1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Si tâm hồn - Bồng Vũ (47)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 45
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      “Ngươi vào theo ta!”


      !” Hắc Dao hoảng sợ thét chói tai, liều mạng giãy dụa cấp kêu:



      ! Thuốc nổ phát huy tác dụng……. vào khẳng định chết! Ta …… Ta đưa cái mở khoá cho các ngươi, các ngươi chính mình ……”



      xong nàng thoát khỏi tay đối phương, muốn chạy .





      Thập Nhị sắc mặt tái nhợt cầm lên di động kịp chờ đối phương nhấc mấy chạy thẳng vào nhà họ Hắc.





      Đông Phương Thiên Kiêu rốt cục cũng tìm thấy cái hầm ngầm. nhảy xuống sau đó nhìn khoá cửa mà muốn diên lên được. Lửa cháy mỗi lúc 1 lớn.





      Chết tiệt! Loại khoá cửa này căn bản mở sao nổi? tức giận đập cửa, lớn tiếng hô





      “Hắc Tĩnh! Hắc Tĩnh! ở bên trong ? Hắc Tĩnh!”



      Trong phòng nhốt của tủ bảo hiểm Hắc Tĩnh lông mi giật giật, giật mình mở to mắt. Có người gọi nàng? Hay là mình nằm mơ?



      Thùng thùng thùng! Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập.



      có người! Là ai? Nàng mở ta hai mắt nhìn chằm chằm cánh cửa.



      “Hắc Tĩnh! Hắc Tĩnh! Chết thiệt cái cửa này mở thế nào?”



      Giọng này…… là Đông Phương Thiên Kiêu ư? Lòng của nàng kinh hoàng, mắt đầy lệ. Mình lại mơ nữa rồi! Làm sao có thể ở nơi này! Sao có thể?



      Nhất định là nàng nhớ nên mới có thể sinh ra ảo giác…… (L: ảo mà như )



      “Hắc Tĩnh! rốt cuộc ở bên trong ? Khụ…… Khụ khụ……”



      Nghe tiếng to như vậy, mặt biến đổi, kinh ngạc. Đúng là ! Là Đông Phương Thiên Kiêu! …… tới cứu nàng ư? Tại sao? (L: cứu là cứ hỏi nhiều vậy)





      “Hắc Tĩnh…… Khụ khụ khụ……” Lửa lan vào đây rồi! Làm sao cứu đây!



      Lửa? Nhớ ra làm nàng giật mình, nàng nhớ Hắc Dao đặt ở bên cạnh người nàng 1 khối thuốc nổ, xoay mình lo lắng hoảng sợ.



      đừng tiến vào! ! Mau ! Nàng mở lớn miệng muốn cảnh cáo nhưng ra tiếng. Đúng lúc này khói bắt đầu tràn vào tầng hầm , tuy cửa bảo hiêm chặn được nó 1 chút nhưng làn khói đặc như vậy lên cao rồi cháy tới.



      “Nhị thiếu gia mau! Bên trong Hắc Dao đặt thuốc nổ lập tức nổ!” Thập Nhị lớn tiếng to.



      ! Ta muốn cứu ấy, ta .” Đông Phương Thiên Kiêu che lại miệng và mũi, cố chấp .



      “Có lẽ đây là quỷ kế của Hắc Dao có lẽ Hắc Tĩnh căn bản ở bên trong nếu vì sao đáp lại?”



      Thập Nhị quáng quàng.



      Đúng rồi! , ngươi hãy đem . Mau đưa !



      Hắc Tĩnh trong lòng hô to.



      “Đem cửa mở ra biết có mật mã mở tốt rồi!” Đông Phương Thiên Kiêu .



      “Hắc Dao có đưa cho 1 vật là khoá nhưng là 1 cái di động……” Thập Nhị xuất ra cái di động kia.



      Đông Phương Thiên Kiêu cầm tay nghiêm nghị :



      “Là mật mã bằng giọng ! Bên trong khả năng có……” lời chưa dứt, đột nhiên trận ầm vang lên, trấn động, cột tường lưng lay. Tình thế rất nguy hiểm. Lúc đó điều hoà của phòng nhốt kia bị vỡ, lửa theo đó lan vào sắp tới chỗ của Hắc Tĩnh, nhiệt nóng làm cho nàng càng thêm kinh hoảng, đau đớn. Nàng hận thể ra để Đông Phương Thiên Kiêu mau, nàng sợ chết nàng sợ chết!



      Sợ …… chết vì nàng…..





      Đông Phương Thiên Kiêu nhì di động, định mở tới phần ghi nhưng Thập Nhị thấy lửa tới gần, muốn đưa chủ nhân ra ngoài.



      “Nhị thiếu gia! Làm ơn mau! Nếu ra được!” liều mạng khuyên chủ tử.



      “Đừng ầm ỹ!” Đông Phương Thiên Kiêu quyền đánh , vẫn ngừng tra cứu cuối cùng mở ra đến giọng của Hắc Tĩnh, cửa bỗng nhiên mở ra.



      Dòng khí từ bên trong trào ra, lửa cháy đày căn phòng mắt thấy Hắc Tĩnh nằm mặt đất, mắt trừng lớn vẻ mặt trắng bệch nhìn phía . (L: ta lão Hắc nghe này… ông cất nhiều tiền vậ mà ko lắp được cái hệ thống chống cháy tự động à! Giàu mà ki thế……….)



      “Hắc Tĩnh!” vừa mừn, vừa sợ cất bước muốn vọt vào bên trong nhưng lại bị Thập Nhị cường ngạnh ôm lấy bởi vì Thập Nhị tinh tường thấy bên cạnh Hắc Tĩnh có thuốc nổ.



      “Nhị thiếu gia thể……” Lúc này Hắc Tĩnh ràng cảm thấy bên người thuốc nổ như sắp bùng lên, cố gắng .



      “Mau…… ……” mau! Chạy mau! Đừng tới đây! Van ngươi đó !mau ……



      Đông Phương Thiên Kiêu lăng giây mặt hơi mỉm cười lạnh, vặn bung tay Thập Nhị ra vọt vào ôm lấy nàng lập tức ra bên ngoài chạy như điên ngay tại khi được 1 đoạn trong phòng khách nháy mắt nổ tung.



      “Oanh!”



      Hắc Tĩnh chỉ cảm thấy mình được Đông Phương Thiên Kiêu ôm chặt , bốn phía là ngọn lửa lớn, nóng bỏng như cảm giác mình thiêu đốt trong lò nung năm đó, nóng tận xương, thiêu chính mình…



      Hắc Nguyệt Đường sụp đổ trong chớp nhoáng, Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc Tĩnh được Đông Phương Lang vọt vào cứu ra, nhưng Thập Nhị lấy thân thể cản cho chủ hi sinh. Còn Đông Phương Thiên Kiêu thương thế nghiêm trọng, lưng bị bỏng, đầu chịu kích động mạnh lâm vào hôn mê, tình huống nguy hiểm.



      Về phần Hắc Tĩnh bởi vì được Đông Phương Thiên Kiêu bảo hộ chỉ bị vết thương cũng lo ngại. Chính là nàng tỉnh lại biết được tình huống của Đông Phương Thiên Kiêu cả người như mất hồn, cứ đứng ở bên ngoài phòng bệnh nhìn chằm chằm người trong kia. 1 ly rời


    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chap 46
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên

      Toàn bộ người nhà Đông Phương tới Hongkong hổn hển mỗi người đều nhìn thấy Hắc Tĩnh cực vì bất mãn, Đông Phương Tuyệt Thế thậm chí muốn giết nhưng mọi người trong lòng lại đều hiểu nàng là dùng tính mạng của Đông Phương Thiên Kiêu lấy về, tiếc sinh mạng của mình để bảo vệ người này, bọn họ sao dám giết?



      “Cái gì 1 mạng bảo vệ hai mạng? Cái gì ba sống? kia tất cả đều là bừa! Thập Nhị chết, nhị ca cũng biến thành như vậy làm sao có thể ba người sống? Kết quả chỉ 1 Hắc Tĩnh sống mà thôi!” Đông Phương Tuyệt Thế tức giận chửi ầm lên.



      “Tuyệt Thế bình tĩnh chút.” Đông Phương Phong Hoa trấn an em trai.



      “Nữ nhân kia là láo! Đừng cho ta nhìn thấy ta!” đem lửa giận chuyển về chỗ Đông Phương Khuynh Quốc.



      ấy nhất định có đạo lý của ấy……” Đông Phương Khuynh Quốc lẩm bẩm.



      “Đúng vậy ít nhất Thiên Kiêu chết.” Đông Phương Phong Hoa ảm đạm nhìn về phía phòng bệnh bên ngoài Hắc Tĩnh cnah ở đó 7 ngày rồi.



      qua bảy ngày, ngày qua ngày Đông Phương Thiên Kiêu vẫn chưa tỉnh, vẫn hôn mê, có gì lạc quan. Ngoài phòng bệnh Hắc Tĩnh vẻ mặt tiều tụy cứ như vậy lẳng lặng canh giữ ở bên Đông Phương Thiên Kiêu bên ăn, chợp mắt, trụ tới hôm nay, nước mắt rơi hoài.



      “Ô…… Ngươi là tên ngốc à! Ai bảo ngươi cứu ta? Ngươi phải hận ta sao? phải bảo ta rất xa sao? Vì sao còn đến Hongkong? Vì sao còn tìm ta……” Cầm chặt tay , nàng khóc thê lương bi ai rất kích động.





      7 ngày trong đầu nàng vẫn là hình ảnh gọi nàng hôm đó, chạy vào mỉm cười với mình. Lúc đó mà còn cười được!



      Cười mà khiến nàng như đứt từng khúc ruột, cười mà trong lòng nàng run sợ. căn bản mặc kệ sinh tử, nghĩ buông tha nàng, vĩnh viễn cũng buông nàng ra!



      Người đàn ông nà, đến điên rồi sao? Bị như vậy mình còn có chỗ thoát sao? (L: thoát ko nổi thưa chị)



      đường lui nhưng thế nàng hề chạy thoát kiếp này, nàng chỉ vì mà làm 1 người đàn bà bình thường, vì mà sống nếu lời nguyền của mỹ nhân từ thể giải, nàng cùng cùng chết……





      Nhưng còn sống qua ba mươi tuổi! Làm sao cứ thế mà ! Làm sao bỏ lại nàng mà …….



      “Nếu muốn ta phải tỉnh lại ! Cứu ta rồi cứ thế mà như vậy sao? Ngươi quá đáng…… Làm ơn đừng có chết…… được chết… phải sống tử………… Ngươi muốn ta làm cái gì ta đều nghe, muốn ta làm nữ nhân ta là nữ nhân…… Muốn ta ở lại bên cạnh ngươi ta liền lưu lại, Vì vậy, van cầu ngươi đừng …… Em ! có nghe thấy ? Em ……” Nàng khóc nức nở, nghẹn ngào khẩn cầu. (L: rốt cục cũng đc câu mà tận chương 10 mới , hơi câu giờ rồi đó)





      Tiếng khóc ai oán thê lương, khiến ai qua nghe cũng mủi lòng, đua long thay cho người bên trong.



      Lúc này Đông Phương Thiên Kiêu tay đột nhiên có động.



      Nàng còn khóc nên có phát giác thẳng đến khi đầu ngón tay chậm rãi chạm vào tay nàng, siết chặt tay nàng, nàng mới ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn .



      chậm rãi mở mắt yên lặng nhìn nàng, khóe miệng hơi giơ lên giống như gọi nàng vậy.



      Nàng nín thở tức kích động ra lời,nước mắt ngừng chảy xuống.





      lại lần nữa.” suy yếu cầu.



      Trong bóng tối mờ mịt đau lòng khi thấy nàng khó vì ! Lại còn ra 1 câu kia.



      Nàng ngây ra lúc rồi nở nụ cười, nhanh túm chặt tay lau khô nước mắt



      “Em ……”


    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Kết thúc
      Chuyển ngữ : Tuyết Liên


      Mỹ nhân từ bị hủy lời nguyền của Đông Phương gia chấm dứt như thế nào? mình đứng ở ban công của Đông Phương gia nhìn bên ngoài phong cảnh xinh đẹp nhắm hai mắt, bình thản lầm bầm, lầu bầu


      có sai! Dùng sinh mạng đổi lấy 3 người sống……”



      “Tiểu thư gì vậy?” Cừu Nghĩa hỏi. Người nhà Đông Phương tất cả đều đến Hongkong chỉ có lưu lại, tiếp đón vị khách quý này.



      ấy mới có thể sống, chỉ cần ấy còn sống chính là thân hai mệnh……” lẩm bẩm.



      Cừu Nghĩa hiểu cũng hỏi lại chỉ lẳng lặng nghe.



      “ 1 người chết để 3 người sống : 2 sinh mệnh đó cộng thêm Thiên Kiêu tiên sinh chính là 3 mạng sống… như vậy có hi vọng…..” tiếp tục lẩm bẩm.



      “Tiểu thư……” Cừu Nghĩa cảm thấy này rất kỳ quái.



      “A…… Cừu tiên sinh chúc mừng !” Nàng quay đầu nhìn Cừu Nghĩa mỉm cười.



      “Chúc mừng? Chúc mừng cái gì?” Thập Nhị bỏ mình, nhị thiếu gia còn hôn mê bất tỉnh có gì tốt mà chúc mừng.



      “Ông có nghe thấy ? Đó là tiếng tim đập rất mạnh! Tiếng tim đầy sức sống!”( L: chị này hơi ko bt` 1 chút, ko sao, rất đáng )



      “Tim đập?” Tiếng tim ở đâu, đến tim mình còn chẳng nghe thấy tiếng nó đập.



      “Đúng vậy! Có tim đập, có sinh mệnh, có sinh mệnh này thù hận hết, tìm sống trong cái chết… sinh sôi nảy nở…Mọi nguy nan có thể hoá giải….” hân hoan vỗ tay như là có chuyện tốt gì đó.



      Cừu Nghĩa lắc đầu tự nhận tuệ căn mình hữu hạn, lặng lẽ thối lui.



      cười giơ lên tay ở trung vẽ 1 vòng tròn, miệng hừ





      “Mỹ nhân từ vỡ rồi thù hận thể tiếp tục nữa…… Thiên Công buông tay , thả cho trái tim mình bình yên ……”



      Lúc này trong tủ bảo hiểm của Đông Phương gia, có 1 con mắt trong tranh mở ra chậm rãi, mấy lời nguyền rủa biến mất, bức hoạ chỉ còn lại 1 màu trắng….


    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :