1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 213: Giả say

      Edit: Yulmi2704

      Beta: Sabj


      Thiệu Văn Đình là đạo diễn rất nghiêm khắc, nhưng lại rất biết nhẫn nhịn, ít khi gào thét với diễn viên, nếu diễn viên làm sai chỉ dạy tận tình, thậm chí còn tự mình làm mẫu cho họ xem. Cố An Kỳ luôn đứng bên cạnh nhìn, từ đó học hỏi được ít thứ.


      Thực ra số người chuẩn bị kịch bản tốt vẫn chiếm đa số. Hầu hết mọi người đều đọc kịch bản, nắm được nội dung, nhưng kịp nhớ hết toàn bộ, số người chuẩn bị kị kỹ càng giống như Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm suy cho cùng vẫn là số ít.

      Mọi người xem như cũng hiểu được, ngày thường Thiệu Văn Đình thích kiểm tra thí điểm trở thành thói quen, tại những tiền bối trước mặt Cố An Kỳ thuộc kịch bản đều cảm thấy vô cùng xấu hổ. là bận, nhưng dù sao bận thế nào cũng chắc chắn thể bận hơn Tô Dật Phàm được. Nhưng thế sao, bọn họ cũng đâu có học thuộc kịch bản cách chống đối đâu?

      “Được rồi, diễn cả ngày, mọi người cũng đều mệt mỏi rồi, ăn thôi, tôi mời.” Tô Dật Phàm tốt bụng .

      Kỳ thực trong lòng mọi người bây giờ đều căng như dây cung, có chút sợ hãi, nếu sau này Thiệu Văn Đình lại muốn kiểm tra đột xuất phải làm sao? Nếu lần kiểm tra tiếp theo bọn họ có biểu tốt, liệu có bị đẩy ra khỏi vai diễn ?

      Tô Dật Phàm nhìn ra được tâm tình mọi người bây giờ đều an tâm, nên mới chuẩn bị mời mọi người ra ngoài uống chén, buông lỏng thần kinh căng thăng chút. Quay phim thể căng thẳng được, càng căng thẳng, hiệu quả ngược lại hỏng bét. Nếu muốn nắm bắt được loại cảm giác kia, phải bình tĩnh, để bản thân tập trung, hòa mình vào vai diễn.

      Thiệu Văn Đình cũng với mọi người đến quán ăn, Thiệu Văn Đình chỉ thỉnh thoảng vài câu rồi cười nhạt, khiến cho tâm tình khẩn trương của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng. , ông cũng phải muốn dọa nạt hay gì đó để diễn viên cảm thấy sợ hãi. Ông chỉ hi vọng họ có thể có thái độ nghiêm chỉnh đối với vai diễn và tập trung dồn tình cảm vào đó mà thôi. Mục đích của ông cho tới bây giờ phải là muốn đổi diễn viên, sở dĩ ông tuyển những người này vào vai phụ đều có nguyên do cả. Nếu đối phương chút tiềm lực cũng có, căn bản ông để họ nhận vai.

      Chỉ có điều khi nhìn thấy kịch bản của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ông khỏi kinh ngạc. Cách làm vô cùng lạc hậu, nhiều năm rồi ông chưa nhìn thấy có người dùng, ngờ bây giờ lại thấy Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ghi chú theo cách này.

      Hai bản kịch bản của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm được mấy hậu bối mượn photo. Sau khi đối phương đưa ra thỉnh cầu, hai người đều ngạc nhiên, sau đó đồng ý, đối phương gật đầu cảm ơn lại khiến họ cảm thấy hơi xấu hổ.

      ra họ cũng cảm thấy có gì tốt để mọi người phải cảm thấy biết ơn. Kịch bản của họ đều dựa việc phân tích những cảnh có trong đó, họ nên diễn như thế nào, nếu có cảnh hành động nên làm gì, những động tác nên xử lý thế nào cho tốt. Nội dung cũng liên quan quá lớn đến đối phương, nhưng nếu bọn họ nhất định muốn photo cứ kệ họ thôi.

      Photo cả quyển kịch bản từ đầu đến cuối tốn rất nhiều thời gian. những vậy ai ai cũng muốn có, thành ra lại photo thành nhiều bản. Bản photo còn được photo thêm mấy lần nữa.

      Phần lớn nam diễn viên đều photo bản của Tô Dật Phàm, còn nữ diễn viên lại photo của Cố An Kỳ. Nhìn nhân viên cầm bản photo, hiểu sao Cố An Kỳ luôn cảm thấy hơi kì lạ.

      “Mệt sao?” Tô Dật Phàm dựa vào bên tai Cố An Kỳ hỏi.

      phải, phải mệt, mà suy nghĩ kịch bản này được quay thành như thế nào thôi. là càng ngày càng mong đợi.” Cố An Kỳ cười , “Sáng mai cùng em đến ‘chỗ đó’ , em muốn xem mặt trời mọc.”

      “Nếu em mệt chúng ta .” Tô Dật Phàm cười , dịu dàng nhìn Cố An Kỳ.

      Để Cố An Kỳ vượt qua được chứng sợ độ cao, thời gian này có thể Tô Dật Phàm phải trả giá rất nhiều, kiên quyết bắt tập nhảy cầu. Thời gian đầu có lần địa điểm có cố phát sinh. Mặc dù đứng cách xa mép vách núi nhưng theo bản năng vẫn muốn trốn tránh, tuy nhiên chung chế ngự được, cũng xem như rất xuất sắc.

      “Đinh linh, đinh linh…” Điện thoại Cố An Kỳ báo có tin nhắn mới.

      Sau khi đọc nội dung đôi mắt rũ xuống, tạm biệt Tô Dật Phàm “Em ra ngoài trước, hít thở khí.”

      “Được.” Tô Dật Phàm vừa vừa dịch người cho ra.

      “Gọi em đến có việc gì ? Hứa Toa Toa tiền bối.” Cố An Kỳ nhàn nhạt , ngữ điệu nghe ra cảm xúc gì.

      “Lâm Huyên Di, cha tôi chết rồi.” Hứa Toa Toa nhả ra hơi khói thuốc, thong thả , “ giờ nhà của tôi cũng suy sụp, hài lòng chưa?”

      Cố An Kỳ trầm mặc nhìn Hứa Toa Toa hơi say, gì, chỉ lạnh lùng nhìn ta.

      “Lâm Huyên Di, bây giờ tôi mất tất cả, cha, xí nghiệp gia tộc, người , tất cả đều bị làm hại biết ?” Hứa Toa Toa giống như mắc chứng cuồng loạn hét to, ta đập vỡ chai rượu, từ từ đứng lên, tới chỗ Cố An Kỳ.

      say đừng lời say.” Cố An Kỳ mở miệng, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, giống như trước mặt chỉ là người xa lạ bình thường.

      “Tôi lời say? Ha ha, tưởng tôi tra ra được sao? Cố An Kỳ, Lâm Huyên Di, tưởng tôi ngốc sao?” Bước chân của Hứa Toa Toa ổn định, những lời ra cũng vô cùng choáng váng. “Ngày ngã xuống sườn núi cũng là ngày Cố An Kỳ bị giật điện được đưa vào bệnh viện. dám đây phải là ? Ha ha, phủ nhận cũng sao, tôi hỏi thầy tâm linh rồi, rằng linh hồn và thể xác của hoàn toàn giống nhau. Hồn xác khác biệt, là ý gì, hiểu chứ?”

      “Nếu muốn chụp mũ những lời này cho tôi, có thể cần phải vòng vo như vậy. Hứa Toa Toa, đừng đổ tội cho tôi, cũng đừng giả vờ say với tôi.” Cố An Kỳ nhíu mày , nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, tiến lên phía trước, cũng lui về phía sau.

      “Ha ha, bây giờ tôi còn gì nữa chứ. Vốn còn có nghiệp, kết quả vị trí nữ chính lại bị đoạt mất. Mặc dù công ty gì, nhưng dựa vào thái độ của họ, tôi có thể nhận ra họ lại chuẩn bị bồi dưỡng quân cờ mới, muốn bỏ rơi tôi. Trí Viễn cũng càng ngày càng xa cách với tôi, gần đây ta còn thèm nhìn đến tôi, coi tôi như người xa lạ. Lâm Huyên Di, xem, sinh ra là để đối địch với tôi đúng ? Vì sao tôi muốn cái gì, cũng đều lấy , thứ tôi muốn, đều chiếm lấy tất cả. chết rồi, tại sao còn quay về làm gì? Vì sao? Vì sao? Vì sao?” Hứa Toa Toa túm lấy cổ áo Cố An Kỳ .

      “Bốp” bàn tay của Cố An Kỳ tát lên mặt Hứa Toa Toa, nhíu mày, lấy khăn giấy lau lau tay.

      “Tỉnh lại , tôi rồi, đừng giả vờ say rượu với tôi.” Cố An Kỳ lạnh lùng mà xa cách , “Cha chết có liên quan gì đến tôi? Gia tộc của bị hủy hoại cũng phải do tôi làm, còn nghiệp của … Ha ha, lại càng là chuyện vớ vẩn. Hứa Toa Toa, phải biết , cơ hội đều phải do bản thân tự tranh thủ, vẫn giữ hi vọng xa vời rằng người khác tạo cơ hội cho mình, chạy đến mời diễn sao, lầm rồi. Tất cả kết thúc rồi sao? Kết thúc rồi tranh thủ nữa ư? Kết thúc rồi bắt đầu lại ư? Luôn chìm đắm trong quá khứ, thấy bản thân rất buồn cười sao?”

      “Còn Kiều Trí Viễn, chuyện của Kiều Trí Viến chút cũng liên quan đến tôi, điểm tiếp xúc giữa tôi và ta cũng có, điều này nghe cho , và cũng nhớ cho kỹ. Nếu còn phỉ báng tôi lần nữa, còn quấy nhiễu tôi, tôi cho biết, tôi trực tiếp gọi cho cảnh sát, hoặc là tòa án khởi tố .”

      Sau khi Hứa Toa Toa bị ăn cái tát, vốn định tức giận, nhưng lại bị vẻ mặt lạnh nhạt của Cố An Kỳ chế trụ, câu cũng thể thốt ra. Kể cả tức giận lúc đầu cũng bị những lời chỉ trích này dập tắt.

      vẫn giống như trước kia, Huyên Di.” Hứa Toa Toa giọng oán hận , “Giống như trước kia, khiến cho người khác cảm thấy chán ghét. Ha ha, có biết người cầm sợi dây thừng ngáng chân lúc đó là ai ? Ha ha, muốn biết ? Tôi biết rất người đó là ai đấy.”

      Cố An Kỳ dừng bước, cũng quay đầu, mở cửa tầng thượng.

      Hứa Toa Toa hề say, ta chỉ diễn mà thôi, tưởng biết sao? Nghĩ trúng chiêu, cũng nhìn lại xem Cố An Kỳ là người như thế nào? Cũng nghĩ lại xem lúc trước ai là người dạy ta diễn xuất.

      Chẳng qua câu cuối cùng của Hứa Toa Toa chừng lại là . ta đương nhiên muốn dò xét xem có phải Lâm Huyên Di hay , nhưng giọng của Hứa Toa Toa cho Cố An Kỳ biết, có lẽ ta biết được nội tình gì đó mà người khác biết.

      Quả nhiên, việc này ta cũng có tham gia vào sao? Cố An Kỳ nheo mắt, gì, chỉ thẳng xuống lầu.

      đường đụng phải Kiều Trí Viễn, Kiều Trí Viễn dường như muốn gì đó với nhưng Cố An Kỳ thản nhiên , “Bạn uống rượu, tầng thượng, lên xem ta thế nào .”

      Cố An Kỳ khiến những lời muốn của Kiều Trí Viễn nuốt trở lại trong lòng, im lặng rời .

      Kiều Trí Viễn nhìn bóng dáng Cố An Kỳ rời , lại nghĩ đến Hứa Toa Toa tầng thượng, do dự lát, ở phía sau “Cảm ơn.”, sau đó lên tầng.

      “Thế nào? Có việc gì vậy?” Tô Dật Phàm thấy sắc mặt Cố An Kỳ tốt nên quan tâm hỏi.

      sao, chỉ là ra ngoài xui xẻo bị chó cắn mà thôi.” Cố An Kỳ thản nhiên , ngữ điệu rất bình thường, tuy nhiên lại tự rót cho mình chén rượu đầy, hơi uống cạn.

      thể uống rượu liền lúc như vậy, rất dễ say.” Tô Dật Phàm cầm lại chén rượu từ trong tay Cố An Kỳ, lại rót thêm cho chén trà.

      Cố An Kỳ mơ mơ màng màng tựa vào vai Tô Dật Phàm, bộ dạng say rượu, ở bên tai “Mau đưa em , em muốn ở đây nữa.”
      139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 214: Một mình Kiều Trí Viễn

      Edit: Yulmi

      Beta: Sabj


      Cố An Kỳ thích tính kế người khác, cũng thích bị người khác tính kế. Ngày trước lúc Khi Hứa Toa Toa gọi đến vách núi ngay lập tức hoài nghi, tại sao có thể nhanh chóng vạch trần Hứa Toa Toa như vậy ư? Đơn giản là vì Hứa Toa Toa diễn thái quá, có cảm giác cố ý.


      Tuy lần chuyện này có quá nhiều tin tức quan trọng, nhưng câu cuối cùng lại khiến cho người ta phải cân nhắc. Hứa Toa Toa luôn ta biết ai là người đẩy Lâm Huyên Di, khiến ấy ngã xuống vách núi, chẳng qua nếu ta đem sự thật nói ra, có thể tin được mấy phần?

      Cố An Kỳ nhíu mày, có chút do dự biết có nên tìm hiểu đến cùng hay .

      “An Kỳ… An Kỳ?” Tô Dật Phàm gọi.

      Cố An Kỳ hoàn hồn, sửng sốt hỏi: “Sao vậy?”

      “Ai… Sắc mặt em hôm nay được tốt, có phải vừa rồi xảy ra chuyện gì ?” Tô Dật Phàm vừa lái xe vừa hỏi.

      “Vừa rồi Hứa Toa Toa gọi em lên sân thượng.” Cố An Kỳ thản nhiên , có số việc cũng muốn gạt Tô Dật Phàm.

      ta gọi em lên đó làm gì?” Tô Dật Phàm nhíu mày.

      ta muốn ép em thừa nhận mình chính là Lâm Huyên Di.” Cố An Kỳ khẽ híp mắt, mặt chút thay đổi nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Đây chắc phải nguyên nhân khiến em phiền não. ” Tô Dật Phàm hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì ?”

      “Chuyện phiền toái quả thực ít.” Cố An Kỳ thản nhiên , “Theo lời của ta, em cảm giác được, ta thực sự biết ai là người hại em rơi xuống vách núi là ai.”

      Tô Dật Phàm muốn quay đầu nói với Cố An Kỳ điều gì đó, suy nghĩ rồi dừng xe ở ven đường: “ ta biết? Em tin sao?”

      “Em tương đối chắc chắn, nhưng tại việc em để ý bây giờ phải việc ai là người hại mình, mà em lo lắng là ta biết em chưa chết, nếu ta lại giở trò cũ thì nên làm gì bây giờ.” Cố An Kỳ gật gật đầu, lại nhanh chóng cau mày. Lúc trước khẩn trương tìm bàn tay đen tối sau bức màn như vậy, phần lớn nguyên nhân là vì muốn xuống tay trước để phòng bị người kia.

      Nhưng hiện tại…

      Nếu Hứa Toa Toa biết người hại chết là ai, hoặc giả sử Hứa Toa Toa cùng với người kia có quan hệ cực kì thân mật, cuối cùng ta nói với người hại chết Lâm Huyên Di rằng Lâm Huyên Di chưa chết, kết quả sẽ thế nào?

      Bộ phim này có cảnh quay với dây treo, nếu như vậy, chỉ cần động tay động chân, tính mạng của Cố An Kỳ chắc chắn bị uy hiếp rất lớn.

      “Đúng là lần này phải quay với dây treo rất nhiều… Đạo diễn Thiệu thích cảnh quay diễn viên , ông ấy rất ghét dùng diễn viên đóng thế. Việc này…” Tô Dật Phàm cũng biết phải làm sao.

      Nếu trong tình huống bình thường, phần lớn các đạo diễn đều dùng một ngọn đồi, hoặc một mỏm đá cao hơn hai thước để diễn viên đứng ở , nhưng đạo diễn Thiệu lại như vậy, để theo đuổi những thước phim hoàn mỹ nhất, ông nhất ̣nh phải quay cảnh thực, nói cách khác, Cố An Kỳ rất có khả năng lại một lần nữa phải lên ̉nh núi, đứng ở vách núi đen để quay phim.

      Còn vấn đề khác, Thiệu Văn Đình từ trước đến nay thích tìm diễn viên đóng thế, dáng người của diễn viên đóng thế có thể rất giống diễn viên chính, nhưng việc phải xử lý cảnh bên mặt linh tinh vẫn gây ra bất tiện.

      Nên làm gì bây giờ? Tô Dật Phàm nhíu chặt lông mày, biết mình có khả năng khuyên Cố An Kỳ từ bỏ nhân vật này, bởi đã suy nghĩ rất lâu để vượt qua chứng sợ hãi. Nếu lần này diễn, sau này cũng có khả năng diễn tiếp được nữa. Nên làm sao đây? An Kỳ…

      “Quên , tất cả bây giờ chỉ là phỏng đoán của em mà thôi,” Cố An Kỳ thấy khí trở nên nặng nề khỏi .

      “Nếu như em đã đoán được, vậy chúng ta phải đề phòng trước.” Tô Dật Phàm nhìn sâu vào Cố An Kỳ, “ muốn em gặp chuyện may…”

      Cố An Kỳ mím môi, mỉm cười: “Được rồi, đừng nữa, làm em lo lắng bây giờ. Hay hủy bỏ kế hoạch ngày mai , em thật sự còn tâm trạng nào để nữa.”

      “Ừ.” Tô Dật Phàm gật đầu.

      Tô Dật Phàm đưa Cố An Kỳ trở về nhà, trước khi vào nhà bảo Tô Dật Phàm ngày mai tới nhà sớm, muốn dẫn gặp người đặc biệt.

      Tô Dật Phàm hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp ứng.

      “Alo, Tiểu Bảo à?” Cố An Kỳ nói trong điện thoại, “Chị có số việc muốn cho em biết.”

      “Chị, em cũng có một số việc muốn nói với chị.” Tiết Tiểu Bảo vừa sắp xếp tài liệu vừa nói.

      “Hôm nay Hứa Toa Toa tìm chị, chị cảm thấy hình như ta thật sự biết điều gì đó.” Cố An Kỳ nói với Tiết Tiểu Bảo.

      “Chắc chắn là ta biết, chị, chị có còn nhớ lần trước chị lại với em những lời của Tiêu Thắng Hinh ? Sau đó em điều tra được, người có mặt lúc ấy chỉ có Hứa Toa Toa, Cao Á còn giấu người trong đoàn làm phim, người mà chúng ta chú ý tới – Kiều Trí Viễn.” Tiết Tiểu Bảo .

      “Em nói Kiều Trí Viễn là người ra tay? phải, lá gan ta lớn như vậy đâu.” Cố An Kỳ suy nghĩ chút, lập tức phủ định khả năng này.

      Kiều Trí Viễn vì thanh danh cái gì cũng có thể làm được, cho nên có thể khẳng ̣nh ta biết sau khi sự việc bại lộ sẽ có kết quả gì. ta tuyệt đối có khả năng làm như vậy. Lại nói, năm đó và Kiều Trí Viễn có thâm thù đại hận gì, cũng cần phải muốn ép đến tình trạng này đúng ?

      “Chị, nếu một mình Kiều Trí Viễn ra tay, ta sự có lá gan đó, nhưng nếu là hai người, thậm chí là ba người thì sao?” Tiết Tiểu Bảo , “Em điều tra được một số tư liệu, chị, lúc trước chị từng nói trong tài khoản bỗng dưng mất một số tiền lớn, em rất kinh ngạc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, tìm hiểu mãi mới biết là Kiều Trí Viễn ăn trộm. Chị, chị luôn quan tâm đến chuyện tiền bạc, nhưng chị cũng thể… Ai… Nếu biết sớm, chừng tốc độ điều tra còn có thể nhanh hơn.”

      “Kiều Trí Viễn lúc trước lấy tiền của chị? Nhưng căn bản chị hề tin tưởng ta, ta thể động đến số tiền ấy, hơn nữa, tiền của chị đều có người quản lý mà.” Cố An Kỳ nhíu mày , quan tâm đến tiền bạc lắm, lúc đầu đúng là tiền đối với thực sự rất quan trọng, một ngày ba bữa, tiền thuê nhà các thứ đều do trả, nhưng sau khi nổi tiếng, có tiền, ́ An Kỳ lại nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa. Phần lớn tài sản của đều mời chuyên gia về quản lý hoặc đầu tư. Làm sao tiền của có thể rơi vào trong tay Kiều Trí Viễn được?

      “Chị, phải em đã nói với chị rồi sao, chị đôi khi rất tin tưởng người khác. Chị mời người kia về quản lý tiền bạc, hắn nuốt của chị bao nhiêu tiền, chị chắc cũng biết đúng ?” Tiết Tiểu Bảo có chút bất đắc dĩ , “Người kia cùng Kiều Trí Viễn có quan hệ thân thích, có lẽ là em họ, cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt. Chị, tiền của chị chính là bị người ta nhân cơ hội đem ra ngoài, em chắc chắn chị hề biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

      “À…” Cố An Kỳ suy nghĩ, đáp lại. Vốn nghĩ người đó về phương diện đầu tư làm rất khá, thấy bạn bè xung quanh cũng đều đem tiền đưa cho công ty quản lý tài sản trong coi, nên mới làm theo, nhưng thật ngờ mọi việc lại trở nên phức tạp như thế. Như vậy khi muốn cùng ta chia tay, ta khẩn trương như vậy chẳng lẽ là bởi vì liên quan đến tiền bạc sao?

      “Em vừa rồi , hai người, thậm chí ba người là có ý gì?” Cố An Kỳ cau mày hỏi.

      Tiết Tiểu Bảo khái quát đơn giản chút, “Cao Á cho người làm hỏng một linh kiện nhỏ, nhưng có lẽ là bởi vì đối phương là người mới, hơn nữa trong lòng còn nghi ngại, cho nên kể cả có kéo căng cái dây treo nó cũng đứt, cách khác, cho dù chị bị thương nhưng khả năng sống sót vẫn rất cao. Kiều Trí Viễn biết, cũng nhìn thấy việc này, nên ngay sau khi đối phương rời động chút tay chân, sau đó dây thép đứt hoàn toàn nên chị ngã xuống.”

      “Tiểu Bảo, em khẳng ̣nh Kiều Trí Viễn có động tay động chân?” Cố An Kỳ cau mày, có chút trầm trọng hỏi.

      “Em khẳng ̣nh. Việc linh kiện bị phá hỏng kia người của em mới điều tra ra được mấy ngày trước. Sau đó người kia lại gây ra chuyện khác, bị đưa đến đồn cảnh sát, hiện tại ta rất nghèo, cho nên chỉ cần có tiền, cái gì ta cũng khai ra hết.” Tiết Tiểu Bảo .

      Tờ khai hay giả Tiết Tiểu Bảo tự biết phân biệt, qua thời gian lâu như vậy chắc chắn thả lỏng cảnh giác, đối với việc này cậu đã hoàn toàn nắm rõ.

      ta tham ô của chị bao nhiêu tiền? Rất nhiều sao?” Cố An Kỳ hỏi.

      “Mười triệu.” Tiết Tiểu Bảo đáp, “Thực ra lúc chị chia tay với ta cũng gần như cùng thời điểm với việc ta tham ô. Khả năng để nắm được một số tiền lớn như vậy trong thời gian ngắn là rất ít, hơn nữa lúc ấy chị cũng nắm rõ tình hình, muốn xem báo cáo kiểm toán, cho nên ta nghĩ chị đã biết việc này nên hoảng hốt.”

      nói đến vấn đề khác, nếu lúc ấy Kiều Trí Viễn nhìn thấy có người động tay động chân, nghĩ đến việc có thể đem tội đổ lên đầu người khác, Cố An Kỳ tin tưởng ta tuyệt đối sẽ làm. ta luôn luôn là người dám chịu trách nhiệm, nhưng lá gan cũng phải là nhỏ.

      “Với tình hình của ta, số tiền này chỉ cần khoảng hai năm là có thể kiếm được, làm sao có thể… Ai…” Cố An Kỳ lắc đầu, cảm thấy chính là biết người biết mặt nhưng biết lòng.

      “Chị, em tra ra được lúc trước ta lái xe đâm chết người qua đường. Vì để bịt miệng người nhà người đó, ta cần rất nhiều tiền, sau đó cùng người nhà của họ ký cam kết giữ bí mật với bên ngoài,” Tiết Tiểu Bảo , “ ta lúc trước cũng chỉ có thể xem như được nâng đỡ, vừa mới đứng vững gót chân mà thôi, nếu tin tức giết giết người truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ chết rất thảm. Cũng có khả năng phải từ bỏ nghiệp diễn.”

      “A, nghĩ tới cái chết của chị chỉ vì như vậy…” Cố An Kỳ lắc đầu, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.

      Lúc ấy Hứa Toa Toa kỳ thực cũng thể coi là thiếu tiền, nếu Kiều Trí Viễn ở cùng một chỗ với Hứa Toa Toa, chẳng lẽ ta dám vay Hứa Toa Toa sao? Chẳng lẽ… Thời điểm ta bắt đầu Hứa Toa Toa, căn bản nghĩ tới việc quá tin tưởng Hứa Toa Toa. Chẳng lẽ ngay từ đầu ta đã đoán được sẽ chia tay Hứa Toa Toa?

      Mười triệu, chỉ vì mười triệu, Kiều Trí Viễn lại động sát tâm giết diệt khẩu.
      139Đông Tị thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 215: Thu mua

      Edit: Sabj


      “Tiểu Bảo, ngày mai có rảnh ? Chị muốn em gặp người.” Cố An Kỳ suy nghĩ hỏi.


      rể ư?” Tiết Tiểu Bảo ngây thơ hỏi, “Ngày mai em bận, chẳng qua biết rể thế nào.”

      rể cái gì chứ? Đừng lung tung, gọi Dật Phàm là được.” Cố An Kỳ cười , “Sáng mai ấy rảnh, chúng ta ra ngoài ăn . Chị giới thiệu hai người với nhau.”

      “Được.” Tiết Tiểu Bảo Đồng ý.

      Hôm đó Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đến quán ăn, hai người cải trang, cộng thêm đội tóc giả trông như thành người khác, vì vậy đường ai nhận ra họ là ai. Quá trình gặp Tiết Tiểu Bảo coi như thuận lợi, bị phóng viên hay truyền thông bám đuôi.

      Tiết Tiểu Bảo cùng Tô Dật Phàm có thể là vừa gặp thân, nhanh chóng trò chuyện rôm rả. Cố An Kỳ ngồi bên cạnh vừa mỉm cười nhìn hai người chuyện, vừa ăn điểm tâm sáng cho ấm bụng.

      “Tiểu Bảo rất thú vị, thảo nào em quý cậu ấy như vậy, còn nhận làm em trai.” Sau khi ra khỏi quán, Tô Dật Phàm với Cố An Kỳ.

      “Ừ, Tiểu Bảo là đứa trẻ ngoan.” Bất kể Tiết Tiểu Bảo trưởng thành như thế nào, trong lòng Cố An Kỳ, cậu mãi mãi chỉ là đứa trẻ cần chăm sóc.

      Bởi vì sau đó Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đều có công việc, nên hai người chia tay nhau làm việc của mình.

      “An Kỳ, ngẩn người nghĩ gì thế?” Chu Á Kiệt hỏi Cố An Kỳ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

      Khi Cố An Kỳ càng mệt mỏi, tần suất ngẩn người tăng lên, nhưng dạo này lượng công việc của cũng tính là nhiều, vì sao lại tự nhiên ngẩn người? Chẳng lẽ khó chịu ở đâu? Hay lượng công việc này vẫn là quá sức với người trong thời kỳ dưỡng bệnh như ?

      có gì, chỉ là suy nghĩ vài việc thôi.” Cố An Kỳ thu hồi tầm mắt, cất giấu suy nghĩ.

      “Phim của đạo diễn Thiệu cố gắng quay cho tốt, chưa khởi quay mà mọi người bàn tán xôn xao rồi. Đến lúc chiếu, hiệu quả chắc chắn rất tuyệt.” Chu Á Kiệt .

      “Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, dường như quá hứng thú.

      từng nghĩ, chân tướng của “vụ việc ngã xuống núi” chắc chắn khiến người ta phải ngạc nhiên, chỉ là chưa từng tưởng tượng là kết cuc như vậy. Kiều Trí Viễn là hung thủ hại chết , mà lại muốn diễn cùng ta. Ha ha, nực cười…

      “Tôi quan tâm có tâm gì, vai diễn này cũng là tự mình giành lấy, tôi có tư cách thảo luận với vấn đề diễn xuất, chẳng qua tôi muốn hiểu , tất cả mọi thứ đạt được cho đến thời điểm này đều dựa vào khả năng diễn xuất của , nếu khả năng đó còn cũng đừng chuyện nữa.”

      “Chuyện này tôi biết, tôi diễn tốt mà, tôi phải người mang diễn xuất ra làm trò đùa.” Cố An Kỳ nhìn Chu Á Kiệt trả lời.

      “Như vậy là tốt nhất.” Chu Á Kiệt thêm nữa, “Đoạn nhạc lần trước đến chỗ ạo diễn Thiệu thu được gửi đến, đạo diễn Thiệu cũng hài lòng giọng hát của , nếu có gì ngoài ý muốn, đoạn điệp khúc trong phim “Thạch nữ” do đảm nhiệm.”

      “Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ gật gật đầu.

      “Thế còn bài hát của , phần viết lời đến đâu rồi?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Mới được nửa, tôi mới xong phần sơ thảo, chưa chỉnh sửa hay liên kết gì.” Cố An Kỳ lật giở tờ báo trong tay, “Tuy nhiên nếu có gì thay đổi, hai ngày nữa hoàn thành.”

      “Hửm?” Cố An Kỳ nheo mắt, nhìn vào tin tức báo.

      “Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn đánh tan tin đồn bất hòa, nắm tay nhau đóng quảng cáo mới.” Đây là tiêu đề của tin tức. Hai người đó cuối cùng vẫn ở bên nhau, báo còn ảnh tay trong tay, khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, cười mà .

      số việc mọi người chỉ nhìn thấy vỏ ngoài của nó, hai người kia hòa hảo hay chỉ giả vờ giả vịt, chỉ cần nhìn là biết. Ngày trước Kiều Trí Viễn luôn dắt Hứa Toa Toa, bên cạnh ta cẩn thận chăm sóc, nhưng nay lại khác. Giờ chuyển thành Hứa Toa Toa kéo Kiều Trí Viễn. Cái gọi là “nắm tay nhau” ra cũng chỉ mà cách ngụy trang, nắm tay gì cơ? Chẳng qua là Hứa Toa Toa cố chấp lôi kéo mà thôi. Nhìn tay Kiều Trí Viễn là có thể hiểu, ta hề nắm chặt tay Hứa Toa Toa.

      “Chu tiên sinh, bây giờ bên ‘Thời đại tinh thượng’ thế nào?” Cố An Kỳ đột ngột hỏi, “Tôi biết cùng Dương tiên sinh và Âu Dương tiên sinh chuẩn bị thu mua ‘Thời đại tinh thượng’.”

      nắm bắt thông tin đúng là rất nhanh nhẹn, ” Chu Á Kiệt lắc lắc đầu, ” Bây giờ ‘Thời đại tinh thượng’ bị hao tổn nguyên khí rất lợi hại, việc công ty luôn nâng đỡ Kiều Trí Viễn khiến cả rất khó chịu, sau khi kết thúc hợp đồng lựa chọn ra , tự mở công ty riêng. Chị cả Hứa Toa Toa cũng bị chèn ép, gia đình lại thất thế, có thể gần như trở thành quân cờ vô dụng. Kiều Trí Viễn, mặc dù vẻ ngoài công tử của ta được rất nhiều fan ủng hộ, đáng tiếc, vẫn thể nâng ta dậy nổi, ‘Thời đại tinh thượng’ nâng đỡ nhiều năm như vậy nhưng ta vẫn thể phất lên, vốn cấp cao thất vọng, định tính cửa khác đột ngột ta lại giành được vai diễn quan trọng như vậy, lâu nữa, có lẽ ta trở thành trụ cột của ‘Thời đại tinh thượng’ tạm thời thay thế cả.” Chu Á Kiệt ngừng lại chút rồi tiếp.

      “Đột nhiên giữa đường Kiều Trí Viễn lại giành được vai diễn này khiến cho việc thu mua càng thêm khó khăn, trong khoảng thời gian ngắn muốn thu mua ‘Thời đại tinh thượng’ cũng phải chuyện đơn giản, tuy nhiên nếu đợi đến sau khi việc quay phim hoàn thành, Kiều Trí Viễn nước lên thuyền lên, vực ‘Thời đại tinh thượng’ dậy ổn, chúng ta phải xác nhập được ‘Thời đại tinh thượng’ trước lúc đó.”

      Chu Á Kiệt cũng giấu giếm Cố An Kỳ mà hết mọi chuyện ra, dù sao chuyện này trong giới giải trí ai cũng biết rồi, cho dù ra nữa cũng chẳng mất thêm khối thịt hay gây thêm rắc rối nào.

      “À? Vậy à…” Cố An Kỳ híp mắt, nở nụ cười hứng thú, “Nếu như vậy, mọi người cần lo lắng, cứ đợi sau khi phim chiếu xong thu mua cũng được, lúc đó chắc chắn có thể mua được với giá thấp nhất.”

      “Tại sao chắc chắn như thế?” Chu Á Kiệt hoài nghi nhìn Cố An Kỳ, “Chẳng lẽ lại có suy nghĩ gì?”

      “Kiều Trí Viễn thể thành công, tự đọc .” Cố An Kỳ đưa tờ báo cho Chu Á Kiệt để nhìn tấm ảnh.

      “Khoảng cách giữa Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn càng ngày càng xa, bây giờ ngay cả giả vờ Kiều Trí Viễn cũng lười. ta có thể bao xa?” Cố An Kỳ lẳng lặng uống trà, miệng vẫn ngừng phân tích, “Fan của Kiều Trí Viễn phần lớn cũng là fan của Hứa Toa Toa, khi hai người chia tay, cảnh tượng vô cùng tuyệt vời.”

      “Nhưng nếu Kiều Trí Viễn khôi phục thân phận độc thân thu hút được thêm nhiều fan nữ chứ? Vì sao lại chắc chắn ta thể phất lên?” Chu Á Kiệt cau mày hỏi.

      thể, Hứa Toa Toa cho ta cơ hội này.” Cố An Kỳ đặt chén trà xuống khẽ mỉm cười.

      “Hứa Toa Toa còn Hứa thị chống đỡ, ở ‘Thời đại tinh thượng’ bây giờ ta cũng bị vây trong tình trạng khó xử, ngoài mặt công ty vẫn coi ta là chị cả, nhưng thực tế lại tìm người thế thân ta, mặc dù ta có năng lực…” Chu Á Kiệt đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, “Khoan , ý là Hứa Toa Toa nắm trong tay nhược điểm của Kiều Trí Viễn, cho nên chỉ cần Kiều Trí Viễn bỏ rơi ta, ta tung ra?”

      “Ha ha, ai biết được?” Cố An Kỳ cười mà đáp.

      Chu Á Kiệt nhìn sâu vào Cố An Kỳ, tiếp. cảm thấy Cố An Kỳ dường như biết cái gì đó, nhưng mở miệng, đồng nghĩa với việc muốn ra. Mặc dù hiểu tại sao Cố An Kỳ lại biết được những chuyện đó, nhưng sau thời gian hợp tác với Cố An Kỳ, Chu Á Kiệt biết, chưa bao giờ chuyện có nắm chắc, nay dám như vậy, có lẽ đoán được xảy ra chuyện gì.

      “An Kỳ, , có chuyện gì, biết đúng ?” Chu Á Kiệt thất bại hỏi.

      “Chu tiên sinh muốn đến chuyện gì? Sao mà tôi biết được?” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, nếu cái gì cũng biết sao còn để cho người ta đẩy xuống vách núi, lại ngay cả hung thủ là ai cũng biết, còn phải nhờ người điều tra?

      Ai… cũng phải thần vạn năng, cái gì cũng biết, cái gì cũng đoán ra.

      Xem ra diễn cùng Kiều Trí Viễn cũng là phiền toái, vẫn nên cố gắng ở bên cạnh Tô Dật Phàm thôi, muốn lại nhìn thấy vẻ mặt “có chuyện nên lời” của ta. Chỉ cần nghĩ đến việc ta vì mười triệu mà diệt khẩu , nghĩ đến việc bây giờ ta còn trưng ra dáng vẻ tình cảm thắm thiết sâu nặng khó quên với Lâm Huyên Di, lại thấy ghê tởm đến buồn nôn.

      Với tính cách của Hứa Toa Toa và thái độ phản bội của Kiều Trí Viễn, chẳng mấy chốc nữa bùng nổ bung bét trận, cuối cùng kết quả là Hứa Toa Toa uy hiếp Kiều Trí Viễn, sau đó nếu Kiều Trí Viễn còn chút tình cảm với Hứa Toa Toa, chừng còn có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu tia tình nghĩa cũng còn, có thể phủi tay thèm quan tâm. Dù sao chuyện lúc đó chỉ có mình Hứa Toa Toa biết được , nếu bị khui ra, cũng chỉ có mình Hứa Toa Toa làm nhân chứng. ta hoàn toàn có thể là do Hứa Toa Toa ép ta ở bên cạnh ta, ta đồng ý, nên Hứa Toa Toa bịa ra chuyện này.

      Với Kiều Trí Viễn, việc làm mấy lời dối như vậy trở nên đáng tin chính là sở trường của ta.

      Diễn cùng nhau ư, có lẽ thú vị nằm trong lúc diễn, mà có khi ở cả ngoài lúc diễn.
      139Đông Tị thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 216: Hình ảnh tuyên truyền

      Edit: Sabj


      Công tác chuẩn bị nhanh chóng kết thúc, bộ phim bắt đầu được khởi quay. Cố An Kỳ, Tô Dật Phàm, Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn lần lượt chụp ảnh sân khấu, sau đó lại chụp ảnh cho bìa poster.


      biết tại sao, bốn người này khi tách ra chụp rất hoàn hảo, nhưng khi cùng nhau chụp chung, bầu khí kì lạ cách khó hiểu. Hứa Toa Toa luôn len lén liếc nhìn Kiều Trí Viễn, còn Kiều Trí Viễn? Ánh mắt lại đặt lên người Cố An Kỳ biết nghĩ gì. Cố An Kỳ cảm giác được khí sau lưng bất bình thường từ lâu, biết có người ngầm quan sát mình, nhưng vẫn thản nhiên trò chuyện với Tô Dật Phàm, coi mấy người phía sau thành tấm phông màn, câu cũng .

      Bầu khí có chút xấu hổ, cho dù đúng là diễn với nhau liên hệ nhất định, nhưng người mà nhân vật của Kiều Trí Viễn phải thạch nữ, bây giờ lại cứ nhìn chằm chằm như vậy thế nào cũng thấy kì quái. Hơn nữa ánh mắt Hứa Toa Toa nhìn Kiều Trí Viễn dường như phải tràn ngập tình , ngược lại mang theo vài phần đề phòng.

      Còn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm vẫn bình thường, tuy nhiên do ảnh hưởng của những người phía sau nên thoạt nhìn cũng có quái dị nên lời.

      Nhiếp ảnh gia thầy Tiểu Chu chụp ảnh ngay mà bước lên trước nhắc nhở: “Mọi người có thể tập trung tinh thần được chứ? Mọi người phân tâm như vậy trông đâu có giống người chuyên nghiệp? Làm lại lần nữa nào.”

      “Em xin lỗi.” ràng Cố An Kỳ phải kẻ đầu sỏ nhưng vẫn ra mặt xin lỗi vì làm chậm trễ thời gian, mỉm cười, hề ngụy biện.

      Nhiếp ảnh gia có ấn tượng rất tốt với , thấy hai người phía sau cau mày suy nghĩ cái gì đó ông lại bất mãn. Ông rất ghét chụp ảnh cho siêu sao, vài người rất tốt, nhưng vài người coi nhiếp ảnh gia ra gì hết. Ảnh bao giờ muốn cũng phải đẹp long lanh, nhưng thái độ chịu hợp tác, khiến người ta đau đầu.

      Ông thà chụp cho mấy người mẫu mới vào nghề chưa biết cách tạo dáng còn hơn, ít nhất người ta còn biết rút kinh nghiệm, biết cách hợp tác, còn như hai tòa đại thần này, mắng thể, mà nghe. Chậc chậc, nếu phải lần này là đạo diễn Thiệu mời ông đến, ông vơ của chạy lấy người từ lâu rồi.

      “Nghỉ ngơi 10 phút.” Nhiếp ảnh gia bức vẫn chưa chụp được, đành thông báo cho nghỉ giải lao.

      Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn giống như nhìn thấy khó chịu khuôn mặt nhiếp ảnh gia, thẳng đến chỗ trợ lý uống nước được chuẩn bị sẵn, hình như còn lẩm bẩm hai câu.

      Cố An Kỳ xấu hổ cười với nhiếp ảnh gia, sau đó cùng Tô Dật Phàm đến chỗ khác nghỉ ngơi. Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ có nghĩa vụ phải xin lỗi giúp Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa, nếu phải hai người kia là bạn diễn của họ, họ chẳng buồn quan tâm.

      “Tiểu Chu, sao rồi? Chụp có thuận lợi ?” Sau khi dặn dò mọi chuyện Thiệu Văn Đình tới, hỏi nhiếp ảnh gia Tiểu Chu.

      “A, đạo diễn Thiệu, vẫn chưa chụp được bức nào cả.” Tiểu Chu lắc lắc đầu, bất đắc dĩ .

      “Sao lại thế?” Thiệu Văn Đình ngạc nhiên.

      thể chụp được, đạo diễn Thiêu, phải tôi tận tâm, mà là người trong ống kính để tâm, tôi phải chụp thế nào đây?” Nhiếp ảnh gia cau mày oán giận.

      “Tiểu Chu, cậu đừng vội, kể lại tình hình cho tôi nghe .”

      Tiểu Chu rành mạch thuật lại mọi chuyện lần, cuối cùng, vẫn nhịn được bỏ thêm câu: “Hứa Toa Toa là thiên hậu, có vị trí cao trong giới, nhưng thể vì thế mà coi ai ra gì được. Bây giờ Cố An Kỳ phất lên, nhưng người ta sao, ít nhất còn biết tôn trọng người khác. Còn Kiều Trí Viễn mắt cứ dán lên người Cố An Kỳ, bộ ta biết Tô Dật Phàm là bạn trai ấy ư? biết đúng mực là gì sao? Aiz, là, chênh lệch giữa hai đôi này phải bình thường đâu.”

      Tiểu Chu chuyện hề khách khí, lý do là bởi ông và Thiệu Văn Đình quá thân thiết, khi chuyện cũng lười vòng vòng vèo vèo, muốn cái gì cái đó. Dù sao sau lần này ông cũng có ý định chụp cho nghệ sĩ nữa, đắc tội thêm vài người cũng chẳng sợ.

      Năm đó Tiểu Chu cũng là nhiếp ảnh gia số , sau đó vì thể chịu nổi thái độ hất mặt lên trời của vài “nghệ sĩ hàng đầu” nên ông từ bỏ công việc chụp ảnh cho ngôi sao, thay vào đó ra thế giới bên ngoài tìm kiếm những thứ ít ai chụp, tạo nên những bức ảnh tự do nhưng thiếu quan điểm nghệ thuật sâu xa, chủ đề thường liên quan đến “sống và chết”, hình ảnh mang lại cảm giác rất mạnh khiến người ta phấn khích.

      những tổ chức rất nhiều buổi triển lãm, Tiểu Chu còn phát hành hàng loạt sách về nhiếp ảnh, chưa kể đến các phiên bản giới hạn, có thể trong những nhiếp ảnh gia tự do cực kì nổi danh, chẳng qua trong giới nghệ thuật người nhớ đến ông chẳng còn mấy ai.

      Lần này cũng là do ông nể mặt đạo diễn Thiệu Văn Đình mới đến, thể ngờ đối phương cho ông chút mặt mũi nào. Giống như ông chỉ là người râu ria ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất của họ mà thôi. Đùa à.

      “Thế ư… Để tôi xem sao.” Thiệu Văn Đình , vỗ vỗ vai Tiểu Chu, “ sao đâu đừng lo.”

      “Đạo diễn Thiệu.” Mấy người Cố An Kỳ thấy Thiệu Văn Đình đến đều đứng dậy chào hỏi.

      “Chụp ảnh tốt chứ?” Thiệu Văn Đình hề đề cập đến chuyện Tiểu Chu .

      “Vẫn chưa bắt đầu chụp ạ.” Cố An Kỳ .

      ? Vậy lát nữa mọi người phải cố gắng hơn. Nên nhớ thầy Tiểu Chu rất hiếm khi chụp ảnh cho nghệ sĩ đó.” Thiệu Văn Đình cười .

      “Vâng, cháu nhìn ra được trình độ của thầy Tiểu Chu rất cao.” Cố An Kỳ cười, gì thêm.

      Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn trở lại vị trí của mình, hai người nhìn Thiệu Văn Đình dưới sân khấu, đầu tiên là sửng sốt, sau đó vẻ mặt lập tức chuyển sang nghiêm túc.

      Có Thiệu Văn Đình áp trận, tốc độ chụp ảnh ràng nhanh hơn ít. Kể cả khi Tiểu Chu chỉ ra lỗi sai trong vẻ mặt và tư thế của Hứa Toa Toa hay Kiều Trí Viễn hai người cũng hợp tác, lâu sau tất cả ảnh cần chụp đều hoàn thành.

      Thiệu Văn Đình ở bên nhìn, mặc dù Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn làm gì, gì nhưng ông cũng phát ra vài vấn đề. Ngày trước phải ngẫu nhiên ông chọn bốn người này. Chọn Cố An Kỳ là vì từ bản thân toát ra sức hút khó có thể , tuy rằng ăn mặc rất hợp thời trang, nhưng suy nghĩ đối với diễn xuất, với cuộc sống lại nghiêm túc như người của thế hệ trước, điểm này hiếm thấy. Đặc biệt nhất là, đem lại cảm giác trong suốt như ngọc cực kỳ giống với thạch nữ, giống như thuộc về nhân gian khói lửa, nhưng lại tồn tại giữa hồng trần. Khí chất này rất nhiều diễn viên bây giờ khong có.

      Thiệu Văn Đình vừa thấy chấm luôn cho vai nữ chính, còn Tô Dật Phàm được chọn phần là do rất ăn ý với Cố An Kỳ, tuy nhiên nguyên nhân lớn nhất vẫn là năng lực của . hiểu cách diễn, hiểu phải xây dựng nhân vật như thế nào có lợi cho mình nhất. Về Kiều Trí Viễn, phần diễn của ta khiến ông cảm thấy giữa ta và Cố An Kỳ dường như có gì đó, ông biết thế nào, chỉ biết có cảm giác nếu chọn Kiều Trí Viễn, bộ phim thú vị hơn, mà ta chừng có thể nhân cơ hội này đột phá chính mình. Mà Hứa Toa Toa…

      Thiệu Văn Đình khỏi nhớ lại lúc Hứa Toa Toa đến chỗ ông casting.

      điều ông chưa từng với bất kì ai, đó là Hứa Toa Toa hơi giống Cố An Kỳ. ta mặc dù kiêu ngạo, mặc dù tự tôi luyện bản thân cũng có rất nhiều vấn đề, nhưng hơi thở lại nhiễm tương tự Cố An Kỳ, cách khác ta đem đến cảm giác bắt chước Cố An Kỳ đâu đó. Có lẽ ta cũng chú ý, rất nhiều động tác của ta đều do bắt chước.

      Cảm giác này rất kỳ quái, ràng Cố An Kỳ ra mắt muộn hơn Hứa Toa Toa, nhưng Hứa Toa Toa lại ăn theo dáng vẻ Cố An Kỳ, mục tiêu phấn đấu cũng giống Cố An Kỳ, ông thể miêu tả cảm giác này, chỉ biết nó rất quái dị.



      Thiệu Văn Đình từng hỏi Hứa Toa Toa có biết Cố An Kỳ hay , ta trả lời lúc trước hai người từng gặp mặt lần, nhưng cũng thân thiết, tuy nhiên xét theo tình hình tại, quan hệ giữa hai người này phức tạp hơn so với tưởng tượng của ông nhiều.

      Hứa Toa Toa thấy Thiệu Văn Đình cau mày, biết vì sao lại cảm thấy hình như ông biết gì đó, trong lòng khỏi bất an.

      “Toa Toa,Trí Viễn nữa, hai người lát nữa ra gặp tôi chút.” Thiệu Văn Đình cau mày .

      số việc vẫn nên giải quyết ổn thỏa trước khi khởi quay, nếu đợi đến lúc bấm máy, có thể kịp nữa.

      Hứa Toa Toa, Kiều Trí Viễn cùng Thiệu Văn Đình vào phòng nghỉ bên cạnh.

      “Ngồi xuống .” Thiệu Văn Đình .

      “Vâng.” Hai người nhanh chóng ngồi xuống, tuy nhiên trong lòng đều yên, biết Thiệu Văn Đình gọi bọn họ tới làm gì.

      “Hai người và Cố An Kỳ rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Thiệu Văn Đình hỏi thẳng, “Vì sao ngay cả lúc chụp ảnh cũng bị ấy ảnh hưởng?”

      Đúng vậy, Thiệu Văn Đình nhìn ra, mặc dù Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn luôn luôn cố gắng nhập vai vào nhân vật, nhưng chỉ cần tiếp xúc với Cố An Kỳ chút, tinh thần lập tức hoảng loạn, sau đó vài giây phần diễn cũng loạn cào cào.

      Bản lĩnh của Cố An Kỳ Thiệu Văn Đình được trải nghiệm, ràng có hề có động tác chèn ép bạn diễn, vậy vì sao? Vì sao hai người này hoàn toàn bị khí thế của áp đảo, ảnh chụp tuy rằng hiệu quả cũng tệ, nhưng chưa phải cái ông muốn. Hứa Toa Toa cùng Kiều Trí Viễn dường như đều rất sợ Cố An Kỳ, hay cách khác dám tiếp cận . Điều này chỉ cần liếc nhìn là có thể nhận ra, tuy nhiên khi ông có mặt ở đây tình huống chắc chắn còn nghiêm trọng hơn, cho nên Tiểu Chu mới có thể phàn nàn.
      139Đông Tị thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 217: Chênh Lệch

      Edit: Qin

      Beta: Sabj


      Hứa Toa Toa cúi đầu, thản nhiên : “Tôi có dính dáng gì đến Cố An Kỳ cả, tôi cũng quen ta.”


      “Thế Kiều Trí Viễn, cậu sao?” Thiệu Văn Đình nhìn Hứa Toa Toa, ngược lại xoay người hỏi Kiều Trí Viễn nghỉ ngơi bên cạnh.

      “Tôi…” Kiều Trí Viễn có chút do dự, “Tôi với ấy vốn quay phim cùng nhau, nhưng sau vì nhiều nguyên nhân mà tôi thể quay hết bộ phim điện ảnh đó được. Tôi với ấy cũng thân thuộc lắm.”

      “Nếu như thế, lúc quay phim phiền cậu chú ý tập trung vào diễn xuất của mình chút, đừng thất thần nữa. Tôi cho rằng đóng vai Thạch Nữ có gì đáng để mấy người tìm tòi nghiên cứu cả. Còn nữa, cùng xin hai người để ý cho, là hai người đóng phim, người trong phim cũng phải Cố An Kỳ, mà là Thạch Nữ. Các cậu cung có quan hệ gì với ấy, đứng trước máy quay, mấy người chính là tiểu sư muội cùng với Vương, chưa hả?” Thiệu Văn Đình , “Vai của An Kỳ mang theo hồn nhiên sẵn có, vô cùng hòa hợp với khí chất tại của ấy. Vì vậy tôi để ấy thu về, hai người chèn ép lại được bị ‘ăn tươi nuốt sống’, hiểu chưa?”

      thẳng ra biểu của Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn làm ông thất vọng, ngờ hai người này đảm nhận vai diễn quan trọng vậy mà đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được cảm giác để diễn, vậy lúc làm việc lại còn trong trạng thái thất thần yên lòng.

      “Xin lỗi đạo diễn Thiệu, lát nữa quay phim tôi để ý.” Hứa Toa Toa cắn môi , “Tôi nhất định để Cố An Kỳ áp chế.”

      Bị diễn xuất của Cố An Kỳ lấn át ư? đùa gì thế? ta nhiều năm đóng phim rồi, còn là Ngô Hạ A Mông* năm đó nữa. Sao ta có thể thất bại chứ? Làm sao có thể bại bởi người kia chứ? Những lời mà đạo diễn Thiệu Văn Đình khiến trong lòng ta rất khó chịu, lại càng phục. Dựa vào cái gì mà ta bị Cố An Kỳ lấn át? Dựa vào cái gì mà phải là Cố An Kỳ bị ta áp chế?

      (*Ngô hạ a mông: là thành ngữ xuất xứ từ cuốn 66 của “Tôn Quyền Khuyến Học” của “Tư Trị Thông giám” nhằm châm biếm những người thiếu học thức, tỉ dụ như trình độ học thức còn thấp.)

      Thiệu Văn Đình đưa mắt nhìn Hứa Toa Toa rồi thản nhiên : “Thế tốt.”

      Hứa Toa Toa lại cắn chặt môi hơn, lời này của Thiệu Văn Đình ràng là tin ta có thể vượt qua Cố An Kỳ, vì sao? Là vì cái gì? Hứa Toa Toa vì sao Thiệu Văn Đình lại đánh giá cao Cố An Kỳ như thế, cũng hiểu con người Cố An Kỳ có gì tốt mà tôn sùng như vậy, ta phục, vô cùng phục. Cứ chờ xem, lát nữa quay phim thấy ngay thôi.

      “Vậy còn cậu? Chuẩn bị bị lấn át sao?” Thiệu Văn Đình nhìn Kiều Trí Viễn.

      “Tôi… tôi diễn nhập tâm hơn, quay phim cũng còn là Kiều Trí Viễn nữa, mong đạo diễn yên tâm.” Kiều Trí Viễn .

      “Được rồi, nếu cậu chuẩn bị xong, tiếp tục chụp vài tấm nữa, sau đó bắt đầu chính thức luyện tập.” Thiệu Văn Đình , “Hôm nay chúng ta tập luyện mấy phân cảnh đằng sau trước, cũng có cảnh của hai người, để xem hiệu quả ra sao.”

      Lát sau Thiệu Văn Đình cũng gọi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đến, cũng chẳng gì thêm, chỉ bảo câu: “Nên diễn như thế nào hai người cứ làm y như thế, cần phải thu tay.”

      Thiệu Văn Đình đúng là muốn đả kích Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn, Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm khi diễn cùng bọn họ quả thu lại vài phần thực lực, cẩn thận điều chỉnh để trình độ mọi người ngang bằng nhau, chỉ là Thiệu Văn Đình cũng biết, bất kể là Cố An Kỳ hay Tô Dật Phàm, ý cảnh* của hai người đều cao hơn nấc so với Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, có lẽ diễn xuất của Hứa Toa Toa cũng tệ, nhưng nếu đánh giá theo quan niệm nghệ thuật hay khí chất ta thể nào bằng được với Cố An Kỳ. Cách làm của bọn họ như vậy, chẳng qua là để cân bằng hình ảnh, đem thực lực của mình đè nén lại mà thôi.

      (*quan niệm nghệ thuật)

      Chẳng qua Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn những gắng sức đuổi theo, mà còn phân tán tinh thần, điều này khiến Thiệu Văn Đình tức giận, ông cũng để Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm nương tay nữa. Cứ thoải mái mà diễn, để bọn họ nhận thức được rằng, rốt cuộc bọn họ có chênh lệch lớn đến nhường nào.

      Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm nhìn nhau, biết Thiệu Văn Đình có dụng ý gì, tuy nhiên cả hai đều im lặng gật đầu: “Chúng cháu biết rồi.”

      nương tay… nữa sao? Cố An Kỳ nheo mắt, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Cảnh tiếp theo về Thạch Nữ đuổi Khương Khôn bị thương về môn phái, gặp phải tiểu sư muội Từ Dao của Khương Khôn. Lúc này Từ Dao liên quan đến Vương Sát La, giấu quái bên mình. Trực giác của Thạch Nữ phát ra người nàng ta tồn tại thứ mà bản thân quen thuộc, nhưng cũng thể đó là gì. Cảnh này rất ngắn, chỉ có đến, chào hỏi, rồi rời , chỉ cảnh như thế này nhưng cũng thể giải quyết đơn giản được. Biết bao thăm dò, cảm giác ở trong đó đều phải thể ra.

      Cảnh của Sát La vốn cần quay riêng, rồi sau đó mới ghép hậu kỳ, nhưng vì để Kiều Trí Viễn có thể cảm nhận được khí chất của Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm, cho nên Thiệu Văn Đình thay đổi kế hoạch ban đầu, để Kiều Trí Viễn cũng tham gia.

      “Thạch Nữ, nàng cứ ở lại đây , dù sao khi quay về cũng chỉ là người giữ núi, đúng ?” Khương Khôn nửa nằm băng ghế để mặc Thạch Nữ nâng mình lên, thô lỗ toét miệng cười, hi vọng nàng có thể nghe lời mà ở lại ở đây.

      “Thiên đình có lệnh ta trấn thủ núi Ngọc Thạch, vốn nửa bước cũng được rời , giờ nếu phải vì ngươi vào núi Ngọc Thạch của ta mà bị trong thương, phải đến sư môn mới có thể cứu chữa, ta cũng chẳng rời núi. Tiễn ngươi tới đây xem như phá giới, đợi gặp chưởng môn của các ngươi, ta chào tạm biệt.” Thạch Nữ thản nhiên , sắc mặt cũng hề thay đổi, thanh thanh thúy, ngược lại có chút nặng nề, nhưng cũng bí mật mang cảm giác ấm áp, nghe rất thông thuận, làm cho người ta vô cùng thư thái.

      Khuôn mặt tươi cười của Khương Khôn lập tức cứng đờ, sau đó từ từ cúi đầu, thào thầm, dường như có chút oán hận: “Dù sao cũng phá giới rồi, tiếp tục ở lại hai ngày cũng chẳng sao.”

      Thạch Nữ để ý đến , cũng chẳng đáp lời, chỉ đưa mắt nhìn thẳng về phía trước. Hai mắt cũng chớp, ánh mắt ngẫu nhiên đem đặt tại cảnh vật xung quanh, đôi mắt như mặt nước trời thu lại lẳng lặng nhu hòa nhìn thế giới.

      Tuy đây chỉ là tập luyện, có bất kỳ phong cảnh ngoại cảnh phối hợp, nhưng chỉ cần nhìn kỹ mỗi động tác của Cố An Kỳ, hơi nghiêng đầu, cứ từ từ mà quan sát chăm chú, bạn theo tầm mắt của ấy, “nhìn” thấy đám cỏ ở bên cạnh, hoặc vài con thú lạ đỉnh Ngọc Thạch. Bước chân của nàng cũng rất đáng chú ý, từng chút từng chút chậm lại nhưng hề mang lại cảm giác cố ý.

      Khương Khôn của Tô Dật Phàm cùng Thạch Nữ của Cố An Kỳ phối hợp vô cùng ăn ý, lúc này hề có dây treo nào treo Tô Dật Phàm, mặc ngồi ghế, đường , dường như như vô ý, tốn sức chút nào nằm ở ghế, nhưng thực tế, hai chân lại nghiêng lên , nửa người dưới dùng sức cùng nửa thân nới lỏng, quả giống như bị chém thành hai nửa khiến người ta cực kỳ kinh ngạc, rốt cuộc làm sao mà có thể làm được động tác này.

      Từ đầu đến cuối với Cố An Kỳ đều giữ khoảng cách khoảng trượng, Cố An Kỳ chậm, cũng chậm, Cố An Kỳ nhanh, cũng nhanh. Nhìn tưởng như phân cảnh đơn giản, nhưng ra lại đòi hỏi kỹ năng diễn xuất của diễn viên.

      Tiếp theo chính là Từ Dao và Sát La vào cuộc, Hứa Toa Toa diễn vai Từ Dao nhìn Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm cái, bước chân mang theo vui sướng, chạy tới bên hai người: “Sư huynh huynh về rồi.”

      Từ Dao ý cười đầy mặt chạy đến, nhưng đến khi nhìn thấy những vết thương to người Khương Khôn lập tức mở to hai mắt: “Sư huynh… làm… làm sao huynh…”

      “Làm sao lại bị thương nặng như thế chứ? Là ai làm huynh bị thương?” Từ Dao khó tin hỏi, nước mắt thoáng chút ngập tràn hốc mắt.

      Hứa Toa Toa tin chắc cảnh này bản thân diễn vô cùng tốt, có lỗ hổng nào để người ta bắt lấy, cho dù có chỉ trích, Từ Dao đơn thuần lương thiện, nếu quả thấy tấm bi thảm này của sư huynh, nhất định đè nén được cảm xúc bi thương.

      “Ta sao, chỉ là vết thương mà thôi, gặp chưởng môn xong đến dược phòng lấy thuốc là được, có gì đáng ngại.” Khương Khôn chống nửa người, nghiêng người qua, “ lớn rồi mà còn khóc, đúng là tiểu nha đầu chẳng trưởng thành gì cả.”

      Khương Khôn cười , nâng tay giúp Từ Dao gạt nước mắt.

      Tốc độ lau nước mắt của Tô Dật Phàm tính là nhanh, nhưng cũng coi là chậm, thế nhưng khi tay đặt mặt Hứa Toa Toa, Hứa Toa Toa lập tức đỏ mặt theo bản năng. tay Tô Dật Phàm có ít vết chai, đều do năm đó học chơi nhạc để lại. ràng bàn tay thô như thế, nhưng lại có thể cảm nhạn được cẩn thận cùng nội tâm tinh tế.

      Chung quy Hứa Toa Toa cũng là tay lão luyện, tự nhiên giơ y phục lên lau nước mắt, rồi như làm nũng : “Sư huynh coi thường người ta quá.”

      Từ lúc Từ Dao đến Thạch Nữ đưa lưng về phía nàng, nhìn cây đại thụ vạn năm cao lớn bên cạnh, nhưng biết vì cái gì, trong khoảnh khắc Hứa Toa Toa làm nũng, nàng dường như cảm nhận được thứ gì đó, hơi quay người lại. Nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn Hứa Toa Toa, giống như có chút khó hiểu, rồi lại nhíu mày như tựa hồ xác định được.

      “Thạch Nữ, đây là sư muội Từ Dao của ta. Từ Dao, đây là Thạch Nữ đỉnh Ngọc Thạch.” Lúc này Khương Khôn mới ý thực được mình bỏ quên Thạch Nữ, nhanh chóng giúp hai người giới thiệu.

      “Ồ…” ràng thấy Từ Dao yên lòng, nàng nhìn Thạch Nữ cái, nơi đáy mắt có cảm xúc nên lời.

      Thạch Nữ nhìn kỹ Từ Dao, thăm dò linh lực nhưng lại vô ích, chỉ quay đầu lại nhìn Khương Khôn ngồi ghế dựa, “Sư huynh muội các ngươi gặp nhau, lát nữa nàng cũng có thể thi pháp đưa ngươi xuống núi, ta đưa tiễn nữa, núi Ngọc Thạch còn cần ta chăm nom. Hai vị, xin cáo từ.”

      Thạch Nữ thản nhiên , cũng giống như chính bản thân nàng vậy, thản nhiên, tĩnh lặng, giống như có dao động tình cảm gì, như dòng suối , yên lặng mà tao nhã. Kiều Trí Viễn nhìn thấy Thạch Nữ như thế, nhất thời thoát khỏi cảnh diễn, cuối cùng hai mắt vẫn chỉ nhìn theo bóng hình nàng rời
      139Đông Tị thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :