1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 200: Giới giải trí

      Edit: Sabj



      Cố An Kỳ chẳng lạ gì phần thể của Kiều Trí Viễn. nhớ rất , đời trước, lúc vẫn còn là Lâm Huyên Di, Kiều Trí Viễn phải tham gia buổi casting phim võ hiệp, loay hoay thôi hồi cũng thể nhập vai, vì vậy ảo não nhờ Lâm Huyên Di giúp.

      Lâm Huyên Di giúp ta phân tích từng chi tiết, giúp ta xây dựng nhận vât, cuối cùng Kiều Trí Viễn cũng giành được vai diễn. Sau khi được chọn, ta quyết định cùng Hứa Toa Toa quay bộ phim đó. Đợi đến khi quay xong, Kiều Trí Viễn trở lại “Thời đại tinh thượng”, vẫn tự nhiên như ruồi tiếp tục duy trì quan hệ đương với Lâm Huyên Di. Chẳng qua hôm đó Lâm Huyên Di chủ động hẹn ta ra ngoài ngả bài, đơn phương đưa ra lời chia tay.

      Cho đến bây giờ Cố An Kỳ vẫn nhớ câu hỏi lúc ấy của Kiều Trí Viễn, “Vì sao?”

      Đúng vậy, vì sao? Vì sao ta lại hỏi câu ngớ ngẩn như vậy? ta tự nghĩ lại xem mình làm gì sao?

      Cố An Kỳ trời sinh có tính nhạy cảm, quanh mình chỉ cần có chút động tĩnh có thể phát rất nhanh. Kiều Trí Viễn, ngay từ đầu cho đến sau này ta dần dần thay đổi. Kiều Trí Viễn đặt bao nhiêu tâm tư lên người Hứa Toa Toa sao có thể biết? Kiều Trí Viễn đúng là buồn cười, ta tưởng mình là nam chính trong truyện tiểu thuyết có thể trái ôm phải bế, ba vợ bốn nàng hầu chắc?

      ta coi Lâm Huyên Di là gì?

      Cố An Kỳ hoặc là Lâm Huyên Di, từ trước đến nay đều tâm cao khí ngạo, hơn nữa lại thêm chuyện của cha mẹ trước đây nên rất ghét hành động bắt cá hai tay, mắc chứng cuồng tình sạch nghiêm trọng. khi cảm giác được Kiều Trí Viễn khác thường, bắt đầu xa lánh, đợi đến khi ta trở lại, hành động đầu tiên làm chính là chấm dứt quan hệ với ta.

      Chỉ là Cố An Kỳ ngờ thành quả mất công suy nghĩ cho Kiều Trí Viễn lúc trước bây giờ ta dám lôi ra. ta đúng là cái gì cũng dám. Cố An Kỳ cười lạnh nhìn người giữa sân khấu, quan sát nhất cử nhất động của ta.



      Phần thể của Kiều Trí Viễn nhanh chóng chấm dứt, tiếp theo có thêm vài diễn viên khác lên biểu diễn, Cố An Kỳ ngồi yên lặng quan sát. Sau đó Thiệu Văn Đình dẫn Cố An Kỳ ra phía sau, hỏi ý kiến của .

      “An Kỳ, diễn viên nào để lại cho ấn tượng sâu sắc nhất?” Thiệu Văn Đình hỏi.

      “Số sáu mươi tám Tô Dật Phàm, số ba trăm tám mươi sáu Kiều Trí Viễn, và số bốn mươi tám La Lạc Lâm, ba người này đều rất xuất sắc.” Cố An Kỳ , đáng lẽ muốn nhắc đến tên Kiều Trí Viễn, nhưng dù sao cũng cương vị ban giám khảo, cho nên phải cẩn thận.

      “Ừ, cũng giống suy nghĩ của tôi, tôi cảm thấy bạn trai xây dựng được câu chuyện rất tốt, cần dẫn truyện người xem cũng có thể phân biệt rạch ròi hai giai đoạn tuổi tác khác nhau, điểm ấy rất khó, chi tiết xử lý cũng tốt, nhưng vẫn chưa bộc lộ hết được vẻ vụng về lười biếng. Tuy nhiên vì cậu ấy là người đầu tiên lên sân khấu, có nhiều thời gian chuẩn bị mà làm được đến như vậy rất tốt rồi. Tên nhóc số ba trăm tám mươi sáu cũng thú vị, cách diễn của cậu ta hơi lạ, hình như phải là cách diễn quen thuộc, nhưng diễn xuất cũng được, đứng tấn cũng mạnh mẽ, dường như luyện tập, rất thú vị. Số bốn mươi tám mặc dù cũng tốt, nhưng nếu so với hai người kia vẫn hơi kém.” Thiệu Văn Đình bình luận.

      “Vâng…” Cố An Kỳ gật gật đầu, thêm gì.

      Cố An Kỳ nhìn ra được Thiệu Văn Đình rất hứng thú với Kiều Trí Viễn, hơn nữa ấn tượng rất sâu, tại Kiều Trí Viễn có thể khiến Thiệu Văn Đình nhớ kỹ tên ta. Trong lòng Cố An Kỳ rất khó chịu, sao lại chứ? Nhìn Kiều Trí Viễn sử dụng những điều Lâm Huyên Di dạy, hơn nữa dáng vẻ như tự ta nghĩ ra làm Cố An Kỳ vô cùng bực mình. Mặc dù phần mình dạy được Thiệu Văn Đình khen ngợi khiến Cố An Kỳ rất vui mừng, nhưng khi nghĩ đến người thể nó là Kiều Trí Viễn, Cố An Kỳ lại cảm thấy vui, giống như chứng kiến tác phẩm của mình bị đạo, sau đó đối phương trở nên nổi tiếng.

      “Tiếp theo phải nhìn kĩ hơn, có mấy diễn viên cũng hay ho, có lẽ là hạt giống tốt, có thể bồi dưỡng.” Thiệu Văn Đình lẩm bẩm.

      Cố An Kỳ im lặng gật đầu. Giống như suy đoán của ít người ở đây, Thiệu Văn Đình muốn tuyển chọn toàn bộ nam diễn viên, chứ phải chỉ mình nam nhân vật chính.

      “Vâng…” Cố An Kỳ gật gật đầu.

      “Hình như nhìn ra cái gì? muốn sao?” Thiệu Văn Đình hỏi.

      “Đợi lát nữa buổi tuyển chọn kết thúc cháu .” Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, suy nghĩ , “Có vài thứ cháu muốn xác nhận lại.”

      “Được, dù sao vòng thứ hai cũng là vòng trả lời, hỏi câu gì cũng được, phải hạn chế.” Thiệu Văn Đình .

      “Cháu biết rồi.” Cố An Kỳ gật đầu.

      Thiệu Văn Đình qua cho quá trình tuyển chọn, vòng thứ nhất là diễn xuất, vòng thứ hai là đối thoại, vòng thứ ba là diễn trực tiếp với Cố An Kỳ. Nếu muốn chọn ra nam nhân vật chính, như vậy tất nhiên cũng phải xem có phối hợp ăn ý với nữ chính , hình ảnh đứng cùng nhau mang lại cảm giác như thế nào.

      Vòng diễn xuất coi như kết thúc, còn lại chỉ có vòng đối thoại và diễn trực tiếp. Cố An Kỳ nheo mắt lại, tin, tìm ra được nhược điểm của Kiều Trí Viễn “Chị An Kỳ, trà này.” Giản Tiếu đưa chén trà lên.

      “Ừ, cám ơn.” Cố An Kỳ nhận lấy, ôm chặt trong tay, uống từng chút .

      “Chị An Kỳ, em cho chị cái này, vừa rồi em thấy Hứa Toa Toa, vẻ mặt cứng như đá luôn. ta đứng với Kiều Trí Viễn cái gì đó, cứ liên tục cười trông đáng sợ lắm.” Giản Tiếu tiết lộ mấy tin bát quái.

      “Ừm…” Cố An Kỳ thốt ra đúng từ rồi nheo mắt lại. Hứa Toa Toa tức giận cũng nằm trong dự đoán của , chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Đối với người càng thân thiết Hứa Toa Toa lại càng che giấu bản chất. Những phần ta tỉ mỉ gây dựng cho Kiều Trí Viễn lại được ta sử dụng sao có thể shock? tức giận?

      Ừ, có lẽ cũng còn bởi vì , bởi vì Lâm Huyên Di nữa. Hứa Toa Toa lúc ấy cũng tham gia vào bộ phim đó, bởi vì tuyển chọn nam nữ diễn viên cùng lúc, cho nên Hứa Toa Toa chắc chắn thấy Kiều Trí Viễn thể cảnh kia, cũng biết cảnh đó là Cố An Kỳ xây dựng giúp Kiều Trí Viễn. Người mà Hứa Toa Toa cả đời cũng thể nào vượt qua, cả đời đều hận lại được chính bạn trai của ta công nhận là mạnh hơn mình? Điều này sao ta có thể chấp nhận được?

      Ha ha, Kiều Trí Viễn, tự đào hố chôn mình rồi.

      “Hứa Toa Toa đó em thấy tính cách ta quái lạ từ lâu rồi, mọi người đều ta thân thiện, nhưng lần nào em gặp ta cũng hướng lỗ mũi lên trời rất khinh người.” Giản Tiếu nghiêm mặt , trước đây có lần giúp em xin chữ kí của Hứa Toa Toa, Hứa Toa Toa vội chịu ký, dáng vẻ tự cao tự đại khiến rất khó chịu.

      “Được rồi, đừng nữa.” Cố An Kỳ ngắt lời, nhiều lúc phải biết chừng mực.

      Đây là hậu trường có nhiều người ra vào, nếu bị người khác nghe thấy trợ lý của xấu Hứa Toa Toa, chưa biết chừng ngày mai lại bị báo chí giật tít và Hứa Toa Toa bất hòa, hâm mộ, ghen tị, căm hận “Nữ hoàng của giới diễn xuất” blabla.

      Mặc dù đúng là bất hòa với Hứa Toa Toa, nhưng quan hệ bề ngoài vẫn phải duy trì. cũng muốn làm mọi chuyện thêm phức tạp.

      “Vâng, em biết rồi.” Giản Tiếu cúi đầu đầu. tưởng Cố An Kỳ thích nghe mấy chuyện này, theo vài người, ai cũng hi vọng được nghe lời xấu đối thủ để tăng tự tin, mặc dù biết Cố An Kỳ phải người thích “dẫm lên người khác để nâng mình lên”, nhưng vẫn nghĩ Cố An Kỳ thích nghe mấy chuyện bát quái.

      về mấy nghệ sĩ khác , hôm nay nhiều diễn viên đến đây như vậy, có thần tượng của em ?” Cố An Kỳ cười hỏi.

      “Có, nhiều lắm, hihi, hôm nay em xin được đống chữ ký.” Giản Tiếu vui vẻ cười toe toét.

      Giản Tiếu bắt đầu lảm nhảm mấy ngôi sao ở trước sân khấu làm gì, vẻ mặt ra sao, mấy nghệ sĩ tách ra tụm thành nhóm thảo luận về cái gì. Trong thời gian ngắn ngủi mà moi được nhiều tin tức bát quái như vậy, làm cho Cố An Kỳ nghi ngờ trước đây Giản Tiếu phải từng kiêm luôn chức phóng viên giải trí đấy chứ.

      muốn Giản Tiếu mấy chuyện bát quái cũng phải để đó, những lời này có tác dụng rất lớn trong việc giúp nắm tình hình trước mắt. Nếu sắp xếp lại mấy lời bát quái của Giản Tiếu, khó phát các nhóm có rất nhieu điểm chung, ví dụ như đại đa số diễn viên thế hệ mới đều tập trung lại với nhau, những nghệ sĩ vừa đóng phim vừa ca hát thành nhóm với nhau, trừ Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, cuối cùng còn lại Tô Dật Phàm, thiên vương danh tiếng vang dội, bên cạnh có vô số hậu bối vây quanh muốn chỉ giáo, cùng nhiều người muốn thiết lập quan hệ.

      Nghe Giản Tiếu , hình như Tô Dật Phàm vẫn giải quyết rất tốt, luôn nở nụ cười hòa nhã với mọi người xung quanh, thỉnh thoảng trả lời vài ba câu hỏi, khí cũng coi như hòa hợp, hề tỏ ra vênh váo*. Tô Dật Phàm đối với hậu bối vẫn đều khoan dung, điểm này Cố An Kỳ vẫn biết. Chẳng qua ngày thường thích tiếp xúc với người mới, lúc này lại hòa hợp như vậy khiến Cố An Kỳ hơi bất ngờ.

      (*nguyên văn: Chỉ Cao Khí Ngang (趾高气昂): miêu tả bộ dáng chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, hừng hực khí thế | chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc; vênh váo đắc ý)
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 201: dối

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ lên phía trước sân khấu, cũng chào hỏi Tô Dật Phàm. Như , hôm nay tới đây làm giám khảo chứ phải với thân phận bạn Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm có lẽ cũng hiểu suy nghĩ của Cố An Kỳ, vì vậy cho dù có chạm mặt nhau cũng gần như chuyện, chỉ gật đầu rồi lướt .


      Đến phần đặt câu hỏi có thể là Cố An Kỳ cùng Thiệu Văn Đình cùng nhau kiểm soát, câu hỏi của hai người về những lĩnh vực khác nhau, chủ đề khác nhau để xem khả năng ứng biến của thí sinh. Cố An Kỳ hiểu cách hỏi của Thiệu Văn Đình. Thường thường ông bắt đầu từ những vấn đề cá nhân chung chung, giống như trưởng bối, từ từ xây dựng bầu khí thoải mái dễ chịu nhất để người đó trả lời.

      Quan trọng nhất là, Thiệu Văn Đình thích “đáp án quá hoàn hảo” được chuẩn bị. So với những “thần tượng quá coi trọng hình tượng” trau chuốt tỉ mỉ đáp án, ông lại thích nhìn thấy mặt chân , tự nhiên của họ hơn.

      Cố An Kỳ híp mắt, nhìn xuống cuốn vở, dựa vào thời điểm biểu diễn sân khấu vừa rồi của các diễn viên, ra có thể nắm được rất nhiều thứ. Ví dụ như chút ít tính cách, động tác quen thuộc của người đó. phải tất cả những nghệ sĩ ở đây Cố An Kỳ đều biết , nhưng những người hay xuất mặt báo, hoặc nổi bật trong cách diễn xuất đều biết.

      Như vậy nhất châm kiến huyết* cũng phải việc gì khó.

      (*nhất châm kiến huyết: gãi đúng chỗ ngứa, thẳng vào vấn đề trọng tâm)

      Người đầu tiên được hỏi lại là người vừa rồi lên muộn nhất Kiều Trí Viễn. Thứ tự vòng này hoàn toàn bị đảo lộn, đây là “quy tắc” mà Thiệu Văn Đình sắp xếp.

      “Kiều Trí Viễn…” Thiệu Văn Đình lật giở thông tin về ta, đột nhiên hỏi vấn đề rất liên quan, “Ngày trước cậu từng hợp tác diễn với Lâm Huyên Di rất nhiều lần nhỉ?”

      “A, vâng.” Kiều Trí Viễn sửng sốt trả lời.



      Cố An Kỳ cũng bất ngờ, nghĩ Thiệu Văn Đình bắt đầu từ Lâm Huyên Di. Theo lý mà , trước đây và Thiệu Văn Đình chưa từng tiếp xúc, tại sao đột nhiên ông lại nhắc tới ?

      “Ừ, ấy là diễn viên có tài, chỉ tiếc tráng niên sớm thệ*.” Thiệu Văn Đình thở dài tiếp, “Khi diễn với ấy, cậu có cảm nghĩ gì?”

      (*tráng niên sớm thệ: chết trẻ)

      Kiều Trí Viễn nhíu mày, vì sao Thiệu Văn Đình lại đột nhiên hỏi chuyện liên quan đến Lâm Huyên Di. Phần lớn mọi người trong giới giải trí đều biết trước đây ta và Lâm Huyên Di từng hẹn hò, mà sau khi qua đời, ta lại ở bên Hứa Toa Toa. Tất nhiên đây phải chủ đề cấm kỵ, nhưng ta cũng muốn quá nhiều.

      ấy là diễn viên rất xuất sắc, có nhân sinh quan rất độc đáo.” Kiều Trí Viễn trả lời.

      “Ồ…” Thiệu Văn Đình nhìn ra Kiều Trí Viễn thích nên cũng gì thêm mà viết gì đó xuống vở, thay vào đó người lên tiếng hỏi là Cố An Kỳ.

      “Tại sao lại nghĩ đến việc đứng tấn để casting?” Cố An Kỳ hỏi. Đây là vấn đề mà giám khảo, cũng như người từng là Lâm Huyên Di muốn hỏi.

      “Chỉ là tôi cảm thấy nó phù hợp với chủ đề của vòng casting thôi, vào những thời điểm khác nhau có thể tạo ra hiệu quả khác nhau. Hơn nữa có muốn xem có luyện tập chăm chỉ hay chỉ cần để ý lực ở tay là được.” Kiều Trí Viễn tưởng Cố An Kỳ giải vây giúp ta nên mỉm cười với .

      Cố An Kỳ co rút khóe miệng, giả vờ như cái gì cũng thấy.

      “Ừ, cậu nghĩ gì về diễn xuất tại của mình? Cảm thấy mình ở mức độ nào? Đâu là điểm mạnh của cậu, đâu là điểm yếu, nghe xem.” Thiệu Văn Đình tiếp tục hỏi.

      “Điểm mạnh là có thể tiếp thu kiến thức cũng như lĩnh hội được điểm đặc biệt người nhân vật rất nhanh. Điểm yếu có lẽ là chính vì do hiểu quá nhanh mà đôi khi chưa cân nhắc cẩn thận bắt đầu diễn. Hôm nay tôi suy nghĩ rất cẩn trọng về nhân vật, vì vậy mới lên sân khấu cuối cùng. Còn về diễn xuất tại của tôi, tôi muốn tìm kiếm đột phá, muốn nâng cao diễn xuất lên bậc nữa.” Kiều Trí Viễn suy nghĩ . ta giấu nhẹm chuyện nhân vật phải do tự mình xây dựng.

      “Cậu có tự tin với khả năng xây dựng nhân vật của mình ?” Thiệu Văn Đình hỏi, giống như lúc chuyện với Cố An Kỳ ở trong hậu trường, ông cảm thấy cách Kiều Trí Viễn biểu diễn có chút gì đó hơi miễn cưỡng, giống như tự ta xây dựng nhân vật mà được thầy chỉ bảo hơn.

      “Có.” Kiều Trí Viễn thốt ra chút do dự.

      Cố An Kỳ khỏi lắc đầu trong lòng, ràng sáng tác nhân vật là điểm yếu nhất của ta, nhưng ta lại cố tình thành vội vàng, phải cân nhắc nhân vật gì đó. đúng là con vịt chết mạnh miệng. Đến bây giờ Hứa Toa Toa vẫn còn phải giúp ta bày mưu tính kế, tại sao đột nhiên lại biến thành mình ta nghĩ ra? nực cười.

      Có lẽ Kiều Trí Viễn cũng biết nhân vật vừa rồi của ta có vấn đề ở đâu nên vẫn tự mãn?

      “Theo tư liệu hình như phần lớn chỉ đóng kiểu nhân vật chính, tôi muốn hỏi có thể xây dựng nhân vật khác , ví dụ như người cực đoan hay lạnh lùng chẳng hạn?” Cố An Kỳ , vẻ mặt vô cùng máy móc.

      “Đây cũng chính là nguyên nhân tôi muốn tìm kiếm đột phá, cho nên tôi muốn thông qua lần casting này tôi có thể khoanh vùng được kiểu nhân vật muốn đột phá.” Kiều Trí Viễn .

      “Ừ…” Thiệu Văn Đình trầm ngâm lát, “Tôi biết rồi, tiếp theo.”

      Liên tục phỏng vấn vài người, Cố An Kỳ thỉnh thoảng hỏi vài câu, hề tỏ ra quá thiên vị hay bỏ rơi bất kỳ ai. Vài chi tiết quan trọng với biểu tuyển chọn đều hỏi han cẩn thận, vì vậy chiếm được thiện cảm của ít người.

      “Tiếp theo, số sáu mươi tám.” Thiệu Văn Đình gọi.

      Tô Dật Phàm nhanh chậm bước lên: “Chào hai vị giám khảo.”



      “Ừ, trước đó lâu, hình như cậu được chọn vào vai trong bộ phim điện ảnh Hollywood. Trải qua casting vất vả như vậy, vì sao cuối cùng lại từ bỏ cơ hội?” Thiệu Văn Đình hỏi, tư liệu cũng cần nhìn, xem ra ông biết khá về Tô Dật Phàm.

      quá nhanh bỏ lỡ rất nhiều phong cảnh, đôi khi có nhiều thứ còn quan trọng hơn cơ hội. Cơ hội có thể trở lại, nhưng vài thứ khi bỏ lỡ, để lại đời hối hận.” Tô Dật Phàm bình thản , hề thẳng, chẳng qua ám chỉ lại rất .

      Việc này người liên quan là Cố An Kỳ tất nhiên bối rối, lập tức chuyển chủ đề: “Trước đây từng ra nước ngoài quay phim, cảm giác so với khi quay ở trong nước như thế nào? Khác nhau ở đâu?”

      “Trường quay khác nhau, thời tiết khí hậu khác nhau, văn hóa cũng khác nhau nên tất nhiên mang lại cảm giác khác biệt.” Tô Dật Phàm nghiêm túc trả lời, “Cách quay phim cũng giống nhau. Địa phương thế nào sản sinh ra người thế ấy, lời này cũng ngoa, rất nhiều nơi diễn viên có cách nhìn vật tượng khác nhau, họ chia ra diễn xuất sân khấu và diễn xuất màn ảnh.”

      Khi ra nước ngoài quay phim, Tô Dật Phàm bình thường đều phải tới trước vài ngày, dạo khắp nơi, tìm hiểu văn hóa, coi mình như dân bản xứ hòa nhập vào xã hội nơi đó, vì vậy lúc quay phim mới thu được hiệu quả tốt.

      “Ừ, quan điểm rất thú vị,” Thiệu Văn Đình lần đầu tiên khích lệ người, “Vậy cậu cảm thấy diễn xuất của mình ở trình độ nào? Đâu là điểm mạnh, điểm yếu?”

      “Tôi cảm thấy diễn xuất thể đo lường được, xét với quá khứ, bây giờ diễn xuất của tôi tiến bộ, tuy nhiên xét về tương lai, nó vẫn cần phải cải thiện.” Tô Dật Phàm vẫn chỉ luôn lấy mình ra so sánh, hề vì mình có địa vị cao trong giới mà tự cao, “Điểm mạnh của tôi là tốc độ phản ứng và khả năng xây dựng nhân vật, điểm yếu là đôi khi lại tạm thời sửa lại cách diễn. Ví dụ như khi thấy ‘đối thủ’ diễn đột nhiên nảy ra ý tưởng khác, sau đó nhờ người đó thử luyện tập cùng mình xem sao, việc này có lẽ khiến ‘đối thủ’ cảm thấy phiền phức.”



      Tô Dật Phàm rất thành thực ra vấn đề của bản thân, giống như lúc trước khi cùng Cố An Kỳ quay 《 Tình cuối cùng 》, khi phát ra điểm bất thường ở cảnh, và Cố An Kỳ cùng ngồi lại để xây dựng hình tượng nhân vật lần nữa.

      “Được, tôi hiểu rồi.” Thiệu Văn Đình cũng nhiều, cùng Cố An Kỳ vào hậu trường.

      suy nghĩ của xem.” Thiệu Văn Đình .

      “Nếu đạo diễn Thiệu hỏi ý kiến của cháu, vậy vòng này cháu nghiêng về Tô Dật Phàm.” Cố An Kỳ kiêng kỵ , “ phải cháu thiên vị ấy, mà là ấy là người duy nhất từ đầu tới cuối hề dối.”

      “Đương nhiên, che giấu mình dối cũng chẳng phải việc gì khó, bề ngoài nghệ sĩ nào chẳng đẹp đẽ vết nhơ, vì vậy đến buổi tuyển chọn chắc chắn muốn bộc lộ mặt hoàn hảo nhất. Chẳng qua nếu muốn dối hãy diễn đến cùng, ít nhất đừng để người khác nhìn ra được mình dối. Bọn họ là diễn viên, chắc hẳn nên biết cách kiểm soát những cảm xúc nhất quán của mình.” Cố An Kỳ tiếp tục .

      “Ừ, tôi biết phải vì thiên vị mới như vậy, điều cũng phải có đạo lý.” Thiệu Văn Đình , “Nhưng vận dụng diễn xuất vào cuộc sống cũng phải chuyện đơn giản như vậy, cứ đợi đến vòng cuối xem sao.”

      “Vòng cuối là diễn trực tiếp? Là diễn ngẫu hứng hay có chủ đề nhất định?” Cố An Kỳ hỏi.

      “Họ có những chủ đề khác nhau, nhưng biết đó là gì, cứ dựa vào phần diễn của đối phương mà diễn theo, xem cuối cùng họ có thể làm cho đoán được chủ đề đó hay .” Thiệu Văn Đình .

      “Ồ? ra là thế…”

      Trong lòng Cố An Kỳ dường như hiểu, Thiệu Văn Đình chẳng những tuyển chọn nam diễn viên, mà còn muốn thử thách năng lực ứng phó diễn xuất của .
      139, Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 202: Khảo nghiệm

      Edit: Sabj


      Khả năng thấu hiểu và phối hợp với diễn viên khác đều nằm trong tiêu chuẩn đánh giá của Thiệu Văn Đình. Vì vậy, buổi tuyển chọn hôm nay phải để chọn nam diễn viên chính, mà là để khảo nghiệm Cố An Kỳ đúng hơn.


      Cố An Kỳ hiểu ý định của Thiệu Văn Đình, nếu vòng đầu tiên để xem cách diễn của mọi người, vòng thứ hai giúp hiểu hơn về cách nghĩ của người đó đến vòng thứ ba, lại muốn đối mặt diễn. Nếu vừa rồi nghiêm túc phân tích diễn xuất tính cách của các ứng cử viên, chắc chắn dễ dàng hơn rất nhiều.

      Lần diễn trực tiếp này, chỉ kiểm tra các diễn viên đến ứng cử cho vai nam chính, mà còn kiểm tra khả năng ứng phó của Cố An Kỳ. Nên hợp tác với những diễn viên khác nhau như thế nào, phải làm sao để đoán ra được chủ đề là gì thông qua diễn xuất của họ.

      Diễn xuất phải là chuyện của riêng người, cho dù cá nhân diễn có tuyệt vời đến mức nào, chỉ cần ta thể dung hợp hoàn cảnh và những người xung quanh vào cảnh diễn của ta, ta thất bại, vĩnh viễn đó chỉ là màn độc diễn mà thôi.

      Giống như lần đầu tiên Cố An Kỳ diễn vai phụ , Đậu Đông Thanh đạo diễn Đậu từng với , trong cảnh người nào vật nào cũng quan trọng, tuy nhiên vẫn phân ra chủ yếu và thứ yếu, nếu ánh mắt mọi người chỉ đặt lên “Thứ” hoặc chỉ đặt lên “Chủ”, như vậy bộ phim hoàn toàn thất bại .”Thứ” phải hòa mình vào bối cảnh, hoàn cảnh của nhân vật chính, còn nhân vật chính sao? Nhân vật chính cũng phải phối hợp với vai phụ, kéo gần chênh lệch giữa hai người.

      Lúc trước nguyên nhân chủ yếu Đậu Đông Thanh muốn loại Cố An Kỳ là do biết cách áp chế “khí thế của mình” . Người quanh năm suốt tháng diễn vai chính như Cố An Kỳ quên mất cảm giác làm vai phụ năm xưa, may mắn đạo diễn Đậu cho thêm cơ hội, nếu có lẽ người bị thay thế trong vòng casting chính là .

      Trong vòng này, Thiệu Văn Đình muốn Cố An Kỳ trong tư cách nữ nhân vật chính tiếp xúc với từng người thông qua cách diễn. Làm sao để căn cứ vào “cách diễn” của đối phương mà thay đổi “khí chất”, đó là vấn đề nan giải.

      Thiệu Văn Đình cho Cố An Kỳ nhiều thời gian suy nghĩ, nhanh chóng bắt đầu vòng thứ ba, hơn nữa còn phổ biến quy tắc: “Mọi người sau khi lên đây mới rút thăm tờ giấy, trong đó bao gồm chủ đề cùng với những động tác hay lời cần làm với Cố An Kỳ. Mọi người phải hiểu , phải làm sao tự nhiên nhất mà vẫn làm cho ấy hoặc làm ra hành động nào đó. An Kỳ phối hợp với phần diễn của các cậu chứ gây khó khăn đâu.”

      gây khó khăn theo như lời của Thiệu Văn Đình chính là chuyển dời áp lực từ các ứng viên sang Cố An Kỳ. Ông muốn tìm được hạt giống tốt để bồi dưỡng. Mặc dù có lời thoại, nhưng diễn xuất cũng là yếu tố rất quan trọng. Nếu chỉ chăm chăm vào lời thoại, người đó thua.

      Cố An Kỳ mỉm cười, đứng ở sân khấu chờ đối tượng diễn đầu tiên chứ định vạch trần. ra hơi lờ mờ hiểu, chủ đề và hành động muốn làm có khả năng chẳng liên quan gì đến nhau, chẳng qua ông muốn xem khả năng phân tích đối thủ và suy nghĩ của đến đâu thôi.

      sân khấu nhanh chóng xuất người, là người Thiệu Văn Đình đánh giá khá cao ở vòng đầu tiên, La Lạc Lâm.

      La Lạc Lâm nhìn chủ đề, nhíu mày, sau đó đột nhiên cười khẽ.

      Cố An Kỳ cẩn thận quan sát đến vẻ mặt và hành động của ta, đôi mắt hơi nheo lại. Chủ đề gì cũng đến đây , sợ.

      La Lạc Lâm thả tờ giấy xuống, hít hơi sâu, điều chỉnh tốc độ bước lại gần. Vẻ mặt có gì khác biệt, nhưng tiếng bước chân giẫm xuống sàn lại thay đổi.

      Cố An Kỳ cẩn thận lắng nghe, “Cộp… Cộp…” Hình như chân được dồn lực nặng hơn bên kia, chẳng lẽ là bị thương chân? Cố An Kỳ suy đoán, song vì chủ đề và vị trí của rốt cuộc là gì, cho nên tiếp tục im lặng.

      “Sao em lại tới đây?” La Lạc Lâm ngẩng đầu nhìn Cố An Kỳ, dường như hơi ngạc nhiên.

      “Em nên tới sao?” Cố An Kỳ trả lời, vẻ mặt từ từ trở nên buồn bã, “Em… thể tới sao?”



      “Ý phải vậy, a, em đừng… đừng như vậy.” La Lạc Lâm luống cuống tay chân, bối rối , “Ai… sợ em rồi. Chúng ta kết thúc, em còn đến thăm , sợ bạn trai tại của em ghen sao?”

      “Bạn trai tại nào?” Cố An Kỳ dừng chút, vẻ mặt mờ mịt khó hiểu. biết nên tiếp tục thế nào, bởi đối phương đặt ra tình huống gì cho , muốn gì, vì vậy cẩn thận hỏi ngược lại, ném chủ đề lại cho La Lạc Lâm.

      “Em…” La Lạc Lâm ngờ lại ném vấn đề lại cho mình, nhất thời hoảng loạn, biết diễn tiếp ra sao. Tay lơ đãng xoắn vào nhau. Đây là dấu hiệu khẩn trương, vào lúc dối trong vòng trả lời, cũng làm như vậy.

      Cố An Kỳ thấy La Lạc Lâm bị rối loạn, xem ra phần sau phải do làm chủ rồi, để xem La Lạc Lâm đối đáp ra sao.

      Nếu biết đề tài, vậy phải đánh cuộc phen thôi. Nếu xem xét phần diễn và tiếng bước chân cố ý của La Lạc Lâm, cứ thử đoán bừa vậy.

      vô duyên vô cớ biến mất ba tháng, vất vả lắm em mới tìm được , vậy mà còn đề cập với em cái gì mà bạn trai tại với cả bạn trai tại? Bạn trai tại của em phải là sao?” Cố An Kỳ tức giận đứng lên, “ nghĩ em là người như thế nào? cho rằng em là loại người có mặt tùy tiện ra bên ngoài tìm người đàn ông khác sao? có biết em mất bao lâu mới tìm được ?”

      Giọng của Cố An Kỳ càng ngày càng , môi mím chặt lại, yên lặng đối diện La Lạc Lâm, trong hốc mắt chứa đầy nước, dường như chỉ cần khẽ chớp mắt cái, nước mắt toàn bộ rơi xuống.

      La Lạc Lâm kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, nhưng dường như vẫn chưa hoàn hồn, lông mày Cố An Kỳ hơi nhíu lại, biết phần độc thoại của vẫn chưa được dừng lại, phải tiếp tục chèo chống thêm lúc nữa. La Lạc Lâm, phải cho tôi chút phản ứng gì chứ.

      “Lúc đầu ‘Sao em lại tới đây?, sau đó lại ‘bạn trai tại ghen’, coi em thành cái gì?” Giọng của Cố An Kỳ dần dần mang theo nức nở, run rẩy , dường như chỉ cần chạm khẽ cái vỡ tan, “Nếu thay lòng hãy ra.”

      “Em… Em sao thế…” La Lạc Lâm cau mày , hai mắt có hồn. Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt của , đột nhiên nhàng thở ra.

      “Em làm sao ư? Câu này phải là em hỏi mới đúng, La Lạc Lâm.” Cố An Kỳ vừa tức giận vừa đau khổ, “ cứ thử nghĩ xem, người trong lòng thổ lộ với được lời nào , sau khi biến mất ba tháng lại còn nghi ngờ em có người mới. La Lạc Lâm, rốt cuộc coi Cố An Kỳ em thành cái gì? Rốt cuộc… Rốt cuộc coi em thành loại người nào?”

      “Em…” La Lạc Lâm nhíu mày, “ xứng với em, xin lỗi em, em .”

      “Vì sao? Em đến đây phải để nghe xin lỗi, La Lạc Lâm, ràng cho em.” Cố An Kỳ , “Chuyện của em biết cả rồi, vì sao còn muốn gạt em? Là vì cái chân mà từ chối em sao?”

      “Em… Em tại sao lại biết?” La Lạc Lâm ngạc nhiên nhìn Cố An Kỳ.

      “Tại sao em lại biết? Em hiểu như vậy, cho dù thay đổi dù chỉ chút em cũng nhận ra.” Cố An Kỳ hít mũi, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng của La Lạc Lâm, biết sắp đến lời cần . Đó là mấu chốt, là chìa khóa để thành công.

      “Nếu như vậy , tại sao em vẫn đến? bị tàn phế, chắc em cũng biết?” La Lạc Lâm cúi đầu, vẻ mặt suy sụp.

      ” Em để ý, tuyệt để ý …’ ” Cố An Kỳ dừng chút, “Có phải muốn em như vậy đúng ? Mấy lời khoa trương mà chẳng có chút tin cậy nào như thế này?”

      “Vậy là em có để ý…” Đầu của La Lạc Lâm lại cúi thấp hơn chút, nhưng Cố An Kỳ lại chú ý tới tay dần dần nắm chặt lại. Xem ra lời vừa rồi của xa đáp án là mấy. Nếu như vậy, chỉ cần nốt là xong.

      “Điều em để ý phải là chân của mà là thái độ của , chân của chưa tàn phế, ít ra vẫn có thể lại. Nhưng thái độ của sao? chưa hề tàn lụi, cuộc sống của mới chỉ bắt đầu, nhưng lại chẳng khác gì cái cây khô héo lâu năm.” Cố An Kỳ tiếp tục , “ tỏ vẻ đáng thương như vậy để cho ai xem? vẫn còn đôi chân, vì sao cố gắng bước ra cuộc sống? Em để ý thái độ của chứ chưa bao giờ là chân của . Tỉnh táo lại đứng lên , Lạc Lâm, em thích của quá khứ, người luôn tràn trề sức sống, mặt lúc nào cũng tươi cười, cực kì khát vọng cuộc sống…”

      “Cut” Thiệu Văn Đình hô.

      “Tốt lắm” Thiệu Văn Đình .

      Cố An Kỳ cười hỏi: “Tôi giống trong đáp án chứ?”

      “Đều trong đáp án.” La Lạc Lâm cũng nhiều lời, chỉ đơn giản tiếng cảm ơn, “Cám ơn , An Kỳ.”

      “Đừng khách sáo” mỉm cười, bắt đầu chuẩn bị cho phần diễn tiếp theo, còn La Lạc Lâm xuống sân khấu.
      139 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 203: là ai?

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ là người thận trọng, biết cách nhận xét người, cũng biết cách dựa vào những cử chỉ trong ngôn ngữ cơ thể của người đó để đoán ra suy nghĩ . Chỉ cần đối phương cho chút gợi ý, có thể lập tức phản ứng, phân tích xem tiếp theo nên làm gì.


      phải tất cả chủ đề đều về tình , tình tiết mưu dương mưu cũng tồn tại, Cố An Kỳ phải hiểu nên và hành động như thế nào. Cái gì nên , cái gì nên .

      Vào lúc nào ra câu thoại nào, nên dùng giọng điệu gì để ? Tất cả đều phải vô cùng thận trọng.

      Có lẽ các ứng viên đều cảm thấy họ bị áp lực rất lớn, cách thức phức tạp, lại còn phải nghĩ cách làm cho Cố An Kỳ ra lời thoại trong tờ giấy, nhưng người bị áp lực thực phải là Cố An Kỳ. phải diễn viên nào cũng bắn cho gợi ý, nhiều người đủ tinh tế, thậm chí còn biết nên đưa như thế nào nên vô cùng lúng túng. Lúc đó Cố An Kỳ chẳng những phải nghĩ cách lái diễn viên ra lời thoại, mà còn phải phân tâm phân tích suy nghĩ của người đó, suy đoán rồi phối hợp theo.

      Lần khảo nghiệm này, chẳng những phải suy đoán tâm tư của bạn diễn, mà còn thăm dò mục đích của Thiệu Văn Đình. Liên tục diễn mấy lần làm hơi mệt mỏi, công việc này đúng là quá tổn hại tế bào não.

      Thiệu Văn Đình là người ra chủ đề, cho nên nhiều lúc cũng phải suy nghĩ theo cách của ông.

      Nếu, nếu là Thiệu Văn Đình, làm như thế nào?

      Cố An Kỳ diễn càng ngày càng thuận buồm xuôi gió, liên tục vài lần đều phát ném trúng mục tiêu, chẳng qua cũng phải bó tay ít, dù sao cũng phải Tinker Bell vạn năng cái gì cũng tiên đoán được. Nếu quá ít gợi ý, rất khó khăn cho trong việc phối hợp. Vòng thi này diễn ra rất nhanh, chỉ chốc lát sau chỉ còn lại hai người —— Kiều Trí Viễn cùng Tô Dật Phàm.



      Kiều Trí Viễn lên sân khấu, rút trong hai tờ giấy còn lại. Cố An Kỳ cẩn thận xem xét nét mặt của ta, chỉ thấy hết chuyển từ xanh lại đến trắng. Bàn tay nắm chặt lấy tờ giấy, hề có ý định buông lỏng.

      Vẻ mặt Kiều Trí Viễn nặng nề liếc nhìn Thiệu Văn Đình, dường như muốn tìm kiếm đáp án, nhưng lại phát biểu của Thiệu Văn Đình chút thay đổi, căn bản thể nhìn ra ông nghĩ gì.

      Vì sao? Vì sao ta lại rút phải vấn đề này?

      Kiều Trí Viễn cau chặt lông mày, biết nên bắt đầu từ đâu. ta biết, biết mình có chuẩn bị đủ tốt để “tái ” lại “đoạn kịch” đó hay .

      chuẩn bị xong chưa?” Cố An Kỳ ôn hòa với Kiều Trí Viễn, hề bộc lộ mất kiên nhẫn.

      “Tôi chuẩn bị xong rồi, bắt đầu .” Kiều Trí Viễn hít sâu hơi .

      Khóe môi Cố An Kỳ hơi cong lên, nở nụ cười ý mang ý vị sâu xa. Kiều Trí Viễn, mặc dù rút ra chủ đề gì, nhưng khi tâm trạng dao động như vậy ngay từ đâu, phần diễn của cũng tong luôn rồi.

      Diễn xuất cần hòa hợp được ba yếu tố: tinh thần, hơi thở và thần thái. Tinh thần tập trung, hơi thở ổn định sao có thể gọi là diễn, chỉ cho dù lên sân khấu, cũng chỉ là cái thùng rỗng mà thôi. Kiều Trí Viễn lúc này tinh thần hoảng hốt, căn bản ngay cả trạng thái tốt nhất cũng thể được, làm sao có thể thắng đây?

      Cố An Kỳ đứng bên nhìn Kiều Trí Viễn. Ra chiêu , tò mò muốn biết ta xài chiêu gì để ra được câu chỉ định.

      xin lỗi…” Kiều Trí Viễn mở miệng, ta cúi đầu khiến người ta nhìn thấy vẻ mặt.

      “Xin lỗi cái gì?” Cố An Kỳ nhàn nhạt nâng khóe miệng, giọng lạnh lùng mang theo chút tình cảm.



      “An Kỳ, xin lỗi.” Kiều Trí Viễn chẳng những ngẩng đầu mà càng cúi đầu thấp hơn.

      Cố An Kỳ hơi nheo mắt lại, à, đúng rồi, còn suy nghĩ Kiều Trí Viễn rốt cuộc bị làm sao, ra là vì vậy mới hoảng hốt. Cảnh tượng mới quen thuộc làm sao, Cố An Kỳ cười như cười, khi như vậy, sao làm cho phần diễn này càng thêm thú vị.

      cần phải xin lỗi tôi.” Cố An Kỳ nhíu mày , “Dù sao tôi cũng để trong lòng.”

      Lời thoại giọng điệu giống nhau như đúc khiến Kiều Trí Viễn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó mà tin được.

      “Sao thế? Ngạc nhiên sao?” Cố An Kỳ khẽ cười, “ ngờ đúng ? ngờ tôi như vậy, hay là ngờ tôi phản ứng như thế này?”

      “Em…” Kiều Trí Viễn sợ hãi đến thốt nên lời, giống nhau như đúc, đúng là giống y như đúc từ ngữ điệu, động tác, cho đến cảm xúc thay đổi, đều sai chút nào.

      “Tôi làm sao?” Cố An Kỳ giẫm lên giày cao gót, từ từ tới gần ra, “ ngờ tôi biết đúng ? Hay ngờ tôi lại thèm quan tâm? À, tôi biết rồi, muốn tôi khóc lóc cầu xin ở lại để thỏa mãn lòng hư vinh của đúng ?”

      Cố An Kỳ dùng vẻ mặt hiền lành nhất, dịu dàng nhất để nhưng lại khiến Kiều Trí Viễn cảm thấy bị mỉa mai đến ớn lạnh. Sau lưng ta ướt đẫm mồ hôi, cả người cứng đờ nhìn Cố An Kỳ chằm chằm, dường như muốn xuyên qua nhìn thấy Lâm Huyên Di từng bị ta phản bội, bị ta làm tổn thương.

      giống, diện mạo, vẻ ngoài của hai người ràng giống chút nào g. Nhưng mà, nhưng mà vì sao? Vì sao động tác cách chuyện của và Lâm Huyên Di lại có thể giống đến mức đó? Quả thực, quả thực giống như đều được khắc từ khuôn.

      “Dễ hợp dễ tan, tôi cũng muốn lãng phí thời gian nữa.” Cố An Kỳ thản nhiên , chậm rãi xoay người.

      Nhạt nhẽo, vẫn nhạt nhẽo như cũ. Lời thoại vẫn y nguyên, hề có chút cảm giác mới mẻ. Qua nhiều năm như vậy, chẳng còn cảm giác gì với Kiều Trí Viễn, ra cái ban đầu gọi là “ đương”, cũng chỉ là muốn mượn Kiều Trí Viễn để chặn miệng người kia mà thôi. Sau đó Kiều Trí Viễn đối xử với cũng tốt nên mới đồng ý hẹn hò.

      Tuy nhiên nền tảng của việc hẹn hò lúc đó phải là tình mơ mộng, mà chỉ là thói quen có người bên cạnh. ư? Có lẽ có, nhưng tuyệt đối nhiều. Trái tim của rất , chỉ có thể chứa được chút, có lẽ Kiều Trí Viễn đối tốt với đúng là làm lay động, nhưng muốn hoàn toàn “ thương” ta, đó là chuyện thể nào.

      Hai người họ vốn là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, vì vậy cho dù sau đó có hẹn hò, Cố An Kỳ cũng thân thiết quá mức với Kiều Trí Viễn, cho nên khi Kiều Trí Viễn bắt cá hai tay cũng chẳng tức giận quá lớn. Tức giận ư? Vì sao? Vì người quan trọng? có ngốc như vậy.

      ta muốn bắt cá hai tay, cứ . Muốn tìm Hứa Toa Toa, cứ , cần, cũng ngại.

      Kiều Trí Viễn, biết ? Tôi cho cơ hội, cũng từng muốn tin , nhưng từng bước giết chết niềm tin của tôi đối với . Đừng cố gắng giả vờ mình là nam chính bị tổn thương về tình cảm, người thực bị tổn thương chưua bao giờ là .

      Cảnh diễn này chắc xong, nếu đoán sai, kết thúc ở đây là được, cũng ra lời thoại của mình.

      “Cu…” Thiệu Văn Đình vừa định kêu “dừng” Kiều Trí Viễn lại làm ra hành động ngoài dự đoán. Kiều Trí Viễn bước vọt lên, tóm chặt lấy cổ tay phải của Cố An Kỳ, dùng sức rất mạnh, giống như muốn bóp nát.

      “Vì sao? Vì sao hề quan tâm? Chúng ta nhau phải sao?” Kiều Trí Viễn hét lớn, dường như những lời này, phải ta với Cố An Kỳ, mà nữ hoàng Lâm Huyên Di chôn sâu trong trí nhớ, “Em có trái tim sao?”



      có biết như thế này… rất xấu xí ?” Cố An Kỳ bình tĩnh , chậm rãi ngẩng đầu lên, “ buông tay ra.”

      Trong giọng của Cố An Kỳ mang theo ý tứ cho phép từ chối, giọng lớn, song lại khiến người ta thể nghe.

      “Cái gì?” Kiều Trí Viễn vẫn chưa thể phản ứng lại, chẳng qua bàn tay cầm tay Cố An Kỳ cũng thả ra ít.

      Cố An Kỳ hất tay ta ra, nhìn thẳng vào hai mắt ta, trong ánh mắt mang theo tia tình cảm, cứ như vậy lặng lẽ nhìn Kiều Trí Viễn, có thể khiến Kiều Trí Viễn toàn thân nổi da gà.

      “Lời tôi nghe hiểu sao? Thôi, tôi cũng muốn nhắc lại.” Cố An Kỳ giống như mệt mỏi , “Tóm lại, hợp đồng kết thúc rồi, tôi và còn gì để nữa.”

      Bị vứt bỏ? Ai bị vứt bỏ? Người bị vứt bỏ mãi mãi . Kiều Trí Viễn, hiểu chứ? Tôi sống rất tốt, tốt hơn bất kì kẻ nào, sân khấu của tôi rộng lớn thua kém bất kì kẻ nào, tôi cũng biết quý trọng bản thân hơn bất kì ai. Tôi bước lên phía trước, còn chỉ giậm chân tại chỗ. biết quý trọng, hẹn hò cùng tôi nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến Hứa Toa Toa, hẹn hò với Hứa Toa Toa cũng lại quý trọng ta. Kiều Trí Viễn, còn là đứa trẻ nữa, định trưởng thành sao?

      “Cut” Thiệu Văn Đình hô lên.

      Kiều Trí Viễn vẫn nhìn Cố An Kỳ chằm chằm, hỏi ra câu: “, rốt cuộc là ai?”

      “Tôi là ai quan trọng sao? Tiền bối.” Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, “Chị Toa Toa ở dưới kia chờ .”

      Cố An Kỳ gì nữa, xoay người ra dấu tạm dừng với Thiệu Văn Đình, lấy chai nước từ trợ lý Giản Tiếu, “Ùng ục, ùng ục” uống từng ngụm lớn. Giản Tiếu muốn lại thôi, cuối cùng cái gì cũng hỏi. Cố An Kỳ biết ấy muốn hỏi gì, có lẽ rất nhiều người ở đây cũng muốn hỏi, trước đây và Kiều Trí Viễn có quan hệ gì, chẳng qua họ biết sao? Cũng chỉ để thõa mãn nhiều chuyện thần kinh mà thôi.

      tay vẫn hơi đau, Kiều Trí Viễn vừa rồi nắm quá chặt, bây giờ tay vẫn cảm thấy buốt.

      Tô Dật Phàm lo lắng nhìn , mỉm cười lại. sao, ủng hộ, sao hết.
      139Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 204: Diễn tựa diễn

      Edit: Sabj


      Tô Dật Phàm mặc dù là người dự thi cuối cùng nhưng lại là đối tượng nhận được chú ý nhiều nhất. Thực lực cộng với diễn xuất của chỉ được người trong giới mà ngay cả ngoại giới cũng phải công nhận. Những lời bình luận về điện ảnh hay giải thưởng đạt được những năm qua đều chứng minh sùng bái của mọi người dành cho . thể nghi ngờ, là người vừa có thực lực vừa có diễn xuất chứ phải loại dựa vào vẻ ngoài để kiếm cơm ăn.


      Đương nhiên thực lực xuất chúng là trong những nguyên nhân mọi người chú ý tới , nhưng chủ yếu vẫn là do quan hệ của và Cố An Kỳ. Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm là người , điểm ấy tất cả mọi người đều biết. Họ nhau rất công khai, từ trước tới nay chưa từng muốn trốn tránh bất kì kẻ nào, ngay từ lúc bắt đầu bại lộ dưới ánh mắt công chúng. Mới đầu nhiều người cảm thấy Cố An Kỳ xứng với Tô Dật Phàm bởi địa vị của hai người trong giới chênh lệch quá xa, do vậy ban đầu cũng quá quan tâm mối quan hệ này, nhưng ngờ độ nổi tiếng của Cố An Kỳ lại đột nhiên tăng vọt, được Thiệu Văn Đình chỉ định vào vai nữ chính.

      Đối với nữ diễn viên mà , điều này vinh hạnh lớn đến mức nào.

      Cho tới nay, hào quang của Tô Dật Phàm luôn ngăn chặn hào quang của Cố An Kỳ. Vì vậy rất ít người nhận ra, dáng dấp bé nhưng nội tâm cực kì mạnh mẽ kia nay cũng đủ tư cách đứng đỉnh sân khấu, cần dựa vào quan hệ với Tô Dật Phàm, cũng dựa vào các mối quan hệ của , bằng chính bản lĩnh của mình, vững vàng ngồi lên vị trí nghệ sĩ hàng đầu.

      Hai người đó, vĩ đại như nhau, xuất sắc như nhau, nay lại chạm trán nhau trong cảnh diễn, rốt cuộc ma sát tạo ra tia lửa như thế nào, khiến người ta chờ mong.

      Sau《 Tình cuối cùng 》Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm đều có danh hiệu NG, bởi vì nguyên nhân cá nhân khiến số lần NG của cả hai gần như bằng , nhưng đây cũng chỉ là tin đồn. Chưa ai được chứng kiến hai người họ diễn với nhau, cũng chưa ai được cảm nhận ăn ý trong diễn xuất của hai người.

      Tô Dật Phàm lên sân khấu, cầm lấy tờ giấy cuối cùng, nhìn thoáng qua, khóe miệng hơi cong lên.

      hiểu sao, thấy như vậy, khóe miệng Cố An Kỳ cũng từ từ cong lên, buông lỏng trạng thái căng thẳng như chuẩn bị vào chiến trận vừa rồi. Nếu như lúc trước, đều cố gắng chống đỡ, làm cái trục để toàn bộ cảnh diễn xoay chuyển theo lần này cần phí sức như vậy nữa. có nguyên nhân gì khác, chỉ vì đó là .

      Chỉ cần diễn cùng , cần mình gánh vác toàn bộ áp lực. ở đây, vậy để chỉ đạo toàn bộ là được.

      “Bắt đầu.” Thiệu Văn Đình hô, Tô Dật Phàm từ từ về phía Cố An Kỳ.

      “Đưa tay cho .” Tô Dật Phàm vươn tay trái hướng về Cố An Kỳ nhưng nhìn thẳng vào .

      “Sao? Muốn cầu hôn em à?” Cố An Kỳ buồn cười trêu.

      Thực ra biết, cái gì cũng biết. Tô Dật Phàm lúc này tức giận, nếu diễn cùng Kiều Trí Viễn làm khó chịu, như vậy Kiều Trí Viễn làm đau tay chẳng khác nào phạm vào “luật trời”.

      Đừng nhìn Tô Dật Phàm ngày thường tao nhã hay tức giận, khi đụng đến chuyện liên quan tới , thù dai hơn bất cứ ai.

      Tô Dật Phàm lại vươn tay thêm chút, bướng bỉnh chịu thu lại, Cố An Kỳ thấy như vậy bĩu môi, đặt tay vào lòng bàn tay .

      “Đỏ hết rồi.” Cố An Kỳ e sợ thiên hạ loạn . A, phải cố ý làm vậy đâu, chẳng qua rất tò mò muốn biết Tô Dật Phàm phản ứng như thế nào mà thôi, đúng hơn, tò mòTô Dật Phàm làm gì kẻ dưới sân khấu kia.

      “Đúng vậy, đỏ rồi, ai bảo em yên lành tự nhiên đùa làm gì, xem lát nữa em còn làm loạn được nữa hay .” Tô Dật Phàm tức giận , nhưng vẫn nhàng giúp xoa cổ tay. Tay Cố An Kỳ hết đỏ từ lâu, nhưng Tô Dật Phàm vẫn cẩn thận làm động tác làm tan máu bầm.

      Cố An Kỳ mỉm cười, để mặc xoa.

      Trong nụ cười có phần đắc ý, phần mừng thầm, lại thêm phần an tâm…

      nguyện ý vì Tô Dật Phàm dừng lại bước chân, chỉ đơn giản là vì thích , những lời này mặc dù chưa từng ra, nhưng thích cảm giác ở bên cạnh . Giống như ngoài kia trời có sập, đất có lở cũng sao, mãi mãi luôn ở bên bảo vệ .

      Cố An Kỳ cứ như vậy lẳng lặng nhìn Tô Dật Phàm nghiêm túc giúp làm tan máu bầm, lời cũng .

      sân khấu mặc dù vô cùng yên tĩnh, hình ảnh thoạt nhìn dường như cũng chẳng có gì, nhưng khí lại cực kì mờ ám.

      Những người phía dưới ngây ngẩn cả người, đây mà là diễn à? Hai người này ràng là chuyện nhà, có liên quan quái gì đến chủ đề đâu. Đây gọi là kiểu diễn gì? Đây là cuộc chuyện hàng ngày của hai người họ có, họ định biến chỗ này thành nơi đương sao? Họ diễn ư? Phía dưới ít người nhíu mày chăm chú nhìn hai người sân khấu.

      “Hihi, tay em khỏi rồi, còn xoa nữa có khi lại phản tác dụng đó.” Cố An Kỳ cúi đầu nhìn Tô Dật Phàm, mặt thể che giấu ý cười.

      Tô Dật Phàm bỏ tay xuống, gì, vẫn trưng ra khuôn mặt như cũ.

      Cố An Kỳ kéo kéo cánh tay của : “Được rồi được rồi, lần này đúng là em hơi quá đáng. Em sai rồi, được chưa?”

      Tô Dật Phàm luôn ăn mềm ăn cứng, thấy Cố An Kỳ chịu nhận thua trước cho bậc thang bước xuống, im lặng quay đầu, dường như còn muốn nhẫn nại thêm lát, nhưng khi quay lại bắt gặp ánh mắt long lanh như nai con của Cố An Kỳ, đành bất đắc dĩ thở dài, như trách cứ lại như cưng chiều : “Em đó…”

      Cố An Kỳ là điểm yếu của , nếu Tô Dật Phàm có nhược điểm trí mạng, đó chính là Cố An Kỳ. Người vốn kiểm soát cảm xúc đến xuất thần nhập hóa như , lại thể chống lại trái tim rung động trước Cố An Kỳ.

      Cảm giác này vừa bất đắc dĩ, lại vừa ngọt ngào.

      Tô Dật Phàm tuyệt chán ghét mất kiểm soát này, nếu có thể, hy vọng cảm giác đó có thể kéo dài cả đời.

      Cố An Kỳ nắm tay , tựa vào bờ vai rộng của , chậm rãi nhắm mắt lại. Hai người cứ như vậy vai kề vai, đầu sát đầu. khí ấm áp, thoải mái mà lại thuần khiết khó có thể miêu tả bằng lời, cảm giác ngây ngô hồn nhiên xen lẫn tình cảm của đôi vợ chồng già, vô cùng an tĩnh, vô cùng yên ổn.

      “Dật Phàm…”

      “Ừ?” Tô Dật Phàm nhìn , đưa mắt về phía xa.

      “Dật Phàm…” Cố An Kỳ trả lời mà gọi tên lần nữa.

      “Làm sao vậy? Có gì muốn sao?” Tô Dật Phàm cười hỏi.

      có gì, chỉ là muốn gọi tên thôi.” Cố An Kỳ từ từ nhắm mắt lại, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên.

      “Ừm…” Tô Dật Phàm thốt ra từ rồi truy cứu nữa.

      “Em thích .” Thích thời gian ở bên , cảm giác ở bên , vì vậy em tin rằng, em thích .

      biết.” Tô Dật Phàm yên lặng nhìn phương xa, thản nhiên , “ cũng em, An Kỳ.”

      Cảnh tượng như thế này hề thiếu trong ngày thường của họ, đôi khi là do cảm thấy thú vị, muốn giảm bớt mệt mỏi, phấn chấn tinh thần. Đôi khi cũng như loại gia vị trong tình . ra hai người đều phải người yên lặng, đặc biệt là khi ở cùng người kia.

      Nếu biết điều chỉnh thích hợp rất có lợi cho phát triển tình cảm, mà quan trọng nhất là, họ diễn, mà lại như .

      Những lời khó hoặc những cảm giác khó diễn tả bằng lời họ thường mượn cách đùa, song tuy đùa mà lại . Vừa quá xấu hổ, vừa có thể làm cho người kia hiểu được tâm ý của mình. Họ “Diễn “, nhưng cũng phải “Diễn”. Họ chỉ mượn cách đó, để bộc lộ suy nghĩ mà thôi.

      “Cut” Thiệu Văn Đình hô, mọi người phía dưới sửng sốt, chẳng lẽ vừa rồi hai người kia ra lời thoại nên rồi sao? Vì sao bọn họ nghe, chú ý tới? Mọi người nhìn nhau, hiểu ra sao.

      Điều này chỉ có Thiệu Văn Đình biết, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm biết. Họ diễn mà phải diễn. “Diễn” phải là thể những chuyện phát sinh hàng ngày trong cuộc sống sao? Vì sao phải xử lý, phải đặc biệt hóa nó? Như vậy chẳng phải rất kỳ quái hay sao? Trả nó về nguyên trạng, vẹn nguyên như lúc ban đầu mới thực là tinh hoa.

      Thiệu Văn Đình nhìn Cố An Kỳ cùng Tô Dật Phàm khôi phục lại thái độ ban đầu, hơi gật gật đầu, cuối cùng ông cũng hiểu, ông hiểu nguyên nhân vì sao khí chất của Cố An Kỳ vàTô Dật Phàm lại gần nhau như vậy. Họ cố gắng khuếch đại ưu khuyết điểm của mình, có lẽ cũng che giấu nhược điểm, nhưng họ đều là những người “chân ” hiếm hoi trong giới giải trí.

      Lần đầu nhìn thấy Cố An Kỳ vào lúc casting, ông vẫn cảm thấy rất tò mò, người thông minh phức tạp mà lại xảo quyệt như rốt cuộc phải là người như thế nào mới có thể quản được, có đủ bản lĩnh đứng bên cạnh bị hào quang của che lấp. Phần diễn vừa rồi giúp ông hiểu tất cả.

      Cũng phải là kiểm soát, phải Tô Dật Phàm có khả năng kiểm soát được Cố An Kỳ, mà là tự bản thân Cố An Kỳ cam tâm tình nguyện đứng bên cạnh Tô Dật Phàm. Giống như phượng hoàng lửa, khi mệt mỏi luôn muốn tìm được cây ngô đồng nghỉ chân. Thứ cần là nơi làm yên tâm, thứ muốn là dịu dàng, chăm sóc của , tình của .

      Hai người vĩ đại như nhau, xuất sắc như nhau, hào quang của bản thân hề bị người kia che lấp, họ vô cùng xứng đôi.
      139Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :