1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 132: Bản chất dưới lớp mặt nạ

      Edit: Sabj


      Tô Dật Phàm im lặng lúc lâu gì, chỉ nhìn sâu vào mắt Cố An Kỳ. Cố An Kỳ cảm thấy kỳ quái, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”


      “An Kỳ, em cần phải khen tôi, cũng cần phải tự hạ thấp mình, dìm bản thân xuống tận đáy.” Tô Dật Phàm nhíu mày .

      “Em có.” Cố An Kỳ nhìn thẳng vào Tô Dật Phàm, có chút tránh né nào.

      “An Kỳ, diễn xuất của em rất tốt, ngay cả ánh mắt của tôi cũng bị em lừa, suýt nữa tin lời của em. Chẳng qua hơi thở người em lừa được người khác, cho dù cố gắng che giấu đến mức nào vài thứ ăn sâu vào tận xương tủy vẫn bộc lộ ra.” Tô Dật Phàm , “Trong giới giải trí chắc chắn em từng có vị trí cao.”

      Mặc dù mặt Cố An Kỳ biểu gì nhưng trái tim đập mạnh như trống. Tuy Tô Dật Phàm chỉ suy đoán nhưng lại gần với đáp án thực tế cách đáng sợ.

      Cố An Kỳ mỉm cười, giả vờ đùa: “ Dật Phàm, cứ kiểm tra thông tin biết, từ trước đến nay em chỉ là nghệ sĩ hạng hai hạng ba. Nếu em từng có vị trí cao, sao lại hề được ghi lại chứ? Dật Phàm, đánh giá quá cao em rồi.”

      “Em muốn tôi cũng hỏi nữa.” Tô Dật Phàm , “Nhưng tôi chỉ là muốn cho em biết, đừng che giấu bản thân nữa. Em lừa gạt được mọi người nhưng chung quy lại vẫn lừa gạt được chính em. Về sau đừng dùng cách hạ thấp mình đẻ nâng tôi lên nữa, đừng tiếp tục che giấu bản chất của em.”

      Tô Dật Phàm cũng biết vì sao hôm nay lại nhiều với Cố An Kỳ như vậy, bình thường cho dù có nhìn thấy nghệ sĩ nào cố ý làm vậy cũng luôn mắt nhắm mắt mở coi như biết, dù sao cũng chỉ là quan hệ hợp tác, hợp tác xong chia tay ai đường nấy. Dù gì cũng là người cùng giới, cho dù có ý kiến gì mọi người cũng ra.

      Chẳng qua, hơi thở người Cố An Kỳ quá đặc biệt, thậm chí khiến Tô Dật Phàm mấy lần có ảo giác, người đứng trước mặt phải Cố An Kỳ, mà là nàng phù thủy thao túng mọi người trong tay Lâm Huyên Di. Lâm Huyên Di đối với rất đặc biệt, thể chịu nổi người có phong thái giống Lâm Huyên Di ở trước mặt hạ thấp mình để nâng lên.

      Loại cảm giác này giống như người đó hèn mọn giẫm lên , sau đó lại nịnh nọt tâng bốc . thể nhịn, cũng thể chịu nổi cảm giác đè nén hít thở thông này.

      “Vậy Dật Phàm muốn em dùng giọng điệu gì chuyện với ?” Lông mày Cố An Kỳ nhướn lên, cười khẽ hỏi.

      “Dùng giọng điệu của chính em, Cố An Kỳ, em biết tôi gì.” Tô Dật Phàm .

      Cố An Kỳ cau mày, cảm thấy cũng kiên nhẫn nổi nữa. hiểu Tô Dật Phàm uóng nhầm thuốc gì rồi, cứ bắt phải thay đổi cách chuyện: “Cách chuyện của em vẫn như thế này, nhưng Dật Phàm vẫn hài lòng phải sao?”

      Tô Dật Phàm gì, chỉ lặng lẽ nhìn Cố An Kỳ, Cố An Kỳ hề yếu thế nhìn lại Tô Dật Phàm, trong lòng bình tĩnh, có chút né tránh nào.

      “Cách chuyện như vừa rồi.” Tô Dật Phàm đột nhiên .

      “Cái gì?” Cố An Kỳ đột nhiên chưa thể phản ứng lại được.

      “Như cách chuyện vừa rồi của em, có bất mãn hay hài lòng thẳng.” Tô Dật Phàm , “Nếu em cái gì cũng , ai biết em nghĩ gì. Em thể mang theo mặt nạ cả đời được.”

      “…” Cố An Kỳ im lặng rất lâu gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Dật Phàm cao hơn nửa cái đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta e sợ, “Vậy sao?”

      tôi đeo mặt nạ, còn sao? phải cũng thế sao?” Cố An Kỳ nở nụ cười nhạt, “Chính cũng làm được, vì sao lại đòi hỏi tôi? Mỗi người đều có mặt nạ tự vệ của riêng mình, cần gì phải nằng nặc đòi tôi bỏ mặt nạ?”

      Lông mày Tô Dật Phàm nhíu lại, Cố An Kỳ để ý đến vẻ mặt của tiếp tục : “ Dật Phàm, em còn có việc nên trước.”

      Vẫn lễ phép, xa cách như trước, giống như chưa từng ngả bài với Tô Dật Phàm, bình thản ung dung bước về phía cửa.

      Tô Dật Phàm nhìn theo bóng dáng Cố An Kỳ rời , day day huyệt thái dương, thở dài.

      Cố An Kỳ càng càng xa, chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp. Giống như người kia luôn hướng về phía trước, luôn kiêu ngạo sống trong thế giới của mình.

      Cố An Kỳ ra khỏi studio, lông mày nhíu lại, trong lòng có khó chịu khó nên lời. Lời Tô Dật Phàm , ra hiểu, mà còn hiểu là đằng khác. Nếu có thể được là chính mình ai muốn che giấu? Tô Dật Phàm dõng dạc lắm, nhưng thực tế sao? Ngay cả cũng luôn mang theo mặt nạ xuất trước mặt mọi người. Có mang mặt nạ hay , quyền quyết định nằm ở , cũng có khả năng kiểm soát. Điều này phải muốn mà được.

      Gỉai phóng bản thân ư? Trong giới giải trí này mấy ai có tính cách giống ? Đùa à? Nếu lộ ra chỉ rước rắc rối về cho bản thân. có rất nhiều bạn bè trong giới, nhưng người ghét cũng chẳng thiếu. Cứ thoải mái bộc lộ bản tính khi chưa đạt được vị trí cao, phiền toái rước về còn nhiều hơn cả khi bất cẩn làm sai chuyện gì đó.

      hiểu, hiểu. Ai chẳng mang mặt nạ, vì sao Tô Dật Phàm cứ thích vạch trần mặt nạ của ? Ép người khác bộc lộ bản tính rất hay sao? Cách chuyện của Tô Dật Phàm là có ý gì?

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông.” Cố An Kỳ thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, đột nhiên sửng sốt.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      “An Kỳ, là mình, Thắng Hinh.” Giọng của Tiêu Thắng Hinh từ bên kia điện thoại truyền đến, “Cậu vẫn ổn chứ? Mọi chuyện thế nào rồi?”

      “Tất cả đều thuận lợi.” Cố An Kỳ miêu tả qua quýt quá trình, đề cập chuyện và quản lý cãi nhau.

      “Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi.” Tiêu Thắng Hinh .

      Cố An Kỳ bỗng nhiên nhớ lại lần trước Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm tán gẫu với nhau nên hỏi: “Thắng Hinh, cậu quen biết Tô Dật Phàm sao?”

      “Có quen biết, ơ? Sao đột nhiên cậu lại đề cập đến cậu ấy?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc .

      “Trước kia mình từng biết người này sao?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi, “ ta và Lâm Huyên Di từng có quan hệ gì ?”

      Tiêu Thắng Hinh rất lâu sau gì, dường như chần chờ, cuối cùng cẩn thận hỏi lại: “An Kỳ, cậu… vì sao cậu lại hỏi thế?”

      Cố An Kỳ nhận ra do dự của Tiêu Thắng Hinh, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái. Theo cách chuyện của Tiêu Thắng Hinh chắc ấy biết lai lịch của Tô Dật Phàm, nhưng chỉ có biết chuyện gì xảy ra. Sao lại thế này? Vì sao chỉ có mình nhớ?

      “Cảm thấy người này cho mình cảm giác rất quen thuộc, hơn nữa rất hiểu mình trong quá khứ, nhưng mình nghĩ mãi vẫn ra.” Cố An Kỳ cau mày , “Thắng Hinh, chắc cậu biết điều gì đúng .”

      “Ai…” Tiêu Thắng Hinh thở dài, “ ra… ra là cậu nhớ cậu ấy chứ phải giả vờ.”

      “Có ý gì?” Cố An Kỳ sửng sốt, “Mình và Tô Dật Phàm từng biết nhau sao? Là người quen ư?”

      “Ừ, quan hệ của hai người còn thân hơn người quen.” Tiêu Thắng Hinh dừng chút, dường như suy nghĩ xem nên thế nào để Cố An Kỳ quá kích động.

      “Kẻ thù? Bạn bè?” Cố An Kỳ đợi mãi nhận được đáp án nên đoán lung tung, “Rốt cuộc sao mình lại biết người này, có quan hệ gì với ta? Thắng Hinh, cậu thẳng .”

      “Cậu… Trước kia cậu và cậu ấy là người .”

      “Người ?” Cố An Kỳ sửng sốt, giọng đột nhiên lên cao vài quãng tám, “Sao có thể chứ? Mình hề nhớ người này. Làm gì có chuyện đương mà biết người kia là ai?”

      Những lời này của Tiêu Thắng Hinh quả là vừa vô lý vừa khó tin. Nhưng Tiêu Thắng Hinh chẳng cần phải lấy việc này ra đùa với , chuyện này… chuyện này rốt cuộc là sao? Vì sao nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mình Tô Dật Phàm chứ?

      “Ừ, trước khi chúng ta ra mắt, Tô Dật Phàm cùng khóa đào tạo với chúng ta, biết cậu còn nhớ điều này hay .” Tiêu Thắng Hinh , “Khi đó quan hệ của cậu và cậu ấy được tốt lắm, chỉ cần người ngồi ở góc lớp này người kia chắc chắn ngồi ở góc khác. như kiểu vô thức chống đối nhau ý.”

      “Khi đó, mình nhớ dáng sân khấu của cậu được tốt lắm, vẫn giữ lại thói quen như khi catwalk, ngày nào cũng phải tập tới khuya, trời gần sáng mới về nhà. Cụ thể như thế nào mình , chỉ biết có ngày cậu về. Ngày đó mình ngủ say nên cũng biết. Khi tỉnh dậy phát cậu ở nhà mình mới hoảng sợ định tìm cậu. Vừa mở cửa thấy cậu ướt sũng được Tô Dật Phàm ôm trong lòng. Lần đó cậu sốt rất cao, suốt tuần thể xuống giường. Sau chuyện đó, hình như Tô Dật Phàm ganh đua với cậu nữa, cậu ấy thường xuyên tới thăm cậu, cũng hay chuyện với cậu, chăm sóc cho cậu rất cẩn thận. Để làm bóng đèn, mình còn thường ra ngoài dạo vài vòng mới về. Sau đó các cậu càng ngày càng thân thiết, rồi tiến tới nhau.”

      “Mình và ta nhau? Vậy vì sao lại chia tay?” Cố An Kỳ càng nghe càng thấy khó hiểu, khóa học đào tạo, khuôn mặt của từng người trong lớp vẫn nhớ , nhưng vì sao chỉ có mình Tô Dật Phàm, ngay cả chút ấn tượng mơ hồ cũng có? Vì sao? Cuối cùng vì sao?
      139, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 133: Giống như từng quen biết

      Edit: Sabj


      qua điện thoại được, lát nữa mình đến nhà cậu rồi tiếp.” Cố An Kỳ .

      “Được.” Tiêu Thắng Hinh trả lời.


      Cố An Kỳ cau mày, đến chỗ ở của Tiêu Thắng Hinh, dọc đường đều vẫn cố gắng nhớ lại quan hệ của mình và Tô Dật Phàm, nhưng chút cũng nhớ ra.

      Vì sao từng là người chút trí nhớ nào?

      Cố An Kỳ vẫn tiếp tục tin, rất tự tin vào trí nhớ của mình, thể có chuyện xảy ra chuyện lớn như vậy mà nhớ gì.Theo như lời của Tiêu Thắng Hinh, chắc hẳn và Tô Dật Phàm vô cùng thân thiết với nhau, nhưng vì sao? Vì sao trong trí nhớ của hề có chút kí ức nào về người kia? Thậm chí có thể là trống rỗng? Với cảnh tượng mà Tiêu Thắng Hinh miêu tả, có thể chỉ mặt điểm tên tất cả mọi người, nhưng chỉ có mình Tô Dật Phàm là nhớ chút gì.

      Giống như vị trí của trong đầu bị người ta tẩy sạch , chỉ còn lại khoảng trống rỗng.

      “Thắng Hinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Cố An Kỳ vừa vào cửa hỏi, “Mình và ấy có chuyện gì? Sao lại chia tay?”

      “Cụ thể chuyện này mình cũng lắm.” Tiêu Thắng Hinh , “Sau khi ra mắt, vốn Tô Dật Phàm được sắp xếp để ra mắt với tư cách là nhóm nhạc nam trong nước, nhưng sau đó biết vì sao, bỗng nhiên Tô Dật Phàm phải ra nước ngoài phát triển.”

      “Ra nước ngoài phát triển?” Cố An Kỳ nhíu mày, “Chuyện đưa nghệ sĩ được huẩn luyện bài bản trong nước ra nước ngoài đúng là hiếm. phải lại phải học lại toàn bộ ngôn ngữ sao?”

      Thường công ty gửi nghệ sĩ ra nước ngoài phát triển với vài nguyên nhân sau. Thứ nhất, nghệ sĩ này trong nước quá nổi tiếng, cho dù tiếp tục phát triển cũng vẫn chỉ ở mức đó, muốn tìm kiếm đột phá mà được gửi ra nước ngoài. Thứ hai, tính cách, diện mạo của nghệ sĩ có lẽ được thích ở thị trường nước ngoài, nhưng nếu công ty nhìn ra điểm này từ trước Tô Dật Phàm bị đưa ra nước ngoài ngay từ khi bắt đầu đào tạo rồi, sinh sống tại chính nơi đó học được ngôn ngữ và thói quen sinh hoạt nhanh hơn, nhưng vì sao lại kéo dài tới lúc sắp ra mắt, khi xác định hết thành viên cho nhóm nhạc rồi mới đưa ?

      Cố An Kỳ trăm tư thể giải. (Trăm mối lời giải: Nguyên văn 百思不得其解 – bách tư bất đắc kỳ giải: đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn có cách giải quyết.)

      “Cái này mình cũng lắm, mình chỉ nhớ lúc ấy Tô Dật Phàm là muốn ở lại, nhưng phía công ty đồng ý, hơn nữa dùng hợp đồng ép cậu ấy ra nước ngoài.” Tiêu Thắng Hinh , “Khi đó chẳng khác gì như muốn lưu đày Tô Dật Phàm, trụ sở bên nước ngoài còn chưa được hoàn thiện, ngay cả công ty cũng còn loay hoay chưa ổn định, các mối quan hệ vẫn trong trạng thái lửng lơ, chưa nhờ cậy được gì. Tô Dật Phàm như vậy chẳng khác gì bị hủy hoại, sau đó biết cậu ấy cố gắng như thế nào mà cho tới năm thứ ba có danh tiếng tại nước ngoài, được công ty khác mời .”

      “Mình vì ấy muốn ra nước ngoài mà chia tay sao? Trong quá trình đó có xảy ra chuyện gì bất thường hay ?” Cố An Kỳ nhíu mày hỏi.

      Mặc dù nhớ cảm giác hay quyết định lúc ấy là gì, nhưng dám khẳng định, con mồi nhìn trúng buông tha. Cho dù lúc ấy Tô Dật Phàm có bị đuổi ra nước ngoài chắc chắn kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần là lòng thích thứ, chắc chắn dễ dàng buông tay.

      xa tuy rằng cho cảm giác an toàn, nhưng tin nếu trong lòng Tô Dật Phàm có chắc chắn thường xuyên cập nhật tình hình. Vì sao? Rốt cuộc là vì sao và Tô Dật Phàm lại chia tay?

      phải, ” Tiêu Thắng Hinh lắc lắc đầu, “Tô Dật Phàm cãi nhau với công ty, nhưng công ty vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu bắt cậu ấy xuất ngoại, hơn nữa sắp xếp thời gian rất gấp. Cụ thể bao lâu mình nhớ, chỉ nhớ Tô Dật Phàm gì cũng chịu , khi đó cậu vẫn theo sát cậu ấy như bình thường.”

      “Chuyện khác thường… chuyện khác thường mình nhớ… nhưng mạo hiểm chuyện.” Tiêu Thắng Hinh suy nghĩ rồi , “Cũng biết cậu còn có nhớ hay , khi Tô Dật Phàm đường suýt nữa bị xe đụng, may mà cậu ấy phản ứng nhanh né được, nhưng vẫn bị xước da.”

      “À, đúng rồi, ngày đó sắc mặt cậu rất khó chịu, cũng biết vì sao mà đến bệnh viện với Tô Dật Phàm. Hôm đó cũng biết cậu đâu, sau khi trở về lại khuyên Tô Dật Phàm nên xuất ngoại, sau đó cãi nhau trận ầm ỹ với cậu ấy.” Tiêu Thắng Hinh nhớ lại, “Lúc ấy mọi người đều hỏi cậu bị làm sao nhưng cậu chịu . Chỉ Tô Dật Phàm nhất định phải , khi chưa tạo dựng được con đường riêng của mình được trở về.”

      “Mình như vậy ư?” Cố An Kỳ kinh ngạc . phải người muốn dựa vào người khác để leo lên, cũng quan tâm đến thân phận địa vị của bạn trai mình, sao có thể như vậy được?

      “Ừ, cậu như vậy. Sau ngày Tô Dật Phàm , mặc dù cậu vẫn tươi cười nhưng trông rất có lệ.” Tiêu Thắng Hinh .

      “…” Cố An Kỳ im lặng lúc gì, “Từ khi nào mình bắt đầu nhắc đến Tô Dật Phàm nữa?”

      “Ừm, sau khi Tô Dật Phàm , ra mọi người ai dám nhắc đến cậu ấy trước mặt cậu vì trông sắc mặt cậu vẫn được tốt.” Tiêu Thắng Hinh , “Sau đó vì tinh thần tốt nên khi biểu diễn sân khấu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu bị ngã từ sân khấu xuống. May mà sân khấu cũng quá cao nên cậu cũng có vấn đề gì, chẳng qua chân bị gãy xương. Rất lâu sau đó, khi có người ngẫu nhiên đề cập tới thành tích của Tô Dật Phàm ở nước ngoài cậu hề có chút phản ứng nào, vì thế mọi người đều nghĩ là cậu muốn nghe chuyện của cậu ấy nên đều tự bỏ .”

      “Cái này mình có ấn tượng, có thời gian liên tục có người ở bên cạnh mình lảm nhảm Tô Dật Phàm ở nước ngoài nổi tiếng như thế nào, vĩ đại ra sao.” Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, chớp chớp mắt, “Nhưng lúc đó trong trí nhớ của mình hề tồn tại người tên Tô Dật Phàm này nên cũng biết là ai.”

      “Điều này mình cũng biết.” Tiêu Thắng Hinh , “Sau đó cuộc sống của cậu quay trở lại quỹ đạo ban đầu, mình cũng nhắc lại mấy chuyện này nữa. Nếu phải năm nay Tô Dật Phàm đột nhiên trở về, có lẽ mình cũng quên mất cậu ấy.”

      Tiêu Thắng Hinh ngờ phải Cố An Kỳ cố tỏ ra lạnh lùng để tránh đề tài về Tô Dật Phàm, mà là ấy nhớ . Khoảng thời gian Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ nhau bị ấy quên sót lại chút gì.

      “Mình chỉ biết thế thôi, còn lại .” Tiêu Thắng Hinh , “An Kỳ, biết mấy thông tin đó có giúp gì được cho cậu hay .”

      “Có, cám ơn cậu, để mình sắp xếp lại chút.” Cố An Kỳ .

      cần sắp xếp lại từng chuyện cho ràng để tìm hiểu rốt cuộc là chuyện này là như thế nào, và Tô Dật Phàm rốt cuộc có quan hệ gì, ngày trước lúc Tô Dật Phàm gặp chuyện may, vì sao lại mất hồn mất vía, từng chuyện từng chuyện phải điều tra cho .

      “An Kỳ, ra có câu này, mình biết có nên hay …” Tiêu Thắng Hinh do dự.

      “Cậu cứ thẳng .” Cố An Kỳ .

      “Cho đến bây giờ Tô Dật Phàm vẫn chưa quên được cậu, cậu ấy rất cậu…” Tiêu Thắng Hinh , “Những kỉ vật của cậu bị công ty bán đấu giá, cậu ấy đều mua lại hết. Nghe nhà cậu ấy còn có phòng dùng để chứa những vật cậu từng sử dụng.”

      “Mình nhớ ấy, cũng nhớ những chuyện xảy ra lúc trước. ấy có mình hay mình biết, cũng thể đoán.” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, bây giờ suy nghĩ của rất hỗn loạn, thể cảm giác lúc này là gì.

      “An Kỳ, ” Tiêu Thắng Hinh với Cố An Kỳ cố gắng nhớ lại, “Mình rót cho cậu cốc nước nhé.”

      “Ừ, cám ơn cậu.” thản nhiên , mệt mỏi day day huyệt thái dương.

      Những lời Tiêu Thắng Hinh đối với quá mức kỳ quái, về hành động của , mối quan hệ với Tô Dật Phàm, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện khác nữa. Vì sao phải làm như vậy? Rốt cuộc lúc ấy muốn gì mà lại làm như vậy?

      phải chưa từng hoài nghi Tiêu Thắng Hinh dối, nhưng sau khi kiểm tra nét mặt, hành động của ấy lại phát từng hành động cử chỉ đều mang phần giả dối nào, cách chuyện cũng rất tự nhiên, cũng có hành động nào kỳ lạ.

      quen biết Tiêu Thắng Hinh lâu, những động tác Tiêu Thắng Hinh làm khi dối đều nắm như lòng bàn tay, nhưng lúc này đúng là ấy dối.

      “Vì sao mình chỉ quên mỗi Tô Dật Phàm? Vì sao chỉ quên mình ?” day day huyệt thái dương, thể lí giải.

      “An Kỳ, nước này.” Tiêu Thắng Hinh đưa cốc nước cho Cố An Kỳ.

      Cố An Kỳ cảm ơn, giơ hai tay nhận lấy rồi từ từ uống.

      Dòng nước mát lạnh trôi qua cổ họng mang lai cảm giác sảng khoái, Cố An Kỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại ít.

      Tiêu Thắng Hinh còn thêm vài chuyện khác mà quá chắc chắn. ấy kể lại rất nhiều cảnh tượng, đối với dường như từng quen biết, mà lại mang theo cảm giác xa lạ. Từng lời của Tiêu Thắng Hinh đều nghe cẩn thận, trong đó có chuyện khiến khá hoang mang, đồng thời nâng cao cảnh giác.

      Ngày trước từng có người lái xe suýt nữa đâm vào Tô Dật Phàm, mà vào lúc đó phản ứng của lại là chạy tìm người khác, hay là trong chuyện này có điều gì đó chưa biết? Có lẽ nào… người lái chiếc xe kia liên quan đến lần bị rơi xuống vách núi hay ?

      Cố An Kỳ nhăn mày, nghĩ lại tin tức vừa nghe được, im lặng .

      Nếu đúng là có liên quan, vậy mọi chuyện càng thêm khó giải quyết…
      139Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 134: Người trong quá khứ

      Edit: Sabj


      Đêm đó Cố An Kỳ về nhà mà ngủ lại tại căn phòng cũ của mình. Lăn qua lộn lại cả đêm cũng thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.


      Với chuyện của Tô Dật Phàm, trong lòng có đối tượng nghi ngờ, chẳng qua cẩn thận ngẫm lại mốc thời gian có lẽ người đó liên quan đến chuyện này. Người đó hề liên lạc với trong khoảng thời gian trước khi ra mắt, vì vậy chắc có thể loại ta ra khỏi vòng nghi vấn.

      xoay người, từ từ nhắm mắt lại.

      Khi đó quen biết với nhiều người, người có tiền cũng chỉ có —— người mà hận đến tận xương tủy, vĩnh viễn cũng quên.

      Người đó cướp của hồi môn của vợ, sau đó lại bức chết người vợ tình nghĩa lúc còn nghèo khổ*, vứt bỏ đứa con mới năm tuổi, đoạn tuyệt quan hệ cha con, những việc này Cố An Kỳ cả đời cũng thể tha thứ.

      (*Tào khang chi thê(糟糠之妻): Tao khang hay Tào khang nghĩa đen là bã rượu và cám, đó là hai thức ăn dùng để nuôi heo, nhưng đối với người quá nghèo khổ họ dùng hai thức nầy ăn để sống. Do đó hai chữ Tào khang là để chỉ lúc nghèo khổ.
      Tao khang chi thê hay Tào khang chi thê là người vợ lúc còn nghèo khổ, tức là người vợ tình nghĩa thuở ban đầu còn sống nghèo khổ với nhau.
      Câu của ông Tống Hoằng “Tào khang chi thê bất khả hạ đường” nghĩa là: Người vợ lúc còn nghèo khổ thể để ở nhà sau, ý thể bỏ người vợ tình nghĩa thuở ban đầu nghèo khổ để cưới người vợ mới trẻ đẹp lúc giàu sang.)

      Ngày trước, khi quan hệ giữa mẹ và người đó vẫn chưa chuyển biến xấu, sức khỏe của mẹ tốt, cần tĩnh dưỡng cẩn thận, khi ấy người đó vẫn còn đích thân xuống bếp rót nước, giúp bà uống thuốc. Mối quan hệ giữa hai vợ chồng khá hòa thuận.

      Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào? Cố An Kỳ nhớ , chỉ nhớ người đó bắt đầu sớm về khuya, thấy mặt mũi đâu, gần như có thể là chỉ về nhà thay quần áo rồi lại đến công ty.

      Khi đó còn , nhưng suy nghĩ trưởng thành rất sớm, loáng thoáng nhận thấy có gì đó bất thường. Mẹ hình như cũng vậy, thời gian phát bệnh càng ngày càng thường xuyên, thể tăng liều lượng thuốc. Bác sĩ sức khỏe của mẹ chịu được kích động, phải chăm sóc cẩn thận, vì thế vẫn làm bạn bên cạnh bà, nhìn bà uống thuốc viên, nhìn bà uống thuốc nước, nhưng lại chẳng thể làm được gì, chỉ có thể nhìn bà càng ngày càng suy yếu.

      lần, người đó về nhà từ sớm, mở cửa, nhìn người đó liếc mẹ cái rồi lại quay ra. Sau đó, người đó xoa đầu , giống như vẫn còn là người cha bên cạnh và mẹ như ngày trước, đáp ứng mọi cầu của rồi bảo về phòng trước, là ông ta muốn gặp mẹ .

      Lúc đó quả rất ngốc, cũng rất ngây thơ, nghĩ mọi chuyện trở lại như trước, nghĩ tất cả rồi tốt lên. nghĩ cha chân thành muốn gặp mẹ , nhưng thể ngờ, ngày đó ông ta về sớm chỉ là do muốn đưa đơn ly hôn cho mẹ để bà ký tên.

      Sức khỏe mẹ vốn yếu nay hoàn toàn suy sụp, bác sĩ chẩn đoán còn sống được bao lâu nữa. Cố An Kỳ cứ như vậy nhìn sinh mệnh mẹ mình dần dần bị bòn rút.

      Vào lúc mẹ bệnh tình nguy kịch, người đó vẫn ở bên ngoài, chưa lần về gặp mẹ hay gặp .

      Thời gian sống của mẹ chẳng còn lại bao nhiêu, nhưng bằng bất cứ giá nào bà cũng chịu bệnh viện. Dưới ánh mắt chưa hiểu chuyện của Cố An Kỳ lúc , bà luôn nhìn lên mái vòm cao như hoài niệm, lại như lưu luyến. Mãi sau này Cố An Kỳ mới biết được, người đó khắc đoạn văn lên mái vòm. Vào đêm tân hôn của họ, ông ta hứa chăm sóc mẹ đời kiếp, mãi mãi sống hạnh phúc bên nhau.

      Lời hứa ra rất mỏng manh, chỉ cần chút cám dỗ bên ngoài có thể phá hủy nó. Mẹ chịu ký vào đơn ly hôn, trong lòng Cố An Kỳ hiểu cho dù có chết, mẹ vẫn phải giữ lấy danh nghĩa vợ của cha . hiểu vì sao mẹ lại cố chấp như thế, cũng hiểu vì sao người kia máu lạnh đến mức đó mà bà vẫn , chỉ biết ngồi bên giường bà, lặng lẽ nghe bà kể chuyện xưa.

      Mẹ chống đỡ được hai tháng, sức khỏe càng ngày càng kém. Cha hề bước chân về nhà, chỉ phái người tới giục lấy đơn ly hôn, khiến trong nhà được an ổn chút nào. Mẹ bị họ đàn áp, bộc phát bệnh hen suyễn, cuối cùng chịu được mà qua đời. Người đó, người mà mẹ dùng cả đời để , thậm chí ngay cả đám tang của vợ mình cũng . Tro cốt mẹ chưa nguội lạnh, chưa hạ táng được bao nhiêu ngày, người đó dẫn “mẹ” mới về.

      căm hận của , oán giận của ai biết. Người đó bảo gọi người đàn bà kia là “mẹ”, nhưng chỉ lạnh lùng, lạnh lùng nhìn ông ta, lạnh lùng nhìn người gọi là “mẹ mới” kia. Nhìn họ chuyển vào căn phòng cũ của mẹ và người đó, trong lòng nở nụ cười mỉa mai.

      Rốt cuộc da mặt họ dày đến mức nào rồi mà khi làm những chuyện đó “ thấy hổ thẹn”. Mẹ của , bị hai người đó bức đến chết, họ lại cảm thấy áy náy chút nào. chút, dù chỉ chút cũng .

      “Mẹ” mới rất ghét , đặc biệt ghét ánh mắt của . Bề ngoài vẫn cười cười với , nhưng sau lưng lại bịa đặt, còn luôn châm ngòi thổi gió bên tai người kia, muốn ông ta đuổi ra ngoài. Người đàn bà kia mang thai, hại con của bà ta, luôn khiến bà ta có cảm giác an toàn.

      Người đó rất sợ người đàn bà này, cũng rất nghe lời bà ta. lâu sau, bị đưa tới nhà bà ngoại, bà ngoại cũng qua đời lâu sau đó, vào ngày sinh nhật năm tuổi bị đưa đến nhi viện, bắt đầu kiếp sống tại nhi viện.

      , ràng là người có cha đàng hoàng, nhưng lại bị đưa vào nhi viện, trở thành “trẻ mồ côi” .

      Buồn cười làm sao? Mỉa mai làm sao?

      Cố An Kỳ nằm giường suốt buổi tối, lăn qua lộn lại thể ngủ được. Trong đầu ngừng nhớ lại những hình ảnh hồi căm ghét nhất.

      vốn là công chúa của tập đoàn lớn, thông minh lanh lợi được vạn người cưng chiều, có cha mẹ thương. Nhưng chỉ trong nháy mắt, tất cả đều tan thành bọt biển, cái gì cũng có, cái gì cũng thấy.

      Khi ở trong nhi viện, “người cha”có quan hệ máu mủ nhưng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của người cha chưa từng đến thăm dù chỉ lần, chưa từng.

      giống như những nhi khác, bị cho là đứa bé cha mẹ, dần dần lớn lên trong nhi viện.

      chưa từng gặp lại người đó, nhưng sau khi dần dần có địa vị trong giới giải trí, dù thế nào cũng thể ngờ, người đó lại lần nữa xuất trước mặt , phía sau dẫn theo hơn mấy tuổi. Người kia đó nắm tay kia, rất tự nhiên đứng trước mặt , hề cảm thấy hổ thẹn hoặc áy náy.

      Giây phút đó, rất muốn cười… rất muốn, rất muốn…

      nhớ câu đầu tiên mở miệng chính là: “Hứa tiên sinh, ngài và quý thiên kim đến đây có việc gì sao?”

      Nhìn người đó xấu hổ và tức giận, nở nụ cười nhàn nhạt.

      Người đó bảo bên cạnh ra ngoài chờ ông ta, tự mình đối mặt với Cố An Kỳ, mở miệng tuyên bố ý định của mình.

      Người đó từ bỏ nhiều năm như vậy, nay tìm tới cửa cũng phải để cha và con nhận lại, mà là chuyện với giọng điệu rất đương nhiên, muốn nâng đỡ con của ông ta, đứa con do ông ta và người đàn bà kia sinh ra.

      Vào lúc đó, nén được buồn cười trong lòng nữa mà cười phá lên.

      Cố An Kỳ ơi Cố An Kỳ, sao mày lại mong đợi tên cầm thú ra tiếng người chứ?

      thể nào quên những lời mình lúc đó. rất bình tĩnh, rất lý trí cho người đó chỉ là tân binh, làm được chuyện khó khăn như vậy. Người đó dù sao tiền cũng nhiều đến nỗi có thể dùng ném thia lia*, vậy bằng đem về nhà mà đóng gói “con của mình”.

      (*ném thia lia: trò chơi dùng viên sỏi ném xuống mặt nước sao cho viên sỏi đó tiếp tục nảy lên nhiều lần)

      Phản ứng của người đó như thế nào nhỉ? Để nghĩ lại , à, là cho cái tát, sau đó lại áy náy xin lỗi.

      cần, , chẳng quan tâm đến cái tát của ông ta. So với những cơn ác mộng vẫn gặp phải mấy năm gần đây, cái tát này chẳng tính là gì. Chẳng qua chỉ hơi đỏ và sưng mà thôi, thoa thêm tí phấn lên là được.

      Dù sao chuyện như che vết thương cũng phải lần đầu tiên làm.

      Người đó vẫn từ bỏ hi vọng, luôn miệng ông ta sai rồi, lúc trước là ông ta có lỗi với mẹ , muốn tha thứ cho ông ta. Còn cho dù như thế nào, ngoài cửa là em của , là em có quan hệ huyết thống với . nên “tàn nhẫn “, nên “ biết đền ơn đáp nghĩa” như vậy. “Ân tình” theo lời ông ta chính là cái “ân” mà ông ta sinh ra.

      Lúc đó chỉ cảm thấy ghê tởm. Chẳng những ông ta, mà còn ghê tởm cả chính dòng máu của ông ta chảy trong người .

      Người đó còn rất nhiều thứ. Cố An Kỳ nhớ cuối cùng cũng đồng ý giúp con ông ta tiến vào giới giải trí, nhưng từ đó cũng kết thúc nợ nần giữa bọn họ, ân tình vài năm nuôi dưỡng của ông ta cũng xem như xóa bỏ.

      Người đó khó tin nhìn , giống như chỉ là quái vật có tình cảm. thu hết vẻ mặt của ông ta vào trong mắt, ghi tạc trong lòng.

      Nghĩ là quái vật cũng được, cũng chẳng quan tâm. Dù sao quái vật già đời nhất cũng đến đây, có gì mà phải sợ?

      là người được làm được, lâu sau, mang người kia vào giới giải trí, sau đó mặc xác ta, thèm để ý tới, mà người đó vung tiền chiều con như thế nào, cũng chỉ cho là nhìn thấy, đáng để ý.

      trả hết nợ, nhưng người đó lại bắt đầu thường xuyên tới gặp , thường xuyên tới mức khiến ghê tởm. Người đó đến đây chẳng làm gì, chỉ dạo đông tây, chịu được có con ruồi cứ bay vo ve trước mặt nên để ông ta ràng, sau đó mới biết, người đó nhớ tới hờ này còn có giá trị lợi dụng, có thể dùng cho cuộc hôn nhân thương mại trong tương lai.

      Ha ha, ông ta biến thành công cụ sao?

      Lúc muốn lợi dụng vài ba câu ngọt xớt, lúc vô dụng lại vứt bỏ như chiếc giày cũ. Cố An Kỳ vô cùng nghi ngờ tư duy của người này rốt cuộc được thiết lập như thế nào.

      Lúc ấy công ty muốn và Kiều Trí Viễn tạo scandal. thấy người đó cứ làm phiền nên cũng đồng ý. Sau đó hai người hợp nhau, lúc này mới bàn đến chuyện tình cảm chính thức.
      139Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 135: Bẫy

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ gần như thức trắng , lăn qua lộn lại cả đêm vẫn thể ngủ được. Chỉ cần vừa nhắm mắt, kí ức về những chuyện năm đó tái .


      Những kí ức muốn nhớ lại quay về, những thứ đáng nhớ cứ chiếm cứ đại não của .

      Về chuyện của Tô Dật Phàm vẫn thể nhớ ra dù chỉ chút, giống như đoạn kí ức đó biến mất cùng với người này, sạch đến triệt để, lưu lại chút manh mối nào. Còn chuyện Tiêu Thắng Hinh , vẫn nhớ từng hoàn cảnh, từng người , cho dù sở thích của họ là gì vẫn có thể đọc ra vanh vách, chỉ có Tô Dật Phàm là ngoại lệ.

      Tô Dật Phàm chẳng những chưa từng xuất trong trí nhớ của , mà những kí ức có mặt cũng bị xóa bỏ hoàn toàn. Cố An Kỳ buông dao nĩa trong tay xuống, có lẽ phải tranh thủ thời gian điều tra chuyện này.

      “An Kỳ, cậu sao vậy ?”Tiêu Thắng Hinh thấy ánh mắt trống rỗng của Cố An Kỳ lên tiếng hỏi, “Có phải khó chịu ở đâu hay ?”

      sao, mình vẫn ổn.”Cố An Kỳ chớp mắt, dùng dao nĩa khảy khảy quả trứng của mình.

      “An Kỳ, việc gì cũng phải từ từ, đừng quá vội vàng.”Tiêu Thắng Hinh an ủi, “Nếu làm tổn hại sức khỏe tốt.”

      “Ừ.”

      Cố An Kỳ yên lòng lên tiếng đồng ý, vẫn nhìn chằm chằm vào cái đĩa của mình, hề nhìn Tiêu Thắng Hinh.

      Tiêu Thắng Hinh biết thể thuyết phục được Cố An Kỳ, cũng nhiều lời nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh ăn bữa sáng của mình.

      “Mình no rồi.”Cố An Kỳ từ từ đứng dậy, xoay người ra bên ngoài trước. Gần như Cố An Kỳ chẳng ăn gì, chỉ ăn qua loa hai ba miếng, bàn vẫn còn thừa lại rất nhiều bánh mì và giăm bông.

      “Ai. . . . . .”Tiêu Thắng Hinh thở dài, mặc dù cực kì bất đắc dĩ nhưng cũng ngăn cản Cố An Kỳ.

      “Sao thế ? Sao lại than vắn thở dài?”Cố An Kỳ cười hỏi, bắt đầu trang điểm cho khuôn mắt tái nhợt xanh xao của mình.

      “Cố An Kỳ, gần đây cậu rất vất vả rồi, nghỉ ngơi hai ngày .”Tiêu Thắng Hinh , nhìn dáng vẻ Cố An Kỳ như vậy, đành lòng.

      “Mình vẫn còn trẻ, nghỉ ngơi cái gì chứ?” Cố An Kỳ mỉm cười , sau khi khuôn mặt được trang điểm và đánh má hồng trông có tình thần hơn rất nhiều.

      Trong giới giải trí, tuổi càng trẻ càng có nhiều cơ hội để leo lên cao, càng có nhiều cơ hội để nổi tiếng. Cho dù có theo con đường của thần tượng hay , Cố An Kỳ phải cố gắng trong những năm tuổi còn trẻ này giành được chỗ đứng ổn định vững vàng, nếu muốn trở lại vũ đài thuộc về chính , dễ, nhưng để làm được mới khó.

      chỉ còn cách ngừng cố gắng, ngừng nỗ lực mới có thể đạt được mục tiêu, chỉ còn cách luôn tiến về phía trước mới có thể nhìn thấy bình minh.

      Cuối cùng, Cố An Kỳ ở nhà mà tiếp tục làm công việc. Dương Văn Lâm nhắc hôm nay có ba lịch trình, nghĩ chắc đến khoảng ba giờ chiều là có thể hoàn thành, sau đó vẫn kịp đến “Pamir” để chuẩn bị cho buổi lễ “Kim phượng hoàng” vào thứ bảy.

      Cố An Kỳ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi tới “Pamir”, chẳng qua ngờ Đường Hải Lâm cũng ở đó.

      À, cũng phải, Đường Hải Lâm ký hợp đồng, tất cả mọi thủ tục cũng được làm xong, bây giờ ta trở thành gương mặt đại diện cho mùa tiếp theo của “Pamir”, cho nên đương nhiên cũng đến “Pamir” để lấy quần áo cho ngày mai rồi.

      giật mình, sau đó lập tức chào Đường Hải Lâm: “Chào Hải lâm.”

      “Ừ, “Đường Hải Lâm lên tiếng, “ cũng đến đây chọn lễ phục sao?”

      “Vâng” Cố An Kỳ bình tĩnh , nhiều lời thêm. Đầu cũng hề nâng, chỉ vô cùng nghiêm túc đếm dưới chân có bao nhiêu con kiến.

      tên là Cố An Kỳ đúng , tên rất dễ nghe.” Đường Hải Lâm nghiêng đầu sang góc, ràng câu này có thể khen ngay trước mặt, nhưng ta lại cố tình ghé sát tai Cố An Kỳ mà , giống như đó là bí mật giữa hai người. ta khẽ thở ra hơi xuống cổ Cố An Kỳ khiến ghê tởm đến dựng ngược cả tóc gáy, tế bào toàn thân đều trong trạng thái cảnh giác. suýt nữa nhịn được run rẩy khóe miệng.

      gì, cũng trả lời, vẫn chỉ tiếp tục đóng vai tân binh hiểu chuyện, cung kính với đại tiền bối.

      Đường Hải Lâm thấy nhạt nhẽo, thuận miệng thêm hai ba câu rồi lấy cớ là bận việc, sau đó bỏ .

      Cố An Kỳ thể tưởng tượng được Đường Hải Lâm ngày vốn cao ngạo như chim công hôm nay lại ong bướm với nữ nghệ sĩ thân thiết, mới chỉ gặp mặt vài lần. Nhìn mặt ta gió xuân phơi phới cùng với đắc ý, cảm thấy vô cùng ngứa mắt.

      Cố An Kỳ nhìn theo bóng dáng Đường Hải Lâm, đôi mắt hơi nheo lại.

      ta cứ đắc ý , ta cứ cười , qua thời gian nữa, muốn xem ta có cười nổi nữa .

      “Cộp cộp cộp” Cố An Kỳ giẫm lên giày cao gót, vào bộ phận trang phục nữ của Pamir.

      “A, An Kỳ tiểu thư, đến rồi à.” Cố An Kỳ hẹn hôm nay đến, cho nên mọi người đều có chuẩn bị từ trước.

      “Bộ này là kiểu dáng mới nhất nay, xem có thích hay .” Nhân viên đẩy tủ quần áo ra rồi .

      “Rất đẹp, phụ kiện cũng rất tinh tế.”Cố An Kỳ khen ngợi, “từng chi tiết đều được thiết kế rất độc đáo khiến người ta rất khó chọn.”

      “Chiếc váy dài màu trắng này cho người ta cảm nhận tầng tầng lớp lớp, còn chiếc màu lam này lại hoa văn hơn.”

      ra trong lòng Cố An Kỳ sớm chọn được bộ mình thích, chẳng qua cũng định thể quyết định của mình cách trực tiếp. Nếu nhân viên vẫn còn bên cạnh, dù gì cũng phải để lại mặt mũi cho người ta.

      “Hai bộ đều đẹp, bằng An Kỳ tiểu thư thử trước , quần áo phải mặc người mới biết cái nào hợp hơn.”Nhân viên .

      Người đó đưa Cố An Kỳ đến phòng thay đồ phía sau, sau khi thử và thương lượng, cuối cùng hai người quyết định chọn bộ váy đuôi cá màu trắng. Bộ váy này được xẻ tà ở bên phải, khi di chuyển làn váy lay động về phía bên trái, thoạt nhìn vẻ đẹp như như .

      Vì đề cử cho giải thưởng lần này của Cố An Kỳ là bộ phim《 Bảo vệ bé lọ lem 》, vì vậy “Pamir” thiết kế hình ảnh hoa hồng trắng lên bộ trang phục. Nếu bộ trang phục này chỉnh sửa xong, nó trở thành lễ phục có hai trong hội trường, tuyệt đối bị đụng hàng với các ngôi sao khác rồi rước lấy ngượng ngùng cần thiết.

      “Chắc ngày mai sửa xong trang phục, buổi lễ vào buổi tối, nhớ đến lấy cho kịp.”

      “Được, làm phiền mọi người.”Cố An Kỳ cười .

      sao sao, đây là công việc của tôi.”Nhân viên xua xua tay .

      Cố An Kỳ mỉm cười muốn tiếp lại bị cắt ngang bởi tiếng chuông đột ngột trong túi xách.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông” Chuông di động vang lên, màn hình tên Chu Á Kiệt, Cố An Kỳ nhíu mày nhận cuộc gọi: “Alo, tôi là Cố An Kỳ.”

      “Quay về công ty, bây giờ, ngay lập tức, ngay tức khắc.”Chu Á Kiệt xong câu đó lập tức cúp máy.

      Cố An Kỳ nghe cuộc điện thoại đầu đuôi này cảm thấy chẳng hiểu gì. Bình thường Chu Á Kiệt dù có gấp gáp đến đâu cũng đến mức ngắn gọn súc tích đến như vậy, quan tâm tại có thể hay , cái gì cũng , đầu đuôi đột nhiên ra lệnh bắt làm theo.

      “Xin lỗi.”Cố An Kỳ cười xấu hổ, xin lỗi vì cuộc chuyện lúc nãy bị cuộc điện thoại cắt ngang.

      sao, An Kỳ tiểu thư bận rộn cũng là điều dễ hiểu.”Nhân viên , “Nếu có việc cứ trước , về phần trang phục chúng tôi thu dọn.”

      “Được, cảm ơn mọi người.” Cố An Kỳ cũng kiêu căng, cảm ơn rồi ra ngoài, “Tạm biệt.”

      Cố An Kỳ tưởng công ty xảy ra chuyện lớn gì, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng tới đó mới phát , Chu Á Kiệt mình nhàn nhã ngồi uống trà, trông rất thoải mái, chút thái độ lo lắng cũng có.

      Cố An Kỳ hít sâu hơi, ngồi xuống vị trí đối diện : “Chu tiên sinh gọi tôi gấp gáp tới đây, có gì muốn giải thích ?”

      “Người có điều muốn giải thích phải là sao ? Cố, An, Kỳ.”Chu Á Kiệt từng chữ.

      “Tôi ư? Tôi có gì phải giải thích? Chu tiên sinh gọi tôi đến đây là muốn tôi gì?” Cố An Kỳ cảm thấy hành động của Chu Á Kiệt rất buồn cười.

      vẫn chịu thẳng thắn sao?” Chu Á Kiệt hỏi, “ tưởng ai cũng ngu ngốc nhìn ra gì sao?”

      Cố An Kỳ vẫn hiểu: “ biết Chu tiên sinh gì?”

      “Chuyện Đường Hải Lâm.”

      “Đường Hải Lâm và tôi có liên quan gì?”Cố An Kỳ hỏi.

      “Việc ta được chọn có liên quan đến hay tự biết. Tôi biết có kế hoạch gì, nhưng tôi phải khuyên , nhóm lửa người mình là đùa quá trớn rồi đó.”Chu Á Kiệt , “ cũng biết tính cách của ta, cũng hiểu thủ đoạn của ta độc ác đến mức nào mà còn kéo bản thân mình vào, lợi ít mà hại nhiều.”

      “Chu tiên sinh phải vẫn cảm thấy tôi vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn sao? Thế sao đột nhiên lại chuyện này với tôi?”Cố An Kỳ nhướn mi, sao hôm nay Chu Á Kiệt lại đột nhiên đổi hướng gió rồi?

      “Tôi đừng nghĩ tôi ngốc, mù hay điếc mà.”Chu Á Kiệt , “Đừng nghĩ mọi chuyện làm đều áo trời vết vá*, nếu bị dính scandal mà đến tìm giúp đỡ từ tôi đúng là tình huống đặc biệt của đặc biệt. Với tính cách có thù tất báo của , làm như vậy là quá bất thường, cố tình tách tôi ra vì muốn tôi tham gia kế hoạch của đúng ?”

      (*Nguyên văn: thiên y vô phùng : 天衣無縫 chê vào đâu được)

      “Vì vậy gọi tôi về công ty, trước đó đề cập chuyện chụp ảnh quảng bá với Dương Văn Lâm và Tô Dật Phàm rồi?”Cố An Kỳ nhíu mày, ngờ mình lại rơi vào bẫy của Chu Á Kiệt.
      139Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 136: Kế hoạch

      Edit: Sabj


      “Dương Văn Lâm và Âu Dương Thừa cũng biết chuyện này.” Chu Á Kiệt chậm rãi , “Tôi chưa từng chuyện này cho bất cứ ai.”


      “Lúc đó muốn tôi đến muộn trước mặt truyền thông sao?” Cố An Kỳ nhíu mày, khi nhớ lại mỉm cười, “ đúng, nếu bây giờ ra những lời này chứng tỏ lúc đó nắm chắc mọi chuyện xảy ra với tôi, mục đích cuối cùng của phải để hủy diệt tôi, mà là thử.”

      “Đúng vậy, Cố An Kỳ, thông minh. Tôi đúng là hề thông đồng với Dương Văn Lâm và Âu Dương Thừa, tuy nhiên, thể phủ nhận, tôi cũng sử dụng ít thủ đoạn.” Chu Á Kiệt chậm rãi .

      “Lúc ấy tôi rất giận , nhưng đầu óc bị lừa đá, ít nhất vẫn biết lợi và hại trong đó. Nghệ sĩ và quản lý tồn tại như thể thống nhất, nếu bị chặt mất đường lui tôi cũng chẳng được lợi lộc gì. Ngược lại, nếu tôi hành động theo cảm tính, dùng tình cảm để giải quyết việc chung, sau này làm gì có nghệ sĩ nào muốn tôi dẫn dắt? quản lý nếu mất đạo đức của mình cũng còn tư cách làm quản lý nữa.”

      “Ừ.” Cố An Kỳ nhàn nhạt , “Nếu lúc đó làm thế, tại cũng chẳng được nhàn rỗi như thế này.”

      “Khi đó đúng lúc tôi tới văn phòng Âu Dương Thừa báo cáo ít chuyện tình cờ nghe được chuyện muốn dẫn nghệ sĩ mới về, cho nên tôi mới tương kế tựu kế. Dương Văn Lâm và Tô Dật Phàm ở công ty bàn bạc về chuyện album mới nên về sớm, đến lúc về công ty chắc cũng là lúc họ ra. Hai nhóm người các gặp mặt thể về chuyện tuyên truyền này, chỉ cần có đề cập đến, chắc chắn đúng giờ có mặt giống họ.”

      “Nếu Dương Văn Lâm Dương tiên sinh lúc ấy gọi tôi lại, nhiều lời với tôi sao?” Cố An Kỳ nhíu mày.

      thể nào, ấy có tiếng là ‘Vú em’, mọi chuyện đều sắp xếp tỉ mỉ đâu vào đó, nếu lúc đó thấy vẫn thảnh thơi lượn lờ trong công ty, sao có thể bỏ mặc?” Chu Á Kiệt , “ khi hai người chuyện, biết hôm đó phải chụp ảnh tuyên truyền nên tất nhiên bỏ lỡ nó, nhưng trong lòng có oán hận đối với tôi. Tôi chỉ muốn xem có đến tìm tôi chất vấn, có báo cáo với Âu Dương Thừa hay mà thôi.”

      “Kế hoạch của đúng là ‘tỉ mỉ’ ” Giọng điệu của Cố An Kỳ mang theo vài phần mỉa mai.

      “Chiến thuật quá cao minh nhưng kết quả lại rất tốt, phải sao?” Chu Á Kiệt , hề để ý đến phản ứng của Cố An Kỳ, “Nếu làm cuộc thử nghiệm này, làm sao tôi biết được quyết định đó là lòng muốn thế, hay chỉ diễn trò?”

      “…” Cố An Kỳ gì, đôi mắt nâu quét qua Chu Á Kiệt, “ sai, đúng là tôi diễn trò.”

      Cố An Kỳ thẳng thắn , nếu vài thứ bị xem thấu, bị toạc ra, như vậy tiếp tục giả ngu cũng vô dụng, chẳng bằng thẳng ra cho mọi người cùng hiểu.

      “Rốt cuộc chuyện này như thế nào?” Chu Á Kiệt hỏi, “Nếu định trả thù Đường Hải Lâm, sao còn dẫn ta vào quảng cáo điện ảnh của ‘Pamir’?”

      “Chu tiên sinh, chắc cũng biết, chuyện gì tôi làm cũng có mục đích cả, chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      “Ừ, tôi biết bản lĩnh của , nhưng mà…” Lông mày Chu Á Kiệt nhíu lại.

      “Nhưng mà chuyện này rất mạo hiểm đúng ?” Cố An Kỳ ngắt lời Chu Á Kiệt, sau đó tiếp, “Nếu tôi đoán sai, Đường Hải Lâm và Chu tiên sinh có quan hệ gì đó, ngày trước có thể là người quen, cảm thấy đích thân ra mặt làm việc có nhiều phần thắng hơn sao? nghĩ những người có lòng phòng bị cảnh giác sao?”

      Chu Á Kiệt trầm ngâm lát mới : “ nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”

      “Bảy mươi.” Cố An Kỳ dừng chút rồi tiếp “Tôi thủ đoạn của quản lý của Đường Hải Lâm tàn nhẫn đến mức nào, cũng biết đến lúc đó ta chọn bảo vệ Đường Hải Lâm hay mặc kệ ta nhảy vào hố lửa.”

      “Cần giúp đỡ ?” Chu Á Kiệt , “Nếu chỉ đối phó với người phía sau Đường Hải Lâm mà phải trực tiếp với ta, có lẽ tôi có thể giúp được chút. Là quản lý, ít nhiều tôi cũng lý giải được suy nghĩ của vài quản lý khác.”

      “…” Cố An Kỳ suy nghĩ lúc, cuối cùng gật đầu, “Tôi cách làm của quản lý, nếu có thể phân tán ít lực chú ý của quản lý của Đường Hải Lâm mọi chuyện đơn giản hơn nhiều, cơ hội thắng cũng nhiều lên ít.”

      “Nếu như vậy, có phải nên trước kế hoạch cho tôi biết hay ?.” Chu Á Kiệt nhìn thẳng vào Cố An Kỳ.

      “Tôi , đừng vội, chẳng qua chỉ là kết hoạch rất mà thôi.” Cố An Kỳ nghĩ Chu Á Kiệt có thể giúp giải quyết phiền toái lớn nhất —— người phía sau Đường Hải Lâm, cả người thả lỏng hơn rất nhiều. Dù sao cũng nhìn ra muốn động thủ, lại còn muốn giúp đỡ, như vậy bây giờ họ cùng đứng con thuyền, tiết lộ kế hoạch cho biết cũng có gì to tát.

      “Đơn giản mà là để Đường Hải Lâm được chọn sau đó bị đuổi ra khỏi ‘Pamir’.”

      “Là sao? ta phải ký hợp đồng rồi sao? Sao có thể…” Chu Á Kiệt quái dị nhìn Cố An Kỳ, cảm thấy đáng tin cho lắm.

      “Ha ha, đừng nghĩ tôi là kẻ ngốc, tôi biết lợi và hại trong đó.” Cố An Kỳ ngừng chút rồi tiếp “Chu tiên sinh nhìn kỹ lại các điều khoản hợp đồng của ‘Pamir’ , đó có ghi rất các khoản .”

      Chu Á Kiệt suy nghĩ, đột nhiên hiểu ra: “ định làm vậy sao?”

      “Ừ, mặc dù hơi lòng vòng, nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn tốt. Đường Hải Lâm phải người chịu được đơn, lâu lâu mà chạy hái hoa ngắt cỏ ta chịu được. Đến lúc đó nên làm gì tất nhiên tôi biết .” Cố An Kỳ mỉm cười, dường như dự đoán trước mọi việc, “Đương nhiên, sau này có thể còn có rất nhiều kiện , ngoài đời và trong phim, ở đâu mới là cuộc thi thực còn rất khó .”

      muốn bảo hiểm đôi sao?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Ừ, đó cũng là lý do.” Cố An Kỳ gật gật đầu.

      “Độ mạo hiểm rất cao, khả năng bại lộ cũng ít, nhưng mà…” Chu Á Kiệt , “Nhưng rất đáng để thử, nếu có thể đuổi cổ ta khỏi ‘Pamir’, cộng thêm dùng thêm vài thủ đoạn nữa, tôi dám khẳng định, trong ba năm tới ta giành được vị trí gương mặt đại diện hay bộ phim truyền hình nào ra hồn.”

      , Chu tiên sinh, tôi nghĩ hiểu lầm ý của tôi rồi.” Cố An Kỳ nở nụ cười nhàn nhạt, “Tôi chưa từng muốn ta rút lui trong vài năm, tôi muốn ta hoàn toàn mai, danh, , tích, nếu ít nhất cũng phải khiến ta bị đóng băng hoạt động trong nhiều năm, bỏ lỡ thời kỳ hoàng kim, dễ dàng quay lại giới giải trí lần nữa…” Cố An Kỳ lạnh nhạt , dường như cũng thèm để ý mình vừa gì.

      Chu Á Kiệt nhìn nét mặt của Cố An Kỳ, trong lòng hơi run rẩy, ràng nụ cười rất lạnh nhạt, nhưng lại tản ra khí lạnh khiến người ta phải sợ hãi. Cố An Kỳ, lúc này tàn nhẫn.

      “Chu tiên sinh, có thể cho tôi việc có thể làm ?” Cố An Kỳ nhìn vào mắt Chu Á Kiệt, nếu là quan hệ hợp tác, như vậy phải biết được mấu chốt lớn nhất trong hành động của nhau.

      khi có chuyện, tôi chắc chắn cam đoan nó có mặt tiêu đề của các tờ báo và các tạp chí giải trí lớn.” Chu Á Kiệt nhìn vầo Cố An Kỳ, “Tôi còn có cách làm cho các tin tức về Tiêu Thắng Hinh biến mất.”

      “Tạo scandal mới để dìm cái cũ xuống? Tôi đồng ý, khi nào cần tôi cứ thẳng.” Cố An Kỳ mỉm cười . Hành động này của Chu Á Kiệt giúp hết lo lắng, chỉ cần Tiêu Thắng Hinh còn bị liên lụy bởi chuyện này, vốn chẳng có ràng buộc gì, muốn hạ thủ với xin cứ tự nhiên.

      , tôi tìm người khác, cứ chờ tin của tôi.” Chu Á Kiệt , “Đúng rồi, chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai đến đâu rồi?”

      “Xong hết rồi, quần áo là do ‘Pamir’ thiết kế, tôi xem qua mẫu, rất đẹp. Mặc dù còn phải chính sửa chút ít nhưng tóm lại chắc chắn độc nhất vô nhị.” Cố An Kỳ mỉm cười.

      “Ừ, tự quyết định là được.” Chu Á Kiệt , “Trong các ứng cử viên đặc biệt nhất, tám chín mươi phần trăm là giành được giải thưởng này, chuẩn bị đoạn văn cảm nghĩ khi đoạt giải .”

      Cố An Kỳ gật đầu, gì.

      có bạn đồng hành chưa?” Chu Á Kiệt hỏi, “Người thảm đỏ với đó.”

      “Nếu có gì bất ngờ tôi định với Lâm Hạc Quần Lâm đạo diễn.” Cố An Kỳ cười .

      “Lần này ấy có tác phẩm được đề cử, chắc ấy lên thảm đỏ với diễn viên phim đó nên chưa chắc giúp được .” Lông mày Chu Á Kiệt nhíu lại, “Trịnh Văn Quân tôi nghe hai ngày trước cậu ấy quyết định với đoàn làm phim rồi. Nếu mình lên thảm đó chắc được vào ống kính nhiều đâu.”

      “Ừ…” Cố An Kỳ suy nghĩ, “Chẳng qua, tôi quen nhiều nam nghệ sĩ trong giới giải trí cho lắm.”

      Quen quen nhiều, nhưng phần lớn đều chẳng có quan hệ gì với “Cố An Kỳ”, nữ nghệ sĩ mình lên thảm đỏ đương nhiên bắt mắt như khi với bạn đồng hành, khả năng được vào ống kính cũng cao, xem ra lại thêm mối lo rồi.

      “Hàn Dịch Phong sao?” Chu Á Kiệt ra cái tên, nhưng lập tức bị chính phủ nhận , “ được, quan hệ giữa và cậu ta mới chấm dứt bao lâu, lúc này lại với nhau, khó tránh khỏi xảy ra phiền phức.”

      “Ha ha, cùng lắm tôi mình cũng được, mình vào trung tâm cũng xem như đặc biệt.” Cố An Kỳ cười cười, cũng chẳng quá để tâm đến vụ thảm đỏ này, dù sao nếu giành được giải thưởng, chắc chắc báo chí để cho vị trí trang bìa.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :