1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Siêu sao trở lại - Gạo nếp đường trắng ( Hoàn - 229 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 49: Gặp lại Tô Dật Phàm

      Edit: Sabj


      Quay tiếp vài cảnh nữa, đến hoàng hôn cuối cùng cũng quay xong hết các cảnh hôm nay. Trịnh Văn Quân và Cố An Kỳ tháo hết trang sức, mặc lại trang phục hàng ngày. Hai người chào tạm biệt các nhân viên rồi ra ngoài. Lúc đến KTV có nhiều người ở đó, Trịnh Văn Quân thấy mấy người bạn lâu gặp nên ra ngồi cùng bọn họ.


      Cố An Kỳ thích nơi quá ồn ào nên tìm góc khuất ngồi xuống định nghỉ ngơi lúc, xốc lại tinh thần. Đến lúc bữa tiệc kết thúc tinh thần cũng tốt, có thể về nhà sắp xếp lại căn phòng lộn xộn kia.

      “An Kỳ? ! A, là chị! Tốt quá, em còn nghĩ đợi lát nữa gặp người quen ở đây nên làm gì bây giờ!” Cố An Kỳ xoay người, thấy Tạ Vũ Phỉ bỏ túi xách, ngồi xuống bên cạnh . Sau khi nhìn thấy Cố An Kỳ, Tạ Vũ Phỉ dường như thở phào nhõm, cơ thể cũng thả lỏng hơn.

      Hai người yên lặng ngồi trong góc, tham gia vào đám đông phía trước. Thực ra Tạ Vũ Phỉ và Cố An Kỳ đều là người mới trong bữa tiệc, đột nhiên tham gia vào nơi của những người đến trước có vẻ kì quái. Người đưa Cố An Kỳ đến đây, Trịnh Văn Quân bị đám người vây quanh được lúc, căn bản rảnh có thời gian để ý tới góc của Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ.

      Hai người chờ khoảng 10 phút cánh cửa bên cạnh ghế dài bị mở ra. Cố An Kỳ nhìn xung quanh, tầm mắt lại bị đám người lục tục về phía trước che mất. Tuy nhiên kiểu này chắc chủ nhân bữa tiệc đến.

      Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ thấy mọi người đều đứng lên nên cũng đứng theo, tuy nhiên lên phía trước. Tạ Vũ Phỉ đứng ở trong góc, vốn định bảo lên chào hỏi Tô Dật Phàm nhưng thấy toàn bộ người ở ghế dài đều tập trung ở chỗ, lại cảm thấy bản thân quá mức gầy yếu chen vào được với những người này nên đành cảm thán : “An Kỳ, chị xem kìa, nhân duyên của Tô thiên vương đúng là tốt. ấy vừa tới mọi người xúm lại hết kìa.”

      Cố An Kỳ nghe Tạ Vũ Phỉ chỉ cười nhạt, gì. Trong giới giải trí này làm gì có ai nhân duyên tốt hơn ai? Nếu có cũng chỉ do chênh lệch địa vị mà thôi. Bây giờ mọi người đều nịnh hót , ngưỡng mộ cũng chẳng qua vì ở vị trí rất cao cũng nhiều người hâm mộ, nếu có ngày gặp chuyện, có lẽ tất cả đều tránh xa, chối bỏ quan hệ còn kịp.

      Dật Phàm, muốn hát bài gì?” giọng nữ thanh thúy mà kéo dài vang lên. Giọng ấy hơi cao, lập tức áp đảo thanh hỗn loạn xung quanh. Giọng này khá dễ nhận biết, Cố An Kỳ vừa nghe biết đây là ca sĩ nổi tiếng của công ty “Hoa Dương giải trí”—— Nhâm Tĩnh Thu. Nhâm Tĩnh Thu là người rất thẳng thắn, dám dám hận, Cố An Kỳ rất thích điểm này của ấy, lúc trước ấy từng công khai thổ lộ với Tô Dật Phàm, chẳng qua bị từ chối. Nay hai người dù thành người nhưng cũng là bạn bè thân thiết của nhau.

      “Mọi người hát trước , tôi tính sau.” Tô Dật Phàm cười , lát sau lại bị ai đó kéo ngồi ở ghế chủ vị. Bên cạnh Tô Dật Phàm là các đóa hoa đủ màu sắc, mọi người đều vây quanh chuyện. Có thể vì cách khá xa nên Cố An Kỳ nghe họ gì, chỉ nghe thấy thanh chuyện ríu rít cùng tiếng hát vút cao. chỉ mơ hồ nghe thấy giọng người đó bên bàn rượu nho, giữa đám người hỏi tới lui vẫn nhanh chậm trả lời, giọng trầm thấp mà chín chắn.

      thể , mặc dù thích Tô Dật Phàm nhưng lại khá thích giọng của , giọng nam hơi trầm mang lại cảm giác an tâm.

      Trong lúc mọi người vây quanh Tô Dật Phàm Trịnh Văn Quân dường như cuối cùng cũng nhớ đến người mang đến rồi sau đó lại “Vứt bỏ”, Cố An Kỳ.

      “An Kỳ, sao lại ngồi trong góc này. , lên đằng trước ngồi , tôi giới thiệu vài người bạn cho làm quen.”

      Cố An Kỳ bị đẩy về phía trước, Tạ Vũ Phỉ vốn ngồi bên cạnh Cố An Kỳ cũng bị kéo theo. Trịnh Văn Quân dẫn Cố An Kỳ và Tạ Vũ Phỉ tới trước mặt Tô Dật Phàm, định để hai chào hỏi Tô Dật Phàm trước.

      “Chào Dật Phàm!” Tạ Vũ Phỉ chào hỏi. Trong《 Hoa mai 》 diễn cùng Tô Dật Phàm nên lần này Tô Dật Phàm cũng mời đến đây hát K (Karaoke), đến được lúc mà bây giờ mới qua chào khiến Tạ Vũ Phỉ cảm thấy mình dường như hơi thất lễ, giọng cũng nhàng hơn.

      Dật Phàm, xin chào.” Cố An Kỳ mỉm cười chào rất máy móc, chân lui về chút, định chào Tô Dật Phàm xong lập tức trở lại góc của .

      “Cố An Kỳ? Tôi nhớ lầm tên của đúng ?” Tô Dật Phàm ôn hòa hỏi, “Cứ vui chơi thỏa thích với Vũ Phỉ và Văn Quân .”

      Cố An Kỳ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tô Dật Phàm. nghĩ tới Tô Dật Phàm còn nhớ tên của đàn em vô danh như . Lại thể nhíu mày ở đây, xoay người định cùng Trịnh Văn Quân thần kinh thô ra ngoài.

      “Đừng vội, Trịnh Văn Quân, cơ hội khó có được, hát vài bài với Cố An Kỳ .”

      “Đúng vậy đúng vậy!” biết ai đó đề nghị, chọc mọi người ồn ào muốn hai người họ song ca.

      “…” Xem ra hiệu ứng nhiều chuyện đúng là mạnh mẽ, chỉ có người thường mà nghệ sĩ cũng thế. Mọi người xung quanh đều ra vẻ góp vui với xem kịch, làm người ta cảm thấy khó chịu.

      “Đừng đùa nữa, tôi và An Kỳ chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Nghe thấy Trịnh Văn Quân giải thích Cố An Kỳ liền vỗ trán. còn đỡ, ra chẳng phải họ có tật giật mình hay sao. Quả nhiên, tiếng hét còn ồn ào hơn lúc nãy, càng ngày càng to.

      “Văn Quân, cậu hát bài thôi, hát với Cố An Kỳ bài trong MV mà hai người đóng chung ý.”

      lúc mọi người ra sức hò hét, có người đột nhiên hét: “Im lặng im lặng, tất cả im miệng cho tôi. Người hát tiếp theo là Dật Phàm, Dật Phàm chuẩn bị!”

      “Hai người cứ thương lượng xem lát nữa hát bài gì , Dật Phàm hát xong đến lượt hai người.” Mọi người quyết định buông tha cho họ trước, dù sao hóng trò hay cũng bằng nghe Tô Dật Phàm hát.

      Chờ mọi người yên tĩnh, biết ai chọn xong bài hát, là bài tủ của Tô Dật Phàm. Nghe giai điệu quen thuộc, lại thấy hình ảnh quen thuộc MV, Cố An Kỳ nhất thời ngẩn ra. khó tin quay đầu lại, nhìn Tô Dật Phàm chỉnh mic chuẩn bị biểu diễn, đột nhiên ra lời.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50: Rốt cuộc là ai?

      Edit: Sabj



      “Quả nhiên vẫn là bài hát này.” Trịnh Văn Quân thầm.


      Dật Phàm hay hát bài này sao?” Cố An Kỳ nhíu mày như vô tình hỏi, “Đây là bài gì, sao tôi chưa bao giờ nghe thấy?”

      “Tôi cũng biết là bài gì, nhưng lần nào hát Dật Phàm cũng chọn bài này, chắc là thích nó.” Trịnh Văn Quân cũng nghĩ nhiều, trả lời câu hỏi của . chú ý tới Cố An Kỳ ngồi bên cạnh nhíu mày sâu.

      chung, khi nghệ sĩ hát KTV đa số đều chọn vài bài hát mới ra của bản thân hoặc bạn bè, nhưng Tô Dật Phàm lại chọn bài hát của Lâm Huyên Di. Nếu bản thu đó phổ biến cũng đến mức cảm thấy kì quặc như bây giờ, vấn đề là, bài hát đó người ngoài hề biết, đó là bài mà song ca cùng vị tiền bối trước khi ra mắt, cũng là lần duy nhất song ca với người khác. Rất ít người biết giọng nữ trong bài hát là ai, và cũng chẳng ai biết ca từ trong đó là tay sáng tác…

      ràng là rất ít nơi còn giữ bài hát này… Sao nơi này lại…

      Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Chẳng lẽ là do nghĩ nhiều, quá nhạy cảm hay sao? Cố An Kỳ nhíu mày lắng nghe Tô Dật Phàm ngân nga giai điệu, trong lòng nổi lên nhiều nghi vấn.

      “Thầm nghĩ nắm tay , cùng nhau lớn lên, cùng nhau già .” Đột nhiên có giọng ca nữ cất lên hát đoạn của Lâm Huyên Di. Tô Dật Phàm nhìn nữ nghệ sĩ liếc mắt đưa tình với rồi đưa mic cho người bên cạnh, dường như định hát nữa.

      “Ôi, là, lại bị cắt ngang, chưa bao giờ được nghe Dật Phàm hát hết bài này!” Trịnh Văn Quân thất vọng ôm đầu.

      “Sao vậy? Thường xuyên như thế này sao?” Cố An Kỳ tò mò hỏi.

      “Đúng vậy, Dật Phàm thích hát cùng người khác bài này nên mỗi lần đến đoạn nữ hát ấy đều chuyển cho người khác.” Trịnh Văn Quân cười cười, “ , kiểu này xem ra… Quả thực hình như là Dật Phàm có mối quan hệ gì đó với hát bài này.”

      Cố An Kỳ chớp mắt cúi đầu, đón ý hùa theo câu. Trịnh Văn Quân tuy đùa, nhưng trong mắt Cố An Kỳ như vậy.

      càng nghĩ càng cảm thấy kì quái, Tô Dật Phàm về nước tham gia “Lễ tang của lạ rồi. vẫn nghĩ đây chỉ là tin tức vỉa hè, truyền thông làm quá lên mà thôi nhưng những tham gia lễ tang, mà vào lúc truyền thông hỏi mối quan hệ với Lâm Huyên Di cũng vô cùng ít lời, lộ ra bất cứ tin tức gì.

      Tô Dật Phàm hôm nay lại chọn bài hát mà từng muốn cho người khác biết, hành động quái dị đó khiến cảm thấy Tô Dật Phàm có biết , hơn nữa còn biết là đằng khác!

      Cố An Kỳ nhìn kĩ Tô Dật Phàm lần nữa. Đôi mắt đen tuyền như hai viên ngọc trai đen, đường cong ánh mắt như được khắc họa bằng bút vẽ tranh thủy mặc mang theo vài phần nho nhã cùng tuấn dật. Con ngươi bình tĩnh mà lại thanh nhã khiến người ta cảm thấy hơi khó tiếp cận, mang theo chút nhân gian khói lửa, nhưng khóe mắt lại treo ý cười làm cho ôn hòa hơn, nhìn qua giống như quân tử. (Sabj: Chắc hồi tác giả giỏi văn miêu tả lắm, có mỗi đôi mắt thôi mà tả từ trong ra ngoài rồi lại từ ngoài vào trong -_-, mà tả xong mình vẫn hình dung thế nào là mắt vừa nho nhã tuấn dật lại vừa ôn hòa lại vừa thanh nhã -_-)

      Bề ngoài với khí chất xuất chúng như vậy phải khiến người ta khó có thể quên sao? Nhưng sao nghĩ mãi vẫn nhớ ra mình từng gặp khi nào. Rốt cuộc chuyện này là sao?

      “Ê! Trịnh Văn Quân, chuẩn bị xong chưa, hát với Cố An Kỳ bài gì?” Ca khúc kết thúc, mọi người ồn ào .

      muốn hát bài gì?” Trịnh Văn Quân cúi đầu hỏi Cố An Kỳ.

      “Chọn bừa bài .” Cố An Kỳ điều chỉnh lại dáng vẻ, hơi mỉm cười .

      “Vậy hát ca khúc mới của Trịnh Văn Quân , hai người họ quay MV với nhau, giờ chúng ta được nghe họ hát cùng nhau luôn.”

      “OK  ̄” Tiếng ồn ào liên tục vang lên. Cố An Kỳ lắc lắc đầu, nhìn mọi người đổi bài hát vừa chọn thành bài《 bỏ qua 》của Trịnh Văn Quân.

      “Trong trí nhớ luôn luôn tồn tại người, mỗi khi nghĩ đến ấy trái tim ấm áp, cho dù cách xa, chỉ cần ngoái đầu nhìn lại là có thể trông thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ đó…”

      Giọng hát Cố An Kỳ hẳn là quá hay nhưng dịu dàng, thanh nhã lại hơi trầm khiến người ta thoải mái. Trịnh Văn Quân phối hợp với , giọng cùng hát. Giọng hát hai người bổ trợ cho nhau lại ăn ý lạ thường.

      Nếu ghép vào với bối cảnh xa hoa trong MV… thế nào cũng thấy hai người này giống người .

      “Này, Văn Quân, cậu đúng là xấu tính, tóm được mỹ nữ rồi mà còn thề thốt phủ nhận với em. Chúng tôi có phải phóng viên tuần san đâu mà lo, sao cậu phải dối chúng tôi?”

      “Đừng linh tinh”

      “Được rồi, định đến chết cũng nhận hả?”

      Tô Dật Phàm nhìn nhóm người quen cãi nhau, chỉ duy nhất người trong cuộc Cố An Kỳ vẫn thản nhiên, dường như chuyện này liên quan đến . Đây là lần thứ hai nhìn thấy Cố An Kỳ, tuy trước kia xem màn biểu diễn của sân khấu nhưng ấn tượng với chỉ là hậu bối tôn trọng tiền bối mà thôi. Chẳng qua hôm nay lại có gì đó khác biệt. Có lẽ trước đây cũng tôn trọng , mà là vì… cảnh giác theo bản năng, mới cùng duy trì khoảng cách.

      Bề ngoài trông như dễ gần, nhưng khi cùng người khác chuyện cố tình duy trì khoảng cách an toàn. đúng là người có lòng phòng bị rất nặng. Tô Dật Phàm hơi giơ lên khóe môi mỏng manh.

      Cố An Kỳ, quả thực như lần gặp đầu tiên, là nhân vật có rất nhiều bí thú vị.

      Cố An Kỳ chuyện với Tạ Vũ Phỉ, dường như cảm nhận được ánh mắt của người nào đó nên hơi nghiêng mặt, nhưng lại thấy gì. cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác? nhăn mày quay , tiếp với Tạ Vũ Phỉ vài câu.

      Bữa tiệc lần này phần lớn là người trong “Đông phong” nên mọi người chơi đùa cũng khá thoải mái, đến chín giờ tối vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc. Cố An Kỳ xem xét tình hình, đoán bữa tiệc còn kéo dài mấy tiếng nữa. Ngày mai còn có công việc sớm, nghĩ lát, chào tạm biệt Tạ Vũ Phỉ, Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm rồi rời khỏi KTV.
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 51: Bị người khác tính kế

      Edit: Sabj



      Dọc đường về nhà Cố An Kỳ lại ngẩn người theo thói quen, hiểu sao lại cảm thấy yên lòng. gắng nghĩ xem mình từng gặp Tô Dật Phàm hay chưa, nhưng nghĩ thế nào cũng thấy có chút ấn tượng gì với cái tên này. Cái khác dám nhưng khá tự tin về trí nhớ của mình, tuy nhiên vẫn nhớ ra mình với Tô Dật Phàm có giao tình gì.


      Ngày trước sau khi Tô Dật Phàm nhanh chóng gặp may lập tức ra nước ngoài tiếp tục phát triển. Mà tuy rằng khi rảnh cũng công tác ở nước ngoài công việc chủ yếu vẫn ở trong nước.

      Theo lẽ thường mà , cuộc sống của và Tô Dật Phàm nên giống hai đường thẳng song song, thể giao nhau.

      ràng biết Tô Dật Phàm, nhưng tại sao

      Cố An Kỳ nhíu nhíu mày, lặng lẽ trầm tư, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ dần lui về sau, biết suy nghĩ gì.

      Gió đêm đông có chút ấm áp nào, lạnh đến mức làm người ta phải run rẩy. Gió lạnh len lỏi qua các khe cửa sổ phất qua hai má Cố An Kỳ khiến khỏi giật mình, lặng lẽ thu tay vào trong chiếc áo khoác dày.

      Cố An Kỳ phải người thích tự tìm phiền não, cho dù và Tô Dật Phàm từng có liên hệ gì tại cũng phải là chuyện nên quan tâm. Bây giờ còn chuyện quan trọng hơn phải làm. muốn cho “Cố An Kỳ” lần nữa lấy lại vị trí vốn thuộc về , cũng muốn làm

      Lúc ấy rốt cuộc là ai giở trò đẩy vào vách núi, làm hại mất danh tiếng cùng quyền lực, có bạn thể tìm, người dựa vào, phải dùng thân phận khác phấn đấu lại từ đầu.

      Từ trước đến nay đều là người thù dai, phải là thánh mẫu khoan hồng độ lượng. Người nợ , ngày đòi lại tất cả.

      Cố An Kỳ nắm chặt tay, ngón tay hơi run run. Đây là niềm tin để tiếp tục dùng thân phận Cố An Kỳ, cũng là động lực để quay trở lại sân khấu. Dù Tô Dật Phàm là địch hay là bạn, chỉ cần cản trở đường của , cũng khách khí.

      Thay đổi hoàn cảnh mới còn lạ lẫm nên hơi khó ngủ, đành đọc quyển sách Chu Á Kiệt đưa cho tên là 《 Tình cuối cùng 》, quyển này bán rất chạy. Câu chuyện trong sách viết rất cảm động và thú vị, Cố An Kỳ đọc say sưa, nháy mắt đến bình minh, sau khi thấy buồn ngủ chút mới về giường ngủ lát.

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Cố An Kỳ mơ màng ngủ,mắt cũng thèm mở, sờ soạng lung tung tủ đầu giường.

      “An Kỳ! xong xong !” Giọng lo lắng của Tạ Vũ Phỉ từ bên kia điện thoại truyền tới.

      “Hả? Xảy ra chuyện gì?” Cố An Kỳ sửng sốt, vừa tỉnh ngủ còn chưa biết chuyện gì xảy ra.

      “Chị và Tô… Ai nha, em cũng biết phải thế nào nữa, chị mau bật tivi lên, kênh 8 nha.”

      Cố An Kỳ theo lời Tạ Vũ Phỉ mở tivi.

      “Theo phóng viên báo chúng tôi nhiều ngày điều tra, những ngày gần đây ngày diễn viên mới nổi Cố An Kỳ tiểu thư và Tô Dật Phàm tiên sinh hẹn hò bí mật, Cố An Kỳ tiểu thư mới chuyển nhà, từ ngõ chuyển đến khu nhà trọ ở vùng ngoại ô phía đông.” Người dẫn chương trình chiếu bức ảnh chụp ngõ nhà Cố An Kỳ cùng với cảnh chuyển nhà bị phóng đại lên.

      “Tối hôm qua hai người họ hẹn hò ở KTV, cùng nhau hát tình ca, sau đó cùng nhau về nhà trọ. Liên tưởng đến chuyện dạo gần đây Cố An Kỳ tiểu thư ngày càng nổi, phóng viên thể hoài nghi nổi tiếng của Cố An Kỳ tiểu thư có chỗ dựa sau lưng là Tô Dật Phàm Tô thiên vương hay .”

      Tô Dật Phàm? lầm chứ? Cố An Kỳ xoa xoa mắt, xác định lại phóng viên tờ báo này đưa tin về Tô Dật Phàm mà phải Trịnh Văn Quân. Ặc… Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Vì sao hôm qua tham gia bữa tiệc mà hôm nay bị đưa tin có “Quan hệ thân mật ” với Tô Dật Phàm, mà thậm chí còn phát triển đến tình trạng “Ở chung” ? Bí mật hẹn hò? Ặc, mới gặp Tô Dật Phàm hai lần thôi mà…

      Tuy sớm biết khả năng nhìn hình đoán chữ của phóng viên nhưng vào lúc này, thể tán thưởng lần nữa đối với năng lực liên tưởng cùng ảo tưởng của bọn họ.

      “An Kỳ? An Kỳ? Chị còn đó ?” Giọng Tạ Vũ Phỉ truyền đến.

      “Ừ, chị còn.”

      “Chị sao chứ?” Tạ Vũ Phỉ do dự hỏi, hơi lo lắng cho Cố An Kỳ, “Chị đừng nghe họ lung tung, em biết chị và Tô thiên vương nhất định làm chuyện này.”

      Cố An Kỳ cười cười, nếu yếu ớt đến mức bị mấy tin tức làm cho gục ngã nên sớm rời khỏi làng giải trí hơn : “Chị sao, việc này chị xử lý. Cám ơn em cho chị biết.”

      Cố An Kỳ kéo chút rèm cửa sổ ra, dò xét bên ngoài, thấy rất nhiều paparazzi đứng bên ngoài tiểu khu. Paparazzi bị bảo vệ chặn ở ngoài vào được, nhưng cũng có nghĩa Cố An Kỳ ra được.

      với Tạ Vũ Phỉ có gì, nhưng trong lòng hiểu scandal lần này phải giải quyết lần cho tốt. Có scandal với thiên vương chưa chắc có lợi, đặc biệt trước đó lâu vừa có tin đồn với Trịnh Văn Quân. Thường xuyên có scandal với nhiều nam nghệ sĩ đối với danh dự nữ nghệ sĩ rất tổn hại, rất dễ bị gọi là “Lẳng lơ”, “Hồ ly tinh”, khả năng tệ hơn là bị gán tội “Cố ý thông đồng với nam nghệ sĩ”.

      Nữ nghệ sĩ thường xử lí scandal cẩn thận hơn nam nghệ sĩ, xử lý tốt là tuyên truyền hiệu quả, xử lý tốt… có thể rơi vào thời kỳ đóng băng vô thời hạn.

      Phóng viên bát quái làm chuyện này hề ngạc nhiên, song hiểu sao họ lại buộc và Tô Dật Phàm vào cùng chỗ. Ngày hôm qua người tham gia nhiều bữa tiệc như vậy, người có tiếng tăm cũng thiếu, vì sao phóng viên lại cho rằng và Tô Dật Phàm là cặp? Tin đồn về Nhâm Tĩnh Thu và Tô Dật Phàm phải có giá trị hơn Cố An Kỳ và Tô Dật Phàm sao?

      Việc này quá mức kỳ quái, báo viết quá mức cố ý. Nếu có người ở sau lưng động tay chân trợ giúp mới là lạ.

      Cố An Kỳ ngốc đến mức tin chuyện này là tự xảy ra, thế giới này căn bản có điều gì là trùng hợp, nếu có cũng là tất nhiên mà thôi.

      Được rồi, còn chưa tính kế người khác mà bị người khác tính kế lên đầu. Cố An Kỳ nheo lại mắt, khóe miệng giơ lên độ cong nguy hiểm.
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 52: Càng ngày càng phiền toái

      Edit: Sabj



      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Tiếng chuông di động ngừng vang lên, Cố An Kỳ lạnh lùng nhìn dãy số hiển thị, chần chừ chưa ấn vào nút nghe.


      Tiếng chuông kêu lúc lâu, khi sắp bị chuyển vào hộp thư thoại mới bắt máy: “Alo, tôi là Cố An Kỳ.”

      “Xem tin tức chưa?” Giọng Chu Á Kiệt trầm trọng.

      “Xem rồi, ngờ tôi và Tô thiên vương còn có thể có loại quan hệ như thế nha.” Cố An Kỳ khẽ cười, ánh mắt nhìn vào móng tay, hình như hơi dài rồi.

      Chu Á Kiệt nghe ra Cố An Kỳ có ám chỉ khác nhưng làm bộ như biết: “Trước hết cứ ở nhà, đừng ra ngoài, bên ngoài chắc chắn đều là truyền thông.”

      “Chu tiên sinh, tôi chỉ muốn hỏi vấn đề. Trong tòa nhà này còn có những nghệ sĩ nào ở nữa?” Cố An Kỳ chắc chắc , “ muốn với tôi cũng sao, cũng nên biết dưới tình huống tại, tôi biết càng nhiều sau này ứng đối càng có lợi”

      “…” Chu Á Kiệt trầm mặc trong chốc lát, sau đó tuôn ra vài cái tên, “Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm.”

      ?” Cố An Kỳ dừng chút, “ định tạo scandal cho tôi và ai? Trịnh Văn Quân?”

      “Đúng.” Chu Á Kiệt dối, thẳng với Cố An Kỳ bằng tiết khẳng định.

      Cố An Kỳ nghe giọng đè nén của Chu Á Kiệt, vốn hơi tức giận tự tiện làm chủ nhưng lại bình tĩnh hơn. Cho tới bây giờ Chu Á Kiệt chỉ tính kế người khác nhưng lần này cũng bị đùa bỡn trong tay, phỏng chừng bây giờ cũng hoảng hốt.

      “Chuyện này tôi xử lý. Đúng dịp vừa chuyển nhà nghỉ ngơi vài ngày , nhớ được ra ngoài.” Chu Á Kiệt dặn, “Chuyện này cũng khó giải quyết lắm, cố chỉ cần chết cũng nhận mình làm là được.”

      “Tôi tin năng lực làm việc của Chu tiên sinh, cũng tin để nghệ sĩ đầu tiên sau khi tái nhậm chức bị hủy bởi việc như vậy.” Ngữ điệu của Cố An Kỳ nhàng nhưng khiến Chu Á Kiệt phải nhăn mày. Vốn tưởng bị phóng viên dưới lầu cũng những tin đồn thất thiệt làm cho nôn nóng, khẩn trương, song chẳng thể ngờ vẫn có thể bình tĩnh tin tưởng có thể xử lý tốt chuyện này.

      biết phải quan tâm đến tiền đồ bản thân, cũng phải hoàn toàn tín nhiệm . sở dĩ như vậy chỉ vì chắc chắn thể bỏ mặc trong chuyện này.

      nghỉ ngơi .” Chu Á Kiệt xong cúp điện thoại.

      Cố An Kỳ nhìn màn hình tắt, cười nhạt gì.

      Nếu chỉ có Tô Dật Phàm, chuyện này chừng còn có cách giải quyết, nhưng lại xuất TrịnhVăn Quân chỉ có thể là càng ngày càng tốt. Đúng vậy, đúng là nghe Trịnh Văn Quân từng Tô Dật Phàm vừa về nước chưa có chỗ ở, Dương Văn Lâm tạm thời sắp xếp ở cùng Trịnh Văn Quân luôn, là để có thể tiện chăm sóc cho nhau, lúc đó tâm bất tại yên* nên để ý nhiều. Dù sao việc cũng liên quan đến mình, lo chuyện cho người xa lạ, nhưng dù thế nào cũng thể ngờ được Dương Văn Lâm tùy tiện sắp xếp như vậy lại càng làm to chuyện.

      (Đây là cách của Nho gia: Tâm bất tại yên, thị nhi bất kiến, thính nhi bất văn, thực nhi bất tri kỳ vị. (Tâm đặt vào đó tuy nhìn nhưng thấy, tuy nghe nhưng biết, tuy ăn nhưng cảm nhận mùi vị của thức ăn) ).

      Nếu để giới truyền thông biết được Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm ở cùng nhau việc còn rắc rối hơn nữa. Tô Dật Phàm từ khi ra mắt tới nay từng từ chối vô số nữ minh tinh, sớm có người hoài nghi lãnh cảm hay đồng tính luyến ái rồi.

      Nếu bị giới truyền thông biết và Trịnh Văn Quân ở cùng nơi, ặc… có thể đoán được giới truyền thông bổ não như thế nào, viết thành văn vẻ hoa mỹ ra sao.

      Tô Dật Phàm và Trịnh Văn Quân đều là nghệ sĩ hàng đầu của “Đông phong”, người là thiên vương đứng đầu trong nước, người là thần tượng lên như diều gặp gió, tiền đồ vô lượng. Âu Dương Thừa luôn luôn lấy lợi ích làm chuẩn mực. Nếu Cố An Kỳ trong mắt ta còn giá trị gì, chừng người thứ nhất bị khai đao chính là Cố An Kỳ.”Đông phong” bao giờ vì bảo vệ mà làm xấu thanh danh Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm, cho nên khả năng lớn nhất chính là như đứa trẻ bị vứt bỏ để bảo vệ hai người đó.

      Đau đầu quá, sao mấy chuyện lung tung vớ vẩn này lại tập hợp cùng chỗ chứ?

      “Linh cái leng keng linh cái leng keng đông…” Được rồi, trong những nam chính gọi đến.

      “Alo, tôi là Cố An Kỳ.” Cố An Kỳ ngữ điệu lên xuống.

      “An Kỳ, cũng chuyển tới đây à ?”

      “Ừ, nhà của tôi sắp bị phá bỏ nên Chu tiên sinh tìm cho tôi.” Cố An Kỳ thản nhiên .

      ở phòng mấy?”

      “502” Cố An Kỳ thuận miệng trả lời.

      đừng hoảng hốt, tôi với Dật Phàm đến đó.”

      Ặc… ta nhìn kiểu gì mà thấy hoảng hốt? Cố An Kỳ gì, vừa định bảo đừng tới đây dập máy từ lâu. =_=||| chẳng lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Cố An Kỳ nhòm qua mắt mèo thấy là hai người bọn mới mở cửa.

      Cố An Kỳ mời hai người vào cửa, chào hỏi rồi : “Tôi hôm qua mới chuyển tới đây chưa chiêu đãi các được. có lỗi.”

      sao, cần phiền toái.” Cố An Kỳ lén đánh giá Tô Dật Phàm, chỉ thấy thái độ của vẫn ôn hòa như cũ, vẻ mặt vẫn ấm áp như lần đầu gặp . Cố An Kỳ vốn tưởng rằng nghe thấy hôm qua mới chuyển vào cảm thấy cố ý làm phiền , lại gây ra tin đồn mà tức giận, khinh thường , nhưng nghĩ tới, lại có ý trách tội.

      “An Kỳ, có đắc tội ai hay ? Để người đó phải hại ?” Trịnh Văn Quân nhanh mồm nhanh miệng hỏi. Trong khi mọi người vòng vo mãi vào vấn đề, bằng hỏi thẳng luôn.

      lắm, ” Cố An Kỳ cho Trịnh Văn Quân nghi ngờ vô căn cứ của mình “Công việc bị đình chỉ tạm thời, bây giờ bên ngoài đều là paparazzi, chúng ta ra được, tình huống đúng là thể lạc quan.”
      DionPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 53: Bí sau món ăn

      Edit: Sabj



      Tô Dật Phàm và Trịnh Văn Quân ở nhà Cố An Kỳ thương lượng mấy tiếng nhưng vẫn chưa ra kết quả gì.

      Cố An Kỳ ở bên cạnh Trịnh Văn Quân luôn có vẻ tùy ý, nhưng có thêm Tô Dật Phàm khiến được tự nhiên. Trực giác của vẫn mâu thuẫn với người này, tuy nhiên lại biết vì sao.


      Lại xét đến quan hệ ràng giữa đời trước, lại càng cảm thấy quái dị.

      Huống chi, quá thân với Tô Dật Phàm, tiện ở trước mặt tiền bối ăn lung tung cho nên lúc chuyện đặc biệt cẩn thận.

      thẳng suy nghĩ của mình ra, chỉ là đầu óc vẫn ngừng chuyển động, tự hỏi phải làm thế nào để dẫn dắt cách giải quyết của họ tới cách mà suy đoán. Trịnh Văn Quân là người khá đơn giản, chuyện gì cũng thể ra ngoài, rất dễ bị lời của Cố An Kỳ tác động, nhưng vị khác dễ ứng phó như vậy. Tô Dật Phàm luôn chỉ ngồi góc nghe và Trịnh Văn Quân chuyện, phát biểu ý kiến gì, cũng biết tán thành hay phản đối.

      “Ọc ọc…”

      Trịnh Văn Quân ôm dạ dày trống rỗng, ngượng ngùng cười cười: “Hắc hắc, An Kỳ, có gì ăn ?”

      Cố An Kỳ ra có ít rau dưa cùng hoa quả, tối hôm qua trở về đường nhân tiện mua. Rau củ quả đều tươi mới nên mua nhiều lắm, đủ cho nhiều người ăn.

      “Tôi hôm qua mới mua nhưng có nhiều nguyên liệu lắm.” Cố An Kỳ nhíu mày, “Nếu hai người ngại đợi lát. Tôi nấu chút mì.”

      “…” Trịnh Văn Quân vẻ mặt cứng ngắc nhìn Cố An Kỳ, “An Kỳ… nấu… Có thể ăn ?”

      Trịnh Văn Quân bị mẹ với em ở nhà làm hại vô số lần, trong lòng cũng sinh ra cảm giác sợ hãi. Làm chuột bạch thử độc lâu năm rút ra kết luận, người phụ nữ nào càng tự tin muốn nấu cơm đồ ăn làm ra càng nuốt được.

      thích ăn ăn, bị đói kệ .” mặn nhạt trả lời. Trịnh Văn Quân nên lời, chỉ đành ỉu xỉu giật giật khóe miệng.

      “Có gì cần tôi giúp ?” Tô Dật Phàm đứng lên hỏi.

      “Hai người cứ ngồi xuống trước , tôi xong ngay thôi.” Cố An Kỳ quyết đoán khéo léo từ chối Tô Dật Phàm, vào thẳng phòng bếp.

      Phòng bếp nhà là kiểu phòng mở, nối liền với phòng khách. Trong khi Cố An Kỳ bận rộn làm mì Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm đều có thể nhìn thấy tình huống bên trong, cũng vì điểm ấy mà Trịnh Văn Quân mới an tâm, tốc độ Cố An Kỳ rửa rau, thái rau rất nhanh, đao pháp rất thành thạo, vừa thấy liền biết là người thường nấu cơm.

      Cố An Kỳ đổ rau và thịt thái vào, chỉ chốc lát sau mùi đồ ăn nhàng lan tỏa, lát sau lại đổ nước mì lên, trang trí chút rồi bưng tới.

      Tô Dật Phàm nhìn bát mì rắc lớp hành, phía còn bày quả trứng ốp lếp, dường như là nghĩ tới điều gì đó, nhịn được nhíu mày.

      hợp khẩu vị sao?” Cố An Kỳ hỏi.

      phải…” Tô Dật Phàm cũng giải thích, sau khi định thần lại liền cầm đũa bắt đầu ăn.

      Cố An Kỳ nhăn mày, cũng định truy vấn tự mình ngồi ăn.

      khí ăn cơm hơi kì lạ, ba người đều có nguyên tắc “Ăn ”, rất nhanh ăn hết mì, người vốn sợ Cố An Kỳ tạo ra sai lầm nào đó như cho nhầm gia vị, để bị cháy Trịnh Văn Quân ngược lại ăn nhiều nhất.

      Ăn xong cơm trưa ba người lại thảo luận tiếp nhưng vẫn có kết quả. Trong kế hoạch Cố An Kỳ, giúp đỡ của Tô Dật Phàm là ắt thể thiếu, nhưng cũng hiểu được bằng địa vị tại của Tô Dật Phàm, thể nào có chuyện chịu để nghệ sĩ cấp thấp sai khiến mình.

      Những thứ đều khác lắm, Tô Dật Phàm cũng nênhiểu được ý của . Về phần có nguyện ý giúp phen , thể xác định, nhưng nguyện ý đánh cuộc keo, thử lần.

      Thời gian cũng còn sớm, vẫn chưa thể thảo luận ra kết quả cuối cùng, Trịnh Văn Quân và Tô Dật Phàm định về nhà trước, Cố An Kỳ cũng giữ họ, chỉ đưa hai người tới cửa.

      “Mì của ăn ngon lắm.” Tô Dật Phàm trước khi .

      Cố An Kỳ hiểu lắm nhưng vẫn khách khí trả lời: “Cám ơn.”

      học ở đâu ?” trầm giọng hỏi.

      “Tôi tiện tay làm mà thôi , nguyên liệu nấu ăn đơn giản, nếu làm phật lòng Dật Phàm, thỉnh ngài thứ lỗi nhiều hơn.” Cố An Kỳ cúi đầu xin lỗi, nhìn thẳng vào mắt Tô Dật Phàm. Tay vẫn đặt cánh cửa, nhưng ngón tay hơi nhích về phía trước.

      Tô Dật Phàm biết Cố An Kỳ , cũng hiểu muốn trả lời. Tô Dật Phàm biết cố ý làm động tác đó để thể phòng bị và kiên nhẫn của mình, cũng có thể nhìn ra ý tứ muốn đuổi người. Vốn còn muốn hỏi vài điều, nhưng cuối cùng vẫn thể hỏi ra miệng.

      Sau khi Tô Dật Phàm và Trịnh Văn Quân rời , Cố An Kỳ mình ngồi trong nhà. lặng lẽ ngắm truyền thông dưới lầu rồi ngẩn người, cứ im lặng nhìn như vậy. cũng biết khi nào bắt đầu, ngẩn người khi suy nghĩ trở thành thói quen của . Đầu óc trống rỗng dường như luôn có thể làm cho lòng an tâm hơn, tâm tư cũng thoải mái ít.

      Kỳ ngày mai có lịch trình rất quan trọng nên Chu Á Kiệt chắc chắn để vuột mất cơ hội, nhất định nghĩ mọi biện pháp mang ra ngoài.

      Nếu đoán sai, quản lí của Chu Á Kiệt tiên sinh giờ phút này cùng Dương Văn Lâm đạt được kết quả nào đó, đặt ra quan hệ có lợi

      Ngày mai, hai vị quản lí tiên sinh hẳn là sắp xếp trò hay.



      Ngày mai, trận đánh ác liệt, có lẽ bây giờ nên nghỉ ngơi dưỡng sức…
      Dion, BaoYuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :