1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34: Ký tên

      Edit:Sabj



      Sau đó đoàn làm phim quay tiếp mấy tiếng nữa, cho đến khi trời sắp tối cũng chưa quay xong cảnh. Cũng biết vì sao, Lâm Hạc Quần vẫn cảm thấy hài lòng. Chỉ có cảnh mà phải quay quay lại mấy lần. Hôm nay trời tối sớm, họ lỡ mất thời gian tốt nhất để quay, bây giờ ánh sáng tốt, xem ra để quay tiếp là rất khó. Lâm Hạc Quần còn cách nào khác đành phải chọn kết thúc công việc. Quay phim liên tục mấy ngày mọi người cũng mệt mỏi, cũng nên thả mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai dậy sớm tiếp tục quay.


      chỉ vừa mới “Hôm nay dừng quay ở đây” các fan đứng lâu bên ngoài hào hứng vào. Lúc Cố An Kỳ đến mới chỉ có rải rác vài người, nghĩ mới qua mấy tiếng số người nhân lên gấp mấy lần. Chắc những người có mặt gọi điện thoại cho bạn bè mình đến.

      Bên ngoài người tuy ít, nhưng cũng coi như có trật tự , sau khi bị nhân viên ngăn cho dùng di động cùng máy ảnh họ cũng lấy ra quay phim chụp ảnh nữa, tránh cho việc lộ kịch bản. Họ bị ngăn ở bên ngoài, hét lớn tên thần tượng nhà mình, nếu nghe kĩ, có thể phát phần lớn đều là “Quân Quân”, “Y Dung”, kiểu này xem ra, Trịnh Văn Quân hôm nay bị phần đông các bông hoa vây quanh.

      Cố An Kỳ nheo mắt, cười nhìn Trịnh Văn Quân cách trêu chọc. Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ vui sướng khi người gặp họa, mặt lại là buồn bực vài phần, này…

      Bên ngoài tiếng người ồn ào, xem ra là gặp được người cho .

      Diệp Y Dung nghe thấy có người gọi tên của ta, dường như là vô cùng hưởng thụ, liếc Cố An Kỳ cái, cười khiêu khích. Hãy chờ xem, cho dù vào nghề lâu hơn tôi, nhưng lượng fan vẫn bằng tôi. Quay phim tốt ư? Hừ, để làm gì? Người ngoài kia, fan ngoài kia mới đại diện cho địa vị trong giới.

      Cố An Kỳ dường như cũng chú ý tới tầm mắt của Diệp Y Dung, cười thân thiện với ta, vẻ mặt điềm tĩnh như tâm trạng hề bị ảnh hưởng, đối với việc nhiều fan như Diệp Y Dung cũng biểu lộ chút bất mãn hay hâm mộ nào.

      chỉ im lặng đứng bên, cười như gió xuân ấm áp, trong bình tĩnh lại lộ ra vài phần thanh nhã, như hoa hồng trắng nở rộ, cao thượng mà lại tao nhã. So với , Diệp Y Dung ngồi bên cạnh, ngược lại khí thế lại giảm xuống.

      tuy nhìn Diệp Y Dung, nhưng Diệp Y Dung lại cảm thấy, đem mình để vào mắt. ta, chán ghét ánh mắt của Cố An Kỳ, vẻ mặt của , cả bình tĩnh của nữa.

      Tống Vũ Trạch gì đó vào tai ta, Diệp Y Dung hừ lạnh tiếng, quay đầu .

      Nghe tiếng fan bên ngoài càng ngày càng lớn, dường như còn có chút kiên nhẫn, Diệp Y Dung khẽ thầm câu. Tống Vũ Trạch chú ý tới vẻ mặt của ta, sắc mặt có chút khó coi, thầm vài câu bên tai ta.

      Diệp Y Dung sắc mặt cứng đờ, lập tức đổi lại vẻ mặt tươi cười.

      “Cho bọn họ vào , họ đợi cũng lâu rồi.” Trịnh Văn Quân liếc mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài rồi . Kỳ bên ngoài nhìn qua rất nhiều người, ước chừng cũng phải lên đến mấy chục. Mùa đông lạnh thế này mà phải đứng nhìn họ(đoàn làm phim) quay phim, thể chuyện cũng là làm khó bọn họ(fan). Quay cũng xong rồi, lát nữa cũng có việc gì, trò chuyện với fan lúc cũng sao.

      “Yeah!” Có tiếng vỗ tay từ bên ngoài truyền tới, rồi đám người lập tức vào.

      Cố An Kỳ lùi lại vài bước, dần dần tránh xa Trịnh Văn Quân, từ xa xa thờ ơ nhìn và Diệp Y Dung bị rất nhiều fan vây quanh. Trợ lý Minh Nhiễm của Trịnh Văn Quân và Tống Vũ Trạch cố gắng bảo vệ nghệ sĩ của mình ở đằng sau, muốn duy trì trật tự.

      Tuy hai người bị fan vây quanh đến mức còn đường , song Diệp Y Dung khiến cho người ta cảm thấy được bình tĩnh cho lắm.

      Nhìn Trịnh Văn Quân chắc phải mất rất lâu nữa mới xử lý xong, nghĩ nên nhờ xe của làm gì. tự thu dọn chút rồi chuẩn bị ngồi xe về nhà, nghĩ tới lại bị bé gầy yếu chặn đường: “À ừm… chị An Kỳ, chị có thể ký tên cho em ?”

      “Chị?” Cố An Kỳ hơi ngạc nhiên, bây giờ danh tiếng người hâm mộ, ngờ là vẫn có người muốn kí tên.

      “Vâng.” gật gật đầu, hai mà do khẩn trương mà đỏ lên, chờ mong hỏi,”Chị An Kỳ, em rất thích cách diễn của chị, chị có thể cho em xin chữ ký ?”

      Cố An Kỳ hoàn hồn, nhận lấy quyển sổ từ trong tay bé, ký ba chữ “Cố An Kỳ” to lên đó, đây cũng phải là lần đầu tiên ký tên, nhưng lại là lần đầu tiên kí với danh nghĩa “Cố An Kỳ”.

      Cảm giác này… rất đặc biệt…

      “Em xem MV của chị và Trịnh Văn Quân đóng rồi, Tiểu Thu trước đây hay

      Ôn Bội Quân bây giờ đều vẫn hay như vậy.” bé học sinh nhìn Cố An Kỳ kí tên,

      giọng có chút hưng phấn.

      Cố An Kỳ ký xong tên ngẩng đầu, mỉm cười nhìn , “Có thể cho chị biết tên của em ?”

      “Tên em là Dư Tri Thu. Dư trong còn lại, Tri trong quen biết, Thu trong mùa thu.” Cố An Kỳ gật gật đầu, ký “To Dư Tri Thu” .

      “Cám ơn chị An Kỳ, chị An Kỳ quay phim cố lên nha!” học sinh cười, nhận lấy bản kí tên từ trong tay Cố An Kỳ, thuận thế nắm tay Cố An Kỳ “Buổi ra mắt em nhất định xem , em cũng gọi cả bạn bè em xem nữa. Em luôn ủng hộ chị!”

      Cố An Kỳ lặng lẽ cười, lại chuyện với thêm lúc nữa. Cuối cùng bé đó bắt tay chào tạm biệt, rồi tới chỗ tụ tập với bạn bè.

      Cho đến bây giờ Cố An Kỳ vẫn biết MV bán rất chạy, nhưng biết MV đó còn mang cả người hâm mộ đến cho .

      đường về nhà, nhìn chằm chằm vào tay phải. ràng là trời đông giá rét, nhưng dường như tay vẫn còn vương lại chút ấm áp. nhìn cảnh vật ngừng lùi lại phía sau, môi từ từ cong lên.

      Sau khi sống lại, có fan hâm mộ đầu tiên.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 35: Ngủ ở trường quay cũng là nghệ thuật

      Edit: Sabj


      Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến thứ Hai. Còn có vài cảnh phải quay lại, Cố An Kỳ cũng khẩn trương tiến hành quay, mấy tập vừa rồi Ôn Bội Quân và mẹ có khá nhiều cảnh diễn nên đoàn làm phim cũng cho quá nhiều thời gian nghỉ ngơi.


      chung, diễn viên phải quay rất nhiều cảnh trong ngày, nếu tạo hình giống nhau diễn viên tuyệt đối được ngủ, bởi vì khi ngủ, tư thế ngủ có thể thay đổi, làm hỏng kiểu tóc và trang phục ban đầu, đến lúc quay mới chỉnh sửa lại mất rất nhiều thời gian.

      Chẳng qua Cố An Kỳ là trường hợp đặc biệt. Vào lúc phải diễn, tự động tìm nơi có mái che tránh gió, ngồi thẳng mà ngủ, vừa làm hỏng kiểu tóc, cũng làm rối loạn trang phục.

      Tư thế ngủ độc đáo này làm cho ít người thấy phải há hốc mồm, nếu thấy nhắm mắt, phần lớn đều nghĩ còn thức. Đoan đoan chính chính, đúng là thể nhìn ra là ngủ.

      Kỳ Cố An Kỳ phải mới đầu làm được như vậy, chẳng qua việc phải quay phim rất nhiều làm cũng quen ngủ kiểu này, khả năng quay phim ở đâu ngủ ở đó cứ như vậy mà thành. Dựa vào cách ngủ độc đáo này, thời gian ngủ của cũng ít, ngủ cũng luôn đủ giấc.

      Tiếp theo tập này là quay cảnh của Diệp Y Dung, Cố An Kỳ ngồi tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi lát.

      Vì thế Trịnh Văn Quân vừa tới thấy dáng vẻ ngủ của Cố An Kỳ. Thở dài, bảo Minh Nhiễm lấy cho Cố An Kỳ cái chăn mỏng, trời này ngủ mà đắp chăn rất dễ bị cảm lạnh.

      Trịnh Văn Quân cho tới bây giờ mới chỉ nghe tới dáng ngủ của Cố An Kỳ chứ chưa bao giờ nhìn thấy, lúc này đúng là cơ hội.

      Lúc ngủ và ngủ có khác biệt rất lớn, khi thức luôn như nữ vương kiêu ngạo đứng đỉnh núi, đôi mắt giảo hoạt híp lại, lạnh nhạt mà lại tự tin đối diện với mọi người mọi việc, tròng mắt luôn bình tĩnh gợn sóng tựa hồ biểu thị tất cả đều thoát khỏi dự đoán của . Nụ cười của ôn hòa mà lại mang thêm phần xa cách, cho dù Trịnh Văn Quân quen biết lâu như vậy nhưng có lúc cũng đoán được nghĩ gì.

      Nhưng khi ngủ lại lặng lẽ như người gỗ bất động, lông mi dài phủ xuống như chiếc quạt che khuất bóng, nhìn qua điềm tĩnh mà lại khiến người ta thương tiếc.

      Cố An Kỳ lập tức mở mắt, thấy Trịnh Văn Quân đánh giá mình, thản nhiên chào hỏi: “Hôm nay phải phải quay sao? Sao lại đến đây?” Trong tập đầu tiên, kỳ số cảnh có mặt Trịnh Văn Quân cũng tính là nhiều, chủ yếu chỉ xuất trong bữa tiệc với ở trường học mà thôi. Hai cảnh này quay xong, Cố An Kỳ ngờ vẫn đến trường quay.

      “Tỉnh rồi à ?”

      “Ừ…” Cố An Kỳ gật đầu, ngồi thẳng dậy. Kỳ lúc tới gần tỉnh rồi. mẫn cảm từ , phòng bị cũng rất cao. Chỉ cần có người đến gần , cho dù ngủ say thế nào cũng có thể cảm nhận được. Trịnh Văn Quân đến đây lâu như vậy tất nhiên là phát ra.

      Cố An Kỳ vừa ngủ dậy, đầu óc còn hơi hỗn loạn nên muốn chuyện, mà Trịnh Văn Quân cũng biết mở miệng như thế nào nên khí giữa hai người lúc đó hơi xấu hổ.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Di động Cố An Kỳ đúng lúc vang lên, phá vỡ khí xấu hổ vừa rồi. chào Trịnh Văn Quân tỏ ý xin lỗi, xoay người nghe điện thoại.

      “An Kỳ An Kỳ, là em.” Bên tai truyền đến giọng hưng phấn của Tạ Vũ Phỉ.

      “Thông qua thử giọng đúng , chúc mừng em.” Cố An Kỳ cười , nghe giọng là có thể biết Tạ Vũ Phỉ qua, giành được nhân vật kia.

      “Ơ? Sao chị biết em thông qua thử giọng ?” Tạ Vũ Phỉ kinh ngạc hỏi, “A! Đúng rồi, An Kỳ, em cho chị biết nha. Động tác vẫy tay trước mắt lần trước chúng ta tập ý, trong buổi thử giọng có kiểm tra luôn ! May mà chuẩn bị trước. An Kỳ, chị giỏi,đoán được cả đề kiểm tra.”

      “Ha ha…” Cố An Kỳ cười tiếp, cẩn thận nghe Tạ Vũ Phỉ lại quá trình thử giọng.

      “An Kỳ, thứ năm chị về lúc nhé, em mời chị ra ngoài ăn cơm để cảm ơn chị giúp em qua buổi thử giọng.” Tạ Vũ Phỉ tính chút, thứ Năm chiếu tập đầu tiên, Cố An Kỳ chắc có thời gian nghỉ ngơi.

      “Ừ được, cứ vậy . Thứ Năm gặp.” Cố An Kỳ chuyện với ấy thêm lúc nữa rồi mới cúp điện thoại.

      Khi xoay người ra khỏi ngõ đột nhiên có cậu bé chạy vọt vào, va vào Cố An Kỳ, sau đó đứng vững nên té ngã. Cố An Kỳ liếc nhìn cậu bé kia, xem ra nhiều nhất mới có năm sáu tuổi. Chẳng lẽ là diễn viên của đoàn làm phim? Sao nhớ hôm nay có cảnh diễn cần trẻ em nhỉ?

      xin lỗi, cháu sao chứ?” Cố An Kỳ cũng nghĩ nhiều,nâng cậu bé lên, cẩn thận giúp nó phủi bụi, “Cháu có bị đau ở đâu ?”

      Cậu bé lắc đầu, chỉ yên lặng nhìn Cố An Kỳ, chớp chớp đôi mắt màu hổ phách.

      “Cậu bé, bố mẹ cháu đâu? Có phải cháu bị lạc ?” Cố An Kỳ ngồi xổm xuống hỏi.

      Cậu bé vẫn im lặng như trước, chỉ lắc đầu lần nữa, ánh mắt hổ phách vẫn lẳng lặng nhìn Cố An Kỳ. Cố An Kỳ còn cách nào khác, chỉ đành mang thằng bé về đoàn làm phim, đợi lát nữa lại nhờ nhân viên hỏi hộ xem có ai lạc con hay .

      “Con , con con chạy đâu rồi?” Chị Trương chạy vọt đến bên cạnh Cố An Kỳ ôm chặt lấy thằng bé, sau đó mới thở phào nhõm hơi, “Có biết mẹ lo lắng lắm ? !”

      Cậu bé vỗ vỗ lưng chị Trương như an ủi, sau lại chỉ chỉ Cố An Kỳ.

      Chị Trương giương mắt nhìn Cố An Kỳ, hơi nhíu mày, ôm cậu bé vào trong ngực, thúc giục nó rời .
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36: Phải chuyển nhà

      Edit: Sabj



      Cố An Kỳ cũng quá để ý, sau này mới biết cậu bé kia là con chị Trương. Theo như mấy câu chuyện phiếm mà nhân viên hay chị Trương li hôn, mình nuôi con lớn lên quả cũng dễ gì. Con của chị ấy mới năm tuổi, còn học nhà trẻ, để tiện chăm sóc đôi khi chị Trương làm cũng mang con đến đoàn làm phim. Đứa bé kia cũng yên tĩnh đùa nghịch lung tung. Mọi người cũng hiểu được nỗi khó xử của chị Trương cộng thêm đứa bé cũng ngoan ngoãn nên cũng để mặc đứa bé ngồi chỗ xem diễn.


      Dáng người cậu bé có vẻ , hơn nữa thích ở trong góc, lại thích gặp người lạ nên Cố An Kỳ chưa bao giờ gặp được. Sau vài lần quay phim, Cố An Kỳ cũng thấy thấp thoáng bóng dáng đứa bé kia tránh sau cây cột nhìn mọi người quay phim, nhưng quay xong lại biết bé trốn từ lúc nào.

      Chuyện này đối với Cố An Kỳ mà chỉ là nốt nhạc đệm nên đặt trong lòng. Cộng thêm việc mấy ngày dậy sớm quay phim làm sức tàn lực kiệt còn hơi sức đâu mà quan tâm mấy chuyện khác.

      Nháy mắt đến thứ Tư , đây chính là buổi ra mắt phim mà mọi người mong chờ, đoàn làm phim hôm nay được nghỉ sớm, mọi người đều tự về nhà chuẩn bị xem buổi công chiếu, nhân tiện tăng raiting cho phim luôn.

      Nhà Cố An Kỳ có tivi, xem bằng máy tính được tính vào raiting, nên vừa về đến nhà rửa mặt rồi ngủ biết trời đất là gì.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ vươn tay ra khỏi chăn, sờ soạng tủ quần áo bên cạnh, tìm được di động.

      “Alo , tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ tiếp nhận cuộc điện thoại.

      “An Kỳ, có raiting của《bảo vệ bé lọ lem》 rồi , 15. 3%.” Từ đầu bên kia truyền đến giọng của Trịnh Văn Quân, dường như còn mang theo vui sướng kiềm chế được.

      “Ừ…” bình thản lên tiếng. Bị cuộc điện thoại này quấy nhiễu làm cũng buồn ngủ nữa, khoác áo khoác xuống giường. sàn gỗ vang lên tiếng bước chân “Loẹt quẹt loẹt quẹt”, nhưng quá quen với nó nên Cố An Kỳ thèm để ý, tiếp tục tìm vài lá trà.

      “Có ngạc nhiên sao? Thành tích trong buổi ra mắt này coi như nằm trong top mười trong năm nay. Có thể còn lọt top ba nữa đó.” Cố An Kỳ ngạc nhiên lại làm cho Trịnh Văn Quân sửng sốt.

      “Ừ…” chuyển sang chế độ loa ngoài, trả lời cho có lệ, tự pha cho mình ly trà đặc để nâng cao tinh thần.

      Trịnh Văn Quân nhận ra Cố An Kỳ thèm để ý, vì thế lập tức sang chuyện khác nhằm lôi kéo chú ý của : “ biết trong tập này raiting cao nhất là ở đoạn nào ?”

      có hứng đoán.” Cố An Kỳ hai tay cầm chén trà, thản nhiên nhấp từng ngụm , hai mắt híp lại, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

      “…” Trịnh Văn Quân đột nhiên biết gì nữa, lúc quay phim Cố An Kỳ cố gắng như vậy, vốn tưởng rằng làm thế vì để ý đến raiting, nhưng ngờ thèm để ý, giống như chỉ quan tâm đến quá trình quay, còn sau đó thành tích thế nào liên quan đến .

      “Còn chuyện gì ? Nếu còn chuyện gì tôi cúp máy đây ?” Phí điện

      thoại cũng rẻ, tiền lương còn chưa nhận được nên phải chi tiêu tiết kiệm.

      “Chờ , đoạn raiting cao nhất là sau khi Diệp Y Dung rời , và tôi tranh chấp.”

      “Hả?” Cố An Kỳ hơi hơi nhíu mày, điều này đúng là nằm ngoài dự đoán của , vẫn nghĩ là cảnh “Ôn Bội Quân giáo huấn Lưu Chân Chân” chứ.

      “Có thời gian lên trang web xem , đúng rồi phó đạo diễn bảo tôi với hôm nay được nghỉ ngày, cần đến đoàn làm phim. Được rồi nữa tôi cũng phải ngủ đây. Cả đêm ngồi đợi thu raiting được ngủ đâu.” Trịnh Văn Quân cả đêm ngủ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đảm nhiệm vai nhân vật chính. Nhân vật chính là người có ảnh hưởng lớn nhất đến raiting. Nếu tập này raiting cao, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu thấp… vậy gánh lưng tiếng xấu nam chính raiting thấp. Dù cho bộ phim mới có xảy ra vấn đề gì cũng thoát khỏi liên quan.

      “Ừ, ngủ trước .” Cố An Kỳ ngắt điện thoại.

      ngủ mười lăm tiếng, nếu lại ngủ nữa tốt, Cố An Kỳ dù sao cũng ngủ được nữa, quyết định ra khỏi giường nấu chút đồ nhét cho no bụng. Nước đường nóng chảy xuống dạ dày làm ấm hơn chút. Da dày của tốt nên Cố An Kỳ luôn cẩn thận, cho dù ở trường quay cũng luôn mang theo túi trà gừng cùng ít đồ ăn .

      “Cốc cốc cốc…” Cửa phòng bị gõ vài lần. Gì vậy? Mới sáng sớm ra ai đến? Cố An Kỳ hơi khó hiểu, chậm rãi mở cửa phòng.

      “Dì Trương, có chuyện gì vậy?” Cố An Kỳ nhìn vợ của chủ nhà cho thuê phòng trước mắt, trong lòng buồn bực, nếu đến tiền thuê nhà ứng trước rồi mà.

      “À, An Kỳ này, dì mới được thông báo là nơi này sắp bị phá bỏ, cháu xem…”

      Cố An Kỳ ngẩn người, đúng là nghĩ tới chuyện ngõ này bị phá bỏ : “Hả, phá bỏ? À vâng, dì Trương, cháu biết rồi, cháu nhanh chóng thu dọn chuyển ra ngoài.”

      Mỗi gia đình trong ngõ này đều đối xử rất tốt với Cố An Kỳ, bởi vì Cố An Kỳ tuổi còn , cộng thêm dáng vẻ ngoan ngoãn nên rất được mấy người lớn tuổi quý. Ở đây, mọi người đều xem như người nhà, vô cùng chăm sóc. Mới ở đây hai tháng nhưng Cố An Kỳ quen với nó, đột nhiên bảo phải chuyển đúng là có hơi đột ngột.

      “Việc này cũng gấp, cháu cứ từ từ tìm, dù sao mấy tháng nữa mới phá bỏ. Dì chỉ báo trước để cháu có thêm nhiều thời gian chuẩn bị thôi.”

      Dì Trương , nhân tiện lấy ra ít tiền, “Này, đây là tiền thuê nhà lần trước cháu đưa cho dì, chỗ này sắp phá , dì Trương cũng phải người biết phải trái, tiền này trả lại cho cháu.”

      “Sao có thể như thế chứ, cháu ở đây hai ba tháng rồi, tuy chỗ này phá nhưng tiền thuê cháu vẫn phải đóng mà.” Cố An Kỳ đem tiền trả lại cho dì Trương.

      “Dì Trương cũng biết cháu khó xử, từ trước đến nay cháu luôn là đứa bé hiểu biết. Công việc sớm về khuya cũng vất vả cho cháu. Tiền này cháu cứ giữ bên người mà dùng.” Dì Trương ra biết Cố An Kỳ là diễn viên, chỉ biết hay sớm về khuya, dường như cũng chẳng kiếm được bao nhiêu nên vô cùng đau lòng cho .

      Hai người tranh chấp lúc, cuối cùng Cố An Kỳ vẫn phải nhận lại tiền thuê nhà.

      “Vâng… Cám ơn dì Trương” Cố An Kỳ ngoan ngoãn gật đầu.

      “Thế này mới đúng!” Dì Trương cười cười, lại cầm tay Cố An Kỳ liên miên cằn nhằn hồi. Con bà đều ở nước ngoài, lâu lâu mới trở về lần. Bà chăm sóc Cố An Kỳ như con mình, lần này chuyển cũng biết đến khi nào mới có thể gặp lại, nếu được, bà hi vọng Cố An Kỳ có thể bên cạnh bà đến lúc chỗ này bị phá bỏ.

      trong chốc lát, dì Trương bị hàng xóm bên cạnh gọi .

      Cố An Kỳ nhìn căn phòng vất vả sắp xếp, thở dài sâu. Hoàn cảnh ở đây rất hợp với sở thích của , giao thông cũng thuận tiện, cho dù phải đến trường quay hay đài truyền hình đều có thể bắt xe rất nhanh. Cái chính là, ngõ này khá phức tạp, cho dù có paparazzi theo dõi cũng rất khó để theo sát , bởi vì những người trong ngõ sinh ra ở đây nên có ý thức cảnh giác rất cao, dạy dỗ những tên paparazzi trận rồi đuổi .

      Ai, kế hoạch cản được biến hóa, xem ra bây giờ lại xuất thêm vấn đề nữa cần quan tâm rồi.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 37: Ngôi sao cũng là người thường

      Edit: Sabj



      Cố An Kỳ suy nghĩ, vẫn cảm thấy nên sớm chuyển ra ngoài tốt hơn. Nơi này sắp phá bỏ có nghĩa có nhiều người ra người vào. Người xuất nhiều, paparazzi mà trà trộn vào khá là phiền toái.


      Tuy dì Trương cần chuyển vội nhưng với lại vô cùng gấp gáp. Việc này phải giải quyết nhanh chóng, càng sớm chuyển càng tốt. Ai… Tiền thuê nhà ở đây có thể là rất hợp lý, bây giờ muốn thuê phòng có diện tích tương đương như vậy cũng phải mất ít nhất mấy tháng tiền thuê nhà, cộng thêm chuyện để tránh paparazzi còn phải tìm nơi nào có biện pháp bảo vệ tương đối tốt, tiền thuê lại tăng thêm vài lần. tại mới chỉ là diễn viên hạng ba quèn mà thôi, lương của phim mới cũng chưa được phát, mấy ngày nay phải rất tiết kiệm rồi, giờ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.

      Ai, đời trước số tiền kiếm được đủ để ăn uống mấy đời, ngờ đời này phải thắt lưng buộc bụng mà sống. Cái chính của chuyển nhà phải là nằm ở nhà, mà nằm ở tiền.

      Cố An Kỳ day huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên, Cố An Kỳ nhìn hai chữ “Âu Dương hồ ly” lên, lập tức nhíu mày. Từ khi làm việc cùng Dương Văn Lâm hề liên lạc với Âu Dương Thừa nữa, có việc gì cũng do Dương Văn Lâm lại, ta gọi điện thoại tới làm gì?

      “Alo, xin chào, tôi là Cố An Kỳ.”

      “An Kỳ, tôi là Âu Dương Thừa.” Giọng hơi trầm của Âu Dương Thừa từ bên kia điện thoại truyền đến, “Hôm nay phải quay phim đúng ?”

      Giọng điệu chuyện của Âu Dương Thừa trước sau như , luôn mang theo chút lười biếng, tuy nhiên Cố An Kỳ lại biết Âu Dương Thừa trước khi làm chuyện gì cũng đều điều tra hết rồi, lần này chắc chắn cũng nắm được lịch trình của . rót cho mình thêm chút trà, ngồi tựa vào đệm.

      “Âu Dương tiên sinh tìm tôi có việc sao?” Cố An Kỳ cũng dong dài, hỏi thẳng.

      “Hôm nay có thời gian , đến công ty chuyến .”

      “Khi nào?” thản nhiên uống chút trà, cũng vòng vèo.

      “Càng sớm càng tốt.” Âu Dương Thừa nheo lại cặp mắt hồ ly, ngón tay như có như gõ lên mặt bàn. A, đến lúc đó tình huống chắc chắn rất thú vị. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hai người kia lại cảm thấy đứng ngồi yên.

      “Được, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thờ ơ trả lời, gác điện thoại.

      Việc chuyển nhà cứ để tính sau , bây giờ công việc quan trọng hơn.

      Âu Dương Thừa mỗi lần tìm đều có chuyện gì tốt, mà trực giác cho Cố An Kỳ biết lần này cũng thế, phải cẩn thận để ứng phó. Mà thôi, binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn. Ít nhất tại vẫn còn giá trị lợi dụng đối với Âu Dương Thừa, ta đến mức làm hại .

      Cố An Kỳ suy nghĩ, tìm qua vài đồ trang sức trang nhã, mang theo chiếc mũ len màu xám rồi ra khỏi nhà.

      Để tiết kiệm tiền nên định ngồi xe buýt.

      Bên cạnh có hai nữ sinh cũng đợi xe lén nhìn Cố An Kỳ, lén lút với nhau: “Ai, cậu ấy có phải người diễn Ôn Bội Quân hay ?”

      “Ầy, chắc phải đâu, minh tinh phải đều đeo kính râm để ngụy trang hay sao?”

      phải đâu, tớ thấy rất giống .”

      Cố An Kỳ nghe thấy hai người chuyện nhưng gì, chỉ im lặng ngồi ghế nghỉ ngơi.

      “À ừm, xin hỏi chị có phải Ôn Bội Quân ?”

      Cố An Kỳ liếc nhìn hai , lại nhìn bốn phía xung quanh. ngoài dự đoán của , mấy người chờ xe cũng lén xem xét tình huống bên này.

      “Ôn Bội Quân ư? Xin lỗi, chị nghĩ các em nhận nhầm người rồi.” Cố An Kỳ ôn hòa , thản nhiên mỉm cười lẽ phép.

      “A, xin lỗi xin lỗi.” bé áo đỏ đỏ mặt, lập tức kéo tay bên cạnh chạy sang bên, vừa vừa cằn nhằn , “Đấy, tớ phải rồi mà cậu tin cơ! Thấy chưa, bây giờ làm trò cười rồi đó. Minh tinh như người ta sao có thể ngồi chờ xe buýt được chứ! Tất nhiên là phải có tài xe riêng đưa đón rồi !”

      Hai vừa vừa sang góc khác, cách Cố An Kỳ khá xa.

      Cố An Kỳ nghe thấy lời của bé kia đúng là dở khóc dở cười. Minh tinh cũng là người thường, có tiền, tất nhiên cũng phải xe buýt. Kỳ minh tinh cũng phải sung sướng như mọi người nghĩ. Đối với ngôi sao hạng ba như , có nhà để ở là tốt lắm rồi.

      Lại nghĩ tới chuyện chuyển nhà, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

      Dọc theo đường ngồi cạnh ba người nhưng cũng ai lại hỏi có phải “Cố An Kỳ” hay , chẳng qua bị chú ý cũng tránh được.

      Xem ra tập phim này cũng được đón nhận ít, ít nhất đường cũng có người nhận ra là nhân vật trong đó.

      Cố An Kỳ nhìn tấm biển quảng cáo bay cao, rồi lại lặng lẽ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần dần lùi về phía sau. Tấm biển quảng cáo này ban đầu thuộc về “Lâm Huyên Di”, nhưng dần dần bị thay bằng những ngôi sao có tên tuổi khác. Lâm Huyên Di, dần bị người ta quên lãng…

      Cố An Kỳ cũng buồn, cũng khó chịu. Bởi vì tin tưởng lâu sau, ở vị trí đó treo quảng cáo của “Cố An Kỳ”.

      ngày nào đó trở về, trở về vị trí vốn thuộc về .

      chắc chắn tin như vậy.

      Đến trạm, Cố An Kỳ xuống xe rồi lại bộ đoạn đường, cuối cùng mới đến công ty. đứng ở cửa thang máy đợi lát, sau đó lên thẳng tầng 12 nơi làm việc của Âu Dương Thừa.

      Lúc Cố An Kỳ vào văn phòng của Âu Dương Thừa ta xem xét văn kiện.

      ngồi trước , chờ lát nữa người đến đông đủ rồi .”

      Đám người đến đông đủ? Còn có người khác đến? Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn Âu Dương Thừa cười càng ngày càng có thâm ý. cũng hỏi gì, chỉ xoay người ngoan ngoãn ngồi xuống ghế dựa yên lặng chờ người còn lại.

      Âu Dương Thừa nhìn phản ứng của Cố An Kỳ, hơi híp mắt. Cố An Kỳ bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của . Vẻ mặt của cực kì thản nhiên, có chút khẩn trương nào. chỉ im lặng ngồi chỗ, đối với đánh giá của hề lảng tránh mà còn mỉm cười nhìn lại.

      Cố An Kỳ, quả là người thú vị.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 38: Tiếng xấu Chu Á Kiệt

      Edit: Sabj



      Đợi khoảng 10 phút, ở cửa ra vào xuất người đàn ông mặc tây trang, sắc mặt ta hơi tái, mang theo chút bệnh trạng. Người này gầy như da bọc xương, dường như gió thổi qua cũng có thể ngã. Nhưng nếu vì vậy mà nghĩ ta là người yếu ớt dễ bắt nạt sai hoàn toàn. Người này tuy bề ngoài nhìn qua trông vô hại nhưng ánh mắt rất sáng, thi thoảng lại vô cùng sắc bén, tuyệt đối là nhân vật tàn nhẫn

      Cố An Kỳ vừa nhìn thấy người lập tức nhíu mày. biết ta, người này tên là Chu Á Kiệt, trong giới giải trí cũng coi như nổi tiếng. Tuy nhiên danh tiếng cũng phải được tốt đẹp cho lắm.

      ta là cao thủ trong việc đào tạo sao, Cố An Kỳ từng được lĩnh ngộ thủ đoạn của . Trong tháng ta có thể tạo cho ngôi sao dưới tay mình đủ loại scandal, hơn nữa còn cam đoan tất cả được lên trang nhất, chẳng qua scandal này tốt hay xấu ta hề quan tâm, mục tiêu của ta là giúp cho nghệ sĩ nổi tiếng trong thời gian ngắn nhất.

      Ngày trước còn nghe vị mỹ nữ nổi tiếng dưới tay ta đột nhiên vì mấy scandal ta tạo ra khiến bị áp lực tâm lí, mất ngủ hàng đêm, sau khi dùng thuốc ngủ quá liều suýt chút nữa mất mạng.

      Tin tức này cũng biết là hay giả, nhưng sau đó Tổng Chi Chi và Chu Á Kiệt như bị đuổi giết, bốc hơi khỏi làng giải trí thấy tăm hơi, cũng chưa từng xuất lại. Sao lần này lại bị Âu Dương Thừa gọi đến chứ? Muốn tái xuất giang hồ sao?

      Cố An Kỳ nhìn sâu vào Âu Dương Thừa, càng cảm thấy mình thể nhìn thấu con hồ ly kia.

      ” Ngồi xuống cả . Ngồi rồi sau.” Âu Dương Thừa mời hai người ngồi xuống.

      “An Kỳ, cũng biết Dương Văn Lâm gần đây phải theo Tô Dật Phàm ra nước ngoài để chụp ảnh trang bìa cho vài tạp chí, có thể lo cho được nữa, cho nên tôi mời Chu Á Kiệt Chu tiên sinh làm quản lí mới của . Chu tiên sinh là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới, nếu hợp tác tốt với ấy, nhất định được lợi rất nhiều.”

      “Á Kiệt, cũng thấy đấy, Cố An Kỳ gần đây diễn bộ phim được hưởng ứng khá tốt tên là《 Bảo vệ bé lọ lem》, ấy là diễn viên rất có tiềm năng. Tôi tin chỉ cần chịu ra tay giúp, ấy nhất định có thể đạt được vị trí rất cao.”

      Âu Dương Thừa hai tràng dài nhưng chẳng có nội dung gì, toàn là lời khen, kỳ cũng như chưa . Chu Á Kiệt nghe lời ta , nhìn vào mắt Cố An Kỳ, lạnh lùng : “Đây là nghệ sĩ đưa cho tôi sao?”

      Âu Dương Thừa híp ánh mắt hoa đào gật gật đầu, môi mỏng cong lên như có như .

      Chu Á Kiệt cẩn thận đánh giá Cố An Kỳ, phê phán lưu tình: “Khuôn mặt phổ biến, dáng người bình thường, diễn xuất cũng khá tốt, tuy nhiên biết có phải khả năng hay , khí chất miễn cưỡng cho qua, nhưng nổi bật lắm. Nếu có người chuyên nghiệp uốn nắn, xác suất gặp may trở thành đại minh tinh còn thấp hơn trúng xổ số. Âu Dương tiên sinh nếu muốn đào tạo ấy để sau này cạnh tranh với các sao công ty khác, sợ là phải đầu tư ít.”

      Lời của Chu Á Kiệt mang theo châm chọc, từ nào cũng vô cùng sắc bén, coi Cố An Kỳ đáng đồng. Phong cách chuyện khá ngạo mạn, cho rằng chuyện Cố An Kỳ trở thành đại minh tinh là điều thể. ta mở miệng, định thêm gì đó nhưng lại bị Cố An Kỳ cướp lời.

      “Âu Dương tiên sinh, ” Cố An Kỳ phủi bụi vô hình người, cười khẽ đứng lên, giọng điệu nhàng chậm chạp mà lại bình tĩnh, “Tôi nghĩ có số việc vẫn nên đợi Dương tiên sinh về rồi tốt hơn.”

      “À, vì sao?” Âu Dương Thừa nheo mắt, chờ đáp án của Cố An Kỳ.

      “Chu tiên sinh tin tôi, tôi cũng hoài nghi ta, như vậy quan hệ hợp tác duy trì được lâu.” Cố An Kỳ thẳng thắn giải thích, đúng là có hứng quanh co với Âu Dương Thừa. quay đầu nhìn Chu Á Kiệt thấy trong mắt đối phương có cùng suy nghĩ.

      “Văn Lâm thời gian dài nữa mới trở về, trước đó cứ để Á Kiệt làm quản lí của .” Âu Dương Thừa dường như nghe thấy Cố An Kỳ và Chu Á Kiệt bất mãn, cũng như để ý kiến của hai người trong lòng, “Tôi tin vào năng lực của cả hai người, nếu có thể hợp tác thành công, nhất định trở thành đội tuyệt vời.”

      Âu Dương Thừa nhìn hai người tức giận rời khỏi văn phòng của ta, hơi nghiêng đầu nheo mắt.

      phủ nhận, Dương Văn Lâm là quản lí xuất sắc, cũng rất mát tay, xử lý mọi việc đều biết chừng mực ở đâu, chẳng qua ta bốc đồng, tất cả đều đặt nghệ sĩ lên đầu. Bảo vệ, che chở quá nhiều đôi khi cũng làm hại hạt giống tốt.

      Âu Dương Thừa quên lời Cố An Kỳ , phải giẫm Hứa Toa Toa ở dưới chân. Bắt đầu từ lúc đó, Âu Dương Thừa biết là người có dã tâm. muốn thành công, lại còn thành công trong khoảng thời gian ngắn, Dương Văn Lâm chắc chắn thể giúp hoàn thành, bởi Dương Văn Lâm theo chiến lược ổn định thể giúp trong khoảng thời gian ngắn đột phá hình tượng bản thân, thu hút nhiều người hâm mộ.

      Chu Á Kiệt phải người đơn giản, ta cũng có dã tâm. Âu Dương Thừa hôm nay nước cờ này vô cùng nguy hiểm, là thành công hay thất bại còn rất khó , nhưng dự cảm: Mục tiêu của Cố An Kỳ phải có dã tâm của Chu Á Kiệt trợ giúp mới có thể thực được, những thế còn thành công vang dội.

      Hai người kia chắc chắn có nhiều màn hay, …vô cùng chờ mong.

      Âu Dương Thừa quyết định là làm, gì có thể thay đổi được. Tư liệu về Cố An Kỳ tư liệu rất nhanh được chuyển đến tay Chu Á Kiệt.

      Cố An Kỳ sớm ra khỏi văn phòng Âu Dương Thừa, nhưng trong lòng như tồn tại cái mụn, rất khó chịu. Chuyện này đối với Cố An Kỳ mà quá hoang đường, hiểu vì sao Âu Dương Thừa lại đổi quản lí cho , mà lại còn đổi thành tên Chu Á Kiệt tiên sinh danh tiếng xấu này nữa.

      “An Kỳ, sắc mặt chị tốt lắm, xảy ra chuyện gì sao?”

      chuẩn bị ăn cơm Tạ Vũ Phỉ cẩn thận hỏi.

      có việc gì lớn cả…” Cố An Kỳ vừa hút đồ uống vừa cố gắng đè nén ức chế trong lòng.

      “An Kỳ, chị biết , nam chính của《 hoa mai 》 lần này xác định là Tô Dật Phàm Tô thiên vương đó!”

      “Tô Dật Phàm? ta phải còn ở nước ngoài mấy tháng nữa sao?” Cố An Kỳ nhíu mày.

      “Hả? phải đâu, lúc em thử giọng ấy còn xuất mà. À, điều chị là khoảng thời gian trước, hình như nghe lúc đó ấy nước S chụp ảnh trang bìa gì đó.”

      Lúc này Cố An Kỳ coi như hiểu hoàn toàn, bị Âu Dương Thừa chỉnh ! ta nhất định là cố ý làm vậy ! Tô Dật Phàm ở trong nước, như vậy Dương Văn Lâm cũng ra nước ngoài.

      Âu Dương Thừa, rốt cuộc tại sao phải làm như vậy.

      “An Kỳ An Kỳ, em cho chị nghe nha, trí nhớ của Tô thiên vương tốt, ấy vẫn còn nhớ khóa học vô hình của chúng ta lần trước. ấy còn bảo em cố lên trước khi diễn đó!” Dáng vẻ tại của Tạ Vũ Phỉ khác gì fan hâm mộ.

      Cố An Kỳ cười cười, yên lặng nghe Tạ Vũ Phỉ chuyện, nhưng suy nghĩ càng bay càng xa. Vốn định nhờ Dương Văn Lâm tìm phòng ở giúp , bây giờ xem ra là công dã tràng.

      Hai người ăn hai chén bún thang nóng hổi, sau đó liền chia tay ai về nhà người nấy.

      mình ở đầu đường, Cố An Kỳ hà hơi làm ấm hai tay, tất cả suy nghĩ trong đầu chỉ xoay quanh làm thế nào để giải quyết vấn đề chuyển nhà và chuyện quản lí.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên. Cố An lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn vào tên người gọi khỏi nhướng mi.

      Số lạ? Là ai?
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :