1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 104: Bóng dáng Lâm Huyên Di

      Edit: Sabj



      Hàn Lâm Nhi mà Cố An Kỳ diễn là có cá tính hoạt bát, tương đối hướng ngoại. Tuy từ mắc bệnh tim nhưng giống mọi người nghĩ, yếu ớt nhập viện, sau đó trải quá những ngày tháng đau buồn bi thảm ở đây. vẫn rất vui vẻ, rất tích cực, cố gắng dùng cách của mình để sống sót, khi đối mặt với mọi người đều nghịch ngợm gây , khiến người ta vừa lại vừa hận.


      Chẳng qua, tất cả chỉ là mặt nạ giả dối của mà thôi, cũng hề vui vẻ, vô lo vô nghĩ, quan tâm cái nhìn của người khác với bệnh tình của mình như vẫn thể ra bên ngoài, chỉ biết, tự ti vì bệnh tật bao nhiêu. nhạy cảm trong lòng kỳ vẫn sợ hãi người xung quanh biết bị bệnh tim bẩm sinh, sau đó nhìn bằng ánh mắt thương hại. trải qua hai mươi năm với nỗi tự ti như thế.

      vẫn nghĩ con đường của còn rất dài, có thể vẫn sống như vậy, nhưng ông trời như trêu đùa , vào sinh nhật hai mươi tuổi của tuyên án cuộc đời chỉ còn lại hai năm, cho dù nằm viện và kết hợp trị liệu, cũng chỉ có thể kéo dài thêm được vài năm nữa. Sau khi biết Hàn Lâm Nhi hề do dự làm ra quyết định lớn nhất, cũng bốc đồng nhất cuộc đời —— lén trốn ra khỏi bệnh viện.

      hy vọng khi khoảnh khắc tử thần đến bản thân còn gì phải hối tiếc. cũng khát vọng được chiêm ngưỡng thế giới rộng lớn. muốn khi sinh mệnh mình từ từ biến mất chỉ có thể nằm giường ở bệnh viện, phản chiếu vào đôi mắt là thế giới màu trắng cùng với cha mẹ đau thương, khổ sở rơi nước mắt.

      Hàn Lâm Nhi là người tinh tế, mẫn cảm, thoạt nhìn nghịch ngợm gây , tuy hay đùa dai nhưng luôn có giới hạn, tự có chừng mực.

      Giấu trong nụ cười vui vẻ, hoạt bát là tự ti, giấu trong giảo hoạt là ngốc nghếch, giấu trong dũng cảm là trái tim yếu đuối.

      Cố An Kỳ hít sâu hơi, bắt đầu nhập vai, là Hàn Lâm Nhi, mà Hàn Lâm Nhi chính là .

      “Action!”

      Đây là ngày đầu tiên Hàn Lâm Nhi chuyển đến thành phố lớn xa lạ, thuê căn nhà trọ vừa phải ở vùng ngoại ô, phòng ngủ phòng bếp, có phòng khách, tuy vậy vẫn rất vừa lòng. Hàn Lâm Nhi hơi cúi người xuống, ngón tay như có linh tính, nhàng chạm vào cái gì đó trong khí.

      Trần Văn Nhã nhìn theo đường tay chậm rãi mơn trớn, dần dần vẽ ra hình ảnh trong đầu. đặc biệt chú ý đến động tác tay Cố An Kỳ.

      Ngón tay Cố An Kỳ vừa dài vừa , bàn tay hơi mảnh mai, dần dần di chuyển từ trước người ra phía sau. Động tác này có vẻ như lơ đãng, giống như Cố An Kỳ chỉ làm trong lúc vô ý, nhưng chính lơ đãng này lại làm cho hành động mơn trớn của Cố An Kỳ trông hề cố ý, hơn nữa cũng khiến cho toàn bộ động tác của “sống động”.

      Trần Văn Nhã nhìn từ đầu này sang đầu khác, dễ dàng đoán ra đó là chiếc ghế sô pha. Tay khéo léo vẽ hai vòng cung ở hai đầu sô pha, tạo cảm giác tay vịn hình tròn.

      có đạo cụ mà có thể diễn tới mức như vậy, quả đơn giản. Rất tốt, đúng là rất tốt, Trần Văn Nhã gật đầu.

      Cố An Kỳ để ý vẻ mặt của những người khác, hoàn toàn đắm chìm trong diễn xuất.

      Hàn Lâm Nhi thở ra hơi, xoa bóp thắt lưng: “A, cuộc sống mới được mở ra ở đây. Ha ̄ ”

      nheo mắt nhìn xung quanh vòng, khóe miệng nhàng cong lên, trong đôi mắt long lanh tràn ngập hy vọng.

      “Cốc cốc cốc.” Lâm Phàm Bình gõ cửa.

      Sao mình vừa tới có người đến rồi ? Hàn Lâm Nhi buồn bực đứng lên. mở cửa ngay mà nhòm vào mắt mèo tồn tại nhìn xung quanh. Động tác này tuy nhưng cũng thể rất thực dung nhập vào kịch bản. độc thân sống mình phải càng chú ý đến an toàn của mình hơn.

      Hàn Lâm Nhi nhìn người đàn ông bình thường ngoài cửa lại càng cảm thấy kỳ quái, ta tới đây làm gì ?

      kéo mở cửa, nở nụ cười ngoan ngoãn: “Xin hỏi là?”

      “Tôi ở phòng 403 bên cạnh , vị tiểu thư này, có thể phiền nhanh chóng dọn đồ của ?” Lâm Phàm Bình thành chính trực , “Đặt đồ ở giữa đường chắn đường của người khác. Bà Đồng lên xuống cầu thang cũng bất tiện.”

      Ở góc độ Lâm Phàm Bình nhìn thấy Hàn Lâm Nhi làm vẻ mặt xem thường, sau đó cúi đầu, tỏ vẻ có lỗi: “Ngại quá, tôi vừa đến, có vài thứ chưa kịp dọn.”

      “Nếu cần chuyển cái gì hoặc cần giúp đỡ có thể với tôi, nhưng vẫn nên giải quyết đống đồ giữa đường này trước .” Lâm Phàm Bình nghe ra hàm ý trong lời của Hàn Lâm Nhi, chỉ nghiêm túc , “ có thể chuyển vào trước rồi từ từ thu dọn sau cũng được, dù gì mấy đồ to thế này mà đặt giữa đường gây bất tiện cho rất nhiều người.”

      “Vậy cảm ơn trước, nếu về sau có vấn đề gì mong giúp đỡ nhiều hơn.” Hàn Lâm Nhi tức đến nghẹn nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười tươi rói, lễ phép .

      “Mọi người đều là hàng xóm, cần khách khí.” Lâm Phàm Bình cười ngây ngô gãi đầu, khóe mắt liếc nhìn Hàn Lâm Nhi.

      “Cạch.” Sau khi cửa được đóng lại, Hàn Lâm Nhi lập tức bại lộ bản tính.

      “Cái gì đây, người kia!” Hàn Lâm Nhi lẩm bẩm than thở, đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, hiển nhiên là hài lòng với hành động vừa rồi của Lâm Phàm Bình.

      ” Đặt ở giữa đường chắn đường người khác. Bà Đồng lên xuống cầi thang cũng bất tiện.’, ha, đùa nhau à!” Hàn Lâm Nhi học cách chuyện của Lâm Phàm Bình, trong lòng vô cùng tức giận, phải muốn thu dọn, kéo đồ vào nhà, chẳng qua bây giờ đồ đạc chiếm đầy chỗ, mới dọn được góc thôi, chưa có chỗ để, ta dựa vào cái gì mà chỉ trích, xen vào chứ?

      “Dáng vẻ như ông già chỉ trích người khác, đúng là khiến người ta ngứa mắt mà.” Hàn Lâm Nhi bĩu môi, khinh thường .

      “Hừ, cho đùa giỡn này.” mặt Hàn Lâm Nhi lên tia giảo hoạt, “ phải có vấn đề gì cũng có thể tìm sao? Chúng ta chờ xem. Hừ!”

      Hàn Lâm Nhi đứng đối diện với cửa chun mũi, làm mặt quỷ, sau đó có vẻ như nghĩ đến cái gì đó, vào bếp rót cốc nước, đúng giờ uống viên thuốc. Sắc mặt vẫn hồng hào nhưng có quá nhiều huyết sắc. Đôi mắt vẫn nghịch ngợm trẻ con như trước, nhưng trong đó dường như lại thứ gì đó lắng đọng. Sau đó đổ chỗ nước thừa , dần dần co người lại vào góc.

      Kiều Trí Viễn dưới chân cứng lại, nhìm chằm chằm vào vẻ mặt Cố An Kỳ, đột nhiên giật mình nên lời. Cố An Kỳ thể ra quá , ngược lại còn mờ mịt, nhưng chỉ cần quan sát cẩn thận, có thể cảm giác được thay đổi.

      Ánh mặt trời u buồn như hương thơm nhàn nhạt, vương vấn quanh quẩn bên . Dáng vẻ tươi cười giả tạo, cười đắc ý vui vẻ khi nghĩ ra trò đùa dai và sau khi uống thuốc có khác biệt rất nhưng vô cùng tinh tế.

      Cảm giác như vậy, bóng dáng như vậy, thay đổi như vậy, mới chỉ nhìn thấy người. Cố An Kỳ trước mắt dần dần, dần dần chồng lên người trong trí nhớ…

      Huyên Di, Lâm Huyên Di, thần thái giống nhau, khí chất giống nhau… và người kia quả rất giống.

      Kiều Trí Viễn cứ như vậy nhìn Cố An Kỳ, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn. Điều này… sao có thể? ! Nét hấp dẫn của người kia sao lại tái người co diễn viên này được? !

      Kiều?” Cố An Kỳ thấy ánh mắt Kiều Trí Viễn khác thường nhìn nên thăm dò, rụt rè thầm hỏi, “ sao chứ?”

      Kiều Trí Viễn nhìn Cố An Kỳ vô cùng lo lắng khẩn trương đứng trước mặt, từ từ hoàn hồn: “ sao, sao.”

      Kiều Trí Viễn day day huyệt thái dương, cố gắng làm mình tỉnh táo lại. Cố An Kỳ chỉ là diễn viên hạng ba, sao có thể có cao ngạo, khí chất như Lâm Huyên Di chứ? Người nhát gan, yếu đuối như thế sao có thể so sánh với nữ vương Lâm Huyên Di?

      Người kia mạnh mẽ vô cùng, bao giờ chịu cúi đầu trước ai, sao có thể giống Cố An Kỳ dùng giọng bé, sợ hãi như thế chuyện với ? ! chắc chắn nhầm rồi, chắc chắn tại gần đây quá mệt mỏi nên mới sinh ra ảo giác. Kiều Trí Viễn tự với mình như thế, nhưng có lẽ ngay cả cũng biết, hai tay của nắm chặt.

      Mọi ngóc ngách trong lòng đều nhắc nhở người trước mắt là Cố An Kỳ, tuy vậy vẫn quá tin tưởng. Trong lòng như mọc lên cái cây, mỗi khi nhìn thấy Cố An Kỳ vẻ mặt lại khác thường.

      Nhưng Cố An Kỳ quá để ý đến Kiều Trí Viễn, chỉ kỳ quái nhìn . Người này có định quay phim nghiêm túc ? Sao cứ trưng cái vẻ mặt đó ra chứ? hề mang theo cảm xúc cá nhân, chỉ hoàn toàn, đơn giản đối xử với Kiều Trí Viễn như diễn viên đồng nghiệp, cũng muốn vì tình cảm trong quá khứ mà hành động quá phận, tránh làm lộ thân phận.

      Trần Văn Nhã nhìn hai người gật đầu, tuy rằng bất mãn với Kiều Trí Viễn lúc sau, nhưng lúc diễn với Cố An Kỳ vẫn rất tốt.

      kết hợp giữa Kiều Trí Viễn và Cố An Kỳ thoạt nhìn rất thú vị. gật gật đầu, có vẻ càng tự tin hơn với lần quay tiếp theo, chỉ mong kết quả cũng tốt đẹp.
      BaoYu, Phong Vũ Yên139 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 105: Lợi dụng và ỷ lại

      Edit: Sabj



      Cố An Kỳ trời sinh nhạy cảm, việc Kiều Trí Viễn luôn liếc mắt nhìn tất nhiên phát ra, chẳng qua cũng định ra mặt gì. Kiều Trí Viễn nghi ngờ , điều này khi bắt đầu cùng diễn nghĩ tới. Tuy nhiên cũng lo lắng, bởi vì có đủ tự tin mình có thể che mắt ta.


      Kiều Trí Viễn hiểu rất , nhưng cũng đâu phải là người xa lạ gì với Kiều Trí Viễn đúng ?

      Kiều Trí Viễn hoài nghi , nhưng vĩnh viễn cũng thể tưởng tượng được chính là Lâm Huyên Di. Đây cũng là nguyên nhân khiến mánh khóe và cách làm việc của đều khác với trước đây. Chỉ cần mở miệng, Kiều Trí Viễn chắc chắn tin chính là Lâm Huyên Di, dù sao chuyện như trọng sinh rồi đổi thân thể rất kì dị đúng ?

      cười khẽ khép lại kịch bản, khóe miệng hơi hơi giơ lên.

      “Sao lại chọc Kiều Trí Viễn?” Chu Á Kiệt cau mày, cách chuyện mang theo chút trách cứ, “ phải cảnh cáo thể thân thiết quá mức với ta sao?”

      Bây giờ còn chưa quay phim chính thức, chưa thực đóng cặp với nhau, tất cả vẫn trong quá trình chuẩn bị mà Kiều Trí Viễn chú ý quá mức tới Cố An Kỳ, sau này khi đóng cặp hai người này lại tóe ra tia lửa phải làm sao bây giờ?

      “Yên tâm , tôi và ta có quan hệ gì.” Cố An Kỳ ngay cả mí mắt cũng thèm nhấc, chỉ bình tĩnh trả lời, “Tôi rồi, tôi có hứng thú với ta. Ngoài diễn xuất ra bao giờ xuất cùng nhau.”

      Giọng điệu Cố An Kỳ thờ ơ, dường như căn bản đặt chuyện này trong lòng.

      …” Chu Á Kiệt nhíu mày càng chặt, trong lòng tất nhiên hiểu , vấn đề này chắc chắn xảy ra người Cố An Kỳ.

      Cố An Kỳ vốn thích trêu chọc người khác. Lạnh lùng, vô tình, đối với rất nhiều chuyện đều thờ ơ. ai có thể tác động đến , cũng vì ai mà thay đổi. Chỉ cần là con đường nhận định, chỉ cần có thể thành công, cho dù bị cắt mấy lớp da cũng chẳng thấy vấn đề gì, lông mày cũng nhăn lại dù chỉ chút.

      Để tính kế Diệp Y Dung, bản thân phải chịu đựng rất nhiều đau đớn và nhục nhã cũng phàn nàn câu, chỉ nhẫn nhớ kỹ rồi chờ cơ hội trả thù. còn tàn nhẫn như thế với bản thân đối với người khác lại càng chẳng có mấy tình cảm.

      Hứa Toa Toa có lực ảnh hưởng thế nào trong giới giải trí phải biết, ngu ngốc mà tiếp cận Kiều Trí Viễn vào lúc này.

      Chẳng qua, Kiều Trí Viễn…

      Chu Á Kiệt nhìn người thường xuyên xem xét nơi này rồi ngây người, cảm thấy vài phần bất an. Với Kiều Trí Viễn là phiền phức rất lớn, Hứa Toa Toa gần đây bận rộn lịch trình chỉ đến lát rồi , nhưng với tính cách của ta, lâu nữa thường xuyên qua lại đoàn làm phim.

      Đến lúc đó nếu Hứa Toa Toa nhìn thấy Kiều Trí Viễn “coi trọng” Cố An Kỳ, khó đảm bảo xảy ra chuyện gì.

      Chết tiệt, bị Kiều Trí Viễn chú ý cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

      “Chu tiên sinh, nếu có thể đem thời gian chú ý Kiều Trí Viễn đặt lên chuyện của tôi nghĩ có ích hơn.” Cố An Kỳ mở mắt, nhàn nhã liếc nhìn Chu Á Kiệt.

      “Sau này tôi nhờ Văn Lâm sắp xếp cho Trịnh Văn Quân đến đoàn làm phim vài lần, nên làm thế nào chắc cũng biết.” Chu Á Kiệt . có bản lĩnh thay đổi hành động của Kiều Trí Viễn, nhưng có nghĩa khinh địch để xảy ra vài chuyện mong muốn.

      muốn tôi lại lợi dụng Trịnh Văn Quân làm bia đỡ đạn?” Cố An Kỳ cười nhạo, “Chu tiên sinh, biết làm thế là kéo luôn ấy xuống nước sao?”

      có cách nào tốt hơn để trốn tránh Kiều Trí Viễn ?” Chu Á Kiệt trả lời, hỏi ngược lại câu, “Huống hồ đây cũng thể xem như lợi dụng mà là cùng nhau hợp tác, gần đây cậu ấy giành được vị trí gương mặt đại diện mới, rất cần được lăng xê.”

      Cố An Kỳ trầm mặc gì, tuy nhiên Chu Á Kiệt nhìn vẻ mặt của cũng thở phào trong lòng. biết Cố An Kỳ tuy trong lòng vẫn chưa đồng ý, nhưng mặt ngoài còn phản đối. Nếu ngoài dự đoán của , Cố An Kỳ phối hợp vở kịch này, cùng Trịnh Văn Quân sắm vai “người ” ở đoàn làm phim.

      ” Kết quả bình chọn của ‘Octavia’ thế nào rồi ?” Cố An Kỳ chuyển đề tài, ngữ điệu bình ổn hỏi.

      hỏi tôi còn tưởng quan tâm.” Chu Á Kiệt như nhìn thấy điều gì đó hiếm hoi, kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, “Trước mắt kết quả của rất tốt, điểm của ba người đều tăng rất ổn định.”

      Trong ba người, Cố An Kỳ có ít người hâm mộ nhất, theo lý mà tình huống này rất bất lợi với Cố An Kỳ. Chu Á Kiệt lén xem phần quảng cáo của Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm, trong đó chẳng những đạo cụ xa hoa, hơn nữa rất nhiều chi tiết đều được sắp xếp khéo léo đem lại hương vị hoàng cung quý tộc. So với Cố An Kỳ hoàn toàn lấy bối cảnh ngoại cảnh, cuộn phim sử dụng khi quay cũng có độ phân giải cao nhất, chất lượng hình ảnh của hai người kia đúng là tốt hơn ít.

      Chu Á Kiệt vốn xác định họ nhận thất bại, nhưng dự đoán được sau khi Cố An Kỳ dàn dựng quảng cáo này, số lượng bình chọn liên tục tăng cao, thậm chí có thể dùng hai chữ tăng vọt để hình dung. Bây giờ có thể coi đó là con ngựa chạy nhanh nhất trong ba con rồi.

      “Ồ, thế à?.” Cố An Kỳ có vẻ cũng giật mình, chỉ thờ ơ trả lời câu.

      hỏi ai dẫn đầu, ai xếp cuối. Vốn với chêch lệch quá xa rất khó đoán trước kết quả, bây giờ hỏi cũng chỉ phí công.

      “Chẳng qua khả năng thắng của vẫn lớn.” Chu Á Kiệt , “Vốn đối tượng cạnh tranh với chỉ có Nhâm Tĩnh Thu, thành tích của xếp thứ hai, cách Nhâm Tĩnh Thu nhiều điểm, bỏ xa Đường Tâm Tâm. Tuy nhiên mấy hôm trước Hàn Dịch Phong biết làm sao đột nhiên thân thiết với Đường Tâm Tâm trước báo chí, còn hợp tác với ta là ‘thoải mái nhất’ .”

      Khi Chu Á Kiệt những lời này luôn xem xét vẻ mặt Cố An Kỳ, nhưng nghĩ tới Cố An Kỳ chẳng những hề thể chút phản đối nào mà còn ung dung vui mừng.

      Cố An Kỳ nhíu mày, như việc đó liên quan đến mình: “Ồ, thế mừng cho ta.”

      “Với quan hệ của và Hàn Dịch Phong, để ta giúp phải việc khó đúng ?” Chu Á Kiệt thấy Cố An Kỳ mắc câu đành thẳng vào đề.

      “Chu tiên sinh, tôi nghĩ vẫn nhầm chuyện.” Cố An Kỳ đứng dậy, nhìn Chu Á Kiệt đứng phía sau, “Từ trước tới nay tôi phải người cần dựa vào người khác để sống sót, tôi có năng lực và cũng có bản lĩnh để tự mình bước . Đúng vậy, tôi ngại sử dụng vài thủ đoạn để mình thảnh thơi hơn, đồng thời loại bỏ những phiền toái cần thiết, nhưng cũng muốn làm ký sinh trùng chỉ biết ỷ lại người khác.”

      “Chuyện Hàn Dịch Phong cần nhúng tay. ta muốn kệ ta, cho dù ta giúp đỡ Đường Tâm Tâm, mang lại nhiều người hâm mộ hơn cho ta ta cũng thắng được.” Cố An Kỳ như đinh đóng cột, dường như thấy được chuyện trong tương lai.

      chắc ?”

      “Lúc này vị trí đại diện về tay ai còn chưa xác định được, nhưng mà Đường Tâm Tâm ư, ha ha, người thắng chắc chắn ta. Đốt lửa lớn, có khi lại cháy luôn cả mình.” Đôi mắt nâu của Cố An Kỳ hơi nheo lại.

      Chu Á Kiệt tiếp, nhăm mày khi thấy vẻ mặt coi thường của .

      “Chu tiên sinh, tin sao?” Cố An Kỳ xong liếc nhìn Chu Á Kiệt. Chu Á Kiệt vẫn duy trì dáng vẻ thể nào tin được, Cố An Kỳ thấy thế cười . cũng cần Chu Á Kiệt phải phản ứng, dù sao chuyện quan trọng nhất vẫn là kết quả đúng ?

      thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng ra ngoài.

      định đâu?” Chu Á Kiệt thấy Cố An Kỳ muốn ra ngoài, khỏi nhíu mày, “Lát nữa hình như có lịch trình.”

      “Trường quay.” Cố An Kỳ cười , xong lập tức xoay người rời khỏi.

      Co chưa thể xác nhận tình hình tại của Tiêu Thắng Hinh. Trước khi album được phát hành thu được tin tức gì từ các phương tiện truyền thông. Cố An Kỳ biết rất nước cờ này có lợi với Tiêu Thắng Hinh bao nhiêu, nhưng chuyện này liên lụy quá lớn, cũng có bản lĩnh ra câu “Trăm phần trăm thành công”.

      rất lo cho Tiêu Thắng Hinh, cũng lo lắng nước cờ này có thể giúp Tiêu Thắng Hinh vươn xa hay . vốn muốn chờ thời gian, nhưng đợi được. Càng là người thân thiết, Cố An Kỳ càng thể quan tâm, vì vậy vẫn muốn đến đoàn làm phim《 Hình xăm 》 trước thăm Tiêu Thắng Hinh, “tiện thể” xem bây giờ ấy như thế nào.

      Cố An Kỳ cải trang đơn giản, kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai rồi ra khỏi phòng làm việc. như người bình thường ngồi ở nhà ga chờ chuyến tiếp theo, ai nhận ra chính là Cố An Kỳ.

      Khoảng nửa giờ sau, Cố An Kỳ tới đoàn làm phim《 Hình xăm 》. Có vẻ như 《Hình xăm 》 trong lúc nghỉ ngơi, ít người ngồi tụm năm tụm ba đọc lời thoại với nhau, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

      Cố An Kỳ quét mắt cái, thấy Tiêu Thắng Hinh trong đám người, xem xét cẩn thận mới phát Tiêu Thắng Hinh mình ngồi trong góc nhìn quyển sổ trong tay, xung quanh có ai. Mọi người trốn tránh Tiêu Thắng Hinh như tránh ôn dịch, cách khoảng rất xa.

      Cố An Kỳ nhìn Tiêu Thắng Hinh, trong lòng thấy dễ chịu chút nào, khẽ nhíu mày, mang theo vài món quà mình mua tới đến chỗ Tiêu Thắng Hinh.
      BaoYu, Phong Vũ Yên139 thích bài này.

    3. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Hay quá.
      Có nhiều đoạn tả kĩ thuật diễn làm mình nhớ tới nhân vật Maya trong truyện tranh Mặt nạ thuỷ tinh.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 106: Mục tiêu

      Edit: Sabj


      Tiêu Thắng Hinh mình ngồi trong góc, tai đeo headphone, chăm chú đọc bản nhạc trong tay, thỉnh thoảng ngón tay còn gõ gõ vài nhịp lưng ghế dựa, vẻ mặt vui mừng thoải mái.


      để ý tới chuyện bị lập. Chuyện này diễn ra chỉ hai ngày, nếu ngày nào cũng buồn rầu vì những việc lông gà vỏ tỏi như thế này, chẳng phải vĩnh viễn tự ái sống trong quá khứ mà đánh mất khả năng vươn lên trong tương lai sao? Lâm Huyên Di lúc sinh thời cũng làm như vậy, người khác khinh thường , cũng làm như biết. Cố gắng tiến vươn lên, tạo dựng cơ hội cho bản thân mới là chuyện nên làm.

      Nếu Lâm Huyên Di còn sống nhất định cảm thấy rất vui mừng, năm đó, “An Kỳ? Sao em lại tới đây?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, phải quay xong phần của mình rồi sao?

      Cố An Kỳ nhấc túi hoa quả trong tay, cười : “Đến thăm trường quay.”

      “Em… đến thăm chị sao?” Tiêu Thắng Hinh kinh ngạc đến mức giọng điệu cũng thay đổi. cho rằng Cố An Kỳ biết chuyện bị chèn ép. Gần như tất cả mọi người đều biết Hứa Toa Toa chèn ép . Trong giới giải trí chưa bao giờ thiếu người nhiều chuyện, với tốc độ truyền mười, cho đến nay số người biết hẳn là rất ít.

      Nhưng Cố An Kỳ, ấy… vì sao ấy vẫn muốn nhảy vào họng súng mà đến thăm ? ấy sợ bị liên lụy sao?

      “Đương nhiên là tới thăm chị Thắng Hinh rồi, nếu còn ai vào đây nữa?” Cố An Kỳ nở nụ cười ấm áp trả lời, tỏ vẻ thoải mái cười đùa. Nhưng chỉ có biết, trong lòng mình khó chịu đến mức nào. Tiêu Thắng Hinh gần đây sắc mặt tốt hơn, nhưng tình hình bị xa lánh vẫn chưa thấy chuyển biến, thậm chí còn càng thêm tệ .

      “Chị Thắng Hinh gần đây ổn ?” Cố An Kỳ quan tâm hỏi, với quan hệ giữa và Tiêu Thắng Hinh bây giờ, cũng chờ mong Tiêu Thắng Hinh , nhưng mà vẫn kìm lòng được muốn hỏi, muốn nhận được câu trả lời làm yên lòng.

      “Tất cả vẫn coi như ổn, còn em?” Tiêu Thắng Hinh cười khẽ, dùng ánh mắt nhìn hậu bối đáng nhìn Cố An Kỳ.

      chung cũng coi như thuận lợi, gần đây em chuẩn bị vài việc để quay bộ phim mới.” Khóe mắt Cố An Kỳ dừng quyển sổ trong tay Tiêu Thắng Hinh, kết hợp với dáng vẻ đánh nhịp của , Cố An Kỳ đoán chắc thứ gửi Hà Viễn Hàng nhận được.

      Khóe môi cong lên cười . Tất cả mọi thứ cuối cùng cũng bắt đầu, giao Tiêu Thắng Hinh cho người vô cùng nghiêm khắc như Hà Viễn Hàng, Cố An Kỳ rất yên tâm.

      Hà Viễn Hàng là nhạc sĩ thân thiết nhất trong giới nhạc, cũng là nhà sản xuất nhạc hàng đầu trong nước. Mười năm trước Cố An Kỳ và quen biết, chẳng qua người ngoài biết quan hệ bạn bè giữa hai người, vì lĩnh vực hai người theo đuổi khác nhau nên ít khi xuất cùng nơi.

      Cố An Kỳ đánh giá rất cao năng lực sáng tác nhạc của Hà Viễn Hàng, mà Hà Viễn Hàng cũng đánh giá cao ca khúc do Cố An Kỳ viết. Kỳ những bài hát mà mười năm trước Tô Dật Phàm hát đều do Hà Viễn Hàng sáng tác.

      Hà Viễn Hàng phải người được chăng hay chớ*, năm nhiều nhất chỉ tạo ra đến hai album, đôi khi hai ba năm mới ra lần, vì vậy cầu rất cao, nhưng đương nhiên cứ là album của “bán rất chạy”.

      (*được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, cố gắng, kết quả ra sao cũng được)

      Cố An Kỳ tất nhiên biết với năng lực xuất sắc của Hà Viễn Hàng người muốn sáng tác cho được xếp lịch đến mấy năm nữa, để nhận Tiêu Thắng Hinh Cố An Kỳ sử dụng vài mánh khóe, tuy nhiên nó cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của ai. chỉ hy vọng Tiêu Thắng Hinh có thể nhanh chóng đuổi kịp tiết tấu của Hà Viễn Hàng, nhanh chóng rèn luyện giọng ca để sớm ngày trở mình.

      Cố An Kỳ cười gật đầu với Tiêu Thắng Hinh, tiếp tục chuyện phiếm với thêm lúc.

      Tô Dật Phàm vừa kết thúc cảnh quay, chuẩn bị nghỉ ngơi 10 phút, ăn tạm cái gì đó rồi tranh thủ bàn vấn đề hợp tác tiếp theo với Tiêu Thắng Hinh. quét mắt nhìn phía sau, vừa quay đầu lại thấy Cố An Kỳ.

      “A? Cố An Kỳ?” Tô Dật Phàm kinh ngạc nhìn người trong hậu trường.

      sao lại ở đây, lại còn cùng chỗ với Tiêu Thắng Hinh? Tô Dật Phàm biết Cố An Kỳ người rất biết xem xét thời thế, cũng vô cùng thông minh, nhưng sao người luôn hiểu “đạo lý” của giới giải trí như lại có thể cười cười với Tiêu Thắng Hinh?

      “Thắng Hinh, An Kỳ.” Tô Dật Phàm tới chào hỏi Tiêu Thắng Hinh và Cố An Kỳ.

      “Chào Dật Phàm.” Cố An Kỳ đứng dậy chào Tô Dật Phàm, thuận thế để trống chỗ ngồi bên cạnh Tiêu Thắng Hinh. Với đẳng cấp tại của nhường chỗ ngồi cho siêu sao cũng phải chuyện khác thường gì.

      “A, Dật Phàm, quay xong rồi à ?” Tiêu Thắng Hinh hỏi. Thái độ của Tiêu Thắng Hinh với Tô Dật Phàm thoạt nhìn như bạn bè cũ gặp nhau, chẳng lẽ ấy biết Tô Dật Phàm lâu rồi? Cố An Kỳ sửng sốt, bắt đầu cảm thấy khó hiểu.

      Chẳng lẽ từng thân thiết với người tên Tô Dật Phàm này sao?

      “Ừ, Thắng Hinh, bây giờ rảnh ?” Tô Dật Phàm hỏi, “Mình muốn chuyện hợp tác kia với cậu.”

      Cố An Kỳ là người hiểu biết, nghe xong lời của Tô Dật Phàm tất nhiên là biết nên làm gì. biết điều cười cười, tìm vài lí do linh tinh để trước: “Chị Thắng Hinh, Dật Phàm, hai người cứ từ từ chuyện , em nhớ còn vài việc cho ngày mai chưa chuẩn bị xong, em trước đây.”

      Tiêu Thắng Hinh quá để ý, chỉ dặn dò Cố An Kỳ đường cẩn thận, còn Tô Dật Phàm chỉ gật đầu.

      Đợi Cố An Kỳ rồi Tiêu Thắng Hinh mới lại ngồi xuống, bắt đầu chuyện với Tô Dật Phàm.

      “Dật Phàm, hình như cậu có đề phòng Cố An Kỳ?” Tiêu Thắng Hinh cau mày, nhìn vào mắt Tô Dật Phàm.

      Tô Dật Phàm lắc lắc đầu, phải đề phòng Cố An Kỳ, mà là biết nên đối mặt thế nào. Cố An Kỳ cho cảm giác rất kỳ lạ, ràng chỉ là nghệ sĩ hạng ba bé, nhưng bản lĩnh, kỹ năng lại như nghệ sĩ lâu năm thành tinh.

      Lần này Cố An Kỳ tiếp xúc với Tiêu Thắng Hinh lại càng khiến mơ hồ khó hiểu. tại Tiêu Thắng Hinh vẫn chưa trở được mình, người có ánh mắt thấu hiểu như Cố An Kỳ sao có thể tùy ý đến thăm ? Điều này khiến nghĩ mãi ra.

      ấy phải người xấu, cậu đừng đề phòng như thế.” Tiêu Thắng Hinh dừng chút rồi tiếp, “ bé đó rất giống Huyên Di, giọng điệu chuyện cũng giống, còn giống hơn cả cái tiểu Lâm Huyên Di gì đó. ấy là hậu bối rất được, phải người tâm cơ thâm trầm, tính toán người vô tội.”

      “Mình biết.” Tô Dật Phàm thở dài, tất nhiên biết Cố An Kỳ yếu đuối như Tiêu Thắng Hinh, tuy rằng khôn khéo linh hoạt, nhưng từ trước tới nay phải người tùy tiện hại người khác. Tô Dật Phàm biết vì sao mình lại đuổi Cố An Kỳ , có lẽ cũng trong nháy mắt kia mình có cảm giác gì.

      Nếu diễn tả cảm giác của với Cố An Kỳ đó là, giống như Cố An Kỳ luôn vô thức trốn tránh , cũng như xa như gần mà nhìn bóng dáng Cố An Kỳ.

      “Được rồi, chuyện này nữa, cám ơn cậu lần này tìm cơ hội hợp tác đó cho mình. Cái khác thể nhưng hôm nào mình mời cậu ăn bữa.” Tiêu Thắng Hinh cười .

      cần khách khí, quen biết cũng đâu chỉ hai năm. Cậu gặp nạn, mình có thể giúp sao?” Tô Dật Phàm bình tĩnh , “Mấy ngày nay cũng khổ cho cậu.”

      ” ‘Khổ cái gì? Trong giới này lên lên xuống xuống là chuyện bình thường.’ nếu Huyên Di vẫn còn, chắc chắn ấy như vậy.” Tiêu Thắng Hinh hoài niệm .

      Tô Dật Phàm trầm mặc , tình cảm trong đôi mắt đen như đá obsidian có chút phức tạp. Tiêu Thắng Hinh còn có ảnh chụp chung với Lâm Huyên Di để nhớ lại, còn sao? Cái gì cũng có, có ảnh chụp chung, có đoạn phim cùng nhau đứng sân khấu, chỉ có thể nhìn lại quá khứ của

      Từng lần… từng lần…

      Tô Dật Phàm nên lời đây là cảm giác gì, có trống rỗng, có bất đắc dĩ, còn có cả hối hận thể cứu vãn. Chuyện đầu tiên khi trở lại căn hộ là mở tivi hoặc CD, nghe ca hát, xem diễn xuất. lâu như vậy rồi nhưng vẫn giậm chân tại chỗ, mờ mịt, chờ đợi mục đích.

      cứ nhớ mong người xa là , thể dừng lại.

      Trong TV luôn cười ngọt ngào, cho dù mọi thứ thay đổi, Tô Dật Phàm luôn say sưa xem cảnh có xuất , chỉ có thể dùng cách đó để xoa dịu thương tiếc trong lòng .

      Rất nhiều lúc Tô Dật Phàm cũng hề tao nhã như bề ngoài, biết mình có rất nhiều khuyết điểm, nhiều khi bướng bỉnh, lại hay so đo. xác định Lâm Huyên Di, cũng chuẩn bị xong tất cả. Nhưng từ sau khi Lâm Huyên Di qua đời sau, cũng mất mục tiêu.

      Vẫn cố gắng làm việc như trước, người hâm mộ vẫn tăng lên, chỉ là cuộc sống mất thứ bù đắp lại được.

      Thời điểm ban đầu khi mới ra nước ngoài phát triển, thạo ngôn ngữ, lại bị người địa phương xa lánh, khi đó từng nghĩ rất nhiều. nghĩ tới ngày nào đó đứng đỉnh còn ai ức hiếp, nghĩ tới sau khi nghiệp ổn định phải gặp Lâm Huyên Di, ở bên cạnh bảo vệ , muốn nổi tiếng quá mức cũng sao. Nhưng ngờ, trước mấy hôm quyết định trở về, lại xảy ra chuyện… rơi xuống vách núi.

      Buồn cười ? Điều này vừa khiến buồn cười vừa thấy bị chê cười.

      Tiêu Thắng Hinh nhận ra Tô Dật Phàm thất thần, thở dài, cũng biết nên gì. Chuyện giữa ấy, với tư cách bạn bè chỉ có thể đứng nhìn.

      biết Huyên Di may mắn hay bất hạnh, có người sâu đậm như vậy, nhưng lại đúng lúc, kịp ở bên .

      Ngược lại với người của mình, Tiêu Thắng Hinh chán nản rũ mắt, lâu thể gì.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 107: Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi

      Edit: Sabj



      Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm đều yên lòng, người nhớ lại bạn tốt trong quá khứ, cảm khái cảnh còn người mất. Người gần gũi nhất bất hòa với mình, người chưa từng có liên quan lại ra mặt giúp. Người còn lại hoảng hốt nhớ về người trong lòng.


      Cho đến khi đến chuyện hợp tác, hai người mới xốc lại tinh thần. Tô Dật Phàm biết tình cảnh khó khăn của Tiêu Thắng Hinh, vì vậy nghĩ cách đề cử tham gia bộ phim truyền hình mới nhận được.

      Mọi người thường nghĩ phim truyền hình ở đẳng cấp thấp hơn, tinh hoa như phim điện ảnh. Nhưng ra, do phim truyền hình phải quay trong thời gian dài nên xây dựng hình tượng nhân vật cũng tỉ mỉ hơn. tại Tiêu Thắng Hinh bị áp chế đủ điều, quay phim truyền hình trong thời gian dài lại có lợi với .

      Tô Dật Phàm ngờ trước có người ra mặt giúp Tiêu Thắng Hinh. Người kia là ai ngay cả Tiêu Thắng Hinh cũng biết, chỉ biết là người bên Hà Viễn Hàng.

      Tiêu Thắng Hinh đưa quyển sổ trong tay cho Tô Dật Phàm, Tô Dật Phàm tiện tay lật xem, lúc nhíu mày, lúc gật đầu.

      “Ca từ rất tuyệt vời, nhạc cũng rất hay, chẳng qua… Thắng Hinh, phong cách của cậu là tình ca, nhưng album này lại nghiêng về nhạc chậm, có vẻ hơi khác với phong cách của cậu.” Tô Dật Phàm cau mày, Tiêu Thắng Hinh thường hát nhạc nhanh, chưa bao giờ hát nhạc chậm, biết có thể khống chế .

      , lần này hát nhạc chậm cũng phải tốt. Con đường hát nhạc nhanh của mình đến điểm cuối rồi, phải có đột phá.” Tiêu Thắng Hinh dừng chút rồi tiếp, “Ngày trước Huyên Di cũng từng khuyên mình nên hát nhạc chậm nhưng mình vẫn sợ hãi, lo lắng có sai sót nên mới kéo dài đến bây giờ. Nay mình chẳng còn gì để mất, cứ thử lần .”

      “Ca khúc cuối là bản song ca tình nhân, cậu… có hợp tác với Đường Hải Lâm ?” Tô Dật Phàm nhíu mày. Tiêu Thắng Hinh lần này nếu hợp tác với bạn trai của , Đường Hải Lâm, cho dù là quảng bá hay lăng xê đều mang lại hiệu quả rất lớn, đơn giản hóa mọi chuyện.

      “Mình cùng ta chấm dứt rồi.” Giọng Tiêu Thắng Hinh mang theo vài phần mỏi mệt, thoạt nhìn cả người cũng tiều tụy.

      Quãng thời gian này rất khó khăn, đôi khi cảm thấy trong lòng khó chịu muốn tìm người để trút bầu tâm . phải chưa từng tìm Đường Hải Lâm, nhưng ta chỉ tỏ ra thờ ơ xa cách. Tiêu Thắng Hinh ngốc, hiểu Đường Hải Lâm trốn tránh . Nay mất thế, còn chỗ dựa, lại còn đắc tội với Hứa Toa Toa như mặt trời ban trưa, ngày qua ngày có thể là gian nan vô cùng. Đường Hải Lâm nếu tiếp tục qua lại với khả năng cũng bị liên lụy.

      Đường Hải Lâm càng ngày càng thờ ơ với , gần đây gọi điện thoại đến còn được biết số điện thoại tồn tại.

      Tiêu Thắng Hinh thể đây là cảm giác gì, trong quá khứ được Lâm Huyên Di che chở rất tốt, xảy ra chuyện gì cũng đến lượt lo lắng, nhưng giờ đây chúng bạn xa lánh, đúng là nên ngẫm lại đường cho tương lai.

      “Aiz…” Tô Dật Phàm lắc đầu, vỗ vỗ vai , cũng biết gì hơn.

      “Mình phải người thể chịu nổi kích thích, dù sao mình cũng thể để Huyên Di mất mặt, đúng ?” Tiêu Thắng Hinh nở nụ cười, nhưng hiển nhiên trông rất gượng ép, “Có nhiều người giúp mình như vậy mà mình còn tự than trách phận Huyên Di mắng mình ‘ có tiền đồ ‘ mất. Nếu có thể làm tốt album này vẫn còn cơ hội để bắt đầu lại, đúng ?”

      Tiêu Thắng Hinh ngờ khi bị Hứa Toa Toa chèn ép đến tận mức này mà vẫn còn có người bất chấp tình cảnh khó khăn của vươn tay giúp đỡ, điều này khiến rất vui mừng, cũng rất cảm động.

      Hà Viễn Hàng là nhạc sĩ hàng đầu, vốn có thể chọn nghệ sĩ khác hát album này nhưng lại chọn làm người biểu diễn. Theo biết, công ty từng với Hà Viễn Hàng muốn cho người khác thay hát album này, nhưng Hà Viễn Hàng hề nhượng bộ, cố chấp muốn album này phải do hát.

      cũng biết vì sao Hà Viễn Hàng chưa từng tiếp xúc với lại ra tay giúp ở lúc mấu chốt này. cũng từng chân thành hỏi Hà Viễn Hàng, nhưng chịu , chỉ muốn được quên người viết ca từ, chính người đó cho cơ hội này. Tiêu Thắng Hinh nhìn ba chữ “Vong ưu thảo*” bản thảo, rất lâu chưa thể hoàn hồn.

      (*vong ưu thảo: cỏ quên lo buồn)

      Vong ưu thảo… Tiêu Thắng Hinh thở dài trong lòng, nhớ tới ý nghĩa từ “Cỏ huyên*” trong tên Lâm Huyên Di, rất lâu trước đây và Lâm Huyên Di từng đùa rằng, tên ấy là vong ưu, vì vậy hãy quên hết mọi chuyện đau khổ qua. Chỉ ngờ người nên vong ưu lại là .

      (*cỏ huyên: Cỏ huyên là loại cỏ ăn được người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo (cỏ quên lo buồn) )

      Tiêu Thắng Hinh từng hỏi Hà Viễn Hàng lai lịch người tên”Vong ưu thảo” , nhưng Hà Viễn Hàng rất kín tiếng, chỉ tiết lộ rằng cũng biết thân phận của “Vong ưu thảo”, hơn nữa ca từ cũng được gửi qua đường bưu điện, vì vậy thể nào biết được “Vong ưu thảo” ở đâu, chính bản thân cũng tìm người đó.

      Vong ưu thảo… Rốt cuộc bạn là ai? Có quan hệ gì với Huyên Di ?

      Ánh mắt Tiêu Thắng Hinh mờ mịt, Tô Dật Phàm biết Tiêu Thắng Hinh đoán người viết ca từ là ai, chỉ cho là oán trách tên Đường Hải Lâm phụ bạc . khí trở nên im lặng, hai người đều gì nữa, sau khi quay xong cảnh cuối hai người cũng chia tay nhau.

      nơi khác, Cố An Kỳ biết Tiêu Thắng Hinh và Tô Dật Phàm có chuyện hợp tác mới, cũng biết Tô Dật Phàm giúp con đường trong tương lai của Tiêu Thắng Hinh càng thêm dễ dàng khi khôi phục địa vị và độ nổi tiếng.

      Sau khi Cố An Kỳ đến đoàn làm phim thăm Tiêu Thắng Hinh về nhà, chuẩn bị cho công việc khác.

      Lăn lộn ở giới giải trí trong thời gian dài, nếu chỉ dựa vào diễn xuất, tuyệt đối thể tỏa sáng lâu đến mức nổi tiếng đạt tới đỉnh cao, ai có thể lay động. Khi mới ra mắt, người nổi tiếng hơn ít, những người đó năng lực có, hậu thuẫn có, nhưng ai có thể đạt được thành tích xuất sắc như , ngược lại sau khi lăn lộn vài năm ít người thoái .

      Cố An Kỳ có bản lĩnh là nguyên nhân, nguyên nhân còn lại là rất cố gắng, mỗi ngày đều tính toán mình nên làm gì, nên làm gì, luôn nghĩ ra cách đối phó với tình huống ngoài ý muốn xung quanh. Xem xét thời thế, chớp đúng thời cơ để ra tay.

      Cố An Kỳ phải quá tài năng, nhưng lăn lộn lâu trong giới giải trí, ít nhiều cũng học được vài thứ, ví dụ như làm thơ, ví dụ như vẽ…

      Cố An Kỳ từng diễn rất nhiều nhân vật trong nhiều thời đại khác nhau, mỗi lần trước khi diễn, đều tìm hiểu hết thông tin về bối cảnh lịch sử, sau đó mới xây dựng hình tượng nhân vật. Chỉ cần nhân vật biết cái gì, cũng buộc bản thân mình học và phải cố gắng học. Nhân vật viết thư pháp cũng học thư pháp. Nhân vật vẽ tranh cũng học vẽ tranh. Nhân vật biết đàn piano, cũng học piano.

      Ngoài vài động tác có tính nguy hiểm cao, từ trước đến nay đều tự mình thực , sử dụng diễn viên đóng thế.

      Diễn viên đóng thế… Nghĩ tới đây, trong mắt Cố An Kỳ lên tia sắc bén.

      Cảnh ở vách đá kia ra có diễn viên đóng thế, dù sao cảnh đó quay ở vách núi đen , mà phải kỹ xảo của khâu hậu kỳ, treo dây thép lên vách đá, hơn nữa còn phải làm rất nhiều động tác, hệ số nguy hiểm rất cao. Cho dù muốn tự mình thực đoàn làm phim cũng đồng ý. Họ đều biết địa vị của Lâm Huyên Di trong giới, nếu có sơ xuất gì, bộ phim này chắc chắn kham nổi. Vì Dương Văn Lâm lo lắng an toàn của nên đề nghị dùng diễn viên đóng thế, đoàn làm phim cũng thay sắp xếp diễn viên đóng thế dáng người tương tự .

      Nhưng vô cùng “Trùng hợp”, trùng hợp ngày nào đó, diễn viên đóng thế của bị tai nạn giao thông, cả người văng ra xa, cũng trùng hợp là ngày nào đó, cũng là ngày cuối cùng của kì hạn thuê địa điểm quay. Dưới đủ loại “trùng hợp”, phải leo lên vách đá, phải tự quay cảnh vách đá dưới tình huống có diễn viên đóng thế hỗ trợ.

      Cách múa kiếm vách đá Cố An Kỳ được học, cũng vì vậy nên đạo diễn mới yên tâm để quay cảnh vách đá này.

      ràng kiểm tra an toàn hai lần làm sao, vì sao khi tới lượt lại xảy ra vấn đề?

      Trùng hợp? Thế gian sao có nhiều trùng hợp như vậy?

      Cố An Kỳ nắm chặt tay, cắn răng. Sau khi trọng sinh, cũng ngầm tra xét vài chuyện, Tiết Tiểu Bảo với người đâm vào diễn viên đóng thế ngày đó bỏ trốn mất dạng . tại diễn viên đóng thế kia vẫn là người thực vật ở trong bệnh viện, thể chuyện, sống chết .

      Cố An Kỳ lén thăm người đáng thương bị liên lụy kia. đó tuổi còn rất trẻ, Cố An Kỳ từng gặp vài lần. ấy là người hâm mộ của , khi đến thăm trường quay thường xuyên tặng Lâm Huyên Di vài món quà , như đồ ăn nóng hay thiệp linh tinh gi đó. Nhưng Cố An Kỳ ngờ, hoạt bát như thế mà giờ đây chỉ có thể nằm giường bệnh, sinh tử , sắc mặt vàng như nến dường như mất tri giác.

      Nếu ấy phải là diễn viên đóng thế của mình có lẽ gặp tai nạn bất ngờ như thế này… Có lẽ cũng bất đắc dĩ phải nằm giường bệnh như thế kia… Cố An Kỳ khổ sở, áy náy vô cùng.

      Tuy ấy phải do chính tay làm hại, nhưng dù sao cũng bị liên lụy. Nếu phải làm diễn viên đóng thế của , cũng chẳng ai muốn hãm hại diễn viên đóng thế quyền thế, trêu vào người khác.

      Rốt cuộc là ai? Vì muốn hãm hại mà hại người vô tội thành ra thế này, tạo tội nghiệt lớn như vậy chẳng lẽ người kia vẫn sống yên ổn được sao?

      Cố An Kỳ vô cùng căm hận, vô cùng giận dữ, từ sau khi trọng sinh suy nghĩ rất nhiều. thề với bản thân, chắc chắn phải tìm ra người đứng phía sau, trả lại gấp trăm lần.

      Vì thế, có thể làm bất cứ điều gì.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :