.



      bình thường! Rất bình thường!



      “Đúng vậy! Người chúng ta cần là Hắc Dao cũng phải là Hắc Tĩnh 1 phần tử khủng bố nguy hiểm này.” Triệu Mộ Hiền bị Hắc Tĩnh bắt 1 lần nên nàng rất sợ.



      “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Hắc Tĩnh mới là người chúng ta muốn tìm?” Đông Phương Tuyệt Thế lại hỏi.



      “Ai! Các con chờ chút cho Thiên Kiêu ăn bữa cơm ngon lành .” Đông Phương phu nhân .



      Đông Phương Thiên Kiêu vẫn mạch ăn trầm mặc gì.



      thực tế giờ phút này muốn trao đổi đề tài này.



      Nhưng Đông Phương Phong Hoa lại buông tha cố ý tiếp tục :



      “Mẹ à! Chuyện này rất quan trọng nếu Hắc Tĩnh phải người chúng ta vậy cần thiết để ta ở đây, lại càng nên lãng phí tiền thuốc thang…..”

      [​IMG]

      Đông Phương Thiên Kiêu mặt nhăn lại, buôn đũa xuống bàn cầm lấy khăn ăn lau miệng kiên nhẫn :



      “Chính em cũng biết Hắc Dao hay Hắc Tĩnh ai mới là hồn vị thợ gốm kia trú ngụ. Bở vì cả 2 đều xuất ở nơi đấu giá và cùng mang bình Hà Khẩu mĩ nhân . Lúc trước em tưởng Hắc Tĩnh là nam nên mới nhận định là Hắc Dao, sau lại phát người kia là nữ……”



      “Cho nên chiếu theo lời vị sư thúc của Lỗ Hắc Tĩnh vàHắc Dao 1 trong 2 là người có hồn vị thợ kia? .” Đông Phương Phong Hoa tiếp lời.



      “Đúng vậy.”



      “Vậy em vì sao chỉ mang Hắc Tĩnh trở về?”



      “Bởi vì lúc ấy tình huống nguy cấp chỉ có thể cứu được 1 người.”



      “Vậy em vì sao cứu là Hắc Tĩnh mà phải là Hắc Dao?” Đông Phương Phong Hoa lại hỏi.



      Mặt Đông Phương Thiên Kiêu trầm xuống lạnh như băng.



      “Vì sao hả Thiên Kiêu!” Đông Phương Phong Hoa vẻ mặt tươi cười nhưng toát lên khí thế ép người.



      Vì sao? Vì sao chuyện gì cũng phải có lý do? Vì sao mọi người đều hỏi vì sao?



      Mắt Đông Phương Thiên Kiêu trừng lại muốn vài câu nhưng lúc đó Thập Nhị vội vàng chạy vào cấp báo:



      “Nhị thiếu gia! Hắc Tĩnh tỉnh lại, hơn nữa nổi nóng……”



      rùng mình lập tức đứng dậy:



      “Để ta đến xem.”



      Thấy vẻ mặt nóng vội Đông Phương Phong Hoa khuôn mặt tươi cười dần dần ảm đạm , mặt ưu tư



      Triệu Mộ Hiền quay đầu khó hiểu :



      “Kỳ quái! Nhìn em có vẻ rất lo cho Hắc Tĩnh phải?”

      [​IMG]

      “Ai! Bởi vì cũng giống ……” Đông Phương Phong Hoa dịu dàng vén sợi tóc mềm của nàng , lúc đó cũng rất khổ sở nên có thể hiểu được hành động tên của Thiên Kiêu!



      “Hả?” Cái gì giống? Đây là ý gì? Triệu Mộ Hiền nhìn Đông Phương Phong Hoa mặt lộ ra 1 dấu chấm hỏi to đùng.



      Đông Phương Tuyệt Thế 2 hai hàng lông mày cong đẹp mặt ỉu xìu, oán hận thầm:



      làm cái quái gì thế ? Đừng có lần nữa xảy ra chứ……”



      “Cái gì lại lần?” Triệu Mộ Hiền buồn bực hỏi lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Đông Phương Tuyệt Thế gian xảo, doạ nàng im luôn.



      Đông Phương phu nhân vẫn lặng im có chút đăm chiêu dọn dẹp bàn ăn.

      [​IMG]



      Bóng đêm buông xuống, chiếc đèn le lắt sang ở sân nhà. Nhìn Đông Phương gia có chút u ám, an bình, chính là giờ phút này trong phòng riêng của từng cá nhân, lòng mỗi người như bình lặng.



      Đông Phương Thiên Kiêu nhanh theo cửa sau đường mòn, rồi dừng bước khuôn mặt tuấn tú trầm lặng từ khi rời khỏi nhà tới nơi ở Hắc Tĩnh lòng rất rối bời. Vì sao lại cứu Hắc Tĩnh? Vấn đề này kỳ lúc vươn tay có đáp án.



      Là người thích……

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 30
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      Ta hận! Ta rất hận……
      Là ai? Là ai chuyện với mình?
      Ô ô huh u …… Ta cam lòng…… cam lòng……
      Đau! Có 1 cảm giác cực kì đau thương giằng xé trong ngực nàng, đau đến thể thở nổi giống như cái đó mang theo cái hận mãnh liệt, hô lên mình cam lòng chính là chính nàng sao?
      Còn…… Đem “mỹ nhân từ” trả lại cho ta……

      [​IMG]

      Cái gì? mỹ nhân từ? Là…… mỹ nhân từ của Đông Phương gia sao? Ý nghĩ nháy lên nhớ tới lúc trước nhập vào người Lỗ Mặc có sở thấy 1 cái từ bàn xinh đẹp lại giấu nhưng bi oán, là màu của mưa? Mưa nước mắt? Cái vệt sang quen thuộc, cái vòng tròn đó rất quen thuộc nhìn nó mà lòng nàng đau, lòng nàng run rẩy.


      Lúc này từ bàn kia đột nhiên vỡ toang ra thành nhiều mảnh nó toé ra máu, máu từ ngực nàng chảy ra!


      “A……” Hắc Tĩnh kinh hãi bật dậy, sắc mặt trắng bệch, ngực như còn lưu lại 1 chấn động đó, giống như trái tim nổ tung ra.


      Ô…… ô…… ô……


      Taycủa nàng đưa lên run rẩy, chặn lên trước ngực như rất kinh hãi. Những hình ảnh lặp lặp lại làm cho nàng thấy cơn ác mộng của mình trước nay đều lien quan đến “mỹ nhân từ”. Nàng phải nghĩ biện pháp tận mắt thấy cái mỹ nhân từ của Đông Phương gia là cái dạng gì.
      [​IMG]

      rốt cục tỉnh!” Triệu Mộ Hiền đứng ở bên cạnh cửa.


      Nàng ngẩng đầu mắt liếc trững lại.( L: tình duyên ngàn kiếp của hồn vị thơ gốm kia đó)


      Đối với Triệu Mộ Hiền nàng có cảm giác bài xích. Lại mỗi khi nhìn thấy này làm cho nàng cảm giác như rất phẫn uất, đau thương, tức giận


      tới đây làm gì?” Nàng lạnh lùng hỏi.


      “Ta đến xem thôi.”


      cần! mau cút .”


      Loại phụ nữ hung hãn thế này mà Đông Phương Thiên lại thích quả là ánh mắt bị mù ở đâu biết! Trong lòng thầm nghĩ nhưng lại toạc ra luôn.


      “Ta chỉ rất ngạc nhiên sao Đông Phương Thiên Kiêu lại có thể chăm sóc những ba ngày ba đêm? Nhìn mặt có cái gì đẹp? Mà như rất lo lắng? lại còn cho những nam nhân khác tới đây……”


      Hắc Tĩnh ngẩn ra trong lòng chấn động.


      Đông Phương Thiên Kiêu…… chăm sóc nàng ba ngày ba đêm á?


      “Ta đoán nhất định hạ cổ gì lên đúng ? Bằng kẻ mặt lạnh vô tình như sao lại động tâm với .” Triệu Mộ Hiền hai tay chống lên thắt lưng, lòng nghi ngờ hỏi.


      Động tâm? Đông Phương Thiên Kiêu đối với nàng?Sao có thể? Sao lại có thể xảy ra chuyện hay này? Lại nhớ đến ngón tay xâm phạm mình làm cho giận mà tức run lên.


      là cái tên hỗn đản, ta mới thèm hạ cổ với ta chỉ muốn dao giết .” Nàng tức giận lại xấu hổ .


      “Hả? Chẳng lẽ đối có cảm giác? Nghe các người mất tích lại ở cùng chỗ với nhau……” Triệu Mộ Hiền rất kinh ngạc thế nhưng làm gì có nào mà khiến Đông Phương Thiên Kiêu cao cường, đẹp trai vậy mà lại động tâm chứ?


      “Ta rất ghét ! Ghê tởm . Ta hận thể…… ột da , cắn xé cốt, uống máu ……” Nàng đột nhiên gầm , làm cho Triệu Mộ Hiền bị phản ứng kịch liệt của nàng làm hoảng sợ :


      “Đông Phương Thiên Kiêu làm gì với sao? Sao lại giận đên như vậy?”
      Bị như vậy nhớ tới cái môi Đông Phương Thiên Kiêu nóng rực mãnh liệt hôn mình, đầu ngón tay thiêu đốt cơ thể mình, cảm giác từng đợt rung động tên trào lên, suy nghĩ thêm lung tung, rối loạn thể xua được. Mặt ửng hồng, nóng lại nổi trận lôi đình hô to:



      cần nữa! Đừng nhắc tới nữa!”


      Triệu Mộ Hiền nháy mắt mấy cái, cảm giác Hắc Tĩnh lạ!


      lẽ ta cùng Đông Phương Thiên Kiêu trong lúc đó có cái gì……


      Hắc Tĩnh đột nhiên phát chính mình kích động quá mức vội vàng ôn định cảm xúc, lấy lại khẩu khí liếc Triệu Mộ Hiền:


      tới đây chỉ để chuyện vô vị này thôi sao?”


      “Ai! Tôi bởi vì nghe chưa có tỉnh lại nên qua đây xem sao!” Triệu Mộ Hiền nhún nhún vai vì an toàn Phong Hoa cho phép nàng đến chỗ Hắc Tĩnh, nàng vất vả thừa dịp đêm nay cùng bà nội, mẫu thân tham gia tiệc từ thiện mới có cơ hội tiến vào. Là Phong Hoa quá lo mà thôi, nhìn cái bộ dáng nằm suy yếu của Hắc Tĩnh có thể ra tay được với nàng sao?


      đến xem ta chết chưa chứ gì?” Hắc Tĩnh lạnh nhạt .


      “Nếu phải vì lời nguyền của Đông Phương gia cũng thừa hơi mà giữ ở lại dưỡng bệnh đâu!” Triệu Mộ Hiền tức giận nghiến răng


      Giải lời nguyền?


      Hắc Tĩnh run sợ mặt biến sắc.


      Nàng lại có liên quan tới lời nguyền của Đông Phương gia sao? Cái mỹ nhân từ kia, còn có ác mộng từ ám lấy nàng những bí ấn đó đều liên quan tới nhau sao?


      “Cũng tốt rồi! Rốt cục tỉnh để tôi gọi người mang cơm đến hẳn cũng đói bụng rồi.” Triệu Mộ Hiền nghĩ nhiều biết mình cùng Hắc Tĩnh hài lòng nhau lên muốn nhiều. Chính là vừa mới xoay người nghe thấy Hắc Tĩnh thét lớn tiếng nằm giường.


      Nàng nhìn lại chỉ thấy thân thể Hắc Tĩnh cuộn tròn lại, rất thống khổ ở giường run rẩy.


      “Này! làm sao vậy?” Nàng kinh hoảng tiến lên hỏi.


      “Ta…… ta……”


      đau ở đâu? Miệng vết thương có đau ? Ta gọi Thập Nhất…… A á?” Nàng còn chưa xong, tay bị túm lại, ngã ra rồi biết 1 đoạn dây ở đâu cuốn vào cổ mình.


      Um um


      Nàng thở nổi, giãy dụa nhưng càng giãy dụa dây càng thít chặt làm mặt nàng nhanh trắng bệch.

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 31
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      Hắc Tĩnh chậm rãi nhìn nàng cười lạnh:


      “Nữ nhân thiện lương, lại ngu xuẩn Triệu Mộ Hiền à ta muốn tìm kẻ mang tar a ngoài! Ngươi tới đúng lúc.”

      Đáng giận! đáng giận! Nữ nhân này ác độc…… Mình đúng là quá khinh địch rồi.


      “Cùng ta ra ngoài nào!” Hắc Tĩnh khinh nóimột hơi, dùng sức đem nàng kéo chặt.


      Nàng muốn chống lại nhưng giãy ra lại làm cổ thêm khó thở, đầu choáng váng.


      “Hãy ngoan ngoãn chút, đừng loạn. Ngươi có tin là ta ra tay khiến 1 phút thở nổi mà chết ? ”” Hắc Tĩnh hiểm cười.


      Triệu Mộ Hiền bất đắc dĩ chỉ có thể từng bước ra ngoài, mở cửa bên ngoài thuộc hạ thấy nàng bị khống chế mà chấn động, hai người muốn tiến lên cứu thiếu phu nhân nhưng thấy Triệu Mộ Hiền mắt trắng dã, ngừng run run.


      “Đừng tới đây nếu ta giết ta .” Hắc Tĩnh lớn tiếng quát.
      Làm sao bây giờ? Hai thuộc hạ nhìn nhau nhất thời rối loạn.1 là thiếu phu nhân của lão đại, 1 là được lão nhị chiếu thể tổn thương 2 bọn họ. Tốt nhất báo cho nhị thiếu gia. Hai kẻ này liếc nhau ám hiệu.



      Hắc Tĩnh lập tức giận :


      cho phép thong báo cho bất luận kẻ nào! tại các ngươi mang ta tìm mỹ nhân từ.”


      “Cái này……” Bọn họ ngẩn ra. Hắc Tĩnh muốn tìm mỹ nhân từ ư ?


      “Lập tức !” Nàng lại lần nữa thít chặt dây.


      “u u ……” Hơi thở của Triệu Mộ Hiền suy yếu, mặt xanh mét.


      “Triệu tiểu thư……” Thuộc hạ kia khẩn trương.


      “Có hay ?” Hắc Tĩnh thét to.
      Bọn họ hết cách chỉ có thể dẫn dắt nàng tới kho hàng mở ra cửa lớn để cho Hắc Tĩnh vào.



      Hắc Tĩnh áp tải Triệu Mộ Hiền vào kho hàng vừa thấy nhìn thấy cái cửa hầm giả cổ kia cả người tựa như điện giật đứng khựng lại.


      Cái hầm này…… rất quen ……


      Sau đó như có 1 lực hút kỳ dị trong đó kêu gọi làm cho trái tim nàng run rẩy.


      Khó thở quá, thở nổi, bị ta giữ lâu như vậy




      “ Um um…” Triệu Mộ Hiền nước mắt tuôn ra, chân tay ngừng vặn vẹo nghĩ rằng nàng tám phần sắp chết. Phút chốc từ phía sau giọng của Đông Phương Thiên Kiêu vang lên.


      “Hắc Tĩnh mau buông ra!”


      Hắc Tĩnh chấn động chút quay đầu nhìn . Nhìn rất mệt mọi, thực chăm sóc mình 3 ngày 3 đêm sao. …


      “Có chuyện gì cứ trực tiếp với ta được rồi, thả Triệu Mộ Hiền ra.” Đông Phương Thiên Kiêu giận .


      Từ khi Hắc Tĩnh bước tới nơi này mọi cử chỉ đều bị camera quan sát quay lại truyền trực tiếp tới phòng an ninh của Đông Phương gia, thuộc hạ chạy đến thông báo cho làm vừa mới nghĩ ngơi được 1 chút bị gọi dậy. nghe thấy vậy chạy như bay tới đây.


      Tự dưng có 1 cái gì đó nổi lên trong Hắc Tĩnh, ánh mắt kì dị, lạnh nhạt :


      “Hừ! Được thôi muốn ta thả ta ngay lập tức đem mỹ nhân từ giao ra đây.”


      muốn mỹ nhân từ để làm gì?” Đông Phương Thiên Kiêu nhíu mày, sắc mặt khác thường.


      “Ta muốn nhìn xem nó là dạng gì…… nhìn xem nó có phải hay ……” Nàng xong cái gì đó trong nàng lại tiếp tục khống chế nàng, xâm nhập vào tim nàng. Nàng rung động chút tứ chi như bị lơ lửng buông tay còn Đông Phương Thiên Kiêu nhân cơ hội đó chạy tới trước xoay tay nàng ra sau, tóm chặt còn giao Triệu Mộ Hiền cho thuộc hạ bảo vệ. 23 đỡ lấy Triệu Mộ Hiền, còn bảo hộ ở bên cạnh nàng. ( L: như các bạn biết thuộc hạ nhà này đánh số cho dễ nhớ =.:)


      “Khụ khụ khụ……” Triệu Mộ Hiền ngừng ho, cố thở lấy khí.


      Còn Hắc Tĩnh lại hồn nhiên như có gì xảy ra, mắt biểu tình ngây dại.


      “Hắc Tĩnh?” Đông Phương Thiên Kiêu túm vai của nàng lay.


      “Mỹ nhân từ…… của ta……” Nàng thoát khỏi dáng cứng ngắc đến trước cửa đem hai tay lòng bàn tay dán lại cửa.


      “Cái gì?” Đông Phương Thiên Kiêu giật mình.


      chỉ là , ngay cả Triệu Mộ Hiền cùng 23, 24 cũng phi thường kinh ngạc.


      “Nghe được ? Nó khóc, nó lên án……” Nàng như mê như tỉnh


      Cánh cửa đó như có cảm biến với Hắc Tĩnh, nó như vang lên những tiếng động kì quặc. Khuôn mặt Đông Phương Thiên Kiêu khẽ biến sắc ấn nhanh mật mã, cửa mở ra.


      Từ trước gìờ mỹ nhân từ chưa bao giờ phát ra thanh như vậy, nó vẫn nằm yên ở nơi cất giấu. Như vậy tiếng động kỳ quái đó từ đâu mà đến?


      buồn bực thể hiểu nổi 2 mắt Hắc Tĩnh trợn lên nhìn chằm chằm cái hình vuông bảo vệ tiến tới gần, tới gần. Tự dưng hình tròn đó lại phát ra ánh sáng màu xanh, chiếc kính bảo vệ nó vỡ toang ra thành những mảnh tung toé. Những điều quỷ dị này làm cho Đông Phương Thiên Kiêu cùng Triệu Mộ Hiền đều hoảng sợ, trong lòng Đông Phương Thiên Kiêu lên tia bất an, bước lên, hô to:


      “Hắc Tĩnh đừng chạm vào nó!”


      Nhưng Hắc Tĩnh vươn tay đụng vào bên trong. Còn vật kia vẫn loé sáng ngừng rất chói mắt khiến người ta phải che mắt tránh né còn Hắc Tĩnh vẫn điềm nhiên nhìn nó. Những dòng kí ức nháy mắt, chớp nhoáng heienj lên vô số trong đầu. Kí ức xa xôi…..




      “Ông trời à nếu ta là nữ tốt rồi! Nếu là nữ nhân ta khẳng định ngươi là 1 mỹ nữ…..Taynghề của ngươi giỏi.”


      Công chúa hoạt bát rất thích chọc nhưng mặc kệ chỉ cần có thể làm cho công chúa cười mãn nguyện rồi. Nhưng hôm nay công chúa đưa cho 2 bức hoạ người xem, ông trời à 2 bức hoạ đó 1 là bức hoạ chiếc bình man xanh hoa đẹp đẽ đây là tác phẩm công chúa thích nhất là làm nó, bức thứ 2 nhìn như sét đánh giữ trời quang là bức vẽ 1 người con , dung mạo mĩ lệ, quần áo vương giả, đứng thẳng mặt hơi cười mê người. Người trong tranh này là ! Là giả trang nữ!




      Công chúa là thế lại tưởng tượng là nữ, vẽ nữa….Vì thế hiểu được, lời của công chúa phải đùa, nàng thưởng thức các tác phẩm của có tay nghề giỏi chứ thích . Cả đời này vĩnh viễn là thế, vĩnh viên công chúa .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :