1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Shadow Music - Julia Garwood (53c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty four


      Sau buổi tập luyện, Colm về phía hồ và gột sạch mồ hôi ướt đẫm cơ thể, sau đó trở về đại sảnh. ngang qua chuồng ngựa bắt gặp Gabrielle dẫn con ngựa của ra. Con chiến mã được đóng yên cương xong xuôi.

      dừng ở ngoài cổng và quan sát . gạt lọn tóc lơi ra xõa mặt trong lúc đóng cánh cổng đằng sau Rogue.

      nghĩ mình định đâu vậy?” Colm hỏi.

      Giật mình, Gabrielle liếc mắt về phía . “Chúc ngày tốt lành, Colm.”

      Nếu như tìm cách làm mất thời gian với những câu xã giao, phải thất vọng rồi.

      “Tôi hỏi .”

      “Tôi cưỡi ngựa. Rogue cần co duỗi chân.”

      “Thế chính xác định cưỡi ngựa đâu?”

      “Đây đó thôi.”

      “Và tình cờ ngang qua Finney’s Flat?”

      Dường như có khả năng đọc được tâm trí . “Phải. Tôi nghĩ mình viếng thăm Lãnh chúa Buchanan. Tôi muốn được gặp vợ ấy. Nếu như còn nhớ, tôi có họ hàng với ấy.”

      .”

      , nhớ?”

      , được phép rời khỏi vùng đất này. có thể cưỡi ngựa lên đồi kia, nhưng ra khỏi con núi.” Chắp hai tay đằng sau lưng, lên tiếng. “ phải cam kết.”

      cúi đầu. “Theo ý .”

      “Colm quay khỏi chuồng ngựa và bắt đầu ra đến sân, sau đó dừng lại. quay lại và nhìn vào vợ chưa cưới của mình. đứng bên cạnh con ngựa, tay giữ chặt dây cương Rogue và chờ cho Colm xa. biết đích xác làm gì. khi khuất mắt, thẳng tiến tới Finney’s Flat.

      , Gabrielle. chơi xỏ tôi lần nữa đâu.”

      “XIn lỗi?”

      quay trở lại. “Đừng có giở trò ngây ngô với tôi. Tôi biết câu “Theo ý ” đó nghĩa là làm bất cứ việc chết tiệt nào mà muốn. phải cam đoan với tôi. . “Tôi xin hứa”, và thực thi nghiêm túc.”

      Gabrielle định để cho hăm dọa . phải là người duy nhất có việc phải làm. dõng dạc bước lên trước bước.

      dành chút thời giờ sáng nay, vì tôi có điều quan trọng muốn với , nhưng khi tôi xuống dưới lầu, lại mất rồi. có chờ ?”

      thẳng đến chỗ .

      “Tôi thể mất cả nửa buổi sáng chờ tỉnh giấc được. Dậy sớm hơn , và tôi lắng nghe lời .”

      Bướng bỉnh, tiến lên. “ là người dai dẳng.”

      “Và vẫn phải hứa với tôi.”

      “Tôi hứa,” đáp trả với dấu hiệu công khai thách thức.

      Giờ họ đứng sát nhau đến nỗi cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của . “Tôi muốn hứa bỏ chút thời gian tối nay.” . “Tôi phải chuyện riêng với .”

      luôn .”

      “Đây phải chỗ riêng tư.”

      đặt hai tay của mình lên vai và kéo về phía mình. “Tôi biết mình làm thế nào mà hòa thuận với người phụ nữ bướng bỉnh như .”

      Môi áp vào môi lúc thầm. “Tôi cũng vậy.”

      chỉ định trao cho cái hôn ngắn, nhưng khi môi chạm vào môi , những tính tóan của biến sạch. Đôi môi quá mềm mại và ấm áp. Trước áp lực của , hé mở khuôn miệng của mình và nụ hôn trở nên sâu đậm khi vòng hai cánh tay ôm lấy và ép sát vào với .

      Với Gabrielle, trái đất dường như ngừng quay. Chỉ có cái chạm kì diệu của Colm mà thôi. đáp lại nụ hôn của với lòng nhiệt tình và đam mê mà tưởng mình hề sở hữu.

      lấy lại ý thức trước và đột ngột chấm dứt nụ hôn. Hơi thở sâu và run rẩy. choáng váng đến độ nhận ra dính chặt lấy cho đến khi dịu dàng đẩy ra.

      Colm phải nhích ra xa trước khi bị cám dỗ bởi mong muốn được hôn lần nữa. biết đích xác chuyện này dẫn tới đâu và làm nhục Gabrielle cũng như mang lên giường trước hôn nhân, nhưng khiến dễ dàng mà bước . Chẳng người phụ nữ nào từng tác động đến quá mức sâu sắc đến như vậy.

      túm lấy sợi dây cương con ngựa của , kéo Rogue lại gần hơn nữa để nâng Gabrielle lên yên cương. Với cái vỗ mạnh vào sườn ngựa, Colm đẩy ra xa.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty five


      Cuộc tìm kiếm Gabrielle của Coswold bắt đầu ngay vào lúc bị trục xuất. tốn vài ngày trời sục sạo quanh khu vực tu viện, nhưng vẫn bặt vô tín.

      Những do thám của báo rằng Percy cũng trong công cuộc truy tìm, nhưng chẳng được lâu trước khi gã bỏ cuộc. Chả có gì ngạc nhiên hết, Coswold nghĩ. Percy là kẻ nửa vời, chuyên môn bỏ dở, và luôn là như thế. nghi ngờ gì, gã quay về diện kiến vua John để ton hót về việc gã bị đối xử thiếu công bằng như thế nào.

      Coswold dễ gì thoái chí. Nghĩ rằng Gabrielle có lựa chọn nào khác ngoài việc phải quay về quê hương, thẳng tiến về phía Bắc, nhanh chóng theo hướng những người hầu của . chặn đòan người gần đường biên giới nơi họ dựng trại ở đó nghỉ đêm. Sau nhiều giờ dọa dẫm và ép buộc, cuối cùng Coswold cũng bị thuyết phục rằng họ chẳng biết gì. cho phép đòan người khiếp đảm tiếp tục cuộc hành trình của họ, nhưng trước khi tịch thu tòan bộ rương hòm của Gabrielle, tuyên bố rằng số rương hòm đó đáng lẽ ra phải bị giữ lại ở Tu viện Abbey cho đến thời điểm Gabrielle đến mà nhận lại chúng.

      Nản lòng nhưng thoái chí, quay lại vùng Cao nguyên Highland. Gabrielle lẩn trốn ở nơi nào đó trong vùng đất hoang vu, mọi rợ này và Nam tước Coswold tìm ra .

      tuần tiếp sau đó, dồn hết thời giờ của mình để giỏng tai và giương mắt lên nghe ngóng. Những lời đồn đại nhiều vô kể, và với mỗi mẩu tin tức vụn vặt gom góp lại, Coswold càng bị thuyết phục rằng Gabrielle vẫn còn ở vùng Highland này.

      lời đồn đại cứ dai dẳng tồn tại mãi. Coswold nghe được rằng Gabrielle được thị tộc MacHugh tiếp nhận, nhưng chắc liệu nguồn tin đó có đúng hay . Những người Highland là nhóm người gắn bó mật thiết với nhau, và Coswold thừa biết nếu ta đưa ra mệnh lệnh tìm kiếm nơi ở của Gabrielle, tin tức nhanh chóng lan truyền đến tai Lãnh chúa MacHugh và ta dấu Gabrielle vào nơi mà ai có thể tìm thấy được. Quá mạo hiểm. Nam tước mất kha khá thời giờ lập mưu tính kế để dụ dỗ Gabrielle lộ diện.

      sẵn sàng cho bước tiếp theo: xác minh rằng Gabrielle thực ở cùng người MacHugh. Chính vì điều này, ghé thăm Lãnh chúa MacKenna. Vị lãnh chúa này quen biết những kẻ bị nhận ra trong vùng đất Highland và làm bất cứ điều gì vì tiền. Khi người của MacKenna tụ tập trước , Coswold giải thích điều muốn thực .

      “Kế hoạch đơn giản thôi,” . “Các mang đồ đạc của Gabrielle tới lãnh địa của người MacHugh. Các tìm cách đòi gặp Gabrielle cho bằng được trước khi giao lại chúng. Hãy giải thích rằng các phải biết chắc chắn ta nhận được.”

      “Nhưng nếu họ để chúng tôi gặp ta sao?” kẻ trong số họ hỏi.

      “Hãy cầu này được đưa ra từ cha trưởng. Rằng hòm xiểng của ta bị gửi lại tu viện và ông ấy giữ chúng an toàn cho đến khi biết nơi ở của ta.”

      “Chúng tôi làm gì khi gặp ta?”

      “Chả làm gì cả,” Coswold nhấn mạnh. “Hãy để đồ lại rồi quay về chỗ tôi, và nhận thù lao của các .”

      “Thù lao trả bằng vàng và đàn bà?”

      “PHải.”

      “Vậy nếu ta có ở đó?” kẻ khác lên tiếng.

      “Thế các trả lại đồ của ta cho tôi.”

      “Chúng tôi vẫn được thù lao chứ?”

      Coswold đảm bảo điều đó, và cầu bọn họ lên đường. dự liệu bất trắc nào cả. Kế hoạch của hòan toàn kín kẽ.

      thể gặp rắc rối nào hết.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty six


      Hai ngày nữa trôi qua mà hề có cuộc gặp như hẹn, Gabrielle vẫn chẳng có dịp nào để chuyện riêng với Colm. Mặc cho dậy sớm đến thế nào chăng nữa, vẫn biến mất tăm. Và khi đêm xuống, trở về và dùng bữa mình, sau đó lại mất hút.

      bắt đầu nghĩ chưa bao giờ trèo lên giường để nghỉ ngơi, nhưng giống như thể thiếu ngủ - nếu phán đóan tâm trạng của . Trong những dịp chạm trán ngắn ngủi, họ bước qua nhau, hoặc lờ phắt hoặc mở miệng càu nhàu điều gì đó mà làm theo ý với vẻ bằng lòng.

      thuyết phục bản thân rằng cố tình tránh né , nhưng rồi Maurna khiến thay đổi. Người quản gia này trong tâm trạng muốn tán gẫu khi lướt qua sảnh vào buổi sáng thứ ba.

      “Lãnh chúa phút rảnh rỗi kể từ khi Liam bị bắt ,” bà lắc đầu. “ ấy mình nghỉ ngơi cho đến lúc tìm ra những kẻ có liên quan. Hàng ngày ấy đều đưa người tìm kiếm bất cứ ai biết phong phanh điều gì đó.” Maurna đẩy chiếc ghế đẩu sang bên khi bà tiếp tục.”Và rồi tin tức đến ba ngày trước rằng đám cướp ăn cắp gia súc từ thung lũng của Seamus MacAlister, vì thế lãnh chúa cùng quân lính cũng phải ra ngoài tìm kiếm thủ phạm. Cho tới hôm qua vẫn tìm ra, và nếu các lo lắng đó còn chưa đủ, ấy lại trở về tối qua để phát động chiến tranh nổ ra giữa Heckert, thợ rèn và Edwin, đồ tể. Cả hai người này đều kì cục...”

      Bà trò chuyện huyên thuyên về vô số vụ việc liên quan đến lãnh chúa, và Gabrielle lắng nghe cách đầy kiên nhẫn. cảm thấy bớt nhiều căng thẳng khi biết mình phải là lý do gây ra vắng mặt của , nhưng vẫn lo lắng biết tìm đâu ra thời gian để chuyện với . Gabrielle trở nên tuyệt vọng rũ bỏ gánh nặng lương tâm của mình.

      cảm thấy đơn. có ai để tâm hay chia sẻ rắc rối của mình. Hầu hết các đêm, dùng bữa cùng Liam, và dành hết thời gian còn lại để chơi trò chơi với nhau. thích Fox and Geese, và nhanh chóng thắng cuộc. Gabrielle quý có làm bầu bạn, nhưng cuộc đối thoại của họ bao giờ chuyển đến những vấn đề quan trọng. thể kể cho về vai trò của mình trong công cuộc cứu thoát khỏi bọn người man rợ kia. Colm là lãnh chúa, người thu nhận , là người kết hôn với . nên cho biết đầu tiên về cái tin đáng chú ý ấy mới phải.

      muốn đặt gánh nặng cho cha Gelroy vì những phiền muộn của mình. Dẫu sao chăng nữa, cũng chẳng có gì ông làm được, ngoại trừ lo lắng cho . Mấy ngày vừa qua, có nhiều thời giờ bên cạnh linh mục. Đến thời điểm này ông được cả thị tộc tin tưởng, ông được mời về nhà họ ăn tối cùng gia đình và ban phúc cho những đứa trẻ. Ông bận luôn chân luôn tay, dường như lúc nào cũng thiếu thốn thời gian.

      cũng thể nào trò chuyện với đội cận vệ của mình. thích hợp để trút hết gan ruột của mình với họ. bao giờ bắt họ gánh hết phiền muộn cho mình.

      mòn mỏi trong câm lặng.

      Nỗi lo chính của dành cho cha mình. Ông có an tòan ? Hay nhà vua tống giam ông? Lạy chúa, cầu nguyện, hãy che chở cho ông ấy. Nam tước Geoffrey có đủ thời giờ để tập hợp binh lính của mình , và nếu như có, họ chiến đấu chống lại những vị nam tước hầu cận nhà vua và kẻ thù của họ ? Brodick ám chỉ rằng khi cha nghe được Gabrielle vẫn còn ở Highland, ông vội vã đến chỗ người Buchanan. Nhưng hề nghe thấy tin tức gì từ họ cả. Nếu cha an toàn, tại sao ông ấy lại gửi tin đến cho ?

      Gabrielle thể nào chờ thêm được nữa. Ngày mai tới chỗ người Buchanan. Brodick biết cha , và có thể cung cấp vài lời gợi ý để giúp tìm thấy ông.

      lo rằng Colm từ chối cho phép rời khỏi lãnh địa của thèm hỏi .

      Gabrielle rảo bước về bãi tập trong lúc lên kế hoạch của mình. Những tiếng reo hò vọng đến từ ngọn đồi thu hút chú ý của . ngước lên nhìn đỉnh đồi. Vài người – cả già lẫn trẻ - tụ tập dưới tán cây nơi từng ngồi với Faust, quan sát Colm và những bài tập luyện của binh lính.

      chạy đến tham gia với đám bạn dừng lại đủ lâu để nhún gối cúi chào Gabrielle, sau đó lao khi người bạn gọi to tên . “Liam hôm nay quay lại luyện tập rồi,” ta thông báo. “ ấy cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.”

      ấy cũng trông đẹp hơn bao giờ hết với các , Gabrielle nghĩ. Rốt cuộc Liam rồi cũng yên bề gia thất, và chúa phù hộ cho người phụ nữ nào được ấy chọn làm vợ. Hầu như chắc chắn nhúng tay vào trò tình quái của .

      Gabrielle hấp tấp xuống đồi. Dạ dày sôi lên, nhắc nhớ rằng thời điểm này là giữa trưa. Maurna lại phục vụ món cháo nhão nhẹt ấy vào bữa sáng, và Gabrielle tài nào bắt mình nuốt trôi được đến miếng thứ hai. Willa thúc ăn hết bát, tuyên bố rằng món cháo đó dính chặt vào xương sườn của . Lý do Gabrielle muốn chuyện đó xảy đến là ngoài tầm kiểm soát của . nghĩ tưởng đó kinh tởm.

      gần về tới sân người phụ nữ tiến lại gần từ phía sau và vỗ vào vai .

      “Lady Gabrielle?”

      Gabrielle quay lại. “Vâng?”

      thời gian sẵn lòng mỉm cười chào đón, nhưng giờ còn nữa. học được cách thận trọng và thời gặp bất cứ người lạ nào cũng tỏ ra cảnh giác.

      “Tôi có dịp gặp ,” người phụ nữ xinh đẹp cất lời. “Tên tôi là Fiona, tôi đến từ thị tộc Dunbar. Cha tôi là Lãnh chúa Dunbar. Tôi vừa mới kết hôn. Devin, chồng tôi, là trong những người thân tín nhất của Lãnh chúa MacHugh.”

      “Rất hân hạnh được gặp .” Gabrielle lịch thiệp nhưng ngập ngừng đáp lại.

      Fiona hề mỉm cười. ta là người phụ nữ nồng nhiệt, với làn da hồng hào, tàn nhang và đôi mắt màu xanh cỏ mựơt. Mái tóc xoăn dài thành từng lọn màu đỏ, nghi ngờ gì, là nét đặc biệt nổi bật nhất của . KHóe mắt hơi cụp xuống, tạo cho cái nhìn toát ra vẻ buồn bã tràn ngập.

      “Đến giờ tôi chắc biết chị tôi là ai rồi.”

      “Tôi tin là thế. ấy cũng kết hôn với người MacHugh à?”

      Fiona tỏ vẻ sửng sốt, mặc dù Gabrielle có thể đọc thấu vẻ giả tạo vờ vịt của ta. “ muốn gì với tôi vậy?” Gabrielle hỏi.

      “Chị Joan của tôi được hứa hôn với Lãnh chúa MacHugh.”

      Nếu người phụ nữ này muốn làm Gabrielle choáng váng, hẳn ta đạt được mục đích của mình.

      Nhưng Gabrielle nhanh chóng bình tĩnh lại. “Vui lòng gửi cho chị những lời chúng mừng của tôi.”

      Đôi mắt Fiona mở to. “À… vâng.”

      Khi Gabrielle bước , Fiana gọi với đằng sau . “ có thể gặp chị ấy sớm thôi. Joan ở đây vài ngày.”

      Gabrielle vờ như nghe thấy. gặp Lucien chờ mình trong sân và vội vã đến bên .

      “Công nương, mặt ửng đỏ, nhưng hôm nay mặt trời đâu có nóng đến vậy đâu.”

      “Gió khiến mặt tôi đỏ,” giải thích, ngạc nhiên vì lời của mình bình thản đến dường ấy. Trong lòng sôi lên sùng sục. “ có tình cờ biết Lãnh chúa MacHugh ở đâu ?” Tôi muốn giết chết ta, thầm thêm vào.

      . có muốn tôi tìm ấy ?”

      lắc đầu. “, tôi để ấy sống thêm chút nữa.”

      nhận ra suy nghĩ của mình thốt ra thành lời to đến mức Lucien đề nghị lặp lại lần nữa.

      “Tôi tìm ấy sau vậy.” . Rồi tôi giết chết ấy luôn.

      có muốn chiều nay cưỡi ngựa ?”

      , tôi nghĩ mình ở nhà và khâu vá cho xong. Chuyện đó để thư giãn và cho tôi việc gì đó hữu ích để làm.”

      “Nếu cần tôi, tôi giúp Faust. ấy làm các mũi tên và tạo hình giống như của người MacHugh. Tên của họ khỏe hơn và mỏng hơn nhiều, cho phép bắn xa hơn và nhanh hơn. phải thử lần cho biết, Công nương. Chắc chắn bị ấn tượng.”

      “Có khác nhiều ?”

      “Để tôi lấy cái của mình và cái của bọn họ cho xem.”

      Nhanh chóng Lucien vào phòng mang ra hai chiếc cung. đặt chúng lên bàn. Gabrielle vừa mới ăn xong lát bánh mì thô màu nâu phết với mật ong. đẩy cái đĩa gỗ sang bên và cầm mũi tên của người MacHugh lên để cảm nhận sức nặng của nó.

      “Thân mũi tên mỏng hơn, nhưng hình như rất chắc. Phần đuôi này lạ.”

      Maurna nghe được lời bình luận của . Bà vội vã đến bên bàn để dọn dẹp đồ ăn, và ngả về bên vai Gabrielle giọng thào. “Với tôi có vẻ là từ con ngỗng.”

      chú ý của họ đổ dồn lên gác, cùng lúc Colm và Liam tiến vào phòng. Gabrielle đặt mũi tên lên bàn và quay sang hai em.

      “Có tin tốt đây,” Liam lên tiếng. “Quần áo và đồ dùng của sớm được đoàn người chuyển đến.”

      Gabrielle bối rối và đặt thẳng thắc mắc với Colm. “Sao có thể được? Người hầu mang đồ đạc của tôi về Wellingshire rồi mà. Làm sao giờ họ lại ở đây?”

      “Bọn họ đến từ tu viện,” giải thích.

      “Có phải cha gửi họ về? Ông có nhắn gì ?” Khuôn mặt đầy hưng phấn.

      Colm ghét phải làm thất vọng. “, có tin gì từ cha cả.”

      Đôi mắt nhanh chóng ngập đầy nước. “Tôi mong…”

      Liam huých Colm và hất đầu ra hiệu về phía Gabrielle.

      “Lại đây, Gabrielle.” Colm cầu.

      chớp chớp mắt, lưng thẳng tắp, và bước ngang qua phòng để đối diện với . “Vâng?”

      “Có thể ngày mai nghe được gì đó từ cha mình,” Liam gợi ý khi Colm đứng lặng phắc.

      “Có lẽ vậy,” dịu dàng đáp. Và có lẽ mặt trời ngày mai cũng chuyển đen, nghĩ bụng.

      Colm nâng cằm lên. “Brodick và tôi đều cố gắng tìm ông ấy. Tôi biết rất khó, nhưng phải kiên nhẫn.”

      “Ông ấy có thể vẫn còn ở Wellingshire.”

      gật đầu. “Tôi gửi người đưa tin đến .”

      ?”

      ngạc nhiên quá mức trước sâu sắc của , hề biết phải gì hay nghĩ gì về nữa. Có phải sai lầm khi xét đoán cách cay nghiệt hay ? Rốt cuộc cũng tàn ác đến thế.

      Rồi nhớ đến Joan.

      Khi đôi mắt ngập nước của Gabrielle xếch lên thành cái cau mày, Colm cảm thấy khó hiểu. Có gì sai chăng? chẳng bao giờ hiểu được . cho là vui mừng nghe cái tin cố gắng tìm cha . Phải, đáng ra phải lấy làm hài lòng như quỷ ấy. hòan tòan nên bày tỏ cái thái độ như thể muốn siết cổ tới chết.

      Gabrielle quyết định rằng giờ phải lúc để trao đổi với về Joan. cũng cần khoảng riêng tư cho cuộc thảo luận này.

      “Colm, còn nhớ tôi cầu lúc riêng tư với ?”

      “Tôi nhớ.”

      “Tôi cần nhiều thời gian hơn nữa.”

      Liam gật đầu với Lucien, sau đó bước tới bàn và tự rót cho mình cốc nước. nhận thấy những mũi tên. “Những thứ này làm gì ở đây vậy?”

      Lucien trả lời. “Tôi muốn chỉ ra điểm khác biệt giữa hai loại. Công nương, nếu phiền, giờ tôi giúp Faust.” Người cận vệ của cúi chào và rời khỏi phòng.

      Colm nhấc cả hai mũi tên lên. “Những cái này của ai?” hỏi.

      “Dấu hiệu phần đuôi mũi tên màu gì?” hỏi lại.

      xoay mũi tên tay để kiểm tra.

      Nghĩ rằng hiểu ý mình, bước lại gần, đứng sát vào và chỉ vào phần màu đánh dấu chính giữa phần đuôi. “Vàng nghệ. Thấy ? Vàng nghệ là màu của Lucien.”

      “Tại sao ấy phải đánh dấu?” Liam thắc mắc.

      “Để ấy biết là của mình. KHi chúng tôi luyện tập, thỉnh thoảng mũi tên của chúng tôi quá gần nhau tấm bia ngắm bắn, cách duy nhất nhận biết người nào bắn gần hồng tâm nhất là qua màu sắc.”

      dùng cung tên?” Colm hỏi.

      “Phải. Tôi thường luyện tập với đội cận vệ, chỉ thi thoảng thôi. Nếu cho phép, tôi muốn xuống nhà và tìm đồ khâu vá. Hình như tôi để nó ở đâu rồi ấy.”

      được nửa phòng Colm ra lệnh cho dừng lại.

      “Faust đánh dấu mũi tên của ta màu gì?”

      “Đỏ.”

      “Christien?”

      “Xanh lá cây.”

      “Còn Stephen?”

      “Tím.”

      “Còn của ?” hỏi.

      “Màu xanh da trời. Tôi đánh dấu mũi tên của tôi màu xanh da trời.”

      Colm đứng lặng, mắt chiếu vào cầu thang cả phút sau khi rời . Thế rồi về phía lò sưởi bằng đá và nhấc lên chiếc mũi tên gãy làm đôi mà kéo ra khỏi xác chết ở Finney’s Flat.

      Dấu hiệu đó là màu xanh da trời.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty seven


      Colm nắm chặt bằng chứng bằng hai tay, và vẫn thể nào tin nổi. Có thể nào? Gabrielle có mặt tại Finney’s Flat, và chứng kiến hành động tàn bạo đó?

      Gabrielle ngọt ngào và cao quý của lắp mũi tên vào cung, và bắn tên khốn đó ngay giữa ngực.

      , thể làm được điều đó. có bản tính giết người.

      Thế nhưng bằng chứng lại nằm trong tay .

      “Colm này, có chuyện gì với vậy?” Liam thắc mắc. “ cứ nhìn chằm chằm vào cái mũi tên gãy đó lúc lâu rồi đấy.”

      Tâm trí rối beng, trả lời em trai. nhớ cách Gabrielle đứng phắt lên để bảo vệ cho linh mục khi bị kích động trong việc bảo họ làm thế nào mà Liam lại đến được tu viện.

      ở đó… và đội cận vệ của cũng vậy. Có phải Stephen hoặc người trong số họ dùng tên của để giết người ? Chà, đó chính là điều hẳn phải xảy ra. Gabrielle đủ dũng khí tước mạng sống của bất kì ai.

      Colm gọi Maurna tới, nhờ bà báo cho Gabrielle biết muốn chuyện với . NGười quản gia nhận thấy cái nhìn trong đôi mắt lãnh chúa và mau chóng làm theo lệnh . Điều gì đó khiến tâm trạng kích động, và bà mong làm sao Lady Gabrielle phải là nguyên do. tiểu thư cao quý này buồn chết mất nếu như lãnh chúa cao giọng với .

      Maurna gõ cửa phòng Gabrielle. “Lãnh chúa chờ chuyện với đấy.”

      Người quản gia mở cửa và bước vào. Gabrielle ngồi giường với đồ khâu vá của đặt trong lòng.

      “Tiểu thư, tôi nghĩ có chuyện xảy ra rồi. Lãnh chúa vui vì điều gì đó. Tôi để ấy chờ lâu đâu.”

      Mauran tiếp tục thầm lời khuyên nhủ khi bà theo chủ của mình xuống dưới lầu. “Nếu ấy có thét lên cũng đừng để tâm nhé. ấy làm đau đâu.”

      ấy có bao giờ gào thét với bà , Maurna?”

      , nhưng lúc nào tôi cũng lo ấy làm thế. Tôi gần như muốn ngất xỉu .”

      Gabrielle nghĩ lo âu của người quản gia này dành cho ngọt ngào. “Đừng lo mà. Tôi ngất đâu.”

      “Tuy vậy, chắc muốn ngồi xuống trong lúc ấy cho biết điều bận tâm của mình, trong trường hợp bị mê . Tôi muốn ngã ngửa ra sau. À mà lãnh chúa nhanh lắm. ấy đỡ được thôi.”

      Maurna theo Gabrielle vào phòng. “Chắc phải vì đâu, tiểu thư. Có lẽ ấy phiền lòng vì chuyện khác.”

      Colm trò chuyện với em trai mình khi Gabrielle bước vào. Liam đứng lên và cười với , còn có thể nhận ra ta mệt mỏi. chuyển chú ý của mình sang Colm. hề cười.

      “Có phải muốn chuyện với tôi?” hỏi.

      “Lại gần đây. Tôi có thứ muốn chỉ cho .” giơ mũi tên gãy lên. mong đợi phản ứng tức , nhưng chỉ đơn giản là tỏ vẻ tò mò. “ nhận ra cái này , Gabrielle?”

      dịch tới gần hơn, nhìn vào dấu hiệu và trả lời. “Đó là mũi tên của tôi.:”

      “Nó bị gãy.”

      “Tôi nhìn được mà.” đồng tình. “ tìm thấy nó ở đâu vậy? Tôi săn bằng cung tên của mình từ khi tới đây.”

      “Tôi tìm thấy nó ở Finney’s Flat.”

      “Ở Finney…” Mắt mở to, và giật lùi về sau bước. “ Ở Finney’s Flat. Tôi thắc mắc làm sao nó lại ở đó được.”

      “Tôi nghĩ có lẽ kể cho tôi nghe. có muốn biết đích xác nơi nào và khi nào tôi tìm thấy nó ?”

      thừa hiểu. “Nó gẫy rồi, Colm. có thể vứt nó .”

      Liam dựa cả người vào bàn, liều mạng tìm cách theo được cuộc đối thọai căng thẳng này.

      người trong số bọn cho tôi biết chuyện gì diễn ra chứ?” đề nghị.

      “Đây là mũi tên rút ra khỏi thi thể ở Finney’s Flat, Liam. ta nằm mặt đất bên cạnh cái hố mà bọn khốn đó đào cho em.”

      …”

      Gabrielle liếc mắt sang Liam. “Đó là mũi tên của tôi. Đó là điều Colm .”

      “Giờ trả lời các câu hỏi của tôi mà hề lưỡng lự.” Colm ra lệnh. “ ở Finney’s Flat phải ?”

      “Phải.”

      “Tôi ở đó khi nào?” Liam cất giọng nghèn nghẹt như bị bóp cổ.

      thiếu kiên nhẫn khiến giọng sắc nhọn. “Vì chúa, Liam, bình tĩnh . Phải, tôi ở đó lúc ở đó.”

      “Ngừơi nào trong số cận vệ của giết chết tên khốn đó bằng mũi tên của .”

      “Chẳng ai cả. Tôi giết chết .”

      Nghe thấy tiếng thở hổn hển to, Gabrielle bắt gặp Maurna và Willa nhìn trộm từ phòng bếp.

      quay sang Colm gọi lớn. “Kẻ đó thực phải chết.”

      Đầu Willa gật lên gật xuống như bổ củi, còn miệng của Maurna há hốc.

      Colm trong tâm trạng bối rối thọc những ngón tay vào tóc. “Trong lúc tôi cố tìm ra… tại sao hề …” lắc đầu nỗ lực cách vô ích để tỉnh trí lại. “ có định cho tôi vậy?”

      “Tôi tìm cách mãi rồi còn gì. Tôi đề nghị hết lần này đến lần khác bớt ra chút thời gian.”

      “Có khác biệt giữa việc nhàng hỏi tôi bớt chút thời gian với việc cho tôi biết vấn đề đó quan trọng bậc nhất.”

      chọc tay vào ngực . “Làm sao tôi biết dùng lời lẽ lôi cuốn nào để thu hút chú ý của ?”

      nhận thức rằng lớn tiếng giống như mụ đàn bà đanh đá. Maurna lo lắng về chuyện Gabrielle phản ứng thế nào nếu như lãnh chúa thét vào mặt , và giờ lại lên giọng với .

      Stephen chọn đúng lúc thích hợp nhất để tiến vào phòng. “Công nương, có chuyện gì thế?”

      im phắc. Colm trả lời thay . “Chết tiệt, có đấy.”

      Gabrielle quay sang Stephen. “ ấy biết rồi.” thở dài đánh sượt.

      “À,” Người cận vệ nhìn vào Colm khi hỏi . “ cho ấy biết hả?”

      ấy tự tìm ra. Đó là mũi tên của tôi, Stephen. Chúng ta quên rút nó ra.”

      “Cái mũi tên. Phải rồi. Tôi nghĩ đến dấu hiệu đó. thể tin là tôi bất cẩn đến thế.”

      còn bận đưa Liam ra khỏi chỗ đó. phải lỗi của . Rốt cuộc Colm rất muốn khám phá ra, còn tôi quyết định đến thời điểm phải với ấy .”

      Colm trừng mắt nhìn cả hai người bọn họ đầy vẻ ngờ vực. “Thế tại sao các người phải giữ bí mật chuyện này?”

      Stephen đáp. “Chúng tôi biết bọn chúng là ai và từ đâu đến, do vậy cũng biết hậu quả thế nào khi thi thể bị phát .”

      lo đến những thứ sau này vì giết kẻ đó ư?” Colm hỏi Stephen.

      , vì tôi giết gã.” Gabrielle đáp lại.

      “PHải vậy ?” hỏi Stephen.

      “Phải,” Stephen trả lời, vẻ hãnh diện lộ . “LadyGabrielle sử dụng cung tên chính xác hơn chúng tôi. đủ thời gian để cân nhắc hậu quả. Gã chết nhát kia giơ cao gươm và định chẻ Liam ra làm đôi. ấy ngăn lại.”

      Gabrielle chăm chú quan sát vẻ mặt của Colm khi ngẫm nghĩ điều họ vừa kể. Giờ nghĩ gì về ? Kể từ khi gặp nhau, hết bị gán cho là ả điếm rồi đến kẻ giết người máu lạnh. là những từ ngữ đáng để miêu tả người phụ nữ mà sắp cưới. gần như cảm thấy tiếc cho .

      Colm đặt tay lên vai Gabrielle và kéo đứng đối mặt với . “ giải thích mọi chuyện xảy ra. Và khi nào xong, Stephen phải giải thích cho tôi.”

      Gabrielle nhõm cả người vì cuối cùng cũng được thổ lộ ra hết. nhanh chóng kể lại chi tiết những điều mình nhớ được, bắt đầu với mục đích thắm thú Finney’s Flat.

      “Khi chúng tôi tiếp cận khu rừng thưa, chúng tôi nghe được tiếng , vì thế chúng tôi nấp .”

      có nhìn thấy mặt kẻ nào ?”

      “Lúc đầu . CHúng khoác áo choàng có mũ trùm. Nhưng hai kẻ lật mũ ra sau và chúng tôi nhìn thấy chúng.”

      “Còn danh tính?”

      “À, chúng tranh luận với nhau và dùng tên thánh, nhưng biết là thuộc thị tộc nào. Kẻ dẫn đầu có tên là Gordon. chính là kẻ tôi giết.”

      “Chúng tranh luận về việc gì?”

      Gabrielle liếc mắt sang cậu em trai của Colm với vẻ đầy cảm thông trước khi trả lời. ‘Chúng muốn Liam tỉnh dậy để biết ấy bị chôn sống, và chúng cãi nhau xem nên nhét ấy xuống hố như thế nào.”

      “Nhưng chúng chôn cậu ấy cho đến khi thấy được xuất đỉnh đồi, Lãnh chúa ạ.” Stephen chen vào.

      Colm chắp hai tay sau lưng và bứơc đến lò sưởi. Chìm sâu trong suy nghĩ, mắt nhìn thẳng vào ngọn lửa bập bùng trước mặt. “Chúng có tại sao chúng lại cần phải thấy tôi ở đó ?”

      “Có, Lãnh chúa.” Stephen đáp lại. “Liam là mồi nhử. Chúng sử dụng cậu ấy để dụ xuất .”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty eight


      Colm thề tìm ra những tên khốn đó. quan tâm liệu mất bao nhiêu thời gian – năm, mười năm hay cả đời – truy đuổi cho đến khi giết đến tận tên cuối cùng trong bọn chúng. Và trước khi chúng từ giã cõi đời này, chúng phải khai ra tên của kẻ ra lệnh cho chúng, vì chắc chắn cuộc tấn công cố ý bởi đám người lạ mặt đó phải được tính toán kỹ càng và thực bởi kẻ có chủ đích. Thề có thánh thần linh thiêng, công lý phải được thực thi.

      Khi điều đó xảy ra lại mất đến cả đời hoặc thậm chí đến năm. Chỉ trong vòng có buổi chiều ngắn ngủi. Và Colm cũng chẳng cần thiết phải truy đuổi chúng. Tự chúng đến với .

      *****


      Sau khi Stephen và Gabrielle tường thuật lại câu chuyện xảy ra ở Finney’s Flat, Liam lồng lộn lại lại trong phòng.

      nghe thấy Stephen rồi đấy. Chúng ngôn ngữ của chúng ta, nhưng điệu khác, yết hầu…. Chúng chắc phải đến từ vùng đất thấp hoặc từ vùng biên giới. Em chúng ta hãy kêu gọi binh lính của mình và các đồng minh, chia ra lùng sục từng inch từ chỗ này đến biên giới cho đến khi nào tìm ra chúng tôi. Chôn sống em hả? Chém em làm đôi hả? Bọn khốn khiếp!” Cơn thịnh nộ của Liam và nôn nóng trả thù dâng lên trong từng từ ngữ được tuôn ra.

      Hai tay khoanh lại, Colm đứng lặng lẽ trước lò sưởi. cho phép cậu em trai của mình cao giọng bùng nổ cho tới khi Liam bắt đầu mô tả cảnh từng kẻ tấn công mình phải chết như thế nào.

      “Gabrielle cần phải nghe điều đó, Liam.”

      “Chúng trả giá. Em thề trước Chúa, chúng van xin lòng khoan dung,” thề. Hết hơi với tràng đả kích, Liam ngồi phịch xuống ghế.

      “Em biết là chúng ta tìm ra bọn chúng.” Colm lên tiếng.

      “Phải,” Liam đáp lại. “Em biết.”

      Cơn nóng giận dần dần nguôi xuống, hai em bắt đầu bàn mưu tính kế.

      Vì Colm còn bị mắc kẹt với Stephen và Liam, Gabrielle nghĩ có lẽ đây là thời điểm tốt để lỉnh . Hai lần xoay xở tìm cách rời khỏi phòng, cả hai lần Colm đều kéo trở lại. Cuối cùng đành vòng tay quanh người , cho đến khi được phép của mới được thả ra.

      Cha Gelroy tội nghiệp bước vào phòng kiếm bữa ăn trưa của ông và ngay lập tức bị chặn lại. Cuộc chất vấn dài lê thê. Linh mục tỏ ra vô cùng nhõm vì rốt cuộc cũng được phơi bày, sau đó choáng váng cả người khi phát Gabrielle lấy mạng sống của kẻ khác.

      Gabrielle cảm thấy kiệt quệ, nhưng cũng thoải mái vì cuối cùng cũng thổ lộ bí mật giữ kín trong lòng. ngả người tựa vào và thư giãn. Gánh nặng khủng khiếp được nhấc ra khỏi vai và trao cho . hề hồ nghi việc tìm thấy những kẻ đánh Liam và lấy làm biết ơn ngăn em trai mình khỏi mô tả cách thức giết chết bọn chúng ghê gớm đến thế nào.

      Khi Colm cho phép Stephen quay lại bãi tập và Cha Gelroy được vào bếp tìm thức ăn, Gabrielle cuối cùng cũng ở mình với , nhưng lâu.

      thả ra. “ Gabrielle …” bắt đầu.

      Maurna lập tức chặn ngang. “Làm phiền , Lãnh chúa, nhưng họ ở đây. Nếu giờ, tôi để chúng đứng trong góc phòng cho tới khi trừng phạt chúng.”

      Theo bước Maurna là người hầu khác. “Dây tời bị đứt nên đưa đá tảng lên được. Ngài ra xem qua chút được ạ?”

      Colm gật đầu. “ phút nữa thôi, Emmett.”

      Đáng ra Gabrielle rời khỏi đó, nhưng ngồi yên vị và quan sát khi Maurna nửa kéo, nửa đẩy hai tên nhóc con vào phòng. Chúng cúi gằm mặt xuống. Colm cho Maurna cầu bọn nhóc khai báo việc chúng làm.

      cao to lừng lững áp đảo chúng, Gabrielle chỉ mải hình dung chúng nghĩ gì khi ngước mắt lên nhìn vào gã khổng lồ như thế. Chẳng tên nhóc nào tỏ ra sợ hãi lúc tranh nhau kể tội át lời kẻ kia.

      Colm giơ tay lên. “Từng người thôi. Ethan, cháu trước, còn Tom, cháu ngừng ngay cái việc nhìn chằm chằm vào Lady Gabrielle và chú ý vào ta.”

      “Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng có phải ấy là bạn của ngài ạ?” Tom hỏi.

      “Phải, giờ im lặng trong khi ta nghe Ethan trình bày.”

      “Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng ngài cưới ấy chứ ạ.?” Ethan hỏi.

      Colm thể lòng kiên nhẫn vượt bậc. Nét mặt của nghiêm nghị, nhưng đám nhóc lại cảm thấy thoải mái trước hoặc chúng lẽ ra đặt nhiều câu hỏi đến thế.

      Gabrielle nghĩ chúng là đám nhóc đáng nhất trần đời. Hai đứa quá 5 tuổi, mặc dù giống nhau nhưng ràng là em sinh đôi. Cả hai đều có tàn nhang và đôi mắt lớn màu nâu thẫm ánh lên vẻ tinh quái.

      Ba lần Colm phải nhắc chúng lý do chúng có mặt ở đây, và rốt cục Ethan cũng kể được câu chuyện của nó.

      “Nhìn này, Lãnh chúa, việc chúng cháu làm là…” cậu bé bắt đầu.

      Gabrielle chỉ hiểu được vài từ. Tom cứ liên tục cắt ngang và chỉnh lại, câu chuyện trở nênlộn xộn đến mức lúc kết thúc, chẳng mảy may hình dung ra chúng phạm phải tội gì.

      Tom, lớn hơn Ethan chút, cảm thấy đến lựơt cậu. Lời giải thích của cậu cũng lộn xộn.

      Bọn nhóc lúc nào yên, động đậy hết bên này đến bên kia, huých cùi chỏ nhau và lén lút liếc trộm .

      Hình như Colm hiểu được chúng gì. “Các cháu vào bếp trừ khi được gọi vào.”

      “Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng có thể vào khi bọn cháu muốn chơi với con mèo?’

      được.”

      “Vâng, thưa Lãnh chúa,” Ethan . “Nhưng thỉnh thoảng bọn cháu được phép nhìn vào chứ?”

      “Hai đứa có thể vào bếp khi nào Willa cho phép. Hiểu chưa?”

      “Vâng, thưa Lãnh chúa.” Tom lên tiếng. “Nhưng chúng cháu có thể…”

      . Giờ tới chỗ Willa và xin lỗi ấy .”

      Bọn nhóc gật đầu như bổ củi. “Vâng, thưa lãnh chúa.” Cả hai hoàn toàn nhất trí.

      “Và sau đó hay tới chỗ dì các cháu và xin lỗi ấy”

      “Vâng, thưa Lãnh chúa, nhưng chúng cháu đánh đổ bột của ấy.”

      “Hai đứa xin lỗi vì bày trò ma mãnh.”

      “Vâng, thưa lãnh chúa, nhưng chúng cháu có thể…”

      “Đủ rồi, Tom.” Giọng ràng là đanh lại, và nhận được ngay phản ứng mà muốn. Đôi mắt chúng mở to, chúng lại gật đầu. Liam ho khùng khục để che tiếng cười của mình.

      Colm tiếp. “Ta muốn nghe bất kì lời tranh cãi nào nữa. Ta quyết định hình phạt dành cho hai đứa. Ngày mai trở lại đây, và ta bảo hai đứa phải làm gì.”

      Bọn nhóc chạy thẳng vào bếp và sau đó làm vòng quanh bàn, nơi Liam ngồi.

      “Liam, giờ chú khỏe chưa ạ?” Ethan hỏi thăm.

      “Ta khỏe hơn rồi.”

      “Cho cháu nhìn lưng chú được ?” Tom hỏi. “Chú bị thương ở đâu vậy?”

      , cháu thể.”

      “Vâng, chú Liam, nhưng bọn cháu có thể nhìn…”

      Liam mỉm cười với bọn nhóc và xoa đầu chúng. “Hôm nay các cháu làm việc rất tốt.”

      Bọn nhóc cười toe toét trước lời khen ngợi mong đợi.

      “Chúng cháu ạ?” Ethan ngạc nhiên,

      “PHải,” Liam đáp.

      “Chúng cháu làm gì ạ?” Tom thắc mắc.

      “Các cháu cho ta biết đời này vẫn còn tồn tại ngây thơ,” Liam giải thích. “Giờ trước khi lãnh chúa nghĩ ra hình phạt cho các cháu.” Ngay khi bọn nhóc chạy khuất, lên tiếng. “Chúng làm tôi bớt ưu phiền.”

      “Hình như chúng chả ăn năn hối lỗi gì.” Gabrielle nhận xét.

      “Đó là do chúng ,” Colm trả lời.

      phạt chúng thế nào?” Liam hỏi.

      “Tôi hoan nghênh lời gợi ý. Từ trước tới giờ chúng bị trục xuất khỏi chuồng ngựa, bãi tập, đồi, kho vũ khí và giờ là khỏi bếp ăn.”

      “Cha chúng đâu?” Gabrielle thắc mắc.

      xa rồi.”

      đóan thế nghĩa là người đàn ông kia chết và hỏi thêm gì nữa.

      “Xin ngài tha lỗi, Lãnh chúa, nhưng còn cái tời…” Emmett, người đợi hết sức kiên nhẫn ở góc phòng, lên tiếng.

      “Ta tới ngay,” Colm trả lời.

      Liam buộc mình rời khỏi ghế và bước đến chỗ Gabrielle. Colm bước lên cầu thang, liền đứng khựng lại khi Liam kéo Gabrielle vào vòng tay mình và ôm chặt lấy .

      Gabrielle giật mình đến nỗi đứng chết sững lúc.

      “Em nghĩ mình làm gì vậy?” Colm chất vấn.

      “Thể cho Lady Gabrielle thấy cảm kích của em.”

      Trong lòng Colm đột ngột dâng lên cảm giác chiếm hữu. kẻ nào có quyền chạm vào những thứ thuộc về , thậm chí cả cậu em trai cũng nốt.

      “Bỏ ấy ra.”

      Liam lờ . hôn lên trán Gabrielle, nghiêng người thầm vào tai . ‘Cám ơn.’

      Ngay khi Colm sắp sửa kéo giật Liam ra khỏi Gabrielle, em trai buông tay và bước ra khỏi phòng.

      Lúc đầu, Gabrielle hết sức sững sờ trước cử chỉ đột ngột của Liam, nhưng khi khỏi, nhận ra việc thể lòng biết ơn của hành động ngọt ngào và ý nghĩa. khá là dịu dàng lúc kéo lại gần mình.

      Colm còn khuya mới dịu dàng khi chụp lấy và ôm chặt vào lòng. định gì đó, rồi lại đổi ý và quay sang hôn . Miệng chiếm giữ tuyệt đối miệng trong cái hôn làm tan chảy cả kháng cự mà đáng lẽ phải tỏ ra.

      Mỗi nụ hôn đều tuyệt hơn cả nụ hôn trước đó, nhưng dư của nó như nhau cả thôi. Colm bước cái liếc mắt, bỏ mặc đứng mê mụ cả người. Gabrielle nhìn chằm chằm đằng sau khi biến mất khỏi tầm mắt. nghĩ mình có bao giờ hiểu được .

      Với gánh nặng được nhấc khỏi hai vai, và thời gian buổi chiều còn lại, quyết định hít thở khí trong lành và ra chuồng ngựa chăm sóc cho Rogue. Sau đó tìm Faust và Lucien. thấy họ ngồi cái gò, loay hoay với đống mũi tên. Licien sử dụng miếng giẻ để thấm dầu lau mũi tên trong lúc Faust gắn phần đuôi của mũi tên. ngồi xuống cạnh Faust và giúp vuốt lại những chiếc lông. Hai người đàn ông trò chuyện bằng tiếng mẹ đẻ của mình, lắng nghe khi Faust bảo Lucien rằng Colm giờ biết họ có mắt ở Finney’s Flat. Sau giờ đồng hồ dễ chịu, Gabrielle hỏi hai cận vệ xem liệu họ có cùng cưỡi ngựa ra ngoài thành với . Lucien muốn tiếp tục làm việc, do đó Faust thắng yên cương hai con ngựa.

      Gabrielle biết Rogue rất háo hức được chạy. Ngay khi họ vượt qua bức tường thành, rẽ sang phía bắc, hướng dẫn con ngựa phi lên đỉnh ngọn đồi đầu tiên, sau đó kìm nó lại để chạy song song với Faust.

      “Chúng ta nên quay lại chưa?” Sau vài phút Faust hỏi. “Đòan người chở đồ cho lẽ ra phải đến đây rồi. Tôi biết liệu cha trưởng có nhớ gửi kèm bức tượng thánh St.Biel nữa. Cha Gelroy muốn đặt trước nhà nguyện.”

      “Nhà nguyện giờ vẫn chưa có,” trả lời. “Bức tượng có thể ở trong phòng chứa đồ cho đến khi xây xong nhà nguyện.”

      “Có lẽ ngày nào đó cha gửi bức tượng thánh giống như bức đặt ở ngòai sân trước của phòng của mẹ đến. Nó là món quà của ông ngọai trước khi bà tới St.Biel.” ánh nhìn buồn bã thoáng qua trong mắt . “Giờ này chắc tuyết rơi ngập núi ở St.Biel rồi.”

      Gabrielle biết người cận vệ này hoài niệm quá khứ và có đôi chút nhớ nhà, cảm thấy tội lỗi vì bắt rời xa quê hương mình.

      trở lại sớm thôi mà,” lên tiếng.

      mỉm cười. “Stephen cũng vậy, nhưng phải kết hôn trước khi chúng tôi rời …”

      “Và biết rằng tôi an toàn.”

      “Chúng tôi tin rằng lãnh chúa của để bất kì ai hãm hại đến .”

      “Rồi lại than vãn về thời tiết lạnh cóng và tuyết rơi sớm thôi.”

      gật đầu. “Phải, sớm thôi.”

      Họ cưỡi ngựa xuống đồi và tiếp tục dọc con đường để ngắm vùng đất Finney’s Flat trải rộng ra trước mắt. Gabrielle biết lính gác cho phép tiến xa hơn. ghìm cương điều chỉnh con ngựa vòng qua khúc quanh và giật mình. đoàn người tiến về phía họ. Ba chiếc xe bò chật ních hòm xiểng và các túi lớn được dẫn bởi nửa tá người cưỡi ngựa chỉ cách quá khoảng cách hòn đá ném.

      “Ôi chúa ơi,” thào.

      Trước khi Faust kịp hỏi chuyện gì, giật dây cương quay Rogue lại và thúc con ngựa phi nước đại.

      Faust đuổi theo. Khi họ gần về tới nhà, gọi . “Công nương, chuyện gì vậy?”

      “Những kẻ đó.. chúng ở đây. Tôi thể tin nổi vào mắt mình nữa. Gọi những người khác , nhanh lên, Faust.”

      Khi họ tới chuồng ngựa, Gabrielle nhảy xuống và trao dây cương cho cậu bé giúp việc. Nếu như nhanh trí, phi ngựa phóng thẳng vào sân, thay vào đó lại guồng chân chạy. lọat thắc mắc nhá lên trong đầu. phải chắc chắn. Có đúng là những kẻ đó nhỉ? Nếu như là chúng, vậy chúng làm gì ở vùng đất của người MacHugh này? Quả vô lý.

      Gabrielle buộc phải chắc chắn trước khi kết tội họ. Faust nhận ra vì lúc đó ở lại trông lũ ngựa trong rừng, còn những người khác cùng xuống khu đất trống ở Finney’s Flat. Họ nhìn thấy số trong bọn chúng, nhưng bằng . Nếu như nghe được chúng trò chuyện, mới biết chắc được. nhận ra giọng của chúng.

      Faust gọi những cận vệ còn lại bằng hai tiếng huýt sáo lanh lảnh. Stephen hướng dẫn cho các chiến binh MacHugh, vừa mới lắp mũi tên vào cung nghe được hiệu lệnh. lời giải thích, vứt luôn cung tên xuống và guồng chân chạy.

      Christien sắp sửa chỉ cho người lính cách sử dụng đòn tấn công đối thủ trong trận đấu xáp lá cà. Khi nghe tiếng huýt sáo, quăng luôn cậu ta ngã rạp dưới đất và nhảy qua người cậu ta để đến chỗ tiếng động phát ra.

      Lucien và Faust có mặt bên Gabrielle đúng lúc Stephen và Chistien tới. Đội cận vệ bao bọc quanh , liền kể điều mình vừa nhìn thấy.

      Stephen đồng ý rằng phải biết chắc chắn trước khi báo cho Lãnh chúa.

      “Chúng họa có ngốc mới tới đây.” Lucien lên tiếng,

      “CHính là đó là điều tôi nghĩ đến,” .

      “Nhưng công nương, tại sao chúng lại sợ phải tới đây chứ? Chúng có biết ta nhìn thấy chúng đâu.” Christien chỉ ra.

      “Có ai trong số các nhìn mặt bọn chúng ?” hỏi.

      “Tôi . Tôi ở lại với lũ ngựa.” Faust đáp.

      “Tôi thấy được hết.” Stephen tiếp lời. “Tôi nhớ mình đằng sau để tầm ngắm bắn của hơn. Vả lại chúng vẫn đội mũ trùm đầu mà.”

      “Tôi biết liệu mình còn nhớ được nữa.” Lucien thú nhận.

      “Công nương thấy hết, và ấy nhớ được,” Christien . “Hãy tin vào bản thân mình,” trấn an Gabrielle.

      “Nghe được giọng của bọn chúng, tôi chắc.”

      Tiếng vó ngựa dồn dập chiếc cầu bắc qua hào của lâu đài thu hút chú ý của họ. Đoàn người đến. Lính gác chặn họ lại ngay trước cổng. Chỉ những con ngựa kéo xe mới được phép qua, còn các kị sĩ được cầu bỏ ngựa lại và bộ hết đọan đường còn lại. Đoàn người trước xe và tiến về phía Gabrielle cùng đội cận vệ đứng. Họ càng tới gần, trái tim Gabrielle càng đập như điên. Khi họ tới gần tới mức nhìn mặt, nỗi sợ hãi siết chặt lấy .

      ý thức được mình bước dần đến kết cục bi thảm, đám đàn ông cười rổn rảng. Gabrielle nghe giọng của họ, nhưng biết chắc : họ chính là những kẻ kia.

      Stephen rời mắt khỏi bọn họ khi lên tiếng. “CÔng nương?”

      “Giờ tôi chắc chắn,” thào.

      Những người cận vệ di chuyển sát vào hơn để bảo hộ.

      “Faust, tìm lãnh chúa .”

      “Có phải ta ?” kẻ trong bọn họ lớn tiếng hỏi.

      “Họ ta có mái tóc đen và rất xinh đẹp.” kẻ trả lời. “Nếu những người kia dịch ra xa chút, tôi nhìn hơn”.

      “Chúng tôi thể trao những cái rương này cho tới khi biết chắc chắn là ấy.”

      kẻ hạ giọng thào.”Làm nhanh lên. Tôi quanh quẩn ở đây để chạm mặt lãnh chúa đâu.”

      Colm vẫn còn bàn bạc với nhóm thợ xây đá về cái tời đứt nghe tiếng Faust gọi mình.

      Đám khách đứng thành hàng ngay trước chiếc xe ngựa đầu tiên. Kẻ cao nhất bước lên phía trước và trong bầu khí nghiêm trọng thông báo. “Chúng tôi mang đến hành lý của Lady Gabrielle. Chúng tôi để lại nếu như các đảm bảo đúng là ấy.” chỉ vào Gabrielle.

      Chẳng ai trả lời.

      Colm bước về phía Gabrielle. “Chuyện gì đây?” hỏi.

      gần gũi của tiếp thêm cho sức mạnh, nhưng bàn tay thể nào ngừng run rẩy khi đưa ra chạm vào cánh tay . “Tôi muốn gặp những người mang đồ đạc của tôi đến.” bước lên bước, nhưng Stephen ngăn lại ở bước tiếp theo. “Tôi là Lady Gabrielle.”

      Kẻ phát ngôn liếc mắt đầy lo lắng qua MacHugh khi với Gabrielle. “Vậy đồ đạc của đây.”

      “Phải, là chúng.”

      “Chúng tôi mang tới từ tu viện.”

      Gabrielle quay sang Colm. “Những người này khiến quan tâm đấy.”

      Colm nhìn vào họ. “Tại sao vậy?’ hỏi.

      Xoay lưng về phía những kẻ kia, thầm. “Chúng thích đào hố.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :