1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 170: Fan hâm mộ

      Edit: Sabj


      Sau khi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm xác định quan hệ, cả hai đều chẳng buồn quan tâm đến chuyện khả năng bị dính scandal nữa. Mặc dù Cố An Kỳ vẫn bất mãn với việc Tô Dật Phàm chưa thông báo trước cho tỏ tình lung tung tivi, nhưng sau lại nghĩ Tô Dật Phàm đợi suốt mười năm, trong lòng ít nhiều cũng hiểu mình mắc nợ , vì vậy mềm lòng bỏ qua.


      Ngày hôm sau khắp nơi đều tràn ngập tin tức Tô Dật Phàm thổ lộ với Cố An Kỳ, hợp tác ăn ý giữa hai người cao đến mức đáng kinh ngạc, từ lâu ít người nghi ngờ họ là đôi, nhưng vì hai bên đều phủ nhận, cho nên mọi người mặc dù ngoài miệng bàn tán, nhưng thực tế vẫn khẳng định chắc chắn.

      Nay đột nhiên tuồn ra tin tức thiên vương tỏ tình nhất thời làm cho ít người đều kích động. Phải biết rằng từ lúc Tô Dật Phàm ra mắt tới nay chưa từng đương hay có gì đó mờ ám với nữ nghệ sĩ nào. Lần đầu tiên đương lại còn tỏ tình với Cố An Kỳ tivi quả là khó mà tin được. Phải biết rằng Tô Dật Phàm là đối tượng hẹn hò hàng đầu trong cảm nhận của rất nhiều nữ minh tinh, nếu nay là hoa có chủ biết làm cho bao nhiêu trái tim tan nát.

      “An Kỳ, cậu và thiên vương nhau sao?” Dư Quả là người đầu tiên gọi điện thoại đến, giọng hưng phấn cao vút khiến Cố An Kỳ cảm thấy hơi đau tai.

      “Ừ.” Cố An Kỳ trả lời ngắn gọn, quyết định chuyện cho tới bây giờ hối hận, có gì cần che giấu, quyết định bên cạnh người này bình tĩnh đối mặt.

      “Á á á ̄ ̄ ̄” Dư Quả thét rất to làm Cố An Kỳ phải để điện thoại ra xa mấy cm.

      “Mình bảo An Kỳ và Dật Phàm có điều mờ ám mà các cậu tin cơ, thấy chưa thấy chưa, chị đây quả nhiên là chân lý, quả nhiên là đúng đắn ha ha ha.” Dư Quả kích động đến mức quên luôn việc chuyện điện thoại với Cố An Kỳ, la hét với mọi người xung quanh, hỗn loạn đến mức Cố An Kỳ hoài nghi ấy hưng phấn quá độ, sắp ngất đến nơi.

      “An Kỳ An Kỳ sao hai người các cậu lại nhau?” Sau lúc la hét, Dư Quả cuối cùng cũng hoàn hồn, nhanh chóng hỏi.

      “Sao lại nhau à…” Cố An Kỳ kéo dài giọng, cười xấu xa nhìn người nào đó bên cạnh, “Cậu hỏi ấy phải ràng hơn sao? Chờ lát nhé.”

      Cố An Kỳ đưa điện thoại cho Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

      “Dư Quả muốn chuyện với .” Cố An Kỳ nở nụ cười nghịch ngợm, mấy chuyện sến súa này còn lâu mới mở miệng, Tô Dật Phàm muốn để , muốn cứ mặc mọi người tưởng tượng.

      Tô Dật Phàm hiểu ra sao nhưng vẫn nghe máy: “Alo , Dư Quả, có chuyện gì sao?”

      “A hai người quả nhiên ở cùng nhau moahhhh” Giọng của Dư Quả cao vút khiến Tô Dật Phàm thiếu chút nữa vứt luôn điện thoại. Tô Dật Phàm ngơ ngác làm khẩu hình miệng hỏi Cố An Kỳ: ấy bị sao vậy?

      Cố An Kỳ cười tủm tỉm đáp, chỉ nhún vai giả vờ biết gì.

      “Dật Phàm, Dật Phàm , sao theo đuổi được An Kỳ vậy?” Con bọ nhiều chuyện trong người Dư Quả bắt đầu rục rịch, tay cầm bút cũng run rẩy, cả người vô cùng hưng phấn, có cảm giác linh cảm viết sách ngừng bay lên.

      ra là chuyện này, Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ bên cạnh cười như mèo trộm được cá, nở nụ cười bất đắc dĩ mang theo cưng chiều: “Cứ thuận theo tự nhiên thôi, tôi cùng ấy có tình cảm với nhau từ lâu, chỉ thiếu cơ hội thổ lộ mà thôi.”

      “Á á á” Dư Quả thét chói tai biết bấm nhầm vào nút gì, đột nhiên điện thoại ngắt.

      Tô Dật Phàm ôm Cố An Kỳ vào lòng, cúi đầu xuống cổ cắn lên xương quai xanh của cái nặng : “Qủy nghịch ngợm, chỉ biết trêu chọc .”

      “Ai nha, cầm tinh con cún hay sao mà chỉ biết cắn? Lát nữa em còn phải chụp ảnh cho trang bìa tạp chí đó.” Cố An Kỳ bất mãn làm bộ muốn đẩy ra.

      “An Kỳ…” Tô Dật Phàm ôm chặt thắt lưng của Cố An Kỳ.

      “Ừ?” Cố An Kỳ nhướn mi nhìn Tô Dật Phàm.

      có gì, chỉ muốn gọi tên em mà thôi.” Tô Dật Phàm cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh, hơi hư ảo khiến biết làm sao.

      “Từ khi nào biết cách lấy lòng con thế hả?” Cố An Kỳ buồn cười , “ là.”

      Tô Dật Phàm trả lời, chỉ ôm Cố An Kỳ chặt. Đợi mười năm, bảo vệ mười năm, ai biết bây giờ lo được lo mất đến mức nào, trong giây phút biết tin Lâm Huyên Di qua đời, cảm thấy thế giới của mình sụp đổ hoàn toàn, còn mục tiêu, chỉ mờ mịt về phía trước, tới nơi bóng người, chỉ có thể nhìn từng thước phim từng bức ảnh của đơn hoài niệm , nhớ nhung . chưa bao giờ nghĩ lúc này vẫn có thể ở bên cạnh , hạnh phúc tới quá nhanh, quá đột ngột, khiến có lúc hoài nghi đây có phải là ảo ảnh trong nước hay .

      “Đúng rồi, weibo của mục nào còn để là độc thân chuyển hết thành hẹn hò cho em nghe chưa?” Nữ hoàng Cố An Kỳ ra lệnh.

      “Làm từ lâu rồi, ở chỗ thông tin cá nhân còn viết ‘Bạn : Cố An Kỳ’ nữa cơ.” Tô Dật Phàm nhéo mũi Cố An Kỳ, “Biết thùng dấm chua nhà chúng ta ăn dấm chua mà.”

      “Ai em ghen chứ?” Cố An Kỳ xù lông lên, kiêu ngạo , “ ai thích để ai làm bạn cứ để , hừ…”

      “Đâu, chỉ cần mình em, những người khác chẳng liên quan đến .” Tô Dật Phàm nhân tiện tìm cơ hội muốn cho mình danh phận, “An Kỳ, khi nào chúng ta mở cuộc họp báo thông báo chuyện chúng ta được ?”

      “Đợi sau khi quay xong, đến lúc quảng bá thông báo cũng được.” Cố An Kỳ gập tờ báo lại, “Lát nữa còn có cảnh quay đúng ? Nhanh chuẩn bị .”

      “Ừ, hôm nay ra ngoài ăn tối nhé?” Tô Dật Phàm dò hỏi.

      “Tối nay được rồi, hôm nay phải khoảng 8 giờ em mới kết thúc công việc.” Cố An Kỳ suy nghĩ rồi .

      “Thế… Em nhớ ngủ sớm, đừng để bản thân mệt mỏi.” Tô Dật Phàm thân thiết dặn dò.

      “Em tự có chừng mực.” Cố An Kỳ cười trả lời, “ mau , nếu muộn bây giờ.”

      Sau khi nhìn Tô Dật Phàm ra khỏi phòng nghỉ, Cố An Kỳ mới lấy điện thoại di động ra, lông mày nhíu chặt lại. Tin tức và Tô Dật Phàm hẹn hò làm nổ ra cuộc fan chiến lớn, fan của hai bên đều chưa thể chấp nhận ngay lập tức, ngoài “Dật An” đảng, fan của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ gần như chỉ vì mấy vấn đề như ai xứng, ai xứng với ai mà thiếu chút nữa tạo ra cuộc chiến Internet lần thứ hai.

      chỉ người ngoài giới cảm thấy Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm xứng đôi, ít người trong giới cũng thể chấp nhận được. Dù sao thân phận của tại chỉ là ngôi sao mới nổi, thân phận cũng như lý lịch trong giới đều thế nào so được với Tô Dật Phàm, cho nên ít người đều nghi ngờ bám lấy Tô Dật Phàm, sau đó dựa hơi Tô Dật Phàm để leo lên cao. Trong tối ngoài sáng đều thiếu những lời châm chọc.

      Với cá tính của Cố An Kỳ, chẳng mảy may để ý đến những tin đồn này. Hẹn hò với Tô Dật Phàm là do tự hạ quyết định, lúc đó cũng dự liệu đến kết quả, hy vọng xa vời nhận được chúc phúc của người khác, cũng vì mấy chuyện này mà lùi bước. hiểu mình muốn gì, cũng phải người do dự hay lo được lo mất, nếu quyết định ở bên cạnh Tô Dật Phàm, lui bước.

      Chẳng qua… nhìn vào những bình luận ác ý nguyền rủa tràn ngập weibo, lông mày hơi nhíu lại, việc nguyền rủa lần trước vẫn chưa tìm được người ra tay, lúc này lại bị người ta để lại nhiều bình luận ác ý như vậy, như thế nào trong lòng luôn tồn tại cái gai. Nếu xảy ra chuyện phải làm sao bây giờ?

      Đây là việc riêng của Cố An Kỳ, cũng định cho Tô Dật Phàm biết. Cho dù với , cũng chẳng thể làm gì hơn. cũng có cuộc sống, công việc của mình, thể chỉ vì đề phòng chuyện có “khả năng” xảy ra mà luôn ở bên cạnh bảo vệ được.

      cần người khác bảo vệ, cũng cần dựa vào thế lực của bất kì ai. và Tô Dật Phàm hẹn hò chứ phải hợp thành người. có suy nghĩ của , có cách sống của . Có vài việc nếu có thể tự giải quyết cứ tự làm thôi. gọi điện thoại, báo cho Chu Á Kiệt biết để cung cấp đầu mối cho cảnh sát, có lẽ tra IP có thể tìm ra được nơi ở của người kia.

      Làm xong hết mọi chuyện lại lên trang web của mình, ngắn gọn thông báo chuyện mình và Tô Dật Phàm hẹn hò, cũng chân thành hy vọng fan của có thể chấp nhận Tô Dật Phàm. Kỳ mọi người cũng có ấn tượng rất tốt với Tô Dật Phàm, ai cũng là người rất chung thủy, sau này đối xử với Cố An Kỳ tốt rất tốt, thay lòng đổi dạ hay trở thành tay chơi. , nguyên nhân chủ yếu họ phản đối chuyện của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ, chính là do fan của Tô Dật Phàm, họ sống chết cũng chấp nhận Cố An Kỳ, nghe còn có người luôn luôn châm ngòi thổi gió xấu Cố An Kỳ.

      “Chị An Kỳ, chị phải cẩn thận chút, fan của thiên vương phải những người dễ chung sống đâu, đối với chuyện của chị họ rất… à ừm… Mâu thuẫn.” Đột nhiên có người nhắc nhở Cố An Kỳ QQ.

      “Ừ, mình biết rồi, họ thế nào mình cũng quan tâm, mình chỉ cần nhận được chúc phúc của các bạn là được rồi.” Cố An Kỳ mỉm cười, đánh xuống dòng chữ.

      “Trước kia em cũng là thành viên của diễn đàn của Tô Dật Phàm, sau đó quản lý nghe em là hoa hồng trắng xóa tài khoản của em. Họ rất khủng bố, chị An Kỳ, chị phải cẩn thận, em cảm thấy bây giờ họ càng ngày càng điên cuồng rồi. Có số người hung hãn tìm cách xử chị đó, ” Người kia tiếp tục , “Nếu có thể, để thiên vương tự xem , ấy nên biết chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, có lẽ lần trước ấy với các fan, nhưng bây giờ fan của ấy đều bằng mặt mà bằng lòng với nhau.”
      139, Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 171: Đào Tiểu Mễ

      Edit: Sabj


      “Vốn em là hội viên kỳ cựu bên diễn đàn của thiên vương, cho nên biết thiên vương thể quản hết mọi chuyện diễn đàn đâu. Cho dù ấy có online cũng chỉ cập nhật lịch trình hay ghi lại nhật ký cho hai ngày gần đó thôi, nhưng việc này càng lúc càng lớn rồi, nếu có thể, chị vẫn nên bảo ấy chuyện cùng fan , nếu chúng em rất lo lắng cho sư an toàn của chị.” Fan của Cố An Kỳ lo lắng .


      Chuyện Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm hẹn hò phải họ thể chấp nhận, nhưng manh động của fan Tô Dật Phàm họ vẫn chưa thể chấp nhận được. Lần trước chuyện búp bê nguyền rủa mặc dù Cố An Kỳ cho phép họ bàn tán nhưng mọi người đều nghĩ là do fan của Tô Dật Phàm làm. Nếu lại xảy ra chuyện nữa phải làm sao?

      Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, tình hình bên fan của Tô Dật Phàm cũng lắm, nhưng biết số fan ghét chắc chắn ít. Mắng chửi khó nghe cũng có rất nhiều, cũng mặc cho họ , nhưng nếu đúng như lời hoa hồng trắng vừa , tình lớn đến nước này thể để ý.

      “Ừ, chị biết rồi, cảm ơn em cho chị.” Cố An Kỳ điều chỉnh lại cảm xúc, đánh hàng chữ sau đó offline.

      Hôm nay vai diễn khách mời trong bộ phim truyền hình, diễn viên chính là Thái Nhược Lâm. Công ty rất đề cao bộ phim này, chấp nhận có sai sót xuất , để câu raiting, công ty chọn vài người nổi tiếng đến làm khách mời.

      (Chắc ai hay xem phim Hàn cũng biết cái vai diễn khách mời này, nhân vật chỉ xuất thoáng qua nhưng đều là người nổi tiếng, hay tiếng còn gọi là cameo)

      tại Cố An Kỳ rất nổi tiếng, có thể là chỉ cần chương trình ti vi có xuất , chẳng những raiting có thể đánh bại những chương trình cùng giờ khác, mà chỉ cần là sản phẩm được làm gương mặt dại diện lượng tiêu thụ đều tăng vọt, cho nên nếu mời tham gia bộ phim kia, thành công có thể là rất lớn.Những bộ trang phục của “Pamir” mà Cố An Kỳ từng mặc qua bán rất chạy, gần như vừa tung ra thị trường bán hết veo. Mỹ phẩm của “Octavia” cũng như vậy, ký lại hợp đồng ba năm với Cố An Kỳ, phí đại diện cũng tăng gấp ba, có thể là mức giá cao ngất ngưởng.

      Cộng thêm số tiền lúc trước Cố An Kỳ liều mạng kiếm, cuối cùng cũng trả hết nợ cho Tô Dật Phàm. Tô Dật Phàm mặc dù đó là quà tặng , nhưng Cố An Kỳ muốn cứ nhận như vậy. Chiếc vòng ngọc này là di vật của mẹ, đối với vô cùng có ý nghĩa, nhất định phải mua bằng chính tiền của mình.

      Kết thúc buổi quay thời gian vẫn còn sớm, Cố An Kỳ định ra ngoài mua đồ uống. Vừa mở cửa phòng nghỉ, ngạc nhiên thấy Đào Tiểu Mễ do dự đứng ở cửa.

      “Tiểu Mễ, có chuyện gì sao?” Cố An Kỳ ngồi xổm xuống hỏi.

      “Chị An Kỳ… Em… Em…” Đào Tiểu Mễ chưa hết khóc òa lên, “Chi có thể dạy em diễn xuất được ? Em… Em biết nên diễn thế nào mới được.”

      Sao lại thế này? Diễn xuất của Đào Tiểu Mễ vốn kém mới đúng, lúc và Đào Tiểu Mễ hợp tác trong 《 Bảo vệ bé lọ lem》, Đào Tiểu Mễ phải diễn rất tốt sao? Sao đột nhiên lại sợ hãi đến mức này?

      “Chuyện gì thế em?” Cố An Kỳ dẫn Đào Tiểu Mễ vào phòng nghỉ của mình, nhàng giúp bé lau nước mắt rồi trấn an bé.

      “Chị An Kỳ, em diễn kém lắm sao?” Đào Tiểu Mễ bất lực khóc đến run rẩy.

      “Sao lại thế được?” Cố An Kỳ nhíu mày, điều kiêng kị nhất khi diễn xuất là mất tự tin, nếu có tự tin, lên sân khấu chỉ gây ra rắc rối mà thôi, “Vì sao em lại nghĩ thế?”

      Đào Tiểu Mễ vừa lau nước mặt vừa kể lại. Cảm xúc của bé vẫn chưa ổn định, câu chuyện cũng lộn xộn nhưng cũng đủ cho Cố An Kỳ hiểu đầu đuôi mọi chuyện.

      Gần đây Đào Tiểu Mễ diễn bộ phim truyền hình, bởi vì bé thể xuất sắc trong 《 Bảo vệ bé lọ lem 》nên lần này được chọn làm diễn viên chính.

      Bộ phim mà bé diễn khá đặc biệt, về bạo lực gia đình. Nội dung kể về người cha luôn đem những áp lực bên ngoài về trút lên người mẹ, bạo lực những người trong nhà, cuối cùng người mẹ chịu nổi tra tấn của người cha cắt cổ tay tự sát. Chuyện người cha bạo lực người mẹ và bé bị bại lộ, người cha mất quyền lợi nuôi nấng bé, phải ở homestay nhà người khác, rồi cứ thế dần dần lớn lên.

      Đào Tiểu Mễ cũng tự nghiên cứu nhân vật, cũng tưởng tượng nên diễn như thế nào. Nhưng mới diễn bao lâu bị đạo diễn hét vô số lần “Dừng”, hoặc chưa được quá ba mươi giây bị “Cut”. Cuối cùng đạo diễn quá tức giận, mắng biết diễn xuất, biết cách nhập vai, dáng vẻ đó giống như muốn loại , tìm diễn viên khác thay thế vào.

      Đây là lần đầu tiên sau khi trúng tuyển casting Đào Tiểu Mễ bị mắng ngay tại trận. bé vô cùng sợ hãi, cơ hội này có thể là rất hiếm hoi, khó mà tìm được bộ phim truyền hình dùng đứa trẻ làm nhân vật chính, nhưng mà…

      “Em diễn lại phần của em lần nữa cho chị nhìn xem.” Cố An Kỳ an ủi Đào Tiểu Mễ. Nếu lựa chọn tồn tại trong giới giải trí phải chuẩn bị tâm lý bị đuổi. Có thể thất bại, nhưng thể lùi bước. Việc đó liên quan đến chuyện tuổi tác, cũng liên quan đến lý lịch cao hay thấp, năm đó khi diễn xuất của chưa đủ tinh tế cũng từng bị đuổi, lúc ấy bị nhục nhã trước trường quay rất thê thảm, nhưng giọt nước mắt cũng rơi, ngã ở đâu đứng lên ở đó.

      Những người coi thường , cuối cùng đều thể ngước nhìn . Những người đuổi khỏi vai diễn, cuối cùng đều há hốc miệng trước phát triển của , có vai diễn mới nào cũng nghĩ tới việc chọn đầu tiên. Có lẽ trong mắt rất nhiều người “Lâm Huyên Di” là truyền kỳ, hề được đào tạo bài bản, có bối cảnh mà có thể thành công nghiệp diễn xuất, nhưng đằng sau đó cố gắng bỏ ra lại chẳng mấy ai biết.

      Nếu Đào Tiểu Mễ vào lúc này từ bỏ, cho dù Cố An Kỳ có thích hậu bối này đến mức nào cũng tàn khốc ném ra câu để Đào Tiểu Mễ rời khỏi giới giải trí sớm. Giới showbiz phải chơi đùa là có thể nổi danh. Nếu chịu nhận thất bại, chắc chắn càng ngã càng đau.

      “Vâng.” Đào Tiểu Mễ khóc thút thít, nhưng vẫn mau chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Cố An Kỳ hơi gật đầu.

      Cảnh đầu tiên của Đào Tiểu Mễ là sau khi mẹ chợ mua thức ăn cha trở về nhà. Sau khi người cha thấy mắng mỏ trận, lại còn đánh bé.

      Đào Tiểu Mễ cuộn mình trong góc, đôi mắt trong veo như nước tràn ngập sợ hãi, dám lên. Biết người cha ở đằng trước nên dám đến gần.

      “Dừng lại.” Cố An Kỳ mới được mười giây kêu “Dừng”, “Tiểu Mễ, em cho chị biết, dưới ánh mắt của nhân vật chính em thấy thế nào?”

      “Người cha rất kinh khủng, mẹ lại ở nhà nên em dám lên, dám nhìn ông ta, cho nên cố gắng thu mình lại để ông ta thấy em.” Đào Tiểu Mễ suy nghĩ rồi đáp.

      “Em sợ ông ta đánh em? Sợ ông ta ghét em?” Cố An Kỳ hỏi.

      “Vâng.” Đào Tiểu Mễ trả lời.

      “Vậy chị hỏi em, nếu em bước vào căn phòng mà thấy người rất sợ hãi nhìn em, sợ hãi dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn em em thấy thế nào?” Cố An Kỳ thử dẫn đường cho Đào Tiểu Mễ.

      “Em cảm thấy rất khó chịu, sau đó rời xa người kia.” Đào Tiểu Mễ nghiêm túc suy nghĩ, “Chị An Kỳ, ý chị muốn là nếu lúc đó em sợ hãi nhìn ‘cha’ ‘cha’ tức giận sao?”

      “Đúng, bình thường mà , đứa trẻ bị ngược đãi có hai biểu , cảnh vừa rồi của em cũng sai hoàn toàn, đúng là có tình huống như vậy, là trong những biểu của đứa trẻ bị ngược đãi, nhưng nhân vật của em lại là bé dịu dàng có thêm chút nhạy cảm, mặc dù bị bạo lực gia đình nhưng vẫn thân thiết với mọi người xung quanh, tính cách cũng bị bẻ cong.” Cố An Kỳ , “Đứa trẻ mà em diễn rất lương thiện, nhưng hơi tự ti, có khuynh hướng tự trách mình. Bởi vì trong lúc cha mẹ cãi nhau vẫn xen lẫn nhưng câu quở trách bé, vì vậy bé luôn có cảm giác mình làm sai chuyện gì đó làm cho cha mẹ cãi nhau, làm cha thương bé, cho nên ở mức độ nào đó muốn lấy lòng cha mình, trong lòng tồn tại hy vọng có thể làm cho cha mẹ thương bé trở lại.”

      ra chị nghĩ kỳ vọng của đạo diễn của em là giữa bóng đêm tăm tối, nụ cười của em như ánh mặt trời nhu hòa, bạo lực gia đình càng thảm khốc tương phản lại càng mãnh liệt mới thu được hiệu quả tốt. Ừ, tất nhiên đằng sau nụ cười sợ hãi cần thiết vẫn phải có.” Cố An Kỳ suy tư nghĩ.

      “Cho nên lúc diễn em nên cười sao?” Đào Tiểu Mễ ngạc nhiên chớp mắt, từ trước tới nay bé chưa hề nghe thấy tình huống như vậy, “Nhưng mà… Nhưng mà phải như vậy rất quái lạ sao? Lúc đó em đối mặt với người cha bạo lực đấy, lúc nào ông ta cũng có thể đánh em mà, chẳng lẽ em sợ sao? Làm sao còn cười được?”

      “Đây là tình huống cười được cũng phải cố mà cười.” Cố An Kỳ thở dài , có lẽ với tuổi của Đào Tiểu Mễ chưa trải nghiệm nhiều nên chưa biết mấy việc đó, “Đến đây, em thử xem.”

      Đào Tiểu Mễ theo như lời Cố An Kỳ mở to đôi mắt xinh đẹp, giống như lấy lòng kéo áo Cố An Kỳ rồi nở nụ cười sáng lạn, giống như bên cạnh bé là người quan trọng nhất.

      Cố An Kỳ gật gật đầu: “Ừ, đúng như vậy. Em quay lại đoàn làm phim xin đạo diễn cho thêm cơ hội . chung, đạo diễn tức đến mức loại bỏ vai diễn của em đâu. Đó chỉ là lời lúc tức giận thôi, hết giận cộng thêm em diễn đúng như theo trong suy nghĩ của ông ấy vẫn có thể tiếp tục là diễn viên chính thôi.”
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 172: Phim truyền hình

      Edit: Sabj


      Đào Tiểu Mễ là đứa bé trời ban, Cố An Kỳ biết điểm này. Sai lầm lần này của bé cũng quá nghiêm trọng, chỉ vì thiếu kinh nghiệm từng trải trong cuộc sống nên phân tích nhân vật chưa được ràng mà thôi. Chuyện này ra rất phổ biến, cho dù diễn viên trưởng thành diễn cũng có thể mắc phải vấn đề đó, chẳng qua điều khiến cảm thấy kì quái là thái độ của đạo diễn.


      Bình thường nều diễn viên chính mắc sai sót, đặc biệt là với diễn viên tuổi diễn vai quan trọng phần lớn các đạo diễn chỉ bảo cách diễn bằng cách tóm tắt nội dung kịch bản, hoàn cảnh sống của nhân vật cho diễn viên nghe, nhờ đó diễn viên có nền tảng vững chắc hơn, cũng như hiểu sâu hơn về nhân vật. Chỉ trích phải có, nhưng câu chỉ dạy thẳng thừng đuổi về đúng là hiếm có. Dù sao diễn viên chính luôn được ký hợp đồng, đổi đổi lại người mới cũng là vấn đề.

      Quan trọng là, đạo diễn bộ phim này Trương Chấn Dương trùng hợp lại là người quen của Cố An Kỳ, mặc dù sau khi bị cấm đoán nhiều năm nghe thấy tin tức gì về , nhưng tính cách của phải thích trách mắng diễn viên.

      “Nhưng mà… đạo diễn…” Đào Tiểu Mễ hơi do dự, nhớ lại khuôn mặt phẫn nộ vừa rồi của đạo diễn khiến cả người bé co rúm lại.

      Cố An Kỳ nhìn đồng hồ tường, vẫn còn thời gian trước khi đến lượt diễn: “Hôm nay quay ở dưới tầng đúng ? Thời gian còn ít, chị cùng em.”

      Bộ phim này là “Đông phong” tự tiến hành quay, cho nên vài bối cảnh đặt luôn ở “Đông phong” để giảm bớt phí thuê địa điểm.

      chứ ạ?” Đào Tiểu Mễ vui mừng ra mặt.

      “Ừ, để chị thu dọn chút , chờ chị chút nhé.” Cố An Kỳ cầm mấy thứ đồ dùng rồi khóa cửa phòng nghỉ, cùng Đào Tiểu Mễ xuống.

      đám người các các chị có biết diễn xuất hay ? Hả? Tôi muốn con người chứ phải con rối gỗ hiểu ? Mấy người có hiểu ? Ngu ngốc ngu ngốc” người chưa thấy mà nghe thấy tiếng, tiếng mắng bên trong vang dội khiến lỗ tai Cố An Kỳ hơi khó chịu.

      Đào Tiểu Mễ co rúm lại chút, bàn tay kéo áo Cố An Kỳ vô thức siết chặt lại, Cố An Kỳ nhìn ra lo lắng của bé nên vỗ vỗ tay bé để bé thả lỏng.

      Khi kéo Đào Tiểu Mễ tới, đạo diễn vẫn quát diễn viên, câu từ càng ngày càng tồi tệ.

      , phải bảo cút sao? Còn tới đây làm gì?” người trông giống như đạo diễn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Đào Tiểu Mễ lửa giận càng tăng cao, chút khách khí mắng tiếp.

      “Đạo diễn Trương Chấn Dương có ở đây ?” Cố An Kỳ hỏi, liếc mắt cái nhận ta người đàn ông khoảng ba mươi tuổi kia phải Trương Chấn Dương.

      tìm đạo diễn Trương làm gì?” Người kia cảnh giác hỏi.

      là…” Cố An Kỳ trả lời, thay vào đó hơi nghiêng đầu, dùng giọng điệu nghi vấn hỏi.

      “Đó là phó đạo diễn của chúng em.” Đào Tiểu Mễ thầm, vị phó đạo diễn sắc mặt lại tệ thêm vài phần.

      “Ngoài nhân viên ra tất cả đều ra ngoài cho tôi, chúng tôi muốn quay phim chứ phải chơi đồ hàng.” Người kia trào phùng nhìn Cố An Kỳ, vẻ mặt khinh miệt.

      “Sáng nay là ta chỉ đạo cảnh quay sao?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.

      “Vâng, đạo diễn Trương chỉ xem cảnh đầu, nhưng đột nhiên dạ dày khó chịu nên đến bệnh viện rồi, sau đó đều là ta chỉ đạo.” Đào Tiểu Mễ thành .

      Đạo diễn chính thức ở đây nên ta ở bắt đầu diễu võ dương oai sao? Ngu ngốc, biết người này có não nữa. Âu Dương Thừa sao có thể mời loại người này đến làm đạo diễn? Nếu Trương Chấn Dương ở đây, Cố An Kỳ cũng có hứng thú chuyện với tên đạo diễn này. Vốn người và quái vật có cùng tiếng .

      Cố An Kỳ nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, gần như ai cũng tức giận nhưng dám , vẻ mặt đều rất khó nhìn, đặc biệt mặt giám sát Từ đen như đít nồi. Giám sát chỉ có trách nhiệm quản lý ngân sách và hòa giải các vấn đề của diễn viên, đối với mấy chuyện liên quan đến diễn xuất được , cho dù gì cũng bị phó đạo diễn đáp trả “ biết cái gì lui về sau ”, điều này làm cho rất buồn bực.

      “Ngày mai nếu có đạo diễn Trương ở đây em lại đến, giám sát Từ, phiền với đạo diễn Trương tiếng là em tới.” Cố An Kỳ để ý đến phó đạo diễn hất lỗ mũi lên trời, thay vào đó vô cùng lễ phép với giám sát Từ bên cạnh.

      thành vấn đề, nhất định chuyển lời giúp em.” Gíam sát Từ thấy thái độ lễ phép của Cố An Kỳ sắc mặt giãn ra ít, “An Kỳ này, bộ phim này của lão Trương, em có thể nhận nhân vật khách mới được ? Em thấy đấy, bọn …”

      “Ngày mai gặp được đạo diễn Trương bàn tiếp.” Cố An Kỳ cười , cũng nhận hay nhận, nhưng giám sát Từ lại cho rằng còn cơ hôi. Ai cũng biết tại rất khó mời được Cố An Kỳ diễn, muốn để diễn nhân vật khó lại càng thêm khó, bộ phim điện ảnh của và Tô Dật Phàm nghe tại vẫn là đề tài tìm kiếm nóng hổi, tiểu thuyết nguyên tác 《 Tình cuối cùng 》 cũng được in thêm ba trăm vạn bản nữa, có thể là chưa hề hạ nhiệt.

      Trước khi Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm xác nhận nhau, lịch trình của Cố An Kỳ bị Chu Á Kiệt xếp kín hoàn toàn. Cố An Kỳ biết, cũng chưa từng có thời gian xem những bảng đánh giá liên quan đến mình, lên mạng cũng chỉ giới hạn trong “weibo”, “diễn đàn”, “trang web tin tức giải trí” mà thôi, vì vậy nghĩ mình vẫn còn là ngôi sao hạng hai, nhưng thực tế, với lượng công việc của cộng thêm Chu Á Kiệt và Âu Dương Thừa ở sau lưng tạo ra vài cách lăng xê, sớm chen lên hạng , giá trị con người cũng ngừng tăng lên gấp mấy lần. So với các ngôi sao lớn, hề kém cỏi. Trời sinh có khí chất đó, cho dù có đứng ở góc vẫn ai có thể dời mắt .

      Bởi vì lịch trình của Cố An Kỳ quá dày, mà cũng cần lúc nào cũng phải đóng vai chính, vì vậy Chu Á Kiệt tìm cho đa dạng các vai nhân vật phụ để diễn. Thời gian quay của nhân vật phụ ngắn, lại có thể giúp Cố An Kỳ phô diễn nhiều khía cạnh bản thân, khiến mọi đối tượng khán giả đều nhận ra , nhìn ra tương phản giữa các nhân vật. Với sắp xếp của Chu Á Kiệt, con đường diễn xuất của Cố An Kỳ càng ngày càng rộng mở, vài nhà phê bình điện ảnh còn dùng cụm từ “Khó có thể đánh giá” khi về Cố An Kỳ.

      Nay sau khi hai cây rụng tiền dưới tay Âu Dương Thừa hẹn hò, lợi nhuận của mặc dù bị ảnh hưởng chút ít, fan chiến cũng hơi khó xử lý, nhưng tin tưởng tương lai sau này, hai người họ chẳng những làm lỗ mà còn đem đến nhiều lợi ích hơn nữa.

      Trương Chấn Dương bình thường cũng khen ngợi diễn xuất của , chẳng qua lịch trình của Cố An Kỳ quá kín, vì vậy vẫn chưa có cơ hội hợp tác với nhau, lúc này Cố An Kỳ tự mình dẫn Đào Tiểu Mễ đến đoàn làm phim, đối với giám sát Từ mà , thể cơ hội rất tốt, nhưng tất cả đều bị tên phó đạo diễn mất não chết tiệt kia phá hỏng.

      Cố An Kỳ muốn Đào Tiểu Mễ tiếp tục ở lại chỗ ác liệt như thế này nên dẫn luôn Đào Tiểu Mễ ra ngoài, cho bé về sớm hôm, ngày mai tìm cơ hội dẫn bé đến.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông.” Tiếng chuông điện thoại vang lên.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ .

      “An Kỳ, sao ở trong phòng nghỉ? Đến giờ rồi, cần phải thôi.” Chu Á Kiệt .

      “Ừ…” Cố An Kỳ trả lời, “Tôi ở tầng dưới, chúng ta gặp nhau ở bãi đỗ xe . Ừ, cứ như vậy.”

      Chu Á Kiệt ở bãi đỗ xe đón Cố An Kỳ đến địa điểm quay phim mới, lần này là vai diễn khách mời cho bộ phim truyền hình. Trong đó có ít cảnh độc thoại nội tâm, với tốc độ của Cố An Kỳ, chắc mất quá nhiều thời gian.

      Đến trường quay, Cố An Kỳ nhanh chóng nhìn thấy Thái Nhược Lâm quay phim. lâu chưa gặp Thái Nhược Lâm, nay nhìn thấy có cảm giác hơi xa lạ, hay đúng hơn là kì diệu. Trong khoảng thời gian này ta tiến bộ rất nhiều, diễn xuất cũng tinh tế hơn, tập trung hơn.

      Cố An Kỳ lên, xem hết toàn bộ cảnh quay mới lên chào đạo diễn và nhân viên.

      “An Kỳ, cậu đến đoàn làm phim của mình khiến mình rất vui.” Thái Nhược Lâm vô cùng thân thiết với Cố An Kỳ.

      quá khách khí rồi, sau này còn cần chỉ giáo nhiều hơn.” Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, quá nhiều, chỉ lễ phép duy trì khoảng cách với Thái Nhược Lâm. Những chuyện trước kia Thái Nhược Lâm làm với quên, đề phòng với Thái Nhược Lâm, luôn tồn tại.

      “Mình nào dám chỉ giáo cậu chứ, cậu quá khách khí rồi.” Thái Nhược Lâm cười tươi thân thiết . ta xong lại nhìn ra phía sau Cố An Kỳ, lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, ta tìm ai?

      “Thái tiểu thư chờ ai sao?” Cố An Kỳ quanh co lòng vòng mà hỏi thẳng.

      Dật Phàm đến cùng cậu sao?” Thái Nhược Lâm trả lời theo phản xạ, sau đó ta phát mình hớ nên lập tức bổ sung “À ừm, ý của mình là, mình thường nghe sau khi hẹn hò, nam nghệ sĩ luôn đưa đón nữ nghệ sĩ làm việc.”

      ta… nghi ngờ chuyện và Tô Dật Phàm hẹn hò sao? Hay là… Châm ngòi ly gián? Cố An Kỳ lắc lắc đầu: “ ấy có công việc của ấy, cũng phải lái xe cùng làm gì? À, tôi còn phải thay quần áo, chuyện nhiều được, trước đây.”

      Cố An Kỳ thản nhiên , ngăn cản vào phòng hóa trang thay trang phục trước khi Thái Nhược Lâm.

      Vai diễn lần này của tội phạm rất thông minh có tư tưởng phản xã hội, Cố An Kỳ cảm thấy rất hứng thú, tự mình làm ít bài tập cũng như tìm kiếm những tư liệu về tội phạm tâm lý phản xã hội*.

      (*tên tiếng là anti-social behavior)

      chung, những tội phạm như vậy đều máu lạnh, cảm thông, tuân theo những đạo đức của xã hội, có cảm xúc, đồng thời, họ cũng rất nhạy cảm, tinh tế, giảo hoạt. Cố An Kỳ lần này diễn nhân vật Lạc Lâm, lúc còn cha bị tai nạn giao thông qua đời, sau đó mẹ tái giá, bố dượng là tên giáo sư mặt người dạ thú, làm ra vài chuyện thể tha thứ với .

      Từ lúc đó Lạc Lâm ấp ủ kế hoạch muốn giết bố dượng của , nghĩ ra vụ tai nạn xe cộ trông như rất bình thường khiến người kia hoàn toàn biến mất trước mắt . Nhìn mẹ khóc lên khóc xuống hề có chút phản ứng nào, chỉ nặn ra vài giọt “nước mắt cá sấu” cho có lệ. xinh đẹp lại máu lạnh, ai nhìn thấu được suy nghĩ của . Bên ngoài hề điên cuồng mà dịu dàng ít , thoạt nhìn như hòa nhã. Sau khi mưu sát bố dượng, điên cuồng trong cơ thể bắt đầu tràn lan, bày ra rất nhiều vụ “tai nạn”, chính thức giết bất kì ai nhưng tay nhuốm ít mạng người.

      Trong mắt , cũng biết đây là sai trái. , ra vẫn nghĩ đó là việc đúng đắn. Những người đó chết chưa hết tội đúng ? nghĩ như vậy. Mạng người trong mắt chỉ đáng giá như cây cỏ.

      hưởng thụ, đúng vậy, hưởng thụ quá trình gây án, nhìn những người đó tử vong, nhìn họ đau đớn, vặn vẹo, lòng của luôn có cảm giác thỏa mãn.
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 173: Chênh lệch

      Edit: Sabj


      ra đơn giản diễn xuất cũng giống như việc phân tích tâm lý, giống như bác sĩ tâm lý phân tích bệnh tình bệnh nhân, diễn viên cũng phải hiểu tính cách nhân vật của mình. Nhân vật của họ có điểm mạnh điểm yếu gì, trong những hoàn cảnh khác nhau với những người giống nhau nên phản ứng như thế nào.


      Nhân vật của Cố An Kỳ lần này là tội phạm thông minh mắc chứng bệnh phản xã hội điên cuồng , nhiều lần lập ra kế hoạch giết người, gần như có thể chút sơ hở nào, cũng dần dần, từng bước hủy hoại cuộc sống của ít người. Chẳng qua điên cuồng này chỉ đặt trong lòng, khi đối mặt với bạn bè ở đại học hay người thân bên cạnh vẫn là bé ngoan ngoãn dịu dàng . Trong bộ phim nhân vật này có tương phản rất lớn, cầu diễn xuất cũng vô cùng cao. Diễn viên được hóa thân thành học sinh bình thường, chẳng qua nên vận dụng diện mạo đó như thế nào để lột tả được mặt điên cuồng lại phải dựa vào bản lĩnh của bản thân diễn viên.

      Nội dung của cảnh này là Lạc Lâm sau khi vừa giết thêm người, hôm sau vẫn tiếp tục học bình thường, nghe thấy bạn bè xung quanh bàn bạc về chuyện này. Điểm mấu chốt là phải dung hòa được hai tính cách cất giấu và bộc lộ ra ở người .

      Đứng ở vị trí, Cố An Kỳ chuẩn bị xong lúc nào cũng có thể bắt đầu.

      “Mọi người vào vị trí của mình nào, 5, 4.. 3, 2, 1 Action” bảng Clapperboard được dập mạnh xuống.

      “Này, Lạc Lâm, hôm nay sau khi tan học chúng mình về cùng nhau nhé.” nữ sin trong lớp học của Lạc Lâm sợ hãi .

      “Được được, ” Lạc Lâm hơi ngẩng đầu lên, cười khẽ, “Chẳng qua sao đột nhiên lại muốn về cùng nhau?”

      “Xuỵt, cái này mình chỉ cho cậu biết thôi đấy, chị mình làm ở sở cảnh sát, chị ấy bảo trong khoảng thời gian này khi ra ngoài mình phải cẩn thận chút, rất nhiều người chết cách bí rồi.” Nữ sinh thò đầu ra ngó nhìn xung quanh rồi mới .

      “Ồ? Cái chết bí ư?” Giọng Lạc Lâm hơi cao lên, “Cái này thú vị đấy, cậu tiếp .”

      Lạc Lâm kéo tay áo người kia năn nỉ. Cái muốn biết chỉ là kết quả điều tra mà thôi, những cái khác liên quan đến . Cái chết bí ? Có lẽ nên gọi là trời phạt , thay trời hành đạo.

      “Có gì thú vị chứ, vài người chết rồi đấy, nghe chết tự nhiên như bình thường, tìm ra nguyên nhân nào. Nhưng chính vì thế người ta lại cảm thấy các vụ có điểm giống nhau nào đó.” Nữ sinh cau mày, nghĩ lại lời chị .

      “Tự nhiên chết à…” Lạc Lâm kéo dài giọng, khóe miệng cong lên độ cong quỷ dị. Đám người vô dụng kia tất nhiên thể tra ra được cách giết người rồi, chỉ là vẫn tra ra được có điểm giống nhau cũng đúng là uổng công mất công sức để lại gợi ý.

      “Cậu xem có phải có nguyên nhân nào đó hay , tự nhiên tử vong, ví dụ như người nào đó đột nhiên bị nhồi máu cơ tim phải cũng tự nhiên sao ?” Lạc Lâm khéo léo nhập vai nữ sinh ngây thơ.

      “Cho nên mình mới Lạc Lâm cậu rất ngây thơ đó.” Nữ sinh đắc ý vỗ vai Lạc Lâm, dáng vẻ rất quen thuộc. Lạc Lâm tránh chỉ hơi nghiêng người, tuy nhiên người ta vẫn nhìn ra được rất ghét bỏ động tác vô cùng thân thiết này.

      Sau cảnh nữ sinh khỏi đến cao trào của bộ phim, là cảnh Cố An Kỳ đặc tả tội phạm giết người, mọi nhân viên đều nghiêm túc đợi xem Cố An Kỳ diễn như thế nào.

      Khóe miệng của Cố An Kỳ hơi cong lên, ngón tay mảnh khảnh nhàng vỗ về quyển sách dày, ngón tay lên xuống như có ma lực khiến cho người ta có ảo giác, giống như toàn thế giới đều bị dẫm nát dưới chân , đều bị khống chế.

      Đối với mạo phạm của nữ sinh kia hề tức giận, vẻ mặt sung sướng, đôi mắt nhu hòa long lanh dường như cất giấu loại ánh sáng nào đó khiến người ta đui mù.

      chờ mong điều gì đó.

      Thế giới này phải càng ngày càng trở nên thú vị sao? Ngày trước ai hiểu , tất cả đều là lũ ngu ngốc. Cho dù làm gì mọi người cũng vẫn ngớ ngẩn phát ra, à, đúng là để lại vài manh mối cho cảnh sát, chẳng qua vẫn chẳng thấy hồi gì làm mất mát thời gian, đầu óc của những người này đúng là vô dụng nhạt nhẽo.

      Thủ pháp giết người đơn giản như vậy mà cũng hiểu, chẳng lẽ còn muốn bắt ? Bắt ư?

      Chênh lệch về chỉ số thông minh, đúng, là chênh lệch về loại người. Chẳng qua chơi trò chơi này với cảnh sát cũng thú vị đúng ? Có lẽ nên cho chúng thêm nhiều manh mối hơn nữa, nếu vẫn đoán được… mờ mịt hay cách khác là hoang mang nhíu mày, ừm, nếu vẫn đoán ra, vậy mục tiêu kế tiếp nên là…

      “Đừng để tôi nhàm chán nha, trò chơi chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.” Giọng của trầm thấp, mang theo vài phần ý cười như có như , dường như rất mong đợi chuyện xảy ra trong tương lai.

      “Cut” đạo diễn hô, “cảnh tiếp theo.”

      Cảnh này chút sai lầm nào. Thái Nhược Lâm cũng từng nghĩ nếu mình diễn nhân vật đó nên xử lý như thế nào, phân đoạn sau gần như có chút tình cảm cá nhân nào phải thể ra sao. Dù sao cũng đều là học trò của cùng giáo sư dạy diễn xuất, cho dù muốn thừa nhận, nhưng ta thể loại phương pháp huyễn tưởng này mở đường cho ta rất nhiều.

      Thái Nhược Lâm ra cũng rất thích nhân vật này, nhưng vì ta diễn trong những nhân vật chính, là cảnh sát muốn bắt Lạc Lâm của Cố An Kỳ, vì vậy ta mất cơ hội diễn nhân vật này. Chẳng qua ta vẫn suy nghĩ, nếu là ta diễn ra sao.

      ta nghĩ sau khi nữ sinh kia ta nắm chặt quyển sách để che giấu hưng phấn trong lòng mình, sau đó lại hơi run rẩy vì khẩn trương và mong đợi. ta vẫn nghĩ người máu lạnh như Lạc Lâm rất điên cuồng, cũng vì thế mà làm ra rất nhiều hành động thể tưởng tượng nổi cũng như bày ra nhiều vụ giết người mà người ta thể đoán ra chân tướng. ta vẫn cảm thấy ta dùng giọng điệu vừa chờ mong vừa ép mình phải kiên nhẫn ra câu thoại cuối cùng kia.

      ta vẫn nghĩ mình đúng, nghĩ cách diễn xuất của mình là đúng, nhưng mà sau khi nhìn phần diễn của Cố An Kỳ, ta thể , Cố An Kỳ xử lý tinh tế hơn hẳn ta. Nhân vật của làm những chuyện như vậy thoạt nhìn có gì khác thường, nhưng lại có thể nhìn ra điên cuồng cất giấu sâu bên trong. Chẳng ai hành động vuốt ve sách là bất thường, cũng chẳng ai sinh viên trong trường học lẩm bẩm mình là kì quái, mọi người đều chỉ nghĩ lo lắng cho môn thi tiếp theo hoặc chuẩn bị vào thi. Điều này vô cùng phù hợp với Lạc Lâm thích ngụy trang, cũng biểu Cố An Kỳ tìm hiểu rất kĩ hoàn cảnh xung quanh, cũng biết cách hòa nhập vào đó.

      của phân cảnh đặc tả nhân vật lúc sau và lúc chuyện với người khác đều giống nhau, thoạt nhìn rất ôn hòa, nhưng người lại tản ra nguy hiểm, giả dối tìm đường thoát ra. Loá mắt mà lại khiến người ta cảm thấy kinh hãi, vẻ ngây thơ của trẻ con xen lẫn với lạnh lùng tàn khốc đối lập mạnh mẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mỗi người, làm cho người ta đui mù.

      Ngày trước có lẽ Thái Nhược Lâm cảm thấy mình và Cố An Kỳ tồn tại chênh lệch , chẳng qua bởi vì lúc ấy quá ghét , muốn thừa nhận , vì hiểu tại sao Cố An Kỳ được Diệp thích, lại còn được nhận vai phụ quan trọng trong 《 Bảo vệ bé lọ lem 》.

      Trong lòng Thái Nhược Lâm vẫn rất bất mãn, tức giận vì Cố An Kỳ luôn nhận được những cơ hội tốt, lại còn được nhiều người ngưỡng mộ. Cuối cùng chú của ta —— thầy Thái từng dạy kỹ xảo chụp ảnh trong “Đông phong” cho Thái Nhược Lâm biết ta thể so với Cố An Kỳ. Nếu muốn biết chênh lệch giữa hai người, ai thua ai thắng hãy xem Cố An Kỳ diễn.

      Thái Nhược Lâm từng xem vài cảnh diễn của Cố An Kỳ, bình tĩnh xem xét cảm thấy đúng là mình hơi thua kém chút, đây cũng là nguyên nhân ta liều mạng nâng cao diễn xuất của mình trong thời gian này, nhưng mà… Vì sao? Vì sao? Vì sao khoảng cách giữa hai người những thu hẹp mà lại càng ngày càng xa?

      Lần đầu tiên, Thái Nhược Lâm phát ta và Cố An Kỳ có sư chênh lệch rất lớn.

      Giống như lời Diệp lúc trước, diễn xuất của hai người cách nhau trời vực, thể đánh đồng với nhau.

      Thái Nhược Lâm nắm chặt tay, sau khi diễn, ta nhất định phải đè bẹp Cố An Kỳ. ta tin mình thắng nổi Cố An Kỳ bé.

      Cố An Kỳ dường như nhận thấy có tầm mắt khó chịu ở đằng sau nên quay đầu, song lại thấy ai nên quay lại, tiếp tục chuyện với Giản Tiếu: “Sáng mai bảy giờ nhớ gọi chị dậy nhé, ừ, trước khi bắt đầu lịch trình ngày mai chị muốn gặp đạo diễn Trương Chấn Dương. Đúng rồi, em chuyện này cho Chu tiên sinh nữa nhé, nếu ấy có thời gian có thể cùng.”

      “Vâng, em chuyển lời cho Chu tiên sinh.” Giản Tiếu .

      “Ừ, hôm nay diễn xong là còn chuyện gì nữa đúng ? Nếu kết thúc công việc sớm cùng nhau ăn khuya .” Cố An Kỳ cười , “Trong khoảng thời gian này em chạy tới chạy lui theo chị chắc cũng vất vả.”

      “Chị An Kỳ, chị ăn với Dật Phàm sao?” Giản Tiếu là trợ lý của Cố An Kỳ nên tất nhiên là trong những người hiểu chuyện tình của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nhất.

      “Hai mươi tư giờ cứ dính lấy nhau chị sợ ấy chán mất.” Cố An Kỳ cười khẽ trêu chọc. ra phải sợ Tô Dật Phàm chán , xa nhau mười năm, nếu muốn thay lòng thay từ lâu, cần chờ đến tận bây giờ. chỉ muốn nghỉ ngơi nhiều hơn mà thôi, cũng nghe Dương Văn Lâm từng , năm giờ sáng mai Tô Dật Phàmđã có lịch trình, nếu có thể, muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, đừng ngủ quá ít.

      Giống như Tô Dật Phàm luôn hy vọng Cố An Kỳ được nghỉ ngơi nhiều, đừng làm bản thân mệt mỏi, Cố An Kỳ cũng muốn lúc nào cũng chiếm lấy thời gian nghỉ ngơi của , kéo mệt mỏi hẹn hò. Hai người họ đều lý trí, đều biết nghiệp phải cân bằng với cuộc sống.
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 174: Thăm trường quay

      Edit: Sabj


      đâu, Dật Phàm chán chị An Kỳ đâu.” Giản Tiếu lớn tiếng , thu hút ánh mắt của ít người.


      “Xuỵt…” Cố An Kỳ đỏ mặt, nhanh chóng giơ tay ý bảo lên tiếng, “Chị chỉ đùa mà thôi.”

      Giản Tiếu là bé rất đơn thuần, làm việc cũng dốc hết sức, chẳng qua đôi khi quá mức nghiêm túc, làm quá mọi chuyện lên. Cố An Kỳ bình thường thích trêu đùa ấy, nhưng ngờ lần này cũng kéo cả mình xuống nước.

      là, chị An Kỳ đừng đùa như vậy nữa, làm em sợ tới mức…” Giản Tiếu bĩu môi, xấu hổ hạ giọng xuống, “ Dật Phàm ca chán chị An Kỳ đâu, Dật Phàm rất để bụng mấy chuyện liên quan đến chị.”

      “Ừ, chị biết.” Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn ít.

      Đúng vậy, biết, biết hết. Có vài thứ cần người ngoài nhắc nhở tự có thể cảm nhận được. Tình cảm của Tô Dật Phàm đối với thế nào đều biết . Nghĩ tới biểu khẩn trương của Tô Dật Phàm sau khi tỏ tình, nhịn được khóe miệng cong lên.

      Lắc lắc đầu, tiếp tục đem tầm mắt đặt lên kịch bản. Chuẩn bị tốt trước khi diễn xuất là điều thiết yếu cơ bản. Mấy cảnh diễn tiếp theo đều rất thuận lợi, Cố An Kỳ muốn lãng phí thời gian nên đều sử dụng cách diễn trực tiếp*, dẫn dắt bạn diễn nhập vai, lấy tốc độ nhanh nhất, ít NG nhất để quay xong những cảnh đó. Mấy phân cảnh còn lại đều là cảnh của và Thái Nhược Lâm. Cuối cùng còn cảnh độc thoại của , có thể mình sân khấu.

      (* phần giải thích thuật ngữ này của chị Trà hoa nữ: “đái hí” hay còn gọi là “đối diễn” tức là cùng 1 diễn viên trong đoàn phim diễn chung trực tiếp lúc tập chứ phải chỉ ngồi lẩm nhẩm 1 mình, là 1 phương pháp diễn. Mình chẳng biết để tiếng việt là gì nên để theo chị ấy luôn)

      Thời gian quay mặc dù lâu hơn dự đoán nhưng cũng phải vấn đề quá lớn, có lẽ khoảng hai tiếng nữa quay xong là có thể về nhà nghỉ ngơi.

      Cố An Kỳ dựa đầu vào tường, nhắm mắt lại ngủ giấc.

      “A… chị… chị An Kỳ… Dật Phàm ” Giản Tiếu lắp bắp .

      “Hả? ấy làm sao?” Cố An Kỳ mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, “Có chuyện gì thế?”

      “An Kỳ.”Bên cạnh vang lên giọng trầm thấp mang theo chút từ tính, Cố An Kỳ vẫn chưa tỉnh ngủ, nheo mắt lại rồi xoay người.

      “Sao lại tới đây?” Cố An Kỳ thấy bên cạnh là Tô Dật Phàm hơi ngạc nhiên, phải hôm nay gặp nhau sao? Sao lại chạy tới đây?

      “Chỗ quay xong sớm, vì vậy tới đây để giám sát em.” Tô Dật Phàm đùa giỡn, tuyệt đối ra nguyên nhân chính.

      Để được gặp Cố An Kỳ, dùng dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết công việc của mình, sau đó hấp tấp vội vàng tới đây. ra để ý dạo này lên weibo bầu khí nơi fan hơi khác thường. Sau đó cũng dạo vòng weibo của Cố An Kỳ, phát những bình luận mới nhất đều là mắng chửi trách móc khiến cảm thấy vô cùng kinh ngạc. lo lắng biết có phải trong fandom làm gì hay , vì thế có gửi tin nhắn hỏi, sau đó mới biết thành kiến của họ đối với Cố An Kỳ sâu tới mức gần như thể vãn hồi.

      Tô Dật Phàm đầu đuôi câu chuyện lắm, nhưng cá nhân hy vọng fan của hai bên đều có thể chấp nhận chuyện của . Sau việc búp bê nguyền rủa, Tô Dật Phàm vẫn luôn lo lắng cho an toàn của Cố An Kỳ, nay lại gặp phải chuyện này, sao có thể tiếp tục im lặng được nữa?

      Lúc này vội vàng chạy tới đây chẳng những là vì muốn hộ tống Cố An Kỳ về nhà, mà còn là do muốn gặp . Công việc của hai người đều bận bịu, trong tương lai có lẽ còn nhiều việc hơn. Muốn gặp mặt nhất định phải tranh thủ thời gian, Tô Dật Phàm cũng thấy mệt mỏi khi đánh đổi thời gian ngủ để được ở bên cạnh Cố An Kỳ. vui vẻ, cùng sẵn lòng làm vậy.

      ai biết coi trọng phần tình cảm này đến mức nào, ai biết muốn duy trì nó đến đâu.

      Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ của Tô Dật Phàm biết là vội vàng chạy tới, trong lòng mặc dù vui vẻ nhưng ngoài miệng vẫn : “Sáng mai còn có lịch trình mà, vẫn muốn chờ ở đây sao?”

      sao.” Tô Dật Phàm cười , “Cái đó quan trọng. Cố gắng quay xong sớm rồi đưa em về nhà.”

      “Ừ.” Cố An Kỳ mỉm cười gật gật đầu, trong lòng tính toán lát nữa còn phải cố gắng hơn nữa, cố gắng NG, phạm sai lầm, để cho cảnh tiếp theo chỉ quay one – shot*.

      (* đơn giản đó là kiểu quay chỉ sử dụng duy nhất ống kính máy quay, quay từ đầu đến cuối, dừng lại và cắt ghép để chuyển cảnh)

      “An Kỳ này, cậu và Dật Phàm là…”

      Cố An Kỳ định lên sân khấu đụng phải Thái Nhược Lâm, mặc dù mặt là ta chuyện với Cố An Kỳ, nhưng ánh mắt dán lên người Tô Dật Phàm. Cố An Kỳ liếc nhìn ta, lãnh đạm : “ ấy là bạn trai của tôi, chúng tôi hẹn hò, xin hỏi Thái tiểu thư có cao kiến gì ?”

      báo chí phải quá rồi sao, nay Thái Nhược Lâm hỏi như vậy là có ý đồ gì? Mơ tưởng Tô Dật Phàm ư? À, được rồi, người mơ tưởng Tô Dật Phàm cũng chỉ có , Cố An Kỳ cũng rảnh rỗi cùng mấy nàng này đánh công phòng chiến*. Trái tim của Tô Dật Phàm đặt ở người , trong lòng biết. Nếu Tô Dật Phàm dám làm phản, dám khẳng định, chắc chắn xử trận, cho biết boxing học cũng phải chỉ để đó.

      (*công phòng chiến: môn võ của Hồng Kông)

      sao? Sao… sao lại thế được?” Thái Nhược Lâm che miệng kêu lên, “Hai người hẹn hò ư? Từ lúc nào thế?”

      “Cũng mới đây, báo chí chắc đưa tin.” Cố An Kỳ hề nhìn Thái Nhược Lâm, chỉ xác định lại vị trí của mình lần nữa, cần phải tranh thủ quay xong sớm càng nhanh càng tốt để về nhà. muốn Tô Dật Phàm mất nhiều thời gian chờ mình, ngủ được sớm, cuối cùng sáng mai lại dậy được.

      “À, là thế à.” Sắc mặt Thái Nhược Lâm thể gọi là tốt, khóe miệng cũng hơi cứng ngắc, “Vậy chúc mừng hai người.”

      “Cám ơn.” Cố An Kỳ nghe được lời chúc phúc của Thái Nhược Lâm chẳng có mấy lòng, nhưng cũng để ý, dù sao Thái Nhược Lâm đối với chỉ là người xa lạ, chẳng cần vì lời chúc phúc hay chúc phúc của người xa lạ mà rối rắm.

      “An Kỳ, cậu nên trông chừng Dật Phàm cho kỹ vào, bên cạnh ấy chẳng thiếu mỹ nữ đâu, cẩn thận ấy bị mấy đó câu mất đấy.” Thái Nhược Lâm đứng ở bên cạnh Cố An Kỳ với .

      Cố An Kỳ hít sâu hơi, vẫn chưa kết thúc hả? Lúc trước tin và Tô Dật Phàm đương, sau lại muốn chú ý đến mỹ nữ bên người Tô Dật Phàm. và Thái Nhược Lâm hình như chưa thân thiết đến mức trêu đùa nhau như thế này phải? Cho dù thẳng, nhưng thực ra mục đích muốn đâm chọc tình cảm của và Tô Dật Phàm. Muốn chú ý đến mỹ nữ bên người Tô Dật Phàm, muốn tin Tô Dật Phàm? Muốn bị thần kinh quản lý cuộc sống của ? Nổ súng với tất cả sinh vật giống cái bên cạnh sao? cũng phải ngu ngốc, sao phải làm mấy chuyện nhàm chán này?

      “Thái Nhược Lâm tiểu thư, cần chuẩn bị sao? Chỉ còn 1 phút nữa là bắt đầu rồi, nhưng hình như định xác định lại vị trí với cả trang điểm lại phải.” Cố An Kỳ muốn tiếp tục cuộc chuyện nhàm chán này với Thái Nhược Lâm nên lập tức chuyển chủ đề.

      Thái Nhược Lâm thấy Cố An Kỳ mắc mưu trong lòng hơi khó chịu, nhưng Cố An Kỳ đúng, việc trang điểm và xác định vị trí ta chưa làm gì, có lẽ có chút phiền phức, ta nên hơn.

      Cố An Kỳ vào phim trường, vẫy vẫy tay năm lần với Tô Dật Phàm ở ngoài. Tô Dật Phàm hiểu , hơi gật gật đầu.

      Thái Nhược Lâm nhìn ăn ý giữa hai người, trong lòng càng ngày càng chua, Tô Dật Phàm là nguyên nhân chính ta tiến vào giới giải trí, cũng là nam nghệ sĩ từ trước tới nay ta thích nhất, sùng bái nhất. ra, ta tham gia vào giới giải trí này phải vì danh lợi mà chỉ muốn được tiếp xúc với Tô Dật Phàm, làm bạn với , nếu có thể, trở thành bạn của . Từ lúc ra mắt tới nay ta vẫn duy trì được hình tượng tốt đẹp, nghiệp đà bay lên, ta tin ngày nào đó, ta đứng ở nơi cao nhất, cùng Tô Dật Phàm tay trong tay, nhưng vì sao? Vì sao giữa đường lại nhảy ra Cố An Kỳ?

      ràng lúc ấy rất tức giận, nếu tức giận như vậy sao rút lui khỏi giới diễn xuất luôn ? Tại sao lại trở về? Tại sao còn muốn tranh đoạt cơ hội với họ? Tại sao lại cướp Tô Dật Phàm ?

      “Cut! Nhược Lâm, tập trung tinh thần chút, diễn lại lần nữa” Đạo diễn bất mãn , cắt đứt mạch suy nghĩ của Thái Nhược Lâm. Thái Nhược Lâm nghe thấy lời đạo diễn lập tức đưa mắt nhìn Tô Dật Phàm, sau đó chỉ cảm thấy hận thể lập tức tìm cái lỗ chui xuống cho rồi. ta muốn phô bày mặt tốt nhất trước mặt Tô Dật Phàm, nhưng vì sao? Vì sao hai lần rồi mà vẫn hỏng bét?

      Sau đó Thái Nhược Lâm hiển nhiên vẫn ở trạng thái mất tập trung, diễn diễn lại đến lần thứ mười vẫn chưa đạt được hiệu quả, đạo diễn bắt đầu cuống lên, Cố An Kỳ chỉ có cảnh quay trong ngày, mọi người đều biết tại trong giới Cố An Kỳ có danh hiệu NG, cộng thêm bình thường Thái Nhược Lâm nhiều nhất cũng chỉ quay lại năm lần, đạo diễn vẫn cảm thấy chỉ cần ngày là đủ, nhưng mà… Nhìn tình huống tại, có lẽ phải kéo dài tới ngày mai, mà lịch trình của Cố An Kỳ kín mít, nếu muốn để sắp xếp thêm nửa ngày đến quay cũng phải chuyện dễ dàng.

      Cố An Kỳ cũng nghĩ tới Thái Nhược Lâm lại thất thường như thế, biểu của ta có thể là mất hồn mất vía. Cố An Kỳ lắc lắc đầu, từ chối cho ý kiến. Tô Dật Phàm mỉm cười lấy khăn mặt và nước uống đưa cho Cố An Kỳ: “Có lẽ còn phải quay thêm lúc nữa, em nghỉ ngơi lát .”

      “Ư.” Cố An Kỳ gật gật đầu.

      Đạo diễn thấy đại thần Tô Dật Phàm ngồi bên giám sát như pho tượng nhất thời cảm thấy áp lực cũng lớn lên. Nếu Thái Nhược Lâm diễn vẫn đạt cầu, Cố An Kỳ vẫn bị giữ ở đoàn làm phim Tô thiên vương bùng nổ chứ? Đạo diễn nhìn Thái Nhược Lâm vẫn trong trạng thái mất hồn vía như trước, bắt đầu cảm thấy bực bội.
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :