1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 208: Qua đời

      Edit: Sabj


      《 Thư tình 》, Tô Dật Phàm viết thư tình cho An Kỳ, bày tỏ nỗi nhớ trong suốt mười năm…..


      Cố An Kỳ tất nhiên nghe hiểu, mà cũng chẳng thế nào nghe ra ý nghĩa của bài hát này. nhàng gật đầu, hề cảm ơn mà chỉ câu: “Em viết cho nó ca từ thích hợp nhất.”

      chưa từng chờ đợi Tô Dật Phàm mười năm, cũng chưa từng nhớ nhung ai lâu đến như vậy. biết tâm trạng của Tô Dật Phàm như thế nào khi hay tin qua đời. Nếu là Tô Dật Phàm, cứ cố chấp chờ đợi người mười năm, chờ đợi người quay lại sao?

      Có lẽ . . . . . . lắc lắc đầu, biết mình vốn phải người kiên nhẫn, đối với tình cảm lại càng . Thường thường đều ở trong trạng thái bị động, bị động được , bị động từ từ chấp nhận, cuối cùng việc người kia trở thành thói quen. Việc này giống như khi còn ở bên Kiều Trí Viễn, thói quen có thêm người bên cạnh, nghĩ đó chính là tình .

      có lẽ rất ngốc nghếch phương diện tình cảm, nhưng có thể nhận ra Tô Dật Phàm nghiêm túc, thương lòng. cần phải … cảm ơn, cũng cần phải bày tỏ nỗi lòng cảm kích, Tô Dật Phàm đối tốt với , vẫn ghi nhớ. phải vì thâm tình hay mười năm chờ đợi của Tô Dật Phàm mà mới hẹn hò cùng .

      hẹn hò với Tô Dật Phàm chính là bởi .

      Quyết định này là của , phải bị động, ngược lại, lần này là chủ động lựa chọn.

      《 Thư tình 》 chỉ đúc kết mười năm chờ đợi của Tô Dật Phàm, mà còn là lời thổ lộ của Cố An Kỳ đối với .

      soạn nhạc, kết hợp với lời ca viết…

      Tô Dật Phàm, em cho đáp án, đáp án cho câu hỏi chờ đợi suốt mười năm qua…

      Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh, gì, khóe miệng hơi cong lên.

      Mấy ngày sau đó, quan hệ giữa Tô Dật Phàm cùng Cố An Kỳ dường như càng ngày càng hòa hợp, nhưng Hứa Toa Toa bên này lại được như vậy. Hứa Toa Toa luôn là người kiêu ngạo, đến đâu phô trương đến đó, bên người lúc nào cũng có mấy trợ lý kèm. Nay trong nhà gặp chuyện, cộng thêm lần này ta đoạt được vị trí “nữ chính” từ tay Cố An Kỳ làm cho công ty bất mãn , khấu trừ ít kinh phí hoạt động của ta.

      Hứa Toa Toa vẫn nghĩ những gì mình có được hôm nay đều nhờ năng lực thực , diễn xuất ngày càng tinh tế của mình, ta cho rằng kể cả có hào quang gia tộc mang lại, ta vẫn chiếm vị trí số số hai trong giới giải trí. còn Lâm Huyên Di áp chế, chuyện ta xưng bá toàn bộ giới showbiz dễ như trở bàn tay. Những diễn viên nữ thế hệ này cùng tuổi với ta ai cũng bị mắc lỗi gì đó, vì vậy ta nghĩ chỉ cần bằng bản lĩnh của mình, nhất định có thể giẫm nát mọi người dưới chân.

      Nhưng ngờ chưa kịp giẫm nát ai ta bị tân binh mới ra mắt chưa bao lâu chẳng có gì đặc sắc vượt mắt. Hỏi xem cục tức này sao ta có thể nuốt trôi?

      Từ lúc casting về, ta có cảm giác Kiều Trí Viễn xa cách, cố ý vô tình tránh né ta. ta biết, Kiều Trí Viễn nhớ Lâm Huyên Di, nhớ người phụ nữ kia nên mới như vậy.

      Khi Cố An Kỳ lên sân khấu ta cũng quan sát. choáng váng, bất kể lời thoại hay động tác, quả thực khác gì của Lâm Huyên Di.

      Vẫn độc đoán như vậy, đáng ghét như thế.

      Hứa Toa Toa luôn có cảm giác, chính là Lâm Huyên Di. vì lí do gì, chỉ là cảm nhận như vậy mà thôi. Khi ta chính là Lâm Huyên Di” qua điện thoại ra cũng chỉ mới nghi ngờ, muốn thử chất vấn để áp chế Cố An Kỳ. Tuy nhiên dường như Cố An Kỳ hề nhận ra, ngược lại cảm xúc hơi thay đổi, điều này khiến Hứa Toa Toa càng cảm thấy kỳ quái.

      Đáng ngờ, Cố An Kỳ người này quá đáng ngờ. nhờ người điều tra Cố An Kỳ, phát ít chuyện, trong đó có chuyện Hứa Toa Toa bán đấu giá vòng ngọc của mẹ Lâm Huyên Di nay rơi vào tay Cố An Kỳ. Lúc trước người mua là Tô Dật Phàm, nhưng khi đó hai người vẫn chưa hẹn hò, sao Tô Dật Phàm hào phóng vung khoản tiền lớn mua để tặng cho Cố An Kỳ?

      “Vượt qua giới hạn, vượt qua bản thân, vượt qua mọi chướng ngại. Tôi chính là tôi…” Tiếng chuông di động của Hứa Toa Toa đột nhiên vang lên.

      (Sabj: nghe cái nhạc chuông như nhạc chương trình “vượt lên chính mình” :)) )

      Hứa Toa Toa nhíu mày nhận điện thoại: “Mẹ, chuyện gì vậy?”

      “Toa Toa, cha con sắp ổn rồi, con mau đến bệnh viện .” Cao Á lạnh nhạt , giống như bệnh nhân nguy cấp phải chồng của bà ta.

      “Con biết rồi.” Hứa Toa Toa cau mày.

      Cha, từ này đối với Hứa Toa Toa quá quen thuộc, thậm chí còn hơi xa lạ. Từ ta được cha nuôi lớn, nhưng đứa con mà cha nhớ tới chỉ có Lâm Huyên Di —— người chị cùng cha khác mẹ với ta. ràng người vứt Lâm Huyên Di vào trại mồ côi là ông ta, người làm cùng đường cũng là ông ta, nhưng khi đến tuổi trung niên lần ông ta bắt gặp Lâm Huyên Di chia sẻ tivi rằng mẹ mất sớm, lớn lên trong trại mồ côi, chưa từng có cha lại cảm thấy mình nợ Lâm Huyên Di, muốn bồi thường.

      Bồi thường? Ha ha, dễ nghe làm sao. Nếu ta là Lâm Huyên Di, có người cha mất tăm mất tích biết hưởng thụ ở góc nào mười mấy năm, nay đột nhiên nhảy ra trước mặt ta ta làm gì? ta từng khuyên cha, cần quan tâm Lâm Huyên Di, nhà họ sống rất tốt, những người khác có liên quan.

      Nhưng cha lại cương quyết muốn nhận lại quái vật phản loạn máu lạnh Lâm Huyên Di. Hứa Toa Toa hiểu hành độnng của ông ta, đúng hơn là cảm thấy ông ta giả dối. Vì chuyện này mà cha và mẹ cãi nhau dưới trăm lần, càng lớn Hứa Toa Toa càng ngày càng hiểu chuyện, mối hận đối với Lâm Huyên Di cũng càng ngày càng sâu.

      ta hận Lâm Huyên Di, hận rất nhiều năm, nếu sống tốt như vậy rồi còn muốn xen vào nhà họ làm gì.

      ta hận cha, ràng tự mình từ bỏ vợ chính thức, lựa chọn mẹ ta, ở cùng họ cũng vài chục năm, vì sao tiếp tục cuộc sống gia đình hạnh phúc chứ.

      Nguyên nhân ban đầu ta muốn vào giới giải trí, cũng phải bởi vì ta thích nó, thích ánh sáng hoa lệ bề ngoài, thích cảm giác được mọi người tôn thờ hay ánh đèn sân khấu chiếu rọi. ta vào đó, chẳng qua là vì chứng minh, Lâm Huyên Di bằng ta, hề được như ta.

      Sau vào gia nhập, ta trải qua rất nhiều chuyện, cho dù có gia đình để dựa vào, cũng suýt nữa bị lôi xuống ngựa vài lần. Khi đó Lâm Huyên Di chỉ lặng lẽ nhìn ta, trong đôi mắt hề để lộ cảm xúc, giống như đoán được kết quả từ lâu.

      Hứa Toa Toa hận Lâm Huyên Di, cũng hận cha, nhưng hôm nay nghe cha bệnh tình nguy cấp, có khả năng qua khỏi, trong lòng khỏi trống rỗng.

      Năm đó cha nghe ta muốn gia nhập giới giải trí, lập tức cầu xin Lâm Huyên Di giúp đỡ ta. Bề ngoài là muốn nhờ Lâm Huyên Di chăm sóc cho ta, nhưng thực tế sao? ta chỉ là công cụ, là cây cầu để họ gặp nhau mà thôi. Cha nghe giới showbiz quan hệ hỗn tạp, Lâm Huyên Di nhiều năm qua chưa có bạn trai, sơ tương lai gả được nên liên tiếp giới thiệu con cháu nhà giàu cho . Dáng vẻ khẩn trương, quan tâm kia khiến Hứa Toa Toa cảm thấy nực cười.

      Cha làm rất nhiều cho Lâm Huyên Di, nhưng trái tim Lâm Huyên Di giống như làm bằng đá, chút cảm kích. Có lẽ cha nợ quá nhiều, hoặc có lẽ vốn có ý chí sắt đá …

      Sức khỏe của cha càng ngày càng kém, hay tin Lâm Huyên Di rơi xuống vách núi bệnh tình lại nặng thêm, nằm liệt giường.

      Nay tình huống của ông rất nghiêm trọng, nhưng khi biết ta bán vòng của vợ trước vẫn cho ta cái tát. Ông ta biết mẹ là người giật dây phía sau nên đỏ mắt gào thét muốn ly hôn, hoàn toàn để ý những năm qua mẹ ở bên cạnh ông ta, giúp đỡ, chăm sóc ông ta như thế nào.

      Từ lúc đó, Hứa Toa Toa còn đến thăm ông ta nữa, bệnh viện cũng bước vào nửa bước.

      Bây giờ đứng trước cửa phòng bệnh ta lại do dự. ta nên đối mặt với người hơi thở mỏng manh nằm giường bệnh kia thế nào đây? Làm sao để gặp người gọi là “cha” kia?

      “Vào , tiễn cha con đoạn đường cuối cùng.” Cao Á kéo Hứa Toa Toa vào phòng.

      giường bệnh ông ta gầy đến mức chẳng ai còn nhớ dáng vẻ khỏe mạnh của ông ta trông như thế nào, sắc mặt khô vàng, hai mắt nhắm chặt, chỉ có thể nghe thấy tiếng “tít ——, tít ——” điện tâm đồ.

      Cả đời này, đối với con , ông ta phải người cha tốt, đối với vợ, ông ta là người chồng tồi.

      Hứa Toa Toa có rất nhiều oán hận muốn bày tỏ, nhưng nhìn cha trước mắt, chữ ta cũng thốt ra được.

      Cha ra cũng được an ổn, đến khoảng nửa đêm, đột nhiên hô hấp dồn dập, cuối cùng qua đời trong đau đớn.

      Hứa Toa Toa nhìn mẹ phân phó người dưới xử lý mọi chuyện, ta im lặng ngồi bên câu.

      “Cha trước khi mất, người muốn gặp nhất có lẽ vẫn là Lâm Huyên Di.” Hứa Toa Toa thản nhiên , lắc lắc đầu.

      “Được rồi Toa Toa, đừng nghĩ nhiều. Cha con qua đời là số mệnh của ông ấy, có thể kéo dài đến bây giờ là quá tốt rồi.” Cao Á ôm con an ủi.

      Hứa Toa Toa chôn trong lòng mẹ, im lặng ôm lại bà.
      139Đông Tị thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 209: Kịch bản

      Edit: Sabj


      Sáng sớm hôm sau Cố An Kỳ mới nhận được tin người kia qua đời. Lúc trước sau khi giao toàn bộ tư liệu cho cậu, Cố An Kỳ để ý đến gia đình đó nữa. Trong lòng hiểu, với tính cách của cậu, Hứa gia tuyệt đối được nếm quả ngọt. Quả nhiên, nay Hứa gia chỉ còn có cái xác, bên trong bị vét sạch.


      Thấy Hứa gia như vậy oán hận trong lòng cũng dần dần tiêu tan, thù nên trả cũng trả xong. phải họ thích tiền tài sao? phải họ thế lực sao? khi như vậy, cướp tất cả, chém đứt đôi cánh của họ xem họ giãy dụa như thế nào. Có lẽ Tô Dật Phàm đúng, nên buông xuống, chuyện quá khứ cứ kệ nó qua , cần cố chấp cứ vây mình trong cái kén.

      ra nếu phải hành động lần này của Hứa gia quá lớn, có lẽ đến bây giờ còn chưa biết gì.

      Người kia chết là đả kích hề đối với cả Hứa thị cùng với Cao gia vốn lung lay sắp đổ. Tuy nhiên Cao Á vốn là người thông minh, chẳng những tinh thần hề sa sút vì chồng chết mà ngược lại, rất tích cực tìm cách cứu công ty. Bà ta lợi dụng địa vị của người kia ở giới kinh doanh để tung ra tin tức lễ tang. Cao Á đại diện cho Hứa gia tham gia buổi họp báo, chia sẻ rằng muốn tiễn đưa chồng mình quá khoa trương. Từ đó hướng ít tập trung về công ty của bà ta.

      Vài năm thấy, thủ đoạn của bà ta vẫn “cao siêu”, “tàn nhẫn” như cũ… Cố An Kỳ híp mắt, ngờ người kia cả kể đến lúc chết vẫn còn bị Cao Á lợi dụng. là buồn cười đến cực điểm. Cái gì mà vợ chồng hòa thuận, phải là chỉ vẽ ra cho mọi người xem hay sao?

      “Hai người họ đồng sáng lập công ty ư” ? Nực cười, vậy mẹ của đâu? Mẹ sao? Khi nghiệp người kia rơi vào cảnh khó khăn nhất bà chính là người ở bên cạnh giúp ông ta từng chút vực dậy công ty. Vào lúc đó, biết Cao Á chết ở chỗ nào đâu.

      Ha ha, nếu người kia nhận ra Cao Á là người chỉ ham lợi, nếu ông ta biết đường quay đầu nhận lỗi với mẹ, như vậy có phải bây giờ việc khác ? Cố An Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm xúc trong đôi mắt nâu cảm xúc tựa hồ có chút phức tạp.

      Cố An Kỳ muốn nhúng tay vào khúc mắc giữa Cao gia, Hứa gia và Lâm gia nữa. Giống như , nên học cách buông tay. Tất cả cứ giao cho cậu làm là được, cho tới bây giờ cậu chưa từng làm thất vọng, lần này chắc chắn cũng thế.

      Kịch bản phim của Thiệu Văn Đình được chuyển cho Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm. Bởi vì phải sửa lại vài chi tiết nên kịch bản hoàn thành muộn hơn so với dự kiến vài ngày. tay hai người cầm tập giấy vẫn còn nóng hầm hập.

      “Đây là kịch bản đạo diễn Thiệu vừa gửi tới.” Chu Á Kiệt kéo cái ghế ra ngồi.

      “Ừ.” Cố An Kỳ nhiều, cúi đầu đọc kịch bản.

      “Quả nhiên là đề tài tiên hiệp, nội dung đặc biệt thế này bối cảnh quay chắc chắn rất rộng.” Tô Dật Phàm vừa đọc vừa .

      Chu Á Kiệt chú ý hành động của hai người, phát từ tốc độ đến động tác lật xem kịch bản đều giống nhau như đúc. co rút khóe miệng, thèm nữa. Đại khái hơn mười phút sau, hai người đều đọc xong.

      “Có suy nghĩ gì? Có hài lòng với vai diễn ?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Ừ, như lần trước đạo diễn Thiệu hứa tôi vai diễn của tôi vẫn là thạch nữ. hiểu thất tình lục dục*, bị phong tỏa trí nhớ, chỉ biết mình có sứ mệnh trấn thủ ngọc phong. Nàng bị nhốt ở đó khoảng ngàn năm, ngày nào cũng làm những việc giống nhau.” Cố An Kỳ đóng kịch bản lại, khẽ xoa xoa huyệt thái dương thư giãn mắt.

      (*Thất tình: Bảy thứ tình cảm mà mỗi chúng ta đều có như: Vui mừng, giận dữ, buồn bã, vui vẻ, thương, ghét và ham muốn hay cách khác là hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố và dục vậy.

      Lục dục: là 6 điều ham muốn trở thành thói quen khó sửa đổi:

      -Sắc dục: Thấy các sắc xanh, vàng, đỏ, trắng và hình sắc nam nữ rồi tham đắm vào đó.

      -Hình mạo dục: Thấy hình dung đoan chánh, tướng mạo tốt đẹp mà sanh lòng tham đắm.

      -Uy nghi tư thái dục: Thấy tướng , đứng, nằm ngồi, cười mà sanh lòng ái nhiễm.

      -Ngữ ngôn thanh dục: Nghe tiếng trau chuốt êm ái thích ý vừa lòng, giọng ca lảnh lót, tiếng dịu dàng mà sanh lòng mến.

      -Tế hoạt dục: Thấy da thịt của nam nữ mịn màng, trơn láng mà sanh lòng mến.

      -Nhân tượng dục: Thấy hình nam nữ dễ thương mà sanh lòng đắm trước.)

      “Còn tôi là người tu tiên thuộc tổ Túc Tâm, bởi vì thực lực cao nên có tiếng trong các môn phái. Lúc nào cũng phải làm những công việc thấp kém nguy hiểm nhất. Mà vai của tôi chính là vật hi sinh trong cuộc chiến giữa các phe phái. Vốn thực lực của có thể được xếp trong nhóm cao thủ, nhưng vì đối phương muốn người của tổ Túc Tâm xoay người nên sử dụng thủ đoạn, trong lúc tỷ thí làm tổn thương gân cốt chân trái của tôi, mặc dù có tĩnh dưỡng nhưng bao giờ được linh hoạt như lúc ban đầu. Sau đó có lời đồn đãi núi phía đông có quái hoành hành, cho nên sư tổ muốn chúng tôi tra xét. thẳng ra là muốn tìm cái chết. Môn phái muốn nuôi dưỡng ‘phế nhân’ cùng ‘người nghe lời’, vì vậy những người bị phái phần lớn là người của tổ Túc Tâm, hơn nữa ít người đắc tội với bề . Để bảo đảm chúng tôi tới đó tra xét chứ làm qua loa cho xong, họ còn phái người đến chỉ huy, thực ra là giám thị chúng tôi.” Tô Dật Phàm .

      cách khác là được thôi, nếu chết vài người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến môn phái của họ.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      Nội dung sau đó là những người bị phái tra xét vô ý làm quái nổi giận, tuy nhiên may mắn trốn thoát, trong lúc đó vài người bị chết, quá trình có thể là thập tử nhất sinh. Cuối cùng sau đuổi giết của quái, chỉ còn nam chính bị thương nặng là còn sống, tuy nhiên những đồng môn khác vẫn lấy làm lá chắn để bảo vệ “tên giám thị” kia. Mấy người đường chạy trối chết, vào lầm ngọc phong, gặp gỡ thạch nữ.

      Nhiều thử thách được đưa ra, thiên đình hạ mật lệnh, xung đột nội bộ trong môn phái đều là những tình tiết hấp dẫn. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc hề có tình tiết vô duyên nào, tất cả đều vô cùng thú vị khiến người ta phải chờ mong.

      “Vô cùng thú vị, tôi rất thích.” Cố An Kỳ cười cười, “Lòng ghen tị của con người, ham muốn của con người đối với đồ ăn đều được miêu tả rất sống động, bộ phim này chắc chắn rất hay.”

      sai, ngoài tình cảm những chi tiết về đấu đá nội bộ, dây dưa, ân ân oán oán kéo dài vạn năm từ kiếp trước đến kiếp này đều đặc sắc. Diễn biến câu chuyện cũng rất chặt chẽ.” Tô Dật Phàm đồng ý. thích bộ phim này, rất lâu rồi chưa được đọc kịch bản rung động tâm can đến vậy. Nếu được tham gia, đừng là cắt giảm tiền thù lao của , cho dù phim này trả tiền cũng đồng ý.

      Ngoài vai diễn của Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm, nhân vật của Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa rất độc đáo. Kiều Trí Viễn chính là tinh vạn năm, vì muốn tăng sức mạnh mà nhân lúc thạch nữ để ý, trộm lọ ngọc sương hàng ngàn năm của nàng, trong hang động tu luyện, sau đóvì khắc chế được tâm ma mà bị tẩu hỏa nhập ma.

      Thạch nữ vì bị trộm mất lọ ngọc sương mà hấp hối, may được vị tiên nhân ngang qua cứu giúp nàng mới có mệnh tiếp tục tu luyện. Nàng cố gắng từng ngày, vượt qua cả thiên kiếp, nhưng vẫn được nhập tiên môn bởi vì ngọc sương còn, ngọc thạch được hoàn chỉnh. Mặt khác người thiên giới đoán ra nguồn gốc thân thế của nàng là loại ngọc thạch nào, phải dùng đến kính bát quái xem kiếp trước kiếp này của nàng, cuối cùng vẫn thể nhìn ra căn nguyên. ít tiên nhân hiểu biết đều phải do kính bát quái, mà là do lai lịch của thạch nữ quá lớn, ngay cả kính bát quái cũng dám công khai.

      Để đảm bảo cho an toàn của thiên giới, cũng là vì lợi ích chung, mọi người phong ấn trí nhớ thạch nữ rồi đưa nàng xuống núi Ngọc Thạch để nàng trấn thủ ngọc phong. Đồng thời, để nàng lên Thiên đình, chấm dứt những phiền toái cần thiết, mặt khác, xung quanh núi Ngọc Thạch tiểu , tiểu quái ít, để nàng ở đây cũng coi như làm lá chắn cho thiên giới.

      Vai diễn của Hứa Toa Toa là tiểu sư muội của Tô Dật Phàm. Tiểu sư muội thích sư huynh là chuyện bình thường ở huyện, nhưng nàng tiểu sư muội này lại cực kì đặc biệt, sau lần gặp mặt Kiều Trí Viễn đem lòng thương tên máu lạnh vô tình đó, thậm chí chấp nhận phản bội sư môn, phản bội tất cả những gì nàng có chỉ để cùng người bên nhau.

      Tên quái lợi dụng tiểu sư muội mang lại của cải và sức mạnh cho ta, giúp ta càng ngày càng mạnh. Đến lúc cuối, mặc dù cũng có chút tình cảm với tiểu sư muội, nhưng vì quyền lợi, vì ích lợi, vẫn từ bỏ.

      Toàn bộ nội dung có thể chia ra làm nhiều phần, quan trọng là Cố An Kỳ ngạc nhiên khi kịch bản của Thiệu Văn Đình có vài tương đồng với thực tế. Quá khứ của Cố An Kỳ khi còn là Lâm Huyên Di từng hẹn hò với Kiều Trí Viễn, mà sau đó Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa lại nhau. Như kịch bản là Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa bên nhau cũng chỉ vì lợi dụng. Kiều Trí Viễn đến nay kỳ vẫn dựa vào thế lực của Hứa Toa Toa, nhờ đó mà công ty mới coi ta như nhân vật quan trọng.

      nay Cố An Kỳ nhận ra, xung đột giữa Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa càng ngày càng ràng. Trong chương trình gần đây, Kiều Trí Viễn bằng cách nào đó thể còn tin tưởng Hứa Toa Toa. Kiều Trí Viễn có lẽ có tình cảm với Hứa Toa Toa, nhưng tuyệt đối nhiều. Hứa Toa Toa cũng đáng thương, biết kết quả nhưng vẫn làm, cho rằng chỉ cần ta chấp nhận trả giá ngày nào đó Kiều Trí Viễn hồi tâm chuyển ý.

      Thiệu Văn Đình viết nên kịch bản này là căn cứ vào hay chỉ là trùng hợp? Cố An Kỳ đột nhiên thể hiểu được. Kiều Trí Viễn, Hứa Toa Toa, cùng Tô Dật Phàm, những mối liên quan giữa họ đều được tái trong bộ phim này. Nếu phải kịch bản hoàn thành, có lẽ Cố An Kỳ nghi ngờ Thiệu Văn Đình làm sao viết ra được nó.
      139Đông Tị thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 210: Nữ hoàng và sói

      Edit: Sabj


      Sau khi chuyển kịch bản, Thiệu Văn Đình hề nhắc tới bao giờ khởi quay, cũng mở cuộc họp mặt cho các diễn viên làm quen, chia sẻ cảm nghĩ. Mấy ngày sau khi gửi kịch bản ông vẫn có sắp xếp gì cho diễn viên.


      Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm cũng lãng phí thời gian, hai người đều nắm chặt cơ hội nhanh chóng tự phân tích nhân vật, sau đó lại tập với nhau vài cảnh, hai bên chỉ cho nhau những điểm chưa ổn hay góc độ chưa tốt của đối phương. Bộ phim này rất quan trọng với hai người. Họ vô cùng thích kịch bản này, cho nên vô luận thế nào, họ đều muốn lúc quay phim bộc lộ được hết bản thân mà cảm giác khi diễn mong muốn.

      Họ cũng muốn vì vài sai sót của mình mà bị NG, ảnh hưởng đến thời gian quay của đoàn làm phim.

      “Ngừng, chỗ này cảm giác đúng lắm.” Cố An Kỳ nhíu mày, nhìn Tô Dật Phàm tay cầm “kiếm”, “ nắm ngược lại xem, em cảm thấy nắm ngược lại lúc quay lên trông đẹp hơn. Còn nắm thẳng để khi nào giơ kiếm, để cho oai hùng.”

      “Nhưng như vậy phải hành động của nhân vật bị chậm lại sao? Nếu vẫn nắm thẳng, khi gặp kẻ địch có thể chém luôn, lúc nào cũng có thể so đấu với người ta đúng ?” Tô Dật Phàm lật tay nắm ngược kiếm lại, sau đó đâm thẳng ra, “ kiểu hoa mỹ, kiểu dễ giết kẻ địch.”

      “Em biết, nhưng xem, lúc này mới là mở đầu của phim thôi, chưa hề giao thủ với kẻ địch mạnh nào, lấy đâu ra công phu tốt như thế? Sao luyện ra được chiêu thức tinh vi như vậy được?” Cố An Kỳ chỉ chỉ kịch bản, “Cao thủ trong tổ Tùng Đình chưa từng giao thủ, mới chỉ đấu với tên tép riu võ công mèo cào mà thôi. Còn bí tịch, bị đề phòng nên được học. Chiêu thức mà biết, đối với người trong nghề mà chỉ có thể dùng hai chữ ‘thô thiển’ để hình dung. Bây giờ tốc độ phản ứng cộng thêm lực đạo của tốt như vậy sau này thể cái gì chứ? Tinh, khí, thần tất nhiên quan trọng, nhưng thay đổi của những chi tiết cũng thể bỏ qua.”

      “Chuyển biến theo thời gian ư?” Tô Dật Phàm nhíu mày, đọc lại kịch bản suy nghĩ lần nữa, sau đó cầm kiếm lên. Cố An Kỳ nhìn tay nắm vào bên trong, tuy nhiên hơi hướng ra ngoài gật đầu, tiếp tục quan sát diễn.

      Mấy ngày nay, tình huống như vậy xảy ra vô số lần, có lúc là Cố An Kỳ sửa cho Tô Dật Phàm, có lúc ngược lại, hai người thay phiên chỉ ra sai sót của đối phương, nhờ vậy phát ra ít khuyết điểm. Đôi khi mình cảm thấy gì nhưng người kia có thể nhận ra, đôi khi mình cảm thấy đúng, nhưng lại trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường tìm thấy vấn đề nằm ở đâu, hai người thảo luận lúc, sau khi rút ra kết luận lại tiếp tục.

      “Nghỉ ngơi lát , cũng mệt rồi.” Cố An Kỳ đưa cho Tô Dật Phàm cái khăn lạnh, “Phần này luyện thành thạo, chắc thế là được rồi đúng ?”

      “Gần thế, nhưng động tác cúi người xuống đâm vẫn muốn luyện vài lần nữa, tốc độ cúi chưa đủ nhanh, có cảm giác hơi chậm.” Tô Dật Phàm cầm khăn mặt lau mồ hôi, cười . luôn như vậy, giống như Cố An Kỳ, vô cùng soi mói, cuồng hoàn hảo.

      Cố An Kỳ mỉm cười, yên lặng ngồi bên cạnh .

      “Lễ tang của ông ta em có định ?” Tô Dật Phàm suy nghĩ lúc rồi cất tiếng hỏi Cố An Kỳ. đó là ai, cũng có hi vọng Cố An Kỳ hay , chỉ đơn thuần là hỏi.

      , dù sao em và ông ta chẳng có quan hệ gì.” Cố An Kỳ thản nhiên , ngữ khí rất lạnh nhạt.

      Ngày xưa đúng là còn chút quan hệ huyết thống, nhưng tại, hai người chỉ là người xa lạ. Thù hận của được cậu trả, nên tiếp tục để mấy việc này cản trở con đường tiến bộ của .

      Tô Dật Phàm gì, chỉ ngồi bên cạnh Cố An Kỳ nắm tay . khuyên bảo Cố An Kỳ tham dự lễ tang của người kia, tiễn ông ta đoạn đường cuối cùng. lựa chọn tôn trọng lựa chọn của .

      Chuyện của Cố An Kỳ và cha lúc trước cũng nghe . Nay Cố An Kỳ lựa chọn tham dự lễ tang cũng thể bạc tình bạc nghĩa, chỉ là vì muốn có bất kì tiếp xúc nào với người nhà đó, vậy thôi.

      Tuổi thơ của là những ngày tháng khổ đau, từ khi bắt đầu có hiểu biết trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, bản thân bị ném vào trại mồ côi, trong suốt mười mất năm chỉ nhận được thái độ hờ hững quan tâm.

      Người bạc tình bạc nghĩa nhất phải là người kia mới đúng, chẳng qua người chết chuyện cũng hết, bây giờ gì cũng vô dụng, chuyện quá khứ cứ để nó trôi vào dĩ vãng .

      “Đừng nhìn em bằng ánh mắt lo lắng đó.” Cố An Kỳ thoải mái mỉm cười, “Em và nhà kia chẳng còn liên quan gì đến nhau, từ giờ trở , chỉ có Cố An Kỳ, có Lâm Huyên Di. Em có cuộc sống riêng của em, còn họ, chỗ nào mát mẻ vứt họ đến đấy thôi. Ha ha.”

      “Ừ, chỗ nào mát mẻ vứt họ đến đấy .” Tô Dật Phàm hùa theo .

      thế giới này có gì quan trọng hơn người bên cạnh , có gì so được với vui vẻ của .

      “Dạo này bận diễn tập nên lâu rồi chúng ta chưa ăn cơm với nhau, hôm nay cùng nhau ăn cơm .” Tô Dật Phàm .

      “Được, nhưng đến nhà hàng nào?” Cố An Kỳ nhíu mày, rất phối hợp ném quả bóng trở lại.

      “Ở lại , buổi tối nấu cơm.” Tô Dật Phàm .

      “Sao em cảm thấy chẳng khác gì con sói cả?” Cố An Kỳ trêu ghẹo, ra biết Tô Dật Phàm giữ lại chỉ vì nguyên nhân này.

      “Ngao, sói đến đây.” Tô Dật Phàm đột kích, giả vờ nằm lên người Cố An Kỳ, hai người cười đùa hồi.

      “Đừng cù đừng cù nữa, đó, em chơi chơi nữa.”

      “Này , nặng lắm, dậy .” Hơi thở Cố An Kỳ hỗn loạn, sắc mặt hơi ửng hồng. đẩy đẩy Tô Dật Phàm nằm úp sấp người, tức giận .

      đứng dậy, cứ đứng dậy đấy.” Tô Dật Phàm hiếm khi nghịch ngợm, vô lại ôm lấy Cố An Kỳ rồi nhúc nhích.

      đứng dậy ?” Cố An Kỳ nhíu mày “dịu dàng” hỏi, biết vì sao mồ hôi lạnh lưng Tô Dật Phàm đổ ra như tắm, có dự cảm tốt lắm.

      đứng dậy.” Tô Dật Phàm con vịt chết mạnh miệng, ỷ vào Cố An Kỳ đau lòng đối phó nên cứng đầu .

      “Tô Dật Phàm, có biết em khi muốn thư giãn vận động như thế nào ?” Cố An Kỳ cười , “ biết em từng học khóa bắt sói à?”

      “Ba” tiếng vang lên, Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đổi vị trí, Tô Dật Phàm bị Cố An Kỳ đặt ở dưới, thể động đậy. Tất cả chỉ xảy ra trong giây, Tô Dật Phàm căn bản còn chưa kịp phản ứng lại bị nằm ở dưới.

      “Làm sói cũng phải có nghệ thuật biết chưa? Đừng rảnh rỗi đòi thợ săn chơi trò sói ăn thỏ nhé.” Cố An Kỳ híp mắt cười, cắn cái lên cổ Tô Dật Phàm, đùa dai, còn để lại dấu răng.

      “Mấy ngày nữa ra ngoài được rồi.” Tô Dật Phàm vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều , “Em phải bồi thường cho .”

      Tô Dật Phàm nửa phần trách cứ cũng có, chỉ có đáng thương.

      “Đừng đùa nữa , mau đứng lên , còn mua đồ ăn nữa.” Nữ hoàng Cố để ý đến chú chó to vẫy đuôi, trực tiếp ra lệnh.

      “À, ra ngoài nhớ mặc áo cao cổ.” Cố An Kỳ tìm từ túi này sang túi khác lấy ra chiếc áo thun trắng cổ cao, làm như có việc gì xoay người, “Thay .”

      Tô Dật Phàm nhìn này Cố An Kỳ nới đằng làm nẻo, nở nụ cười cưng chiều. ra là mua quần áo cho từ trước.

      “Cười cái gì, nhanh lên, chậm là em ra ngoài ăn mình đấy.” Mặt Cố An Kỳ hơi đỏ, giận dỗi .

      “Nhanh thôi, nhanh thôi.” Tô Dật Phàm cười chịu đựng, thay quần áo Cố An Kỳ mua cho.

      “Ừ, rất hợp, xem ra ánh mắt của em quá tốt.” Cố An Kỳ vừa lòng gật gật đầu.



      Hai người đều mặc y phục hàng ngày, trang điểm, ngay cả kính râm cũng mang, cứ như vậy thoải mái ra cửa. ra nếu hai người mình chưa chắc sao, nhưng nếu hai người dạo đường mà bị nhận ra là chuyện thể nào. Vì vậy so với việc ăn mặc như người ngoài hành tinh, chẳng bằng cứ trang phục thoải mái ung dung nắm tay nhau đường dạo.

      “A kia phải Tô Dật Phàm sao? Đứng bên cạnh ấy là Cố An Kỳ đúng ? Là người đó chắc chắn là người đó.” Vừa mới xuống xe, gặp phải vài nữ sinh trung học tại bãi đậu xe.

      “À ừm, chị có thể ký tên cho bọn em ?” bé đưa cuốn sổ lên hỏi.

      Tô Dật Phàm cùng Cố An Kỳ nhìn thoáng qua, sau đó gật gật đầu: “Được.”

      Hai người ký tên, sau đó đưa lại cho bé.

      bé đó mặc dù chưa hết hưng phấn, nhưng vẫn nhanh chóng ra ngoài: “Hai chị tiếp tục hẹn hò , bọn em quấy rầy nữa.”

      Cố An Kỳ dở khóc dở cười nhìn mấy nữ sinh rồi lắc lắc đầu. Mấy đứa trẻ này có tinh thần…

      Sau đó dọc theo đường ít người nhận ra họ, nhưng phần lớn đều để cho Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm gian riêng, biết hai người hẹn hò nên cũng quấy rầy, chỉ gật đầu rồi mỉm cười mà thôi.
      139Đông Tị thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 211: Thắc mắc diễn xuất

      Edit: Sabj


      Đêm đó Cố An Kỳ ở lại nấu cơm với Tô Dật Phàm, sau khi ăn xong đưa về nhà.


      Mặc dù hai người hẹn hò, nhưng chưa hề có ý định sống chung. phải vì lo lắng paparazzi, chỉ là họ cảm thấy ngày hai mươi tư giờ dính lấy nhau chưa chắc hâm nóng tình cảm.

      Giống như bây giờ, thỉnh thoảng ra ngoài ăn cơm, cùng nhau thảo luận diễn xuất hay đùa giỡn mới là cách mà họ thấy thoải mái nhất.

      Lúc trước Tô Dật Phàm tập kiếm cũng là Thiệu Văn Đình cố ý mời người đến dạy. Ban đầu trước khi quay phim diễn viên đều phải luyện tập trước vài thứ. Bởi trong phim có rất nhiều cảnh cần đến võ thuật và vũ đạo, nếu đợi đến lúc quay mới bắt đầu học rất tốn thời gian tiền bạc, trong khi thời gian quay phim thể chờ ai. Đoàn làm phim thể đợi bạn từ từ học, nếu muốn phối hợp phải biết tự sắp xếp thời gian mà tập trước.

      Võ thuật và vũ đạo của Cố An Kỳ đều đạt tới mức hoàn hảo, vốn điểm yếu khiêu vũ qua chăm chỉ tập luyện mỗi ngày của được khắc phục.

      Đạo diễn Thiệu đêm đó gọi điện thoại thông báo tám giờ sáng mai có mặt tại phòng làm việc của ông để làm quen với các diễn viên khác, dù sao mấy tháng tiếp theo mọi người cũng hợp tác cùng nhau. Bộ phim này dự kiến nhanh nhất cũng phải quay trong bảy tháng, còn nếu chậm, có lẽ phải hai năm. Tuy nhiên phải muốn quay là quay được ngay. Trước đó, mọi người làm quen với nhau trước, khi quay cũng ăn ý hơn.

      Khi đến nơi, Cố An Kỳ nhận được ít thân thiện. Bởi vì rất nhiều nam diễn viên ở đây đều được Cố An Kỳ giúp tại vòng tuyển chọn, nếu phải Cố An Kỳ nghĩ cách giúp họ “diễn xuất”, có lẽ bây giờ người đứng ở đây phải họ mà là người khác.

      “Chị An Kỳ, ừm… chị có thể ký tên cho em ?” cầm thấp bé bảng ký tên hỏi.

      Cố An Kỳ mỉm cười: “Hôm nay đến đây để họp, em đừng cầm bảng ký tên chạy lung tung.”

      Nếu để lại ấn tượng chuyên nghiệp, nếu muốn ký, có thể chờ đến khi thân thiết với mọi người rồi mới xin, những thế còn đơn giản hơn bây giờ. Chẳng qua Cố An Kỳ điều này ra miệng, xung quanh rất nhiều người nhìn, thể nhiều lời.

      bé thoắt cái đỏ mặt, cúi đầu : “Em xin lỗi.”

      Cố An Kỳ vỗ vỗ đầu bé, sau đó cầm lấy bảng ký tên, thuận tay ký lên: “Được rồi. sao, cũng đừng để trong lòng, chỉ cần sau này tái phạm là được.”

      “Vâng, cám ơn chị An Kỳ.” bé tưởng Cố An Kỳ tức giận vì đột nhiên lôi bảng ký tên ra nên mới dạy bảo , ngờ Cố An Kỳ những tức giận mà còn ôn hòa chỉ bảo vài quy tắc tồn tại trong giới. Cố An Kỳ đúng là tiền bối rất tốt, ôm lấy bảng ký tên, nhanh chóng nhét vào trong túi.

      Cố An Kỳ tổ chức quá nhiều buổi ký tên, hơn nữa, cũng phải ca sĩ solo, thể tổ chức các buổi ký tặng, cộng thêm từng lọt vào vài lần “khủng bố”, cho nên có thể , chữ kí của cực kì quý hiếm, người được ký tên quá nhiều.

      “Em đối xử với tân binh lúc nào cũng dịu dàng.” Tô Dật Phàm cười .

      phải cũng vậy sao, chẳng qua man show* mà thôi.” Cố An Kỳ chút do dự phản bác Tô Dật Phàm. Năm đó Tô Dật Phàm vẫn luôn giúp đỡ hai tân binh là và Tạ Vũ Phỉ, thấy các bị chèn ép, cố ý vực các dậy, chỉ là lúc nào cũng giả vờ như quan tâm. Cố An Kỳ quên vẻ mặt của Tô Dật Phàm lúc ấy, “ cần cám ơn tôi, tôi làm gì hết”.

      (*man show: người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm lại rất phong phú tình cảm, lúc bình thường ko dễ dàng biểu lộ hỉ nộ ái ố nhưng trong những trường hợp riêng biệt nào đó lại thể 1 cách khác thường, ra ngoài dự kiến của mọi người xung quanh.)

      “Khụ khụ ” Tô Dật Phàm ho khan hai tiếng, nữa, đột nhiên phát dạo này miệng lưỡi Cố An Kỳ càng ngày càng nhanh nhảu.

      “Đến giờ rồi, bắt đầu .” Thiệu Văn Đình đứng chiếc bàn mới dựng tạm “Sau đây tôi gọi từng diễn viên lên dây theo thứ tự, sau đó mọi người tự giới thiệu.”

      “Đầu tiên là diễn viên chính, nam thứ nhất Tô Dật Phàm.”

      “Chào mọi người, tôi là Tô Dật Phàm lần này nhận vai Khương Khôn, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.” Đây là phần tự giới thiệu tiêu chuẩn nhất, Tô Dật Phàm xong chuẩn bị xuống nhường người khác lên.

      “Khoan , khoan , tự giới thiệu kiểu gì vậy? Cậu hứng thú với cái gì, cậu thích cái gì mọi người biết đâu, làm sao mà nhớ cậu được? Còn nữa phía dưới cũng chưa đặt câu hỏi mà.” Thiệu Văn Đình vội .

      Cố An Kỳ nhìn ra, Thiệu Văn Đình muốn mọi người, bất kể là diễn viên quần chúng hay diễn viên chính lần nữa hiểu về Tô Dật Phàm trong cuộc sống chứ phải người sân khấu. ra rất đơn giản, thông thường khi tự giới thiệu, phần lớn diễn viên đều cho rằng thanh danh mình đủ vang dội, vì vậy chỉ tóm gọn trong câu, cho rằng xung quanh mọi người đều biết mình, cộng thêm buổi gặp mặt đầu tiên luôn có nhiều chuyện phải thảo luận nên giới thiệu quá dài khiến họ xấu hổ.

      Thiệu Văn Đình là người để ý khí quay phim thế nào chứ, sao ông có thể cho Tô Dật Phàm thông qua dễ dàng như vậy chứ?

      “Lại lần nữa .” Thiệu Văn Đình .

      Tô Dật Phàm cũng xấu hổ, thay vào đó cực kì thoải mái giới thiệu lại: “Chào mọi người, tôi là Tô Dật Phàm, lần này nhận vai Khương Khôn. Sở thích á, người thích nhất là Cố An Kỳ. Còn hứng thú, à, cái gì Cố An Kỳ thích tôi cũng thích.”

      “Chết tiệt” Cố An Kỳ đỏ mặt, biết là do tức giận hay xấu hổ. Người này ràng là báo thù, phải chỉ man show thôi sao? Bây giờ lại man show cả sân khấu. là người thứ hai ngay sau đó, có ý gì?

      “À à à, kinh , mọi người có gì thắc mắc cứ hỏi , đừng nể mặt, mau hỏi .” Lời Thiệu Văn Đình làm khí sôi sục, cũng phải lại, ông làm nhiều chuyện như vậy phải là muốn mọi người thả lỏng sao? Nhìn mấy tân binh bắn ánh mắt như nhìn thần thánh tới diễn viên chính sân khấu, ông biết phải đập tan quan niệm của họ, nếu lúc diễn họ lại bị hạn chế.



      Tuy nhiên Tô Dật Phàm cũng là người thông minh, thoải mái ra chuyện giữa và Cố An Kỳ, cũng sợ hạt tiêu kia cắn ngược lại .

      “Sau khi Dật Phàm kết hôn để vợ quản sao?” Có người mắt sáng lập lòe hỏi.

      “Để vợ quản là bằng chứng cho việc vợ.” Tô Dật Phàm trả lời thẳng mà hài hước . Chẳng qua mọi người thấy dáng vẻ nghiêm túc của đều buồn cười.

      Dật Phàm chủ động theo đuổi chị An Kỳ hay chị An Kỳ theo đuổi Dật Phàm vậy?” Thấy Tô Dật Phàm trả lời bình tĩnh, tuyệt tức giận, mọi người dường như cũng đều thoải mái hơn, thi nhau đặt câu hỏi.

      “Tôi chủ động đó, đuổi theo rất rất lâu, như cuộc đua Marathon ấy.” Tô Dật Phàm cười đáp.

      “Uầy? ra là Dật Phàm chủ động .” Phía dưới ít người kinh ngạc kêu lên.

      “An Kỳ khó tính, ấy luôn cầu cao hơn mọi người.” Tô Dật Phàm .

      khí được Tô Dật Phàm dẫn dắt rất tốt, phía dưới nhanh chóng hòa nhập với sân khấu. Giống như Cố An Kỳ , Tô Dật Phàm cùng đều là những người dễ ở chung, kiêu ngạo, chẳng qua ngày thường thích chủ động chuyện nên để lại ấn tượng “lạnh lùng”, cao ngạo trong lòng mọi người.

      “Được rồi, vì vị phía dưới vừa nhắc đến Cố An Kỳ, nên bây giờ là nữ thứ nhất, Cố An Kỳ.” Thiệu Văn Đình .

      “Chào mọi người, tôi là Cố An Kỳ, lần này nhận vai thạch nữ. Sở thích, ừm, cái gì cũng thích, đặc biệt quá thích cái gì. Về thể thao thích boxing.” Cố An Kỳ ngược lại, chữ cũng nhắc đến .

      “Chị An Kỳ, có phải chị giận vì những gì Dật Phàm ?” Có người hỏi, à, nhưng bằng ngữ khí khẳng định.

      “Lát nữa tôi chuyện với ấy. Dật Phàm, chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé.” Cố An Kỳ nở nụ cười “dịu dàng” với Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm ném cho vẻ mặt đáng thương “ có làm gì đâu, vô tội” khiến Cố An Kỳ cười to tại chỗ. Kỳ Mặc dù hơi khó chịu khi Tô Dật Phàm ở trước mặt mọi người như vậy, nhưng nếu hôm nay Tô Dật Phàm ra câu “để vợ quản là bằng chứng vợ”, chắc cũng chuẩn bị tinh thần bị quản rồi.

      “Chị An Kỳ, Dật Phàm sao lại theo đuổi được chị thế?”

      “Việc này em phải hỏi ấy chứ. làm chuyện nhiều lắm.” Cố An Kỳ cười .

      “Chị An Kỳ em muốn hỏi, phải làm thế nào để diễn tốt? Có bí quyết gì ? Hay có điều gì cần chú ý ạ?” Đây là câu hỏi của bé lúc trước cầm bảng ký tên.

      “À, lúc quay phim, chị biết các diễn viên khác như thế nào nên chị chỉ quan điểm của chị thôi nhé. Chị cảm thấy mỗi tình huống khác nhau lại có những điểm cần lưu ý khác nhau, nhân vật khác nhau, phần diễn khác nhau chắc chắn cũng tạo ra những góc độ quay giống nhau ngay trong cùng bối cảnh.” Cố An Kỳ , “Quan trọng nhất là phải chú ý khí cùng cảm xúc. chỉ bản thân em mà còn cảnh vật chung quanh, cùng bạn diễn của em, tất cả đều phải lưu tâm mới tạo ra được mọt cảnh quay tốt.”

      Xin kinh nghiệm diễn xuất đó, cơ hội hiếm có đó. Bình thường các tiền bối luôn che giấu kỹ thuật của mình, miệng chỉ “Diễn nhiều, nhìn nhiều tự có cảm giác thôi”, căn bản chỉ bảo cho họ, nay có cơ hội tốt như vậy sao họ lại quên xin kinh nghiệm diễn xuất cơ chứ?

      ít người ôm đầu hối hận, nghe Cố An Kỳ truyền kinh nghiệm họ mới nhớ ra là hỏi mấy câu chẳng liên quan, chứ nếu lúc Tô Dật Phàm ở đây hỏi được đống.
      139 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 212: Khống chế điệu

      Edit: Qin

      Beta: Sabj


      ”Chị An Kỳ, chị cảm thấy diễn viên nam nữ lúc diễn cần phải phơi bày ra cảm giác khác nhau như thế nào? Nữ đóng giả nam nên thế nào? Nam đóng giả nữ diễn ra sao?” Có người hỏi, dường như những vai diễn của đối phương có chút liên quan đến vấn đề này.


      ”Ừm, thế nào nhỉ… phải cứ nghĩ đến riêng cảm nhận diễn được, chủ yếu vẫn phải xem xét bối cảnh với cảnh tượng sắp xếp ra sao nữa.” Cố An Kỳ suy nghĩ, sắp xếp lại chút suy nghĩ của mình, “Để gây hài trong phim đôi khi nam diễn viên cũng cần nữ tính hóa chút, có thể nắm trong tay được bao nhiêu là rất quan trọng. Toàn bộ ra vẫn là dựa vào diễn thôi, ví dụ lúc nãy có nhắc đến nữ giả nam, tôi có thể sắp xếp khung cảnh khác.”



      ‘Ví dụ như có người bởi vì vài nguyên nhân mà cần phải giả nam, với người thay phụ thân tòng quân, hai kiểu người này có cảm giác giống nhau, kiểu đầu tiên vẫn nghĩ mình là con , so với những chuyện làm trong thường ngày, bề ngoài nam giới hóa, nhưng bản chất nội tâm vẫn cho rằng mình là nữ, chỉ cần trong lúc lơ đãng nhận biết được ngay. Còn về kiểu thứ hai, vì trong lòng giác ngộ, muốn bản thân có tương lai, cũng biết mình còn đường lùi nữa, thể để người ta phát . Khi đó, những tia sáng ấy phát ra chính là kiên cường, nhẫn nhục, có lẽ đôi khi vẫn xuất vài động tác bộc lộ là nữ, nhưng chủ yếu mà , đạt tới trình độ giác ngộ như thế rồi rất ít khi lộ sơ hở.” Cố An Kỳ khẽ, vừa nêu ví dụ vừa phân tích.



      ”Chị An Kỳ, chị diễn rất nhiều nhân vật, rất nhiều kiểu người khác nhau, vậy chị cảm thấy như thế nào mới có thể điều khiển được vai diễn của bản thân? Những lúc thể xác định được nhân vật của mình, hoặc là biết phải xuống tay ra sao nên làm gì?”



      ”Ừm, chuyện này cũng xảy ra, đầu tiên, phải xem bản thân là người đó, ngẫm lại nếu mình gặp phải chuyện như thế có tâm tính như thế nào. Sau đó căn cứ vào kịch bản, xem có liên quan đến nghề nghiệp tính cách thế nào, rồi tiến hành phân tích, phân tích bước là thay đổi bước. Nếu vẫn nghĩ ra, có thể thử nghĩ từ những động tác của đối phương chẳng hạn, bắt đầu từ những chỗ vụn vặt, sau khi hoàn thành đắp nặn xong các chi tiết phối lên hoàn cảnh, hẳn cũng tệ. Nếu vẫn còn chút nghi ngờ, ra cũng có thể bí mật cùng bạn diễn trao đổi. Hai người cùng nhau nghĩ, thường mang đến ít linh cảm mới cho đối phương.” Cố An Kỳ ôn hòa giải đáp vấn đề của mọi người.



      Chính vì diễn đa dạng các loại nhân vật nên kinh nghiệm diễn xuất vô cùng phong phú, thường cùng những diễn viên phụ, bạn diễn của thảo luận tình tiết nội dung, cho nên lúc này phân tích cũng rành mạch. Trong lúc bất tri bất giác, phần tự giới thiệu của biến thành buổi đặt câu hỏi của toàn trường. Mọi người đua nhau hỏi cũng phải hơn nửa tiếng, vậy mà vẫn tiếp tục.



      ”Được rồi, sau này nếu còn có thắc mắc gì có thể tìm ấy bàn luận riêng, bây giờ chúng tôi xin giới thiệu với các bạn diễn viên Hứa Toa Toa, nữ thứ hai.” Thiệu Văn Đình rồi mời Hứa Toa Toa lên sân khấu. ra đối với việc thảo luận như lúc nãy, Thiệu Văn Đình vui mừng. Kinh nghiệm diễn xuất của Cố An Kỳ rất phong phú, khả năng có thể đạt tới đỉnh cao, giảng dạy lại cho hậu bối có thể giúp lớp diễn viên mới này học nhanh hơn, hiểu hơn nhân vật của mình nên diễn thế nào, phải nhập vai ra sao tốt hơn.



      Sắc mặt Hứa Toa Toa được tốt lắm, lớp phấn mặt che giấu được phần nào vẻ tiều tụy của ta, nhưng từ trong giọng vẫn nghe ra được mệt mỏi: ”Xin chào mọi người, tôi là Hứa Toa Toa. Vai diễn của tôi chính là Từ Dao, tiểu sư muội của Khương Khôn mà Tô Dật Phàm diễn. Tôi có đặc biệt thích thứ gì… ha ha, lạc đề mất rồi. Cám ơn mọi người.”



      Thiệu Văn Đình nhìn ra được cảm xúc của Hứa Toa Toa hôm nay ổn định, cho nên cũng cưỡng ép, mời ta xuống trước. Thay vào đó gọi Kiều Trí Viễn lên sân khấu.



      Kiều Trí Viễn với Hứa Toa Toa sát vai lướt qua nhau, nhưng hề liếc nhìn đối phương lấy lần, cũng câu gì. Hứa Toa Toa thất hồn lạc phách về chỗ của mình, im lặng đưa mắt lên bục nhìn người kia.



      ”Xin chào mọi người, tôi là Kiều Trí Viễn, tôi chính là nhân vật phản diện trong bộ phim lần này, vương Sát La nhập ma. Tôi thích lái xe, thích sưu tập tem.” Kiều Trí Viễn .



      Ánh mặt của mọi người liên tục qua lại giữa Kiều Trí Viễn với Hứa Toa Toa, mọi người cũng biết ”người ngôi sao mẫu mực trong truyền thuyết” có phải xảy ra chuyện gì , nếu sao nhìn còn có vẻ xa cách hơn cả người lạ. Tuy ai cũng rất tò mò, nhưng đại đa số đều đúng mực, có mắt trắng mắt sáng nhìn nhau muốn hỏi. Nhận thấy bầu khí bất thường nhưng tất cả mọi người đều gì, chỉ im lặng chờ họ xong rồi xuống sân khấu.



      Sau khi các diễn viên theo tuần tự giới thiệu xong, vì quan hệ của Hứa Toa Toa với Kiều Trí Viễn mà khí có chút ngượng ngập, mọi người cũng biết nên sao cho phải, nên những người sau đa phần đều chỉ giới thiệu sơ qua bản thân, sau đó xuống sân khấu.



      Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm đều lắng nghe từng người giới thiệu, cứ vòng như thế, hai người cũng nhớ được bảy tám phần diễn viên. Trí nhớ của Cố An Kỳ tệ, đọc qua kịch bản lần tuyệt đối quên, đây cũng là thiên phú của , cũng dựa vào đó mà trở thành diễn viên chưa từng quên lời thoại. Đối với kịch bản có tranh hình ảnh mà , vẻ mặt, giọng , những việc làm, phải nhớ rất nhiều.



      ”Tất cả mọi người đều giới thiệu xong rồi, coi như là để lại ấn tượng ban đầu cho nhau. Mấy tháng sau tất cả mọi người cùng nhau quay phim, phương diện sinh hoạt có thể có rất nhiều thời gian ở chung với nhau, hi vọng tất cả mọi người có thể trở nên thân thiết.” Thiệu Văn Đình .



      ”Họp bộ phận hôm nay, chủ yếu là để mọi người thêm hiểu biết về nhau, lúc quay phim cũng thuận tiện hơn, bây giờ hãy thử diễn đơn giản chút, cần phải học thuộc lời thoại, cũng cần biểu diễn, chỉ là kịch thôi, tôi muốn nghe xem sắc điệu của mọi người lúc thế nào.” Thiệu Văn Đình .



      ra việc này giống như cuộc khảo sát đột kích vậy, trước khi Thiệu Văn Đình gọi mọi người đến, đều bảo là cách ngày quay phim còn lâu, hôm nay gọi tới chính là để thả lỏng chút, để mọi người quen nhau, cho nên lúc này diễn viên dưới sân khấu có khả năng rất cao còn chưa xem hết kịch bản.



      Bên ngoài bài kiểm tra này chỉ muốn xem khẩu khí chuyện của mọi người ra sao, nhưng bản chất là để xem trình độ chú trọng với việc diễn xuất của các diễn viên, cũng như nắm trong tay khả năng “”.



      ( trong thanh, tiết)



      Giọng điệu của người ta lúc , cảm giác cao thấp phập phồng, thể ra hình ảnh khác nhau, hiệu quả cũng khác nhau. Giống như diễn viên lồng tiếng, vốn bọn họ chẳng cần phải động đậy gì, cũng cần biểu cảm đa dạng, họ chỉ là ở phía sau màn ảnh, lặng lẽ phối cho các bộ phim điện ảnh, anime, nhưng người nghe quả từ điệu khác tông của họ mà có thể nhận ra các nhân vật xảy ra chuyện gì.



      ‘”Cảnh bốn mươi hai, An Kỳ, trước .” Thiệu Văn Đình nhắm nghiền hai mắt, quan tâm đến vẻ mặt của bất kỳ ai, giống như chỉ chuẩn bị nghe thanh của diễn viên, chuẩn bị phác thảo ra hình ảnh.



      Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm cần lấy kịch bản ra, hai người họ hoàn toàn ghi tạc lời thoại của mình với trong đầu, căn bản có thể diễn lúc nào cũng được, cần phải ôn lại. chỉ họ, mà Kiều Trí Viễn với Hứa Toa Toa cũng thế, tuy hai người gần đây có mâu thuẫn với nhau, những ngày sau có lẽ thể nào thoải mái được, nhưng về đóng phim, hai người vẫn làm hết phận của mình.



      Cố An Kỳ nhìn mấy người đối thủ luyện diễn của ngồi đối diện mình, vài người cùng nhìn vào cuốn, dường như có chút lo lắng. Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm đưa kịch bản của mình cho đối phương, như thế cần nhiều người phải túm tụm lại, coi như ai cũng có thể tự đọc lời thoại.



      Đối phương cảm ơn Cố An Kỳ rối rít, lúc mở cuốn kịch bản của Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm ra ngây ngẩn cả người. Bên ngoài góc cuốn kịch bản, Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm viết rất nhiều phân tích cảnh diễn của họ, chi chít vô cùng. Phải điều chỉnh thử như thế nào, làm thế nào mới đạt hiểu quả tốt nhất, hai người họ đều ghi chép chi tiết ràng.



      Bọn họ lại nhìn bản thân mình, rồi nhìn Cố An Kỳ với Tô Dật Phàm, nhất thời có cảm giác xấu hổ vô cùng. Minh tinh người ta chẳng những nghiêm túc đem theo kịch bản, lại còn ghi chép đầy đủ, còn họ sao? Cả đám bọn họ ngay cả kịch bản còn chưa học thuộc, thậm chí xem còn chưa hết.



      “Các ngươi là ai?” Ngữ điệu của Cố An Kỳ đều đều, tốc độ cũng quá nhanh, tựa như lạnh lùng. Cũng giống nhân vật mà diễn, xa cách mọi người, nhưng lại có luồng cảm giác tinh tế . Giọng của rất ràng, chẳng hề kéo dài chút, cẩn thận nghe còn có thể phát ra cảm giác lạnh nhạt với tồn tại của người và vật.



      “Còn ngươi là ai? Núi Ngọc Thạch ràng là ngọn núi cấm, ngươi phải là ma vào bằng cách nào?” Có người lớn tiếng quát.



      Thiệu Văn Đình hơi nghiêng đầu, khẽ nhíu mày.



      “Nơi này vốn là nhà của ta, sao lại thành núi cấm chứ?” Cố An Kỳ , mặc dù ngữ điệu có biến hóa lớn, nhưng có thể cảm giác cả người Cố An Kỳ toát lên thay đổi nho .



      nghiệt nhất định là nghiệt.” Người kia tiếp tục quát.



      “.” Thiệu Văn Đình đột nhiên thét lên, “ đúng, cảm giác đúng, trong lúc chuyện có cảm giác đúng. Chú ý cảnh kịch này là lúc mấy người đệ tử của Tùng Đình phái đều bị thương, chạy trốn đến núi Ngọc Thạch, cảnh sau đó cho dù có ma hay tinh, các người cũng có khả năng vật lộn với nó. Thêm nữa núi dù chưa thành tiên, nhưng cũng độ quá Thiên kiếp, cho dù mấy người các người có bị thương cộng lại thực lực cũng sánh bằng.”



      “An Kỳ, ngữ điệu của sai, nhưng tốt nhất phải linh hoạt kỳ ảo chút, giọng phải tản ra, được tập trung lại chỗ. Tốc độ nhất định phải chậm, quan trọng nhất là, phải nắm bắt cảm giác kia như thế nào.” Thiệu Văn Đình .



      “Vâng.” Cố An Kỳ im lặng gật đầu, cân nhắc hồi, rồi lại lần nữa.
      139 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :