1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Si Mê Và Liều Lĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 19


      Tất cả mọi người, đàn ông, đàn bà và trẻ con, đều ra khỏi nhà. đám đông lớn tụ tập trước cửa xưởng rèn. Bên trong xưởng người đông như nêm. Nhiều người đứng ngay ở cửa ra vào lớn mở rộng. Những ông bố kiệu con vai.

      Ánh nến lập lòe đung đưa những bóng người các bức tường và trần nhà, và lướt qua những gương mặt khán giả háo hức.

      Hai quý bà Cooper và Withcote ngồi phía trước đám đông, hai cái ghế đẩu lót nệm mà người hầu mang theo để hai bà ngồi cho thoải mái. Đám hầu cận đứng ngay bên cạnh.

      Jock và Roy đứng trong xưởng, chân tay đều bị xích chặt, người canh gác đứng hai bên.

      John Larmour nghiên cứu cái hòm hồi lâu, rồi ông gì đó.

      Herrick phải dịch lại vì tiếng địa phương của Larmour rất nặng. Lúc ở nhà thờ, dù ông rất chậm và đơn giản nhưng Lisle cũng thấy rất khó hiểu. Nhưng lúc này Larmour rất phấn khích, và khi ông nhanh hơn Lisle chẳng hiểu gì.

      “Ông ấy đây là sản phẩm chế tác của bàn tay tài hoa,” Herrick dịch. “Ông ấy rất tiếc vì phải mạnh tay, nhưng ông ấy phải dùng cưa để cắt các khóa ngoài.”

      Lisle gật đầu, và người thợ rèn tiếp tục công việc.

      Mọi chuyện diễn ra khá mau chóng. Khi các móc khóa rời ra, Olivia lần nữa được sử dụng khả năng mở khóa của nàng. Mất lúc nàng mới tìm được dãy số khóa, nhưng cuối cùng nàng cũng làm cho nắp ổ bật ra. Nàng thử mở ổ với những chiếc chìa khóa của ông thợ rèn, nhờ giúp sức của ông, nàng thành công. Tiếp đến là xoay mấy nút kim loại và tháo nhiều móc khóa cùng lúc. Lisle phải giúp nàng. Vẫn còn ổ khóa nữa, nhưng lúc này nàng hiểu được toàn bộ hệ thống khóa của cái hòm nên chỉ mất chút thời gian để xử lý nó.

      Lisle để ý thấy nàng rất cẩn thận quay người che chắn tầm nhìn của người ngoài.

      Khi xong xuôi, nàng xích qua bên.

      Đám đông người xem reo mừng và vỗ tay. Mọi người đồng thanh chúc mừng Olivia, ai nấy đều ồ lên, “Làm giỏi lắm, tiểu thư.”

      là chủ nhân của nó đấy,” nàng bảo Lisle.

      Chàng nhấc cái nắp hòm nặng trịch lên.

      Phía dưới nó, tấm kim loại khắc chạm lộng lẫy. Phía của cái hòm để mở là cái khay kim loại, được trang trí công phu.

      Mọi người lập tức bắt đầu đoán xem có cái gì dưới cái khay đó. Tiền vàng, người . Trang sức, người khác lên tiếng. Sách. Đĩa. Quần áo bẩn, những người vui tính họa theo.

      “Tranh khiêu dâm,” Quý bà Cooper . “Tôi đánh cược năm bảng với bà nhé, Millicent.”

      “Đừng có ngớ ngẩn thế,” Quý bà Withcote . “Giấy má làm sao nặng thế được. Trong đó chắc hẳn là những bức tượng. Mấy bức tượng thần rừng, chắc vậy. Rất nổi tiếng vào thời trước đây.”

      “Tôi thích thần rừng,” Quý bà Cooper .

      “Bà lại tới ngài Squeevers chứ gì.”

      “Squinty Squeevers ư? Đương nhiên là phải. Ông ấy là Cyclops.”

      “Nhưng ông ấy có đôi chân lông lá ấy…”

      “Bà phải nhìn phần phía dưới của ông ta cơ.”

      “Ồ, tôi thấy rồi chứ.”

      “Bà có nhớ thời…”

      về thời gian,” Olivia lên tiếng. “Mọi người đoán xong chưa? Tốt. Ngài Lisle, xin hãy kết thúc đồn đoán .”

      Chàng nhấc cái khay kim loại lên.



      có đồ trang sức và tiền vàng lấp lánh chiếu ra từ cái hòm - thực tình Lisle cũng mong tìm thấy những thứ đó.

      Bên trong đó là cuộn vải dày lóng lánh kim tuyến.

      “Ôi trời,” Olivia thốt lên. “ chiếc váy ngủ cũ, em e là vậy.”

      “Như thế vô nghĩa,” Lisle , thọc tay xuống phía dưới. “Ai lại rỗi hơi tới mức giấu quần áo cũ chứ? Thứ này được mở trong nhiều thế kỷ rồi. Những ổ khóa kia rỏ dầu vào…” Tay chàng chạm phải cái gì đó cứng ngắc. “Chờ .”

      Chàng đẩy tấm vải ra cẩn thận. Lại có lớp vải khác phía dưới, nhưng dường như nó bọc quanh vật cứng.

      Chàng nhấc gói bưu kiện ra và đặt nó xuống bàn. “Dù đây là cái gì nó cũng hề ,” chàng .

      Đám đông xung quanh lại rì rầm, những người đứng phía sau hỏi đó là cái gì vậy và những người đứng phía trước trả lời là họ biết.

      Chàng bỏ tấm vải bọc, để lộ ra cái tráp bằng thiếc hình chữ nhật. Cái tráp này, may thay, chỉ có cái khóa.

      Olivia chỉ mất vài phút để mở ra. Sau khi xem xét lát, nàng mở nó bằng cái chìa kỳ quặc trong bộ sưu tập của mình.

      Cả xưởng rèn bỗng im lặng như tờ khi nàng mở nắp tráp.

      “Ôi Chúa ơi,” nàng kêu lên. “Ôi Chúa ơi.”

      Cả Lisle cũng nín thở. “Có đúng là cái nghĩ ?”

      “Cái gì thế?” Jock gầm gừ. “Mất bao lâu chúng ta mới biết họ có cái gì đây?”

      “Chúng làm thế để chọc tức chúng ta đấy,” Roy .

      Đó là cuộn giấy da cừu nặng trịch, nét mực ngả sang màu nâu nhưng nét chữ nắn nót vẫn dễ đọc. Chiều rộng của cuộn giấy lớn hơn chiều dài. Từ cuộn giấy, con dấu rủ xuống lắc lư.

      “Đây là những tờ giấy cũ,” người đứng gần Lisle lên tiếng.

      Jock gào lên. “Rác rưởi! Bao nhiêu công sức! Chừng ấy năm! Cho thứ rác rưởi ấy!”

      phải rác rưởi đâu,” Roy . “Có khối kẻ như Dalmay bỏ rất nhiều tiền cho những tờ giấy cũ đấy.”

      “Ông ta chết rồi! Giờ ai mua chúng nữa? bảo đó là đồ trang sức. Vàng bạc. Chừng ấy năm, đào bới.”

      “Chú mày làm việc đấy khá tốt mà.”

      “Mấy đồng xu vớ vẩn! cái cốc cũ xì! cái thìa. bông tai. Chúng đáng giá bao nhiêu?”

      “Đây là lá thư,” Lisle .

      Hai em nhà Rankin cầu được biết nó viết về cái gì. Vài người cảnh cáo nếu Roy và Jock im mồm gặp rắc rối to đấy. Thế là bọn chúng ngồi thụp xuống, càu nhàu.

      Lisle lấy tập giấy ra đọc lướt qua những dòng chữ Latin. Chàng nhận ra Olivia ở ngay bên cạnh chàng, nàng cũng đọc, dù khó khăn và nghi hoặc hơn. Nàng để Daphne Carsington nhồi tiếng Latin, Hy Lạp, và sáu thứ ngôn ngữ khác vào đầu như Lisle. Nhưng chắc nàng cũng đọc được phần lớn câu chuyện, vì chàng thấy nàng trở mu bàn tay gạt nước mắt.

      Chàng cũng thấy rất cảm động; chàng từng cầm những thứ đồ cổ hơn thế này rất nhiều. Nhưng có thứ nào trong số đó mang tính cá nhân. Cổ họng chàng đắng ngắt.

      “Cái gì vậy, thưa ngài?” người hỏi to.

      Lisle nhanh chóng bình tĩnh trở lại. “Hầu hết mọi người xem đây là kho báu, nhưng nó là kho báu của gia đình,” chàng . “Tài liệu này, được viết vào ngày 21 tháng Sáu năm 1431, có chữ ký của vua James I của Scotland.”

      chuỗi tiếng aaaaa vang lên giúp chàng biết khán giả của mình hiểu được tầm quan trọng của di vật này.

      Giữa tiếng rì rầm ấy, Lisle nghe em nhà Rankin tranh cãi liên hồi xem liệu thứ đó có phải là rác rưởi hay cho tới khi người nào đó chặn họng chúng lại.

      Chàng tiếp, “Trong đây đức vua đồng ý ban cho cụ tổ của tôi, ngài William Dalmay, quyền xây dựng lâu đài Gorewood. ‘ lâu đài hoặc pháo đài,’ thư đề, ‘bao bọc xung quanh là tường thành và hào, có cổng bảo vệ làm bằng đồng hoặc sắt, và còn có nhiều tháp trang trí.’”

      “Chúng tôi có thể nghe toàn bộ lá thư , thưa ngài?” Tam MacEvoy lên tiếng.

      Lisle đọc lượt đầu toàn bộ lá thư bằng tiếng Latin, bởi vì như thế tạo được cảm giác vô cùng xáo động. Rồi chàng dịch lá thư. Thứ tiếng của bốn trăm năm trước nghe ấn tượng.

      Khi Lisle đọc xong, MacEvoy , “Tôi nghĩ lá thư này có nghĩa là lâu đài Gorewood thực là của ngài, thưa Bá tước.”

      “Dù thích hay ,” người với vào.

      Cả đám đông cùng cười to.

      “Và cả chúng tôi nữa, thưa ngài,” Tam . “Chúng tôi đồng hành cùng nơi ấy, và cả mọi mặt cuộc sống của chúng tôi cũng vậy.”

      Đám đông ồ lên tán thưởng và lại cười to hơn.

      Lisle nhìn ra xung quanh. Họ cười, và họ rất lòng. Chàng nhớ lại điều mình nghe thấy đêm qua.

      Chàng cảm nhận được bàn tay Olivia đặt cánh tay mình. Chàng cúi xuống.

      “Mặt có cái vẻ đó kìa?” nàng hạ giọng .

      “Vẻ gì cơ?”

      “Vẻ có lỗi.”

      “Những người này,” chàng . “Cha ta. Những gì ông làm.”

      “Phải, em biết.” Nàng siết chặt cánh tay chàng. “Chúng ta cần phải bàn về chuyện này. Nhưng để sau .”

      Nàng cẩn thận đặt lá thư vào lại cái tráp. Nàng toan đóng nắp tráp chợt ngừng lại rồi mở ra.

      “Gì vậy em?” chàng hỏi.

      “Có cái gì ở góc tráp,” nàng . “ đồng xu, em nghĩ thế. Hoặc…” Nàng mỉm cười. Những ngón tay mảnh dẻ của nàng chụp lấy vật đó và lấy nó ra.

      Đó là cái nhẫn, trông qua có vẻ là nhẫn của phụ nữ: cái nhẫn vàng đính rất nhiều đá đỏ mài tròn, hồng ngọc và ngọc hồng lựu. Màu của những viên đá ấy tiệp với màu tóc nàng.

      Nàng giơ nó lên để những người đứng trước thấy được. Họ truyền lời cho những người đứng sau.

      Những tiếng ôôô… aaa và lời chúc tụng vang lên khắp nơi.

      Trong góc, em nhà Rankin gầm gừ yên.

      Nàng nhìn lên chàng. “ thấy ? Đây là khoảnh khắc vui vẻ, hạnh phúc, cho tất cả mọi người, trừ hai tên côn đồ kia. Thưởng thức nào.”



      Mấy tiếng sau



      Lisle đứng trong hộc cửa sổ nhìn ra trời đêm. Vài ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đầy mây.

      Sau khi mọi người ngừng tán tụng về kho báu, còn họ cất đặt cái hòm vào lại trong xe ngựa rồi trở về lâu đài cùng đám đông - suốt chặng đường đó chàng nghe thêm nhiều chuyện tương tự những chuyện chàng nghe thấy ở quán rượu Crooked Crook - đêm khuya lắm rồi. Ngay cả hai quý bà cũng lên giường.

      Chàng cho tống Roy và Jock vào ngục tối, để xử tội sau.

      Còn việc nữa cần giải quyết.

      Chàng phải đương đầu với rất nhiều khó khăn ở Ai Cập - bất mãn của dân làng và công nhân, trộm cướp và lừa đảo và tấn công, vân vân. Sập hố khai quật. Thuyền chìm. Kẻ xấu xâm phạm. Bệnh tật tràn lan. Đó là cuộc sống của chàng. Nó thú vị, thậm chí nhiều khi rất vui.

      Giờ đây…

      tiếng gõ cửa khe khẽ khiến chàng giật mình.

      Chàng rời khỏi hộc cửa sổ ra mở cửa.

      Olivia đứng trước mặt chàng. Nàng mặc bộ váy ngủ trắng toát với vô số thứ trang điểm rườm rà - nơ, dải rút, đăng ten. Tóc nàng buông xõa, rủ xuống bờ vai với vẻ lộn xộn vô cùng quyến rũ.

      Chàng kéo nàng vào rồi đóng cửa lại.

      Rồi chàng đổi ý, mở cửa và cố đẩy nàng ra.

      quyết định ,” nàng .

      “Em tới phòng ngủ của người đàn ông giữa đêm hôm khuya khoắt, mặc mỗi váy ngủ, và em đề nghị ta quyết định ư?”

      Chuyện đó xảy ra bao lâu rồi nhỉ?

      Nhiều ngày rồi lại nhiều ngày và hàng thiên niên kỷ.

      “Chúng ta cần chuyện,” nàng .

      Chàng kéo nàng vào lại trong phòng rồi khép cửa lại. “Để giải thích cho em điều này,” chàng . “ ăn mặc phong phanh vào phòng đàn ông là tự chuốc lấy rắc rối đấy.”

      “Đúng thế,” nàng .

      “Điều đó mãi mãi thay đổi,” chàng .

      Chàng trút bỏ chiếc áo ngủ.

      “Ối,” Olivia kêu lên.

      Ánh lửa tạo thành những giọt hồng ngọc long lanh mái tóc rối của nàng. Da nàng sáng bừng như trăng tròn. Mùi hương thoang thoảng của nàng lửng lơ giữa gian.

      Chàng xốc nàng lên rồi bế tới chiếc giường cao. Ghì nàng xuống, chàng đưa tay hất tung đống chăn ga. Rồi đặt nàng xuống bên giường.

      “Được thôi,” nàng . “Chúng ta chuyện sau.”

      “Ồ, phải. Chúng ta có rất nhiều chuyện để đấy,” chàng . Họ có cả cuộc đời để .

      Nàng đưa tay lên vuốt ve ngực chàng. “ tuyệt quá,” nàng .

      “Em cũng vậy,” chàng đáp.

      Chàng quỳ giữa hai chân nàng.

      “Em biết phải thế nào với về nỗi sung sướng này,” nàng .

      “Em có thể viết thư cho ,” chàng . “Sau này.”

      Chàng nắm lấy áo choàng và váy ngủ của nàng giật ra hai bên. Chàng nhìn vào đôi chân nàng.

      thích chân em à,” nàng .

      “Thích đến mê dại,” chàng đáp. Chàng cúi xuống hôn vào cẳng chân nàng, như để bày tỏ lòng kính trọng.

      “Ôi,” nàng rên rỉ. “ là kẻ ranh mãnh. Đồ độc ác tim…”

      “Tồi tệ,” chàng lẩm bẩm. “Đừng quên tồi tệ.”

      Chàng trượt tay vào đùi nàng, mơn trớn, vuốt ve. Nàng ngả đầu ra sau.

      Chàng kéo váy ngủ của nàng lên cao hơn. Chàng lần ngón tay lên , rồi nhàng phủ lên nơi mềm mại giữa hai chân nàng.

      “Ôi, tay , tay .” Nàng ấp tay mình lên tay chàng, khuyến khích. “Ôi Chúa ơi. Em phải làm gì đây?”

      Nàng đưa đầu gối lên. Nàng bứt dây áo choàng rồi cởi phăng ra. Nàng lôi váy ngủ qua đầu rồi ném qua bên.

      Những sợi tóc màu đồng rủ xuống vai nàng.

      dễ tưởng tượng ra cảnh nàng khỏa thân nhảy dưới trăng đêm sa mạc.

      “Đủ rồi,” nàng . “Thứ vô nghĩa này đủ rồi. Em bao giờ ngoan ngoãn. thể bắt em ngoan.”

      “Đó là việc cuối cùng mà …”

      “Lại ,” nàng .



      Chàng lên giường, quỳ trước mặt nàng. Nàng chộp lấy hai tay chàng và đặt lên ngực nàng.

      Chàng cúi xuống hôn nàng, nụ hôn dài ngọt ngào. Chàng xoa nắn ngực nàng còn nàng vòng tay quanh cổ chàng và ngửa đầu ra sau, tạo khoảng trống cho chàng vuốt ve nàng như chàng muốn và như nàng muốn.

      Nàng cũng âu yếm chàng, hai bàn tay mơn trớn khắp cánh tay, lưng, rồi xuống thấp hơn nữa. Chàng rên rỉ nghẹn lời.

      Nàng ngước mắt nhìn chàng.

      “Em chơi xong chưa?” chàng hỏi giọng nghèn nghẹn.

      “Chưa được nửa đâu.” Nàng khẽ đẩy chàng. Chàng hiểu ý nên nhấc người ra. Nàng trèo lên người chàng.

      “Em biết có thể làm thế này,” nàng . “Em xem tranh.”

      Chàng bật cười.

      Họ hòa nhịp cùng nhau, nhịp điệu hối hả và dữ dội, như thể đây lại là lần đầu tiên, như thể họ đợi cả ngàn năm, gom góp tất cả cho đêm này, và đây là cơ hội duy nhất, cuối cùng của họ.

      Chàng quan sát nàng, cúi xuống người chàng, đôi mắt xanh thẫm như màn đêm, mái tóc hoang dại của nàng lắc lư trước mặt.

      em nhiều lắm,” chàng .

      Chàng kéo nàng xuống, để hôn nàng, để ôm nàng chặt khi họ hòa nhịp với nhau, nhanh hơn và mạnh hơn cho tới khi chẳng còn nơi nào để . Cơn sung sướng ào ạt ập đến cuốn phăng họ. Và rồi đột nhiên thế giới trở nên yên tĩnh.

      lúc rất rất lâu trôi qua.

      Rồi nàng trượt xuống khỏi người chàng, lăn qua bên giường. Chàng nhìn lên bức màn, lắng nghe hơi thở chầm chậm của nàng.

      Nàng đặt tay lên ngực chàng, nơi vẫn còn nhấp nhô liên hồi. Vẫn chưa hồi tỉnh, nhưng chàng biết điều, rất .

      Chàng đặt tay lên bàn tay nàng. “ em nhiều lắm,” chàng .


    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 20



      Olivia nuốt những lời ấy vào trong rồi để chúng trôi xuống, xuống tận trái tim nàng, rồi nàng để chúng ở đó, với bao nhiêu bí mật của mình.

      Những bức tường dày của lâu đài ngăn thế giới bên ngoài và làm bớt thanh vang vọng từ bên trong. Tất cả những gì nàng nghe thấy là tiếng lửa tí tách, tiếng chàng , trầm và khàn, tiếng tim nàng đập thình thịch.

      Nàng chống người khuỷu tay để nhìn chàng, vẫn để nguyên bàn tay kia ngực chàng. Ở đấy nó ấm áp, bên tiếng tim chàng đập mạnh và bên dưới bàn tay dữ dội khéo léo của chàng.

      “Em thấy nghi ngờ những điều như thế lắm,” nàng .

      “Em nên lại ,” chàng . “ hiểu vì sao em thể . Chúng ta sinh ra là để cho nhau. Điều đó hiển nhiên như mặt trời mọc đằng Đông.”

      Nàng lại hít sâu và thở dài.

      “Ở đây nhé,” nàng .

      Nàng trượt ra khỏi giường, cầm cái váy ngủ trùm qua đầu.

      Chàng ngồi bật dậy. Ánh lửa khiến da chàng vàng au và mơn trớn những cơ bắp cuồn cuộn của chàng. Đôi mắt màu bạc của chàng mở to, kinh ngạc. “Olivia!”

      “Em muốn cho xem cái này,” nàng . “Em quay lại ngay thôi.”



      Chàng đứng dậy, mặc áo ngủ và lại lại Olivia trở lại với cái hộp tay.

      “Xin lỗi,” nàng . “Bailey, như thường lệ, thức giấc dù ấy ngủ ngon. ấy lúc nào cũng cảnh giác, giống như thần Argus với ngàn con mắt vậy. ấy phải nhồi em vào chiếc váy ngủ và càu nhàu em vì ăn mặc phong phanh dễ bị cảm lạnh. Lên giường .” Nàng đặt cái hộp xuống giường rồi trèo lên. “Lại đây nào,” nàng nhắc lại, vỗ vỗ xuống tấm ga trải. “Em muốn cho xem kho báu của em.” Nàng ngồi khoanh chân lại.

      tưởng em cho xem rồi,” chàng . Chàng trèo lên bên cạnh nàng.

      Chàng hôn lên thái dương nàng. “Em nên nhảy ra khỏi giường hai phút sau khi người đàn ông với em là ta em,” chàng . “Em hiểu gì sao?”

      “Em muốn thấy,” nàng .

      Nàng mở hộp và bắt đầu lôi mọi thứ ra: những bọc thư chàng viết cho nàng, hình người bằng gỗ nho - món quà đầu tiên chàng tặng nàng, cái vòng tay đính đá xanh, mảnh thạch cao tuyết hoa… vân vân và vân vân. Mười năm gom góp những báu vật nho chàng gửi cho nàng. chiếc khăn tay với tên viết tắt của chàng mà nàng vừa trộm được mấy tuần trước.

      Nàng ngước nhìn chàng, mắt cay sè và cổ họng nàng đau nhói. “Em nhiều lắm,” nàng . “ thấy ?”

      Chàng gật đầu chầm chậm. “ thấy,” chàng . “Ừ, thấy.”



      Nàng có thể ra những lời đó, nhưng lúc nào nàng chẳng được mọi thứ và khiến ai cũng phải tin.

      Nàng biết điều đó. Nàng hiểu chàng cũng biết điều đó.

      Cái hộp lưu giữ những bí mật của nàng, những thứ thực có ý nghĩa với nàng.

      Nàng để chàng nhìn sâu vào trái tim nàng, vào những điều nàng , vào những điều chân .

      Chàng nuốt mạnh. Sau khoảnh khắc im lặng đầy xáo động, chàng , “Em phải cưới .”

      Nàng nhìn hồi lâu vào bộ sưu tập bí mật của mình. “Em nghĩ em phải làm thế thôi,” nàng . “Em muốn dũng cảm và mạnh mẽ nhưng mọi chuyện đâu như em muốn.”

      Chàng nhìn nàng. Nàng đặt những món nữ trang rẻ tiền vào, rồi đến những lá thư.

      sao?” chàng hỏi.

      “Vâng,” nàng đáp. “Em nghĩ em thể kéo dài chuyện này, nhưng mỗi ngày lớn trong em. Giống như đám mốc ấy.”

      “Nghe buồn cười nhỉ.”

      Nhưng nhõm là có thực. Chàng nhận ra sức nặng của cảm giác nản lòng đè lên chàng cho tới tận bây giờ, khi nó cất gánh .

      “Chúng ta hòa nhau nhé,” nàng . “Chúng ta nhau. Chúng ta là bạn bè. Và chuyện làm tình cũng khá tốt.”

      “Khá tốt?”

      “Tốt hơn nhiều so với trải nghiệm đầu tiên của Quý bà Cooper,” nàng . Nàng nhắc lại mô tả của hai quý bà về những cuộc hôn nhân đầu tiên của họ.

      Chàng bật cười. “Ta làm tốt hơn ông chồng đầu tiên của Quý bà Cooper - và ta có cái nhẫn và mọi thứ,” chàng .

      “Cái nhẫn ở trong hòm,” nàng . “Ồ, đúng rồi.”

      Chàng kéo nàng vào vòng tay và hôn nàng. “Nếu chúng ta đánh thức hai nhân chứng dậy, chúng ta có thể tự tuyên bố hôn ước của mình, chúng ta làm thế, và rồi em được ngủ lại đây đêm nay,” chàng . “Ở Scotland chuyện hôn nhân đơn giản hơn.”

      Nàng ngả người ra sau và vuốt má chàng. “Nghe hấp dẫn lắm, nhưng em nghĩ mẹ em muốn thấy đám cưới của em.”

      “Mẹ em, phải rồi.” Chàng lắc đầu. “Ta quên bẵng mất. Cha mẹ. Chết tiệt. Cha mẹ, quỷ tha ma bắt họ .”

      “Em có ý kiến,” nàng . “Chúng ta hãy mang theo mấy tấm chăn, chuồn xuống cầu thang, chôm ít thức ăn trong chạn rồi làm tiệc picnic ngay trước lò sưởi lớn, và nghĩ kế đối phó với cha mẹ chàng.”

      Nửa giờ sau



      Họ ngồi khoanh chân trước đống lửa Lisle vừa nhóm. Họ có nửa ổ bánh mì, miếng pho mát tuyệt hảo và bình rượu mà họ có thể cầm cả bình mà tu.

      “Cha mẹ ta,” chàng . “Những con người quái lạ. Ta ở đây, trong giây phút hạnh phúc nhất trong đời, trong những giây phút như thế, còn họ chỉ mải nghĩ tới những chuyện kiểu như…”

      “Ma mãnh,” nàng tiếp lời.

      Chàng đặt miếng pho mát lên lát bánh mì rồi đưa cho nàng. “Cha ta,” chàng vẻ dữ dằn. “Những gì ông làm với mọi người ở đây. Ông thay đổi ý kiến hàng trăm lần. Ông đặt ra những luật lệ quái gở. Ông tăng giá thuê đất khi tự cho rằng mình kiếm chác từ họ như vậy là chưa đủ. Cứ hễ để mắt đến Gorewood là ông lại gây ra bao nhiêu chuyện tệ hại. em nhà Rankin và những kẻ giống như chúng hoành hành, trộm cướp và gây rối, nhưng chẳng ai chứng minh được điều gì cả, và họ có quyền lực để giữ gìn an ninh trật tự. Ngài Glaxton can thiệp. Ông ấy cố thử mấy lần nhưng cha ta dọa kiện cáo - và đơn giản là chẳng đáng làm mọi chuyện tệ hơn. Người trong làng quá chán nản và quá mải nỗ lực sống sót nên thể chống trả lại. Và tất cả những gì ta có thể nghĩ là, ta có thể khôi phục tòa lâu đài và tạo ra công ăn việc làm, nhưng ta thể ngăn cha ta lại, và ngay khi ta mọi chuyện lại tệ hại như cũ. Nhưng ta thể ở đây được.”

      Nó lại xuất , vẻ có lỗi ấy gương mặt chàng.

      thể,” nàng . “ dành mười năm cuộc đời ở Ai Cập. Từ khi còn là cậu nhóc, biết mình muốn gì và theo đuổi nó cách cần mẫn. Đó là nghiệp của . cầu từ bỏ nó chẳng khác nào bắt nhà thơ ngừng viết hay họa sĩ thôi vẽ, hoặc cha dượng em từ bỏ chính trị. thể từ bỏ được.”

      “Thế nhưng ta lại cảm thấy ta phải làm thế,” chàng .

      “Ồ, tất nhiên cảm thấy như vậy rồi,” nàng . Nàng đưa tay vuốt má chàng. “Tất nhiên, là người tốt.”

      Nàng lướt tay xuống vỗ lên ngực chàng. “ may mắn cho , dâu tương lai của vốn là người vô nguyên tắc.” Nàng hạ tay xuống, nhấc bình rượu lên uống.

      em nhiều lắm,” chàng .

      “Em dại khờ,” nàng . “Dù phải giết người để khiến hạnh phúc em cũng làm. Nhưng chắc cần phải làm vậy đâu.” Nàng nhìn ngọn lửa hồi lâu, cân nhắc hết ý nghĩ này tới ý nghĩ khác. Rồi ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu nàng, cực kỳ đơn giản. “Ôi, Lisle, em có Ý Tưởng.”

      Đại sảnh, Lâu đài Gorewood

      Mười ngày sau



      “Chuyện này chịu nổi!” cha chàng hét lên. “Chú nuông chiều nó quá mức, Rathbourne, và chú biết chuyện này cực kỳ quái gở. Con trai ta đây, sẵn lòng, ồ , háo hức được kết hôn…”

      “Nó rất đau khổ,” mẹ chàng khóc tức tưởi. “Cứ nhìn thằng bé tội nghiệp mà xem.”

      Vẻ mặt Lisle chẳng khác gì vẻ mặt chàng mỗi lúc cha mẹ chàng diễn kịch. Nhưng họ luôn thích áp đặt ý nghĩ của riêng họ lên bất cứ điều gì chàng và làm. Vậy cớ gì phải ngăn họ?

      Chàng viết cho cha mẹ lá thư do Olivia đọc, bỏ qua những chữ viết hoa và gạch chân của nàng, và cũng giảm bớt phần kịch tính nữa. Nàng cũng viết thư cho cha mẹ mình. Cha mẹ chàng vừa đến, ngay sau ông bà Rathbourne. Dù lý do khác nhau nhưng cả bốn người bọn họ đều háo hức được nhìn thấy hôn lễ diễn ra.

      Rồi Olivia bảo họ nàng thay đổi ý định.

      Hai Nữ ở lâu đài Glaxton. ai có thể hy vọng họ từ bỏ cuộc chơi này. Họ rất muốn tham dự, nhưng họ thể đoán trước khi nào mình say xỉn.

      Ngay cả Lisle, hoàn toàn tỉnh táo, cũng phải hy vọng là mình sai điều gì. Diễn trò phải là sở trường của chàng.

      “Mọi chuyện ổn cả thôi, mẹ ạ,” chàng . “Con rất thất vọng, đúng thế, nhưng con phải chịu đựng chuyện này.”

      “Ta thể bắt Olivia cưới,” ngài Rathbourne .

      “Nhưng con bé bảo nó Lisle,” mẹ chàng gào lên. “Thằng bé cũng nó. Chúng bảo chúng làm đám cưới. Lisle viết trong thư như thế. Tôi với tất cả mọi người!”

      “Olivia đổi ý rồi,” Quý bà Rathbourne . “Olivia vẫn hay sớm nắng chiều mưa vậy mà.”

      “Nhưng tại sao?” mẹ chàng kêu lên. “Tại sao hả Olivia?”

      “Nếu bác cần phải biết - và thực lòng, cháu muốn - cháu bao giờ có ý làm tổn thương bác,” Olivia . “Nhưng là, cháu nhận ra ấy xu dính túi. Như thế đơn giản là đạt tiêu chuẩn.”

      Ông bà Rathbourne đưa mắt nhìn nhau.

      Cha mẹ chàng để ý. Họ chẳng để ý tới cái gì ngoài bản thân. Giây phút ấy, tất cả những gì họ biết là trong những tiểu thư giàu có nhất nước chối bỏ con trai họ.

      “Nhưng nó được thừa kế!” cha chàng . “Nó là con trai cả của ta và là người thừa kế. Nó có mọi thứ.”

      “Nhưng điều đó còn lâu mới xảy ra, theo ý Chúa,” Olivia . “Tất nhiên cháu rất mong hai bác sống lâu, mạnh khỏe và hạnh phúc.”

      “Cháu cháu quan tâm tới nó, Olivia,” mẹ chàng trách móc. “Trước khi cháu tới đây, cháu để chúng ta hiểu rằng cháu mở lòng trước lời thỉnh cầu của Lisle cơ mà.”

      Càng nhìn cha mẹ chàng tức điên lên với chàng, Olivia càng thấy khó giữ vẻ mặt nghiêm trang. Lisle thấy nàng phải mím môi để bật cười.

      “Đó là trước khi cháu nhận ra tình trạng vô sản của ấy,” nàng . “Nếu cưới ấy cháu thành trò cười còn ấy bị dư luận đeo bám. Mọi người cháu quá tuyệt vọng muốn lấy chồng đến nỗi phải lấy kẻ đào mỏ.”

      “Kẻ đào mỏ!” mẹ chàng rú lên.

      “Cháu vậy đâu,” Olivia . “Cháu biết Lisle quan tâm tới những thứ như thế. Cháu biết ấy chỉ quan tâm đến cháu.” Ánh mắt xanh biếc của nàng thoáng nhìn sang phía chàng. “Nhưng hai bác biết người đời có thể khó chịu thế nào rồi đấy. Cháu chịu được, vì cháu mà cũng vì Lisle nữa, khi cái tên đẹp đẽ của ấy bị những kẻ xấu mang ra đàm tiếu. Cháu thấy buồn khổ lắm… cháu nghĩ bọn cháu rất hợp nhau… nhưng cháu sợ mình bao giờ chịu đựng được chuyện này.”

      Nàng quay sang Lisle, đôi mắt xanh của nàng ngân ngấn lệ. Chàng biết nàng có thể điều khiển những giọt nước mắt ấy rơi xuống hoặc . “Lisle, em sợ là tình ta Vỡ Tan rồi.”

      quá bất hạnh,” chàng . “Ta có chiếc nhẫn và mọi thứ khác.”

      “Chuyện này ngu xuẩn!” cha chàng kêu lên. “Tất nhiên là Lisle nghèo kiết xác rồi.”

      ấy chẳng có tài sản riêng gì cả,” Olivia . “Chẳng có gì thuộc về ấy, ngoài chính con người mình. ấy có nguồn thu nhập đáng tin cậy. ấy chỉ có khoản trợ cấp…”

      khoản cực kỳ hào phóng,” cha chàng , “và ta tăng thêm nữa, vì nó có công hoàn thành tốt mọi việc ở đây.”

      khoản trợ cấp bác có thể cung cấp hoặc tịch thu tùy theo tâm trạng của bác,” nàng . “Nó phải của ấy.”

      Cuối cùng hẳn cha chàng cũng hiểu ra vấn đề, vì ông thôi lại lại trong phòng và nét mặt có vẻ trầm ngâm. “Tất cả trở ngại chỉ có vậy thôi hả?” ông . “Tiền ấy?”

      “Tiền,” Olivia . “Nhưng , chỉ có tiền. khoản tiền phải là… tài sản vững chắc. Cái chúng cháu muốn là đất đai cơ. ai có thể gọi ấy là kẻ đào mỏ nếu ấy có đất đai.” Nàng nhìn ra xung quanh, vào những bức tường của căn phòng rộng thênh thang, giờ treo đầy tranh ảnh. “Vùng đất này chẳng hạn. Đúng thế,” nàng vẻ suy tư. “Cháu nghĩ về chỗ này đấy, như thế rất ổn. Trao lại toàn bộ Gorewood cho ấy cháu kết hôn với ấy ngay khi hai bác thấy thuận tiện.”

      Đêm hôm ấy



      đám cưới lộng lẫy và bữa tiệc cưới hoành tráng trong vòng tháng tới. Tuy nhiên, từ giờ đến lúc đó, ông bà Atherton quyết để Olivia hối hôn. Họ bảo người hầu tới Edinburgh mời về luật sư, ông này soạn mọi giấy tờ, bàn giao Gorewood cùng toàn bộ những thứ thuộc về vùng đất này và mọi thu nhập, vân vân và vân vân, cho Bá tước Lisle.

      Mọi việc xong xuôi vừa lúc mặt trời buông xuống.

      Ngay sau đó, Olivia và Lisle tuyên bố hôn ước trước cha mẹ họ, Quý bà Cooper và Quý bà Withcote, ngài Glaxton cùng vài người thân của ông, và tất cả người hầu trong nhà.

      Aillier chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, có cả món bánh ngọt tuyệt ngon nướng trong cái lò xấu xí của ông ta.

      Tất cả mọi người tụ tập trong đại sảnh, tổ chức tiệc mừng.

      Khi Lisle và Olivia bước ra khỏi phòng, mọi người đều mỉm cười.

      Trong ánh mắt của phụ mẫu hai bên đám cưới nên diễn ra càng sớm càng tốt.

      Chàng đưa Olivia lên gác thượng.

      Chàng cẩn thận cài then cửa lại.

      Chàng mang theo chăn mền và áo lông thú, bởi vì lúc này là tháng Mười , tháng Mười ở Scotland, khí lạnh như băng. Tuy nhiên đêm nay, những vị thần thời tiết tính khí thất thường mỉm cười với họ và xua tan mọi đám mây.

      Olivia dựa vào cánh tay chàng và nhìn lên bầu trời đêm. “Trời nhiều sao quá,” nàng . “Em chưa bao giờ thấy nhiều sao đến thế.”

      “Nơi này đẹp theo cách riêng của nó,” chàng . “Nó xứng đáng được đối xử tốt hơn những gì cha ta làm.” Chàng kéo nàng lại gần hơn và hôn nàng. “Nó lộng lẫy. Em cũng lộng lẫy.”

      “Vô lương tâm và vô nguyên tắc, dối và lừa gạt,” nàng . “Đúng thế đấy, vừa rồi em thể hết mình.”

      “Đó là ý tưởng tuyệt vời.”

      “Đó là kế hoạch hiển nhiên. Ai có thể tốt hơn trong việc làm chủ thái ấp Gorewood?”

      “Và ai giỏi hơn em để làm việc mà chẳng ai khác làm được: Khiến cha nhường lại thứ mà ông muốn nhường.”

      đợi ,” nàng . “Đến thời điểm nào đó, chúng ta cũng đánh cắp các em trai của nữa.”

      “Khi chúng lớn hơn chút, ta đưa chúng vào trường học,” chàng . “Trường học bao giờ hợp với tính cách của , nhưng bọn chúng giống . nghĩ chúng hạnh phúc khi ở đó.”

      hạnh phúc khi ở đây chứ?” nàng .

      “Tất nhiên rồi,” chàng . “Rất nhiều. Nhưng em biết đấy, bao giờ thực hòa hợp được.”

      “Em muốn phải hòa hợp. cần phải hòa hợp. Chúng ta có Herrick.”

      Chàng cười. “Và hành động đầu tiên để thể địa vị chủ nhân của Gorewood là thăng chức cho ông ấy làm người quản lý lâu đài. Ôi, Olivia, quyền lực dễ chịu. Chẳng khác gì được sống ở Ai Cập. tuyệt khi được tự do hành động, tự do làm những gì nghĩ là đúng. Nếu để những người ở đây sống dưới cai quản của cha bị cảm giác tội lỗi gặm nhấm tới mòn mỏi mất thôi. Giờ cần phải với ông về Jock và Roy. Nếu có biết chuyện ông cũng chẳng làm được gì. Ông chẳng thể làm gì với Mary Millar. Ông thể sa thải hay thuê mướn người. Đây là nơi duy nhất cha thể gây náo loạn.”

      Chàng bảo em nhà Rankin là chúng có thể dành năm năm tới giúp đỡ xây dựng lại và đại hóa đường sá cũng như nhà cửa trong làng, hoặc chúng có thể tìm cơ hội cho mình ở trong tù. Chúng chọn được làm việc.

      “Năm năm lao động thực có thể thay đổi em Rankin,” chàng . “Nếu … ừm, chúng ta phải lo lắng gì về chuyện đó. Và cũng thấy có lý do gì phải đuổi việc Mary.”

      ấy mắc vào tình huống bất khả kháng,” Olivia . “Nhưng cuối cùng, ấy hành động rất đúng đắn.”

      “Đó là điều lớn nhất chúng ta có thể đòi hỏi ở con người,” chàng . “Hành động đúng đắn.”

      Nàng quay đầu lại ngước nhìn chàng, chiếc áo lông tuột xuống vai nàng. Chàng kéo nó lên. Lát nữa chàng cởi bỏ váy áo nàng, chậm. Mà cũng có thể nhanh. Nhưng đêm gác thượng quá lạnh để có thể mơn trớn nhau.

      hành động rất đúng đắn,” nàng . “Trong việc giải quyết mọi tình huống, ở nơi mà bao giờ muốn ở.”

      học được nhiều điều.” Chàng kéo nàng lại gần. “Ta được thứ rất lớn. đáng bực mình. Nhưng ta phải cảm ơn cha ta, vì khơi nguồn chuyện này.”

      “Và cảm ơn em,” nàng . “Vì kết thúc nó cách cực kỳ đẹp đẽ.”

      “Chúng ta kết thúc rồi sao?” chàng .

      hẳn,” nàng . “Tuy nhiên, khi tổ chức tiệc cưới hoành tráng, chúng ta phải lên kế hoạch chi tiết cho mọi thứ. Khi ấy chúng ta có thể lên đường trăng mật.”

      “Ồ, quên mất chuyện đó đấy. nghĩ em muốn tới nơi nào đó lãng mạn. Paris. Venice.”

      đâu,” nàng . “ ngốc quá. Những chỗ ấy ai chẳng đến.” Nàng quay lại phía chàng. “Em muốn tượng Nhân sư và những Kim tự tháp, những hầm mộ và những xác ướp bốc mùi cơ.” Đôi môi nàng chạm lên tai chàng. “Đưa em tới Ai Cập nhé, bạn thân mến.”
      The End

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :