1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Shadow Music - Julia Garwood (53c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      29.2

      Maurna cau mày. “Có thể phải việc của tôi, nhưng tôi thể nhận ra máu dính gần vai áo sau lưng của . bị thương hả?”

      Gabrielle tự hỏi liệu người phụ nữ này gì nếu kể cho bà ta nghe toàn bộ , rằng những viên đá mà đám đông hỗn tạp ném vào gây nên vết máu như thế.

      “Phải.” trả lời.

      Maurna lau tay vào tấm khăn giắt ở thắt lưng và bước về phía Gabrielle, “Vì có người hầu, nên tôi làm thay. Để tôi giúp cởi chiếc váy dài và xem luôn vết thương cho.”

      thể bàn ra bàn vào được. “Tôi muốn làm phiền,” Gabrielle phản đối. “Tôi có thể tự lo được mà.”

      “Vậy định làm việc đó như thế nào?”Maurna hỏi, “Làm sao với được ra đằng sau và lau rửa vết thương?”

      kết thúc cuộc tranh cãi. “Cám ơn mà, Maurna.”

      Khi người quản gia nhìn thấy phần lưng của Gabrielle, bà làm ầm ĩ lên như con gà mái mẹ. “ bé tội nghiệp. Cả mảng lưng bầm tím hết rồi kìa,” . Bà vội vã lấy cái chậu và nhúng tấm khăn tay sạch vào trong nước rồi nhanh chóng quay lại với Gabrielle. “Chuyện xảy ra làm sao? bị ngã ngựa hả?”. Cứ coi như kết luận đó là hiển nhiên, bà tiếp tục. “Dĩ nhiên là thế rồi. Hãy ngồi xuống chờ tôi tìm chút dầu nóng xoa vào những vết thương này. Và quấn chăn vào người cho chặt để khỏi bị lạnh cóng. Tôi quay lại ngay.”

      là tuyệt khi có người khác quan tâm lo lắng cho mình, Gabrielle thừa nhận. Việc đó khiến nhớ nhà.

      Nỗi nhớ cùng nỗi lo cho cha đột nhiên ngập tràn trong lòng . lầm bầm lời cầu nguỵện mong chúa hãy phù hộ cho ông, và rồi, kiệt sức, ngồi giường, nhắm mắt lại và chờ bà quản gia trở về. Cuối cùng cũng yên ả, và vì còn bất kì xao lãng nào, Gabrielle có thể rà soát lại toàn bộ các việc diễn ra trong ngày hôm nay.

      Vô ích thôi. Đơn giản là tài nào mà hiểu nổi- mặc dù bỏ lỡ miếng ghép quan trọng trong trò chơi đố chữ vô cùng kì lạ. Các nam tước kết tội quá nhanh chóng. thể chỉ liên quan tới Finney’s Flat thôi, phải ? Hẳn phải có gì đó hơn thế mà đám người tham lam kia mong muốn?

      Maurna quay về cùng với thuốc mỡ, sau khi bà chăm sóc cho phần lưng của Gabrielle xong, bà cứ khăng khăng rửa mặt cho y như mới chỉ là đứa trẻ vậy. Chấm chút thuốc mỡ vào vết cắt ngay dưới mắt , Maurna . “ ngã đập mặt xuống, phải ?”

      Gabrielle gật đầu.

      “Có đau ?” Giọng bà tràn ngập thương cảm.

      đau chút nào hết,” Gabrielle khẳng định. muốn người quản gia phải lo lắng cho vết thương nhức nhối của .

      còn muốn tôi làm gì cho nữa?”

      , cám ơn bà, Maurna. Bà vô cùng tử tế rồi.”

      Người phụ nữ đó mặt đỏ bừng lên. “Tôi chỉ làm việc mà tôi được giao cho thôi, tiểu thư. Lãnh chúa của chúng tôi muốn cảm thấy được thoải mái ở đây. Cho phép tôi hỏi câu nhé?”

      “Vâng?”

      “Tôi phải gọi là gì? Tôi có nghe những người lính cùng và linh mục gọi là “công nương”. công nương?”

      “Tôi từng, nhưng còn nữa.”

      Câu trả lời mảy may tác động đến người quản gia, và bà băn khoăn cho là chắc tiểu thư bị đánh vào đầu nên ảnh hưởng chút.

      nhìn thấy tôi thành hai hả, tiểu thư?”

      Mặc dù Gabrielle nghĩ câu hỏi này kì cục, cũng dám cười, vì nét mặt người quản gia lộ vẻ lo lắng. “,” đảm bảo với bà, “chỉ duy nhất thôi.”

      Maurna trông nhõm hẳn. “ thỏai mái rồi, phải ? nghỉ ngơi cho khỏe nhé, tiểu thư.”

      Ngay lúc cánh cửa đóng lại, Gabrielle bước ra cửa sổ kéo tấm rèm xuống. thích khí lạnh, nhưng tối nay muốn cuộn mình trong chăn và ngủ giấc sâu. Bầu trời bên ngoài lấp lánh những ánh sao. có thể nhìn thấy những ánh đèn vàng tỏa ra từ các căn nhà tranh bên sườn đồi. Mọi gia đình đều chuẩn bị lên giường ngủ, mệt mỏi sau ngày làm việc vất vả, nhưng hài lòng. cố gắng hình dung ra gia đình lý tưởng, có đám trẻ quây quần cùng với ông bố bà mẹ mạnh khỏe của chúng, và ngôi nhà luôn tràn ngập tiếng cười vui vẻ.. Chà, họ mới hạnh phúc và yên bình làm sao.

      Tâm trí lại quay về hình ảnh cha mình lần nữa. Ông có an toàn ? Ông có nghe được những chuyện mà các nam tước làm?

      Chỉ khi cơn giá lạnh trở nên tài nào chịu đựng nổi mới kéo rèm lại và trèo lên giường. Quá mệt đến nỗi thể nhóm lò sưởi ấm, rúc sâu vào trong chiếc chăn của ngừơi MacHugh và thiếp ngủ ngay sau khi lẩm bẩm những câu kinh buổi tối.

      Cả đêm chỉ bừng tỉnh giấc có lần. Căn phòng ấm. ngọn lửa bập bùng cháy bên trong lò sưởi. Sao có thể xảy ra được nhỉ? cuộn người và lại chìm sâu vào giấc ngủ say yên bình.

      Buổi sáng ngày hôm sau, Stephen chờ Gabrielle ở ngòai đại sảnh. chào và hỏi liệu hay người nào trong đội cận vệ vào phòng tối hôm qua.

      “Lãnh chúa MacHugh cầu bà quản gia trông chừng cho trước khi ngủ.”

      “Sao ấy lại làm thế?”

      “Hình như Maurna chăm sóc cẩn thận những vết thương và dấu bầm tím đằng sau lưng . Có lẽ lãnh chúa lo lắng.”

      “Rồi Maurna đốt lò sưởi hả?”

      Stephen lắc đầu. “Bà ấy báo với lãnh chúa là phòng của lạnh gần như đóng băng, vì thế ấy vào xem.”

      ấy vào phòng tôi?” che nổi sửng sốt của mình.

      “Phải,” đáp lại. “ ấy nhóm lò sưởi. Faust thể ngăn cản ấy, vì thế Faust cùng ngay sau ấy để tới giường , che tầm nhìn của lãnh chúa, mặc dù có kể lại là lèn kín trong đám chăn để lộ ra cái gì.”

      Với chuyện này Stephen vẻ dửng dưng. “Sao Faust lại tìm cách ngăn cản ấy?” hỏi khi qua đại sảnh để ngồi xuống bàn.

      ấy bảo tôi là chặn đường của lãnh chúa.”

      Hơi do dự, hỏi. “Thế lãnh chúa làm gì?”

      “Theo như Faust , lãnh chúa gạt phắt ta mà hề giải thích làm thế nào.” Stephen cong môi cười đầy vẻ khó hiểu.

      “Sưởi ấm căn phòng là hành động đúng đắn.” thừa nhận.

      “Nhưng lại thích hợp,” đồng tình. “Nếu cho phép, tôi xem những cận vệ khác. Lãnh chúa muốn chuyện với sau khi ăn sáng xong.”

      ấy ở đâu?”

      “Tôi biết, Công nương. ấy cầu chờ ở đây.”

      ngồi chờ đến hơn tiếng đồng hồ, trước khi Lãnh chúa gặp được . Gabrielle đứng cùng Maurna và người đầu bếp, phụ nữ dịu dàng có tên là Willa, khi hai người tranh cãi về lợi ích của việc luộc con gà lôi trước rồi mới quay lửa – chủ đề mà Gabrielle hòan tòan mù tịt – nghe tiếng cửa mở đánh sầm cái. Vài giây sau đó, nghe tiếng người trò chuyện rồi tiếng bước chân vang nền đá.

      “Hẳn đó là lãnh chúa của chúng ta,” Maurna lên tiếng. “Willa và tôi làm những việc lặt vặt để ở riêng nhé.”

      Braeden cùng người lính khác theo lãnh chúa. Họ cúi đầu lúc ngang qua sảnh và tiếp tục

      MacHugh đứng ở bậc thang cùng quan sát . cảnh tượng đẹp đẽ. Mái tóc quăn ôm quanh khuôn mặt thiên thần và thả xuống thành từng lọn mượt mà quanh bờ vai. Đôi mắt cụp xuống. Và thể chú ý đến những đường cong mềm mại cơ thể .

      muốn , và nhận thức đó làm vui vẻ. Gabrielle cực kì phức tạp và là mối phiền toái cần thiết cho cuộc đời .

      Gabrielle bước lên bước khi tiến vào đại sảnh. Cho dù cau có – cái nét mặt cố hữu của , nhận định – vẫn mỉm cười và đưa ra lời chào buổi sáng.

      nhiều lời hoa mĩ cho lắm. “Ngồi , Gabrielle, trong lúc tôi bàn bạc với về cuộc sống sau này của .”

      Tai sao lại muốn bàn với về cuộc sống sau này của ? giải thích cho rằng chỉ là người khách trú lại vài tối thôi mà. quên rồi hả?

      kéo ghế, ngồi xuống và từ tốn đặt hai tay vào lòng. tỏ vẻ rất nghiêm trọng, bắt đầu lo lắng rằng đổi ý và cho phép cùng đội cận vệ ở lại thêm tối nữa.

      Colm bị lừa phỉnh bởi vẻ trầm lặng mà trưng ra mặt. có thể lo lắng. Hai bàn tay nắm chặt đến nỗi trắng bệch cả ra. Và ngồi thẳng đơ như con cá, cũng hề nhìn vào .

      đứng ngay cạnh lò sưởi với hai tay khoanh lại ngực trong lúc cẩn thận dò xét .

      “Có phải muốn điều gì với tôi , Lãnh chúa?” hỏi sau khoảng im lặng dài thựơt.

      “Phải, Gabrielle, dù tôi có tìm cách ngăn cản chuyện này chăng nữa, cả thị tộc rồi cũng truyền tai nhau tình cảnh của giờ.”

      nghĩ là có khả năng, nhưng lưng thậm chí còn thẳng đơ hơn nữa. mong đợi gãy đánh tách cái ngay lúc này.

      “Ý phải ám chỉ rằng họ biết tôi là ả điếm ư?’

      Hai mắt nheo lại. “ nhắc đến từ đó thêm lần nữa.” chờ đồng ý của trước khi tiếp tục. “Có cách để chấm dứt những lời đồn thổi tầm bậy đó.”

      “Sao lại quan tâm đến việc người ta gì về tôi? Tôi chỉ ở đây thời gian ngắn thôi. Trừ phi bảo tôi phải rời ngay hôm nay.”

      “Và tới chỗ người Buchanan,” cáu điên lên.

      “Đúng, nhưng cũng chỉ hai tối thôi. Giờ tôi được nghỉ ngơi lấy lại sức, và tôi quyết định xong xuôi dự tính cho tương lai của mình.”

      “Vậy hả? Thế dự tính đó là gì?”

      “Tôi đến St. Biel.”

      thở dài đánh sựơt và kéo dài. “Người kiểm soát St. Biel, phải nhỉ?”

      “Phải, nhưng ở miền núi tôi có thể…”

      để hết. “Và tính tới đó? bơi qua đại dương?”

      , dĩ nhiên là . Tôi nghĩ…”

      “Thế có biết bơi vậy?”

      “Tôi bơi qua, “ Phẫn nộ, nâng giọng cao vút. “tôi bằng thuyền.”

      “Gã chỉ huy tàu nào chịu cho quá giang?” hỏi. “Nếu bị bắt, ta phải nhận án tử … cả và đội cận vệ của nữa,” nghĩ ngợi thêm vào. “Và nếu có thể thuyết phục ai khác đưa , làm sao tin được? cân nhắc khả năng sai người giết chết đám cận vệ của và người của thay nhau làm nhục ?”

      Nhận thấy mặt bắt đầu nhợt , . “Tôi khiến sửng sốt? Đàn ông đủ năng lực cư xử như thế đó. quên cái nhìn trong mắt lũ nam tước lúc chúng nhìn ? nghĩ chúng làm gì nếu như bắt được ?”

      liên tục quăng những câu tra vấn, nhất quyết phải để nhận ra việc sống yên ổn được ở St.Biel là giấc mơ ngu xuẩn.

      “Có những người tốt giúp đỡ tôi.” cự lại.

      đặt những người tốt đó lâm vào hoàn cảnh hiểm nghèo? để họ mạo hiểm cuộc sống vì ?”

      , tôi thể làm thế.”

      Colm triệt hạ bất cứ luận chứng nào mà đưa ra, và trong vài phút đồng hồ, chút hy vọng mong manh còn sót lại cũng biến mất tăm.

      kết hôn với tôi, Gabrielle.”

      Hai vai rũ xuống và ngồi phịch trở lại ghế. “Có gì mà làm cho người đàn ông nào tôi gặp cũng đề cập đến chuỵên kết hôn vậy? Trong hai ngày vừa qua, tôi được bảo rằng mình phải cưới hai nam tước ghê tởm, kẻ kiêu căng ngạo mạn Monroe, và lãnh chúa hèn mạt có cái tên là MacHenley.”

      thoáng nhếch miệng cười. “Tên lãnh chúa hèn mạt mà vừa đến là MacKenna.”

      nhún vai tỏ ra dửng dưng. “Vì tôi chuyện trò gì với cái gã tệ hại đó nữa, tôi cũng chẳng cần quan tâm ta tên gì.”

      “Quyết định thế này,” thông báo. “ kết hôn với tôi, và ai dám gọi bằng bất cứ cái tên gì ngoài cái tên Lady Gabrielle hết.”

      hỏi tôi.”

      trông như bị sỉ nhục vậy. “Dĩ nhiên là . Tôi với .”

      cả gan của là thái quá. Gabrielle cảm thấy máu mặt mình lưu thông trở lại, và khó mà thét vào mặt , cho dù thôi thúc ấy gần như sắp vỡ òa.

      Colm có thể hết sức phẫn nộ với . Hai tay giờ siết chặt thành nắm đấm đặt trong lòng, và biết chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi mất hết cả tâm tính ôn hòa của mình. tự hỏi liệu có nhận ra mình dễ bị người khác guốc ở trong bụng đến thế nào . Chắc là , quyết định, nếu chẳng mất sức mà tìm cách che dấu những cảm xúc của mình.

      Braeden cắt ngang. “Lãnh chúa, họ đợi .”

      Colm gật đầu. “Tôi ra trong vòng phút nữa.”

      Chuyển chú ý hoàn toàn của đến Gabrielle lần nữa, sốt ruột hỏi. “Còn thắc mắc gì nữa ?”

      Nghiêm túc chắc? Dĩ nhiên là có đầy. Cả trăm ngàn thắc mắc ấy chứ.

      “Tôi có của hồi môn,” lên tiếng.

      “Tôi cần và cũng muốn của hồi môn.”

      “Điều đó khiến khác hẳn so với những kẻ khác. Thứ họ muốn là Finney’s Flat.”

      “Đừng so sánh tôi với những gã đáng khinh đó.” Cơn giận nháng qua mặt .

      hề bị hù dọa. “Để trả món nợ cho Lãnh chúa Buchanan, sẵn lòng vứt bỏ tương lai của mình. Tôi hiểu lý do làm thế.”

      muốn nhận thức sai trái về vấn đề này. “ có nghĩ Finney’s Flat là lý do duy nhất mà đám đàn ông kia muốn ở ?”

      “Vậy còn gì hơn nữa?”

      Thắc mắc của , cho dù ngờ nghệch, cũng là câu hỏi ngây ngô. thực biết đến hấp dẫn của mình, và vì thế ràng chưa bao giờ sử dụng sắc đẹp để đạt được mục đích.

      “Tôi mất thời gian mà tranh luận về các động cơ vặn vẹo của bọn họ,” .

      “Còn ? chôn vùi cuộc đời mình…”

      “Gabrielle, tôi bao giờ cho phép bất kì người phụ nữ nào tôi như thế,” dứt khoát.

      , tôi cho là .”

      “Tôi biết các nam tước ở cư xử với vợ họ như thế nào, nhưng tôi ngờ rằng hầu hết bọn họ đều lạm dụng vợ mình.”

      phải hầu hết,” phản đối.

      “Chúng tôi ngược đãi đàn bà con ở đây, Tôi bao giờ đánh , và được bảo vệ.”

      tin tưởng . Và bất thình lình cuộc hôn nhân này sau rốt nghe cũng có vẻ gì quá kinh khủng. Có lẽ vì chẳng còn nơi nào để nữa.

      định ngày kết hôn chưa?”

      “Tùy lựa chọn,” khi lần nữa lại liếc mắt ra cửa. trở nên sốt ruột hơn để kết thúc cuộc tranh luận này cho xong.

      “Hãy vui lòng giải thích hơn.”

      “Chúng ta kết hôn ngay bây giờ hoặc trong vòng sáu tháng nữa. Tuy nhiên, nếu cưới bây giờ, chúng ta sống như vợ chồng cho đến hết sáu tháng sau.”

      Vô cùng bối rối, hỏi lại. “Tại sao lại sáu tháng?”

      “Để thị tộc biết được đứa con mà mang trong bụng là của tôi.”

      làm đứng họng. Khi lấy được tinh thần, , “ bảo tin vào những lời dối trá mà…”

      cắt ngang cái phụp.”Lời gợi ý xuất phát từ Brodick. ta muốn ai thắc mắc về chuyện bố của đứa trẻ là ai nếu như mang đứa bé ngay sau khi chúng ta cưới.”

      Choáng váng và ngượng ngập trước thẳng thừng của , chỉ có thể lắc đầu lúc hỏi liệu có còn thắc mắc nào cần hỏi nữa trước khi khỏi.

      Đến giữa cầu thang nhớ ra thêm vấn đề nữa mà muốn trao đổi với .

      “Gabrielle, tôi cho phép đội cận vệ của theo sát để hộ tống ở nơi đây để biết mình được an toàn. Nhưng họ thể ở lại được.”

      nhảy dựng cả lên. “Họ phải ở lại.”

      lấy làm kinh ngạc trước thái độ bùng nổ bột phát của . hợp tác hết sức khi giảng giải về tương lai của , nhưng giờ lại tỏ ra hiếu chiến và thích gây gổ.

      , họ thể ở lại,” lặng lẽ đáp. “Khi sống ở nơi này, bảo vệ cho là nhiệm vụ của tôi và của các người lính dưới quyền tôi, người ngoài can thiệp vào lăng mạ.”

      hiểu. phải…”

      “Đây phải mở màn cho cuộc tranh luận,” cáu kỉnh. “Đám cận vệ của được tương thưởng hậu hĩ vì bảo vệ cho em trai tôi.”

      “Hãy thưởng cho họ bằng cách cho phép họ ở lại bên cạnh tôi.”

      lắc đầu. “Hét vào tôi như thế cũng làm tôi thay đổi quyết định đâu, tôi có việc phải làm bây giờ, nhưng khi nào quay trở lại, tôi chuyện với đám cận vệ của . Tôi có thói quen thanh minh cho các quyết định của mình, nhưng trong trường hợp này, tôi làm. Vì tôi chỉ thị ràng, người của tôi hộ tống họ xuống núi. có thời giờ chào tạm biệt họ.”

      bước xuống thêm hai bậc nữa, quay người lại và ra lệnh, “Tôi ưng thuận của .”

      nhìn đến lúc, sau đó bày tỏ cái nhún gối chào vô cùng hoàn hảo.

      “Như ý .”

      nhõm vì thấy nước mắt, Colm chìm trong tâm trạng hài lòng khi rời khỏi khu nhà. Ba tiếng đồng hồ sau đó, lúc quay trở về, được thông báo rằng Lady Gabrielle bỏ .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty


      MacHugh bắt kịp gần dưới chân núi. vẫn còn trong vùng đất của , mặc dù chỉ còn mấp mé cái ngưỡng ấy. mà trở về muộn hơn tiếng nữa thôi, Gabrielle hẳn sắp sửa băng qua Finney’s Flat và trở thành món mồi ngon lành cho đám người xấu muốn lợi dụng đêm tối buông xuống để trườn ra khỏi hang ổ của bọn chúng.

      Lạy chúa cứu thế, người phụ nữ gàn dở này nghĩ gì mà lại chui vào cái vùng đất hoang vu hẻo lánh này mà chỉ có bốn gã cận vệ kèm bảo vệ thế?

      Nhưng an toàn, tự dặn lòng khi cưỡi ngựa đuổi theo . An toàn khỏi bất cứ kẻ nào ngoài ra, cân nhắc, vì trong tâm trạng thời, hùng hổ nghĩ đến việc quẳng lên vai và mang về mà giam lại. Kéo về nghe chừng cũng hấp dẫn cho lắm.

      Gabrielle nghe tiếng vó ngựa dồn vang như sấm về phía . dừng lại để cho ngựa của mình uống nước và bộ đoạn đủ xa khỏi Rogue để hiểu mình thể nào quay về với nó trước khi Colm bắt kịp .

      Chẳng cần phải đoán tâm trạng giờ của thế nào. Ngừơi đàn ông này hẳn nổi giận lôi đình. Mắt tóe lửa và cái hàm siết lại là những bằng chứng vô cùng ràng. nhảy khỏi ngựa trước cả khi nó kịp thắng lại, và dù khao khát đến tột cùng được quay lưng mà bỏ chạy, vẫn đứng chôn chặt chân xuống đất và vênh cằm lên khi nặng nề tiến về phía .

      Đội cận vệ của cư nhiên tạo tư thế phòng vệ để chặn vị lãnh chúa này lại, nhưng Gabrielle biết MacHugh hề trốn tránh. cùng đủ lâu để biết khá nhiều về . Nhưng rồi cận vệ của cũng lùi lại. Ngăn chặn cuộc đối đầu trước khi nó xảy đến là tùy thuộc vào .

      “Vui lòng tránh đường cho tôi. Tôi muốn chuyện với lãnh chúa”.

      Faust tỏ ra lo lắng. “Công nương, “ thào. “nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo ta làm hại đến .”

      Stephen, cũng giống như Gabrielle, là người xét đoán tính cách khá giỏi, và xác định được phần nào bản chất của vị lãnh chúa này. nhận thấy cách thị tộc của MacHugh đón chào mình khi lãnh chúa quay về. Họ bộc lộ vui vẻ chân thận đón nhận hề lo ngại. Nhà cửa của họ vững chắc, cửa nhà nào cũng chất đống củi, bọn trẻ hề chạy trốn và lẩn khi MacHugh cùng quân lính của mình xuất đồi. MacHugh bảo vệ những thứ mà ta quan tâm đến, và Stephen nhận ra vẻ nhõm trong mắt lãnh chúa khi phát ra Gabrielle với cận vệ rằng có quan tâm, dù chỉ tí tẹo tèo teo, đến .

      Stephen vỗ vào vai bạn mình và cầu. “Hãy tránh đường cho lãnh chúa. Công nương của chúng ta an tòan với ấy.”

      Colm chẳng quan tâm đến đám cận vệ. Cái nhìn trừng trừng của dán chặt vào Gabrielle, dừng lại cách chỉ sải tay. “Tôi có đôi lời với , Gabrielle.” Dễ dàng nhận thấy giọng chua cay.

      Vị lãnh chúa này cao ngất ngưởng, và phải lùi lại vài bước để cần phải nghển cổ mới nhìn được . “ muốn gì?”

      “Cuộc thảo luận sáng nay có phần nào hiểu? Tôi muốn biết để có thể làm cho .”

      “Thảo luận? Tôi chẳng tin đó giống như cuộc thảo luận. đưa ra mệnh lệnh có.”

      “Mệnh lệnh mà tôi mong đợi tuân thủ.”

      “Tại sao?”

      Câu hỏi của có vẻ hỗn xược, nhưng tin cố ý. thực hiểu gì hết, và dù lâu lắm rồi mới có kẻ cầu tự mình giải thích, vẫn cho phép điều đó.

      “Bởi vì tôi bảo thế.”

      “Câu trả lời chưa đủ. Sao nghĩ tôi phải tuân theo mệnh lệnh của ? Tôi chẳng phải thành viên trong thị tộc của .”

      kiên quyết đánh mất kiên nhẫn của mình đối với . “ phải tuân theo lệnh tôi vì sớm trở thành vợ tôi và, do đó, cũng người MacHugh.”

      thể nào ràng hay súc tích hơn nữa, và cũng thể nào đặt thêm thắc mắc hay tranh cãi gì, vì có còn gì để tranh cãi nữa đâu.

      “Nhưng Lãnh chúa, tôi chưa bao giờ đồng ý trở thành vợ .”

      là người phụ nữ đầy phiền nhiễu,” nạt, “và còn bướng bỉnh hơn toàn bộ phụ nữ ở đây kết hợp lại nữa.”

      Lời lăng mạ của nhằm khiến nhận ra rằng là người đứng đầu, chứ phải , và hoàn tòan gạt phắt phản ứng của .

      phải là giải thưởng, Lãnh chúa. Nhưng giống , tôi cảm thấy cần thiết phải liệt kê ra cái danh sách rất nhiều lỗi lầm của .”

      gom hết mối hiềm ghét để mỉm cười với . gần như cười phì ra, quá sửng sốt vì hành vi xấc xược của . Người phụ nữ này trao như nhận lại vậy. đoán rốt cục phải kéo vô quay về giám sát của . bước bước hùng hổ về phía còn hề thoái lui. nhìn thẳng vào mắt và chờ xem định làm gì.

      co rúm lại, và điều đó khiến hài lòng đáng kể. quyết định giành được hợp tác cuả lần cuối cùng trước khi phải viện đến việc vác trở về theo lệnh của .

      “Trong lúc tôi hiểu rằng mong muốn kết hôn với tôi là lý do cho việc rời khởi nơi này, tôi muốn hiểu…:

      ngắt lời. “Đó phải lý do tôi rời .”

      “Thế vì cái gì đây?”

      cầu cận vệ của tôi rời , còn tôi cho phép điều đó xảy ra. Tôi tìm cách giải thích vì sao họ phải ở bên cạnh tôi, nhưng lại muốn nghe.”

      “Và thế là .”

      “Phải, tôi . Tôi còn có lựa chọn nào khác đâu?” đáp lại, và trước khi chĩa mũi dùi vào lần nữa, tiếp. “À phải, tôi đến chỗ Buchanan để nài xin họ mình giải thoát khỏi lời hứa hẹn đó. Mong muốn của tôi là ấy tìm được thứ khác cho trả nợ, gì gì cũng được hết.”

      chuyện với Buchanan thay mặt cho ? thể nào tưởng tượng nổi.

      thay tôi trao đổi với ai hết. Hiểu chưa hả?”

      đoán mình vô ý lăng mạ . dập tắt cơn giận của bằng cái gật đầu. “Tôi hứa. ra tôi đả động đến . Tôi chỉ giải thích rằng đội cận vệ của tôi được phép ở lại, và vì thế tôi phải rời khỏi vùng đất này.” quay và bước ra xa.

      theo. “Việc trao đổi gì hết mới làm tôi hài lòng.”

      Thế được hài lòng, quyết định khi bước nhanh hơn.

      tôi chịu nghe lời giải thích của về lý do đội cận vệ phải ở cùng .”

      “Đúng vậy.”

      “Giờ tôi nghe đây.” long trọng thông báo. “Nhưng tôi điều này, Gabrielle. Những người lính sống cùng với người của tôi hiệu quả đâu.”

      “Họ phải lính , và họ bị xúc phạm vô cùng khi biết nghĩ thế. Họ đến từ St. Biel, và biểu tượng họ mang ngực thể rằng họ là lính hoàng gia.”

      Gabrielle quá hăng hái trong việc buộc vị lãnh chúa này phải hiểu, nên nhận ra rằng tiến thẳng vào khu rừng rậm. Colm ở ngay đằng sau , và hai lần liền với tay qua đầu để gạt nhành cây ra ra khỏi đường .

      “Mẹ tôi là Lady Genevieve, công nương của St.Biel. Khi bà kết hôn với cha tôi, đội cận vệ theo bà đến nơi ở mới tại nước , và chỉ khi họ tin rằng bà được cha tôi bảo hộ cẩn thận họ mới trở về. Mẹ tôi kể rằng lúc đầu Cha vui vẻ gì có họ sống trong nhà ông, nhưng cuối cùng ông cũng chấp nhận họ, và trở nên phụ thuộc vào họ.

      “Mất bao lâu đội cận vệ của mới tin rằng mẹ được bảo hộ an toàn?”

      quay người trả lời.

      “Ba năm. Họ ở lại ba năm.”

      Colm nao núng. Cáu tiết trước phản ứng dội lại của , định chỉa thẳng tay vào ngực , nhưng nghĩ thế nào lại thôi ngay tắp lự - mặc dù phải tự hỏi tại sao lại vung ngón trỏ vào như thế.

      giấu ngay tay mình ra sau lưng. ‘Cha tôi lấy làm buồn phải nhìn họ rời .”

      “Tôi nghĩ cường điệu quá đấy.”

      “Cha tôi tin tưởng họ,” khăng khăng.

      đội cận vệ quay trở về St.Biel sau ba năm ở lại với mẹ , sao giờ lại có đến bốn người bên cạnh vậy.”

      tháng sau khi tôi ra đời, bốn người bọn họ đến Wellingshire. Chú tôi, người vẫn còn là đức vua, gửi họ đến. Nhiệm vụ của họ rất ràng. Họ phải bảo vệ tôi. Mỗi thời kì các cận vệ đều thay đổi. Stephen ở lại với tôi lâu nhất. Rồi Lucien đến. Chirstien và Faust đến sau đó vài năm.”

      “Ai cử họ đến? Nước thống trị đất nước của họ nhiều năm rồi mà.”

      “Người dân St.Biel. Người có thể chiếm đóng đất đai của họ, nhưng họ vẫn trung thành với gia đình của mẹ tôi.”

      “Stephen gọi mẹ là Lady Geneieve, nhưng lại được gọi là LadyGabrielle. Bà ấy phải là công nương à?”

      “Tại St.Biel công nương được chỉ định như thế. Tôi đáng ra được gọi là Lady Gabrielle. Khi còn , đội cận vệ gọi tôi là tiểu Công nương. Cái tên này giờ vẫn giữ nguyên. Cũng chẳng hề gì, phải ?”

      “Phải,” đồng ý trước khi tiến đến câu hỏi khác.

      “Tại sao đội cận vệ phải mất thời giờ chăm nom cho ?”

      người cũng đủ rồi,” đáp. “Dù vậy cha tôi đồng ý. Ông cứ khăng khăng rằng tôi thích bày ra đủ trò tinh quái, và phải mất 4 người mới trông nổi tôi. Tôi cứng đầu, tôi chỉ là tò mò thôi.”

      chờ bình lụân thêm, và khi tiếp tục im lặng, .” Cha bao giờ phải lo cho tôi lúc đội cận vệ có bên cạnh. Họ cứu tôi nhiều lần đến nỗi thể nào nhớ nổi.”

      Gabrielle cuối cùng cũng nhận ra rằng chẳng để ý gì đến nơi đứng. Cánh rừng vây lấy .

      “Chuyện gì xảy ra nếu tôi cho phép họ ỏ lại? Họ làm gì?” Colm hỏi.

      “Dù thế nào nữa họ cũng ở lại. Họ thề, và họ giữ lời.”

      “Ngay cả khi ở lại cũng có nghĩa là chết?”

      “Dù thế,” thầm. “nhưng họ chết vì danh dự, còn những kẻ giết họ .”

      Chết tiệt, bị mắc kẹt với họ mất. “Họ được phép ở lại, nhưng đảm bảo quá 3 năm để hiểu được tôi có đủ khả năng bảo vệ cho .”

      Gabrielle vui mừng khôn xiết, Colm MacHugh là người đàn ông tốt và biết điều. “Thế tôi cưới , Lãnh chúa, trong thời gian 6 tháng nữa. có lời hứa của tôi.”

      nhón chân đánh dấu lời tuyên bố của mình với nụ hôn. Đôi môi sựơt qua môi , nhưng kinh ngạc của rành rành lên nét mặt. “Hôn như thế thích hợp hả?” hỏi. cảm giác được mặt mình cháy bừng bừng. hành động bốc đồng và ràng là vượt quá chừng mực đúng đắn. đáng ra phải nhún gối chào để thể lời hứa hẹn của mình.

      “Đúng là thích hợp,” lặng lẽ . “Nhưng tôi thích hôn thế này hơn.”

      kéo hay ôm vào lòng. PHải, chỉ đơn giản là cúi thấp đầu xuống và hôn dịu dàng. Miệng bao phủ lấy toàn bộ khuôn miệng của . Đôi môi ấm nóng của tách ra và khi bắt chước theo , nụ hôn của sâu thêm. Lưỡi chiếm lấy , khiến phải rùng mình run rẩy. Quả là choáng váng. Và khuấy động cách đầy tội lỗi.

      nụ hôn toàn vẹn, vì khi ngẩng đầu lên, trái tim đập thình thịch như điên và đôi chân run lẩy bẩy, sợ mình ngã dập mặt. chưa bao giờ được hôn kiểu đó.

      Gabrielle tìm cách xét đoán ánh mắt . ràng là nụ hôn hề ảnh hưởng gì đến giống như .

      cúi thấp đầu. “ may là chúng ta ở riêng mình. đúng đắn cho lắm khi chúng ta chưa kết hôn. Hẳn là tội lỗi.”

      nghe quá lo lắng về chuyện đó, để ý “Chúng ta sớm kết hôn thôi, vậy chẳng tội lỗi gì hết, và chúng ta cũng mình.” hề quay đầu lại, gọi lớn. “Stephen?”

      “Vâng, Lãnh chúa?”

      “Có bao nhiêu lính theo dõi chúng tôi?”

      “Tôi đếm được bảy.”

      Colm tỏ ra thất vọng. mong đợi người cận vệ đầy kinh nghiệm này tinh ý hơn. “. Có tám.”

      Stephen tiến lên. “ có tám người theo dõi. Giờ là bảy.”

      “Chuyện gì xảy ra với người thứ tám?”

      Giọng Stephen đầy thỏa mãn. “Christien tình cờ bắt gặp ta. Lính của muốn tiếp cận sát với công nương chúng tôi. Christien nghĩ ta nên làm thế, vì vậy ấy cản lại. ấy giết, mà chỉ cho ta ngủ giấc thôi.”

      Colm lầm bầm gì đó sau hơi thở và sải bước đến chỗ lũ ngựa. Gabrielle lẽ ra phải nhấc chân chạy đuổi theo . Lúc nhận ra có ở đằng sau, đứng lại chờ, sau đó nắm lấy tay và kéo , buộc phải theo mình.

      “Lãnh chúa, nếu biết người của theo dõi, tại sao lại hôn tôi quá …”

      “Quá cái gì?”

      “Ầm ĩ.”

      “Đó là quyền của tôi,” trả lời. “À Gabrielle, vì chúng ta sắp cưới, có thể gọi tôi là Colm.” hề liếc mắt nhìn lại lúc tiếp tục, “Và thêm nữa, khi chúng ta quay về, tranh cãi với tôi nữa. và tôi thỏa thuận về đội cận vệ của , nhưng đó là tất cả mà tôi thỏa thuận. Tôi thể ngày này qua ngày khác cứ đuổi theo vợ bướng bỉnh được. Tôi còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải để mắt tới.’

      “Tôi bao giờ được tranh cãi hay bất đồng với ?”

      Điều đó nghe có vẻ thuận lợi. gật đầu. “Tôi chấp thuận của ngay bây giờ, Gabrielle.”

      cúi đầu. “Theo ý .”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty – one


      Đối với Sarah Tobias, ngồi lê đôi mách gây nghiện như là những miếng bánh quy bơ ngọt ngào vậy. Ả mê mải với chuyện đó. Ả thích được là người đầu tiên lan truyền những tin đồn mới mẻ nhất và chẳng thèm quan tâm xem chúng có hay , quan trọng là phải phát tán rộng rãi càng nhiều càng tốt. Đến thời điểm kết thúc câu chuyện, Sarah cảm thấy giống như luồng hơi nóng dâng lên đến nỗi gương mặt đỏ bừng bừng, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi và hơi thở trở nên gấp gáp. Ả khám phá ra rằng ngồi lê đôi mách cũng có lợi y như là sex vậy. Thậm chí đôi khi còn tốt hơn.

      Sarah hiếm khi truyền bá những câu chuyện tốt đẹp của người khác. Quan trọng là gì? Thành ra, chuyện tốt đẹp có gì hay hớm. Tội lỗi lúc nào chẳng hấp dẫn hơn nhiều, và khi tội lỗi thuộc về thói dâm ô, nó lại càng trở nên kích động hơn.

      Trong bữa tối, trai ả, Nial tình cờ đả động đến câu chuyện ta chứng kiến ở Tu viện Arbane.

      Sarah ăn liền tù tì hai cái bánh quy, tai giỏng lên nghe ngóng, sau đó ngốn thêm ba cái nữa trong lúc ả tiêu thụ đến từng chi tiết câu chuyện phát ra từ miệng ông . Khi Nial xong xuôi điều mà ta nghe được, Sarah phát cuồng lên vì thích thú và tọng miếng bánh cuối cùng xuống cổ họng.

      Thời điểm trước khi chiều xuống của ngày tiếp theo, toàn bộ thị tộc Dunbar đều biết về Gabrielle. Thế rồi Sarah, năng lượng dâng trào, bắt đầu công cuộc buôn dưa lê bán dưa chuột của mình. Sau khi nuớng xong hai mẻ bánh quy đường, ả mang đến cho chị họ Hilda, người kết hôn với người Boswell. ta rời khỏi vùng đất của thị tộc Boswel cho đến tận lúc đảm bảo rằng tất cả mọi người trong thị tộc này đều phải biết đến vụ việc đáng hổ thẹn kia.

      Ngoài thói quen ngồi lê đôi mách xấu xa ấy, điểm yếu khác của Sarah là rằng ả thích được thêm mắm dặm muối vào câu chuyện. Sau khi kể lể đến ba mươi hay bốn mươi lần gì đấy cùng câu chuyện, ả còn cảm thấy kích động nữa. Tim đập dồn, và lòng bàn tay còn ẩm ướt. kiện trở nên cũ mèm, chính vì thế ả bắt đầu thêm vào vài lời dối trá nho tự mình bịa ra. Dĩ nhiên là chả có gì thái quá hết. Chỉ đủ để tăng thêm gia vị cho câu chuyện được mặn mà. Có gì thiệt hại đâu cơ chứ?

      Hai tuần sau đó, câu chuyện giả dối kia lan đến tận thị tộc MacHugh.

      Gabrielle cảm thấy bầu khí khác lạ. Đám đàn bà phụ nữ vẫn thường mỉm cười chào khi họ ngang qua giờ tránh nhìn thẳng vào . Họ quay đầu và hối hả tránh xa. Trước khi ai đó kể ra, biết rằng họ nghe được những lời dối trá khủng khiếp kia. Và theo cách mà họ sử xự, cũng hiểu tất cả đều tin là .

      Colm quay về nhà sau ngày dài săn bắn để thấy Braeden chờ ngay trước khu vực chuồng ngựa. Vẻ mặt người chỉ huy của thể cho Colm rằng tin tức chẳng hề tốt đẹp gì. Ý nghĩ đầu tiên của là về Gabrielle. xảy ra chuyện gì với ấy hả?

      thậm chí còn xuống ngựa lúc đặt câu hỏi. “Gabrielle ổn chứ?”

      Braeden biết lãnh chúa của mình hề nhận ra cách chất vấn người khác. “ ấy ổn. tổn hại gì.”

      Câu hỏi tiếp theo của Colm lại lộ ra. “ ấy làm gì vậy?”

      “Theo như tôi biết ,” đảm bảo với Colm.

      Colm quăng mình xuống ngựa và dúi sợi dây cương cho người giữ ngựa khi áp sát Braeden. “ ấy tìm cách trốn nữa à?”

      Braeden mỉm cười. “, dù sao cũng phải hôm nay.” ngước lên nhìn trời trước khi tiếp tục. “Dẫu vậy, mặt trời vẫn chưa lặn. ấy còn thời gian.”

      Gabrielle gặp rắc rối trong việc điều chỉnh cho thích hợp với nơi ở mới của mình. Mỗi ngày mọi thứ đều mới mẻ. Tuần trước tìm cách trốn hai lần, và cả hai lần Colm đều phải đưa trở về. cứ khăng khăng cho là mình chạy trốn. Lý do đầu tiên là muốn cưỡi ngựa dạo qua vùng đất Finney’s Flat thôi. Và lý do thứ hai là muốn “có chỗ” để săn bắn, cứ cho là gì gì cũng được.

      “Lady Gabrielle chỉ cần thời gian để hiểu các luật lệ ở đây thôi,” Braeden , tìm cách biện hộ cho .

      Colm chế nhạo cái ý niệm đó. “ ấy thừa biết luật, chỉ chú tâm vào chúng thôi. Đó là lý do vì sao đến hai lần tôi phải ngưng hết công việc mình làm để đuổi theo ấy.”

      “Để tôi chỉ ra rằng tôi đề nghị đuổi theo ấy, như những người lính khác.”

      ấy là trách nhiệm của tôi và cũng là vấn đề của tôi. Tôi trao ấy cho người khác.”

      Braeden biết lý do lý trấu đó chẳng liên quan gì. Cho dù Gabrielle chỉ ở với họ mười bốn ngày, Colm tỏ ra khá chiếm hữu. thích ai lại gần . chỉ chịu đựng đội cận vệ của . Chừng nào còn dính dáng vào họ trở nên vô dụng. Họ chỉ trả lời Gabrielle và chỉ tuân lệnh của mà thôi. Colm tin rằng chịu đựng đủ lắm rồi cách xử của ho, dù là miễn cưỡng phải thừa nhận rằng họ bảo vệ rất khéo.

      “Chẳng ai coi Lady Gabrielle là vấn đề hết. Đám đàn ông mê tít ấy, còn phụ nữ cùng quý ấy, vì tính tình ấy cởi mở và gặp ai cũng cười.”

      “Có phải ấy làm đám đàn ông xao lãng khỏi nhiệm vụ ?”

      ấy có,” thú nhận.” Dù cố tình. Colm này, có nhận thấy ấy xinh đẹp đến thế nào ?”

      Cáu tiết, đáp lại. “Dĩ nhiên là tôi có.”

      “Đám đàn ông cũng vậy thôi. Họ thích ngắm ấy.”

      cứng ngắc cả người. “Thế tôi tăng gấp đôi nhiệm vụ cho họ. Nếu như họ luyện tập từ sáng tới tối, họ chẳng còn thời gian mà nhìn chằm chằm vào ấy nữa.”

      cứ như người ghen tuông vậy.”

      Từ cái nhìn đen tối Colm bắn sang , Braeden nhận ra nên buột miệng thành lời như thế.

      “Tôi là bạn nhiều năm rồi,” Braeden nhắc nhở . “Tôi có ý định chọc tức, chỉ là thôi. Tin lan truyền rằng cưới ấy, nhưng tôi nghĩ nên thông báo cho toàn thể thị tộc biết sớm .”

      “Tôi bận lắm,” vặc lại.

      Colm biết đó là lời bao biện kém cỏi. Đáng ra nên thông báo ý định lấy Gabrielle làm vợ vào cái ngày mang về cùng , nhưng thay vào đó lại mất cả hai tuần liền tìm cách tránh xa , tự bảo mình rằng còn nhiều việc khá quan trọng hơn để làm.

      có thể mất thời gian vì . Colm phải người trốn tránh những nhiệm vụ khó khăn. còn món nợ treo lơ lửng đầu, và được trả ngay khi kết hôn với . Và vì ghét phải nợ nần ai đó, nên tỏ ra hào hứng hơn mà cưới .

      Sáng nay phải thừa nhận : Gabrielle là người phụ nữ nguy hiểm. thích cách khiến cảm thấy, và bắt tâm trí xoay lộn lung tung. Điều đó bắt đầu từ nụ hôn. Nụ hôn chết tiệt đó đánh thức những xúc cảm mà tưởng chết từ lâu. Cách mỉm cười với khiến chuyện đó tệ hơn. biến thành gã ngốc mụ mẫm nếu cho phép làm thế, và còn lâu mới để cho phụ nữ làm mình tổn thương.

      “Tôi mong tuyên bố sớm, Lãnh chúa.”

      Colm đáp lại sắc nhọn. “ định về vấn đề gì?”

      Khi hỏi, thấy hai con ngựa cột vào nhánh cây, và từ dấu hiệu thân biết chúng thuộc về ai.

      “Người Boswell làm cái quái gì ở đây vậy?”

      “Lan truyền những lời dối trá.”

      gì?”

      “Những lời dối trá về Lady Gabrielle lan tới thị tộc chúng ta và hai người từ thị tộc Boswell có liên quan đến. Kinnon Boswel báo rằng ta cần chuyện với người họ hàng Rebecca, kẻ như biết kết hôn với trong số những người lính của ta. ta với bảo vệ canh tháp rằng có chuyện khẩn cấp, và khi được cho phép tiến vào, ta hề tới nhà Rebecca. Dường như cả ta lẫn người bạn cùng là Edward đều quyết tâm gặp Lady Gabrielle.”

      Giận dữ, Colm hỏi. “Chúng gặp ấy chưa?”

      “Chưa,” đảm bảo.

      Colm cả người.” Thế họ có cơ may còn sống mà ra khỏi đây.”

      Braaden tiếp tục thuật lại. “Tôi ở sân phía tây huấn luyện cho những lính mới cận vệ của Lady Gabrielle đến gặp và bảo tôi rằng có chuyện xảy ra.”

      “Cận vệ nào vậy?”

      “Lucien.”

      “Ít nhất người trong số họ cũng học được cách tuân theo lệnh,” khô khan đáp. “ ta gì với ?”

      ta hỏi tôi chúng ta có phải là đồng minh với người Boswell hay , và khi tôi muốn biết tại sao ta lại hỏi thế, ta giải thích rằng ta giết chết hai kẻ đó.”

      cho phép hả?”

      , nhưng tôi thề với , Lãnh chúa, khi nghe được điều bọn họ về Lady Gabrielle, khi quay về là lúc tôi định tống cổ chúng .”

      “Giờ Gabrielle ở đâu?”

      “Trong đại sảnh.”

      “Hãy tìm những kẻ Boswell,” ra lệnh, “và đưa họ đến chỗ tôi. Tôi muốn họ kể họ gì về Gabrielle.”

      Sau đưa mệnh lệnh, Colm tiếp tục. vội vã đến gặp Gabrielle trước khi nghe đến những kẻ Boswell. Gabrielle trải qua đủ chuyện đau đớn rồi. cần thêm nữa.

      Chết tiệt hết , đây là lỗi của . Đáng ra nên cưới rồi mới phải. Chắc chắn đó là cách duy nhất để dập tắt vu khống này. ai dám lời về vợ … trừ phi, dĩ nhiên rồi, ta muốn chết.

      Khi tiến vào sân, Colm bắt gặp Gabrielle. Lưng xoay về phía chuyện với ai đó. Bước thêm vài bước nữa, Colm nhận thấy những kẻ Boswell đối diện với . chửi thề và bước nhanh hơn. Hai kẻ trẻ tuổi dường như chú tâm quá mức vào điều chúng thốt ra với nên hề nhận thấy . Chúng cũng hề nghe thấy Lucien và Faust tiến đến sau chúng. Hai cận vệ chạy về phía chúng, nhưng dừng ngay lại khi Gabrielle khẽ giơ tay ra hiệu cho họ.

      Hành động đó bị Kinnon phát ra. tiến bước về phía và hỏi. “ làm gì vậy?”

      mỉm cười trả lời. “Cứu mạng .”

      Edward chậm chạp hiểu ra, nhưng Kinnon tinh khôn hơn. quay phắt lại và mặt đối mặt với Lucien. Ngay tức khắc, quay về Gabrielle và run rẩy . “Tôi chỉ kể cho nghe chuyện mọi người đồn đại về thôi. Tôi tưởng muốn biết.”

      “Họ thể, nhưng tôi có đấy,” Colm lên tiếng. quá mức giận dữ, chỉ nghĩ phản ứng của chúng trước giọng của tức cười. Chúng thụt lùi cả mét và va cả vào nhau để tìm đường thoát.

      Gabrielle sợ Colm thực thi lời đe dọa của và giết chết người Boswell, và muốn chuyện đó xảy ra. Kinnon cùng Edward là những người trẻ tuổi dại dột biết làm gì khác ngòai việc cả đọan đường dài chỉ để nhìn thấy phản ứng của trước những câu chuyện họ kể, nhưng họ đáng phải chết vì ngu dốt của họ.

      Dù vậy, họ đáng ra nên làm gì đó xoay chuyển tình thế.

      “Lãnh chúa, tôi rất vui vì trở về,” cất lời quá mức là ngọt ngào. “Hãy đến nghe những câu chuyện mà những người Boswell này kể cho tôi. chắc hẳn lấy làm thích thú.”

      Khuôn mặt Kinnon trông như thể bị mặt trời nung chín vậy, trong lúc đó vẻ mặt của Edward trắng bệch cả ra. Cậu ta giống y xác chết. Mà quả , cậu ta cũng bốc mùi y như vậy.

      “Tôi ngờ rằng mình lấy làm thích thú.” Colm lên tiếng.

      vòng cánh tay mình qua kéo sát vào mình, và hôn trong lúc những kẻ Boswell miệng há hốc mắt trợn lên nhìn. Sau đó quay lại và dồn hết chú ý vào bọn chúng.

      “Tôi lắng nghe chuyện các cậu kể cho Lady Gabrielle, người sắp sửa là vợ tôi.”

      “Sắp sửa là…” Kinnon nuốt xuống khó khăn.

      “Vợ ?” Edward tiếp lời. “Chúng tôi biết. Chúng tôi bao giờ…”

      “Các cậu xấu Lady Gabrielle? Cậu định vậy hả?” Colm hỏi.

      giận dữ đến độ khó mà kìm nén được mong muốn siết cổ những kẻ ngu ngốc này. thay vào đó vô tình quay sang Gabrielle, và chỉ khi bấm vào tay mới nhận ra việc mình làm mới nới tay ra.

      “Chúng tôi muốn xem ấy trông thế nào. Chúng tôi có nghe được ấy bỏ bùa mê đàn ông và muốn thử thôi.” Kinnon giải thích.

      “Chúng tôi chỉ thuật lại những điều được nghe.” Edward lên tiếng, giọng cậu ta cao đến mức gần như là tiếng thét.

      Lucien cùng Faust di chuyển tới gần hơn tới Kinnon và Edward. Cả hai cận vệ đều quan sát Colm, hy vọng rằng ra hiệu tống khứ cái lũ quấy rầy khó chịu này.

      Gabrielle cảm thấy hai kẻ Boswell bị trừng phạt thích đáng. “Kinnon và Edward đều thuyết phục tôi rằng tôi là người phụ nữ đáng kinh ngạc. Dừơng như tôi sinh ra bốn đứa trẻ, dĩ nhiên là ngòai giá thú, và tất cả đều cách nhau có năm.” thanh minh. “Và với bốn người đàn ông khác nhau.” cười phá lên trước khi tiếp. “Tôi hẳn phải rất quyến rũ.”

      “Chuyện sai lầm.” Kinnon cà lăm. “Giờ chúng tôi thấy rồi. Phải , Edward?”

      Cậu bạn gật đầu như bổ củi. “Phải, phải.:”

      “Nếu được phép rời , chúng tôi hứa bao giờ xấu gì về Lady Gabrielle nữa, trừ những lời ca ngợi ra,” cậu ta vội vã thêm vào. “Chúng tôi chỉ ca ngợi ấy.”

      “Lucien, Faust, lùi lại. Gabrielle, vào trong.” Colm ra lệnh.

      Gabrille muốn hỏi định làm gì, nhưng biết rằng đặt câu hỏi cho ngay trước mặt người ngoài là phải phép. giết bọn họ hả?

      lững thững bước . Những kẻ Boswell kể những điều kinh khủng, thuật lại cả những điều mà biết là thô lỗ vì những cái liếc mắt dâm dật và điệu cười ám muội của bọn họ. đáng ra chẳng nên cảm thấy tội cho chúng, nhưng vẫn.

      Colm nhận ra lê bước loẹt quẹt chậm như sên và quyết định phải có lời với về phục tùng của . Khi đưa ra mệnh lệnh, muốn nó được thực thi ngay tức khắc. Và nhanh chóng. là chả để tâm đến điều đó. là người lai, tự nhắc mình, có lẽ đó là lý do tại sao lại cứng đầu đến thế.

      chuyển chú ý của mình sang những kẻ Boswells,

      “Khi tỉnh dậy, các cậu tới chỗ lãnh chúa của mình, và kể cho ta nghe chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay. Tôi biết được các cậu có thuật lại từng lời các cậu về Lady Gabrielle hay . Và cũng báo với ta rằng lý do duy nhất tôi để các cậu còn sống mà trở về là vì các cậu khiến cho vợ tương lai của tôi cười.”

      Edward gật đầu. “Chúng tôi kể lại từng lời ,” cậu ta thề.

      Kinnon gãi gãi cằm. “Lãnh chúa, khi nào chúng tôi tỉnh lại phải ? Chúng tôi có phải ở lại…”

      Cậu ta được hết câu. Colm di chuyển cực nhanh, cả Kinnon lẫn Edward đều giờ phản ứng lại. giây trước chúng còn đứng đó, giây tiếp theo chúng ngã lăn xuống đất.

      Lucien gật đầu hưởng ứng trong lúc Faust toét miệng ra cười.

      Colm trừng mắt nhìn hai kẻ Boswell và ra lệnh. “Tống chúng lên ngựa ra khỏi đất của tôi ngay.”

      Vài phút sau đó, rảo bước đến hướng lò rèn, Colm vẫn còn giận điên. Sao đám người Boswel này lại dám những điều vu khống về Gabrielle? Bất cứ ai gặp đều biết là người phụ nữ ngây thơ, ngọt ngào và tốt bụng. lẽ ra phải giết chết bọn chúng. Gabrielle có thể buồn, nhưng chắc hả hê.

      ngừng phắt lại. Chuyện đó xảy ra khi nào? Khi nào xúc cảm của lại trở nên quan trọng đối với ?

      Colm tìm cách đẩy hình ảnh Gabrielle ra khỏi tâm trí mình. có việc phải làm. đến lò rèn và mất cả tiếng đồng hồ cùng với người thợ rèn ở đó bàn bạc cải tiến lại những lưỡi gươm và sau đó bộ lên đỉnh đồi, ở đó nhìn xuống là khu vực những người chiến binh trẻ tập luyện. Tay họ cầm khiên, nhưng ai sử dụng chúng đúng cách cả. vài người thực dùng chúng thay cho những thanh gươm vẫn còn treo hờ hững bên hông,

      Họ nên luyện tập cùng vũ khí, Colm kết luận. Họ quá thíêu kinh nghiệm chiến đấu. Braeden gầm thét với họ, nhưng nhận được kết quả như muốn. Khi người lính trẻ mắc lỗi cười lớn tiếng, Braeden ngay lập tức quật cậu ta xuống đất. Tại sao những kẻ thiếu kinh nghiệm lại cao ngạo nhất? chiến trường họ trở thành vật cản, và những chiến binh lão luyện vừa phải bảo vệ cho họ vừa chiến đấu với kẻ thù. phân tâm có thể dẫn đến cái chết bất ngờ.

      Stephen cùng Christien bước đến bên cạnh Colm.

      “Lucien kể cho chúng tôi việc xảy ra với những kẻ đến từ thị tộc Boswell,” Stephen .

      Colm thừa nhận. Sau đó Christien lên tiếng. “Tại sao giết chúng? Phải tôi tôi làm.”

      “Công nương chúng ta vui nếu chúng bị giết” Stephen giải thích. “Tôi nghĩ đó là lý do chúng còn sống.”

      Ba người còn lại đều im lặng khi họ quan sát buổi tập luyện dưới kia. người lính trẻ tuốt gươm ra.

      “Vì tình của chúa,” Colm lầm bầm. “Tôi để họ giết lẫn nhau và kết thúc cùng họ mới phải.”

      “Họ trước hết nên học cách chiến đấu bằng tay , chưa nên tập luyện với vũ khí.” Christien cao giọng chỉ trích.

      Colm gật đầu. Vũ khi có thể trở thành vật đỡ, và nếu bị đánh bật , người chiến binh vô lực chống lại kẻ thù trừ khi ta sở hữu những kĩ năng khác. Braeden nghĩ cái quái gì mà lại để họ dùng gươm thế? Đến cuối ngày mọi thứ đều tanh bành hết.

      giờ có hơn trăm người trong bãi tập luyện, và con số đó bao gồm những lính mới thiếu kinh nghiệm. Braeden thể có mặt ở cả năm chỗ cùng lúc, và Colm nhận ra cần giao phó nhiều trách nhiệm hơn cho những chiến binh lão luyện khác. ai muốn đảm nhiệm đám lính mới. Colm chuẩn bị quay xuống đồi giải pháp bất ngờ thình lình xẹt qua trong óc.

      “Stephen, tôi nghĩ đến lúc cùng các cận vệ tìm việc mà làm ở đây rồi.”

      nghĩ gì vậy?”

      “Tôi quan sát kĩ năng của các chiến trường. Ngày mai các luyện tập với vài người lính của tôi. Nếu tôi nghĩ các đủ năng lực, các trợ giúp huấn luyện cho lính mới.”

      Colm phải nhìn vào Christien mới biết ta mỉm cười. Sáng ngày mai ta hẳn cho nốc ao vài gã tự cao tự đại ở đây.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty two


      Tâm trạng Gabrielle còn rất vui vẻ cho đến khi rảo bước ra ngoài hít thở bầu khí trong lành và tình cờ chạm mặt những kẻ Boswell. Kinnon cùng Edward vô cùng hào hứng tung ra những câu chuyện mà chúng nghe được về . Những câu chuyện hoang đường thái quá đến mức thể nhịn được cười.

      Tính hài hước của tình thế giờ vựơt quá hiểu biết của . Làm sao ai đó có thể lấy việc tuyên truyền những lời khủng khiếp về người khác để làm vui được nhỉ? Chẳng có lý do gì để cư xử tàn ác đến thế. suy nghĩ cái thực tế đáng buồn đó lúc trèo lên cầu thang và bước vào đại sảnh. Tâm trạng trở nên khá ảm đạm.

      Dẫu cho hợp lý, vẫn quyết định đổ hết tội lỗi cho đau khổ của mình lên đầu Colm. sống cùng với gia tộc MacHugh đến cả hai tuần lễ, và nếu lãnh chúa của họ chịu khó mà thông báo với toàn thị tộc rằng có ý định kết hôn với , giờ tin tức lan truyền đến những thị tộc khác rồi, và những kẻ Boswell kia dám phỉ báng nữa.

      Nhưng chẳng phải tuyên bố gì hết sao? Từ thái độ im lặng của , rút ra kết luận duy nhất. muốn cưới , và quá khiếp sợ chuyện đó đến nỗi thể nào mở miệng nổi. thậm chí còn thích ở chung phòng với . Ngoài việc lúc nào cũng thuyết giảng trước về những điều sai trái theo như quan điểm của phạm phải, chẳng bao giờ đối thoại với cách lịch thiệp hết.

      Tại cuộc dạo với Cha Gelroy, bày tỏ nỗi băn khoăn của mình đối với Colm. Vị linh mục gợi ý rằng nên tìm cách để hiểu và thông cảm hơn. Những trọng trách mà Colm phải gánh vác với tư cách là người đứng đầu thị tộc quả khá nặng nề.

      “Con phải hiểu người dân của ấy trước.” với ông, “và con là kẻ ngoài cuộc.”

      “Họ rồi quý con thôi,” ông đảm bảo với .

      dám chắc. Kiên nhẫn phải là trong những đức tính tốt đẹp của . quyết định cho Colm thêm tuần nữa để đưa ra lời tuyên bố chính thức.

      tuần. Sau đó con rời khỏi nơi này và đến nơi ấy bao giờ tìm được con.”

      Thổ lộ ra được những suy nghĩ của mình khiến cảm thấy khá hơn và kiềm chế hơn. Hai vai thẳng lên và bước qua sảnh đến chiếc ghế dài nơi để đồ may vá của mình ở đó.

      gì phải ?” Liam MacHugh hỏi.

      Gabrielle qúa sửng sốt và hài lòng gặp được cậu ta, và chú ý rằng nghe thấy lầm bầm mình.

      “Chúc ngày tốt lành, Liam.” to.

      Cậu em trai Colm nằm ườn ra chiếc ghế dài đặt bên lò sưởi. ngồi dậy khi bước qua phòng.

      “Lady Gabrielle. Lại ngồi với tôi .”

      lấy chiếc ghế phía bên kia lò sưởi và nhận thấy Liam hề nhăn mặt khi ngồi xuống. Những vết cắt đằng sau chân ràng là lành hẳn. Phía sau đầu gối vẫn còn vài vết thương , nhưng nghĩ mang những vết đó suốt phần đời còn lại của mình. Tuy nhiên những vết cắt sâu ở lưng hẳn để lại sẹo. May mắn cho Liam, khuôn mặt hề tổn hại gì. thực trông khá là ưa nhìn.

      “Cha Gelroy kể cho tôi về ,” mỉm cười.

      “Tôi mới ở đây có 2 tuần thôi, và mới gặp lần đầu tiên, làm sao có thể thế được?”

      “Tôi muốn gặp ai cho đến khi khỏe hơn. Tôi rời khỏi giường và nhúc nhắc chân tay trở lại.”

      cảm thấy khá hơn rồi phải ?”

      Nỗi lo lắng của về dường như là chân . “Phải,” cam đoan với . đưa mắt quan sát khuôn mặt vài giây và rồi cất tiếng hỏi. “Sao trông có vẻ rất quen với tôi nhỉ? Tôi biết chúng ta chưa hề gặp nhau, vì nếu có, tôi nhớ người phụ nữ xinh đẹp như . Có lẽ tôi mơ thấy . Đội cận vệ cùng trông chừng cho tôi trong lúc tôi ngủ. Tôi hẳn phải cám ơn cho phép họ làm việc đó.”

      “Họ cần tôi cho phép, và chính họ mới nên nghe được lời biết ơn của .”

      “PHải, đúng,” đồng ý. Sau đó thuật lại những lời mà vị linh mục kể cho về đội cận vệ hoàng gia và tò mò muốn biết thêm nữa. cũng thích được nghe về St.Biel, còn Gabrielle hào hứng trả lời mọi thắc mắc của .

      thích . giống trai mình, Liam rất dễ bắt chuyện và khá là thu hút. Đám đàn bà phụ nữ hẳn phải vây lấy , nghĩ, vì nụ cười thỏai mái và vẻ ngòai đẹp đẽ của . cũng sở hữu tính hài hước tinh nghịch. khiến cười ngặt nghẽo khi kể đến những trò tinh quái mà và Colm gây ra lúc còn . Ở với Liam suốt buổi chiều là khoảng thời gian dễ chịu nhất mà có từ khi chuyển đến vùng đất của người MacHugh. hết, Liam chưa bao giờ đả động đến lý do có mặt ở đây, và vì thế càng cảm thấy biết ơn hơn.

      ***

      Gabrielle quen với việc ăn tối mình. Buổi tối đó cả Colm lẫn Liam đều mời . Colm, ngồi chính giữa ngay đầu bàn, và Liam, ngồi chính giữa ngay cuối bàn, đều đứng dậy khi bước vào phòng cùng với Cha Gelroy đằng sau. Liam vẫy tay ra hiệu cho trong lúc Colm mặt lạnh như tảng đá như thường lệ, chỉ đơn giản là chờ cho ngồi xuống. hề nghĩ ngợi nhiều khi đưa ra lựa chọn của mình. mỉm cười với Liam lúc thong thả bước về phía Colm và ngồi ngay sát cạnh .

      Cha Gelroy mắt liếc cả hai hướng trước khi kéo chiếc ghế bên cạnh Liam.

      Căn phòng im phăng phắc cho đến khi Maurna mang lên những chiếc mâm nặng trịch đựng đầy bánh mì và cá trích, cá tuyết muối, thịt cừu và thịt bò muối. Món cuối cùng được đặt lên bàn là những ổ bánh mì béo ngậy màu nâu óng mới ra lò vẫn còn nóng sực, mùi thơm của bánh mì tỏa ra khắp căn phòng.

      Quả quyết thu hút chú ý của Colm vào cuộc đối thoại, lên tiếng, “Lãnh chúa, hôm nay săn thế nào?”

      “Cũng vậy thôi,”

      chờ kể thêm, nhưng dường như có ý định đó. nhận lấy ổ bánh mì mà Cha Gelroy mời và xé miếng trong lúc tìm cách nghĩ ra điều gì đó mà bắt chuyện.

      Đám đàn ông ăn tối trong im lặng, còn tiếp tục xé miếng bánh mì thành những mẩu vụn, đầu óc vẫn nghĩ ngợi lung tung.

      Cuối cùng, Gabrielle mở lời. “Kế hoạch ngày mai của là gì?”

      “Sao phải hỏi?”

      “Tôi chỉ tò mò thôi.”

      Cha Gelroy bắt đầu kể câu chuyện hài hước, còn Gabrielle cụp mắt nhìn xuống mặt bàn. xé miếng bánh mì thành những vụn và tạo ra đống hỗn độn. Cho rằng có ai để ý, vun gọn lại và bốc vào mâm.

      Khi linh mục kết thúc câu chuyện cười, quay sang Colm. “Vào thời điểm này thời tiết vẫn ấm áp bất thường vậy sao?”

      .”

      Gabrielle nản lòng. Có gì hiệu quả đâu cơ chứ. Chắc phải có chủ đề nào đó mà quan tâm. chuyển sang câu hỏi khác về phần nhà được xây dựng.

      Liam thầm trò chuyện với linh mục, nhưng nghe thấy hỏi và chồm lên trả lời luôn.

      Gabrielle thở dài định với miếng bánh mì nữa, nhưng Colm giơ tay ngăn lại. dịu giọng xuống. “Tại sao tối nay lại qúa lo lắng với tôi vậy?”

      Tối nay? Lúc nào ở bên cạnh chẳng tỏ ra lo lắng. Nhưng tại sao? Cảm xúc đó xảy ra mà chẳng có lý do nào, trừ phi, hẳn đó hoàn toàn là phản ứng thể xác chứ chả có ý nghĩa gì. Giữa hai em, Liam là người đẹp trai hơn. trái ngược hoàn toàn về tính tình và hình dáng bên ngòai với ông trai, mà lại bị thu hút bởi Colm. cho rằng đầu óc mình có vấn đề mới thích cái người cáu bẳn và thô lỗ này.

      “Gabrielle, trả lời tôi.”

      “Tôi có nên đưa ra những câu trả lời cụt lủn giống như ? Tôi tìm cách chuyện tử tế với rồi.”

      Liam ngắt ngang lời họ. “Colm, tìm hiểu được gì về Monroe chưa?”

      “Ngoài những lời đồn đại chẳng có gì hết.”

      Liam nhìn từ linh mục sang Gabrielle khi giải thích. “Lãnh chúa Monroe bị sát hại.”

      “Chúng tôi biết,” Cha Gelroy trả lời. “Lady Gabrielle được chỉ định phải kết hôn với ông ta.”

      “Đúng vậy. Tôi nghe đến cuộc hôn nhân này trước khi rời khỏi vùng đất nhà Monroe, lâu trước khi bị phục kích.”

      “CHo phép ta hỏi tại sao cậu lại ở đó?” Gelroy .

      Liam mỉm cười. “Tôi gặp người.”

      “Ai vậy?” Gelroy kích động.

      “Ai đó thôi mà.”

      Linh mục chuẩn bị hỏi thêm, song Liam chặn đứng ông lại, “ phụ nữ, thưa Cha. Con gặp ấy. Con khai ra tên tuổi đâu.”

      Gelroy đỏ bừng mặt mũi. “Nếu có nhà nguyện cậu thú tội rồi đấy.”

      Liam nhún vai. “Cha có nghe người Monroe tranh giành xem ai thừa kế ngôi vị lãnh chúa mới ? Braeden tin chắc xảy ra chiến tranh nội bộ đấy.”

      Trong vòng 10 phút tiếp theo đó, hai em tranh luận với nhau xem ai là người đảm nhận trách nhiệm đứng đầu thị tộc này.

      có nghĩ họ tìm được kẻ giết Monroe ?” Gab hỏi.

      “Chừng nào chúng tôi tìm ra thủ phạm mới thôi,” Liam đáp lại.

      “Chúng tôi?” Cha Gelroy thắc mắc.

      “Các lãnh chúa Buchanan, Sinclair, Maitland, và MacHugh,” trả lời. “Tất cả đều tụ họp để thu thập thông tin.”

      Gabrielle hy vọng có công bằng dành cho Lãnh chúa Monroe. “ người nào đáng phải chết vì con dao đâm sau lưng cả,” lên tiếng.

      “Đó là hành động hèn nhát,” Colm đồng tình.

      nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của đặt bàn tay . Nó to phải gấp hai lần tay và ấm ấp, ấm đến đáng kinh ngạc. Làm sao cái chạm đơn giản thế lại có thể khiến dễ chịu đến vậy? Có phải quá khổ sở vì cảm giác gần gũi của nên mới nảy sinh phản ứng như thế? có lẽ còn chẳng nhận ra việc mình làm. Phẫn nộ với bản thân, quay khỏi và lắng nghe Cha Gelroy kể về cuộc sống ở tu viện.

      Tận dụng mỗi cơ hội nhoi, Gelroy lại đưa ra hay hai lời bình luận về những lợi ích của việc có nhà thờ nguyện cho người dân nơi đây. Ông đưa thêm vài ví dụ hùng hồn, và cho mình là khôn ngoan.

      nhà thờ nguyện là nơi thích hợp và thiêng liêng để lắng nghe lời xưng tội của Liam và miễn trách cho bất cứ tội lỗi nào mà cậu ấy phạm phải với người phụ nữ Monroe kia.” Ông khăng khăng với Colm. “Còn , Lãnh chúa,” ông tiếp tục, “Bất kì lúc nào muốn, tôi cũng có thể nghe lời xưng tội của … thậm chí nếu cần hai lần ngày cũng được.”

      Gabrielle phì ra cười. “Cha, con nghĩ có lẽ cha nên đề nghị lãnh chúa của chúng ta xây cho cha căn nhà nguyện.”

      “Lãnh chúa của chúng ta?” Liam hỏi.

      nhún vai và nhìn vào Colm. “Bây giờ là lãnh chúa của Cha Gelroy phải… và cũng của tôi nữa. Chẳng phải thế sao?”

      Nét mặt khó mà dò được. “Đúng là thế.”

      Liam cau mày. “Tôi bỏ lỡ điều gì à? Vì sao nào?” hỏi “ tính toán đến việc xây cho linh mục nhà thờ phải ?”

      “Có lẽ,” cho phép.

      “BIết bao linh hồn cần được cứu rỗi ở đây,” Gelroy vừa vừa liếc sang Liam đầy cảm kích.

      “Xây nhà thờ cứu rỗi linh hồn chúng tôi?” Colm cười toe toét.

      bước đúng đắn. Thị tộc của phải được khuyến khích để bước vào, quỳ gối và cầu nguyện Chúa tha thứ cho tội lỗi trước kia của họ.” Vẫy ngón tay về phía Liam, ông thêm vào. “Và … với trái tim chân thành. Sau chuyện xảy ra với cậu. Tôi nghĩ cậu mong muốn được chúa ban ơn cho mình.”

      Trong nháy mắt, cuộc đối thoại trở nên nghiêm túc. “Colm này, Cha thể kể cho em nghe làm cách nào em lại từ Finney’s Flat mà đến tận tu viện được.”

      “Có thể cậu bộ.” Gelroy đề xuất.

      thể nào.”

      Gelroy thở dài. “Tôi giải thích giải thích lại rằng tôi thể cho cậu nghe.”

      “Nhưng cha biết, phải ?” Colm hỏi.

      tìm ra những kẻ đánh Liam chưa?” Gabrielle vội vã chen vào.

      biết nếu như tôi có.”

      “Nhưng dừng việc tìm kiếm lại, phải ?” hỏi.

      “Đúng thế.”

      “Cha vẫn phải trả lời thắc mắc của con, thưa Cha” Liam lên tiếng. “Cha thừa biết làm thế nào con lại đến được tu viện, phải ? Khi con ở đó có phải cha tình cờ có mặt gần Finney’s Flat?”

      “Tôi thể nghĩ vị linh mục đáng kính này có điều gì để làm với…”

      Colm bóp chặt bàn tay . “, chúng tôi cho là ông ấy dính dáng vào. Chỉ hy vọng ông ấy nhìn thấy những kẻ tìm cách sát hại Liam thôi.”

      “Trước khi Liam tới, tôi vẫn còn ở trong tu viện.” Gelroy .

      “Tôi biết cha giấu diếm gì đó mà tôi muốn biết,” Colm cầu.

      Tâm trí Gabrielle cuống cả lên. mong có chút thời gian riêng tư với Colm để thú nhận chính là người bắn kẻ tấn công Liam và đội cận vệ của mang cậu ấy đến Arbane Abbey, nhưng giờ tập trung vào vấn đề.

      “Tôi phải với …” bắt đầu. bắn sang cái nhìn nghiêm khắc khiến ngậm luôn miệng lại.

      “Tôi chuyện với linh mục, Gabrielle. Đến lúc phải được sáng tỏ rồi.”

      Cha Gelroy dường như co lại cái ghế ông ngồi, trước cơn thịnh nộ của lãnh chúa.

      “Vậy thưa Cha, đó là gì? Cha cho chúng con, hay chúng tôi phải viện đến những phương thức mạnh mẽ hơn đây?” Liam hỏi.

      Gabrielle đứng bật dậy, vội vã đến nỗi đánh đổ cả ghế.

      “Tôi tin các buộc cha Gelroy phải thú nhận những điều ông ấy thể.”

      thể? Hay ?” Liam hỏi.

      thể,” trừng mắt nhìn , cắm cảu. “Tôi để các bắt nạt cha Gelroy đâu. Ông ấy là người tu hành. Ông ấy giải thích hơn lần rằng thể cho các biết còn gì. Để ông ấy yên, hoặc các phải trả lời tôi,”

      Trước khi ai đó có thể đáp lại cơn giận bùng phát của , Braeden xuất ngay lối cầu thang và lớn tiếng. “Lãnh chúa, chúng tôi sẵn sàng.”

      Colm cúi xuống dựng lại ghế cho Gabrielle và đẩy nó sang bên.

      theo tôi, Gabrielle,” ra lệnh khi nắm lấy tay và kéo lẽo đẽo theo đằng sau .

      hề giải thích mình định dẫn đâu, nhưng vui vẻ tuân theo. Được ở riêng lúc với cũng là cơ hội để cho giải thích chuyện xảy ra ở Finney’s Flat.

      Họ nửa đường ra đến cửa Colm gọi với qua vai, “Liam, kết hôn với Gabrielle.”

      Liam choáng váng. “ kết hôn?”

      Phản ứng của Gabrielle còn mãnh liệt hơn. “ hề cho em trai mình biết? TÔi ở đây hai tuần rồi, còn lại thể bớt chút thời gian…”

      cứ thế kéo lê . “Tôi gặp em trai mình nhiều như hai tuần vừa qua vậy.”

      “Đó là lý do thể chấp nhận được.” lầm bầm.

      Cáu điên người, kéo lệch xệch xuống cầu thang. “Tôi lý do lý trấu gì hết.”

      người lính đứng ngay tại cửa. Khi ta thấy họ xuất , ta cúi đầu chào Gabrielle và kéo cửa mở. nghĩ hành động ấy kì quặc. ta lẽ ra phải thể lòng tôn kính với lãnh chúa của mình chứ phải là với .

      luồng khí lạnh phả vào mặt . Colm thả tay và bước ra ngoài. dừng lại ngay bậc đầu tiên và ra hiệu cho đến với .

      biển người quan sát . Chen chúc ngòai sân là người trong thị tộc của , và các ngọn đồi còn nhiều hơn nữa.

      Gabrielle quá mức sững sờ, khó mà giữ nổi bình tĩnh. Dường như cả ngàn con người kia nhìn chằm chằm vào . cố gắng hít thở cho bình thường. Chẳng ai mỉm cười. nhận ngay ra điều đó. Ô , phải người Boswell đến với họ chứ? gạt cái suy nghĩ ghê sợ đó qua bên. Nhưng tại sao toàn thể bọn họ lại trông u ám đến mức như thế? Vì họ túm tụm lại với nhau, thể thấy liệu tay họ nắm cái gì.

      dịch sát vào Colm hơn. Cánh tay áp chặt vào . ngước lên thào. “Có phải tôi bị ném đá lần nữa ?’”

      “Vì tình của…” im bặt. thể nổi giận với được. Dĩ nhiên mong chờ kết cục tồi tệ nhất. báo cho biết chuyện sắp xảy ra, và có chúa mới biết được sau những gì vừa trải qua trong những tuần gần đây, tại sao lại bị khiếp đảm nhỉ?

      nghĩ tôi để bị làm hại à? Giờ thuộc về tôi, Gabrielle.”

      quay sang người của mình, giơ cao tay và lên tiếng. “Sau khi cân nhắc, Lady Gabrielle đồng ý trở thành vợ của tôi. Tôi vinh dự được cưới người phụ nữ ngây thơ, xinh đẹp, đầy đam mê và mạnh mẽ đến nhường này. Các người đón chào và tôn kính ấy như tôn kính tôi.”

      Đám đông rộ lên những tiếng hoan hô và tiếng la hét náo nhiệt. Giờ toàn thể bọn họ đều cười. Colm kéo vào trong vòng tay mình, nâng cằm lên và hôn mãnh liệt.

      hoàn toàn bị áp đảo. chỉ hôn đủ để muốn nhiều hơn nữa, và lúc ngẩng đầu lên, run rẩy. Tiếng ồn ào vây bủa quanh , và trong tâm trí chỉ tồn tại duy nhất ý nghĩ: hề có hòn đá nào hết.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirty three


      Colm hề báo trước cho . Giá mà Gabrille biết được triệu tập tòan bộ người dân của mình để đưa ra lời tuyên bố, Gabrille thay váy áo mới và chải lại mái tóc của mình cho chỉn chu. thậm chí còn chẳng có thời giờ để véo vào hai má cho hồng lên nữa. Cánh cửa mở ra, và tất cả mọi người đều ở đó, dán mắt nhìn vào .

      Liam đầy kinh ngạc theo gót họ ra ngoài và đứng bên phải Colm khi tuyên bố với thị tộc của mình. Liam dường như rất hài lòng với điều mà ta gọi là “tin đặc biệt”. Ngay khi tiếng reo hò lắng xuống và đám đông tản , vỗ lên vai ông trai mình và quay sang ôm lấy Gabrille.

      “Em tưởng Gabrille chỉ là khách vì giúp đỡ của đội cận vệ của ấy ở tu viện, nhưng quả là còn nhiều hơn cuộc viếng thăm nữa.” cười phá lên và thô bạo đẩy Colm cái trong lúc họ sánh bước vào trong. “ giấu em đấy. Em ngủ mất bao lâu rồi ấy nhỉ? ràng là em bỏ lỡ mất chuyện lớn đây. Em phải nghe chi tiết mới được.”

      “Lần khác giải thích hơn,” Colm .

      Liam túm lấy tay Gabrille và nháy mắt. “ có chắc mình chọn người MacHugh đúng đắn , Gabrille? biết sống với COlm như sống với con gấu vậy. Có lẽ nên cân nhắc lại.”

      Colm đáp trả. “Chả có gì phải cân nhắc lại hết, Liam. Gabrille khá hài lòng.” quay sang . “Phải , Gabrille?”

      “Tại sao… tôi…” Sao phải trả lời ta? Hài lòng? Với tất cả mọi chuyện xảy ra trong vòng hai tuần qua, những suy nghĩ về cảm giác hài lòng chẳng lọt vào đầu .

      Liam cứu vớt khỏi mở miệng ra. “Cần em hỏi kỹ Lady Gabrielle ?”

      , em cần.” Colm kiên quyết đáp lại.

      Gabrille cảm thấy cả người khi Liam chúc họ ngủ ngon và leo lên gác. muốn trả lời bất kì câu hỏi nào. Trong tâm trí vấn đề cấp thiết hơn nhiều. Thời cơ để đối diện với Colm và thú nhận thực đến. cần ở mình với . Tim bắt đầu đập thình thình.

      “Colm…”

      “Trông kiệt sức rồi, Gabrille. Nghỉ ngơi .” Gạt sang bên, tiến thẳng đến chỗ cửa.

      lẽo đẽo bước theo . “Tôi chuyện với được chứ? Có điều tôi cần phải với .”

      “Đợi được ?” nhấc ngọn đuốc ra khỏi gờ tường.

      Cánh cửa mở tung và Braeden cùng Stephen bước vào. mong họ thẳng qua họ, nhưng chẳng ai làm thế. Họ đợi để trao đổi với Colm. là người bận rộn với bao nhiêu trách nhiệm và gánh nặng lớn lao, tư nhắc nhở mình.

      “Tôi muốn… phải là… tôi cho là mình có thể đợi đến ngày mai. Sáng sớm mai được chăng?” hỏi.

      Colm gật đầu, và Gabrille, cảm thấy hết sức nhõm vì phải thú thực với vào tối nay, nhanh chóng vụt lên cầu thang.

      Cha Gelroy chờ để đưa ra những lời chúc tụng của ông, nhưng để cho ông có cơ hội. ngoắc tay ra hiệu cho ông tiến lại gần hơn và sau đó thào, “Con rất tiếc vì chưa được cho Colm biết. Con hai lần tìm cách giải thích rằng con và đội cận vệ mang Liam đến tu viện, nhưng cả hai lần chúng con đều bị cắt ngang. Con nghĩ tốt hơn hết là riêng với ấy. Cha phải chịu đựng cơn thịnh nộ của ấy rồi, và của cả Liam nữa, vì lời hứa mà cha ràng buộc với con.”

      “Con càng chờ lâu cuộc chuyện càng khó khăn đấy.”

      “Vâng, con biết, nhưng con thực rất sợ.”

      “Lãnh chúa MacHugh vui lòng biết con tìm được và cứu sống em trai cậu ấy.”

      “Còn phải kể nhiều hơn điều cha biết nữa, nhưng đừng lo. Vào tối ngày mai, Colm biết toàn bộ câu chuyện.”

      “Cả ta nữa?”

      “Phải.”

      mong thú tội với ông, nhưng nếu làm thế, phải rằng cảm thấy hối tiếc vì lấy mạng sống con người, Chúa biết thành .

      Kẻ đó thực phải chết.

      ***

      Maurna bị kích động khi biết Gabrille kết hôn với lãnh chúa của họ và trong lúc phục vụ bữa sáng bà lặp lặp lại với đến vài lần.

      ai tin vào điều ngu ngốc mà đám nhóc Boswell tung ra, và chúng tôi chẳng mảy may để tâm đến vì lãnh chúa tuyên bố là vợ của ấy. ấy tuyên bố vô tội, tiểu thư ạ, nhưng chúng tôi thừa biết điều đó. Phải , Willa?” bà gọi với qua vai.

      Người đầu bếp liếc mắt qua. “Phải. Chúng tôi chắc chắn.”

      “Tôi cám ơn cả hai vì tin tưởng vào tôi,” Gabrille nhìn chằm chằm xuống cái bát đựng đầy thứ chất bột đặc sệt xám ngoét.

      phụ nữ thánh thiện nào như mà lại phạm vào những tội lỗi tày đình thế, ngoài ra, lãnh chúa của chúng tôi kết hôn nếu như những tội lỗi có … mà thực tế ,” bà vội vã thêm vào.

      Willa mang bánh mì ra và đặt bên cạnh thứ bột nhão. “Giờ phải ăn cho mập mạp thêm chút.”

      Gabrille muốn làm tổn thương đến tình cảm của người đầu bếp, nhưng phải hỏi cái thứ bột nhão sền sệt kia là gì trước khi múc thìa cho vào miệng. Nếu mà bắt đầu nghẹn cứng cổ chắc còn tệ hơn, nghĩ.

      “Bà gọi thứ này là gì, Willa?” hỏi.

      “Bữa sáng,”

      Maurna lấy mẩu bánh vì đặt vào tay . “ cầm bánh mì và chấm vào món cháo bột này.”

      “Cháo bột?”

      “Cái đó tốt cho , ạ,” Willa khăng khăng. “Nó được làm từ lúa mạch và thêm vào số gia vị đặc biệt của tôi.”

      “Chúng tôi để ăn mình trong lúc nó còn nóng,” Maurna lên tiếng.

      Gabrille lưỡng lự nhấc cái thìa lên và nhúng vào thứ dính nhớp nháp dẻo quánh đó. “Maurna, bà vui lòng giải thích ý bà ràng ai thánh thiện như…”

      “Như .”

      “Tại sao bà lại nghĩ là tôi thánh thiện?”

      chỉ tôi đâu, tiểu thư. Ai cũng nghĩ vậy hết.”

      “Tôi cũng thế.” Willa tiếp lời. “Tôi lại cho là bởi vì hai người dành nhiều thời gian để dạo với Cha Gelroy.

      cười phá lên. “Lạy chúa, . Cha khá là đơn, và đó chính là lý do tại sao tôi lại cùng ông ấy, nhưng cả hai chúng tôi đều quen với môi trường mới và giờ cảm thấy thỏai mái hơn rồi. Mọi người đều rất thân thiện.”

      Hai người phụ nữ rạng rỡ trước lời khen ngợi về thị tộc của họ.

      “Bữa sáng của nguội rồi kìa.” Willa báo.

      “Tôi tưởng mình có thể đợi lãnh chúa.”

      ấy ra ngòai thường xuyên mà.”

      Khi hai người phụ nữ để lại mình ăn thứ cháo bột nhão đó, Gabrille buộc phải cố gắng nuốt xuống và ngạc nhiên rằng nó cũng tệ. Thực ra cũng đến nỗi khó ăn.

      nhanh chóng kết thúc và sau đó tìm Colm. Người đàn ông này phải dậy trước cả bình minh.

      Faust bắt kịp khi hướng về chuồng ngựa. “ đâu vậy, công nương?”

      “Tôi tìm Colm.”

      ấy ở ngoài bãi với đám binh lính rồi. có muốn ngồi đồi và quan sát buổi tập luyện ?” hào hứng hỏi.

      Faust ràng là cũng muốn xem, và vì thể trò chuyện với Colm, quyết định giúp cận vệ của mình.

      “Hãy dẫn đường , Faust.”

      “Tôi nghĩ thích xem, Công nương. Tôi biết mà.”

      “Tôi hiểu được nhiệt tình của . thấy lính của cha tôi tập luyện gần như hàng ngày ở Wellingshire rồi còn gì.”

      “Họ tập luyện hầu như hàng ngày, và vì lí do chính đáng, đối với họ, giống như các chư hầu tận tuy, phải giữ các kĩ năng sắc bén.”

      “Tôi biết điều đó, ở , nhiệm vụ chính yếu của hiệp sĩ là phải bảo vệ lãnh chúa của họ. Tôi nghĩ ở đây cũng vậy thôi.”

      , có khác đấy. Tôi nghĩ chỉ cần họ thắng, hầu hết các nam tước cần quan tâm đến bao nhiêu người phải chết trong lúc bảo vệ ông ta, nhưng MacHugh coi đó là lăng mạ cá nhân nếu như ấy mất hay hai mươi người.”

      nâng váy và nhanh chân bắt kịp ta. “ có cho là học được những kĩ năng mới qua việc quan sát ngày hôm nay ?”

      “Có lẽ, nhưng hào hứng của tôi phải xuất phát từ đó. sớm hiểu thôi. Chúng ta ngồi chỗ sườn đồi kia để nhìn hơn.’

      Faust dẫn lên con đường mòn dốc đứng dưới những tán cây; Khi đến cuối con đường, tòan cảnh những bãi đất mở ra trong tầm mắt .

      Có hai bãi kích thước gần bằng nhau và được ngăn cách bởi những đụn cỏ khô. bên những cung thủ luyện tập độ chính xác. Mục tiêu của họ xa đến nỗi khó mà nhìn thấy hồng tâm. Bên cạnh họ những người khác ném lao vào các mục tiêu. Ở khoảng cách xa, Gabrille vẫn nghe được tiếp rít của các loại vũ khí nặng nề cắt qua khí. Còn ở phía bãi bên kia, những người khác tập luyện với gươm và khiên của họ. Vòng quanh họ là những người khác trong thị tộc, già trẻ, chờ đến lượt mình để chứng minh tài năng của họ.

      Ít nhất trăm người có mặt bãi, song vẫn dễ dàng nhận ra Colm. là chiến binh nổi bật nhất ở đó. đứng cách xa, hai cánh tay vòng quanh trước ngực và đứng vững vàng. Thậm chí từ chỗ của , Gabrille vẫn nhận thấy cau mày, tỏ dấu hiệu thích điều mình nhìn thấy.

      giương mắt nhìn như thôi miên. Làn da màu đồng thiếc vàng óng của lấp lánh mồ hôi, và các múi cơ đôi tay và chân trần toát ra thứ quyền lực nguyên sơ. thừa biết chú ý vào những điều đó là hợp với khuôn phép chút nào, song thể đưa mắt sang chỗ khác.

      có muốn tôi trải đệm cho ngồi ? Hay có nghĩ mình muốn ở đây lâu?” Faust đề đạt.

      “Tôi cần đâu,” đáp lại, và ngồi xuống, điều chỉnh xống váy; trong lúc đó đôi mắt xanh ánh tím của vẫn dán chặt vào Colm.

      có thấy Stephen ? ấy đứng bên cạnh lãnh chúa .” Faust chỉ cho .

      “Tôi thấy rồi. ấy làm gì vậy?”

      ấy quan sát Lucien tập luyện.”

      chăm chú tìm kiếm trong bãi tập để xác định vị trí của người cận vệ. “Thế tại sao Lucien lại phải tập luyện?”

      “Lãnh chúa ngỏ lời mời,” Faust trả lời. “Nếu ấy nghĩ chúng tôi có khả năng, ấy để chúng tôi huấn luyện cho lính mới. Những chiến binh lão luyện của ấy thấy họ kém cỏi, dù dĩ nhiên họ làm theo lệnh của lãnh chúa..”

      Gabrielle quan sát Lucien. Những chuyển động của người cận vệ nhanh nhẹn và thanh nhã. giữ vững vị trí của mình trước người lính MacHugh mà quá ráng sức.

      “Stephen giỏi bắn tên hơn tất cả những người khác. Lãnh chúa để mất thời gian của mình, vì thế ấy phải dụng đến Braeden. Tôi nghĩ giỏi hơn tất cả đấy, Công nương.”

      cười phá lên. “Lòng tin của đặt vào tôi nhầm chỗ rồi. tôi nghe, Faust, lãnh chúa và người chỉ huy của ấy nghĩ gì khi Stephen hạ gục quân lính của họ?”

      “Họ bị ấn tượng bởi kĩ năng của ấy. Braeden và Stephen phải là đối thủ. Họ lưu ý đến tài năng của từng người và thực tế phần nào trở thành bạn bè rồi. Lãnh chúa giao cho Stephen trách nhiệm huấn luyện lính mới về kĩ năng bắn tên dưới giám sát của Braeden.”

      “Thế còn ?” Gabrielle hỏi.

      “Tôi huấn luyện vào ngày mai.”

      cần ngồi đây với tôi đâu. Tôi an tòan mà. có thể nhìn thấy tôi từ dưới bãi tập.”

      “Khoảng cách quá xa.”

      “Tôi còn nhìn ra vẻ mặt cau có của Colm chắc chắn cũng thấy tôi thôi.”

      “Ngày mai sớm đến lựơt tôi. Ngoài ra, Christien thể , còn tôi lại muốn bỏ lỡ. Lượt của Lucien sắp xong rồi.” thêm với cái hất đầu về phía người cận vệ. “Tôi nghĩ ấy để người lính MacHugh kia thắng mình ngày hôm nay.”

      “”Sao lại nghĩ thế?”

      “Đáng ra đến giờ ta phải xong rồi mới phải. ta nhường vì đối thủ già hơn ấy ít nhất là 15 năm. Lucien muốn làm bẽ mặt ông ta trước lãnh chúa. Tôi cũng làm như thế.”

      Đứng bên cạnh những chiến binh, Stephen cũng có cùng quan sát. lùi lại và chuyện với Braeden. Vài phút sau, Colm dừng trận đấu lại. Các đối thủ mới di chuyển lên phía trước để thay vị trí bãi tập.

      “Lucien, lại đây.” Colm ra lệnh.

      Người cận vệ chạy đến bên . “Vâng, Lãnh chúa?”

      “Stephen nghĩ rằng vận hết sức trong trận đấu. Phải thế ?”

      “Phải.”

      Colm tưởng mình nghe lời biện bạch và ngạc nhiên trước trung thực của ta. “Hãy cho tôi lý do của .”

      “Ông ấy già hơn tôi nhiều. Tôi muốn ông ấy bối rối.”

      “Lý do nực cười. Tôi giả sử nếu lão già tấn công Gabrielle, cân nhắc đến tuổi tác của người ta trước khi tìm cách bảo vệ ấy chứ?’

      , tôi giết chết nếu cố tình làm hại đến công nương của tôi, dù già đến mấy chăng nữa.”

      lăng mạ người thị tộc tôi khi làm hết sức. Sáng mai tôi mong được thấy điều đó.”

      Colm đưa ra mệnh lệnh, và các loại gươm giáo được vứt qua bên. Giờ trận chiến giáp lá cà, tay . Các nhóm những chiến binh lão luyện vào bãi tập. Mục đích của từng người là ghim được đối thủ ngã xuống đất. Kỹ năng khéo léo cũng như sức mạnh nguyên sơ được chú trọng, và vài lần trong suốt các cuộc tranh tài Colm xen vào để chỉ cho các chiến binh những lỗi sai của họ.

      Christien cùng Stephen quan sát. “Họ chiến đấu như chúng ta.”

      Colm nghe được lời nhận xét và gọi to . “Hãy chỉ cho tôi khác biệt.”

      “Xin lỗi, Lãnh chúa, nhưng tôi buộc phải từ chối. “ nghe có vẻ chán nản. “Tôi thể đánh nhau với .”

      Sửng sốt trước lời khước từ của người cận vệ, Colm hỏi. “Tai sao nghĩ mình có lựa chon?”

      Stephen bước lên trước để giải thích. “Giờ hứa hôn với công nương Gabrielle của chúng tôi, người cận vệ nào của ấy được phép đánh nhau với .”

      Christien đồng tình. “Chúng tôi phải bảo vệ cho cũng như bảo vệ cho công nương của chúng tôi.”

      Braeden phản đối ngay. “Chiến binh của lãnh chúa bảo vệ cho ấy.”

      Stephen gật đầu. “Phải, và chúng tôi bảo vệ cho người kết hôn với LadyGabrielle.”

      Christien ngước lên phía ngọn đồi nơi Gabrielle ngồi. “Thêm nữa, ấy thích nhìn chúng tôi tỉ thí với đâu. ấy bắt đầu thích rồi đấy.”

      Colm ngước mắt lên và thấy Gabrielle dõi theo. bắt đầu quan tâm đến ? đời nào. Người cận vệ này hẳn sai bét. phụ nữ quan tâm đến người đàn ông thể nào bắt ta chạy nhắng lên và lờ tít bất kì mệnh lệnh nào mà ta đưa ra.

      vứt những suy nghĩ đó sang bên. “Nếu thể đánh nhau với tôi, Christien, tỉ thí với ngừơi khác.”

      ra hiệu cho người thị tộc của mình. chiến binh vạm vỡ ngay lập tức bước lên.

      “Ewen, hãy cho Chiristien biết cậu bao nhiêu tuổi.”

      “Lãnh chúa?”

      Colm lặp lại cầu của mình. Ewen, dù bối rối trước cái mệnh lệnh kì cục này, vẫn nhanh chóng tuân theo. ta và Christien chỉ cách nhau có vài tháng tuổi.

      “Tôi tin Ewn quá già so với cậu.” Colm mỉa mai.

      Hai người xoay lưng bước sang hai phía của bãi tập. Braeden ra tín hiệu, và Ewen, đầu cúi xuống, tấn công. Christien giáp mặt với ta, và trước khi người lính MacHugh có thể tung ra cú đấm, Christien xoay chân và sử dụng gan bàn chân còn lại để giáng ta ngã phịch xuống đất.

      Christien chờ thêm vài giây nữa xem liệu Ewen có đứng dậy . Khi ta cứ nằm mãi như thế, người cận vệ bước qua và chìa tay ra cho ta. Ewen gạt bàn tay đó sang bên, đứng lên, và lúc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. ta lao vào lần nữa. Và lại lần nữa. Colm quan sát mà đau đớn, và tức tối phát điên lên. Sau khi Ewen bị đánh gục xuống đất đến lần thứ tư, Colm sải bước vào bãi tập, lôi mạnh chàng méo mó kia đứng lên chỉ bằng tay và xô ta cái mạnh .

      “Bốn lần Christien đánh ngã cậu cùng cách thức. nhận ra cần phải tấn công theo cách khác à?”

      Ewen cau màu. “Tôi biết ta lại đá tôi bằng chân, nhưng tôi tưởng mình có thể nhanh hơn.”

      Colm lại xô ta thêm cái nữa. “ ràng cậu hề nhanh hơn, phải ?”

      “Phải.”

      “Tại sao cậu tìm cách chặn cú tấn công đó lại?”

      Colm chỉ cho cậu ta cách thức có thể sử dụng, nhưng Ewen là kẻ học việc chậm chạp, và thêm hai lần nữa Christien hạ gục cậu ta cũng bằng chiêu thức giống hệt nhau.

      Ba người lính khác cùng chung số phận với Ewen. Sau đó càng nhiều chiến binh lão luyện khác thách thức Christien. Người thứ hai chỉ chặn được cú tấn công của , mà còn thoi cú tuyệt đẹp vào giữa bụng chàng cận vệ. Christien ngã gục xuống nền đất. Lần tiếp theo Christien thay đổi chiến thuật của mình và đốn ngã đối thủ nặng kí này.

      Colm ra lệnh cho Christien sử dụng cả hai kĩ năng với để có thể chỉ cho binh lính của mình cách chặn đứng đòn tấn công và dành lợi thế. Lãnh chúa nhanh hơn Christien nhiều. Lần thứ ba Colm cho chàng cận vệ bay ngửa ra sau, Christien ngã dập bụng xuống đất, lăn tròn vòng và ngồi dậy. Máu rỉ ra từ khóe miệng. đưa tay gạt sạch, nhìn thẳng vào Colm và bắt đầu cười.

      “Lại chứ, Lãnh chúa?” hỏi.

      “Đây phải trò chơi, Christien,” Colm cáu kỉnh. “Ngày mai giúp tôi huấn luyện những người lính mới.” chỉ ngón tay vào người cận vệ và thêm. “Trước khi đó tôi gợi ý rằng nên vứt bỏ cái tính ngạo mạn của mình . Trong chiến trận, những người này có cơ hội thứ hai đâu. Nhiệm vụ của là phải dạy cho họ cách sống sót. Khi họ sẵn sàng, Braeden và tôi dạy họ cách để chiến thắng.’

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :