1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 64: thể nuốt trôi cục tức này

      Edit: Sabj



      Tuy có Cố An Kỳ nhưng buổi chiều vẫn phải tiếp tục quay phim. Diệp Y Dung tâm thần yên, ràng mất trạng thái vốn có, quay phim cũng rất vội vàng. ta thể nào nhập vai được, dáng vẻ hận thù kia quả thực làm cho người ta thiếu chút nữa nghĩ lầm vai diễn của ta phải Lưu Chân Chân hồn nhiên lương thiện mà là nhân vật của Cố An Kỳ, Ôn Bội Quân bất cần đời nhưng hận Lưu Chân Chân đến tận xương tủy.


      “Diệp Y Dung, cố rốt cuộc bị quỷ tha ma bắt cái gì? ! Cái mặt thối đó là sao? muốn diễn nữa thẳng ra!” Lâm Hạc Quần cầm loa rống lớn .

      Diệp Y Dung gì, chỉ là vẻ mặt phục. Thừa dịp Lâm Hạc Quần chú ý còn liếc vài cái xem thường.

      thể hiểu nổi có tài năng gì mà được làm nữ chính!” Lâm Hạc Quần tức giận, càng ngày càng cảm thấy mấy người trong “Giải trí châu Á” bị hỏng não, nâng đỡ ai nâng, lại nâng cái diễn viên biết tiến lùi, biết diễn xuất này.

      “Tôi thể làm nữ chính, chẳng lẽ Cố An Kỳ có thể sao?” Diệp Y Dung như con mèo bị giẫm phải đuôi, theo phản xạ cãi lại. Lâm Hạc Quần ràng là muốn hạ nhục ta, vốn ta còn định nhẫn nhịn nhưng thể kìm nén được nữa.

      “Tốt! Tốt! Tốt!” Lâm Hạc Quần tức giận ba chữ “Tốt” liên tiếp, “ phục đúng , vẫn cảm thấy diễn tốt hơn Cố An Kỳ diễn đúng ? Được, vậy diễn vai Ôn Bội Quân xem.”

      Lâm Hạc Quần ném quyển kịch bản xuống bàn, khoanh tay trước ngực nhìn vào phim trường, hai chòm râu dày dưới mũi cũng bị thổi bay bay. tức gần chết, ngờ Diệp Y Dung dám đem vai diễn của ra làm trò đùa.

      biết thương thế của nha đầu An Kỳ kia thế nào rồi. Trong lòng cũng rất lo lắng. Đứa trẻ có tài như vậy mà lại bị ta hành hạ, trong lòng cả đời cũng cũng thoải mái. Bây giờ rất khó chịu, con mụ này còn nhảy vào họng súng, đúng là muốn chết!

      ta muốn điên đúng ? Lão Tử khiến cho ta điên luôn, để ta biết ta ti tiện đến nhường nào. phải tự xưng diễn tốt hơn Cố An Kỳ sao, cho ta biết ta và Cố An Kỳ chênh lệch thế nào!

      Giám sát Vương thấy Lâm Hạc Quần tức giận, nhanh chóng chạy lên muốn khuyên Diệp Y Dung lùi bước, ngờ Diệp Y Dung này cũng là ổ kiến lửa, thẳng: “Diễn diễn! Tôi tin tôi bằng ta!”

      Xong rồi, đúng là xong rồi…

      Giám sát Vương run rẩy khóe miệng lùi lại góc, lập tức gọi điện thoại cho quản lí của Diệp Y Dung mật báo. Dưới tình huống này, có thể áp chế được Diệp Y Dung cũng chỉ có ta.

      Diệp Y Dung và Lâm Hạc Quần lúc này coi như đứng hai chiến tuyến rồi, nhân viên xung quanh đều hiểu cơn giận này của Lâm Hạc Quần là trăm năm khó gặp, tránh kịp nữa, chỉ đành làm nhanh công việc trong tay, miễn cho bị giận cá chém thớt.

      chọn cảnh để diễn ! Cho tự chọn, chỉ cần là cảnh An Kỳ diễn là được, còn diễn lại thế nào tùy .” Lâm Hạc Quần . Sau đó quan tâm tới Diệp Y Dung nữa.

      “Cảnh của ta đều có diễn viên đóng cùng.”

      Lâm Hạc Quần giận dữ cười, Giám sát Vương thấy việc càng ngày càng khó giải quyết, đành phải mời Mạc Lý Thu tẩy trang đóng vai Lưu mẫu đến giúp đỡ, diễn tạm cảnh với Diệp Y Dung.

      Mạc Lý Thu nhíu mày, tuy hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cảm thấy lần này Diệp Y Dung dường như đúng là biết chừng mực.

      Dù sao cũng là người gỡ rối của công ty, vốn bà còn định khuyên nhủ hai câu, song nhìn vẻ mặt Diệp Y Dung bà lại nuốt lời trở lại. Bà tuy phải ngôi sao hàng đầu nhưng cũng coi như người có chút thể diện. Bị Diệp Y Dung nhìn chằm chằm như thế mà bà còn ngốc nghếch lên khuyên can chính bà mới biết nhìn người.

      Người mới biết sống chết như thế cho học hỏi thêm kinh nghiệm cũng được!

      “Diễn viên cũng tìm được rồi, còn cầu gì?” Lâm Hạc Quần kiên nhẫn, sắc mặt cũng đen .

      có, lúc nào tôi cũng có thể bắt đầu.”

      Diệp Y Dung chuẩn bị cảnh đầu tiên, lúc Cố An Kỳ từ tầng bước xuống. ta nhìn Cố An Kỳ diễn, lúc về nhà để tăng raiting cũng xem lại lần nữa, trong mắt ta đây là cảnh đơn giản nhất. Động tác ta chỉ cần “dứt khoát” chút nữa, ánh mắt lợi hại thêm chút là được .

      “Action!” Lâm Hạc Quần hô.

      Diệp Y Dung từ tầng xuống, tốc độ dưới chân hơi nhanh.

      “Bội Quân, chậm , chờ Chân Chân cùng.” Mạc Lý Thu hô lên lời thoại của mình.

      Diệp Y Dung dừng bước, ngược lại còn nhanh hơn, dường như muốn chạy thoát khỏi cái gì đó ở phía sau.

      “Bội Quân! Ôn Bội Quân!”

      “Lạch cạch!” Diệp Y Dung hung hăng giẫm từng bước.

      Lâm Hạc Quần cười lạnh, nhìn ra trò này. Miệng Diệp Y Dung vẫn Cố An Kỳ diễn kém, nhưng đến thời điểm mấu chốt vẫn học tập . Màn giày cao gót giẫm lên đá cẩm thạch chính là động tác Cố An Kỳ làm khi diễn, nhưng có học cũng chỉ học được bề ngoài. ta cũng học được tinh túy bên trong cách diễn của Cố An Kỳ.

      Cố An Kỳ giậm chân tại chỗ cũng dùng sức, cơ thể cũng hướng về phía trước, chẳng qua đó chỉ là thủ pháp tô đậm, làm xung đột vốn nhiều lắm trở nên căng thẳng hơn. Khiến người ta cảm thấy là đại tiểu thư tự phụ, cao quý có năng lực, cảm nhận được “Nỗi hận” trong lòng .

      Cùng động tác nhưng khi Diệp Y Dung làm, có vẻ quá mức cố ý. thanh mặc dù vang như chỉ làm người ta cảm thấy ta ra vẻ.

      Diễn phim chỉ thể ở bề ngoài, mà còn phải cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình cũng giống nhân vật. Từng chút, từng chút, mỗi hành động, mỗi hơi thở đều phải tính toán trong lòng, những thế phải tính sao cho chuẩn xác. Diệp Y Dung ngay từ đầu lộ ra sai sót, đứng bên cạnh bạn diễn lại càng lộ ra nhược điểm.

      ta làm loạn hết cảnh quay … Nếu cảnh diễn của Cố An Kỳ là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, là khúc nhạc dễ nghe Diệp Y Dung chính là tạp đứt quãng.

      Xét ra, bước dưới chân Cố An Kỳ vẽ rồng điểm mắt, nhưng dưới chân Diệp Y Dung lại chỉ có thể trở thành nét vẽ đơn giản.

      “Bội Quân, chớ nhanh như vậy, chờ em con cùng đến trường.” Mạc Lý Thu làm hết phận tiếp tục lời thọai.

      “Em ?” Giọng Diệp Y Dung mang theo vài phần chua ngoa, lợi hại mà lại vô tình.”Sao tôi biết mình có đứa em ?”

      ta xoay người, kiên nhẫn trừng mắt nhìn Mạc Lý Thu tầng.

      Mạc Lý Thu nhìn vẻ mặt của ta, tự giác nhíu mày. Thân là người cùng diễn với Cố An Kỳ cảnh này, bà hiểu hơn ai hết khi bắt đầu Cố An Kỳ diễn Ôn Bội Quân tạo áp lực lớn thế nào. Trong mắt Diệp Y Dung, bà chỉ có thấy hận thù ràng chứ giống Cố An Kỳ như có như , giấu dưới châm chọc. Dáng vẻ Cố An Kỳ hận thấu xương mà kiên nhẫn đến nay vẫn còn mới mẻ trong trí nhớ bà, mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy rét mà run, nhưng Diệp Y Dung…

      thể , ta quả cách Cố An Kỳ quá xa .

      Đối thủ mạnh, hoàn toàn thể kích thích ý chí chiến đấu của Mạc Lý Thu, bà chỉ đứng bên cho xong lời thoại của mình, chờ Lâm Hạc Quần kêu “Cut” .

      Quay cho đến khi hết tập đầu tiên rồi ngừng lại.

      Diệp Y Dung thấy mình diễn cũng tệ lắm, ít nhất đối với nhân vật Ôn Bội Quân ta nghiên cứu cũng ít, nhưng diễn xong nhìn xung quanh lại phát vẻ mặt mọi người đều rất kì lạ. Giống như… giống như hề cảm thấy ta diễn tốt!

      “Tôi diễn xong rồi.” Diệp Y Dung kiên trì .

      Lâm Hạc Quần quan tâm ta, cách diễn của ta nơi nơi đều có thể thấy bóng dáng Cố An Kỳ, nhưng công phu vụng về của ta cũng chỉ là loại vẽ hổ thành chó, căn bản toát ra được khí chất của Ôn Bội Quân, so với Cố An Kỳ diễn Ôn Bội Quân, kiểu diễn đâu vào đâu của ta thể lọt vào mắt Lâm Hạc Quần.

      “Đây là Ôn Bội Quân ‘của ’?” Lâm Hạc Quần nhấn mạnh hai chữ “của ” làm Diệp Y Dung biến sắc.

      “Đạo diễn Lâm, ý ngài là gì?”

      “Tôi có ý gì tự hiểu được.” Lâm Hạc Quần nhìn hành vi của ta càng cảm thấy chướng mắt, “Đừng cố ý bắt chước An Kỳ, lấy năng lực của mà làm theo ấy, kết quả chỉ là bắt chước máy móc mà thôi.”

      “Đạo diễn Lâm, nếu ngài thích tôi có thể thẳng, cần phải lấy công việc ra làm cớ.”

      Lâm Hạc Quần bị ta làm tức giận đến buồn cười: “Tôi đem tình cảm cá nhân vào công việc? Được, vẫn thấy diễn tốt đúng ? Tôi lấy băng ghi hình mạng đến đây, tự xem xem kết quả thế nào!”

      Lâm Hạc Quần xong bước , còn cách nào quay phim nữa, đụng phải cực phẩm như vậy nếu còn có tâm trạng suy nghĩ xem quay như thế nào phải người bình thường !

      Diệp Y Dung cũng tức giận đến phát run. Đạo diễn vừa , ta kiêu ngạo chạy ra ngoài gọi điện thoại, biết đường mà đuổi theo đạo diễn.

      Giám sát Vương nhìn hai người chạy về hai hướng, cảm thấy khó xử, biết nên chạy theo người nào mới tốt. Ông ta đứng giữa cũng chẳng sung sướng gì. Tống Vũ Trạch cũng biết khi nào mới về, nếu trước khi ta trở về lại xảy ra chuyện gì nữa ông ta kham nổi.

      Thở dài, ông ta đành phải vác cái mặt già nua này làm Lâm Hạc Quần bớt giận rồi sau.

      Diệp Y Dung chạy thẳng ra khỏi trường quay, dáng vẻ nổi trận lôi đình làm cho nhân viên xung quanh dám lên ngăn cản ta. ta tức đến điên rồi, trong lòng vẫn cảm thấy Lâm Hạc Quần vừa rồi cố tình thiên vị Cố An Kỳ mà ức hiếp ta, đám nhân viên đều chê cười ta, ngay cả Giám sát Vương luôn đứng ở bên cũng mặc kệ. Trong lòng vừa ủy khuất vừa buồn bực.

      Chỉ trong ngày hôm nay, ta những bị tát mà còn bị coi thường, bị đạo diễn chỉ trích, trong lòng ta là càng ngày càng khó chịu, ta nuốt trôi cục tức này! Món nợ hôm nay, ta chắc chắn đòi lại gấp bội! Tại sao tất cả mọi người đều nghĩ Cố An Kỳ tốt? ta bằng chỗ nào ?

      Vừa ra khỏi đoàn làm phim, ta lập tức bấm vài số, gọi điện cho Tống Vũ Trạch.

      Điện thoại Tống Vũ Trạch tắt máy, ai nghe. ta tức giận đạp cái, thiếu chút nữa ném bay di động: “Cái gì thế này! Cái gì mà quản lý? ! Lúc cần dùng lại thấy mặt đâu .” ta cáu giận qua lại, do dự suy nghĩ lúc rồi lại bấm số, chuẩn bị gọi cho “Kim chủ” của ta.

      “Alo, là Hứa thiếu gia sao? Em là Y Dung .” Diệp Y Dung dịu dàng, ngọt ngào , mang theo vài phần khóc nức nở, “Hôm nay có thời gian ? Em muốn mời ăn cơm…”

      “Đêm nay tôi vừa vặn có thời gian” đối phương thuận miệng trả lời.

      Diệp Y Dung thấy đối phương chú ý tới ta khóc nức nở, lại nức nở to lên, quả nhiên đối phương hỏi: “Giọng sao thế, xảy ra chuyện gì?”

      “Em… Em…” Diệp Y Dung chưa vội, đầu tiên nức nở trước, kèm theo chút yếu ớt đáng thương ,nhưng vẫn chịu xảy ra chuyện gì. Cho đến khi đối phương hỏi đến lần thứ ba mới mở miệng hết.

      Điện thoại vừa kết nối ta rơi nước mắt, vừa khóc vừa kể như mình chịu ủy khuất lớn lắm, toàn nhân dân thế giới liên hợp lại bắt nạt ta, ngược đãi ta. Nếu ban đầu là giả khóc sau đó là khóc . ta càng càng cảm thấy mình có lý, càng càng cảm thấy mình bị người ta bắt nạt.

      Lâm Hạc Quần, Giám sát Vương, Tống Vũ Trạch, đống người đều giúp đỡ Cố An Kỳ, giúp bắt nạt ta !

      “Em vốn nghĩ Hứa thiếu gia ngài giúp đỡ em rất nhiều, muốn làm phiền nữa nên vẫn chịu đựng ra, nhưng sau đó, sau đó Cố An Kỳ nhìn em chế giễu, còn … Còn vài câu rất khó nghe. ta em còn chưa tính, còn cả … Em nhịn được nữa.” Diệp Y Dung them mắm thêm muối, hoàn toàn đổi trắng thay đen, “Bây giờ họ… họ còn đuổi em ra ngoài, cho em diễn nữa.”

      ” Cố An Kỳ những gì cứ thẳng ra, cần cố kị.” Hứa thiếu kiên nhẫn, hiển nhiên là rất quan tâm Cố An Kỳ bậy bạ gì về ta.

      ta ta trách được Hứa Đổng chần chừ giao ‘Giải trí châu Á’ cho , nếu giao cho , ‘Giải trí châu Á’ sớm hay muộn…”

      Từ trước tới nay, chưa lên được vị trí chủ tịch của “Giải trí châu Á” vẫn là tâm bệnh của vị Gia này, Diệp Y Dung tất nhiên là biết . Tuy ta là con trai chủ tịch, làm việc ở “Giải trí châu Á”nhưng chưa bao giờ được nắm quyền. Quyền lực trong công ty của ta cũng cao, lão Đổng lại vừa ý Tống Văn Trạch nhìn như thư sinh yếu đuối hơn con trai mình, đây chính là cái gai nhổ hết trong lòng Hứa đại thiếu gia. đến bước này rồi ta tin ta giúp.

      ” Cố An Kỳ này đúng là muốn sống trong giới nữa!” Hứa thiếu gia giận dữ hét, “Chuyện này tôi cho người giải quyết, chờ đó.”

      Chiếm được lời hứa hẹn của Hứa thiếu gia, gánh nặng trong lòng Diệp Y Dung cuối cùng cũng thả xuống, ta lấy ra điếu thuốc. lâu ta hút thuốc, từ sau khi ra mắt, vì duy trì hình tượng nên ta chiu đựng hút, nhưng bây giờ, ta nghĩ phải cần điếu.

      Khi ra ngoài do tức giận quá mức nên ta quên mang áo khoác. Vừa rồi tức giận cảm thấy gì, giờ phút này tỉnh táo lại lại thấy hơi lạnh.

      Người ta rụt lại, nhả ra đám khói, khinh thường cười lạnh: “Cố An Kỳ, tôi cũng tin lần này hành hạ chết !”

      ta hung hăng ném điếu thuốc xuống đất, lấy chân nghiền nát. Dáng vẻ kia như dẫm nát Cố An Kỳ dưới chân mà chà đạp, khóe miệng giơ lên nụ cười tàn khốc mà vô tình.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 65: Sức chiến đấu mạnh mẽ của người hâm mộ

      Edit: Sabj



      Cố An Kỳ vốn tưởng rằng scandal của và Trịnh Văn Quân khống chế được, ngờ càng ngày càng trở nên phức tạp hơn. Tất cả các tin tức có liên quan đến bây giờ đều chuyển sang chửi bới , mở bừa tờ báo ra cũng có thể đọc được thông đồng với Trịnh Văn Quân như thế nào, sau đó lại vô sỉ bám lấy Tô Dật Phàm ra sao. Văn chương sống động cứ như các vị phóng viên có mặt tại trường , chính mắt trông thấy “Ti bỉ “, “Vô sỉ “, “Giẫm lên Trịnh Văn Quân với Tô Dật Phàm để leo lên” của vậy.


      Phóng viên báo chí như ăn phải máu chó, càng ngày càng quá đáng, ngày càng thổi phồng có căn cứ, việc càng lúc càng lớn. Trịnh Văn Quân cũng xem như là ca sĩ thần tượng, nhưng lại chỉ là ngôi sao hạng ba bé.

      phải kẻ ngốc, tất nhiên biết có người đứng trong tối thao túng chuyện này. Scandal của và Trịnh Văn Quân vốn cũng chẳng phải việc gì lớn, sau hai ba ngày tự động bị lãng quên bởi mấy tin tức khác, nhưng họ hợp tác làm cho việc ồn ào hơn. Mỗi ngày mở báo ra đập vào mắt là ba chữ “Cố An Kỳ” to đùng.

      Chậc chậc, đối phương đúng là biết mệt mỏi, cắn chặt buông.

      Cố An Kỳ cười khẽ nhấp ngụm trà. Hương trà bay vào mũi, mùi thơm ngát thanh nhã nhưng ngấy làm dễ chịu ít, tựa như vô cùng thoải mái.

      bình tĩnh quá nhỉ, ngoài kia rất ầm ĩ đó.” Chu Á Kiệt châm chọc .

      “A, họ thích ầm ĩ ầm ĩ, liên quan gì đến tôi?” Cố An Kỳ bình tĩnh uống thêm mọt ngụm trà nữa, vẫn nhàn nhã sốt ruột chút nào, giống như người bị cư dân mạng hắt máu chó lên đầu, bị chỉ trích là “Bắt cá hai tay”, “Chỉ biết dùng quy tắc ngầm” phải là .

      “Thanh danh bị hủy hoại có lợi với .” Chu Á Kiệt dừng chút, “ cũng biết trong giới có bao nhiêu nữ nghệ sĩ vì scandal mà phải thoái rồi đấy.”

      “Vãn hồi danh dự cho tôi…” Cố An Kỳ buông xuống chén trà xuống, cười khanh

      khách dừng ánh mắt người Chu Á Kiệt, “ phải là việc của quản lý sao?”

      có lòng tin như thế à?” Chu Á Kiệt hỏi.

      “Đúng vậy, tôi vẫn có lòng tin với .” Cố An Kỳ híp mắt, ý vị thâm trường cười . Đúng vậy, có lòng tin với năng lực làm việc của , nhưng cho tới bây giờ vẫn tin tưởng con người .

      Chu Á Kiệt trả lời, chỉ thản nhiên : “Lần này ‘Octavia’ vẫn quyết định cho tư cách casting, định đối mặt với Hàn Dịch Phong như thế nào? Bây giờ scandal của quá nhiều, thể có thêm nữa, nếu sớm hay muộn cũng gặp rắc rối.”

      “Vội vàng muốn tạo scandal cho tôi phải là sao?” Cố An Kỳ nhíu mày. Sau khi thành công nhìn thấy mặt Chu Á Kiệt chuyển sang màu đen mới cười , “Yên tâm , tôi ngu xuẩn đến mưc lấy nghiệp của mình ra làm tiền đặt cược.”

      Chuyện lần này, vị đứng phía sau màn khống chế kia dễ dàng buông tay như vậy, chắc chắn tìm đủ mọi cách chèn ép , cho đến khi đuổi ra khỏi làng giải trí mới thôi. Chẳng qua… Họ nghĩ là tiểu bạch thỏ mặc người ta chà đạp sao? Ai cũng biết con thỏ nóng nảy cắn người, huống chi… cũng phải là con tỏ yếu đuối.

      Muốn hủy diệt ? Vậy phải xem bản lĩnh mấy người đó đến đâu!

      Cố An Kỳ nheo mắt, đôi mắt nâu lên tia nguy hiểm chết người. Ha ha, nếu dễ dàng bị hủy diệt như vậy còn là nữa.

      Muốn đuổi ? Vậy chúng ta cùng mỏi mắt chờ xem, ai là người bị đuổi trước…

      Chu Á Kiệt nhíu mày, định gì đó nhưng lại bị Cố An Kỳ cắt ngang : “Chu tiên sinh, về sau vấn đề liên quan đến tình cảm cá nhân của tôi xin hãy giao cho tôi xử lý. Tôi hy vọng nhúng tay vào”…” Chu Á Kiệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố An Kỳ, trong lòng phức tạp. Rất lâu sau đó mới trả lời, “Tôi biết rồi, tôi chú ý .”

      chú ý” chứ phải “ hiểu”, điều này chứng tỏ trong chuyện này chịu nhượng bộ chút. Tuy Cố An Kỳ tin trong đêm có thể từ bỏ tật xấu gán ghép lung tung, nhưng ít nhất tại có Trịnh Văn Quân làm lá chắn, đến mức lại bị kéo làm vật hi sinh cho mấy scandal nữa.

      “Ha ha…” Cố An Kỳ xoay người, tiếp tục xem bài viết trong tay. Scandal lần này bôi nhọ thanh danh của nhưng cũng khiến nổi tiếng hơn. Gần đây các chương trình truyền hình muốn mời chuyện ít, cũng được xem như là nhân vật được ưa chuộng nay. Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc, câu này là để chỉ .

      Tái ông thất mã, yên tri phi phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.

      Chẳng qua trong tay Cố An Kỳ phải kịch bản của chương trình giải trí mà là bản nháp kịch bản của bộ phim tiếp theo. Lần diễn 《 Bảo vệ bé lọ lem》 này được lợi rất nhiều, diễn Ôn Bội Quân những lép vế mà còn có xu thế áp chế nhân vật chính. Những hành động, vẻ mặt rất nhưng lại được xử lý khéo léo khiến ít người hay xem tivi cảm thấy hứng thú với Cố An Kỳ, vì vậy cho dù bây giờ bị scandal quấn thân nhưng vẫn có kịch bản tìm tới cửa.

      Phim lần này phải của đạo diễn lớn mà là của nữ đạo diễn vừa tốt nghiệp chưa lâu—— Trần Văn Nhã.

      Chu Á Kiệt vốn muốn để Cố An Kỳ diễn phim của đạo diễn mới, phải biết rằng khi người ta tới độc dược phòng bán vé đầu tiên nhắc tới diễn viên, tiếp theo mới có thể là đạo diễn, biên kịch. Diễn viên chỉ cần diễn bộ phim dở tệ vết nhơ đó theo cả đời. nghiệp của Cố An Kỳ chưa vững vàng, nền tảng của cũng chưa ổn định, còn cần củng cố, cẩn thận chút là có khả năng bị tiêu diệt. Chẳng qua sau khi Chu Á Kiệt đọc hết bản nháp lập tức thay đổi ý định ban đầu, quyết định nhanh chóng ấn định thời gian quay.

      “Nếu tôi nhìn lầm đây là《 Tình cuối cùng 》 của Dư Quả đúng ? Đạo diễn lấy được bản quyền chuyển thể thành phim rồi sao?” Cố An Kỳ ngẩng đầu hỏi, quyển sách này gần đây hay đọc trước khi ngủ, nội dung rất hấp dẫn, cũng có hứng thú với nhân vật, chẳng qua vị đạo diễn mới này lấy được bản quyền chuyển thể phim của Dư Quả sao? Phải biết rằng từ lúc Dư Quả viết sách tới nay có hơn mười tác phẩm, tác phẩm nào cũng bán chạy, trong đó chỉ có tác phẩm đầu tay của là được cho phép, được chuyển thể thành phim.

      Bộ phim chuyển thể đó hội tụ toàn ngôi sao hàng đầu, cộng thêm kịch bản hay sẵn nên cuối cùng thành công vang dội, nhưng Dư Qủa cũng lạnh lùng tuyên bố tương lai cho bất kì ai bản quyền chuyển thể. Tác phẩm kia tuy rằng vô cùng đắt khách nhưng khác xa hẳn với tiểu thuyết của . muốn hiệu quả chứ muốn tất cả tinh túy bị hủy hoại.

      Bởi vì việc đó mà sau này ai lấy được giấy phép chuyển thể từ trong tay ấy nữa.

      “Lần này Dư Quả đích thân làm biên kịch.” Chu Á Kiệt .

      “Hả?” Cố An Kỳ kéo dài giọng, nhìn bản thảo trong tay lần nữa, cần biết Trần Văn Nhã dùng cách nào để lấy được bản quyền trong tay Dư Quả, cũng lấy được giúp đỡ của ấy, chỉ cần diễn tốt là được.

      “Tôi đọc hết tư liệu.” Trong đó tất nhiên cũng bao gồm các tác phẩm Trần Văn Nhã làm trước đây.

      “Ừ.” Chu Á Kiệt hạ giọng , “Trần Văn Nhã rất hy vọng làm nữ chính, chẳng qua Dư Quả có thể vẫn còn ý kiến, đến lúc đó có thể có khảo nghiệm hoặc là thử thách. chú ý chút. Tư liệu cũng đọc nhanh .”

      “Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ day day huyệt thái dương, gần đây xảy ra quá nhiều việc làm đau đầu.

      “Còn có… Có thời gian lên mạng . Scandal lần này cũng phải hoàn toàn có lợi” Chu Á Kiệt dừng chút , “Sức chiến đấu của người hâm mộ mạnh mẽ.”

      “?” Cố An Kỳ hiểu gì nhưng Chu Á Kiệt cũng giải thích, tự rời trước.

      Lời Chu Á Kiệt khơi dậy tính hiếu kỳ của Cố An Kỳ, lên mạng đọc bình luận, ngoài dự đoán rất nhiều người mắng chửi , tổng thể mà chính là miêu tả chân đạp ba thuyền” , “Hồ ly tinh”như thế nào. Chỉ có thế.

      Ngáp cái, sang trang web của Trịnh Văn Quân, ở đây vẫn thảo luận hừng hực khí thế, còn có người dùng hết các công cụ của hệ thống để làm vũ khí tranh luận, hai bên tranh cãi, tới tôi , chém giết rất lợi hại.

      Chỉ thiếu mùi thuốc súng nữa là giống chiến trường.

      Chu Á Kiệt “Sức chiến đấu mạnh mẽ” là có ý gì, Cố An Kỳ cuối cùng là tìm ra . ra muốn tới cái này…

      Fan của Cố An Kỳ đa số đều từ 《 Bảo vệ bé lọ lem》 mà đến , Ôn Bội Quân trong phim ăn ác độc, cộng thêm là người hướng nội nên có thể khiến đối phương nên lời. Đương nhiên, nhóm fan sùng bái Ôn Bội Quân ít nhiều cũng bị Ôn Bội Quân ảnh hưởng, sức chiến đấu tăng vọt, cãi nhau nhưng thô tục, chuyện như dùng gai đâm vào người khác, đôi khi phun cả nọc độc.

      Fan của Cố An Kỳ cũng tính là nhiều nên đối mặt với đội quân thảo phạt cũng thiệt thòi, nhưng họ mạnh mẽ dùng thủ đoạn nhục nhã lại đám người nhục nhã Cố An Kỳ.

      “Cố An Kỳ là đồ tiện nhân, hồ ly tinh, chỉ biết quyến rũ nam nghệ sĩ, dựa vào quan hệ với người khác để leo lên, chỉ biết dựa vào quy tắc ngầm. ta lần này tiếp cận Văn Quân nhà chúng ta nhất định có ý tốt gì! Chắc chắn là muốn lợi dụng Văn Quân! Nhóm ‘ ánh sáng’ đâu, chúng ta phải đứng lên, thể để Văn Quân bị loại phụ nữ xấu xa như Cố An Kỳ lừa được!” 《= đây là lời của fan Trịnh Văn Quân sau khi lược những lời chủi bậy.

      “Chậc chậc, thím lầu à, tôi vô cùng chân thành đề nghị thím khoa thần kinh hay khoa tâm thần kiểm tra . Bệnh thần kinh phải chuyện nghiêm trọng gì cả, uống thuốc là có thể khống chế được thôi, đừng giấu bệnh sợ thầy. Suy nghĩ của thím lệch lạc lại ảo tưởng quá nhiều, cộng thêm chứng hoang tưởng cực đoan nên chúng tôi khuyên thím câu này: ngài nên kiểm tra thôi.” 《= đây là fan Cố An Kỳ trả lời.

      Những câu như thế còn rất nhiều, Cố An Kỳ thưởng thức từ đầu đến cuối, cuối cùng nhịn được cười phá lên. Ha ha, thỉnh thoảng lên mạng đọc bình luận về mấy scandal dường như cũng là chuyện rất thú vị.
      BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 66: Buổi phỏng vấn của Tô Dật Phàm

      Edit: Sabj



      Thân là nhân vật của công chúng cũng như là ngôi sao có vô số paparazzi ngồi dưới lầu làm hộ vệ, ngày qua ngày Cố An Kỳ hề thê thảm như tưởng tượng, vẫn thoải mái như trước. Mấy ngày nay để đảm bảo an toàn cho bị fan cuồng công kích, Chu Á Kiệt theo sát sẵn sàng tinh thần làm đệm thịt bất cứ lúc nào lại được tốt như thế, những bị rất nhiều paparazzi chèn ép vài lần mà lần trước suýt chút nữa biến thành đại hội giẫm đạp.


      Nhìn dáng vẻ chật vật của Chu Á Kiệt, môi Cố An Kỳ hơi cong lên, hình như xả hết giận rồi. Lần trước công ty sắp xếp hề phản đối, nhưng có nghĩa oán hận, dù biết họ làm thế là đúng.

      ra tay vì biết vị trí của mình ở đâu, trong lòng Âu Dương Thừa chỉ có giá trị lợi dụng, nếu khi đó kháng nghị cũng thay đổi được gì, mà làm gắt quá khiến Âu Dương Thừa mất kiên nhẫn, từ bỏ quân cờ là . Nhưng bây giờ chuyện này lại liên quan đến Trịnh Văn Quân, Âu Dương Thừa thể bỏ mặc chuyện này, cũng có thể tiết kiệm được nhiều sức lực.

      Mất thời gian tranh cãi với họ chẳng bằng nhẫn chờ đợi rồi ra tay nắm lấy cơ hội của mình, phải sao?

      cười khẽ nhìn Chu Á Kiệt. Chu Á Kiệt nhíu mày, chỉnh lại cái nơ bộ vest rồi : “Được rồi, bây giờ giới truyền thông chắc bao vây cửa này rồi, và Trịnh Văn Quân trốn đến cửa chính .”

      Cố An Kỳ gật gật đầu, đè thấp vành nón xuống, Trịnh Văn Quân che ở trước Cố An Kỳ, lên dây cót tinh thần chuẩn bị cho mọi tình huống, chuẩn bị ra cửa…

      Cố An Kỳ cảm thấy có gì đó đúng lắm, nhạy cảm đảo mắt qua góc, đúng lúc thấy mảnh mai đeo kính cầm máy ảnh: “Tách!”

      “Lạch cạch!” bị ánh mắt Cố An Kỳ làm cho hoảng sợ, nhất thời giữ chặt máy ảnh trong tay, suýt nữa rơi xuống.

      “Chết tiệt! Sao vẫn còn người chụp ảnh? !” Khẩu khí củaTrịnh Văn Quân rất tốt, tới bên cạnh , muốn cướp máy ảnh trong tay .

      thấy Trịnh Văn Quân tới gần mình hoảng hốt, đột nhiên hét lên: “Trịnh Văn Quân! Trịnh Văn Quân ở đây a a a a!”

      vừa vừa nhanh chóng lùi vào trong xe của paparazzi, chờ đến khi Trịnh Văn Quân phản ứng lại sớm đạp chân ga bỏ trốn mất dạng.

      “Chết tiệt!” Trịnh Văn Quân căm hận , nhưng cũng biết lúc này xem ra thể vãn hồi được chuyện này nữa.

      Thấy rất nhiều paparazzi chạy tới đây, đành bảo tài xế lập tức ngay.

      “Tại nóng vội quá nên dọa ấy chạy mất đấy.” Cố An Kỳ như người vừa rồi bị chụp phải là .

      “Nhưng ta là paparazzi, trời biết ảnh trong tay ta bị xuyên tạc thành cái gì nữa.” Trịnh Văn Quân giận đến phát điên vì mấy bài báo gần đây rồi, nếu họ nhằm vào cũng tức đến như vậy, nhưng họ lại chủ yếu công kích Cố An Kỳ.

      “Ảnh cũng chụp, giờ hối hận cũng vô dụng. Chúng ta căn bản bây giờ cũng đủ ầm ĩ rồi, thêm cái ảnh linh tinh cũng chẳng sao, cùng lắm càng chứng minh ‘quan hệ đương’ của chúng ta thôi. ” Cố An Kỳ cười , “ vừa mới chụp ảnh chúng ta chắc là người mới, thông minh nhưng lòng cũng xấu, bài báo này nếu là của ấy chắc viết lung tung. đó, vừa rồi nếu nổi giận đùng đùng chạy tới, chừng ấy cũng hét tên lớn như vậy.”

      Trịnh Văn Quân hiểu nổi sao Cố An Kỳ vẫn ung dung như thế, ràng bị chụp cái ảnh rất bất lợi nhưng vẫn bình tĩnh phân tích như người ngoài cuộc. Nhìn vào đôi mắt nâu thấy đáy của , thu lại cơn tức, than thở câu: “Tôi phải vì muốn em gặp phiền toái sao…”

      rất , cộng thêm thanh xe xóc nảy hơi lớn làm Cố An Kỳ nghe : “ gì cơ?”

      có gì.” Trịnh Văn Quân nhìn thân hình mảnh mai kia rồi lắc đầu, thở dài trong lòng. muốn trở thành gông xiềng của , muốn làm khó xử, bây giờ chưa phải lúc chính thức thổ lộ với .

      Scandal của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân ngày càng ồn ào huyên náo, nay thứ hot nhất, cũng hấp dẫn người ta nhất tất nhiên là ảnh của hai người họ. Lâm Tiểu Kiều do dự nhìn ảnh chụp trong máy, sếp bảo tuần này theo dõi Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân rồi chụp ảnh đôi của hai người, sau đó viết bài báo liên quan đến họ, càng giật gân càng tốt. Được rồi, đơn giản mà chính là càng cẩu huyết càng tốt.

      Nhưng mà… Nhưng mà…

      Lâm Tiểu Kiều nhìn ảnh chụp trong máy, cảm thấy mất hết sức lực, nằm xuống bàn nhúc nhích. Lúc Cố An Kỳ ngoái đầu nhìn lại khiến vô cùng sợ hãi, theo phản xạ chụp lại khoảnh khắc đó, trong ảnh, ánh mắt lạnh lẽo mang theo bất cứ cảm xúc gì. chỉ đứng ở phía xa vô tình hơi nghiêng đầu, nhưng cũng như tập luyện lâu.

      Vô luận là ánh sáng như có như hay góc độ nghiêng người đều hoàn hảo.

      Cố An Kỳ được coi là mỹ nữ quá xinh đẹp trong giới giải trí, ít người có tướng mạo xuất sắc hơn , nhưng khí chất người Cố An Kỳ lại cực mạnh, người dường như luôn có thêm ý vị ràng, thần bí mà lại thể đoán được, làm cho người ta kìm lòng được muốn khám phá.

      Bóng dáng thanh nhã mà lạnh nhạt luôn để lộ chút cảm giác xa cách như có như , sạch mà lại tinh khiết, cao ngạo như mai. Giống như Ôn Bội Quân trong 《 Bảo vệ bé lọ lem》, Cố An Kỳ người khiến Lâm Tiểu Kiều cảm thấy cao quý nhưng kiêu ngạo.

      Người như vậy sao có thể vì muốn nổi tiếng mà chịu ở chung với người khác chứ? chìm vào suy nghĩ.

      “Lâm Tiểu Kiều! là thứ Hai rồi! Thứ Tư phát hành, ngày mai in mà sao bản thảo còn chưa viết xong hả? ! Chuyện của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân làm thế nào rồi ?” Ông chủ quát lớn.

      “Được rồi được rồi!” Lâm Tiểu Kiều run rẩy bò vào bàn máy tính tiếp tục làm việc chăm chỉ. Nếu phải viết lung tung về Cố An Kỳ cảm thấy rất tội lỗi. Bất kể là do đạo đức của phóng viên hay bản thân là fan hoa hồng của Ôn Bội Quân, đều muốn bôi nhọ Cố An Kỳ.

      Có lẽ nên viết bài này theo hướng khác?

      Trực giác cho biết Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân phải người , họ có lẽ chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Suy nghĩ lúc, vẫn lén giấu ảnh chụp được , gõ tiêu đề xuống bàn phim 《 Vô cùng nghi ngờ —— Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ ở chung sao? ! 》.

      Trịnh Văn Quân, Cố An Kỳ, bát cơm của muốn chịu trách nhiệm cả ba.

      Sáng sớm thứ tư, Cố An Kỳ vẫn theo thói quen đọc mấy quyển tạp chí nổi tiếng. Trong đó quyển tên là 178, đó đăng bài viết nghi ngờ và Trịnh Văn Quân có ở chung hay , tuy độ dài rất ngắn cũng như được chỉ đăng ở phụ lục nhưng Cố An Kỳ liếc mắt chú ý thấy.

      Cười cười, đặt tờ báo sang bên, dường như đoán ra ai là người viết bài này rồi.

      “Tô thiên vương, xin hỏi cảm thấy Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân là người thế nào?” Trong TV đúng lúc chiếu buổi phỏng vấn của Tô Dật Phàm, Cố An Kỳ hừ tiếng, cười nhạt, xem tiếp cũng có thể đoán được câu trả lời của Tô Dật Phàm, hơn phân nửa chính là “Tôi phải mới là đối tượng được phỏng vấn hôm nay sao?” . Hoặc “Tôi tiếp xúc nhiều với họ lắm”, trả lời máy móc như thế.

      và Trịnh Văn Quân là hai người đứng trước đầu song ngọn gió, hơn nữa khoảng thời gian trước suýt nữa có scandal với Tô Dật Phàm. về họ được lợi gì. Những lúc như thế này chắc cũng biết đánh trống lảng hoặc từ chối trả lời.

      Cố An Kỳ nhàm chán ngáp cái, lấy cái điều khiển bàn trà, khi chuẩn bị chuyển kênh Tô Dật Phàm mở miệng: “Tôi quen Trịnh Văn Quân trước khi ra nước ngoài, cậu ấy là ca sĩ rất cố gắng, luôn tìm cách đột phá bản thân, là nghệ sĩ rất tự giác. Về phần Cố An Kỳ…”

      “Tôi xem ấy diễn, rất mạnh mẽ cũng rất quyết đoán, là nghệ sĩ rất tài năng.”

      Tô Dật Phàm giúp ? ! Cố An Kỳ ngẩn người, bo bo giữ mình sao? Dương Văn Lâm chắc nhắc nhở để biết , nhưng vì sao … ? quá thân quen phải sao?

      Cố An Kỳ thể hiểu nổi, nhíu mày, bất chợt buông lỏng bàn tay nắm chặt điều khiển.

      “Ôi chao? Tô thiên vương từng thấy Cố An Kỳ diễn?” Người dẫn chương trình kinh ngạc.

      “Ha ha, khóa huấn luyện diễn xuất của công ty tôi có đến dự vài lần nên nhìn thấy ấy diễn.” Tô Dật Phàm cười trả lời.

      “Như vậy… Đối với lời bên ngoài đồn đãi rằng Cố An Kỳ vì muốn trèo cao mà ở chung với Trịnh Văn Quân, Tô thiên vương có suy nghĩ gì?”

      “Tôi nghĩ ấy làm thế, với khả năng của ấy, căn bản cần phải dùng cách đó. Tôi tin đây chỉ là tin đồn.” Tô Dật Phàm ám áp , “Được rồi, hôm nay là phỏng vấn tôi sao lại hỏi về Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân thế ? Tiểu Mễ, có phải nên hỏi mấy vấn đề liên quan đến tôi nhiều hơn ?”

      Tô Dật Phàm kỳ hết những gì cần , sau đó muốn tán gẫu mấy tin bát quái nữa nên mới cười đùa trở về chủ đề cũ.

      Cố An Kỳ lập tức chuyển kênh mà mê mang nhìn Tô Dật Phàm tivi. sợ gặp phiền toái sao? Sao lại tốt về và Trịnh Văn Quân như vậy? thể nào lường tới hậu quả, nhưng vẫn làm vậy là vì sao… ?
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 67: liên quan đến tôi

      Edit: Sabj



      “Vì sao đột nhiên lại trả lời như vậy?” Sau khi buổi phỏng vấn kết thúc Dương Văn Lâm hỏi Tô Dật Phàm.


      “Trả lời cái gì?” Tô Dật Phàm hỏi ngược lại như hoàn toàn biết Dương Văn Lâm hỏi về chuyện gì.

      “Chuyện của Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân.” Dương Văn Lâm cau mày, “Vì sao lại trả lời vấn đề này? cần giúp cho họ.”

      “Dương tiên sinh, tôi nghĩ nhầm chuyện.” Tô Dật Phàm chỉnh lại áo vest, bình tĩnh quay người, “Tôi căn bản hề giúp gì cho họ, chuyện của họ cũng liên quan đến tôi.”

      liên quan đến sao? Dương Văn Lâm suy nghĩ nhìn Tô Dật Phàm, lần này việc giúp đỡ Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân kỳ quá ràng. Thiên vương có lực ảnh hưởng đến quần chúng, trước mặt mọi người lại tuyên bố Cố An Kỳ và Trịnh Văn Quân là những nghệ sĩ coi trọng, fan của chắc chắn ủng hộ hai người họ, dù cho Âu Dương Thừa cảnh cáo được nhúng tay vào chuyện này song vẫn tham gia vào.

      Dương Văn Lâm biết Tô Dật Phàm phải người thích chõ mũi vào chuyện người khác, nhưng sao lần này phải làm như vậy cũng đoán ra. Đôi mắt đen củaTô Dật Phàm thâm thúy khiến người ta nhìn ra được vui hay giận, thân là ảnh đế nếu muốn che giấu suy nghĩ của mình ai có năng lực hiểu được.

      Tuy nhiên Dương Văn Lâm có thể cảm giác được Tô Dật Phàm phải quan tâm đến hai người kia như , coi trọng họ, cũng dùng hết tâm sức để bảo vệ hai vị hậu bối này.

      Tô Dật Phàm, đúng là người nghĩ đằng nẻo. Dương Văn Lâm thở dài, cũng định vạch trần Tô Dật Phàm, chỉ giúp thu xếp mấy thứ chuẩn bị cho lịch trình tiếp theo.

      “Cố An Kỳ, Cố An Kỳ…”

      Cố An Kỳ quay đầu, mê mang nhìn Chu Á Kiệt.

      có nghe tôi vừa gì hay ?”

      “Xin lỗi, mời lại lần nữa.” thu hồi tầm mắt.

      “Hình như hôm nay tâm trạng được tốt” Chu Á Kiệt nhíu mày, “Đây là lần thứ hai rồi.”

      “Tôi xin lỗi, ” Cố An Kỳ dừng chút, “ tiếp chủ đề vừa rồi .”

      Trong lòng rất loạn nên bị mất tập trung. Từ sau khi xem xong buổi phỏng vấn của Tô Dật Phàm thể nào bình tĩnh được. phải cảm động, phải cảm kích, mà là nghi ngờ và khó hiểu. ràng quen biết Lâm Huyên Di nhưng sao chút ấn tượng nào về ? Vì sao lần này lại giúp ? Có lẽ tất cả chỉ là trùng hợp nhưng Cố An Kỳ nghĩ thế, nghi ngờ trong lòng như cái gai nhổ ra được. Tô Dật Phàm… có liên quan đến cái chết của hay ?

      Chu Á Kiệt nhận ra Cố An Kỳ muốn nhiều lời nên cũng miễn cưỡng , chỉ thẳng: “Sắc mặt được tốt lắm, khi ra ngoài nhớ đánh má hồng đậm chút nếu lại bị viết lung tung.”

      “Tôi biết rồi, tôi đánh má hồng .” Cố An Kỳ tức giận trả lời mang theo kiên nhẫn. Chu Á Kiệt kinh ngạc nhìn vào mắt Cố An Kỳ, trông vẫn bình tĩnh kiên nhẫn cơ mà, hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? suy nghĩ, cuối cùng vẫn hỏi nguyên nhân khác thường.

      “Sáng nay là cảnh cuối cùng của trong《 Bảo vệ bé lọ lem》, nhớ quay cho tốt.”

      Cố An Kỳ gật đầu tỏ vẻ biết. Sáng nay quay cảnh độc thoại nội tâm của , sau đó cần đến đoàn làm phim nữa. Khi vừa cầm kịch bản mới tiện tay lật vài trang, cuối cùng chỉ cười trào phúng, có lẽ do trong lòng có chuẩn bị từ trước nên cũng giật mình cho lắm.

      Đột ngột kết thúc phần diễn của như thế chỉ có khả năng nhà tài trợ cầu biên kịch phải cắt giảm số lần xuất của , vì vậy đoàn làm phim cắt rất nhiều lời thoại và cảnh quay của . Nếu còn là nghệ sĩ mới ra mắt chắc chắn cảm thấy quá bất công. Nhưng những việc nhu thế này đời trước từng trải qua rất nhiều, từ lâu … Chết lặng .

      Bị tước cảnh quay cũng chỉ có thể là do địa vị trong giới của chưa đủ cao, thực lực còn chưa đủ, chẳng có thể trách bất luận kẻ nào.

      Chu Á Kiệt chú ý vẻ mặt của Cố An Kỳ, phát có gì khác thường mới tiếp tục : “Vòng casting tiếp theo của ‘Octavia’ có rất nhiều ngôi sao nữ tham gia, tuy nhiên trong đó phần lớn là tân binh nên nhiều ngôi sao tên tuổi tham dự, nếu xét tổng thể khá có lợi cho .”

      “Ừ, tôi chuẩn bị tốt.” Cố An Kỳ day day huyệt thái dương, nhìn qua tinh thần có vẻ được tốt lắm.

      “Như vậy tốt, tự chuẩn bị , cơ hội này phải do tự bắt lấy, để tuột mất tổn thất rất nhiều.” Chu Á Kiệt , “Còn nữa, buổi chiều thẩm mỹ viện , Trần Văn Nhã đạo diễn Trần chờ ở chỗ nào đó.”

      “Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ , chiều nay là buổi xây dựng hình tượng nhân vật. Trong lòng kỳ rất khó hiểu, vì sao Trần Văn Nhã chưa từng gặp cũng như biết dính phải scandal mà vẫn kiên trì muốn làm nữ chính, tuy nhiên chuyện này còn quan trọng nữa.

      chỉ cần giành được nhân vật này là tốt rồi, chỉ cần có thể nắm nhân vật trong tay, cố gắng diễn xong bộ phim này là được.

      thu lại suy nghĩ, lần nữa đặt tập trung lên 《 Tình cuối cùng》. Kịch bản lần này về bị bệnh tim bẩm sinh, khác với những bị bệnh tim khác, luôn chú ý đến sức khỏe của mình nên dám hoạt động mạnh. người bề ngoài luôn hoạt bát sáng sủa.

      hơi giảo hoạt, hay thích trêu cợt người khác, nhưng mặt nạ tiểu ác ma đó cũng chỉ để che giấu nội tâm nhạy cảm mà thôi, khát vọng mọi người đối xử với như người bình thường nên luôn giấu chuyện mình bị bệnh tim.

      vẫn đúng giờ kiểm tra, làm trị liệu, tích cực mà đối diện với cuộc sống, nhưng mấy tháng trước bác sĩ đột nhiên báo cho biết bệnh tình của đột nhiên chuyển biến xấu, nhiều nhất chỉ có thể sống đến năm tiếp theo, nếu vẫn đến bệnh viện tiến hành trị liệu đều đặn có lẽ cũng chỉ có thể kéo dài thêm hai năm.

      Trong thời gian năm còn lại, vốn luôn luôn phối hợp trị liệu đột ngột từ chối bị nhốt trong bệnh viện trung y, lén trốn ra ngoài. thừa nhận mình là người nhát gan, muốn để mẹ mỗi ngày đều nhìn dần dần yếu , năm sau đó lại nhìn con qua đời, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

      cũng muốn để những ngày tháng cuối cùng chỉ nhìn thấy màu trắng, muốn nhìn thấy nhiều màu sắc hơn, cũng muốn được nhiều nơi hơn.

      Cuộc đời còn lại rất ngắn, sau năm mờ mịt, quyết định rời khỏi thị trấn bé quen thuộc, đến sinh sống tại thành phố xa lạ. Trời đất xui khiến gặp được nam chính tính tình cổ hủ nhưng tốt bụng, nghịch ngợm trêu đùa , sau đó quen biết. Có lẽ đây là duyên phận, hai người thành vui mừng oan gia, dần dần ở bên nhau…

      Chỉ có thời gian năm ngắn ngủi, câu chuyện phần lớn đều kể lại quãng thời gian hai người cãi nhau cười đùa, vô cùng ấm áp khiến người ta thể quên . Cũng trong năm đó, hạnh phúc bé trở thành nỗi đau mất mát, bởi vì có người biết… Cuộc đời chỉ còn lại năm ngắn ngủi đó thôi. ngày trôi qua tượng trưng cho thời gian còn lại của bị rút ngắn .

      “Sinh như hạ hoa, tử như tĩnh thu *.” Cho dù cuộc đời có ngắn ngủi như thế nào cũng hy vọng nó sáng lạn, muốn đến cuối đời mới hối hận. Cho dù trước khi qua đời, đáng lương thiện đó vẫn hy vọng người , người thân của đều được hạnh phúc.

      (*Câu gốc: sinh như hạ hoa bàn sáng lạng , tử như thu diệp chi tĩnh mỹ. Nghĩa là: Cuộc sống rực rỡ như hoa mùa hạ, cái chết tĩnh lặng như lá mùa thu.)

      Đây là bộ phim về tình thuần khiết nhưng Cố An Kỳ rất có hứng thú diễn. rất thích nữ chính có đôi chút nghịch ngợm, nhìn qua hiểu chuyện nhưng thực ra lại thấu hiểu hơn bất kì ai. Sách《 Tình cuối cùng》 từ lúc nhận nhân vật này đọc lần, giờ nhập vai vào nhân vật đọc lần nữa lại có cảm giác khác biệt. rất thích nhân vật này.

      “Được rồi, đừng đọc sách nữa, đọc kịch bản trước . tốt nhất nên quay xong sớm. Hôm nay tiến độ rất nhanh, chúng ta vội.”

      Cảnh tiếp theo là độc thoại nội tâm của Ôn Bội Quân, giải phóng hết oán hận với Lưu Chân Chân trong nhiều năm. Diễn xuất cần rất nhiều cung bậc cảm xúc, dễ dàng nắm bắt. Chu Á Kiệt cảm thấy Cố An Kỳ quay cảnh này có khả năng bị NG, bị cầu quay lại vài lần nên mới nhắc nhở Cố An Kỳ đọc kịch bản và lời thoại nhiều chút, cũng nhập vai “Ôn Bội Quân” nhiều hơn.

      “Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên , gập quyển sách trong tay lại.

      Lời thoại thuộc từ lần đầu tiên đọc, nên diễn như thế nào cũng tính toán trong lòng. Chẳng qua tinh thần của bây giờ được tốt, trong đầu bị loạn bởi nhiều việc. Việc bây giờ có thể làm chỉ là vứt mấy suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu để tập trung ôn lại cảm giác của “Ôn Bội Quân”, chuẩn bị chính thức vào cảnh. hít sâu hơi, chậm rãi thở ra, cả người dần thả lỏng xuống.

      Chu Á Kiệt nhìn Cố An Kỳ từ từ nhắm hai mắt, dáng vẻ suy tư, biết đó là lúc nghĩ cách nhập vai, tìm cảm giác với “Ôn Bội Quân”. Thở phào nhõm, trong lòng cũng ổn định hơn. vốn rất lo lắng, tinh thần Cố An Kỳ hôm nay rất kém, hề tập trung, có lẽ trong lúc quay mắc rất nhiều lỗi, nhưng ngờ vừa tiếp xúc với kịch bản lập tức trở thành người khác, hoàn toàn hòa vào kịch bản.

      đúng là cuồng diễn, diễn đến quên mình.

      Chu Á Kiệt lắc đầu, để quấy rầy Cố An Kỳ suy nghĩ nên chủ động đứng lên ra ngoài, để lại mình ở trong phòng cố gắng suy nghĩ về cảnh tiếp theo.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 68: Diễn xuất và thực tế

      Edit: Sabj



      Cảnh hôm nay chủ yếu về đoạn Nhiếp Chí Bằng chính thức thông báo với Ôn Bội Quân là và Lưu Chân Chân muốn ở bên nhau. Lưu Chân Chân khẩn cầu Ôn Bội Quân có thể tha thứ cho . Mà Nhiếp Chí Bằng cũng hy vọng Ôn Bội Quân có thể dừng tay, hủy bỏ hôn ước. Chuyện này hai người đó thể giải quyết được mà phải nhờ đến Ôn Bội Quân, điều này ngoài ý muốn của mọi người.


      Cố An Kỳ nhìn kịch bản rồi cười lạnh.

      “Chuẩn bị quay phim!” Lâm Hạc Quần hô lớn.

      Cố An Kỳ từ từ đứng lên khỏi ghế xoay như chuẩn bị cho trận đánh ác liệt. Đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống dưới, chậm rãi hít hơi.

      “Action!” Lời Lâm Hạc Quần vừa kết thúc Cố An Kỳ lập tức cúi đầu xuống, cầm đống văn kiện lớn từ từ xem.

      “Đại tiểu thư, Chân Chân tiểu thư và Nhiếp thiếu gia đến.” Lưu mẫu đứng bên cạnh khẽ , trong thư phòng vắng vẻ , Ôn Bội Quân cẩn thận xử lý chuyện gia tộc.

      “Cho họ vào.” Giọng của hề thay đổi.

      “Cộp cộp…” Từ cửa vang lên hai tiếng bước chân, có thể nhận ra che chở của người đối với người còn lại, ngẩng đầu, chỉ cười châm chọc nhìn văn kiện trong tay.

      “Bội Quân… Em…” Lưu Chân Chân do dự .

      Ôn Bội Quân gập mạnh hồ sơ trong tay, nhìn thẳng vào Lưu Chân Chân và Nhiếp Chí Bằng: “Có chuyện gì thẳng , tôi cho hai người 3 phút. Sau đó tôi còn có việc khác.”

      “Chân Chân, em đừng sợ ta. Ôn Bội Quân tiểu thư, tôi lần này đến là muốn giải trừ hôn ước của hai nhà chúng ta.” Nhiếp Chí Bằng ôm Lưu Chân Chân, che chở cho .

      “Bác biết chưa?” trầm giọng hỏi.

      Nhiếp Chí Bằng kinh ngạc, sau đó lập tức hỏi: “ hỏi cái này làm gì?”

      “Nếu bác đồng ý tôi cũng có ý kiến gì.” trả lời thẳng thắn và gọn gàng như giải quyết việc công.

      “Bội Quân, em xin lỗi… … vô cùng xin lỗi. Em …” Lưu Chân Chân đứng bên khóc lê hoa đái vũ nhưng vẫn mang theo điềm đạm đáng . rúc vào trong lòng Nhiếp Chí Bằng, trông giống yếu thế trước Ôn Bội Quân mà khiêu khích đúng hơn, đực biệt khiến người ta gai mắt.

      phải định cố ý làm như vậy, muốn tôi tha thứ cho chứ?” Ôn Bội Quân lạnh lùng nhìn Lưu Chân Chân, giống như hiểu suy nghĩ đen tối trong lòng ta, cười lạnh, “ biết lúc này ra mấy lời đó rất ghê tởm sao? Còn lại 2 phút, có việc gì nữa xin mời ra ngoài. Tôi muốn phí thời gian với ruồi bọ.”

      Nhiếp Chí Bằng cả giận : “Ôn Bội Quân, đủ rồi. thể chuyện tử tế được sao? Chân Chân muốn xin lỗi rồi…”

      ta xin lỗi tôi nhất định phải nhận sao? nghĩ Ôn Bội Quân tôi là loại người nào ? !” Ôn Bội Quân lạnh lùng ngắt lời, “Nhiếp thiếu gia, vì nể mặt bác nên tôi mới tôn trọng . Nhưng tôi cũng muốn cảnh cáo , tượng đất còn có ba phần thổ tính, đừng làm loạn lên.”

      Ôn Bội Quân xoay người với Lưu Chân Chân : “Lưu Chân Chân, có bản lĩnh. Mẹ đoạt lấy cha tôi từ trong tay mẹ tôi, còn đoạt vị hôn phu của tôi. Được lắm, mẹ con Lưu gia các người có bản lĩnh. hết 3 phút, hai người có thể rồi, lần sau nhớ gọi cả bác đến nữa, chỉ cần bà mở miệng, tôi lập tức hủy bỏ hôn ước.”

      “Bội Quân, sao con có thể Nhã Tâm như thế? ! Dù gì bà ấy cũng là mẹ kế của con!”

      “Cha…” Ôn Bội Quân đứng lên, mặt chút thay đổi , “Sao cha lại tới đây?”

      “Chuyện của Chân Chân và Chí Bằng, Nhã Tâm với cha. Con cũng có tình cảm với Chí Bằng, tác thành đôi cho họ phải tốt hay sao? Buông tay .” Ông thở dài .

      Hình ảnh như vây… Rất quen thuộc, … Rất quen thuộc…

      Cố An Kỳ híp mắt, ít trí nhớ từng bị chôn sâu lần nữa lại trở về. Nhìn “Người cha” “dễ thương”, “đáng ” kia cong môi cười nhạt.

      Ấm áp nhưng cũng bi ai…

      Cha của , giờ phút này khuyên buông tha cho vị hôn phu, giờ phút này vì con riêng mà dạy dỗ con mình sinh ra. Từ đến lớn, từ sau khi mẹ qua đời, và cha chưa bao giờ chuyện với nhau quá mười câu. hận ông, thể tha thứ cho ông, nhưng ở góc sâu thẳm nào đó trong thâm tâm vẫn hi vọng, vẫn chờ mong cha hối hận, đau lòng về cái chết của mẹ, câu “Cha xin lỗi” với đứa con chịu quá nhiều tổn thương.

      vẫn chờ đợi trong im lặng như vậy, chờ mãi, cuối cùng sau mười năm, chờ được “ thương ”, cầu xin lỗi của cha mà là… câu lạnh lẽo “Buông tay” . nheo mắt nhìn cha, trong lòng dường như vẫn còn giọng kích động: “Nhìn , là ‘cha’ đó, ‘người cha tốt’ của đó” .

      “Ha” cười khẽ ngẩng đầu lên, biết cười nhạo mình ngốc nghếch hay cười đối phương vô tình. Rèm cửa sổ bị Lưu mẫu kéo ra, ánh mặt trời những chiếu ấm áp lên người mà chỉ có oán hận lạnh lùng, từng tia chiếu vào trong máu, từ từ lan rộng ra, chiếc hộp mang tên hận thù trong lòng dường như yên lặng mở ra.

      Người diễn vai cha Ôn đứng đối diện với Cố An Kỳ nên đúng lúc thấy được vẻ mặt của . Thê lương pha lẫn đau lòng, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp, như oán hận lại như trào phúng. Bi thương như thế làm ông đột nhiên phân đây là quay phim hay thực tế nữa, nhịn được : “Con…”

      “Đây là mẹ và bác Nhiếp quyết định, tôi bội ước, trước khi bác Nhiếp phủ nhận vụ đính hôn này tôi lùi bước.” Giọng hề có cảm xúc, chỉ là trong đôi mắt nâu của cất giấu bi ai nặng nề khiến người ta phải lo lắng xót xa.

      “Bội Quân! Sao con lại nghe lời như thế? ! Đó là Chân Chân nên con kiên quyết chiếm lấy sao? Mẹ con chết liên quan đến con bé. ta tự nhảy xuống, thể trách người khác được, nhiều năm như vậy con còn sao? !”

      quan hệ đến ai ư? cần trách người khác ư? ! Nhiều năm qua ông vẫn nghĩ như vậy sao ? ! Nếu phải vì ông làm sao mẹ lại bị bệnh tâm thần? Làm sao có thể bị nhốt được? Cũng làm sao có thể… nhảy từ lầu xuống. Trí nhớ từ hồi lại tái , Ôn Bội Quân nheo mắt, nắm chặt cây bút trong tay, kìm nén lại ranh giới cuối cùng của mình: “Ôn tiên sinh, đối với ông mà , tôi rốt cuộc là cái gì? Lưu Chân Chân là cái gì?”

      Cha Ôn im lặng lúc, nghe thấy Ôn Bội Quân tiếp tục : “Trong cảm nhận của ông, Lưu Chân Chân mới là con của ông, mà tôi, chỉ là công cụ để ông dùng cho công ty.”

      phá lên cười to, tiếng cười quỷ dị mà buồn thương. Lời này dường như cho cha Ônnghe, nhưng chỉ có chính biết, cho bản thân nghe.”Nhìn , mày chỉ là công cụ của ông ta mà thôi. Lúc cần đến dùng, lúc cần nữa vứt .”

      Lâm Hạc Quần sửng sốt nhìn Cố An Kỳ trước màn ảnh. Cố An Kỳ điên cuồng, kịch liệt mà lại tùy ý, khác với Ôn Bội Quân mọi lần đều được che giấu, giờ phút này Ôn Bội Quân như được giải thoát khỏi trói buộc, giải phóng “con thú” mang tên hận thù ra. Nếu biết đây là diễn, có lẽ hiểu lầm đây là .

      Cái này, chỉ là quay phim thôi sao? Lâm Hạc Quần nhìn Cố An Kỳ nhập vai, nhíu mày sâu.

      “Dòng máu trong người Lưu Chân Chân là của ông, ta cũng là con của ông. Ông phản bội mẹ từ rất lâu rồi.” nhìn ra ngoài cửa sổ , “ phải sao?”

      Lời của làm mấy người con lại choáng váng. Lưu Chân Chân kinh ngạc : “Bội Quân, chị gì vậy? Chị mới là con của Ôn tiên sinh!”

      “Con… Vô liêm sỉ, con bậy gì đó?” Cha Ôn lo lắng, dường như còn hơi khủng hoảng.

      “Lưu Chân Chân có cùng quan hệ huyết thống với ông hay trong lòng ông tự biết. Ôn, tiên, sinh.” gọi “cha”, bao giờ muốn dùng xưng hô đó goi người đàn ông trước mắt nữa.

      “Mày! Mày là đồ bất hiếu!”

      “Đúng vậy, tôi bất hiếu, bởi vì người đáng để tôi phải hiếu kính chết rồi.” Vẻ mặt mơ màng lại đơn, hai mắt có tiêu cự phóng ra xa.

      “Mày! Mày! Mày cút cho tao! Tao có loại con như mày!”

      “Tôi . Yên tâm, tôi thèm lấy xu nào của cái nhà này, ân tình ông nuôi tôi tôi cũng trả hết. Số nợ trăm triệu của công ty cũng trả xong .” quyết tuyệt , “Từ nay về sau, tôi và Ôn gia còn quan hệ!”

      trăm triệu? ! Cha Ôn mở to mắt, khó tin nhìn Ôn Bội Quân, giống như hôm nay mới quen biết . Ôn Bội Quân dường như rất vừa lòng với phản ứng sợ hãi và kinh ngạc của ông ta, cười lạnh.

      “Đúng rồi, sau khi bác Nhiếp đồng ý tuyên bố với truyền thông từ hôn là được, tôi cũng muốn gặp lại mấy người.” lạnh lùng , sau đó nhanh ra ngoài, chỉ để lại bóng lưng thẳng tắp.

      Cho dù khổ sở bao nhiều cũng đều phải nuốt vào bụng. Cho dù đau khổ hơn nữa cũng thể rơi nước mắt. Cho dù sa sút đến mấy cũng thể cúi người. muốn đường đường chính chính ra , từng bước từng bước mở ra con đường mới cho bản thân.

      “Cut!” Lâm Hạc Quần hô, “Thông qua!”

      Sau khi nghe thấy tiếng “Cut”, Cố An Kỳ trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể thoát ra khỏi bộ phim, hồi lâu sau mới thoát khỏi nhân vật. cúi đầu chào nhân viên xung quanh “Cám ơn nhiều ngày nay giúp đỡ” .

      Hôm nay là cảnh quay cuối của Cố An Kỳ, cũng là ngày cuối cùng xuất trong 《 Bảo vệ bé lọ lem》. Hôm nay quay xong là chính thức rời khỏi đoàn làm phim. Theo quy tắc cũ, đáng lẽ sau khi quay xong tổ chức bữa tiệc chia tay, nhưng xét thấy tại đoạn làm phim vẫn trong tình trạng cuốn chiếu* nên thôi. Bữa tiệc cũng tổ chức được nữa.

      (*cuốn chiếu: quay đến đâu chiếu đến dó)

      Sau khi vài tiếng cảm ơn, nhận hoa từ nhân viên rời khỏi đoàn làm phim. Chiều nay còn phải chuẩn bị cho vai diễn tiếp theo…
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :