1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 147: Bộ mặt

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ nằm sô pha nghỉ ngơi lát cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, ít nhất còn buồn nôn nữa. Đến lúc bán đấu giá phải có mặt vì thể cho người đứng ra tổ chức mặt mũi, vì thế đứng lên, chuẩn bị ra ngoài phòng nghỉ, vừa giày cao gót vào lại nghe thấy tiếng có người mở cửa vào.


      Cố An Kỳ cũng có ý định trốn tránh, đứng thẳng lên định chào hỏi với người bên ngoài.

      đủ chưa?” Giọng này đối với Cố An Kỳ hề xa lạ, , thậm chí có thể là rất quen thuộc.

      Đường Hải Lâm? Sao ta lại ở đây? Cố An Kỳ sửng sốt, bước chân dừng lại, bí mật nhìn ra tình hình bên ngoài xuyên qua khe hở của bức bình phong treo đầy quần áo.

      “Cái gì mà tôi đủ chưa? Đường Hải Lâm” Giọng của Nha Nha cao vút tới mức chói tai, “Chính với tôi, chia tay với Tiêu Thắng Hinh là để được ở bên tôi, bây giờ sao? Cái công chúa nhà chủ tịch là sao?”

      Cố An Kỳ nhìn trò hề trước mắt, cả người cứng đờ. Cho dù thế nào cũng thể tưởng tượng được hai nhân vật chính trong cuộc khắc khẩu này đều là “người quen” của , mà Nha Nha còn có liên quan tới Đường Hải Lâm. Điều này… Điều này quả bất ngờ.

      “Ai mới là người cố tình gây ? Hả?” Đường Hải Lâm vô cùng bất mãn, chỉnh lại cái áo bị Nha Nha làm nhăn nhúm rồi , “Bây giờ tôi quay quảng cáo cho ‘Pamir’, gặp mặt Alice là chuyện quá bình thường, có sao ? Ghen tị, chỉ biết ghen tị thôi. Đúng là…”

      “Tôi cố tình gây ư? Ha ha, ” Nha Nha bị chọc tức đến cười, “Đúng, là tôi cố tình gây , là tôi cố tình gây nhìn thấy ôm eo ta, là tôi cố tình gây nhìn thấy hôn ta, là tôi cố tình gây nhìn thấy bên tai ta đấy. Dạo này tôi tìm được , nghe hôm nay tham gia bữa tiệc tối này nên tôi nhờ Liêu đại ca giúp tôi vào được, tôi định tìm để hỏi xem có chuyện gì mà nhiều ngày như vậy ngay cả điện thoại cũng liên lạc được, khác gì bốc hơi khỏi trái đất.”

      “Được, nhưng khi tới đây tôi nhìn thấy cái gì? Đúng là màn biểu diễn xuất sắc. xem trúng Alice ở điểm nào? Tiền tài? Hay là địa vị? chiếm được quảng cáo của ‘Pamir’ rồi, cần gì phải lấy lòng ta nữa?” Nha Nha châm chọc, “ muốn bán thân sao? Bán cho Alice để đổi lấy địa vị cao sao? muốn làm con vịt* sao?”

      (*đây là tiếng lóng bên Trung Quốc, con vịt còn có nghĩa là trai bao)

      “Đủ rồi Nha Nha, tôi cảnh cáo đừng quá đáng quá, phải ai cũng xấu xa như . Đừng nhảm nữa. Tôi thích Alice lòng, vì vậy muốn ở bên ấy. Quan hệ giữa tôi và vốn tồn tại tình cảm, có hiểu ?” Giọng điệu của Đường Hải Lâm vô cùng cứng rắn, y như , “ thể buông tay, tác thành cho tôi và Alice sao?”

      “Tôi xấu xa? Muốn tôi buông tay? Đường Hải Lâm, điên rồi đúng ? Vì sao tôi lại xấu xa? Vì sao tôi phải buông tay?” Nha Nha khiếp sợ nhìn Đường Hải Lâm, “ ràng muốn ở bên tôi, kết hôn với tôi.”

      xấu xa ư? Được, vậy lúc trước vì sao lại chỉnh Cố An Kỳ, . Chỉnh ta tới mức phải vào viện, đừng với tôi là biết lực sát thương của mấy đạo cụ đó, cũng đừng với tôi là nhận ra bất thường của ta vì bản tính của MC là nhạy cảm, biết nhìn mặt đoán ý. vẫn sử dụng hết các thủ đoạn độ nhẫn tâm cũng phải vừa. bán thân, đúng, nhưng lại bán người khác. bán Cố An Kỳ phải vì để lấy lòng Diệp Y Dung sao?” Đường Hải Lâm chế giễu, cũng dài dòng thẳng, “ đáng tiếc, hậu thuẫn của Diệp Y Dung đủ chắc chắn, cuối cùng vẫn bị sụp đổ, chương trình của cũng tan tành, doanh thu có nên bị đài truyền hình đóng cửa. phải làm mấy buổi trình diễn từ thiện, còn có cái gì mà chương trình tuyên truyền bảo vệ động vật để vãn hồi lại hình tượng , à, qua cũng phải lại, nếu trong lòng xấu xa, có lòng muốn chỉnh Cố An Kỳ khi đó sao có thể gặp phong ba lớn như vậy chứ?”

      Nha Nha trợn tròn mắt nhìn Đường Hải Lâm: “Lúc trước , lúc trước với tôi như vậy …”

      Nha Nha ngây dại, lúc ấy sau khi chuyện này vỡ lở, ta bị công ty bãi chức, bắt phải về nhà kiểm điểm lại. Công ty là phải đợi đến khi mọi người quên chuyện này mới cho ta trở về. Đó chỉ là giảm tránh cho việc muốn ta biến mất khỏi giới giải trí trong khoảng thời gian này. Lúc đó ta rất đau khổ, buổi tối mua rượu về nhà uống, ngay cả quán bar ta cũng dám vì sợ lại bôi nhọ thêm thanh danh vốn mấy tốt đẹp của mình.

      Khi ta làm buổi trình diễn từ thiện gặp Đường Hải Lâm, Đường Hải Lâm với ta, phải lỗi của ta, là lỗi của công ty, của Diệp Y Dung, chứ phải người “bị ép thi hành mệnh lệnh” là ta. Vì sao? Vì sao bây giờ tất cả đều thay đổi?

      “Lúc trước tôi gì nhỉ ? À, tôi là tất cả phải lỗi của , trời ạ, phải tin là chứ?” Đường Hải Lâm cười ác ý, “ đúng là ngu ngốc, chuyện làm bị phanh phui ai cũng biết, tôi có ngu đâu mà bị che mờ mắt?”

      “Nha Nha, tôi cho biết, tôi cho vị trí MC của 《818》 cũng phải biết điều, hiểu chưa? Đừng quấn quýt mãi buông nữa, nếu lột bộ mặt của mọi người ra hay lắm đâu.” Đường Hải Lâm chuyện hề khách khí, “ phải biết rằng, bây giờ vừa mới trở lại giới giải trí, vị trí chưa được ổn định. Nếu muốn đấu cùng tôi, có kết cục gì chắc cũng biết.”

      Đường Hải Lâm y như mình là người hào phóng. Hành vi của ta bây giờ chẳng khác gì như bố thí cho người bị mình lăng nhục ít tiền, sau đó “Này, đây là cho , chúng ta thanh toán xong.” À đúng, hẳn là phải thêm câu “ hãy cảm ơn tôi nữa”, vô liêm sỉ khiến người ta phải căm hận.

      Nha Nha cắn răng, câu, cả người tức giận đến phát run: “Tôi hỏi , nếu tôi tôi vẫn muốn đấu với định thế nào? Định khiến tôi giống như Tiêu Thắng Hinh sao?”

      Đến tình trạng này, tất cả mọi người đều thẳng, Nha Nha vẫn nghi ngờ chuyện của Tiêu Thắng Hinh có liên quan đến Đường Hải Lâm, nhưng lúc ấy Đường Hải Lâm ở trước mặt ta bày ra dáng vẻ thâm tình chân thành nên ta nghĩ ta làm chuyện như thế này, nhưng hôm nay sao? Nhìn người đàn ông cực kì xa lạ trước mắt, chỉ cảm thấy cả người lạnh đến thấu xương.

      “Biết là được rồi.” Đường Hải Lâm ném ra vài chữ, trong giọng dường như còn mang theo chút đắc ý, “Nha Nha, là người thông minh, ngu ngốc như Tiêu Thắng Hinh, chắc biết nên làm gì.”

      Nha Nha im lặng lúc rồi : “Tôi biết nên làm gì, chúc và thiên kim tiểu thư hạnh phúc.”

      Đường Hải Lâm nhìn Nha Nha từ bỏ khóe miệng dần dần cong lên, ra mà ta cũng hơi đau đầu. Nếu Nha Nha vẫn chịu lùi bước, cứ liều mạng xông lên ta biết phải làm sao. Dù sao chuyện với Nha Nha ta chưa thông báo cho quản lý của mình, nếu với ta, thể nào cũng rước lấy trận phong ba, bị ta dạy dỗ. Dù sao ta coi như cũng là người đứng đầu “Hoa Dương”, sao có thể cứ hai ba ngày lại bị quản lý dạy dỗ được? Vậy phải là quá mất mặt hay sao?

      “Ừ, rất thức thời, yên tâm , tôi quên tốt như thế nào đâu, chương trình《818》 này có thể tiếp tục làm. Nếu có chương trình mới tôi lấy giúp .” Đường Hải Lâm tâm trạng rất tốt .

      “Cám ơn , Đường đại ca.” Nha Nha khẽ , nhưng khi cúi đầu xuống vẻ mặt vặn vẹo, ngón tay cũng đâm sâu vào da thịt.

      “Ừ.” Đường Hải Lâm chú ý tới điểm bất thường của Nha Nha, thay vào đó như giải quyết được việc lớn, tâm tình vô cùng vui vẻ ra ngoài cửa.

      “Đường Hải Lâm là đồ khốn.” Nha Nha vừa thấy Đường Hải Lâm lập tức gục xuống bên cạnh sô pha, suy sụp gào khóc, “Sao có thể máu lạnh, vô tình như vậy?”

      Cố An Kỳ ở phía sau bình phong nhàn nhạt lắc đầu, Đường Hải Lâm chính là người như vậy, chỉ chơi đùa với nữ nghệ sĩ, chơi chán ném. Nếu thân phận người đó cao, ta nghĩ đủ mọi cách, thậm chí lợi dụng ánh mắt và cây bút của truyền thông để tạo nên scandal, sau đó dùng đủ loại lời ngon tiếng ngọt để người đó công khai quan hệ với ta. Nếu thân phận người đó thấp, phần lớn giống như Nha Nha, chơi chán bỏ. Đối với ta, những người này chỉ như phong cảnh dọc đường, lưu luyến, cũng hối hận.

      Lúc trước khi Nha Nha thấy kết cục của Tiêu Thắng Hinh nên cảnh giác, nhưng , ta vẫn tin Đường Hải Lâm, tin ta gỡ tội danh cho mình, nay có thể trách ai được? Có lẽ Nha Nha đáng thương, nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Cố An Kỳ mãi mãi cũng quên ta tốn bao nhiêu tâm tư để chỉnh , còn dựa vào nghị lực nào để kiên trì chống đỡ đến cuối cùng.

      Tất cả, đều quên. Sỉ nhục lớn như vậy sao dám quên chứ?

      “Đường Hải Lâm Đường… Hải Lâm, tôi… Tôi còn mang thai đứa con của , muốn tôi phải làm gì bây giờ?” Nha Nha khóc đến thiếu khí. Vừa rồi ta tìm Đường Hải Lâm chính là muốn thương lượng chuyện này, nhưng ngờ chưa kịp , hai người cãi nhau trước.

      Nghe Đường Hải Lâm , nếu ta chịu buông tay rơi vào kết cục như Tiêu Thắng Hinh, Nha Nha rất sợ, ta rất sợ mình cũng bị chỉnh đến đường cùng. tại ta cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi chưa ra chuyện mang thai, nếu chắc chắn ta chết chắc, có đường lui.

      ta nghĩ Đường Hải Lâm vì đứa bé mà kết hôn với ta, vừa rồi dáng vẻ dữ tợn của ta cho đến tận bây giờ ta vẫn chưa quên được, nếu ta biết ta mang thai, chắc chắn ta nghĩ cách diệt ta cho bằng được. Nha Nha bất lực rơi lệ sô pha rất lâu, cuối cùng dường như nghe thấy nên ngoài có tiếng gõ cửa nên sợ hãi, nhanh chóng chỉnh trang lại rồi lén ra ngoài.
      139, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 148: Di vật của mẹ

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ nhìn theo bóng dáng Nha Nha rời , đôi mắt hơi nheo lại. ngờ hai người này lại có quan hệ với nhau, cũng ngờ Đường Hải Lâm lại có thể làm đến bước này. Nha Nha tất nhiên cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì, nhưng Đường Hải Lâm thừa dịp Nha Nha gặp khó khăn mà lừa dối tình cảm của ta vẫn khiến Cố An Kỳ kinh ngạc.


      Phải biết rằng người như Nha Nha mặc dù thích nịnh nọt nhưng coi như cũng có đầu óc, nếu ta thể làm MC cho nhiều chương trình như vậy được, hơn nữa khả năng biện luận và chen vào còn rất tốt. Nhưng lúc này lại bị Đường Hải Lâm lừa dối, điều này làm cho Cố An Kỳ cảm thấy khó mà tin được. Rốt cuộc đánh giá thấp mấy thủ đoạn lừa bịp của Đường Hải Lâm hay là quá xem trọng bản lĩnh của Nha Nha? Cố An Kỳ đột nhiên thể giải thích.

      Cuộc chia tay mấy vui vẻ lần này chắc chắn để lại nút thắt trong lòng Nha Nha, nhưng vì sợ thế lực của Đường Hải Lâm nên chắc chưa đến mức trở mặt với ta, có lẽ vẫn ngoan ngoãn cắn răng nuốt lấy nỗi nhục mà Đường Hải Lâm gây ra cho ta. Chẳng qua, có số việc rất kì diệu, có thể thay đổi toàn bộ cục diện. Nha Nha tại thuận theo dám đối nghịch với Đường Hải Lâm do nguyên nhân lớn là thế lực của Đường Hải Lâm. Như vậy nếu Nha Nha có hậu thuẫn, tự có thế lực của mình sao? Vậy rất khó .

      Cố An Kỳ hề cười, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước. Vở kịch này chừng trở nên rất hấp dẫn, Nha Nha, Đường Hải Lâm, kết cục của hai người đúng là khiến người ta phải “mong đợi”.

      con Alice của chủ tịch “Pamir” đương nhiệm mà Đường Hải Lâm nhắc đến Cố An Kỳ có biết, hay cách khác là người khá quen thuộc. Khi Cố An Kỳ nhận bộ phim điện ảnh này từng gặp Alice và chuyện, sau đó còn ra ngoài uống trà chiều với nhau.

      Alice là người đơn giản, luôn hướng tới những thứ đẹp đẽ, ví dụ như tình , hay chiếc áo cưới lộng lẫy, ấy là nhà thiết kế của “Pamir”, nhưng từ trước tới nay chỉ thiết kế duy nhất thứ là áo cưới. ấy hề có bụng dạ đen tối, bình thường luôn nằm trong vòng tay bảo vệ của cha nên cuộc sống rất đơn giản thoải mái, Cố An Kỳ ngờ tên cặn bã Đường Hải Lâm này lại nhắm tới Alice. Tuy nhiên nếu nghĩ lại mấy bạn cũ của Đường Hải Lâm có ai dịu dàng chăm sóc, ngây thơ biết tính toán như Tiêu Thắng Hinh đâu?

      Đường Hải Lâm ơi Đường Hải Lâm, đúng là tên cặn bã hết thuốc chữa. Cố An Kỳ nhíu mày, xem ra kế hoạch của phải thay đổi lại rồi, khá lo lắng nếu Alice phát ra có phản ứng gì.

      Tuy vậy cũng ở lại quá lâu mà trở về vị trí của mình, chờ đợi buổi từ thiện bán đấu giá bắt đầu.

      “Đỡ hơn chưa?” Tô Dật Phàm hỏi, thuận tay đưa cho ly nước hoa quả.

      “Ừ đỡ hơn nhiều rồi.” Cố An Kỳ cười , “Cám ơn.”

      “Đừng khách sáo, sau này em vẫn nên uống ít hơn, uống được đừng có cậy mạnh.” Tô Dật Phàm .

      Cậy mạnh? nào có cậy mạnh? Chẳng qua là nghĩ tửu lượng của cơ thể này lại kém tới mức đó mà thôi. Tính nóng nảy của Cố An Kỳ lại nổi lên, ra cảm giác say vẫn chưa hoàn toàn tan biến nên bĩu môi, thèm để ý đến Tô Dật Phàm nữa.

      Tô Dật Phàm thấy bộ dạng đó của buồn cười. Trước và sau khi uống rượu Cố An Kỳ đúng là trở thành hai người hoàn toàn khác. Khi uống rượu luôn là người lý trí, tao nhã lịch , cho dù có tức giận cũng rất ít khi biểu ra mặt cho người ta biết. Nhưng sau khi uống rượu lại lập tức trở thành người khác, uống say chịu thừa nhận, muốn uống ít lại nóng nảy, đúng là… rất giống bé trong quá khứ.

      Sắc mặt của Cố An Kỳ còn hơi ửng đỏ, biết tại mình được tỉnh táo cho lắm, đầu óc mặc dù vẫn hoạt động nhưng vẫn ong ong. vẫn duy trì dáng ngồi của người mẫu, thẳng lưng nhúc nhích, nhàng đưa tay đặt lên tà váy, hai chân vắt chéo khiến cho làn váy trông dài hơn ít.

      “Đầu tiên chào mừng mọi người có mặt tại bữa tiệc bán đấu giá từ thiện của chúng tôi ngày hôm nay, tất cả số tiền bán đấu giá được trong ngày hôm nay được quyên góp đến các vùng nông thôn nghèo, giúp đỡ các em được học.” MC đồng thời cũng là người điều khiển buổi bán đấu giá .

      “Các đồ vật bán đấu giá hôm nay rất đa dạng, mọi người có thể thỏa thích giơ thẻ, giá khởi điểm trong nửa đầu là vạn, sau đó đến nửa sau là năm vạn.” Lời MC Cố An Kỳ sửng sốt, chẳng lẽ ngày chơi với có giá thấp nhất là vạn sao? Ặc, vậy có người mua sao?

      “Yên tâm , nếu có người ai mua tôi mua.” Tô Dật Phàm nhìn vẻ mặt biến hóa của Cố An Kỳ, trêu chọc .

      cần phải mua, chắc chắn có người giơ thẻ.” Cố An Kỳ say rượu ngang ngược, lẩm bẩm quay đầu, dáng vẻ thèm chuyện với Tô Dật Phàm khiến Tô Dật Phàm dở khóc dở cười, này khi say rượu đúng là thú vị.

      “Được rồi, tôi cũng nhiều nữa, chúng ta vào thẳng luôn chủ đề bán đấu giá hôm nay, xem xem hôm nay có những sản phẩm bán đấu giá nào nào. Vật thứ nhất chúng tôi bán đấu giá là ‘ ngày chơi’ với thần tượng phim mới nổi Cố An Kỳ tiểu thư, giá khởi điểm vạn.” MC .

      Được rồi, Cố An Kỳ ngờ “ ngày chơi” của lại là vật bán đấu giá đầu tiên. Vật đầu tiên phải nên là vật để hâm nóng khí sao? Bây giờ lại bán đấu giá vật của trước là trò đùa gì đây?

      “Số 58, hai vạn.”

      Số 58? Cố An Kỳ kinh ngạc nhìn Tô Dật Phàm bên cạnh: “ giơ thẻ à?”

      “Em nghĩ tôi hay đùa sao?” Tô Dật Phàm vẫn duy trì nụ cười ôn hòa, chẳng qua mang theo vài phần xa cách như trước mà xen lẫn ý cười.

      “…” Cố An Kỳ biết trả lời như thế nào, tất nhiên nghĩ Tô Dật Phàm đùa rồi. say rượu, chẳng lẽ Tô Dật Phàm cũng say? Trong buổi bán đấu giá này, vật đấu giá lại còn nhạy cảm như vậy, Tô Dật Phàm giúp trả giá có thể tránh khỏi tình trạng xấu hổ, nhưng tin tức báo ngày mai khiến người ta đau đầu.

      liếc nhìn Tô Dật Phàm, nhưng nhìn ra có điểm nào bất thường, đành phải từ bỏ, thôi kệ, với người này đừng hi vọng có thể nhìn thấu suy nghĩ của .

      “Số 69, ba vạn.”

      “Số 78, bốn vạn.”

      “…” Ngòai dự đoán của Cố An Kỳ, ở phía dưới liên tục có người hô tăng giá. nhìn thoáng qua, phần lớn đều là nhân viên cấp cao của đài truyền hình, tổng biên tập tạp chí, ngoài ra còn có vài người trông giống doanh nhân. Nhìn tình hình như vậy, trong lòng Cố An Kỳ sáng tỏ, mọi người đều muốn đoạt được tin tức về . Giải thưởng “Phượng Hoàng Lửa ” muốn trao lại giải thưởng cho nhưng từ chối người ngoài đều ngạc nhiên hiểu vì sao, vì vậy đây là tin tức rất nóng. Mặt khác, trong khoảng thời gian này Tô Dật Phàm và cũng bị dính phải vài scandal, lần này lại còn là người đầu tiên giơ thẻ, có lẽ người của truyền thông cảm thấy giữa và Tô Dật Phàm có gì đó mờ ám.

      “Số 120, mười vạn, còn ai muốn mua vật phẩm này ? Còn ? ngày được chơi với thần tượng phim mới nổi là khoảng thời gian tươi đẹp biết bao.” MC kịp thời cập nhật bảng giá.

      “Số 78, mười vạn.”

      “Số 69, mười hai vạn, còn ai ? Còn ai muốn mua ? 3, 2…” MC kéo dài giọng, hiển nhiên là cho người khác cơ hội.

      “Số 190 mười ba vạn” MC nhất thời mở to mắt hô lên.

      “Số 200, mười bốn vạn.”

      “Số 190 lại giơ thẻ, mười lăm vạn.”

      , lần này là hai mươi vạn.” Người đó từ từ , Cố An Kỳ nhíu mày, quay đầu nhìn xuống.

      Hà Viễn Hàng? Sao người này cũng đến tham gia náo nhiệt chứ? phải là để ý đến mấy buổi bán đấu giá này sao? Sao bây giờ lại cũng nhảy ra phá đám là thế nào?

      “Em biết Hà Viễn Hàng?” Tô Dật Phàm ra câu nghi vấn nhưung lại dùng từ ngữ khẳng định.

      “Ừ, khi đến thăm chỗ thu của chị Thắng Hinh gặp ấy.” Cố An Kỳ vẫn hiểu tên Hà Viễn Hàng kia muốn mua “ ngày chơi” của để làm gì.

      “Cần tôi giơ thẻ đối phó giúp em ?” Tô Dật Phàm hỏi, biết Cố An Kỳ có cần giúp đỡ hay .

      cần, chắc có vấn đề gì đâu.” Cố An Kỳ nhíu mày.

      Cuối cùng Hà Viễn Hàng lấy “giá trời” hai mươi vạn mua “ ngày chơi” của Cố An Kỳ. Sau đó lần lượt vài vật phẩm bán đấu giá nữa được đem ra, Cố An Kỳ cũng chẳng quan tâm, vốn say rượu chưa hết, lại còn bị chuyện Hà Viễn Hàng đột nhiên mua “ ngày chơi” khiến rối rắm, tinh thần cũng mất tập trung.

      “Vật phẩm tiếp theo là chiếc vòng tay Tô Dật Phàm Tô thiên vương từng đeo trong khi diễn 《 Hình xăm 》.”

      Cố An Kỳ đột nhiên cười, lén chế nhạo: “ đúng là biết xấu hổ, lấy đồ ở đoàn làm phim cho đủ số.”

      “Đây gọi là cho đủ số, tôi nghiêm túc mang vật này bán đấu giá chứ bộ.” Tô Dật Phàm còn tỏ vẻ nghiêm túc , nhưng dù thế nào Cố An Kỳ như cũng tin lời của , vì thế chỉ bĩu môi, để ý đến nữa.

      Lực hấp dẫn của Tô thiên vương quả nhiên , cuối cùng vòng tay của được bán với giá sáu trăm tám mươi vạn, người giành được cười vô cùng hạnh phúc. Cố An Kỳ rất tò mò, vì sao với thân phận của Tô Dật Phàm, đồ của được sắp xếp ở cuối.

      Đúng lúc đó, vật cuối cùng được mang lên. Đó là cái vòng ngọc màu trắng, ở giữa có hoa văn màu xanh như có con rắn xanh uốn lượn đó.

      Vật bán đấu giá cuối cùng này làm sắc mặt Cố An Kỳ lập tức trắng bệch, làm sao có thể? Vật này sao có thể lấy ra bán đấu giá được?

      Di vật của mẹ , năm đó phải bị người đàn bà kia đập vỡ sao? Bây giờ… Bây giờ làm sao có thể… ? thể nào, tuyệt đối thể nào. Cố An Kỳ khó tin nhìn vật phía , khiếp sợ nên lời.

      Chuyện này… Rốt cuộc là sao?
      139, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 149: Tin tưởng

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ cho dù thế nào cũng thể ngờ được di vật của mẹ lại xuất ở buổi bán đấu giá, chiếc vòng ràng vỡ tan tành nhưng nay lại hoàn hảo như lúc ban đầu. khiếp sợ nhìn lên sân khấu, câu, sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.


      “An Kỳ, em có ổn ?” Tô Dật Phàm thấy Cố An Kỳ hồn vía lên mây ấm áp hỏi.

      Cố An Kỳ trả lời, chỉ cắm sâu móng tay vào trong lòng bàn tay, đôi mắt chưa giây phút rời khỏi chiếc vòng ngọc kia.

      “Vật bán đấu giá lần này là vòng ngọc cổ gia truyền của nhà Hứa Toa Toa tiểu thư, theo như đánh giá, chiếc vòng ngọc này rất quý giá, Toa Toa tiểu thư vì những đứa trẻ vùng nghèo khó mà bỏ nhiều tâm sức như vậy, khiến người ta bội phục.” MC khen ngợi, khiến cho ít người phía dưới dành tặng Hứa Toa Toa ánh mắt tán thưởng.

      MC tiếp tục giới thiệu về chiếc vòng ngọc. Cố An Kỳ chữ cũng nghe lọt, chỉ nhìn chằm chằm vào cái vòng kia, hàm răng cắn chặt. ra vật của mẹ chưa từng bị phá hủy sao? ra đều là do họ lừa gạt sao? Nay nghĩ ra nên lấy gì bán đấu giá nên đem di vật của mẹ ra cho đủ số sao?

      Sao họ dám? Sao họ có thể?

      , thể để di vật của mẹ lọt vào tay người khác được, chắc chắn phải giành được nó, chắc chắn phải mua được. Cố An Kỳ mím chặt môi, lông mày cau lại.

      Dật Phàm, cầu xin giúp em việc.” Cố An Kỳ hạ giọng, lần đầu tiên hạ mình trước Tô Dật Phàm.

      “Có chuyện gì em cứ , nếu tôi có thể giúp chắc chắn làm.” Tô Dật Phàm trầm giọng , hiểu Cố An Kỳ phải người tùy tiện cầu xin người khác, chưa bao giờ muốn nợ ân tình người ta, nay lại dùng từ nặng như vậy, có lẽ gặp phải chuyện gì đó quá khó khăn. Từ trước tới nay chưa từng thấy Cố An Kỳ ăn khép nép như thế này, cho dù trước đây khi Cố An Kỳ tâng bốc , cũng chưa bao giờ bỏ kiêu ngạo của mình xuống.

      nhìn Cố An Kỳ, rồi lại nhìn chiếc vòng ngọc sân khấu, chẳng lẽ, có liên quan đến chiếc vòng ngọc kia sao?

      Cố An Kỳ cắn môi, dường như vô cùng khó , nhưng lại thể mở miệng: “ có thể cho em vay ít tiền ?”

      “Em muốn mua chiếc vòng ngọc kia.” Tô Dật Phàm hề dùng từ nghi vấn nào.

      “Phải.” Khớp ngón tay của Cố An Kỳ trở nên trắng bệch, ánh mắt cũng hơi đỏ lên.

      “Tôi hiểu rồi.” Tô Dật Phàm cũng đồng ý với Cố An Kỳ, chỉ nhàn nhạt câu.

      Trong lòng Cố An Kỳ suy sụp, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm. Đúng vậy, ai lại rảnh rỗi cho nghệ sĩ mới leo lên hạng hai vay nhiều tiền như vậy chứ? Mà kể cả cho vay chăng nữa có đòi lại được cũng là vấn đề. Dựa vào cái gì phải cho vay, vì sao phải cho vay chứ?

      cười khổ tự giễu. đúng là mất trí rồi nên mới mấy lời này ra khỏi miệng.

      “Bây giờ bắt đầu bán đấu giá, giá khởi điểm trăm vạn.” MC hô.

      “Số 90, trăm mười vạn.” Cố An Kỳ giơ thẻ, mặc dù biết cái giá này thể trả nổi, nhưng mà, trong lòng vẫn nuôi hy vọng.

      “…”

      “Số 108, hai trăm vạn. A, giá trị của chiếc vòng ngọc này càng ngày càng cao.”

      “Số 58, bảy trăm vạn.”

      Cố An Kỳ khó tin nhìn Tô Dật Phàm giơ thẻ, cả người ngây ra, mở miệng muốn nhưng chữ cũng thể thốt ra.

      “Số 98, tám trăm vạn, còn ai ? Còn ai muốn mua ? Như vậy 3, 2 ”

      “Số 58, tám trăm năm mươi vạn.”

      “Số 98, chín trăm vạn.” Sau đó là cuộc đấu của Tô Dật Phàm và người hình như là đại diện cho người khác đến bán đấu giá, người đó vừa lo lắng chuyện điện thoại vừa giơ thẻ, nhưng có vẻ trụ được lâu nữa.

      “Số 58, chín trăm năm mươi vạn ”

      “Chín trăm năm mươi vạn, còn có ai ra giá cao hơn ? Chín trăm năm mươi vạn lần thứ nhất, chín trăm năm mươi vạn lần thứ hai, chín trăm năm mươi vạn lần thứ ba, thành giao.”

      Tô Dật Phàm chưa từng nhìn Cố An Kỳ, chỉ cười nhạt, nhận vỗ tay của những người xung quanh.

      Cố An Kỳ lặng lẽ nhìn , biết nghĩ gì, sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, bữa tiệc lại được tiếp tục, Cố An Kỳ có tâm trạng chuyện với bất kì ai, yên lặng ra vườn hoa ngoài đại sảnh.

      Những cơn gió đêm thổi qua, mang áo khoác nên cảm thấy hơi lạnh, từ từ ngồi xổm xuống thềm cầu thang. Hơi ngẩng đầu lên, cứ im lặng nhìn cảnh sắc trong vườn, thể đoán được nghĩ gì.

      “Quả nhiên em ở đây.” Tô Dật Phàm ngồi xuống bên cạnh .

      Cố An Kỳ hề liếc nhìn , cũng gì, vẫn giữ nguyên động tác như cũ.

      “Vòng ngọc của em.” Tô Dật Phàm dường như cũng quá để ý đến thái độ của Cố An Kỳ, chỉ đưa cái hộp cho .

      “Chín trăm năm mươi vạn, em trả lại cho .” Cố An Kỳ kiên định , đây là câu đầu tiên sau khi kết thúc phần bán đấu giá chiếc vòng ngọc.

      “Tôi biết.” Tô Dật Phàm ôn hòa cười, chỉ đáp lại hai chữ.

      Cố An Kỳ nhận chiếc vòng ngọc ngay mà hơi nhíu mi: “ tin tưởng em như vậy sao? Khoản tiền hôm nay cũng phải là .”

      Con người chính là loài động vật kì lạ như vậy, khi có được tin tưởng của người khác dành cho mình trong lòng luôn cảm thấy khó chịu, nhưng sau khi đoạt được trăm phần trăm tin tưởng của người đó, lại luôn tự hỏi sao người đó lại tin mình. Cố An Kỳ tự nhận giao tình của mình và Tô Dật Phàm còn chưa tới mức độ đó, nhưng vì sao lại tin ?

      “Nếu là tin tưởng nhân cách của em chẳng bằng là tôi tin tưởng ánh mắt của tôi.” Tô Dật Phàm cười , “Em cũng phải là người quỵt nợ, sau này nhớ cố gắng nhiều hơn đó, bây giờ em nợ tôi ít tiền, nếu chăm chỉ làm việc đủ tiền trả đâu.”

      Tô Dật Phàm cố ý dùng giọng điệu thoải mái chuyện, vỗ vai rồi đứng thẳng lên.

      “Trong vòng năm chắc chắn em trả lại toàn bộ.” Cố An Kỳ với theo bóng dáng Tô Dật Phàm.

      “Tôi chờ.” Tô Dật Phàm nở nụ cười tao nhã, dứt lời lập tức rời khỏi hậu viện, về nơi tổ chức bữa tiệc phía trước.

      Cố An Kỳ nhàng mở hộp trang sức lấy chiếc vòng ngọc ra. Đây chắc chắn là vòng ngọc của mẹ , ở bề mặt còn có vết xước do trước đây cẩn thận làm rơi.

      Chiếc vòng đó làm Cố An Kỳ nhớ lại rất nhiều chuyện trong quá khứ. Nhớ tới người mẹ dịu dàng qua đời, nhớ tới những ngày tháng thoải mái vô lo vô nghĩ hồi còn . Sống mũi cay cay, nước mắt đong đầy trong mắt. hít hít cái mũi, cố gắng mở to mắt để nuốt nước mắt ngược trở lại.

      thể khóc, dù thế nào bây giờ vẫn thể khóc. còn có con đường của mình phải , thể lui về phía sau, thể rơi lệ.

      , thể yếu đuối.

      Ôm chặt cái hộp kia vào lòng, thầm thề. Bất kể như thế nào, cũng phải mạnh mẽ, bất kể như thế nào, cũng phải sống tốt, phải tốt hơn bất cứ kể nào khác. để mẹ phải thất vọng, tuyệt đối .

      Cố An Kỳ để chiếc hộp vào túi xách của mình, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc ra cửa, chuẩn bị về nhà.

      ngờ Tô thiên vương lại thích chiếc vòng ngọc gia truyền nhà em.” Hứa Toa Toa chuyện với Tô Dật Phàm.

      Tô Dật Phàm vẫn tiếp tục duy trì nụ cười thương mại hóa của : “Chiếc vòng ngọc kia quả rất xuất sắc, rất đẹp, Hứa Toa Toa tiểu thư có thể lấy bảo bối gia truyền ra bán đấu giá, là làm cho người ta phải kính nể.”

      “Đâu có đâu có.” Hứa Toa Toa khách sáo , tiếp tục bắt chuyện với Tô Dật Phàm, “Nghe gần đây Dật Phàm quay bộ phim điện ảnh mới phải , à còn hợp tác với Cố An Kỳ nữa? Đây đúng là cặp đôi khiến người ta phải chờ mong.”

      Hứa Toa Toa dấu vết thay đổi cách xưng hô với Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm hơi nheo mắt lại, trong lòng hiểu : “Hứa Toa Toa tiểu thư và Kiều Trí Viễn tiên sinh lần đầu hợp tác màn ảnh cũng rất hấp dẫn ánh mắt người khác.”

      “…” Lời Hứa Toa Toa chuẩn bị tốt lại bị Tô Dật Phàm chặn họng, “Sao có thể lợi hại như phim điện ảnh của Dật Phàm chứ, Dật Phàm, biết tương lai em có thể có cơ hội hợp tác với bộ hay ?”

      “Nếu có cơ hội, chắc chắn rồi.”

      Tô Dật Phàm mềm cứng , cho câu trả lời thuyết phục, nhưng Hứa Toa Toa lại cho rằng Tô Dật Phàm đáp ứng lời đề nghị của ta, vui vẻ đến mức nở nụ cười sáng lạn: “Vậy đến lúc đó mong Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn rồi.”

      Tô Dật Phàm ôn hòa nhìn ta, sau đó gọi người phía sau ta: “An Kỳ…”

      Cố An Kỳ vốn nhìn Tô Dật Phàm thấy Hứa Toa Toa đứng cùng chỗ định đường vòng, nhưng ngờ lại bị Tô Dật Phàm gọi lại.

      “Chào Dật Phàm, chào chị Toa Toa.” Cố An Kỳ lạnh nhạt , trong giọng mang theo chút hứng thú nào. Đối với Hứa Toa Toa, cố gắng đè nén hận thù lắm rồi. Hôm nay rất mệt mỏi, còn sức để diễn trò nữa.

      “Đây là hậu bối của công ty chúng tôi, nếu có thể, mong Hứa Toa Toa tiểu thư giúp đỡ nhiều hơn.” Tô Dật Phàm , giới thiệu Cố An Kỳ cho Hứa Toa Toa.

      “An Kỳ tiểu thư đúng ? Trước đây chúng em gặp nhau rồi.” Hứa Toa Toa kéo tay Cố An Kỳ, giống như quan hệ giữa hai người vô cùng thân thiết.

      “Đúng vậy, chị Toa Toa.” Cố An Kỳ , mặc dù mặt có quá nhiều ý cười nhưng vẫn khiến người ta nhìn thấu được suy nghĩ của .

      “A, nữa, Trí Viễn còn chờ em, em trước, hai vị sau nhé.” Hứa Toa Toa dường như nghĩ tới điều gì đó rồi .

      “Ừ, tạm biệt.”

      Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ chào Hứa Toa Toa rồi chuẩn bị ai về nhà nấy.

      “Để tôi đưa em về, trễ thế này, con như em an toàn.” Tô Dật Phàm .

      cần, mình em tự về cũng được.” Trong lời của Cố An Kỳ lộ ra chút xa cách, cũng biết mình bị làm sao, chỉ biết khi nhìn thấy Hứa Toa Toa và Tô Dật Phàm chuyện với nhau, trong lòng dường như cảm thấy bị bóp nghẹt.

      “Đừng cáu, để tôi đưa em về.” Tô Dật Phàm , “ người em cầm vật quý giá, cũng nên để người khác nhìn thấy.”

      Tô Dật Phàm cố ý nhắc nhở Cố An Kỳ chuyện vừa rồi nợ ân tình của . Cố An Kỳ cắn cắn môi rồi trả lời: “Vậy làm phiền Dật Phàm rồi.”
      139, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 150: Vong ưu thảo*

      (*loại cỏ quên lo buồn)

      Edit:Sabj


      Cố An Kỳ ngồi xe của Tô Dật Phàm, cảnh tượng này rất nhiều người đều nhìn thấy.


      Hứa Toa Toa nhìn bóng dáng Cố An Kỳ theo Tô Dật Phàm rời , chỉ lạnh lùng hừ tiếng rồi tới bên cạnh Kiều Trí Viễn. Lần đầu tiên gặp Cố An Kỳ, ta chẳng thấy nàng nghệ sĩ bé này có gì đặc biệt, chỉ thấy hơi nhát gan hơn nữa còn thích nịnh nọt quá mức, nhưng ngờ cũng có”thủ đoạn”, biết dùng cách gì thu phục được thiên vương, để thiên vương cam tâm tình nguyện làm nền giúp , trở thành đối tượng trong scandal với .

      Hứa Toa Toa rất khinh thường “Thủ đoạn” của Cố An Kỳ, trong mắt ta Cố An Kỳ có thể trèo lên cao hoàn toàn do dựa vào hào quang của Tô Dật Phàm mà thôi. Trước đây còn khúm núm với ta, bây giờ lại coi ta là người vô hình, Cố An Kỳ xem ta thành cái gì? Thực nghĩ là tóm được thiên vương, có người che chở ai dám động vào sao?

      “Trí Viễn, cái Cố An Kỳ kia rất kiêu ngạo đúng ?” Hứa Toa Toa kéo tay Kiều Trí Viễn, bĩu môi làm nũng oán giận.

      “Trí Viễn, có nghe thấy em đấy?” Hứa Toa Toa thấy Kiều Trí Viễn thần trí bay đến nơi nào oán trách.

      “Hả?” Kiều Trí Viễn hoàn hồn, “Sao cơ?”

      “Vừa rồi nghĩ gì thế?” Hứa Toa Toa mềm mại , trong giọng mang theo chút hờn dỗi.

      có gì, có thể là dạo này quá mệt mỏi mà thôi.” Kiều Trí Viễn mệt mỏi . Đúng vậy, chắc chắn là do quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác. Người kia qua đời rồi, thể nào còn sống thế giới này nữa.

      “Nếu công việc vất vả quá từ chối vài hoạt động , đừng để bản thân quá mệt mỏi.” Hứa Toa Toa thấy Kiều Trí Viễn vẫn trôi vào cõi thần tiên đột nhiên mở miệng.

      “Ừ, biết rồi.” Kiều Trí Viễn quay đầu nhìn theo hướng chiếc xe BMW xa, nhàn nhạt . Hứa Toa Toa chú ý tới vẻ mặt của ta, lông mày hơi nhíu lại, nhưng cũng gì thêm, chỉ lặng lẽ bỏ qua vấn đề này.

      Hứa Toa Toa mặc dù ra miệng nhưng trong lòng tồn tại cái gai. Vẻ mặt của Kiều Trí Viễn như vậy phải ta chưa từng nhìn thấy, trước đây khi ở cùng Lâm Huyên Di, Kiều Trí Viễn cũng thường xuyên dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Nay ta chết, chẳng lẽ Kiều Trí Viễn lại san sẻ dành tình cảm dành cho ta với người khác ư? Nhưng ràng khi ta nhìn thấy Lâm Vân Vân có bề ngoài rất giống Lâm Huyên Di cũng có phản ứng gì mà, chuyện này rốt cuộc là sao?

      Hứa Toa Toa càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, cho dù như thế nào ta cũng thể để Kiều Trí Viễn tiếp xúc quá gần với ngôi sao nữ nào được.

      Ngày hôm sau những truyền thông có mặt tại buổi tối hôm đó, đều đồng loạt tung ra tin tức Tô Dật Phàm giơ thẻ cổ vũ Cố An Kỳ, sau đó Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm ngồi chung chiếc xe rời khỏi. Mặc dù tin tức Tô Dật Phàm mua “vòng tay gia truyền ” của Hứa Toa Toa cũng chiếm mặt báo, nhưng dù sao vẫn hơn trang báo về scandal giữa và Cố An Kỳ.

      ít người đều nghi ngờ mối quan hệ giữa Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm, rốt cuộc lăng xê hay hẹn hò .

      Chẳng qua việc này đối với hai đương chẳng thèm quan tâm, người chậm phản ứng với mấy loại scandal linh tinh như thế này, người còn lại quá quen thuộc với scandal rồi, trước khi lên xe biết có hậu quả như thế này. Tóm lại hai người đều vẫn vô cùng thoải mái, hề có cảm giác bị quấy rầy.

      Chuyện của Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ đến quyết định, chuẩn bị công bố chuyện chia tay, sau đó công khai tình cảm của và Liêu Nhã Hân. Cố An Kỳ tôn trọng lựa chọn của họ, cũng chẳng muốn treo cái danh hiệu “bạn của Trịnh Văn Quân ” lên người nữa, quá vài ngày sau họ công bố trong cuộc họp báo.

      Điều khiến ngạc nhiên là, ngoài hai nhân vật chính là Liêu Nhã Hân và Trịnh Văn Quân, nhiều người còn đặc biệt quan tâm đến tình cảm cá nhân của . Các tạp chí lớn bóng gió, đều muốn biết quan hệ giữa và Tô Dật Phàm.

      Cố An Kỳ hề mở miệng tiết lộ điều gì, thay vào đó có Chu Á Kiệt hỗ trợ ra mặt, trả lời thay ít câu hỏi.

      “Tốt nhất đừng nên quá thân thiết với Tô Dật Phàm quá.” Sau khi kết thúc buổi họp báo Chu Á Kiệt cau mày , “Ít nhất là trong khoảng thời gian này.”

      “Vì sao?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.

      “Tô Dật Phàm hề thiếu những fan cố chấp, cộng thêm Tô Dật Phàm ít có scandal với nữ nghệ sĩ, cho nên nếu cứ ra mặt trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.” Chu Á Kiệt , “Đến lúc đó chẳng những fan của Tô Dật Phàm ghét , mà các ngôi sao nữ khác cũng ngứa mắt. Điều này đối với phải là chuyện tốt.”

      “Ừ, điều này tôi biết.” Cố An Kỳ thản nhiên , “Chu tiên sinh, có số việc, tôi muốn thương lượng với trước.”

      “Chuyện gì?” Chu Á Kiệt ngạc nhiên hỏi, phải biết rằng Cố An Kỳ rất ít khi dùng hai chữ “Thương lượng” này với .

      “Gần đây có thể nhận thêm cho tôi nhiều hoạt động ? Tốt nhất là xếp kín thời gian trống, ngoài thời gian ngủ ra tất cả đều là công việc .” Cố An Kỳ phải tìm nhiều hoạt động hoặc giành được nhiều vị trí gương mặt đại diện hơn nữa, số tiền nợ Tô Dật Phàm cũng phải , nếu muốn trả hết trong vòng năm cũng phải chuyện đơn giản.

      rất thiếu tiền sao?” Chu Á Kiệt kì quái nhìn Cố An Kỳ.

      phải.” Cố An Kỳ thản nhiên , “Chỉ là cảm thấy mình vẫn còn trẻ, cố gắng làm việc nhiều chút, sau này già rồi, coi như lấy tiền đó làm lương hưu cũng được.”

      “Được, tôi biết rồi, tôi giúp sắp xếp.” Chu Á Kiệt , trong giọng lộ ra chút bất đắc dĩ.

      “À, đúng rồi, tôi còn có chuyện muốn với .” Cố An Kỳ khẽ nhíu mày, sơ lược kể lại cảnh tượng được chứng kiến ở bữa tiệc cho Chu Á Kiệt.

      Chu Á Kiệt nghe xong, vỗ mạnh lên bàn: “Tên khốn Đường Hải Lâm.”

      “Chuyện của ta và Nha Nha chắc chắn thể giấu được, sau này chắc chắn bị khui ra, chẳng qua chúng ta phải nghĩ cách tận dụng thời điểm đó để lập kế hoạch.” Cố An Kỳ , “Mặt khác lúc này đối tượng hẹn hò của ta tôi cũng quen, tôi thể trơ mắt nhìn ấy bị lừa rồi chịu đả kích nghiêm trọng vực dậy nổi được. Tôi muốn để mấy ngày nữa mới thực kế hoạch.”

      cứ tự làm là được, là người có chính kiến, phân biệt ràng nặng .”

      “Ừ.” Cố An Kỳ khẽ gật đầu, gì thêm.

      “À, đúng rồi, Hà Viễn Hàng và có quan hệ gì? Sao cậu ta lại mua tấm vé ‘ ngày chơi’ với chứ ?” Chu Á Kiệt hỏi, nhìn có vẻ như vẫn chưa từ bỏ chuyện tìm đối tượng tạo scandal cho Cố An Kỳ.

      “Tôi cũng biết.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, ra trong lòng cũng .

      “Cố gắng tạo mối quan hệ với cậu ta , nếu tương lai muốn ra album, Hà Viễn Hàng chắc chắn là nhà soạn nhạc tốt nhất của .” Chu Á Kiệt , “Ngày mai có công việc gì nên là thời gian cho ‘ ngày chơi’, tự nghĩ xem nên đâu , tránh ngày mai phải bối rối.”

      “Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      Cố An Kỳ cũng thêm gì nữa, nghiêm túc xem tài liệu trong tay. Sau khi kết thúc công việc, về nhà sớm rồi nghỉ ngơi.

      Ngày hôm sau đến phòng làm việc của Hà Viễn Hàng chờ , tới khoảng giữa trưa Hà Viễn Hàng mới xuất . Khi nhìn thấy Cố An Kỳ chỉ nhàn nhạt câu: “Ồ, đến rồi à.” Ngay cả chút biểu cảm cũng lộ ra.

      “Vào trong ngồi .” Hà Viễn Hàng , “ chờ tôi lát, tôi sắp xếp việc.”

      “Được.” Cố An Kỳ đồng ý, ngồi chỗ xem tạp chí, tiếng động cũng phát ra. Hôm nay “ ngày chơi” tất nhiên là do Hà Viễn Hàng đoạt được do bán đấu giá làm chủ, mọi chuyện đều nghe theo . Nếu muốn chờ cứ ngoan ngoãn ngồi chờ là được.

      lâu sau, Hà Viễn Hàng lại đến, Cố An Kỳ cứ nghĩ định đưa ra ngoài, theo sắp xếp của , nhưng ngờ Hà Viễn Hàng lại kéo ghế ra ngồi xuống: “Được rồi, mọi chuyện xử lý xong. Tiếp theo, Cố An Kỳ tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu.”

      “Trước đó, tôi muốn hỏi Hà Viễn Hàng tiên sinh câu.” Cố An Kỳ , “Vì sao lại dùng khoản tiền lớn như vậy mua ‘ ngày chơi’ của tôi?”

      “Thời gian biểu của bị xếp kín, nếu muốn hẹn ra ngoài rất khó.” Hà Viễn Hàng , “Vì vậy tôi mua đứt ngày của để được nghe giải thích ràng chuyện.”

      “Chuyện gì mà cần đến ngày để giải thích?” Cố An Kỳ cười , trong giọng hề lộ ra chút khẩn trương nào.

      “Tôi muốn hỏi , ‘Vong ưu thảo’ và có quan hệ gì?” Hà Viễn Hàng nhìn thẳng vào mắt Cố An Kỳ.

      “Vong ưu thảo? loại thực vật ư? Nó có quan hệ gì với tôi được?” Cố An Kỳ giả vờ biết, vẻ mặt có gì bất thường.

      “Đừng đùa.” Hà Viễn Hàng , “ và người viết lời ‘Vong ưu thảo’ có mối quan hệ gì đó, điều này tôi chắc chắn. Tôi cũng có đủ chứng cứ.”

      “…” Cố An Kỳ hề gì, chỉ lặng lẽ nhìn Hà Viễn Hàng.

      ” Người viết lời ‘Vong ưu thảo’ này tôi chưa từng tiếp xúc, nhưng thư từ qua lại vẫn có. Tôi nhờ người thăm dò, phát vài e – mail đều được gửi từ địa chỉ nhà .” Hà Viễn Hàng , “Mong hãy cho tôi biết ‘Vong ưu thảo’ ở đâu.”

      Hà Viễn Hàng hỏi “Vong ưu thảo” có phải Cố An Kỳ hay , bởi vì tin Cố An Kỳ viết lời. Chưa đến việc Cố An Kỳ chưa từng học khóa đào tạo viết lời, mà bài hát khi mới ra mắt cũng là người khác viết lời cho, vì vậy thể có chuyện qua đêm đột nhiên hiểu biết, lĩnh hội tất cả được. Hà Viễn Hàng cũng thường nghe Cố An Kỳ hay mời bạn bè đến nhà chơi, cho nên nghi ngờ, “Vong ưu thảo” có phải bạn của Cố An Kỳ hay .

      “Hà Viễn Hàng tiên sinh, vì sao cứ cố chấp muốn tìm được ‘Vong ưu thảo’?” Cố An Kỳ ra xử lý số e – mail, tuy nhiên vẫn thể bằng được nhân viên chuyên nghiệp nên vẫn bị tìm ra địa chỉ. cũng kích động, trả lời câu hỏi của Hà Viễn Hàng mà hỏi ngược lại.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 151: Kế hoạch

      Edit: Sabj


      “Chỗ chúng tôi vì vài nguyên nhân đặc biệt mà cần người viết lời mới, người đó cũng trở thành thành viên cố định của nhóm chúng tôi luôn, cho nên tôi phải muốn tìm ‘Vong ưu thảo’ .” Hà Viễn Hàng cũng giấu diếm, thẳng vào vấn đề, ” ‘Vong ưu thảo’ có khả năng viết lời rất xuất sắc, nếu ấy hay ấy có thể gia nhập phòng làm việc của chúng tôi chắc chắn chất lượng của bài hát được nâng cao lên bậc.”


      “Tôi có thể giúp liên lạc với ‘Vong ưu thảo’, nhưng vì tình trạng của ấy hơi đặc biệt nên thể gặp người lạ.” Cố An Kỳ .

      như vậy, chúng tôi thể liên lạc trực tiếp với ‘Vong ưu thảo’ được ư?” Hà Viễn Hàng cau mày , “ được, chúng tôi chắc chắn phải gặp mặt ‘Vong ưu thảo’ mới tin tưởng được.”

      “Chỉ sợ được.” Cố An Kỳ nhanh chậm , “Nếu muốn liên lạc có thể dùng QQ hoặc MSN, nhưng chat webcam có lẽ được.”

      “… Cố An Kỳ, tôi muốn hỏi chuyện, rốt cuộc và ‘Vong ưu thảo’ có quan hệ gì? Mong cho tôi biết, có phải là ‘Vong ưu thảo’ hay ?” Hà Viễn Hàng ngừng lại chút rồi tiếp tục hỏi, “Nếu phải là ‘Vong ưu thảo’, vì sao cho chúng tôi chat webcam với ‘Vong ưu thảo’?”

      Hà Viễn Hàng vốn tin Cố An Kỳ có năng lực viết lời, viết ra những ca từ hấp dẫn mà”Vong ưu thảo” viết, nhưng biểu của Cố An Kỳ khiến cảm thấy nghi ngờ. Hà Viễn Hàng có cảm giác, Cố An Kỳ chính là “Vong ưu thảo”, nhưng lại thể nguyên nhân. Viết lời cũng chẳng phải là chuyện gì cần giấu diếm, nếu quả chính là Cố An Kỳ, vì sao thẳng ra? Trở thành người viết lời có lợi đối với nghiệp của ấy, điều đó có thể chứng tỏ ấy là người giỏi toàn diện, fan cũng vui vẻ phải sao?

      “Tôi chưa từng học hay trải qua khóa đào tạo viết lời nào.” Cố An Kỳ mỉm cười, trả lời quanh co, ” ‘Vong ưu thảo’ là người bạn rất thân của tôi, chúng tôi quen biết từ lâu. ấy và chị Thắng Hinh rất thân thiết, lần này chị Thắng Hinh gặp rắc rối nên ấy mới đồng ý viết lời cho những bài hát đó. À, tất nhiên, chị Thắng Hinh cũng biết ‘Vong ưu thảo’ là ai đâu, bởi vì người đó muốn cho chị ấy biết, cho nên mấy người dù có hỏi chị Thắng Hinh chuyện liên quan đến ‘Vong ưu thảo’ chị ấy cũng chẳng tiết lộ được gì.”

      “À, đúng rồi, tôi quên mất chuyện, đừng tìm hiểu thân phận của ‘Vong ưu thảo’ nữa vì chắc chắn tìm ra được đâu. Tình trạng sức khỏe của ấy khá đặc biệt, hơn nữa cũng muốn có liên quan gì đến người trong giới giải trí nên mới chọn làm việc trong bóng tối. Nếu cứ cố tình muốn tra xét bối cảnh của ấy, tôi dám khẳng định ấy hủy bỏ quan hệ hợp tác ngay. Tôi có thể cho MSN và QQ của ấy, nếu khuyên được ấy chat webcam hoặc gặp nhau tất nhiên là còn gì bằng.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      “Đươc.” Hà Viễn Hàng trả lời, ra cũng biết lời của Cố An Kỳ phải là , nhưng cho dù biết sao? Kể cả Cố An Kỳ có dối cũng làm gì được . Cố An Kỳ chỉ cần sống chết biết “Vong ưu thảo” ở đâu, hoặc là bạn cho tiết lộ cũng bó tay. Nếu làm căng quá, cuối cùng “Vong ưu thảo” chịu hợp tác với nhóm mới nguy.

      Phòng làm việc của Hà Viễn Hàng bây giờ người viết lời cũng có. Hơn nữa đó cũng phải sở trường của , chỉ soạn nhạc mà thôi. Mặc dù tại chưa cần soạn nhạc cho người ta, nhưng trong phòng làm việc danh sách các ca khúc cần viết lời chất thành đống. Thời hạn càng ngày càng gần khiến đầu cũng sắp phình to ra đến nơi. Người viết lời vốn khó tìm, người viết lời xuất sắc lại càng như mò kim đáy bể. Nếu bỏ lỡ “Vong ưu thảo”, quả biết đâu để tìm được người như vậy nữa.

      “Vẫn chưa hết thời gian ngày, tiếp theo muốn làm gì?” Cố An Kỳ cười nhìn Hà Viễn Hàng.

      có, tôi còn phải làm việc khác.” Hà Viễn Hàng , “Có thể để ‘Vong ưu thảo’ nhanh chóng liên lạc với tôi ? Trong hôm nay tôi cần liên lạc với ấy.”

      “Hôm nay ư? Tôi chắc lắm, cu thể thế nào tôi phải hỏi qua ấy mới biết được.” Cố An Kỳ nửa nửa giả .

      “Tôi chờ tin của .” Hà Viễn Hàng cau mày gì thêm.

      Cho đến khi rời khỏi phòng làm việc của Hà Viễn Hàng Cố An Kỳ mới hơi nheo mắt lại. Xem ra có lẽ phòng làm việc của họ gặp phải vấn đề gì đó, quái lạ, Hà Viễn Hàng vốn có ít nhất ba người viết lời, vì sao nhất thiết cứ phải cần người mới làm gì? Hơn nữa, bình thường Hà Viễn Hàng rất rảnh rỗi, lý do là vì rất tin tưởng cấp dưới của mình, gần như nếu phải công việc quá phức tạp giao cho cấp dưới làm, rất ít khi phải tự thân vận động, nhưng hôm nay ngay cả thời gian nghỉ ngơi, chuyện cũng có. Chẳng lẽ phòng làm việc của xảy ra biến cố gì sao?

      Cố An Kỳ nhíu mày, nhưng cũng nghĩ nhiều.

      Khi xuống cầu thang thấy có người lén lút trốn ở phía sau qua hình ảnh phản chiếu trong gương. Bởi vì khoảng cách quá xa nên nhìn diện mạo người đó, tuy nhiên chắc có thể là paparazzi. Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Hà Viễn Hàng, theo trực giác vẫn cảm thấy có ai đó theo dõi mình. Dạo này cũng được xem như nhân vật nổi bật, paparazzi bám theo ít, nhưng bám riết tha kiểu này đúng là hiếm thấy.

      dạo qua vài con phố, cuối cùng cắt đuôi tên kia ở ngã tư.

      Suy nghĩ lát, gọi điện thoại cho Tiết Tiểu Bảo, để làm nhiễu địa chỉ IP nhà mình, tuyệt đối bị người ta phát ra IP. Sau khi Tiết Tiểu Bảo đáp ứng Cố An Kỳ mới thở phào nhõm. tại nợ chín trăm năm mươi vạn, với tình hình tại của phòng làm việc Hà Viễn Hàng chắc cũng thể trả mức lương cao cho . Mà nếu nhận lời vẫn phải chờ mấy tháng nữa, đợi đến khi ca sĩ ra album mới nhận được tiền. Ai, đây đúng phải chuyện đơn giản gì mà.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ nghĩ tới chuyện nợ nần chuông di động vang lên.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ .

      “An Kỳ, chuẩn bị cho chương trình 《818》 chưa? Có kế hoạch gì rồi?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Bây giờ tôi ở ngoài, tiện , tôi đến công ty luôn đây, đúng lúc cũng có chuyện cần .” Cố An Kỳ vậy, Chu Á Kiệt cũng từ chối, nhanh chóng đồng ý.

      Cố An Kỳ ngồi taxi trở về công ty. sai, lúc này thay đổi ý định. Kế hoạch cũ bị loại bỏ hoàn toàn. Nha Nha vẫn còn giá trị lợi dụng, sau này có thể trở thành công cụ để lật đổ Đường Hải Lâm, vì vậy trước mắt chưa thể phá hủy Nha Nha và chương trình của ta.

      Còn về Liêu Chính Bình hợp tác với Nha Nha ư… Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt. ra nếu chỉ xét bề ngoài người lúc ấy hành hạ Cố An Kỳ thảm nhất, quá đáng nhất là Nha Nha, nhưng Cố An Kỳ biết người máu lạnh nhất, tàn nhẫn nhất lại là Liêu Chính Bình. ta hề nhiều lời, ném tất cả mọi chuyện cho Nha Nha làm, còn mình đứng sau xem kịch, thỉnh thoảng lại đưa vài đạo cụ lên, lạnh lùng câu: “A, Nha Nha, Cố An Kỳ thua quá thảm rồi, mấy thứ này để ta dùng .” Mọi việc cứ như thế.

      Cố An Kỳ rồi, nỗi nhục này, khắc sâu trong lòng. Ai nợ cái gì quên, Liêu Chính Bình tuyệt đối cũng bỏ qua. Lúc này buông tha cho Nha Nha, cũng có nghĩa tha cho Liêu Chính Bình.

      muốn làm thế nào?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Nha Nha chắc chắn phải giữ lại rồi, kế hoạch cho chương trình ngày mai hủy bỏ tất cả . Bây giờ Nha Nha còn giá trị lợi dụng, tuyệt đối thể gây ra chuyện gì quá lớn được. Khoảng thời gian này là thời kì rất mẫn cảm với ta, ta chẳng những thể xảy ra chuyện, mà tốt nhất phải tiếp tục phát triển nghiệp, đứng vững được vị trí của mình. Chỉ sau khi ta có thế lực mới có tư cách tranh đấu với Đường Hải Lâm. Hai người họ đấu nhau phải càng thú vị hơn sao?” Khóe miệng Cố An Kỳ cong lên nhưng hề có ý cười.

      “Cho nên chương trình《818》, để xảy ra chuyện gì đúng , có cần tôi phối hợp với hay ?” Chu Á Kiệt hỏi.

      cần, chương trình《818》 cứ diễn ra như bình thường. Cứ như hoạt động lịch trình như mọi ngày là được.” Cố An Kỳ bình tĩnh , giọng điệu nghe ra vui hay giận.

      “Sau đó sao? định xử lý chuyện của Nha Nha như thế nào?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Xử lý ư? Tôi còn chẳng biết sao tôi phải quan tâm cơ.” Cố An Kỳ cười khẽ, “Cứ ngồi nhìn thôi, chúng ta cần ra tay, Nha Nha tự có hành động.”

      Nha Nha phải loại người dễ dàng tha thứ, cũng phải người dễ dàng nuốt trôi nỗi hận trong lòng. Đường Hải Lâm lừa dối ta, làm hại ta đến bước đường này, sao ta có thể bỏ qua cho ta dễ dàng được? sai, bây giờ ta lựa chọn nhẫn nhịn, tuy nhiên cũng được lâu. ta càng áp lực lực phản công càng lớn. Cố An Kỳ căn bản cần ra tay, chỉ cần tạo ra ngòi nổ, hay cách khác là tiêm cho ta liều thuốc kích thích ta nhanh chóng bùng nổ, đến lúc đó hận thù, oán giận trong lòng đốc thúc ta dốc toàn lực đối phó với Đường Hải Lâm. Lúc đó Cố An Kỳ lại trở thành ngư ông đắc lợi.

      Đường Hải Lâm? Nha Nha? Vở kịch của hai người này chắc chắn rất phấn khích.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :