1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Si tâm hồn - Bồng Vũ (47)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 11
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      “Hai người chuyện gì vậy?” Hắc Dao đột nhiên tiến vào, Đông Phương Thiên Kiêu quay đầu nhìn Hắc Dao thấy hơi bi ai cho nàng. Tuy vẻ đẹp của Hắc Dao kém nhưng đứng cùng 1 chỗ với Hắc Tĩnh quả là 1 trời 1 vực.


      “Hắc tiểu thư rất vui khi gặp em ở đây!” hơi trầm tươi cười xoay mặt với vẻ mặt rất sáng chói.

      “Đúng vậy! khéo…” Hắc Dao cố gắng duy trì bình tĩnh.



      “Tôi nghe em cũng tham gia dạ tiệc lần này nên rất nóng lòng muốn tới để gặp được em.” từ lời đến ánh mắt đều tràn ngập mị lực. ( L: chiêu thức câ cá của Kiêu)

      “Có ?” Hắc Dao mặt đỏ.

      “Chúng ta có thể chuyện riêng 1 chút ?” Làm bộ mặt muốn mời nàng chuyện cùng

      “Đương nhiên… có thể.” Nàng vui mừng đến độ hơi lắp bắp.

      Mọi ở trong buổi tiệc đều nhìn nàng ghen tỵ vì ta đứng chuyện với mình. Vì thế hai người bọn họ tìm 1 chỗ khác chuyện, còn lại Hắc Tĩnh đứng ở đó. Bất quá trước khi Hắc Tĩnh hơi liếc mắt đầy ý nhìn chị mình 1 cái, Hắc Dao hơi khó xử nhưng cũng sợ đứa em, đành gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi .

      Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc Dao vào phòng nghỉ vip, mới :

      “Nhìn em có vẻ sợ em trai của mình.”

      “Hả?” Hắc Dao biểu tình hơi quái dị sửng sốt chút, mới nhanh giải thích:

      “Cũng hẳn là sợ….”

      “Tình cảm 2 chị em tốt sao?”

      “Làm sao có thể? 2 chúng tôi tình cảm tốt lắm, chỉ là….” Hắc Dao rất nhanh liền khôi phục tư thái bình thường năng lưu loát.

      “Chỉ là sao?” chờ nàng .

      “Chính là cái bình Hà khẩu mỹ nhân của chọc giận nó, nó rất tức giận.” Hắc Dao thản nhiên .

      “A….” nở nụ cười.

      hơi quá đáng.” Hắc Dao ngoài miệng có vẻ kháng nghị chút nhưng giọng giống trách .

      Ài! Đối mặt với 1 mĩ nam như vậy có n ào tức giận nổi chứ?

      đến gần giọng rất thu hút:

      xin lỗi vì nhà chúng tôi và Hắc Tĩnh có chút mâu thuẫn nhưng việc này liên luỵ tới em, tôi hy vọng nó ảnh hưởng tới quan hệ giữa 2 chúng ta.”

      Nghe như vậy đáy lòng dâng lên chút vui sướng.

      Đông Phương Thiên Kiêu cố ý ràng rằng lộ ra có cảm tình với nàng.

      biết chứ Tình nó làm việc hơi cực chút, có lúc em cũng khuyên nó, nhưng nó nghe.” Cách của Hắc Dao có vẻ hơi nghiêng về bên Thiên Kiêu

      “Chúng ta có thể tới cậu ta được ? muốn biết thêm về em ….” xong tay hơi khoác lên vai nàng. ( L: dùng mĩ nam kế…)

      Hồn của vị thợ gốm cổ đại đó chắc trú ngụ người ta chứ? Như vậy chỉ cần đem ta về lời nguyền có thể được giải….



      muốn em gì?” Hắc Dao ngẩng mặt ánh mắt si mê nhìn .

      “Toàn bộ mọi chuyện.”

      “Lấy năng lực của chỉ cần là cảm thấy hứng thú với nữ nhân ít ai có thể từ chối?” Nàng đầu ngón tay hơi chạm vào ngực

      nở nụ cười Hắc Dao hổ là ở thương trường lăn lộn nhiều năm, cũng coi như là rất khôn khéo.

      “Giả dụ như là chúng ta có vẻ rất hợp ý nhau…” ám chỉ vì hai người cùng uống 1 loại rượu. Rồi rót tiếp rượu cho

      “Em cũng hy vọng là như vậy…” Nàng vui mừng tiếp nhận ly rượu rồi cùng khẽ chạm, rồi lại làm như vô ý rượu lại hắt lên áo của



      “Á! Em… thực xin lỗi….” Nàng làm vẻ có ý, có kinh ngạc chỉ cầm khăn tay lau :

      sao đâu.”

      “Làm sao bây giờ làm áo bị dơ rồi….” Nàng vẻ mặt xin lỗi.

      có thuê 1 phòng ở lầu , nên thay được đồ, nếu ngại em có thể cùng !”

      “Có thể chứ?” Ánh mắt của nàng sang hơi khác thường

      “Đương nhiên.”

      Buông ly rượu, mang theo lên thang máy đến tầng 8. Hai người liền như củi khô lửa bốc ôm nhau hôn nồng nhiệt giống như 1 đôi tình nhân khó tách rời. vào phòng ta, 2 thân thể quấn quit lấy nhau giường lớn, quay cuồng, và thở dốc….Ngay lúc bọn họ ôm hôn kịch liệt tay Hắc Dao đột nhiên xuất ra 1 chiếc kim đâm vào tay . Đông Phương Thiên Kiêu ngẩn ra còn kịp phản ứng mất ý thức, nằm úp sấp người nàng.

      Hắc Dao ôm trong lòng kỳ nỡ, tuy rằng mới gặp qua 1 lần nhưng thực thích , muốn đả thương người, nhưng là Hắc Tĩnh cố tình sắp xếp muốn nàng làm như vậy….

      Hắc Tĩnh vì oán giận cá nhân, muốn Đông Phương Thiên Kiêu phải chết, thủ pháp giết Lỗ Mặc chớp nhoáng chẳng lẽ lại muốn dùng với Kiêu sao? Thẳng thắn mà nếu phải Hắc Tĩnh chủ động trêu chọc , Hắc Nguyệt Đường sao đụng độ với Đông Phương gia ? Lịa còn bí quyết nữ chứ? Mình lại thể nghe ! Nhưng mình mới là chị nó mà? phải chứ!

      Đặt Đông Phương Thiên Kiêu xuống, nàng xuống giường chỉnh lại quần áo, sửa sang lại tóc mới ra cửa mở.

      “Đừng có làm bộ mặt tiếc nuối nữ chị, tìm nam nhân khác . Đàn ông nhà Đông Phương gia đều sống qua ba mươi tuổi, ta chị rất thê thảm.” Hắc Tĩnh châm chọc .

      “Đó chỉ là tin vịt thôi.” Hắc Dao tin.

      “Tin hay tuỳ chị.” Hắc Tĩnh cười lạnh qua chị, vào trong phòng quay ra với Miêu Võ:

      “Phái người đưa chị ấy trở về.”

      “Tĩnh! Em muốn làm gì ta ?” Hắc Dao lo lắng.

      liên quan đến chị, chị về .”

      Hắc Dao tay nắm chặt, cắn môi dưới nhìn Miêu Võ hộ tống chị mình vào thang máy. Hắc Tĩnh đóng cửa lại đến gần giường lớn, đem người nằm úp sấp Đông Phương Thiên Kiêu nhìn lên, ánh mắt thấy áo lộn xộn hở ra ngực cường tráng, nhìn vẻ đẹp của ta .

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 13
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên
      có gì chỉ cần cậu ngoan ngoãn theo ta là được rồi.” quyền đánh vào mặt Hắc Tĩnh.


      “Nằm mơ!” Nàng thi triển nghiêng mình tiến gần, trong tay lấy ra 1 dao tấn công má bên phải của



      thu tay sờ ngón tay dính máu của mình, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống lửa giận đột nhiên nổi lên thân thủ nhanh hơn liên tục ra đòn, còn tránh trái rồi tránh phải nhưng vẫn cẩn thận vẫn bị trúng đòn của



      “A……” Nàng đau ngã về phía sau.



      Tayhắn kéo cổ áo năm đấm tay lại giơ lên định đánh 1 phát nhưng tay trung kia thấy máu từ miệng đối thủ chảy ra tự dưng lại khựng lại. Tự dưng nhìn cái môi đỏ kia lại làm cho có cảm giác lỗi khi đánh 1 .



      Nhưng Hắc Tĩnh còn buông tha, thấy thất thần, tay cầm dao đâm vào ngực nhưng tay bị giữ chặt, nghiến răng vì quá đau, dao tay rơi xuống đất



      Chẳng những cái bộ mặt tuấn tú, ngay cả cổ tay cậu ta cũng rất trắng đẹp…



      Kì quái! Rất quái ! Sau tự dưng tâm trí lại nghĩ cái quái quỷ gì vậy! Đông Phương Thiên Kiêu nổi giận với chính mình.



      Lúc nãy khi hôn Hắc Dao lại có cảm giác khác lạ như lúc này

      “Buông ra!” đá vào đầu gối .



      “Hừ….. Đáng chết……” đau nhưng buông Hắc Tĩnh ra, đứng dậy rủa thầm tiểu tử này làm sao có thể học cái chiêu của con ……



      Hắc Tĩnh lập tức nhằm phía cửa phòng chạy ra. Cửa vừa mở ra có 1 làn khói trắng phun ra, ngay lập tức nàng mất ý thức, ngã gục xuống. Đông Phương Thiên Kiêu đuổi theo vừa bắt lấy tay Hắc Tĩnh thấy làn khói trắng hơi kinh ngạc vội vàng che mũi nhưng quá muộn. Chân nhũn ra, thân hình liêu siêu chỉ nhìn thấy Đông Phương Lang và Miêu Võ người bất động rồi gục Hắc Tình chìm vào bóng tối.

      [​IMG]

      Nàng sắp chết! biết nàng sống quá mùa đông năm nay. Đến lúc đó được nhìn thấy vẻ mặt xinh đẹp của nàng sáng lạn tươi cười, nghe được tiếng nàng gọi , muốn nghe kể chuyện. Đến lúc đó 1 mình còn sống đau khổ, sống bằng chết… Kiếp này nàng là công chúa, là vợ của người ta mà chỉ là 1 tên thợ gốm chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng, nhìn nàng âu yếm với trượng phu, âu yếm con …… với nàng vĩnh viễn thể cạnh nhau.



      Như vậy còn kiếp sau sao?



      Nếu có kiếp sau, được tái sinh muốn cầu xin ông trời cho có được nàng.



      Nhưng ông trời đáp ứng…Nàng cũng đáp ứng



      Nàng kiếp sau chúng ta đều làm nữ nhân !



      Đừng là 2 người nhau, hãy là chị em ……





      ! Ai muốn là chị em với nàng? Ai muốn nàng làm người nhà với ? muốn! Chết cũng cần!



      Nếu kiếp này rồi kiếp sau đều có được nàng vậy hãy cùng chết 1 chỗ .



      Để được chon cùng 1 chỗ với nàng, để hồn phách 2 người trọn đời bên nhau, chuyển thế, thể luân hồi, để cho được cạnh nàng……



      Để xương xốt hoà vào đất sét trắng, để ngọn lửa kia thành 1 hình giọi lệ sinh đẹp, là nước mắt của giấc mơ khao khát được của , là nước mắt của .



      trước bước hóa thành “Mỹ nhân từ”, để trợ thủ đem cùng chôn cất với công chúa, cầu được cùng sinh vậy chỉ cầu cùng tử thôi!



      “Mỹ nhân từ” là sinh mạng của , có chứa lời nguyền rủa của , dù có hoá thành quỷ, biến thành ma cũng tha cho những kẻ đem rời xa nàng. Chia rẽ và nàng



      Tất cả những kẻ đụng vào mỹ nhân từ sống quá ba mươi…



      Sống quá ba mươi…



      Như trong giấc mộng, mông lung, như có ai ở bên cạnh tai Hắc Tĩnh , trong mộng nàng mơ hồ thấy 1 từ bàn xinh đẹp. Lại thấy sao nó lại thiếu 1 góc, nó có máu, chảy chảy từng giọt như những giọt nước mắt rơi xuống….chảy xuống…



      Sau lòng mình đau quá!



      “Này tỉnh lại !” Có người gọi nàng.



      Là ai?

      [​IMG]

      “Tỉnh lại cho ta!”



      Nàng đột nhiên bừng tỉnh, khi tỉnh lại khóe mắt vẫn đẫm lệ, cũng thể nhớ cảnh trong mơ.



      “Chậc, cậu ngủ lâu .” Có giọng trầm vang lên bên phải mình. kinh ngạc quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt của Đông Phương Thiên Kiêu sợ hãi tới mức lập tức ngồi dậy. Đông Phương Thiên Kiêu làm sao có thể ở đây? Nàng kinh hãi theo bản năng cúi đầu nhìn quần áo của chính mình may mắn quần áo nguyên vẹn. Nhưng lại hơi nhíu mày.



      “Ngươi……” Muốn mở miệng, nhưng khóe miệng lại đau chết được tay sờ lên nhớ ra mình bị đánh 1 phát vài mặt.



      đại nam nhân nằm mơ lại còn khóc khó coi.” Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng châm chọc.



      Vừa nay nghe thấy Hắc Tĩnh thào mê, ghé tai qua nghe mà hiểu cái gì, chỉ thấy nước mắt chảy xuống, chẳng khác gì đám con . Chậc thế tiểu tử này toàn thân lại ẻo lả, làm cho người ta nhìn phiền.

      [​IMG]

      Hắc Tĩnh rất nhanh lau nước mắt mặt, ánh mắ đề phòng giận dữ nhìn :



      “Mắt ngươi mù rồi? Chỉ là ta chảy mồ hôi thôi.”



      Có thể loại từ mắt chảy ra là mồ hôi? Thôi quên thèm so đo với tên ngu ngốc này có kết quả.



      lạnh lùng :



      “Mặc kệ cái cậu lau là nước mắt hay mồ hôi ta quan tâm. Bây giờ điều chúng ta cần biết là ai hạ thuốc mê với chúng ta và nhốt chúng ta ở đây? ”



      giận dữ đứng lên nhìn xung quanh căn phòng.



      Mới tỉnh lại, đầu còn hơi đau, có thể đối phương dung 1 loại thuốc mê cực mạnh, kẻ đó là ai? Lại còn hạ thủ với Hắc Tĩnh, và tất cả thuộc hạ tình huống này quả là bình thường. phải Hắc Nguyệt Đường giở trò quỷ vậy kẻ đứng sau là ai?

      [​IMG]

      “Cái gì?” ( L : giờ mới tỉnh ra phải) Hắc Tĩnh ngẩn người ra, nhìn bốn phía mới phát mình cùng bị nhốt trong 1 cái nhà gỗ giống loại nhà gỗ trong rừng. Nơi này có giường, bàn ghế, đủ thiết bị cần dung cho sinh hoạt cá nhân. Nhưng bị phủ giấy che lên. khí hơi ẩm mốc, có vẻ lâu có người ở ( L: giờ là có 2 người ở đó còn gì)



      Rồi lại nhớ lại lúc ở khách sạn mình bị 1 làn khói trắng làm bất tỉnh, mặt cau lại. Kẻ quái nào to gan dám hạ độc thủ với Hắc Nguyệt Đường và Đông Phương gia nhỉ? ( L: hai cái tên này đặt cạnh nhau nghe cũng êm tai phết [ha ha] Tĩnh : mắt trừng trừng L: chạy thôi…)



      Nhốt mình và Đông Phương Thiên Kiêu tại chỗ này rốt cục là muốn làm cái gì?

      “Đây là đâu?” nghiêm túc hỏi .



      biết cửa sổ bị che kín lại thể nhìn ra bên ngoài, cửa chính đương nhiên là bị khoá. Nhưng hình như có kẻ nào trông giữ ở đây!” nhún vai .



      Nàng nhíu mày tay sờ soạng tìm di động người lại hừ lạnh:



      “Đừng tìm di động ngay cả đồng hồ cũng bị cầm , ngay cả tiền mặt và thẻ tín dụng đều thấy.”( L: ko tiền, ko di động, thê thảm)


    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 14
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      Mặt nàng khẽ biến sắc, quả nhiên phát giác người ngoài quần áo có gì còn lại cả.



      tại chúng ta biết thời gian, biết ngày, biết ở đâu, như kiểu bị cách ly với bên ngoài…”


      “Shit!” Nàng giận mắng chửi tiếng, chân đá vào cái cửa gỗ. ( L : đá ra đc ấy đá rồi đến lượt chị)



      “Đừng lãng phí sức lực, nếu như ta đoán sai chúng ta 1 ngà 1 đêm chưa được ăn,nên giữ lại chút hơi sức .” suy sụp ngồi ở sô pha, chán nản khuyên nhủ.



      Nàng quay đầu vẻ mặt sợ hãi quả thấy tay chân mình vô lực, bụng bắt đầu biểu tình.



      “Đáng chết… rốt cuộc là kể nào?” Nàng tựa tay vào tường bắt đầy suy đoán xem kẻ đó là ai



      “Chưa cần biết kẻ đó là ai mà ta cảm thấy dùng chiêu này quả là lợi hại.”Taysờ cằm trầm ngâm suy tư.



      thử xem?”



      “Cậu nghĩ xem, nếu 2 chúng ta đồng thời biến mất có kết quả gì?” nhìn Hắc Tĩnh.



      Nàng suy nghĩ chút, sắc mặt tái mét.



      “Người này…… là muốn làm cho Hắc Nguyệt Đường xung đột với Đông Phương gia ?”



      “Đúng vậy. Bởi vì quan hệ của chúng ta là đối đầu nên người nhà tự suy ra người nghĩ là Hắc Nguyệt Đường làm, còn kẻ nghĩ Đông Phương gia hạ thủ…” bình tĩnh phân tích.

      [​IMG]

      muốn cho chúng ta đấu đá lẫn nhau!” Nàng kinh sợ .



      “Đúng vậy! Còn ở giữa được lợi.”



      “Thu lợi ? muốn gì?”



      “Có lẽ là bí quyết gốm sứ Đông Phương hoặc là vật gì đó quý giá của Hắc Nguyệt Đường cất giấu…”



      Nàng càng nghe lại càng kinh hãi mặc kệ là lợi dụng Hắc Nguyệt Đường để công kích Đông Phương gia mà Đông Phương Thiên Kiêu là đại diện của Đông Phương mĩ nhân, hay là lợi dụng Đông Phương Mỹ Nhân để đối phó với Hắc Nguyệt Đường đối với 2 bên đều tổn thất rất lớn.



      “Xem ra kẻ đứng sau dã tâm …” hừ lạnh , lại nhìn kẻ ở góc kia cái hỏi:



      “Lúc cậu mở cửa phòng ta ra có nhìn thấy kẻ nào khả nghi ?”



      “Cái gì cũng chưa nhìn thẩy, chỉ có 1 làn khói trắng……”

      [​IMG]

      “Làm sao lại thấy nhỉ ? Nếu phải rất gần làm sao có thể ra tay?” trừng mắt.



      “Cửa vừa mở ra khói mê liền đập vào mặt đổi lại là ngươi cũng hôn mê giống ta thôi.” Nàng tức giận .



      “Chậc vậy là khi đó nhất định có kẻ đợi sẵn ở ngoài cửa……”



      “Vậy xin hỏi ngươi thấy được ai?”



      “Ta chỉ nhìn thấy thuộc hạ của ta và Miêu Võ tất cả đều bất động.”



      “Có thể là người nhà các ngươi làm?” Nàng nghi ngờ nhìn .



      có khả năng.”

      [​IMG]

      “Sao lại thể? Người ngoài sao biết ta và ngươi cùng xuất tại kia trong phòng của khách sạn này?”



      “Nếu chiếu theo cách nghĩ của cậu người của Hắc Nguyệt Đường còn đáng nghi hơn, phải sao?” phản bác.



      “Người của Hắc Nguyệt Đường chúng ta đều rất trung thành tuyệt có chuyện phản bội.”



      “Vậy sói của chúng ta cũng đều thề sống chết nguyện trung thành với Đông Phương gia tuyệt đốikhông hai lòng.” ( L: ông 1 câu bà 1 câu ko thấy đói hả, ta đói rồi, ăn chém tiếp)



      “Hừ! Biết người biết mặt biết lòng, làm sao mà biết được trong số sói đó có người phản?” Nàng cười lạnh.



      “Bởi vì chúng ta coi trọng tín nhiệm lẫn nhau giống đám xã hội đen chỉ là 1 đám lộn xộn.” cũng đáp lễ cái cười lạnh.



      “Ngươi…” Nàng căm tức.



      “Mà thôi, cùng cậu ở trong này lời vô nghĩa làm gì vẫn là trước mắt nên nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này có vẻ thực tế hơn.” hiểu chính mình vẫn còn ở đây đấu khẩu với nhóc này được! Đúng là ngu ngốc. Nếu mất tích hai ngày Thập Nhị nhất định báo cáo và như vậy Tuyệt Thế có khả năng hành động……



      Chậc với cái tính cách của tên tieur quỷ này để ra đòn Hắc Nguyệt Đường bị san thành bình địa mới là lạ.



      Đông Phương Thiên Kiêu phiền lòng, lại quan sát xung quanh ngôi nhà 1 lần nữa.

      [​IMG]

      Nếu là nhà gỗ muốn ra ngoài hẳn là khó vấn đề là phải có dụng cụ…… tiến vào phòng tắm nhìn ngắm 1 hồi thấy đó có 1 cái cửa sổ , đập vài cú vào tấm kính ô cửa dung sức lay lay tường gỗ vài cái kiến cho ô kính bị đẩy ra ngoài, và 1 lỗ thủng xuất . Ít ra từ chỗ này có thể chạy nhưng ô cửa sổ quá bé so với vóc người của . Người gầy có thể ? Khung xương gầy chỉ còn có nhóc kia… nhưng tên này lại là đối thủ của , nếu thoát ra chắc gì cho chạy khỏi nơi này chứ ?



      “Ngươi làm gì thế?” Hắc Tĩnh có mặt ở cửa phòng tắm nhìn .



      “Tìm lối thoát.”



      “Ngươi phải chui được qua cái ô cửa này ra ngoài chứ?” Nàng nhíu mày.

      [​IMG]

      “Đương nhiên nơi này có thể ra được.”



      “Ngươi làm sao có thể chui ra ngoài được? Bả vai của ngươi làm sao vừa nổi cái ô đó…..” Nàng nhìn bả vai .



      “Ta qua được nhưng cậu có thể.” quay đầu.



      “Ta ?” Nàng ngẩn ra.



      “Cậu rất gầy, bả vai rất giống nữ nhân hẳn là có thể chui được ra ngoài.” châm biếm .



      Nàng giận tím mặt, muốn giơ tay đấm quá. …



      “Ai ta giống đàn bà? Ta là nam!”



      cười lạnh nhảy xuống cố ý :



      “Kích động như vậy làm gì ? Cậu vốn rất giống……”



      cho tiếng nàng xông lên cho 1 trưởng nhưng tay chưa đánh được bị kìm chặt lại.




    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :