1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29: Chuẩn bị thử giọng

      Editor: Fuu

      Beta: Qin Zồ ♥


      Bộ phim này có giọng hát và điệu bộ rất nặng, tuy rằng mọi người toàn lực chuẩn bị, nghiêm cẩn quay phim, nhưng vì nhân vật rất nhiều, cộng thêm gặp phải số cảnh quay bị lỗi, nhiều nguyên nhân khác nhau dẫn đến Lâm Hạc Quần đối với lần quay này rất vừa lòng, lui lại tới hàng chục lần, thẳng đến khi trời tờ mờ sáng mới quay xong cảnh lần này.

      Cố An Kỳ liên tục ở vài ngày chỗ đoàn làm phim nghỉ ngơi, Lâm Hạc Quần thấy hôm nay cũng có cảnh diễn, cho về nhà trước.

      Bởi vì quay phim ở sâu trong núi, cho nên đoàn phải nhờ nhân viên lái xe riêng chở xuống núi. Đến chân núi, tùy tiện gọi công ty xe taxi có chút danh tiếng đến bến xe gần đây. Dù sao bây giờ cũng mới chỉ là ngôi sao , cũng có gì phải giấu diếm, hết thảy đều có thể đơn giản hóa. Sau khi gọi cho Tạ Vũ Phỉ hẹn ở bến xe bus, liền tìm vị trí thu hút nhiều chú ý, kéo vành mũ xuống rồi dựa vào cửa kính ngủ giấc, dù sao công ty của các cũng là ở bến cuối, cứ coi như là ngủ quên, chờ xe đến bến thể nào cũng có người gọi dậy.

      Ngáp cái, sửa sang lại chút, sau đó xuống xe. Ở đầu đường mua hai tách cà phê, đến kí túc xá của Tạ Vũ Phỉ.

      “An Kỳ. Ấy, sao chị còn mua bữa sáng!” Tạ Vũ Phỉ sắc mặt cũng lấy gì làm đẹp mắt, tóc tai lộn xộn, nhìn qua thấy rất thiếu tinh thần, dường như cả đêm ngủ.

      “Biết em vội vàng nghiên cứu nhân vật, nhân tiện liền mang đến.” Cố An Kỳ cười cười, đem sữa đậu nành, cơm nắm gạo nếp đặt ở bàn.

      Kí túc xá giờ chỉ có mình Tạ Vũ Phỉ, đáng nhẽ Liêu Nhã Hân ở cùng , chẳng qua Liêu Nhã Hân tại còn phải tăng mạnh huấn luyện, thường xuyên phải thức đến nửa đêm mới có thể hoàn thành huấn luyện, trở về cũng là đêm khuya, vì muốn quấy rầy Tạ Vũ Phỉ nghỉ ngơi, đành mình chuyển ra ngoài.

      “Lần này thử giọng là dạng nhân vật thế nào?” Cố An Kỳ hỏi.

      bị người hãm hại thành mù.” Tạ Vũ Phỉ rũ mi mắt, cau mày, buông xuống sữa đậu nành trong tay. Nghĩ đến buổi thử vai sắp tới, chút khẩu vị cũng có.

      chung, trước khi quay phim, để làm lộ nội dung kịch bản, đều cho diễn viên thử giọng biết quá nhiều tin tức hoặc nội dung diễn, chỉ cho biết là nhân vật gì. Tạ Vũ Phỉ chỉ biết bản thân sắp diễn tiểu thư vốn có đôi mắt rất sáng, nhưng bởi đấu tranh trong gia tộc, trở thành vật hi sinh, hai mắt bị làm cho mù, sau hồi phục thi lực.

      Vị tiểu thư này có tính cách như thế nào, cảm giác ra sao, tâm tình trước và sau khi mù là gì, cái gì cũng biết. Đây là trở ngại rất lớn cho , biết diễn thế nào, biết bắt tay từ đâu.

      Cố An Kỳ cắn miếng nắm cơm nếp: “Em giờ đối với nhân vật này có cảm nghĩ gì ?”

      “Em biết, thông tin thực quá ít. Em có cách nào để hình dung nhân vật.” Tạ Vũ Phỉ thở dài, bất đắc dĩ .

      “Hm…” Cố An Kỳ cân nhắc lát. “Đến, ăn cơm trước , cơm nước xong, chúng ta thử chút.”

      Tạ Vũ Phỉ lòng hướng đến buổi thử vai, ăn thế nào cũng vào, bị Cố An Kỳ ép uống ly sữa đậu nành cùng ăn hai nắm cơm nếp xong, Cố An Kỳ mới bỏ qua cho .

      “An Kỳ, chị có biện pháp nào ?” Tạ Vũ Phỉ có chút nóng vột hỏi.

      “Đừng vội” Cố An Kỳ thu thập túi rác ở bàn, lại . “Em trước cho chị nhận được thông báo tuyển vai của “Hoa mai”

      Tạ Vũ Phỉ nghĩ nghĩ: “Bởi Diệp mấy tuần nay thành phố A, cho nên hai ngày nay em đều theo ban huấn luyện diễn xuất. Bỗng nhiên mấy ngày trước có vài người đến là muốn cho chúng em thử giọng, lúc trước cũng chưa là dạng nhân vật gì, bộ phim nào. Em biểu diễn đoạn kịch câm, bọn họ liền bảo với em, em tuần sau thử vai cho “Hoa mai”

      Cố An Kỳ gật đầu, thoáng dừng chút: “Trong đám người kia có phải có đạo diễn Nhậm Hoài Thu?”

      “Vâng, ông ta có.”

      “Vũ Phỉ, lần này em cần suy nghĩ nhiều những thứ vô dụng gì đó, chỉ cần có phong cách biểu diễn riêng là có thể.” Cố An Kỳ xong thích ý uống ngụm cà phê, thả lỏng người.

      “Phong cách biểu diễn? Nhưng nếu vị tiểu thư kia cá tính so với em diễn…” Tạ Vũ Phỉ có chút yên.

      “Bọn họ sở dĩ tuyển em, trong đó nguyên nhân chủ yếu vì khí chất của bản thân em cùng vị tiểu thư kia tương đối gần gũi, cho nên em cần lo lắng nhiều như vậy.” Cố An Kỳ trấn an “Chủ yếu em nên suy nghĩ nên thế nào diễn quá trình từ mù rồi lại hồi phục thị lực hơn.”

      Cố An Kỳ tương đối khẳng định nhân vật tích cách cùng Tạ Vũ Phỉ có điểm giống nhau, đạo diễn của “Hoa mai” – Nhậm Hoài Thu có quen. Ông ta rất ít khi chỉ liếc mắt cái cho người ta cơ hội thử vai, đặc biệt là cho người mới cơ hội quí giá như vậy, cho dù kĩ thuật diễn có tốt chăng nữa, nếu ông ta cảm thấy người này cùng nhân vật trong phim có chút phù hợp, ông ta cho đối phương cơ hội. Hành động khác thường như vậy chỉ có thể chứng minh điều, Tạ Vũ Phỉ với hình tượng mù trong “Hoa mai” cực kì tương tự.

      “Tin chị , sai đâu.” Cố An Kỳ xem bộ dáng có chút yên lòng, cười vỗ vai .

      Tạ Vũ Phỉ cả người hãy còn buộc chặt, nhưng nhận được lời trấn an của Cố An Kỳ, thân thể thả lỏng chút. Cố An Kỳ thấy thay đổi, nhàn nhạt nở nụ cười: “Tốt lắm, cảm giác của em đối với việc mù cùng hồi phục thị lực .”

      “Kỳ thực em ngày hôm qua có thử từ từ nhắm hai mắt ở trong kí túc xá lại, cảm giác nếu là mù thấy bất an, hơn nữa rất tiện.” Tạ Vũ Phỉ nghĩ nghĩ .

      “Uhm, vậy hồi phục thị lực sao?” Cố An Kỳ hỏi.

      “Có lẽ là vô cùng vui mừng hoặc thấy may mắn.” ngữ khí Tạ Vũ Phỉ có chút xác định.

      “Hm” Cố An Kỳ trong lòng có ý tưởng, đứng lên, kéo rèm cửa sổ màu đen, sau đó đột nhiên tắt đèn trong phòng.

      “An Kỳ? Chị làm gì vậy?” Trong nhất thời bóng đem làm Tạ Vũ Phỉ thích ứng được.

      “Nhập diễn”Cố An Kỳ nhàn nhạt , nhiều lời, dựa vào cửa lẳng lặng đứng.

      Bốn phía bóng tối bao trùm, căn bản làm cho người ta thấy bất cứ cái gì. Cố An Kỳ tự nhiên cũng thấy tình huống của Tạ Vũ Phỉ, nhưng biết con đường này nhất định phải để Vũ Phỉ tự , bản thân có biện pháp giúp bé.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30: Nhân vật cơ bản đặt ra

      Edit: Sora Jenny

      Beta: Qin Zồ ♥


      Tạ Vũ Phỉ nghe những gì Cố An Kỳ , tâm dần dần yên tĩnh trở lại. Xung quanh thứ gì cũng nhìn thấy, cái gì cũng ràng, tất cả mọi chuyện dường như đều bình thường, biết khi lúc đó trôi qua, bản thân mình ở nơi nào, giây bình thường tựa như giờ dài, mà giờ có lẽ như giây qua trong nháy mắt. Thời gian như trôi qua lâu, Tạ Vũ Phỉ trong lòng có chút hốt hoảng, gọi vài tiếng “An Kỳ” nhưng Cố An Kỳ quan tâm đến , giống như tồn tại nơi đây.

      Thời gian dần dần trôi qua, Tạ Vũ Phỉ cũng từ từ bình tĩnh lại, chậm rãi nhắm mắt lại. vốn diễn vai đại tiểu thư trong cuộc đấu tranh gia tộc mà trở thành vật hi sinh, như vậy nếu đột nhiên bị mù, trong lòng cảm thấy như thế nào? Nội bộ gia tộc đấu đá nhau ngừng, thời điểm vừa mới bắt đầu có lẽ là sợ hãi, sợ hãi. Mất thị giác, cuộc sống của có ban ngày mà chỉ có màn đêm chi phối, nhưng con người phải chấp nhận thực cho nên cũng dần thích ứng với hoàn cảnh này, cũng có thay đổi, về phương diện khác mà nếu vị đại tiểu thư kia mất năng lực đoạt thế, có lẽ số người trong nhà trói buộc càng lúc càng ít, cầ phải cuốn vào cuộc hỗn loạn phức tạp ấy.

      Có lẽ… đối với , màn đêm so với ánh sáng càng làm cho có cảm giác an toàn.

      Có lẽ…điều người ta sợ hãi nhất phải là bóng đêm, mà chính là lòng người.

      biết qua bao lâu, Tạ Vũ Phỉ bắt đầu quen với thế giới màn đêm, lúc mới bắt đầu sờ soạng, lúc sau có thể trực tiếp lấy đồ vật, dường như có thể nắm bắt vật nào để ở đâu.

      “Két.” Cố An Kỳ đột nhiên kéo cửa mở, nhưng chỉ hé cửa chứ phải mở ra hoàn toàn. luồng sáng chậm rãi chiếu rọi lên mặt Tạ Vũ Phỉ, theo bản năng che mắt, ánh mắt vẫn chưa thích ứng kịp.

      Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt Tạ Vũ Phỉ, trong lòng biết được hơn phân nửa. bé có thể nắm giữ nhân vật này.

      “An Kỳ, em tập luyện bao lâu rồi?” Tạ Vũ Phỉ mở mắt ra được, hỏi. cảm thấy mình tiêu phí thời gian dài.

      “Ước chừng ba giờ.” Cố An Kỳ xem đồng hồ, bình thản .

      Tạ Vũ Phỉ xoa hai mắt, mở to mắt rồi nhắm lại, sau đó nhìn đồng hồ, quả là ba giờ. Tạ Vũ Phỉ ngẩn người, nhìn Cố An Kỳ với ánh mắt vài phần kinh ngạc, chẳng lẽ Cố An Kỳ trong bóng đêm mà vẫn có thể ước chừng được thời gian? Vừa rồi trong bóng đêm ràng đến ngay cả phương hướng cũng mất, nhưng Cố An Kỳ chút hoảng loạn nào ư? Chẳng lẽ màn đêm và ánh sáng trong mắt đều khác biệt sao?

      “Nghĩ gì thế? Cứ chăm chỉ như vậy là được rồi. Cảm thấy nhân vật thế nào?” Cố An Kỳ nhìn Tạ vũ Phỉ mờ mịt nhìn mình, khỏi cười hỏi.

      “Hmm, hình như em hơi hiểu rồi, đợi lát nữa em lại xử lý.” Tạ Vũ Phỉ thào đáp.

      “Được, cơ bản ràng, sau này luyện tập chút nữa là có thể.” Cố An Kỳ lại uống cà phê nâng cao tinh thần, rồi sau đó cùng Tạ Vũ Phỉ thảo luận làm thế nào để có phương pháp diễn nhân vật hơn.

      “Xem phía xa, chú ý phía trước chút, chăm chú nhìn, tập trung tinh thần.” Cố An Kỳ với Tạ Vũ Phỉ, dần dần vật thể trong mắt biến thành màu trắng xóa, sợ tới mức khiến sửng sốt, nhưng chính sửng sốt ấy làm diễn được.

      “Được rồi, lại lần nữa. Chú ý tập trung tinh thần.” Cố An Kỳ , ánh mắt con người luôn có tiêu cự ràng, nếu muốn làm có tiêu cự, thấy chỉ có chiêu này là dùng được nhất.

      Nhìn Tạ Vũ Phỉ quá khó nhập trạng thái, chậm rãi lắc lắc ngón tay ở trước mặt , Tạ Vũ Phỉ nhìn Cố An Kỳ, mắt tự giác chớp chớp.

      Cố An Kỳ : “Vũ Phỉ, sau đó em nhìn thấy gì, đừng quên.”

      Chờ Tạ Vũ Phỉ lại tiến vào trạng thái, Cố An Kỳ lại ở trước mặt nhanh chóng vung tay lên, Tạ Vũ Phỉ trừng mắt nhìn, lập tức phản ứng lại, ảo não : “A, em nên nháy mắt như thế.”

      đúng, lần này em nên nháy mắt.”

      “Nhưng phải mắt em trở nên hề minh mẫn sao, hơn nữa còn chẳng thấy vật gì mà?” Tạ Vũ Phỉ cau mày cười cười.

      Cố An Kỳ bình tĩnh phần tích , “Lúc trước chị khoát tay với tốc độ cực nhanh, lẩm nhẩm trang sách là mang theo chút gió, cái chớp mắt của em chính là bảo vệ, cũng phải bởi vì em nhìn thấy gì cả Nhưng em cũng đúng, cái nháy mắt chỉ có ở thời điểm mới bị mù là có thể dùng, nếu là thời kì sau, khả năng có thể chớp mắt, bởi vì khi đó cảm giác của mắt cũng dần trì độn.”

      “Oh… Động tác này có thể lưu loát chút, có thể biểu hiểu quả.”

      lại, hai người chơi đùa luyện tập với nhau ước chừng cũng hai ba giờ, lúc này mới cơ bản quen với cách diễn nhân vật kia, kế tiếp Tạ Vũ Phỉ phải tự mình củng cố việc luyện tập.

      Thử bắt lấy cảm giác nhân vật xong, cả người Tạ Vũ Phỉ mới thả lỏng, cũng có tâm tình cùng Cố An Kỳ hàn huyên: “An Kỳ, chị biết ? Nghe thầy Thái tự động xin nghỉ rồi?”

      “Hả? Thầy Thái? Ý em là thầy Thái ở lớp chụp ảnh hả?” Cố An Kỳ ngẩn người.

      “Đúng vật, nghe mấy hôm trước thầy ấy tự động xin nghỉ đấy.”

      “Aiz… “Cố An Kỳ chậm rãi lắc đầu, cũng biết nên cái gì cho tốt, kỳ thực coi như có thể dự đoán được kết cục này, nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi có chút tiếc nuối. Thầy Thái là thợ chụp có tiếng, cần phải vì vụ kiện đó mà tự động xin nghỉ.

      Ông ấy cũng phải có thực lực, chẳng qua là bị tình thân che mờ hai mắt thôi…

      “Còn nữa, cái người Tống Lộ Lộ kia, còn cái gì là chị bức thầy Thái phải , Thái Nhược Lâm càng đáng ghét hơn, luôn lấy chị ra để gúp nhưng thực chất lại bôi xấu chị, thực làm người ta nhìn thoải mái.” Tạ Vũ Phỉ bĩu môi, nghĩ đến Thái Nhược Lâm cùng Tống Lộ Lộ, trong lòng liền thấy mất hứng. Lần trước hại Cố An Kỳ thiếu chút nữa bị ở lại năm, lúc này lại ở đó mà bôi đen danh dự của chị ấy, là quá đáng.

      “Các ấy nhiều chuyện, họ muốn cứ để họ . Chỉ cần chính bản thân chị mình làm là được rồi.” Cố An Kỳ vô tình thuận miệng “Nhã Hân chuyên tập thế nào rồi, gần đây chị cũng chưa liên hệ với ấy.”

      biết nữa, cậu ấy giống như nhiều việc bề bộn lắm, bắt đầu phong bế hấn luyện. Gần đây cũng biết thế nào lạo gọi điện đến, em cũng liên lạc được với cậu ấy nữa.” Tạ Vũ Phỉ đáp “Hí hí, An Kỳ chị , việc diễn của chị thế nào rồi? Studio có thích ?”

      Tạ Vũ Phỉ mở to mắt nhìn, tò mò hỏi. dù sao cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, vẫn là đứa tâm tính, studio rốt cuộc là thế nào, trong lòng vẫn cực kỳ tò mò.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31: Lâm Huyên Di chưa chết? !

      Editor: Anna

      Beta: Qin Zồ ♥


      “Tiến độ diễn ngày càng thuận lợi, càng lúc càng nhanh. Thứ tư này chính là lúc quảng bá, cho nên ít hình ảnh cũng nên chụp thêm thôi” Cố An Kỳ uống ngụm café cuối cùng “Về phần studio là như thế nào? Chờ em thử diễn rồi mới biết?”

      “Nhưng mà nhất định em thể qua được đâu… Lần này tuyển nhân vật này ít, muốn được chọn ra rất khó” Tạ Vũ Phỉ đến chuyện thử vai, cảm xúc vẫn như trước có chút yên. Tuy là chuẩn bị rất tốt, nhưng vẫn lo những người đến diễn có người tốt hơn, mà chính mình cũng là người mới, nên có chút tự ti.

      “Vũ Phỉ, có biết ở sân khấu kiêng kị nhất là cái gì ?” Cố An Kỳ dừng chút, thấy Vũ Phỉ lắc đầu, vẻ mặt mù mịt nhìn mình, mới tiếp tục “Là tự tin, là cố gắng. Nếu càng băn khoăn nhiều, động tác tốt. Em nghĩ đối thủ giỏi hơn, ngay từ đầu thua rồi”

      “Trình độ của em có vấn đề, mà vấn đề ở thái độ của mình. Vũ Phỉ, vì sao em chọn nghề diễn viên? Vì vì danh? Vì lợi? Chị nghĩ tất cả đều phải, khi diễn tập, ánh mắt của em cho chị biết, em diễn xuất nên mới chọn làm diễn viên” Cố An Kỳ lạnh nhạt “Ngày thường em diễn thế nào hôm nay cứ làm như vậy. Chị có thể cam đoan với em, chỉ cần có thể bình tĩnh mà diễn em có thể thông qua buổi thử giọng, cần phải sợ hãi”

      Cố An Kỳ vậy phải là an ủi Vũ Phỉ, mà điều này phải là có căn cứ. đối với Vũ Phỉ rất có tin tưởng, mà ánh mắt của càng có tin tưởng. nhận được Nhậm Hoài Thu lấy buổi thử vai để ngụy trang, tìm nghệ nhân ngành. mở cuộc thử vai này, tất cả chỉ vì muốn tìm diễn viên có năng lực. Cố An Kỳ có rất nhiều lí do để tin tưởng, chỉ cần Vũ Phỉ phát huy sở trường như bình thường, có thể diễn được nhân vật kia.

      “Nguyện ước ban đầu của em là diễn xuất…” Tạ Vũ Phỉ . rất diễn xuất mới theo Diệp đến “Đông Phong” cũng vì diễn xuất nên chọn nghề diễn viên. đặt nặng tâm lỹ, khiến cho tất cả những mong muốn lúc đầu bị bỏ qua.

      “An Kỳ…” Tạ Vũ Phỉ có chỗ ngượng ngùng.

      “Tốt lắm, cứ tự tin, chị chờ em mời ăn vì được thông qua buổi thử giọng.” An Kỳ cười, đứng lên “Thời gian còn nhiều, chị phải về rồi, hai ngày nay còn phải quay cho bằng hết.”

      “Ừ, chờ thử vai xong, em gọi cho chị kết quả. Còn có thứ tư tuần này, em đến xem” Vũ Phỉ cẩn thận suy nghĩ, mặt nở nụ cười tươi.

      Cố AN Kỳ gật đầu cùng Vũ Phỉ, tại phải chụp ít cảnh, mà Vũ Phỉ cũng vì buổi thử vai mà chuẩn bị, cả hai còn nhiều thời gian để chuyện phiếm. ngồi xe công cộng nhanh chóng về nhà, rửa mặt lát, chưa ngủ được chút nào liền thay đồ ra cửa.

      Tối nay là buổi diền còn lại của , tuy thứ tư tuần sau chính thức phát sóng tiết mục, nhưng bọn họ ngay cả cảnh quay cũng chưa chuẩn bị kịp, Cố An Kỳ thể xin nghỉ, thể vì bản thân mà liên lụy cả đoàn. Hoàn hảo hôm nay là chụp ở học viện, ekip cũng lên núi ở vùng ngoại ô chọn ngôi nhà mới xây làm trường. Cố An Kỳ có thể ngủ khi ra ngoại ô.

      Hôm nay mùa đông lạnh lại chụp ngoài trời, khẳng định mọi nười lạnh. Cố An Kỳ đến nhanh, ở bên cạnh mua ít canh nóng, để lát đưa vào cho họ dùng.

      Vừa vào trường, Cố An Kỳ chưa kịp hỏi bảo vệ, bọn họ chụp ở đâu nghe thấy giọng của Lâm Hạc Quần.

      Cố An Kỳ thấy ở đằng kia hô “Cắt” rồi lớn tiếng la người. Nghe thanh kia chừng tức, mang xúc động phát ra. Chẳng qua mấy ngày nay ANnKỳ thường thấy Lâm Hạc Quần mắng người, nên cũng để ý, chậm rãi qua. Mọi người trong tổ kịch khẩn trương chuẩn bị lại cảnh diễn, vài nhân viên hốc mắt đều hồng, có ánh lên tơ máu, xem ra thời gian ngủ cũng có.

      Cố An Kỳ hướng họ giọng tiếp đón, bước vào. Hôm nay là thứ bảy, trường học nghỉ, nên cũng nhiều học sinh ở đây, cùng lắm chỉ có mấy học sinh ở lại bổ túc đến xem, nhưng cũng bị nhân viên bên gnoaif ngăn cản.

      Cố An Kỳ nhìn kia vẫn còn chụp, đánh giá còn hai cảnh nữa mới đến phiên mình, vì thế nên tìm chị Trương giúp chuẩn bị hóa trang. Cố An Kỳ vào phòng hóa trang, chị Trương liếc mắt nhìn cái, giống như thấy, ổn định ngồi bên cạnh tiếp tục hóa trang cho người khác.

      Cố An Kỳ thấy bộ dạng của chị Trương, thèm để ý, mỉm cười “Chị trương, xin chào.”

      Chị trương lúc này mới ngẩng đầu “Ngồi bên này trước, chờ lát.”

      Cố AN Kỳ cũng oán giận, chọn chỗ ngồi chờ, thuận tiện xem vài tin tức . Mấy ngày nay đều vội quay phim, những tin tức này đều để ý cho lắm.

      Mở ra thấy tin tức chú ý nhiều ngày, nhịn được nhếch mi. Tin tức là “Lâm Huyên Di vẫn còn sống?” ràng chết rồi, thi thể cũng vớt lên, như thế nào lại bảo còn sống? Chẳng lẽ cái gì cũng biết? An Kỳ cau mày, nhanh chóng đọc tin tức.

      “Ở tang lễ của Lâm Huyên Di, thấy bạn tốt là Tiêu Thắng Hinh, Tô Dật Phàm tham dự. Ở giữa buổi tang thấy Huyên Di xuất …”

      Cố An Kỳ liếc mắt, nở nụ cười. Cái này nhìn là thấy, liên hệ kiện tang lễ trước sau, hiểu tình hơn nửa.

      Tám phần là “Thời đại tinh thượng” tìm được nghệ nhân làm ra chuyện này. kia chắc có phần tương tự , mặc đồ từng chụp, đeo khăn che mặt màu đen, ấn tượng đầu tiên cũng khiến hoảng hốt chút, nghĩ đến đó cũng là mình. Mà ảnh chụp ở góc độ kì lạ, bức ảnh này vừa mờ lại bị rung, hay , muốn ai phá rối, mới cảm thấy kì lại.

      “Thời đại tinh tượng” quả nhiên vẫn lấy tiền làm trọng. nhàn nhạt nhìn vào, mang theo chút hoài niệm, mang theo ít… giễu cợt.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 32: thể bị thay thế

      Editor: Diệp Mộng

      Beta: Qin Zồ


      cphẫn nộ, oán hận, Cố An Kỳ chỉ cảm thấy buồn cười. làm việc ở “Thời đại tinh thượng” cũng 5 năm, sớm hiểu được công ty này là như thế nào. vẫn luôn tò mò, “thời đại tinh thượng” vốn luôn keo kiệt, sao lại dám chi ra số tiền lớn như vậy, làm lễ tang long trọng cho ? ra là có dụng ý này.

      Như vậy có được tính là ngay cả chết cũng bán mạng cho “thời đại tinh thượng”? “Thời đại tinh thượng” lợi dụng con phẩm chất, tiếng tăm của , mời bạn của đến dự. đại minh tinh đến đây, theo sát đó chắc chắn thể thiếu đội ngũ paparazzi. Như vậy cần tốn phí thông cáo, bọn họ vẫn có thể tuyên truyền cho người mới cách hiệu quả nhất, hơn nữa bọn họ có thể lấy được thanh danh: đối xử tử tế với cố nghệ sĩ, là nhất cử lưỡng tiện. Đáng thương cho những người bạn của bị họ lừa tới đây, bị “Thời đại tinh thượng” chơi vố.

      Ngón tay Cố An Kỳ nhàng gõ lên thành ghế, mắt hơi nheo lại. “Thời đại tinh thượng” tính toán tốt, chỉ có điều…có phải bọn họ xem thường ?

      Cố An Kỳ nếu có thể dễ dàng bị thay thế như vậy, trong giới sớm có chỗ đứng cho . tại, trình độ khoa học kĩ thuật phát triển, bất kỳ người nào cũng có thể chỉnh sửa thàng gương mặt giống . Khuôn mặt muốn làm giống nhau kỳ cũng khó, nhưng linh hồn dưới thân xác kia vĩnh viễn thể phục chế.

      Bất luận là Lâm Huyên Di, hay là Cố An Kỳ, vẫn hề thiếu tự tin. là người thể thay thế, là độc nhất vô nhị.

      Cố An Kỳ nhướn môi, gợi lên độ cong thản nhiên, tự tin mà , hai tròng mắt trong suốt mà lại sáng ngời chiếu ra chỉ có hai chữ – “Kiêu Ngạo”.

      “Thời đại tinh thượng” chuẩn bị ra sao, lăng xê người mới như thế nào đều liên quan đến , chỉ cần làm tốt chính mình, cố gắng duy trì trạng thái tốt là được. “Vệ Sĩ Của Bé Lọ Lem” tất nhiên là bước tiến đầu tiên của nàng, bất luận như thế nào, nhất định làm cho bộ phim này thất bại.

      Chị Trương hoá trang sai biệt lắm, chỉ còn lại mình Cố An Kỳ. nhíu nhíu mày, gọi: “Cố An Kỳ, lại đây, hoá trang.”

      “Vâng” Cố An Kỳ đóng cửa số tin ngắn giải trí, lưu loát thu hồi điện thoại vào túi. gương mặt vẫn lộ vẻ thản nhiên mỉm cười, coi như tin tức vừa mới nhìn đến chút nào ảnh hưởng đến tâm tình .

      Chị Trương giúp Cố An Kỳ hóa trang trong 20 phút liền hoàn thành, Cố An Kỳ nhìn bản thân trong gương, lẳng lặng quay đầu, hướng chị Trương ngọt ngào : “Cám ơn chị Trương.”

      Chị Trương theo xoang mũi hừ cái, đại khái là có ý “ừ”, Cố An Kỳ cũng để ý, vẫn duy trì tươi cười.

      Hôm nay diễn cũng là coi là khó, rất nhiều cảnh đều là diễn cùng Trịnh Văn Quân. Hai người dù sao cũng từng cùng nhau quay MV, coi như là có chút ăn ý, tin rằng có khó khăn gì.

      Cảnh này chủ yếu diễn là Ôn Bội Quân được mẹ của Nhiếp Chí Bằng nhờ vả, mang Nhiếp Chí Bằng tham quan khuôn viên trường. Cho nên hôm nay lời kịch của tương đương dài mà nhiều, tiêu điểm cũng đặt vào người .

      Ôn Bội Quân người kỳ diệu, Cố An Kỳ càng diễn càng phát giác chính mình ngày càng thích nhân vật này. ấy kiêu ngạo nhưng trước mặt trưởng bối vẫn mang nét ôn thuần, ràng có thể mang chuyện này giao cho người khác, nhưng lại tự mình đồng ý với bà Nhiếp, mang theo người mà mình thích – Nhiếp Chí Bằng đến tham quan trường học.

      “An Kỳ, cảm ơn. Mùa đông lạnh này có thể có canh nóng uống là sảng khoái.” Trịnh Văn Quân bắt tay vào làm ấm, uống hết bát canh trong tay. Ra là vừa rồi Cố An Kỳ Mang đến ít canh nóng.

      Cố An Kỳ khẽ cười:” Ăn nhanh , uống vào làm ấm thân mình, đợi lát nữa, đừng vào thời điểm quay phim mà cứng ngắc.”

      Trịnh Văn Quân coi như quen với Cố An Kỳ miệng cứng rắn nhưng mềm lòng, có thói quen người khác cảm ơn người khác. Nhìn nàng có hứng trí, chuẩn bị tiếp tục trêu chọc, cũng cái gì, dù sao uống hết canh nóng trong tay mới là chuyện trọng yếu.

      “An Kỳ, cám ơn nhé.”

      “An Kỳ, có muốn làm bát ?”

      Cố An Kỳ nhất thời bị nhân viên công tác chung quanh nhìn đến, đó là bị xông tới. Mọi người đều đông lạnh hai tay, lạnh cả người, ngay cả dụng cụ đều lấy xong, đưa tới nóng canh giống như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, làm cho bọn họ cảm thấy ấm lên. mỉm cười trả lời vài câu, liền lại lui ra.

      Diệp Y Dung nhìn Cố An Kỳ được mọi người hoan nghênh, trong lòng liền thoải mái. Mua chuộc lấy lòng, lại là mua chuộc lấy lòng, Cố An Kỳ này chỉ biết mua chuộc lấy lòng. Tốn chút tiền mua mấy bát nóng canh có thể được nhiều người tán dương như vậy , bản tính của ta cũng là cáo.

      Diệp Y Dung trong lòng phục, liền : “Như thế này nếu sớm kết thúc sớm, tôi xin mọi người ăn cơm.”

      Nếu vừa rồi mặt nhân viên bốn phía còn mang theo cười hòa khí hoà thuận vui vẻ, tại khí cũng chỉ có thể sử dụng hai chữ xấu hổ để hình dung. Liên tục mấy ngày , mọi người cũng chưa ngủ, thể nào nghỉ ngơi được. Sau khi xong việc đều chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, đều mệt hứng thú đó. Chẳng qua Diệp Y Dung lời này ra miệng, nếu , chính là nể mặt nàng, đắc tội với người. Nhưng nếu , lại…

      “Tôi mời mọi người đến tiệm rượu Thượng Hải tiên”. Diệp Y Dung nghĩ mọi người là ngại dẫn họ đến quán ven đường, nên thêm câu. Tống Vũ Trạch biết nên như thế nào mới tốt, vừa rồi vẫn nháy mắt ra dấu cho nàng, Diệp Y Dung này sao lại chịu hiểu cơ chứ? nên biến thành tình trạng xấu hộ như vậy, xoa trán, bất đắc dĩ ra dấu tay với giám chế Vương.

      “Tốt lắm tốt lắm, thời gian còn nhiều, mọi người nhanh chuẩn bị . Quay phim quay phim nào.” Cái bụng to đùng của giám chế Vương lộ lên, nhưng phải trắg trẻo gì. Lúc đều dồn khí lực vào huyệt đan điền, mười phần trung khí, dùng loa cho toàn bộ ekip nghe.

      Mọi người nghe của ông ta thế hơi thở phào nhõm, đều bắt đầu hoạt động. Phù, đến cuối lại được giám chế Vương cứu bàn.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33: Để lòng

      Edit: Dương Tử Nguyệt

      Beta: Lệ Thiên


      Diệp Y Dung vô cùng tức giận. Tống Vũ Trạch kéo ta sang bên, giọng : “Giám chế Vương giúp , nhận ra à? muốn mọi người đều khó xử à?”

      “Tôi làm sai cái gì? Tôi mời mọi người ăn cơm là sai à?” Diệp Y Dung bất mãn cãi lại. Tống Vũ Trạch chán nản nhìn ta, biết nếu giải thích cho ta Diệp Y Dung nhất định hiểu mình sai chỗ nào. Cho đến giờ vẫn thể hiểu, rốt cuộc Tống Văn Trạch nghĩ cái gì mà lại đuổi Cố An Kỳ rồi giữ lại cái Diệp Y Dung này.


      được nghỉ ngơi đêm, coi như là được ngủ bù. Nhưng những nhân viên hậu cần được thế, họ làm việc cả ngày lẫn đêm, mấy ngày liền ngủ rồi. Họ chỉ cầu quay nhanh nhanh để được nghỉ ngơi, còn mời người ta ăn cơm? Bọn họ còn sức để ăn à? nghĩ cho họ sao? Lời đề nghị này của như thể châm chọc họ đúng hơn!” Tống Vũ Trạch bị Diệp Y Dung đầu đất này hạ gục. “ tự nhìn những người uống canh ! Giờ tiết đông lạnh lẽo, Cố An Kỳ cố ý chọn đồ nóng lại dễ ăn, đương nhiên hợp lòng họ. nên tự xem lại bản thân mình !”

      “Có mấy lời mà thích nghe, tôi cũng chẳng muốn . Nhưng mà nên nhìn nhận lại thực trạng . Mọi người trong đoàn phim đều nhìn, muốn gây chuyện với Cố An Kỳ cũng phải xem xét tình huống chứ. khiêu khích như vậy chỉ khiến người khác nghĩ là người độ lượng, kiêu ngạo mà thôi!” Tống Vũ Trạch lắc đầu “Diệp Y Dung, tôi hi vọng có thể hạ mình xuống chút. Làm diễn viên, được phép để bộc lộ cảm xúc, nếu thay đổi sau này người chịu thiệt chỉ là mà thôi. Đừng tưởng rằng mọi chuyện xảy ra trong đoàn phim bên ngoài biết, những người trong đoàn phim đều có mối quan hệ thân thiết với giới truyền thông. Sau này dù có chuyện gì xảy ra, tôi hi vọng suy nghĩ cho kĩ rồi hẵng làm. Nếu cũng biết là ‘Giái trí Châu Á’ hề thiếu người.”

      Tống Vũ Trạch tuy nặng lời nhưng phải có lý. Tuy Diệp Y Dung và thái tử có chút quan hệ, nhưng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, nếu Diệp Y Dung gây ra chuyện gì loạn, chỉ sợ thái tử cũng muốn giúp đỡ.

      Diệp Y Dung nghe xong lời của Tống Vũ Trạch, hơi run người. Bây giờ ta chỉ là người mới, vẫn phải chú ý hình tượng trước công chúng, nếu vì Cố An Kỳ mà bị hủy trong chốc lát mất nhiều hơn được. Trong lòng ta cũng hiểu, những lời của Tống Vũ Trạch đều có lý, nhưng ta thực thích Cố An Kỳ. Cục tức này ta nuốt xuống được. Chờ , Cố An Kỳ, cứ chờ xem!

      Tống Vũ Trạch nhìn biểu tình của Diệp Y Dung, mặt càng nhăn lại. biết ta vẫn chưa để tâm hoàn toàn lời của mình, nhưng ít nhất ta cũng biết hạ mình chút. là người quản lý của Diệp Y Dung nên phải quan tâm ta nhiều hơn chút.

      Tiếp theo là đoạn diễn của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân, hai người thử vai trước khi quay. Cố An Kỳ nhìn Tống Vũ Trạch và Diệp Y Dung ra từ phòng , cười thản nhiên, cũng gì. Tống Vũ Trạch nhìn Cố An Kỳ cười lễ phép, biết có ý gì, chỉ cảm thấy rằng dường như tất cả những hành động của mình đều bị nhìn thấu tất cả.

      Cảm giác bị người nhìn thấu… rất tê. Tống Vũ Trạch chán nản đứng bên cạnh Diệp Y Dung, cố gắng đem gạt ánh mắt của Cố An Kỳ . Cố An Kỳ cười ý vị, tới chỗ bọn họ mà tới vị trí của mình, chuẩn bị diễn.

      “Vào vị trí… Action!” Clapperboard xuống.

      *Clapperboard: Được làm bằng chất liệu gỗ , Clapper Board dùng trong điện ảnh dùng để đánh đấu các cảnh cụ thể cho công đoạn edit phim sau này , ngoài ra để đồng bộ hình ảnh và thanh . Khi dập slater của Clapper-Board nó phát ra thanh ràng , chắc . Ngoài ra nó còn được sử dụng để làm bảng ghi chú . Người ghi thông tin phân cảnh (từng đoạn ) vào hộp sau này khi edit , dựng phim bàn dựng, đạo diễn và các editor biết nó là ở phân đoạn nào ,trong phim nào .

      “Đây là dãy nhà chính của học viện, bên trái là phòng nhạc, còn bên phải là phòng giáo vụ. Lát nữa nếu muốn đến làm thủ tục chuyển trường đến phòng giáo vụ là được. Tòa nhà màu lục ở kia là kí túc xá, ký túc xá nam ở bên phải, kí túc xá nữ ở bên trái. Nhớ kỹ trái phải, đừng đến nhầm nơi.” Ôn Bội Quân nhanh, chân cũng bước nhanh dừng, cả đường thèm nhìn Nhiếp Chí Bằng cái.

      Ôn, nếu bận có thể trước, mình tôi tham quan cũng được.”

      “Tôi nhận lời bác dẫn tham quan trường rồi, muốn tôi làm trái lời hứa sao?” Ôn Bội Quân ngập ngừng chốc lát. “ ghét tôi, thích nhìn thấy tôi, vậy nhanh lên, xong việc là chúng ta mỗi người hướng”

      Nhiếp Chí Bằng nhíu mày, thích Ôn Bội Quân, nhưng bị thẳng như vậy vẫn khó tránh việc cảm thấy được tự nhiên. “Tôi ghét , chẳng qua thích nhìn đối xử với em như vậy”

      “Em ?” Ôn Bội Quân giọng hai từ này, cười nhạo tiếng. dừng bước làm cho Nhiếp Chính Bằng suýt nữa đập mặt vào lưng . “Được rồi, cậu Nhiệp, cậu ghét tôi, tôi cũng trịnh trọng cho cậu biết, tôi – cực – kì – ghét – cậu, đáp án này vừa lòng cậu rồi chứ?”

      Trong mắt Ôn Bội Quân là khinh thường, hèn mọn lẫn chán ghét. che giấu chán ghét của mình với Nhiếp Chí Bằng, tuy nhiên vẫn ra quá . Trịnh Văn Quân cảm thấy ánh mắt của mang theo đau đớn. trào phúng lẫn tức giận trong đôi mắt kia khiến cho thấy nao nao, tuy biết Cố An Kỳ diễn, nhưng nhịn được cảm thấy Cố An Kỳ ghét cậu, mà chính mình lại giống như giẫm lên chỗ đau của , mở vết sẹo của ra. chưa bao giờ thấy biểu tình này của Cố An Kỳ nên trong khoảng thời gian ngắn, sững người.

      “Có thể rồi chứ, cậu Nhiếp?” Cố An Kỳ nhìn Trịnh Văn Quân thất thần, thèm chờ mở miệng gằn từng chữ gọi tên nhân vật của .

      Trịnh Văn Quân nhăn mày cái, lại nhập mình vào vai lần nữa, nhìn Ôn Bội Quân im lặng nhìn mình, giọng . “ ghét Lưu Chân Chân như vậy sao?”

      “Cậu Nhiếp đa tình , mới gặp qua hai lần nhớ được tên của ta rồi.” Ôn Bội Quân châm chọc , sau đó gì, ngược lại nhanh về phía trước, cũng nhanh chóng giới thiệu “Hai tòa nhà phía trước là căn-tin và phòng thông tin, đối diện là phòng truyền thông, bên cạnh là phòng nghiên cứu. Nhiệm vụ giới thiệu trường học tôi hoàn thành. Nếu muốn biết những thứ khác có thể tìm Lưu Chân Chân, tôi trước.”

      Ôn Bội Quân thản nhiên , sau đó xoay người rời , chỉ lưu lại bóng dáng ngạo nghễ thẳng đứng. Nhiếp Chính Bằng nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của , mặt nhăn lại.

      “Cut! Tốt lắm, cảnh tiếp theo!” Lâm Hạc Quần rất vừa lòng, chỉ cần có Cố An Kỳ những cảnh quay đó rất ít khi phải quay lại, mỗi lần quay này đều sang cảnh rất nhanh.

      “An Kỳ, …” Trịnh Văn Quân nhăn mặt, mở miệng.

      “Hả?” Cố An Kỳ khó hiểu, quay đầu nhìn Trịnh Văn Quân, chờ tiếp.

      Trịnh Văn Quân nhìn biểu tình của Cố An Kỳ, thở dài cái rồi “Thôi, có gì đâu.”

      Cố An Kỳ nhún vai hỏi, xoay người tới địa điểm quay tiếp.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :