1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 59: Chu Mẫn Mẫn áy náy

      Edit: Sabj



      Cố An Kỳ ngồi ở góc lẳng lặng nhắm lại mắt, theo thói quen bắt đầu nghĩ xem lát nữa nên diễn như thế nào. Trịnh Văn Quân nhìn tĩnh tâm dưỡng khí cũng quấy rầy , chỉ có điều khi ánh mắt dừng mấy ngón tay mềm oặt của chân mày nhíu chặt lại.


      Đúng vậy, đúng là biết chuyện xảy ra trước đó cùng với ân oán của Cố An Kỳ và Diệp Y Dung, nhưng với hiểu biết của về Cố An Kỳ, phải người thích gây chuyện thị phi, dù gặp chuyện may vẫn luôn bình tĩnh chứ bao giờ khơi mào. chưa bao giờ tưởng tượng được cảnh Cố An Kỳ cãi nhau với người khác, lại còn dẫn đến cả hành động hắt trà nóng.

      Tay bây giờ vẫn còn sưng đỏ, lát nữa lên sân khấu chỉ cần giả vờ tát cái, chắc nhanh chóng xong cảnh này thôi.

      Nhìn hai má nhợt nhạt của , Trịnh Văn Quân lại nhíu mày càng sâu hơn. tôn trọng lựa chọn muốn lên diễn của Cố An Kỳ, nhưng thân là bạn bè tất nhiên lo lắng cho .

      Tuy cảnh tiếp theo sử dụng nhiều đến tay nhưng trong lòng đột nhiên lại thấy yên.

      Cảnh hôm nay của quay xong, vốn nên trở về ngủ bù nhưng nhìn Cố An Kỳ như vậy lại yên lòng, vì thế định nhìn quay xong mới .

      mặt tôi có gì sao?” Cố An Kỳ khá mẫn cảm với tầm mắt người khác, dường như nhận ra tầm mắt Trịnh Văn Quân, chậm rãi mở mắt, hai tròng mắt đen như mực yên lặng nhìn .

      .” Trịnh Văn Quân quay đầu, nhìn Cố An Kỳ nữa. Cố An Kỳ nhìn , hơi nhíu mày nhưng cũng gì. lâu sau lại nhắm mắt.

      Chu Mẫn Mẫn thuận lợi quay xong, kế tiếp chính là cảnh của Cố An Kỳ.

      Trong lúc chuẩn bị cho cảnh tiếp theo, Diệp Y Dung vào phòng nghỉ để chuyên viên trang điểm dặm lại phấn. Chu Mẫn Mẫn từng bước , chậm rãi tới trước mặt Cố An Kỳ. Trịnh Văn Quân nhìn đứa bé của “Giải trí châu Á”, trong lòng cảm thấy kỳ quái, Diệp Y Dung vừa rồi phải tranh chấp với Cố An Kỳ sao, sao nó còn dám đến chỗ ? sợ bị liên lụy sao?

      “Chị An Kỳ, em xin lỗi… Vừa rồi nếu vì em…” Chu Mẫn Mẫn vô cùng áy náy, bé tận mắt thấy Cố An Kỳ bị hắt chén trà nóng kia nhưng bé lại làm gì, cũng dám làm gì. ràng Cố An Kỳ vì giúp đỡ và chăm sóc bé mới đến bên cạnh, nhưng lại bị Diệp Y Dung bóp méo , mà bé chỉ ngây ngốc ngồi ở bên, dám biện hộ cho Cố An Kỳ chữ.

      Nhìn Cố An Kỳ ra ngoài xả nước lạnh bé cũng dám theo.

      bé rất sợ hãi, trước đó thân thiết với Cố An Kỳ Diệp Y Dung mất hứng, nếu bé lại bị nhìn thấy tìm Cố An Kỳ, chỉ sợ là phải nếm mùi đau khổ.

      Cố An Kỳ mở mắt nhìn thấy Chu Mẫn Mẫn nắm chặt tay, dáng vẻ hối hận, nhàng thở dài: “Đây phải lỗi của em, là do ta chỉ nhìn ngọn mà nhìn gốc.”

      “Chị An Kỳ, tay chị còn đau đúng ?” Chu Mẫn Mẫn muốn lại thôi, nhìn bàn tay phủ kem che khuyết điểm, muốn chạm vào nhưng lại dám, bé sợ lại làm Cố An Kỳ bị thương.

      sao, em xem.” Cố An Kỳ vươn tay phải vẩy vẩy vài cái, động tác linh hoạt kia làm người ta rất khó tưởng tượng tay vừa bị bỏng nghiêm trọng.

      Chu Mẫn Mẫn nhìn tay phải Cố An Kỳ hoạt động linh hoạt cũng thở phào nhõm trong lòng, cảm giác tội lỗi vẫn đè nặng phai nhạt rất nhiều.

      Cố An Kỳ cười nhìn Chu Mẫn Mẫn. Chu Mẫn Mẫn dù sao vẫn chỉ là đứa bé, tìm lại niềm vui rất nhanh, chuyện này vốn có liên quan nhiều đến bé, chỉ là Diệp Y Dung muốn tới tìm gây chuyện mà thôi. Chẳng qua may bị Diệp Y Dung lấy làm ngòi nổ.

      “Được rồi, em cũng , trời sắp tối rồi, sớm trở về nghỉ ngơi hơn.” Cố An Kỳ cũng muốn chuyên lâu với Chu Mẫn Mẫn, Diệp Y Dung lúc nào cũng có thể xuất , nếu ta thấy Chu Mẫn Mẫn đến đây tìm , chỉ sợ là giận chó đánh mèo lên Chu Mẫn Mẫn. Chu Mẫn Mẫn có thể thừa dịp Diệp Y Dung ở đây mà lén đến xem tay coi như là mạo hiểm rất lớn rồi. biết Chu Mẫn Mẫn quan tâm là được rồi, chuyện nhiều nếu để Diệp Y Dung nhìn thấy, chừng lát nữa Chu Mẫn Mẫn lại bị Diệp Y Dung kéo giáo dục tư tưởng “Người công ty khác”.

      Chu Mẫn Mẫn hiểu trong lòng nên gật đầu, nhàng : “Chị An Kỳ, cám ơn chị. Chị là người tốt.” xong bé xoay người bước .

      Cố An Kỳ nhìn bóng dáng bé rời có chút dở khóc dở cười, người tốt… Đây là từ dùng để hình dung sao? Lắc đầu, thở dài.

      “Thái độ của em với trẻ con đúng là khác hẳn.” Trịnh Văn Quân ở bên cạnh thấy Cố An Kỳ thân thiết với Chu Mẫn Mẫn khỏi thuận miệng câu. biết Cố An Kỳ luôn đối xử với Đào Tiểu Mễ rất tốt, ngờ cũng quan tâm Chu Mẫn Mẫn như thế.

      Cố An Kỳ liếc trắng mắt gì, chỉ từ từ cử động ngón tay.

      “Thế nào? Tay sao chứ? Vừa rồi vung mạnh như thế.”

      “Đừng có lúc nào cũng về chuyện tôi bị đau nữa, còn nữa đau cũng thành đau.” Cố An Kỳ thản nhiên , thèm nhìn Trịnh Văn Quân.

      lo lắng của Trịnh Văn Quân trong nháy mắt bị Cố An Kỳ đánh tan. này… ràng chỉ lo lắng cho mà thôi, cuối cùng lòng tốt lại biến thành lòng lang dạ thú, cảm kích , lại còn chụp cho cái mũ xen vào việc của người khác. này, tám phần là còn nhớ trước đây từng khi đau trông như đứa trẻ, đúng là lòng dạ hẹp hòi mà.

      “Chị Trương, chị có thể thoa cho em thêm ít má hồng ?” Cố An Kỳ nhìn gương mặt còn chút huyết sắc, với chị Trương là chuyên viên trang điểm.

      “A, được.” Chị Trương ngẩn người rồi lập tức đồng ý, cầm ít má hồng thoa lên mặt Cố An Kỳ, “An Kỳ, có phải em được khỏe hay , sao sắc mặt lại trắng thế?”

      Cố An Kỳ vừa mới thoa má hồng mà giờ lại phải thoa tiếp, đúng là hơi khác thường. Ngày thường Cố An Kỳ đối xử với nhân viên rất tốt, thường xuyên mang điểm tâm ngọt và đồ uống đến, tính cách lại kiêu căng nên rất được mọi người quý.

      Con của chị Trương trong khoảng thời gian này cũng thường ở đoàn làm phim, thường hay nhìn lén Cố An Kỳ quay phim. Vì đứa bé kia tính cách hướng nội nên dám chuyện với người khác, chỉ Cố An Kỳ là ngoại lệ. Chắc có duyên với trẻ con, đứa nào cũng thích đứng cùng , đặc biệt nghe lời . Cố An Kỳ trong lúc quay phim cũng thường xuyên chăm sóc con của Chị Trương. Chị Trương cũng phải người biết đúng sai. Người khác đối tốt với , tất nhiên tốt lại bội lần với người đó, thời gian này và Cố An Kỳ cũng được coi là bạn bè quen biết.

      Vừa thấy tinh thần được tốt, chị Trương đương nhiên quan tâm hỏi.

      sao, chuyện mà thôi.” Cố An Kỳ yên lặng cười, nhìn khuôn mặt trong gương khôi phục hồng hào như trước mới thở phào nhõm, “Cám ơn chị Trương.”

      “Chuyện thôi.” Chị Trương xong thu dọn dụng cụ trang điểm vào túi.

      Cố An Kỳ quay lại trường quay phim, thấy ở sân được bố trí tạm ổn nên đứng vào vị trí quy định, chuẩn bị bắt đầu diễn bất cứ lúc nào.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 60: Lần đầu tiên NG

      Edit: Sabj


      Lâm Hạc Quần điều chỉnh lại lần cuối cùng rồi mới chuẩn bị bắt đầu.


      “Mọi người nâng cao tinh thần nào, quay xong cảnh này được nghỉ 10 phút.” Lâm Hạc Quần dùng loa hô lớn.

      Diễn viên có thể thay phiên nhau lên sân khấu nhưng nhân viên công tác như vậy, phải làm việc liên tục được nghỉ ngơi nên mọi người đều rất mỏi mệt. Nghe thấy lát nữa có thể nghỉ ngơi, tinh thần của mọi người cũng được nâng cao lên chút ít.

      “Chuẩn bị quay phim…”

      “Action!” Bảng clapperboard lập được dập xuống.

      Trong phòng học vắng vẻ có vài người trò chuyện.

      “Nghe gì chưa? Ôn Bội Quân lại được học viện thưởng cho đấy.”

      “Xí, Ôn gia đại tiểu thư gì chứ, cũng chỉ dựa vào gia thế bối cảnh để tác oai tác quái ở đây thôi, có gia tộc còn lâu ta mới được thưởng. Nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn được nuông chiều từ bé lúc ta lên bục lĩnh thưởng thể chịu nổi.”

      “Đúng đúng, so ra Chân Chân tốt hơn nhiều. Dịu dàng lương thiện mà lại kiêu căng. Đều là Ôn gia tiểu thư mà sao hai người đó khác nhau nhiều thế.”

      Đến phần của rồi, Cố An Kỳ trợn mắt, nháy mắt nhập vai Ôn Bội Quân.

      “Cộp cộp cộp” Ôn Bội Quân thong thả từng bước về phía bọn họ, những người còn lại ngờ Ôn Bội Quân lại xuất , hoảng sợ định chạy trốn.

      “Sao thấy tôi lại muốn ? phải chuyện rất vui vẻ sao? Tiếp tục …” Ôn Bội Quân giả bộ vô tình ngồi ở ghế , vắt chéo chân, ngắm nghía móng tay, bông hoa hồng khảm bằng kim cương lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, đồng thời phản chiếu ánh mắt của người.

      “Ôn đại tiểu thư! Chúng tôi xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi sai rồi.”

      “Sai rồi? Sai gì cơ? phải người sai là tôi sao?” Ôn Bội Quân thản nhiên , thèm liếc nhìn họ, “Nếu bất mãn với quyết định của trường học có thể tìm viện sĩ mà lý luận. Nếu viện sĩ vẫn kiên quyết thưởng cho tôi, mấy người cũng có thể đấu tranh bằng cách tự rời khỏi cái trường học ‘bất công’ này.”

      Mọi người nghe càng ngày càng nghiêm túc, trong lòng cả kinh, dưới chân cũng run lên.

      Ôn Bội Quân cười lạnh, khóe mắt liếc nhìn mấy người gần như sắp quỳ xuống xin tha thứ. như người mở lòng từ bi từ cao nhìn xuống, chán ghét nhìn những ánh mắt đau khổ cầu xin của mọi người, thực tại khiến người ta cảm thấy phát run.

      Chẳng qua, cái nhìn đó cũng chỉ thoáng qua, với việc họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ làm như thấy, vẫn thẳng tới vị trí vốn có của mình. Vẻ mặt rất lạnh nhạt nhưng tức giận trong mắt như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Giận, phải nén giận. trông quá phẫn nộ nhưng vẫn mang đến cảm giác áp bách rất mạnh, điểm ấy đối diễn viên quần chúng diễn cùng Cố An Kỳ mà , điều ấy quá ràng. Tầm mắt lạnh lẽo của quả thực khiến họ cảm thấy dường như trong mắt mình chỉ như hạt bụi tầm thường, chỉ cần đụng đến , lúc nào cũng có thể khiến họ hôi phi yên diệt (chết vĩnh viễn thể siêu sinh). Nếu thân thể họ “Diễn” sợ hãi, trong lòng lại run rẩy .

      chỉ ngồi chỗ rất lâu gì, dường như quên dưới kia còn đám người.

      “Bội Quân, bỏ qua , họ cũng cố ý như vậy, hơn nữa họ cũng biết sai rồi.” Lưu Chân Chân có ý tốt giải vây cho những người đó.

      cố ý? Lưu Chân Chân, đúng là cái gì cũng có thể được.” Ôn Bội Quân cười lạnh, dừng chút lại tiếp, “Nếu tôi cũng ‘ cố ý’ là con ngoài giá thú của Lưu phu nhân cũng nhận à? Hay là vui?”

      Lưu Chân Chân biến sắc, cắn chặt môi, cúi đầu gì.

      “Sao? hả? Hửm… ?” Ôn Bội Quân dường như sớm dữ đoán được phản ứng của Lưu Chân Chân, đùa cợt nhìn .

      “Bội Quân, chị để họ .” Lưu Chân Chân tội nghiệp .

      “Lưu Chân Chân, biết tôi ghét nhất điều gì ở ?” Ôn Bội Quân chậm rãi tới gần Lưu Chân Chân, Lưu Chân Chân lui về sau chút mới đứng vững lại.

      Ôn Bội Quân híp mắt, cười khẽ nhìn Lưu Chân Chân: “Ở Ôn gia được ăn được mặc chưa , lại còn luôn bày ra dáng vẻ đáng thương với người ngoài, muốn để mọi người biết bị Ôn gia nhà tôi bắt nạt. ràng chi phí ăn mặc ở tôi chưa bao giờ hà khắc với , cũng giới hạn điều gì, nhưng vẫn luôn bày ra vẻ tình nguyện, hạnh phúc. đáng thương của muốn bày cho ai xem? Công tử nhà nào đó xem ư? đúng là giống mẹ , toàn tỏ vẻ đáng thương trước mặt đàn ông, muốn lấy được thương hại sao?”

      “Đủ rồi, đừng nữa.” Lưu Chân Chân ôm đầu .

      Ôn Bội Quân trừng mắt, giơ cánh tay lên vung mạnh xuống dưới.

      Lưu Chân Chân chưa làm động tác né tránh, Cố An Kỳ trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn chút do dự vung tiếp. Diệp Y Dung thấy động tác của Cố An Kỳ, khóe miệng tựa hồ nín được ý cười, miệng cong lên góc độ rất .

      “Bộp…” Diệp Y Dung hung hăng bắt được tay Cố An Kỳ, nắm chặt. Cố An Kỳ kịp đề phòng, tay bị bóp chặt làm đau đến mức hít vào hơi lạnh, hất tay Diệp Y Dung theo phản xạ. Chờ đến khi phản ứng lại vẫn bị ta giữ tay, quên cả lời thoại cần : “Muốn tôi im miệng ư? cũng xứng sao?”

      “Cut! Cut!” Lâm Hạc Quần ngờ Cố An Kỳ cũng NG, hơn nữa lại còn phạm sai lầm cơ bản như vậy, phiền muộn hô “Ngừng”, nhanh chóng về phía Cố An Kỳ.

      Diệp Y Dung cười lạnh buông lỏng tay Cố An Kỳ, nhìn cau mày, tay trái nắm chặt cổ tay phải, dáng vẻ vô cùng đau đớn nhưng vẫn muốn kìm nén, lòng ta dâng lên niềm vui sướng.

      “An Kỳ, sao lại làm như thế, phải cảnh này Diệp Y Dung túm tay sao? Sao lại làm xảy ra tình trạng như thế?” Lâm Hạc Quần chất vấn.

      “Tôi…”

      Cố An Kỳ vừa định mở miệng Diệp Y Dung cắt ngang: “Cho dù ghét tôi đến đâu cũng nên đem tình cảm cá nhân vào lúc quay phim chứ. Tôi với là đoạn này tôi cầm tay rồi, cũng đồng ý mà.”

      Cố An Kỳ nhíu mày rồi lại liếc nhìn Diệp Y Dung, nghĩ là hiểu sao lại có thể đột nhiên NG rồi.

      Tay lại đau đớn hơn, Cố An Kỳ nắm chặt cổ tay thêm chút.

      “An Kỳ, tay bị sao vậy?” Lâm Hạc Quần nhìn vẻ mặt Cố An Kỳ hơi khác thường, tay trái luôn cầm cổ tay phải nên mở miệng hỏi.

      “Chắc là vừa rồi tôi nhập vai quá mức nên nắm hơi chặt, lát nữa tôi chú ý hơn, xin lỗi, An Kỳ tiền bối.” Diệp Y Dung tăng thêm hai chữ “Tiền bối”, mặt càng ra vẻ đàng hoàng.

      Cố An Kỳ lặng lẽ nhìn Diệp Y Dung gì, nhưng con mắt dần trở nên u. vốn vẫn nghĩ Diệp Y Dung chỉ là bình hoa có vẻ bề ngoài nhưng có đầu óc, ngờ ta cũng phản lại chiêu, cắn ngược lại cái.

      giận, cho dù giận cũng là giận bản thân đủ chú ý, đủ cẩn thận.

      “Lát nữa cẩn thận chút, đừng làm lỗi nữa. Vừa rồi quay rất tốt, lần này cứ thế phát huy.” Lâm Hạc Quần tin lời của Diệp Y Dung, quá để ý.

      “Tôi cẩn thận làm thương tay tiền bối, nếu sau khi quay phim tiền bối thể tát người khác nữa. Có đúng ?” Diệp Y Dung khiêu khích .

      Cố An Kỳ thờ ơ nhìn Diệp Y Dung gì.

      định giải thích, cũng muốn giải thích. Cho dù vừa rồi xảy ra chuyện gì, Diệp Y Dung làm đau tay như thế nào phân tâm lúc diễn là . trường quay, thân là diễn viên, dù khỏe thế nào cũng được biểu lộ ra ngoài.

      Lần này, là sai, là thất trách, mà tuyệt đối phạm sai lầm lần hai.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 61: Tất cả cũng vì diễn

      Edit: Sabj



      Diệp Y Dung cười khẽ qua người Cố An Kỳ, dùng lượng chỉ hai người mới nghe thấy nhàng : “ nghĩ là Ôn Bội Quân sao? Hừ, tôi thấy cũng hơn gì đâu.”


      ta cười khinh miệt, vẻ mặt như muốn nhìn Cố An Kỳ cầu xin, cúi đầu trước ta. Đúng vậy, vốn là nên như vậy, chẳng qua chỉ là loại nghệ sĩ cấp thấp, có tư cách gì tranh đấu cùng ta cơ chứ?

      Cố An Kỳ làm như nghe thấy lời ta , cũng thèm để ý đến ta, chỉ yên lặng trở lại vị trí, chuẩn bị quay lại.

      Diệp Y Dung thấy dáng vẻ bình tĩnh của Cố An Kỳ nụ cười mặt lập tức cứng đờ, tức giận để đâu cho hết. Cố An Kỳ, chết đến nơi rồi mà còn cúi đầu trước tôi sao?

      Được lắm Cố An Kỳ, xương cứng lắm đúng ? Tôi muốn nhìn xem còn trụ được bao lâu? !

      “Hừ!” Diệp Y Dung đen mặt trở lại vị trí, chuẩn bị để quay lại lần nữa.

      Tay càng ngày càng đau làm cho Cố An Kỳ hơi mất bình tĩnh. cau mày, tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải, bóp bóp lại chừng ba mươi giây cảm giác đau đớn mới rút bớt . hít sâu hơi, điều chỉnh lại tâm lí, tiến vào trạng thái sẵn sàng.

      Từ khi diễn bộ phim này đến nay vẫn cảm thấy người có bóng dáng Ôn Bội Quân. Hai người có điểm vô cùng giống nhau —— tính cách kiêu ngạo từ trong xương tủy, tinh thần chết cũng khuất phục. Bởi vậy cho dù chịu nhục nhã như thế nào cũng cúi đầu trước Diệp Y Dung. Khuất phục người như vậy, làm được!

      tuyệt đối vì cái lợi trước mắt mà nhận sai với người khác, bởi vì…

      , có kiêu ngạo của . , có tự tôn của .

      “Action!”

      Khi bảng Clapperboard được dập xuống cũng là lúc Cố An Kỳ nhanh chóng hòa nhập vào nhân vật. Lần này tốc độ nhập vai vào Ôn Bội Quân còn nhanh hơn lần trước. Động tác của vẫn tao nhã, cao quý như trước, có điều… So với lúc trước, giờ phút này càng thêm chói mắt, càng làm cho người ta kinh diễm.

      Ôn Bội Quân dần dần ra trước ánh sáng, nhân viên nhìn nhân vật trong phim trường, dần dần ánh mắt đều dừng lại người , hình như nhất cử nhất động của đều tác động đến họ. Diễn viên quần chúng quỳ rạp xung quanh cùng với Diệp Y Dung dường như còn quan trọng nữa, mà người quan trọng duy nhất chỉ có Ôn Bội Quân đứng thẳng trong phim trường, giống như bông hoa hồng khó tiếp cận nhưng rất câu hồn.

      Lâm Hạc Quần rất có hưng trí nhìn Cố An Kỳ qua ống kính máy quay, từ từ gật đầu, xem ra thể bản lĩnh thực .

      Diệp Y Dung biết ngoài trường quay xảy ra chuyện gì, nhưng ta cảm thấy Cố An Kỳ có thay đổi. Nếu vừa rồi khi diễn còn giữ lại phần thực lực tại tung ra toàn bộ.

      Cố An Kỳ khiến người diễn cùng là Diệp Y Dung áp lực rất lớn. Bất lợi, tình huống này đối với ta mà , vô cùng bất lợi.

      Ôn Bội Quân trừng mắt, nâng cánh tay rồi vung mạnh xuống. Diệp Y Dung hunh hăng bắt được tay Ôn Bội Quân lần nữa, dùng lực còn mạnh hơn hai lần lúc trước, ta hưng phấn mà nắm chặt tay Ôn Bội Quân, nụ cười vặn vẹo như chờ mong Cố An Kỳ lại thất thố.

      ngờ Cố An Kỳ lại nhịn xuống, mày cũng nhíu lại dù chỉ chút. Diệp Y Dung nhìn Cố An Kỳ, cảm thấy khó tin, trong nháy mắt ngẩn ngơ lại lập tức bóp mạnh hơn nữa.

      “Cut! Cut! Diệp Y Dung làm gì? !”

      “Đúng là khó coi.” Cố An Kỳ nhìn Diệp Y Dung cười nhạt.

      Diệp Y Dung giận đến trợn trừng hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm Cố An Kỳ, dường như làm vậy có thể khiến bị lột da róc xương.

      Trịnh Văn Quân nhìn Cố An Kỳ từ từ về góc, nắm chặt cổ tay phải dựa vào tường, cúi đầu xuống, người hơi run rẩy, suy nghĩ nhiều, bước nhanh đến chỗ . này, bình thường thông minh như hồ ly, vì sao đôi khi lại ngu ngốc như bò thế biết? Vì sao biết Diệp Y Dung dễ dàng bỏ qua cho mà vẫn cố nhảy vào họng súng?

      Ánh sáng trước mắt Cố An Kỳ bị che mất, hơi ngẩng đầu, nhìn Trịnh Văn Quân : “Tập này có cảnh của , xuống , nếu lại rắc rối.” vừa cười vừa đùa, tay trái vẫn nắm cổ tay phải, định giấu ra phía sau.

      Trịnh Văn Quân nhăn mặt, kéo bàn tay phải giấu ở sau tay trái ra. Lớp kem che khuyết điểm tay dần mờ , lộ ra làn da đỏ đỏ tím tím, ngón tay kiềm chế được run rẩy. rốt cuộc nghĩ gì, tay bị thương thèm để ý, trong đầu lại toàn những chuyện linh tinh đâu đâu.

      Cố An Kỳ rút tay về bình tĩnh : “Tôi sao.”

      “Vì sao với đạo diễn Lâm?” Trịnh Văn Quân bình tĩnh hỏi.

      có tác dụng gì? Quay vẫn phải quay.” Cố An Kỳ thản nhiên , tay lại co rút đau đớn khiến nhịn được nhíu mày.

      “Nhìn là biết tay em bị thương, diễn xong cảnh này tay em tàn phế mất.” Tay sưng đến thế rồi, nhìn qua tình hình còn tệ hơn lúc trước, sao vẫn nghe khuyên bảo chứ?

      tin tôi?” Cố An Kỳ nhíu mày, “Tôi có thể quay xong là có thể quay xong, , chưa hết, tôi làm cho cảnh này hoàn hảo hơn bao giờ hết.”

      “Em… Diệp Y Dung đùa bỡn em, em cũng ngốc, sao lại nhìn ra? Lát nữa ta có NG thêm vài lần nữa hay ai biết được. Em định để ta phế tay em sao? !” Trịnh Văn Quân cảm thấy mình đúng là đàn gảy tai trâu, sao thuyết phục Cố An Kỳ lại khó khăn như vậy? !

      Cố An Kỳ mở miệng định thấy Lâm Hạc Quần tới, dừng lại nữa.

      Lâm Hạc Quần dạy dỗ xong Diệp Y Dung rồi tới đây. Vừa rồi thấy lạ vô cùng, đáng lẽ ra Cố An Kỳ phải lần đầu tiên quay phim, sao lại phạm lỗi như vậy, hơn nữa sau đó Trịnh Văn Quân cũng lúc nào cũng với chuyện gì đó liên quan đến tay “tay”, “bị thương “, làm cho càng cảm thấy kỳ quái.

      “An Kỳ, tay rốt cuộc bị làm sao?”

      “Đạo diễn Lâm…” Cố An Kỳ nhíu mày, lời nào.

      “Tay phải ấy bị bỏng, rất nghiêm trọng.” Trịnh Văn Quân thở dài, xem ra là giấu giếm được, thế này mới , “Đạo diễn, lát nữa có thể để An Kỳ dùng tay trái ? Tay phải ấy chịu được tác động nữa.”

      được đâu, Ôn Bội Quân thuận tay phải, sao dùng tay trái được chứ?” Giám sát Vương vừa vừa thở, chắc vừa chạy tới. Cố An Kỳ nhìn bóng dáng người thỉnh thoảng dò xét tình hình nơi này, trong lòng có tính toán.

      “Nhưng mà… tay An Kỳ…” Minh Nhiễm biết trường hợp này trợ lý được can thiệp, nhưng nhịn được. Tay bị thương lại còn bị bóp chặt, vậy rất thống khổ, rất đáng thương.

      Giám sát Vương lén liếc nhìn Lâm Hạc Quần, thấy Lâm Hạc Quần do dự, lại bỏ thêm câu: “Tất cả đều vì quay phim mà thôi, Diệp Y Dung cũng phải cố ý xuống tay nặng, ấy cũng biết Cố An Kỳ bị thương ở tay. Hơn nữa, ấy cũng là diễn viên chuyên nghiệp, phải lần nào cũng NG đâu.”

      Trịnh Văn Quân nhíu mày, trong lời của Giám sát Vương ràng có ám chỉ khác. Tuy bề ngoài Diệp Y Dung, nhưng bên trong lại chỉ trích Cố An Kỳ nếu đổi tay trái chuyên nghiệp. vừa định biện hộ cho Cố An Kỳ tay áo lại bị Cố An Kỳ kéo lại.

      “Cứ dùng tay phải , cũng vì diễn thôi mà.” bình tĩnh mà lạnh nhạt cười, thấy chút bất mãn cùng tức giận.

      Nhưng ánh mắt thâm ý kia của … Giám sát Vương lau mồ hôi, ông ta cảm thấy mình nhìn thấu diễn viên này.

      biết tính toán lần này là đúng hay sai.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 62: Ngại quá, do quá nhập vai thôi

      Edit: Sabj



      Tình trạng của Cố An Kỳ hề ổn như bề ngoài. Làn da dưới lớp má hồng trắng bệch như tờ giấy, bàn tay đau nhức nhắc nhở vết thương lại nặng hơn. là mùa đông lạnh giá nhưng trán lại rịn ra tầng mồ hôi mỏng, trang phục diễn cũng bị mồ hôi lạnh làm ướt.


      Trịnh Văn Quân thấy Cố An Kỳ như vậy, trong lòng đột nhiên co rút. đau lòng Cố An Kỳ kiên cường chịu cúi đầu, muốn tiến lên xem tay nhưng nhìn bóng dáng cao ngạo đó, chân thể nhúc nhích. biết nên gì, làm gì mới tốt.

      hứa với chăm sóc , để bị oan ức nhưng cho tới bây giờ, mới phát lời hứa của mình ra dễ dàng như thế, nhưng lại thực được. Nhìn Cố An Kỳ trang điểm lại, tự giác nắm chặt tay.

      “OK, mọi người lấy lại tinh thần, quay lại lần nữa.” Lâm Hạc Quần loa hét lớn.

      Nhân viên xung quanh vừa liếc mắt nhìn Cố An Kỳ vừa tiếp tục làm công việc tay. Mọi người đều hy vọng lần này có thể thuận lợi quay xong, lúc chuyện vừa rồi giọng Trịnh Văn Quân cũng , mọi người cũng hiểu ít nhiều. Lần này Diệp Y Dung xem ra quyết tâm muốn hành hạ Cố An Kỳ, sao có thể buông tha dễ dàng như vậy? Trong lòng mọi người đều cân nhắc, nhưng ai dám mở miệng gì. Nhà đầu tư cho bộ phim lần này là “Giải trí châu Á”. Dù họ có bất bình thay Cố An Kỳ cũng chỉ dám để trong lòng. Dù sao đối với họ giữ lại bát cơm mới là chuyện quan trọng nhất.

      “An Kỳ ‘Tiền bối’, xin chỉ giáo nhiều hơn.” Trong giọng của Diệp Y Dung giấu nổi hưng phấn, ta quyết định, cho dù hôm nay có bị Lâm Hạc Quần mắng ta cũng nhất định phải phế tay Cố An Kỳ. NG, vậy ta NG. Theo chủ nghĩa hoàn hảo của Lâm Hạc Quần, tha cho họ nếu cảnh quay chưa được như ý.

      Cố An Kỳ liếc nhìn ta rồi đột nhiên nở nụ cười tươi: “Tôi mới cần chỉ giáo nhiều hơn mới đúng. Tôi học cách nhập vai quá sâu của Diệp tiểu thư. Đúng rồi, Diệp tiểu thư, nhớ cho tôi mượn chút bản lĩnh nhé.”

      Diệp Y Dung nghe nửa câu đầu còn tưởng Cố An Kỳ chuẩn bị cúi đầu trước ta, nghe nửa câu sau lại cảm thấy hình như ta châm chọc mình. Mượn! mà mượn của ta. Loại phụ nữ chết tiệt này còn cậy mạnh, được, muốn xem ta có thể cậy mạnh được bao lâu.

      “Chuẩn bị! Action!” Bảng clapper board dập xuống, cảnh này quay lại lần nữa.

      “Bội Quân, bỏ qua , họ chỉ vô tâm vậy thôi, hơn nữa họ cũng biết lỗi rồi.” Lưu Chân Chân có ý tốt giải vây giúp những người đó.

      Khoảng thời gian im lặng, câu đáp lời.

      Diệp Y Dung nhịn được liếc Cố An Kỳ, là Cố An Kỳ quên lời thoại hay vì lí do gì mà lại mở miệng, nhưng Lâm Hạc Quần vẫn chưa bảo “Cut” nên vẫn phải diễn tiếp. Cuối cùng ta nhịn được đành mở miệng trước, lại lần nữa: “Bội Quân, chị tha cho họ …”

      Ôn Bội Quân gì, chỉ nhàng nở nụ cười, giờ phút này như bông hoa hồng trắng nở rộ, bộc lộ vẻ quý phái nhưng thâm sâu khó lường.

      “Vô tâm? Ha, Lưu Chân Chân… Đúng là cái gì cũng được.” Ôn Bội Quân đùa nghịch bông hoa hồng trắng trong bình, thèm liếc Lưu Chân Chân cái, chỉ chăm chú … chăm chú nhìn bông hoa.

      cúi đầu, hai mắt màu nâu lẳng lặng dừng ở bông hoa, dáng vẻ tập trung như trong thế giới của chỉ còn lại bông hoa hồng trắng thanh khiết kia.

      “Nếu tôi cũng ‘Vô tâm’ với người ta là con ngoài giá thú của Lưu phu nhân, cũng chấp nhận sao? Hay là vui?” Ngữ điệu của lên xuống, dường như đặt những lời này trong lòng nhưng cũng khiến người ta rét mà run.

      Vẫn lời thoại đó, vẫn người , nhưng ngữ điệu lại khác nhau khiến cho cảnh cảm giác về cảnh quay giống nhau.

      Nếu trước đây Cố An Kỳ cao quý nhưng tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi bây giờ lại càng lột tả được Ôn Bội Quân, Ôn đại tiểu thư. Cao nhã mà lại đơn, dùng kiêu căng, lời tàn nhẫn để bảo vệ trái tim yếu ớt. Bề ngoài thèm quan tâm chuyện gì, nhưng trong lòng lại mọi chuyện hơn ai hết.

      Đầu tiên giải phóng mặt ngoài, sau đó vào sâu trong xương tủy. Cố An Kỳ lột xác, dần dần vứt bỏ gông xiềng, Lâm Hạc Quần nhìn sân khấu, dường như có thể nghe thấy tiếng “Lách cách” khi giãy giụa.

      Lâm Hạc Quần vẫn biết Cố An Kỳ giữ lại mấy chiêu cuối cùng, kìm nén bản thân. là diễn viên thông minh, biết bộ phim này được nhà đầu tư ưu ái cho Diệp Y Dung làm nhân vật chính nên diễn cũng quá hết sức. Mọi lần diễn luôn vừa đủ, lại như vô tình nổi bật hơn Diệp Y Dung bậc.

      Vừa rồi vốn tưởng rằng Cố An Kỳ sử dụng hết toàn bộ khả năng, nhưng ngờ, vẫn giữ lại vài phần thực lực. Rốt cuộc khả năng của đến đâu, đột nhiên nhìn thấu. Ngay từ đầu cảnh này lẫn lộn đầu đuôi, theo lý mà phải kêu “Ngừng” rồi quay lại, nhưng lại luyến tiếc kêu “Ngừng”, luyến tiếc cảnh này kết thúc như vậy.

      “Đủ rồi, đừng nữa.” Diệp Y Dung thẹn quá hóa giận, bất chợt bị hỗn loạn cảm xúc. ta ghét nhất dáng vẻ này của Cố An Kỳ, cứ như để cái gì vào mắt, trong mắt ta chỉ như chú hề. có gì tốt? Có gì đáng giá để mọi người phải bảo vệ?

      Ôn Bội Quân liếc nhìn ta rồi thản nhiên xoay người.

      Đôi môi đỏ tươi chậm rãi cong lên, nở nụ cười mang theo chút độ ấm.

      Diệp Y Dung chống lại ánh mắt Cố An Kỳ, nhất thời ngẩn ra, chưa bao giờ thấy Cố An Kỳ có ánh mắt như vậy. Giống như… giống như ta chỉ là hạt bụi dưới chân , ràng là nhìn thẳng ta, nhưng lại như xuyên thấu qua, xem thấu những ý nghĩ dơ bẩn mà ti bỉ trong lòng ta.

      Chỉ là trong nháy mắt đó, ta cũng bỏ lỡ cơ hội bóp tay Cố An Kỳ…

      Cố An Kỳ mở miệng câu “Muốn tôi im miệng? cũng xứng sao?”, nhưng thái độ của cũng thể ý định, cách này vừa tinh tế lại đặc sắc, đôi khi thể thái độ còn hiệu quả hơn dùng lời .

      “Thế nào? Mấy người định như thế nào?” thoải mái ngồi nhưng người khác lại yên, biết nên trả lời như thế nào.

      “Sao gì ?Tưởng giả câm điếc tôi bỏ qua ư?” Ôn Bội Quân khẽ cười, đứng lên chuẩn bị ra ngoài.

      Cơ hội đây rồi! Diệp Y Dung lúc này mới nhớ đến nhiệm vụ của mình, nhanh chóng kéo tay Cố An Kỳ lại, hung hăng nắm vào, miệng kêu: “Bội Quân, chị thể làm thế.”

      “Bốp!”

      Diệp Y Dung buông lỏng tay, ôm nửa bên mặt sưng lên, nhất thời kịp phản ứng.

      ta mở to mắt, khó tin nhìn Cố An Kỳ. làm sao dám… Làm sao có thể…

      Ôn Bội Quân nhíu mày, lấy từ trong túi xách ra cái khăn lụa, lau tay vài lần mạnh như hận thể đưa ngâm tay vào nước khử trùng mấy tiếng đồng hồ. Lau xong vẫn cảm thấy chưa đủ, chán ghét ném cái khăn xuống đất. Làn gió thổi qua làm chiếc khăn bay lên, bay đến đúng chân Lưu Chân Chân đáp xuống… Như đùa cợt, như khinh thường…

      Ôn Bội Quân thèm nhìn Lưu Chân Chân, chỉ nhanh ra ngoài. Để lại đám người ở phía xa nhìn rời , biết làm sao.

      “Cut!” Lâm Hạc Quần hô.

      Trịnh Văn Quân vọt lại đầu tiên, kéo Cố An Kỳ xuống khỏi sân khấu: “Đạo diễn Lâm, lát nữa An Kỳ phải diễn nữa chứ?.”

      làm gì vậy? Lát nữa tôi còn có…”

      “An Kỳ, sân khấu hôm nay thể dọn xong được, cứ về nghỉ ngơi trước .” Lâm Hạc Quần an ủi, “Còn có… cảnh quay vừa rồi rất tốt, tôi dùng nó.”

      “Cái gì? Sao có thể thế được?” Diệp Y Dung thể tin Lâm Hạc Quần lại muốn chiếu cảnh ta vừa bị tát lên phim, thế chẳng phải lúc nào ta cũng phải nhắc nhở bản thân rằng mình từng bị Cố An Kỳ tát sao? Chẳng phải ta mất hết mặt mũi sao?

      Lâm Hạc Quần thèm nhìn ta, Diệp Y Dung đem ánh mắt cầu cứu hướng về phía giám sát Vương. Giám sát Vương co rút khóe miệng, đành phải ra mặt: “Cái… cảnh quay vừa rồi chính phụ đảo loạn hết cả lên, thích hợp cho lắm.”

      Giám sát Vương vừa xong Trịnh Văn Quân phóng dao bằng mắt tới ông ta. Giám sát Vương lau mồ hôi, chịu nổi áp lực.

      “Cái gì mà thích hợp ? Trong kịch bản hề phân chia chính và phụ, cảnh nào tốt, Lão Tử giữ cái đó. Ông là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?” Lời của Lâm Hạc Quần hoàn toàn phản bác giám sát Vương.

      Diệp Y Dung buông tha kêu lên: “Nhưng Cố An Kỳ ràng diễn theo kịch bản.”

      diễn theo kịch bản? Thế có diễn theo sao? Vừa rồi An Kỳ nhắc nhở muốn mượn bản lĩnh của , là do nhận ra, đúng sao?” Trịnh Văn Quân che chở Cố An Kỳ, . Cố An Kỳ muốn làm lớn chuyện, tôn trọng quyết định của , nhưng nhẫn nại cũng có mức độ.

      !” Diệp Y Dung tức giận đến ra lời, “Giám sát Vương!”

      Giám sát Vương quay đầu , biết nên mở miệng thế nào. Lâm Hạc Quần như vậy rồi, bây giờ cho dù có thuyết phục như thế nào nữa cũng vô dụng. Đợi đến sau này, có lẽ còn có cơ hội thay đổi, nhưng Diệp Y Dung làm rối tung lên thế này chắc chắn thất bại…
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 63: Tình bạn hay tình

      Edit: Sabj


      “Được rồi được rồi, giải tán . An Kỳ cứ về nhà trước, nghỉ ngơi cho tốt rồi mai lại quay tiếp.” Lâm Hạc Quần muốn để ý tới Diệp Y Dung.


      “Cám ơn đạo diễn Lâm.” Nếu Lâm Hạc Quần như vậy rồi Cố An Kỳ cũng có lý do gì để phản đối nữa. Vết thương tay so với lúc đầu tệ hơn rất nhiều, càng ngày càng đau.

      Diệp Y Dung còn định gì đó nhưng lại bị giám sát Vương kéo tay áo.

      ta phục thầm: “Ông kéo tay tôi làm gì?”

      Giám sát Vương biết nên giấu khuôn mặt già nua đâu, xấu hổ buông lỏng tay ra. Nếu Diệp Y Dung phải nghệ sĩ cưng của vị Gia kia ông ta sớm phủi tay mặc kệ. Ai, đầu năm nay tìm việc khó mà…

      Cố An Kỳ có hứng thú nhìn mấy người đó diễn trò, ôm bàn tay bị thương, hơi duỗi thẳng ngón tay ra. Đau đớn tay làm đổ mồ hôi lạnh, muốn chờ ở chỗ này thêm giây phút nào nữa. chào mấy người Lâm Hạc Quần, chuẩn bị .

      “Tôi đưa em đến phòng khám, tôi biết bác sĩ rất tốt.”

      Trịnh Văn Quân định tới gần Cố An Kỳ nhưng lại dịch người .

      cần, những việc như đến bệnh viện mình tôi có thể giải quyết.” Cố An Kỳ thản nhiên , mang theo xa cách. Trịnh Văn Quân là người bạn rất tốt, nhưng định có quan hệ đương với . Trước khi mọi thứ ràng, có khoảng cách với đôi bên đều có lợi.

      Trịnh Văn Quân biết là nghe hiểu ý của Cố An Kỳ hay cố tình hiểu, bướng bỉnh : “Tôi đưa em .”

      “Chúng ta bây giờ có scandal, lại cùng nhau bệnh viện, có biết sau đó có thể truyền ra tin đồn gì ?” Cố An Kỳ cau mày, cảm thấy huyệt thái dương bắt đầu đau.

      “…” Trịnh Văn Quân trả lời, chỉ dùng đôi mắt trầm tĩnh lặng lẽ nhìn Cố An Kỳ.

      “Được rồi, tôi cũng yếu ớt như vậy đâu. Tôi cũng quen thuộc với bệnh viện, mình tôi cũng giải quyết được.” Cố An Kỳ nhìn Trịnh Văn Quân, cũng thể được những lời tàn nhẫn, chỉ đành dịu dàng an ủi vài câu.

      “…” Trịnh Văn Quân sau lúc lâu gì, biết mình lay chuyển được Cố An Kỳ, cũng kiên quyết cầu đưa nữa , “Vậy em hãy cẩn thận, có gì nhớ gọi điện thoại cho tôi.”

      Cố An Kỳ gật gật đầu, xoay người chặn xe taxi: “Phiền , bệnh viện trung tâm của khu.”

      Tài xế taxi nhìn vào mắt Cố An Kỳ qua gương chiếu hậu, đột nhiên cười : “Tiểu thư, rất giống Ôn Bội Quân, người vừa rồi đưa ra đây là bạn trai đúng , chàng trai đó trông cũng tương tự Nhiếp Chí Bằng. xem phim 《 Bảo vệ bé lọ lem》 , con tôi thích nhất cặp đôi đó …”

      Cố An Kỳ nghe vậy chỉ cười trả lời.

      Tài xế là người giỏi tán gẫu, dọc theo đường đều chuyện với Cố An Kỳ về con ta. Cố An Kỳ vừa nghe vừa bôi thuốc mỡ lên tay, thỉnh thoảng cũng đáp lại câu được câu chăng.

      có thể nhận thấy người tài xế này rất con của mình, nghiên cứu cả sở thích của con , ai cả đường .

      Người bố như vậy gần gũi, trước đây, bố cũng từng như thế với và mẹ…

      Chỉ là…

      lắc lắc đầu, cười tự giễu, mang theo vài phần châm biếm. Đều là chuyện đời trước, bây giờ còn nghĩ lại làm gì? Sống lâu như vậy rồi nhưng bắt đầu từ khi nào, trở nên đa sầu đa cảm như vậy ?

      Khoảng cách đến bệnh viện cũng xa, đường cũng bị tắc, chỉ chốc lát sau Cố An Kỳ tới nơi. đeo khẩu trang, đeo cả kính mắt. Gần đây có dịch cúm, dáng vẻ như vậy cũng xem như khác người, khiến người ta chú ý. Bệnh viện là nơi người đến người , hôm nay lại được khỏe, muốn xảy ra phiền toái gì.

      Đeo kính khiến cho mọi thứ đều lại, chớp mắt mấy lần cho đỡ khô mới dừng lại, nhìn từ xa, khác gì người qua đường bình thường. Nếu nhìn kỹ, thể nhận ra là ai.

      Gần đây bệnh viện rất nhiều người đến, sau khi lấy số còn phải chờ lúc. Thừa dịp này bật điện thoại lên.

      Di động bị tắt từ lâu, giờ mới bật lên, xem lại nhật kí, phát có rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Trong đó cuộc gọi gần nhất từ Chu Á Kiệt, hai cuộc từ Trịnh Văn Quân, còn lại hơn mười cuộc đều từ dãy số lạ.

      Kỳ quái, Cố An Kỳ nhíu mày, ai lại rảnh rỗi đến mức gọi điện thoại nhiều cho như vậy?

      Cố An Kỳ gọi cho Chu Á Kiệt trước: “Chu tiên sinh, có chuyện gì ?”

      “Tôi giúp nghỉ quay phim hai ngày tiếp theo, ở nhà chuyên tâm nghỉ ngơi . Tay nhất định phải chăm sóc cho tốt, quảng cáo, quay phim rất nhiều lúc cần tới tay. Nếu tay để lại sẹo lập tức gọi cho tôi, tôi sắp xếp cho làm phẫu thuật bỏ sẹo.” Chu Á Kiệt lạnh giọng , ngữ điệu hề lên xuống.

      “Ừ, tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên đáp. Kỳ cũng biết, Chu Á Kiệt phải lo cho tình trạng sức khỏe , mà chỉ quan tâm có thể tiếp tục làm việc hay thôi. Tuy nghe có vẻ vô tình nhưng cũng chỉ làm đúng trách nhiệm của quản lý. Đối với “Chuyên nghiệp” của , cũng phản đối.

      “Chuyện của và Trịnh Văn Quân, tự cân nhắc .” Chu Á Kiệt dừng chút rồi , “ ta đối với rất tốt, có lẽ là lòng…”

      “Chu tiên sinh, giả vờ bao giờ thành được, tôi biết phân biệt màn ảnh và ngoài cuộc sống.” Cố An Kỳ cắt ngang lời Chu Á Kiệt, “ vội vã muốn tác hợp cho người khác như vậy sao? Bỏ ý định làm bà mối .”

      Cố An Kỳ thích người khác quá can thiệp vào việc riêng của , đặc biệt là Chu Á Kiệt muốn đem chuyện tình cảm của ra làm scandal.

      Chu Á Kiệt trầm ngâm: “Nếu có ý định này sớm với ta . Tránh cho cả hai người cùng bị tổn thương.”

      Nhìn cuộc gọi bị ngắt, Cố An Kỳ thở ra. Trong lòng hiểu được, Chu Á Kiệt cho dù nắm tình hình ở trường quay đến đâu cũng khôg thể biết được vết thương nghiêm trọng nhanh như vậy, chỉ có thể do Trịnh Văn Quân gọi điện thoại cho , muốn chăm sóc nhiều hơn.

      Trịnh Văn Quân chăm sóc , đối tốt với , phải biết, hiểu, ngược lại hiểu rất nên mới ngừng ám chỉ cho , giữa hai người chỉ là tình bạn, có tình .

      Đợi lát nữa, y tá tiểu thư đứng ở cửa gọi tên . Lúc đó mới định thần lại, vào phòng khám. Bác sĩ tuổi cũng cao, dạy dỗ hồi về việc chịu đến bệnh viên sớm:

      “Thanh niên bây giờ càng gày càng vô tâm. Đừng tưởng bị bỏng là sao, trị tốt có thể để lại sẹo đó. Tay cháu sao vừa sưng lại vừa bị thâm tím? bé, có phải cháu bị ngược đãi ? …”

      Bác sĩ già liên miên cằn nhằn ngừng, rất có tư thế của Đường Tăng. Chẳng qua Cố An Kỳ cũng hiểu được đối người ta cũng vì tốt cho mình nên ngồi im lắng nghe.

      “Thuốc này cháu đem về bôi, mỗi ngày lần là được.” Bác sĩ vừa viết biên bản khám bệnh vừa .

      Cố An Kỳ ghi nhớ biên bản khám bệnh, nở nụ cười :

      “Cám ơn bác sĩ.”

      “Mấy ngày nay cẩn thận, chú ý…”

      Bác sĩ còn vài việc cần chú ý, Cố An Kỳ ghi nhớ rồi ra ngoài. Sau khi lấy thuốc mỡ cũng định ở lại lâu, thuốc cũng chưa bôi được, chi bằng cứ ra về trước.

      còn có rất nhiều việc phải làm, còn có rất nhiều việc phải chuẩn bị…

      nheo mắt lại, cầm bàn tay chưa thể nắm chặt lại được, suy nghĩ mông lung.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :