1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5: Ký kết cùng đánh cược

      Editor: Fuu

      Beta: QinLucifer aka Derella – Yến Vĩ Điệp ♥


      Trước khi xác định cùng “Đông phong” ký kết , Cố An Kỳ quyết định gọi cho Đinh Văn Quân. Tuy muốn lại có liên lạc gì với người này, nhưng vẫn có số việc vẫn phải xác nhận với ta, như vậy trong tương lai tới bản thân mới gặp phiền toái từ trời rơi xuống.

      Đinh Văn Quân nhận được điện trong nháy mắt bắt đầu liền mắng mỏ hết sức thô tục như vả vào mặt, Cố An Kỳ dường như đoán trước được kết quả như vậy, đưa điện thoại di động ra xa, chờ thêm 10 phút, chờ cho hơi thở của Đinh Văn Quân trở nên dịu hơn mới bắt đầu trò chuyện với .


      “ Cố An Kỳ ơi Cố An Kỳ, dám xem thường sói, tiền của tôi cũng dám nuốt? Lúc trước tôi tốn bao tâm huyết bồi dưỡng ? Hả? cái đồ vừa tham lam lại ngu ngốc! Vốn tưởng rằng thông minh hơn, nghĩ rằng so với trong tưởng tượng của tôi còn thêm đần độn. có biết mình vừa đắc tội người nào ? Là thái tử gia, đó là thái tử gia đấy! Thái tuer gia lên tiếng muốn ra khỏi “ Giải trí Châu Á”, khỏi giới showbiz, rốt cuộc muốn làm thế nào? muốn diễn? nghĩ gì mà còn dám gọi điện đến?” Đinh Văn Quân vẫn nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là muốn đem những khó chịu phải nghe ở chỗ thái tử gia đổ lên đầu Cố An Kỳ.

      “Có phải ta “ Giải trí Châu Á” kí hợp đồng tiếp với tôi nữa?” Cố An Kỳ vẫn giữ bình tĩnh như trước.

      “ Hỏi phải vô nghĩa sao? ta làm sao còn có khả năng kí tiếp với nữa? Tôi cho , tốt nhất ngoan ngoãn cùng tôi tới chỗ thái tử gia xin lỗi, nếu thực đừng nghĩ tới việc làm việc trong giới giải trí này nữa.” Đinh Văn Quân bị Cố An Kỳ làm cho hồ đồ, “Còn nữa, tiền của tôi, mau nhanh trả lại cho tôi”.

      cho phép tiếp tục kí? Uhm, vậy là được rồi.” Cố An Kỳ có được câu trả lời liền cúp điện thoại. Đinh Văn Quân sửng sốt mất lúc, nhất thời phản ứng lại được. Đến khi ta tỉnh ngộ, mới tức giận đến nghiến răng, hung hăng đập tay xuống mặt bàn. Cố An Kỳ ơi là Cố An Kỳ, xứng đáng bị trục xuất.

      “Đinh Văn Quân, chuẩn bị chút, cho Cố An Kỳ tiếp tục hợp đồng, đợi lát nữa gọi ấy trở về công ty, đem hợp đồng kí.” Tống Võ Trạch ngang qua, vừa vặn gặp Đinh Văn Quân, liền thuận miệng phân công.

      Đinh Văn Quân ngây ngốc đứng trước mặt Tống Võ Trạch, đột nhiên thấy mình nghe hiểu lời đối phương . “Ngài…Ngài… là… muốn kí hợp đồng với Cố An Kỳ?”

      “Làm sao vậy? Có gì đúng sao?” Tống Võ Trạch lạnh lùng liếc về phía Đinh Văn Quân, Đinh Văn Quân bị biểu cảm khuôn mặt kia dọa toát mồ hôi lạnh, lắp bắp đem chuyện Thái tử gia đuổi cổ Cố An Kỳ ra.

      “Vừa rồi là chuyện cùng Cố An Kỳ?” Tống Võ Trạch đột nhiên nhớ lại cảnh Đinh Văn Quân chuyện điện thoại lúc nãy.

      “Là…” Giọng của Tống Võ Trạch càng lúc càng nặng nề , Đinh Văn Quân bắt đầu run rẩy, liền kể lại cho Tống Võ Trạch toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.

      Tống Võ Trạch nghe xong cũng đại khái đoán ra chút, Âu Dương Thừa hẳn là từng bước ra tay, đem Cố An Kỳ mang rồi. Tên tiểu tử này, biết ngay người này đến “Giải trí Châu Á” phải có ý tốt gì.

      Âu Dương Thừa chính là người điên, là dân cờ bạc. Bất kể là dạng nghệ sĩ gì, nếu như bị nhìn trúng, đều có biện pháp mang bồi dưỡng, đánh bạc phen. Nhưng thể , mắt nhìn nghệ sĩ của là cực kì chính xác. Nghệ sĩ được nhìn trúng cho dù mới bắt đầu có khó khăn thế nào, cuối cùng cũng có thể bước con đường vinh quang, trở thành siêu sao.

      Tuy rằng Cố An Kỳ chỉ là bình hoa, Tống Võ Trạch cũng định kí hợp đồng. Nhưng đối phương là người Âu Dương Thừa muốn mang , Tống Võ Trạch trong lòng có chút lo lắng. Aiz… Cho dù là ngựa cũng có lúc mất móng, có điều ngựa hy vọng lần này Âu Dương Thừa chọn sai ngựa, Tống Võ Trạch thầm than.

      Hợp đồng chỉ còn lại mấy ngày, nhưng Cố An Kỳ ra lại có bất cứ liên lạc gì với “Giải trí Châu Á”, ngược lại sau khi cùng Âu Dương Thừa kí kết, vào chỗ huấn luyện nghệ sĩ của “Đông Phong” chờ các loại huấn luyện.

      Âu Dương Thừa cùng đánh cuộc, trước khi cùng “Giải trí Châu Á” hết hạn hợp đồng, nếu có thể thông qua cuộc khảo sát huấn luyện, đem làm trọng điểm bồi dưỡng, tự mình sắp xếp cho quản lí đẳng cấp cao nhất. Nếu , tương lai trong vòng năm tới, cho dù là thông báo cũng được nhận. Âu Dương Thừa dường như có ý thử thách Cố An Kỳ, toàn bộ chương trình học đều là nhắm vào nhược điểm của . Học diễn kịch, kỹ xảo chuyện, huấn luyện chụp ảnh, huấn luyện thanh nhạc, tất cả đều là những thứ Cố An Kỳ trước kém nhất.

      Hơn mười ngày ngắn ngủi mà muốn vượt qua cuộc khảo sát huấn luyện với chiế bình hoa mà là chuyện thể. Cố An Kỳ liếc mắt nhìn Âu Dương Thừa, đôi mắt hồ ly hẹp dài kia trước mặt viết hai chữ ”khôn khéo”.

      Quả nhiên, phải tùy tiện đầu tư vào nghệ sĩ có năng lực. Kiểm tra khả năng của sao? Khóe môi Cố An Kỳ hơi giơ lên, tốt lắm, như vậy phát triển mới thú vị, đánh cuộc lần này tiếp nhận rồi.

      “Đây là Cố An Kỳ, từ hôm nay trở ấy gia nhập huấn luyện, tương lai chúng ta học tập với nhau”

      Vốn nghệ sĩ trong trung tâm huấn luyện đột nhiên thấy hàng người làm cho họ có chút phục, huống chi vị tiểu thư này phải người khác mà là bình hoa cả giới showbiz đều biết. Moi người sau khi nghe Cố An Kỳ là do Âu Dương Thừa lựa chọn, sắc mặt đều có chút phấn khích, có ghen tị, có cực kỳ hâm mộ, có hèn mọn.

      Cố An Kỳ tùy ý đứng bên cạnh hướng dẫn Diệp Lâm, thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người. mặt hoàn toàn có khẩn trương, có cảm giác câu thúc , giống như bị nhìn chăm chú như vậy là thói quen bình thường.

      “Tôi là Cố An Kỳ, mong được chỉ giáo nhiều hơn” có nhiều giới thiệu, thoải mái mỉm cười. cúi mình chào rồi nhảy xuống vũ đài, thẳng hướng tới chỗ hàng trống, chuẩn bị nghe người hướng dẫn giảng bài.

      “Nội dung tập luyện của chúng ta là ‘đau buồn’.” Diệp Lâm đứng ở đài thản nhiên “Tạ Vũ Phỉ, lên đầu tiên”

      “Vâng” bé dáng người nhắn ngồi bên cạnh Có An Kỳ lớn tiếng trả lời. Khuôn mặt nhắn tròn tròn khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, đôi mắt to tròn lấp lánh, giống như con búp bê xinh đẹp.

      Tạ Vũ Phỉ lên vũ đài cười tủm tỉm ra hiệu chuẩn bị tốt, Diệp Lâm hô: “Bắt đầu”

      Tạ Vũ Phỉ biểu tình trong nháy mắt liền thay đổi, bộ mặt vốn còn mang thản nhiên ý cười nhất thời ngưng lại, tựa như nghe thấy gì đó làm cho khiếp sợ, ngón tay cứng ngắc ở bỗng vươn ra như bắt lấy, giống như cuối cùng cũng tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khát vọng.

      Dần dần tay chậm rãi buông ra, ngã ngồi ghế dựa, thần sắc đau đớn, hai mắt giống như mất tiêu cự, im lặng nhìn về phương xa. Cả người giống như mất linh hồn, yếu ớt giống như chỉ cần chạm tan biến. Môi hơi mấp máy, dường như thào gì đó, lệ ngập đôi mắt, từng giọt theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

      Tạ Vũ Phỉ này đơn giản, Cố An Kỳ thầm đánh giá. Vừa rồi là ấy diễn kịch câm, có người ngoài hỗ trợ, lại có thể làm cho người ta mường tượng chuyện gì xảy ra. Quá trình diễn kịch chỉ là kĩ thuật diễn mà thay đổi cảm xúc để suy diễn cũng tinh tế, biến chuyển vừa đúng, biểu tình lại chính xác. Nhập diễn rất nhanh, có thể trong khoảng thời gian ngắn mà chảy nước mắt, diễn khóc như vậy bản lĩnh .[chém mệt nghỉ:))]

      Cố An Kỳ nhìn mắt Diệp Lâm, quả nhiên cũng là biểu tình khen ngợi, xem ra Tạ Vũ Phỉ này là học trò cưng của Diệp Lâm. Theo lý mà , đáng lẽ vì để ảnh hưởng đến biểu diễn của những người khác mà người hướng dẫn nên để học trò cưng diễn cuối cùng.

      Rốt cuộc Diệp Lâm muốn diễn kiểu gì?

      sai, Tạ Vũ Phỉ, xuống trước ” Diệp Lâm mặt lộ ra nụ cười tán dương hiếm hoi “Kế tiếp ai lên đây?”

      Dưới đài mảnh yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, ai lên tiếng. Sau màn biểu diễn rung động vừa rồi, mọi người cảm xúc đều bị ảnh hưởng, tự hỏi liệu ai có thể vượt qua Tạ Vũ Phỉ. Sắp xếp biểu diễn như vậy, áp lực lên những người sau .

      ai dám lên sao? Vậy tôi tự gọi” Diệp Lâm nhìn chung quanh vòng, cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía Cố An Kỳ “ An Kỳ, vậy
      Dion, Nhược Vân, duyenktn12 others thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6: Kĩ năng biểu diễn sân khấu.

      Editor: Sora Jenny – Tiểu Y Thần

      Beta: QinLucifer aka Derella – Yến Vĩ Điệp ♥


      Dưới sân khấu thoáng chốc nổ tung, huấn luyện sinh xì xào bàn tán, bất chợt đưa tầm mắt chuyển về phía sau, quan sát vẻ mặt của Cố An Kỳ, vừa đồng tình lại vừa thương hại, nhưng chủ yếu là vui sướng khi có người gặp nạn. Mọi người cũng rất muốn thấy kĩ thuật biểu diễn tồi tệ của đó, nên đồng loạt đều thảo luận.


      Diệp Lâm vốn đồng ý để Âu Dương Thừa đưa Cố An Kỳ vào trung tâm huấn luyện, nhưng lại lay chuyển được Âu Dương Thừa kia, vì thế chỉ còn cách tiếp nhận Cố An Kỳ vào trung tâm.


      Bắt nhận bình hoa như ta làm học trò, vẫn muốn, vì thế nghĩ ra chiêu độc nhất như vậy, hy vọng Cố An Kỳ có thể tự mình hiểu lấy, biết khó mà lui.

      “Vâng.” Cố An Kỳ bị điểm danh cũng kích động, lẳng lặng đứng dậy, bước lên sân khấu.

      Diệp Lâm chú ý điệu bộ của Cố An Kỳ, bước nhanh chậm, trong ánh mắt chứa đựng ý cười ôn nhu, nhìn thế nào cũng thấy có nửa điểm lo lắng, ngược lại cảm giác thong dong trấn định. Là nhìn nhầm sao? Diệp Lâm thể nhíu mày, bình hoa làm sao có thể có khí chất như vậy?

      Cố An Kỳ tới trung tâm của sân khấu, mở cái ghế ra. Liếc mắt cái nhìn Diệp Lâm, ý bảo chuẩn bị tốt.

      “Bắt đầu!”

      Cố An Kỳ tiến về phía trước hai bước, cả người bỗng dừng lại, đầu hơi nghiêng góc độ, lông mi dưới ánh sáng của ngọn đèn phản chiếu lại đường cong lờ mờ, làm người ta thấy cảm xúc trong mắt của , khóe miệng cười khổ cái, nhàng lắc lắc đầu.

      Toàn trường yên tĩnh, sân khấu, Cố An Kỳ dường như có loại ma lực, làm mọi người thể chuyển tầm mắt, ánh mắt tự chủ được theo thân ảnh của mà chuyển động.

      hiểu…” Thanh rất , ngữ khí lãnh đạm, trong giọng của nồng đậm phiền muộn bất đắc dĩ, cơ hồ đều có thể trở thành bản chất.

      lúc mọi người dự đoán làm tiếp động tác lại lùi từng bước về phía sau, chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt dần ra nụ cười tươi. Nụ cười sáng lạn cùng ánh mắt nhìn ra ưu sầu hình thành tương phản lớn, nhưng lại hòa hợp đến kì lạ, như có phối hợp quỷ quái.

      Cố An Kỳ lại tiến về phía trước hai bước, sau đó cúi đầu cái, ý rằng màn biểu diễn của mình chấm dứt.

      Chưa đến phút ngắn ngủn để lại cho mọi người ấn tượng lớn, dường như còn có chút thỏa mong ước nguyện. Nhìn theo Cố An Kỳ bước xuống sân khấu, mọi người mới phản ứng, hóa ra kết thúc.

      Nếu diễn xuất vừa rồi của Tạ Vũ Phỉ là diễn bằng hành động, lấy chính mình làm trung tâm để diễn tả đau khổ Cố An Kỳ lại là sầu bi trong lòng, loại ánh mặt trời chiếu xuống đau thương. Chỉ là ánh mắt, câu như vô ý nhưng đem lại khí bi ai.

      Mặt ngoài, thoạt nhìn màn biểu diễn của và Tạ Vũ Phỉ mỗi người mỗi vẻ, ngang tài ngang sức nhưng thực ra trong lòng Diệp Lâm biết người thắng thực . Vừa rồi nếu là biểu diễn trước ông kính, tuyệt đối Cố An Kỳ đạt hơn nhiều. Điểm mấu chốt là, so với màn biểu diễn của Tạ Vũ Phỉ, màn biểu diễn của có tác động sâu đến người xem.

      Khi ngẩng đầu, ánh mắt cũng dừng lại tại điểm nào, cùng với người xem ở dưới sân khấu dường như đều xuất chung ánh nhìn, làm cho mọi người nghĩ Cố An Kỳ nhìn vào ánh mắt của họ, đối thoại cùng họ.

      Tất cả mọi người khỏi có chút xúc động, Cố An Kỳ này phải vẫn được xưng là “Bình hoa” sao? Đây…Vẫn là cùng người sao?

      Người kinh ngạc nhất trung tâm, phải là Diệp Lâm.

      ta rốt cuộc là loại người nào? Quái vật Âu Dương Thừa kia từ chỗ nào lại đưa đến tiểu quái vật như thế? Trong lòng Diệp Lâm đổ mồ hôi lạnh.

      Người diễn xuất nhiều có lẽ gặp nhiều rồi, nhưng người lại để ý đến góc độ ánh sáng như thế chưa từng gặp qua. Ngay cả người lão luyện cũng khó có thể đạt đến trình độ này. có thể nhìn ra được, Cố An Kỳ lúc bắt đầu, động tác sườn ra là để điều chỉnh góc độ ánh sáng, khiến cho ánh sáng chiếu vào mặt có loại bóng đặc thù hiệu quả, bóng cơ thể kéo dài lâu, tô đậm sắc điệu tĩnh mịch.

      Sau lúc hơi hướng sang bên trái, động tác lùi ra phía sau hai bước chẳng những chứng minh cho tính cách nhân vật, nhân vật ra là trong lòng muốn nhưng mở miệng được vì khó xử, lại đến đoạn ngọn đèn, thừa dịp ánh mắt mọi người vẫn đặt mình lúc đó, lần nữa lui về phía điểm ánh sáng của ngọn đèn, làm sắc điệu chuyển thành màu ấm. Ở mặt ngoài nhìn như vô tình nhưng thực tế là trải qua suy tư, làm ánh mắt người xem theo tay chuyển lên mặt, nhìn giống như ánh sáng ấm đông dương tươi cười sáng lạn.

      Diệp Lâm có thể cảm giác rằng, Cố An Kỳ lúc bắt đầu điều chỉnh động tác cũng phải là cố ý, mà là như loại bản năng. Nhưng… phải huấn luyện bao lâu dưới đèn huỳnh quang mới có thể rèn luyện thành bản năng như vậy? Người như vậy mà lại có tên Bình hoa? đùa cái gì vậy!

      Diệp Lâm cảm thấy như mình bị Âu Dương Thừa lừa gạt, trong lòng tràn ngập vô số vấn đề, bây giờ hận thể ngay lập tức vọt tới văn phòng Âu Dương Thừa, đem cái tên tiểu tử kia tra vấn phen.

      “Chị là Cố An Kỳ sao? Em là Tạ Vũ Phỉ, vừa rồi chị diễn rất tuyệt!” Tạ Vũ Phỉ chớp chớp đôi mắt to, nhìn ra tia giả dối, chỉ có thuần khâm phục.

      Tạ Vũ Phỉ tươi cười làm Cố An Kỳ trong nháy mắt hoảng hồn, nhớ tới chị em tốt lúc trước — Tiêu Thắng Hinh, đối với người đơn thuần như vậy có chút kháng cự.

      Thắng Hinh… Cũng biết ấy tại thế nào rồi….

      Nhìn ánh mắt Tạ Vũ Phỉ trước mặt, Cố An Kỳ lấy lại tinh thần, như hòa tươi cười: “Cảm ơn, em cũng diễn rất tuyệt.”

      Tạ Vũ Phỉ năm nay mới mười sáu tuổi được Diệp Lâm đưa vào “Đông Phong”, cho tới nay, Tạ Vũ Phỉ cũng chưa có bao nhiêu bạn bè, với lại hành động huấn luyện của Diệp Lâm đối đãi khác hẳn, đều thể đãi tới . khó có thể tìm ý kiến cùng chuyện phiếm, tiểu nương mừng rỡ, ánh mắt đầy ý cười thành loan loan tân nguyệt, nho rượu oa, càng nhìn càng lún sâu.

      “Cố An Kỳ, em lại đây chút.” Diệp Lâm ở phòng huấn luyện kêu lên tiếng.

      giáo Diệp tốt lắm, chị cần lo lắng.” Tạ Vũ Phỉ giọng với Cố An Kỳ, ý muốn an ủi Cố An Kỳ cần bị vẻ ngoài nghiêm túc của Diệp Lâm làm cho sợ hãi mà khẩn trương hơn bình thường.

      Cố An Kỳ tất nhiên hiểu được Diệp Lâm đối với mình như thế nào, nhìn Tạ Vũ Phỉ quan tâm đến bộ dạng của , vẫn tự chủ được mà khóe môi cong lên, tự vỗ vỗ tay mình, đến.

      “Em cùng người nào học diễn xuất thế?” Diệp Lâm đóng cửa lại, hỏi.

      Cùng người nào học diễn xuất sao? Cố AN Kỳ nghĩ tới nghĩ lui, có chút mơ hồ, trong trí nhớ của , dường như cũng có nhiều người giỏi chân chính có thể truyền kiến thức, bây giờ muốn diễn xuất của mình do người nào dạy, có lẽ là do cùng với các đạo diễn lớn.

      Thời điểm vừa bắt đầu làm người mới, cũng chỉ là chú chim bé, lúc đó kinh tế của công ty còn chưa có gì, vẫn chỉ là công ty vô danh, chính mình xem như có chút phối hợp cùng tổ diễn kịch, đồng thời cũng gánh vác tạp công việc.

      Làm tạp công việc cũng nghĩ tỷ lệ lại cao như vậy, tuy rằng khá vất vả nhưng cũng giúp lẻn vào được ít nơi, như kỷ xảo hóa trang, bàn phát thủ pháp. Quan trọng là có thể thờ ơ quay lại mỗi quá trình, khi đạo diễn dạy cho diễn viên, giáo viên những lúc như thế đều ở bên vụng trộm lắng nghe, cố gắng ghi nhớ, tranh thủ để sau này đến lượt mình quay phim bị mắc sai lầm tương tự.

      giống người khác có đại công ty chống đỡ, nếu bản thân có hơn hai lần NG1, đều hoàn toàn có khả năng bị đổi vai. Nếu muốn ở lại phải kịch liệt đấu tranh trong hoàn cảnh, cũng chỉ có cách phải càng thêm cố gắng, càng thêm dụng tâm. Người khác phạm lỗi tuyệt đối mình thể phạm lần hai. ngừng bức bách bản thân mình phải tiếp thu kinh nghiệm thất bại của người khác, để hóa thành kinh nghiệm cho mình dùng. Bây giờ nghĩ lại, mình từ việc tri thức lý luận mà tích lũy nên kinh nghiệm như vậy.

      Sau này có chút danh tiếng, được vào công ty có kinh tế lớn, mọi người cũng chỉ cho học diễn trò kĩ xảo, có huấn luyện gì thêm.

      “Công ty chưa cho em học bài huấn luyện.” Cố An Kỳ trả lời chi tiết.

      …?” Diệp Lâm nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ giống như có làm bộ. “Màn biểu diễn của em vừa rồi… Thực sai, chi tiết bộ phận chú ý ràng, biểu tình thực đúng lúc, ánh mắt trao đổi cùng người xem, nhưng lại chỉnh biểu thiên về ống kính, sân khấu có hiệu quả. Màn diễn của em còn có thể nhập sâu hơn, trình tự cảm xúc có ít. Diễn chỉ kéo theo cảm xúc người xem mà còn lấy nhiều hơn thế.”

      Cố AN Kỳ cân nhắc lời của Diệp Lâm, cẩn thận tiếp thu. chỉ là kéo theo cảm xúc người xem, chỉ là có thể nhập… Trình tự biểu diễn cảm xúc… Những thứ Diệp Lâm chưa bao giờ lý luận qua, màn biểu diễn vừa rồi nếu là đặt ở điện ảnh hay phim truyền hình quay chụp đều hoàn hảo, bởi vì dù quay chụp ở góc độ nào đều có thể đem màn diễn vừa rồi cẩn thận hóa, có khả năng vững, nhìn qua thấy tốt.

      Cố An Kỳ sau khi suy nghĩ cận thận, ngẩng đầu nhìn ánh mắt nghiêm khắc kia cũng có kính nể hơn vài phần.

      “Em và Tạ Vũ Phỉ trình độ có chút chênh lệch so với toàn trung tâm, nhưng cũng thể vì cả hai mà thay đổi chương trình học của họ được. Như vậy , những khóa huấn luyện bình thường các em cần đến nữa, về sau mỗi buổi chiều thứ năm các em lại đến đây, cho các em học giáo trình khác.”

      Đây là ý muốn học thêm khóa, khóa phụ đạo? Cố An Kỳ nhất thời có chút kinh ngạc, lúc sau vội vàng cung kính đáp: “ giáo Diệp, cảm ơn !”

      [1] NG là “No Good”. Đó là những cảnh quay hỏng, phải quay lại.
      Dion, Nhược Vân, duyenktn12 others thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Bị đuổi ra cửa

      Edit : Thiên Thiên

      Beta : Phương Thiên Vũ


      @Thiên Thiên: thực ra chương này xong từ thứ 6 và được post bên bltq, nhưng cũng là ta nhờ người khác beta rồi post, bởi sau đó ta lên mạng được, mà người đó – tức mami ta, lại có phân quyền ở nhà ta và Qin nên post được. Vậy nên hôm nay ta mới post được, thực xin lỗi mọi người *cúi đầu*


      Diệp Lâm an bài cho Tạ Vũ Phỉ cùng Cố An Kỳ chương trình học khác, cùng chuyện những huấn luyện sinh khác được tách ra luyện tập cũng rất nhanh được truyền ra. Diệp Lâm đãi ngộ khác nhau hiển nhiên làm cho ít huấn luyện sinh trong lòng đều cảm thấy khó chịu. Tuy là trước kia chỉ biết Diệp Lâm luôn cho Tạ Vũ Phỉ ít đãi ngộ đặc biệt, nhưng là chưa bao giờ giông lúc này để lộ liễu như thế này . Đối với Cố An Kỳ cùng Tạ Vũ Phỉ, phần đông huấn luyện sinh vừa đố kỵ lại vừa hâm mộ, ở sau lưng hai người cũng bắt đầu thường xuyên chỉ trỏ, nghị luận.

      “Cũng biết bọn họ có cái gì tốt, Diệp thế nhưng lại tách riêng bọn họ ra !”

      “Hừ, phải là được điểm ở biểu tình, động tác khoa trương sao? Cái này ai cũng đều làm.”

      “Khẳng định là dùng tiền để hối lộ.”

      “Cố An Kỳ kia, hiệu quả diễn sân khấu còn có tốt bằng Thái Nhược Lâm đâu, dựa vào cái gì cho ta cơ hội tốt như vậy ?”

      “Phải đấy ! Nếu chị Nhược Lâm ngày đó bị bệnh, làm sao Cố An Kỳ ta lại được cơ hội như vậy ?!”



      Khi Cố An Kỳ ngang qua, còn có mấy huấn luyện sinh liếc mắt châm chọc, dùng ánh mắt khinh thường đánh giá . Từ lúc tiếp nhận ngoại khóa phụ đạo, trong lòng cũng ngọn ngành. Kiếp trước cũng phải chưa từng làm huấn luyện sinh. Giữa các huấn luyện sinh có bao nhiêu cạnh tranh trong lòng tất nhiên là như ban ngày, ràng.

      Chẳng qua căn bản đem việc này để ở trong lòng, cơ hội là do chính mình đạt được, chỉ biết hâm mộ người khác, ghen tị với người khác, lấy chuyện của người khác ra mà gièm pha, chỉ lãng phí thời gian. Người như vậy là có đầu óc, cần phải cùng bọn họ tranh cãi.

      Làm mấy động tác đơn giản giúp nóng thân, giãn gân cốt, Cố An Kỳ vì huấn luyện nên chuẩn bị chút. quá lâu, Tạ Vũ Phỉ cũng theo vào phòng luyện tập, chẳng qua bên người còn có nữa mà Cố An Kỳ biết.

      Áo T– shirt trắng, khoác thêm áo gile đen, nhìn qua tuy rằng đơn giản nhưng lại mang nét thoải mái, có cá tính, mái tóc dài lại mang chút hơi thở phụ nữ trưởng thành. Đôi chân dài được bó sát trong chiếc quần jeans dài lại càng thêm thon. Vóc dáng hơi cao, ước chừng khoảng 1m76, với chiều cao tại của Cố An Kỳ là 1m65 mà còn phải ngưỡng mộ đối phương, dáng người thon thả lại cân đối, là điển hình của người mẫu sáng giá.

      “An Kì, giới thiệu cho chị người, đây là Liêu Nhã Hân, bạn tốt của em, cậu ấy hát rất hay, tương lai khẳng định là ca sĩ nổi tiếng.” Tạ Vũ Phỉ cười cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho , “Nhã Hân, đây là người mình kể cho cậu, Cố An Kỳ, kỹ năng diễn xuất của chị ấy rất tốt, Diệp cũng phải khen đấy !”

      “Quỷ nha đầu nhà cậu, cứ như định mai mối cho mình vậy.” Liêu Nhã Hân dở khóc dở cười nhìn Tạ Vũ Phỉ.

      “Liêu Nhã Hân,” Liêu Nhã Hân vui vẻ vươn tay, “Rất vui khi biết chị.”

      Cố An Kỳ đối với cá tính cởi mở như vậy cũng rất có thiện cảm, hơi có chút cảm giác vừa gặp như thân. Mỉm cười bắt tay : “Cố An Kỳ, tôi cũng rất vui khi được làm quen với chị.”

      “Nhã hân a, An Kì tốt lắm, hai người chuyện nhất định rất hợp.” Tạ Vũ Phỉ vui vẻ đứng ở giữa kéo tay Cố An Kỳ cùng Liêu Nhã Hân lại.

      “Uh, có thể cùng quái như cậu làm bạn dĩ nhiên tốt lắm, phải ?” Liêu Nhã Hân vui đùa, cười khẽ rồi quay sang nháy mắt với Cố An Kỳ.

      Cố An Kỳ nhịn cười trả lời: “ sai.”

      Tạ Vũ Phỉ bĩu môi, có chút vui: “Em nào có ? Hai người mới quen biết bao lâu cùng hợp lại mà ăn hiếp em rồi !”

      đùa giỡn thấy Thái, dáng người có hơi tròn đến, ba người liền vội vàng đứng nghiêm lại, dám thêm nửa lời.

      Khóa này là khóa chụp ảnh người mẫu đặc biệt, dùng để bồi dưỡng cảm giác của nghệ sĩ khi đứng trước ống kính và luyện tập dáng đứng của nghệ sĩ. Việc này đối với Cố An Kỳ mà cũng khó, kiếp trước của chính là xuất thân từ người mẫu, các tư thế cùng các cách diễn sân khấu có thể là rất quen thuộc, qua mấy đợt trình diễn quốc tế, cũng làm người đại diện phát ngôn quay ít quảng cáo. Cho dù trong thời gian lâu có chút mới lạ nhưng cũng đến mức độ làm xong, bị đuổi khỏi màn diễn. Khóa học này theo lý mà hẳn là có thể an toàn thông qua.

      Chẳng qua tại dường như so với tưởng tượng của có chút lệch khỏi quỹ đạo…

      đám người được gọi đến phía trước để chụp ảnh, duy chỉ có mình được gọi tên vào, lạnh lung mà ngồi ở cuối cùng. Đên lúc tất cả những người khác chụp ảnh xong, Cố An Kỳ nghĩ đến phiên mình, rất tự nhiên mà đứng ở chỗ chụp hình. chuẩn bị tư thế lại bị lời của giáo đánh gãy.

      “Bây giờ bắt đầu chụp ảnh chung, năm người tổ”, giáo giống như là nhìn thấy , điều chỉnh camera .

      , em còn chưa có chụp ảnh đơn” Cố An Kỳ đứng ở giữa, sửng sốt.

      ?” Đối phương liếc mắt quan sát từ xuống dưới, “ làm nghệ sĩ rồi còn trong khóa học của tôi làm gì ?”

      Người chung quanh cười vang, đám người nâng cao cằm, khinh miệt vòng qua tới chỗ chụp ảnh.

      , tôi là đến để học, mong chỉ bảo” Cố An Kỳ cực kì kiên trì, vẫn như cũ chắn ở phía trước chịu nhượng bộ.

      ra ra, chắn ở đây làm gì ? Hiểu biết nhiều như vậy, cho dù ngu ngốc cũng có thể tìm được cảm giác trước ống kính, còn học khóa này làm gì ? Tôi cũng có đủ bản lãnh để dạy . Tôi còn phải chụp ảnh, đừng có mà đứng ở đây, xa chút .” Đối phương vội vàng xua đuổi Cố An Kỳ giống như là đuổi ruồi bọ vậy, hoàn toàn đem để vào mắt.

      “Xin cho em cơ hội !” Cố An Kỳ khom lưng, khẩn cầu .

      “Chụp ảnh chụp ảnh ! Mọi người chuẩn bị xong tư thế a” giáo hoàn toàn nhìn Cố An Kỳ, hô đối với những huấn luyện sinh ở trước mặt.

      Mọi người xung quanh sớm thích Cố An Kỳ, vui sướng khi thấy gặp họa, bị xấu mặt, lúc chụp ảnh vẫn cười đến vô cùng sáng lạn.

      Cố An Kỳ vẫn giữ nguyên động tác khom lưng thay đổi, Tạ Vũ Phỉ vài lần muốn tiến lên lôi Cố An Kỳ nhưng đều bị Liêu Nhã Hân ngăn lại. Liêu Nhã Hân nhìn bộ dáng Cố An Kỳ, trong lòng tựa hồ có chút hiểu được, Cố An Kỳ tính cách cố chấp như vậy, cho dù có người cứng rắn kéo , cũng bất động nhích. kiên trì của mình, cho dù biết giáo cho chụp ảnh đơn, cũng nhất định cố gắng chiến đấu tới cùng.

      Cố An Kỳ đứng cúi đầu thẳng khoảng chừng nửa giờ, cúi đầu trong thời gian dài khiến cho đại não căng ra, chân cũng có chút run lên, có chút đứng nổi nhưng vẫn cố gắng duy trì tư thế đó, vẫn nhúc nhích. có thể nghe được người khác “ giọng thảo luận”, cũng có thể nghe được người khác cười nhạo. Đứng ở giữa, chịu đựng thử thách từ mọi ánh nhìn, lại vẫn như cũ lời, duy trì tư thế như vậy.

      cần cơ hội này, quyết thể bỏ qua, nhất định phải kiên trì.

      “Còn đứng ở chỗ này làm gì ? ra ngoài !” giáo dường như thấy mọi người đều chú ý Cố An Kỳ, chuyên tâm chụp ảnh, lại đối Cố An Kỳ rống tiếng.

      “Xin cho em cơ hội !” Thanh trong trẻo vang vọng toàn bộ phòng tập, mang theo chút quật cường khuất phục.

      “Tôi ra ngoài, nghe hiểu sao ? Từ nay khóa của tôi cũng đừng có học !” Cố An Kỳ vẫn như cũ đứng bất động, chân thành nhìn thẳng giáo. giáo phất tay qua đầu, bảo vài nam sinh đem ra khỏi phòng.

      mình ngồi ghế nghỉ ngơi ngoài cửa, Cố An Kỳ sắc mặt có chút khó coi, cúi đầu trong thời gian lâu máu tụ ở não, bây giờ còn có chút khó chịu, hai mắt mờ , huyệt thái dương cứ nhảy “pặc pặc”.

      trong lòng đối phương là chán ghét , thích . Có thể có lý do, có thể có lý do, chính là trời sinh tính khí bất đồng, thích , loại chuyện này bất luận ở đâu cũng có thể nhìn thấy, Cố An Kỳ cũng phải gặp lần đầu.

      cũng cần đối phương cho lý do hợp lý, chẳng qua bất luận như thế nào cũng phải ra sức thể mình trước màn ảnh, chỉ vì cùng đánh cược với Âu Dương Thừa, còn vì khẩu khí trong lòng kia.

      gắt gao cầm chai nước khoáng trong tay, nhíu mày.

      “An Kỳ, chị sao chứ ?”

      “Vũ Phỉ, em sao lại ra ? Còn có Nhã Hân, hai người sao…” Cố An Kỳ nhìn hai người từ trong phòng luyện tập ra, thoáng chốc ngây dại.

      Liêu Nhã Hân nhún vai, làm biểu tình đành chịu : “ khí quá kém, ra hít thở khí thôi.”

      Cố An Kỳ bị động tác của làm phì cười: “Được rồi, tôi sao, hai người vào trước , đắc tội giáo phải chuyện tốt “

      “Chị sao sao ?” Tạ Vũ Phỉ còn có chút lo lắng Cố An Kỳ, đôi mắt to ngập nước lo lắng nhìn .

      “Chị sao, hai người nhanh vào thôi, ra lâu rồi chừng giáo lại giận lây sang hai người đấy” Cố An Kỳ mặt lại khôi phục vẻ tươi cười dịu dàng như trước, giống như hề lo lắng, “ thôi thôi “

      Cố An Kỳ vẫy tây, đuổi hai người vào bên trong luyện tập. Mãi đến khi nhìn hai người vào phòng tập mới tháo vẻ tươi cười xuống. ngoài mặt thoạt nhìn giống dường như có việc gì nhưng trong lòng lại thoải mái như vậy.

      cùng Âu Dương Thừa đánh cược rất ràng, nhất định phải thông qua tất cả sát hạch. Nhưng hôm nay có người cho chụp ảnh có cách nào đánh giá được cảm xúc trước ống kính của , cách khác nếu làm chút gì, rất có khả năng trực tiếp thua vụ cược kia, cũng bị bỏ lơ năm.

      năm, lâu lắm rồi, chênh lệch giữa người kia với càng ngày càng lớn, chờ được, cũng chờ nổi.

      thể thua, tuyệt đối thể. Trong từ điển của Cố An Kỳ có từ “Thua”, trước giờ có, tương lai chắc chắn cũng có.
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8: CHIẾN THUẬT QUANH CO.

      Editor: Fuu

      Beta: QinLu


      Sau vài ngày, Cố An Kỳ hầu như ngày nào cũng cùng Liêu Nhã Hân và Tạ Vũ Phỉ. Giờ học kĩ năng trình diễn, cùng Tạ Vũ Phỉ, giờ học thanh nhạc cùng Liêu Nhã Hân. Ba người thân thiết rất nhanh, thành chị em tốt.

      Ở những giờ học khác,Cố An Kỳ biểu rất tốt, các giáo viên khác nhận xét về đều tệ. Duy nhất chỉ có giờ học chụp ảnh, đến nay vẫn cách nào hòa hợp được.


      Giờ chụp ảnh người mẫu vẫn trước sau như , hết sức gay go. Giáo viên vẫn muốn chụp ảnh cho Cố An Kỳ, thậm chí ngay cả phòng học cũng cho bước vào. Biểu chống đối chỉ còn thiếu nước treo lên cửa tấm biển “Cố An Kỳ và cẩu thể vào” mà thôi. Cố An Kỳ mấy lần vào học đều phải ra, giáo viên từ trước đến giờ chưa từng buông lỏng, cho vào là được vào.

      Nhìn Cố An Kỳ phải ra ngoài, nhóm người mẫu nam đều thầm khâm phục, nếu là nữ sinh khác trước mặt mọi người bị nhục nhã, lại bị đuổi ra cách khó chịu như vậy chắc hai mắt sớm đẫm lệ lưng tròng, dám lại đến. Nhưng Cố An Kỳ này lần nào ương bướng, bất kể giáo viên có nặng lời thế nào, trước mặt mọi người bị châm chọc khiêu khích thế nào, cũng bỏ cuộc, trái lại càng cố gắng. Thất bại lần lại cố gắng lần, thể nào cũng buông tay.

      Mơ hồ chung, bọn họ đố với Cố An Kỳ cũng có chút khâm phục.

      Tuy nhiên, bội phục bội phục, nhưng có nghĩa là có thể bước vào phòng học, mắt thấy mỗi ngày cứ trôi qua, càng ngày thời hạn cuối tháng càng gần, bản thân vẫn bị liệt vào “sổ đen” của giờ chụp hình, đáy lòng cũng có chút sốt ruột.

      Bất kể thế nào, cũng phải bước vào lớp học trước , những thứ khác tính sau cũng muộn. Nghĩ nghĩ lại, nếu muốn về lớp học, dường như chỉ có thể chọn con đường kia.

      Cắn cắn môi dưới, Cố An Kỳ đứng lên, bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị.

      Ngày kế tiếp lại là tiết chụp ảnh. Mọi người sớm bước vào phòng học, tán chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa, chờ xem “màn kịch hay thường lệ” trước mỗi tiết học.

      Khoảng 1 giây sau, trước giờ học 5 phút, giáo viên tiến vào phòng học, Cố An Kỳ lại xuất . Kỳ lạ là, Cố An Kỳ trước đây đều giống như thuốc cao dán chặt lên lưng, muốn đuổi thế nào cũng được, ngày nào cũng đến lớp, hôm nay thế nào lại thấy đến rồi? Mọi người trong lòng nghi hoặc, lại tiến về phía trước vài bước, nhìn nhìn ra cửa.

      “Nhìn cái gì?” Thầy Thái vừa lòng quát lớn câu.

      Mọi người dám nhiều, đều tản ra, lui về phía sau vài bước, về chỗ ngồi.

      “Hôm nay chủ đề là “Sắc hè đam mê”, mọi người tự mình lựa chọn đạo cụ, đợi lát nữa chụp ảnh” Thầy Thái chỉ vào rương đạo cụ lớn , vừa muốn tiếp tục cái gì đó, cửa phòng đột nhiên bị đụng mở ra.

      “Rầm!” Cánh cửa nặng nề đập vào tường, mọi người kinh ngạc nhìn, chỉ thấy Cố An Kỳ mang đống gì đó đến.

      Thầy Thái vừa muốn gì đó để đuổi ra, Cố An Kỳ lại tự mình loay hoay với đống đạo cụ mang đến, điều chỉnh góc độ bản phản quang trong phòng học, với điểu chỉnh lại cường độ ánh sáng. Giáo viên của môn chụp hình chỉ có người làm việc, tất nhiên là thể làm hết việc, mà khi chụp ảnh nếu điều chỉnh thử bản phản quang vài lần để có ánh sang thích hợp nhất có thể đạt được hiệu quả như ý muốn. Ông ta thiếu trợ lí chụp ảnh, mà thiếu cơ hội học. Nếu muốn trở lại lớp học, chỉ có thể nắm lấy cơ hội này.

      ở chỗ này làm gì? ra ngoài!” Thầy Thái nhíu mày.

      “Thái tiên sinh, bây giờ tôi tới đây để làm trợ lí, phải thực tập sinh. Quyền phân công là ở công ty, mà phải cá nhân thầy có thể tự quyết định, nếu có ý kiến gì, xin hãy trực tiếp với công ty.” Cố An Kỳ đâu ra đấy.

      “Vô lí, hồ đồ!” Thầy Thái tức giận đến đỏ mặt, xong định chạy ra ngoài tìm quản lí công ty lí luận.

      “Thầy Thái, ban đầu thầy cho tôi tham gia lớp học là vì tôi trải qua rất nhiều thông cáo, từng có kinh nghiệm làm nghệ sĩ, hẳn là có cảm giác trước ống kính. Như vậy lần này lí do sa thải tôi là gì? Cá nhân thầy nếu thấy tôi có gì bất mãn, có thể hay thẳng, cần lấy công việc ra làm cớ.” Cố An Kỳ nhíu mày.

      “Căn bản là chưa bao giờ học chupr hình, gì đến chuyện làm trợ lí. làm như vậy, thực chất chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ học tập của cả lớp mà thôi.” Thầy Thái dừng bước, tức giận , nhưng thái độ cường ngạnh giống như trước.

      “Xin yên tâm, tôi tuyệt đối làm chậm trễ công tác của thầy. Tôi từng làm trợ lí chụp ảnh của tổ kịch năm, nên xin cứ tin tưởng tôi, phần công việc này tôi vẫn có thể đảm nhiệm. Nếu thầy tin, có thể cho tôi làm thử lần, nếu chụp ảnh mà hiệu quả đạt cầu của thầy, thầy lập tức có thể đuổi tôi.” Cố An Kỳ xong dừng lại chút. “Đương nhiên thầy vẫn có thể tìm quản lí công ty, nhưng mà kết quả vẫn là như nhau thôi, tôi vẫn là trợ lí cho thầy ở chỗ này.”

      “Hừ, năm? Điều này mà cũng biết xấu hổ dám !” Thầy Thái nghe Cố An Kỳ xong, khinh thường hừ lạnh tiếng, nhưng ông cũng biết được tại tìm quản lí cũng có tác dụng gì. “Tôt, phải bản thân có khả năng sao? Tôi xem có bản lĩnh thế nào! Tạo ra hiệu quả nếu tốt, tôi cho vĩnh viễn biến mất khỏi phòng học này, cho phép bước vào nửa bước. , liệu dám làm ?”

      “Được” Cố An Kỳ vẫn như cũ, nụ cười thản nhiên vẫn đọng nơi khóe miệng, lẳng lặng đứng ở bên, hề cảm thấy mất tự nhiên, giơ tay nhấc chân cũng đều thể là bản thân đối với kĩ thuật quay chụp rất tự tin.

      Thầy Thái hung hăng liếc cái, lòng tràn đầy mong muốn điều chỉnh thử màn ảnh. Nhìn phản ứng của thầy Thái, Cố An Kỳ rốt cục nhàng thở ra, đồng thời khẽ mỉm cười, ha ha, xem ra con cá mắc câu rồi.

      Liêu Nhã Hân cùng Tạ Vũ Phỉ thế nhưng lại bị hành động lần này của Cố An Kỳ làm cho kinh ngạc chút, hai người thế nào cũng tưởng tượng được Cố An Kỳ đột nhiên lại biến thành trợ lí chụp ảnh của thầy Thái, khỏi vì lo lắng, làm như vậy có thể khiến thầy Thái cho ở lại sao?

      Cố An Kỳ giống như cảm nhận được ánh mắt của hai người, quay đầu lại, hướng về phía họ cười cười, dùng tay ra hiệu “OK”.

      “Thừ người ra đấy làm gì? Từng người lên!” Thầy Thái giờ phút này tâm trạng cực kì kém, hướng về phía đám thực tập sinh quát.

      “Tách tách tách tách” “Tách tách tách tách”

      Thanh của máy ảnh ngừng vang lên bên tai, động tác của thầy Thái rất nhanh, đặc biệt là hôm nay, thường người vừa lên, Cố An Kỳ phải điều khiển vị trí phản quang, nhưng ông ta ấn nút chụp luôn.

      Ha ha, đây là muốn so tốc độ sao? Cố An Kỳ nhìn sâu vào thầy Thái lau chùi ống kính, hơi hơi nheo mắt lại.

      Cố An Kỳ xem qua vài lần ảnh chụp của những người trong lớp, chung bọn họ đều làm động tác cố định, có tư thế và vị trí theo ý mình , mỗi lần lên đều có thay đổi quá lớn, cho nên muốn bắt đúng thời cơ, có lẽ cũng phải là thể.

      Thời gian trôi qua, tốc độ của Cố An Kỳ dần nhanh hơn, ngừng chạy quanh các góc chụp, bước chân còn chưa vững nâng tay điều chỉnh góc độ bản phản quang. Bất tri bất giác dần nhanh hơn ít, tuy rằng thể , nhưng khi tốc độ chậm lại có thể nhận thấy ràng tiến bộ của

      Thầy Thái cũng nhận ra điều này, nhân thời gian nghỉ ngơi, ông quay trở lại nhìn mấy tập ảnh vừa chụp. Cố An Kỳ ban đầu đúng là chụp được tốt lắm, rất nhiều góc độ chụp lệch ít, có lần thậm chí còn lấy sai bản phản quang, tạo ra sai hiệu quả, nhưng thể , về sau hiệu quả ảnh chụp càng ngày càng tốt, dưới điều chỉnh của , ảnh chụp nhìn đúng là tốt hơn ít, độ sai lệch của bản phản quang góc cũng là càng ngày càng .

      Nhìn Cố An Kỳ tranh thủ lúc nghỉ ngơi vừa lau mồ hôi, vừa thu thập đạo cụ, chuẩn bị cho lần chụp tiếp theo, ông thấy Cố An Kỳ phải là người lười biếng, tiêu cực, chuyên cần nhưng vì sao Nhược Lâm lại…

      Thầy Thái hơi nhíu mày.

      buổi chụp hình rất nhanh kết thúc, sau khi mọi người rời , Liêu Nhã Hân và Tạ Vũ Phỉ vốn định giúp Cố An Kỳ thu dọn, nhưng Cố An Kỳ bảo họ trước, dù sao biết họ tiết sau còn có buổi học.

      Nhóm thực tập sinh đều hết, cuối cùng chỉ còn lại Cố An Kỳ cũng thầy Thái. Cố An Kỳ biết mình có tư cách chạm vào đạo cụ của thầy Thái, cho nên tự giác tới phòng đạo cụ lầy chổi dọn dẹp và khăn lau, yên lặng bắt đầu lau nền phòng học.

      Phòng học trống trải chỉ có tiếng máy móc được sắp xếp lại, tĩnh lặng làm cho người ta có chút hoảng hốt.

      Cố An Kỳ hỏi thầy Thái hiệu quả ảnh chụp hôm nay thế nào, thầy Thái cũng hỏi vì sao thông cáo luôn tệ như vậy, hai người chính là lẳng lặng đứng ở hai góc, phân công việc của mình.

      người sắp xếp lại đạo cụ, người dọn dẹp phòng học.

      Đạo cụ cũng nhiều, thầy Thái vốn rất nhanh có thể thu thập xong, chẳng qua ông vội rời , ngược lại đứng ở bên giám sát, nhìn Cố An Kỳ dọn dẹp phòng học.

      Đợi cho toàn bộ đều được lau dọn sạch , Cố An Kỳ cúi đầu, : “Thầy, lần sau gặp lại” rồi rời phòng học.
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: ghen tị và hãm hại

      Editor: Anna~Dương Tử Nguyệt


      Beta: QinLu♥


      Cố An Kỳ rất nhanh hòa nhập, lâu sau hoàn toàn nắm được quá trình, như lúc trước có chút bối rồi, ngược lại còn có thời gian rảnh.

      “Cố An Kỳ, đúng là lợi hại, có thể nhanh chóng thích ứng mọi thứ như vậy.”


      Tiếu Lăng Phong lòng bội phục này. chỉ là do thích ứng của mà còn là do nghị lực của . Ban đầu chỉ xem như người ngoài, có vài lần thấy giáo viên châm chọc khiêu khích Cố An Kỳ ở ngoài sân, dùng nhiều từ ngữ khó nghe để hình dung, cứ nghĩ bỏ cuộc. Nhưng hề bỏ cuộc, mà càng cố gắng, trở thành học sinh nhưng cũng nghĩ hết biện pháp lên làm trợ lý chụp ảnh.

      Có khi ở đây nhìn chạy tới chạy lui ngừng, chính bản thân cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng lại như vậy, hề rên rỉ tiếng. cũng hề mở miệng bảo thái giáo viên chậm chút mà cố gắng chạy nhanh cùng ông ta.

      Mà cũng phải chỉ mình , mà còn có rất nhiều người khác kinh ngạc và bội phục Cố An Kỳ. Tuy rằng mọi người và có chút ngăn cách thể cùng chuyện, nhưng thể nào xem chuyện của như vậy.

      “Nếu thích ứng để bị ép nơi khác sao?” Cố An Kỳ lắc đầu, đùa câu.

      “Hừ, nhanh như thế lại có thể thích ứng tốt, còn phải do quan hệ sao?” Tống Lộ Lộ từ nơi giữ đạo cụ bước ra, nhìn Tiếu Lăng Phong cùng Cố An Kỳ chuyện, trong lòng hoảng loạn, yếu ớt .

      bậy, Cố An Kỳ phải là loại người như vậy.” Tạ Vũ Phỉ tức giận cãi lại, cùng đối phương lí luận.

      “Tống Lộ Lộ, có căn cứ đừng bậy. Cố An Kỳ cố gắng nhiều, mọi người đều thấy .” Tiếu Lăng Phong nhăn mặt .

      “Cố gắng cái gì? Thấy điều gì? Ta bậy? Ta bậy cái gì? ta được giáo Diệp Lâm đặc biệt dạy dỗ, phải do có quan hệ sao? Ỷ mình đằng sau có Âu Dương tiên sinh luôn giả bộ, ghê tởm.” Tống Lộ Lộ bị Tiếu Lăng Phong nghi ngờ kích động, giống như nghiện quá, câu lại tiếp câu quá “Cùng với Âu Dương Thừa, bây giờ còn muốn với người đàn ông khác, đúng là hồ ly tinh.”

      Cố An Kỳ ngẩng mặt lên, im lặng đứng bên gì, lạnh nhạt nhìn người trước mặt, giống như là chờ đối phương tiếp. Đột nhiên thấy người đứng bên cạnh Tống Lộ Lộ ngừng giật giật tay áo của ta, bất giác nhếch mép.

      “Lộ Lộ, đừng nữa…” Thái Nhược Lâm có chút xấu hổ, cúi đầu mở to mắt điềm đạm .

      “Nhược Lâm, cậu chính là quá hiền nên mới bị ta ngồi đầu. Hừ, chỉ bằng hành động như vậy mà lại được Diệp quý? Đùa à?

      ấy nhất định là có chỗ hơn người, Diệp mới có thể nhìn trúng của ấy.” Thái Nhược Lâm chớp chớp đôi mắt điềm đạm đáng thương kia, ngập ngừng .

      “Nhược Lâm, cậu sao lại ngốc như thế? ta phải là dựa vào người đằng sau mà ép Diệp giúp mình sao?”

      “Tống Lộ Lộ, lời phải chịu trách nhiệm!” Liêu Nhã Hân chịu được nữa,“Nếu Cố An Kỳ có quan hệ, lúc trước có thể bị đuổi khỏi công ty sao? nhìn lại , Diệp vì thế lực đằng sau là Âu Dương tiên sinh mà lấy lòng Cố An Kỳ sao? bằng thẳn tanh thành khẩn chút, đừng bao giờ mở miệng là bảo người khác bằng cửa sau.”

      “Tớ…Tớ… xin lỗi. Tớ thay Lộ Lộ xin lỗi. Rất xin lỗi mọi người” Thái Nhược Lâm khóc như mưa, mỗi giọt rơi xuống trong suốt như ủy khuất, bên cúi đầu xin lỗi.

      “Nhược Lâm, cậu đừng khóc, sao lại cúi đầu trước người khác như vậy? Cậu đừng như thế, đứng lên ngay! Đứng lên!”

      Mọi người nhìn Thái Nhược Lâm khóc đến hít thở thông nhanh chóng xong tới. Thái Nhược Lâm bình thường ở trong lớp là dịu dàng yếu đuối, cá tính từ nhu thuận, rất được mọi người thích. Hơn nữa, ấy thỉnh thoảng đúng thời điểm lại mời mọi người uống đồ uống, ăn cái gì cũng chia với mọi người. Nay thấy khóc như vậy, mọi người đều đem tất cả trút lên Cố An Kỳ.

      “Nhược Lâm, đừng khóc, bọn họ bắt nạt như thế nào, kể lại tôi nghe.”

      có, có, Cố An Kỳ bắt nạt tôi.” Thái Nhược Lâm lắc đầu, liên tiếp cắn môi có.

      bị dọa như vậy, còn có? Mọi người nhìn Cố An Kỳ nhíu mày, mấy ngày nay thấy có điểm đổi mới, xem ra là mình có hồ đồ quá rồi. Như vậy mà được làm ngôi sao hạng ba, xứng đáng!

      “Nhược Lâm, còn giúp ta làm gì? ta ghê tởm, dựa vào Diệp quý dọa nạt , có điểm nào bằng ta?”

      “Nhược Lâm, đừng sợ, có chúng tôi bọn họ bắt nạt được đâu.”

      “Nhược lâm, đừng sợ.”

      Cố An Kỳ từ đầu đến cuối chỉ là người đứng xem, đừng là chen vào, ngay cả cũng có, nay trở thành là điểm để người ta . Nhìn những vẻ mặt phẫn hận, hèn mọn kia, đôt nhiên muốn cười lớn.

      “Các người đừng bậy, Cố An Kỳ từ đâu cũng chưa câu nào.” Tiếu Lăng Phong nhăn mặt, câu công bằng.

      Nhưng mà nghĩ tới ngay lập tức bị mọi người lại.

      “Tiếu Lăng Phong, lẽ bị con hồ ly kia mê hoặc rồi ư. Thế nào lại thay ta chuyện?” Tống Lộ Lộ hung hăng “Cố An Kỳ chính là đồ khốn, chỉ biết bắt nạt người tốt. Nhược Lâm lương thiện như vậy, ta cũng buông tha.”

      “Các người…” Liêu Nhã Hân tức đến nghẹn lời, định đến trước cùng họ lại.

      Cố An Kỳ ngăn cản, chính bản thân lên vài bước nhìn đối phương “Tống Lộ Lộ sao? tôi mắng Thái Nhược Lâm, vậy cho tôi biết, tôi mắng ấy cái gì? , chỉ cần tôi phủ nhận.”

      Lời của bình thản, nhưng mà Tống Lộ Lộ dám nhìn vào ánh mắt của . Ánh mắt kia giống như có lưỡi giao lạnh như băng, sắc bén có thể xuyên qua nội tâm của , cả ngươi hoảng hốt, khí thế cũng bị dập mất.

      , Nhược Lâm cậu ấy…” Tống Lộ Lộ đầu óc hỗn loạn, biết nên cái gì. Vốn định vài câu xấu đả kích Cố An Kỳ, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của ta lại càng hoang mang, lo sợ, thể dối, ngay cả câu bình thường cũng thể .

      “Á…. cần, cần đâu….” Thái Nhược Lâm khóc nức nở

      “Các người xem những người này làm Nhược Lâm bị tổn thương lần nay lại muốn ấy bị tổn thương lần thứ hai sao?” Thấy Thái Nhược Lâm rơi nước mắt mọi người đều đồng tình, lần nữa đứng ra chuyện.

      “Đúng thế…Đúng thế…” Tống Lộ Lộ như tỉnh ra, vội theo.

      “À…” Cố An Kỳ lạnh lùng cười, gì, chỉ nhìn mọi người ngừng chỉ trỏ vào xầm xì to .
      Dion, duyenktn1Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :