1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 156: Khởi đầu mới

      Edit: Sabj


      Tiêu Thắng Hinh gần đây được yên lòng, album sắp đưa ra thị trường nhưng vẫn chưa nhận được tin tức gì, trong lòng trống rỗng, cảm thấy an toàn.


      chuẩn bị tinh thần để lần nữa ngẩng cao đầu, đám người ở đài truyền hình phải cho cơ hội lên sân khấu quảng bá. Vì Hà Viễn Hàng chịu “mua tặng ”, từ chối tạo album cho Hứa Toa Toa nên lãnh đạo cấp cao của “Thời đại tinh thượng” tức giận, ép phải làm công tác tư tưởng cho Hà Viễn Hàng, muốn làm thuyết khách, thuyết phục Hà Viễn Hàng giúp Hứa Toa Toa. Chỉ cần nhìn thấy Hứa Toa Toa thấy ghét, rồi nghĩ lại vẻ mặt của ta khi phản bội Lâm Huyên Di càng cảm thấy ghê tởm hơn. Muốn tốt cho Hứa Toa Toa trước mặt Hà Viễn Hàng? Đẩy mạnh tiêu thụ Hứa Toa Toa cho Hà Viễn Hàng ư? Đùa à?

      Với chỉ thị này Tiêu Thắng Hinh chỉ nghe chứ làm.

      Nghệ sĩ cãi mệnh lệnh của công ty, chẳng mấy ai có kết cục tốt. Tiêu Thắng Hinh tất nhiên cũng ngoại lệ. nhanh chóng bị công ty chèn ép bằng cách khác, bề ngoài là muốn nghỉ ngơi, nhưng lại ngầm đầu tư album, cũng sắp xếp công việc cho nếu thuyết phục thành công. Qúa đáng nhất là, ngay cả album cũng cho thu. Tiêu Thắng Hinh bất đắc dĩ, cuối cùng đành quyết tâm nghe lời Cố An Kỳ, đánh cược lần, lấy phần tiền tiết kiệm trả tiền phá hợp đồng rồi chấm dứt quan hệ với “Thời đại tinh thượng”, còn lại đầu tư toàn bộ cho album, đóng gói, lấy album này làm điểm khởi đầu mới đứng trước mặt mọi người.

      việc lần này của làm dư luận xôn xao rất lớn, ai biết, ai , khiến cho thanh danh của cũng bị kéo xuống theo. Ngay tại thời điểm trước khi trở lại này, thể nghi ngờ là đẩy bản thân lên đầu sóng ngọn gió, nhận phán xét, soi mói của truyền thông.

      Trong lòng rất bất an, nhưng vẫn dám quấy rầy kế hoạch của Cố An Kỳ. Sau đó đóng hết các tin tức, chuyên tâm thu album.

      Nhưng dù thế nào cũng thể ngờ Cố An Kỳ lại giúp xử lý tất cả. Chẳng những để báo chí đưa vài tin tức tích cực về , mà còn để Chu tiên sinh cầm album đến đài phát thanh. Ca khúc mới được sáng tác khéo léo, cộng thêm có liên quan đến những việc gần đây của nên chú ý mọi người dành cho cao chưa từng có.

      Sau khi chương trình radio được phát sóng, nhận được vô số cuộc điện thoại mời làm album tiếp theo, đãi ngộ như thế này từ trước tới nay chưa từng trải qua, cũng chưa từng có được, vì vậy vào giây phút đó, vừa mừng vừa lo.

      Lần đầu tiên trở lại sân khấu, Tiêu Thắng Hinh có rất nhiều lời muốn , cảm kích dành cho Cố An Kỳ vất vả khắp nơi vì .

      Trước khi lên sân khấu, gọi điện cho Cố An Kỳ, sau khi kết nối, giọng nhàng, bình tĩnh trước sau như của Cố An Kỳ vang lên: “Alo, tôi là Cố An Kỳ.”

      “An Kỳ, mình là Thắng Hinh.” Tiêu Thắng Hinh .

      “Sao vậy? Sao lại gọi vào lúc này?” Trong giọng của Cố An Kỳ mang theo chút ý cười, “A, chẳng lẽ là chứng lo lắng trước khi lên sân khấu?”

      phải như thế… An Kỳ… Cám ơn cậu, cám ơn cậu, thực cám ơn cậu… Nếu có cậu, mình…” Tiêu Thắng Hinh qua điện thoại, giọng nghẹn ngào nên lời, chỉ liên tục “ cảm ơn” . nợ Cố An Kỳ rất nhiều, lúc trước vì vài nguyên nhân bên ngoài mà ngăn được cái chết của Cố An Kỳ, tuy vậy cho dù trong lòng Cố An Kỳ tổn thương, nhưng khi đối mặt với cũng hề so đo, sau khi biết chuyện của Đường Hải Lâm, trái lại toàn tâm toàn ý giúp , biết nên gì mới tốt.

      Bây giờ, trong lòng ngoài cảm kích đối với Cố An Kỳ tràn ngập áy náy. Có rất nhiều lời muốn , nhưng lại biết nên từ đâu.

      “Được rồi, đừng khóc, giọng cũng run rẩy rồi kìa. Lát nữa cậu còn phải lên sân khấu đó, bình tĩnh lại và cố gắng lên. Đây là cơ hội do cậu tự giành được, nhớ kỹ đừng từ bỏ mà phải nắm chặt lấy.” Giọng của Cố An Kỳ có ma lực khiến người ta có thể bình tĩnh lại, chỉ cần lặng lẽ nghe, dường như có thể lập tức xoa dịu nội tâm nôn nóng.

      “Ừ” Tiêu Thắng Hinh nắm chặt di động, hốc mắt vẫn còn đỏ.

      “Được rồi, nhanh chuẩn bị , hãy coi như lần quay lại sân khấu này là khởi đầu mới.”Sau đó Cố An Kỳ lại an ủi Tiêu Thắng Hinh thêm vài câu để ấy nhanh chóng chuẩn bị lên sân khấu, sau khi thấy dường như Tiêu Thắng Hinh ổn định mới cúp máy.

      “Tiêu Thắng Hinh gọi à?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Ừ, hôm nay là lần đầu tiên ấy quay trở lại sân khấu.” Cố An Kỳ lật xem kịch bản trong tay, lạnh nhạt .

      ” ‘Pamir’ muốn chọn lại nam nhân vật chính nên chắc thời gian quay bị hoãn lại. Vì ‘Pamir’ cảm thấy có lỗi nên tăng tiền thù lao của lên, lần này đúng là buôn bán có lời. Đúng rồi, vừa rồi khi đến ‘Pamir’, Alice tiểu thư nhờ tôi chuyển lời ‘Cám ơn’ với , làm gì sao?” Chu Á Kiệt hỏi.

      phải chuyện gì đặc biệt đâu.” Cố An Kỳ đầu cũng nâng, chỉ nhàn nhạt , chẳng qua khi Alice sắp đắm sâu vào lưới tình lấy quan điểm của người đứng ngoài giúp ấy cảnh giác ít nhiều đối với Đường Hải Lâm mà thôi.

      Chu Á Kiệt quen với tính cách của Cố An Kỳ, khi vui thích nhiều, vì thế cũng truy hỏi đến cùng.

      “Kịch bản của quảng cáo này thú vị .” Cố An Kỳ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, “Đề tài là tiên hiệp*, ừm, nếu tung ra hiệu quả thu được rất cao.”

      (*tiên hiệp: có yếu tố thần tiên)

      “Đúng vậy, hơn nữa từ trước tới nay chưa hề nhận kịch bản võ hiệp hay tiên hiệp nào, cho nên ngoài việc có tạo hình mới còn có thể giúp thoát khỏi hình tượng trong ‘phim đại ‘, mở rộng sang cổ trang.” Chu Á Kiệt ra tính toán của mình.

      “Ừ, nhận quảng cáo này .” Cố An Kỳ gật gật đầu, .

      “Scandal của và Trịnh Văn Quân coi như kết thúc, buổi họp báo lần trước công bố giữa hai người có tình cảm cho nên chia tay.” Chu Á Kiệt , “Bây giờ hoàn toàn tự do, nếu muốn đương cứ việc, nhưng trước đó phải thông báo cho tôi biêt. ”

      “Thôi, tôi thích có scandal đâu.” Giọng điệu của Cố An Kỳ tốt, mâu thuẫn , “ tin tưởng bản lĩnh của tôi sao?”

      phải.” Chu Á Kiệt thở dài, tiếp xúc với Cố An Kỳ lâu như vậy, làm sao có thể nhìn ra chán ghét của đối với scandal giả chứ? Chẳng qua lo lắng cho tâm trạng của Cố An Kỳ chứ phải nghiệp của . Cố An Kỳ là người vô cùng có chừng mực, trong lòng hiểu phải làm thế nào mới có thể thành công, điểm này căn bản cần Chu Á Kiệt quan tâm. Điều Chu Á Kiệt thực lo lắng là Cố An Kỳ cứ lạnh nhạt với tình cảm như thế này tương lai phải làm sao.

      Bạn bè bên cạnh đều có đôi có cặp hết rồi, Tạ Vũ Phỉ và cao thủ đóng phim Thiệu Chính Minh hay tiếp xúc với nhau, nghe bắt đầu hẹn hò. Trịnh Văn Quân và Liêu Nhã Hân nhau, Tiêu Thắng Hinh dường như cũng dấu hiệu tiến tới với Hà Viễn Hàng. Ngoài Cố An Kỳ, mọi người dường như đều có đối tượng hẹn hò, có đôi có cặp, chỉ còn duy nhất mình vẫn độc thân.

      ràng là người xuất sắc như vậy, nhưng lại luôn đẩy mọi người ra xa ngàn dặm, chẳng lẽ sau này cũng định mình nốt con đường còn lại sao?

      Càng quen Cố An Kỳ lâu, Chu Á Kiệt lại càng hiểu cá tính nội tâm của . Bề ngoài Cố An Kỳ thoạt nhìn cao ngạo kiên cường, nhưng tâm hồn lại nhạy cảm yếu đuối. chưa từng bộc lộ khó khăn, đau khổ trước mặt người khác, có chuyện gì cũng nuốt vào bụng. biết Cố An Kỳ ngày trước gặp chuyện gì mà nay lại trở nên tin tưởng tình , nhưng hy vọng Cố An Kỳ mình mang vác gánh nặng trải qua cuộc đời còn lại.

      Hình tượng đơn, lạnh lẽo như vậy hợp với .

      “Về chuyện tình cảm này bây giờ tôi vẫn chưa muốn nghĩ tới.” Cố An Kỳ cũng cảm thấy phản ứng của mình hơi quá nên mềm giọng .

      Chu Á Kiệt nhìn nét mặt Cố An Kỳ, thở dài, gì thêm. Chuyện Cố An Kỳ hạ quyết tâm rất ít ai có thể thay đổi, cho dù bây giờ có nhiều lời hơn nữa cũng chỉ khiến mất hứng mà thôi, mà điều này đối với chẳng có lợi gì.

      “Dạo này có công việc cứ nhận giúp tôi, chỉ cần xem thấy được cứ nhận .” Cố An Kỳ .

      “Sao đột nhiên lại muốn nhận nhiều công việc? rất thiếu tiền sao?” Chu Á Kiệt kỳ quái hỏi câu.

      phải, chẳng qua là thấy dạo này hơi rảnh rỗi nên muốn làm việc nhiều hơn thôi.” Cố An Kỳ nhàn nhạt , quên chuyện mình còn nợ Tô Dật Phàm chín trăm năm mươi vạn. chưa bao giờ nợ ngươi khác cái gì, lúc này lại nợ Tô Dật Phàm số tiền lớn như vậy khiến trong lòng nổi lên cái gai rất khó chịu.

      “Được, tôi biết rồi.” Chu Á Kiệt chỉ đáp lời Cố An Kỳ, cũng hỏi nhiều, “Chiều nay còn có buổi quay 《 Tình cuối cùng 》, đừng quên.”

      “Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ hít sâu hơi.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Di động của Cố An Kỳ đột nhiên vang lên.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.”

      “Chị An Kỳ, lúc chị bảo em tra quá khứ của Đường Hải Lâm, em có tìm được ít manh mối về chuyện kia của chị.” Giọng của Tiết Tiểu Bảo từ bên kia điện thoại truyền đến khiến cả người Cố An Kỳ lập tức cứng đờ.

      Tìm lâu như vậy, kiện đó… cuối cùng… có manh mối sao?
      139, Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 157: Manh mối

      Edit: Sabj


      “Em tra được cái gì?” Cố An Kỳ cố gắng kiềm chế giọng của mình.


      “Bối cảnh của Văn tiên sinh bên cạnh Đường Hải Lâm dường như trước kia được trong sạch cho lắm, từng có hành vi phạm tội. Vì vậy lúc đó chúng em điều tra kĩ hơn do chuyện này quá mạo hiểm nên bị trì hoãn. Trong khoảng thời gian này, bên chúng em lại có người theo vụ án khác, phát chỉ Văn tiên sinh, mà thậm chí cả Cao gia cũng liên quan đến bang phái Tân Tấn kia.”

      “Cao gia? Cao gia nào?” Cố An Kỳ nhíu mày, trong lòng suy đoán, chẳng qua vẫn chưa thể tin tưởng.

      “Nhà mẹ đẻ của mẹ Hứa Toa Toa, Cao Á.” Tiết Tiểu Bảo gằn từng tiếng , “Cao gia mở câu lạc bộ đêm nên tiếp xúc với những người này là chuyện bình thường, vì vậy ban đầu chúng em cũng để ý lắm, nhưng dạo này lại phát quan hệ của Cao gia và cái bang phái Tân Tấn kia hơi bất thường, hình như cả mức thân thiết.”

      “Cao gia…” Cố An Kỳ nhíu mày, gì thêm.

      Chuyện Cao Á ngứa mắt phải hay hai năm, bình thường đều nhắm mắt làm ngơ, cố gắng coi như nhìn thấy, vì sao đột nhiên lại chọn thời điểm đó để xuống tay? Điều này phải quá bất thường sao?

      “Ýem muốn chuyện đó là do bang phải Tân Tấn làm, sau nhưng người thao túng đằng sau là Cao gia?” Cố An Kỳ ra suy đoán của Tiết Tiểu Bảo.

      “Đúng, sai.” Tiết Tiểu Bảo .

      Cố An Kỳ suy nghĩ rồi , “Nếu Cao Á muốn hại chị thể nào cũng có thủ đoạn của bà ta, vì sao lại chọn cách này? Quá khẩn cấp, quá vội vàng. Bà ta đợi được mười mấy năm, mấy tháng nữa sao cũng đợi được? Chẳng lẽ…”

      “Đúng vậy, chị An Kỳ, Cao Á đúng là có nguyên nhân chờ được.” Tiết Tiểu Bảo thở dài, ” Cao Á vẫn khuyên bảo Hứa Toa Toa về nhà để Hứa Toa Toa quản lý công ty gia đình, chuyện này vốn hợp với tính cách chiều chuộng Hứa Toa Toa như bình thường của bà ta, vì vậy sau khi cẩn thận điều tra, chúng em mới biết, Hứa tiên sinh bị ung thư, sống được mấy ngày nữa.”

      “Nghe người trong bệnh viện , thần trí của Hứa tiên sinh dạo này thỉnh thoảng được ổn định, luôn nhớ lại chuyện trong quá khứ, thường gọi tên chị và mẹ của chị.” Tiết Tiểu Bảo , “Cao Á cảm thấy Hứa tiên sinh để lại gia sản cho chị chứ phải mẹ con bà ta, vì vậy em nghĩ đay là động cơ để bà ta xuống tay.”

      “Vì gia sản ư?” Cố An Kỳ tức giận đến cười, buồn cười, tiền của người kia sao có thể nhận được chứ? Ông ta và đoạn tuyệt quan hệ cha con từ lâu, mà nếu cũng thà quyên góp hết vào nhi viện chứ thèm chạm vào góc.

      “Chị An Kỳ…” Tiết Tiểu Bảo cẩn thận hỏi, “Chị ổn chứ?”

      “Chị sao, em tiếp .” Cố An Kỳ bình ổn lại tâm trạng.

      “Đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Manh mối này rất quan trọng, cho nên em cảm thấy có thể là do bà ta làm.” Tiết Tiểu Bảo . ra còn nghi ngờ hai người khác nữa, là Hứa Toa Toa, hai là Kiều Trí Viễn. Người ngoài đoàn làm phim khó có thể ra vào trường quay cách dễ dàng, nhưng nếu là người trong đó lại khác.

      Chỉ là rốt cuộc là Hứa Toa Toa hay Kiều Trí Viễn, biết.

      “Chị biết rồi, cám ơn em Tiểu Bảo.” Cố An Kỳ , tâm trí hoàn toàn bình tĩnh lại.

      “Đừng khách sáo, chị An Kỳ, nếu sau này còn chuyện gì em lại liên lạc với chị.” Tiểu Bảo .

      “Được, cám ơn em.” Cố An Kỳ rồi cúp máy.

      Nghĩ lại, cả đời này hận nhất Hứa gia và Cao gia. Ngày trước ra Lâm gia cũng thuộc dạng giàu có, tài sản của Hứa gia sở hữu bây giờ đều là đồ cưới mà Lâm gia cho mẹ của Lâm Huyên Di. Mẹ của Lâm Huyên Di là người rất đơn giản, lúc người kia khuyên bà đầu tư cổ phiếu, cầu xin bà giúp đỡ về mặt tài chính, bà đều do dự lấy đồ cưới của mình ra. Khi đó Cao gia vẫn chẳng phải nhà giàu, chẳng qua chỉ là đám nhà nghèo mà thôi. Cao Á cũng chẳng phải đại tiểu thư gì mà chỉ là thư kí của người kia.

      Vì thường xuyên qua lại đưa tài liệu nên quan hệ của Cao Á và mẹ vẫn rất tốt, hai người giống như hai chị em, nhưng người chưa từng bị người khác hãm hại như mẹ như thế nào cũng thể ngờ được chính người chị em tốt này cướp tất cả của bà.

      Mấy năm trôi qua, Hứa gia lừa hết số tài sản của mẹ, ngoài mấy trang sức ngày thường mẹ hay đeo, còn lại tất cả đều bị họ phân chia với nhau. Cao Á cũng dần dần lòi đuôi, đầu tiên là bắt người kia ép mẹ bị bệnh nguy kịch kí tên vào đơn li hôn, sau đó lại bỏ nhi viện, loạt thủ đoạn cũng chỉ có thể miêu tả bằng từ “Mạnh mẽ vang dội”.

      Cố An Kỳ hận những người thấu xương, nhưng hiểu mình hề trầm tĩnh như vẻ bề ngoài, giống như Tô Dật Phàm, họ đều mang mặt nạ lạnh lùng, nhưng sau khi tháo xuống, bản thân mình điên cuồng, mất khống chế đến mức nào ngoài mình ra, ai có thể biết được.

      Cố An Kỳ biết mình được bình tĩnh như biểu bên ngoài, nếu thể khống chế được thù hận này tự chôn vùi cuộc sống của mình. Để có cuộc sống bình thường, thử rời xa những người khiến khó chịu, nhưng chính những người đó cứ bám dai dẳng ngừng.

      Ha, lúc đồng ý dẫn Hứa Toa Toa vào giới giải trí, chắc người đó vui vẻ lắm. Ông ta bề ngoài tỏ ra bất đắc dĩ nhưng bên trong lại tồn tại vài phần ác ý. Với thân phận, địa vị, tiền tài của người đó, đưa Hứa Toa Toa vào vòng giải trí là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng lại cứ ép phải dẫn Hứa Toa Toa vào, ở bề ngoài cho dễ nghe là “chị dẫn em”, nhưng thực tế sao? phải là muốn phải khó chịu sao?

      Sau khi đồng ý dẫn Hứa Toa Toa vào giới giải trí, bề ngoài là báo đáp công lao dưỡng dục của ông ta, từ nay về sau, hai bên sòng phẳng, nhưng thực ra sao? Hứa Toa Toa khi là do dẫn vào, luôn bị gắn cho cái mác của Lâm Huyên Di. Nếu Hứa Toa Toa điều gì hoặc làm gì bất lợi với , lập tức bị chỉ trích là người “Ăn cây táo rào cây sung”, “Vong ân phụ nghĩa”, “ biết báo đáp”.

      Người trong giới thoạt nhìn qua loa với vài thứ, nhưng đối với những người tạo cho mình ân tình, cơ hội, hoặc đặc biệt là dẫn mình vào giới vô cùng coi trọng. Người “Vong ân phụ nghĩa”, “Trả đũa” như ta chẳng ai muốn tiếp xúc, hơn nữa các diễn viên tiền bối cũng thích hậu bối như vậy. Cố An Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Toa Toa nhìn ra khinh thường, miễn cưỡng trong mắt ta, cũng đoán có ngày Hứa Toa Toa đâm đao đau sau lưng.

      Chẳng ai mang người vào giới giải trí rồi lại để lộ ra là mình chèn ép người ta, như vậy đối với chỉ có bất lợi, chỉ thể là người mọn. Nếu phải diễn, phải diễn đến cùng. Sau khi dẫn Hứa Toa Toa vào giới giải trí, chẳng những đàn áp mà còn tạo cho ta ít cơ hội. vẫn xây dựng hình tượng tiền bối hoàn hảo luôn suy nghĩ cho hậu bối, cứ như vậy tạo cho Hứa Toa Toa ảo giác ta có thể vượt mặt .

      lần Hứa Toa Toa nghĩ mình đủ lông đủ cánh, định lật đổ , để cướp vai chính trong bọ phim truyền hình của thiếu chút nữa còn làm bị thương, cuối cùng lại trở thành tin tức dài cho báo chí đưa tin. kín miệng như bưng, đề cập đến câu nào lại càng khiến nhân cách của Hứa Toa Toa xuống thấp.

      Có lẽ bắt đầu từ lúc đó, rất nhiều người hâm mộ của Lâm Huyên Di bắt đầu ghét Hứa Toa Toa, gọi ta là “ngớ ngẩn”, còn fan của Hứa Toa Toa rất ít khi xấu Lâm Huyên Di, thậm chí ít người vẫn nghiêng về phía Lâm Huyên Di.

      Ai cũng nghĩ bị Hứa Toa Toa làm lu mờ, nhưng lại biết người bị lu mờ từ trước đến nay chưa bao giờ là , mà chính là Hứa Toa Toa.

      Sau đó Hứa Toa Toa bị đóng băng thời gian, sau khi trở lại trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn thể nào hòa thuận. Mặc dù vẫn thuận lợi leo lên , mặc dù đúng là ta cũng có chút bản lĩnh, nhưng ít nhiều cũng là do dựa vào bối cảnh của người kia. Các tiền bối rất ít khi để mắt đến Hứa Toa Toa, nhưng phần lớn lại rất quan tâm giúp đỡ Lâm Huyên Di khiêm tốn lễ phép. Khi Lâm Huyên Di có cảnh diễn cần vị tiền bối diễn vai cha hoặc mẹ, mọi người đều xem xét lịch trình rồi thoải mái đáp ứng diễn với .

      Hứa Toa Toa sau này cũng đến được vị trí “chị hai”, nhưng mãi mãi ta vẫn thể vượt qua được Lâm Huyên Di, đối với người kiêu ngạo mà , chuyện vĩnh viễn bị người khác giẫm dưới chân ngóc đầu lên được là chuyện đau khổ nhất. Chuyện này còn thú vị hơn cả đuổi ta ra khỏi giới giải trí đúng ?

      Cố An Kỳ nhìn Hứa Toa Toa như vậy, vẻ mặt căm hận đứng trước mặt rất muốn cười. ràng người bị cướp đoạt cha mẹ, cướp đoạt nhà, cướp tất cả là còn chưa hạ thủ với Hứa Toa Toa Hứa Toa Toa có làm gì có tư cách để hận? Đúng là quá mức nực cười. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Hứa Toa Toa luôn tồn tại ý niệm muốn hại Lâm Huyên Di, phải sao?

      Sau khi ngắt điện thoại, Cố An Kỳ nở nụ cười đầu tiên. Người kia bị ung thư ư? Ha ha, cái này có thể xem là bị báo ứng ? Khéo môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, rất muốn cười ra tiếng, nhưng lại phát cổ họng khô khốc thể phát ra tiếng cười nào mà chỉ là vài tiếng như khóc.

      Nhiều năm như vậy, và Cao gia vẫn hòa bình với nhau. vẫn cảm thấy mình đoạn tuyệt quan hệ với nơi đó, cần vì mấy con ruồi bọ này mà nhiễu loạn tâm trí, nhưng cũng ngờ, cuối cùng Cao gia vẫn chịu buông tha .

      Nắm chặt di vật của mẹ, nghĩ lại những người đó dùng thứ này để bán đấu giá, cả người nhịn được phát run, tức giận đến run rẩy. Buổi bán đấu giá hôm đó phát , chiếc mặt nạ này thể đội nữa. thể tiếp tục giả vờ làm fan sùng bái Hứa Toa Toa, nhưng mà nay lại tin tưởng hận thù trong nhiều năm qua chưa hề phai nhạt, chỉ là bị đè nén xuống mà thôi.

      Những người đó chưa từng mất thứ quý giá nhất nên vẫn chưa nếm trải cảm giác đau lòng là gì. khi như vậy cho họ biết cảm giác mất thứ mình trân trọng nhất, rơi vào vực sâu tuyệt vọng . Những khổ sở trải qua cũng muốn cho họ phải nếm trải.

      Chiếc hộp Pandora chon giấu trong đáy lòng Cố An Kỳ hơn hai mươi năm cuối cùng được mở ra.
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 158: thú vị

      Edit: Sabj


      “Sao vậy? Lo lắng à?”


      Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn Tô Dật Phàm biết ngồi bên cạnh từ lúc nào, thu lại cảm xúc vừa rồi. Có vài việc mãi mãi thể vội vàng, cho dù có muốn động thủ cũng phải chờ đợi thời cơ. Trước lúc đó, nhất định phải che giấu bản thân tốt, để cho những người đó phát ra tồn tại của mình. Những khoản nợ chắc chắn đòi lại được, chỉ là.

      quay xong rồi à? Đến lượt em sao?” Cố An Kỳ hỏi Tô Dật Phàm.

      “Chưa, đoàn làm phim được nghỉ ngơi 10 phút, đạo cụ xảy ra vấn đề nên cần thời gian chỉnh sửa.” Tô Dật Phàm , “Sắc mặt của em có vẻ được tốt lắm.”

      “Nếu là vì chuyện trả nợ, em cần quá vội, cứ từ từ cũng được.” Tô Dật Phàm suy nghĩ rồi lại bỏ thêm câu,dạo này cũng nghe lịch trình dày đặc của Cố An Kỳ. Gần như trong hai mươi tư tiếng ngày chỉ có năm tiếng nghỉ ngơi, bao gồm cả thời gian ăn uống. Liều mạng như vậy, cho dù là người khỏe mạnh như thế nào cũng có lúc chịu nổi mà đổ bệnh.

      “Em rất khỏe, làm sao hết.” Cố An Kỳ hít sâu hơi, cả người dường như thoải mái hơn rất nhiều, “Em tự có chừng mực, mau chóng trả nợ trong phạm vi khả năng của mình.”

      “…” Tô Dật Phàm gì thêm, nhưng ánh mắt nhìn Cố An Kỳ biểu lộ , tin Cố An Kỳ .

      Cố An Kỳ thu hết vào trong mắt, nhưng cũng chẳng quan tâm, chỉ cầm kịch bản lên xem lại lần.

      “Nếu so sánh với trước kia có vẻ bây giờ em cởi mở hơn nhiều.” Tô Dật Phàm cảm khái, Cố An Kỳ ngày trước nhút nhát hở tí là đỏ mặt, đối với cung kính, nay lại tùy ý làm chuyện mình thích, vứt bỏ bên, đúng là mở lòng hơn rất nhiều.

      phải chính Dật Phàm làm cho em trở nên như thế nào? Để em làm chính mình, muốn làm cái gì làm cái đó.” Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Tô Dật Phàm, vẻ mặt tràn đầy bối rối, muốn có bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu, đôi mắt trong suốt có chút tạp chất nào, giống như con cún con mới sinh bắn ra ánh mắt puppy eyes có lực sát thương vô hình tàn sát mọi người.

      “Em đúng là…” Tô Dật Phàm nhìn vẻ mặt bối rối ngây thơ của Cố An Kỳ, cảm thấy khổ cười nổi. bất lực lắc lắc đầu. Người này đúng là đàng làm nẻo, ngoài miệng là nghe lời của trở lại đúng bản chất, nhưng thực ra hành động lại chỉ là giả vờ. bỏ chiếc mặt nạ xuống dễ dàng vậy sao? Đột nhiên, dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng hơi cong lên. Bàn tay đột ngột đặt lên đầu Cố An Kỳ, Cố An Kỳ chớp mắt, vẫn duy trì vẻ mặt mờ mịt như cũ.

      “A buông tay, buông tay ra đồ trứng thối” Cố An Kỳ hất mạnh tay Tô Dật Phàm ra. Chết tiệt, làm hỏng kiểu tóc của rồi.” có biết em làm kiểu tóc này bao lâu hả? Sao tự nhiên vuốt làm gì chứ?” Cố An Kỳ vô cùng tức giận, xoay người nhìn chằm chằm vào Tô Dật Phàm.

      “Vẻ mặt như vậy thích hợp với em hơn.” Tô Dật Phàm hài lòng mỉm cười.

      “Hả?” Cố An Kỳ sửng sốt, phát Tô Dật Phàm càng ngày càng kì quái, tại giây phút đó thể hiểu nổi rốt cuộc Tô Dật Phàm giở trò quỷ gì.

      ràng là quả ớt hay cáu kỉnh, nhưng sao cứ tỏ vẻ ngây thơ đè nén bản thân làm gì?” Tô Dật Phàm cười , khóe mắt cong hình trăng non, có thể nhìn ra lúc này vô cùng vui vẻ.

      “Chỉ vì lí do vớ vẩn như vậy sao?” Cố An Kỳ cứng họng, người này chỉ vì nguyên nhân đó mà làm rối tóc ư?

      Cố An Kỳ co rút khóe miệng, phát và loại sinh vật như Tô Dật Phàm cùng tần sóng.

      “Trời ạ, chị An Kỳ, sao tóc chị lại…” Giản Tiếu thấy Cố An Kỳ đàu tóc rối bời vô cùng giật mình, “Mau, mau đến phòng hóa trang để chị Lị Lị sửa lại cho chị, thời gian quay sắp đến rồi.”

      Cố An Kỳ im lặng bị Giản Tiếu kéo chỉnh lại tóc.

      “An Kỳ, tóc em sao lại thế này, mau ngồi xuống .” Nhà tạo mẫu tóc, chị Lị Lị thấy cái đầu tổ quạ của Cố An Kỳ thiếu chút nữa phát điên, bắt ngồi xuống để làm lại tóc. Cố An Kỳ bị oanh tạc bởi lý luận phải bảo vệ tóc của chị Lị Lị đến mức đầu óc choáng váng. Sau khi ra, thấy Tô Dật Phàm nhàn nhã, cơn tức của lại bùng lên, chỉ vì nghĩ mình nợ chín trăm năm mươi vạn, nợ nhân tình của người đó mới giúp đè ép cơn giận xuống.

      Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ bụng tức giận nhưng lại thể bộc phát với hơi thất vọng lắc đầu.

      “Dật Phàm, chưa bao giờ tôi nghĩ lại thích chịu ngược.” Dương Văn Lâm 囧nói.

      gì cơ?” Tô Dật Phàm quay đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Dương Văn Lâm.

      Ánh mắt này… Dương Văn Lâm đột nhiên cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc, giống như từng nhìn thấy trước đây. run rẩy khóe miệng, với Tô Dật Phàm : “An Kỳ là tốt, đừng lúc nào cũng bắt nạt ấy, sau đó lại hi vọng ấy trả đũa.”

      “Tôi làm như vậy khi nào?” Vẻ mặt “ngây thơ” của Tô Dật Phàm làm cho Dương Văn Lâm muốn đập vào tường. Vậy làm vậy khi nào?

      “Tô Dật Phàm, từ bao giờ thích đùa dai như vậy, trước kia chưa từng trêu chọc ai.” Dương Văn Lâm nghiêm túc hỏi.

      “Đùa dai?” Tô Dật Phàm hỏi ngược lại, sau đó đột nhiên dừng lại. Vì sao luôn thích trêu chọc Cố An Kỳ? Tô Dật Phàm cũng , ngay từ đầu Cố An Kỳ cho cảm giác rất quen thuộc, giống như hai người từng quen biết và thân thuộc.

      Vì sao lại trêu chọc Cố An Kỳ? Từ trước đến nay Tô Dật Phàm chưa từng nghĩ tới chuyện này. Chỉ là bản năng cảm thấy nên làm như vậy thôi. Đơn giản chỉ là thích Cố An Kỳ bị ngột ngạt, trưng ra vẻ mặt nhạt nhẽo mà thôi, Tô Dật Phàm tự với bản thân như vậy, hề cảm thấy mình kì quái ở đâu, mà ngay cả chính cũng phát , khi và Cố An Kỳ ở bên cạnh nhau, mặt nạ của dần dần được dỡ xuống.

      “Tôi có từng đùa dai sao?” Tô Dật Phàm mờ mịt hỏi Dương Văn Lâm lần nữa, chẳng qua lần này là khó hiểu .

      Dương Văn Lâm chịu nổi ngốc nghếch của Tô Dật Phàm, định gì đó nhưng lại biết nên gì mới tốt, cuối cùng đành từ bỏ, tiếp tục đứng bên nhìn.

      “OK cảnh tiếp theo” Cảnh của Cố An Kỳ quả nhiên đều quay rất nhanh, chỉ lần là qua.

      Từ lúc quay đến nay cả Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ đều chưa từng NG, hai bên như phân cao thấp, xem ai đến cuối cùng vẫn bị NG lần nào.

      Nội dung cảnh này là khi Hàn Lâm Nhi hạnh phúc hẹn hò đột nhiên bị ngất, Lâm Phàm Bình lập tức đưa đến bệnh viện, sau đó Hàn Lâm Nhi dần dần tỉnh lại.

      Cố An Kỳ nằm giường bệnh hơi khép mắt lại, Tô Dật Phàm đứng bên, chuẩn bị sẵn sàng để quay phim.

      “3, 2, 1. Action” sau khi bảng Clapper board hạ xuống, Cố An Kỳ vẫn bất động như cũ, qua ba bốn giây sau, Cố An Kỳ mới từ từ tỉnh lại. cũng có mở mắt hoàn toàn mà đầu tiên ánh mắt hơi giật giật, hơi mở ra rồi lại nhanh chóng khép lại, sau khi thử lại lần mới mở đôi mắt phủ sương mù ra.

      nằm giường bệnh, hề động đậy, chỉ chậm rãi hít vào thở ra như từ từ điều chỉnh hô hấp của mình.

      “Bệnh viện? Sao tôi lại…” Hàn Lâm Nhi nhìn bóng đèn sáng trắng trần nhà, khẽ thầm. Độ sáng của ngọn đèn dường như khiến hơi chói mắt, hơi hoảng hốt, nhắm mắt nghĩ lại xem vừa rồi xảy ra chuyện gì.

      Hẹn hò, đúng rồi hẹn hò với Lâm Phàm Bình, Hàn Lâm Nhi nghĩ lại lúc bệnh tim phát tác bị Lâm Phàm Bình nhìn thấy, sắc mặt lập tức tái nhợt, giống như máu trong cơ thể đột nhiên bị rút hết , sắc mặt khó coi đến đáng sợ. Toàn thân run rẩy như sợ hãi cái gì đó, hai tay ôm chặt lấy hai cánh tay, cuộn người lên trong vô thức. Đôi mắt nâu trống rỗng nhìn vào ống kính, in dấu bất kì cảnh vật nào.

      Hàn Lâm Nhi lúc này sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Tình duy nhất, người bạn trai duy nhất trong cuộc đời chỉ có Lâm Phàm Bình. Nếu có thể, muốn Lâm Phàm Bình biết chuyện bị bệnh tim bẩm sinh, sống quá năm nữa từ giã cuộc đời. rất sợ, sợ Lâm Phàm Bình vì bệnh tình của mà rời bỏ , sợ Lâm Phàm Bình vì trái tim bệnh tật của mà thương hại .

      , điều sợ nhất … Là Lâm Phàm Bình rời bỏ

      Nhìn căn phòng bệnh bóng người, từ từ cúi thấp đầu xuống.

      Ngọn đèn chiếu vào bên mặt , hắt lên bóng đen dài. cứ nghiêng người như vậy, câu cũng , động tác cũng có. Nhưng tầm mắt của mọi người lại thể rời khỏi . khí bao trùm xung quanh đơn? Hay bàng hoàng? Hay là… Bất lực? Chỉ nhìn vào cái bóng của , dường như có thể liên tưởng đến rất nhiều cảnh tượng, rất nhiều câu chuyện.

      ràng là hình ảnh yên tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ lại mang theo tức giận, cả người vẫn phản ánh tươi mát. Cảm xúc phức tạp trong hình ảnh, trống rỗng mà lại bơ vơ đều được nắm gọn trong lòng bàn tay.
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 159: Tình vô vọng

      Edit: Sabj


      “Két…” Cánh cửa bị mở ra, Lâm Phàm Bình ôm đống đồ lớn từ từ vào.


      Dư Quả ở ngoài phim trường nheo mắt, đây là trong những bước ngoặt quan trọng nhất của kich bản. Cảm xúc của hai nhân vật chính, bầu khí đều phải được diễn tả tinh tế vì có rất nhiều thay đổi trong nháy mắt. chỉ là Hàn Lâm Nhi, mà thậm chí ngay cả Lâm Phàm Bình cũng vây.

      hề chính thức ra, mà chỉ là cảm giác trong yên lặng, quanh quẩn trong trái tim hai người và trái tim khán giả.

      Cảnh này người đóng cùng Cố An Kỳ là Tô Dật Phàm có tính cách hoàn toàn khác biệt, rốt cuộc phải làm thế nào mới tạo ra được cảm giác kia, bầu khí kia, điều này khiến người ta phải mong đợi.

      “Vừa tỉnh lại sao ngồi dậy rồi? Nằm xuống .” Lâm Phàm Bình từ cửa vào thấy Hàn Lâm Nhi ngồi dậy, nhanh chóng buông đồ trong tay xuống, rảo bước đến trước mặt .

      Hàn Lâm Nhi gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Phàm Bình, vẻ mặt chút thay đổi, chẳng qua tình cảm trong đôi mắt mơ hồ có chút phức tạp, hình như muốn gì đó, nhưng lại thể nên lời, trong lòng có bất an pha lẫn căm tức.

      “Sao vẫn chưa nằm xuống, bác sĩ em thể ngồi dậy.” Lâm Phàm Bình sau khi để đồ xuống vẫn thấy Hàn Lâm Nhi ngồi như cũ hơi trách cứ. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn nhìn thẳng vào mắt Hàn Lâm Nhi mà chỉ yên lặng giúp sắp xếp mấy việc xung quanh.

      ai thấy lúc giúp Hàn Lâm Nhi trải chăn, bàn tay hơi run rẩy cùng đôi mắt chua xót, bây giờ chẳng thể gì, cũng chẳng thể làm gì. Hôm nay bác sĩ cho biết, Hàn Lâm Nhi chỉ còn sống được thêm mấy tháng nữa, nếu nhập viện điều trị tình trạng càng xấu hơn.

      Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm mang lại cảm giác rất kì quái, giống như hai người ở cạnh nhau rất gần, nhưng thực tế lại cách nhau rất xa.

      trao đổi, chỉ có mình Lâm Phàm Bình , dùng ngôn ngữ để giao tiếp; Hàn Lâm Nhi vẫn ngồi bên, cẩn thận nghiêm túc nhìn Lâm Phàm Bình.

      Cách hai người sử dụng đúng, khiến cho cuộc chuyện của họ chỉ vào bế tắc. Mặc dù ở ngay bên cạnh nhau nhưng tổn thương lại rất sâu.

      “Nếu muốn ở đây có thể .” Hàn Lâm Nhi đợi mãi vẫn nhận được ánh mắt của Lâm Phàm Bình hít sâu hơi, ra vẻ lạnh lùng .

      Lâm Phàm Bình có lẽ là do muốn phải đối mặt với tin tức Hàn Lâm Nhi sắp chết, do đó muốn trốn tránh Hàn Lâm Nhi, nhưng đối với Hàn Lâm Nhi mà , việc này lại giống sau khi biết bệnh tình của muốn đối mặt hơn. Mà thôi, dù sao cũng là người tùy hứng, nếu cắt đứt quan hệ, muốn hai người phải đau khổ để làm.

      Ha ha, người thành lương thiện như Lâm Phàm Bình đâu chẳng tìm thấy bạn ? giống như … Chỉ có… Chỉ có mấy tháng nữa để sống.

      Đôi mắt của Hàn Lâm Nhi hề có tiêu cự, quật cường quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cả người hơi nghiêng, dùng lưng đối mặt với Lâm Phàm Bình.

      “Em lại làm sao thế? bậy bạ gì đó?” Lâm Phàm Bình dường như cũng nhận ra bất thường của Hàn Lâm Nhi.

      , nếu muốn ở đây hãy , tôi muốn nghỉ ngơi.” Hàn Lâm Nhi hờ hững với Lâm Phàm Bình, cái bóng chiếu lên tấm ga trải giường trắng toát tạo nên khung cảnh đơn.

      “Có điều gì em thể ra sao? Cứ nhất thiết phải giữ trong lòng mới được à?” Lâm Phàm Bình mất bình tĩnh, biết nếu hôm nay rời và Hàn Lâm Nhi có tương lai. Cần nghỉ ngơi gì đó đều là cái cớ của Hàn Lâm Nhi, nếu mọi thứ trở thành ảo ảnh thể cứu vãn.

      có gì, tôi chỉ là mệt mỏi mà thôi, .” Hàn Lâm Nhi chui vào trong chăn, kéo chăn che kín mặt, từ đầu tới cuối cũng thèm liếc nhìn Lâm Phàm Bình. Trong giọng mệt mỏi , còn có lạnh lùng đẩy người ta cách xa hàng vạn dặm.

      Ống kính đối diện với khuôn mặt của Cố An Kỳ trong chăn, đôi mắt chứa đầy nước mắt, chỉ là cắn chặt môi cho nó chảy xuống. Sao có thể dễ dàng buông tay? sâu đậm, biết đây chính là tình cuối cùng, làm sao có thể… Sao có thể chút cảm xúc cũng có được?

      “Em giận sao?” Lâm Phàm Bình là tên đầu gỗ, nhưng cũng ngốc, ngược lại khi đối mặt với chuyện của Hàn Lâm Nhi lại càng thêm nhạy cảm, “ làm sai chuyện gì sao?”

      phải vấn đề của , có thể rồi, sau này cũng cần đến nữa. Dù sao cũng là biết, tôi…”

      Đây là điểm mấu chốt, thể vượt qua, cũng thể quay đầu.

      “Đúng, biết em bị bệnh tim, bị bệnh tim bẩm sinh, nhưng như vậy sao?” Lâm Phàm Bình cuối cùng cũng hiểu, Hàn Lâm Nhi đuổi phải vì cáu kỉnh, mà là muốn xa rời hoàn toàn cuộc sống của , “ biết em bị bệnh tim lâu rồi, nhưng cũng để ý.”

      thương hại tôi sao?” Vốn định nghiêm túc chuyện, nhưng lại nhịn được ra những lời ác ý, Hàn Lâm Nhi kéo chăn lên cao.

      chưa từng thương hại em, em cũng cần người khác phải thương hại. thích em, quan tâm em, chỉ làm theo trái tim mình.” Lâm Phàm Bình thấy Hàn Lâm Nhi vẫn chịu quay đầu thể lật cả người lại, nhìn vào mắt : “Chúng ta thể nghiêm túc chuyện sao?”

      “…” Im lặng…

      Hàn Lâm Nhi dùng đôi mắt nâu yên lặng nhìn Lâm Phàm Bình, trong mắt có vài giây giãy dụa, rất khiến người ta khó có thể phát . biết nên gì, nên làm gì, cứ chỉ giằng co như thế này, vẫn chưa thể thoát ra khỏi lớp áo giáp tự vệ, đến động đậy cũng biết phải làm sao, cả người cứng đơ.

      “Đừng cáu kỉnh nữa, chúng ta cứ sống tốt bên nhau là được.” Lâm Phàm Bình nên lời ôm chặt Hàn Lâm Nhi vào trong lòng, dùng bàn tay to lớn của nhàng vuốt lên mái tóc dài của Hàn Lâm Nhi.

      Người yếu ớt chịu nhiều đau khổ như cần người bảo vệ. Nếu có thể, hy vọng có thể cùng Hàn Lâm Nhi trải qua cả đời, nhưng mà…

      khi như vậy, cãi nhau bằng cứ sống cho tốt.

      Hàn Lâm Nhi tựa vào vai , cắn chặt răng, nhưng nước mắt lại cứ như vỡ đê, vô vọng chảy xuống.

      ràng là hai người cực kì nhau cực kì hiểu nhau, nhưng muốn ở bên nhau sao lại khó khăn như vậy? Vì sao muốn cùng chung sống cả đời mà phải chịu đau khổ như vậy. Hai người có tương lai, có chỉ lại mấy tháng ngắn ngủi.

      Trước mắt họ phải là tương lai vô tận, mà là vực sâu tuyệt vọng.

      Lâm Phàm Bình nhàng vỗ đầu Hàn Lâm Nhi, đôi mắt chua xót mơ hồ ánh lên nước mắt, nhưng hề chảy xuống. tại Hàn Lâm Nhi càng cần người bảo vệ hơn . Trong lòng còn đau khổ hơn .

      Hai người quyết định muốn nắm tay cùng sống, nhưng những ngày tiếp theo phải như thế nào cả hai vẫn mờ mịt.

      Hai người vẫn giữ nguyên tư thế đó rất lâu, dường như phải đến 5 phút. Đến lúc hai người cảm thấy bất thường mới thả lỏng tay, kỳ quái nhìn cảnh tượng ngoài phim trường.

      “Cut” Trần Văn Nhã hô, lúc này mọi người mới hoàn hồn.

      ra mọi người quá nhập tâm vào cảnh vừa rồi của Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm nên quên mất vẫn quay phim, vì vậy mới xảy ra cảnh tượng kì quái vừa rồi. Nhìn mọi người đều lau nước mắt đến mức khăn tay bay đầy trời, khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên.

      “Lâm Nhi và Phàm Bình đáng thương, chị Dư, chị thể để đôi tình nhân họ có cái kết có hậu sao?” nhân viên trong phòng Dư Quả lau nước mắt ngồi cạnh .

      “Cái kết định rồi sửa được.” Nếu còn gì gọi là 《 Tình cuối cùng 》nữa?

      “55555… Hàn Lâm Nhi đáng thương, Lâm đẹp trai đáng thương.” Lại thêm nhân viên sụp đổ.

      Những cảnh quay sắp tới tiếp diễn tình trạng như vậy, mỗi cảnh quay xong lấy nước mắt của ít người. Cố An Kỳ cũng dần dần cảm giác được, sau khi diễn xong, ánh mắt của nhân viên bên cạnh nhìn đều là lạ, giống như mắc bệnh thể trị được, còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

      Khi lấy đồ ăn trưa, mọi người đều dành cho phần lớn nhất, trong đó đều nhồi nhét đủ loại rau dưa có lợi cho sức khỏe. Đối với những chuyện này, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười. Nhưng điều này cũng chứng tỏ có người thích bộ phim này, cũng coi như chuyện tốt.

      “Khụ khụ, hôm nay kết thúc công việc sớm ở đây.” Trần Văn Nhã hô lớn, cảnh quay vừa rồi quá tuyệt vời khiến xem đến ngây ngẩn, mãi năm phút sau mới thoát ra được, cảnh này đúng là quá hay, có nên cắt chỗ nào hay đây? Đúng là cảnh mà cắt đáng tiếc.

      “Mọi người vất vả rồi.” Cố An Kỳ rồi xoay người định , “Ngày mai gặp lại.”

      “Tạm biệt An Kỳ.” Nhiều người chào Cố An Kỳ, may thay lần này gọi sai tên, có lần mọi người chào tạm biệt với tên “Hàn Lâm Nhi”, xấu hổ.

      Quay đến ngày hôm nay, ai dám giữa Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ai diễn tốt hơn, chỉ có thể khi hai người họ cùng quay phim người ngoài rất khó chen vào. Diễn xuất của hai người đều xuất thần, xem diễn xong đều còn sức để thoát ra. A, muốn bộ phim này cứ quay mãi mãi thôi.
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 160: Cơ hội bước ra thế giới

      Edit: Sabj


      “An Kỳ, dựa vào tiến độ quay tại chắc sắp bắt đầu hoạt động tuyên truyền rồi đấy.” Chu Á Kiệt .

      “Cụ thể cứ sắp xếp, đến lúc đó cho tôi biết thời gian địa điểm rồi tới đón tôi là được.” Cố An Kỳ ngáp cái, miễn cưỡng . Đối với sắp xếp lịch trình cá nhân cũng quá để ý. Hợp tác với Chu Á Kiệt lâu, ít nhiều cũng tin tưởng .

      “Gần đây có rất nhiều công việc, có muốn sắp xếp dãn ra để có thời gian nghỉ ngơi ?” Dạo này nghe theo cầu của Cố An Kỳ, Chu Á Kiệt giúp sắp xếp rất nhiều hoạt động, gần như có thể là trừ lúc ăn ngủ, thời gian còn lại đều làm việc và làm việc.

      sao, cứ tiếp tục , xếp kín luôn cho mấy tháng sau cũng có vấn đề gì.” Cố An Kỳ dựa vào ghế ngồi phía sau, miễn cưỡng .

      tại thể dừng bước, nếu muốn nhanh chóng leo lên phải nâng cao độ nổi tiếng. Nợ tiền Tô Dật Phàm cũng phải trả lại trong thời gian nhanh nhất, nếu trở thành phiền toái rất lớn. có thói quen nợ bất kì ai điều gì, nếu muốn để nợ Tô Dật Phàm khoản lớn như vậy mà thấy áp lực gì là chuyện thể nào.

      “Sức khỏe của chịu nổi sao?” Chu Á Kiệt nhíu mày, Cố An Kỳ chủ động cầu công việc, với tư cách là quản lý đương nhiên vui mừng, nhưng dạo này thời gian ngủ của Cố An Kỳ càng ngày càng ngắn, sắc mặt cũng dần xuống sắc.

      Nếu sắp xếp cho quá nhiều công việc cuối cùng đổ bệnh, sau đó lại mất thời gian điều dưỡng.

      “Tôi sao, sức khỏe của tôi tôi nhất.” Cố An Kỳ rất ràng, những năm này là giai đoạn quan trọng nhất trong nghiệp của , nếu muốn củng cố vị trí, muốn leo lên , phải tranh thủ cơ hội này làm nhiều việc.

      thể đánh mất cơ hội này, thể dừng lại giữa đường. có con đường phải , có chuyện cần làm, tuyệt đối thể đột nhiên hồ đồ chạy hưởng thụ an nhàn.

      Chu Á Kiệt im lặng lúc gì. tất nhiên hiểu được những năm này chính là đỉnh cao trong nghiệp của Cố An Kỳ, cực kì quan trọng, nhưng lại vì sao Cố An Kỳ lại liều mạng như vậy. Dù sao tại các hoạt động, vị trí gương mặt đại diện của đều có thù lao giống nhau.

      biết vì sao Chu Á Kiệt lại cảm thấy… Cố An Kỳ dường như hơi thiếu kiên nhẫn?

      “Tôi sắp xếp, nhưng cũng phải tự chú ý đến thời gian nghỉ ngơi của mình.” Chu Á Kiệt , nhưng nghe được câu trả lời, nhìn lại, ra Cố An Kỳ ngả vào sô pha ngủ say.

      “Thôi, cứ để ấy ngủ tiếp.” Chu Á Kiệt lắc lắc đầu.

      Lịch trình làm việc của Cố An Kỳ dạo này dày đặc, nhưng vẫn thường xuyên theo dõi tin tức báo chí. Từ khi album của Tiêu Thắng Hinh được phát hành, cuộc sống của Tiêu Thắng Hinh càng ngày càng tốt, thường xuyên xuất ở các chương trình truyền hình lớn, thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn rất nhiều.”Thời đại tinh thượng” cũng hối hận vì quyết định lúc trước của mình, muốn quay đầu ăn lại cỏ cũ, ký lại hợp đồng với Tiêu Thắng Hinh, đáng tiếc lại bị tên hồ ly Âu Dương Thừa giành trước bước.

      Tiêu Thắng Hinh tại là nghệ sĩ của “Đông Phong”, xét về nghiệp là “đàn chị” của Cố An Kỳ, cho nên cho dù quan hệ của hai người có quá thân thiết cũng chẳng ai có thể bàn tán ra vào, dù sao bây giờ các cũng ở cùng công ty, đều bắt đầu lại nghiệp của mình.

      Bên Hà Viễn Hàng, Cố An Kỳ cứ mỗi tháng lại giúp viết đến hai bài ca từ, với lượng công việc tại của , tốc độ sáng tác như vậy là giới hạn cao nhất, nếu cứ ép buộc thêm làm giảm chất lượng của lời ca. Nhưng thực ra tốc độ sáng tác như vậy cũng phải là quá chậm, cộng thêm Hà Viễn Hàng đánh giá rất cao ca từ của “Vong ưu thảo” nên cũng chấp nhận.

      “Pamir” bắt đầu quay quảng cáo, nam nhân vật chính đổi thành người ngày trước bị Đường Hải Lâm nẫng tay , Thiệu Chính Minh. Mối quan hệ của Thiệu Chính Minh và Tạ Vũ Phỉ rất tốt, thường xuyên thấy họ cùng ra cùng vào khiến người ta rất hâm mộ. Tốc độ quay của Thiệu Chính Minh cũng chậm, nhưng so với Cố An Kỳ chưa từng NG vẫn kịp.

      Tiến độ quay của《 Tình cuối cùng 》vẫn rất thuận lợi, hoặc bởi vì và Tô Dật Phàm chưa từng NG đẩy nhanh tốc độ lên. tình hình quay phim của Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, nhưng Cố An Kỳ dám khẳng định, thời gian quay của họ chắc chắn dài hơn rất nhiều.

      Vốn họ dự định phát hành cùng ngày, nhưng nếu 《 Tình cuối cùng 》được tuyên truyền nhiều hơn có lẽ có thể làm giảm bớt là dàn diễn viên bên hùng hậu như bên đó.

      “Lại uống cà phê à?” Tô Dật Phàm đến bên cạnh Cố An Kỳ, thấy cầm cốc cà phê ngẩn người nhíu mày. Liên tục trong tháng nay, số lần uống cà phê để nâng cao tinh thần càng ngày càng nhiều.

      “Hả, ừ.” Cố An Kỳ gật gật đầu, gì thêm.

      “Sắp phải quảng bá rồi.” Tô Dật Phàm dừng chút rồi tiếp, “Em vẫn định dùng cà phê nâng cao tinh thần sao?”

      “Dùng trà gừng cũng được, nhưng dạo này đoàn làm phim vội quay nên có nước nóng.” Cố An Kỳ vào cõi thần tiên nên nghe ra ý ngoài lời của Tô Dật Phàm.

      Tô Dật Phàm hít sâu hơi, bất mãn vì thái độ muốn trả lời của Cố An Kỳ. cũng thể lên vì sao, chỉ là muốn thấy Cố An Kỳ tự ép buộc bản thân mà thôi. biết tình cảm này phải tình . Tình của theo người kia, bị chôn vùi ở vực sâu rồi. Đối với Cố An Kỳ, có lẽ chỉ đứng ra với tư cách người ? Có lẽ vậy…

      “An Kỳ, tin nóng tin nóng.” Chu Á Kiệt vội vàng từ ngoài cửa lao vào, thấy Tô Dật Phàm ở trong xấu hổ.

      “Khụ khụ, Dật Phàm, cậu cũng ở đây à?” Chu Á Kiệt ho khan vài tiếng.

      “Ừ, nếu Chu tiên sinh tìm An Kỳ có việc tôi có thể trước.” Tô Dật Phàm thông cảm .

      “À, cám ơn.” Chu Á Kiệt , cũng giữ Tô Dật Phàm.

      “Chuyện gì thế?” Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm hoàn toàn xa mới mở miệng hỏi.

      “Jim Victoria, đạo diễn quốc tế nổi danh muốn tới nước ta tuyển chọn nữ nhân vật chính cho bộ phim mới.” Chu Á Kiệt nắm chặt hai tay, “Đây là cơ hội tuyệt vời, nếu giành được vai diễn đó coi như mở ra cánh cửa để bước ra thế giới.”

      “Jim Victoria à…” Cố An Kỳ suy nghĩ. Đây chỉ là trùng hợp hay có nguyên nhân nào khác? Lần trước bộ phim điện ảnh quốc tế đầu tiên của cũng là của đạo diễn Jim.

      tháng để chuẩn bị, sau đó tuyển chọn chính thức.” Chu Á Kiệt , “Cơ hội rất khó nên phải nắm chắc, biết chưa?”

      “Có những ai tham gia dự tuyển nữa?” Cố An Kỳ đột nhiên hỏi.

      “Chắc tất cả các nữ minh tinh trong nước được gọi casting nhân vật đó.” Chu Á Kiệt , “Tin tức này vừa mới đến nên tôi chưa kịp điều tra kĩ.”

      “À.” Như vậy Hứa Toa Toa cũng ? Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên mang theo vài phần ý cười, “Đây đúng là tin tốt.”

      muốn hủy diệt hoàn toàn Hứa Toa Toa, nhưng cũng định cho ta sống tốt. phải ta lo có chỗ đặt chân sao? Tự dưng lại nhảy ra cơ hội tốt như vậy. Casting lần này Cố An Kỳ nhận định rồi. Đừng mong che giấu, đừng mong thủ hạ lưu tình nữa.

      Ngày trước thủ hạ lưu tình quá nhiều nên mới biến thành tình cảnh như bây giờ. Trò hay vừa mới diễn mà thôi, Hứa Toa Toa, tốt nhất cứ ngoan ngoãn chờ ở đó cho tôi, những ngày sau rất, đặc, sắc.

      À, đúng rồi, còn chuyện Hứa gia, cũng biết người kia xử lý như thế nào rồi. Tin tức để lộ ra, biết người đó có vận dụng thích đáng hay , có thể tiêu diệt công ty của Hứa thị hay .

      vẫn nắm trong tay vài nhược điểm của Hứa thị, cái này chứng tỏ điều gì? Do người kia quá tin tưởng sao? Ngày trước khi nhận được tin tức này vẫn do dự có nên xuống tay báo thù hay . Hứa thị có lỗi với mẹ , nhưng mà… Nhưng đó cũng từng là phần tâm huyết của mẹ , là ràng buộc ràng nhất giữa mẹ và người kia. Nếu như cứ phá hủy nó như vậy mẹ có khổ sở ? Có trách nghe lời hay ?

      Sau khi trọng sinh hề có do dự đó nữa, người gọi là “cha” bệnh nguy kịch, tại xí nghiệp bị Cao gia nắm trong tay hoàn toàn. So với việc để sản nghiệp của Lâm gia và Hứa gia rơi vào tay Cao gia, thà để Hứa thị dần dần bị hủy diệt còn hơn.

      Di vật của mẹ, họ được, mà cũng có tư cách động vào nó.

      “An Kỳ, tháng này nghỉ ngơi nhiều chút, có thời gian rảnh đến đây nhiều hơn.” Chu Á Kiệt , “để chuẩn bị cho bộ phim mới.”

      “Ừ ” Cố An Kỳ hiếm khi đồng ý.

      Co chắc chắn phải giành được vai diễn này, Hứa Toa Toa, cuộc chiến chính thức mới chỉ bắt đầu thôi.

      để Hứa gia sống tốt, cũng để Cao gia sống vui vẻ, những người ngày trước có lỗi với mẹ con , tha thứ.

      Từ từ đến, hề sốt ruột. Từng bước tấn công, hưởng thụ con mồi giãy dụa mới là điều thợ săn nên làm đúng ? đau khổ ngày trước của mẹ họ cũng nên nếm trải, nỗi căm uất của bà họ cũng nên cảm nhận chút.

      Mẹ, mẹ có thấy ? Dáng vẻ của những người đó tại?

      Cố An Kỳ ngẩng đầu nhìn lên trời, đột nhiên biết nên gì, khóe mắt hơi cay, nhưng lại thể rơi ra giọt nước mắt.
      139, Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :