1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 195: Thần cùng vận

      Edit: Sabj


      “Vì sao như vậy?” Chu Á Kiệt cau mày hỏi, “Nếu có thể áp chế diễn xuất của ta, phải càng thể diễn tốt hơn ta sao?”


      “Ừ, dưới tình huống bình thường đúng là thế.” Giọng điệu Cố An Kỳ hề thay đổi, giống như chỉ bình luận về chuyện vô cùng bình thường, “Tôi diễn vai gì? Thạch nữ đó, mà thạch nữ nên tranh chấp sao? Tranh cãi chỉ chứng tỏ tôi rút khỏi vai diễn kia, cách khác, tôi thua. Có đôi khi thắng thua phải cứ phải biểu ra ngoài. Những tình huống thua bên ngoài, nhưng thực tế lại thắng vốn rất nhiều.”

      Tống Khánh Phong cho rằng là người đơn giản, là người vì mấy việc mà kích động đến luống cuống tay chân sao? là người bất kể hậu quả, cứ kéo tiền bối xuống ngựa trước tính sau sao? Đúng là quá buồn cười.

      Chẳng lẽ trong suy nghĩ của họ luôn mang dáng vẻ lúng túng? Trừ lúc ban đầu khi diễn cùng Kiều Trí Viễn mới giả vờ yếu đuối chút, sau đó hình như đều là ngẩng mặt nghênh địch mà? Họ đúng là quá tự cao, nghĩ con người là sinh vật bao giờ thay đổi sao?

      “Vậy định làm thế nào? Cứ ngồi chờ ta ra tay sao? Như vậy có khác gì ngồi chờ chết đâu?” Chu Á Kiệt trầm mặc lát rồi .

      “Ừ, trước mắt cứ thuận theo tự nhiên là cách tốt nhất.” Cố An Kỳ , “Trong cuộc đấu này, Hứa Toa Toa chắc chắc được khen ngợi là nước, nhân cách tốt đẹp, là nghệ sĩ toàn vẹn, chúng ta mà bôi nhọ ta những ta bị ảnh hưởng quá lớn, mà ngược lại chúng ta tự bôi đen chính mình. Chuyện mất nhiều hơn được tôi làm, so với việc tự nhiên bị họ chụp cho cái nồi đen lớn bằng yên lặng xem xét.”

      “Như vậy quá mức bị động, nhỡ đạo diễn Thiệu cho ta cơ hội, sau đó casting thành công, vậy chẳng phải là…” Chu Á Kiệt có chút hiểu biết tính cách của Thiệu Văn Đình, Thiệu Văn Đình giỏi trong việc đối phó với những người bám dai như đỉa, thường xuyên phải bó tay, vì vậy rất dễ cho Hứa Toa Toa cơ hội.

      “Cho dù cho ta cơ hội casting, tôi cũng nắm chắc vai diễn này. Hứa Toa Toa diễn đúng là tốt, nhưng ta thiếu kinh nghiệm nên chắc chắn thể leo lên đỉnh cao nhất được.” Cố An Kỳ cúi đầu nhìn chén trà, ngón tay khẽ vuốt ve vành chén.

      “Thiếu kinh nghiệm?” Chu Á Kiệt tò mò lặp lại lần, “ ta diễn nhiều như vậy sao có thể thiếu kinh nghiệm được? An Kỳ, tôi biết diễn xuất của rất tốt, nhưng tuyệt đối đừng xem thường đối thủ, Hứa Toa Toa dù sao bây giờ cũng ngồi lên cái ghế nữ nghệ sĩ hàng đầu của giới giải trí. Nếu bị ta thay thế có ảnh hưởng rất lớn đối với phát triển trong tương lai của . mới xuất viện chưa lâu, phải có cơ hội tốt như thế này để bắt đầu lại.”

      “Rốt cuộc nên làm thế nào, trong lòng tôi biết rất . Hậu quả mất vai diễn này tôi cũng hiểu. Tôi đánh giá sai, cũng xem thường ta. Sở dĩ tôi dám khẳng định như vậy phải tôi đề cập đến kinh nghiệm diễn xuất, mà là trải nghiệm cuộc sống.” Cố An Kỳ buông chén trà xuống, “ ta vẫn được bao bọc rất tốt, chưa từng trải qua mưa gió, cũng chưa trải qua những tháng ngày đau khổ, diễn xuất đúng là đẹp, đúng là tốt, nhưng thiếu hương vị cứng cỏi.”

      “Diễn xuất và kinh nghiệm có mối quan hệ vô cùng mật thiết.” Cố An Kỳ tiếp, “ ta thiếu sót về kinh nghiệm chính là điểm trí mạng trong diễn xuất. Chưa từng trải qua đau đớn thấu triệt tâm can thể lý giải được cảm giác này. ta diễn có lẽ có thần, nhưng có vận.”

      “Diễn dù sao cũng chỉ là diễn, phải cái gì cũng từng trải qua được.” Chu Á Kiệt vẫn cảm thấy lo lắng.

      “Đúng vậy, rất nhiều tình huống khi diễn cũng cần tưởng tượng, chẳng qua tưởng tượng dựa cái gì? thẳng ra vẫn là cuộc sống.” Cố An Kỳ lười biếng , con ngươi màu nâu chuyên chú nhìn từng làn khói chén trà, “Bây giờ ta chưa hiểu được đạo lý này, cách khác nếu chưa bao giờ trải qua cảm giác suy sụp ta bao giờ hiểu được.”

      “Nghe cách có vẻ như rất hiểu Hứa Toa Toa? ta từng tham dự chung kiện sao?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Xem như thế …” Cố An Kỳ mỉm cười, trả lời giả giả.

      Đúng vậy, Hứa Toa Toa là mang vào giới giải trí, làm sao có thể biết tính tình của Hứa Toa Toa được? Hứa Toa Toa quả cũng coi như là diễn viên có thiên phú, kỹ năng diễn của ta ít đều lén học từ “Lâm Huyên Di”. Cố An Kỳ đương nhiên hiểu lúc ấy Hứa Toa Toa trước tiên muốn trộm kỹ năng diễn xuất của , sau đó nghĩ cách vận dụng cách của “Lâm Huyên Di” để vượt mặt “Lâm Huyên Di”.

      Cố An Kỳ biết nhưng hề bộc lộ mặt, nhưng lại ngầm “lơ đãng” lộ ra hai chiêu, tuy nhiên… vẫn có chừng mực. Hứa Toa Toa vì “Lâm Huyên Di” “ cẩn thận” cùng với “sơ ý ” mà mừng thầm, biết đó đều là Lâm Huyên Di cố ý thiết kế. ta biết ta chỉ có thể học được bề ngoài, nhưng thần thái học được, bởi vì trưởng thành của “Lâm Huyên Di” được đúc kết bởi chính những kinh nghiệm mà trải qua. Lý do có thể diễn nhiều vai trùng lặp như vậy, mà vai diễn nào cũng vào lòng người, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là do hòa vào nhân vật và tự bản thân toát lên thần thái.

      Điểm này Cố An Kỳ hề dạy Hứa Toa Toa, cũng chưa từng với bất kì ai. Từ trước đến nay chỉ cho Hứa Toa Toa chuyện tưởng tượng bộ phận, còn thần thái, kinh nghiệm, chữ cũng đề cập với ta. Hứa Toa Toa như vậy mà muốn vượt mặt sao? Khó khăn cũng chỉ chút thôi đâu.

      “An Kỳ, … vẫn ổn chứ?” Chu Á Kiệt hỏi, “Sắc mặt của có hơi…”

      Cố An Kỳ cười , thoát khỏi luồng suy nghĩ: “Tôi sao, sức khỏe chắc chỉ cần nghỉ ngơi tuần nữa là tốt rồi, mặc dù sau đó vẫn cần tĩnh dưỡng, nhưng hẳn có thể bắt đầu nhận công việc. Chu tiên sinh tùy tình huống giúp tôi sắp xếp .”

      “Việc này tôi hiểu, tôi sắp xếp giúp .” Chu Á Kiệt , “Mặt khác, buổi tuyển chọn nam chính vài ngày nữa diễn ra, và Dật Phàm nhớ chuẩn bị cho tốt. Nếu hai người dắt tay nhau diễn bộ phim này, lực ảnh hưởng lại càng lớn. Phản hồi về 《 Tình cuối cùng 》 rất tốt, phòng bán vé bán rất chạy, cướp lấy vị trí phòng bán vé hàng đầu , bây giờ khắp nơi mọi người đều quan tâm hai người có bộ phim thứ hai nữa . Ngoài ra, nghe còn có đài truyền hình muốn làm thành phiên bản truyền hình, chẳng qua vẫn đợi liên lạc với Dư Quả.”

      “À… Tôi chuyển lời của , thành tích của《 Tình cuối cùng 》 có vẻ cũng tệ lắm.” Cố An Kỳ lơ đãng trả lời, dường như có quá nhiều hứng thú.

      “Hình như hề lo lắng?” Chu Á Kiệt hỏi, “ cảm thấy Tô Dật Phàm trăm phần trăm có thể giành được vai diễn này?”

      thể gọi là trăm phần trăm được, việc gì cũng có biến cố. Chỉ có thể tỉ lệ đó là rất cao. Tôi tin ấy ” Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, “Giống như ấy vẫn luôn tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng ấy. Trình độ diễn xuất của ấy đến đâu, người thường xuyên diễn với ấy là tôi biết rất . Nếu có gì bất ngờ xảy ra, vai diễn kia là của ấy.”

      Cố An Kỳ thể trăm phần trăm khẳng định Tô Dật Phàm có thể giành được vai diễn đó, bởi vì kịch bản chưa được cầm trong tay, biết Thiệu Văn Đình đắp nặn nên nam chính như thế nào. Tô Dật Phàm có hợp với hình tượng trong cảm nhận của Thiệu Văn Đình hay rất khó .

      Chẳng qua nếu xét về diễn xuất, Tô Dật Phàm tuyệt đối đủ tư cách, đủ bản lĩnh để giành lấy vai diễn. Cố An Kỳ tin tưởng thua bất kỳ kẻ nào, bởi vì trong lòng , Tô Dật Phàm là tuyệt vời nhất.

      “Đúng rồi, An Kỳ, gần đây công ty chuẩn bị cho ra album, tạo hình tượng ca sĩ cho .” Chu Á Kiệt bật mí kế hoạch mới của công ty.

      “Lúc này ư?” Cố An Kỳ nhíu mày, “Trong lúc quay phim rất khó chăm sóc tốt cho cổ họng, nếu hát có thể có sai sót. Hơn nữa vừa quay phim vừa thu rất khó sắp xếp thời gian, có lẽ dễ đâu.”

      “Có phải muốn hôm nay học hát rồi tháng này ra album luôn đâu.” Chu Á Kiệt cười , “Công ty muốn để ra album nhưng cũng phải từ từ, nếu cứ hát từng câu, cũng vội phát hành ngay.”

      “Hát từng câu dây thanh quản rất dễ xảy ra vấn đề, có thể hôm nay cổ họng tôi tốt, nhưng hôm sau lại có thể vì quay phim mà hơi mất giọng. Nếu trộn lẫn vào với nhau nghe kì quái lắm.” Cố An Kỳ nhíu mày, người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cho xuất lỗi nào.

      “Hát từng câu chỉ là biện pháp cuối cùng thôi, trước hết cứ thoải mái mà hát, chắc cũng đến mức hát câu nào bị sửa câu đó, đúng ?” Chu Á Kiệt .

      “Có bài hát rồi sao?” Cố An Kỳ suy nghĩ rồi hỏi.

      “Vì giọng của hơi đặc biệt, mang theo chút say mê, cho nên công ty định cho phát hành bài hát xoa dịu tâm hồn. Rất nhiều bài hát được thu rồi, chỉ cần chờ chọn thôi. Đương nhiên nếu cảm thấy thích có thể nhờ Trịnh Văn Quân viết cho. Dù sao hai người là bạn thân, mà cậu ta viết giai điệu rất tốt, còn về phần lời…” Chu Á Kiệt vừa định gì đó lại bị Cố An Kỳ cắt ngang.

      “Nếu tìm được ai, về phần lời tôi tự nghĩ cách.” Cố An Kỳ .

      “Đúng rồi, Tô Dật Phàm, tôi nhớ ngày trước hình như cậu ấy cũng sáng tác ít bài hát, cũng có thể nhờ cậu ấy.” Chu Á Kiệt tưởng Cố An Kỳ vì mối quan hệ với Trịnh Văn Quân mà ngại ngùng, dám nhờ nên lại đề cử tiếp.

      “À, …” Cố An Kỳ từ chối nữa, nhưng khóe miệng hơi cong cong.
      139BaoYu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 196: Nhờ sáng tác

      Edit: Sabj


      Chu Á Kiệt vừa thấy vẻ mặt này của Cố An Kỳ trong lòng đại khái hiểu ý của . mỉm cười tiếp: “Tô Dật Phàm quá am hiểu việc viết lời, nếu nhờ cậu ấy viết giai điệu sau đó có thể mời chuyên gia viết lời cũng được.”


      “Chuyện viết lời cần lo lắng, tôi giải quyết.” Cố An Kỳ nheo mắt .

      “Ấy? Nhưng có biết viết lời đâu, Tô Dật Phàm lại cũng am hiểu…” Chu Á Kiệt nghi ngờ hỏi, “Quan trọng là lời phải khớp với nhạc.”

      “Ừ, tôi nghĩ tôi tự viết.” phải là Vong Ưu thảo, mà do chính Cố An Kỳ chắp bút.

      ? học viết lời bao giờ đâu.” Chu Á Kiệt vô cùng nghi ngờ.

      “Chu tiên sinh nghĩ khả năng viết lời của Vong Ưu thảo đến đâu?” Cố An Kỳ cười nhìn Chu Á Kiệt.

      “Ý là…” Chu Á Kiệt kinh ngạc dừng vài giây, “Đúng rồi, đúng rồi, tôi phải nhận ra từ sớm mới phải, trừ những người nhờ vả ra những người giúp đều là những người mà biết, đầu tiên là Tiêu Thắng Hinh, sau đó là Liêu Nhã Hân.”

      Chu Á Kiệt thào , lúc này quả hơi giật mình, ngờ Cố An Kỳ chẳng những xuất sắc về diễn xuất và ca hát, mà thậm chí ngay cả lĩnh vực sáng tác cũng đứng đầu. Cách đây lâu có lễ trao giải nhạc, người đoạt giải người viết lời xuất sắc nhất chính là Vong Ưu thảo. Lúc ấy mọi người đều rất muốn nhân cơ hội này nhìn xem Vong Ưu rốt cuộc là thần thánh phương nào, muốn tự lên đài nhận thưởng, nhưng nghĩ tới đến mà để người hợp tác cùng mình là Hà Viễn Hàng nhận thay.

      Năng lực viết lời của Vong Ưu thảo là thể nghi ngờ, mấy ca khúc do viết cái nào là bán chạy, mặc dù giai điệu cũng được khen, nhưng lời ca do viết được ít người ca ngợi, chẳng những hấp dẫn, mà còn miêu tả tinh tế cảm xúc của nhân vật trong bài hát qua các giai đoạn thời gian.”Đông phong” vẫn tìm kiếm Vong Ưu thảo, chỉ ngờ Vong Ưu thảo lại là người “Xa tít chân trời, gần ngay trước mắt”.

      Cố An Kỳ, đúng là có tiềm năng ngoài sức tưởng tượng của , nhưng tiềm năng của đến đâu, rất khó đoán.

      “Vì sao lại cho tôi biết, định giấu tôi sao?” Chu Á Kiệt nhíu mày hỏi.

      có gì phải giấu cả.” Cố An Kỳ thản nhiên , “ là quản lý của tôi, tôi cũng nên số chuyện với . Hơn nữa, tôi cũng định giấu giếm mãi. Trong tương lai nếu muốn bật lên, còn cần Chu tiên sinh giúp tôi ra mặt giải quyết vài việc. Đương nhiên, tôi chưa muốn công khai chuyện này ngay, cho nên mong Chu tiên sinh giữ bí mật giúp tôi, đừng cho bất kì ai, cho dù Âu Dương tiên sinh cũng được.”

      “Vì sao? Thêm danh hiệu có thể càng có nhiều người hâm mộ hơn mà.” Chu Á Kiệt khó hiểu.

      “Tôi sợ phiền toái.” Cố An Kỳ trả lời thẳng.

      Giống như vừa rồi Chu Á Kiệt đến chuyện nhờ sáng tác, cũng muốn người khác nhờ viết lời. Nếu người nhờ là người bạn thích, nhưng hai người lại có mối quan hệ hợp tác phải làm thế nào? Bạn từ chối bị là “Mắc bệnh ngôi sao”, “Cho mình là tài giỏi”. Năm đó Cố An Kỳ khi vẫn còn là nghệ sĩ bắt đầu viết lời cho ngôi sao hàng đầu, ban đầu vẫn rất tốt, nhưng sau đó càng ngày phải viết nhiều hơn, mà có vài thể loại quá am hiểu, muốn từ chối, nhưng đối phương cứ sao đâu”, ép phải viết, quả cảm thấy bất lực. Suy nghĩ mất mấy tuần, vất vả vắt hết óc mới viết xong, cuối cùng nhận được lời bình luận “ dốc hết sức”, “ khinh thường tôi sao?” linh tinh.

      Cảm giác cố ép buộc bản thân viết lời, thể hạ quyết tâm rất tệ, muốn mình cứ phải cân nhắc các mối quan hệ trong lúc đó. Việc này khiến khó chịu.

      “Cho dù tôi cho người khác là Vong Ưu thảo, nhưng khi viết lời có người nhận ra năng lực của , lúc đó người muốn mời viết lời chắc chắc ít.” Chu Á Kiệt nhíu mày .

      “Ha ha, cho nên lúc đó mới cần giúp đỡ của .” Cố An Kỳ thoải mái , nếu đột nhiên tiết lộ bí mật che giấu lâu như vậy cho Chu Á Kiệt để làm gì?

      Chu Á Kiệt nghe vậy biết mình bị Cố An Kỳ tính kế. trầm mặc lát, cuối cùng : “Được, tôi cho bất kì ai, nhưng nếu công ty tìm được ai viết lời, mong hỗ trợ.”

      “Tôi giảm giá đâu, ” Cố An Kỳ nhướn mày, “Tất cả vẫn thu theo giá gốc.”

      thành vấn đề.” Chu Á Kiệt xong lại bổ sung thêm, “Tôi tiết lộ tin tức của cho ai hết.”

      “Tôi tin .” Cố An Kỳ miễn cưỡng trả lời, “ quản lý đáng tin, biết làm gì mới thu được lợi ích lớn nhất. Nếu tiết lộ cho người khác việc tôi biết viết lời, như vậy tôi dám khẳng định, sau này tôi giúp người trong công ty viết từ nào, còn nếu để tôi tiếp tục núp trong bóng tối, thỉnh thoảng trong lúc rảnh tôi viết hai bài, nếu cần thiết.”

      “Khụ khụ, yên tâm … Tôi lung tung.” ra Chu Á Kiệt từng có ý nghĩ này, nhưng xem ra Cố An Kỳ nhìn thấu , cũng đề phòng . Xem ra đúng là thể đánh giá thấp Cố An Kỳ.

      Đến buổi chiều, Tô Dật Phàm kết thúc công việc, cùng Cố An Kỳ đến hàng ăn ăn cơm.

      “Dật Phàm, công ty chuẩn bị cho em ra album.” Đến khi ăn được nửa, Cố An Kỳ đột nhiên mở miệng.

      “Hả? Đây là chuyện tốt, chọn được bài hát chưa?” Tô Dật Phàm hỏi.

      “Vấn đề là ở bài hát.” Cố An Kỳ thấy chủ đề vòng tới bài hát vòng vèo mà thẳng, “Cũng nhận được mấy bài, nhưng em chưa ưng bài nào.”

      ra, Cố An Kỳ biết ít nhà soạn nhạc trong giới, người có thể tạo ra những bài hát hay cũng rất nhiều. Chẳng đâu xa, phía sau còn có nhóm của Hà Viễn Hàng. Chẳng qua bây giờ khác trước, đây là ca khúc đầu tiên phát hành, muốn hợp tác với Tô Dật Phàm, muốn thử cảm giác phổ nhạc viết lời. phủ nhận mình hơi khoe khoang, nhưng rất muốn Tô Dật Phàm viết ca khúc vì . muốn biết tình cảm dành cho hóa thành bài hát như thế nào.

      “Việc quan trọng nhất là lựa chọn bài hát đúng ?” Tô Dật Phàm dừng chút rồi tiếp,”Đây là lần đánh dấu trở lại giới nhạc của em, vì vậy phải chọn bài hát cẩn thận.”

      “Xì” Cố An Kỳ nhịn được bật cười, “Cái gì mà lần đánh dấu trở lại giới nhạc chứ? quan tâm chú yếu của em vẫn đặt lên giới diễn xuất thôi, cũng phải biết. Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, mấy ca khúc kia em còn chưa xem, chẳng qua nếu là album đầu tiên em muốn dành nhiều tâm huyết chút , nên muốn tự sáng tác bài hát. Này, em nhờ viết hộ đấy, sao có phản ứng gì?”

      “Bài hát viết cho em chuẩn bị từ lâu rồi, mười năm qua, viết được hộp lớn.” Tô Dật Phàm xoa đầu Cố An Kỳ, nửa đùa nửa .

      Cố An Kỳ ngờ lại như vậy, nhất thời sững sờ. biết Tô Dật Phàm mặc dù giọng điệu là đùa giỡn, nhưng thực ra nghiêm túc ra . Cố An Kỳ dự đoán được kết quả như vậy, nên cuối cùng mới là người xấu hổ ho khan hai tiếng.

      “Sao thế? Bị sặc sao?” Tô Dật Phàm mỉm cười nhìn Cố An Kỳ, trêu chọc . phát Cố An Kỳ ra rất thú vị, trước khi hẹn hò, Cố An Kỳ giống như người bình tĩnh có quá nhiều cảm xúc, lạnh lùng chỉ quan tâm chuyện của mình, tình toán ngay cả với bản thân mình, giống như mục tiêu của chỉ có chiến thắng, còn những cái khác quan trọng. Tựa như nhận xét của fan Cố An Kỳ, Cố An Kỳ trong cảm nhận của người khác như nữ thần nhiễm khói lửa nhân gian.

      ấm áp, lương thiện của , phải là “mặt nạ” giống như , mà là phẩm chất trong lòng .

      Tô Dật Phàm Cố An Kỳ như vậy, đau lòng Cố An Kỳ như vậy, muốn chăm sóc cho tốt.

      Sau khi hẹn hò, Tô Dật Phàm phát có rất nhiều điểm thú vị. Hình tượng nữ thần càng ngày càng có xu hướng biến thành “người thường”, sống động hẳn lên. ra nếu bình thường để ý lời khó phát , Cố An Kỳ là người thích trêu đùa, càng là người thân thiết lại càng đùa dai. Chẳng qua phần lớn thời điểm ngoài miệng cứng rắn nhưng trái tim lại mềm như đậu hũ, chứ phải thích người bên cạnh. Ngày thường cũng rất dễ xấu hổ, chẳng qua đều dùng vẻ mặt lạnh lùng để che giấu , hoặc giống như bây giờ ho hai tiếng sang chuyện khác. dễ dàng xù lông, nhưng lại thù rất dai.

      Càng hẹn hò lâu, Tô Dật Phàm lại càng cảm thấy Cố An Kỳ hoạt bát. Trước đây vẫn dùng hai chữ “thanh cao” để miêu tả Cố An Kỳ, nhưng tại lại đối với , Cố An Kỳ càng ngày càng giống “ bạn đáng ”. vẫn Cố An Kỳ, , phải là còn hơn trước đây.

      vừa hộp lớn đúng , sau này em kiểm tra.” Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ Tô Dật Phàm thẹn quá thành giận trừng mắt với .

      “Được được được…” Tô Dật Phàm dường như cũng quá để ý, thay vào đó đột nhiên ghé sát lại.

      “Làm gì vậy?” Cố An Kỳ quen hỏi.

      mặt em dính bẩn, lau cho em thôi.” Tô Dật Phàm , giơ tờ giấy ăn có dính sốt mayonnaise cho Cố An Kỳ xem. Cố An Kỳ gì, giả vờ bình tĩnh gật đầu.

      “Ngày mai em có đến ?” Tô Dật Phàm đột nhiên hỏi.

      “Hả?” Cố An Kỳ phản ứng chậm, “Có chứ, mai em là trong ban giám khảo đó, sao có thể đến được?”

      Ngày mai chính là buổi tuyển chọn nam diễn viên chính cho bộ phim《 Thạch nữ 》, với tư cách là nữ diễn viên chính do đích thân đạo diễn Thiệu Thiệu Văn Đình chọn lựa, được mời làm giám khảo, quyết định xem ai phù hợp với vai nam diễn viên chính.

      “À, em giúp gian lận đâu.” Cố An Kỳ dường như nhớ tới điều gì đó.

      “Tại sao phải cần em giúp gian lận?” Tô Dật Phàm dở khóc dở cười.

      “Em đương nhiên biết cần em giúp gian lận, cho nên ngày mai cho dù thế nào cũng phải cố gắng hết sức. Em nghe có rất nhiều nam nghệ sĩ đến tham gia, thực lực cũng yếu.” Cố An Kỳ giải quyết xong đồ ăn của mình, nhàng lau miệng.

      biết.” Tô Dật Phàm nở nụ cười, nhiều thêm.

      Cố An Kỳ cho Tô Dật Phàm biết việc Hứa Toa Toa bị out khỏi phim điện ảnh Hollywood, vì vậy xin xỏ Thiệu Văn Đình cho ta làm nữ chính. Tuy rằng chuyện này xảy ra ngoài ý liệu của , chưa từng nghĩ Hứa Toa Toa vẫn để quản lý của mình đến xin xỏ Thiệu Văn Đình cho ta thêm cơ hội, nhưng nếu việc rồi, nên nghĩ cách giải quyết, chứ phải chắp tay dâng vị trí nữ chính cho ta.

      Cố An Kỳ cảm thấy việc này là chuyện của mình , tự có thể giải quyết. cần phải kéo theo Tô Dật Phàm quan tâm cùng với .

      Hừm… ngờ nhanh như vậy tiếp xúc với Hứa Toa Toa, đối đầu với ta lúc này nằm ngoài dự đoán của . vẫn nghĩ mấy chuyện diễn cùng nhau như thế này xảy ra trong tương lai gần. Cao Á thay mặt quản lý công ty Hứa thị chỉ còn thùng rỗng, phần lớn cố phần của công ty bị Lâm gia thu vào túi. Đối với chuyện này Cố An Kỳ chỉ thờ ơ lạnh nhạt, với , Lâm thị sáp nhập Hứa thị là chuyện công bằng nhất.

      Lúc trước người kia có thể mở công ty, có khoản tiền lớn để duy trì phải dựa vào tài năng hay mối quan hệ của chính mình, mà ông ta dựa vào Lâm gia, nhà mẹ đẻ của mẹ , nhưng đến khi có quyền có thế rồi lập tức đá văng mẹ . Lúc ấy Lâm gia cũng biết người kia làm những chuyện như vậy, bởi vì xí nghiệp Lâm gia đều ở nước ngoài, gia đình cũng ở bên đó luôn. Mọi người biết chuyện của mẹ, cũng biết trở thành nhi, bị đưa đến “ nhi viện”. Bởi vì trong trí nhớ mọi người, người kia và mẹ là cặp vợ chồng rất thương nhau, ông ta luôn coi lời mẹ là trời, là người rất vợ, ai nghĩ đến, ông ta lại biết xấu hổ, làm ra những chuyện lòng lang dạ sói.

      năm cậu trẻ trở về du lịch, nhân tiện qua thăm tình hình của mẹ, người kia còn thản nhiên mẹ bị bệnh chết, nhưng bởi vì trước đó được hưởng chăm sóc y tế tốt nhất nên lúc qua đời cũng hề đau đớn. Cậu trẻ mặc dù khó chịu với người phụ nữ bên cạnh ông ta, nhưng dù sao mẹ cũng mất, người đó cũng tái hôn, ông cũng biết gì hơn. Sau đó ông hỏi người kia thế còn đứa bé sao. Ha ha, biết người kia trả lời như thế nào ?

      Ông ta chết, chết trong vụ tai nạn xe cộ ngoài ý muốn do say rượu. Nực cười làm sao, lúc trước hề mất bố, vẫn còn người thân khác nhưng lại bị coi như trẻ mồ côi ném vào nhi viện, rồi sau đó? ràng còn sống, lại bị thờ cúng như chết. Người kia vì muốn cậu trẻ tin tưởng còn xây bia mộ cho rồi dẫn cậu trẻ tảo mộ.

      Buồn cười ? Đúng vậy, quá buồn cười, sau này khi Cố An Kỳ nghe được cũng phải cười ra tiếng. Có lẽ giống như muốn lập bia mộ cho người kia, trong lòng người kia cũng chết. Có lẽ ông ta vẫn nghĩ ông ta chỉ có đứa con là Hứa Toa Toa. Nếu phải sau đó Lâm Huyên Di càng ngày càng có giá trị lợi dụng, có lẽ cho đến lúc chết ông ta cũng nhớ, mình còn đứa con bị vứt bỏ ở nơi xa…
      139BaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 197: vào ngõ cụt*

      Edit: Sabj


      牛角尖 : rúc vào sừng trâu; vào ngõ cụt (ví với vấn đề có cách nào giải quyết hoặc những vấn đề đáng được giải quyết)


      Cố An Kỳ khuấy khuấy cái thìa trong cốc cà phê, nhìn sữa từ từ hòa tan vào cà phê, ánh mắt dần dần thay đổi, có chút xuất thần.

      Sau đó sao? Để nghĩ lại . À, sau đó người kia thản nhiên tuyên bố với Lâm gia là vợ mình qua đời vì bệnh nặng, con cũng mất mạng vì tai nạn giao thông, hề quan tâm đến hậu quả nếu bị bại lộ. Cơ mà cũng đúng, ông ta xóa sạch dấu vết, ngoài chuyện Lâm Huyên Di còn sống ông ta bóp méo, che giấu hết mọi thứ.

      Cậu vốn vẫn nghi ngờ cái chết của , nhưng sau khi thấy bia mộ cũng như nghe người kia người lái xe cũng qua đời bởi tai nạn ngoài ý muốn này, ông lại cảm thấy người kia chẳng cần dối đến mức này làm gì, vì thế cũng giảm bớt vài phần nghi ngờ.

      Lần đó ông về vì công việc nên thời gian rất gấp gáp, ở lại được bao lâu phải , chẳng qua trước khi , ông vẫn bỏ tiền điều tra cái chết của chị và cháu mình. phải vì người kia dối quá sơ hở, đơn giản chỉ vì thận trọng của thương nhân nhắc nhở ông chuyện gì cũng có thể có sai sót, tốn thêm khoản tiền lớn điều tra thêm cũng sao.

      Sau đó cậu tìm được văn phòng thám tử tư điều tra giả mọi chuyện. Thám tử tư tốn ít tiền và thời gian mới tìm hiểu được từ người làm về hưu ở Hứa gia, sau đó cậu mới biết đứa cháu đáng lẽ nên được hưởng cuộc sống thiên kim đại tiểu thư vài năm nay sống khác gì địa ngục.

      Bị đưa đến nhi viện, thời gian sau nhi viện thiếu thốn tài chính nên phải đóng cửa, khi chuẩn bị sáp nhập vào nhi viện khác bỏ trốn, bắt đầu vừa làm thêm bên ngoài vừa học khóa đào tạo ngôi sao. Sau khi ra mắt, bởi vì có hậu thuẫn cộng thêm tính cách cứng rắn nên ăn ít đau khổ. Bởi vì hận cha mình nên sửa lại họ, ra mắt với tên “Lâm Huyên Di”.

      Cậu chuyện này cho các thành viên khác của Lâm gia, bởi vậy Lâm gia vô cùng tức giận. Đại khái bắt đầu từ khi đó, Lâm gia đưa nghiệp trở lại trong nước, mở công ty mới cạnh tranh với Hứa thị.

      Lâm gia vẫn muốn chăm sóc cho , muốn rời khỏi giới diễn xuất, lần nữa trở lại làm Lâm gia đại tiểu thư. Với tài lực của Lâm gia, muốn gì được nấy, cần phải tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí làm gì, chẳng qua Cố An Kỳ đồng ý, cũng nhận Lâm gia là người thân.

      Thứ nhất, Lâm gia đối với quá mức xa lạ, ngoại trừ hồi đến biệt thự của Lâm gia, còn chút trí nhớ nào khác. Thứ hai, còn là đại tiểu thư rất nhiều năm rồi. Bắt đầu từ ngày rời khỏi Hứa gia, từ bỏ tất cả, hề là đại tiểu thư gì hết. ai biết thù hận vẫn tồn tại trong lòng từ thời thơ ấu, thề, tương lai chắc chắn phải khiến Hứa gia nhà tan cửa nát, mất cả người lẫn của.

      Hứa Toa Toa mới gia nhập giới diễn xuất, có tuồng kịch “thú vị” như vậy, sao có thể bỏ qua? Ai… Chỉ là ngờ đến cố rơi xuống vách núi.

      “An Kỳ? Sao vậy?” Tô Dật Phàm hỏi.

      “À, có gì.” Cố An Kỳ hoàn hồn.

      “Cũng còn sớm nữa, để đưa em về.” Tô Dật Phàm , Cố An Kỳ thuận theo gật gật đầu.

      biết vì sao trong đầu Cố An Kỳ cứ quanh quẩn nghĩ về chuyện này nên tập trung cho lắm. Tô Dật Phàm nhìn ra khác thường, xoa đầu : “Đừng nghĩ nhiều, có số việc cũng khó giải quyết như em nghĩ đâu.”

      “Ừ, em biết.” Chỉ là có số việc phải cứ muốn lao đầu vào ngõ cụt lao.

      Cố An Kỳ rúc đầu vào lòng Tô Dật Phàm, vươn tay ôm eo . Điều này khiến Tô Dật Phàm khẽ giật mình, bởi từ trước tới nay đều do chủ động, còn Cố An Kỳ lại luôn bị động.

      “Đừng cử động, chỉ cần lát thôi.” Cố An Kỳ rầu rĩ , Tô Dật Phàm gì, cũng có hỏi nguyên nhân, chỉ vươn tay ôm Cố An Kỳ chặt hơn.

      Cố An Kỳ cũng cử động, cảm thấy mệt mỏi. những xiềng xích trong quá khứ, thừa nhận, lưng suốt hơn hai mươi năm khiến mệt mỏi. Đôi khi cũng nghĩ, nếu cha mẹ chỉ là người bình thường, là đôi vợ chồng thương nhau cuộc sống bây giờ của ra sao? Sống những ngày tháng vô lo vô nghĩ, thỉnh thoảng cùng bạn bè ra ngoài ăn uống, rồi lại thỉnh thoảng làm nũng cha mẹ sao?

      biết nên trả lời như thế nào, vì cũng biết phải tưởng tượng ra sao.

      dựa sát vào ngực Tô Dật Phàm, lạnh nhạt hỏi, “Dật Phàm, nếu em tốt như trong tưởng tượng của làm gì?”

      Đúng vậy, khi nghĩ đến mẹ trong quá khứ rất khó bình tĩnh lại, giống lời của cậu , có lúc cha mẹ rất thương nhau, nhưng sau đó tất cả đều thay đổi, cha đối xử với mẹ như người xa lạ, bức chết mẹ, mà ngay cả ——con của ông ta cũng bị vứt bỏ như rác rưởi. Cho dù bề ngoài có thờ ơ đến mức nào trong lòng vẫn để ý.

      “Em chính là em, cho dù em có thay đổi thế nào cũng rời bỏ em. Tin tưởng nhiều hơn, được ?” Tô Dật Phàm , tay lại ôm Cố An Kỳ chặt hơn.

      biết vì sao Cố An Kỳ lại bất an như vậy, cũng biết vì sao lại mất bình tĩnh như thế, nhưng muốn ở bên cạnh bảo vệ .

      Cố An Kỳ im lặng rúc vào trong lòng . quá nhiều người dối , quá nhiều người lừa gạt , nhìn ra được ai dối, ai . chỉ dựa vào phân tích động tác cơ thể theo tâm lý học, mà còn dựa vào trực giác của .

      “Đừng bao giờ dối em.” Cố An Kỳ , “ câu cũng được dối, nếu thể , có thể , nhưng khi ra được dối em.”

      vĩnh viễn dối.” Tô Dật Phàm .

      Đêm đó Cố An Kỳ mơ hai giấc mơ… Giấc mơ đầu tiên là những hình ảnh khi còn , có người kia luôn ở bên cạnh che chở , có người kia ép mẹ ký đơn ly hôn, có Cao Á ở bên cạnh châm chọc khiêu khích, có mẹ qua đời. Nửa đêm tỉnh dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, làm thế nào cũng ngủ được nữa. Vì ngày mai còn có công việc nên uống viên thuốc ngủ.

      mơ giấc mơ thứ hai, trong mơ Tô Dật Phàm kéo tay ra biển, ngồi bờ cát mặc gió biển thổi tung mái tóc, Tô Dật Phàm lặng lẽ nắm tay , hai người cùng nhau ngắm hoàng hôn, sau đó Tô Dật Phàm mình rời khỏi, để lại vẫn ở nguyên tại chỗ, hề cử động, cứ như vậy, giống tảng đá ngồi bãi cát. Cuối cùng Tô Dật Phàm có trở lại hay nhớ, chỉ nhớ mình đứng ở bờ biển rất rất lâu, rất nhiều người đến người nhưng dường như nhìn thấy , lần lượt qua . Tất cả mọi người đều tiền về phía trước, chỉ có mình vẫn đứng tại chỗ nhúc nhích.

      Sau khi tỉnh lại, Cố An Kỳ nở nụ cười đau khổ, tin tưởng người khác, cũng phải chuyện đơn giản.

      Rửa mặt rồi trang điểm , ra khỏi cửa, Chu Á Kiệt ở dưới lầu chờ . Hôm nay phải đến làm giám khảo, để tránh tai tiếng cùng Tô Dật Phàm.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động vang lên.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nhận điện thoại.

      “An Kỳ, dậy chưa? Tối hôm qua ngủ có ngon ?” Giọng trầm thấp của Tô Dật Phàm từ đầu bên kia điện thoại truyền tới.

      Giọng của loại ma lực khiến người ta an tâm, Cố An Kỳ mỉm cười: “Em dậy lâu rồi, bây giờ đến nơi casting, đến chưa?”

      vừa đến xong.” Tô Dật Phàm nghe giọng điệu của Cố An Kỳ nhàng thở ra. Tối qua vẫn lo Cố An Kỳ ngủ ngon hoặc mất ngủ, nay nghe thấy giọng bình tĩnh của , coi như yên tâm.

      “Ừ…” Cố An Kỳ quá nhiều, cầm di động lắng nghe, “ còn phải chẩun bị đúng , em quấy rầy nữa, khi nào casting xong sau.”

      “Được.” Tô Dật Phàm xong cúp máy.

      “Dật Phàm vừa gọi cho à ?” Chu Á Kiệt trêu chọc, “Ha ha, lúc trước tôi hai người rất xứng đôi mà, thấy chưa, tôi sai đúng ?”

      “Vâng… còn tôi xứng với nhiều người khác nữa cơ.” Cố An Kỳ bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như lơ đãng , lưu tình chút nào lật tẩy Chu Á Kiệt.

      “Khụ khụ, ” Chu Á Kiệt gậy ông đập lưng ông, “Hôm nay làm giám khảo, vậy vai diễn này coi như nằm trong tay Tô Dật Phàm đúng ?”

      “Ai biết được?” Cố An Kỳ để ý trả lời, “Tôi ấy là bạn trai của tôi mà thiên vị, điểm này tôi tin tưởng cũng nghĩ thế. Gian lận giúp ấy, đối với cả tôi với ấy mà đều là sỉ nhục. Thà giành được vai diễn này chứ thèm kiểu gian lận. Chẳng qua tôi tin diễn xuất của ấy rất xuất sắc, nếu cứ phát huy như vậy khả năng giành được vai diễn là rất cao.”

      “Vậy à?…” Chu Á Kiệt nữa, biết Cố An Kỳ trong lòng có tính toán, cho dù nhiều hơn nữa cũng vô ích.

      đường Cố An Kỳ hề chủ động chuyện, ngừng hít sâu điều chỉnh lại tâm trạng. Tâm lý có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống hàng ngày, thể dao động, phải tin tưởng con đường mình chọn, tiếp tục bước mới là chuyện nên làm.

      Rất nhanh, rất nhanh cơn ác mộng kia kết thúc…
      BaoYu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 198: Buổi tuyển chọn bắt đầu

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ được nhân viên dẫn vào hội trường, nhìn từ phía sau, có vẻ số lượng nam nghệ sĩ đến quả rất nhiều, phần lớn đều là ngôi sao hạng , tuy nhiên cũng thiếu hạng hai, hạng ba. Nam thần tượng thế hệ mới gần như đều tụ họp ở đây, phân biệt tuổi tác.


      Xem ra trận cạnh tranh này đơn giản đâu… Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, biết Tô Dật Phàm diễn như thế nào, mong đợi.

      “An Kỳ, đến rồi à, chào hỏi bạn trai sao?” Thiệu Văn Đình từ phía sau tới, thấy Cố An Kỳ nhìn về phía sân khấu cười trêu chọc.

      “Hôm nay cháu đến đây với thân phận ban giám khảo chứ phải là bạn của ấy. Chờ casting xong cháu tìm ấy sau.” Cố An Kỳ mỉm cười, thà trả lời.

      “Ha ha, đừng nghĩ nhiều, đây chỉ là buổi casting mà thôi, tôi tin công bằng quyết định được người phù hợp nhất với vai diễn này.” Thiệu Văn Đình cười cười, vỗ vai , sau đó kiểm tra công việc của nhân viên khác lần nữa.

      Cố An Kỳ nhìn quang cảnh trong hội trường cảm thấy rất thú vị. Các ngôi sao hạng hai hạng ba đều vây thành vòng tròn quanh minh tinh hạng , cứ vài người tụ lại thành nhóm thảo luận với nhau. Cố An Kỳ nhìn ra suy nghĩ của họ, họ biết vai nam chính thuộc về mình nên muốn thông qua cơ hội này giành được vai nam thứ hoặc vai phụ.

      Xuất ở đây hôm nay đều là những minh tinh hàng đầu, cho dù giành được vị trí nam nhân vật chính, đến đây làm quen với các minh tinh khác, chào hỏi các tiền bối nhằm để lại ấn tượng tốt cho họ cũng vô cùng có lợi đối với nghiệp tương lai của họ. Phải biết rằng trong giới giải trí, ngoài thực lực, mối quan hệ cũng là yếu tố vô cùng quan trọng.

      Cố An Kỳ cười khẽ xoay người, xem ra kết quả cuối cùng của buổi tuyển chọn hôm nay thuộc về trong những người bị vây quanh kia.

      “Đạo diễn Thiệu…” Xa xa Cố An Kỳ thấy Hứa Toa Toa kéo Kiều Trí Viễn tới, Cố An Kỳ thản nhiên liếc mắt cái rồi im lặng xoay người, coi như thấy.

      “Chào đạo diễn Thiệu, cháu là Hứa Toa Toa vừa rồi gọi điện thoại cho ngài.” Hứa Toa Toa ân cần tự giới thiệu.

      “À.” Thiệu Văn Đình đáp lại đúng chữ, “Hôm nay tôi tuyển chọn nữ nghệ sĩ.”

      “Cháu biết, ” Hứa Toa Toa cười , “Cháu chỉ muốn đến thưởng thức khí hôm nay thôi, mặc dù thể tham gia tuyển chọn, nhưng cháu nghĩ buổi tuyển chọn nào cũng rất quan trọng đối với diễn viên.”

      Những lời này của Hứa Toa Toa đánh vào lòng Thiệu Văn Đình, nguyên nhân ông tổ chức buổi tuyển chọn cũng phải bởi vì muốn đám diễn viên chém giết nhau, cuối cùng chọn ra người mà ông cần. Ông tổ chức, là vì muốn diễn viên cảm nhận được khí chất và thủ pháp diễn xuất khác nhau của mỗi diễn viên ở những thời đại khác nhau. Hứa Toa Toa những lời này trúng ý đồ của ông, vốn muốn đuổi người ngoài cuộc Hứa Toa Toa ra ngoài cuối cùng ông cũng gì thêm, thầm cho ta ở lại.

      Hứa Toa Toa nhìn bóng dáng Thiệu Văn Đình rời , khóe miệng hơi giương lên. Dục tốc tắc bất đạt*, ép chặt quá đôi khi làm mình mất ưu thế, trước khi mấy tin tức tích cực về ta được đưa ra cứ phải lảng vảng ở trước mặt Thiệu Văn Đình nhiều để quen mặt , xây dựng hình tượng tốt đẹp, sau này đến lúc casting ta càng được lợi.

      (*Đức Khổng Tử có rằng: Vô dục tốc, vô kiến tiểu lợi: “Dục tốc tắc bất đạt, kiến tiểu lợi tắc đại bất thành” Nghĩa là: Chớ muốn mau, chớ thấy lợi : Muốn mau đạt, thấy lợi việc lớn thành.)

      Hứa Toa Toa liếc nhìn Cố An Kỳ ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi bên, nở nụ cười mỉa mai. Những cái khác dám , nhưng người có thể vượt mặt ta trong giới giải trí này chết từ lâu rồi, thể nào sống sót đời được nữa. khi ta đoạt được cơ hội casting, Cố An Kỳ chỉ còn kết cục bị đuổi ra.

      Hứa Toa Toa cũng chào hỏi Cố An Kỳ, giống như Cố An Kỳ giả vờ như nhìn thấy ta, ta cũng vậy, tự về phía Kiều Trí Viễn. Hôm nay Hứa Toa Toa đến đây có hai nguyên nhân, thứ nhất muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt Thiệu Văn Đình, thứ hai muốn trợ giúp Kiều Trí Viễn, giúp ta vượt qua vòng casting.

      Hứa Toa Toa học được rất nhiều từ chỗ Lâm Huyên Di, mặc dù ta cực kỳ ghét Lâm Huyên Di, nhưng thể phủ nhận cách phân tích hay nắm giữ nhân vật cùng với vài thủ thuật khác ta đều học từ Lâm Huyên Di. Hình tượng hay ngoại hình của Kiều Trí Viễn đều tốt, chẳng qua cách phân tích và nắm giữ nhân vật vẫn chưa đạt tới trình độ cao nhất*, cho nên ta giống như tờ giấy gian lận trong các kì thi, theo ta, giúp ta phân tích nhân vật, giúp ta nghĩ cách thắng lợi.

      (nguyên văn: đăng phong tháo cực: 登峰造极 đăng: trèo, phong: đỉnh núi, tháo: đến, đạt tới; cực: tột cùng => nghĩa đen là trèo đến đỉnh núi cao nhất, nghĩa bóng: đạt đến trình độ cảnh giới cao nhất)

      Qua lúc lâu, Cố An Kỳ mở mắt, nhìn tình hình trước mắt nở nụ cười lạnh. Kiều Trí Viễn cùng Hứa Toa Toa đứng ở góc, bên cạnh có mấy nghệ sĩ muốn đến gần nhưng dám. Mục đích Hứa Toa Toa hôm nay tới đây tất nhiên hiểu, chẳng qua Hứa Toa Toa tính sai, ta nghĩ tới nghĩ lui tưởng mình giúp Kiều Trí Viễn, nhưng thực tế chưa chắc.

      Kiều Trí Viễn tại vì nể mặt mũi của Hứa Toa Toa mà ngay cả chuyện bình thường với hậu bối cũng được. Thử nhìn toàn hội trường này xem, đến tham dự tuyển chọn còn mang bạn theo, cũng chỉ có mình ta. Thấy các nam nghệ sĩ độc thân lại, trong lòng ta chưa từng có suy nghĩ bất mãn sao? Cái nhìn của những người khác ta để ý sao? Tất nhiên là .

      Tình tuy rằng cần công bằng, bình đẳng, nhưng khi quan hệ phá vỡ hai chữ “Bình đẳng”, có chủ và tớ mối quan hệ chỉ phát triển theo hướng cực đoan mà thôi.

      Cố An Kỳ xoay người, nhìn Tô Dật Phàm bị đám tiểu minh tinh vây quanh, nở nụ cười nhàn nhạt. Tô Dật Phàm dường như cảm nhận được tầm mắt của , nhìn xung quanh chút, sau đó mỉm cười nhìn về phía Cố An Kỳ, ngầm vẫy tay ra hiệu.

      “An Kỳ tiểu thư, đến giờ, ngài còn muốn chuẩn bị thêm gì ?” nhân viên lên hỏi.

      cần, tôi lên sân khấu luôn.” Cố An Kỳ ôn hòa , “Cám ơn nhắc tôi thời gian.”

      Thiệu Văn Đình dẫn Cố An Kỳ lên sân khấu, tuyên bố vòng casting cho bộ phim tiếp theo bắt đầu.

      “Như báo chí viết, buổi tuyển chọn công khai này là để chọn ra vị trí nam chính trong bộ phim của tôi. Bộ phim này có chủ đề tiên hiệp, cho nên lúc quay gặp ít khó khăn, tính cách của nam chính cũng đa dạng, biến hóa dần dần đối với vật tượng. Còn trong quá trình casting mọi người thích nhân vật có tính cách như thế nào tùy, tôi cũng hạn chế.” Thiệu Văn Đình dừng chút rồi tiếp, “Được rồi, có thể bắt đầu, mọi người lúc nào thích lên sân khấu. Chỉ cần tên và số báo danh của mình ra là được.”

      “Hả… Chuyện này là sao?” Phía dưới có người thầm, “Gọi đến tuyển chọn nam chính, nhưng tính cách đặc điểm của nam chính thế nào nửa chữ cũng , thế sao chúng ta tạo hình nhân vật được?”

      “Chỉ là phim tiên hiệp, biết là phim tiên hiệp có ích gì? Chúng ta biết bay, ở đây lại có dây treo, có cả đạo cụ nữa.” người khác phụ họa.

      Mọi người thảo luận thảo luận, nhưng công việc chuẩn bị vẫn dừng lại, ai có ý định từ bỏ. Bây giờ chỉ là khởi đầu, ai biết Thiệu Văn Đình có đánh giá cao cách diễn của họ hay ? đặt ra tính cách nhân vật, xét theo mức độ nào đó, ra kéo gần chênh lệch giữa tân binh và tiền bối. Việc miêu tả tính cách nhân vật chẳng ai có thể hoàn toàn chính xác, nếu có tính cách cụ thể, như vậy căn cứ vào diễn xuất và kinh nghiệm của diễn viên mà sinh ra chênh lệch rất lớn.

      Nhưng, nếu tính cách nhân vật chưa được cụ thể sao? Họ hoàn toàn có thể phô diễn cá tính của bản thân mình. Đây vừa gọi là “Diễn”, vừa gọi là “Thể bản thân” . Diễn tính cách phải mình đương nhiên khó, nhưng nếu chỉ đơn giản thể bản thân?

      Việc này căn bản chỉ dựa vào diễn xuất, Cố An Kỳ híp mắt lại, trong lòng hiểu . Thiệu Văn Đình bề ngoài là muốn kiểm tra diễn xuất, nhưng ra lại muốn dùng cách này để khảo nghiệm tính cách mọi người. Ông đưa ra hai gợi ý:

      1. Đây là bộ phim tiên hiệp.
      2. Tính cách của nhân vật có chuyển biến, từ đó ảnh hưởng đến nhân sinh quan.
      Hai gợi ý này nghe qua thấy gì đặc biệt, nhưng nếu phân tích cẩn thận, đó là chìa khóa để vượt qua buổi tuyển chọn. Trước hết về gợi ý thứ hai, tính cách chuyển biến, nhân sinh quan thay đổi, cách khác nhân vật này có khả năng lớn là hồi trẻ tràn đầy sức sống, chăm chỉ rèn luyện bản thân, sau khi trải qua vài chuyện bất thường trưởng thành. Đương nhiên, đây mới chỉ là suy luận, hoàn toàn chính xác trăm phần trăm, nếu quay lại gợi ý thứ nhất, có thể đoán ra đó là vị tiên hoặc có bề ngoài và nội tâm là hai thái cực khác hẳn nhau, sau đó bùng nổ tại “Điểm” nào đó, từ đó quan điểm đối với vật tượng hoàn toàn bị thay đổi, chẳng qua xác suất như vậy ít hơn.

      Cố An Kỳ híp mắt, mặc dù quá trình thiếu niên khỏe mạnh trưởng thành là suy đoán được rất nhiều người nghĩ đến, nhưng lại nghiêng về suy đoán thứ hai —— thần tiên hoặc nghiệt. Đây chỉ là trực giác của bản thân , có bất kỳ căn cứ nào.

      Mấu chốt của cuộc chơi này nằm ở ai khác mà chính là Thiệu Văn Đình, càng lên sân khấu muộn lại càng có lợi. Thiệu Văn Đình mặc dù có chỉ bảo diễn xuất, nhưng chỉ bảo và diễn lại là hai việc khác nhau. Trong nhiều phim, vẻ mặt của ông, cảm xúc của ông đều có biến hóa rất , đây mới là khảo nghiệm chân chính.
      BaoYu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 199: Tâm tư đạo diễn, sâu như biển

      Edit: Sabj


      Với những buổi tuyển chọn thông thường, người có thực lực nhất luôn luôn lên sân khấu đầu tiên. Bởi họ là những người tự tin vào năng lực bản thân nhất, càng lên muộn càng thể họ thận trọng, muốn tìm cách để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho đạo diễn thông qua khoảng thời gian ngắn ngủi cuối cùng.


      Chẳng qua hôm nay lại khác, chỉ cần ai hiểu được dụng ý của Thiệu Văn Đình, tuyệt đối lên sân khấu đầu tiên, càng kéo dài thời gian họ càng có lợi. Phân tích tình hình cộng thêm căn cứ vào bản thân để có điều chỉnh thích hợp giúp cho họ có thể phát huy tối đa thực lực.

      Kiều Trí Viễn đứng phía xa, bên cạnh là Hứa Toa Toa, Hứa Toa Toa thầm bên tai Kiều Trí Viễn vài câu, dường như dặn ta lên sân khấu sớm, Cố An Kỳ nhìn thoáng qua, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc, chớp mắt nhìn về phía trước.

      Phía dưới rất nhiều người chờ đợi, họ cũng hề lên sân khấu. Mọi người đều thăm dò người khác thể như thế nào. ai muốn làm chuột bạch, làm tảng đá cho người khác giẫm lên…

      Khoan , tảng đá để giẫm lên, Cố An Kỳ hoảng hốt, suy nghĩ nhìn Thiệu Văn Đình, chỉ thấy ông vẫn như cũ cầm chiếc bút Parker kiểu cũ viết gì đó lên giấy.

      Cố An Kỳ lấy lại bình tĩnh, hình như hiểu rồi. sai, ngay từ đầu suy nghĩ của sai, càng về sau càng sai. Suy nghĩ của Thiệu Văn Đình chưa bao giờ tồn tại những vấn đề này, ông chỉ muốn xem ai tình nguyện làm hòn đá mở đường cho người khác mà thôi.

      Cố An Kỳ đưa mắt xuống nhìn tài liệu trong tay, nhìn những ứng viên phía dưới nữa. ngờ Thiệu Văn Đình lại vẽ ra thử thách lòng vòng như vậy.

      “Số sáu mươi tám, Tô Dật Phàm.” Đột nhiên phía dưới vang lên giọng ràng.

      Cố An Kỳ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn trăn trối vào Tô Dật Phàm, lúc lâu thốt ra lời. nghĩ Tô Dật Phàm lại là người đầu tiên.

      “Ừ, bắt đầu .” Thiệu Văn Đình gật gật đầu , bề ngoài lộ ra chút manh mối nào.

      sân khấu bày sẵn chiếc bàn vuông* và vài chiếc ghế, Tô Dật Phàm tìm chỗ ngồi xuống. thấy Cố An Kỳ nhìn , gì, chỉ là ý cười lại càng sâu. Cố An Kỳ ổn định lại tâm trạng, ngồi ghế giám khảo, lạnh nhạt nhìn Tô Dật Phàm.

      (*nguyên văn là “bát tiên trác – 八仙桌“: bàn bát tiên, là bàn vuông to, mỗi phía ngồi được 2 người (nghĩa là sức chứa được 8 người)

      Giờ phút này là giám khảo, nên quá quan tâm đến . Tô Dật Phàm dám lên vào thời điểm này, chứng tỏ nắm chắc phần thắng, cũng có tính toán riêng.

      “Công thành danh toại ư? Được vạn người chú ý ư?” Tô Dật Phàm thản nhiên , đôi mắt có quá nhiều cảm xúc, giống như lão tăng nhập định nhìn thấu đủ mọi loại người, “Tất cả chỉ là phù phiếm, chỉ trong chớp mắt. Tai họa ba trăm vạn năm trước, ta thống lĩnh nhân loại giết tên nghiệt trong mắt mọi người, từ đó trở thành hùng, nhưng bằng hữu, nàng ấy luôn bên ta vĩnh viễn tiêu tán, lưu lại chút hồn phách.”

      Tô Dật Phàm từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về hướng rất xa, gì thêm. Vẻ mặt giống như nhớ lại chuyện trong quá khứ, ánh mắt như có hoài niệm, lại như có nhớ nhung. ràng là vô cùng bình thản, giống như nhìn thấu suy nghĩ của vạn vật thế gian, nhưng đôi mắt lại nhuốm đẫm bi thương.

      “Ai đúng ai sai? Rốt cuộc ta làm sai hay đúng?” Tô Dật Phàm nhìn lên trần nhà thở dài.

      Tô Dật Phàm dùng thủ pháp đảo ngược, Cố An Kỳ lập tức phản ứng lại khẽ gật đầu. Trước hết diễn cảnh lúc trưởng thành trước, sau đó mới tái lại khi còn trẻ tạo ra được tương phản rất lớn, đồng thời biểu được trình tự thời gian. Chẳng qua thời kỳ thiếu niên nên diễn như thế nào cũng phải chuyện đơn giản. Nếu muốn khống chế tốt cảm xúc của nhân vật, để nhân vật bị biến dạng cần rất nhiều kĩ xảo.



      “A  ̄” Tô Dật Phàm ngáp cái, lười biếng vươn vai, có vẻ như vừa mới tỉnh ngủ. Xương cốt vang lên những tiếng “răng rắc” giống như là người luyện võ giãn gân giãn cốt. lắc đầu, nửa tỉnh nửa mơ ngồi xổm xuống, sau đó giơ hai tay ra trong khí, làm động tác xắn tay áo lên hai ba vòng.

      Tô Dật Phàm lắc đầu, từ từ nhắm mắt lại, hớt cái gì đó mặt đất vỗ vỗ lên mặt. Ngay sau đó bị trượt chân, đầu hướng xuống, mắt thấy rơi xuống dòng suối, vội dừng lại: “Nguy hiểm nguy hiểm , suýt nữa chết.”

      tóm lấy cái gì đó phía sau lưng, sau đó lại quỳ rạp xuống bên dòng suối, cúi đầu xuống. nín thở, từ từ nhắm mắt lại, lâu sau lại ngẩng lên, dường như để hít thở, sau đó lại cúi xuống, nhưng lúc này mở mắt, nhìn trái nhìn phải giống như ngâm đầu dưới đó nhìn đàn cá di chuyển.

      Vẻ mặt, động tác của khi hít thở đều rất đúng lúc đúng chỗ. Hành động của hề khoa trương, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được tấn suất hô hấp của , trạng thái hô hấp của nhân vật cũng được lột tả chính xác.

      “Dừng” Chưa đợi Tô Dật Phàm diễn xong Thiệu Văn Đình kêu “Dừng”, cũng là hay hay dở.

      “Tiếp theo.” Thiệu Văn Đình vừa cúi đầu viết gì đó lên cuốn sổ vừa .

      Tô Dật Phàm mặc dù kinh ngạc vì Thiệu Văn Đình lại cắt ngang phần thể của ngay từ ban đầu, nhưng cũng do dự lâu, nhanh chóng xuống khỏi sân khấu.

      thể nghi ngờ, hành động này của Thiệu Văn Đình khiến ít người ngạc nhiên, mọi người lại càng khó hiểu, rốt cuộc là vì Tô Dật Phàm diễn sai bị loại, hay Thiệu Văn Đình đặc biệt hài lòng với phần thể của Tô Dật Phàm nên chọn vào vòng tiếp theo luôn?

      Trong lòng mọi người đều chắc chắn, vì vậy biết nên lên hay chờ lát.

      ít minh tinh nhắm lấy ngôi vị nam nhân vật chính đều nhìn ra được, phần thể của Tô Dật Phàm vừa rồi hề mắc sai lầm lớn nào. Chính vì vậy nên ai dám lên, ngược lại vài ngôi sao hạng hai hạng ba nhắm vai nam thứ hoặc nam phụ lên sân khấu trước.

      Thiệu Văn Đình cũng vẫn giống như lúc đánh giá diễn xuất của Tô Dật Phàm, đến thời điểm đột nhiên kêu “dừng”, sau đó đuổi tất cả xuống sân khấu.

      Quả nhiên khác lắm với suy đoán của Cố An Kỳ, càng về sau, áp lực tâm lý càng lớn, nhiều người chỉ phải đoán Thiệu Văn Đình muốn tính cách nhân vật như thế nào, lại còn phải đoán những người lên sân khấu trước mình ai vượt qua ai .

      Thiệu Văn Đình, ông cố ý.

      Cố An Kỳ cười cười, gì thêm, chỉ ghi lại vài phần biểu diễn đặc biệt có những điểm đặc sắc hoặc mắc sai lầm. Những thời điểm sau Thiệu Văn Đình kêu “Dừng”, Cố An Kỳ càng ngày càng hiểu, kỳ Thiệu Văn Đình muốn xem biến đổi của người, nếu kiếp thứ nhất biến đổi hơi yếu, nhưng kiếp sau lại diễn tốt, ông có thể cho người đó cơ hội thứ hai. Hôm nay thu hút rất nhiều nghệ sĩ, ông đủ thời gian để tất cả diễn hết, có vài người phải tạo áp lực cho họ.

      Cố An Kỳ nhìn ra tiêu chuẩn đánh giá của Thiệu Văn Đình, như vậy những người chờ ở dưới ít nhiều cũng đoán ra ít. Đến cuối cùng, những người ở lại gần như đều là những ngôi sao hàng đầu, họ lại lên sân khấu biểu diễn lần nữa. Chẳng qua lúc này Thiệu Văn Đình lại thay đổi tiêu chuẩn, thỉnh thoảng lại cho hai người diễn đến cuối, thỉnh thoảng khi tình tiết chuyển đổi của người đầu tiên chưa hết kêu “Cut” .

      Dao động, ít người phía dưới dao động.

      Mọi người đoán được ý của Thiệu Văn Đình, liên tiếp phóng tầm mắt lên người Cố An Kỳ, muốn từ nhìn ra chút manh mối, chỉ đáng tiếc, Thiệu Văn Đình căn bản chưa từng cho Cố An Kỳ suy tính của ông, hơn nữa cho dù Cố An Kỳ có biết, cũng tiết lộ nửa câu, họ có làm gì cũng vô ích.

      lâu sau, phía dưới chỉ còn có ba người chưa lên, đột nhiên, Hứa Toa Toa đẩy Kiều Trí Viễn, muốn ta lên sân khấu.

      Kiều Trí Viễn nhíu mày, cuối cùng vẫn lên.

      “Số ba trăm tám mươi sáu, Kiều Trí Viễn.” Kiều Trí Viễn với hai người sân khấu.

      “Ừ…” Thiệu Văn Đình buông bút, xem xét những người còn lại phía dưới, “Chuẩn bị xong bắt đầu .”

      Kiều Trí Viễn gật gật đầu, đột nhiên rằng đứng tấn.

      “Ồ…” Thiệu Văn Đình thấy động tác của Kiều Trí Viễn rất hứng thú, nhưng Cố An Kỳ có tâm trạng tốt như vậy, lông mày nhíu lại chặt nhìn Kiều Trí Viễn. Dường như hiểu ý định của ta.

      Kịch câm, là cách casting năm đó Cố An Kỳ thích nhất, điều này những người xung quanh đều biết . So với việc phải cân nhắc xem lời thoại có chính xác , căn cứ vào động tác có thể đánh giá được trình độ của người. Ngày trước khi Kiều Trí Viễn và ở bên nhau thường xuyên thảo luận về diễn xuất, nhưng vì trình độ của hai người chênh lệch hơi lớn, cho nên bình thường đều là Lâm Huyên Di đạo diễn, sau đó để Kiều Trí Viễn trải nghiệm.

      Năm đó cùng Kiều Trí Viễn cũng từng tập luyện đề tài tiên hiệp. cách biến đổi dần dần, dùng những cách đứng tấn khác nhau liên tục trong thời gian dài kết hợp với vẻ mặt là có thể lột tả được người đó tu hành đến cảnh giới nào. Khi Lâm Huyên Di hẹn hò với Kiều Trí Viễn, phần lớn đều là Kiều Trí Viễn hỏi, trả lời. Kiều Trí Viễn từng hỏi vấn đề này, cũng từng tập luyện trước mặt , Lâm Huyên Di lúc ấy còn chỉnh sửa ít sai sót cho ta. ngờ năm đó ta vô dụng như vậy mà hôm nay lại lôi chiêu này ra.

      Cố An Kỳ nhìn Hứa Toa Toa phía dưới, phát vẻ mặt của ta cũng tốt. Hay là Kiều Trí Viễn tự chủ trương, thay đổi nội dung Hứa Toa Toa dạy ta?
      139BaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :