1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Tôi là Ôn Bội Quân

      Editor: Anna

      Beta: Qin Zồ


      Vì muốn Cố An Kỳ toàn tâm toàn ý diễn bộ phim này,trong thời gian này Dương Văn Lâm từ chối rất nhiều quảng cáo, để tập trung vào việc quay phim. Ai cũng biết, lần nhập vai này khá nguy hiểm, nếu quay tốt có thể nhận được những tràng vỗ tay, thậm chí có thể áp đảo được phong thái nhân vật, mvà nghiệp diễn xuất của cũng có thể mà bắt đầu lại lần nữa. Nhưng nếu tốt, chỉ bị phê phán, mà nghề diễn xuất cũng có thể ngưng hẳn.

      Sau mấy ngày Cố An Kỳ theo ekip quay phim hoàn toàn nhập vào vai diễn. Trong lúc quay phim, Diệp Y Dung cũng tới hai ba lần, nhưng thời gian được lâu, giống như chỉ đến lúc, làm quen với đội phim, cốt để lại ấn tượng với Lâm Hạc Quần.

      ta chào hỏi Cố An Kỳ, Cố An Kỳ cũng việc gì mà quan tâm tới ta. Cảnh quay gần đây đều nhấn mạnh vào “Ôm Bội Quân” và “Lưu Chân Chân”, rốt cuộc lúc xảy ra chuyện gì.Đất diễn của Cố An Kỳ lúc này phải là nhiều, cho nên thường khi có cảnh quay nào lại xem Đào Tiểu Mễ cùng Chu Mẫn Mẫn quay phim, tiếp thêm sức mạnh cho bọn nhóc.

      Đào Tiểu Mễ có khuôn mặt đáng của đứa trẻ rất cố gắng, là bé biết truy cầu tiến lên, ngay cả khi nghỉ ngơi cũng cầm kịch bản ra nghiên cứu nhân vật. Con bé thường diễn tập cùng với Cố An Kỳ, còn lôi kéo nhờ Cố An Kỳ chỉ dạy cách diễn. Cố An Kỳ đối với Đào Tiểu Mễ cũng có thích chút, thế nên biết cái gì cái nấy, giấu diếm gì, thỉnh thoảng giải thích được , ngay lập tức diễn trực tiếp để để biểu đạt được cảnh ấy.

      Đào Tiểu Mễ càng ngày càng quấn lấy Cố An Kỳ, khi rảnh luôn sau , giống như cái đuôi đáng . Cố An Kỳ đâu con bé tới đấy, nhiều người ở trường quay chọc hai người giống như là hai chị em ruột.

      Biểu của Đào Tiểu Mễ càng ngày càng tốt, bây giờ lúc diễn, còn cứng nhắc như lúc đầu, mà trở nên rất dẻo dai. Hình ảnh xử lí cũng rất tinh tế, hiệu quả rất tốt.

      Cố An Kỳ ngoài Đào Tiểu Mễ ra cũng chú ý đến đứa trẻ khác – Chu Mẫn Mẫn. Đứa trẻ Chu Mẫn Mẫn thường hay ngồi góc, ánh mắt nhìn cùng Tiểu Mễ có tia hâm mộ, nhưng lại dám tới gần. Nhìn qua giống như đứa trưởng thành, hoàn toàn làm cho chú ý đến.

      bé Chu Mẫn Mẫn ít mặc dù phải người của “Đông Phong” nhưng đối với Cố An Kỳ mà , có cùng công ty hay khác nhau. Trong mắt ra các công ty chẳng là gì, dù sao cũng đều là người trong giới, chuyện thay đổi công ty cũng thường khá xuyên, ai cũng thể biết trước được người khác có phải là đàn , đàn chị hay đàn em của mình . Đối với Cố An Kỳ về công ty mà , là có vẻ nhạt, cho nên ngày thường cũng vô ý hay hưu ý chăm sóc con bé ít.

      Chu Mẫn Mẫn hiểu những việc làm đó của Cố An Kỳ. Cố An Kỳ chút lợi dụng mà giúp đỡ nó, lòng thấy ấm áp, nhưng nó dám giáp mặt Cố An Kỳ lời cảm ơn. phải con bé muốn tìm Cố An Kỳ, mà là thể tìm.

      Cố An Kỳ phải là người của “Giải Trí Châu Á”, thêm nữ Diệp Y Dung nhiều lần trước mặt con bé cho nó vài “lời khuyên” là được tìm người của công ty khác, nhất là được thân mật với Cố An Kỳ, nhìn thấy Đào Tiểu Mễ có cơ hội cùng đàn chị trước truyền thụ kinh nghiệm, trong lòng nó cũng có chút khí chịu, nhưng vẫn dám bước tới. Nó cũng biết tuy mình cũng có thể ngôi sao nhí được mọi người thích, nhưng những điều đấy cũng chỉ là do công ty PR tạo ra mà thôi.

      Nếu bây giờ con bé đắc tội với người được thích nhất “Giải Trí Châu Á” bản thân thể nào tồn tại ở đó. Đường nghệ sĩ của nó còn rất dài, thể vì nhất thời xúc động mà khiến cho tương lai bị hủy hoại. Chu Mẫn Mẫn tuy là đứa trẻ, nhưng dường như trưởng thành rất sớm ở bên trong.

      Tiến độ quay rất nhanh, mới hai ngày đem phần ân oán rối rắm hồi bé diễn xong. Tuy rằng vẫn còn vài cảnh , nhưng cũng nhiều, cho nên ekip chuẩn bị cho người diễn chính thức. (Anna: ý là những cảnh hồi xưa – cảnh phụ xong, chỉ còn vài cảnh nên họ quan tâm nhiều nữa, mà chuẩn bị cho những cảnh sau này – tức là của An Kỳ và Y Dung ấy J )

      Sáng sớm Diệp Y Dung đến trường quay, nhưng so với thói quen từ xưa của An Kỳ cũng muộn tới nửa giờ. Tóc Diệp Y Dung nhuộm về màu đen, tóc dài xem ra bị cắt cũng ít. Đây là hình tượng của , nhà tạo hình đề nghị phải để như vậy vào thời điểm này, và ngoài dự liệu của rất nhiều người, lại ngoan ngoãn phối hợp nhuộm đen và cắt phăng mái tóc dài. Có lẽ cũng vì nguyên nhân chịu phối hợp làm việc, nên sắc mặt của Lâm Hạc Quần đối với cũng có chuyển biến ít.

      “Này, An Kỳ, thế nào? Mấy hôm nay chuẩn bị tốt chưa? Màn đầu là cùng với Diệp Y Dung ra diễn đấy” Trịnh Văn Quân chiếm vị trí bên cạnh Cố An Kỳ ngồi.

      cảm thấy tôi thua ta sao? Chồng chưa cưới đại nhân?” Cố An Kỳ nhướn mày, mang theo vài phần pha trò.

      “Khụ khu, … cái này…” Trịnh Văn Quân suýt nữa là bị sặc, bất đắc dĩ lắc đầu, lo lắng cho kẻ vô tâm này tuyệt đối là chuyện dư thừa.

      Trịnh Văn Quân, buổi sáng tốt lành. Em là Diệp Y Dung, lần trước lúc có mặt thể đến chào hỏi, là thất lễ.” Diệp Y Dung biết khi nào xuất trước mặt hai người, có vẻ như vừa mới hóa trang xong.

      Trịnh Văn Quân lễ phép chào hỏi “Xin chào”

      “Cố An Kỳ tiểu thư, sao vẫn còn ở đây? Chẳng lẽ định quay như thế này, hóa trang sao?” Diệp Y Dung thấy Cố An Kỳ vẫn còn ngồi ở đấy, kinh ngạc hỏi.

      “…” Cố An Kỳ có cảm giác như biết cái gì, cảnh còn hơn hai giờ để chuẩn bị, nếu hóa trang sớm, đến lúc đó cũng phải dặm lại. Mà mĩ phẩm ở da lâu cũng tốt, chi bằng ngồi chỗ lát nữa trang điểm tốt hơn. An Kỳ lắc đầu đứng dậy. Cách thời gian quay phim còn nhiều, xem những nơi khác cũng tốt.

      Ngôi nhà lớn ợnnày là của vị thương nhân đầu tư, tại mượn của họ diễn tạm. Đất đai xung quanh hình như cũng là của người thương nhân kia đầu tư, thế nên cả đội bớt ít quấy rối trong lúc quay.

      Kỳ , cách bài trí trong khu cao cấp này đều rất giống so với kịch bản, vì vậy cũng khiến cho diễn viên nhập tâm hơn. tới lui, nhiều ngày thế rồi mà hình như chưa đến phòng của Ôn Bội Quân, có lẽ đến đó giúp hòa nhập với cuộc sống của Ôn Bội Quân hơn.

      chậm rãi lên lầu hai, tới “Phòng Ôn Bội Quân”

      nhàng đẩy cửa, từ phòng nhìn xuống có thể thấy khu vườn hoa hồng, vốn dĩ là trồng hoa hồng trắng nhưng lại bị thay bằng hoa hồng đỏ. Hoa hồng đỏ diễm lệ xinh đẹp luôn kích thích dây thần kinh của An Kỳ.

      Hình ảnh từ trong trí nhớ của dần dần chồng chéo lên nhau…

      Bị châm biếm cỡ nào?! Phòng Ôn Bội Quẩn chỉ có thể nhìn thấy hoa hồng đỏ như máu kia. Hoa hồng đỏ vẫn dị như vậy, khiến cho… người ta cảm giác tuyệt – vọng!

      Ôn Bội Quân… , đến tột cùng là hận ngôi nhà này như thế nào? Muốn thoát khỏi cái nhà giam này, ở đây chỉ có ngươi Lưu Chân Chân thôi sao? An Kỳ đẩy cửa sổ ra, im lặng nhìn xuống khu vườn hoa hồng đỏ kia…

      Kỳ trong kịch bản, phần Cố An Kỳ xem trọng nhất phải là cảnh quay “giao đấu” giữa Ôn Bội Quân và Lưu Chân Chân, mà ngược lại là cảm giác của Ôn Bội Quân đối với loại hoa hồng kia – vừa vừa hận, cũng rất giống cảm giác của với hoa hồng trắng.

      giống như loài hoa hồng đỏ dị kia, xinh đẹp nhưng dễ chạm vào. dám dám hận, vì nguyên nhân đó trong người luôn toát ra vẻ kiêu ngạo, cao sang.

      Hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ… Ôn Bội Quân, rốt cuộc là người như thế nào?

      Cố An Kỳ hít sâu hơi, cảm nhận hương hoa hồng trong khí, từ từ nhắm mắt lại.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25: Còn đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng

      Editor: Fuu

      Beta: Qin Zồ ♥


      Cố An Kỳ ở trong phòng của Ôn Bội Quân quá lâu, quá vài phút sau, xuống tầng vào phòng nghỉ chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Tuy rằng còn có chút ràng nhưng thời gian quay phim vẫn như cũ, cũng thể để người ta đến giục mình hóa trang, thay trang phục.

      Cố An Kỳ ngồi ghế, mặc cho nhân viên hóa trang giúp mình trang điểm, thay quần áo. hề nhúc nhích, giống như chú rối bằng gỗ, lẳng lặng suy nghĩ, suy tư chút về cách xử lí tình cảm của Ôn Bội Quân mà bản thân chưa ràng.

      Ôn Bội Quân… rốt cục dùng ánh mắt nào để nhìn Lưu Chân Chân? Nhìn “ngôi nhà” này?

      Cố An Kỳ hãy còn suy tư, nhưng tốc độ của nhân viên trang điểm, nhà tạo hình hè chậm lại chút nào.

      Cảnh quay kế tiếp chủ yếu là cảnh trước khi Ôn Bội Quân đến trường, ở trong nhà cùng mẹ của Lưu Chân Chân xảy ra xung đột, cho nên Cố An Kỳ cũng trang điểm quá đậm, mặc bộ quần áo học sinh đơn giản là được rồi. Khoảng hơn ba mươi lăm phút sau, tất cả đều xử lí xong.

      Cố An Kỳ thay bộ quần áo học sinh. Thắt lưng ôm lấy áo sơ mi màu trắng, trước ngực áo được điểm bằng những bông hoa nho , trông giống như đóa hoa. Dưới họa tiết là hàng khuy đặc biệt dài, khuy có in hình hoa hồng trắng đặc thù, dường như là phụ kiện độc đáo của Ôn Bội Quân. mặc ngoài áo sơ mi chiếc áo khoác dài màu lam, bên cài chiếc huy hiệu của Ôn gia màu bạc, nhìn qua trông rất đặc biệt, ra vẻ cho biết giống người bình thường.

      Bộ quần áo học sinh được đặt may riêng phối hợp với biểu tình thản nhiên mặt Cố An Kỳ tạo nên vẻ lạnh lùng riêng biệt, khiến cho nhìn qua trông có chút kỳ dị.

      Trịnh Văn Quân bị Diệp Y Dung quấn lấy có chút đau đầu, thấy Cố An Kỳ từ phòng nghỉ bước ra, muốn tiến tới với vài câu, mược cơ hội thoát khỏi Diệp Y Dung, ngờ, vẻ ngoài của Cố An kỳ lại khiến giật mình.

      Cố An Kỳ làm cho người ta có cảm giác dường như có chút khó thở, cảm giác… giống như là mất hồn, ngay cả ánh mắt cũng chớp, giống như có tiêu cự, lẳng lặng nhìn về phương xa. khiến cho người ta có cảm giác giống như người máy vô cảm. ấy… sao chứ…?

      Trịnh Văn Quân còn chưa kịp trò chuyện với Cố An kỳ đứng ở vị trí quay, chuẩn bị diễn.

      thử vị trí lần, Cố An Kỳ mặt chút biểu cảm thuận thế lại lúc, tuy xuất chuyện may, nhưng động tác cứng ngắc cùng biểu cảm như cũ làm cho người ta cảm thấy vô cùng quái dị.

      Lâm Hạc Quần chú ý tới khác thường của , nhíu nhíu mày: “An Kỳ, có phải thoải mái?”

      “Hả?” Cố An Kỳ hoàn hồn, đồng tử hơi co lại, tựa như lấy lại thần: “Đạo diễn Lâm, tôi sao.”

      Lâm Hạc Quần thấy hai mắt Cố An Kỳ sáng ngời, trong con ngươi sáng trong mơ hồ viết hai chữ tự tin, hàng lông mày cau lại của Lâm Hạc Quần lúc này mới thoáng buông lỏng chút, xem ra ràng, khôi phục trạng thái thường ngày.

      “Máy quay chuẩn bị! Tất cả vào vị trí!” Lâm Hạc Quần cầm loa, lớn tiếng hô.

      Cố An Kỳ lần nữa sửa sang trang phục diễn, sau khi kiểm lại lớp trang điểm, chuẩn bị tốt đứng vào vị trí của bản thân, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng để quay.

      “Action”

      Tấm clapperboard* được người phụ trách giơ lên.



      (Clapperboard: tấm bảng ghi tên bộ phim, đạo diễn, cảnh quay, lần bấm máy…được giơ lên trước ống kính báo hiệu bắt đầu quay hay dừng)



      Ôn Bội Quân… là… Ôn Bội Quân!

      Ôn Bội Quân chậm rãi cất bước xuống lầu, bước chân nhanh chậm. dè dặt mà gấp gáp. hơi nâng cằm lên, tạo cho người ta có cảm giác ngạo mạn, tuy rằng mặc mình đồng phục phổ thông, nhưng lại toát ra khí chất của thiên kim tiểu thư.

      “Bội Quân, chậm chút, chờ Chân Chân rồi cùng .” Bà Lưu đuổi theo từ lầu, hô lớn.

      Ôn Bội Quân vờ như nghe thấy, bước chân hề dừng lại, vẫn thong thả bước về phía trước.

      “Bội Quân! Ôn Bội Quân!” Thanh của Bà Lưu có chút thẹn quá thành giận.

      “Lạch cạch” Dường như là cố ý, đôi giày da màu đen nặng nề đá vào phiến đá cẩm thạch, dừng chân.

      Lâm Hạc Quần ở bên cẩn thận quan sát máy nhắm, hơi nhíu mày, nhìn Cố An Kỳ.

      Động tác vừa rồi của ấy là cố ý sao? hay là vô tình?

      Cố An Kỳ vừa rồi dậm chân mạnh khiến ánh mắt người xem từ bà Lưu chuyển sang . Tuy rằng bây giờ đứng ở thế hạ phong, nhưng là khí thế điểm cũng chưa thua bà Lưu. cú dẫm này chẳng những thể cường thế của đại tiểu thư vô cùng nhuần nhuyễn, còn khiến toàn bộ cảnh phim cảm xúc tăng mạnh, từ động đến tĩnh, Vốn dĩ cảnh này có bao nhiêu xung đột lại bởi vì mà làm cho tăng lên ít cảm giác căng thẳng.

      này so với ông nghĩ còn lợi hại hơn nhiều! Lâm Hạc Quần nhìn chằm chằm máy quay, khỏi thầm than .

      Bà Lưu hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, dịu dàng : “Bội Quân, chớ nhanh như vậy, chờ em con cùng đến trường.”

      “Em ?” Lặp lại hai từ này, giống như nghe câu chuyện hết sức buồn cười, Ôn Bội Quân khẽ nhếch môi.

      “Sao tôi chưa bao giờ nghe mình có đứa em nhỉ?” Ôn Bội Quân chậm rãi xoay người, cười cười nhìn bà Lưu. Ánh mắt châm biếm kia khiến cho người đóng vai bà Lưu thấy trong lòng vô cùng lạnh, người nổi da gà.

      Cái ánh mắt châm chọc vì thù hận đến cực điểm này, phối hợp với khuôn mặt đơn thuần tươi cười, vừa vặn vẹo lại như thế hài hòa. ấy quả thực… quả thực cứ như là Ôn Bội Quân vậy!

      “Bội Quân, mặc kệ con có thừa nhận hay , nhưng Chân Chân là em con, con thể phủ nhận điều ấy.” Bà Lưu dù sao cũng là diễn viên nhiều năm kinh nghiệm, hít hơi, nhanh chóng khôi phục trạng thái, để bản thân lại bị phong thái của Cố An Kỳ áp chế.

      “Chân Chân?” Giọng tràn đầy nghi hoặc, tựa hồ như chưa từng nghe thấy tên này. “À… người bà là Lưu Chân Chân? ta phải họ Lưu sao? Sao lại có quan hệ với tôi?”

      Bộ dáng suy tư của cực kì nghiêm túc nhưng lời lại chút lưu tình.

      “Con! Con sao có thể như vậy?” Bà Lưu giọng mang theo vài phần thẹn quá thành giận.

      “ ‘Lưu’ phu nhân nếu có việc gì khác, tôi đây xin trước.” Ôn Bội Quân liếc mắt nhìn bà ta cái, chậm rãi xoay người, tựa hồ người phía sau căn bản đáng để quay đầu nhìn lại, cao ngạo rời .

      Để lại bà Lưu ngơ ngác đứng ở phía sau ảo não, mà Lưu Chân Chân vẫn đứng ở trong góc, kinh ngạc nhìn , hề tiến về phía trước.

      “Cắt! Tốt lắm, tiếp theo!” Lâm Hạc Quần gật đầu, dường như khá hài lòng với cảnh vừa rồi.

      Biểu cảm của Cố An Kỳ lập tức liền buông lỏng, còn cảm giác của Ôn Bội Quân vừa rồi. Khác biệt hết sức lớn, làm cho người ta có cảm giác Cố An Kỳ trong khoảnh khắc đó như biến thành người khác. Cố An Kỳ lên lầu, cười cười khẽ cúi đầu với người vừa đóng vai bà Lưu – tiền bối Mạc Lý Thu, hai người còn chuyện lúc sau đó rời chuẩn bị cho lần diễn tiếp theo.

      “Phù…” Mạc Lý Thu nhìn Cố An Kỳ bóng lưng rời , thở phào nhõm, áp lực mà Cố An Kỳ mang lại cho bà cuối cùng cũng tháo bỏ.

      Trong lòng Mạc Lý Thu kì thực có chút tán thưởng Cố An Kỳ. Tốc độ Cố An Kỳ nhập vai cực kì nhanh. Trong số những diễn viên bà quen, người như Cố An Kỳ, là nắm bắt nhân vật nhanh nhất. Nếu chỉ có kĩ thuật diễn tốt thôi, đằng này chẳng những kiêu nóng nảy, còn cố ý khi diễn xong còn xin lỗi với tiền bối lúc trước chưa kịp chào hỏi qua, xem trọng việc chào hỏi, thái độ hòa nhã khiêm tốn.

      Kì thực Mạc Lí Thu cũng thể xem là đại tiền bối trong giới giải trí, hơn nữa theo địa vị trước mắt của , Cố An Kỳ căn bản cần thiết đối bản thân chu đáo lễ phép như vậy, nhưng vẫn làm. Chỉ riêng việc tôn trọng tiền bối như vậy mà , trong giới chỉ có số “minh tinh mới nổi” là biết nịnh khinh dưới, nhưng tất cả đều thua .

      Giới nghệ vốn chìm chìm nổi nổi, có người thắng tuyệt đối, cũng có kẻ thất bại hoàn toàn. Nhưng so với số người mới nền móng sâu mà “người cũ” càng thể đắc tội, dù sao thời gian bọn họ ở trong giới so với số người mới càng lâu hơn nhiều, có thể sống sót mà bị đào thải như “người cũ”, thường thường ở giới giải trí ngoài năng lực còn phải có thứ hết sức quan trọng – quan hệ.

      Cố An Kỳ này, mặc kệ ta có phải biết được nhiều đạo lí như vậy hay , riêng việc đối đãi lễ độ với tiền bối, tương lai nhận được thu hoạch ít, so với người bình thường càng kiếm thêm được nhiều cơ hội.

      Kĩ thuật diễn xuất sắc, hơn nữa biết kính trọng tiền bối trong giới cùng nhân viên công tác, giao thiệp rộng rãi, tiền đồ của Cố An Kỳ này tuyệt đối thênh thang rộng mở!

      Mạc Lý Thu im lặng nhìn Cố An Kỳ xuống lầu liếc mắt cái, lặng lẽ gật gật đầu.

      Diệp Y Dung là nhân vật xuất cuối cùng, là ở giây cuối ra từ sau cây cột cho nên những cảnh quay trước đó nhìn cũng . Nhưng lại biêt vừa rồi nhất định xảy ra chuyện gì, quay đầu nhìn khuôn mặt vẫn còn sợ hãi của người sắm vai bà Lưu lại đối Cố An Kỳ tán thưởng có thêm, Diệp Y Dung trong lòng cảm thấy kì quái, khỏi nhăn mày lại.

      Rốt cuộc Cố An Kỳ làm cái gì? Vì sao ánh mắt của mọi người hướng về ta lại khác nhau như vậy? Mối nghi hoặc trong lòng Diệp Y Dung có người giúp cởi bỏ, nhưng lại mơ hồ có loại dự cảm tốt.

      Bất lợi, sân khấu này đối với , là tuyệt đối bất lợi. biết vì sao, trực giác của Diệp Y Dung với như vậy.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26: Thông báo thử giọng của Tạ Vũ Phỉ

      Editor: Qin Zồ ♥


      Tuy Diệp Y Dung vì dựa vào “Thế Giới Giải Trí Châu Á” mới có được vai diễn, nhưng đối với vai diễn này rất nghiêm túc. bỏ ra khá nhiều thời gian để nghiền ngẫm tính cách nhân vật, cho nên tuyệt đối cho phép, cho phép mình bị Cố An Kỳ cướp lấy nổi bật. Diệp Y Dung hung hăng trừng mắt liếc Cố An Kỳ cái, mà hình như Cố An Kỳ cũng cảm nhận được ánh mắt của , hơi nghiên người, bắt gặp dáng vẻ của Diệp Y Dung, khóe miệng nhếch lên tạo nên nụ cười nhạt. Vở kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu, mà tính tình bấp bênh thế rồi sao?

      Cố An Kỳ cười , quay người lại, nhìn ta nữa. Diệp Y Dung có thế nào cũng chẳng quan tâm, điều cần làm là phải diễn tốt, nhờ bộ phim này mới có thể đứng vững trong giới showbiz.

      “An Kỳ, nhân vật lần này để cho diễn là lãng phí, vừa rồi đúng là cái thần cần có khi diễn!” Tuy lúc chuyện Trịnh Văn Quân có hơi trêu chọc, nhưng vừa rồi bị chuyển biến của Cố AN Kỳ dọa cho sợ.

      Cố An Kỳ cười cười, định gì đó đột nhiên chuông điện thoại vang lên. “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…”

      Điện thoại của Vũ Phỉ? Cố An Kỳ nhìn số điện thoại hiển thị màn hình, gật đầu với Trịnh Văn Quân rồi vào trong góc bắt điện thoại.

      “Alo, Vũ Phỉ, chị đây.” Cố An Kỳ nghe điện thoại.

      “An Kỳ, An Kỳ! Em nhận đơợc thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng!” Tạ Vũ Phri vô cùng thích thú, giọng trong điện thoại cao đến tám đề-xi-ben, hình như là vừa nhận được thông báo xong, gọi cho Cố An Kỳ đầu tiên.

      Bộ phim điện ảnh kia Cố An Kỳ có nghe , chế tạo bởi giám đốc sản xuất lớn, có ít diễn viên đều tham gia vào, nếu như có thể được lồng tiếng bộ phim điện ảnh đấy tương lai phát triển của Tạ Vũ Phỉ hết sức thuận lợi.

      “Làm người lồng tiếng cho ‘Hoa Mai’? Đây đúng là chuyện tốt, chúc mừng em.” Cố An Kỳ rất thành tâm khiến cho vô cùng vui sướng. “Đề mục lần lồng tiếng này có rồi sao? Có nắm chắc ?”

      “À… đến việc này, An Kỳ, gần đây chị có rảnh ? Diệp vừa mới đến thành phố A họp giao lưu, thế nên tạm thời em vẫn chưa tìm ra người có thể giúp em.” Tạ Vũ Phỉ nhăn nhó , “Cái này, nếu chị có thời gian thôi, cần để ý nhiều đâu.”

      “Buổi thử giọng bắt đầu từ lúc nào? Cấp bách đến vậy sao? Ngày mốt luyện tập có kịp ?” Cố AN Kỳ suy nghĩ rồi hỏi. Lịch quay hôm nay của kín mít, nếu muốn ra ngoài cũng khó khăn, dẫu sao chuyện quay phim phải là của riêng mình mà còn là cả vấn đề của ekip.

      vội vội, thứ hai mới thử giọng.” Tạ Vũ Phỉ vội .

      “Như vậy , chị cố gắng quay xong sớm, khi nào xong gọi điện cho em.” Cố An Kỳ cảm thấy dù sao sớm chút cũng tốt, như thế chuẩn bị khá hơn. Chuẩn bị càng đầy đủ, khả năng được chọn lồng tiếng càng cao, vì thế nên trả lời ngay.

      Nghe thấy thanh của Tạ Vũ Phỉ, Cố An Kỳ có thể cảm nhận được bé dường như vẫn còn vô cùng cao hứng lẫn căng thẳng, đến nỗi chuyện còn lộn xộn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tạ Vũ Phỉ thử giọng, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an. Cố An Kỳ cũng hiểu được lo lắng của , an ủi ấy vài câu, rồi lại hàn huyên lát, này mới cúp điện thoại.

      “Sao thế? Có chuyện gì tốt sao?” Trịnh Văn Quân nhìn thấy khóe miệng Cố An Kỳ cong lên, buột miệng hỏi câu.

      “Ừ, Vũ Phỉ được thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng.” Cố An Kỳ cất điện thoại vào túi xách, tâm trạng có vẻ rất khá.

      “Là Tạ Vũ Phỉ?” Trịnh Văn Quân hơi kinh ngạc. và Tạ Vũ Phỉ có gặp vài lần, cũng coi như là quen biết. Trong ấn tượng của về chính là người hoạt bát đơn giản, là “tiểu nương” bao giờ lớn. Nhưng Trịnh Văn Quân chưa bao giờ nghĩ nàng có thể nhận được thông báo đến ‘Hoa Mai’ thử giọng.

      “Ừ.” Cố An Kỳ đứng lên. “Tôi thay phục trang trước, đợi lát nữa rồi sau.”

      “Được, đợi chút nữa rồi . Thời gian cũng còn nhiều lắm, tôi cũng thay quần áo đây, chuẩn bị chuẩn bị nào.” Trịnh Văn Quân cũng đứng lên.

      “Bảo Vệ Của Bé Lọ Lem” dự tính chính thức lên sóng vào chín giờ tối thứ tư hàng tuần. Sau khi chọn hình thức mỗi tuần phát tập phim, nhưng bởi vì lúc trước khi tuyển diễn viên cả ekip mất khá nhiều thời gian, cho nên bây giờ cũng chẳng còn giờ xem chiếu thử. Vì thế để có thể theo kịp lịch phát sóng, cả đội quay thể kéo dài thời gian quay phim, vừa tập kịch vừa chuẩn bị.

      Nhân vật của Cố An Kỳ tuy chỉ là nữ phụ, nhưng đất diễn tuyệt đối ít. Để rút thời gian ra ngoài, chỉ có thể giảm bớt thời gian quay phim lại, ra sức cố gắng phối hợp ăn ý với dàn diễn viên, từng cảnh quay đều thuận lợi thông qua.

      Cố An Kỳ ngồi ở ghế, từ từ nhắm hai mắt hình dung về cảnh quay tiếp theo. Để cho người hóa trang tùy ý trang điểm, vẫn nhúc nhích. Khoảng chừng hơn bốn mươi ohuts đồng hồ sau, tạo hình của cũng xong.

      Cố An Kỳ bước ra khỏi phòng hóa trang, lọt vào tầm mắt của mọi người, mọi người cảm thấy người trước mặt mình ngừng tỏa sáng, nghĩ rằng nhìn thanh tú vậy mà cũng có thể cao quý như thế.

      Cố An Kỳ vừa thay bộ quần áo học sinh, lần nữa mặc vào bộ đồng phục màu trắng để hở vai, quần áo cắt may rất hợp với dáng người , chiếc áo choàng màu xám được vắt lên cánh tay, có vẻ diễm lệ nhưng mất đoan trang. Mái tóc đen nhánh được túm cao, để lộ ra gáy thon dài trắng nõn. Hai lọn tóc hơi xoăn bên tai rũ xuống, hình tượng đơn giản già dặn lại có thêm vài phần dịu dàng.

      đeo nhiều trang sức, nhưng khiến người ta cảm thấy lãnh lẽo. vành tai đính chiếc khuyên tai nạm bông hoa hồng trắng nho , đeo sợi dây chuyền được đính kèm bông hoa hồng trắng kim cương đơn giản, còn lại gắn chín mươi chín hạt tròn xung quanh sợi dây, khéo léo dừng lại ở xương quai xanh, khiến vừa mới nhìn qua, giữa cao quí lộ ra vài phần dễ thương gợi cảm. hơi nâng cằm lên, chậm rãi tao nhã bước về phía trước, nét mặt cực kì bình tĩnh, khiến người ta thể đọc ra suy nghĩ trong , nhưng biết vì sao, dáng vẻ hờ hững kia của , mơ hồ làm người ta cảm thấy khó ở chung, sinh ra cảm giác khó gần. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng kia hoàn toàn giống như miêu tả Ôn Bội Quân trong kịch bản!

      Diễn còn chưa diễn, nhưng khí khái của Ôn Bội Quân có đầy đủ, làm cho người ta cực kì kinh ngạc. Cố An Kỳ cần mở miệng lời thoại, cần làm bất kì động tác riêng biệt nào, mọi người cũng có thể phân biệt được xuất thân của vị thiên kim tiểu thư.

      Ôn Bội Quân, thạt giống như ấy ra từ kịch bản!
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27: Vai diễn đáng chú ý

      Editor: Qin Zồ


      thể phủ nhận, Cố An Kỳ với cách ăn mặc này khiến cho phong cách tính tình lúc đầu của có bị thay đổi chút ít, rất có bóng dáng của Ôn Bội Quân, nhưng Diệp Y Dung vẫn như trước cảm thấy Cố An Kỳ là nhờ vào quần áo trang phục, trang sức lóng lánh, bộ lễ phục tinh tế mới có cảm giác của Ôn Bội Quân.

      ta, chẳng qua là diễn viên hạng ba dựa vào đạo cụ trang phục mà thôi. Nghĩ như vậy, Diệp Y Dung có chút xem thường Cố An Kỳ.

      Diệp Y Dung trông thấy đám người vây quanh Cố An Kỳ ngừng khen ngợi ta, trong lòng bỗng xuất vị giấm, hạ giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ là dựa vào áo quần trang sức mới tạo hình được sao, có gì hay ho chứ? Lúc ở ‘Giải Trí Châu Á’ chẳng phải là bình hoa vô dụng phí tiền sao?”

      thanh tuy lớn, nhưng lại đứng quá gần Cố An Kỳ khiến những gì vừa An Kỳ đều nghe . Khóe miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười nhạt, mà Đào Tiểu Mễ ở bên cạnh Cố An Kỳ cũng nhịn được mà bĩu môi, giả trang cái quỷ .

      Dùng trang sức phụ kiện đúng là có thể giúp diễn viên nhập vai nhanh hơn, lại càng dễ cho bọn họ xem mình như là nhân vật đó. Đây cũng là Đây là lý do tại sao nhân vật khác nhau tại các thời điểm khác nhau lại có trang điểm khác nhau. Nhưng chính là nếu có kịch bản phim, tất cả đều chỉ là công cốc mà thôi, nhìn qua lại thấy buồn cười.

      Diệp Y Dung chỉ thấy trang phục của Cố An Kỳ rất giống với thân phận của Ôn Bội Quân tiểu thư, nhưng lại thể biết rằng Cố An Kỳ “Ôn Bội Quân” chỉ diễn đạt mặt ngoài, mà là xâm nhập đến tận xương tủy.

      Diễn nhập tâm, là phải diễn nhập vào tận trong tâm, như thế mới gọi là diễn nhập tâm.

      Có lẽ Diệp Y Dung hiểu chuyện, nhưng người đại diện của là Tống Văn Tường lại nhíu mày, thể , lúc Cố An Kỳ cười khiến thoải mái tí nào.

      Thông thường mà , khi mọi người nghe thấy người ta châm chọc mình, trong lòng đều khỏi có chút buồn bực, cho dù là nổi cáu lên với đối phương, trong lòng cũng thầm ghi nhớ, tích lũy dần dần, nhưng vẻ mặt của Cố An Kỳ đối với Diệp Y Dung khiến Tống Văn Tường cảm thấy hề xem trọng Diệp Y Dung, thậm chí còn cho rằng ấy là tôm tép nhãi nhép.

      Cố An Kỳ này, phải là người dễ đối phó.

      Diệp Y Dung trông thấy Cố An Kỳ được mọi người hâm mộ, trong lòng cảm thấy khó chịu, sắc mặt cũng khó xem.

      Tống Văn Tường thản nhiên nhìn cái: “Lát nữa chạy máy rồi nếu muốn giữ nguyên bộ mặt đấy để lên màn hình tôi ngăn cản đâu.”
      Diệp Y Dung nghe vậy, bĩu môi, quay đầu sửa lại đồ hóa trang của mình, lộ sắc mặt nữa, ngược lại bắt đầu chuẩn bị diễn.

      Cố An Kỳ đứng ở vị trí, ôn lại chút những gì cần diễn. nhìn vẻ mặt của Diệp Y Dung, hai mắt híp lại, xem ra nếu muốn lần qua đơn giản chút nào.

      “Chuẩn bị quay!”

      “Action!” Thư kí trường quay giơ clapperboard lên.

      “Bội Quân, nghe hôm nay vị hôn phu Calvin của cậu đến tham dự tiệc?” tiểu thư xinh đẹp đứng bên cạnh Ôn Bội Quân .

      “Đúng thế sao? đúng sao?” Ôn Bội Quân chậm rãi nâng ly rượu lên, lười nhác nhấp ngụm, tựa hồ thèm để ý.

      “…” Đối phương ngẹn họng, hình như biết nên gì cho phải, xấu hổ nâng ly lên, đứng bên.

      Tống Vũ Trạch đứng ở bên máy nhắm, cau mày nhìn Cố An Kỳ màn hình. biết gì nhiều về quay chụp phim, tuy nhiên có thể nhìn ra kĩ xảo biểu diễn xuất chúng của Cố An Kỳ. mặt chút thay đổi nhìn buổi vũ hội lúc nhúc người, tuy đứng ở trong đại sảnh, nhưng lại có cảm giác ngăn cách. Lạnh lùng quét mắt qua những vị thiếu gia tiểu thư trong buổi vũ hội, tựa như là khán giả đứng xem diễn.

      Diệp Y Dung, kĩ thuật diễn của ta có thể chống lại Cố An Kỳ , sợ bị ấy “làm thịt” sao?

      đợi Tống Vũ Trạch có ý nghĩ này, Cố An Kỳ liền quay đầu, thoáng thấy bóng người còn leo trèo ở phía ngoài phòng. cau mày, chậm rãi cất từng bước đến hành lang.

      Đương lúc Lưu Chân Chân còn khổ sở bắt gặp bộ quần áo của Ôn Bội Quân, Ôn Bội Quân liếc xéo cái, Lưu Chân Chân biết là nên tiến hay nên lui, cúi thấp đồng.

      “Dì Tống, phải bảo dì canh gác cẩn thận các cửa sổ rồi sao? Nếu như có tên trộm bò vào… chẳng phải quấy nhiễu đến cả sảnh đường sao?”

      Bà Tống sắm vai quản gia ngẩn cả người, cái đấy và kịch bản giống nhau.

      “Sao? có người thứ nhất rồi, còn muốn để thêm người thứ ha vào?” Ôn Bội Quân lạnh lùng liếc bà Tống, ý bảo bà tiếp.

      “Rất xin lỗi, đại tiểu thư.” Bà kích động cúi người, nhanh chóng về phía sau, “Tôi phải canh giữ.”

      “Lưu Chân Chân, phải nhân cơ hội này làm thân chứ… quần áo tham dự tiệc rất đặc biệt, tranh thủ chú ý của mọi người sao. tham dự tiệc cũng ai ép , co muốn làm Lưu gia mất mặt, tôi cũng xen vào, nhưng nếu muốn làm Ôn gia mất mặt …” Ôn Bội Quân kéo dài từ cuối rồi bỏ lửng, ý vị sâu xa nhìn Lưu Chân Chân.

      “Chân Chân, còn mau lên lầu thay quần áo!” Bà Lưu chặn ánh mắt của Ôn Bội Quân.

      “‘Lưu’ phu nhân, đây là vũ hội của đứa con quí của bà ư?” Ôn Bội Quân để tâm đùa ý cái găng tay trắng của mình, thản nhiên , trong lời ít nhiều ám chỉ trực tiếp.

      “Bội Quân, biết cháu thích , nhưng cháu thể hiểu chuyện mà vu tội cho .” Bà Lưu cương trực đứng ở đó, sắc mặt vô cùng khó coi, ngay cả Lưu Chân Chân cũng dừng bước.

      “A? phải ‘Lưu’ phu nhân chuẩn bị đem Lưu tiểu thư đóng gói đưa ra ngoài sao?” Ôn bội quân dừng chút, giọng có vài phần khinh bỉ, “Cũng giống như lúc trước đưa bà vào nhà tôi vậy.”

      !”

      “Lưu Chân Chân tiểu thư, định đổi lễ phục của mình sao?” Ôn Bội Quân cười cười quay đầu nhìn Diệp Y Dung, “À, đúng rồi, lần trước phải đụng vào bộ lễ phục màu đỏ kia của tôi sao? Thấy cũng có quần áo gì ra hồn, thôi bộ lễ phục kia bố thí cho vậy, dù sao tôi vẫn có thể đặt may bên Paris, ở đấy tốt hơn.”

      Trong kịch bản có câu này! Diệp Y Dung sửng sốt. Cố An Kỳ! dám! ra ràng là thầm mắng mình cướp của ta! Diệp Y Dung giận kiềm chế được, nếu phải là diễn, bước lên tát cho ta cái rồi. được, Lưu Chân Chân của là phải dịu dàng ngoan ngoãn, khiến người ta thương. Diệp Y Dung cắn môi, cúi đầu xuống, nhưng bả vai run run của tiết lộ rất tức giận.

      Ôn Bội Quân nhìn thấy hai người đứng sừng sững ở kia, tâm tình có vẻ rất tốt, nhếch mép quay người nghênh ngang rời .

      “Cắt! Cảnh tiếp theo!”

      “Lâm đạo diễn, cảnh này cần quay lại sao? Diệp Y Dung do dự hỏi, biết vừa rồi cảm xúc của mình đúng, tuy che dấu nhưng vẫn để lộ ra ngoài.

      cần, Cố An Kỳ sửa đổi nhưng hiệu quả khá tốt, cần quay lại.” Lâm Hạc Quần nghĩ rằng Diệp Y Dung muốn Cố An Kỳ tự sửa đổi kịch bản, đổi chi tiết . Tiểu nha đầu Cố An Kỳ này đúng là quỷ, thậm chí ngay cả tập trước gì cũng làm ẩu, nhưng nếu phải làm ẩu như vậy, xem ra diễn viên khác cũng khó phối hợp ăn ý lần là qua.

      biểu đúng Lưu Chân Chân, cứ nhớ lần sau diễn như vậy.” Tâm trạng của Lâm Hạc Quần hiếm thấy tốt như vậy, thuận miệng câu.

      biểu đúng Lưu Chân Chân? Diệp Y Dung ngẩn người, vừa rồi tức giận bừa là đúng? Tại sao?
      Tống Văn Tường nhìn thấy dáng vẻ khó hiểu của Diệp Y Dung, thở dài hơi.

      theo Diệp Y Dung có xem qua mấy cảnh quay của Cố An Kỳ, mỗi động tác của Cố An Kỳ đều ngấm vào tư tưởng người xem, giống như Ôn Bội Quân ngạo mạn, đôi khi còn có thói quen vân vê thứ đồ trong tay thỏa đáng, cũng chẳng phạm sai lầm gì, bộ dáng thuần thục như vậy giống như những thứ đó là của vậy. có thể nhìn ra, Cố An Kỳ diễn rất nhập tâm, nhân vật chính là , chính là nhân vật, cho nên diễn xuất mới làm rung động người khác như thế.

      Tống Văn Tường vốn tưởng rằng với việc lúc nãy chẳng qua là hiểu nhân vật mới thêm thắt vào, ngờ ngay đến cả phản ứng của Diệp Y Dung đều nằm trong tính toán của .

      Vốn dĩ theo như kịch bản Diệp Y Dung phải diễn xuất tỏ ra là Lưu Chân Chân yếu đuối, bị xem thường mà dám phản kháng, nhưng lại xem lòng tự trọng của Lưu Chân Chân. Có là Lưu Chân Chân tức giận, có kiêu ngạo của bản thân? Nếu có, sao phải lén lút làm thêm, cố rắng rời khỏi cái nhà này? Nội tâm của cứng cỏi, kiên cường, nếu như Diệp Y Dung diễn theo kịch bản, có lẽ sức hút của cá tính nhân vật hoàn toàn biến mất.

      Diệp Y Dung ơi là Diệp Y Dung, vẫn là quá non nớt, nhanh chóng bước lên “thảm đỏ” nhưng lại mình cần phải làm gì. Chả trách trai Tống Văn Trạch muốn mình theo Diệp Y Dung, là để tránh phải ta gây chuyện gì.

      Cố An Kỳ, Tống Vũ Trạch nhìn theo bóng lưng của Cố An Kỳ, có chút mơ hồ, nhân tài như vậy tại sao lúc trước “Giải Trí Châu Á” lại dễ dàng bỏ qua như thế? Xem ra phải ngẫm lại kế hoạch làm thế nào để kéo Cố An Kỳ về lại “Giải Trí Châu Á”…
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28: Tính kiên nhẫn của tôi tốt lắm

      Editor: Qin Zồ ♥


      Cảnh quay sau màn lúc nãy mới là quan trọng nhất, là ân oái rối rắm giữa ba người Ôn Bội Quân, Lưu Chân Chân và vị hôn phu của Ôn Bội Quân Calvin Nie – Niếp Chí Bằng thủ vai, bắt đầu. Tất cả mọi người đều chuẩn bị mười hai vạn tinh thần để giải quyết.

      “Cắt! Diệp Y Dung, chý ý diễn cảm! Chuẩn bị, lặp lại lần nữa.”

      “Cắt! Diệp Y Dung, nhập diễn nhập diễn! Có biết ?”

      “Cắt cắt cắt! Diệp Y Dung, lại đây.” Lâm Hạc Quần đèn lửa giận xuống, gọi Diệp Y Dung tới, giảng giải cách diễn cho ta. Biểu của Diệp Y Dung càng ngày càng gay go, hoàn toàn như vừa rồi diễn trôi chảy như vậy, cảm giác như là người máy cứng đờ, ông chịu được.

      Diệp Y Dung tuy gắng tìm lại cảm giác vừa rồi, nhưng vẫn nắm bắt được, liên tục NG mấy chục lần, trong lòng càng muốn diễn ra lại càng hỏng bét.

      “Vừa rồi phải diễn rất tốt sao, sao bây giờ lại có cảm giác gì? Rốt cuộc là làm sao vậy?”NG liên tục khiến cơn tức giận của Lâm Hạc Quần ngày càng bùng phát.

      “Tôi…” Diệp Y Dung nên lí do gì, trong lòng oan ức đầy bụng nhưng thể ra. Nghĩ đến Cố An Kỳ chưa lần NG, nhưng bản thân lại bị hô “Cắt” nhiều lần liên tiếp như vậy, khiến mơ hồ cảm thấy như Lâm Hạc Quần cố ý nhắm vào lỗi của . Lâm Hạc Quần mắng trước mặt mọi ngươig, điều này làm cho vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, hai bên tai ửng đỏ.

      Tống Vũ Trạch ở bên thấy cơn tức giận của Lâm Hạc Quần ngày càng chồng chất vội : “Đạo diễn Lâm, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Đây là lần đầu tiên Y Dung đóng phim, có thể là do hồi hộp quá, ông xem có thể để cho ấy nghỉ ngơi tỉnh táo lại được ?”

      Cơn tức giận của Lâm Hạc Quân giảm bớt mà trái lại còn tăng lên: “Tỉnh táo lại? Vừa rồi cũng bảo để ta bình tĩnh mười phút đấy thôi? Lần này bình tĩnh muốn bao lâu? cho mấy người bình tĩnh rồi, còn diễn tốt được sao?”

      “Đạo diễn Lâm, xin bớt giận, xin bớt giận.” Tống ũ Trạch lấy lòng đưa trà giải nhiệt cho Lâm Hạc Quần, vừa lúc đưa mắt ra hiệu cho Diệp Y Dung.

      Diệp Y Dung cắn môi, : “Rất xin lỗi, đạo diễn Lâm.”

      “Đạo diễn Lâm, xem, chuyện này cũng gấp gáp đến vậy. Diệp Y Dung dù sao cũng là lính mới, bỏ qua cho ấy .” Giám sát Vương đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, dù sao cũng là người của “Giải Trí Châu Á”, nhìn thấy Diệp Y Dung bị thụ huấn như vậy, tự nhiên cũng giúp mấy câu, “Dù sao ấy cũng chịu lao động, là người mới khỏi trải qua quá tình khổ luyện.Có đại đạo diễn như chỉ giáo, ấy nhất định có thể học rất nhanh.”

      Giám sát Vương dáng người mập mạp, trọng lượng hơi lớn, chỉ mấy câu mà thở gấp gáp hổn hển rồi. Tuy ông nhiều lắm, nhưng đều có ý cả.

      Lâm Hạc Quần uống xong chén trà, cơn tức cuối cùng cũng trôi , Tống Vũ Trạch cùng với giám sát Vương còn nhiều ý hay, cuối cùng là cũng khiến núi lửa sắp nổ tung của Lâm Hạc Quần đè xuống, đành nhẫn nại với Diệp Y Dung lát nữa quay lại. Tống Vũ Trạch nhìn Diệp Y Dung, lại nhìn người ở trong góc kia, khỏi nhíu mày, bất giác về phía .

      Cố An Kỳ nhìn thấy Lâm Hạc Quần chỉ bảo Diệp Y Dung ở kia lâu, bắt đầu thấy mệt mỏi. Dù sao lâu lắm cũng chẳng thức đêm, cả người thấy có gì đó quen, tới giờ là muốn ngủ. ngáp cái, thuận tay mở điện thoại ra, chuẩn bị lên mạng xem có tình hình gì mới trong ngành giải trí .

      Cố An Kỳ.”

      Bên tai truyền đến giọng nam xa lạ, Cố An Kỳ ngẩng đầu liếc nhìn, à, ra là người đại diện của Diệp Y Dung. Khóe miệng hơi nhếch lên, phô ra nụ cười công thức hóa: “ Tống Vũ Trạch, có chuyện gì sao?”

      Tống Vũ Trạch thích ánh mắt của Cố An Kỳ, cái ánh mắt này tựa hồ như có thể nhìn xuyên thấu ý nghĩ của mọi người. Còn chưa gì, dường như ấy biết dụng ý của mình rồi: “Có thể cho tôi biết nguyên nhân vì sao lúc trước rời khỏi ‘Giải Trí Châu Á’ ?”

      “Điều này Tống Vũ Trạch nên hỏi Tống Văn Trạch tiên sinh, phải tôi.” Cố An Kỳ uể oải , cũng trả lời thẳng. thích vòng vèo, nhưng đối Tống Vũ Trạch thông minh lanh lợi như vậy, vẫn là nguyện ý đánh Thái Cực, đưa ra vấn đề.

      “Nếu ‘Giải Trí Châu Á’ tiếp tục mời trở về, có đồng ý ?” Tống Vũ Trạch đẩy gọng kính mũi, bổ sung câu, ” Ở ‘Giải Trí Châu Á’ có thể cho gian phát triển lớn hơn nữa.”

      Cố An Kỳ ngờ rằng Tống Vũ Trạch lại trực tiếp đến vậy, dừng chút, nở ra nụ cười, nửa đùa nửa : “Tống Vũ Trạch tiên sinh, đổi công ty đến ‘Giải Trí Châu Á’ làm việc như , vẫn là chưa hiểu tôi rồi. Tôi với ‘Đông Phong’ kí tên hợp đồng, tiền vi phạm hợp đồng tôi gánh nổi. Nếu tương lai còn cơ hội hợp tác, xin được Tống Vũ Trạch chiếu cố nhiều hơn.”

      xong hết, mà cũng lười để tiếp. Tống Vũ Trạch có gan chuyện này với , chắc hẳn là chưa thông qua ý kiến của Tống Văn Trạch, nếu phải Diệp Y Dung gạt bỏ đến cầu sếp lớn ở “Giải Trí Châu Á” phong chức cho mình rồi.

      Khuyên quay về “Giải Trí Châu Á”? Vì muốn cho địa vị tốt? Đừng mơ.

      “Ngựa tốt còn chịu quay đầu”, nếu lựa chọn ra khỏi “Giải Trí Châu Á”, dĩ nhiên quay trở lại.

      “…” Tống Vũ Trạch gì, nghe ra được ý từ chối trong lời của Cố An Kỳ. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Cố An Kỳ ngừng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc vốn có lại càng thêm trang trọng.

      “Tôi có thể hỏi vì sao vừa rồi lại sửa lời kịch bản ?” Tống Vũ Trạch biết Cố An Kỳ với Diệp Y Dung có đụng chạm gì, nhưng cũng biết được oán hận chất chứa giữa hai người tuyệt đối phải hai câu là có thể , nhưng vì sao Cố An Kỳ phải đưa Diệp Y Dung nhập vào vai diễn, hay là…

      “Sửa kịch bản…? Chỉ là khai triển ra mà thôi, sao thế?” Cố An Kỳ cười cười hề nhắc lại, nụ cười đơn thuần mà mệt mỏi, vẻ mặt vô tội kia khiến ngực Tống Vũ Trạch hơi nhói đau.

      “Tống tiên sinh, nếu qua nổi, các nghệ sĩ của nên cố lên.” An Kỳ hài hước , nhìn thấy Diệp Y Dung hình như lại chọc giận Lâm Hạc Quần, bộ dạng cứ phải nén nhịn những lần bị mắng như sắp muốn điên lên, khỏi cong khóe miệng. Tống Vũ Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của Cố An Kỳ, đôi lông mày sắp thành hàng, xem ra thể gì, chỉ biết xoay người tìm Lâm Hạc Quần, tốt giúp Diệp Y Dung.

      “An Kỳ, sao vừa rồi Tống Vũ Trạch tới tìm thế?” Trịnh Văn Quân vừa trở về thấy TỐng Vũ Trạch rời , khỏi hỏi han.

      “À, đến giành góc tường.”

      “Phụt.” Trịnh Văn Quân nghĩ Cố An Kỳ lại thẳng đến thê,s nhìn thấy bộ dạng hờ hững của , biết là do phản ứng của mình thái quá, hay là kia có tinh thần cường tráng nữa.

      lại, sao lúc nãy lại giúp Diệp Y Dung diễn xuất chứ. ta đoạt vai diễn của , còn giúp ta làm gì?” Trịnh Văn Quân mơ hồ, vì hành động của Cố An Kỳ chẳng đáng giá.

      “Diệp tiểu thư là diễn viên chính, ta dựa vào ‘thực lực’ để cạnh tranh, làm sao có thể là tôi giúp ấy diễn? Có cũng đừng lung tung.” Cố An Kỳ ra vẻ chính nghĩa, nếu phải bị đùa giỡn nhiều lần, biết bản tính của chừng Trịnh Văn Quân cũng bị gạt tiếp. Làm vì ấy mà đáng quả là đồ đần.

      Cố An Kỳ… con người quả nhiên là người ghi thù, quả là cố ý…

      Lúc trước dùng phương thức ‘mang diễn’, để cho Diệp Y Dung thông qua lần. Sau đó lại giúp nữa, khiến mình Diệp Y Dung tự dựa vào sức mình để chống đỡ. Vừa rồi giúp ta nhập tâm khiến cho cảnh quay rất hiệu quả đặc sắc, thêm nữa lịch quay lại khẩn trương, căn bản Lâm Hạc Quần cho Diệp Y Dung thời gian để tiêu hóa hoàn toàn cảm giác của vai diễn, cho nên những cảnh sau hiệu quả như ban đầu nữa, cảm thấy cứng rắn được tự nhiên. Nếu như lúc đầu diễn xuất sắc như vậy, chừng Lâm Hạc Quần còn có thể giảng giải giúp Diệp Y Dung cách diễn, nhưng vì vừa lúc bắt đầu diễn quá sức hoàn hảo, xuất chúng, khiến cho Lâm Hạc Quần sinh ra cảm giác “Diệp Y Dung chỉ cần lần là diễn tốt. NG liên tục mấy chục lần, với tính tình nóng nảy của Lâm Hạc Quần đương nhiên mắng mỏ .

      Lâm Hạc Quần mắng Diệp Y Dung, bề ngoài chẳng liên quan gì đến Cố An Kỳ, nhưng thực tế phía sau đó bàn tay thúc đẩy chính là .

      Ngay cả Lâm Hạc Quần mà Cố An Kỳ cũng tính kế, tuy làm chuyện gì, nhưng có người thay giáo huấn Diệp Y Dung.

      “An Kỳ, đột nhiên tôi phát ra lúc trước đối đầu với quyết định sáng suốt.” quả nhiên là ma nữ thể chọc giận…

      Cố An Kỳ nhíu mày, để ý nhún vai.

      Chính xác thèm để ý đến Diệp Y Dung, nhưng có nghĩa là khoan hồng độ lượng so đo với những chyện mà Diệp Y Dung làm. Cho dù là con người muốn so đo cùng lũ ruồi bọ, nhưng mà nghe ấm thanh “vù vù” phiền phức, vẫn là ra tay đuổi chúng .

      kiên nhẫn của tốt, thể dung nhường lần nữa. phải Diệp Y Dung có nhiều thời gian tìm gây chuyện sao? Như vậy khiến cho Lâm Hạc Quần chỉ đạo ta nhiều lần, làm tiêu tốn thời gian.

      mang diễn, mang ai diễn, khi nào màn diễn, quyền quyết định đều nằm trong tay . Vừa bắt đầu mang diễn là lúc sửa từ, giống như trong kịch bản nguyên gốc, ai cũng khó có thể gò ép lần nào cũng sửa từ được.

      Thoa thêm son, mấp máy môi, kiểm tra lại trang điểm.

      Chỉ có điều là chuyện này nên dừng lại ở đây, bởi vì lãng phí thời gian khá nhiều rồi, bây giờ thời gian quay vẫn có hạn, mọi thứ có thể diễn vào trọng tâm. Đánh bại đối thủ đối với cũng chẳng có gì hay. Mọi việc đều có giới hạn của nó, chẳng qua sửa lại chút, lúc sau phải nghiêm chỉnh lại, lãng phí thời gian của mình sao,nhưng còn phải tính đến thời gian của toàn bộ ekip.

      “Đợi lát nữa… cứ thoe những gì tôi vừa mà diễn là được rồi, nhớ kỹ chưa?” Cơn tức giận của Lâm Hạc Quần vẫn chưa tiêu tan hết, sắc mặt vẫn đen. lâu rồi ông chưa vì cảnh quay mà phải tức giận đến vậy. Nếu Diệp Y Dung phải con , ông sớm chửi rủa thậm tệ, còn ném kịch bản vào mặt ta nữa. Lão tử ông đây, nợ nhân tình món đồ chơi trẻ con này là phức tạp, xém chút nữa gay go.

      “An Kỳ, cứ theo lúc nãy mà diễn. Cả đội chuẩn bị!” Lâm Hạc Quần hô.

      Diệp Y Dung nghẹn đỏ mặt, đến ánh mắt tức giận cũng đỏ lên. Cố An Kỳ, Cố An Kỳ, vì sao ả lại bị Lâm Hạc Quần soi xét, mà bản thân lại bị giáo huấn đến nửa sống nửa chết? Tuy Lâm Hạc Quần , nhưng ai thân ai xa cũng khiến cho người ta nhìn thấy , giẫm lên Diệp Y Dung để nâng Cố An Kỳ lên cao.

      Diệp Y Dung mới là diễn viên chính, muốn cướp vị trí của ư? Cố An Kỳ ta đừng có mơ!
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :