1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. 139

      139 Active Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      177
      :yoyo55:tr này hay lắm nhé. T đg đọc bị drop. Mong b cố gắg edit full tr. T rầt ủng hộ b và cũg cảm ơn b nữa
      SooSyl thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Lại lần nữa bị đuổi ra khỏi cửa

      Editor: Anna ~ Dương Tử Nguyệt

      Beta: QinLu ♥


      Mọi người còn nghĩ xem Cố An Kỳ làm gì tiếp theo quay người lại, rời khỏi nơi đấy.

      giải thích gì, cũng chẳng làm gì, chỉ lẳng lặng bỏ .


      Giống như sau khi xem xong màn kịch vui, tự nhiên mà bước như vậy. Điều này làm cho tất cả mọi người choáng váng, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại là biết nên làm chút cái gì.

      “Cố An Kỳ, sao chị làm chuyện với bọn họ? Như vậy chị bị hiểu nhầm đấy…”

      “Làm chuyện? Có thể sao?” Cố An Kỳ cười , nhiều, cứ như vậy tự mình sẵp xếp dọn dẹp lại bối cảnh và tấm bảng nội dung theo trật tự.

      làm việc quang minh lỗi lạc, chưa làm tức là có làm, người khác tin hay tùy. Muốn dùng những lời đồn đó làm tổn thương ư? Đúnglà quá ngây thơ. Từ lúc trước, khi vẫn còn là Lâm Huyên Di thời bắt đầu sống ở nhi viện, tự nhủ thầm với mình chỉ có người được phép làm tổn thương .

      Người khác đối với như thế nào, cũng để ý, cũng khó chịu. Bọn họ khi sinh ra miệng người, thích cái gì là chuyện của họ. cùng đám người nhàm chán kia chơi trò chơi tẻ nhạt đó.

      Liêu Nhã Hân và Tạ Vũ Phỉ nhìn Cố An Kỳ với vẻ mặt hờ hững, dáng vẻ thèm để ý, chỉ biết thở dài trong lòng. Người bị hại lên tiếng bọn họ còn gì được chứ? Nhưng mà Cố An Kỳ cũng đúng, Thái Nhược Lâm đối với mọi người rất tốt, cho dù bọn họ cũng ai tin, có khi lại làm lớn chuyện hơn.

      Con người mà, luôn luôn muốn mình làm sứ giả chính nghĩa, phân biệt tốt xấu, đầu tiên bảo vệ “kẻ yếu” để được mọi người xem là người bảo vệ “kẻ yếu”, cho dù sau đó mơ hồ phát ra bản thân sai lầm vẫn thuyết phục đối phương tin rằng là họ sai, còn bản thân mình mới là đúng, cứ gân cổ lên cãi.

      xảy ra chuyện gì vậy?” Thời gian nghỉ sắp hết, thầy Thái trở về. Khi bước vào phòng học thấy Thái Nhược Lâm ngồi khóc, khỏi nhíu mày, ngữ khí khó chịu chút

      An Kỳ bắt nạt Nhược Lâm, còn uy hiếp và chửi bới ấy.”

      “Cố An Kỳ tát Nhược Lâm cái.”

      “Cố An Kỳ còn mắng Thái Nhược Lâm là kĩ thuật biểu diễn rất tệ.”

      Ai ai cũng , giống như chính bản thân mình nhìn thấy tận mắt. Ngay lập tức, Cố An Kỳ bị bọn họ thành người bạo lực, biết đạo lí, trong ngoài giống nhau. Tạ Vũ Phỉ cùng Liêu Nhã hân bị bọn họ làm cho tức giận đến gần chết, có ai lại xấu người khác như vậy?

      Thầy Thái khó chịu, nhìn Cố An Kỳ, quay qua hỏi Thái Nhược Lâm “ xảy ra chuyện gì?”

      “Ưm…” Thái Nhược Lâm lúc này khóc đến nỗi thở ra hơi, thể được chuyện gì. (Anna: shit, cái con này chỉ đc cái giả tạo, muốn đạp *Qin: bình tĩnh :wipe, loại người như thế còn gặp nhiều :)))

      “Thầy, thầy đừng nghe bọn họ bậy, An Kỳ hề làm những chuyện ấy.” Tạ Vũ Phỉ nhịn được mở miệng bao biện cho Cố An Kỳ.

      “Vậy ý em là Nhược Lâm vô cớ ngồi khóc?” Tống Lộ Lộ trừng mắt liếc nhìn Tạ Vũ Phỉ, chỉ câu khiến cho Tạ Vũ Phỉ được gì.

      “Được rồi” Thầy Thái “ Cố An Kỳ, tới đây, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

      “Thầy, nếu tôi tôi chưa làm cái gì, thầy có tin tôi ?” Thấy thầy nhìn mình với ánh mắt tin tưởng, thản nhiên cười, trong đó có chút ý châm biếm.

      “Cố An Kỳ …” Thầy Thái bị cười tức giận “ phải xin lỗi Nhược Lâm, nếu đừng nghĩ tới chuyện muốn học ở đây.”

      “Tôi làm, sao phải xin lỗi?” Cố An Kỳ thản nhiên .

      !”

      “Thầy Thái, thầy là vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng. Tôi rất thích ảnh thầy chụp. Tôi tin tưởng khả năng chụp ảnh của thầy, muốn chụp được tấm ảnh đẹp cần cảm nhận tốt cũng như phải để tâm, thế nên cho dù mới vừa rồi thầy đuổi tôi ra khỏi phòng học, tôi cũng chỉ cho là thầy thấy tôi đủ sức lực. Vì thế sau đó, tôi cũng cố gắng đuổi kịp tiết tấu của thầy. Nhưng xem ra là sai lầm rồi…” Cố An Kỳ buông tấm phản quang trong tay xuống, “ ràng là có rất nhiều sơ hở, thế mà thầy lại nhìn ra, còn gì đến để tâm mà chụp hình?”

      Lắc đầu thất vọng, Cố An Kỳ nhiều, “ cần thầy đuổi, tôi cũng . Tạm biệt.”

      Cố An Kỳ cũng phải là người mạnh mẽ, chỉ vì để đạt được mục đích, có thể chịu thiệt, cố gắng tìm ra người chỉ đường. Bị thầy Thái dùng lời lẽ châm chọc cùng khiêu khích có thể nhịn, là để chờ đến ngày xuất . Nhưng lần này, thể cúi đầu nhận sai.

      Bởi vì có cúi hay , chỉ có đường bị đuổi khỏi nơi này.

      Trong khoảng thời gian làm trợ lí cho ông ta, cũng phải chỉ là làm vậy thôi, cũng có theo đến hậu kì để sắp xếp, sao chép ảnh tất cả là công việc của . Vốn tâm tư tinh tế, làm sao thể nhận ra mối quan hệ thân thiết của thầy và Thái Nhược Lâm.

      Thầy Thái luôn che giấu khuyết điểm, cái này rất giống Diệp. Chẳng qua thầy để lộ mà làm trong thầm. Cố An Kỳ chỉ lần nhìn thấy ông ta cho Thái Nhược Lâm chụp ảnh nhiều hơn, đến màn chiếu cũng là loại cao cấp hơn. Tuy rằng hai người nhiều khi chuyện, nhưng Cố An Kỳ cảm thấy hai người này, thầy Thái và Thái Nhược Lâm có quan hệ máu mủ. *Qin: Ngay cái họ cx thấy giống ;p..oh yeah incest , luyến đồng ;p;p :))*

      Trò hề ần này chứng minh điều đoán là . Thầy Thái với Thái Nhược Lâm có quan hệ thân thích, hơn nữa ông còn rất tin tưởng ấy. Thái Nhược Lâm xảy ra chuyện, ông ta đương nhiên bao che cho Thái Nhược Lâm, thế nên đâu tới lượt được ông ta để ý?

      biết lí do Thái Nhược Lâm muốn hại , nhưng cũng hiểu được thầy Thái luôn bao che cho Thái Nhược Lâm, cũng là để đuổi ra khỏi lớp.

      có biện giải thế nào cũng là dối, đứng ra xin lỗi chính là tự nhận mình kém, như thế nào cũng có đường lui.

      Bất kể làm thế nào cũng phải khỏi, thế sao bỏ cách tự nhiên dễ chịu?

      Aiz, lại bị đuổi khỏi phòng học nữa rồi… Cố An Kỳ ôm đầu, nằm thẳng giường có tấm ván gỗ kiểu cũ, bất giác thở dài.

      Nhưng mà cố gắng của trong nửa tháng đó cũng phải uống phí…

      Cố An Kỳ nhếch môi, cứ chờ , xem xử lí chuyện này như thế nào…
      Dionduyenktn1 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Bí mật của Thái Nhược Lâm

      editor: Thiên Thiên

      Beta: QinLu ♥


      Lúc này Cố An Kỳ xem như là bị đuổi hoàn toàn khỏi lớp chụp ảnh. Mọi người vốn tưởng rằng trước kia dù có bị thầy mắng như thế nào cũng rời , lúc ra ngoài chỉ là do tức giận nhất thời, còn dùng mọi cách để cứu lấy cái chức trợ lý chụp ảnh. Vốn tưởng rằng là người như vậy, lần này nhiều lắm chỉ là vắng hai ba buổi, cuối cùng trở về cúi đầu nhận sai, nhưng nghĩ rằng tính tình lại quật cường như vậy, qua mấy ngày, vẫn thấy về lớp học.


      “Cố An Kỳ ấy hẳn là có việc gì chứ?” Tiếu Lăng Phong biết vì sao, trong lòng luôn có chút lo lắng cho tình tình của Cố An Kỳ, mở miệng hỏi Tạ Vũ Phỉ câu.

      “An Kỳ có việc gì đâu, chị ấy luôn chú ý đến các buổi tập mà.” Tạ Vũ Phỉ đáp lại, đối với việc Tiếu Lăng Phong mở miệng giúp Cố An Kỳ lúc ấy, có chút cảm tình với .

      “Hừ, ta có thể có chuyện gì chứ? ràng chính là lỗi của nha đầu kia,thế mà làm bộ thanh cao dữ lắm cơ.” Tống Lộ Lộ liếc xéo bọn họ cái, xem biểu tình của Tiếu Lăng Phong. Chỉ thấy khi nhìn về phía , Tiếu Lăng Phong lập tức cúi đầu xuống, trong lòng cũng lại càng khó chịu hơn.

      “Ai làm sai chuyện, người đó tự biết.” Liêu Nhã Hân mặn nhạt câu, “An Kỳ thiêm bẩm có tài diễn xuất trước ống kính, cho dù có cách để học lớp này, chị ấy cũng có cách để mình có thể theo kịp mọi người.”

      “Ha ha, việc ta học lớp này có bị làm sao chứ, còn chưa chắc được đâu!” Tống Lộ Lộ lạ lùng , “Aiz, chẳng lẽ các người cũng chưa nghe ? Âu Dương tiên sinh qua, nếu Cố An Kỳ qua khỏi toàn bộ cuộc thi trong năm xuất .”

      bậy bạ gì đó?” Liêu Nhã Hân cùng Tạ Vũ Phỉ đều bị tống Lộ Lộ đến ngẩn người, lập tức lửa giận bùng lên, “ đừng có hươu vượn, rủa An Kỳ như vậy!”

      “Lộ Lộ, đừng nữa.” Thái Nhược Lâm vừa nghe được lời của Tống Lộ Lộ, cảm thấy nên để việc lớn thêm, chạy nhanh lôi kéo ống tay áo của Tống Lộ Lộ.

      “Nhược Lâm, cậu đừng kéo tớ. đám người ngu, đến bây giờ còn biết Cố An Kỳ người ta căn bản có phải là bạn tốt hay .” Tống Lộ Lộ nhìn Liêu Nhã Hân cùng Tạ Vũ Phỉ hốt hoảng, vẻ mặt lúng túng, đột nhiên có loại khoái cảm được trả thù, “Các người chắc là chưa biết nhỉ, tiểu thư trợ lý của Âu Dương tiên sinh lần trước chuyện với bọn tôi, bảo rằng nếu Cố An Kỳ thông qua hết các cuột thi đừng có mơ tưởng lần nữa làm lại từ ”Đông phong’.”

      “Chậc chậc, hình như các người vẫn chưa tin? tin, có thể hỏi, trong công ty người biết việc này ít đâu.” Tống Lộ Lộ khinh miệt hất cằm, cười sắc bén, cảm giác như trở lại thành người thắng cuộc vậy.

      “An Kỳ… Làm sao có thể…” Tạ Vũ Phỉ có chút hoảng, chuyện lớn như vậy, Cố An Kỳ tại sao lại cho biết?

      “Vậy mà cũng gọi là bạn bè? Buồn cười!” Tống Lộ Lộ nhìn Tạ Vũ Phỉ vẻ mặt kích động, khinh bỉ . nghĩ rằng chính là bằng câu có thể đánh tan tình bạn lâu nay của họ, quan hệ bạn bè xem ra cũng bền chắc.

      “Nhã Hân, cậu An Kỳ có việc gì, chúng ta tìm chị ấy , tìm xem có cách nào giúp chị ấy .” Tạ Vũ Phỉ thèm để ý bọn Tống Lộ Lộ, lòng thầm nghĩ đến Cố An Kỳ, lôi kéo Liêu Nhã Hân chạy .

      “Này ! Tạ Vũ Phỉ, vẫn ngu ngốc như vậy hả? Người ta cũng xem là bạn đâu, giúp ta làm cái gì?” Tống Lộ Lộ nhìn bộ dạng của Tạ Vũ Phỉ, vẻ tươi cười mặt lập tức cứng lại, trong lòng nhất thời nảy lên cơn giận vô danh.

      “An Kỳ cho bọn tôi chuyện này, nhưng có nghĩa là chị xem bọn tôi là bạn. Ngược lại, chính là vì chị ấy xem tôi là bạn nên mới việc này.” Tạ Vũ Phỉ vẫn còn , suy nghĩ đơn thuần. Nhưng cũng có ngốc, ai đối tốt với , ai có ý xấu với , vẫn có thể phân biệt được. An Kỳ chuyện này, ràng là muốn và Liêu Nhã Hân lo lắng, muốn liên lụy bọn họ, khiến bọn họ cũng bị đuổi ra khỏi lớp học. làm sao có thể vì như vậy mà trách mắng Cố An Kỳ đây?

      “An Kỳ vẫn có thói quen muốn để người khác lo lắng cho mình, có chuyện gì đều muốn tự mình xử lý, tự lực cố gắng, tôi thực hiểu vì sao luôn nhằm vào chị mà . tình lần trước mọi người , kỳ chính trong lòng cũng nên hiểu được rốt cuộc là ai khơi mào chuyện này.” Tạ Vũ Phỉ mặt đỏ lên, thân thể nho thẳng thắn .

      hiểu, thực hiểu nổi, An Kỳ ràng biết chuyện, nhưng sao lại để bọn ra chuyện đó với thầy Thái. Thậm chí vì ngăn cản các còn : “Chị nghĩ lại học lớp này, đừng lại chuyện đó nữa.”

      Tống Lộ Lộ nghĩ tới Tạ Vũ Phỉ bình thường ăn vẫn khép nép, tự dưng hôm nay đột nhiên bùng nổ lên hét to với , trong lúc nhất thời giật mình.

      “Nhã Hân, chúng ta !” Tạ Vũ Phỉ đếm xỉa tới tới Tống Lộ Lộ, lôi kéo Liêu Nhã Hân liền ra ngoài.

      , , các người biến , bị Cố An Kỳ lừa như vậy cũng xứng đáng, đám ngu ngốc! Ngu ngốc!” Tống Lộ Lộ hung hăng mắng.

      “Đủ rồi! Tống Lộ Lộ, đừng có quá đáng quá!” Tiếu Lăng Phong nhịn lâu rồi, nhưng nín được nữa, hướng về phía tống Lộ Lộ hét lớn.

      Tống Lộ Lộ lập tức im bặt, đứng ở bên ngây người. Nhìn mặt Tiếu Lăng Phong lộ lên vẻ chán ghét, cảm thấy oan ức, rất đau lòng, ôm mặt chạy vội ra ngoài. *Qin: :-O cái mẹ gìk ếk :-O kn hãm =; giả tạo vkl*

      Thái Nhược Lâm liếc mắt *Thiên:nv là mắt lé :))|Qin: mẹ cx “lé” :-j* nhìn bóng dáng Tống Lộ Lộ rời , ngừng oán hận. Chết tiệt, đều là do cái con điên này làm hỏng chuyện tốt của . vất vả lắm mới làm cho thanh danh của Cố An Kỳ bị phá hỏng, gián tiếp đuổi , thế nhưng Tống Lộ Lộ đầu óc ngu ngốc liền mang chuyện Cố An Kỳ phải luyện tập kéo dài thời gian thêm cho người khác. Chết tiệt, thế này phải là làm cho Cố An Kỳ được người khác ủng hộ sao?

      Nếu Liêu Nhã Hân cùng Tạ Vũ Phỉ thực cho bác lúc ấy xảy ra chuyện gì việc này tốt chút nào. được, phải cần suy nghĩ biện pháp để xử lý việc này.

      Bác từ luôn che chở , tin rằng . Vừa mới bắt đầu chẳng qua “trong lúc vô tình” rằng Cố An Kỳ ở buổi biểu diễn có biểu “kiêu ngạo” mà thôi, nghĩ rằng bác liền tin rằng như vậy , liền đuổi Cố An Kỳ ra khỏi lớp học. Chẳng qua ngờ Cố An Kỳ lại mặt dày như vậy. (Thiên: chả hiểu đứa nào da mặt dày đâu =.=”), thế nhưng còn lăn lộn cái chụp ảnh trợ lý thân phận trở về.

      Thái Nhược Lâm từ được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, là thiên chi kiêu nữ (nữ nhân kiêu ngạo gì đó @@~). tự nhận kĩ thuật diễn của mình kém, nhưng lại luôn chiếm được sư ưu ái của Diệp, ngược lại cái con nghệ sĩ hạng ba đó, mới đến lần đầu tiên mà khiến Diệp cho vào nghe giảng, thể dễ dàng tha thứ, tuyệt đối thể chấp nhận chuyện như vậy được.

      Cố An Kỳ phải còn dám tới phòng học sao? khiến cho thanh danh ta còn, phải đuổi . Xem , lần này bác cũng che chở , đuổi Cố An Kỳ ra ngoài. Nhưng mà biết vì sao, luôn cảm thấy lần này bác dường như hoàn toàn tin tưởng . Tuy là ép Cố An Kỳ bỏ , nhưng trong lòng vẫn là thế nào an ổn. (@Thiên: làm chuyện xấu k an ổn chứ sao :)))

      Có thể là do loại trực giác, thực cảm thấy Cố An Kỳ dễ dàng bị đạp đổ như vậy.

      Chẳng qua trong khoảng thời gian này, hẳn nên dừng các hành động chút, nếu với tính cách của bác, phát ra lừa ông ấy, người gặp chuyện xấu chính là .

      Hừ, cứ cho là Cố An Kỳ kia gặp may mắn , bây giờ tha cho ta, về sau lại xử lý tiếp.

      Cố An Kỳ bị đuổi ra lớp học chụp ảnh, nhưng trước sau vẫn như , bị ảnh hưởng gì cả. Buổi tối vẫn tới lớp biểu diễn của Diệp Lâm. Diệp Lâm có phương pháp huấn luyện thực kỳ diệu, dùng kĩ năng biểu diễn để khơi ra được tiêm năng của Tạ Vũ Phỉ và Cố An Kỳ, Cố An Kỳ từ học được ít điều bổ ích.

      Buổi học kết thúc, Tạ Vũ Phỉ cùng Cố An Kỳ rời khỏi phòng học, rảo bước hành lang của công ty.

      “An Kỳ, chị có kế hoạch gì để quay lại lớp chụp ảnh chưa vậy?” cùng Liêu Nhã Hân thương lượng vài giờ, vẫn nghĩ ra phương pháp gì tốt cả. hỏi Diệp, nhưng Diệp cũng gì nhiều, chỉ là Cố An Kỳ là người thông minh, có thể tự mình xử lý việc này, các tuyệt đối cần nhúng tay vào, đặc biệt được tìm thầy Thái, nếu các những giúp được gì mà còn tự rước họa vào thân.

      Tạ Vũ Phỉ hiểu Diệp định gì, nhưng có chút cảm thấy dường như Cố An Kỳ hẳn có kế hoạch của chính mình.

      “Quay lại học?” Cố An Kỳ nghe bên tai như tiếng ve kêu, trong lúc nhất thời có chút nhớ nhung mà bật cười, “Chị rời khỏi, quay lại để làm gì?”

      “Nhưng mà chị…” Nếu ấy vượt qua lớp học này, phải ở lại năm đấy! Tạ Vũ Phỉ suýt nữa ra miệng, nhưng lại nhớ tới việc Cố An Kỳ muốn cho mình biết việc này, liền đem lời ra đến cổ họng nuốt vào.

      “Kỳ … Lớp học này chị sớm nghĩ cần học ” Cố An Kỳ ra vẻ thoải mái mà cười cười, “May lại có cái cớ tốt để .”

      “An Kỳ… Chị…” Tạ Vũ Phỉ thấy Cố An Kỳ như vậy, luôn cảm thấy trong lòng khó chịu. ràng Cố An Kỳ có sai, vì sao ấy lại phải chịu lỗi, ” Vì sao chị cho thầy giáo chân tướng việc lúc đó vậy?”

      Cố An Kỳ cười cười, gì. Sau lúc lâu mới thản nhiên mở miệng: “Đôi khi, cho dù là lời cũng nhất định hiệu quả. Mà dối…”

      Lời thực thản nhiên , gần như thanh nhàng nghe lại bị tiếng lá rụng lả tả che lấp, khiến cho Tạ Vũ Phỉ nghe được ràng. Nhưng khi nhìn khuôn mặt lạnh nhạt nhu hòa tươi cười của Cố An Kỳ, hiểu vì sao lòng dần dần thả lỏng xuống.
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Thiên vương Tô Dật Phàm

      Editor: Sora Jenny

      Beta: QinLu ♥


      Cố An Kỳ mình trở về nhà, đồng hồ điểm gần tám giờ, bụng của có hơi sôi sục. Làm qua loa bữa ăn sáng đơn giản, nhưng thần trí của bay phương nào. Đồ ăn cho hơi nhiều muối nên mặn.


      Nhớ lại những gì Tạ Vũ Phỉ , cũng đoán được ấy biết gì đó. Nhưng Tạ Vũ Phỉ lại hề truy vấn , điều này rất lấy cảm tạ. thích để cho người khác nhìn rồi nghĩ rằng mình có vẻ yếu ớt, phải là tin người khác, mà là thói quen của vốn tự mình giải quyết việc. Chuyện này có phần rất tự tin, có thể tự mình xử lí được, tuyệt đối muốn bạn bè nhúng tay vào.

      Trước lúc khi gieo hạt giống để nảy mầm, có vẻ như đó là thời gian để giải quyết số vấn đề nho . Cố An Kỳ dùng chiếc đũa đảo đảo trong bát phở, đưa lên miệng.

      Chủ ý quyết, cả người cũng thoải mái chút, lại húp ít canh trong bát. Ăn cơm chiều xong, theo thói quen, mở ti vi xem tin tức giải trí.

      Tin tức về cái chết của Lâm Huyên Di vẫn chiếm vị trí đầu của các loại báo đài, “Thời đại Tinh thượng” vì mà tổ chức lễ tang cực kì long trọng, các nghệ sĩ thân quen với ngày trước cũng đều tham gia.

      Danh sách khách mời rất dài, phần lớn là các nhân vật hết sức quan trọng, nhưng có cái tên khiến ngẩn người, Tô Dật Phàm? Nhân vật Tô Dật Phàm, này vài năm gần đây ở nước ngoài phát triển cấp Thiên vương nhưng giờ lại về nước để dự lễ đám tang của sao? Kì lạ , tại sao hề về người này nhỉ? Nhíu mày, Cố An Kỳ nghĩ ra gì, vì thế cũng chẳng muốn nghĩ nữa, vội chuyển kênh.

      chỉ mới quay đến nửa lại đột ngột ngã từ sườn dốc xuống gặp phải chuyên, nên đành bỏ lại bỏ phim điển ảnh kia, tại “Thời đại tinh thượng” cũng phân cho “chị cả” Hứa Toa Toa đóng lại. Bởi vậy, thể , bộ phim điện ảnh này lại tiến thêm bước nữa.

      Trong giới Showbiz có biến chuyển gì lớn, ngày đăng tin về chuyên sau khi thiên vương này có scandal sex, rồi ngày lại nhắc đến chuyện phái diễn viên đến để tân trang lại đoàn diễn, hay là chuyện mĩ nữ mới nổi đường bị chụp lén, đa số đều là tin tức giống nhau bình thường. Các tiết mục khác nhau là mấy, chỉ có thay đổi nhân vật chính mà thôi, thế nhưng An Kỳ vẫn thích xem như cũ, bật bật lại xem.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” *Qin: Vẫn cười cái nhạc đt của chị Kỳ :))* Điện thoại của CốAn Kỳ đột nhiên vang lên, nhanh chóng nuốt hết số đồ ăn trong miệng mới chuyển điện thoại lên tai: “Vâng, tôi là Cố An Kỳ.”

      “Cố An Kỳ, giữa trưa ngày mai em đến phòng biểu diễn kĩ năng của công ty nhé, có chút chuyện , nhớ là đến đúng giờ đấy.” Giọng Diệp Lâm trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng với theo thanh của điện thoại từ đầu kia truyền tới.

      Sáng sớm ngày hôm sau Cố An Kỳ đến công ty, biết có phải là ảo giác của hay , cảm thấy toàn bộ nhân viên trong công ty đều ăn mặc ý tứ hơn so với nhưng ngày thường rất nhiều, mặt trang điểm cũng dường như đậm hơn.

      Các nữ nghệ sĩ đến đây có đuôi lông mày vài phần cong lên, giống như là có chuyện tốt tới nhà vậy. Hôm nay là ngày gì vậy? Cố An Kỳ có chút hiểu.

      “An Kỳ, chị cũng tới rồi!” Từ xa, Tạ Vũ Phỉ trông thấy An Kỳ, liền hưng phấn chạy vọt đến đường đến chỗ .

      “Ừh!! Diệp bảo chị đến. Đúng rồi Vũ Phỉ, hôm nay là ngày gì đặc biệt à? Sao mọi người đều nhìn kì lạ thế?”

      “Em cũng lắm, nghe hình như hôm nay có nhân vật tai to mặt lớn nào đo tới công ty.” Tạ Vũ Phỉ cũng có vẻ mờ mịt, tuy ở ký túc xá của công ty nhưng các nghệ sĩ khác đều vì hay cùng Cố An Kỳ, cộng thêm việc được Diệc Lâm đặc cách nhận làm học trò mà có chút xa lánh , cho nên cũng chỉ biết đại khái, nhưng là chuyện gì xảy ra.

      “Hóa ra là thế à.” Cố An Kỳ gật gật đầu, cũng để ý. Dù sao nhân vật to lớn này cũng thể liên can gì đến ngôi sao như .

      “A! Mau lên nếu kịp thời gian đâu, An Kỳ, chúng ta nhanh lên. Đến muộn tốt đâu.” Tạ Vũ Phỉ kéo Cố An Kỳ, quay đầu chạy về hướng phòng học.

      Trong phòng học hôm nay dường như có chút kì quái, khác với thói quen của mọi người, tất cả đều ra sức nhích lên ngồi phía trước. Hàng vị trí đầu đều chật ních, ngược lại những chỗ ngồi sau lại bị bỏ trống.

      Họ quay đầu xuống trừng mắt nhìn cùng Tạ Vũ Phỉ, vẫn cười cười bình thường, dường như có việc gì, lấy ghế ra ngồi ở góc, cách xa đám người kia. Bọn họ nhìn thấy , cũng cần phải lấy lòng họ. Cùng Tạ Vũ Phỉ ngồi ở góc, họ thản nhiên tán gẫu trời dưới biển.

      xin lỗi, có thể nhường chỗ chút ?” Giọng người con trai trầm ấm như rượu nho ủ từ lâu, làm cho người nghe cảm thấy thoải mái.

      Cố An Kỳ giương mắt, ngẩng mặt mà đánh giá người con trai này. Kỳ , Cố An Kỳ nhíu mày, điều hòa trong phòng học cũng thấp, vì sao người này lại mặc chiếc áo lông màu đen dày như vậy? người kì quái.

      như thế nào nhỉ? Người này ràng mặc đồ lông dê màu đen, lưng hơi còng, nhìn qua cũng có vẻ phải người tự tin, nhưng có thể ngửi thấy người đối phương mùi hương đồng loại. Con người này tuyệt đối đơn giản như bề ngoài, Cố An Kỳ nhíu chặt mi, theo phản xạ có điều kiện bình thường mà nhích xa ta chút.

      “An Kỳ, chị thoải mái sao?” Tạ Vũ Phỉ cảm thấy được động tác của Cố An Kỳ, bất giác hỏi.

      có gì.” Cố An Kỳ cười cười, chú ý đến người kia ở bên cạnh mình.

      bao lâu sau, Diệp Lâm bước vào phòng học, vừa bước vừa : “Hôm nay chúng ta đến để tham dự huấn luyện khóa lần đầu tiên, đề bài là Ăn cay. Người biểu diễn trước bình luận màn biểu diễn của người sau.”

      ơi, Tô Dật Phàm đâu? phải hôm nay ấy tới sao?’ nữ sinh đột ngột đứng lên.

      Tô Dật Phàm? Cố An Kỳ liếc mắt qua nhìn người con trai ngồi bên cạnh mình, cảm thấy có chút hiểu chuyện. Người con trai tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của , quay về phía gật đầu. Cố An Kỳ cũng muốn bóc trần kế của ta, chỉ hơi gật đầu coi như đáp lễ.

      “Em tới để nghe khóa này hay là đến xem Tô Dật Phàm? Nếu là tới xem Tô Dật Phàm, vậy em mau ra ngoài.” Diệp Lâm nghiêm khắc .

      Nữ sinh kia vốn định gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp lập tức nữa, đành ngậm miệng ngoan ngoãn chuẩn bị nghe giảng bài.

      “Ai bắt đầu trước?” Diệp Lâm đứng ở vũ đài hỏi. Điều đương nhiên, mọi người nghe Tô Dật Phàm đến, liền bị kích, nhất thời thiếu hưng trí.

      “Tạ Vũ Phỉ, em lên trước .”

      “Dạ!” Tạ Vũ Phỉ đứng lên, vội chạy lên sân khấu, ngồi chiếc ghế dưới ngọn đèn.

      “Bắt đầu!”

      Tạ Vũ Phỉ xoa xoa hai tay, giống như là được nhìn thấy món ăn mình thích, hai mắt sáng rực. Dùng tay làm động tác lấy đũa, gắp miếng thức ăn bỏ vào miệng.

      giây… Hai giây…

      “Khụ khụ, khụ khụ.” Tạ Vũ Phỉ cả người như ăn phải hạt tiêu nồng, hốc mắt đỏ quạch, nước mắt dâng đầy nơi hốc mắt, bắt đầu rơi xuống. cố gắng vỗ yết hầu, hướng về phía bàn nước trà, lấy ly nước, nhanh chóng uống.

      “Ùng ục ùng ục…” ngay cả thanh của mồm toàn nước vẫn bắt chước được.

      Hết ly, lại đợi lát, hình như vẫn cảm thấy yết hầu đau hơn bình thường, nhanh chóng làm ly nước nữa, cuối cùng hình như mới hạ hỏa, cả người thở phào nhõm, thả lõng lại. Cuối cùng nhìn cái món ăn mà mình vừa nãy còn cực kì thèm thuồng kia, vội chuyển bát, dám tiếp tục nữa.

      Màn diễn của Tạ Vũ Phỉ đương nhiên có trình tự, đầu tiên nhìn thấy đồ ăn lòng tràn đầy vui mừng, ăn đến khi bị vị cay làm cho nghẹn mà nước mắt chảy ròng ròng, đến cuối cùng dập tắt lửa mới yên lòng, hề ăn lại món đó nữa. Toàn bộ quá trình đều chính xác.

      “Tốt, Tạ Vũ Phỉ, em qua ngồi bên cạnh. Kế tiếp, ai lên?” Diệp Lâm hô. “ có người sao? Vậy em , Thái Nhược Lâm.”

      Cái gì? Bảo diễn sau Tạ Vũ Phỉ sao? Thái Nhược Lâm choáng váng, đôi mắt to xinh đẹp lên tia phẫn hận. Ai chẳng biết diễn sau Tạ Vũ Phỉ chẳng gặt hái được gì hay ho sao? Nãy giờ những gì nổi bật đều bị ta lấy hết rồi, mình bây giờ mà lên chẳng phải là muốn ăn mệt. Diệp Lâm chắc chắn là cố ý nhắm vào .

      Cứ việc muốn, nhưng Thái Nhược Lâm cũng dám ra, chỉ đành kiên trì bước lên sân khấu.

      “Chuẩn bị tốt mà bắt đầu!” Diệp Lâm nhìn bộ dạng mè nheo của ta mà bất mãn .

      Thái Nhược cố nén cơn tức giận dâng trào lại trong lòng, nhìn về phía bát canh bên cạnh, đưa lên miệng. Thái Nhược Lâm coi như là người thông minh, biết chiếc đũa thể biểu tốt nên đơn giản chuyển sang dùng thìa.

      Canh vừa đưa đến miệng, đột nhiên kêu lớn: “Phù phù!Cay, cay quá!”

      “Nước! Khụ khụ! Nước! Phục vụ đâu!” Thái Nhược Lâm nghẹn bực bội mà ho lớn, cả người kích động tìm cốc nước, cuối cùng dường như là theo phục vụ mà lấy được ly nước, hai lời liền uống ngay. Sau đó lại tiếp tục ho khan chút mới ngừng lại.

      “Tạ Vũ Phỉ, em bình luận .”

      Tạ Vũ Phỉ có chút khó xử nhìn Thái Nhược Lâm, biết nên như thế nào. Diệp Lâm nhìn biểu tình của Tạ Vũ Phỉ, khỏi nhíu nhíu mày: “ gọi em em , còn làm gì thế?”

      “Thái Nhược Lâm có trình tự biểu diễn ràng, thời điểm lúc ăn cay còn chưa có cảm giác để bắt đầu, cũng như thể cảm nhận được vị cay.” Tạ Vũ Phỉ nghĩ nghĩ rồi chỉ có thể tìm cái quá đả kích người ta mà .

      Màn diễn của Thái Nhược Lâm thực là bình thường, tuy mặt ngoài thấy rất giống với màn biểu diễn của Tạ Vũ Phỉ, nhưng những chi tiết xử lí quả bằng Tạ Vũ Phỉ. Toàn bộ tâm tình của quá trình ăn cay cũng chưa chuyển biến hoàn hảo, nếu biểu diễn mình còn có thể đánh lừa được, nhưng đằng này lại xếp sau Tạ Vũ Phỉ, hai người đôi so sánh, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề.

      Diệp Lâm cũng tính đa số với Tạ Vũ Phỉ, cho xuống sân khấu, lại : “Cố An Kỳ, lên.”

      ? Thái Nhược Lâm liếc Cố An Kỳ dưới sân khâu, cảm thấy như được thả lỏng vài phần. Vừa rồi diễn được tốt, nhưng thế nào cũng cần so với cái bình hoa kém cỏi Cố AN Kỳ kia. Có Cố An Kỳ ở phía sau làm đệm lưng, lập tức cảm thấy yên tâm.

      Cố An Kỳ ngẩn người, liền trả lời: “Dạ!”
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: cho biết cái gì mới là thực lực!

      Editor: Sora Jenny

      Beta: QinLu ♥


      Cố An Kỳ nhanh nhẹn bước lên sân khấu, ngồi ở ghế, ánh mắt nhìn Diệp Lâm có ý bảo có thể bắt đầu.

      “Bắt đầu!”

      Vừa dứt lời, hai tay Cố An Kỳ dần dần nâng lên, đưa thành góc ngang. Tuy có điểm tựa, nhưng cơ thể của dường như được thả lỏng ra, có vẻ như ở dưới đôi tay ấy có cái bàn chống đỡ. Tay trái chống đầu, các ngón tay bên bàn tay phải cứ thủ sẵn mặt bàn, nhìn có vẻ tùy ý nhưng nếu nhìn kỹ phát mỗi lần dừng gõ lại cách “mặt bàn” khoảng như nhau.


      “Hửm?” Tô Dật Phàm nhíu mày, nữ sinh này biểu diễn có ý.

      Hai chân lúc ngồi thẳng lại đổi chéo nhau, dạng vẻ dường như thể kiên nhẫn nữa. Hai mắt hướng về phía những người ngồi xem dưới khán đài, tựa hồ như thấy phục vụ đưa đồ ăn đến qua phía họ, tần suất ngón tay gõ mặt bàn càng lúc càng nhanh.

      “Này, lẩu cay với cơm trắng của tôi xong chưa?” Giống như là thể nhịn được nữa, Cố An Kỳ đập mạnh cái lên bàn, hô to tiếng.

      Khoảng năm giây sau, như nghe được cái gì đó mới thả lòng tư thế ngồi, bắt đầu lấy chiếc đũa, bên gỡ “đũa” bên bất mãn than thở: “Cắt, mang đồ ăn lên sớm nên phải hét lên thôi.”

      Xé mở bao đũa, lấy ra chiếc đũa, Cố An Kỳ đạm bạc được như Tạ Vũ, chỉ số động tác ấy thôi mà gây ra những tiếng động lớn, trong nháy mắt động tác tách đũa của khiến người ta mơ hồ nghe thấy tiếng “cạch” vang lên.

      Ước chừng lâu thức ăn như được đưa tới. Cố An Kỳ vui vẻ mở miệng “a” tiếng, hai lời làm động tác ăn cơm.

      Tô Dật Phàm càng xem biểu diễn càng cảm thấy kinh ngạc. ràng làm động tác giữa trung nhưng bản thân như lại có thể nhìn thấy chiếc bát cơm và cái thìa kia.

      Ăn cơm xong rồi, lúc này mới gắp lên mấy thứ gì đó trong nồi lẩu đưa vào bát, bắt đầu và từng miếng to.

      “Uhm… Khụ khụ!” Tựa như ăn phải vị cay, vì cay quá liền sặc vài tiếng, lại lấy cơm bỏ vào miệng. Còn vươn tay mò cái gì đó bên cạnh để lau mũi, lau nước mũi.

      Cứ như vậy tới tới lui lui vài lần, mặt của cũng vậy mà bắt đầu đỏ, mồ hôi người cơ hồ nổi lên. Cở lớp áo khoác bên ngoài ra, lại tiếp tục ăn cơm.

      Diễn như thế nhưng lại có thể diễn đến mức cả người sinh ra phản ứng bản năng với vị cay sao? là huấn luyện sinh của Đông Phong? Mà chưa bao giờ được lên sân khấu lần nào? Tô Dật Phàm nâng chiếc cằm góc cạnh ràng của lên, nhìn sâu vào Cố An Kỳ, dường như muốn nhìn xuyên thấu .

      Cho đến khi kết thúc, Cố An Kỳ mới thõa mãn ợ cái, hơi : “Phục vụ, tính tiền.”

      “Thái Nhược Lâm, lời bình của em về màn diễn vừa rồi của Cố An Kỳ!” Diệp Lâm xem Cố An Kỳ biểu diễn xong, mở miệng hỏi cảm nghĩ của Thái Nhược Lâm.

      Thái Nhược Lâm sắc mặt vừa xanh lét vừa trắng bệch, trông rất khó coi: “Cố An Kỳ, ấy diễn tốt… Tốt lắm …”

      “Tốt chỗ nào?” Diệp Lâm mặt chút thay đổi hỏi. “ phải chỉ là câu tốt lắm, phải câu khái quát như thế. Diễn phải là trò đùa.”

      Thái Nhược lâm mặt mày đỏ bừng, móng tay xinh đẹp đâm sâu vào thịt nơi bàn tay. Từ khi nào có được cái đãi ngộ này chưa? Diệp Lâm ràng gây khó dễ cho .

      cắn chặt môi dưới, nhẫn nại : “Chi tiết được Cố An Kỳ xử lí rất tốt, sân khấu nhuộm đẫm năng lực.”

      “Bây giờ em còn cảm thấy mình diễn được so với ấy chứ?” Diệp Lâm chuyện vòng vo, thẳng, đánh vào vấn đề Thái Nhược Lâm mong muốn nhất.

      “…” Thái Nhược Lâm xấu hổ và giận dữ chịu được, may là được cho xuống chỗ, nếu mọi người có thể nhìn thấy vì quá phẫn nộ mà khuôn mặt méo mó. Cả người tức giận nhưng phải nén nhịn cho qua, nên lời.

      “Về chỗ !” Diệp Lâm mặt chút biến sắc nhìn cái, đợi trả lời mà hạ màn. ‘Người nào có nhiều trình độ, chính mình là người nhất, cần phải luôn thấy người khác giỏi mà ghen tỵ với họ.”

      Thái Nhược Lâm nghe vậy, bước chân lại nhanh hơn vài phần, chạy nhanh tới chỗ của mình, sắc mặt tức giận đến trắng bệch. Vốn muốn vài giọt nước mắt, nhưng lại nghĩ tới Diệp Lâm là người trong nghề, trước mặt ấy mà múa diễn, căn bản chính là múa đao trước mặt quan công. có cách nào khác, cảm động với chỉ là việc , bị vạch trần mới là điều to lớn.

      Cố, An, Kỳ! Thái Nhược Lâm cắn răng, nhìn lạnh nhạt Cố An Kỳ đứng thẳng, ánh mắt phẫn hận.

      Cố An Kỳ cũng chỉ thấy như thường, hơi hơi nghiêng đầu, liếc xéo lại Thái Nhược Lâm. Thái Nhược Lâm hẳn dự liệu được Cố An Kỳ lại nhạy cảm như thế, cảm thấy nhất thời bị phóng ánh mắt kinh ngạc về phía mình mà cả kinh, nhanh chóng thu người lại, tiếp tục ra vẻ đáng thương.

      Diệp Lâm lại hô vài cái tên, Cố An Kỳ rất nhanh trở về chỗ ngồi của mình.

      diễn rất tuyệt!” Tô Dật Phàm đột nhiên mở miệng.

      “Cảm ơn.” Cố An Kỳ ngờ lại cùng chuyện, trong lúc nhất thời sửng sốt. Sau lại thấy cùng gì nữa, dù sao cũng phải loại người thân thiện.

      Tô Dật Phàm nhìn bộ dạng ngây người của , trong lòng kìm được vài phần tươi cười. nghĩ tới cũng bị dọa đến ngây ngốc như lúc này.

      Chương trình học rất nhanh xong. Cuối cùng Tô Dật Phàm cũng bước lên bục. Nhưng biểu diễn gì, ngược lại chỉ là mấy câu động viên hậu bối cố gắng. Cố An Kỳ nghe những lời này, lời dường như có chỗ quen tai, hơi có cảm giác rập khuôn. Nhưng những người khác lại cảm thấy như vậy, họ cảm thấy Tô Dật Phàm tình khuyên bảo, cổ vũ họ. người dâng trào ý chí chiến đấu như bị kích thích rồi đứng lên, dường như có thể biến thành lửa bốc cháy hừng hực.

      Cố An Kỳ nhìn bộ dạng đánh gà của những người xung quanh, nhịn được mà nổi hết cả da gà.

      Khóa học kết thúc, Tô Dật Phàm lại bị nhóm “hậu bối” nhiệt tình giữ lại, ký ít tên. Thoáng nhìn bóng dáng Cố An Kỳ nhanh chóng rời , khóe miệng thản nhiên nhếch lên.

      “Thế nào? Hậu bối của lớp diễn được ?” Âu Dương Thừa nhìn Tô Dật Phàm vào văn phòng, nhịn được trêu chọc .

      “Cũng được.” Tô Dật Phàm cười cười, trong đầu lên hình ảnh Cố An Kỳ biểu diễn vừa rồi, lại thêm. “ hề thiếu những mầm non tốt.”

      “Hả? Khó mà thấy cậu đề cao đấy nhé.” Âu Dương Thừa nheo nheo đôi mắt như hồ ly. “Có người nào có thể cho cậu nhớ tên thế?”

      Tô Dật Phàm cười mà .

      “Thái Nhược Lâm…? Tạ Vũ Phỉ…? Hay là Cố An Kỳ?” Âu Dương Thừa nhìn Tô Dật Phàm vẫn có vẻ mặt cười cười, khỏi bại trận. Người này ngay cả việc như vậy cũng lộ ra, thú vị. Bĩu môi, nhàm chán ngồi vào ghế .

      “Lần này sao lại đột nhiên muốn về?” Âu Dương Thừa miễn cưỡng hỏi.

      Tô Dật Phàm liền gỡ nụ cười xuống, sắc mặt trầm xuống : “A Thừa, tớ nghĩ muốn cậu giúp tớ việc này. Tớ muốn biết Lâm Huyên Di ra như thế nào?”

      Âu Dương Thừa ngả người vào ghế, vừa muốn mở miệng, Tô Dật Phàm liền đánh gãy lời , còn nhìn thẳng vào hai mắt : “ muốn cho tớ đáp án sao, tớ phải biết chân tương .”

      Âu Dương Thừa im lặng lát, gì, ngón tay cứ chút lại gõ mặt bàn. Nhìn tờ báo có tiêu đề “lễ tang của siêu sao Lâm Huyên”, khỏi nhíu mày, Tô Dật Phàm quả ấy mà trở về sao?

      “Tớ là thương nhân, cậu có biết…?”

      “Làm công miễn phí năm.” Tô Dật Phàm chút do dự , coi như tiến lên phía trước phải chuẩn bị tốt.

      “Đồng ý!” Âu Dương Thừa lại nheo đôi mắt hồ ly của . “Cậu cũng vừa trở về, mệt mỏi trước nghỉ ngơi . tuần sau bắt đầu làm.”

      “Được!” Tô Dật Phàm gật đầu, ra khỏi văn phòng Âu Dương Thừa.

      Âu Dương Thừa nhìn bóng Tô Dật Phàm khỏi thở dài, lắc lắc đầu, lấy tờ báo cất .
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :