1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 123: Lọt vào danh sách đề cử

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm, thản nhiên mỉm cười rồi im lặng. vẫn lặng lẽ ngồi chỗ đợi Âu Dương Thừa tiếp tục ràng mọi chuyện.


      , việc Tô Dật Phàm diễn bộ phim này khiến rất kinh ngạc. Lý do là vì những họ chỉ là đoàn làm phim bé, mà trong khoảng thời gian này còn xảy ra vấn đề nghiêm trọng về tài chính, khả năng bị giải tán là rất cao.

      Cố An Kỳ gần đây cố gắng tìm kiếm nhà tài trợ, nhưng dù sao căn cơ trong giới của còn chưa vững, danh tiếng chưa đủ cao. Đây lại là bộ phim đầu tiên đảm nhiệm vai chính, lại còn là phim điện ảnh, có sức hút phòng bán vé hay còn rất khó .

      Raiting trong phim truyền hình của Cố An Kỳ rất cao, diễn xuất của cũng dần dần được mọi người công nhận. Chẳng qua raiting phim truyền hình khác với phòng bán vé của phim điện ảnh, cái miễn phí, cái phải bỏ tiền túi để mua, cho dù diễn xuất có tốt cũng chưa chắc có thể trở thành diễn viên phòng bán vé, cho nên ít nhà tài trợ chắc chắn Cố An Kỳ có bản lĩnh kêu gọi được đủ người đến rạp chiếu phim xem phim điện ảnh của hay .

      “Octavia” đồng ý tài trợ cho bộ phim của Cố An Kỳ, nhưng số tiền khá an toàn, quá nhiều cũng quá ít. Chẳng qua số tiền đó chỉ có thể giúp giảm bớt gánh nặng chứ chưa thể giải quyết hoàn toàn vấn đề. tham gia của Tô Dật Phàm thể mang đến ít tiền tài trợ cho đoàn làm phim, với tình hình này, chắc chắn họ có thể quay xong bộ phim.

      Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ sau khi thảo luận ở chỗ Âu Dương Thừa xong lên hai xe đến phòng làm việc của Dư Quả, còn vài chi tiết cần phải xác định nhanh chóng vì đoàn làm phim trì hoãn rất lâu rồi, vốn định quay vào mùa đông, bây giờ mùa xuân còn chưa quay được chút nào, muốn chiếu vào dịp nghỉ hè đúng là khó khăn.

      “An Kỳ, vừa rồi quên với , tối thứ Bảy tuần sau, cho dù bận chuyện gì cũng phải để trống ngày đó cho tôi. May mắn của đến rồi.” Giọng điệu của Chu Á Kiệt cao lên.

      “Ừ? Sao vậy?” Cố An Kỳ hề để ý .

      lọt vào danh sách đề cử nữ diễn viên phụ phim truyền hình xuất sắc nhất của ‘Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa’, vì vậy tối hôm đó phải tham gia, chuẩn bị cho tốt . Về phần trang phục cứ đến ‘Pamir’ tìm bộ thích hợp.”

      “Ừ.” Cố An Kỳ bình thản , thần sắc vẫn bình tĩnh như thường, hề nhìn ra tia gợn sóng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa.

      Thấy vẻ mặt Cố An Kỳ qua gương chiếu hậu Chu Á Kiệt khỏi run rẩy, này… biết “Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa” tượng trưng cho điều gì sao? Nếu giành được “Giải thưởng Phượng Hoàng Lửa”, giá trị con người của Cố An Kỳ trong tương lai tăng hai ba, bốn năm lần, thậm chí mấy chục lần cũng có thể.

      Nữ diễn viên phụ tốt nhất phim truyền hình, nghe có vẻ hơi kém cỏi, nhưng chỉ cần là giải thưởng của “Phượng Hoàng Lửa” giành được đồng tình của ít người, điều này cũng tượng trưng cho bước chân chính thức đầu tiên lên vũ đài của Cố An Kỳ. Chu Á Kiệt vốn nghĩ ít nhất cũng vui sướng, nhưng lại có cảm xúc gì, giống như tất cả đều là lẽ đương nhiên, là phần của cuộc sống hàng ngày.

      “Bây giờ mấy giờ rồi?” Cố An Kỳ đột nhiên hỏi.

      “Hai giờ chiều.” Chu Á Kiệt nhìn đồng hồ xe .

      “À, rẽ phải trước đường Tiểu Mã rồi dừng lại chút .”

      “Bây giờ chúng ta vội…”

      “Ừ, tôi biết, đúng, đến đây, dừng lại .” Cố An Kỳ rồi xuống xe.

      Chỉ chốc lát sau ôm đống đồ ăn lớn lên xe.

      …” Chu Á Kiệt thấy mà há hốc mồm.

      “Đưa cho mấy người Dư Quả.” Cố An Kỳ thuận miệng , tiện tay cầm ly cà phê đá lên uống.

      Chu Á Kiệt gì, bây giờ là hai giờ chiều, nhiều người cơm nước xong xuôi hết rồi, nào còn bụng ăn đồ ăn của .

      Dọc theo đường đến phòng làm việc của Dư Quả, Cố An Kỳ đều im lặng, tối hôm qua ngủ được nên lúc này dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi, nếu sau này cứ dựa vào cà phê để giúp tinh thần tỉnh táo sớm hay muộn cũng mắc bệnh.

      Khi đến nơi, Cố An Kỳ rất quen thuộc vào phòng làm việc. Nhìn phòng làm việc của Dư Quả vốn như cái chuồng chó giờ lại còn mẩu rác khiến nghi ngờ mình đến nhầm chỗ.

      “An Kỳ, sao giờ cậu mới đến, Dật Phàm đến lâu lắm rồi.” Dư Quả híp mắt , nhìn thấy túi ni lông trong tay Cố An Kỳ, nhất thời giữ được bình tĩnh mà lập tức lao vào, “A, bánh trứng của mình, bánh bao của mình. An Kỳ, cậu đúng là bạn tốt nhất của mình.”

      Dư Quả vỗ mạnh lên vai Cố An Kỳ, sau đó ôm đống đồ ăn để lên bàn, mời mọi người đến ăn.

      Tô Dật Phàm dùng ánh mắt hỏi Cố An Kỳ, Cố An Kỳ mỉm cười: “Mọi người ở đây luôn ăn cơm đúng giờ, lúc nào đói tới mức bụng kêu mới tìm cơm ăn, em đoán lúc này họ còn chưa ăn cơm trưa nên chắc đói bụng.”

      Tô Dật Phàm cười: “Em có vẻ rất hiểu biết ở đây, thường xuyên tới sao?”

      Thường xuyên tới ư? Cố An Kỳ lắc lắc đầu, tới chỗ này chẳng qua cũng chỉ có vài lần. Quan sát cẩn thận như vậy, cũng phải do quá đề tâm, mà do chính bản thân quá mẫn cảm. Giống như trước đây, hề có cảm giác an toàn, luôn phải dùng ánh mắt mẫn cảm đối diện với thế giới. Nguyên nhân nhạy cảm với những tiếng bước chân, tầm mắt, thay đổi xung quanh mình, đều chỉ vì có cảm giác an toàn mà thôi.

      Tô Dật Phàm bất đắc dĩ cười nhìn Cố An Kỳ, sau đó dường như nghĩ tới điều gì lại từ từ thu hồi.

      Dật Phàm lấy kịch bản chưa?” Cố An Kỳ muốn tiếp tục đề tài đó nên chuyển chủ đề.

      “Rồi, vừa lấy xong, nhưng tôi đọc sách.” Tô Dật Phàm .

      Cố An Kỳ gật gật đầu, quả phù hợp với tác phong của : “ Dật Phàm đúng là để tâm rất nhiều.”

      Tô Dật Phàm chỉ cười , chỉ lặng lẽ nhìn Cố An Kỳ. đến việc để tâm, làm sao so được với người trước mắt này, chẳng những nghiên cứu triệt để kịch bản, thậm chí ngay cả nhân viên xung quanh cũng chăm sóc chu đáo.

      Cố An Kỳ nữa, ra, thể chuyện phiếm với Tô Dật Phàm, luôn cảm thấy ánh mắt người này rất lợi hại, càng nhiều càng bị nhìn thấu.

      “Hình như em rất sợ tôi?” Tô Dật Phàm giống như vô tình hỏi, hai mắt hề nhìn Cố An Kỳ.

      Cố An Kỳ sửng sốt, lập tức mỉm cười quanh co: “ Dật Phàm thích đùa đúng ? có làm gì để em phải sợ sao?”

      Cố An Kỳ nhìn Tô Dật Phàm, chỉ thản nhiên . Bây giờ xác định, chắc chắn biết trốn tránh , cũng nhìn thấu suy nghĩ trong lòng . thích cảm giác bị người khác nhìn thấu, cho dù đối mặt với bất kì ai, cũng muốn dỡ xuống lớp vỏ phòng vệ.

      “Thế à…” Tô Dật Phàm thản nhiên , dường như mang theo vài phần ý cười.

      “An Kỳ, Dật Phàm, chuyện gì thế ?” Trần Văn Nhã bưng mấy chén cà phê đến.

      chuyện kịch bản và sách.” Cố An Kỳ giành trước Tô Dật Phàm.

      “À, thế sao?” Trần Văn Nhã mỉm cười, “ gì thế? Có suy nghĩ gì sao?”

      “Vừa mới nhắc tới, còn chưa kịp gì.” Tô Dật Phàm liếc nhìn Cố An Kỳ rồi .

      “Mình rất chờ mong xem hai người diễn đó, Dư Quả nghe Dật Phàm muốn tham gia, hưng phấn đến mức cả đêm ngủ, ngồi sửa lại kịch bản.” Trần Văn Nhã cười , “Mình tin hai người hợp tác tạo nên kết quả rất phấn khích.”

      “Ừ, tôi cũng chờ mong.” Tô Dật Phàm .

      “Ừ.” Cố An Kỳ khẽ phụ họa tiếng, “Đến lúc đó còn mong Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn.”

      Tô Dật Phàm nhìn dáng vẻ người mới nhát gan của Cố An Kỳ, khỏi lắc lắc đầu, tiểu hồ ly giả dối này nhắc nhở điều đồng ý trong văn phòng Âu Dương Thừa đây.

      cần khách sáo, đến lúc đó chừng có khi em còn chỉ giáo tôi đó.” Tô Dật Phàm .

      “Điều này… Điều này sao có thể chứ?” Cố An Kỳ tỏ vẻ ngạc nhiên, chẳng qua lại chuẩn bị né tránh chủ đề.

      “Đừng tự tin như vậy.” Tô Dật Phàm , “Tôi nhìn em diễn chỉ lần, em có bản lĩnh đó.”

      “Đúng vậy, đúng vậy, An Kỳ, sau này cậu còn phải đóng cặp với Dật Phàm, thể trước khi diễn yếu thế được.” Trần Văn Nhã .

      Dư Quả biết từ đâu cũng nhảy ra: “Chỉ là, An Kỳ, cậu yếu từ lúc nào vậy?”

      Cố An Kỳ ngờ quả bóng mình chuẩn bị ném lên người Tô Dật Phàm lại bị Tô Dật Phàm đá trở lại. gì thêm, chỉ nở nụ cười xấu hổ.

      Sau khi Dư Quả giải quyết được vấn đề ăn uống mọi người nhanh chóng tiến hành thảo luận, lập ra vài kế hoạch, cộng thêm thay đổi vài chỗ.

      Tô Dật Phàm nhiều ngoài dự đoán của Cố An Kỳ, rất nhiều chi tiết đều được chú ý đến. như Cố An Kỳ thích đường vòng để thảo luận, khi chuyện đều đích trúng hồng tâm, gãi đúng chỗ ngứa. Chẳng qua Tô Dật Phàm mặc dù thẳng thắn, nhưng khiến người ta cảm thấy áp lực, ngược lại toàn bộ quá trình diễn ra rất thoải mái, nhanh chóng. Với những người xung quanh luôn đối xử rất thân thiện, đúng là người đàn ông tốt bụng như trong lời đồn.

      Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, biết vì sao, chỉ cảm thấy tất cả những biểu của Tô Dật Phàm đều chỉ là cái vỏ bề ngoài, là mặt nạ của . Chẳng qua diễn xuất của quá tốt, Cố An Kỳ nắm được sơ hở của , tất cả chỉ là trực giác của .

      Có Tô Dật Phàm gia nhập, tốc độ thảo luận của họ nhanh hơn nhiều, sau mấy giờ vạch ra được thời gian biểu, cũng chuẩn bị xong nhiều thứ và các biện pháp bảo vệ. Theo kế hoạch thứ Sáu bắt đầu chính thức quay trailer, sau đó thứ Tư tuần sau chính thức mở cuộc họp báo, tuyên bố danh sách diễn viên và vài chi tiết khác.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 124: Kế hoạch

      Edit: Sabj


      Sau khi kết thúc buổi thảo luận, Tô Dật Phàm lập tức theo Dương Văn Lâm rời . Lịch trình của bị xếp kín, vẫn còn rất nhiều việc mới kết thúc công việc hôm nay. Cố An Kỳ nhìn bóng dáng rời , theo mà ở lại giúp đỡ chỉnh sửa lại tài liệu.


      “An Kỳ, giữa cậu và Dật Phàm có phải có gì đó hay ? Hình như cậu rất sợ ấy?” Dư Quả nằm úp sấp bàn, tò mò xem xét Cố An Kỳ.

      “Hửm? Vì sao lại cảm thấy như vậy?” Cố An Kỳ tỏ vẻ vô tư hỏi, trong lòng vang lên hồi chuông báo động mãnh liệt, biểu của ràng như vậy sao?

      “Ừm, hình như hôm nay cậu có vẻ ít hơn, hơn nữa còn hơi bị trói buộc.” Dư Quả sáp lại, như muốn nhìn ràng vẻ mặt của Cố An Kỳ.

      “Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi, mình hề né tránh hay có quan hệ gì với Dật Phàm hết.” Cố An Kỳ thản nhiên xong lại cúi đầu sắp xếp chồng sách, mặt có điểm gì bất thường.

      “Ồ? Ảo giác…à?” Dư Quả nheo mắt lại, khi liếc nhìn Cố An Kỳ khóe miệng mang theo nụ cười quái dị.

      Trần Văn Nhã vỗ đầu Dư Quả: “Được rồi, Quả Tử, đừng nhiều chuyện nữa, thu dọn trước . An Kỳ, cám ơn cậu ở lại giúp, nếu chừng…”

      “Mình cũng có giúp được gì đâu, đừng kiểu long trọng như vậy.” Cố An Kỳ mỉm cười, tùy ý , “Hôm nay dù sao mình cũng còn việc gì, ở đây cũng chẳng sao.”

      Hôm nay Cố An Kỳ cũng phải có công việc, chẳng qua đều bị Chu Á Kiệt hủy hết. Lần trước Chu Á Kiệt thấy cảm xúc Cố An Kỳ ổn định, sợ kiểm soát được cảm xúc mà xảy ra chuyện hay, nên hủy bỏ vài lịch trình để nghỉ ngơi cho tốt, điều chỉnh lại tâm trạng, ngẫm lại xem tương lai nên như thế nào, mục tiêu của mình rốt cuộc là gì.

      ra việc làm này của Chu Á Kiệt chẳng có ý nghĩa gì mấy, ngày hôm qua Cố An Kỳ điều chỉnh lại tốt tâm trạng của mình rồi, người luôn lấy lí trí làm chủ như mất kiểm soát lần cũng đủ làm tỉnh lại, sao có thể lại liều lĩnh va chạm với người khác chứ?

      Cho dù trong lòng có thù oán sâu đậm gì cũng ra miệng. Chỉ cần để nỗi hận đó dần dần, dần dần ngấm vào trong máu, nhập vào trong xương tủy là được. nên tránh ở nơi bí mật gần đó để che giấu bản thân, chờ đợi thời cơ thích hợp chứ phải lỗ mãng làm ầm ĩ ở đây.

      Cố An Kỳ phản đối Chu Á Kiệt tự quyết định, nhưng cũng tán thành. suy nghĩ cho bản thân, nhưng hề để tâm đến tính cách của . Quan hệ giữa họ dùng lợi ích để duy trì, nhưng cũng cần tín nhiệm. Chu Á Kiệt làm như vậy hiển nhiên là hề tín nhiệm Cố An Kỳ chút nào, hơn nữa cũng tin có khả năng kiểm soát thù hận hay giận dữ.

      Hôm nay lịch trình ít nên Chu Á Kiệt kết thúc công việc của Cố An Kỳ, muốn đưa về nhà. Cố An Kỳ biết lý do vì sao làm vậy, nhưng lại vạch trần dụng ý của , chỉ lặng lẽ dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Chu Á Kiệt luôn bí mật xem xét Cố An Kỳ, ra , hôm nay Cố An Kỳ tỉnh táo hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, cả người thoạt nhìn như khôi phục trạng thái ban đầu. Nếu phải Chu Á Kiệt vẫn nhớ như in khuôn mặt đáng sợ oán hận lúc đó của Cố An Kỳ, chắc nghĩ trí nhớ mình có vấn đề. Chẳng qua vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Cố An Kỳ, tin tưởng ra loại chuyện gây tổn hại mặt mũi.

      Chu Á Kiệt vẫn thể nhìn thấu Cố An Kỳ, diễn viên xuất sắc, nếu muốn ngụy trang Chu Á Kiệt tuyệt đối thể đoán được suy nghĩ của , cho nên chỉ có thể dùng tới chiêu này, dùng thời gian mài mòn oán hận trong lòng Cố An Kỳ.

      “Chu tiên sinh, có chuyện gì sao?” Cố An Kỳ chút để ý , ngay cả mí mắt cũng chưa mở.

      có gì.” Giọng Chu Á Kiệt vẫn bình thản như trước, chẳng qua đại não lại bắt đầu suy nghĩ.

      “Ừ…” Cố An Kỳ cũng nhiều lời, thay đổi góc độ rồi tiếp tục ngủ. Chu Á Kiệt có nghi ngờ hay giở thủ đoạn với cũng chẳng quan tâm, nhưng có thói quen bị người khác nhìn chằm chằm khi ngủ, cảm giác đó khiến thể ngủ được, như bị kim châm ở sau người, rất khó chịu.

      Xe nhanh chóng chạy tới nhà Cố An Kỳ, Chu Á Kiệt vẫn ở dưới lầu, cho đến khi tận mắt thấy Cố An Kỳ bước vào tòa nhà lên cầu thang mới yên tâm rời khỏi.

      Kỳ Chu Á Kiệt biết lúc ấy Cố An Kỳ vẫn chưa vào nhà. vẫn đứng sau cây cột, thấy Chu Á Kiệt mới lén từ con đường ra ngoài.

      Cố An Kỳ vẫn thể yên tâm Tiêu Thắng Hinh. Dáng vẻ bơ vơ, suy sụp khi đó của Tiêu Thắng Hinh vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ của . Với dáng vẻ như vậy rất lo cho trạng thái tinh thần của ấy. ra, đây phải lần đầu tiên Cố An Kỳ phát Tiêu Thắng Hinh muốn tìm đến cái chết, cổ tay ấy có hai, ba vết sẹo mờ nhạt. Thoạt nhìn chỉ như những vết thương bình thường, nhưng thực ra vết cắt lại rất sâu, tựa như mọi người muốn dồn ấy vào chỗ chết, nếu phải mệnh ấy lớn, tránh khỏi động mạch chủ biết ấy chết biết bao nhiêu lần. Những biểu gần đây của Tiêu Thắng Hinh tố cáo điều —— Tiêu Thắng Hinh muốn tự tử, gần đây có khuynh hướng tự hành hạ bản thân , Cố An Kỳ lo cho Tiêu Thắng Hinh mình ở trong biệt thự, rất sợ Tiêu Thắng Hinh nhất thời luẩn quẩn trong lòng mà tự sát.

      Tiêu Thắng Hinh chỉ là tin sai người nên bị Đường Hải Lâm lừa mà thôi. Có lẽ chuyện này xảy ra cũng có phần trách nhiệm của Tiêu Thắng Hinh, nếu bất cẩn có lẽ mọi chuyện xảy ra cách tự nhiên như vậy, nhưng dù sao cũng chỉ là người bị hại.

      Sai lầm phải do , mà do Đường Hải Lâm. nên sống trong hối hận, trong đau khổ, nên để tên Đường Hải Lâm tiếp tục khoác vẻ ngoài giả nhân giả nghĩa, u buồn thâm tình lừa bịp mọi người.

      Tiêu Thắng Hinh cho dù tự làm mình bị tổn thương, Đường Hải Lâm nghe được cũng chẳng đau lòng cho . Chỉ sợ nếu biết, ta cười nhạo , ngu, cười ngốc.

      Đường Hải Lâm, tên cặn bã đó sao có đủ tư cách khiến Tiêu Thắng Hinh phải tự hành hạ chính mình?

      Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ mang theo chút độ ấm nào, chỉ lạnh lùng nhìn về phía trước, giống như Đường Hải Lâm đứng trước mặt . Từ cơ quan ở hòn non bộ, Cố An Kỳ lại vào khu biệt thự từ cửa sau. Chẳng qua lần này lấy chìa khóa mở cửa mà gõ gõ cửa.

      “Ai đó?” Tiêu Thắng Hinh cảnh giác kêu.

      “Thắng Hinh, là mình, An Kỳ.” Cố An Kỳ , ngữ điệu cực kì bình tĩnh.

      “Huyên Di, à , An Kỳ…” Tiêu Thắng Hinh bịt kín miệng, nhanh chóng sửa lời rồi kéo Cố An Kỳ vào phòng, “ vào chuyện .”

      “Ừ.” Cố An Kỳ cầm vài thứ theo Tiêu Thắng Hinh, “Đây, xôi gà lá sen cậu thích nhất này, mình mua lúc qua đường Dương Khang nên vẫn còn nóng, mau ăn .”

      Tiêu Thắng Hinh nhận lấy, nhưng lập tức mở ra ăn mà cúi đầu khẽ hỏi: “An Kỳ… Cậu… Cậu trách mình sao? Chuyện mình làm sai…”

      “Trách cậu gì chứ? Cậu có gì để mình phải trách sao ? Cậu cũng định cảnh báo mình nhưng lại xảy ra chuyện như vậy thể tránh được. Quên , dù sao bây giờ mình sống rất tốt, đừng chuyện lúc trước nữa. Có lẽ đây cũng là kiếp nạn mà mình tránh cũng được.” Cố An Kỳ mỉm cười, hơi chua xót . Nếu rơi xuống vách núi đen, có “ ngoài ý muốn” có lẽ, tại vẫn đứng đỉnh vinh quang của giới giải trí mà diễn phim của , hưởng thụ tán thưởng của mọi ngươi, thoải mái trải qua cuộc sống minh tinh.

      Đúng, ban đầu khi nghe được tin này, ngoài khó có thể chấp nhận ra quả thực cũng có hơi giận cá chém thớt Tiêu Thắng Hinh, nhưng qua buổi tối, cộng thêm phải chứng kiến cuộc sống khó khăn của Tiêu Thắng Hinh lúc này, trong lòng còn tồn tại nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy nữa.

      “An Kỳ… Xin lỗi.” Tiêu Thắng Hinh xong cúi thấp đầu xuống.

      “Được rồi, đây phải lỗi của cậu rồi, đừng ủ rũ như vậy nữa. Mau ăn cơm , ăn xong mình có chuyện muốn thương lượng với cậu.” Cố An Kỳ cười, vỗ vỗ vai .

      “An Kỳ, chuyện gì? Cậu thẳng .” Tiêu Thắng Hinh hỏi, “Nếu có thể làm mình chắc chắn giúp cậu.”

      “Ăn xong sau, việc gì phải vội.” Cố An Kỳ từ từ , giúp Tiêu Thắng Hinh mở mấy hộp thức ăn ra.

      Làm việc thể nóng vội, thể chỉ vì lợi ích trước mắt. Nếu lo lắng quá mức sớm muộn cũng phá hỏng mọi chuyện. Mọi chuyện đến từ từ, cũng phải từ từ cân nhắc. Nếu muốn thắng người khác, vậy trước hết phải giữ vững bước chân, làm chủ nhịp điệu bản thân, sau đó mới có thể nghĩ cách tấn công người khác.

      Tiêu Thắng Hinh nhìn Cố An Kỳ rồi ngoan ngoãn ăn cơm, biết tính tình của Cố An Kỳ, , nếu thảo luận sau khi ăn trước lúc ăn để lộ nửa chữ. Tiêu Thắng Hinh nhanh chóng ăn hết đồ ăn rồi mới hỏi: “An Kỳ, rốt cuộc có chuyện gì? Mình có thể giúp gì cho cậu ?”

      Cố An Kỳ mỉm cười : “Thắng Hinh, mình chỉ muốn hỏi cậu, cậu có hận Đường Hải Lâm hay , có muốn trả thù ?”

      “Mình muốn, tất nhiên là mình muốn, cho dù trong mơ mình cũng muốn trả thù, mình hận thể lột da, rút gân ta, để ta cũng nếm thử mùi vị bị người ta phỉ nhổ, chỉ trỏ, thân bại danh liệt.” Tiêu Thắng Hinh nghiến răng nghiến lợi , hiển nhiên là hận Đường Hải Lâm, hận đến cực điểm.

      “Nhưng mình biết, bây giờ mình chẳng làm được gì, đến năng lực phản kích còn có, những lời này có tác dụng gì.” Đầu Tiêu Thắng Hinh cúi thấp xuống, dường như tức giận chứa trong cơ thể tại giây phút đó bị chọc thủng lỗ hoàn toàn thoát ra ngoài.

      Tình hình bây giờ của Tiêu Thắng Hinh rất tệ, có thể là trước sau đều có quân địch*. Với loại scandal này, theo như lẽ thường, “Thời đại tinh thượng” phải có hành động ngay lập tức để bảo vệ hình tượng, rửa sạch thanh danh cho . Cho dù giữa và “chị cả” Hứa Toa Toa có tranh chấp gì cũng là nghệ sĩ của “Thời đại tinh thượng”. Mặc dù các mối quan hệ và độ nổi tiếng của bằng Lâm Huyên Di, Hứa Toa Toa và vài người khác trong “Thời đại tinh thượng”, nhưng ít nhất hàng tháng vẫn có thể kiếm về cho “Thời đại tinh thượng” khoản tiền , biết vì sao nỗ lực trong nhiều năm như vậy lại đổi lấy bỏ rơi nhẫn tâm của ông chủ.

      (*nguyên văn: phúc bối thụ địch 腹背受敵)

      Sau khi scandal nổ ra, “Thời đại tinh thượng” chẳng những làm sáng tỏ với bên ngoài mà còn cho xuất ở nơi công cộng, đến lúc nghĩ mình thể ngồi chờ chết, chuẩn bị làm sáng tỏ lại bị “Thời đại tinh thượng” giam lỏng, cho tham gia chương trình nào, cho ra khỏi nhà, cho chân tướng chuyện này ở bất kì trường hợp công khai nào.

      Lòng Tiêu Thắng Hinh nguội lạnh, nhưng cũng bất lực, làm được bất cứ cái gì. có thể trách ai? Trách Đường Hải Lâm tàn nhẫn đê tiện? Hay trách ông chủ “Thời đại tinh thượng” bỏ đá xuống giếng, bức vào đường cùng? Từ khi chuyện xảy ra, Tiêu Thắng Hinh tự hỏi mình chỉ lần, nhưng vĩnh viễn tìm được đáp án.

      “Chỉ cần cậu muốn trả thù, hơn nữa chắc chắn hối hận, mình nghĩ cách giúp cậu.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      “An Kỳ, nhưng cậu…” tại địa vị của cậu còn thấp hơn cả mình, sao có năng lực chống lại Đường Hải Lâm? Tiêu Thắng Hinh ra câu này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy Cố An Kỳ đùa.

      “Yên tâm , mình làm chuyện đẩy mình vào khốn cảnh đâu.” Cố An Kỳ nhìn khuôn mặt nhắn lo lắng của Tiêu Thắng Hinh, chậm rãi nở nụ cười mỉm, “Cậu cũng biết mình mà, mình chưa bao giờ làm chuyện mà mình chưa nắm chắc.”

      “Vậy mình phải làm gì?” Tiêu Thắng Hinh sau lúc suy nghĩ hỏi Cố An Kỳ.

      “Cậu chỉ cần chắc chắn cho mình biết, cậu có nỡ bức Đường Hải Lâm đến tình cảnh mà cậu hay ?” Cố An Kỳ “Mình phải đùa với cậu, cậu phải suy nghĩ kĩ rồi hãy cho mình biết, khi kế hoạch bắt đầu, cho dù là mình cũng thể kết thúc giữa chừng.”

      Tiêu Thắng Hinh và Đường Hải Lâm nhau nhiều năm, có tình cảm rất sâu đậm. Cố An Kỳ sợ điều gì khác, chỉ sợ lúc đó Đường Hải Lâm lại chạy theo Tiêu Thắng Hinh cầu xin tha thứ, mà Tiêu Thắng Hinh mềm lòng lại ngốc nghếch thu hồi ý định trả thù, mong dừng tay giữa đường lại đẩy vào tình thế khó xử, biến thành người hai mặt.

      “An Kỳ, mình còn chút tình cảm nào với ta nữa, đấy.” Tiêu Thắng Hinh , “ ta hại mình như thế, vĩnh viễn mình cũng quên mối thù này. nhục nhã đó mình khắc sâu vào trong tim, mãi mãi quên.”

      Cố An Kỳ gật gật đầu, có vẻ như hài lòng với câu trả lời của Tiêu Thắng Hinh. Sau khi xác định được tâm ý của Tiêu Thắng Hinh, Cố An Kỳ nhanh chóng kế hoạch của mình cho Tiêu Thắng Hinh.

      “Phần lớn chuyện này mình giải quyết, Thắng Hinh, cậu chỉ cần…” Cố An Kỳ , “Sau đó như vậy… Như vậy, thành công.”

      Tiêu Thắng Hinh nheo mắt: “Việc này chắc chắn có thể thành, An Kỳ, cám ơn cậu. Cám ơn cậu giúp mình.”

      “Cậu đó.” Cố An Kỳ lắc lắc đầu, “Mọi chuyện trước khi hoàn thành đều có thể xảy ra rủi ro, đừng quá chắc chắn hay tin vào kế hoạch này quá.”

      “Ừ, mình biết rồi.” Tiêu Thắng Hinh cảm kích , ngờ Cố An Kỳ vẫn tình nguyện giúp lôi tên cặn bã kia xuống đài.

      Xôi gà lá sen:

      [​IMG]
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 125: Trò hay chỉ vừa mới bắt đầu

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ và Tiêu Thắng Hinh chuyện phiếm quên trời quên đất, màn đêm buông xuống lúc nào hay, Cố An Kỳ muốn nửa đêm lại phải về nhà trọ nên ở lại trong căn phòng ngày xưa của mình nghỉ ngơi đêm.


      Ở trong căn phòng quen thuộc, nằm chiếc giường lớn ngủ biết bao nhiêu năm nhưng lại cảm thấy xa lạ, lăn lăn lại cuối cùng mất ngủ.

      ra vừa rồi mặc dù kế hoạch cho Tiêu Thắng Hinh, nhưng tiết lộ toàn bộ, cũng cho ấy biết phải làm gì. chỉ cách mơ hồ rằng mình có biện pháp lật đổ Đường Hải Lâm, nếu kiên nhẫn, có cách xoay chuyển tình thế. chi tiết, bởi vì biết có số việc cho dù cho Tiêu Thắng Hinh, chưa chắc Tiêu Thắng Hinh hiểu, mà cũng chưa chắc chấp nhận.

      Nhìn lên trần nhà vẽ chi chit những ngôi sao, trong lòng thầm thở dài. hồi tưởng lại dáng vẻ ngày trước Tiêu Thắng Hinh và Đường Hải Lâm hạnh phúc bên nhau, tay trong tay đến trước mặt , lại nghĩ tới nay Đường Hải Lâm dùng thủ đoạn hạng ba này hại Tiêu Thắng Hinh, trong lòng cảm thấy đè nén.

      Đây cũng là trong những lý do khiến cố chấp đến tận bây giờ muốn đương. Thứ tình cảm này quá mức mỏng manh, đâm phát là đứt, hơn nữa tâm tư của còn chỗ trống để chứa điều gì khác ngoài làm việc. có lẽ quả là người nhát gan thiếu cảm giác an toàn, thoạt nhìn như rất can đảm, rất nhiều chuyện người ta đến thử còn dám nhưng dám làm, song thực ra chỉ là người sợ bị tổn thương, dám chạm đến thứ gọi là tình .

      Ai, nghĩ mấy thứ đó có tác dung gì, bây giờ phải vẫn rất tốt sao? Thế giới này mình, vì dừng lại mà hết nhộn nhịp.”Cảnh còn người mất” có lẽ chính là tâm trạng bây giờ của

      ràng mọi vật xung quanh đều vẫn như vậy, nhưng lại thay đổi. Thay đổi thể xác, thay đổi cơ thể, lại trải qua rất nhiều chuyện. Những thứ vốn thuộc về nay lại trở thành vật sở hữu của người khác. Những thứ vốn nghĩ là tốt đẹp, lại chỉ có vỏ ngoài giả dối.

      Cho dù bây giờ trở lại địa điểm ban đầu, vẫn thể hòa nhập với nó. Tâm tình thay đổi khiến cảm thấy xa lạ với nơi vốn rất quen thuộc, lăn lộn đêm, làm thế nào cũng ngủ được.

      Sáng hôm sau, dậy sớm tắm rửa chút. Tiêu Thắng Hinh còn dậy sớm hơn cả Cố An Kỳ, làm điểm tâm cho . Điểm tâm là cháo nóng và trứng ốp lếp ưa thích của Cố An Kỳ. Cố An Kỳ mỉm cười, cầm phần, khen tài nghệ nấu ăn của Tiêu Thắng Hinh vẫn hề giảm sút.

      Ăn xong điểm tâm, chuẩn bị trở lại căn hộ. Tính thời gian, bây giờ về nhà là vừa vặn. Chu Á Kiệt khoảng tiếng nữa đến nhà đón .

      “An Kỳ, cám ơn cậu.” Tiêu Thắng Hinh .

      “Được rồi, ngày hôm qua cậu bốn mươi lăm lần rồi, nhiều những lời này chẳng có ý nghĩa gì cả.” Cố An Kỳ mỉm cười, cầm túi xách ra ngoài, “Cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa chắc mình thể đến được, có chuyện gì gọi thẳng điện thoại cho mình, đúng rồi, đừng nhắn tin hay để lại hộp thư thoại. Mình có mấy thói quen này.”

      “Ừ, mình biết rồi.” Tiêu Thắng Hinh .

      Cố An Kỳ mỉm cười, xong ra ngoài. Kỳ phải quen nghe hộp thư thoại, mà chỉ sợ điện thoại bị trộm hay cho lắm. luôn là người làm việc cẩn thận, dưới bất kì tình huống nào cũng để lại nhược điểm. Cố An Kỳ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có bất kì cảm xúc nào, chỉ yên lặng lên lầu.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông” chuông di động vang lên, Cố An Kỳ nhìn tên người gọi màn hình, khóe miệng hơi cong lên.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      “Tôi là Chu Á Kiệt, tôi ở dưới nhà, chuẩn bị xong xuống đây .” Cách chuyện của Chu Á Kiệt hơi cứng ngắc như có chuyện hài lòng.

      “Cho tôi 5 phút, tôi xuống ngay đây.” Cố An Kỳ .

      “Được.” Chu Á Kiệt cũng nhiều lời, xong lập tức ngắt máy.

      Cố An Kỳ về tới nhà, sau khi thay quần áo lập tức xuống. Tất nhiên nghe ra được cảm xúc trạng Chu Á Kiệt hôm nay ổn định, chẳng qua lý do vì sao nằm trong phạm vi có thể suy đoán.

      “Hôm nay phải đến ‘Pamir’ xem casting.” Chu Á Kiệt .

      “À.” Cố An Kỳ thờ ơ gật đầu, gì thêm.

      “Trong đó có Đường Hải Lâm.” Lông mày Chu Á Kiệt nhíu lại, bổ sung câu.

      “À…” Cố An Kỳ vẫn trả lời lạnh nhạt như trước, dường như có gặp Đường Hải Lâm hay cũng chẳng liên quan đến .

      Chu Á Kiệt đợi Cố An Kỳ trả lời, nhưng đợi mãi cẫn chưa nhận được câu trả lời muốn: “ phải rất hận ta sao? Sao hôm nay…”

      “Sao hôm nay lại bình tĩnh như vậy chứ gì?” Cố An Kỳ cười khẩy, “Công việc là chuyện, cảm xúc cá nhân lại là chuyện khác, hai chuyện này tôi phân biệt rất rạch ròi. Hơn nữa, ta có tới tham gia tuyển chọn hay có liên quan gì đến tôi? Chu tiên sinh phải hy vọng tôi có thể bình tĩnh đối mặt với ‘Tiền bối’ Đường Hải Lâm hay sao? Sao bây giờ lại khiêu khích tôi xông lên?”

      …” Chu Á Kiệt sững sờ, vốn tưởng với dáng vẻ oán hận, tức giận ngút trời của Cố An Kỳ lần trước lần này chắc cũng giận dữ đến đầu bốc khói, nhưng ngờ Cố An Kỳ lại bình tĩnh như vậy.

      “Chu tiên sinh, tôi muốn xác định với chuyện.” Cố An Kỳ dừng chút rồi tiếp “Có lẽ ngày đó tôi hơi thất thố, hơi xúc động , nhưng việc gì nên làm, việc gì nên làm tôi vẫn hiểu ràng. Tôi rồi, ngày đó sau khi trút hết ra ngoài tôi đè chuyện này lại, để cho nó ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi. Những lời này tôi phải thuận miệng mà là lòng.”

      tự hiểu được như thế tôi thêm nữa, tự lo liệu .” Chu Á Kiệt rầu rĩ .

      “Ừ.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, não cũng bắt đầu hoạt động. Lời dặn của Âu Dương Thừa vẫn văng vẳng bên tai, muốn Cố An Kỳ giúp Đường Hải Lâm gian lận để ta giành được vai nam nhân vật chính. Chẳng qua, định để Đường Hải Lâm giành được dễ dành như vậy…

      Đôi mắt Cố An Kỳ hơi hơi nheo lại, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ.

      Vị trí của Đường Hải Lâm ở đâu sao có thể . Diễn xuất nhiều nhất cũng chỉ đạt sáu mười, diện mạo tuy cũng tốt, nhưng trong giới người có diện mạo xuất sắc hề ít, so với Hàn Dịch Phong và Tô Dật Phàm, ta chẳng là gì. Còn vì sao ta lại nổi tiếng như vậy, đối với Cố An Kỳ mà , vĩnh viễn đều là câu hỏi có lời giải.

      Đường Hải Lâm ơi Đường Hải Lâm, nếu ta tự mình dâng đến cửa sao còn phải khách sáo?

      Tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, nên xử lý Đường Hải Lâm như thế nào trong lòng tất nhiên có tính toán, cần người khác phải bày mưu tính kế hộ.

      Nếu lột được lớp da của Đường Hải Lâm quá uổng phí thời gian bao nhiêu năm lăn lộn trong giới giải trí.

      “Đến rồi, xuống xe .” Chu Á Kiệt ngắn gọn .

      “Ừ.” Cố An Kỳ lạnh nhạt , cả người tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

      Hôm nay “Pamir” mời khá nhiều nam nghệ sĩ để tham dự lần tuyển chọn nam diễn viên chính lần này. Cố An Kỳ làm nữ nhân vật chính nên cũng được mời đến làm giám khảo.

      Cố An Kỳ thích đường lớn đông người, cố ý chọn đường tắt vào phòng họp. tầng ba của”Pamir”, loáng thoáng nghe thấy đằng trước vang lên tiếng chuyện của người nào đó, bước chân dần dần chậm lại, nheo mắt lại bí mật nhìn về phía kia.

      “Hải Lâm, lần này cậu nên biểu cho tốt, phải nắm được cơ hội này.”

      “Hừ, diễn cùng với bình hoa kia có gì thú vị?” Cách chuyện của Đường Hải Lâm có ý xem thường Cố An Kỳ “Sao tôi có thể phát huy khả năng diễn xuất chứ?”

      Cố An Kỳ nghe thấy chẳng những tức giận mà còn suýt nữa cười to, Đường Hải Lâm biết xấu hổ còn dám là bình hoa? Còn diễn cùng thể phát huy khả năng diễn xuất? Cố An Kỳ lắc lắc đầu, ngay cả Tô Dật Phàm cũng dám với câu này. Dám diễn cặp với phát huy được khả năng, chỉ sợ cũng cũng chỉ có bạn trước mắt này.

      Đúng là tự đánh giá quá cao bản thân…

      ta có phải bình hoa hay cũng liên quan đến cậu, cậu chỉ cần nhớ vai diễn này có thể nâng đỡ cho cậu là được.”

      “Ừ, tôi cố hết sức. Chẳng qua chỉ là quảng cáo điện ảnh mà thôi, tiểu Case*”

      (*tiểu case: chỉ những việc , dễ giải quyết)

      Đường Hải Lâm thèm để ý trả lời, lại còn chèn thêm cả ngoại ngữ. Cố An Kỳ suýt nữa bị ta làm tức quá hóa cười, quả càng ngày càng sao “Hoa Dương” lại muốn nâng đỡ tên này lên.”Pamir” là công ty có thương hiệu nổi tiếng quốc tế, có biết bao nhiêu người muốn có cơ hội được đóng quảng cáo này? Bao nhiêu người nhìn chằm chằm vị trí này buông? ta hay rồi, cho mình là nhất, khinh thường bộ phim điện ảnh của “Pamir”.

      Đường Hải Lâm và quản lý của ta đứng chuyện lát rồi rời . Cố An Kỳ lúc này mới xuất , tiếp tục về phía phòng họp.

      là giám khảo tới thứ ba, ngồi ghế giám khảo ngờ gặp lại rất nhiều người quen cũ. Đó đều là các đạo diễn và giám sát sản xuất quốc tế đời trước từng hợp tác với , Cố An Kỳ cảm thấy kinh ngạc, bây giờ mới biết “Pamir” coi trọng quảng cáo lần này đến mức nào.

      đơn giản chào hỏi mấy vị đạo diễn và giám sát sản xuất đó, mấy người đó cũng thân thiện đáp lại. Trong đó có mấy người là người nước ngoài, Cố An Kỳ cũng tận dụng dùng tiếng mẹ đẻ của họ để chuyện. Tóm lại ở đó có bao nhiêu người ngồi Cố An Kỳ chào hỏi bấy nhiêu, vô cùng chu đáo, lạnh nhạt ai. Cố An Kỳ hàng năm quay phim ở nước ngoài, vài câu ngoại ngữ đơn giản có thể đối phó, hơn nữa hiểu tính cách của họ nên nhanh chóng trở nên thân thiết.

      Tiếp theo vài người của “Pamir” lần lượt đến, sau đó chuẩn bị bắt đầu tuyển chọn.

      Cố An Kỳ nheo mắt, khóe miệng khẽ cong lên, trò hay, chỉ mới bắt đầu thôi.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 126: Cừu hay là sói?

      Edit: Sabj


      lâu sau, nhân viên tuyên bố bắt đầu tuyển chọn, các nam nghệ sĩ lần lượt vào. ít người lén liếc về phía này vài lần, thấy Cố An Kỳ ngồi ghế giám khảo của “Pamir” ít nhiều cảm thấy ngạc nhiên.


      “Pamir” làm công tác bảo mật khá tốt, ngoài nhân viên ra ít người biết Cố An Kỳ đảm nhận vai nữ chính lần này, khi thấy diễn viên bé hạng hai lẫn giữa đám đạo diễn quốc tế, sắc mặt mọi người dường như đều hơi khó chịu hoặc khinh thường, giống như cho rằng chắc chắn cửa sau.

      Cố An Kỳ thu hết phản ứng của họ vào trong mắt, hề tỏ ra tức giận. biết với địa vị trước mắt của mình đủ tư cách diễn quảng cáo này, nếu phải giám đốc của “Pamir” coi trọng , tuyệt đối thể giành được vai diễn này cách thuận lợi như vậy. Người khác có nghi ngờ cũng phải có căn cứ.

      Từ trước đến nay Cố An Kỳ quan tâm đến ánh mắt người khác, cho nên cũng lười giải thích, người khác hiểu lầm cứ hiểu lầm . Chẳng qua hôm nay với tư cách là giám khảo, có nhiệm vụ phải thuyết phục được người khác, nếu những người bị loại phục. Xem ra muốn ngồi an ổn ở vị trí này trước hết phải làm vài động tác làm nóng cơ thể cái .

      Khóe miệng Cố An Kỳ hơi hơi cong lên, tuy nhiên vẫn gì.

      “Vòng thi thứ nhất kiểm tra gu thẩm mỹ thời trang và khả năng nhận diện thương hiệu của các vị.” Cố An Kỳ vào micro, “Đợi lát nữa những bộ quần áo mùa đông được ưa chuộng nhất được đem lên. Trong đó có của ‘Pamir’ và các thương hiệu khác, mời các vị phân loại, sau đó nhận xét điểm đặc sắc của mỗi bộ trang phục. Tối thiểu mỗi người phải nhận xét ba bộ.”

      “Chúng tôi tới đây để tham gia tuyển chọn gương mặt đại diện, phải đến tham gia tuyển chọn nhà thiết kế thời trang” nghệ sĩ ở dưới bất mãn , dường như những lời này cũng đánh trúng vào tâm tư của nhiều người, mọi người đều nhìn Cố An Kỳ bằng ánh mắt mấy thân thiện.

      “Giày da cá sấu là hàng nhái, nếu tôi đoán sai, chắc là da bò. Quần dài nỉ màu đen của hãng Neil, sản phẩm của mùa đông năm 2009, chất liệu tốt và tôn dáng nên rất được ưa chuộng, áo sơ mi trắng Torbay, sản phẩm của mùa thu năm 2009, được thiết kế bởi nhà thiết kế người Ý Meyer, bó sát người nhưng thấm mồ hôi, là dòng sản phẩm nổi bật của nhãn hiệu này. Còn có áo khoác kaki caro Hansgrohe này, sản phẩm của mùa xuân 2011, được thiết kế với màu sắc khá táo bạo rực rỡ, các gam màu phối hợp với nhau rất tinh tế, được ít người trẻ tuổi thích. Caravat là sản phẩm mới nhất của Pamir, hoa văn màu xanh tạo cảm giác thanh lịch, giá thị trường giờ là ba ngàn. Về bút máy cài trước ngực, hẳn sản phẩm của Shirley vào năm 1996 nhái lại của Yelken, mặc dù Shirley làm giả rất giống nhưng chung quy vẫn tinh tế bằng sản phẩm năm 1876 của Yelken.” Cố An Kỳ thờ ơ ràng nguồn gốc của quần áo phụ kiện “Còn cần tôi thêm ?”

      …” Người đó kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ. Cố An Kỳ xuống tận nơi xem xét cẩn thận mà chỉ quan sát từ xa trang phục của . Thế nhưng chẳng những đúng toàn bộ, mà cái nào hàng , cái nào hàng nhái, sản xuất năm bao nhiêu đều chỉ ra ràng.

      “Đến tham dự tuyển chọn gương mặt đại diện cho công ty thời trang lớn nhất mà có bản lĩnh chẳng phải khiến người ta cười vào mặt sao?” Cố An Kỳ bình tĩnh nhìn đám người ở dưới, quan sát phản ứng của từng người, “Nếu ai còn bất kì phản đối nào xin mời bước ra ngoài.”

      Sau việc này, ai còn dám có dị nghị gì về Cố An Kỳ nữa. Dù sao Cố An Kỳ cũng đến thế rồi, mọi người đành im lặng, chỉ có thể chịu đựng đợi vòng thi bắt đầu. Vài nhân viên của “Pamir” cười với Cố An Kỳ, dường như rất hài lòng với biểu của . Cố An Kỳ mỉm cười lịch đáp lại, gì thêm.

      Giành được vị trí gương mặt đại diện này mang đến bao nhiêu áp lực trong lòng đương nhiên hiểu .”Pamir” cầu nhân viên cao đến mức nào Cố An Kỳ cũng nghe , cho dù bạn là ai, chỉ cần làm việc ở “Pamir” phải giống Cố An Kỳ vừa rồi, có khả năng phân biệt nhãn hiệu. Vị trí gương mặt đại diện của”Pamir” đối với Cố An Kỳ mà cơ hội quảng bá hình ảnh rất tốt, tuyệt đối bỏ lỡ, vì vậy sau khi giành đươc vị trí này chuẩn bị xong hết mọi thứ. Để lần sau có thể tiếp tục đặt quan hệ hợp tác hai bên cùng hài lòng, luyện tập vài bài tập như thế này cũng là điều cần thiết.

      Nghe qua có vẻ rất khó đối với Cố An Kỳ, nhưng ra hề khó nhằn như bề ngoài. Nếu quan tâm đến thời trang, thường xuyên xem tạp chí theo mùa biết cách phân tích xu hướng thời trang của mùa đó, từ đó muốn nghiên cứu sản phẩm hot nhất cũng phải việc khó khăn. Hơn nữa, nếu muốn đầu cơ trục lợi* phải biết cách bắt được vài chi tiết .

      (*dùng khôn lỏi để đạt được lợi ích)

      Thương hiệu là do con người sáng tạo ra, mang màu sắc cố định cá nhân, các thương hiệu lớn đều có sở thích riêng, giống như chiếc áo khoác kaki caro này.

      Cố An Kỳ quan sát hành động của những người bên dưới, khi nhìn thấy Đường Hải Lâm, nở nụ cười lạnh lùng, đúng là ngờ Đường Hải Lâm lại dùng tới chiêu này.

      Đứng cạnh Đường Hải Lâm là nam nghệ sĩ đeo kính râm cao xấp xỉ ta. Người đó luôn thầm gì đó, miệng mở ra rồi lại đóng vào, dường như là với Đường Hải Lâm, còn Đường Hải Lâm vẻ mặt khinh khỉnh kiêu ngạo hếch mặt lên, thèm để người kia vào mắt như đó là vệ sĩ của ta bằng.

      Cố An Kỳ gật gật đầu nhìn cặp đôi này, cũng vốn trông đợi việc Đường Hải Lâm bị loại ngay từ vòng đầu tiên. ta được sắp xếp cho hai người đứng bên cạnh giúp đỡ cũng là chuyện thường tình. Sao có thể quên thế gian lận là thủ đoạn phổ biến thế giới này chứ? Cuộc thi này hề có quy định thể “giúp đỡ lẫn nhau”, cho nên xét theo mức độ nào đó mà cũng coi như dung túng cho hành vi này rồi.

      Cố An Kỳ nhướn mi, khóe miệng thờ ơ cong lên, Đường Hải Lâm, đừng bị loại quá sớm, tôi chuẩn bị vài thứ cho đây. Xem ra đến lúc tiến hành bước thứ hai, Cố An Kỳ trầm ngâm nhìn vào góc.

      “A…” Lông mày Cố An Kỳ khẽ nhíu lại, dùng tay chống đầu.

      “An Kỳ tiểu thư, ổn chứ, có khó chịu ở đâu ?” Nhân viên bên cạnh hỏi.

      “Xin lỗi, có thể cho tôi ly nước ấm ? Cám ơn.” Cố An Kỳ dùng tay phải ôm đầu, miễn cưỡng cười .

      “Được, chờ chút.” Người kia rồi nhanh chóng về phía phòng nghỉ của nhân viên.

      sao chứ?” Đạo diễn Khưu Chính Bình hỏi.

      “Tôi sao, chẳng qua bị chứng đau đầu ngắt quãng* mà thôi.” Cố An Kỳ ôm đầu, có vẻ như rất khó xử .

      (*đau đầu ngắt quãng: hai, ba ngày mới đau lần)

      “Như thế này , sau khi vòng thi kết thúc hãy tới phòng nghỉ nghỉ ngơi lát.” Quản lý của “Pamir” thân thiết .

      “Vâng, cám ơn.” Cố An Kỳ lịch , gật đầu với ấy bày tỏ cảm ơn.

      “An Kỳ tiểu thư, trà của .” Nhân viên .

      “A, cám ơn .” Cố An Kỳ mỉm cười, chậm rãi đưa chén trà có độ nóng vừa phải đến bên miệng, từ từ uống hết.

      Dùng chén trà che tầm mắt của người khác, đôi mắt trống rỗng nhìn vào bên trong. giống các giám khảo khác múa bút thành văn ghi chép hay phân tích cái gì đó, chỉ bình tĩnh lãnh đạm nhìn những nghệ sĩ bối rối tới lui sân khấu.

      ngoài dự đoán của Cố An Kỳ, Đường Hải Lâm vượt qua vòng thi đầu tiên, mà nam nghệ sĩ đứng bên cạnh ta cũng thế.

      Đường Hải Lâm và nam nghệ sĩ kia vô cùng hiểu biết về thiết kế cũng như xuất xứ của trang phục, trình bày cực kì ràng rành mạch. Đường Hải Lâm miệng lưỡi trơn tru phân tích cái nhìn của mình đối với vài thương hiệu, sau đó như vô tình dìm chúng xuống để nhân cơ hội đó nâng “Pamir” lên. Cố An Kỳ hề quan tâm màn ba hoa chích chòe của Đường Hải Lâm, nhưng ngược lại lại có hứng thú với con cừu bên cạnh ta. Người đó ràng có năng lực hơn hẳn Đường Hải Lâm, bài thuyết trình của Đường Hải Lâm cũng là ta dạy, nhưng trong lúc về thương hiệu “Dale”, ta”dường như” quá lo lắng nên sai từ. Mặc dù lập tức sửa lại, nhưng ấn tượng vẫn bị giảm , được cao như của Đường Hải Lâm.

      Mọi chuyện trùng hợp như vậy sao? Cố An Kỳ nheo mắt, dường như rất có hứng thú nhìn cuộc chiến sân khấu.

      Đây có phải cừu ? Hay là sói đội lốt cừu? Con cừu này có cắn ngược lại con sói hay ? giờ rất có hứng thú quan sát mọi chuyện, cũng rất mong chờ hành động tiếp theo của người đeo kính đen kia.

      Sau khi danh sách được công bố, mọi người dần dần tản ra, nghỉ ngơi mười phút chuẩn bị cho vòng thi tiếp theo. Vừa rồi mọi người thấy Cố An Kỳ dường như hơi khó chịu nên để nghỉ ngơi lát, bao giờ bắt đầu lại gọi .

      Cố An Kỳ gật gật đầu tỏ vẻ cảm kích. Nhân viên đưa đến phòng nghỉ của nhân viên rồi đóng cửa lại. Cố An Kỳ lập tức thu lại biểu đau đớn, hờ hững nhìn vào cái hộp rồi cười nhạt.

      Sabj: Hôm nay ta vừa xem lại từ khoảng chương 60 để sửa lại xưng hô của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân phát ra rất nhiều lỗi. Mặc dù ta beta trước khi post nhưng có thể do buồn ngủ hoặc nhìn kỹ hoặc do n lý do khác mà thể tìm ra hết các lỗi. Vì vậy mong mọi người khi đọc truyện nếu có phát lỗi sai do đánh máy, sai chính tả, câu cú nghe chưa thuận hãy comt hộ dưới hộ ta. Cảm ơn mọi người nhiều nhiều.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 127: Vạch trần mặt nạ của

      Edit: Sabj


      Mười phút nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua, Cố An Kỳ dặm ít phấn trắng lên mặt để mình trông tiều tụy chút. Sắc mặt tái nhợt cũng ngụy trang cho như bị bệnh, để người ta nghi ngờ làm điều gì mờ ám trong phòng nghỉ.


      Vòng thi đầu tiên loại khoảng hai phần ba số ứng viên, căn phòng vốn chật ních người nay lại rộng hơn rất nhiều. Cố An Kỳ ngồi ghế giám khảo, lặng lẽ nhìn phản ứng những người phía dưới, lời.

      Vòng thi thứ hai rất đơn giản, chính là khảo nghiệm diễn xuất. Dù sao lần này đều là diễn viên đến ứng tuyển chứ phải nhà thiết kế, diễn xuất tất nhiên là cửa ải lớn nhất.

      Cố An Kỳ ngồi ở ghế giám khảo nhìn nhân viên mang gậy cho mọi người rút, khóe miệng hơi cong lên.

      Trong đám người này, Đường Hải Lâm có thời gian ra mắt lâu nhất và độ nổi tiếng cũng cao nhất, vì vậy mọi người đều tránh ra cho ta rút thăm đầu tiên. Đường Hải Lâm cũng chẳng từ chối, ngẩng đầu ưỡn ngực lên trước như coi mình thành người lãnh đạo của nhóm người này, đặt mình ở đẳng cấp cao hơn. ta liếc nhìn đống gậy, sau đó rút ra cây màu đen.

      Cố An Kỳ nhìn cây gậy Đường Hải Lâm rút ra, ý cười lại càng sâu, sốt ruột muốn thấy vẻ mặt của Đường Hải Lâm khi đọc nội dung trong đó đây.

      Sau khi Đường Hải Lâm bốc thăm, các nghệ sĩ khác lần lượt lên bốc, sau đó cầm cây gậy về phía sau, chuẩn bị xem cái mà mình bốc được.

      Đường Hải Lâm đến góc, nhìn nội dung cây gậy, lập tức sa sầm mặt. Cố An Kỳ vẫn quan sát phía ta, nở nụ cười lạnh, câu. Cố An Kỳ chỉ giở trò với cây gậy này, bởi vì tính toán khả năng Đường Hải Lâm rút nó là rất cao.

      ra ngay từ đầu nắm chắc chín mươi phần trăm, Đường Hải Lâm lựa chọn cây gậy màu đen này đầu tiên. Thứ nhất, Đường Hải Lâm là tên thích khoe khoang, dưới tình huống này, bình thường lựa chọn những gam màu tối để tô điểm thêm cái khí chất “Ổn trọng”, “U buồn” của ta. Thứ hai, trong tất cả các màu, chỉ có cây gậy này là màu tối, khác biệt nhất so với các màu còn lại. Đường Hải Lâm là người thích nổi bật nên tất nhiên chọn cái giống người khác.

      Cố An Kỳ giở trò quá nhiều, cũng “đặc biệt” làm khó xử Đường Hải Lâm, chẳng qua chỉ viết cây gậy dòng chữ “Người đàn ông bị bạn thân lừa gạt, cuối cùng bị vứt bỏ” . Lần này coi như tay lắm rồi, chỉ muốn cho Đường Hải Lâm thử trải nghiệm cảm thụ của Tiêu Thắng Hinh mà thôi.

      Vẻ mặt Đường Hải Lâm rất khó chịu, hỏi người cao dong dỏng bên cạnh: “Thiệu Chính Minh, nhân vật của cậu là gì?”

      “Em ư?” Nam nghệ sĩ đeo kính đen ngẩn người, bỗng nhiên cây gậy trong tay bị rút . Cặp mắt dưới đôi kính đen hơi lóe lên, nhưng rất nhanh lại giấu.

      “Tôi và cậu đổi gậy.” Đường Hải Lâm nhìn nội dung cây gậy rồi .

      “Đổi với em sao?” Thiệu Chính Minh giống như lơ đãng , “Điều này… Hải Lâm, ừm… nhỡ đâu ban tổ chức…”

      “Họ sao mà biết được? Tôi đổi là đổi, cậu lảm nhảm cái gì?” ta gần như là ép buộc nhét cây gậy màu đen vào trong tay Thiệu Chính Minh.

      Cố An Kỳ ngồi ghế giám khảo thu hết cảnh này vào trong đáy mắt, tuy nhiên cũng nóng lòng. chỉ tiếp tục chờ đợi thời gian để nghệ sĩ chuẩn bị chấm dứt.

      Từng người lần lượt lên thể , Đường Hải Lâm vẫn ở đằng sau chần chừ lên, có vẻ như muốn làm người diễn cuối.

      (thường trong các concert nhạc người được chọn diễn cuối đều là những người giỏi hoặc có đẳng cấp nhất, vì vậy ai được diễn cuối rất vinh dự. Trường hợp này cũng tương tự)

      Thời gian từ từ trôi qua, phần lớn nghệ sĩ thể xong phần thi của mình, chỉ còn lại Thiệu Chính Minh đeo kính râm và Đường Hải Lâm. Cố An Kỳ vô cùng thích thú nhìn hai người kia, chờ mong được thưởng thức chuyện xảy ra tiếp theo.

      Như các nghệ sĩ khác, sau khi lên Thiệu Chính Minh trình cây gậy ra. Cố An Kỳ nhìn cây gậy màu đen, “như vô tình” thầm: “Màu đen phải bị chọn đầu tiên sao?”

      Cố An Kỳ khống chế lượng cách hoàn hảo, giọng phát ra vừa vặn để những người xung quanh nghe được, nhưng cũng bị lọt xuống chỗ của những ứng viên bên dưới.

      “Ơ? Đúng thế , màu đen bị chọn ngay từ lúc đầu, sao bây giờ lại ở trong tay ta được?” Cố An Kỳ nghe vị giám khảo nhăn mày thầm, được Cố An Kỳ nhắc nhở họ cũng bừng tỉnh, hình như màu đen bị người đầu tiên chọn, sao bây giờ Thiệu Chính Minh lại có được nó? Cây gậy tối màu duy nhất trong đống gậy màu sáng để lại ấn tượng rất mạnh với mọi người, nhớ là chuyện đương nhiên. ràng là có người đánh tráo.

      Thiệu Chính Minh chuẩn bị biểu diễn, chú ý tới ban giám khảo thảo luận sôi nổi. định bắt đầu lại bị ngăn cản: “Dừng lại, dừng lại, đừng diễn.”

      “Hả?” Thiệu Chính Minh trong lòng biết cây gậy kia có vấn đề, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn người đó, “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”

      “Có phải đổi gậy với người khác hay ?” Nhà thiết kế của “Pamir” hỏi.

      “Tôi…” Khi Thiệu Chính Minh định gì đó Đường Hải Lâm lại tới trước , chuẩn bị đổi trắng thay đen.

      “Xin lỗi, cây gậy này ban đầu là của tôi.” Đường Hải Lâm vô cùng hào phóng thừa nhận khiến Cố An Kỳ hơi nhăn mày, ngờ Đường Hải Lâm vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên ra đòn phủ đầu như vậy. Kỳ căn phòng này có lắp camera, nếu vẫn có ai thừa nhận chỉ cần xem lại cuộn băng là được, khi đó Đường Hải Lâm cũng chính thức chấm dứt. Phong cách của”Pamir” là hợp lý, thận trọng, điều họ chú trọng nhất là nhân cách của nghệ sĩ, nếu nhân cách tốt, cho dù bạn có danh tiếng cao đến mức nào chăng nữa họ cũng nhận bạn.

      “Đường Hải Lâm tiên sinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Người của “Pamir” kiên nhẫn hỏi.

      “Do cậu ấy bảo diễn được vai đó nên năn nỉ tôi đổi gậy với cậu ấy. Lúc đó tôi cũng mềm lòng, lại nghĩ hình như ban tổ chức cũng thể đổi gậy nên đổi cho cậu ấy. Nếu điều này trái với quy định, tôi chân thành xin lỗi.” Đường Hải Lâm khép nép , phủi sạch trách nhiệm còn mảnh.

      đời này còn có người vô liêm sỉ đến vậy sao, Cố An Kỳ lắc lắc đầu, gì. muốn bại lộ thái độ thù địch với Đường Hải Lâm ở chỗ này.

      “Thôi, các vị đổi lại gậy rồi diễn lại .” “Pamir” nhíu mày .

      Lông mày Thiệu Chính Minh khẽ nhíu lại, Đường Hải Lâm vừa rồi vô lại như vậy đẩy vào tình huống khó xử, bây giờ lại còn tiếp tục giở chiêu này đúng là khiến người ta cảm thấy khó tin.

      “Tôi có thể mời An Kỳ tiểu thư hợp tác ?” Thiệu Chính Minh cũng giải thích, thay vào đó đưa ra lời mời với Cố An Kỳ.

      Mọi người nhìn sắc mặt Cố An Kỳ, phát hề tức giận, ngược lại thích thú nhướn mày: “Muốn tôi giúp như thế nào?”

      “Mời đứng ở kia, lát nữa vươn tay hộ tôi là được.”

      Cố An Kỳ nhìn vào mắt ta rồi nở nụ cười nhàn nhạt, ra là thế.

      ra, tôi vẫn luôn , ấy những xinh đẹp hào phóng mà còn quyến rũ mê người.” Đôi mắt Thiệu Chính Minh lấp lánh như chàng trai trẻ lần đầu biết , thương bạn sâu đậm muốn xa rời, dường như trong cảm nhận của chính là người con hoàn mỹ nhất, là người mong muốn tới gần.

      “Sớm tối có nhau nhiều năm, tôi phát mình càng ngày càng thích ấy. Nhưng mà… tôi vẫn sợ hãi thổ lộ với ấy, sợ ấy từ chối tôi.” Thiệu Chính Minh trong nháy mắt chuyển kỳ vọng trong mắt thành phiền muộn, giọng cũng rất , dường như nỗi lòng tràn đầy tự ti và bất an.

      “Hôm nay, tôi thu hết dũng khí, chuẩn bị hoa bách hợp ấy thích nhất, hy vọng có thể thổ lộ với ấy.” Thiệu Chính Minh hai tay ôm trước ngực như ôm theo bó hoa, “Tôi hy vọng sau khi thổ lộ có thể nắm tay ấy, cùng ấy tới cuối đời.”

      “Em, em có đồng ý cùng tay trong tay nốt quãng đường còn lại của cuộc đời ?” Thiệu Chính Minh vươn tay, tỏ vẻ lo lắng nhìn Cố An Kỳ, bên tai hơi đỏ lên, giống như cậu bé lần đầu tiên biết , cũng là lần đầu tiên thổ lộ với con .

      Cố An Kỳ hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt như ngượng ngùng, từ từ vươn tay đặt vào lòng bàn tay Thiệu Chính Minh.

      “Cám ơn An Kỳ tiểu thư hợp tác.” Thiệu Chính Minh cười thuận tiện bắt tay Cố An Kỳ.

      “Chỉ là việc mà thôi, cần cảm ơn.” Cố An Kỳ cũng bắt tay lại, mỉm cười trả lời.

      Dùng phương thức kịch để diễn chi tiết này đúng là thú vị, màn thể cũng rất hấp dẫn, rất đáng xem. Cố An Kỳ mỉm cười, thiện ý gật đầu với rồi im lặng quay lại ghế giám khảo của mình. ra phần lớn mọi người đều nhìn ra được, Thiệu Chính Minh hề thiếu tự tin, từng chi tiết diễn đều có chủ ý, trong cảnh tặng hoa cuối cùng, thậm chí đôi tai cũng làm đỏ được hẳn nâng đẳng cấp lên từ “diễn bề ngoài” đến “diễn từ trong nội tâm” .

      Cố An Kỳ rất công bằng đánh giá ở mức điểm cao, sau đó chờ mong “vở kịch” tỉ mỉ chuẩn bị cho Đường Hải Lâm.

      Đường Hải Lâm, dừng để tôi thất vọng, tôi còn chờ “Người đàn ông bị vứt bỏ ” đó.

      Khóe miệng Cố An Kỳ nhàn nhạt cong lên, vẽ ra nụ cười hề có độ ấm.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :