1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 128: “Mộng đẹp” chỉ mới bắt đầu

      Edit: Sabj


      chỉ mình Cố An Kỳ, nhưng người khác cũng đánh giá cao phần thể của Thiệu Chính Minh. Tuy vừa rồi Đường Hải Lâm là Thiệu Chính Minh đòi đổi gậy với ta, nhưng xét theo tình hình tại, những người này ít nhiều đều nghi ngờ trong đó có hiểu lầm hay . Thiệu Chính Minh diễn rất tốt, khi ở sân khấu cũng đủ tự tin, xử lý tình huống cũng rất hoàn hảo, còn có điều quan trọng nhất chỉ có Cố An Kỳ mới cảm giác được.


      Người này tâm kế rất sâu, vào lúc bắt tay cuối cùng thầm tăng thêm sức lực, sau đó chậm rãi buông ra. Cho dù ta cố ý hay vô tình, với tư cách là bạn diễn của ta, Cố An Kỳ đều có thể cảm giác sâu sắc, khả năng diễn xuất của người này rất xuất sắc, là nhân tài.

      Cố An Kỳ hề tiết lộ điều đó, khi vài giám khảo bên cạnh châu đầu ghé tai thảo luận ý kiến, cũng thêm mắm thêm muối mà chỉ lặng lẽ đứng sang bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi thứ xung quanh.

      Chẳng bao lâu sau điểm số được hoàn thành, tiếp tục màn biểu diễn tiếp theo. Cố An Kỳ ung dung ngồi chờ phần thể của Đường Hải Lâm, nhưng thể ngờ được Đường Hải Lâm lại tới chỗ .

      “An Kỳ tiểu thư, tôi có thể mời hợp tác ?” Lời kịch sai chữ khiến Cố An Kỳ hơi rũ mắt.

      liếc nhìn Đường Hải Lâm, sau đó cười nhàn nhạt đứng lên: “Được.”

      Đường Hải Lâm cho Cố An Kỳ xem mẩu giấy nhớ trong tay mà chỉ bảo Cố An Kỳ phối hợp với ta. Cố An Kỳ cũng mấy lời vô nghĩa, chỉ gật gật đầu, muốn xem Đường Hải Lâm định giở bài gì.

      “An Kỳ, vì sao em? Vì sao em lại làm như vậy?” Ngay từ khi bắt đầu diễn Đường Hải Lâm dùng sức kẹp chặt hai vai Cố An Kỳ mà lắc mạnh.

      Chết tiệt, Cố An Kỳ lập tức hiểu ra ý đồ của Đường Hải Lâm, ta muốn sử dụng phương pháp bề ngoài cường điệu để che giấu thiếu sót của việc diễn từ nội tâm. ra cũng có tiền bối từng sử dụng phương pháp rung lắc dữ dội này, nhưng vị tiền bối đó có diễn xuất rất tốt, phương pháp cường điệu bề ngoài giúp cho toàn bộ phần biểu diễn trở nên hoàn hảo hơn. Sau đó ít người học theo phương pháp của vị tiền bối kia, nhưng họ chỉ học được cái vỏ bên ngoài, còn những tinh túy bên trong họ tiếp nhận được chút nào.

      Phương pháp cường điệu dùng để che giấu nội tâm rất tốt, nhưng lạm dụng quá nhiều, người xem cảm thấy mệt mỏi, mang lại cảm giác quá khoa trương. Hình ảnh tuy rằng hấp dẫn, nhưng hiệu quả lại thấp.

      Cố An Kỳ bị ta lắc đến đầu váng mắt hoa, theo bản năng giữ tay Đường Hải Lâm lại, thèm chào hỏi mà ném thẳng ta qua vai.

      “Rầm” Đường Hải Lâm bị Cố An Kỳ ném mạnh xuống, có đệm bảo hộ nên lưng tiếp xúc trực tiếp với sàn nhà, cả người ta cuộn lại vì đau.

      “Đừng chạm vào tôi, tôi thích đụng chạm với người lạ.” Cố An Kỳ lạnh lùng từ cao nhìn xuống Đường Hải Lâm, biết vừa rồi là muốn như thế hay là nhỡ tay mà khống chế được sức lực.

      “An Kỳ, em cho biết tất cả đều phải , em cho đây phải là .” Đường Hải Lâm vẻ mặt kinh ngạc hét lên, khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo.

      Cố An Kỳ lạnh lùng nhìn ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, hề câu. nhìn vẻ mặt của Đường Hải Lâm, như trào phúng, lại như thương hại, giống như đại bàng cao quan sát con kiến bé. Trong mắt người này hề tồn tại, mà giống như xuyên thấu qua lớp da thịt để nhìn trái tim dần dần bị ăn mòn của ta.

      “Vì sao em phải làm như vậy? Vì sao?”

      “Vì sao à…” Cố An Kỳ ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ vô tội, giọng nhàng như bay theo gió.

      “Tôi cũng biết. Có lẽ là chơi chán rồi, cũng có thể là còn giá trị lợi dụng nữa.” Cố An Kỳ quay đầu, mỉm cười nhìn Đường Hải Lâm, thoải mái . Đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi nheo lại như khiêu khích.

      biết có phải Đường Hải Lâm quá hoảng sợ hay mà vẻ mặt đột nhiên trở nên vô hồn, trong chớp mắt đó ta cũng biết mình bị làm sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới người khiến đáy lòng ta luôn sợ hãi.

      ta từng đá rất nhiều , giống như Cố An Kỳ vừa mới diễn, ta chỉ tùy tiện chơi đùa với mấy này, dù sao giới giải trí rất hỗn loạn, chẳng ai với tình cảm chân thành, chơi chán chia tay, khôi phục lại thân phận độc thân rồi tìm nàng khác.

      Lúc trước khi tiếp cận với Tiêu Thắng Hinh, thuần túy là vì ích lợi. ra mục tiêu ban đầu mà Đường Hải Lâm nhắm tới là Lâm Huyên Di, nhưng ta biết Lâm Huyên Di có khả năng tự chủ rất tốt, hay đúng hơn là vật cách điện với tình cảm, từng trải qua rất nhiều mối tình nhưng chưa lần nào là đương thực , rất khó xuống tay. Điều quan trọng là, ta rất sợ nhìn vào mắt Lâm Huyên Di, đôi mắt đó dường như có thể xuyên thấu vỏ ngoài của ta, nhìn thấu nội tâm và suy nghĩ của ta.

      Sau khi gặp Lâm Huyên Di, ta biết thể bằng con đường của được, vì thế ta chuyển mục tiêu, nhắm vào Tiêu Thắng Hinh thân thiết nhất với Lâm Huyên Di. Tiêu Thắng Hinh là người đơn giản, trong giới giải trí tồn tại người dễ lừa như vậy khiến Đường Hải Lâm cảm thấy khó tin. Chỉ qua vài lần “tình cờ gặp gỡ”, cộng thêm lần “ hùng cứu mỹ nhân” dễ dàng bắt cóc trái tim Tiêu Thắng Hinh làm tù binh.

      Lâm Huyên Di mặc dù vẫn thích ta, nhưng nể mặt mũi Tiêu Thắng Hinh, phần lớn mọi chuyện để Đường Hải Lâm mất mặt. Tiêu Thắng Hinh là cái thang dây rất tốt, ta thường xuyên tỏ vẻ sa sút, thất vọng trước mặt Tiêu Thắng Hinh, sau đó Tiêu Thắng Hinh ngây thơ trở về với Lâm Huyên Di nếu có nhân vật thích hợp hãy nghĩ đến ta đầu tiên.

      Lâm Huyên Di cũng vì mặt mũi của Tiêu Thắng Hinh mà giành cho ta ít chỗ tốt. Lâm Huyên Di mặc dù thỉnh thoảng cho ta vài vai diễn, nhưng đồng thời cũng cảnh cáo ta, nếu dám để Tiêu Thắng Hinh đau khổ buồn bã, hậu quả chắc chắn ta thể gánh nổi. Đường Hải Lâm hiểu ý của Lâm Huyên Di, cũng rất sợ bị Lâm Huyên Di cấm đoán, với đia vị và các mối quan hệ của Lâm Huyên Di, chuyện cấm đoán người có thể làm trong nháy mắt. Đường Hải Lâm biết mình có chút phần thắng nào, trong giới giải trí này có biết bao nhiêu người muốn lật đổ , nhưng làm được chỉ sợ đến người cũng có. Ngay cả thiên kim nhà giàu có hậu thuẫn Hứa Toa Toa phải vẫn bị Lâm Huyên Di áp chế thể trở mình hay sao?

      ta biết cho dù ta có leo cao đến đâu chăng nữa vẫn bị giẫm nát dưới chân Lâm Huyên Di.

      Vì vậy Đường Hải Lâm cam lòng, trong quá khứ ta vẫn hay lưu luyến ở các hộp đêm, khắp nơi đùa cợt các bóng hồng, cuối cùng bây giờ đến mỹ nữ cũng thể liếc mắt nhìn cái, chỉ có thể làm con chó trung thành bên cạnh Tiêu Thắng Hinh. ta cũng hận, cũng oán, nhưng Lâm Huyên Di xảy ra tai nạn ngoài ý muốn khiến Đường Hải Lâm khôi phục bản tính ban đầu.

      Tiêu Thắng Hinh đúng là đồ ngốc, Lâm Huyên Di chết rồi cũng biết lấy lòng Hứa Toa Toa, kết quả bị Hứa Toa Toa cấm đoán, tại rơi vào tình trạng người đoái hoài. Đường Hải Lâm hề suy nghĩ muốn quẳng . Tuy nhiên, ta vẫn cảm thấy làm như vậy vẫn chưa giải tỏa được hết lửa giận đè nén trong lòng nhiều năm, những thế còn ảnh hưởng đến hình tượng tốt đẹp của ta tại. Cuối cùng và cũng là điều quan trọng nhất, trong lòng ta, câu của Lâm Huyên Di cứ lặp lặp lại, giống như cơn ác mộng thể trốn tránh, quấn lấy ta, tra tấn ta gần như phát điên.

      Sau khi ta thương lượng với quản lý Tống Huy Long, nghĩ ra cách đơn giản và hiệu quả nhất. Đó là dùng sức ép dư luận ép chết Tiêu Thắng Hinh, bắt phải knockout.

      Thực ra vài ngày đầu, ta vẫn chưa thể ngủ ngon, phải day dứt bởi cảm giác tội lỗi, mà là sợ hãi lời của người chết kia ứng nghiệm, nhưng sau mấy ngày có chuyện gì xảy ra, ta dần dần thả lỏng.

      Nhưng mà ta ngờ, Cố An Kỳ lúc này lại làm cho ta nhớ tới người phụ nữ như đỉnh núi cao chèn ép khiến ta thể thở được.

      Hải Lâm , , sao chứ?” Cố An Kỳ mỉm cười đến trước mặt ta.

      “Tôi sao, chỉ là đột nhiên thể diễn nữa thôi.” Đường Hải Lâm .

      “À.” Cố An Kỳ cũng bóc mẽ ta, chỉ thản nhiên gật gật đầu, kéo ta đứng lên. Sắc mặt Đường Hải Lâm rất khó chịu, Cố An Kỳ nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh. Đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, đừng phản ứng lớn như vậy, còn “mộng đẹp” lớn hơn nữa chờ đợi cơ, cứ từ từ mà thưởng thức.

      Hết vòng thi thứ hai còn hai người được giữ lại, là Thiệu Chính Minh, hai là Đường Hải Lâm.

      Mọi người đều cảm thấy Thiệu Chính Minh diễn rất xuất sắc, nhưng Đường Hải Lâm coi như cũng khá. Thiệu Chính Minh chỉ là tân binh, song Đường Hải Lâm lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, độ nổi tiếng và người hâm mộ đều có cả, hình tượng vẫn được duy trì tốt, vì vậy mọi người rất phân vân giữa hai người này.

      “Ừm… An Kỳ, cảm thấy như thế nào?”

      “Mỗi người mỗi vẻ. Thiệu Chính Minh diễn rất tinh tế, cũng là người rất quan tâm đến cảm giác của người khác, tương lai rất hứa hẹn. Còn về Đường Hải Lâm, tuy lúc đầu diễn chưa được tốt lắm, nhưng đến cuối lại diễn khá xuất sắc, giống như hòa nhập hẳn vào nhân vật.” Cố An Kỳ tung hỏa mù, ai tốt hơn. Chẳng qua lời của ít nhiều khiến người ta nhớ lại vẻ mặt cuối cùng của Đường Hải Lâm.

      “Đúng vậy, Thiệu Chính Minh rất khá, nhưng Đường Hải Lâm cũng kém.”

      “Thiệu Chính Minh rất khá, nhưng nền tảng vẫn còn quá bé, hay là chọn Đường Hải Lâm . Chi tiết cuối cùng ta diễn rất xuất sắc, có thể ban đầu vẫn chưa điều chỉnh tốt bản thân.”

      Đúng vậy, hoảng sợ mà khó tin, kết cục hoàn mỹ làm sao.

      Cố An Kỳ mỉm cười, nhìn mọi người xác định đối tượng quảng cáo cho mình, khóe miệng hơi cong lên.

      Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu, đừng khiến phải quá thất vọng.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 129: Trong hồ lô bán thuốc gì?

      Edit: Sabj


      (Trong hồ lô bán thuốc gì? Câu này ý muốn người nào đó có ý đồ hay mưu gì)

      Trải qua tranh luận, cả hai bên đều chịu thua trước đối phương. Ngoài Cố An Kỳ thoạt nhìn như thuộc phái trung lập, đại đa số mọi người đều có quan điểm riêng của họ, có người hướng về Đường Hải Lâm, cho rằng độ nổi tiếng và người hâm mộ đều mạnh, mặt khác vài người lại cho rằng Thiệu Chính Minh tuổi trẻ tràn đầy sức lực, vừa mới vào giới mà diễn xuất tuyệt vời đến như vậy tương lai chắc chắn rộng mở.


      Sau vài hiệp thảo luận vẫn chưa thống nhất được quyết định, cuối cùng người lãnh đạo của “Pamir” quyết định* chọn Đường Hải Lâm.

      (*nguyên văn: 拍板” (phách bản): gõ thước tay (để thỏa thuận việc mua bán, ý chỉ quyết định) )

      Vị trí gương mặt đại diện có thể dừng người Đường Hải Lâm, thể , những lời loáng thoáng của Cố An Kỳ có tác động . Thoạt nhìn như trung lập, đánh giá công bằng với cả hai bên, nhưng thực tế khi chuyện đều có dụng ý, giống như vô tình để những người khác phát ra những “Ưu điểm” của Đường Hải Lâm mà mất công tạo ra.

      Ví dụ như, “Hoa Dương” gần đây tập trung vào Đường Hải Lâm, hay như phần thể cuối cùng của ta rất tốt, lại ví dụ như trong giới giải trí ta vẫn luôn duy trì được “hình tượng tốt đẹp”.

      Sau khi xác định được vị trí gương mặt đại diện, Cố An Kỳ ra ngoài đầu tiên, Chu Á Kiệt vẫn chờ ở cửa hề vào, thấy Cố An Kỳ ra mới mở miệng hỏi: “Ai giành được vai diễn này?”

      “Đường Hải Lâm.” Cố An Kỳ thản nhiên , vẻ mặt hề thay đổi.

      “Vì sao lại chọn ta làm nam chính cho quảng cáo?” Sau khi Chu Á Kiệt nghe thấy kết quả cảm thấy quả thực thể tin được. Vì sao Cố An Kỳ lại muốn nâng đỡ Đường Hải Lâm? ràng hận ta đến tận xương tủy nhưng vẫn để ta đảm nhiệm vai nam nhân vật chính sao?

      phải tôi chọn, là nhà sản xuất chọn.” Cố An Kỳ thản nhiên , hề chần chờ chút nào.

      phải rất hận ta sao? Vì sao…”

      “Chu tiên sinh…” Cố An Kỳ quay đầu, cười tươi như hoa, “Tôi nghĩ nhầm chuyện, tôi chỉ là giám khảo, chứ phải đại diện cho toàn bộ giám khảo. Ai giành được vai diễn này cũng chỉ mình tôi là được, tôi cũng có bản lĩnh đó.”

      “Người khác có bản lĩnh đó hay tôi biết, nhưng Cố An Kỳ chắc chắn có.” Chu Á Kiệt chịu đựng cơn giận trong lòng.

      “Chu tiên sinh đánh giá cao tôi rồi.” Cố An Kỳ xong, mặt có chút biểu tình nào.

      “Nhưng ràng là rất hận ta, muốn trả thù ta.”

      “Chu tiên sinh, đừng đùa nhạt nhẽo như vậy nữa, vui tí nào. Từ trước tới nay tôi đều đặt công việc chung lên hàng đầu, hề lấy việc chung ra làm trò đùa.” Cố An Kỳ nghiêm túc .

      ” Chu Á Kiệt tức giận, vốn tưởng rằng Cố An Kỳ là người rất biết suy nghĩ, cũng vô cùng thanh cao. Người có tư tưởng sạch như hẳn tiếp tay làm chuyện xấu với tên nhân cách thối nát này, nhưng lúc này lại chứng kiến cảnh tượng trái ngược hoàn toàn. khó mà tin được điều mình vừa thấy, đây vẫn là Cố An Kỳ chịu dùng scandal để lăng xê độ nổi tiếng sao? Vẫn là Cố An Kỳ suýt nữa lao ra muốn tìm Đường Hải Lâm trả thù sao?

      “Cố An Kỳ, trước đây hề như thế này, quên từng như thế nào sao? hận thù của với Đường Hải Lâm đều là giả ư?”

      “Hận ư? Chưa bàn đến vội. Dù sao vị trí này cũng được quyết định rồi, nhiều nữa cũng vô dụng. Trong mấy tháng nữa tôi và ta còn phải tiếp xúc nhiều.” Cố An Kỳ giải thích, cũng nhiều lời, chỉ bình thản .

      ra tôi nhìn nhầm người” Chu Á Kiệt tức giận bỏ , hề quay đầu lại.

      Cố An Kỳ nhìn bóng lưng Chu Á Kiệt, nghịch nghịch bộ móng tay mới làm. Chu Á Kiệt ơi Chu Á Kiệt, ra cũng có thù oán với Đường Hải Lâm. luôn tôi đủ bình tĩnh, vậy từng bình tĩnh chưa? Làm việc vội vàng thiếu kiên nhẫn bao giờ đạt được kết quả tốt.

      Cố An Kỳ xoay người về hướng cửa khác. phải thánh nữ, cũng phải người có thể nhẫn nhịn mọi chuyện, nhưng từng , là người có thù tất báo, ai đắc tội , tuyệt đối phải trả giá đắt.

      Nâng đỡ Đường Hải Lâm ư? Ha ha, đúng vậy, đúng là nâng đỡ ta đó, chẳng qua cũng phải giúp cho con đường làm ngôi sao của ta thêm thuận lợi, mà làm cho vở kịch sau này càng thêm thú vị.

      Leo càng cao, ngã càng đau, chính là đạo lý này.

      Đạo lý đó rất đơn giản, nếu Chu Á Kiệt tin tưởng , hoặc tỉnh táo suy nghĩ có thể ngẫm ra. Cố An Kỳ định thẳng, nhắc nhở Chu Á Kiệt vô số lần phải tin tưởng , phải tin vào năng lực của , nhưng vẫn coi lời như gió thoảng qua tai, nếu như vậy, Cố An Kỳ cũng muốn lãng phí nước bọt.

      Chí hướng giống nhau thể cùng làm việc*, trong lúc chuyện với Chu Á Kiệt, khởi binh vấn tội, còn sao? Cũng thử thôi. Chu Á Kiệt hề thẳng thắn với , chuyện gì cũng , cũng hề tin tưởng chút nào, vì vậy cũng muốn tiết lộ điều gì với Chu Á Kiệt. có hứng hợp tác với người mình thể tin tưởng, nghĩ phá hủy đường lui của mình.

      ( Nguyên văn: Đạo bất đồng bất tương vi mưu)

      Cố An Kỳ và Chu Á Kiệt mỗi người đường khác nhau, đường nhận được điện thoại của Âu Dương Thừa: “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông ”

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ nhận điện thoại, thản nhiên .

      “An Kỳ, làm rất tốt.” Giọng lười biếng của Âu Dương Thừa từ bên kia điện thoại truyền đến, Cố An Kỳ hơi nheo mắt lại, vòng casting mới chấm dứt, kết quả cũng mới được công bố bao lâu, thế mà Âu Dương Thừa nhận được kết quả. Xem ra mối quan hệ của ta đúng là phải rộng bình thường.

      “Âu Dương tiên sinh biết tin nhanh .” lạnh lùng .

      “Thường thôi, thường thôi, cũng chỉ vừa mới biết.” Âu Dương Thừa cười ha ha, “ ngờ đúng là có bản lĩnh giúp Đường Hải Lâm giành được vai nam chính cho bộ phim này.”

      “Âu Dương tiên sinh quá khen, mình tôi thể quyết định được kết quả đâu.” thản nhiên .

      “Tôi quả nhiên nhìn lầm người, đúng là nhân tài.” Âu Dương Thừa .

      Cố An Kỳ cười nhạo, trả lời, quả nhiên Âu Dương Thừa phải người dễ lừa gạt, “Trong lúc casting có phát hạt giống mới nào ?” Âu Dương Thừa hỏi.

      Người đầu tiên mà Cố An Kỳ nghĩ đến chính là Thiệu Chính Minh. Kỳ Cố An Kỳ cũng đánh giá cao Thiệu Chính Minh, thể phủ nhận, tuy mặc dù mới tiến vào giới giải trí chưa lâu, nhưng lại có thể hòa nhập rất nhanh. Diễn xuất tốt đương nhiên phải , ngay cả vài đạo lý cư xử cũng hiểu rất . Cho dù là giả vờ giả vịt hay lòng cũng xem như nổi bật nhất trong đám tân binh.

      thực tế, những vòng casting mang tính quốc tế như thế này đáng lẽ chưa đủ tư cách tham gia, nhưng lại biết dựa vào Đường Hải Lâm, để đạt được mục đích của mình coi như từ thủ đoạn. Nếu có thể thông qua lần casting này đương nhiên là tốt nhất, nhưng kể cả thông qua, vẫn được lợi. Thiệu Chính Minh vẫn khiến Đường Hải Lâm nợ mình ân tình, tương lai có thể lấy ra dùng bất cứ lúc nào.

      “Sao thế? Âu Dương tiên sinh muốn trở thành người trồng cây sao?” Cố An Kỳ trực tiếp trả lời, thay vào đó đùa giỡn câu.

      “Đúng vậy, chẳng qua cũng phải có hạt giống tốt.”

      Cố An Kỳ nghĩ ngợi: “Hạt giống tốt cũng có, chẳng qua sợ là Âu Dương tiên trồng được thôi.”

      “Nghĩa là sao?”

      ” Cờ của ‘Hoa Dương’, nghệ sĩ mới tên là Thiệu Chính Minh.” Cố An Kỳ dừng chút rồi tiếp, “ ta cũng khá thú vị.”

      “Ồ? Đến cũng đánh giá cao như vậy xem ra cũng phải hạng tầm thường.” Âu Dương Thừa nâng cao giọng, tên nghiệt này xem ra rất phấn khích.

      Cố An Kỳ lên tiếng, cũng quan tâm ta tự rước phiền toái vào người. Nếu ai suy nghĩ kỹ biết, người ta mới được “Hoa Dương” khai thác, chuẩn bị cho ra mắt, lúc này sao có thể thả . Hơn nữa, lần casting này Thiệu Chính Minh nổi bật hơn hẳn so với những người khác, vì sao phải từ bỏ “Hoa Dương”, gia nhập “Đông phong” còn hơn “Hoa Dương” chứ?

      “An Kỳ, Thiệu Chính Minh chắc vẫn còn ở đó, thử chuyện với cậu ta xem sao.” Âu Dương Thừa lười nhác , “Xem suy nghĩ của cậu ta như thế nào.”

      “Tôi phải quản lý.” Cố An Kỳ cố gắng kiềm chế khó chịu trong lòng, “Việc này tôi nổi, nếu Âu Dương tiên sinh muốn bồi dưỡng ta tự tìm . Tôi nghĩ với các mối quan hệ của Âu Dương tiên sinh, muốn tìm người cũng chẳng phải việc khó khăn gì. Ngại quá, tôi còn có cuộc điện thoại khác, cúp máy trước đây.”

      Cố An Kỳ đợi Âu Dương Thừa trả lời, dứt khoát kết thúc cuộc gọi, sau đó tắt luôn máy. Âu Dương Thừa muốn chơi trò chơi đâu có liên quan gì đến ? Dựa vào cái gì mà bảo tìm Thiệu Chính Minh. Âu Dương Thừa muốn làm việc miễn phí, biểu cũng quá ràng rồi đấy?

      Cố An Kỳ phải người làm theo lời người khác , đây cũng phải lĩnh vực của , sao lại bắt ? Vừa rồi nghĩ trăm phương ngàn kế để Đường Hải Lâm được chọn còn Thiệu Chính Minh bị loại, ít nhiều vẫn cảm thấy áy náy với người này, muốn để thảo luận chuyện đào tường với Thiệu Chính Minh ư? làm được.

      “An Kỳ tiểu thư, vẫn chưa sao?” Phía sau vang lên giọng sang sảng.

      Cố An Kỳ day day cái trán, đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo xuất . Mới vừa nhắc tới Thiệu Chính Minh với Âu Dương Thừa xong, bây giờ Thiệu Chính Minh ở trước mặt rồi.

      “Thiệu tiên sinh, có chuyện gì ?” Cố An Kỳ mỉm cười chào hỏi.

      có gì, chỉ là nhìn thấy An Kỳ tiểu thư chưa nên qua chào hỏi mà thôi. Màn biểu diễn hôm nay, cảm ơn giúp đỡ của .” Thiệu Chính Minh cười .

      Cố An Kỳ cũng mỉm cười, lắc lắc đầu: “Tôi hề làm được gì cả, là tự biểu xuất sắc.”

      ra lần này đến tìm An Kỳ tiểu thư, là muốn nhờ giúp tôi việc…” Thiệu Chính Minh hề ngại ngùng thẳng.

      Cố An Kỳ nhíu mày nhìn . Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Đầu tiên là Âu Dương Thừa, bây giờ lại là ta, trong hồ lô của mấy người này rốt cuộc bán thuốc gì?
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 130: Quan báo tư thù

      (quan báo tư thù: lợi dụng việc công trả thù riêng)

      Edit: Sabj

      Tâm trạng tại của Cố An Kỳ được tốt, nhìn người gọi là “An Kỳ tiểu thư” ở đối diện, chút sức lực để đối phó cũng có. Vừa rồi suýt nữa lọt vào bẫy của Âu Dương Thừa, lúc này trong lòng ít nhiều vẫn còn cảnh giác, muốn đánh đòn phủ đầu hay gì với người này.


      “An Kỳ tiểu thư…”

      “Cứ gọi tôi là An Kỳ .” Cố An Kỳ , “Tiểu thư cái gì mà tiểu thư, nghe kỳ lạ chết được.”

      “Được, An Kỳ, có thể nhờ giúp tôi việc, giúp tôi hẹn thời gian với Âu Dương Thừa tiên sinh ?” Thiệu Chính Minh .

      quen biết Âu Dương tiên sinh?” Cố An Kỳ nhíu mày, đúng là kết quả ngờ tới.

      được coi là quen biết, nhưng cũng coi như gặp qua vài lần.” Thiệu Chính Minh trả lời.

      “Vì sao muốn tôi giúp ?” Lông mày cau lại, đưa ra nghi vấn trong lòng, “Nếu từng gặp ta, lại có chút quen biết chỉ cần đến công ty thông báo với nhân viên lễ tân, lâu sau là có thể gặp ta rồi.”

      , An Kỳ, việc này chỉ mới giúp được tôi, mong giúp tôi vào được ‘Đông phong’.” Thiệu Chính Minh bình tĩnh .

      Cố An Kỳ lắp bắp kinh hãi, Thiệu Chính Minh muốn giúp ta vào được “Đông phong” sao? Vì sao chứ? Lực lượng nghệ sĩ nam của “Đông phong” vẫn rất mạnh, trước có Tô Dật Phàm, sau có Trịnh Văn Quân, cho dù có vào được, công ty cũng chưa chắc dốc toàn lực bồi dưỡng cho ? Chuyện có lợi như vậy phải chuyện mà người thông minh nên làm. Rốt cuôc lí do là gì?

      ” Thế lực của ‘Đông phong’ hề lớn như ‘Hoa Dương’, vì sao…” Cố An Kỳ cảm thấy khó mà tin được.

      “Hoa Dương” là địa bàn của nữ nghệ sĩ, số nam nghệ sĩ nổi bật* lại chẳng có bao nhiêu, nếu cũng chẳng tìm cách nâng đỡ cho tên như Đường Hải Lâm. Cố An Kỳ quả hiểu, rốt cuộc Thiệu Chính Minh nghĩ thế nào mà lại muốn đầu quân cho “Đông phong”, còn định bỏ qua lời mời trọng điểm bồi dưỡng của “Hoa Dương”?

      (Nguyên văn câu đó là lên được mặt bàn, nó bắt nguồn từ câu lên được mặt bàn của Trung Quốc (Thượng bất liễu thai diện(上不了台面) ) có nghĩa là tầm thường, xứng tầm)

      Chuyện này rốt cuộc là sao?

      ra tôi chưa phải là nghệ sĩ của ‘Hoa Dương’.” Thiệu Chính Minh dường như nhận ra khó hiểu của Cố An Kỳ nên mở miệng giải thích, “Tôi chưa ký hợp đồng với ‘Hoa Dương’.”

      giúp Đường Hải Lâm, như vậy những ngày tháng sau này của ở ‘Hoa Dương’ khó khăn, ngược lại còn có hậu thuẫn, vì sao lại muốn đến ‘Đông phong’?” Cố An Kỳ sắc bén hỏi.

      “Tôi và Âu Dương tiên sinh đánh cược, sau đó tôi thua. ấy bảo tôi sau khi thua tới tìm , dẫn tôi gặp ấy.” Thiệu Chính Minh thoải mái , dường như có chút áp lực nào.

      “…” Cố An Kỳ còn gì để , Âu Dương Thừa, tên hồ ly đáng bị chém ngàn đao này, quả nhiên lại đánh cược với người khác. Mà ta cược thắng, thu được núi tiền còn bắt gửi, đây là đạo lý gì? ra cú điện thoại vừa rồi phải là nhờ Cố An Kỳ giúp đỡ , mà là “mệnh lệnh”. Cứ nghĩ đến vẻ mặt của Âu Dương Thừa là Cố An Kỳ thể bình tĩnh được.

      theo tôi.” Cố An Kỳ thản nhiên , giải thích lời.

      Thiệu Chính Minh nhìn theo bóng dáng Cố An Kỳ, cảm thấy hình như mình chọc tức giận, nhưng lại thể mình làm sai chỗ nào, chỉ còn cách theo lên xe tới công ty “Đông phong”. Thiệu Chính Minh ra rất tò mò về Cố An Kỳ, ngày xưa các ngôi sao trong học viện vẫn luôn được nghe các giáo viên lấy Cố An Kỳ làm ví dụ tiêu cực. Tóm lại là bất cứ chuyện gì cũng bị lôi ra làm ví dụ. Câu được nghe nhiều nhất chính là “Các chị đừng tưởng mình có quen biết, có cơ hội mọi chuyện tốt đẹp, có bản lĩnh rơi vào kết cục giống Cố An Kỳ thôi”, “Học mấy thứ này cũng xong, các chị muốn làm bình hoa giống Cố An Kỳ sao?”.

      Khi đó, Thiệu Chính Minh vẫn cảm thấy Cố An Kỳ chỉ là bao cỏ* hoặc bình hoa, chẳng có tài cán gì, cũng chẳng có khả năng diễn xuất. Sau khi bộ phim truyền hình 《 Bảo vệ bé lọ lem 》 được phát sóng, còn nhìn chằm chằm vào tivi lúc khi thấy danh sách diễn viên có tên Cố An Kỳ. Vai diễn của Cố An Kỳ là “Ôn Bội Quân” ngưỡng mộ nhất. Khi đó Thiệu Chính Minh rất ngạc nhiên, hiểu vì sao Cố An Kỳ lại có thể hoàn toàn lột xác trong thời gian ngắn ngủi như vậy, từ người biết diễn xuất trở thành diễn viên xuất sắc. Câu hỏi đó cho đến bây giờ vẫn chưa có lời giải.

      (*bao cỏ: 草包 ám chỉ người dốt đặc cán mai, vô dụng bất tài)

      “Cố An Kỳ, tôi có thể hỏi chuyện ?” Thiệu Chính Minh hỏi.

      cứ thẳng .” Cố An Kỳ bình thản .

      “Sao có thể trong thời gian ngắn nâng cao được khả năng diễn xuất của mình vậy?”

      “Trải qua biến cố, gặp được thầy giỏi, cố gắng vượt qua khó khăn, diễn xuất tất nhiên tự nâng cao.” Cố An Kỳ bình thản , “Sau khi đến ‘Đông phong’, Âu Dương tiên sinh sắp xếp các khóa học cho , đến lúc đó hiểu lời tôi .”

      Thiệu Chính Minh vốn định hỏi Cố An Kỳ thêm vài thứ, nhưng thấy chăm chú nhìn ra ngoài cửa số đành nuốt câu hỏi vào bụng.

      Cố An Kỳ đưa Thiệu Chính Minh đến “Đông phong” rồi lập tức xoay người rời khỏi.

      “An Kỳ…” Phía sau vang lên tiếng gọi.

      Cố An Kỳ quay đầu, ngờ lại gặp Tô Dật Phàm: “Chào Dật Phàm.”

      “Em sắp muộn đến nơi rồi mà vẫn chưa sao? Đúng lúc, cùng thôi.” Tô Dật Phàm .

      Cố An Kỳ hiểu Tô Dật Phàm gì, nên trước hết muốn tìm hiểu kĩ tình huống: “Muộn cái gì cơ? Cùng đâu cơ?”

      biết sao? Sáng nay sửa lại kế hoạch chụp ảnh tuyên truyền tạm thời rồi, những lịch trình của ngày mai dời sang hết hôm nay, lát nữa và Dật Phàm phải cùng nhau chụp ảnh tuyên truyền cho 《 Tình cuối cùng 》. Hôm nay có thể có truyền thông ở đó, tôi còn dặn Chu Á Kiệt bảo chú ý trang điểm chút mà. Chuyện lớn như vậy, biết sao?” Dương Văn Lâm biết từ chỗ nào nhảy ra, “Chẳng lẽ Chu Á Kiệt chưa với sao?”

      Cố An Kỳ cho dù ngốc đến mức nào giờ cũng hiểu. Chu Á Kiệt cho dù muốn ngáng chân như thế nào cũng ngờ Chu Á Kiệt lại là người chẳng phân biệt được công và tư, ra tay trả thù như thế này.

      Chu Á Kiệt ơi Chu Á Kiệt, thể ngờ được giận việc riêng mà chém sang việc công của tôi. Lần chụp ảnh tuyên truyền này ngoại lệ mời cả truyền thông đến. Lý do là để chứng minh cho mọi người thấy Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm hợp tác ăn ý như thế nào, sau đó viết thêm vài lời hay cho đoàn làm phim bọn họ. Đoàn làm phim của họ vốn khiêm tốn, kinh phí dành cho việc tuyên truyền cũng có nhiều, chuyện gì cũng làm đơn giản càng tốt. Để tối thiểu hóa chi phí mà vẫn đạt được hiệu quả tốt nhất, họ mới quyết định cho truyền thông tham gia buổi chụp ảnh hôm đó.

      Nếu lúc này gặp Tô Dật Phàm và Dương Văn Lâm, Cố An Kỳ chắc chắn ăn mắng vì mắc bệnh ngôi sao. Đại minh tinh như Tô Dật Phàm xuất đúng giờ mà tiểu ngôi sao vừa mới lên hạng hai như dám đến, nếu tin tức này bị tiết lộ ra ngoài, kết quả như thế nào, Cố An Kỳ đến nghĩ cũng dám, sợ hãi tới mức cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.

      Việc quản lý dạy dỗ nghệ sĩ nghe lời vài “bài học” Cố An Kỳ từng nghe . Để dạy dỗ hay thao túng nghệ sĩ, quản lý thường cố ý tạo ra vài tình huống để nghệ sĩ nếm trải cảm giác khổ sở khi có quản lý bên cạnh. Ngoài ra còn cho họ biết, nếu có quản lý ngày tháng tiếp theo của họ khó chịu đến mức nào.

      Cố An Kỳ mặc dù từng nghe về thủ đoạn này của quản lý, nhưng vẫn nghĩ người lý trí như Chu Á Kiệt làm loại chuyện ngu ngốc như vậy. Cuộc tranh chấp hôm nay của họ còn chẳng đến mức được coi là cãi nhau, dù sao, cũng chưa đến mức phải dạy cho vài “bài học”.

      Cố An Kỳ ngờ Chu Á Kiệt mọn tới mức phải làm căng chuyện đến mức này. Chỉ vì muốn “giáo huấn” mà ngay cả chuyện thay đổi lịch chụp ảnh tuyên truyền cũng .

      Chu Á Kiệt, tôi chẳng qua chỉ đá bay Đường Hải Lâm như mong muốn thôi mà lai tặng tôi “bài học” lớn đến như vậy.

      Được lắm, Cố An Kỳ nắm chặt tay, cả người tức giận đến phát run.

      Dương Văn Lâm thấy sắc mặt Cố An Kỳ dường như hơi khác thường nên hỏi: “An Kỳ, ổn chứ?”

      “Tôi rất ổn, tôi sao.” Cố An Kỳ hít sâu hơi, áp chế cơn giận trong lòng, “Dương tiên sinh, có thể nhờ giúp tôi việc hay , trong khoảng thời gian này nếu lịch trình có thay đổi, phiền chép lại giúp tôi bản được ?”

      “Được được, nhưng vì sao lấy từ Chu Á Kiệt?” Dương Văn Lâm nhíu mày, “Hai người… cãi nhau ?”

      phải, chẳng qua dạo này Chu tiên sinh hơi bận, ấy còn phải tập trung cho album mới của cặp em sinh đôi nên chạy qua chạy lại khắp nơi, tôi sợ ấy còn hơi sức mà lo liệu lại ảnh hưởng tới lịch trình.” Cố An Kỳ mỉm cười che giấu, hề tiết lộ chuyện giữa và Chu Á Kiệt.

      Dương Văn Lâm cũng biết Chu Á Kiệt gần đây bận rộn nhiều việc, nhưng ngày trước cho dù bận đến đâu vẫn cố gắng dành ra chút thời gian thông báo lịch trình tiếp theo cho Cố An Kỳ. Cố An Kỳ mặc dù , nhưng lại có thể ít nhiều cảm giác được hai người Chu Á Kiệt và Cố An Kỳ xảy ra mâu thuẫn, chẳng qua chỉ là người ngoài, tiện gì, nếu bị hiểu lầm là muốn đào góc tường của Chu Á Kiệt.

      “Phiền rồi, Dương tiên sinh.” Cố An Kỳ ngẩng đầu, khẽ mỉm cười. quan tâm Dương Văn Lâm có đồng ý hay , cứ cảm ơn trước.

      “Tôi chắc sau này nó còn thay đổi gì nữa .” Dương Văn Lâm , “Nhưng tôi giúp chép bản lịch trình công việc mới.”

      “Cám ơn , Dương tiên sinh.” Cố An Kỳ gật đầu chân thành , sau đó im lặng gì nữa.

      định gọi điện hỏi Chu Á Kiệt nguyên nhân, cũng định truy cứu trách nhiệm vào lúc này. chắc chắn nếu bây giờ gọi điện thoại hỏi, Chu Á Kiệt biết, hoặc quên mất, đến lúc đó cho dù có tức giận, dù biết Chu Á Kiệt giở trò nhưng cũng chẳng thể làm gì.

      Chu Á Kiệt lần này đối xử với như thế nào, tuyệt đối nhớ . Trong tương lai chắc chắn đòi lại. nghĩ đời này chỉ có là người có thù tất báo sao? nghĩ Cố An Kỳ dễ bị bắt nạt như vây sao?

      Cố An Kỳ lần này tuy rằng tức giận , nhưng cũng hiểu được bây giờ vẫn chưa đến lúc đòi nợ. chưa hề chuẩn bị chút gì cho buổi chụp ảnh tuyên truyền ngày hôm nay. Người cả đầu chỉ có công việc như giải quyết công việc dang dở trước mắt trước rồi mới đến chuyện khác.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      A... Bạn học Chu này... Tính tình có chút nhen rồi.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 131: Nhìn thấu suy nghĩ của

      Edit: Sabj


      Buổi chụp ảnh tuyên truyền diễn ra rất thuận lợi, Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm đều phải tay mơ, hành động thoạt nhìn như tùy tiện bình thường, nhưng phong thái toát ra lại cực kỳ hấp dẫn. phối hợp ăn ý giữa hai người tốt hơn ngoài dự liệu của mọi người, từng bức ảnh chụp ra đều rất hoàn hảo, dường như cất giấu trong đó là tình cảm mập mờ như có như .


      phối hợp đó tốn biết bao nhiêu cuộn phim, tấm ảnh nào cũng có thể dùng để làm trang bìa cho tạp chí nổi tiếng.

      Đến thời gian nghỉ giải lao, Cố An Kỳ ngồi trong góc khẽ thở phào hơi.

      “Lo lắng à?” Tô Dật Phàm hỏi.

      Cố An Kỳ lắc lắc đầu, hề trả lời. thở dài phải vì công việc khó khăn hay thể thích ứng nổi mà đơn giản chỉ vì chuyện của Chu Á Kiệt. Chu Á Kiệt kích động như thế hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của . Ban đầu khi nghe Chu Á Kiệt cố ý nhắc thời gian chụp thay đổi, suýt nữa phá hỏng công việc của trong lòng tràn đầy tức giận có chỗ giải tỏa.

      Buổi chụp ảnh gần như hoàn thành, ngọn lửa giận trong lòng Cố An Kỳ cũng cháy gần hết, chỉ còn lại cảm giác nên lời.

      ra cũng biết, nếu chủ động hoặc “vô tình” tiết lộ ít kế hoạch cho Chu Á Kiệt, chừng cũng phản ứng lớn đến mức này. Nhưng làm như vậy có ích gì? Chu Á Kiệt vì vậy mà tin tưởng sao? cho cơ hội báo thù sao?

      , . Ngay từ đầu Chu Á Kiệt muốn gạt ra khỏi chuyện này, nếu bây giờ cho Chu Á Kiệt biết, ai dám chắc liều mạng tống cho đống lịch trình để còn thời gian xử lý Đường Hải Lâm? Cơ hội lật đổ Đường Hải Lâm chỉ có , bỏ qua bao giờ có nữa. Việc giấu diếm có lẽ khiến Chu Á Kiệt khó chấp nhận, nhưng để trả thù thành công, ngại làm như vậy.

      Tính mạo hiểm của chuyện này quá lớn, phải giữ lại đường lui cho mình, thể để lại nhược điểm cho người khác tóm lấy.

      Rủi ro quá lớn, dám đánh cược.

      Mặc dù trong đầu lặp lặp lại câu là mình hề sai, nhưng trong lòng vẫn dâng lên nỗi phiền muộn.

      ” Quảng cáo của ‘Pamir’ là cơ hội rất tốt để leo lên cao, nhưng công ty đó kiểm Việc Tô Dật Phàm biết Cố An Kỳ tham gia bộ phim điện ảnh quảng cáo mới nhất của “Pamir” làm cho Cố An Kỳ lắp bắp kinh hãi.

      “Sao lại ngạc nhiên như vậy? Trong giới giải trí có bức tường nào mà lọt gió ?” Tô Dật Phàm cười .

      phải, chỉ là ngờ Dật Phàm lại chú ý tới nhân vật bé như em mà thôi.” Cố An Kỳ mỉm cười .

      “Em phải là nhân vật .” Tô Dật Phàm , “Với bản lĩnh của em, leo lên cao chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

      “Vậy cảm ơn lời khen của Dật Phàm.” Cố An Kỳ ngoài mặt mỉm cười trả lời, nhưng trong đầu luôn cảm thấy rất kỳ quái, chuyện như có leo được lên cao hay Tô Dật Phàm cũng nên với nhân vật bé như chứ. Tô Dật Phàm cũng phải mới vào giới giải trí, vài quy tắc chắc thuộc nằm lòng từ lâu. Lúc này với mình những lời này là có ý gì?

      “Đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ đơn giản cảm thấy em là nhân tài mà thôi.” Tô Dật Phàm vỗ vỗ vai Cố An Kỳ, “ chuẩn bị , lát nữa còn phải chụp tiếp.”

      Khi Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ ở cạnh nhau, Cố An Kỳ theo bản năng luôn trốn tránh . Tô Dật Phàm cho Cố An Kỳ cảm giác rất kỳ lạ, dường như là người quen cũ rất thân thiết, nhưng lại nhớ ra nổi đó là ai. Rất ít người có thể nhìn thấu được suy nghĩ của , Tô Dật Phàm là trong số đó.

      Có lẽ khả năng diễn xuất của cùng đạt đến cảnh giới, khi nào người kia giả vờ đều có thể cảm nhận được. Điều này giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của , mà cũng có thể nhìn thấu bản chất của .

      “Aiz…” nhìn Dương Văn Lâm phía xa, khẽ thở dài, cũng biết mình than thở điều gì.

      Nếu xác định muốn con đường này, vậy cần do dự nữa. Những chuyện tiếp theo để sau rồi .

      Buổi chụp ảnh nhanh chóng kết thúc, sau đó là đến buổi họp báo . Trong đó phần lớn câu hỏi đều hướng về Tô Dật Phàm, ra điều này cũng chẳng có gì là lạ, dù sao Tô Dật Phàm là thiên vương, tin tức về cũng có giá trị hơn. Mấy câu hỏi ban đầu còn tạm được, càng ngày phóng viên càng hỏi mấy câu làm cảm thấy vô vị.

      “Nghe Kiều Trí Viễn vốn là diễn viên chính của phim này, xin hỏi Tô thiên vương, dùng cách gì mà đá được Kiều Trí Viễn ra?” Cách chuyện của phóng viên Giáp nghe rất châm chọc.

      Toàn bộ gian bỗng nhiên yên tĩnh, ai nghĩ có người dám hỏi Tô Dật Phàm vấn đề này. Mọi người vội phóng ánh mắt mấy thân thiện đến tên phóng viên Giáp kia, nếu Tô Dật Phàm kết thúc công việc trước thời hạn, chịu trả lời câu hỏi của họ nữa làm sao bây giờ?

      Cố An Kỳ liếc nhìn Tô Dật Phàm, chỉ thấy vẫn duy trì nụ cười nho nhã như trước, nhàn nhạt : “Cách đây nửa năm đạo diễn Trần mời tôi diễn vai này, nhưng vì thời gian quay và lịch trình của tôi bị trùng nhau nên mới trì hoãn tới tận bây giờ. Đạo diễn Trần vẫn đợi đến lúc tôi rảnh rỗi để quay, cũng biết lời đồn đãi tôi đá người ta ra là từ đâu tới.”

      Quá được, dùng để bóp mép tin đồn, khoảng thời gian Kiều Trí Viễn casting thành công đều bị cố ý vô tình che giấu.

      “Vậy và Cố An Kỳ sao? Ngày trước có ảnh ấy ở cùng nơi, tại lại cùng nhau đóng phim, phải có bí mật gì muốn ai biết chứ.” Phóng viên Giáp vẫn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, “Nếu , đường đường là thiên vương, vì sao phải hạ mình diễn bộ phim điện ảnh bé đầu tư này?”

      “Hạ mình? Bộ phim bé? Mời thu lại lời của .” Giọng điệu Tô Dật Phàm nghiêm khắc hiếm thấy, người luôn được coi là tốt bụng như lúc này đanh mặt lại, “Bộ phim này là công sức chuẩn bị tỉ mỉ của đoàn làm phim chúng tôi, là cố gắng của toàn bộ đoàn làm phim, tôi cho phép bất cứ ai xúc phạm nó.”

      “Bộ phim này chỉ gồm toàn tay mơ, ngay cả đạo diễn và biên kịch cũng như vậy. Tôi bộ phim này cũng chỉ là tay mơ đấy, thế làm sao?” Phóng viên Giáp dường như vẫn chưa biết sợ, tiếp tục đứng dưới kêu gào.

      “Nếu tới đây để gây chuyện, vậy nơi này chào đón , mời ra ngoài.” Tô Dật Phàm lưu tình , sau đó ý bảo vệ bên cạnh đuổi ta ra.

      “Phóng viên mà cũng dám đắc tội ư? cứ chờ xem, xem tôi viết về như thế nào.” Phóng viên Giáp vừa bị kéo ra ngoài vưa quay đầu hét lớn.

      Tô Dật Phàm thèm quan tâm trả lời: “ dám viết lung tung, tôi cũng dám kiện. Tôi ngồi chờ bài báo hoa mỹ của .”

      Đừng nghĩ nghệ sĩ nào cũng phải sợ phóng viên, đừng tưởng nghệ sĩ đều phải run rẩy trước ngòi bút của họ. Tô Dật Phàm đứng vững trong giới giải trí từ lâu, là người cực kỳ có bản lĩnh, có thể dễ dàng bị lật đổ như vậy sao? Viết mấy bài báo tiêu cực về ư? Vậy chờ người hâm mộ của khiếu nại, chờ kiện lên tòa tội vu cáo . có lý lẽ, ai dám sai?

      Thế lực của Tô Dật Phàm trong giới giải trí ăn sâu bến rễ, hai người cố tình gây chuyện căn bản làm dao động được căn cơ của .

      Sau khi tên phóng viên kia bị lôi ra ngoài, Cố An Kỳ nhìn vẻ mặt mọi người rồi nở nụ cười nhàn nhạt, tiếp tục đóng vai ngoan.

      “An Kỳ tiểu thư, xin hỏi, lần đầu tiên hợp tác với Tô thiên vương có suy nghĩ gì?” Phóng viên Ất hỏi.

      Cố An Kỳ ngờ chủ đề vòng lên người , suy nghĩ lúc rồi : “ Dật Phàm là tiền bối luôn giúp đỡ và chỉ đạo diễn xuất cho hậu bối, có thể hợp tác với ấy đúng là tôi được hưởng lợi và được gợi ý rất nhiều.”

      Tô Dật Phàm liếc nhìn Cố An Kỳ, mỉm cười nhưng gì, sau đó lại có vài phóng viên hỏi vài câu nữa, mặc dù ăn khó nghe như tên phóng viên gây chuyện vừa rồi, nhưng họ đều rất ngạc nhiên hiểu sao Tô Dật Phàm lại tham gia vào đoàn làm phim bé như vậy, đề tài vẫn quanh quẩn lại muốn thám thính bí trong đó. Phải biết rằng muốn mời được Tô Dật Phàm diễn phải dễ, nghe lịch trình của bị xếp kín đến năm sau, tất cả đều là phim điện ảnh của đạo diễn lớn, có kinh phí lớn, nhưng vì sao chỉ có bộ này là kinh phí , hơn nữa toàn bộ đội ngũ đều rất “yếu” ?

      Mặc dù mọi người ra miệng, nhưng lời vừa rồi của phóng viên Gíap ít nhiều khiến họ nảy sinh nghi ngờ, mọi người thấy Tô Dật Phàm khó chơi nên định chuyển sang tấn công Cố An Kỳ.

      “Cố An Kỳ tiểu thư, xin hỏi quan hệ của và Tô Dật Phàm Tô thiên vương như thế nào? Ở cạnh nhau có tốt ?” vị phóng viên hỏi.

      “Như tôi lúc trước, Dật Phàm giúp đỡ hậu bối rất nhiều, cảm giác… giống như trai vậy. Chúng tôi ở cạnh nhau có vấn đề gì.” mỉm cười cẩn thận trả lời.

      Tô Dật Phàm là cáo già* trong giới giải trí, còn phải sao? Tính ra coi như và Tô Dật Phàm gần như ra mắt cùng thời gian, thời gian đối mặt và đối phó với truyền thông cũng tương đương nhau, hai người lại cũng phải loại ngu ngốc, sao có thể người ứng biến giỏi còn người kém chứ?

      (*cáo già: nguyên văn: lão du điêu “老油条”)

      Cố An Kỳ dù gì cũng có kinh nghiệm trong quá khứ, đối với mấy vấn đề dành cho tân binh này, việc trả lời đối với phải dễ như ăn bánh sao?

      Buổi họp báo nhanh chóng kết thúc, Tô Dật Phàm cười nhìn Cố An Kỳ: “ ngờ đối mặt với truyền thông mà em vẫn rất bình tĩnh. Trả lời rất tốt, giống như được huấn luyện lâu rồi vậy.”

      “Dù có bình tĩnh đến mức nào cũng so được với Dật Phàm phải sao?” Cố An Kỳ cười trả lời, “Các câu trả lời của Dật Phàm mới được gọi là tuyệt vời, nếu ở đây, câu hỏi của tên phòng viên vừa rồi chúng em cũng biết nên trả lời như thế nào đâu.”

      Cố An Kỳ khen ngợi vài câu, tóm lại để mình trở nên đặc biệt. Như những lần ngụy trang khác, tại vẫn bày ra vẻ mặt hiền lành thân thiện, khiêm tốn lễ phép.
      Phong Vũ YênBaoYu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :