1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 118: Lý trí

      Edit: Sabj


      Cố An Kỳ dùng tâm trạng gì để thu xong chương trình kia chỉ sợ chỉ có hiểu. Bề ngoài tuy rằng vẫn đối đáp trôi chảy, nhưng tâm tư lại bay về nơi nào đó từ lâu.


      Cố An Kỳ cực kì lo lắng cho Tiêu Thắng Hinh, biết tình hình tại của ấy như thế nào. Tiêu Thắng Hinh từ khi bắt đầu ra mắt được bảo vệ rất tốt, người khác gặp khó khăn, hãm hại con đường cũng được bằng phẳng, nhưng Tiêu Thắng Hinh lại chưa trải qua bao giờ. Trong giới ít người đều Lâm Huyên Di là người bao che khuyết điểm, người nào dám ra tay với người bảo vệ, chắc chắn phải trả giá rất đắt, đến lúc đó chết cũng mất lớp da.

      Cố An Kỳ phải người mềm lòng. Tính cách của Tiêu Thắng Hinh như thế nào là người ràng nhất, Đường Hải Lâm muốn chia tay cứ chia tay . Dù sao trong khoảng thời gian này Cố An Kỳ cũng ngứa mắt ta. Tiêu Thắng Hinh khi còn thế lực của bên cạnh, ta lập tức đá văng Tiêu Thắng Hinh, loại đàn ông khốn nạn như vậy cần cũng được.

      Trong giới giải trí tan tan hợp hợp cũng hiếm, Cố An Kỳ cũng chẳng quan tâm họ có chia tay hay , nhưng chỉ hận Đường Hải Lâm lại dùng thủ đoạn tồi tệ, hèn hạ đến như vậy.

      Đường Hải Lâm, muốn giết Tiêu Thắng Hinh sao?

      Sau khi quay xong chương trình, Cố An Kỳ tẩy trang, thấy sắc mặt bản thân xanh mét trong gương, thoa lớp phấn hồng lên mặt.

      “An Kỳ, tiếp theo vẫn còn công việc nữa. Thời gian còn kịp rồi, thôi.”

      “Còn công việc? Chu tiên sinh, tôi chắc chắn trí nhớ của tôi kém đến mức nhớ được lịch trình kết thúc vào lúc nào.” Cố An Kỳ lạnh lẽo nhìn Chu Á Kiệt, lạnh lùng .

      “Việc này mới nhận được.” Chu Á Kiệt hề nhìn Cố An Kỳ, chỉ tùy ý trả lời.

      “Chu tiên sinh, có chuyện gì cứ thẳng, cần quanh co lòng vòng.” Cố An Kỳ bình thản , nhìn thẳng vào Chu Á Kiệt.

      Chu Á Kiệt im lặng rất lâu gì, thấy Cố An Kỳ có xu hướng phun trào lửa giận, trầm ngâm tiếng mới : “Cố An Kỳ, ra vẫn nhìn ra tôi cố ý đuổi . Tôi còn tưởng mất trí rồi. xem lại bản thân giờ , hề lý trí, đầu óc để đâu đâu. Với dáng vẻ này có thể làm được gì? Bây giờ hết lịch trình định đâu? chuẩn bị cho bước tiếp theo chưa? Nếu gặp đối thủ đối phó như thế nào? lỗ mãng như vậy người cuối cùng bị tổn thương phải là Đường Hải Lâm, mà chỉ có và Tiêu Thắng Hinh.”

      “Lý trí chút , tìm hiểu chuyện gì xảy ra ” Chu Á Kiệt thấy vẻ mặt Cố An Kỳ hơi thả lỏng, tiếp tục khuyên, “Đừng đánh khi chưa bày xong trận. cũng là người thông minh, sao đến lúc mấu chốt lại trở nên ngốc nghếch thế?”

      “Tôi có tôi muốn can thiệp vào chuyện của họ sao? Chu tiên sinh, hình như quá để mắt đến tôi rồi?” Cố An Kỳ cười , nhưng trong đôi mắt nâu hề có ý cười.

      “Có ý nghĩ này hay hiểu hơn tôi. Cố An Kỳ, đừng nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc.” Chu Á Kiệt , “ bị hoảng loạn rồi, bình tĩnh lại cho tôi.”

      “Tôi hề hoảng loạn.” Cố An Kỳ nhắm lại mắt, hít sâu hơi. biết mình nên làm gì, nên làm như thế nào, chẳng qua tại quá tức giận nên khó có thể bình tĩnh. Cố gắng kìm nén cơn giận vô dụng, vô cùng muốn tìm nơi để phát tiết, phóng thích lửa giận nơi đáy lòng, “Tôi rất mình làm gì, nên làm như thế nào.”

      “Đường Hải Lâm và chính là người của hai cấp bậc, những thế còn thấp hơn ta những hai cấp, , có tư cách gì chọc đến ta?” Chu Á Kiệt mỉa mai, “Cố An Kỳ, tôi biết rất có bản lĩnh, nhưng có đầu óc, bản lĩnh gì đó cũng chỉ là đồ bỏ . Trước khi tỉnh táo lại tôi cho có thời gian nghỉ ngơi. Mau tỉnh lại .”

      “Chu tiên sinh, tôi rất tỉnh táo, tôi tôi vô cùng hiểu mình làm gì.” Cố An Kỳ làm dịu thù địch người, cố gắng bình thản , “Bây giờ tôi chỉ muốn thăm chị Thắng Hinh, để xem tình hình tại bây giờ của chị ấy mà thôi.”

      “Vào thời điểm mẫn cảm như thế này? Cố An Kỳ, tỉnh táo chút ” Chu Á Kiệt thấy Cố An Kỳ vẫn nghe lọt lời khuyên của , cơn tức cũng bùng lên.

      Cố An Kỳ yên lặng nhìn Chu Á Kiệt, chân thành mà tự tin : “Tôi ngu ngốc, tôi biết mình nên làm gì. Chu tiên sinh, tôi lại lần nữa, tôi rất con đường tiếp theo phải thế nào. Tôi, chưa bao giờ đánh trận mà chưa nắm chắc phần thắng, cũng để lại nhược điểm cho bất cứ kẻ nào nắm đươc. Tôi bị oán hận làm hoảng loạn, bây giờ tôi chỉ muốn boxing trút giận chút.”

      Cố An Kỳ biết Chu Á Kiệt sợ xúc động lỗ mãng rồi làm ra chuyện gì đó thể vãn hồi, cuối cùng những chỉnh được Đường Hải Lâm mà còn hủy hoại cả nghiệp của . Chẳng qua, như lời lúc trước, chưa bao giờ đánh trận mà chưa nắm chắc phần thắng, nếu muốn ra tay, vậy trước đó chắc chắn chuẩn bị hết mọi thứ.

      tại chưa thể đối kháng với Đường Hải Lâm, bởi vì lòng vẫn chưa ổn định, vẫn bị giận dữ vây hãm. Nếu gặp Đường Hải Lâm, chắc có thể khống chế được bản thân cho ta cú đấm hay . Vì vậy cho dù như thế nào, trước khi gặp Đường Hải Lâm, phải điều chỉnh lại tốt tâm trạng.

      Vốn Cố An Kỳ định ngay sau khi kết thúc công việc gọi cho Tiêu Thắng Hinh, nhưng tại ngẫm lại, cảm xúc mình ổn định, đến lúc đó chẳng những thể an ủi Tiêu Thắng Hinh mà còn có khi làm tâm trạng ấy tệ hơn.

      “Chu tiên sinh, cảm xúc bây giờ của tôi hợp để can thiệp vào chuyện của Đường Hải Lâm và chị Thắng Hinh, nhưng cũng hợp để làm việc. Điều này chắc cũng .” Cố An Kỳ lắc tay cười nhạt, “Giúp tôi hủy bỏ , tôi cần boxing trút giận.”

      gì nữa, chỉ rời khỏi rồi đến trung tâm boxing. giống nhiều khác thích tập yoga nhàng để giảm bớt căng thẳng, lại thích phương pháp bạo lực. Boxing chẳng những giúp trong thời gian ngắn nhất giải tỏa hết cơn tức mà còn giúp tập trung tinh thần.

      đến trung tâm boxing tìm bao cát, hung hăng trút giận cả buổi chiều, từng quyền từng quyền đều dốc hết sức lực, khớp xương tay cũng phát đau nhưng tâm tình sảng khoái hơn nhiều.

      “An Kỳ, hôm nay chị xuống tay độc ác vậy, em thấy bao cát kia sắp bị chị đập nát rồi . Có phải chị có chuyện gì vui hay ?.” Liêu Nhã Hân được Cố An Kỳ giới thiệu trung tâm boxing này, hôm nay cũng tới đây rèn luyện thân thể, ngờ lại gặp Cố An Kỳ.

      sao, chỉ là xảy ra chút chuyện bên công việc nhưng giải quyết xong rồi, vì vậy hơi vui mừng tẹo.” Cố An Kỳ cười , tức giận, oán hận trong lòng được giải tỏa, tại khôi phục trạng thái lý trí ban đầu.

      “Chị có chuyện gì có thể với em và Vũ Phỉ, đừng cứ giữ trong lòng.” Liêu Nhã Hân cũng biết Cố An Kỳ thích làm phiền người khác nên mới khuyên như vậy. , đây là lần đầu tiên thấy Cố An Kỳ đấm bao cát mạnh như thế.

      “Ừ.” Cố An Kỳ tán gẫu với Liêu Nhã Hân lúc rồi về nhà.

      Tiêu Thắng Hinh gần đây là tâm điểm, chắc đoàn làm phim cũng đến. Cố An Kỳ suy nghĩ rồi gọi điện thoại choTiêu Thắng Hinh.

      “Alo, tôi là Tiêu Thắng Hinh, tại tôi thể nhận điện thoại, mời nhắn lại sau tiếng ‘tút ——’, cám ơn.” Tiêu Thắng Hinh nhận điện thoại, bên kia chỉ vang lên tiếng thu từ trước.

      Cố An Kỳ cũng kinh ngạc hay thất vọng, Tiêu Thắng Hinh nhận điện thoại nằm trong dự kiến của , lý do là vì ấy còn phải trốn tránh truyền thông và vài người muốn moi tin.

      “Chị Thắng Hinh, em là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ dừng chút, vốn có rất nhiều điều muốn , nhưng vào giây phút đó lại biết mở miệng như thế nào. Từ trước đến nay biết an ủi người khác, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng biết phải gì mới tốt, “Em tin chuyện này giống báo chí viết. Chị Thắng Hinh, mọi chuyện rồi qua, chị đừng tức giận, em mãi mãi ở bên cạnh chị … Chúc chị luôn mạnh khỏe.”

      Cố An Kỳ bí từ, biết nên gì nữa, đành chuẩn bị ngắt máy. Vừa định bấm xuống nút tắt điện thoại lại kết nối được. Sau đó vang lên những tiếng “lách cách loảng xoảng”, rồi “tút tút tút…” Cuộc gọi bị ngắt.

      “Alo?Alo? Alo? Thắng Hinh, cậu có ở đó ?” Cố An Kỳ hoảng sợ, trong lòng nhảy lên dự cảm tốt.

      lập tức gọi điện thoại cho Tiết Tiểu Bảo: “Alo, Tiểu Bảo, là chị đây. Giúp chị tra xem Tiêu Thắng Hinh bây giờ ở đâu được ?”

      “Chị? Sao đột nhiên chị lại muốn tìm ta?” Tiết Tiểu Bảo nghe Cố An Kỳ muốn tìm Tiêu Thắng Hinh, trong lòng nhất thời kinh hãi. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chị Huyên Di biết chuyện Tiêu Thắng Hinh ở đoàn làm phim lúc đó?

      “Chị vừa gọi điện cho cậu ấy, trong điện thoại vang lên mấy thanh rất kì lạ, có thể cậu ấy xảy ra chuyện.” Cố An Kỳ lo lắng , “Em cứ tìm giúp chị xem nhà ấy ở đâu , mạng người quan trọng hơn.”

      Tiết Tiểu Bảo vốn định gì đó nhưng lại nhịn xuống: “ ta ở trong ngôi nhà cũ của chị, ngôi biệt thự ý.”

      “Được, chị biết rồi. Cám ơn em, Tiểu Bảo.” Cố An Kỳ nhanh chóng ngắt máy, sau đó lập tức xông ra ngoài.

      Tiết Tiểu Bảo nhìn cuộc gọi kết thúc, trong lòng lại thở dài. Chị Huyên Di quan tâm, để ý Tiêu Thắng Hinh như vậy, nếu biết ngày đó khi chị ấy rơi xuống vách núi, Tiêu Thắng Hinh cũng có mặt ở đoàn làm phim, hơn nữa vô cùng có khả năng là hung thủ hại chết mình, chị ấy bị đả kích như thế nào rất khó tưởng tượng được.

      “Ai… Hy vọng tất cả đều chỉ là dự đoán của mình.” Tiết Tiểu Bảo thở dài, sắp xếp lại tài liệu “ kiện Lâm Huyên Di rơi xuống vách núi”.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 119: Giấu giếm

      Edit: Sabj


      Ngôi biệt thự Lâm Huyên Di từng sống nằm gần khu vực ngoại ô, mặc dù quá xa hoa, nhưng cũng là nơi giao thông thuận tiện, hơn nữa chủ yếu là bảo vệ ở đó rất có trách nhiệm, lung tung, cho người vào bừa bãi.


      Cố An Kỳ ngày trước phải quay phim rất nhiều, suốt năm bốn mùa nên thời gian ở nhà rất ít, mà tình hình Tiêu Thắng Hinh cũng chẳng khác là bao, vì vậy Cố An Kỳ ngày trước đưa cho Tiêu Thắng Hinh chìa khóa dự bị để khi nào ấy trở về có thể đến nhà nghỉ ngơi.

      Cố An Kỳ vô cùng ngờ sau khi qua đời, Tiêu Thắng Hinh bán căn biệt thự mà vẫn tiếp tục ở tại đó.

      “Xin đừng gặp chuyện may, xin đừng gặp chuyện may.” Cố An Kỳ lo lắng nắm chặt hai tay, cố gắng áp chế dự cảm tốt trong lòng.

      Xe chạy qua cổng, Cố An Kỳ nhìn vào thấy nhiều paparazzi ngồi rải rác khắp nơi chờ tin tức nên bảo tài xế chạy về phía trước đoạn.

      Đến đoạn cách khu biệt thự khoảng mấy mét, Cố An Kỳ bảo tài xế rẽ phải, sau đó trả tiền taxi rồi nhanh chóng xuống xe. Sau khi xác nhận xe taxi rời khỏi, chạy về phía bụi cỏ đằng sau hòn non bộ.

      Có rất nhiều người nổi tiếng sống trong khu biệt thự này, thể lúc nào cũng được cửa chính. Có đôi khi để bị chặn đường nên phải đường . Ở hòn non bộ có cơ quan , chỉ người trong khu biệt thự mới biết, ngoài ra ai khác biết được, dù sao đây cũng là con đường tẩu thoát cuối cùng của mình, chẳng ai ngốc đến mức để lộ ra ngoài.

      “Cửa sau có camera giám sát, mà thôi quên , bây giờ nhìn cũng kịp nữa, có chuyện gì sau này sau.” Cố An Kỳ nhíu mày, lúc này còn nhiều thời gian.

      tại chỉ có mới có thể xác nhận tình hình của Tiêu Thắng Hinh, cho dù cho bảo vệ ở cửa là Tiêu Thắng Hinh gặp chuyện người ta cũng nghĩ là tiểu nhân ti bỉ muốn giẫm đạp lênTiêu Thắng Hinh, muốn bỏ đá xuống giếng mà thôi, chắc chắn tìm hiểu giúp . Hơn nữa bên ngoài có rất nhiều phóng viên và paparazzi chờ để hóng được tin độc nhất vô nhị, tùy tiện xuất như vậy chắc chắn mang lại càng nhiều tin bất lợi hơn cho Tiêu Thắng Hinh.

      Tình cảnh của Tiêu Thắng Hinh tại đủ khó khăn, Cố An Kỳ thể cân nhắc kỹ càng bước tiếp theo.

      Cố An Kỳ cả đời ở khu biệt thự này nên tất nhiên hề xa lạ, ngựa quen đường cũ vòng ra phía sau căn phòng .

      vặn vặn tay nắm, quả nhiên bị khóa trái, nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng tới bên cạnh bồn bonsai lớn nhất, mò trong đất lấy ra cái chìa khóa mình từng dùng. Tiêu Thắng Hinh hề có thói quen mang theo chìa khóa, lúc ấy Cố An Kỳ bất đắc dĩ lại còn cách nào khác, cuối cùng đành nghĩ ra cách này để giấu chìa khóa cho ấy.

      thể ngờ được đường lui đưa cho Tiêu Thắng Hinh, ấy còn chưa động đến mà chính dùng tới trước.

      Cố An Kỳ lắc lắc đầu, nhanh chóng mở cửa. Xông vào mũi là mùi rượu nồng nặc pha lẫn với mùi của khí than. hoảng sợ, nhanh chóng mở toang hết cửa sổ và cửa sổ sát đất, sau đó mới tìm Tiêu Thắng Hinh.

      “Chị Thắng Hinh? Chị ở đâu? Chị Thắng Hinh?” Cố An Kỳ tìm khắp các phòng nhưng vẫn thấy người, cảm xúc khẩn trương khiến xưng hô cũng thay đổi, “Thắng Hinh Tiêu Thắng Hinh cậu ở đâu?”

      “Huyên Di? Huyên Di?”

      Cố An Kỳ loáng thoáng nghe thấy từ phòng ngủ cũ của mình vang lên giọng rất , sau khi nhanh chóng mở cửa, nhìn thấy Tiêu Thắng Hinh chật vật gục bên giường, điện thoại ngăn tủ bị ấy đẩy xuống đất, mỗi thứ nơi. đất rải rác vài cái chai, trong đó cái dường như bị đập vỡ, mảnh thủy tinh vung vãi. Tay ấy dường như bị mảnh thủy tinh đâm vào, vẫn chảy máu nhuốm đỏ mảng đất.

      Cố An Kỳ nâng ấy dậy, muốn đặt ấy nằm xuống nghỉ ngơi, còn mình tìm thứ gì đó để cầm máu, cũng như làm chút mứt hoa quả giải rượu. Nhưng ngờ cảm xúc của Tiêu Thắng Hinh lúc này lại quá mức kích động, kéo tay liên tục: “Huyên Di, mình thực chết rồi sao? Có thể nhìn thấy cậu tốt, Huyên Di. Huyên Di, sau khi cậu rồi, tất cả đều thay đổi, tất cả đều thay đổi. Xin lỗi, Huyên Di… Mình vô cùng xin lỗi cậu, xin lỗi, Huyên Di, mình nên… ợ…”

      Lời của Tiêu Thắng Hinh hơi lung tung, Cố An Kỳ nghe ấy ngừng lặp lại câu xin lỗi, trong lòng cảm thấy kì lạ, ấy làm việc gì có lỗi với mình sao?

      “Cậu xin lỗi Lâm Huyên Di vì chuyện gì? Cái chết của ấy liên quan đến cậu.” Cố An Kỳ cau mày hỏi.

      phải, phải, đó đều là lỗi của mình. Ngày đó mình biết dây treo có vấn đề, mình định cho cậu, nhưng mà… nhưng mà…” Có lẽ cảm giác áy náy bị đè nén lâu, nhất thời thể khống chế nên lúc này cảm xúc của Tiêu Thắng Hinh cực kì kích động, nước mắt tuôn ra như suối.

      “Rốt cuộc là chuyện gì?” lục tung mọi thứ tìm băng gạc và vải cho Tiêu Thắng Hinh lập tức đình chỉ động tác. vừa nghe thấy gì? Tiêu Thắng Hinh biết ấy biết chuyện dây treo có vấn đề?

      mình định cho cậu, Huyên Di, cậu phải tin mình, nhưng mình lại bị đánh ngất nên thể làm gì được. Huyên Di…” Bây giờ Tiêu Thắng Hinh say rượu, lời cũng . Cố An Kỳ nghe được tin tức muốn nghe nhưng lại đổi lại tin sóng to gió lớn.

      Đây là chuyện gì? Ngay cả Tiêu Thắng Hinh cũng biết dây treo kia có vấn đề, chỉ duy nhất biết?

      Cố An Kỳ còn định hỏi thêm nhưng Tiêu Thắng Hinh sau khi khóc ngủ thiếp , có vẻ như sau khi áp lực tinh thần được giải phóng cả người cũng thoải mái hơn.

      Cố An Kỳ nhìn Tiêu Thắng Hinh, trong lòng vô cùng phức tạp. Người vẫn luôn che chở dưới đôi cánh của mình biết dây treo có vấn đề nhưng lại thẳng với . Cố An Kỳ nhìn Tiêu Thắng Hinh ngủ ngon lành, rồi lại nhìn mảnh thủy tinh vương vãi đầy đất, chỉ cảm thấy bản thân mình buồn cười.

      Tuy vậy vẫn mềm lòng giúp Tiêu Thắng Hinh xử lý vết thương, nhưng ngoài việc đó ra làm gì nữa. Lặng lẽ khép cửa lại, gọi điện thoại cho Tiết Tiểu Bảo.

      “Alo , Tiểu Bảo, là chị.” Trong giọng của Cố An Kỳ tràn ngập mỏi mệt, từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy mình có giây phút mệt mỏi như vậy, nhưng lúc này sức lực để giả vờ cũng có.

      “Chị, sao vậy? Giọng của chị ổn lắm? Tiêu Thắng Hinh có chuyện gì sao?” Tiết Tiểu Bảo khẩn trương hỏi.

      phải, ấy vẫn ổn.” Cố An Kỳ thản nhiên trả lời, hơi ngừng lại chút rồi “Tiểu Bảo, em biết chuyện Tiêu Thắng Hinh ngày đó đến đoàn làm phim đúng ?”

      “…” Tiết Tiểu Bảo sau lúc im lặng mới trả lời, “Đúng, em biết.”

      “Vì sao cho chị biết?” Cố An Kỳ nhàng , ngay cả chính cũng hiểu tâm trạng của mình lúc này như thế nào.

      cho chị cũng chỉ tăng thêm phiền não cho chị mà thôi.” Tiết Tiểu Bảo thành trả lời, “ ta là bạn tốt nhất trong quá khứ của chị, trước khi tìm được bằng chứng xác thực em muốn .”

      Cố An Kỳ dị thường trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới : “ cho chị biết chuyện xảy ra ngày hôm đó theo những gì em điều tra được.”

      “Em vốn nghi ngờ Hứa Toa Toa và Kiều Trí Viễn, nhưng lúc ấy cả hai người họ đều có mặt ở đó, vì vậy tạm thời loại họ ra, sau đó mượn tư liệu điều tra của Âu Dương Thừa lại biết được Tiêu Thắng Hinh lúc ấy cũng ở đoàn làm phim. Nghe ta cứ lang thang trước cửa phòng trang điểm, sau đó thấy tăm hơi bóng dáng đâu, sau khi chị xảy ra chuyện ta mới lại xuất , cảm xúc dường như hơi khác thường.”

      “Còn tra được gì ?” Cố An Kỳ nhíu mày.

      “Diễn viên đóng thế của chị vào buổi sáng hôm đó từng ăn phải đồ mất vệ sinh nên bị đau bụng, vốn buổi chiều thể đến, nhưng sau khi ấy uống thuốc tiêu chảy đỡ nên vẫn đến trường quay. Em tra hai quán ấy ăn đều là những nơi nổi tiếng nên thể xảy ra vấn đề, cùng nồi ăn nhưng chỉ ấy bị đau bụng còn những người khác bị làm sao. Em nghi ngờ người kia vốn muốn ấy xin phép vì bị tiêu chảy, nhưng sau đó ngờ ấy vẫn liều mạng muốn quay phim nên mới dùng tới thủ đoạn kia. Bây giờ em tìm manh mối về loại thuốc xổ kia, chắc lâu nữa có chút thông tin.”

      “Còn gì nữa ?” Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ dần dần trầm xuống, mặt có chút biểu tình nào.

      , lúc này tin tức bị phong tỏa hết nên rất khó tra, vì vậy trước mắt khả năng thu được nhiều tin tức.” Tiết Tiểu Bảo , “Chị, em nhanh chóng tìm, chị đừng lo lắng quá.”

      “Chị biết rồi, chẳng qua lần sau tra được gì cũng đừng giấu chị, nếu chị tiếp theo nên làm gì.” Cố An Kỳ thở dài, hiểu được dụng tâm của Tiết Tiểu Bảo muốn bị tổn thương. Chẳng qua hề yếu ớt như tưởng, đối mặt sớm hay muộn cũng là đối mặt.

      “Được.” Tiết Tiểu Bảo .

      Cố An Kỳ ngắt máy, khẽ thở dài. Cố An Kỳ hiểu Tiêu Thắng Hinh thể là hung thủ, chẳng qua trong tay ấy hẳn vẫn nắm giữ ít thông tin, ít nhất có thể thu được ít manh mối về chuyện rơi xuống vách núi.

      Cố An Kỳ lập tức rời khỏi như dự định, mà ngồi ngay ngắn trong phòng khách của Tiêu Thắng Hinh chờ đợi, chờ đợi nguyên nhân, chờ đợi câu trả lời thuyết phục.

      , muốn biết ngày đó xảy ra chuyện gì.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 120: Ai là hung thủ đứng phía sau?

      Edit: Sabj


      Bóng tối dần dần bao trùm, ánh sáng cũng từ từ ảm đạm. Cố An Kỳ bật đèn, vẫn lặng lẽ ngồi ở tầng tối tăm. muốn đứng dậy, cũng muốn làm chuyện khác. tại đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ muốn đợi Tiêu Thắng Hinh ở tầng tỉnh lại.


      Cố An Kỳ tâm trạng giờ của mình ra sao, thần sắc phức tạp nhìn khắp ngõ ngách phía xa, trong đầu biết suy nghĩ gì.

      chưa bao giờ nghĩ cái chết của mình có liên quan đến Tiêu Thắng Hinh, cũng chưa bao giờ nghĩ Tiêu Thắng Hinh lại giấu diếm bí mật lớn như vậy.

      Cố An Kỳ rất muốn lay tỉnh Tiêu Thắng Hinh, lôi kéo ấy hỏi cho ràng, hỏi tất cả mọi chuyện là như thế nào. rốt cuộc vì ai, vì chuyện gì mà bị hại chết, nhưng khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình cửa sổ sát đất, lại day day huyệt thái dương, cảm thấy phiền chán.

      nên lấy thân phận gì để hỏi? Lấy thân phận của người được coi là chết để chất vấn? Hay dùng thân phận hậu bối vô danh?

      Từ trước tới nay luôn che giấu bản thân, che giấu tồn tại của mình. Sau khi trọng sinh, Cố An Kỳ cũng dám liên lạc với bạn bè trong quá khứ, sợ những rắc rối của mình chuyển lên người họ, người duy nhất biết được thân phận của cũng chỉ có Tiểu Bảo —— người hề có quan hệ huyết thống với , nhưng lại còn thân thiết hơn cả em trai ruột.

      Hậu quả khi chất vấn Tiêu Thắng Hinh chỉ có , đó là bại lộ thân phận. Nếu Tiêu Thắng Hinh áy náy ấy biết được nội tình bên trong, như vậy khả năng bắt được hung thủ đứng phía sau rất cao, nhưng nếu Tiêu Thắng Hinh định bán đứng tình hình lúc đó của đúng là họa vô đơn chí, song nếu hỏi Tiêu Thắng Hinh, lượng công việc dồn lên người Tiết Tiểu Bảo lại càng nặng hơn, hơn nữa Cố An Kỳ có dự cảm, khả năng Tiết Tiểu Bảo có thể tìm thấy những thông tin này vô cùng bé.

      ra, trước khi vào khu biệt thự này, Cố An Kỳ biết thân phận của mình bị bại lộ, camera phòng bảo vệ chắc chắn có hình của . Nếu phải ngựa quen đường cũ biết lối ra vào cũng như nhớ chính xác vị trí giấu chìa khóa, chừng bảo vệ sớm tìm tới cửa. đường tới đây Cố An Kỳ suy nghĩ rất nhiều, rất lo cho Tiêu Thắng Hinh, cũng rất muốn thẳng thắn với ấy chuyện “mình chính là Lâm Huyên Di”.

      Buồn cười ư? Lúc này đánh bậy đánh bạ lại biết được Tiêu Thắng Hinh lúc trước biết xảy ra chuyện. Cố An Kỳ tự giễu lắc đầu, chỉ cảm thấy mình buồn cười.

      Cố An Kỳ vẫn lặng lẽ ngồi ở tầng , hòa mình vào trong bóng tối, chờ đợi, cũng tìm kiếm đáp án. ra thân phận bản thân, hay ; lựa chọn tin tưởng, hay giấu diếm tra xét.

      Đây là canh bạc, thua vạn kiếp bất phục, mà thắng cũng là tổn thương.

      Cũng biết qua bao lâu, đèn tầng đột nhiên sáng lên, Cố An Kỳ đứng lên, cho dù như thế nào chuyện này cũng muốn đích thân giải quyết.

      Chuyện giữa và Tiêu Thắng Hinh, để tự các giải quyết ngay bây giờ là được.

      “An Kỳ? Sao em lại ở đây?” Tiêu Thắng Hinh thấy Cố An Kỳ, hiển nhiên lắp bắp kinh hãi, “ đúng, sao em có chìa khóa vào đây?”

      Cố An Kỳ trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn vào người bạn mà mình từng rất tin tưởng.

      “Có chuyện gì, em mau ” Tiêu Thắng Hinh thấy Cố An Kỳ lạnh lẽo nhìn mình câu nào, trong lòng đột nhiên lại nảy lên cảm giác chột dạ, cũng biết tại sao lại thế.

      “Thắng Hinh, cậu muốn mình ?” Cố An Kỳ lạnh lùng mở miệng, giọng hơi khàn khàn.

      rốt cuộc là ai?” Tiêu Thắng Hinh cau mày, cảm giác người này giống với Cố An Kỳ trong quá khứ.

      “Vẫn chưa nhận ra mình là ai sao? đời này người biết cái chìa khóa để ở đâu, biết đồ đạc trong phòng để ở đâu, trừ cậu ra còn ai nữa?” Cố An Kỳ nhìn Tiêu Thắng Hinh, chẳng qua rất tự nhiên cầm cái cốc cũ của mình rót cốc nước uống.

      “Cậu… Huyên Di? đúng, Huyên Di chết” Tiêu Thắng Hinh hét lên, “Cố An Kỳ, mưu gì mà phải giả mạo Huyên Di.”

      “Mình giả mạo? Tiêu Thắng Hinh, mình hỏi cậu, từ trước đến giờ cậu chưa từng có chút cảm giác quen thuộc nào với mình ư? Vì sao mình lại hiểu sở thích của cậu, vì sao biết cậu ăn được hải sản, cậu nghĩ mình là fan cuồng của cậu nên tìm hiểu những thứ này sao?” Cố An Kỳ ngồi xuống, nhìn thẳng vào Tiêu Thắng Hinh, “Cậu tin ư, mình chuyện chỉ hai chúng ta biết cho cậu nghe, khi cậu mới ra mắt từng gặp rắc rối, thiếu chút nữa bị đuổi ra khỏi giới giải trí, là mình đưa cậu xin lỗi người ta, cuối cùng mặc dù bị vẩy rượu vang lên người nhưng người đó vẫn buông tha cho cậu. Khi album của cậu bắt đầu quảng bá, mình dùng thời gian nghỉ ngơi trong năm ngày liền giúp cậu tuyên truyền, kết thúc đợt quảng bá, vì tinh thần quá mệt mỏi mà mình phải đến bệnh viện tư nhân bí mật truyền nước, cậu còn nhớ ?”

      Tiêu Thắng Hinh kinh hãi lắc đầu như trống bỏi, bối rối : “ thể nào, thể nào, làm sao có thể…”

      “Đúng vậy, làm sao có thể, ràng bị người ta hại rớt xuống vách núi chết rồi. Sao có thể đứng ở đây?” Cố An Kỳ nở nụ cười như trào phúng, sau đó yên lặng nhìn vẻ mặt .

      “Mình…” Tiêu Thắng Hinh cũng biết lúc này mình nên làm gì, đầu óc trống rỗng, lắp bắp , “Cậu… Mặt của cậu… Thân thể của cậu… , phải vớt lên sao.”

      “Đúng vậy, đáng lẽ là mình chết, ngã từ vách núi cao như vậy sao còn khả năng sống sót? Chẳng qua có lẽ là ông trời giúp mình, để linh hồn mình nhập vào thân thể này.” Cố An Kỳ bình tĩnh uống trà, lạnh nhạt , “Gặp lại bạn cũ muốn gì sao? Tiêu Thắng Hinh.”

      Trong chốc lát Tiêu Thắng Hinh vẫn chưa thể xác nhận Cố An Kỳ là hay giả, chẳng qua bị thông tin cung cấp làm chấn động, cứng người đứng đó biết nên tiến hay nên lùi.

      “Cậu… cậu là Lâm Huyên Di?”

      “Cậu có thể hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ cần là chuyện Lâm Huyên Di biết, mình .” Cố An Kỳ thờ ơ trả lời.

      Tiêu Thắng Hinh hỏi Cố An Kỳ rất nhiều chuyện chỉ ấy và Lâm Huyên Di biết, cuối cùng dần dần xác định là Lâm Huyên Di. Lý trí chấp nhận, nhưng tâm trí vẫn vướng phải chướng ngại .

      “Huyên… Khụ khụ…” Tiêu Thắng Hinh nhìn khuôn mặt xa lạ này, vẫn thể gọi ra ba chữ “Lâm Huyên Di”, chỉ ho tiếng, từ từ ổn định lại, “Nếu còn sống, vì sao cậu trở lại?”

      “Mình có thể trở về sao? Ha ha ” Cố An Kỳ đứng thẳng lên, về phía Tiêu Thắng Hinh, “Tiêu Thắng Hinh, chẳng phải cậu biết lúc đó mình bị người ta hại chết sao?”

      “Mình…” Tâm tình Tiêu Thắng Hinh rất phức tạp, quay đầu , “Mình biết.”

      “Thắng Hinh, cậu còn nhớ ai dạy cậu diễn xuất ?” Cố An Kỳ thản nhiên ném ra câu, “Cậu nghĩ mình nhìn ra sơ hở trong đó sao?”

      “Xin lỗi, Huyên Di, mình vô cùng xin lỗi cậu.” Tiêu Thắng Hinh cúi đầu, chỉ nghẹn ngào lặp lại câu.

      “Mình muốn nghe xin lỗi, mình muốn biết lúc đó đãx xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu biết có người muốn hại chết mình?” Cố An Kỳ hỏi.

      phải như vậy, Huyên Di, cậu tin mình. Mình…” Tiêu Thắng Hinh khó xử lo lắng nhìn Cố An Kỳ.

      ràng cái gì cậu cũng biết nhưng cái gì cậu cũng . Cậu bảo mình phải tin tưởng cậu như thế nào? Cậu muốn bao che cho người hại chết mình, để ta hay ta lại hại mình lần nữa sao?” Cố An Kỳ hỏi.

      , phải như thế” Tiêu Thắng Hinh khổ sở cúi thấp đầu, “Huyên Di, cậu tin tưởng mình, mình bao che cho bất kì ai, cũng muốn bất luận kẻ nào hại cậu.”

      “Vậy tự cậu mọi chuyện .” Cố An Kỳ ung dung ngồi, đợi câu trả lời thuyết phục.

      “Ngày đó mình chuẩn bị tham gia chương trình, thời gian kịp nên phải đường tắt, khi định tắt máy nhận được tin nhắn cảnh báo. dây treo của cậu hôm nay bị người ta động tay động chân, có nguy hiểm. Mình quá hoảng sợ, lập tức gọi điện thoại cho cậu, nhưng điện thoại của cậu vẫn tắt máy, gọi cho Dương tiên sinh cũng như vậy. Sau đó mình sợ cậu gặp chuyện may nên đến đoàn làm phim, mình mới đứng ở cửa phòng trang điểm định vào bị đánh ngất, sau đó biết gì nữa. Cho đến lúc dây treo của cậu xảy ra vấn đề, cậu bị ngã xuống dưới vách núi mình mới tỉnh lại. Xin lỗi Huyên Di, mình biết làm thế nào để thông báo cho cậu.”

      “Cậu điện thoại của mình và Văn Lâm đều tắt máy?” Cố An Kỳ nhíu mày, cảm thấy thể tin được.

      Điện thoại của lúc nào cũng bật, chỉ đôi khi để chế độ rung mà thôi, sao có thể tắt máy? Nếu mình để ý đến pin nên bị tắt máy, Tiêu Thắng Hinh gọi được còn có lý, nhưng Dương Văn Lâm là quản lý của Cố An Kỳ, vì mấy chuyện thỏa thuận hợp đồng nên lúc nào cũng phải dùng đến điện thoại, sao có thể tắt máy được?

      “Là , mình có thể mở nhật kí cho cậu xem, cậu chờ chút.” Tiêu Thắng Hinh vội vàng chạy lên tầng tìm di động.

      Cố An Kỳ ngồi dưới tầng chữ cũng , mặt có biểu cảm gì nhưng đáy lòng lại nổi lên sóng to gió lớn.

      Nếu những lời Tiêu Thắng Hinh đều là , như vậy chuyện này càng ngày càng phức tạp. Người đứng phía sau chắc chắn khống chế được đoàn làm phim lúc đó, thế lực của người này khổng lồ đến mức nào mà ngay cả những người xung quanh Cố An Kỳ cũng nắm ràng?

      Cố An Kỳ kinh hãi, nắm chặt lấy tay vịn sô pha, đợi Tiêu Thắng Hinh xuống lầu.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 121: Khúc mắc

      Edit: Sabj


      Tiêu Thắng Hinh vội vàng cầm di động vọt xuống, giở từng trang nhật kí cuộc gọi tìm lại ngày hôm đó, quả nhiên vào buổi chiều ngày xảy ra chuyện, ấy từng gọi hơn mười cuộc điện thoại cho và Dương Văn Lâm.


      Cố An Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể phản ứng lại, tay chân dần dần lạnh như băng.

      và Dương Văn Lâm hề nhận được mười cuộc điện thoại kia là do họ tắt máy. đến Cố An Kỳ lúc ấy quay phim, thể cầm di động, thể biết được mình có cuộc gọi nào , nhưng còn Dương Văn Lâm.

      Dương Văn Lâm là quản lý hàng đầu, thường xuyên phải giúp Cố An Kỳ liên lạc với các doanh nghiệp, điện ảnh, quảng cáo vân vân, thậm chí nửa đêm ba bốn giờ sáng vẫn còn chuyện điện thoại, sao có thể tắt công cụ kiếm tiền quan trọng chứ? Cố An Kỳ tuyệt đối tin tưởng lúc đó điện thoại của Dương Văn Lâm mở, hiểu rất tính cách của Dương Văn Lâm, người cẩn thận sao có thể phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy chứ? Điều này phải rất đúng sao?

      Cố An Kỳ nhìn vào số điện thoại màn hình, suy nghĩ hơi rối loạn.

      Điều này chứng tỏ cái gì? Người hại chết vô cùng có khả năng là người quen biết và Dương Văn Lâm? Thế lực sau lưng của người đó có khả năng vô cùng cường đại, có thể lấy thúng úp voi?

      Cố An Kỳ cau mày, thể nghĩ ra mình đắc tội với ai trong đoàn làm phim, cũng thể nghĩ ra ai có thế lực lớn như vậy.

      Danh tiếng tốt của trong giới giải trí phải là suông, dưới bất kì tình huống gì đều khống chế được cảm xúc của mình, hề trút giận hoặc làm khó dễ nhân viên. Ngược lại, có đồ ăn thức uống gì cũng mang theo phần cho những người xung quanh, tin chắc lúc trước mình hề làm chuyện gì có lỗi với nhân viên, nhưng vì sao… Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?

      Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại càng sâu, cố gắng nhớ lại chuyện hôm đó.

      Lúc Cố An Kỳ còn suy tư tay Tiêu Thắng Hinh cũng nhàn rỗi, lật lật di động, đưa cho Cố An Kỳ xem tin nhắn: “Cậu xem, còn có cái này.”

      màn hình điện thoại của Tiêu Thắng Hinh viết: “Lâm Huyên Di gặp nguy hiểm, dây treo có vấn đề.”

      Số điện thoại bị , cách khác cố ý để Tiêu Thắng Hinh điều tra ra đó là ai.

      “Có thể cho mình mượn di động vài ngày ?” Sau lúc im lặng Cố An Kỳ mới mở miệng. biết mình nên gì với Tiêu Thắng Hinh, tại mặc dù xác nhận Tiêu Thắng Hinh can dự vào hành động hại , , trong nháy mắt đó, gánh nặng trong trái tim cũng được hạ xuống, nhưng trong lòng vẫn có lớp màn ngăn cách, có nút thắt thể gỡ bỏ, biết nên gì, nên làm gì.

      Biết chuyện này liên quan đến Tiêu Thắng Hinh, nhưng trong lòng Cố An Kỳ bây giờ khó tránh khỏi có cái gai, có lẽ còn cần thêm ít thời gian để tiêu hóa tin tức này, nhổ cái gai kia tận gốc.

      “Huyên Di, xin lỗi…” Tiêu Thắng Hinh áy náy , “Mình muốn như vậy … Sau đó mình cũng muốn mấy thông tin này cho cảnh sát, nhưng mình rất sợ bị trả thù. Cậu cũng biết những người đó ra tay rất tàn nhẫn, mình sợ bị chúng giết chết.”

      “Mình trách cậu.” Cố An Kỳ thở dài, cũng hiểu nỗi khổ tâm của Tiêu Thắng Hinh. Lúc đó mọi chuyện xảy ra rồi, cho dù Tiêu Thắng Hinh có tiết lộ tin tức đó ra cũng vô dụng. Nếu muốn giết nhân vật lớn như , chắc chắn mấy thông tin đến với cảnh sát cũng nhanh chóng bị tiêu hủy, mà người trong cuộc như Tiêu Thắng Hinh chắc chắn bị giết bằng mấy phương pháp thông dụng như bị xe đâm, như cẩn thận bị dị ứng hải sản rồi bỏ mình, rồi mọi việc vẫn cứ như thế.

      Nếu Tiêu Thắng Hinh lúc ấy tiết lộ thông tin, chừng bây giờ thể gặp mặt ấy, càng đến chuyện được ấy cung cấp tin tức quan trọng như thế này.

      “Huyên Di, cậu về đây ở , mình mình ở đây quen.” Tiêu Thắng Hinh sầu não .

      được, trong khoảng thời gian này mình chưa thể trở về. Nếu trở về rất dễ khiến người ta bắt được manh mối.” Cố An Kỳ dừng chút rồi tiếp “ được cho bất kì ai, kể cả là người cậu thân cận nhất chuyện mình còn sống.”

      “Cái này mình biết, mình tự có chừng mực, lung tung đâu.” Tiêu Thắng Hinh .

      Cố An Kỳ chỉ gật đầu gì thêm. tin Tiêu Thắng Hinh kín miệng như bưng, nửa chữ cũng tiết lộ. có niềm tin vững chắc như thế chỉ vì tin tưởng nhân cách của Tiêu Thắng Hinh, mà còn vì tại Tiêu Thắng Hinh coi như ở chung chiếc thuyền với . Nếu Tiêu Thắng Hinh tiết lộ chuyện này ra ngoài ấy cũng được lợi gì.

      “Huyên Di… Ca từ trong album lần này của mình đều là cậu viết giúp mình đúng ?” Tiêu Thắng Hinh , “Trong đó có rất nhiều điểm giống phong cách của cậu.”

      “Ừ.” Cố An Kỳ hờ hững trả lời, “Là mình viết. Thắng Hinh, về sau cậu cứ gọi mình là An Kỳ , thay đổi bề ngoài rồi, mình muốn để người khác nhận ra.”

      “Ừ, mình biết rồi.” Tiêu Thắng Hinh gật gật đầu, “Cám ơn cậu giúp mình.”

      “Mình chỉ đưa cho cậu cơ hội, còn có trở mình được hay phải phụ thuộc vào cậu.” Cố An Kỳ uống ngụm trà, nhàng xoay cái cốc trong tay, “Thắng Hinh, mình chỉ có thể làm đến đó, tiếp theo phải làm gì phải dựa vào cậu. Mình thể dọn đường giúp cậu được nữa, tại mình ốc còn mang nổi mình ốc.”

      “Mình cố gắng thu, Huyên… , An Kỳ, cám ơn cậu.” Tiêu Thắng Hinh cảm kích từ tận đáy lòng, ngờ Lâm Huyên Di, à , Cố An Kỳ tha thứ cho . cũng ngờ Lâm Huyên Di sau khi di chuyển linh hồn vẫn nhớ tới việc giúp mình.

      ra , tại Cố An Kỳ cũng cần cơ hội để ra album, nếu những ca khúc ấy viết gửi cho Hà Viễn Hàng với mục đích để ấy hát, Hà Viễn Hàng chắc chắn cho Cố An Kỳ cơ hội thu, nhưng Cố An Kỳ lại nhường cơ hội này cho , ý nghĩa của việc đó, sao Tiêu Thắng Hinh có thể .

      “Được rồi, mình làm những việc đó cũng phải để cậu cảm ơn mình.” Vẻ mặt Cố An Kỳ dịu , ra cũng hiểu bây giờ mình đối xử mất tự nhiên với Tiêu Thắng Hinh cũng là do hơi giận chó đánh mèo. ra Tiêu Thắng Hinh hề sai, cái sai là quá tin tưởng người xung quanh mình.

      “Chuyện báo gần đây là như thế nào, cậu và Đường Hải Lâm rốt cuộc là làm sao vậy?” Cố An Kỳ hỏi, đây mới là nguyên nhân chủ yếu tới đây.

      Sắc mặt Tiêu Thắng Hinh cứng đờ, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng: “An Kỳ, ngày trước cậu đúng, Đường Hải Lâm hợp với mình. ta là kẻ lừa đảo, lừa đảo từ đầu đến cuối.”

      “Có chuyện gì cậu cứ từ từ .” Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, an ủi.

      Tiêu Thắng Hinh vừa lau nước mắt vừa : “Gần đây mình gặp ta nhưng ra trong lòng cũng hiểu, ta muốn chia tay với mình. Mình muốn cứ chờ đợi, cũng muốn tiếp tục ôm ảo tượng vô vọng, vì vậy mình đến công ty tìm ta, kết quả thấy ta cùng người mẫu nữ **( ** là nguyên văn bản gốc). Lúc ấy mình bình tĩnh chia tay với ta, sau đó rời khỏi.”

      Cố An Kỳ gật gật đầu, theo tình huống như vậy, hai bên hẳn là chấm dứt với nhau, vì sao sau đó Đường Hải Lâm vẫn muốn hại Tiêu Thắng Hinh?

      “Hai ngày sau, mình nhận được điện thoại của quản lý của Đường Hải Lâm, là muốn công khai với truyền thông chuyện bọn mình muốn chia tay, có vài chi tiết cần thảo luận nên muốn hẹn mình ra quán cà phê chuyện.”

      “Cậu cùng quản lý sao?” Cố An Kỳ chen vào.

      “Mình sao dám mời tôn đại phật chứ? Trong mắt ta mình chẳng là cái gì cả, cùng lắm chỉ là công cụ kiếm tiềm, là người máy có tình cảm mà thôi.” Khi Tiêu Thắng Hinh đến người này, nụ cười càng khó coi, khóe miệng cũng cong lên cách miễn cưỡng, “Cừu tiên sinh buổi chiều ta có hẹn nên trước, vì vậy thể với mình.”

      “Sau khi đến nơi, bọn mình chỉ đơn thuần chuyện. cách đơn giản là phím trước với nhau, để đến khi báo chí có hỏi bọn mình có đáp án thống nhất.” Tiêu Thắng Hinh dừng chút rồi tiếp “Mình vốn nghĩ dễ hợp dễ tan, lúc đó phai nhạt tình cảm là được, đồng thời giữ mặt mũi cho cả hai, đến mức quá khó nhìn. Mình cũng chẳng có hứng thú rêu rao với người ta chuyện bạn trai mình ở bên ngoài hát hoa ngắt cỏ, mình còn chưa muốn vứt mặt mũi. Mình vẫn nghĩ buổi chuyện thuận lợi, nhưng mình thể ngờ Đường Hải Lâm lại vô sỉ đến mức đó, ràng là ta làm chuyện ghê tởm, chẳng những thừa nhận mà còn hắt nước bẩn lên người mình. cái gì mà gần đây ta vừa được nhận làm gương mặt đại diện, phải duy trì hình tượng tốt đẹp, muốn mình thành toàn cho ta. Lúc đó mình điên tiết, thiếu chút nữa hắt cà phê vào ta. Kết quả sau đó biết tại sao mình lại cảm thấy choáng váng rồi ngất . Chờ đến lúc mình tỉnh lại, ha ha, chờ đến lúc mình tỉnh lại…”

      Tiêu Thắng Hinh nức nở thêm gì nữa, hai tay che kín mặt, những giọt nước mắt từ từ lăn dài, cả người run rẩy, dường như thấy chuyện gì đó đáng sợ.

      Cố An Kỳ ngồi xuống bên cạnh , ôm lấy vai : “Đừng nữa, mình hiểu rồi. Đừng nữa.”

      “Huyên Di, mình ngờ ta lại bán đứng mình, còn chụp những bức ảnh như vậy…” Tiêu Thắng Hinh nhào vào vai Cố An Kỳ, nước mắt ngừng chảy xuống làm ướt quần áo Cố An Kỳ, “Lúc ấy rất nhiều lần mình nghĩ đến cái chết, chết rồi mọi chuyện cũng xong, nhưng mình cam lòng, cam lòng tên khốn đó vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. ”

      Tiêu Thắng Hinh suy sụp tựa vào Cố An Kỳ, giải phóng áp lực đau khổ kìm nén trong nhiều ngày. khóc thành tiếng, đứt quãng rất nhiều, Cố An Kỳ gì, chỉ im lặng nghe, hoặc vỗ lưng ấy.

      Bây giờ Tiêu Thắng Hinh cần người an ủi, chỉ cần nơi để phát tiết, giải phóng toán bộ áp lực trong thời gian này mà thôi.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 122: Tô Dật Phàm nhận vai

      Edit: Sabj


      Tiêu Thắng Hinh giống như được giải tỏa áp lực, khóc như mưa hồi. Sau khi khóc mệt ngã xuống bên cạnh Cố An Kỳ, mơ màng ngủ thiếp .


      Cố An Kỳ nhìn dáng vẻ Tiêu Thắng Hinh tại, trong lòng có cảm giác nên lời. Dù sao cũng là người dìu dắt rất lâu, giờ xảy ra chuyện này, trong lòng sao có thể cảm thấy dễ chịu?

      Từ trước đến nay Cố An Kỳ vốn hề thích Đường Hải Lâm, thể lý do, chỉ là trực giác ghét người này, nhưng vì Tiêu Thắng Hinh thích nên cũng thêm gì. Tình cảm dù sao cũng là chuyện của hai người, cho dù thân thiết với Tiêu Thắng Hinh đến mức nào cũng thể quyết định thay ấy. Ngày trước cũng chỉ nhắc nhở để Tiêu Thắng Hinh hiểu Đường Hải Lâm có phải người ấy muốn tìm hay mà thôi.

      Lúc đó vẻ mặt Tiêu Thắng Hinh ngọt ngào, có niềm tin vững chắc rằng Đường Hải Lâm và ấy cùng nắm tay nhau đến hôn nhân. Dáng vẻ hạnh phúc đó cho tới bây giờ Cố An Kỳ vẫn chưa quên, nụ cười tươi sáng ấy chưa bao giờ có được, vì vậy tại giây phút đó dù có tồn tại thành kiến gì với Đường Hải Lâm, đều chúc phúc cho hai người họ, bởi vì Tiêu Thắng Hinh cảm thấy ấy tìm được hạnh phúc thuộc về riêng mình.

      Trong vài năm đầu tiên, Đường Hải Lâm vẫn quan tâm Tiêu Thắng Hinh đầy đủ, hoặc có thể ta săn sóc tỉ mỉ cho Tiêu Thắng Hinh nhiều mặt. Hai người có thể xem như đôi tình nhân chuẩn mực của giới giải trí. Cố An Kỳ dù thế nào cũng ngờ Đường Hải Lâm lại ti tiện, ghê tởm đến mức khi lợi dụng Tiêu Thắng Hinh nữa cước đá văng , còn tạo ra bức ảnh này.

      Nhìn Tiêu Thắng Hinh ngủ còn vương nước mắt, trong lòng Cố An Kỳ tựa như nổi lên cái gai, ăn được, nhổ ra.

      Gương mặt đại diện cho thương hiệu mới mà Đường Hải Lâm và quản lý của ta đến Cố An Kỳ biết. Âu Dương Thừa từng đề cập với Cố An Kỳ, là Đường Hải Lâm nhận được lời mời casting cho phim điện ảnh quảng cáo của “Pamir”, muốn “giúp đỡ” nhiều hơn để ta có thể nhận được vai nam nhân vật chính.

      Cố An Kỳ cười lạnh, muốn quay phim với loại người đó ư? bị teo não hay sao? Âu Dương Thừa luôn đặt lợi ích lên đầu, từ trước tới nay Cố An Kỳ cũng luôn đánh giá cao ta ở điểm này, chẳng qua giờ lúc này lại cảm thấy rất khó chịu, thậm chí có chút mâu thuẫn. sai, Âu Dương Thừa là ông chủ của công ty, làm việc gì cũng nghĩ đến lợi ích đầu tiên. Chỉ cần ảnh hưởng đến toàn cục, Cố An Kỳ cũng tình nguyện phối hợp vài “thủ đoạn”, chẳng qua… với tính cách của , thể hợp tác với loại người đen từ đầu đến chân, ngay cả máu cũng đen như thế được.

      Đường Hải Lâm, làm tổn thương Tiêu Thắng Hinh vì lại muốn xuất với hình tượng u buồn bị tổn thương vì tình lần nữa sao? Được, muốn bị tổn thương, vậy cho ta bị tổn thương luôn. Lúc này Cố An Kỳ rất bình tĩnh cũng rất lý trí, khóe miệng chậm rãi cong lên, mang theo vài phần cảm giác khiến người ta đoán ra.

      Cố An Kỳ sau khi thu xếp ổn thỏa cho Tiêu Thắng Hinh trốn từ cửa sau. còn có rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều chuyện cần chuẩn bị. Đường Hải Lâm dám động thủ, vậy cũng khách khí.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông”. Tiếng chuông di động của Cố An Kỳ đột nhiên vang lên.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ kết nối điện thoại.

      “An Kỳ, lập tức về công ty.” Chu Á Kiệt đơn giản .

      “Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ hỏi là chuyện gì, chỉ ngắt máy rồi bảo tài xế quay xe đến công ty.

      Dọc theo đường Cố An Kỳ suy nghĩ rất nhiều, xem người nào có thể trở thành trợ lực, người nào trở thành lực cản của . Sau khi cân nhắc rất lâu, biết vì sao, đột nhiên nhớ tới dáng vẻ của Chu Á Kiệt khi khuyên bảo , bình tĩnh phân tích lại lời của Chu Á Kiệt khi đó, dường như phải phản đối trả thù Đường Hải Lâm, ngược lại, khuyên nên tỉnh táo lại, sau đó sau.

      Chẳng lẽ… Chu Á Kiệt cũng có hận thù với Đường Hải Lâm sao? Cố An Kỳ nhíu mày, thể đoán ra quan hệ giữa hai người đó.

      , đến nơi rồi.” Tài xế nhấn mạnh .

      Cố An Kỳ hoàn hồn, thanh toán tiền rồi xuống xe. thẳng vào tòa nhà “Đông phong”, biết vì sao, người xung quanh luôn bắn tới những ánh mắt như hâm mộ lại như ghen tị. Đây là chuyện gì xảy ra?

      Ai cũng lén lút đánh giá , cũng dám tới gần, chẳng qua trong ánh mắt của ít người như có thể phóng ra hai ba con dao lăng trì .

      Lông mày Cố An Kỳ nhíu lại, dường như cũng hề đắc tội với những người này, chẳng lẽ là liên quan tới việc bây giờ tới công ty sao?

      Cũng nghĩ nhiều, lên tầng định tìm Chu Á Kiệt.

      Chu Á Kiệt ở trong phòng làm việc, sau khi hỏi mới biết ở trong văn phòng của Âu Dương Thừa. Cố An Kỳ cảm thấy kỳ quái, nếu phải chuyện lớn, cơ bản Chu Á Kiệt đều để chờ ở văn phòng, sao bây giờ lại thành văn phòng của Âu Dương Thừa?

      Cố An Kỳ cau mày, mang theo vài phần hoài nghi lên tầng.

      “Cốc cốc” nhàng gõ cửa.

      “Vào .” Âu Dương Thừa ở bên trong .

      Cố An Kỳ thu lại cảm xúc rồi vào. Sau đó nhìn thấyÂu Dương Thừa, Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm ngồi ở bên trong. Đây là trận địa gì vậy? Hai quản lý lớn cộng thêm ông chủ?

      “Còn người nữa, chúng ta chờ chút.” Âu Dương Thừa nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ, chỉ tùy ý .

      Còn người nữa? Cố An Kỳ kinh ngạc, nhưng cũng hỏi thêm, vẫn duy trì vẻ mặt vốn có, ngồi xuống bên cạnh Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm.

      Cũng biết đợi bao lâu, cửa bị mở ra, người vào ra là Tô Dật Phàm.

      Sắc mặt Chu Á Kiệt và Dương Văn Lâm hề thay đổi, dường như biết từ trước, xem ra người biết gì chỉ có mình . Cố An Kỳ nhìn Âu Dương Thừa, đợi tiếp tục chủ đề.

      “Đến đủ rồi bắt đầu thôi.” Âu Dương Thừa miễn cưỡng đứng thẳng người dậy.

      “An Kỳ, bộ phim 《 Tình cuối cùng 》Dật Phàm diễn vai nam chính, chi tiết cụ thể vẫn chưa xác định nhưng đại khái là cậu ấy nhận nhân vật này.” Âu Dương Thừa .

      Trong lòng Cố An Kỳ nhảy dựng, Tô Dật Phàm tham gia diễn 《 Tình cuối cùng 》? Làm sao có thể?

      “Lịch trình trong nửa năm tới của Dật Phàm phải bị xếp kín rồi sao?” Cố An Kỳ hỏi.

      “Đúng lúc vừa quay xong bộ nên có chút thời gian rảnh.” Tô Dật Phàm đáp, “Bộ phim này tôi rất thích. Với tôi mà diễn vai này là lựa chọn đúng đắn.”

      “Có Dật Phàm gia nhập, có lẽ cần lo lắng vấn đề nhà tài trợ.” Âu Dương Thừa bình tĩnh phân tích, “Trước mắt có vài doanh nghiệp gọi điện đến muốn tài trợ rồi.”

      thể , Tô Dật Phàm thân là thiên vương, sức hấp dẫn phòng bán vé là thể nghi ngờ, nhà tài trợ phía sau tuyệt đối cũng thể khinh thường. Mặc dù tại thực lực của “Đông phong” vẫn bằng “Hoa Dương” và “Thời đại tinh thượng”, nhưng Tô Dật Phàm lại giúp “Đông phong” có thể so sánh với hai công ty kia.

      Có lẽ có doanh nghiệp băn khoăn bên “Thời đại tinh thượng”, nhưng vẫn còn rất nhiều người nhìn thấy lợi ích thương mại người Tô Dật Phàm.

      《 Tình cuối cùng》 là bộ phim điện ảnh đầu tư , quá gây ồn ào, mà với sức hút phòng bán vé của Tô Dật Phàm số tiền được tài trợ hề ít.

      Người thích “Thời đại tinh thượng” mình độc chiếm tài trợ rất nhiều, mà người muốn tài trợ cho Tô Dật Phàm lại càng nhiều hơn. gia nhập của Tô Dật Phàm thể cho đoàn làm phim 《 Tình cuối cùng》 cơ hội tốt.

      Cố An Kỳ nghe Âu Dương Thừa phân tích mới biết ban đầu người Dư Quả muốn chọn làm nam nhân vật chính chính là Tô Dật Phàm, chỉ vì lịch trình của Tô Dật Phàm quá kín, trong vòng năm bị lấp đầy nên đành từ bỏ. Sau đó Kiều Trí Viễn lại vô cùng chân thành muốn diễn vai này, Trần Văn Nhã thấy diễn xuất ta cũng tốt, nhân phẩm cũng tệ lắm nên mới chọn ta.

      Sau đó lại liên quan tới chuyện tài chính, thời gian quay của đoàn làm phim cũng bị hoãn lại, mà Tô Dật Phàm lại đúng lúc quay xong bộ phim, trong thời gian rảnh rỗi, thời gian hai bên lại trùng khớp với nhau nên mới lại tiếp tục bàn bạc chuyện hợp tác , Tô Dật Phàm cũng có cơ hội tiếp tục tham gia diễn bộ phim này.

      “Đúng là trùng hợp.” Cố An Kỳ thầm thở dài tiếng từ đáy lòng.

      “Thời gian sau này quay phim cùng nhau, hai người làm quen với nhau .” Âu Dương Thừa .

      Dật Phàm, sau này còn cần giúp đỡ nhiều hơn.” Cố An Kỳ cười đứng dậy trước, vươn tay với Tô Dật Phàm.

      Khi nào cần người khác giúp đỡ ? Tô Dật Phàm buồn cười nhìn Cố An Kỳ, biết cũng chỉ cho có lệ, vì thế cũng chỉ đơn giản lên tiếng rồi bắt tay.

      “Đoàn làm phim có kinh phí rồi, diễn viên hình như cũng đóng góp ít, đại khái hai ngày sau bắt đầu quay, hai người hãy chuẩn bị , chi tiết cụ thể có thể thảo luận sau. An Kỳ, Dật Phàm diễn xuất rất tốt, nhớ học tập cũng như lãnh giáo nhiều hơn đó” Âu Dương Thừa híp mắt , thoạt nhìn như với Cố An Kỳ, nhưng ra nhắc nhở Tô Dật Phàm, muốn giúp đỡ Cố An Kỳ, cùng công ty giúp đỡ nhau là lẽ đương nhiên.

      Cố An Kỳ thuận thế : “Đến lúc đó còn mong Dật Phàm chỉ giáo nhiều hơn.”

      Tô Dật Phàm sao có thể nhìn ra vở kịch của Âu Dương Thừa, dưới đáy lòng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng mặt vẫn thản nhiên gật đầu: “Được.”

      Tô Dật Phàm nhìn ra được Âu Dương Thừa rất coi trọng Cố An Kỳ, muốn mở đường cho Cố An Kỳ. Nếu Cố An Kỳ là người có năng lực hay bản lĩnh gì, chấp nhận cạm bẫy của Âu Dương Thừa, nhưng cũng nhìn ra được Cố An Kỳ là hạt giống tốt, có bản lĩnh, tư cách để lên. Đối với hậu bối có tài, Tô Dật Phàm luôn giúp đỡ rất nhiều, cho nên lúc này cam tâm tình nguyện nhận sắp xếp như vậy, còn hứa hẹn nghiêm túc.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :