1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 79: Vị Gia của “Giải trí châu Á”

      Edit: Sabj



      Diệp Y Dung lại tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi, điều khác biệt là lần trước ta ở nhà để tạo dựng hình tượng đáng thương bị bắt nạt, còn lần này là bị công ty ép buộc. Mấy hợp đồng quảng cáo trao đổi xong xuôi, chỉ còn thiếu bước đặt bút ký cũng vì việc này mà đổ bể. ít nhà quảng cáo coi trọng hình tượng nghệ sĩ lời liền loại bỏ Diệp Y Dung.


      Đối mặt với các tin tức tiêu cực đó Diệp Y Dung đột nhiên ngẩn người biết nên phản ứng thế nào.

      Rốt cuộc là sao? Trước đó lâu phải Cố An Kỳ vẫn bị áp chế sao? Làm sao có thể… Làm sao có thể trong thời gian ngắn xoay chuyển được tình thế chứ?

      thể tin nổi, thậm chí còn muốn chấp nhận này.

      Từ khi tin tức tiêu cực về nổ ra mạnh mẽ khiến dần dần thất thế, quản lý vốn luôn vâng lời Tần Hiểu Lệ xoay chuyển thái độ trăm tám mươi độ, chẳng những lạnh lùng bắt ở trong nhà mà còn cho được phép ra ngoài khiến bị cảm giác áp lực và giam cầm rất lớn. Diệp Y Dung kỳ cũng biết do chưa từng lòng đối xử tốt với Tần Hiểu Lệ, việc đến nước này chỉ có thể tự làm tự chịu.

      nay đứng trước khủng hoảng nhưng Tần Hiểu Lệ lại cố tình lập , muốn thấy khiến tâm trạng chán ghét đến cực điểm. Nhìn dáng vẻ thèm quan tâm của Tần Hiểu Lệ hận thể chửi mắng, nhưng có việc cầu người nên đành nhịn xuống.

      chưa bao giờ ghét cái tính kiêu ngạo và bá đạo của mình như bây giờ, hậu thuẫn trong giới ổn định, người cũng chỉ quen ít, vì muốn nhanh chóng vươn lên mà đắc tội ít người. còn bảo vệ của quản lý chỉ có thể là bốn bề thọ địch*.

      (*bốn bề thọ địch: ví cảnh bị bao vây có lối thoát)

      biết điều này có nghĩa là gì, công ty định bỏ mặc

      Nếu , chỉ có mình Tần Hiểu Lệ xử lý mấy tin đồn kia… Nếu , thể nào lại bắt ở nhà kiểm điểm lại…

      được, mình thể ngồi chờ chết như vậy được ! thể chấm dứt như vậy, thể chấm dứt như vậy.” Diệp Y Dung lẩm bẩm, dần dần nắm chặt tay.

      “Đúng rồi! Còn có ấy!” Đột nhiên, dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vốn đờ đẫn lập tức có tinh thần hẳn lên. giống như người chết đuối nhìn thấy cọng rơm cách đó xa, trong mắt tràn ngập ánh sáng.

      Hưng phấn quá mức khiến bàn tay cũng run run, nhanh chóng ấn dãy số lên bàn phím.

      “Tút… Tút…” thanh điện thoại được kết nối đột nhiên vang lên.

      “Alo, có phải Hứa thiếu ?” Diệp Y Dung đợi đối phương trả lời nũng nịu mở miệng.

      “…” Đối phương trả lời mà im lặng lúc. Cho đến khi Diệp Y Dung muốn truy hỏi đối phương mở miệng: “Xin lỗi, phó tổng giám đốc bây giờ họp.”

      “À, thế khi nào kết thúc tôi gọi lại.” Giọng điệu Diệp Y Dung lập tức trở nên lạnh lùng, dường như bây giờ và lúc nãy là hai người khác nhau.

      Đối phương dường như gặp nhiều người như Diệp Y Dung nên trả lời rất máy móc: “Phó tổng giám đốc đại khái phải ba tiếng nữa mới xong.”

      “Được, tôi biết rồi.” Diệp Y Dung lạnh lùng rồi cúp máy.

      Trong suốt ba tiếng đồng hồ đó vô cùng lo lắng, vô cùng khó khăn nhìn thời gian trôi qua, lúc sau nhìn giờ, gọi điện lần nữa.

      “Xin hỏi Hứa thiếu có ở đó ?” Diệp Y Dung hỏi.

      “Xin lỗi, phó tổng giám đốc thương nghị cùng chủ tịch, xin hỏi là ai, có thể để tôi chuyển lời giúp được ?”

      !” Diệp Y Dung giận đến mức suýt nữa ném di động, người vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay như ta sao chịu được loại nhục nhã này ? Nhưng tức giận sao? bây giờ kém bậc, muốn nịnh bợ cầu người ta, cầu “Kim chủ” của , sao có thể tùy hứng cúp máy chứ?

      “Tiểu thư, sao chứ?” Đối phương mặn nhạt* hỏi.

      (* mặn nhạt: đều đều)

      bảo với ấy là có ‘Liên Dung’ muốn gặp, mời ấy khi nào có thời gian gọi lại cho tôi là được.” Diệp Y Dung xong rồi cúp máy.

      Thư ký của Hứa thiếu Hứa Minh An tuy thể ra nhưng ít nhiều cảm giác được, Hứa thiếu tránh

      gọi vào điện thoại công ty mà là di động của Hứa thiếu. Hứa thiếu đưa di động cho thư ký, theo phương diện nào đó mà , trốn tránh , muốn gặp lại hay có bất kì quan hệ gì với .

      Diệp Y Dung suy sụp ngã xuống, cười đau khổ. ra cũng chỉ là quân cờ, hết giá trị lợi dụng bị vứt

      nắm chặt di động trong tay, dường như vẫn chờ mong tiếng chuông vang lên, điều này có phải quá đáng buồn với hay ?…

      “Phó tổng giám đốc…” Thư ký tiểu thư vừa cúp máy thấy Hứa Minh An đứng bên.

      “Cái này, Diệp tiểu thư lại vừa gọi đến, ấy muốn tôi nhắn lại với ngài, Liên Dung muốn gặp ngài.” Thư ký tiểu thư chuyện đặc biệt cẩn thận, cẩn thận xem xét sắc mặt ông chủ nhà mình.

      “Tôi biết rồi.” Hứa Minh An mặt chút thay đổi , “Sau này cứ có điện thoại của ta nghe, biết nên xử lý thế nào rồi chứ?.”

      “A… Dạ! Dạ!” Hứa Minh An đột nhiên quay đầu nhìn làm thư ký tiểu thư kinh hãi, cúi đầu trả lời.

      Đợi Hứa Minh An rồi mới thở phào nhõm.

      Hứa Minh An là cấp của , theo hai, ba năm nhưng nghĩ gì hoàn toàn đoán ra. Hứa Minh An cũng được coi như đẹp trai, nhưng thân là người háo sắc cũng háo sắc nổi với , bởi vì quá người này lãnh huyết vô tình, thay đổi thất thường ra sao.

      Người này máu lạnh chỉ ở bề ngoài mà lạnh lùng đến tận xương tủy. Dù đối với người , chỉ cần đến lúc còn giá trị lợi dụng nữa đều có thể chút do dự bỏ qua. Tính cách hay thay đổi thất thường, giây trước vẫn là người như keo như sơn, giây tiếp theo hạ lệnh bí mật cấm đoán.

      Chuyện của Diệp Y Dung và kỳ cũng biết, vì lúc Hứa Minh An gọi điện thoại tránh mặt . … Diệp Y Dung cũng được xem như ngôi sao qua lại với Hứa thiếu khá lâu, nhưng vụ việc lần này vừa xảy ra phải đá ta ngay hay sao?

      Ai… Tâm tư của ông chủ mày đừng có cố đoán…

      Hứa Minh An về văn phòng, bắt đầu bắt tay xử lý văn kiện, suy nghĩ dường như hề bị ảnh hưởng bởi cuộc gọi của Diệp Y Dung.

      Diệp Y Dung, người luôn tự cho là đúng này chán từ lâu.

      ta vẫn nghĩ là kim chủ đần độn chỉ biết hưởng dụng “Sắc đẹp” ta. Chỉ cần thổi gió bên tai nghiêng ngả, ta gì nghe nấy.

      Ha ha, ta nghĩ là nhị thế tổ* ngu xuẩn biết gì sao? ta cố ý Cố An Kỳ tinh mắt, bố lần lữa chịu giao ‘Giải trí châu Á’ cho vì ánh mắt thiển cận.

      (*Nhị thế tổ: là thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà biết lo lắng cho nghiệp, như Tần Nhị Thế phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua)

      Ha, ta nghĩ biết ai mới là người nhục mạ , thách thức quyền uy của sao?

      ta khóc kể để trừ bỏ Cố An Kỳ, cũng tận dụng cơ hội ra tay. Chẳng qua… Tất cả chỉ để tạo nên hình tượng đại thiếu gia bề ngoài sáng sủa nhưng trong óc toàn bao cỏ thôi. Cổ đông và mấy vị đổng * giám sát rất chặt chẽ, bây giờ chưa phải lúc bại lộ mũi nhọn.

      (*Đổng : Là người đại diện do những người có vốn trong công ty/xí nghiệp cổ phần bầu ra. Đổng có nhiệm vụ giám sát và chủ trương nghiệp vụ.)

      phải tiếp tục nhẫn nại.

      Diệp Y Dung cầu trừ bỏ Cố An Kỳ, cũng đưa vài tin cho truyền thông, cầu các chương trình “chăm sóc tốt” cho .

      Chẳng qua ngoài dự định của , hậu thuẫn của Cố An Kỳ dường như vô cùng mạnh, “Đông phong” có vẻ định mất hết cũng phải bảo vệ . Chẳng những dùng hết tâm sức chuyển hướng phía truyền thông, mà còn tốn rất nhiều tâm huyết để đổi mới Cố An Kỳ.

      Khiến cảm thấy hứng thú phải phản ứng của “Đông phong”, mà là người vô cùng tàn nhẫn với bản thân —— Cố An Kỳ.

      Người nhẫn tâm gặp ít. Vì tiền đồ của mình mà dùng mọi cách tàn nhẫn, liều mạng để trừ bỏ đối thủ tuyệt đối hiếm, nhưng cứng cỏi, nhẫn nại như Cố An Kỳ tuyệt nhiều. Có thể tàn nhẫn với cả bản thân lại càng hiếm thấy.

      Người như vậy tuyệt đối thể bị mai ở tầng đáy, bị gió vùi lấp.

      Vàng luôn tỏa sáng , mà người như cũng có thể tỏa sáng như thế.

      Có lẽ… Lúc trước để , chừng là sai lầm… lòng nghĩ thế.

      Tin tức vẫn mạnh mẽ như trước, ba ngày sau, Cố An Kỳ tổ chức buổi chiêu đãi ký giả, Cố An Kỳ gần như gì, phần lớn đều do Chu Á Kiệt trả lời, chỉ sắm vai người đáng thương, diễn viên “yếu ớt” bị áp bức bởi những người nổi tiếng.

      Như Âu Dương Thừa dự đoán, người phía sau Diệp Y Dung Hứa Minh An hề nhúng tay vào chuyện này.

      Họ dễ dàng chèn ép Diệp Y Dung. Nếu trước đây Cố An Kỳ bị ít người la mắng, chửi rủa mạng bây giờ Diệp Y Dung cũng trong tình trạng tương tự.

      Chẳng qua Diệp Y Dung lần này còn cơ hội trở mình như Cố An Kỳ trước đây nữa …

      Nếu nắm chắc hoàn toàn, tuyệt đối làm việc vô ích. Diệp Y Dung này, chắc chắn phải khiến ta phải trả giá đắt.

      Người từng làm bị tổn thương, bị đau đớn đừng hy vọng dễ dàng bỏ qua, nguyên nhân chưa ra tay chỉ có , thời cơ chưa tới mà thôi…

      Truyền thông là thứ rất kỳ diệu, chuyển sai thành đúng rất nhanh chóng, mà tẩy đen thành trắng cũng chỉ mất vài giây. Dưới diễn trò xuất sắc của Cố An Kỳ và kế hoạch tỉ mỉ của Chu Á Kiệt, hướng gió của truyền thông rất nhanh chuyển hướng. Diệp Y Dung nhanh chóng đeo lưng tiếng xấu, dần dần rời khỏi giới giải trí.

      Đại khái có ai nghĩ tới chân tướng việc này đảo ngược như thế.

      Người vốn nên rời khỏi giới giải trí Cố An Kỳ vẫn ở lại như trước, còn Diệp Y Dung… dần dần biến mất.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 80: Rèn luyện bản thân

      Edit: Sabj



      Mọi việc đều có tính hai mặt, tiêu cực và tích cực luôn đôi với nhau.

      việc Diệp Y Dung gây ra khiến Cố An Kỳ có ngày nào được yên ổn, nhưng thể , nay Cố An Kỳ có thể trong khoảng thời gian ngắn nâng cao độ nổi tiếng như vậy ít nhiều cũng nhờ bài báo đó ban tặng.


      Tin tức tiêu cực được phát phát lại ngày đêm khiến Cố An Kỳ càng nổi tiếng, mà “Đông phong” sau đó áp dụng loạt hành động để bảo vệ thanh danh cho Cố An Kỳ. Vì vậy tại Cố An Kỳ có thể xem như diễn viên hạng ba ở tầng chót từ từ leo cầu thang lên .

      Lợi ích lớn nhất tin tức đem lại cho Cố An Kỳ là làm chiếm được vai phụ bé trong phim《 Hình xăm 》. cần quan tâm vai phụ này là gì, phải biết rằng có thể giành được vai phụ này cũng đơn giản. Phim này tập hợp toàn sao, đến bào long sáo* cũng toàn do ngôi sao hạng , hạng hai thủ vai, Cố An Kỳ chỉ là ngôi sao hạng ba có được cơ hội như vậy coi như cũng khó khăn lắm rồi.

      (*bào long sáo: 跑龙套, chỉ những người đóng vai quân lính cầm cờ chạy khắp sân khấu trong các vở kịch)

      《 Tình cuối cùng 》 còn vấn đề về dự trù tài chính và diễn viên chưa xong, mới bắt đầu dự tính nên ít nhất phải chờ ba tháng nữa mới bấm máy. Ngược lại, tuy《 Hình xăm 》 mới được xác định gần đây nhưng sắp khởi quay trước.

      Cố An Kỳ thời gian này cũng rảnh rỗi, lịch trình đều bị Chu Á Kiệt lấp đầy. Chủ nhật lấy kịch bản 《 Hình xăm》, thứ Hai, cũng chính là ngày mai Cố An Kỳ lại phải tham gia casting cho “Octavia”, vì vậy vẫn chưa có thời gian rảnh xem kịch bản mà tập trung cho buổi casting ngày mai.

      Vị trí đại diện nhìn như có vẻ quan trọng, nhưng nó lại có quan hệ rất chặt chẽ với quảng bá hình ảnh cuả nghệ sĩ.

      Mỗi mùa sản phẩm mới của “Octavia” đều được quảng bá rất nhiều, chẳng những dán poster ở phố lớn ngõ mà còn quay quảng cáo chiếu lên tivi. Giành được vị trí đại diện của “Octavia” chỉ có nghĩa Cố An Kỳ nhận được khoản phí đại diện vô cùng khổng lồ mà nó còn có nghĩa, ảnh của , poster của được quảng bá khắp nơi, lợi ích bên trong nhận được kỳ so với bề ngoài … vô cùng nhiều.

      cần cơ hội, cần tất cả các cơ hội để vươn lên, vì vậy vị trí đại diện này, “Chí tại tất đắc*”, thể lơ là để xảy ra sai sót.

      (*Chí tại tất đắc: ý chỉ nhất định phải thành công)

      “Chuẩn bị xong xuôi hết rồi.” Chu Á Kiệt , “Ngày mai đến sớm chút xem qua bố trí ở đấy .”

      “Đến quá sớm cũng tốt.” thản nhiên trả lời, vẻ mặt lãnh đạm, “Đến quá sớm người ta nghĩ tôi quá coi trọng vị trí đại diện, đồng thời cũng phải đứng chung với những người cùng dự thi lâu hơn, điều này tốt.”

      Những người cùng dự thi thường lén đánh giá lẫn nhau, đoán người ta nghĩ gì, mình nên làm gì, đôi khi những phỏng đoán vô nghĩa lúc đó kìm hãm khả năng phát huy sau này.

      “Ừ, đến trước 10 phút là được.” Chu Á Kiệt .

      “Ừ…” Cố An Kỳ yếu ớt hừ hừ tiếng, day day huyệt thái dương. Gần đây có lẽ quá nhiều lịch trình, ngủ đủ giấc nên cơ thể mệt mỏi, luôn cảm thấy còn sức lực.

      “Ngày mai lúc casting phải trổ hết tài năng, đừng giấu đầu hở đuôi, nhớ phải cố gắng hết sức.” Chu Á Kiệt muốn Cố An Kỳ vì che giấu thực lực mà thất bại.

      “Tôi biết nên làm thế nào.” Cố An Kỳ thản nhiên , “Ngày mai tôi cố gắng hết sức.”

      Chu Á Kiệt lại dặn thêm vài câu rồi mới rời khỏi phòng huấn luyện: “Đừng tập muộn quá.”

      “Tôi biết.” cho có lệ, vẫy tay để mau rời .

      Sau khi Cố An Kỳ vẫn ở lại. nghe theo lời dặn Chu Á Kiệt sớm về nhà, sớm nghỉ ngơi, mà mình trong căn phòng vắng vẻ luyện tập nhiều lần…

      “Cộp… Cộp… Cộp cộp cộp, cộp… Cộp… Cộp cộp cộp, cộp cộp cộp cộp, cộp cộp cộp…”

      Giày múa giẫm lên sàn gỗ , từng nhịp từng nhịp vang lên trong phòng tập trống vắng.

      “Bộp!” Chân trái Cố An Kỳ móc vào chân phải khiến đứng vững, ngã xuống.

      Cố An Kỳ vỗ vỗ bụi, nhíu mày rồi tập lại lần nữa.

      rất hài lòng với biểu của mình, chỉ nhảy bài đơn giản thôi mà cũng vấp rất nhiều lần, tự mình còn làm ngã mình nữa, đúng là buồn cười. Thân thể này chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, lại còn dễ bị cùng tay cùng chân, muốn nhảy tốt phải chuyện đơn giản.

      Cố An Kỳ rất ràng điểm này, cũng hiểu kỹ năng nhảy múa thể nâng cao trong ngày được, nhưng Chu Á Kiệt thông qua vài con đường thu được ít tin tức, sản phẩm mùa này là đôi lứa xứng đôi, quảng cáo cầu vũ đạo, vì vậy casting khả năng có kiểm tra vũ đạo. Vũ đạo, là nhược điểm lớn nhất bây giờ của , cũng là điểm cần phải được củng cố nhiều nhất.

      sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

      Cố An Kỳ ra trận mà có chuẩn bị, cuối cùng có mục kiểm tra đó hay bây giờ cũng phải chuẩn bị tốt, thể ôm khư khư tâm lý “Khả năng kiểm tra vũ đạo” mà chuẩn bị được. Cho dù bây giờ tập mãi được cũng sao, chỉ cần luyện tập nhiều hơn nữa, tìm thấy lối thoát .

      tin tưởng, thiên đạo thù cần*. Trải qua gian khổ cố gắng cũng tới lúc nhận lại thành quả.

      (*Thiên đạo thù cần: Ông trời luôn trả công cho người cần mẫn)

      Liên tiếp thất bại làm nản lòng, ngược lại càng bị áp chế lại càng hăng. lần ngã lại lần đứng dậy, cố gắng suy ngẫm lại sai sót mình mắc phải. Sau đó đứng đối diện với gương ở phòng huấn luyện thử sửa lại cho đúng.

      Có thể , là người ưa hoàn mỹ. thể dễ dàng tha thứ bản thân làm được mấy động tác tiêu chuẩn, lại càng thể tha thứ quan niệm được chăng hay chớ*.

      (*Được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, cố gắng, kết quả ra sao cũng được)

      Cho dù phải vì lần casting này, sớm hay muộn cũng đăng kí khóa học nhảy ở trường. Nếu muốn tỏa sáng trong giới giải trí chỉ còn cách liều mạng cố gắng, liều mạng luyện tập. Nhìn trong giới mà xem, người chỉ biết kĩ năng duy nhất rất khó tìm, nhưng người có ba bốn tài nghệ quanh thân tuyệt đối ít.

      Nay trừ bỏ luyện tập hề quan tâm đến những cái khác. có thể lực chẳng chạy được bao nhieu. Dây chằng đủ mềm thể nhảy. Cả đời am hiểu rất nhiều thứ, nhưng cả đời cũng có khi chẳng vận dụng được cái gì.

      Tuy cam lòng nhưng phải người thích hoài niệm, nhớ lại quá khứ huy hoàng mất chưa bao giờ là tác phong của . Thứ muốn là vươn lên, là thành công.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 81: đơn và hoài niệm

      Edit: Sabj



      Mười hai giờ đêm, Tô Dật Phàm cuối cùng cũng hoàn thành xong việc sáng tác ca khúc mới, sau khi sửa lại bản nháp định rời khỏi công ty.

      Màn đêm yên tĩnh, ngoài bảo vệ ra chắc còn ai khác ở lại.


      Phòng tập của công ty bình thường đều mở hai tư hai tư, tuy ít người lén luyện tập, nhưng để đề phòng thực tập sinh học lén kỹ năng của mình nên bình thường cũng tập trong phòng tập —— nơi người khác dễ dàng quan sát cách mình luyện tập nhất.

      Các thực tập sinh tranh đấu rất kịch liệt, vì đối với họ, mỗi yếu tố bé cũng có thể quyết định họ được ra mắt hay .

      Tuy nghe qua rất buồn cười rất hẹp hòi, nhưng Tô Dật Phàm cũng hiểu, cơ hội đời này luôn có hạn, nỗ lực phấn đấu bao nhiêu càng phải trả giá, cảnh giác bấy nhiêu. Ngây thơ quá mức để tuột mất thứ mình mong muốn.

      Để tồn tại, để có được cuộc sống tốt hơn mà ngừng thay đổi bản thân. rèn luyện mài giũa từ thô ráp góc cạnh trở nên sáng bóng, biết bắt đầu từ khi nào, có thói quen mang bộ mặt tươi cười hiền hòa, có khi đôi lúc còn biết đâu mới là mình nữa.

      nghĩ như vậy là tốt, ít fan phải đều thích dịu dàng và thân thiết như vậy sao?

      Chỉ là… Mỗi khi nghĩ về bản thân, cũng nhớ về mang tên “Lâm Huyên Di”.

      Cùng ngụy trang giống nhau, trong khi dần dần bị nhiễm đen vẫn trắng như tuyết như lúc ban đầu. chưa bao giờ mất chính mình, cũng là người rất có dã tâm, luôn xác định được mục tiêu, việc mình cần làm là gì. Cuộc sống của luôn tươi đẹp như thế, mà cũng … tùy ý như thế.

      Trong đêm yên tĩnh, vạn vật tiếng động, nhưng nỗi nhớ của Tô Dật Phàm về Lâm Huyên Di lại như cơn lũ tràn khỏi đê, thể vãn hồi.

      phủ nhận, nhớ . Nhớ tới dáng vẻ giảo hoạt của sau khi thành công, nhớ tới dáng vẻ nhẫn mỗi khi bị bắt nạt, nhớ … cười với .

      Nụ cười hiếm hoi của làm nhớ khắc cốt ghi tâm hơn mười năm, chưa từng quên dù chỉ giây. Cho dù khi ra nước ngoài phát triển, cũng luôn luôn chú ý tới tin tức của .

      Ngày trước còn quá yếu, bướng bỉnh cho rằng có khả năng bảo vệ , cũng như có tư cách đứng bên cạnh che mưa chắn gió, nhưng chờ tới lúc đủ mạnh mẽ chuẩn bị trở về, lại phát qua đời. biến mất của như thùng nước lạnh dội vào lòng , phá hủy hoàn toàn giấc mộng của . cố gắng của giờ đây cũng chẳng còn ý nghĩa …

      Lâm Huyên Di, giải hoạt như em lại dễ dàng ra như thế, lần nữa… lần nữa lại chỉ để lại cho bóng dáng của em…

      Tô Dật Phàm lắc đầu, tự giễu ra của hay trào phúng nhớ thương của đối với cũng muốn nghĩ nhiều nữa.

      Tắt đèn phòng sáng tác, mặc thêm áo gió màu đen, khóa cửa rồi ra ngoài.

      “Cộp… Cộp… Cộp…”

      Tô Dật Phàm mình ở hành lang vắng vẻ, rẽ vào chỗ ngoặt. Cả dãy này đều là phòng luyện tập của thực tập sinh, hành lang tối om vẫn có gian phòng còn sáng đèn.

      Ánh sáng ấm áp len lỏi qua khe cửa, sửng sốt, muộn như vậy mà vẫn có người luyện tập trong này sao? Ma xui quỷ khiến dừng lại, nhìn cánh cửa trước mắt, hơi nhíu mày.

      “Phù phù…”

      Cố An Kỳ lại bị ngã lần nữa, tập bốn năm tiếng nhưng vẫn có kết quả gì, ngoại trừ ngã vẫn là ngã, cùng tay cùng chân nếu muốn nhảy đẹp đúng là dễ. xót xa nghĩ.

      Kế hoạch của là tập đến nửa đêm, hai giờ về nhà tắm rửa rồi ngủ giấc để ngày mai sắc mặt quá xấu. Nhưng theo tiến độ giờ cho dù cả đêm ngủ, có lẽ cũng thể nào học đươc.

      A! Cái trò khiêu vũ này đúng là đồ bỏ . oán giận than thở câu, giận điên người, chuẩn bị tập lại lần nữa.

      “Cót két…” Tiếng động ở cửa làm sửng sốt, chẳng lẽ tập muộn quá nên bảo vệ lên đuổi sao?

      “Xin lỗi, cho tôi thêm nửa tiếng nữa, sau đó tôi thu dọn.” đỏ mặt cúi đầu, nhìn vẻ mặt người kia.

      ở đây tập nhảy sao?”

      Giọng trầm thấp mà từ tính này rất quen tai, ngẩng đầu lên phát là Tô Dật Phàm. Tô thiên vương có phải rảnh rỗi quá hay ? Muộn thế này rồi mà vẫn lượn lờ ở công ty? ! sa sầm mặt, , muốn gặp lại người này, có nguyên nhân gì khác, chỉ là do bản năng.

      “Vâng.” trả lời ngắn gọn, “Muộn thế này sao Dật Phàm vẫn còn ở công ty?”

      “Có vài chuyện .” Tô Dật Phàm , hỏi ngược lại , “ tập nhảy gì mà đến muộn như thế này?”

      _||| Cố An Kỳ lúng túng, nếu có cái hố ở đây nhất định chui xuống. chỉ tập vài động tác khiêu vũ đơn giản mà thôi, ai mà nghĩ lại tập đến tận bây giờ chứ…

      Hơn nữa chủ yếu là thành tích còn … kém cỏi, khó nhìn.

      Mất mặt, đối với người luôn cậy mạnh như , đúng là quá mất mặt. Nếu để những người khác thấy nữa… vỗ trán, đây đúng phải chuyện .

      “Vài bài cơ bản mà thôi…” Cố An Kỳ cười, cố gắng làm như vô tình chuyển đề tài, “Thời gian còn sớm, em cũng sắp rồi. Dật Phàm sao? Cũng chuẩn bị sao?”

      Tô Dật Phàm trả lời, chỉ từ chối cho ý kiến gật gật đầu. biết Cố An Kỳ dối, nếu nghe nhầm, lúc vừa bước vào có nghe thấy tiếng ngã xuống mạnh.

      “Vậy Dật Phàm trước , em còn cần thu dọn vài thứ.” Cố An Kỳ vô cùng chân thành nhìn Tô Dật Phàm. rất hy vọng Tô Dật Phàm nhanh chóng rời , từ đâu đến về lại đó. còn muốn tiếp tục tập luyện, muốn bị người ngoài như Tô Dật Phàm thấy mất mặt.

      mình về nhà sao?.” Tô Dật Phàm hỏi câu rất liên quan, Cố An Kỳ nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu.

      “Con mình về nhà rất nguy hiểm, tôi đưa .” Tô Dật Phàm cứng nhắc .

      cần, em còn phải thu dọn vài thứ nữa, cũng muốn tập thêm chút.” vẫn mang vẻ mặt tươi cười, duy trì khoảng cách nhất định với Tô Dật Phàm, tiếp tục dáng vẻ ngượng ngùng mà “Hậu bối” nên có.

      “Thời gian còn sớm, tôi chờ .” Tô Dật Phàm cười rồi tự tìm góc ngồi xuống, quan tâm mặt Cố An Kỳ biến đen, hoặc nên phải thấy, mà làm như thấy hơn.

      Ngày mai cũng rảnh rỗi, sáng sớm có lịch trình. Tuy nhiên, đột nhiên muốn ở mình, muốn trở về đối mặt với bốn bức tường, tiếp tục nhớ về đoạn quá khứ phai màu cùng người ra kia.

      Tìm lý do để ở lại, tìm người để chuyện phiếm, có lẽ cũng phải là quyết định tồi, ít nhất đơn… đến mức lại nhớ về người kia…

      nghĩ như thế, ở nơi Cố An Kỳ nhìn thấy hơi rũ mắt.

      “Vậy làm phiền tiền bối.” đến bước này rồi, cho dù muốn cũng phải muốn hồi phủ trước. Cố An Kỳ cười nhạt xoay người, chuẩn bị thu thập đồ dùng.

      phải định luyện tập thêm sao? Tiếp tục luyện .” Tô Dật Phàm cười cười, đường cong cương nghị trở nên nhu hòa hơn, nhưng lời lẽ như khiêu khích Cố An Kỳ làm phát điên đến nơi.

      cần, hôm nay tập thế được rồi.” Cố An Kỳ , bề ngoài vẫn duy trì nụ cười tiêu chuẩn hậu bối tôn kính tiền bối.

      kiểm tra thành quả sao?” hỏi.

      Cố An Kỳ biết nên trả lời như thế nào, cảm thấy… dường như Tô Dật Phàm rất mong chờ khiêu vũ? hồ nghi liếc nhìn Tô Dật Phàm, phát nghiêm túc nhìn mình, dáng vẻ “Tiền bối” rất quan tâm đến .

      Nếu là người mới vào nghề tâm tư đơn thuần, có lẽ bị Tô Dật Phàm lừa, cho rằng tiền bối rất tốt, vô cùng chăm sóc cho hậu bối. Nhưng là “Đại tiền bối” nhiều năm, dáng vẻ dùng vô số lần này bây giờ khiến vui vẻ chút nào.

      “A, xem ra chuẩn bị xong .” Thấy Cố An Kỳ cũng vui vẻ lấy lòng như bình thường, Tô Dật Phàm cũng kiên trì nữa, ngược lại chuyển đề tài, “ thôi, tôi đưa về.”

      Cố An Kỳ gật gật đầu, đuổi kịp Tô Dật Phàm.

      Dật Phàm đưa em đến nhà ga là được, em có thể tự về.”

      vẫn tiếp tục diễn vai hậu bối bé.

      sao, dù sao cũng thuận đường, tôi đưa về nhà luôn. Con nửa đêm về nhà mình an toàn.” Tô Dật Phàm lái xe, bình tĩnh .

      Trong xe chỉ có hai người là và Tô Dật Phàm, phát bài hát của Lâm Huyên Di, khí quỷ dị khiến Cố An Kỳ cảm thấy hơi khó chịu.

      Dật Phàm, lần trước cám ơn đưa em đến bệnh viện.” phá vỡ im lặng.

      “Thuận đường mà thôi, cần để ở trong lòng.” ngắn gọn, chuyên tâm nhìn đèn đường, dường như muốn cần cảm ơn tôi”.

      Lại im lặng, Cố An Kỳ tìm đề tài, muốn khí quá cứng nhắc: “ Dật Phàm lần này cũng diễn 《 Hình xăm 》 đúng , sau này nhờ Dật Phàm giúp đỡ nhiều hơn.”

      cũng diễn sao? Vậy cố gắng lên.” nhiều, chỉ lấy giọng điệu “đại tiền bối” chuyện với “nghệ sĩ mới” .

      “Bài hát này trong album thứ ba của chị Huyên Di đúng ? Dật Phàm cũng là fan của chị Huyên Di sao?” Cố An Kỳ như lơ đãng hỏi ra vấn đề hoang mang lâu, phối hợp với vẻ mặt hưng phấn “tôi là fan bự của Lâm Huyên Di “.

      “Xem như thế .” Tô Dật Phàm cứng ngắc trả lời, vẻ mặt ảm đạm trong chớp mắt, mày nhíu chặt lại.

      Cố An Kỳ vẫn chú ý tới thay đổi vẻ mặt , biết mình nên hỏi nữa, vì ràng Tô Dật Phàm muốn chuyện với người ngoài như về chuyện có liên quan tới “Lâm Huyên Di”.

      Hai người cũng gì nữa, im lặng rất lâu. Tô Dật Phàm lái xe đến khu nhà gần ngõ của Cố An Kỳ, cũng đưa đến dưới nhà. Cố An Kỳ gần đây khá nhiều tai tiếng, dưới nhà có paparazzi hay chưa thể xác định được. Tô Dật Phàm tất nhiên cũng mạo hiểm.

      Cố An Kỳ xuống xe mới mở miệng: “ Dật Phàm, cám ơn đưa em về.”

      Tô Dật Phàm nhìn Cố An Kỳ chốc lát mới : “Lúc khiêu vũ cũng đòi hỏi quá nhiều. Nhớ thả lỏng cơ thể là được, rồi để bạn nhảy kéo . Khiêu vũ phải người luyện là được, có rảnh tìm người luyện cùng .”

      “…” Cố An Kỳ xác định vẻ mặt mình lúc này chắc chắn cứng ngắc .

      ra vẫn thấy được…

      “Cám ơn Dật Phàm chỉ giáo, ” cúi đầu, để Tô Dật Phàm nhìn thấy vẻ mặt, “ Dật Phàm thong thả, hẹn gặp lại.”

      Tô Dật Phàm nhanh chóng rời khỏi khu nhà Cố An Kỳ, mà Cố An Kỳ tiếp đoạn ngắn về nhà. tức giận , biết mình bị Tô Dật Phàm đùa giỡn . Cái gì mà “ kiểm tra thành quả sao?”, Tô Dật Phàm căn bản chính là muốn chê cười . ra biết hết!

      tức giận Tô Dật Phàm, nhưng cũng hờn dỗi với chính mình. Nếu phải mình khiêu vũ tốt cũng đến mức như vậy. Mất mặt quá mất mặt… Người ưa hoàn mỹ như mỗi lần nghĩ đến chuyện mất mặt trước người lạ, trong lòng lại càng buồn bực .

      Gió lạnh thổi vào cổ khiến run lên, suy nghĩ cũng ràng vài phần.

      Chuyện cũng xảy ra, Tô Dật Phàm cũng thấy được, nếu thể vãn hồi, cũng làm chuyện vô ích là nghĩ lại chuyện đó nữa . Chẳng qua, thể rất để ý đến Tô Dật Phàm. Lúc nhắc tới Lâm Huyên Di, vẻ mặt trở nên rất phức tạp.

      Vì sao Tô Dật Phàm sau khi nghe thấy tên Lâm Huyên Di lại có vẻ mặt kì lạ như vậy, trông như … hoài niệm?

      Đây cũng phải vẻ mặt nên có đối với người xa lạ, hay từng biết mình? Cố An Kỳ nhíu mày, dường như có chút khó hiểu.

      đúng là nhớ mình từng biết người nào tên Tô Dật Phàm, từ đến lớn, vẫn rất tin tưởng trí nhớ của mình. Nhưng vì sao…

      , đúng là biết rốt cuộc là sao. Cố gắng nghĩ lại người từng quen trong trí nhớ, nhưng chưa bao giờ nhớ có ai tên Tô Dật Phàm. Tổng hợp những chi tiết như lúc ở KTV chọn bài hát của , trong xe cũng chỉ phát ca khúc của , tất cả dường như đều cho thấy rất hiểu biết về .

      phải kiểu như fan mà là như người quen, thậm chí là người .

      Rốt cuộc có quan hệ gì với mình? Vì sao lại trở về đúng lúc như vậy? Có liên quan đến cái chết của mình hay ?

      Cố An Kỳ cau mày, càng nghĩ càng khó hiểu, cũng cho rằng mình từng mất trí nhớ linh tinh gì đó.

      Về tới nhà, suy nghĩ cả đêm, nhưng vẫn giải quyết được vấn đề này.

      Sáng sớm hôm sau, rửa mặt bằng nước lạnh, nhanh chóng chuẩn bị trang phục.

      bây giờ vẫn an toàn, Tô Dật Phàm thể biết chính là Lâm Huyên Di, cho nên cũng cần phải tự hỏi nhiều làm gì, cho dù nghĩ nữa cũng chỉ là đoán, cũng phải . tại mục tiêu quan trọng nhất của phải tìm hiểu ân oán giữa mình và Tô Dật Phàm, mà phải đem tất cả tâm tư đặt lên buổi casting.

      lấy lại tinh thần, tỉ mỉ trang điểm rồi dến nơi casting —— tổng công ty “Octavia”.

      Nơi tổ chức casting là ở hội trường tầng ba, xem ra mời ít nghệ sĩ đến. Cố An Kỳ trong lòng tính toán.

      Lúc đến, ít nghệ sĩ ngồi, mọi người đều ngồi tách ra, rải rác ở các góc. Cố An Kỳ quét mắt cái, phần lớn trang điểm lại hoặc dùng gương kiểm tra dáng vẻ. Cố An Kỳ có thể lý giải suy nghĩ của họ, dù sao “Octavia” cũng là hãng mỹ phẩm, có kiểm tra kỹ năng trang điểm hay còn chưa biết.

      Chẳng qua… liếc nhìn góc, cười . Buổi casting này bắt đầu ngay từ khi họ ngồi xuống rồi…

      Trang điểm lại quá nhiều chỉ thể thiếu tự tin cùng nôn nóng, nghệ sĩ như vậy trượt ngay từ vòng thứ nhất. Hãng mỹ phẩm luôn muốn chọn người đại diện tự tin xinh đẹp mà nữ tính. tự tin dù bề ngoài có đẹp cũng có thần thái độc đáo.

      Cố An Kỳ cười cười, tìm vị trí quá sáng ngồi xuống. Nhìn nữ nghệ sĩ lục tục vào, vẫn bình tĩnh như trước. Lấy tờ tạp chí mới ra từ giá bên cạnh, chậm rãi lật xem.

      “Cố An Kỳ tiểu thư, tôi có thể ngồi bên cạnh ?” đọc tập trung, đột nhiên có giọng chen vào.

      Cố An Kỳ ngẩng đầu lên, hơi nheo mắt nhìn người tới. Dáng người cao gầy thuỳ mị hợp với khuôn mặt trẻ con đáng , nhìn qua hề có ác ý, cũng thể nào khiến người ta căm ghét, chẳng qua… quanh đây còn rất nhiều ghế trống, khoảng cách cũng gần với những người khác, nhưng ta lại cố tình chọn vị trí gần nhất để ngồi.

      ràng là đối thủ, nhưng trước lúc casting lại trở nên thân thiết. Ha ha, phải quá khác thường, cũng rất thú vị sao? Cố An Kỳ nhìn người tới, dần dần cong môi.

      Đường Tâm Tâm, nghĩ tới ra chiêu nhanh đến vậy, nhịn được nữa sao?

      “Ở đây chưa có ai, ngồi .” Cố An Kỳ cười , dường như nhìn thấu Đường Tâm Tâm, thể nhìn ra cảm xúc dao động dưới nụ cười đó, vẫn ôn hòa trước sau như .
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 82: “Mượn đao giết người ”

      Edit: Sabj



      Được Cố An Kỳ đồng ý Đường Tâm Tâm ngồi xuống bên cạnh , nhìn Cố An Kỳ đọc tạp chí, dường như thấy rất hứng thú: “Ôi chao? cũng thích tạp chí《Lolita》 à?”

      “Tiện tay lật vài trang thôi.” Cố An Kỳ cười, tiếp tục lật tạp chí để đọc. ra có nghĩa trong lòng Cố An Kỳ hiểu ý đồ của Đường Tâm Tâm. Đường Tâm Tâm nếu đến đây, chắc chắn chuẩn bị, còn chiêu ở phía sau chờ tới. Tuy biết Đường Tâm Tâm có ý tốt gì nhưng cũng muốn làm cho khí quá mức khẩn trương, khiến người ta nghĩ cảnh giác của quá mạnh mẽ.


      Người bày bố cạm bẫy với vốn thiếu. So với việc chỉ tránh né nó, tự mình vào rồi tóm lấy thợ săn phải thú vị hơn sao?

      “Cố An Kỳ tiểu thư…” Đường Tâm Tâm chưa hết bị Cố An Kỳ cắt ngang.

      “Gọi tôi An Kỳ là được, Cố An Kỳ tiểu thư nghe được tự nhiên.” Cố An Kỳ kiên nhẫn , đôi mắt nâu tràn ngập ý cười, nhìn rất ôn hòa thân thiết.

      “Ừ, An Kỳ, tôi tên là Đường Tâm Tâm, gọi tôi Tâm Tâm là được.” Đường Tâm Tâm cười tươi, thân thiết như hàng xóm nhà bên, cười như ánh mặt trời sáng lạn. Cố An Kỳ cười , hơi gật đầu, dường như chấp nhận cầu của Đường Tâm Tâm.

      “Hôm nay biết kết quả casting thế nào, An Kỳ chuẩn bị gì chưa?.” Đường Tâm Tâm lén hỏi.

      “Chuẩn bị cái gì mới được? phải biết kiểm tra những gì sao?” Cố An Kỳ cười , “Tôi cũng chỉ đến thử vận may mà thôi, xem nghệ sĩ ở đây ai ai cũng xinh đẹp, muốn phá vỡ vòng vây cũng đơn giản.”

      Cố An Kỳ hàm súc xong, ánh mắt cũng đánh giá vẻ mặt Đường Tâm Tâm. Sắc mặc Đường Tâm Tâm hề thay đổi, chán nản trả lời: “Đúng vậy, muốn qua vòng vây cũng đơn giản đâu. Ai, tôi đây cũng chỉ để làm nền thôi.”

      Cố An Kỳ chỉ cười tiếp, cũng an ủi Đường Tâm Tâm trong “tâm lý khẩn trương”. cũng định chuyện theo hướng mà Đường Tâm Tâm vạch sẵn, trước khi biết mục đích của Đường Tâm Tâm, hùa theo ý nghĩ ta.

      Đường Tâm Tâm đợi lúc thấy Cố An Kỳ trả lời, khỏi nhíu nhíu mày. Chẳng lẽ ta biết ý đồ của mình?

      quay đầu nhìn Cố An Kỳ lần nữa. Chỉ thấy vẫn ngồi ở đó ôn hòa nhìn mình, trong mắt hề có cảm xúc chán ghét hay tiêu cực.

      Chắc Cố An Kỳ chưa biết đâu, dù sao che giấu kĩ như vậy, với cả mới gặp mặt ta lần mà thôi.

      “Kỳ casting tổ chức lớn như thế này mục đích là muốn quảng bá cho người được chọn cuối cùng thôi.” thở dài, cách sâu xa.

      “Ha ha, casting xong tất nhiên chọn được người rồi, chẳng lẽ còn có trò mèo sao?” Cố An Kỳ như lơ đãng tiếp, khóe miệng cười .

      “Ai… An Kỳ, quá ngây thơ rồi…” Đường Tâm Tâm dừng chút, , “Tôi chỉ cho biết thôi đấy, tôi nghe người ta lần này chọn được người rồi, chính là Nhâm Tĩnh Thu số báo danh 360. Trò casting này cũng chỉ để ra vẻ mà thôi, chúng ta đến đây chỉ để phối hợp với ta.”

      “Được rồi, đến đây rồi cứ cố gắng thi thôi.” Cố An Kỳ cười , tiếp lời ta, “Những việc khác chúng ta phải cũng thể xen vào sao?”

      Đường Tâm Tâm nhìn vẻ mặt tươi cười ôn hòa của Cố An Kỳ, đột nhiên cảm thấy mình vừa đánh vào bông, còn chút sức lực nào nữa. Thấy Cố An Kỳ mắc mưu, mặt ta hơi cứng đờ.

      phải vấn đề IQ cao bao nhiêu hay lý trí bao nhiêu, mà bất cứ ai, sau khi nghe thấy vị trí mình ao ước lâu bị người khác cướp mất, mình còn phải miễn cưỡng tươi cười như thằng hề giả vờ như biết, tiếp tục dự thi, đa số mọi người đều bất mãn, nhưng trong mắt Cố An Kỳ, nhìn ra tia oán hận, thậm chí đôi mắt nâu kia căn bản hề có chút phản ứng tiêu cực nào, vẫn như hồ nước trong, trong suốt nhưng sâu thấy đáy.

      Tựa như khi vừa bước vào căn phòng này, nhìn thấy ấy lặng lẽ ngồi ở đó, lòng đột nhiên phẳng lặng như nước. Khác hẳn với những người xung quanh với phấn son mỹ phẩm, người tồn tại cảm giác đặc biệt, như tất cả mọi thứ đều thể lọt vào mắt , mà cũng chẳng cần gì, chỉ im lặng ngồi chỗ, khiến người ta cảm thấy và họ cùng thế giới.

      Cố An Kỳ là người dữ thế vô tranh* sao? Hừ, đùa à? !

      (*dữ thế vô tranh: tranh với đời)

      Đường Tâm Tâm hiểu, Cố An Kỳ căn bản phải người đơn giản.

      Trước khi casting vẫn nghĩ mình chỉ có hai đối thủ, là Diệp Y Dung, người còn lại là Nhâm Tĩnh Thu. Diệp Y Dung có “Giải trí châu Á ” làm chỗ dựa, cộng thêm nghiệp như mặt trời ban trưa nên dễ đối phó; mà Nhâm Tĩnh Thu là người rất được lòng người, fan của rất đông, thuộc loại nghệ sĩ nam nữ già trẻ đều thích.

      Mấy ngày nay luôn theo dõi tin tức, nhìn Diệp Y Dung và Cố An Kỳ đấu tới đấu lui, trong lòng rất vui sướng, tốt nhất là Diệp Y Dung và Cố An Kỳ đều bị loại bỏ, thiếu vài người cạnh tranh tốt hơn. vốn tưởng rằng sau khi Diệp Y Dung bị loại Cố An Kỳ cũng mất tư cách, nhưng ngờ vẫn thông qua xét duyệt, được tham gia vòng casting.

      Hậu thuẫn của Cố An Kỳ tuy quá mạnh nhưng cũng vô hại như bề ngoài. Dù sao…Người nào trong giới giải trí này mà có hậu thuẫn tồn tại được!

      Xem ra sớm đề phòng mình. Đường Tâm Tâm suy nghĩ nhìn Cố An Kỳ, cười : “Đúng vậy, An Kỳ, đúng, tôi cũng nên cố gắng phấn đấu.”

      Cố An Kỳ tỏ vẻ đồng ý gật đầu, gì nữa.

      Đường Tâm Tâm cũng gì với Cố An Kỳ nữa, bao lâu sau liền lấy cớ muốn chào hỏi người quen nên tạm biệt, rời khỏi chỗ ngồi. Cố An Kỳ cười cười nhưng ánh mắt cũng hề có chút độ ấm.

      Chiêu này của Đường Tâm Tâm nhìn qua có vẻ tùy ý, nhưng thực tế là tính kế Cố An Kỳ.

      Nếu yếu đuối chút, hoặc là tân binh vừa ra mắt, sau khi nghe tin đả kích này nản lòng thoái chí với cuộc thi, hậu quả là phát huy hết tài năng. Nếu là người kiêu ngạo, nghe tin này xong nghĩ Nhâm Tĩnh Thu “là người chân trong” nên coi ấy là kẻ thù, có thể tỏ thái độ hay cố ý lập ấy.

      Kế của Đường Tâm Tâm tính toán rất tốt, nếu chiêu này của ta thành công, ít bớt đối thủ, nhiều xử lý được hết các đối thủ, bảo vệ được vị trí của mình. Chẳng qua điều ta dự kiến đến là, Cố An Kỳ còn là tân binh đơn giản nữa, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, nếu nhận ra mấy trò mèo này sao tồn tại được.

      Chiêu “Mượn đao giết người” này dùng lên người , ha, đúng là biết nên cười hay tức giận. Lời cuối cùng cũng là lời cảnh cáo, hy vọng Đường Tâm Tâm đừng bị che mắt, biết tốt xấu tiếp tục trêu chọc .

      Nếu , cũng biết mình ra tay như thế nào đâu, trong mắt phủ tầng băng lạnh lẽo. Đối với người muốn hại mình, chưa bao giờ nương tay.

      Người đến casting cho “Octavia” ít, 5 phút trước khi đến giờ càng nhiều, Nhâm Tĩnh Thu căn chuẩn thời gian trước khi phút bắt đầu mới đến. Cố An Kỳ nhìn Nhâm Tĩnh Thu, đồng thời liếc nhìn Đường Tâm Tâm, khóe miệng cong lên, xem ra hề thiếu trò hay để nhìn, phải sao?

      “Buổi casting hôm nay để chọn ra người đại diện mới nhất cho ‘Octavia’, tổng cộng có hai phần thi, mong các vị chuẩn bị tốt. Lát nữa người nào được gọi số báo danh lên sân khấu.” Nhân viên sân khấu thông báo.

      Cố An Kỳ híp mắt lại, ngồi vào vị trí số 100, chờ nhân viên tuyên bố đề thi.

      “Thời gian đến, bắt đầu phần thi thứ nhất. Đề bài là: Tình trường trung học. Mời mọi người tự do tưởng tượng, thể mặt tốt nhất của mình. 5 phút chuẩn bị, sau đó bắt đầu từ số báo danh 1, tình tiết thể sử dụng hai lần, nếu coi như casting thất bại. Xin hãy chú ý điểm này.”

      Cố An Kỳ cười , ngồi tại chỗ nhắm mắt, theo thói quen bắt đầu vẽ ra bề ngoài nhân vật.

      Tình ở trường học nhưng được lặp lại… vậy sao? Nhìn thẻ mang số báo danh 68 trong tay, hơi cong môi, số của mình thể dựa vào việc lên trước làm lợi thế được rồi.

      đến giờ, số báo danh 1 lên trước.”

      Sau khi đám nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn, các loại tình ở trường trung học trở nên càng ngày càng ít. Bình thường ai được diễn trước có lợi thế hơn, sắp xếp của”Octavia” lần này vừa vặn khai thác được hết các tình huống. được sử dụng lại các tình tiết của người trước, thể mặt tốt nhất của mình, đồng thời tiết mục cũng phải độc đáo, đúng là đơn giản.

      Cố An Kỳ chỉ để ý sân khấu mà còn chú ý vẻ mặt người ngồi dưới. Người chưa bị gọi sắc mặt tái nhợt, tinh thần yên; người bị gọi sắc mặt cũng tốt, dường như người còn lớp mồ hôi lạnh. Những nghệ sĩ ngồi dưới hình như bị câu “ thể sử dụng quá hai lần tình tiết ” làm cho sợ hãi, đám đều vắt hết óc xem nên diễn như thế nào.

      Casting chỉ thử tài năng nghệ sĩ, mà còn kiểm tra tinh thần. Chỉ có người vẫn duy trì bình tĩnh mới bị dao động bởi những yếu tố bên ngoài, mới có thể phô hết thưc lực. Những người chưa lên sân khấu bị dọa sợ… thua trước khi lên rồi…

      Casting của “Octavia”, ha ha, ra cũng quá nhàm chán.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 83: Sân khấu của

      Edit: Sabj



      “Số 10”

      Nữ nghệ sĩ số 10 bị gọi lên sân khấu với vẻ mặt cầu xin, sắc mặt xám trắng, có chút huyết sắc nào, bước chân chậm chạp, run run rẩy rẩy. Tình tiết, cách diễn vốn nghĩ tốt bị số 15 diễn mất. Lời thoại chuẩn bị giờ cũng đủ dùng, cảnh tưởng tượng dùng được nữa. Kinh ngạc, khủng hoảng khiến đầu óc tạm thời đình chỉ, trống rỗng, biết nên làm thế nào cho phải.


      “Bắt đầu!” Nhân viên hô.

      Nữ nghệ sĩ mang số báo danh 10 vẫn đứng sân khấu nhúc nhích, lúc lâu vẫn chưa nghĩ ra lời thoại, cuối cùng bị nhân viên mời xuống. chạy khỏi hội trường, vừa vừa khóc.

      Đây phải người đầu tiên bị mời xuống, nhưng càng nhiều người xuống khí trong hội trường càng trở nên khẩn trương hơn.

      Ở đây có giám khảo, tất cả đều được ghi hình lại rồi truyền đến phòng bên cạnh, giám khảo đánh giá, chấm điểm đối với phần biểu diễn của thí sinh ở nơi nào đó. nhìn thấy mặt ban giám khảo, kỳ ở khía cạnh nào đó, cũng là loại áp lực.

      nhìn thấy giám khảo tức biết giám khảo là cái người như thế nào, thích cách biểu diễn ra sao. Biểu diễn xong, áp lực giảm bớt mà lại càng lo lắng, vì biết cuối cùng kết quả của mình ra sao, diễn có đạt cầu hay .

      Buổi casting này cũng như cuộc chiến về tâm lý. Những người chưa bị gọi cho dù nghĩ được kịch bản độc đáo hoàn mỹ, nhưng nếu người ngay trước mình diễn đúng cảnh đó tất cả cũng như . Kiểu áp lực vô hình này để thử thách những người có mặt ở đây, như Cố An Kỳ —— vòng casting bắt đầu ngay từ khi mọi người bước vào đây.

      chỉ duy nhất Cố An Kỳ chú ý tới điểm này mà Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm dường như cũng nhận ra. Số báo danh của Nhâm Tĩnh Thu và Đường Tâm Tâm coi như cũng có lợi thế, người số 18, người số 24. Ở đây trừ Cố An Kỳ, Đường Tâm Tâm, Nhâm Tĩnh Thu cùng người lên thi đầu tiên, đa số đều hoảng loạn, biết làm sao.

      Cố An Kỳ cười , phải máu lạnh mà thế gian này vốn chỉ có cạnh tranh, thích giả sinh tồn*. Áp lực như vậy mà vượt qua được coi như hết, dù sao vị trí người đại diện quảng cáo của “Octavia” chỉ có mà thôi.

      (*thích giả sinh tồn: kẻ thích nghi được tồn tại)

      “Số 18”

      Nhâm Tĩnh Thu từ từ đứng dậy bước lên sân khấu, Cố An Kỳ chú ý dáng điệu đứng của , biết giờ phút này vô cùng tự tin. trong lúc vô ý bộc lộ khí tràng*, chuẩn bị nghênh chiến . Ừ, xem ra rất đáng xem.

      (*khí tràng : phong thái và khí chất đặc biệt ! (Ngày nay, giới trẻ Trung Quốc đại lục thường sử dụng từ 气场 <jichang> để khen ngợi con người rất có cá tính, có phong thái và khí chất đặc biệt)

      Nhâm Tĩnh Thu là người mà Cố An Kỳ rất thích, tính tình ngay thẳng, so đo lòng dạ hẹp hòi. Lần trước ở bữa tiệc của Tô Dật Phàm cũng nhìn thấy Nhâm Tĩnh Thu, ấn tượng về ấy vẫn rất tốt. Xem ra vòng casting đầu tiên này ấy thất bại đâu, Cố An Kỳ cười .

      “Bắt đầu!” Nhân viên hô.

      Nhâm Tĩnh Thu từ từ nhắm lại mắt, khe khẽ hát: “ nhàng nhâm nhi nước táo vẫn thích, vị chát hòa quyện với ngọt ngào, giống như lúc chúng ta bên nhau, có lẽ có cãi nhau, nhưng em luôn biết, em muốn được nắm tay mãi mãi…”

      Nhâm Tĩnh Thu khẽ hát, sau khi hoàn thành bài hát xuống khỏi sân khấu. thể , là người vô cùng thông minh, phải diễn viên, diễn xuất phải sở trường của . Vì vậy nghênh ngang tị đoản*, hát bài hát về tình trung học say đắm, ngây ngô mà mang theo chút hồn nhiên. Giọng ca nhàng như có ảo tưởng rất đẹp về tương lai, như nhớ về người , giọng hát nhàng nhưng triền miên.

      (*nghênh ngang tị đoản: phát huy điểm mạnh của mình và tránh những điểm yếu)

      Cảm giác rất nhàng … Cố An Kỳ nhắm mắt lại, bên tai dường như vẫn vọng lại giọng hát của ấy.

      Cố An Kỳ chú ý những màn biểu diễn phía sau lắm, cho đến khi tới lượt Đường Tâm Tâm.

      “Số 24!”

      “Vâng!” Đường Tâm Tâm đầy tự tin lên sân khấu.

      “Bắt đầu!”

      Đường Tâm Tâm vẫn giữ nguyên khuôn mặt tươi cười, chẳng qua cảm giác hình như thay đổi. Đường Tâm Tâm hát ca khúc về tình mới nhất nhưng chỉ hát hai câu, giọng hát nhàng mà hạnh phúc.

      Bất luận ai đều thích hát những bài ca vui vẻ sôi động, mà hát ca khúc mới nhất chứng tỏ là người hay chú ý tới xu hướng giới trẻ.

      Nhìn người xem ngồi dưới, nghiêng đầu, mím môi, nhìn bản thân trong gương rồi cười xấu hổ, dường như nghĩ đến cái gì đó rất ngọt ngào.

      Cười khẽ, vỗ vỗ mặt, hình như khôi phục sắc mặt ban đầu. Cuối cùng như có như sửa sang lại quần áo người.

      Đường Tâm Tâm diễn bé trang điểm trước khi ra khỏi cửa, sửa sang lại quần áo. cũng là người thông minh, trong lúc chỉnh sửa lại quần áo, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, tạo dáng đẹp nhất. Giống như lời của nhân viên lúc ban đầu, “Thể mặt tốt nhất của mình”.

      Theo ấn tượng của Cố An Kỳ với Đường Tâm Tâm chính là mỹ nữ gợi cảm có khuôn mặt thiên sứ đáng , thể rất nhiều phong cách tuy ràng, nhưng lại hoàn toàn phô bày dáng người hoàn mỹ của .

      Cố An Kỳ gật gật đầu, Đường Tâm Tâm “Diễn” khá tốt, cũng rất chi tiết. Cái chính là có sử dụng đến mỹ phẩm.”Octavia” hãng mỹ phẩm, đương nhiên nếu dùng tới được cộng thêm ít điểm. Chẳng qua… khuyết điểm lớn nhất của diễn xuất…

      Cố An Kỳ cười khẽ , lắc lắc đầu.

      Sau đó lại nghệ sĩ lên sân khấu, những cảnh có thể dùng gần như hết. Những người có số báo danh phía sau cũng càng ngày càng nôn nóng, người ngồi bên cạnh Cố An Kỳ có lẽ chú ý, vì ấy quá khẩn trương nên đổ rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt tỉ mỉ trang điểm cũng bị nhòe hết.

      Cố An Kỳ từ từ nhắm mắt, dùng tai lắng nghe thanh, dùng mũi ngửi mùi sân khấu, muốn lĩnh hội được những cảm giác mà mắt nhìn tới, sờ được. Dung hợp với sân khấu, với hoàn cảnh mới có thể sáng tạo ra nhân vật mà muốn.

      Sân khấu, là nơi rất huyền diệu.

      Sân khấu, cũng là nơi rất thực tế.

      Chỉ có người tin vào sân khấu mới được sân khấu công nhận.

      Chỉ cần có thể nắm bắt được cảm giác, hiệu ứng của sân khấu kết quả rất tốt.

      Cố An Kỳ ngồi dưới hội trường, đột nhiên giương môi. nghĩ, tìm thấy cảm giác đó rồi.

      “Số 68!” Cố An Kỳ tháo dây buộc tóc đầu xuống, cầm số báo danh trong tay lên sân khấu.

      Nhâm Tĩnh Thu nhíu mày nhìn Cố An Kỳ lên, giống như Cố An Kỳ có thể cảm giác được thay đổi, cũng có thể cảm nhận được Cố An Kỳ giống như trước. có thể cảm nhận được tự tin của Cố An Kỳ là phát ra từ bên trong, cùng với… khí tràng như có như .

      Khí tràng nghe có vẻ mơ hồ, kỳ đó chỉ là cảm giác, sức hấp dẫn cá nhân. người nghệ sĩ kỳ cựu luôn mang theo cảm giác như vậy, giống như đem hormone phát tán vào khí, dẫn tới người khác thể chú ý tới .

      Cố An Kỳ giống những nghệ sĩ khác đứng giữa sân khấu, mà đứng ở góc tập trung ánh sáng. ràng đèn tập trung ở giữa sân khấu nhưng kì lạ là, ánh mắt của lại tự chủ được đặt ở người Cố An Kỳ.

      Cố An Kỳ dường như có ma lực có thể khiến người ta tạm thời quên mất chuyện mình định làm, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào , những người khác chỉ làm nền.

      Nhâm Tĩnh Thu nhíu mày, xem ra Cố An Kỳ cũng phải người đơn giản.

      “Bắt đầu!”

      “Ha…” uể oải ngáp, khịt khịt mũi như đứa trẻ vừa tỉnh dậy chưa tỉnh táo. Mái tóc dài như rong biển do Cố An Kỳ cố ý vò loạn nên rối tung, giống như vừa rời giường chưa kịp rửa mặt chải đầu.

      “Xèo xèo xèo…” Vài tiếng động vang lên, lúc mọi người còn đoán đó là thanh gì phía trong lại vang lên “Bụp bụp “.

      “A…” Cố An Kỳ đột nhiên lui về sau vài bước, dường như bị tiếng nổ tung làm cho hoảng sợ. cẩn thận tiến lên trước, nhàng lật trứng lại.

      vừa tiến vừa lùi, bước chân hỗn loạn, hơn nữa còn thường xuyên trộm nhìn thứ gì đó bên cạnh, khiến người ta cảm giác được là người mới học làm trứng ốp lếp.

      ai chú ý, Cố An Kỳ di chuyển ngày càng gần với vị trí dưới ánh đèn, bất tri bất giác*, Cố An Kỳ rời khỏi chỗ cũ để đứng dưới sân khấu. Nhìn cách diễn của rất khó cảm giác được thời gian biến hóa. Mặc dù Cố An Kỳ làm quá nhiều động tác, nhưng mỗi động tác đều có cái thú vị riêng của nó.

      (*bất tri bất giác: Có hai nghĩa: 1) Thuận theo lẽ tự-nhiên mà cần dùng đến ý-trí. 2) có tư-tưởng kế-hoạch sẵn mà thình-lình bị động trong thời gian.)

      di chuyển từ tấm màn đen sang ánh đèn, tỏ vẻ thời gian trôi qua…

      Từ khi trời cờn tờ mờ sáng đến khi mặt trời lên cao…

      “Hắc hắc, rốt cuộc cũng làm xong .” lén cười mang theo vài phần đắc ý, dường như mệt mỏi lúc trước cũng tan biến.

      “Đinh… Đinh…” kinh ngạc hoảng hốt, nhanh chóng làm nốt món ăn. Hai chân cũng chạy về phía trước, miệng ngừng hô: “A… sách của tôi… Laptop… Quần áo… Còn có… A a a… Đâu hết rồi chứ!”

      ở trong góc hề xuất , nhưng từ giọng khẩn trương của mọi người nghe ra bây giờ nhảy lên nhảy xuống trong phòng tìm đồ, khiến người ta buồn cười.

      Cuối cùng khi ra, tóc được buộc thành đuôi ngựa , sau khi cầm lấy hộp cơm sân khấu, chạy .

      Biểu diễn kết thúc, cúi nửa người rồi xuống sân khấu.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :