1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: mầm móng nẩy mầm

      Editor: Anna

      Beta: QinLu ♥


      Cố An Kỳ, Cố An Kỳ, Cố An Kỳ, tại sao luôn luôn là ta? Thái Nhược Lâm cắn chặt hàm răng, tức giận đến mức muốn ngất .

      ta là học trò của Diệp Lâm, được Diệp Lâm sủng ái, giúp ta đối đầu với còn chưa tính. Nhưng tại sao ngay cả Tô Dạt Phàm cũng coi trọng ta kia chứ, chẳng những là vừa mới vào ngồi bên cạnh ta, ngay cả khi Cố An Kỳ rời cũng chỉ chú ý mỗi ta. Tại sao? Tại sao? rốt cuộc bằng ta ở điểm nào?


      Thái Nhược Lâm tức giận đến điên loạn, đạp mạnh vào tường phát.

      tiểu thư con nhà giàu, cái gì cũng thiếu. Vào nghề này chỉ vì muốn tiếp cận thần tượng Tô Dật Phàm, muốn hòa nhập vào thế giới của . Nhưng tại vì sao trong mắt hề có , mà chỉ có mỗi cái con nghèo kiết xác Cố An Kỳ?

      được, tuyệt đối thể để Cố An Kỳ ở lại đây, nhất định nghĩ ra cách để đuổi ta ra khỏi Đông Phong

      Trong mắt Thái Nhược Lâm lên hình viên đạn, trong lòng suy nghĩ tính kế. Sửa lại quần áo chút, bước nhanh đến phòng học chụp ảnh.

      Ba người Cố An Kỳ gần đây gặp nhau nhiều, công ty hình như muốn giúp cho Liêu Nhã Hân ra đĩa nhạc, gần đây cố hết sức tập thanh nhạc, vũ đạo. Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ bảo ấy nhanh tập kí tên lên đĩa CD, từ trong thâm tâm hai người vì Liêu Nhã Hân sắp ra đĩa mà vô cùng vui mừng.

      Ngoại trừ thời gian luyện tập của Liêu Nhã Hân, còn lại đều chỉnh sửa lại chút. Bởi vì chuyện lần trước, Liêu Nhã Hân còn hứng thú với lớp học chụp ảnh nữa, tự nhiên nhờ cơ hội này mà thoát khỏi lớp học.

      “Vũ Phỉ, tớ nhớ chủ đề hôm nay là Vào đông đúng ?” Cố An Kỳ giống như vô ý hỏi.

      “Đúng vậy.” Tạ Vũ Phỉ trả lời câu hỏi, cứ tưởng khóa học này khiến tâm tình của hạ xuống. Nhưng hai ngày nay lên danh sách các huấn luyện sinh được vào lớp, tại Cố An Kỳ vẫn thể trở lại lớp, sao có thể vui vẻ chứ?

      “An Kỳ à, chị có kế hoạch gì sao? Sắp đến cuối tháng rồi đấy.” Liêu Nhã Hân trong lòng vẫn lo lắng “Hay là chúng ta cho thầy Thái biết việc đó .”

      “Hai em cần làm gì đâu, đấy. Yên tâm , chị sao cả.” Cố An Kỳ cười, cũng giải thích, “Gần đây em có nhiều việc, đừng lo lắng cho chị. Vũ Phỉ cũng mau đến lớp học , nếu lát nữa đến muộn.”

      “Hả? Nhưng mà…”

      “Hai người bọn em đừng hỏi gì chị cả, chị tự biết có chừng mực.” Cố An Kỳ cười , “Yên tâm .”

      Cố An Kỳ vỗ lưng hai người bạn mình, rồi tự mình trước. Đúng lúc lại gặp thầy Thái đường, lễ phép cười, gật đầu chào rồi quay người khỏi đấy.

      Thầy Thái nhìn phản ứng của nhíu mày, tưởng chống đỡ được đến cầu xin ông cho trở về lớp, còn tưởng rằng tiếp tục bao biện giải thích gì đó, nhưng lại câu cũng , đến cả giải thích cũng chẳng thèm, cứ thế rời khỏi lớp.

      Cá tính của vẫn kiên cường như thế, nếu như vậy mà buông tha khác thường. Nếu ngay từ đầu mình tin vào Cố An Kỳ, ngược lại bây giờ có chút hoài nghi vào ý nghĩ ban đầu của bản thân.

      Lúc trước xảy ra chuyện gì? là do ta làm sao? Thầy Thái nhăn mi, vẫn khó hiểu như trước.

      Tạ Vũ Phỉ thấy thầy Thái đến, muốn nhưng lại dừng. Diệp và Cố An Kỳ bảo cần làm cái gì là tốt rồi, chị ấy có thể thuận lợi vượt qua chuyện này, nhưng đến giờ vẫn thấy có chuyển biến gì, chị ấy có thể thuận lợi vượt qua khóa học này sao? Do dự lát, vẫn muốn đem chuyện đó kể lại cho thầy Thái.

      Thái Nhược Lâm phát Tạ Vũ Phỉ có chút kì lạ, cố ý chặn đường tới của , “Tạ Vũ Phỉ này, gần đây Cố An Kỳ làm việc gì phải ?”

      cần phải quan tâm.” Tạ Vũ Phỉ che giấu tức giận cùng chán ghét của mình đối với Thái Nhược Lâm.

      sao lại như thế, tôi tâm quan tâm đến ấy mà.” Thái Nhược Lâm làm ra bộ dạng đáng thương.

      Tạ Vũ Phỉ thấy thầy Thái ngày càng xa, còn muốn đến gì đó, nhưng lại bị Thái Nhược Lâm giữ lại câu ở bên tai khiến giật mình, “ thế nào cũng vô dụng thôi, Cố An Kỳ nhất định chết chắc rồi.”

      dựa vào cái gì mà như thế?” Tạ Vũ Phỉ cuối cùng cũng bị chọc tức.

      “Vũ Phỉ, cần phải tức giận như thế, tôi chỉ lo lắng cho Cố An Kỳ nên mới hỏi hơi nhiều chuyện chút thôi mà…” Thái Nhược Lâm đột nhiên đáng thương cùng vô tội lên tiếng.

      Xem chừng thời gian thầy Thái tới kém nhau lắm, khi bước vào phòng học thấy Tạ Vũ Phỉ nổi giận với Thái Nhược Lâm, còn Thái Nhược Lâm sợ hãi kể lại.

      Ôn nghe được lời của Thái Nhược Lâm, khỏi nhăn mặt, “ Sao thế này? Cố An Kỳ phải muốn học ở đây sao? cái gì? Ta rồi, ta và lớp học này có quan hệ gì cả, từ sau được nhắc đến ta nữa.”

      Tạ Vũ Phỉ còn muốn gì, nhưng thấy ánh mắt của thầy Thái dám lên tiếng. như thế nào lại hiểu chứ, Thái Nhược Lâm ở trước mặt Thầy Thái diễn trò, mà Thầy Thái muốn nhắc lại Cố An Kỳ ở trong lớp, cũng thể làm được gì. Cúi đầu đứng sang bên im lặng gì.

      Thái Nhược Lâm nhìn bộ dạng chán nản của , khỏi nở nụ cười thầm.

      Dựa vào thói quen, thầy Thái tuyên bố chủ đề mới, khiến cho các học sinh thay nhau lên chụp. thể , có trợ lý Cố An Kỳ, tốc độ chậm rất nhiều, nhưng mà cũng còn cách nào khác.

      Lớp học kết thúc, ông vẫn ra ngoài trước tiên. Thái Nhược Lâm thấy thầy Thái rời khỏi tâm tư liền sống dậy, kéo Lộ Lộ đến bên ngoài phòng đạo cụ. Ở trong này người thường ai đến, vừa yên tĩnh lại khiến người khác nhìn tới.

      “Lộ Lộ, dạo gần đây cậu sao lại ốm thế này?”

      Tống Lộ Lộ sắc mặt mệt mỏi, từ sau chuyện phát sinh lần trước, khóc mấy ngày, đến giờ hốc mắt vẫn còn đỏ, “ có gì, đúng rồi, khóa học ngày hôm qua các cậu làm gì?”

      vẫn cứ diễn…” Thái Nhược Lâm nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, trong lòng được thoải mái, “ làm gì cả, chính là biểu diễn được. Lộ Lộ, ngày hôm qua sao cậu đến? Cố An Kỳ cùng với Ttiếu Lăng Phong ngồi cạnh nhau đấy.”

      “Cái gì?” Tống Lộ Lộ hét lớn “ ta… ta ngồi cạnh Tiếu Lăng Phong?”

      Thái Nhược Lâm nhìn biểu của Lộ Lộ, thầm cười,nhưng khuôn mặt là biểu cảm hết sức khó khăn bất bình, “Cũng phải, tớ có đó là vị trí của cậu rồi, nhưng ta cứng đầu chịu .”

      ta…” Tống Lộ Lộ muốn mắng gì nhưng bỗng nhiên trong lòng thụp xuống, giọng, “ chứ?”

      Thấy Tống Lộ Lộ ra, Thái Nhược Lâm trong lòng gấp gáp “Lộ Lộ, cậu muốn nhìn thấy Tiếu Lăng Phong bị ta cướp sao?”

      “Nhược Lâm, tớ nghĩ chúng ta lại bàn về chuyện này.” Tống Lộ Lộ bất lực phất tay, “Hai ngày nay, tớ nghĩ rất nhiều, chuyện này đừng đến nữa.”

      “Sao có thể? Cứ tiếp tục như vậy là công bằng với cậu!” Nhược Lâm vội la lên, “Cậu thế nào lại có thể như vậy…”

      “Loảng xoảng” tiếng, giống như cửa có người, Thái Nhược Lâm giật mình, dừng lại lời muốn , nhìn xung quanh lúc.

      Thầy Thái nghĩ đến cháu của ông ác độc như vậy. Thế mà ông lại thương, tín nhiệm bé, đến giờ kết quả lại bị chính nó lừa gạt.

      Lần này phải mình quên đồ thể thấy được cảnh này, chừng chính mình biết đến chuyện gì.

      Nhớ tới Cố An Kỳ trước kia rời như thế nào, nét mặt đỏ bừng. Bản thân lại bị chuyện gia đình làm mù mắt, nhìn nhầm người.

      Con bé sao có thể? Sao có thể như vậy? Thầy Thái tức giận khiến mặt đỏ bừng, hận thể bước đến trước mặt con bé để hỏi mọi chuyện.

      Thấy Thái Nhược Lâm còn nhìn xung quanh, thầy Thái vừa tức vừa đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn vạch trần lời dối.

      Cái đó… Dù sao cũng là cháu mình chăm sóc từ .

      Nhưng còn Cố An Kỳ, haizz! Thầy Thái thở dài, lúc này mới thấy thực mình thua .
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Ba lần NG* rời sân.

      Editor: Anna

      Beta: QinLu♥


      (*NG: Not good, những cảnh quay hỏng.)

      Mỗi lần vào cuối tháng, công ty dán tên của các học viên ở mỗi lớp, kèm theo là thành tích học tập của bọn họ. Tạ Vũ Phỉ rất căng thẳng, mới sáng sớm chạy xuống lầu xem danh sách. phải lo lắng cho bản thân mà là lo lắng cho Cố An Kỳ. nhất định phải nhìn thấy bảng tên trước Cố An Kỳ, nếu tất cả các môn đều qua cho ấy ngay lập tức. Nếu qua … Xùy xùy, có chuyện đó đâu.


      Thứ tự của Cố An Kỳ tìm rất dễ, chương trình học của hầu như luôn đứng đầu, chẳng qua chỉ lo lắng mỗi khóa học chụp ảnh. Liều mạng chen vào phía trước, cuối cùng cũng thấy được bảng điểm.

      thể nào! Điều này sao có thể!” Tạ Vũ Phỉ nhìn danh sách choáng váng ngay lập tức.

      Sau khi kịp phản ứng, lập tức gọi đến cho Cố An Kỳ.

      “Tút…tút…” Cuối cùng điện thoại cũng thông máy.

      “Cố An Kỳ! An Kỳ! em cho chị biết, chị qua rồi. Khóa chụp ảnh của chị được thông qua. Đứng đầu danh sách!” Tạ Vũ Phỉ kích động kêu lớn ở đầu bên này điện thoại, vui mừng đến mức so với bản thân được qua cũng bằng.

      sao?” Cố An Kỳ mở miệng cười hỏi “Sao em lại xem danh sách sớm thế chứ?”

      “Còn phải là do em lo lắng cho chị sao?” Tạ Vũ Phỉ bất mãn than thở.

      Cố An Kỳ cười chuyện với Tạ Vũ Phỉ lát. biết mình “qua”, tảng đá trong lòng cũng buông xuống. Tuy về chuyện này, nhìn qua cơ hồ hề tham gia vào, nhưng đó chính là tính toán của .

      Thái Nhược Lâm tìm cách lật đổ , sao có thể biết tính toán này của ta?

      Có đôi khi thấy đó là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng tất cả đều kế hoạch sẵn, chỉ chờ bước người rơi xuống.

      Hôm nay cũng có lớp học nào, tâm trạng Cố An Kỳ cũng coi như là vui vẻ, mua đĩa CD về, mình ở nhà nghiên cứu mấy bộ phim vừa trình chiếu, quan sát diễn xuất với cách xử lí tình huống của dieexn viên, lúc phấn khích điện thoại vang lên.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Nhìn tên điện thoại, Cố An Kỳ nhíu mày, lúc này ta gọi làm cái gì?

      “Xin chào, tôi là Cố An Kỳ.”

      “An Kỳ, tôi là Âu Dương Thừa”, giọng điệu lười biếng của Âu Dương Thừa vang lên, “Ngày mai có chương trình luyện tập phải ?”

      “Đúng vậy, mai tôi có chương trình học. Âu Dương tiên sinh có chuyện gì hay sao?” ra có khóa chụp ảnh nhưng bị đuổi, như vậy ngay mai có khóa học gì.

      “Ngày mai đến công ty, tôi có nhiệm vụ mới cho

      “Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Cố An Kỳ cảm thấy mình phải cẩn thận với lão hồ ly Âu Dương Thừa này, làm việc bao giờ , toàn là quái chiêu.

      “Lúc đó biết.” bên Âu Dương Thừa cầm bút viết, bên cầm điện thoại trả lời. hầu như đoán được vẻ mặt của Cố An Kỳ sau khi nhận được nhiệm vụ ngày mai. Chà, có lẽ lúc đó thú vị lắm đây!

      Cố An Kỳ chuyện gì, nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Sau khi ngắt điện thoại, lại thoa kem dưỡng da mỗi ngày ít rồi ngủ.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Cố An Kỳ liền đến công ty. Ở đại sảnh đợi thang máy đến tầng 12 – nơi làm việc của Âu Dương Thừa.

      Cố An Kỳ đến phòng của Âu Dương Thừa, bên trong có hai người. chàng trai mặc áo sơ mi trắng ngồi ở ghế dựa chính là ngôi sao hàng đầu – Trịnh Văn Quân. Cố An Kỳ chưa gặp ta lần nào nên liếc nhìn nhiều lần chút. Nhìn kỹ, người so với trong ảnh còn đẹp trai hơn, đôi lông mày mũi mác được mái tóc mai che phủ phần, sống mũi cao, người mang theo khí phách ngạo mạn.

      Mà cái người ngồi ở bên kia…. Cố An Kỳ bước tới vài bước, thấy được mặt của người đó, lặng người đứng yên.

      Người đó đeo chiếc kính gọng vàng, vẻ mặt lạnh lùng, có thay đổi, đó phải là Dương Văn Lâm sao?

      Dương Văn Lâm là quản lí của ở đời trước, gọi là bạn bè cũng sai. chính là quản lí giỏi thứ hai sau Âu Dương Thừa ở “Thời Đại Tinh Thượng”.

      ta ở “Thời Đại Tinh Thượng” mà tới đây làm gì? Cố An Kỳ có chút bực bội.

      “Ngồi ”, Âu Dương Thừa chỉ vào ghế dựa bên phải, ý bảo Cố An Kỳ ngồi xuống.

      “Mọi người đến đủ, vậy bây giờ kế hoạch mới thôi”, Âu Dương Thừa sau khi thấy Cố An Kỳ ngồi vào ghế lên tiếng, “Văn Lâm, bọn họ chính là người của tôi, về sau cậu là quản lí của bọn họ. An Kỳ, Văn Quân, hai người chào hỏi Dương tiên sinh chút .”

      Dương Văn Lâm tại sao lại bỏ “Thời Đại Tinh Thượng” mà đến “Đông Phong” bé này? Cố An Kỳ nhíu mắt nhìn, rồi nhìn Âu Dương Thừa suy nghĩ, tên này biết dùng thủ đoạn nào để lừa Dương Văn Lâm tới đây làm việc.

      “Xin chào”, Trịnh Văn Quân nhìn Dương Văn Lâm gật đầu chào.

      “Chào Dương tiên sinh, về sau mong được chiếu cố nhiều”, Cố An Kỳ lễ phép mỉm cười

      “Ừ.” Dương Văn Lâm câu, cũng có nhìn . Tuy nhìn qua có chút lạnh lùng, nhưng Cố An Kỳ cũng biết Dương Văn Lâm phải là người như vậy, ở kiếp trước khi là Lâm Huyên Di, thường bị Dương Văn Lâm lảm nhảm bên tai. Lúc này là lần đầu gặp, cho nên cũng để lại ấn tượng tốt cho người trong tay mình.

      “An Kỳ, tháng thử nghiệm cũng sắp đến rồi, các vị thầy đánh giá cũng tệ.” Âu Dương Thừa dừng mắt nhìn Cố An Kỳ, chỉ nhìn thấy vẻ mặt cười bình thản, cảm xúc chút ngạc nhiên hay là gì, giống như tất cả đều trong dự đoán của .

      “Nhưng mà chương trình học được là chuyện, thực hành lại là chuyện khác.” Âu Dương Thừa chuyển giọng, mặt tràn ngập hai chữ “Bất đắc dĩ”*.

      (*: Bất đắc dĩ trong tiếng Trung là “无奈” )

      Cố An Kỳ nhíu mày, nụ cười mặt lại thâm sâu vài phần: “Ý của Âu Dương tiên sinh là…”

      “Vừa lúc MV của album mới của Vân Quân thiếu diễn viên nữ, nên thử xem…” Âu Dương Thừa vuốt cằm.

      “Âu Dương tiên sinh, MV của tôi ai cũng có thể diễn, nhưng ta !” Trịnh Văn Quân thèm liếc mắt nhìn Cố An Kỳ, xem thường : “ ta chỉ khiến cho quá trình quay MV chậm thôi!”

      Ồ, quả nhiên là danh tiếng “bình hoa” của lan xa. Cố An Kỳ cười khẽ tiếng, hất cằm, ngẩng đầu nhìn tên con trai cao hơn cái đầu.

      “Nếu quay MV này mà tôi NG quá ba lần tôi rời khỏi nơi đó. Được chưa?” Cố AN Kỳ nhếch môi cười, dùng ngữ điệu bình thản nhất hạ giao kèo rằng quá ba lần NG rời sân.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Cố ý gây khó dễ

      Editor: Fuu

      Beta: QinLu ♥


      Khẩu khí của Cố An Kỳ vô cùng tự tin, vô cùng tin vào kĩ năng biểu diễn của mình. Dương Văn Lâm khỏi liếc xéo, trong khoảnh khắc thân thể yếu ớt trước mắt này khiến thể liên tưởng đến Lâm Huyên Di- người luôn kiêu hãnh về bản thân, luôn bao giờ chịu thua trước bất kì ai. Trước đó lâu, ấy cũng từng cuồng vọng tuyên bố với mọi người như vậy.


      Lâm Huyên Di là siêu sao giỏi nhất mà Dương Văn Lâm từng dẫn dắt, có tài, có năng lực, đủ tự tin. cần quần áo lộng lẫy, cần đứng sân khấu lớn, cho dù chỉ là ngồi ở góc ánh sáng hào quag chói lóa tỏa ra người cũng đủ khiến người ta thể bỏ qua.

      Chỉ tiếc là… qua đời quá sớm. Nghĩ vậy Dương Văn Lâm lộ vẻ nhớ nhung sâu sắc, trong lòng cực kì tiếc hận. Trước đó, biết “Thời Đại Tinh Thượng” kiếm từ đâ được người mới có khuôn mặt rất giống Lâm Huyên Di, đặc biệt huấn luyện ta bắt chước từng lời cử chỉ của Lâm Huyên Di, muốn bồi dưỡng ta trở thành “Tiểu Lâm Huyên Di”.

      Trằng Dương Văn Lâm vui, nhưng cũng thể gì. Thế nhưng công ty lại muốn cố tình tung hỏa mù trong đám tang của Lâm Huyên Di , làm bệ phóng cho người mới, điều này khiến dù thế nào cũng thể gật bừa kế hoạch của công ty. Bất kể là đứng góc độ người của công ty, hay là lập trường cá nhân, đều cho rằng lợi dụng lễ tang của người nỗ lực dốc sức suốt 7 năm vì “Thời Đại Tinh Thượng” như Lâm Huyên Di là tuyệt đối thích hợp.

      Nhưng “Thời Đại Tinh Thượng” lại quyết tâm muốn công bố người mới tại thời điểm này, cho rằng đây là thời cơ tuyên truyền tốt nhất, có thể dùng ít phí tổn thất mà có thể đổi lấy lợi ích lớn nhất, vì vậy gây cho áp lực . Bất đắc dĩ và quá phẫn nộ, chỉ có thể trình đơn xin từ chức, còn mình đến công ty của Âu Dương Thừa.

      Aizz… Dương Văn Lâm thở dài đánh thượt, lẳng lặng đứng bên, gì.

      Trịnh Văn Quân ngoảnh đầu lại, nhìn thẳng vào Cố An Kỳ. hơi có vẻ là cảnh cáo: “Được! Tối nhất là nên nhớ kĩ những điều mình vừa .”

      “Tôi được làm được, quyết nuốt lời.” Cố An Kỳ ung dung cười. Ánh mắt nhìn thẳng Trịnh Văn Quân, chút cũng lùi bước, tia nhìn có điểm nào sợ hãi khiến ta hơi nghi ngờ.

      “Thế cứ vậy , quay chụp MV quyết định là vào 2 ngày sau, mọi người đều chuẩn bị .” Khóe môi Âu Dương Thừa khẽ nhếch lên nụ cười chỉ e thiên hạ bất loạn. bắt đầu chờ mong quá trình quay chụp chính thức, đến lúc đó vở kịch hẳn rất phấn khích.

      Trịnh Văn Quân nghe vậy để ý đến Cố An Kỳ nữa, nhanh chóng ròi khỏi văn phòng, có lấy chút hòa nhã với . Trịnh Văn Quân ghét những nghệ sĩ vô trách nhiệm, mà Cố An Kỳ hiển nhiên là ví dụ điển hình.

      chuyên nghiệp, cố gắng, lên TV lúc nào cũng có vẻ mặt“tôi bị buộc lên” trông đáng thương, căn bản biết quý trọng cơ hội của bản thân, biết bao nhiêu người muốn ra quân mà có cơ hội.

      Muốn làm việc với người như vậy ư? Đùa hả? A, phải ta ba lần NG liền rút lui sao? Tốt lắm, dù sao kĩ thuật diễn của ta như vậy cũng tuyệt đối chống đỡ nổi cảnh.

      Tuy nghĩ như vậy nhưng Trịnh Văn Quân vẫn hề thả lỏng người, tức giận thẳng xuống dưới lầu, vẻ ngoài lạnh lùng ngày thường lại thêm phần khí thế chớ lại gần, nhìn mọi người xung quanh cẩn thận hóa trang, mỹ nữ chuẩn bị tiến lên bắt chuyện cũng dám tới gần.

      Trịnh Văn Quân vì muốn Cố An Kỳ bỏ ý định tham diễn, cố ý gây khó xử cho , ngay cả kịch bản MV cũng đưa. Xem ra đến lúc đó Cố An Kỳ chỉ có thể vội đọc ở nơi trường quay, rồi ngay lập tức diễn xuất. Tuy rằng đánh cuộc định ba lần NG nhưng nếu có thời gian chuẩn bị kịch bản, theo lí mà , Cố An Kỳ hẳn là có áp lực , nhưng nhìn qua trông ta hề có dáng vẻ vội vã, có kịch bản cũng lo lắng, ngược lại thản nhiên tự đắc chạy tới phòng tập thể hình.

      thể , tại thân thể của Cố An Kỳ vẫn còn rất yếu, chưa chạy được vài bước chân mềm nhũn. Thân thể yếu tuyệt đối là nhược điểm trí mạng của nghệ sĩ, thân thể như vậy căn bản là thể chạy khắp nơi theo tổ kịch, thường xuyên cần nghỉ ngơi giữa lúc chạy diễn là điều cấm kị.

      Thoạt nhìn qua quay MV có vẻ đơn giản thoải mái, chỉ cần động tác vô cũng đơn giản cũng có thể khiến cho hình ảnh trở nên hoàn mỹ, nhưng những diễn viên từng quay MV đều biết quay chụp rốt cục có bao nhiêu khó khăn, đối với cầu thể lực có bao nhiêu khắt khe. Có đôi khi phải sớm về trễ cũng có thời gian nghỉ ngơi.

      Thể lực hạn chế ảnh hưởng tới bộ phim muốn diễn. Điều này Cố An Kỳ tuyệt đối cho phép xảy ra, phải nỗi lực vượt qua chướng ngại này. Tập chạy máy chạy bộ khoảng hơn giờ, cả người Cố An Kỳ sớm mồ hôi đầm đìa, các cơ bắp đùi bắt đầu nở nang giống như tập tạ vậy, lúc ấy mới điểu chỉnh tốc độ chậm lại, bước thong thả hơn.

      Dương Văn Lâm ở bên chờ, thấy thế lập tức đưa tới chiếc khăn bông, Cố An Kỳ tiếng “Cám ơn” xong liền cầm lấy lau mồ hôi, xuống máy chạy bộ.

      liệu có nắm chắc ?” Dương Văn Lâm biết kĩ thuật diễn của Cố An Kỳ trước đây, có thể trong giới giải trí hiếm ai biết biệt danh “bình hoa” của Cố An Kỳ, lần này thản nhiên đảm bảo như vậy, có thể thành công sao?

      “Cái gì?” Cố An Kỳ lắc đầu, đem mái tóc bị xõa ra buộc lại lần nữa “ là quay MV ấy hả?”

      “Đúng, kể cả kĩ thuật diễn của trong khoảng thời gian huấn luyện có được nâng cao, nhưng 3 lần NG liền lui ra đúng là khiêu chiến lớn. hiểu ý nghĩa của 3 lần NG sao? Cho dù là nghệ sĩ đứng đầu cũng chưa có lá gan tuyên bố như thế. Hơn nữa trước khi quay phim lại có kịch bản, căn bản có thời gian tìm ra cảm giác, phải nháy mắt nhập diễn, nếu muốn lần thông qua có lẽ là có khả năng.” Dương Văn Lâm biết vì sao, luôn cảm thấy Cố An Kỳ giống như người quen, tự giác mở miệng.

      “Ít khả năng cũng có nghĩa là hoàn toàn có khả năng.” Cố An Kỳ rót cốc nước lớn, chút để ý .

      cho bản thân lối thoát như vậy là tự chịu khổ.” Dương Văn Lâm đỡ trán, xoa xoa huyệt thái dương. Lời của mình, đối phương căn bản là nghe vào.

      “Kể cả tôi đề xuất, Dương tiên sinh cho rằng Âu Dương tiên sinh đề xuất đề nghị như vậy sao?” Cố An Kỳ nhìn thẳng vào mắt của Dương Văn Lâm, trực tiếp trả lời. Ngữ điệu của bình thản, giống như việc này và hề có quan hệ gì, “Tôi thích bị động.”

      Dương Văn Lâm im lặng, gì nữa, Cố An Kỳ sai, Âu Dương Thừa quả thực là người làm như vậy. Sau lúc, mới mở miệng: “Có tự tin ở lại tổ kịch ?”

      “Yên tâm, trong lòng tôi nắm chắc, tôi tuyệt đối bị trục xuất.” Cố An Kỳ thấy Dương Văn Lâm mày nhăn lại, ngược lại lộ ra nụ cười thoải mái. ta vẫn giống như trước, mà lo lắng.

      Cúi người nhặt túi thể thao của mình, Cố An Kỳ nhanh chóng rời khỏi phòng tập thể thao, để lại Dương Văn Lâm người đứng ở phòng tập thể thao nhìn bóng lưng rời , như có chuyện suy nghĩ.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Trò hay muốn mở màn.

      Edit: Anna

      Beta: QinLu ♥


      Sáng hôm sau, Cố An Kỳ đến trường quay, bắt chuyện cùng đạo diễn Lâm Hạc Quần, sau đó nhận kịch bản từ trợ lí đạo diễn. Nhìn xung quanh lát, tìm được nơi ít người để ý, nhanh chóng đến đấy ngồi đọc kịch bản.


      Cố An Kỳ đọc rất nhanh, chỉ lát sau hiểu được toàn bộ nội dung kịch bản. Bộ MV này lấy trường học làm bối cảnh, về tình trong sáng ngày học. nữ sinh dịu dàng Tiểu Thu và cậu nam sinh nghịch ngợm Tiểu Dã là đôi thanh mai trúc mã, hai người chơi với nahu từ đến lớn, lúc nào hai bên cũng rất ăn ý nhau.


      Tiểu Thu thầm mến Tiểu Dã, mọi chuyện đều lo cho Tiểu Dã, luôn chờ Tiểu Dã tỏ tình, nhưng Tiểu Dã lại kề cà mở miệng,ngược lại lúc nào cũng cười với mọi người xung quanh rằng họ chỉ là bạn bè, luôn xem Tiểu Thu là em mình. Cuối cùng Tiểu Thu quyết định chọn quên Tiểu Dã, bắt đầu hẹn hò với hội trưởng nho nhã. Tiểu Dã đến lúc đó mới nhận ra mình cũng thích Tiểu Thu, nhưng quá muộn rồi.

      Lần này Cố An Kỳ đóng vai Tiểu Thu, cũng khó khăn lắm, nhưng nhu cầu với tiêu chuẩn thầm mến cũng phải là thấp, cảm xúc phải ràng, thiếu cảm xúc rất khô khan. Cố An Kỳ đọc xong kịch bản, nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu phách họa về dáng vẻ của Tiểu Thu.

      Hôm qua, Trịnh Văn Quân cứ nghĩ đến việc phải đóng chung với diễn viên kém cói như Cố An Kỳ lại quay cuồng vật lộn, cả đêm chớp mắt được tí nào. Thế nên mới sáng sớm đến trường quay trước cả Dương Văn Lâm. Vừa vào studio, thấy tên đầu sỏ khiến mình mệt mỏi này ngồi trong góc, hai tai cắm tai nghe, từ từ nhắm mắt, ngón tay ngón tay dường như tuân theo nhịp điệu với kịch bản.

      Nhìn thấy ta thèm chú ý đến mình, Trịnh Văn Quân cảm thấy tức giận chịu được. khỏi nhớ đến điều kiện hôm qua, tỉnh táo “Nhớ kĩ, từng nếu NG ba lần lập tức rời khỏi nơi này đấy.”

      “Yên tâm, trí nhớ của tôi kém vậy đâu. Nếu tôi là nguyên nhân khiến cho cả đội phải quay lại ba lần cần ai tôi cũng tụ mình rời khỏi đây” Cố An Kỳ ngẩng đầu liếc mắt nhìn rồi tiếp tục chăm chú vào kịch bản.

      “Tốt nhất là nên thế.” Trịnh Văn Quân nhíu mày, hừ lạnh tiếng, đến phòng nghỉ của mình. Kiêu ngạo? muốn xem ta có thể kiêu ngạo đến khi nào.

      Dương Văn Lâm theo Trịnh Văn Lâm đến phòng nghỉ, ngang qua nơi nghỉ của Cố An Kỳ liếc mắt nhìn cái. biết là có nên tự tin quá mức nhỉ? Nhìn ấy hề có tí biểu lo lắng, bất an, mà bình tĩnh như nước, giống như lo lắng việc mình bị đuổi khỏi nơi này. Thở dài, nhanh chân vài bước, đuổi kịp Trịnh Văn Quân đến phòng nghỉ.

      Các nhân viên nhìn bóng của Trịnh Văn Quân với Dương Văn Lâm rời khỏi, khỏi lên tiếng bàn tán.

      “Này, xem Cố An Kỳ ở lại được bao lâu?” Nhân viên A còn lén lút hỏi chuyện với nhân viên khuân vác đạo cụ B.

      ta sao? Có thể đứng trước ống kính vẫn còn là số.” Nhân viên B dọn dẹp đạo cụ, vô tình

      phải chứ? ta tệ đến thế sao?” Nhân viên A lắp bắp kinh hãi.

      “Trước kia khi còn cùng tổ kịch với ta, cả tổ phải vì ta thể đứng trước ống kính mà tăng ca, mấy chục lần cũng qua, cuối cùng đạo diễn nhịn được, đem tất cả hình ảnh của ta cắt hơn nửa, qua kĩ thuật xử lí mới dám chiếu lên TV. Muốn ta chỉ lần có thể làm được? có thể sao? Hôm nay nhất định sớm bị đuổi. À, lát nữa đến đâu đó làm chén nhé?”

      ra phần lớn các nhân viên của studio đều hợp tác với rất nhiều chỗ, nhân viên B trước kia có dịp gặp qua Cố An Kỳ lúc làm việc cùng tổ kịch, biết chính là nữ hoàng NG, NG có trình độ đến nỗi người nghe phải rợn cả người.

      Nghe nhân viên B như vậy, mọi người nhìn đều Cố An Kỳ với ánh mắt có chút châm biếm. tự bản thân vốn thể làm được, thế mà còn dám mạnh miệng đưa ra giao kèo ba lần NG khỏi, cái này phải tự chặt đứt cánh tay của mình sao? Thế là các nhân viên chuẩn bị đồ chụp ảnh, ai đến chuyện với Cố An Kỳ.

      Cố An Kì cũng mở miệng, ngồi im lặng ở đằng kia. chung, khi quay chụp đều cần phải chuẩn bị trước, tập luyện vài lần, cho nên cho dù bây giờ có người hóa trang cho cũng sao, cùng lắm trang điểm lại sau, bằng bây giờ cứ để mặt mộc như thế còn hơn.

      “Chào Âu Dương tiên sinh.”

      “Chào Âu Dương tiên sinh.”

      khí bên trong lập tức hồi hộp lên, tại sao Âu Dương tiên sinh lại rảnh rỗi đến đây? Cố An Kỳ cũng bị xuất của Âu Dương Thừa mà ngạc nhiên, chạy đến bắt chuyện. Âu Dương Thừa nở nụ cười như khiến người ta đắm chìm trong gió xuân, lờ ý định bắt chuyện của khiến phải rời .

      “Thế nào? Diễn viên của chúng ta sao rồi?” Âu Dương Thừa thấy Cố An Kỳ xa đến gần chỗ của đạo diễn,thuận tay ghế của Lâm Hạc Quần ngồi xuống, chút ngại ngùng, bộ dạng thản nhiên giống như đây chính là nhà của mình.

      “Khi chạy đến đây làm gì?” Lâm Hạc Quần nhìn Âu Dương Thừa mà cắn răng, cái tên khốn vô sỉ này đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì?

      “Hạc Quần, phải là cậu quên rồi chứ, chúng ta đánh cược rồi nhé, cậu cũng thể quỵt nợ của tôi được đâu.”

      Lâm Hạc Quần nhìn vẻ mặt của đối phương có ý ra cậu là người như vậy”, hận thể đem tên này ném ra khỏi studio, suy nghĩ gào lên tiếng: “Cút!”

      “Được thôi, nhưng tôi còn phải giám sát mà.” Trong cặp mắt hồ ly của Âu Dương Thừa lóe lên tia sáng, “Yên tâm , tôi chỉ ngồi đây nhìn thôi, quấy rối các cậu quay phim đâu.” (Anna: Âu Dương này… thường xuyên quậy phim trường phải???? o.0)

      Lâm Hạc Quần thấy Âu Dương Thừa vô lại chiếm lấy ghế dựa của mình, điệu bộ như muốn chờ xem kịch hay, trong lòng thấy tốt hơn vài phần. ra biết mình phải là đối thủ của tên hồ ly mặt dày mày dạn kia, cố nén tâm trạng muốn đánh cho tên kia trận tơi bời xuống, quay người quát: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Ai cần hóa trang nhanh hóa trang, còn chuẩn bị cái gì cũng làm luôn . Mấy người đứng đằng kia làm gì? Chờ ông đây đến phát thưởng cho các ngươi rồi mới làm đấy à?”

      “A… Dạ… Vâng!” Mọi người bị quát liền hoảng sợ, nhìn đạo diễn Lâm đứng phía sau nảy lửa tức giận, mọi người lúc này ai cũng biết đụng đến nòng súng chính là tự mình tìm cái chết, nhanh chóng thu dọn đồ đạc giúp Cố An Kỳ trang điểm, dám chậm trễ dù chỉ chút.

      Đôi mắt đào hoa của Ân Dương Thừa híp lại, khóe miệng nhếch lên khiến người ta khó phát , trò hay nhanh chóng đến thôi….
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: Kĩ thuật biểu diễn kinh ngạc khác người

      Edit: Qin Zồ♥


      Khoảng hơn giờ sau, Cố An Kỳ bước ra từ phòng hóa trang. khuôn mặt nhắn chỉ to bằng bàn tay của được cọ vẽ trang điểm hết sức tinh tế, những lọn tóc xõa dài bên tài được cố định lại bằng cái kẹp, để lộ ra đôi tai xinh. Mái tóc đen nhánh được xõa dài chiếc áo ca rô màu đỏ, nhìn qua có vẻ rất ra dáng nữ sinh ham học.

      Thiết kế hình tượng như thế này, trông rất phù hợp với cầu hình tượng của nữ chính tròn MV, cũng biết vì sao, Trịnh Văn Quân lại thấy hơi buồn bực, thấy Cố An Kỳ chậm rãi bước tới thèm bắt chuyện mà xoay người bỏ , coi thường cách vô cùng trắng trợn.



      mặt Cố An Kỳ vẫn là nụ cười nhạt thường thấy, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả, cứ thế bước đến vị trí chuẩn bị của mình.

      Cảnh quay mà bọn họ sắp quay là về lúc Tiểu Dã còn tham gia trận bóng rổ, còn Tiểu Thu ngồi khán đài cổ vũ cho cậu.

      “Action!”

      Tiểu Thu vội vàng nhìn tỉ số của trận đấu, cả người hơi nghiêng về phía trước, hai mắt mở to hề chớp, nhìn chăm chú vào số điểm còn thay đổi, con ngươi cứ di chuyển theo từng cử động của bóng người cao ráo sân.

      Toàn bộ trường quay nhất thời vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người lập tức dán chặt lên người Cố An Kỳ.

      Lâm Hạc Quần nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên chỉ vào Cố An Kỳ : “Hãy lột tả !”

      Ống kính dần dần tiến lên phía trước, sắc mặt Tiểu Thu càng ngày càng lo lắng, hàng lông mày cong cong dần nhíu lại, khi hai mắt trừng lớn, khi làm như thở phào nhõm, diễn cảm vô cùng tỉ mỉ tinh tế, cực kì đúng lúc. Cho dù là nhìn sân bóng chỉ cần theo dõi nét mặt của là có thể biết được trận đấu trong giai đoạn nào, và đội bóng nào chiếm được ưu thế.

      Thời gian còn lại nhiều lắm, Tiểu Dã cướp được bóng, mực liều chết chạy thẳng tới dưới rổ của đối phương, đột nhiên đứng bất dậy, dốc toàn lực hét tó: “Tiểu Dã cố lên!”

      Ba điểm cho úp rổ*. Trong phút chốc Tiểu Thu vô cùng hưng phấn, vẻ vui mừng mặt cứ y như mình là người chiến thắng vậy, quơ lấy bình nước rồi chạy thẳng xuống sân.

      (*Úp rổ: bóng vào rổ.)

      “Cắt! OK, chuẩn bị cảnh kế tiếp.” Lâm Hạc Quần mặt chút thay đổi , Âu Dương Thừa đứng bên cạnh nghe thấy vậy khóe miệng nhướn lên ra vẻ “nắm chắc phần thắng trong tay”, đứng lên, gì mà ra ngoài.

      biết, canh bạc này nhất định là thắng rồi.

      Từ lúc đánh trúng bóng vào rổ cho đến bây giờ, Trịnh Văn Quân biết là có chuyện gì xảy ra nữa, vừa nghe thấy Lâm Hạc Quần cảnh kế tiếp, tức khắc có chút ngây người, Cố An Kỳ thế mà lại, có thể thông qua sao?! Làm sao có thể!

      Trịnh Văn Quân thể tin nổi, chạy đến trước máy theo dõi, nhìn thấy cảnh vừa rồi chiếu màn hình nhất thời á khẩu được gì.

      Làm sao có thể? Cái này… Làm sao có thể?

      Thần thái động tác của Cố An Kỳ lúc đó cứ như có Tiểu Thu đứng trước mặt , Lo lắng cho mọi nhất cử nhất động đội bóng của Tiểu Dã, ánh mãi dõi theo Tiểu Dã mọi lúc, trong ánh mắt nóng nảy, âu lo càng đậm thêm vài phần.

      Trịnh Văn Quân nhìn chăm chú vào hình ảnh máy theo dõi, trong đầu bỗng nổi lên ca khúc “Vụt Mất” của mình.

      “Trong trí nhớ luôn có người, mỗi khi nghĩ đến người ấy trái tim lại thấy ấp áp dù cho kề bên, chỉ cần thế thôi, cứ như ngoái đầu lại là có thể trông thấy.

      Nụ cười của người ấy, luôn rực rỡ như thế.

      Có thể đem thế giới của tôi, từ hai màu đen trắng trở nên tươi mới.

      Dọc đường đều có ấy làm bạn.

      Vì tôi mà vui, vì tôi mà buồn, vì tôi mà đổ lệ.

      Hình bóng của người ấy luôn tràn ngập trong kí ức tôi, là những đoạn hồi ức đẹp nhất.

      Trong đầu tôi đều cất giữ những ấn tượng của người ấy

      …”

      Rốt cuộc ta làm như thế nào?

      Ánh mắt Trịnh Văn Quân nhìn Cố An Kỳ cứ như là nhìn thấy quái vật vậy, lúc trước phải là chưa xem qua những bộ phim và quảng cáo mà Cố An Kỳ đóng, người trong TV giống như là con rối vậy, động tác cứng ngắc, có biểu gì, ngốc nghếch đến nỗi khiến người ta cảm thấy như là xem pho tượng vậy, nhưng mà bây giờ… là cùng người sao?

      Trịnh Văn Quân im lặng quay lại Studio, nhưng mà thần sắc có vẻ như là chưa bình thường lại được, trong đầu vẫn vang lên ca khúc của mình.

      “Action!” Lâm Hạc Đàn hô to tiếng.

      Tiểu Thu từ xa chạy tới, nhìn Tiểu Dã bị đồng đội vây quanh, mặt lên biểu cảm vì cậu mà vui mừng phấn khích, vì cậu mà cười vô cùng hãnh diện.

      “Cắt! Trịnh Văn Quân, vẻ mặt của cậu là sao thế? Làm lại!”

      Cố An Kỳ thu lại nụ cười, giật mình cái. gì thêm, chỉ là chỉnh lại bộ quần áo rồi về lại chỗ của mình, chuẩn bị cho cảnh quay quan trọng.

      “Cắt! Làm lại!”

      “Cắt! Làm lại!”

      Cố An Kỳ liên tục chạy tới chạy lui mười mấy lần, hơi thở dường như muốn đứt, hóa trang mặt cũng vì mồ hôi mà trôi vài phần. Nhưng lại than phiền chút nào, dặm lại phấn son rồi chạy tới chỗ xuất phát, chuẩn bị tiếp cảnh quay tốt.

      Lại lần nữa chạy tới trước mặt Tiểu Dã, cười cười nhìn cậu và đồng đội xung quanh trêu đùa.

      “Cắt cắt cắt cắt! Trịnh Văn Quân, cậu làm cái trò quái gì thế!”

      Lâm Hạc Đàn dường như phát hỏa, hét lớn vào trong loa, nổi giận đến nỗi đem kịch bản đánh vào ghế.

      “Xin lỗi, đạo diễn…” Trịnh Văn Quân xấu hổ cúi đầu, trong lúc nhất thời luồng suy nghĩ của thể bình tĩnh được, đến nỗi diễn cũng bó chân bó tay.

      “Thôi bỏ , toàn trường quay nghỉ ngơi mười phút.” Lâm Hạc Quần cau mày, định bụng để Trịnh Văn Quân nghỉ ngơi cho yên ổn lại.

      xin lỗi…” Trịnh Văn Quân cúi thấp đầu, lại xin lỗi lần nữa, cũng biết tại sao nữa, chỉ cần nhìn thấy Cố An Kỳ lại tự động nhớ đến những hình ảnh mình vừa thấy, thể tập trung tình thần được.

      Dương Văn Lâm lắc đầu, đưa cho Trịnh Văn Quân cốc nước: “Thôi nghỉ ngơi chút .”

      Trịnh Văn Quân cũng khách khí, nhận lấy cốc nước, uống hơi cạn sạch, tựa hồ như vậy mới có thể làm cho tâm trạng nôn nóng của bình phục lại.

      Trịnh Văn Quân siết chặt tay, sức lớn đến nỗi làm thay đổi hình dạng của cốc nước, liên tục mấy lần bị “cắt”, trong nhất thời khó mà khiến chịu được, tâm phiền ý loạn.

      từng quay hai MV thần tượng tuổi trẻ, nhưng diễn viên nào giống với Cố An Kỳ cả. Chỉ cần vừa đứng dưới ánh đèn, chẳng những là vẻ mặt, mà là đến động tác cũng thay đổi, hoàn toàn như là con người khác vậy, đến cả khí xung quanh cũng vì màn diễn của mà thay đổi. ràng là muốn để cho Cố An Kỳ “ba lần NG mà bị đuổi”, nhưng mỉa mai thay, kết quả là lại bị NG đến hàng chục lần.

      Sau lúc im lặng, Dương Văn Lâm , “Cậu muốn đứng đây nhận thua sao?”

      “Đương nhiên phải!” Trịnh Văn Quân đứng bật dậy, “Tôi chỉ là…chỉ là…” Trịnh Văn Quân được gì ngược lại hung hăng đập cái mạnh lên bàn.

      muốn thua lên , sau này cứ gặp phải đối thủ như vậy, chẳng lẽ cậu đều rút lui có trật tự sao?” Dương Văn Lâm nhíu mày, giọng điệu có dịu chút ít, “Video quay lại lúc Cố An Kỳ mới vào phải là cậu chưa từng xem, kĩ xảo biểu diễn có hơi non nớt. Ai mà chẳng lên từ vị trí thấp? Nếu cậu vượt qua cửa ải này, sau này con đường của cậu khó mà xa được.”

      Trịnh Văn Quân im lặng lúc gì, bỗng nhiên lẳng lặng đứng lên, về phía cửa ra vào.

      “Đạo diễn Lâm, cho tôi thêm cơ hội nữa!” Trịnh Văn Quân cúi gập người, lớn.

      Lâm Hạc Quần gì, ánh mắt lãnh đạm nhìn Trịnh Văn Quân. Còn hơn là lức mới bắt đầu thể xác định được, bây giờ trong mắt ta dường như có chút gì đó, liền gật đầu, để cho quay lại sân chuẩn bị quay thêm lần nữa.

      Trong lúc trang điểm lại, Cố An Kỳ suy nghĩ viễn vong, mặc cho người hóa trang giúp dặm lại phấn son, đột nhiên phát ra trước mặt mình có đôi giày, ngẩng đầu lên thấy đó là Trịnh Văn Quân.

      “Vừa rồi diễn rất tốt.” Trịnh Văn Quân dừng chút, “Nhưng tôi thua đâu!”

      Câu kia giống như là lời tuyên chiến vậy, xong cũng xoay người bỏ . đầu cuối, làm cho người ta chẳng hiểu gì cả.

      Cố An Kỳ sửng sốt lúc, sau khi kịp phản ứng lắc đầu cười, xem ra tâm tình của ta điều chỉnh lại rồi. Trịnh Văn Quân này đúng là người thú vị, cá tính cứ như cậu bé vậy, nhưng mà… cũng là nghiêm túc hơn.

      Mười phút sau, chính thức mở màn.

      “Tiểu Thu, trông cậu cứ như là bạn của Tiểu Dạ vậy!” cậu bạn thấy Tiểu Thu chạy tới khỏi trêu ghẹo.

      Tiểu thu nghe thấy vậy khuôn mặt có chút nóng lên, giống như là bị người ta nhìn thấu tâm tư vậy, bối rối đỏ mặt, nhưng mà ngoài miệng vẫn mạnh mồm: “Đâu có, các cậu đừng nhảm.”

      “Đúng thế, tớ và cậu ấy ư? Làm sao có thể chứ? Bọn tớ chỉ là bạn thân thôi!” Tiểu Dã vô tâm quàng vai Tiểu Thu, ra vẻ “ trai tốt” của ấy.

      Nụ cười mặt Tiểu Thu đột nhiên cứng đờ.

      Sau khi hít hơi sâu mới hất tay Tiểu Dã ra: “Đúng thế! gã ngu ngốc đầu gỗ như thế, ai mà đồng ý làm bạn chứ!”

      “Tiểu Thu, sao cậu có thể thế chứ? Tớ cũng có rất nhiều người theo đuổi mà!” Tiểu Dã phục cãi lại, kết quả lại càng khiến Tiểu thu vui rời khỏi sân bóng.

      “Ok, cảnh tiếp theo!” Cuối cùng cảnh này cũng qua.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :