1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Si tâm hồn - Bồng Vũ (47)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 15
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      “Nhìn xem cổ tay này, còn có……” ngắm ngắm cổ tay Hắc Tĩnh đột nhiên 1 phát kéo tới gần kề gần mặt, gian ác :


      “Ánh mắt của cậu này, cái mũi rất thanh tú, còn cái môi….”

      [​IMG]

      đến chỗ này tự dưng ngừng lại, đáy mắt có chút lửa giận nổi lên. Cái môi này rất đẹp, rất gợi cảm, như khiêu khích vậy…



      Hắc Tĩnh tức giận khuỷu tay tung thẳng 1 cú vào lồng ngực .



      rất nhanh ứng biến được, phản đòn lại ép đối thủ đựa vào cánh cửa nhà tắm. ( L: tư thế này hơi mờ ám….)



      “Nhà ngươi đó ngay cả cách giận dữ cũng rất giống nữ nhân.” cười nhạo.



      Hắc Tĩnh bị tóm chặt, thể động đậy, hổn hển thỏ lớn tiếng:



      “Buông ra!”



      “Có bản lĩnh thoát ra!” càng ác liệt dùng hạ thân ngăn chận Hắc Tĩnh, chóp mũi cơ hồ đụng phải mặt đối phương.



      “Ngươi……” Nàng bị ức hiếp thở cũng nổi, lực của rất mạnh quả nhiên thể lực nam nữ quá khác biệt…. trong long có tức tối thế nào cũng giận tại mình là nữ. Chết tiệt!

      [​IMG]

      Đông Phương Thiên Kiêu nhìn Hắc Tĩnh bất quá cứ như vậy dán sát vào thân thể Hắc Tĩnh lại phát giác nội tâm mình nội tâm có cảm giác khác thường, thế lại bị tiểu tử này chọc cho hô hấp cùng tim đập bất thường……



      Chết tiệt! là mình điên rồi! ( L : ấy tưởng mình là gay…)



      Thẳng tay buông Hắc Tĩnh ra phiền lòng xoay người, cũng quay đầu lại tức giận :



      “Cậu tránh ra 1 chỗ ta muốn xử lí them cái ô cửa này.”



      Hắc Tĩnh cắn răng tự thấy thấy thân thể mình biết vì sao tim đập lung tung.



      Đông Phương Thiên Kiêu dùng sức đập bên phải ô cửa gỗ, lâu sau 1 thanh ván gỗ rơi ra, có 1 tia nắng lên vào.



      “Được rồi.” ra nghiêng ngó nhìn cảnh tượng bên ngoài, mặt trầm lạnh.



      Bên ngoài là 1 cảnh xanh đậm là 1 rừng cây, như kiểu bọn họ bị nhốt tại nơi xa xôi hẻo lánh, muốn xuống núi là cả 1 vấn đề.



      “Thế nào rồi? Nhìn được những gì?” Nàng tò mò hỏi.



      lắn nhưng bốn phía đều là rừng rậm. Cậu ra ngoài sau đó nghĩ cách mở cửa kia ra.” nhảy xuống bồn tắm lấy nước rửa tay.

      [​IMG]

      “Ngươi sợ ta cứ thế chạy?” Nàng châm chọc hỏi



      “Cậu biết chạy đâu sao? Đừng quên nơi này là Đài Loan phải nơi cậu từng sống, hay từng qua. Nếu có sức cứ chạy , biết đâu có thể ra khỏi cánh rừng này.” ( L: khiêu khích..) rửa sạch tay, rửa mặt quay đầu về phía Hắc Tĩnh, lạnh lùng cười.



      Nàng theo dõi . Nhìn vài giọt nước còn vương tóc làm cho kẻ này thêm phóng khoáng, nhìn có vẻ mệt mỏi nhưng nhìn rất quyến rũ….Nàng nhìn qua rất nhiều khuôn mặt đàn ông, nhưng lại chảng có cảm giác gì, nhưng tại cái này là gì? ( L: háo sắc trong chị trỗi dậy)



      “Hắc Tĩnh! Cậu có nghe ta đó?” trừng mắt.



      Nàng cả kinh vội vàng thu hồi ánh mắt, khuôn mặt nhắn lấy lại tinh thần:



      “Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi, nếu ta 1 mình thể ra được ư?”



      “Nếu ta đoán sai nơi này là núi cao trập trùng, cậu ra ngoài đương nhiên là lạc đường.” cảnh cáo .



      Hừ, đừng tưởng hù được mình! Mặc kệ mình ra khỏi căn phòng này , kệ đói chết ở nơi này . ( L: đừng để mĩ nam đói chị ơi, tội lỗi) .Ý nghĩ ác độc ra, giả bộ nghe gật đầu, nhảy lên bồn tắm lớn, hai tay giữ chỗ ô cửa:



      “Được ta biết! Ngươi giúp ta lên .”



      Hừ, tiểu tử này trong lòng lại có mưu rồi. đưa tay lên giúp tên nhóc này lên ô cửa nhưng lúc đó cũng giữ chặt dặn dò:



      “Hắc Tĩnh này đừng quên chị của cậu còn nằm trong tay Đông Phương gia chúng ta.”



      Cử động của Hắc Tĩnh dừng lại đưa lưng về phía , thể quay đầu lại lộ ra nụ cười giả tạo :



      “Ta quên nhưng ta nghĩ mình có bản lĩnh cứu chị ấy ra.”



      Dứt lời nàng dùng gót chân đột nhiên đá 1 cú rất mạnh.



      “Á……”



      Đông Phương Thiên Kiêu lồng ngực trúng đá ngã về sau, vừa mới đứng vững chỉ thấy Hắc Tĩnh như con rắn chui ra cửa sổ.

      [​IMG]

      “Hắc Tĩnh!” tức giận nhảy lên nhìn rangoài cửa sổ.



      “Ngươi cố gắng sống tốt ở nhà đó ! Đông Phương Thiên Kiêu dù sao ngươi cũng sống được bao lâu nữa chỗ này rất yên bình, chết ở đây ai gây náo loạn cho ngươi.” Hắc Tĩnh ngẩng đầu nhìn , châm biếm. ( L: chị cay độc)



      “Ngươi……” tức giận nhóc này vô liêm sỉ!



      “Vĩnh biệt Đông Phương Thiên Kiêu!” Nàng vẫy vẫy tay nhanh rời .



      nhìn Hắc Tĩnh vào rừng cây bên trong phút chốc lửa giận lại hóa thành tiếng cười lạnh.

      [​IMG]

      Để xem nhóc được bao xa? Hắc Tĩnh à! chỉ có đứa ngốc mới có thể xuống núi khi sương mù còn dày thế kia



      Tự cười quay trở về sô pha ngồi xuống, ung dung dựa mình nghỉ ngơi, nghĩ rằng nên đếm tới trăm Hắc Tĩnh khẳng định tự động trở về.



      , hai, ba……


    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 18
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      Từ nàng sợ nhất là ma! Bởi vì theo trí nhớ của nàng từ tới nay hàng đêm đều có 1 con quỷ trong mộng của nàng xuất , làm cho nàng ngủ an ổn thẳng đến khi Miêu Võ xuất ở đó nàng mới có thể ngủ tới sang. Nhưng chỉ cần Miêu Võ ở đó nàng lại bắt đầu gặp ác mộng, đúng là gặp quỷ mà!


      Đông Phương Thiên Kiêu nhíu mày nghĩ rằng tiểu tử này làm sao có thể sợ tới mức thành ra như vậy? Quăng cái mặt nam nhân ! Lần đầu tiên gặp tình huống như vậy. muốn đẩy nhóc này ra châm chọc , gió thoảng mũi lại ngửi được 1 mùi nước hoa của phụ nữ…….

      [​IMG]

      giật mình tim hiểu sao rung động.



      Hắc Tĩnh rất nhanh liền phát giác mình thất thố lập tức đẩy ra.



      “Trông nhóc mạnh bạo thế cơ mà? Sao lại sợ ma sao?” cười nhạo.



      “Câm miệng!” Nàng trừng vừa tức, vừa giận.



      “Người ngoài có biết nhóc nhát gan như này ?” Theo tư liệu thấy Hắc Tĩnh của Hắc Nguyệt Đường này là thiếu đương gia mưu mô gian xảo, giết người nương tay, ai ngờ được lại sợ ma như vậy?



      “Ta phải nhát gan……”



      “Nhưng nhóc sợ ma.”



      “Ngươi sợ chết sao? Cười nhạo ta ngươi cũng như vậy mà thôi!” Nàng tức giận phản kích.



      “Cái gì?” ánh mắt nháy mắt hạ nhiệt độ. ( L: lạnh quá… nơi này còn có ma nữa chứ… hu hu ta chạy… Kiêu: trừng mắt tóm lại L: sợ đứng im dám ngo ngoe)



      “Người của Đông Phương gia các ngươi đều là 1 đám sợ chết, như vậy mới liều mạng tìm phương pháp hoá giải hay sao? Theo ta thấy chắc bộ dáng sợ chết của ngươi mới thực buồn cười……” Vì bảo trụ mặt mũi của mình ngừng công kích.



      “Sợ chết? Thực buồn cười sao?” khuôn mặt tuấn tú thong thả tới gần



      “Có ai là sợ chết? Ngươi xem! Chỉ cần là người đều sợ chết, nhóc cũng ngoại lệ.”



      ! Ngươi sai rồi! Ta chỉ sợ ma chứ sợ chết.” Nàng lạnh giọng cường điệu.



      “Cũng giống nhau thôi? Người chết liền biến thành ma. Dạng của nhóc sợ đó.” bén nhọn nhìn chằm chằm đối phương.



      “Người chết nhất thiết đều biến thành ma quỷ, kẻ ra thanh thản chỉ có những người cam long, tiếc nuối mới có thể biến thành quỷ, trong long oán giận.. siêu thoát nên tiếc nuối.. mới muốn thành quỷ. Vì vậy người chết đáng sợ, quỷ mới đáng sợ……” Nàng xong như là chạm đến 1 chỗ sâu nào đó trong tâm linh, tự dưng lại thấy đau đớn.



      Xung quanh đều tối tăm…. Rốt cục cuối cùng là cái gì……

      [​IMG]

      “Hừ, già mồm. Ta đây liền nhìn xem nhóc có sợ chết hay !” lửa giận ngập trời phát túm lấyHắc Tĩnh, kéo vào cái lu có trước nước mưa hai lời trực tiếp đem Hắc Tĩnh dìm xuống nước.



      “Khụ……” Hắc Tĩnh kinh hãi ra sức giãy dụa, vặn vẹo, dồn hết khí lực toàn thân cũng thể đứng dậy. Đến khi Hắc Tĩnh sắp chịu nổi hơi nhấc lên để sát vào mặt lành lạnh :



      “Thế nào? Tư vị gần kề cái chết thấy thế nào?”



      “Ngươi……” Nàng tức, giận đỏ hai mắt. Tên chết tiệt này! Nàng muốn giết ! Nhất định phải đâm ngàn vạn nhát……



      “Ta hai mươi sáu năm qua chính là luôn sống trong cảm giác như vậy đó…. Đâu đâu cũng là vực thẳm đến cuối cùng rồi cũng chênh vênh mà ngã xuống. Trốn cũng thoát…… Ngươi biết cái cảm giác này sao? Cái loại sợ hãi này là tra tấn, rất áp lực ngươi có hiểu ?” giận dữ .



      “Vậy…… Ngươi vì sao chết ? Chết xong hết mọi chuyện liền giải thoát rồi! Làm gì đợi tới ba mươi tuổi? Chết ! tìm chết !” Nàng ác ý trừng mắt .



      Đông Phương Thiên Kiêu biến sắc, cuồng nộ lại đem Hắc Tĩnh ấn vào nước.





      “Ngô…… lỗ lỗ……” Nàng giận dữ, nuốt nước bọt, nước từ 4 phái chảy vào tai nàng, mắt nàng, miệng nàng, mũi nàng… đau khổ quá…… Đau khổ……

      [​IMG]

      Cảm giác này chính là điềm báo tử vong sao? Nàng…… sắp chết sao? Trời ơi! Ông trời ơi ! Lại còn nghe thấy tiếng ai đó cười nhạo …. Nàng rất đau khổ mà còn khoái hoạt cười…



      Vì sao sắp chết nàng còn có thể cười đâu? ràng cũng rất đau a……



      Phút chốc, nàng bị lôi ra, lung tung cảnh tượng lại tiêu tán, có nhân bắt lấy của nàng tóc, bắt buộc nàng ngẩng đầu, ý thức mơ hồ trung, nàng xem đến đôi lửa đỏ ánh mắt.



      “Dễ dàng chết như vậy sao?” Đông Phương Thiên Kiêu cười lạnh hỏi.



      Chết? Chết đương nhiên là dễ, sống? sống mới là gian nan…….Khóe môi nàng nụ cười.



      Đông Phương Thiên Kiêu hơi nhíu mày, 1 giây run xoay mình buông tay, đẩy Hắc Tĩnh ra, uấn giận lui về phía sau. Còn trong đáy lòng đau. Xú tiểu tử này sao mình lại lưu tình? Có lẽ hôm nay giết lần sau giết mình!



      Chính là…… chính là……



      Chính là gì? tìm thấy lí do tại sao lại đối với Hắc Tĩnh mềm lòng. ra con người có những cảm xúc àm chính mình thể hiểu nổi? thể giải thích nổi hành vi của mình!



      Hắc Tĩnh tựa hồ là thể chống đỡ được nữa thân thể mềm như nước, rồi ngất . Đông Phương Thiên Kiêu bình tĩnh nhìn Hắc Tĩnh lúc lâu sau biết tức giận tạm tiêu tan mới tay khiêng lấy người lên, tiến vào nhà.



      ngây dại, nằm mơ sao? lẽ mình trúng tà? Ở trước mắt cái thân thể trắng như tuyết mịn kia là ai?



      Lấy tay dụi dụi mắt, lắc lắc đầu Đông Phương Thiên Kiêu lại nhìn thẳng vào Hắc Tĩnh : cổ trắng noản, mặt xinh đẹp trái xoan cao ngạo, xương quai xinh mảnh khảnh….

      [​IMG]

      Là nữ?



      Tiểu tử này…… là nữ?





      Đem Hắc Tĩnh khiêng vào, thấy nhóc cả người ướt đẫm hảo tâm giúp đỡ cởi bỏ quần áo người nếu bị cảm lạnh, cởi sạch áo mới ràng phát vẻ khác thường…… Có 1 mảnh vải co giãn ở trước ngực, ngực phập phồng cảnh xuân lồ lộ trước mắt … lần đầu thấy run, quay mặt kẻ như giờ lại là 1 kẻ ngốc. ngây người cứng đờ lâu tựa như cả 1 thế kỉ mới lấy lại bình tĩnh.



      Làm sao có thể? Hắc Tĩnh cư nhiên là…… tin! ( L: đến thế còn ko tin định thế nào..)

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 19
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      Phút chốc nhanh chóng tháo xuống thắt lưng, cởi bỏ quần dài của bộ âu phục kia đúng bên trong là đồ lót của phụ nữ, chút khách khí kéo sau đó cả người lại ngây dại. ( L: đóng băng tập 2)



      Con người Hắc Tĩnh tương ngồi ngay ở trước mặt , bộ âu phục nam che dấu 1 cơ thể của nữ… là nữ…


      nín thở giật mình, suy nghĩ có vài giây hỗn độn.

      [​IMG]

      Là nữ ……



      Đúng vậy! sớm cảm thấy mình cổ quái phải sao?



      Nhóc kia dám giả dạng, hành vi lừa gạt ánh mắt của , lại lừa được trực giác của , khung xương nhưng tại cả nhà nam nhân ai cũng đẹp hết nên nghĩ là thói quen, vậy ra sai? Cứ bảo sao luôn kích động khi chuyện hoá ra là nữ, là phản ứng của khi chuyện với nữ, vì thích phụ nữ.



      Đây…… mới là con người thực của Hắc Tĩnh.



      Kinh ngạc nhìn bé, nghĩ đến chuyện vừa rồi làm, làm bé suýt chết đuối nàng, ở khách sạn còn đấm 1 phát…… ( L: này ko muốn đánh phụ nữ.. giờ nhã ngửa ra..)

      Ánh mắt nhìn khuôn mặt kia khi đó tím xanh là 1 sủng vật hung dữ. Mà lại thích đấu với con vật hung hăng này, khi nó chìa ra móng vuốt càng khoái chí….



      Ác ý cười ánh mắt dời xuống trước ngực của nàng tạm dừng chút, cuối cùng dừng nơi bí giữa 2 chân kia, tim đập loạn lên.



      có bao nhiêu lâu chạm vào nữ nhân?



      Nhớ đó là chuyện ba tháng trước chỉ là thuần túy phát tiết, tìm kiếm khoái cảm sau đó tiêu sái rời cái gì cũng lưu lại, ngay cả cái hôn, cái ôm cũng ! Quan hệ gọn gàng, cũng khúc mắc trong trí nhớ của tim chưa bao giờ đập khác thường đập trước 1 người con vậy mà tại ngực bị bị đè ép, kìm hàm náo loạn đòi giải phóng lẽ chỉ đơn giản là dục vọng hay có 1 lí do nào khác?



      “Ô……” Hắc Tĩnh giật mình, lông mi nhíu lại, giống như gặp ác mộng vậy.



      hướng người về phía nàng, đầu ngón tay nhàng đẩy ra tóc hỗn độn che bộ mặt kia. 1 tiểu mĩ nhân vậy mà lại đeo kính râm to che giấu. …ại sao nhóc này phải làm như vậy? nhớ lại lúc trước nàng giận dữ đá khi nàng giống đàn bà… cảm giác như nhóc này muốn là đàn ông, muốn là phụ nữ … căm ghét cơ thể nữ của mình, tự cho mình là 1 người đàn ông. Tự dưng thấy nàng có những hành động rất buồn cười? hiểu nổi trong óc này suy nghĩ cái gì?( L: thông báo với chị chị xong.. rồi. ấy chính thức phát tương tư bệnh, phen này chị thua ròi…)



      Đầu ngón tay mơn man khuôn mặt nàng, vén những sợi tóc ra sau tai, chậm rãi di xuống môi luôn náo loạn của nàng.



      hiểu nó có vị gì?



      cúi đầu xuống thiếu chút nữa liền hôn nhưng khi chỉ cách 1 cm dừng lại. Hôn trộm mê man hình như thú vị! ( L: thú vị ??? ko hiểu) Phải khi tiểu quỷ này tỉnh rồi mạnh mẽ đoạt lấy nó thế này mới có vị. ( L: có phần biến thái) Hăn miệng cười hơi nhếch lên, giúp nàng mặc lại quần áo nguyên trạng như ban đầu. Để nhóc này thấy mình bình an vô .



      Sau đó đặt nàng nằm xuống, quyết định ngủ giấc , rồi có sức trêu cợt nàng. Nhắm mắt lại cười, muốn nhắm mắt ngủ đột nhiên ý niệm nháy lên trong tư duy , ngồi dậy, quay đầu trừng mắt nhìn Hắc Tĩnh, tươi cười biến mất thay bằng vẻ mặt nghiêm nghị.

      [​IMG]

      Hồn vị thợ kia trú ngụ trong thân thể 1 nữ nhân…



      Nữ nhân kia ở cùng 1 nơi với chiếc bình màu tím…



      Lời của tiểu sư thúc của Lỗ Mặc, lúc đầu còn tưởng là Hắc Dao nhưng nếu Hắc Tĩnh là nữ vậy…… hai người bọn họ đều có khả năng! Bởi vì, các nàng đồng thời đều cùng bình Hà Khẩu mỹ nhân ở chỗ.



      Như vậy…… người nào mới là kẻ đặt lời nguyền Mỹ nhân từ ?



      Là Hắc Dao? Hay là Hắc Tĩnh?



      Tốt nhất là…… Ý nghĩ trong dừng lại, tốt nhất là ai? hy vọng là ai? Ở trong lòng lại có hy vọng, hy vọng kẻ đặt lời nguyền phải là Hắc Tĩnh ư? Người mình nhìn thấy nhất định là , người cho là nhất định là đúng, trăm ngàn đừng lầm khi bỏ qua lần này lời nguyền rủa vĩnh viễn khó có thể hoá giải, cho nên cần phải lựa chọn chính xác. Nếu thể xác định đó là người thích……

      [​IMG]

      Lời cuối cùng của đó là có ý gì?



      Chọn người thích, làm sao có thể thích kẻ thủ phạm nguyền rủa Đông Phương gia nhiều thế hệ? Mặt khác, ai có được linh hồn vị thợ kia, lại do phán định, lựa chọn thích hay ?



      Trừng mắt nhìn Hắc Tĩnh, phiền chán nằm xuống.



      Nếu thể xác định là Hắc Dao là Hắc Tĩnh, vậy phải mang 2 người đó về, xem giết người nào tốt. Chỉ là nếu Hắc Tĩnh mới là bọn họ muốn tìm liệu có thể ra tay với nàng….



      biết tại sao lại có chút tiếc nuối, mà vất vả mới tìm được kẻ hợp khẩu vị của mình, lại thể ăn… khiến người ta buồn bực mà…




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :