1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Shadow Music - Julia Garwood (53c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Twenty five


      Coswold nổi cơn thịnh nộ. Điều đó là . Toàn bộ là . Gabrielle làm con điếm. ta lừa gạt . ta khiến tất cả bọn họ tin rằng ta còn trong trắng. Vẻ ngoài thiện lương ấy quá dễ qua mặt bọn họ. Khuôn mặt thiên thần và đôi mắt đó, đôi mắt tím mê hồn đó.. ta quá đẹp. Người nào mà chẳng cho rằng ta còn có gì ngòai vô tội đây ?

      là thằng ngốc mới từng khao khát ả. ta dâng mình cho biết bao kẻ rồi? Nghĩ đến điều đó khiến vô cùng ghê tởm.

      Coswold nhìn sang Percy để dò xét xem gã tiếp nhận cái tin này như thế nào. ánh nhìn kinh tởm khuôn mặt đông cứng của gã. Cái miệng gã há hốc như thể định gì đó, nhưng chẳng thể thốt lên lời.

      Dù có chăng nữa, hẳn gã nghe thấy tiếng gầm thét của MacKenna. Vị lãnh chúa này hoênh hoang về danh tiếng của mình và nỗi nhục mà Gabrielle mang đến. Với từng lời trong tràng đả kích kịch liệt, ông ta ngước nhìn lên tường. Ông t among đợi những người Cao nguyên quan sát ủng hộ việc ông ta từ chối cưới Gabrielle hay sao?

      “Giờ ta chẳng còn giá trị gì nữa,”Percy lên tiếng khi MacKenna ngừng lại để thở. “Vua John trao hồi môn cho ta. Vùng đất Finney’s Flat giờ còn trao cho ông nữa, MacKenna. Cũng như với , Monroe.”

      nghĩ tôi còn muốn ả sao?” Monroe dộng chân xuống nền đất đến trước mặt Gabrielle. “Quỷ bắt ta .” Gã xoay người bỏ . Khi ngang qua MacKenna, gã lên tiếng. “ ta hoàn toàn là của ông, MacKenna, miễn là ông để ý đến những lời chế giễu sau lưng ông. Ông nghe thấy lời nam tước rồi đấy. Ông có con điếm này, nhưng có được Finney’s Flat.”

      MacKenna chưa bao giờ cảm thấy sỉ nhục đến thế. Cơn phẫn nộ của ông ta trút xuống Coswold. “ biết ta là con điếm khi thỏa thuận với tôi? Phải ?”

      Căm tức, Coswold bật lại, “Hoàn toàn . Tôi tin ta trong trằng, như mọi người khác vậy. Tôi biết ông muốn có Finney’s Flat. Ông gọi mảnh đất đó là Glen MacKenna trước khi tôi gợi ra thỏa thụân đó rồi còn gì, và tôi muốn..”

      ngưng lại giữa chừng trước khi vô tình buột ra rằng bắt MacKenna phải kí vào thỏa thuận đó.

      MacKenna muốn ai biết về chi tiết giao kèo giữa hai bọn họ. Ông ta kéo Coswold sang bên và xoay lưng về phía mọi người. “ cầu rằng tôi đồng ý để gặp ta mỗi khi muốn, nhưng từ chối giải thích lý do. Hãy cho tôi, trong số những kẻ ta hiến mình phải ? toan tính tiếp tục lên giường với ả hả? ta là nhân tình của ?”

      Với từng lời buộc tội, vẻ mặt của ông ta càng chuyển sang tím ngắt.

      Coswold gần như quên phắt về số vàng. Tư cách đạo đức gây sốc của Gabrielle đẩy mọi suy nghĩ khác sang bên. Coswold muốn ta nữa, nhưng vẫn muốn đọat lại kho báu. Tâm trí chạy đua tìm ra giải pháp. Nếu như vẫn còn muốn tìm được nơi cấu giấu kho vàng, cần phải tiếp cận Gabrielle, nhưng nếu đưa trở về Vua John, tuột khỏi tay . Nhà vua có thể rất tức giận đến nỗi tuyên án tử hình , nhưng nếu ông ta ở trong tâm trạng hiếm hoi dễ tha thứ, rất có thể sử dụng cho đến khi chán và rồi quẳng cho những kẻ cận thần quý của mình. Dù cách nào chăng nữa, Coswold thể nào tiếp cận được .

      Percy lo như vậy. trong lúc gã cân nhắc cưới Gabrielle, gã dự tính biến thành nhân tình của gã. Nỗi ám ảnh của gã cần tới nghi lễ cưới xin. Nếu Gabrielle bị trục xuất, hoàn toàn mình, và gã có thể có chừng nào gã muốn. Việc gã phải làm là chờ đợi cho tới khi Coswold phủi .

      Coswold mưu tính kế hoạch khác, và biết chắc phải làm gì. phải hành động nhanh vì Gabrielle vẫn còn trong tình trạng đờ đẫn. sợ rằng phản ứng với báo thù và có thể còn tìm cách trốn tìm cha bao bọc. để điều đó xảy ra.

      “Tôi nghĩ mất thời gian đưa người đàn bà này trở về nước và chờ Vua John quay lại. Vì thế tôi nhân danh nhà vua, quyết định số phận của ta ngay bây giờ.”

      giết ta,” Percy hét.

      Bàn tay Isla đặt lên má. “Tại sao ngài lại quan tâm đến chuyện xảy ra với ta?” ả khóc lóc. “ thể nào ngài còn muốn ta.”

      bắt ta ngậm miệng lại được hả, Coswold? ai muốn nghe ta nữa.”

      “Yên ,” Coswold ra lệnh khi đẩy Isla xa ra. “Percy đúng. Ngươi đủ rồi.”

      “Ý tôi là, Coswold,:” Percy cảnh cáo. “ được giết Gabrielle.”

      Coswold cười khẩy với đối thủ. “, tôi giết ta. TÔi muốn ta chịu đau khổ suốt phần đời còn lại, tuy có thể là ngắn ngủi.”

      chuyển toàn bộ chú ý vào Gabrielle sau đó bước bước về phía . Đám đông vẹt ra khoảng rộng.

      “Với quyền lực Vua John trao cho tôi, do đó tôi trục xuất .”

      Đám đông reo hò trước hình phạt đó. vài kẻ vỗ tay, những kẻ khác thét lên hưởng ứng. “Trục xuất.” “ ta nhận những gì đáng nhận.”

      Coswold chờ cho đám đông ổn định lại trước khi tiếp tục.

      có hiểu , Gabrielle? Từ giây phút này trở , là kẻ vô gia cư. nhà cửa, quê hương, vua trị vì, và danh hiệu. Vua John cùng thần dân trung thành của ngài còn công nhận tồn tại của nữa. chẳng có gì hết.”

      ta có phải tuân lời nhà vua ?” Ai đó hét.

      , vì ta có vua.”Coswold trả lời.

      “Vậy còn Nam tước Geoffrey?” Percy hỏi. “Ông ta làm gì khi nghe được con mình bị trục xuất?”

      “Khi ông ta khám phá ra quá muộn rồi.”

      Percy cố gắng cách tuyệt vọng che giấu niềm hứng khởi của mình. Gabrielle bị buộc phải ra , và gã định bám theo . khi xa khỏi tu viện và ai nhìn thấy được, Percy bắt . Gã có đủ người để chặn đám cận vệ của lại và áp đảo họ. Thậm chí ai biết hay quan tâm chuyện gì xảy ra với , và nếu Percy muốn, gã có thể nhốt lại ngay trong lâu đài của gã cho tới lúc nào gã muốn.

      Coswold cũng có ý định tương tự. “Isla, báo cho người hầu của ta chuẩn bị rời .” thầm ra lệnh.

      ta gật đầu và nhanh chóng tuân lênh. Nhưng khi bước qua người phụ nữ bị khinh miệt, ta chậm lại và ngẩng đầu để chỉ riêng Gabrielle chứng kiến được nụ cười quỷ quỵêt của mình.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Twenty six


      Lý do hằn thù gì lại khiến cho người phụ nữ kia dối? Mục đích của ta là gì ? Còn vị tu sĩ sao ? Tại sao ta lại chứng nhận những lời dối trá? ta nhận được gì đây ?

      Brodick có câu trả lời xác đáng. Thực tế duy nhất mà biết là trong khoảng thời gian chưa tới mười phút đồng hồ hai kẻ kia phá nát cuộc đời của Gabrielle. Chúng hạ nhục, giáng chức , vứt bỏ tương lai khỏi , cũng như hạ nhục cha . Cả Nam tước Geoffrey cùng con nghi ngờ gì phải hứng chịu cơn giận dữ của Vua John, vì còn giá trị gì với ông ta nữa. Brodick biết cơ hội tốt để sung công những vùng đất của vị nam tước này – John khét tiếng vì chiếm đoạt những gì thuộc về người khác, bao gồm cả vợ và con của họ - và với đầu óc biến thái cùng tâm tính thất thường khó đoán của ông ta, cũng có khả năng là ông ta xử tử hình Nam tước Geoffrey để làm gương.

      Còn Gabrielle? Ông ta làm gì ?

      “Chúng ta chứng kiến người với toàn bộ đồi bại của chúng,” Colm phẫn nộ.

      “Gabrielle vô tội,” Cha Gelroy nước mắt dàn dụa, nỗi đau đớn của ông hiển . “ ấy tốt bụng và thiện lương,” ông khăng khăng. “Chỉ tôi mới biết mà thôi.”

      Vị linh mục ngừng lại đúng lúc. Ông sắp sửa thốt lên rằng, nếu như Colm và Brodick biết đoạn đường dài mà Gabrielle để cứu Liam và bảo vệ cậu ta, họ biết chắc rằng bao giờ làm gì để xâm hại đến danh tiếng của cha mình.

      “Chỉ chúng ta mới biết điều gì?” Colm hỏi.

      “Nếu các mà biết về ấy,” ông hấp tấp lên tiếng. “ ấy vô tội trước những lời kết án kinh tởm kia.”

      Colm quay sang vị linh mục. “Chúng tôi thừa biết ta vô tội.”

      “Phải,” Brodick tán đồng.

      “Các hả?”

      Brodick thở dài. “Phải,” lặp lại. “Nhưng lúc này điều đó chẳng quan trọng gì, phải ? Hãy nhìn bọn họ xem. CHúng kết án ấy rồi.”

      “Đúng thế.” Gelroy vặn hai bàn tay vào nhau. Ông nhìn chằm chằm vào Gabrielle và thào. “Những điều kinh khủng đến với ấy nếu chúng mang ấy trở về và trao cho Vua John. Người đàn ông phóng đãng đó có những hành vi đê hèn, và để tôi cho các nghe, khi ông ta xong xuôi với ấy, ông ta …” Ông thể tiếp được. Đề cập đến tương lai của Gabrielle quả là khủng khiếp.

      “Người đàn bà buộc tội ấy…” Brodick bắt đầu.

      “Isla,” Gelroy cắt ngang. “Tôi nghe thấy họ gọi tên ta.”

      ta dối trá.” Colm kết luận.

      Gelroy gật đầu đồng ý. “ ấy phải trả lời Chúa vì điều này.”

      “Nhưng còn gã tu sĩ sao?” Brodick hỏi. “Tại sao ta lại chứng thực những lời dối?”

      “Tôi biết,”

      “Ông có quen gã tu sĩ này ?” Brodick hỏi.

      “Tôi có. Cậu ta còn trẻ và hăng hái phụng , tôi tin cậu ta là người trung thực.Tôi thể hình dung tại sao cậu ta lại nhìn thấy Gabrielle. Hẳn phải là lầm lẫn, tôi gặp cậu ta để hỏi đích xác xem cậu ta nhìn thấy gì.”

      “Lúc ấy đâu vào đấy mất rồi.” Brodick .

      Hai vai Gelroy rũ xuống. “Phải. Chúng phá hủy cuộc đời của LadyGabrielle. hổ thẹn.”

      “Linh mục?”

      “Vâng, Lãnh chúa MacHugh?”

      “Khi tôi rời khỏi tu viện, ông cùng tôi.”

      Gelroy dội ngược lại đến mức tưởng như văng ra khỏi lan can. Ông bước thụt bước, phán đoán khoảng cách đến cầu thang và sau đó gom góp chút ít lòng can đảm. Ông chạy trốn. Ông từ chối cách lịch .

      mời tôi phụng cho thị tộc của …”

      “Nếu ông chọn nghĩ về việc đó như lời mời cứ việc.”

      “Còn nếu tôi từ chối?” vị linh mục thở gấp.

      “Ông .”

      Gelroy nghẹn họng, vận dụng đến từng ounce tự chủ ông mới đủ can đảm đứng trước người MacHugh này. Thầm cầu nguyện rằng vị lãnh chúa thực đến tu viện để tìm linh mục, mà , Gelroy sợ là, để trả thù cho em trai mình, giọng ông phát ra the thé. “Tôi lấy làm vui mừng được cùng .”

      Brodick phá ra cười. “Giờ ai dối đây? Nét mặt ông phản lại ông rồi đó.”

      Ngượng ngùng, Gelroy thú nhận. “Tôi rất hoang mang, nhưng làm tốt nhất có thể để chăm nom cho người dân MacHugh.”

      “Hãy thu thập đồ đạc của ông ,” MacHugh ra lệnh.

      Brodick chờ cho đến khi vị linh mcụ khuất dạng sau đó mới lên tiếng. “Tôi từng nghe kể rằng linh mục tìm chốn dừng chân với bất kì thị tộc nào, thể nào thoát khỏi ông ấy được. Tôi có cảm giác cậu bị mắc kẹt với Gelroy suốt phần đời còn lại của cậu đấy.”

      Nếu như Gelroy nghe được lời tiên đoán của Brodick hẳn ông đồng ý. Ông hoàn thành nhiệm vụ của mình và thoát chạy xa bay khỏi người MacHugh sớm chừng nào tốt chừng đấy.

      Ông mong chọc tức vị lãnh chúa này bằng cách kéo lê chân mình quèn quẹt, và vì thế ông chạy như bay về khu nhà ở để gói ghém nước thánh cùng dầu xức, đồ đạc cùng khăn choàng mục sư của mình. Lãnh chúa MacHugh ra lệnh cho người lính trẻ hộ tống mục sư, Gelroy tưởng lãnh chúa làm thế để chắc chắn rằng ông tìm cách mà chuồn .

      Có chúa mới biết Gelroy muốn tẩu thoát, nhưng với LadyGabrielle trong tình trạng cần kíp như thế, ông đành phải gạt bỏ mọi nỗi lo sợ sang bên. Tất cả những gì ông nghĩ được là tìm cách để giúp cho .

      Ông nghĩ lo lắng cho đám cận vệ chờ mình. để cho họ chen vào hành động ngược đãi gớm gưốc này. Bốn người lính cận vệ cùng phụ nữ chống lại tới trăm kẻ … , . Họ phải ở ngoài cánh cổng kia cho đến khi vở kịch khủng khiếp này qua . Sau đó, Chúa cứu thế, họ có thể giúp Gabrielle tìm nơi nào đó nương tựa khỏi đám người dã man kia.

      Gelroy thẳng ra cổng chính. Người chiến binh chặn ông lại. “Ông phải quay lại chỗ Lãnh chúa MacHugh,” ta khi mang hai cái túi nặng chịch của Gelroy. “Tôi buộc những thứ này lên yên ngựa.”

      “Hãy kiên nhẫn chút,” Gelroy đáp lại. “Tôi phải chuyển lời của Gabrielle cho đội cận vệ của ấy tiếp tục chờ. ấy muốn họ tiến vào tu viện, vì ở đây rất nguy hiểm. Chỉ mất phút thôi.”

      Người chiến binh gật nhanh.

      Stephen đứng bên con ngựa của Gabrielle ngay phía bắc cổng chính. bước tới khi bắt gặp Gelroy cùng người lính.

      “Gabrielle đến sớm thôi. Cậu có quần áo và tư trang của ấy chưa?” Cha Gelroy hỏi.

      Stephen gật đầu. “Chúng tôi có đủ hết. Những người hầu mang đồ đạc của ấy. Chúng tôi dự tính bắt kịp họ chiều muộn ngày hôm nay. Sao ông hỏi thế?”

      Ông ghét dối, nhưng Gelroy bỏ qua tội lỗi trước Chúa vì ông chỉ bảo vệ đám cận vệ cùng Gabrielle khỏi cuộc đổ máu.

      ấy muốn tôi chắc chắn vì kế hoạch thay đổi. ấy kể ngay thôi khi gặp các cậu. ấy các cậu đứng nguyên đợi ở đây.”

      Stephen có lý do gì để nghi ngờ linh mục, vì biết Gelroy trở thành bạn của Gabrielle.

      Khi Gelroy nhanh chóng quay về, người lính MacHugh theo ông nhận xét. “Ông dối người đàn ông đó. Tại sao vậy?”

      “Để bảo vệ c ậu ta cùng những người khác. Công nương cũng làm thế,” ông thêm. “ ấy mong họ tìm cách can thiệp vào việc này, vì họ bị lập.”

      ta tiếp tục hộ tống Gelroy và rời bước cho tới khi vị linh mục bước đến nửa tầng lầu. Gelroy biết ta cũng ngờ rằng ông có thể chạy trốn. Khi lên tới bậc cùng, ông ngừng lại và chờ trong số những lãnh chúa ra lệnh cho ông bước tới. Brodick nhìn thấy và về phía ông.

      Gelroy hắng giọng để lôi kéo chú ý của MacHugh, “Lãnh chúa, tôi thể biết LadyGabrielle an toàn khỏi đám quái vật kia. Với cho phép của , tôi xuống đứng bên cạnh ấy.”

      Trước khi MacHugh phản ứng, Gelroy thẳng hai vai và quay sang Brodick. “Lãnh chúa Buchanan, cha của Gabrielle có mặt ở đây để bảo vệ danh dự ấy, và là người họ hàng duy nhất của ấy. phải giúp ấy.”

      “Đừng bảo tôi về nghĩa vụ của tôi, linh mục. “Giọng Brodick cục cằn. “Tôi biết rất .”

      “Phải, hẳn rồi.” ông lên tiếng, gật đầu cách mạnh mẽ.

      Gạt Gelroy sang bên, Brodick quan sát đam đông phía dưới. Bọn họ sôi sục bởi Coswold và Percy,.

      “Colm, tôi đưa ấy về nhà cùng tôi. Ở đó tôi có thể bảo vệ ấy.”

      “Việc giữ ấy an toàn khôi phục danh dự được,” Colm dứt khoát.

      Brodick tán đồng. “ ấy xứng đáng hơn thế.”

      “Cha ấy…ông ta như đám nam tước kia chứ?”

      “Tôi cho phép ông ta bước vào vùng đất của tôi đâu,” trả lời. “tôi biết ông ta là người đạo đức.”

      “Hãy chuyển tin cho ông ta rằng con ông ta ở cùng tôi, ông ta đến đón ấy.”

      đơn giản đâu, Nam tước Geoffrey phải tập hợp chư hầu và chuẩn bị tuyên chiến. Nếu nhà vua tịch thu tài sản của ông ta..”

      “Ông ta có quyền lực.”

      “Phải,” đồng ý. “Gabrielle cần người bảo hộ vững chắc. ấy là cháu vợ tôi. Ngừơi ta mong đợi tôi che chắn ấy, nhưng điều đó chứng minh ấy vô tội được.”

      bận tâm đến những điều gì nữa?”

      “Tôi cóc cần,” phản đối. “nhưng nếu Gabrielle là vợ tôi, tôi giết bất cứ kẻ nào dám chạm vào danh dự của ấy.”

      “Tôi cũng vậy,” Colm lên tiếng.

      “Nhưng ấy có chồng để bảo vệ danh dự cho ấy.”

      “Phải.”

      “Tôi nghĩ có thể cậu nên đưa ấy về nhà cùng cậu.”

      Colm cau mày. “Thế sao? Nếu tôi bảo hộ cho ấy thay vì có khác gì nhau? cũng mạnh như tôi mà.”

      “Tôi thể cưới ấy được.”

      Câu lơ lững giữa hai người bọn họ trước khi Colm phản ứng lại. biết đích xác điều Brodick muốn. “ đòi hỏi quá nhiều ở tôi đấy.”

      “Cậu có món nợ phải trả. Tôi đòi hỏi điều cậu có thể đưa ra.”

      cuộc hôn nhân. . Điều đó có khả năng.”

      Brodick nhún vai. “Nó có ý nghĩa với tôi. Nếu cậu cưới ấy, mọi người biết cậu tin tưởng ấy vô tội. Cậu cưới con điếm về làm vợ. Cậu được hầu hết các thị tộc kính trọng. Cậu có thể khôi phục danh dự cho ấy bằng cách trao cho ấy danh phận.”

      . phải tìm ra giải pháp khác.” Colm trả lời thẳng thừng.

      Brodick bị dao động. biết Colm MacHugh thực việc tốt này.

      “Cậu có gợi ý vị lãnh chúa nào quyền lực hơn người chưa vợ ?”

      “Tôi gợi ý bất kì điều gì, Buchanan.Đó là chuyện của , phải của tôi.

      người vợ cho người an hem. Cậu cứu vớt cuộc đời ấy như tôi cùng cứu em cậu. “

      Quai hàm Com siết chặt lại.

      người lính Buchanan gọi to. “Các lãnh chúa, Lady Gabrielle rời . HỌ mở cổng.”

      Brodick nhìn xuống sân ngay khi người bước tới và đứng trước mặt Gabrielle.

      Colm thấy người khác lách qua đám đông khi Gabrielle bước về phía cổng. ta gọi to tên , nhưng lờ và tiếp tục bước. ta kéo tay , xoay lại và đánh vào mặt bằng nắm đấm của mình. Nếu như ta giữ chặt lại, hẳn bật ngửa xuống nền đất.

      Colm chạy thẳng xuống cầu thang cùng BRodick ngay đằng sau khi gọi người của mình. “Hãy tìm hiểu xem gã là ai.”

      Toàn bộ các chiến binh Buchanan và MacHugh, đều hiểu mệnh lệnh đó. Gelroy . Ông thấy được điều vừa xảy ra phía dưới kia..

      “Cậu ta về ai vậy? Cậu ta muốn gì?” linh mục hỏi người lính.

      ta hề chậm lại. “ ấy muốn biết ai đánh LadyGabrielle.”

      “Có người đánh ấy? Ôi lạy chúa.” Gelroy phản ứng. Ông phi vội xuống lầu theo sau những người khác. “Nhưng tại sao ta lại…”

      Người lính cuối cùng trong hàng trả lời. “Người MacHugh muốn biết tên của kẻ phải chết.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Twenty seven


      chìm sâu vào cơn ác mộng.

      tiếng đồng hồ trước còn là Lady Gabrielle, con Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire và là LadyGenevieve của St. Biel, được thương, hạnh phúc và hy vọng tràn đầy vào tương lai tươi sáng. Nhưng giờ Gabrielle lại bị căm ghét, bị đối xử giống như kẻ cùi hủi, và tương lai mờ mịt.

      Đón nhận việc đó quá sức. Ngay lúc này đây làm sao để sống sót mới là chính yếu. phải tìm được nơi nào đó an toàn dành cho mình và đội cận vệ của . Và dù trong tâm trí còn chưa xác định được nơi chốn trú chân, vẫn muốn tránh càng xa càng tốt khỏi đám nam tước tàn bạo hết mức và bầy lũ tay sai của bọn chúng. Sau đó có lẽ tỉnh táo mà suy nghĩ đến những chuyện vừa mới xảy ra.

      Tuy thế, trước hết cần có thời giờ để trấn tĩnh lại và làm dịu trái tim đập điên cuồng của mình. khó mà thở được. Những kẻ lạ cứ gào thét vào những cái tên gọi tục tĩu bẩn thỉu khi qua họ đoạn đường tưởng chừng như dài vô tận để ra đến cổng.

      nhục mạ và nỗi ê chề khiến chịu nổi. phải vận hết sức tập trung của mình để bộc lộ ra bất cứ cảm xúc nào khuôn mặt. Bứơc chân hề vội vã – cho dù có Chúa mới biết muốn chạy làm sao – và cho phép mình rơi nước mắt, vì làm thế có chuyện để cho cái đám đông cuồng loạn này tràn đầy thỏa mãn và hả hê. Lòng tự trọng là tất cả mà giờ. để cho ai tước đoạt nó khỏi .

      bên mặt rát bỏng vì cú đánh vừa rồi. thấy nắm tay đó vung lên và cố gắng lùi lại để tránh khỏi kẻ tấn công, gã đàn ông cục súc khuôn mặt xấu xí đầy những vết nhọ lem luốc, nhưng gã áp sát cho chống cự. May mắn thay, quay đầu sang ngang để làm giảm bớt sức mạnh của cú đánh. Gã to và nặng gấp đôi . Nếu tránh kịp, hẳn nắm tay đó khiến quai hàm vỡ tan.

      “Đừng làm hại ta,” Coswold rít lên vừa lúc nắm tay của kẻ tấn công dội đến.

      Cú đấm làm choáng váng, và té ngửa ngay khi hòn đá văng tới từ đằng sau. nhanh chóng giữ thăng bằng và bước tiếp. viên đá khác, rồi lại tiếp nữa ném thẳng vào . Dù trong tình trạng sững sờ, vẫn nghe thấy tiếng hét của ngài nam tước. Làm hại ? mệnh lệnh lố bịch. Coswold, Isla, và Percy phá tan thanh danh và chà đạp lên lòng tự trọng của . bị tước bỏ mọi thứ của mình. Trong con mắt của người dân, còn tồn tại, và cũng chẳng thuộc về bất cứ nơi nào. Có khác gì đâu?

      Cha trưởng đợi . Ông kéo cửa mở ra, đầu cúi thấp và ông thầm, “Chúa luôn ở bên con.”

      Ông tin những lời dối về ? Lấp lánh giọt nước trong mắt ông, nhưng thể liệu chúng có phải nước mắt của thương cảm hay ô nhục.

      bước ra ngoài, nghe tiếng cánh cửa đóng lại đằng sau lưng, và rồi tiếng rít kèn kẹt của then cửa chốt lại vang lên.

      Stephen bật thốt khi nhìn thấy . nhảy khỏi ngựa để chạy về phía trong lúc Faust, Lucien và Chiristien đều đồng loạt tuốt gươm của họ sẵn sàng cho cuộc chiến.

      biết mình trông phải tệ lắm. Viên đá sắc nhọn cứa rách da phần dưới mắt trái, và cảm giác máu chảy tràn má mình. Hàm nhức nhối, chắc có lẽ nó bắt đầu sưng lên và bầm tím.

      “Công nương, chuyện gì xảy ra với vậy?” Stephen hoảng hốt.

      “Tôi ổn mà,” trả lời, giọng mạnh mẽ cách đáng ngạc nhiên, “nhưng ta phải ngay thôi.”

      chảy máu!” Mặt Christien đỏ lên vì giận dữ khi tiến thẳng về phía cánh cổng đóng kín. “Ai làm việc này với vậy? Chúng tôi giết .”

      , quay vào tu viện nữa,” cầu.

      Faust cởi áo choàng của mình ra và dấp chút nước lấy từ cái túi da. Cúi xuống từ lưng ngựa, đưa tấm vải ướt cho Gabrielle. “Có đau ?” hỏi.

      ,” cam đoan với , và nhanh chóng lau vết máu má. “Tôi kể hết mọi chuyện, nhưng làm ơn, chúng ta phải rời khỏi đây nhanh lên.”

      Họ nghe thấy trong giọng của khẩn nài và hỏi lại nữa. Stephen nhấc lên lưng Rogue, trao cho dây cương, sau đó mới lên ngựa của . Cho là muốn bắt kịp đoàn người của cha , tiến về phía nam.

      ,” kêu lên thảng thốt. “Chúng ta phải về phía bắc.”

      “Cha …” Lucien bắt đầu.

      hiểu. NẾu những nam tước kia thay đổi ý định và nhất quyết đưa tôi đến chỗ nhà vua… Vua John của họ,” chữa lại, “họ tìm thấy chúng ta ở phía Nam. Họ bao giờ thấy chúng ta lẩn trốn ở trong rừng.”

      “Nhưng tại sao…” Stephen mở lời.

      hỏi nữa,” lên tiếng. “Khi nào chúng ta khỏi đây rồi, tôi giải thích.”

      Stephen gật đầu. “Vậy chúng ta rẽ sang phía Bắc.”

      Christien là người cưỡi ngựa cuối cùng trong đòan và là người đầu tiên cảm giác được mặt đất dưới chân rung chuyển. Những người Cao nguyên từ dưới đồi theo sau họ. gọi những người khác thúc ngựa chạy lên trước.

      Khi quay đầu lại và thấy bầy người tới gần, Gabrielle hoảng sợ, nghĩ rằng kẻ thù đuổi theo . Nhưng khi gần hơn nữa, nhận ra hai người đàn ông dẫn đầu: Buchanan và MacHugh. Họ trông hoang dại, dữ tợn, và đầy kiêu hãnh… cả nguy hiểm nữa. cảnh tượng hoành tráng: giống như tia chớp, rất đẹp khi quan sát từ xa nhưng lại gần quả là kinh khiếp.

      Tiếng vó ngựa nện thình thịch ù cả tai.

      “Hãy để họ qua,” hét lên với đám cận vệ. điều khiển Rogue né sang trái rộng đường cho những người Highland, nhưng họ vòng qua. Gabrielle thúc ngựa phi nước đại, nhưng họ tiến sát đến, quây cùng đám cận vệ vào giữa, phủ lên quanh họ màn sương bụi mờ mịt. Bị co cụm trong vòng vây những chiến binh, họ vượt qua ngọn đồi và tiến đến ngọn đồi tiếp theo.

      Đứng từ tu viện nhìn ra chỉ thấy bọn họ quay trở về. Gabrielle cùng đội cận vệ hòan toàn được che chắn rất kín đáo.

      Đó là ý định của họ? quả thực nhõm và hàm ơn khi càng lúc càng tránh xa khỏi đám nam tước, lo về động cơ của những ngừơi Highland. Ngòai ra, phát thấy Cha Gelroy lọc cọc lưng con ngựa của ông. Vẻ nhăn nhó khuôn mặt, vị linh mục tội nghiệp bám chặt vào cái mấu nhô ra ở yên ngựa như bám vào phao cứu sinh. Nếu bất kì ai trong số họ có ý định gây hại, sao họ lại mang theo linh mục để chứng kiến những việc làm xấu xa của họ?

      Họ đổi hướng về phía tây bắc. Khi tiến đến giáp ranh vùng đất Finney’s Flat, sau hai giờ đồng hồ cưỡi ngựa từ tu viện, nghe thấy người hét lên rằng họ vào đất của Buchanan. Rogue thực đến lúc cần phải nghỉ ngơi, còn Gabrielle thúc con ngựa của mình thêm nữa mà cho nó thời gian dừng lại nghỉ ngơi.

      lấy làm ngạc nhiên vì những người Cao nguyên giẫm nát mình khi đột ngột thắng lại. Họ dừng theo , nhưng trước khi kịp xuống ngựa, họ đứng dưới đất, vây vòng xung quanh .

      Đám cận vệ của đứng thẳng người, chờ đợi diễn tiến sắp tới. Bàn tay họ thõng xuống hai bên thân mình, nhưng tư thế hề thoải mái. Họ biết nếu có tỏ ra hành động chạm vào thanh gươm đeo người, hẳn đó phải là hành động cuối cùng trong cuộc đời trần thế của họ. Những chiến binh vùng Highland giết người để bảo vệ lãnh chúa của họ, cũng giống như đám cận vệ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì công nương của họ. Chừng nào nhưng kẻ cao nguyên còn chạm đến họ, họ vẫn bày tỏ động thái gì.

      Cảm nhận đám vệ sĩ của lùi bước, chẳng lí gì bao nhiêu người đàn ông kia lại ào lên, Gabrielle lo lắng cho sống của họ. nghe thấy người Highland ra lệnh lùi lại. mong đó chính là gã Buchanan hoang dã, nhưng khi những người lính tách ra, thấy người đó phải là người họ hàng của mà là vị lãnh chúa khác, kẻ độc ác chào đón người em trai bằng chính nắm đấm của mình.

      to lớn và có vẻ ngoài dữ tợn như còn nhớ, nhưng còn điều gì đó ở làm sửng sốt. Thậm chí còn có thể gọi là đẹp trai, nếu như người ta thích kiểu người gồ ghề, đầy sẹo. . Nhưng thứ mà thực thích ở vẻ ngoài của , đó chính là màu tóc vàng ánh đỏ. Mái tóc viền ngoài khuôn mặt lạnh lùng và cứng nhắc, khiến gợi nhớ đến người Viking từ trong những câu chuyện xa xưa.

      Colm MacHugh ngừng lại sau khi bước bước tới chỗ Stephen. Hai người đàn ông giương mắt đánh giá lẫn nhau, rồi Colm ra lệnh. “Tránh ra.”

      Stephen hề xê dịch đến inch. Colm ít nhất cũng cao hơn cả cái đầu và vạm vỡ hơn nhiều, nhưng người cận vệ hề nao núng. nhận lệnh của ai khác ngoài LadyGabrielle. Faust và Christien cùng lúc tiến lên đứng cạnh Stephen, trong lúc Lucien đứng lùi xuống đằng sau .

      Brodick nhập cùng Colm khi Gabrielle lên tiếng. “Họ làm hại chúng ta đâu.”

      phần trong thực tin là , rằng những người Highland theo để hỗ trợ chứ hề gây thiệt hại cho . Dù vậy, sau khiếp sợ của ngày hôm nay, moi chuyện đều có thể xảy ra.

      “Hãy tránh ra để tôi chuyện cùng bọn họ,” ra lệnh.

      Đám cận vệ hề dịch chuyển mà chỉ thận trọng đưa mắt dõi theo những người Highland.

      “Mấy người tiếng gì?” Brodick hỏi bằng tiếng Gaelic.

      trả lời nhã nhặn. “Ngôn ngữ quê hương mẹ tôi, St. Biel.”

      sử dụng ngôn ngữ của họ thành thạo. Brodick đồ là cha dạy cho . Vợ , Gillian, học được nhiều từ Gabrielle. Người của thi thoảng vẫn cau mày khi trò chuyện với bọn họ.

      Quay sang Colm, nhận xét. ‘ ấy hoàn toàn là người , chỉ nửa thôi.”

      Lí do vì sao Brodick nghĩ thế chẳng liên quan gì đến Colm. Nửa hay nửa với cũng như nhau hết. Phản ứng đáp trả của Colm chỉ là cái nhún vai hờ hững.

      Brodick bước tới chỗ Gabrielle. Khi cận vệ của nhúc nhích, trừng mắt nhìn họ. Đám tùy tùng của cũng bước lên, sẵn sàng trong tư thế tấn công.

      “Đủ rồi!” Gabrielle hô to. đưa tay lên và lặp lại mệnh lệnh của mình. “Đủ rồi.”

      bằng tiếng Gaelic, ràng với Brodick và Colm rằng ra lệnh cho đội cận vệ của mà cho những người lính của họ. quyết đoán của khiến Brodick thích thú, nhưng lại làm Colm cáu tiết.

      Chỉ sau tín hiệu của hai vị lãnh chúa, những người lính mới lùi lại, nhưng tất cả bọn họ đều chăm chú theo dõi động thái của những kẻ bảo vệ . Gabrielle nghĩ có lẽ họ chờ đợi cơ hội để được xông lên.

      có biết chúng tôi là ai ?” Brodick hỏi.

      gật đầu. “ là gã… phải cho đúng là họ hàng của tôi, lãnh chúa Buchanan. Tôi nghe kể nhiều về .” Lời bình luận hề làm cho vẻ mặt cáu kỉnh của biến mất. “ Những câu chuyện về khéo léo và sức mạnh của gây ấn tượng sâu sắc nhất.”

      Hai tay vòng ra sau lưng và nắm chặt lại. “Ai kể cho nghe vậy?”

      “Cha tôi, nam tước Geoffrey.”

      “Thế những câu chuyện đó có . Ông ấy dối.”

      biết mình phải thừa nhận vị lãnh chúa khác nữa, và cơn rùng mình khiếp đảm xuyên qua khi quay người và bắt gặp ánh mắt hung bạo của MacHugh.

      “Tôi cũng biết là ai.”

      Phản ứng của chỉ là bên lông mày khẽ nhướng lên dò hỏi. hề bị làm cho thoái chí. “ là Lãnh chúa MacHugh, và chào đón em mình bằng cái cách bất thường.”

      Colm hiểu lời . “Tôi chào đón em mình làm sao?”

      “Bằng nắm đấm của .”

      À. Thế là quan sát Liam rời khỏi cái tu viện đó.

      Trong giây ngắn ngủi Gabrielle nhìn thấy tia ấm áp lóe lên trong mắt . Điều đó đủ để nhận ra hoàn tòan là kẻ máu lạnh.

      Cha Gelroy quảy quả xông tới. Ông cúi người chào Gabrielle và sau đó quay sang Colm. “Lãnh chúa MacHugh, đây là những người tốt bảo vệ em trai ở tu viện trong lúc các vết thương của cậu ấy hồi phục lại. Tôi đề cập tới họ lúc trước, nhưng tôi muốn chắc chắn rằng quên.”

      Vị linh mục rốt cuộc cũng gom được chút cam đảm ít ỏi trong ông, Colm nghĩ bụng. Gelroy dám nhắc rằng nợ những người này lòng biết ơn của mình. Colm ghét phải nợ nần người khác. Món nợ lúc nào mà chẳng nặng chình chịch cho đến khi nó được đáp trả lại.

      cám ơn đám cận vệ, nhưng gật đầu ra hiệu thừa nhận việc họ làm. Những người Buchanan và MacHugh khác, nghe được chuyện vị linh mục vừa kể, cũng thả lỏng bản thân lại.

      “Có ai tìm cách hãm hại em trai tôi trong lúc các bảo vệ cậu ấy ?” hỏi cả bốn người.

      Gabrielle định trả lời là , nhưng rồi quyết định nên để cho họ tự chuyện với nhau hơn.

      “Stephen, có ai định làm hại Liam trong lúc hoặc những người khác bảo vệ cho cậu ấy ?”

      lưỡng lự trước khi đáp lại, sau đó gật nhanh. “Hai kẻ tới vào đêm đầu tiên.”

      ta gì vậy?” Brodick hỏi Gabrielle.

      Gabrielle sửng sốt vì câu của người cận vệ đến nỗi lờ cả Brodick . “Sao với tôi?”

      “Chúng tôi cảm thấy cần thiết phải báo cho biết.” Lucien đáp.

      cầu chúng tôi bảo vệ ta, và đó là điều chúng tôi làm.” Stephen .

      Bordick cùng Colm chờ câu trả lời đủ lâu rồi đây.

      kể cho chúng tôi nghe bọn chúng gì.” Colm ra lệnh.

      nhanh chóng mở lời xin lỗi và cầu Stephen cùng những người khác phải chuyện trực tiếp với các lãnh chúa.

      Stephen quay sang Colm bằng tiếng Gaelic. “Lãnh chúa MacHugh, hai kẻ đến với em trai vào đêm đầu tiên chúng tôi canh gác cho cậu ấy.”

      Nếu hai lãnh chúa có sửng sốt vì các cận vệ của Gabrielle cũng sử dụng ngôn ngữ của họ cách thành thạo họ chẳng để lộ ra. Colm khoanh tay chờ lời giải thích ràng hơn.

      “Chúng ăn vận như những nhà tu hành, nhưng lại mang theo dao dấu trong tay áo.”

      “Lucien và tôi theo dõi chúng,” Christien giải thích.

      “Chúng tôi đợi cho đến khi chắc chắn chúng định ám sát em trai trước khi chúng tôi hành động,” Lucien .

      “Thế các làm gì khi phát ra chuyện chúng sắp làm?” Brodick hỏi.

      “Chúng tôi giết chết chúng,” Christien thẳng thừng đáp.

      Colm gật đầu tán thành. “Chúng có chuyện trò hay gọi tên nhau ?” hỏi.

      “Chúng có để lộ về nơi chúng đến hay kẻ gửi chúng đến?” Brodick hỏi.

      ,” Lucien đáp. “Chúng thứ tiếng của các , nhưng khác với cách các .”

      “Tả hình dáng chúng thử xem,” Brodick ra lệnh.

      Lucien tả hai kẻ có mái tóc dài và hàm râu quai nón, lực lưỡng nhưng quá cao.

      Sau khi kết thúc, Christien thêm vào. “Chúng hoàn toàn bình thường.”

      có kí hiệu gì da hay vũ khí cả,” Lucien giải thích.

      “Em trai tôi ngủ suốt trận đánh nhau hả?” Colm hỏi.

      Câu hỏi làm Christien bực mình. “Chả đánh đấm gì sất. Chúng tôi cho chúng có thời giờ mà đánh nhau.”

      “Vậy là cuộc đột kích bất ngờ,” Brodick gật đầu tán thành.

      ,” Lucien đáp, “Chúng nhìn thấy chúng tôi nhào tới.”

      Colm ngưỡng mộ tính cách ngạo mạn của bọn họ. “Các làm gì với các thi thể vậy?”

      “Chúng tôi thể để Liam lại mình, vì thế đặt hai thi thể trong góc phòng cho đến khi Stephen và Faust đến thay ca.” Christien . “Sau đó, Lucien và tôi mang chúng ra ngoài khu vực tu viện và vứt ngoài hẻm núi. Trời vẫn còn tối, chắc ai nhìn thấy.”

      “Chúng tôi có lèn đất lên, nhưng chắc giờ đám thú rừng lục tung lên rồi,”

      Cuộc đối chất còn tiếp tục, nhưng Gabrielle chú tâm đến nữa. vẫn quay cuồng trước thú nhận vô tâm của đám cận vệ về việc giết chết hai kẻ đột nhập. Trung thực mà , nghĩ mình có thể tiếp nhận thêm cú sốc nào nữa. kiệt sức; việc muốn làm bây giờ là tìm được nơi nào đó yên tĩnh và ngồi xuống lúc. Thế giới xung quanh đảo lộn, cần thời gian để sắp xếp lại những kiện kinh khủng vừa diễn ra trong ngày hôm nay trước khi dự tính những việc khác.

      Có khả năng những kiện kinh hoàng này còn mất nhiều thời giờ hơn nữa.

      ràng là cuộc chất vấn của hai vị lãnh chúa đến hồi kết thúc, gọi Stephen. “Tôi xin phép được đôi lời?” cầu.

      Gabrielle dẫn Stephen cách xa khỏi đám người còn lại để tránh bị nghe lỏm, nhưng để cho hoàn toàn chắc ăn, bằng thứ ngôn ngữ xứ St. Biel.

      “Tại sao kể cho tôi chuyện về những kẻ tấn công?”

      “Xin lỗi, công nương, nhưng tôi cảm thấy nếu thi thể bọn chúng bị phát , an tòan hơn khi biết điều gì hết.”

      “Các có nhận ra chúng ? Chúng đến từ Finney’s Flat hả?”

      “Chúng tôi đều nhìn qua chúng, nhưng người nào nghĩ vậy cả. Hãy nhớ này, công nương, là người duy nhất biết mặt bọn chúng.”

      mô tả mà tôi vừa nghe được từ Lucien giống bất kì kẻ nào tôi thấy. Dẫu vậy, tôi nghĩ có khi chúng theo chúng ta đến tận tu viện.”

      Stephen lắc đầu. “ thể nào. Christien xóa hết dấu vết để chúng ta bị lần theo. Nếu có, ấy nhìn thấy chúng.”

      “Vậy tại sao bọn chúng lại biết được Liam ở đó?”

      “Ai đó hẳn trông thấy cậu ta, hoặc chứng kiến khiêng cậu ta vào trong tu viện. Khó mà giữ bí mật ở nơi rộng lớn như thế với cả đám người lạ cứ ra vào.”

      “Ừ thế, nhưng giờ ta an toàn rồi, phải ? Đó mới là chính yếu.”

      “Còn , Công nương? Theo như những vết cắt và bầm tím mà tôi biết, tôi cho là hề an toàn. kể cho tôi chuyện xảy ra chứ?”

      Khiếp sợ, thú nhận với Stephen chuyện bại lộ trong sân. thể nào nhìn vào khi lặp lại những cái tên gọi bẩn thỉu mà bị gán cho, giọng vỡ òa khi nhắc đến người linh mục khẳng định câu chuyện của Isla là .

      Stephen cũng dẫn đến kết luận tương tự như , lên tiếng. “ ta hẳn nhìn thấy khi đường tới chỗ Liam.”

      Trong bốn người cận vệ, Stephen là thực tế nhất, và khi khủng hoảng xảy đến, điềm tĩnh nhất, nhưng kìm được cơn giận dữ của mình. “Nhiệm vụ của chúng tôi là giữ cho được an toàn, Công nương, còn lại cố ý ghìm chúng tôi lại. Nếu chúng tôi mà biết chuyện xảy ra trong cái tu viện ấy…”

      cắt ngang. “Các bị giết chết vì nỗ lực bảo vệ cho tôi. Tôi thể để điều đó xảy ra được.”

      Phẫn nộ, sắc nhọn đáp. “Bảo vệ là trách nhiệm của chúng tôi.”

      Christien, Lucien và Fause cùng chạy đến, Faust trông khó chịu khi thốt lên. “Stephen, to tiếng với LadyGabrielle đấy.”

      “Khi nghe chuyện ấy vừa kể, hiểu được cơn giận của tôi. Bọn người đó dám ném đá vào ấy!” rít lên.

      Gabrielle lần nữa được cứu thoát khỏi việc phải hồi tưởng lại cơn ác mộng lúc Lãnh chúa MacHugh đầy cau có tiến lại gần.

      “Tôi phải tìm hiểu xem em trai mình đến được tu viện đó bằng cách nào. Lúc ở đó, có nghe thấy gì ?”

      Gabrielle trả lời. “Làm ơn, Lãnh chúa, chỉ vài người ít ỏi biết ấy ở trong phòng của tu sĩ. Có lẽ Liam nhớ được gì đó, tôi gợi ý rằng nên hỏi ấy hơn.”

      Colm chuyển chú ý của mình sang bốn người cận vệ của . “Em trai tôi cố gắng trò chuyện với các . Tai sao người nào trả lời? Liam nghĩ các hiểu nó, nhưng vì ràng các biết tiếng Gaelic, tôi muốn biết tại sao các lại chuyện với nó.”

      Faust liếc sang Stephen. Nhận được cái gật đầu khích lệ, đáp lại. “Chúng tôi muốn.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Twenty eight


      Đám cận vệ của Gabrielle ngạo mạn, thô lỗ, xấc xược, thẳng như ruột ngựa và trung thành tuyệt đối. Colm tài nào chịu nổi nhưng lại thích bọn họ. Nếu biết, lại tưởng họ được sinh ra và lớn lên như những người Highland. Và vì hề để bụng bất kì những thói xấu ấy, nên cũng chẳng cần thiết phải chẹn cái nắm tay của mình xuống cổ họng của Faust vì thái độ xấc láo ngạo mạo của ta.


      Có nhiều thứ mà muốn biết liên quan đến dính dáng của họ với Liam, nhưng qưyết định tạm thời đặt vấn đề đó sang bên và tập trung vào Gabrielle. giải thích điều xảy ra với sớm chừng nào tốt chừng đó. còn món nợ phải trả, và có chúa mới biết, thấy điều đó được thực .

      Trong lúc những người khác chuẩn bị để tiếp tục cuộc hành trình của họ, đợi cho đội cận vệ quay trở lại với mấy con ngựa trước khi tiếp cận . “Gabrielle.”

      “Vâng, thưa Lãnh chúa MacHugh?”

      với tôi.”

      Đây phải là lời mời. Đây là mệnh lệnh, và được thốt lên bằng chất giọng cục cằn.

      “Tôi ?”

      gật đầu. “Phải, .”

      Vị lãnh chúa này quen thói làm theo ý ta. Mà tại sao lại nhỉ? Gabrielle nghĩ ngợi. trông mạnh mẽ đến độ nâng được cả con ngựa mà đổ giọt mồ hôi. có thể thấy được quyền năng trong cách ta di chuyển, trong cái dáng điệu nghênh ngang ngạo mạn kia, nhưng lại hề cảm giác bị đe dọa hay sợ hãi. Sức mạnh của như thế nào đó lại khiến cảm thấy an toàn.

      Thế nhưng, hôm nay quả là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời . Chẳng có gì có ý nghĩa với hết.

      chỉ tiếng Gaelic khi nào cùng tôi.” Colm ra lệnh.

      cố gắng bày tỏ thái độ phản đối trước mệnh lệnh sắc nhọn của . Vị lãnh chúa này quen với việc thị tộc của mình luôn chấp hành mệnh lệnh của hề thắc mắc, nhưng quên phải là người MacHugh à? Nếu cứ tiếp tục tỏ ra hống hách như thế, nhắc nhở cho tỉnh trí lại.

      lời, bước ngang qua khu đất trống đến dưới tán cây. cảm nhận được ánh mắt của những người lính dõi theo.

      dừng lại và xoay người đối diện với lãnh chúa.

      Đứng cách chỉ vài feet, toàn bộ chú ý của Colm đặt lên . cố gắng bày tỏ phản ứng của cơ thể, nhưng bằng chứng rành rành là thể nào. rất xinh đẹp: mái tóc quăn dài mềm mại màu của đêm đen, làn da thuần khiết mịn màng như kem sữa, đôi mắt phớt tím và biểu cảm đến nỗi dường như ánh lên những tia lấp lánh, và khuôn miệng kia, lạy Chúa, khuôn miệng có thể khiến bất kì người đàn ông nào cũng nảy sinh trí tưởng tượng. Ngay cả với bên hàm bầm tím và vết rách rướm máu má kia, vẫn hấp dẫn tài nào cưỡng nổi.

      Colm thể cho phép tâm trí mình lạc lung tung như thế này. Điều cuối cùng cần là ngừơi phụ nữ khiến cho đầu óc rối beng lên. Sớm hay muộn, chắc chắn mình quen với vẻ bề ngoài đẹp đẽ của , nhưng với đám tùy tùng kia còn phải xem lại . Đến giờ thậm chí bọn đàn ông kia còn trố mắt ra mà nhìn cách ngớ ngẩn. quay lại tỏ ra cái biểu chê trách, nhưng chả tên nào thèm liếc sang lấy cái; họ còn mê mải ngắm nhìn . Nếu họ ở gần hơn, đóng sầm mấy cái đầu vào nhau – để khiến họ tập trung trở lại.

      Gabrielle kiên nhẫn chờ đợi Lãnh chúa MacHugh mở lời. Cái cách nhìn chằm chằm vào làm cho thiếu thoải mái.

      nỗ lực nở nụ cười, “ muốn gì?”

      thấy chả có lý do lý trấu gì để vào đề dễ dàng. “ về nhà với tôi.”

      chắc mình nghe . “Xin lỗi. Phiền lặp lại lời vừa được ?”

      về nhà với tôi.”

      Bối rối toàn tập, hỏi. “Tại sao?”

      Cau mày, trả lời. “Vì tôi quyết định như thế.”

      “Nhưng tại sao lại muốn đưa tôi về nhà cùng ?” hỏi lại lần nữa.

      thở dài đánh sượt. đáng ra phải biết chuyện này chẳng dễ dàng gì. Mọi thứ phải làm với người Buchanan lúc nào cũng kết thúc vô cùng phức tạp, và riêng với việc này cũng có gì khác đâu.

      “Người họ hàng của gợi ý rằng…”

      “Gã Buchanan hoang dã kia hả?”

      “Phải…”

      ta chính xác là gợi ý gì vậy?”

      “Đừng có mà ngắt lời tôi.”

      Ngay lập tức tỏ ra hối lỗi. “TÔi xin lỗi, lãnh chúa. Thông báo của làm cho tôi ngỡ ngàng, và tôi…” ngừng lại. “Tôi cố ý.”

      Tình trạng bối rối làm cho hai má đỏ hồng, và COlm biết nếu ngừng chú ý vào những điều như thế, bao giờ vựơt qua được. Chắp hai tay sau lưng, cau mày và cố mở miệng lần nữa.

      “Brodick gợi ý rằng dưới bảo trợ của tôi được an toàn khi sống cùng thị tộc của tôi.”

      khoanh tay lại và chờ vài giây rồi mới phản ứng. “Tại sao Lãnh chúa Buchanan lại đưa ra đề xuất có liên quan tới cuộc sống của tôi?”

      “Cha có mặt ở tu viện, và vì Brodick có họ hàng, nhiệm vụ của ấy là phải bảo vệ .”

      “Brodick phải người bảo trợ của tôi mà là cha tôi.”

      Colm gật đầu. “Đúng là như thế,” sốt ruột tiếp. “Nhưng ông ấy ở đó, phải ?” trước khi đáp lại, thêm. “Mà là chúng tôi.”

      “Phải, tôi biết. Khi tôi bước vào sân, tôi ngước lên và nhìn thấy , nhưng tôi nghĩ… phải tôi cho là rời ngay sau đó.” Đột nhiên hòan tòan bị bối rối, thụt lùi lại bước, đầu lắc lắc. “Tại sao tôi lại nghĩ vậy nhỉ? Sao tôi lại cho là rời ? Tôi thậm chí bao giờ ngước mắt nhìn lên nữa khi người ta bắt đầu gào thét?.” Giờ điên , thầm , “ khi nào?”

      “Sau .”

      thấy phát ốm cả lên. “Rồi chứng kiến…” tài nào cho hết câu được.

      “Phải.”

      lùi thêm bước nữa. Có phải tòan bộ mọi người cùng các lãnh chúa đều nghe và nhìn thấy tình trạng bẽ mặt của ? Phải, dĩ nhiên là họ . Đó chính là lý do tại sao giờ ai cũng dán mắt vào . Họ có nghĩ con điếm ? người đàn bà trơ tráo mặt dày mày dạn vô liêm sỉ? Tại sao họ quăng vào những lời tục tĩu như kẻ khác?

      ngừng lùi ra sau và hai vai cứng lại. quyết định tự mình chống đỡ hay biện minh cho vô tội của mình nữa. cũng co cụm lại. Nếu họ muốn nghĩ xấu về , giống như đám đông hỗn tạp kia lăng mạ và ném đá, vậy cứ việc. dồn hết từng ounce cuối cùng của lòng can đảm trong , nhưng ít ỏi quá mức. tủi hổ lần nữa lại dâng lên ngập tràn trong vì điều mà làm.

      Colm nhận thấy nét buồn trong mắt và mặt chợt trắng bệch ra. thôi thúc điên cuồng muốn làm dễ chịu hơn. “ là người khó hiểu,” thầm.

      Trước lời bình luận của , Gabrielle thể tranh luận, tâm trí giờ quay cuồng. Tại sao người đàn ông này lại mời về nhà của ta? được lợi gì qua việc này? vô lý.

      cùng đội cận vệ ràng là cần nơi yên ổn trong lúc suy tính về tương lai sắp tới. Sống với những người MacHugh là giải pháp hợp lý song chỉ tạm thời, nghĩ vậy để giải thích cho lời mời của vị lãnh chúa này. Trong tư duy tại của , dám tin vào bất kì ai. chàng MacHugh này có đứng đắn , hay ta vòng vo để đạt được mục đích của mình?

      “Tôi nghĩ hẳn phải là người tốt và cũng là chỉ huy xứng đáng…” bắt đầu.

      “Làm sao biết tôi thế nào?”

      Đúng là khởi đầu mà mong mỏi. “Tôi thể biết…”

      vừa …”

      “Và vì tôi thể biết, nên thể buộc tôi phải hiểu những động cơ thực của . Tôi hỏi lần nữa, Lãnh chúa. Tại sao lại muốn tôi…”

      “Tôi muốn . Muốn chẳng có ý nghĩa gì trong việc này hết. Tôi mắc nợ Brodick Buchanan, và có thế thôi.”

      “Ôi,” biết phải nên cảm thấy nhõm hay xúc phạm. Mọi thứ cứ xảy ra nhanh đến chóng cả mặt, chẳng có thời gian mà suy nghĩ nữa. “ muốn… phải là, mắc nợ?”

      còn chưa à? Người phụ nữ này là tạo vật phiền nhiễu nhất mà Colm từng gặp. Cảm xúc của từ xấu hổ chuyển sang sợ hãi và tuyệt vọng, và giờ, chết tiệt nếu như ta trông giống như là bất mãn. cho rằng cư xử cách hợp lý khi được bảo là phải sống cùng , nhưng cũng hoài nghi phản ứng kì dị đến thế. Việc này thậm chí còn khó khăn hơn cả dự đoán của nữa.

      “Cám ơn , lãnh chúa, vì mời về nhà ngài. cần lo đâu, phải chịu đựng bất tiện này trong vài ngày tới nữa.”

      “Tôi đưa ra chỗ trú thân tạm thời, và vài ngày tới cũng đâu hết. đến ở cùng với tôi.”

      Ai đó gọi . Colm đáp lại bằng cách giơ tay lên ra hiệu im lặng và trả lời. “Cậu đợi tôi xong việc rồi hãy chuyện.”

      Xong việc? Gabrielle nghĩ đồ như đề cập đến “việc này” phải.

      “Cám ơn vì lời mời hiếu khách của ,” , “nhưng tôi thể cùng được.”

      Từ chối lời mời của dường như là việc làm hợp lý vì vừa mới nghĩ được nơi khác để đến. cùng đội cận vệ về nhà với Lãnh chúa Buchanan. Người Buchanan có thể bảo vệ an toàn cũng như người MacHugh vậy. thôi.

      Nhưng tại sao Buchanan lại ngỏ lời nhỉ.

      Colm chắc phải bắt đầu như thế nào. ra , lấy làm ngạc nhiên rằng bác bỏ bảo trợ của . Người phụ nữ gàn dở này nhận ra mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm à? hiểu kẻ bị xã hội ruồng bỏ là gì ư?

      quyết định phải khai sáng cho , nhưng trước khi giảng giải về tình trạng thời của ảm đạm và bấp bênh đến thế nào, lên tiếng hỏi.

      Colm liếc qua vai, tìm Brodick trong đám đông lố nhố giỏng tai nghe lỏm cuộc đối thoại, và hất đầu ra hiệu về phía Gabrielle.

      Theo ánh mắt của Colm, Brodick hiểu cuộc thảo luận này có vẻ như được thuận lợi cho lắm. vượt qua khoảng đất trống, và với cái nhìn chằm chằm dán vào Gabrielle, hỏi. “Sao chuyện lâu vậy.”

      ấy làm khó,” Colm bảo ta.

      ngay lập tức cự lại. “Tôi phải phản đối, lãnh chúa. Tôi tin mình làm khó ai.”

      “Thế rốt cuộc là sao?” Brodick hỏi Colm. “ cho ấy chuyện sắp xảy ra ?”

      À, đó chính là khúc vướng mắc của . đề cập với về đề xuất của Brodick thay vì bắt phục tùng theo.

      “Lãnh chúa MacHugh nhã nhặn mở lời…”

      “Tôi cái gì?” gầm lên.

      nhã nhặn…” lại bắt đầu lần nữa.

      Khi hai mắt nheo lại và cái cau mày dường như sâu hơn, thế là sực hiểu. Sử dùng cụm từ “nhã nhặn” ràng là lăng nhục. Cái đám đàn ông người Highland này … Thoát được họ quả là nhõm cả người.

      dám nhếch miệng cười. “”Lãnh chúa MacHugh đề nghị tôi bảo trợ của ấy, nhưng tôi từ chối. Tôi hết sức lịch thiệp mà từ chối.” nhấn mạnh.

      ấy muốn biết tại sao đề nghị ấy về nhà và cả bảo trợ của nữa, Brodick.” Colm .

      giải thích cặn kẽ kế hoạch của chúng ta à?”

      “Tôi chưa xa đến mức đó. Người phụ nữ này lúc nào cũng chặn ngang họng tôi.”

      “Gabrielle,” Brodick bắt đầu, sử dụng tông giọng mà tin là hợp lý nhất. “Tôi có thể đề nghị tới nhà tôi và cả bảo trợ của tôi nữa – và tôi thừa nhận rằng vợ tôi rất vui có bầu bạn. cảm thấy an toàn…”

      “Tôi vui lòng chấp nhận lời đề nghị của miễn là hiểu rằng việc đó chỉ cần vài ngày thôi. Đồng ý chứ?”

      chẳng cho thời gian để rằng MacHugh có thể bảo vệ tốt hơn cả; còn có thể trao cho cả họ của ấy nữa. Thay vào đó, lại chấp nhận ngay lời mời mà hề thốt lên.

      “Người phụ nữ này cứ khăng khăng từ chối trợ giúp,” Colm lên tiếng.

      Brodick gật đầu đồng tình.

      Colm chĩa mũi dùi vào Gabrielle. “Trong vài ngày tới xảy ra chuyện gì? định làm thế nào?”

      “Đầu tiên, tôi phải tìm cha mình và cảnh báo cho ông mối nguy hiểm.”

      “Tìm ông ấy? biết ông ấy ở đâu à?” Brodick hỏi.

      lắc đầu. “Ông ấy gặp vua John để báo về chuyện xảy ra với Monroe, và bắt kịp tôi đường trở về nước .”

      “Vậy nghĩ cứ lang thang khắp vùng cho đến khi tình cờ bắt gặp ông ấy?” Colm hỏi.

      “Thậm chí nếu có tìm được, thể theo ông ấy về . bị khai trừ rồi,” Brodick nhắc nhở . “Nếu bị bắt lại, bị hành quyết, và nếu bị bắt cùng với cha mình, ông ấy cũng phải trả cái giá đắt đấy.”

      Họ buộc phải đối mặt với thực, nhưng vẫn thể thuận theo cái ý tưởng ai đó phải giải cứu cho việc mà làm.

      “Cha tôi phải được biết chuyện gì xảy ra.”

      “Có khi ông ấy nghe phong phanh chuyện ấy rồi,” Brodick gợi ý. “Hoặc nghe được sớm thôi. Tin xấu thường truyền nhanh lắm. Ông ấy cũng biết chúng tôi có mặt ở đó,” thêm vào với cái hất đầu hướng về phía Colm, “và tôi đánh cuộc là ông ấy đến chỗ tôi để tìm .”

      Điều này vô cùng ý nghĩa với . “Phải, ông ấy , và còn lý do khác nữa mà tôi nên về nhà cùng với .”

      Brodick thở phì ra đầy thất vọng. biết làm sao để cho hiểu được nữa.

      biết đấy, trong tình huống kinh khủng… mà còn giải pháp khả dĩ nào khác – và còn ảnh hưởng đến sống – còn nữa, “ nhấn mạnh, “ có thể đến chỗ tôi, vì là họ hàng của vợ tôi. Tuy nhiên…”

      Colm ngắt lời ta. “Chúng ta lãng phí đủ thời gian ở đây rồi, Brodick. Nếu cho ta tôi .”

      Cau mày, hỏi Colm. “ cho tôi biết cái gì, Lãnh chúa?”

      Brodick trả lời. “Nếu đến gần cha mình, đặt ông ấy vào tình huống nguy hiểm. Đó là điều muốn, phải , Gabrielle?”

      , , dĩ nhiên là , nhưng tôi…”

      Và thế là câu ấy đánh mạnh vào . Tính dã man tàn bạo của tình cảnh này cuối cùng cũng lộ . Lạy chúa tôi, phải làm gì đây? ai được an toàn bên cạnh . Thậm chí cả người Buchanan và MacHugh cũng có cơ phải chịu nguy hiểm.

      Braeden, chỉ huy trưởng của MacHugh, gọi to tên . Colm quay lại và thấy người lính khác của trò chuyện với Braeden, và cả hai nhìn chằm chằm vào Gabrielle. Sau đó chỉ huy của Brodick, Dylan, cũng gia nhập vào cuộc đối thoại.

      “Cái gì thế?” Colm thét.

      Braeden giải thích lúc tiến tới gần . “Người ,” ta liếc sang Gabrielle trước khi tiếp tục. “Cả hai nam tước đều tìm kiếm ấy, và đều đem theo số lính.”

      Brodick hỏi. “Họ tiến về đây hả?”

      , lãnh chúa,” ta trả lời. “ nam tước dẫn quân về phía Nam, còn người kia thẳng tới chỗ người Monroe.”

      “Rốt cuộc là, khi tìm thấy Gabrielle, chúng quay lại và theo hướng này,” Brodick .

      Colm đồng tình. đẩy Braeden sang bên để đưa ra cho ta những mệnh lệnh và cuối cùng quay sang .

      “Giờ hiểu rồi chứ?” cáu kỉnh hỏi.

      Hình như là . “Tại sao họ lại tìm tôi? ở đó mà. Các nghe họ mắng chửi tôi, và chắc cũng nghe thấy tôi bị tước danh hiệu vua John ban cho. phải họ trong mắt họ tôi còn tồn tại nữa à?”

      tại gặp nguy hiểm,” Brodick giải thích.

      Colm buộc phải thẳng vào vấn đề. “Bất cứ gã đàn ông nào đủ khỏe mạnh để chiến đấu với những kẻ khác đều có thể giành lấy ngay lúc này. Cần tôi phải toạc ra hả?”

      Khiếp sợ, điên cuồng lắc đầu.

      “Vì còn thuộc về bất cứ nơi nào hay dưới bảo trợ của nhà vua, còn ai để bảo vệ cho khỏi những kẻ lợi dụng nữa,” Brodick giải thích, giọng còn nhũn nhặn hơn cả Colm.

      gục đầu xuống trong lúc vật lộn với nỗi khiếp sợ trong lòng. “Làm thế nào tôi bảo vệ cha mình và đội cận vệ được? Bọn chúng giết chết họ mất.” thầm.

      lo cho người khác thay vì lo cho bản thân mình hả?” Brodick hỏi.

      trả lời mà chỉ hít hơi sâu và nhìn hai vị lãnh chúa. “Các phải ngay . Phải, đó chính là việc mà các phải làm.” Giọng giờ trở nên mạnh mẽ, và đầy kiên quyết. “Tất cả các đều gặp nguy hiểm chừng nào còn ở bên cạnh tôi. . Tránh xa tôi ra ngay.”

      xua đuổi chúng tôi?” Colm nhìn vẻ đầy hoài nghi.

      “Phải, ấy làm thế.” Brodick trả lời. “Tôi nghĩ ấy biết điều gì khá hơn.”

      Sau thoáng suy nghĩ, Colm quyết định rằng Gabrielle nhận thấy lăng nhục bọn họ bằng cách đề xuất họ phải co cẳng mà chạy ngay từ giây phút đầu tiên đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Cả lẫn Brodick đều hào hứng được chiến đấu với người , nhưng ai tỏ cám dỗ đó chừng nào mà Gabrielle còn được họ để mắt đến.

      Cáu tiết, Colm lên tiếng. “Gabrielle, thắc mắc gì hết đến quyền hành của tôi về sau này.”

      chậm chạp nắm bắt ý của . “Về sau này? Sau nào cơ?”

      “Là vợ của tôi sau này.”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Twenty nine


      bàn cãi gì hết. Gã MacHugh này chỉ đơn giản là bảo cho biết các khó khăn xảy đến và rồi bỏ .

      Xem xét mọi chuyện Gabrielle tự mình cho là xử lý khá ổn. hề gào thét hay ngất xỉu khi vị lãnh chúa này điềm nhiên thông báo rằng sống hết phần đời còn lại của mình với . Có thể mặt cắt ra còn giọt máu, nhưng mà hề ngất xỉu.

      tìm khuây khỏa trong điều chắc chắn: còn lâu mới kết hôn với Lãnh chúa MacHugh. thích người đàn ông này, và biết ta cũng chẳng ưa gì . Món nợ mà phải trả cho Brodick hẳn phải lớn lắm, nếu vì sao lại hủy hoại cuộc đời mình bằng việc cưới kẻ mà chẳng hề quen biết và lại còn nghe đầy những lời dối trá khủng khiếp về nữa? Theo chừng mực như hiểu MacHugh cho rằng chính là ả điếm.

      , quên chuyện kết hôn ở đây .

      Liệu có hề gì nhỉ, nếu như, chỉ thời gian ngắn thôi, Gabrielle để mặc cho MacHugh nghĩ thuận theo ý ? lấp liếm nho này cho đủ thời gian toan tính kế hoạch cho tương lai của mình. Sau hai hay ba ngày nữa thôi, thú nhận với … dĩ nhiên là khi sắp sửa rời .

      cân nhắc cẩn thận. mặt, và đội cận vệ được an toàn tránh xa khỏi đám nam tước kia. Họ có mái nhà che thân và nơi bảo hộ. Nếu những nam tước kia tìm ra chỗ ở, họ cũng chẳng dám cưỡi ngựa xông vào đất của MacHugh, vì biết chắc chẳng còn sống mà trở về nữa.

      Mặt khác, phải sống với… .

      Lãnh chúa Buchanan dường như hết sức phấn khởi với quyết định của bạn mình. Mỉm cười, tâm trạng vui vẻ, hiệu cho quân lính là đến lúc phải . Gabrielle vỗ vỗ lên vai . sắp sửa dập tắt ngúm cái tâm trạng phấn khởi mà mang.

      “Người họ hàng Brodick?”

      Nụ cười của biến mất tăm. “ cần phải gọi tôi là họ.”

      bớt chút thời giờ trả lời tôi câu chứ?”

      “Cái gì thế?” thận trọng dò hỏi.

      “Tôi hiểu tại sao lại cảm thấy phải có trách nhiệm với tôi, vì tôi là em họ .”

      Gabrielle thắc mắc lý do lại tỏ ra bực mình khi đề cập đến mối quan hệ họ hàng của hai người. Có cần nhắc cho ta nhớ ra rằng kết hôn với người phụ nữ đến từ nước ? Mỗi lần vợ ấy mở miệng trò chuyện ta cũng cáu bẳn như thế hả?

      quyết định thẳng vào trọng tâm vấn đề. “ ấy nợ điều gì mà buộc phải chịu trách nhiệm về tôi vậy? ấy thậm chí còn chẳng quen biết tôi nữa.”

      mà hỏi cậu ấy,” gợi ý. “Nếu muốn giải thích gì tự cậu ấy trả lời.”

      “Lãnh chúa này,” tiếp tục, “nếu có nghe tin về cha tôi, vui lòng cho ông ấy là đừng đuổi theo tôi nhé?”

      Brodick chuẩn bị quay chỗ khác, sau đó lại thay đổi quyết định. “Gabrielle, MacHugh cho phép bất kì điều gì xảy đến với . Cậu ấy bảo vệ những thứ thuộc về cậu ấy.”

      xong, thẳng mạch, để mặc Gabrielle đứng sững sờ. Thuộc về ta? Giờ thứ đồ sở hữu à?

      Mặc cho cái cảm giác nhộn nhạo dâng lên trong dạ dày, tự bảo mình phải vững tâm lên. thoải mái với MacHugh. Nếu lôi kéo chú ý về mình, chắc ta cũng chẳng để tâm đến hay đội cận vệ của làm gì, và nếu tránh xa ra chắc cũng giữ khoảng cách với thôi.

      “Gabrielle, đến lúc phải rồi.” MacHugh đột ngột thốt lên ngay đằng sau . gần như té nhào vào vòng tay khi xoay phắt lại.

      “Tôi nghe thấy đến gần,” lắp bắp. “ di chuyển y như con sư tử ấy,”

      Thích thú, hỏi. “ thấy sư tử bao giờ chưa?”

      “Thực có. Ở St.Biel, cha tôi có lần cho tôi xem 2 con sư tử. Chúng khá là xinh đẹp.”

      Và hung bạo nữa, lặng lẽ đánh giá. Giống y như vậy.

      Gabrielle lẽo đẽo theo về phía đám ngựa. “Lãnh chúa, tôi muốn biết rằng tôi tự bào chữa cho mình. Tôi quan tâm liệu có tin những lời các nam tước hay .”

      “Phải, có quan tâm đấy,” vừa vừa tiếp tục bước . “Chúng tôi biết người đàn bà đó dối.”

      Tay chặn lại ngực, ngừng phắt lại. “ có?”

      “Dĩ nhiên. Tôi biết ta dối ngay từ lúc đầu.”

      Hình như muốn tiếp tục bàn luận về vấn đề đó nữa. trước khi nhận ra chuẩn bị làm gì, nhấc bổng và đặt gọn ghẽ lên lưng Rogue. Braeden trao dây cương cho .

      “Đám cận vệ của được phép theo hộ tống cho .” Colm .

      có trung thực tin rằng cùng nếu như đội cận vệ của được phép cùng ? thúc ngựa xa trước khi kịp hỏi.

      Những người khác di chuyển thành hàng đằng sau . Vất vả phi ngựa qua thung lũng, họ ghìm cương chậm lại để vượt qua những ngọn đồi. Từng người thúc ngựa leo lên qua con đường chật hẹp lởm chởm đá. Qua khúc quanh, khám phá ra họ ở con dốc đứng nhìn ra Finney’s Flat. Đây là vị trí mà đám côn đồ bắt giữ Liam nấp để theo dõi MacHugh xuất . nheo mắt tránh ánh nắng mặt trời xem liệu có nhận ra được ai từ khoảng cách xa này . Vô ích, nghĩ bụng. Chỉ có đại bàng mới nhận ra được khuôn mặt của Liam mà thôi.

      Khi họ xuống con dốc cỏ mọc đầy, cúi xuống và vỗ về nhè Rogue rồi thầm khen ngợi nó. Khi ngẩnglên, thấy MacHugh dõi mắt theo với vẻ mặt khó hiểu.

      Và rồi họ tiếp tục . Thời tiết trở nên lạnh giá và ẩm thấp, Gabrielle cảm nhận cái khí khắc nghiệt đó ngấm vào đến tận xương tủy. có tấm áo choàng nặng nề, rét run lập cập. nghĩ có ai đó nhận ra mình khổ sở đến thế nào cho đến khi MaHugh ra lệnh cho Lucien tránh đường để thúc ngựa đến bên cạnh . Người cận vệ còn lựa chọn nào khác. Con ngựa đực của MacHugh hẳn dẫm bẹp nếu như tránh sang bên.

      lạnh,” tuyên bố.

      Đây là lời buộc tội hả? cũng chịu. “Phải, tôi lạnh.” thêm. “Nhìn chằm chằm vào tôi chẳng làm cho những cơn run rẩy biến mất đâu, Lãnh chúa. Có khi…”

      hẳn kêu ré lên. chắc nữa. Mọi thứ xảy đến quá nhanh. giây đồng hồ sau khi nghe , và thế là nhấc luôn ra khỏi con ngựa Rogue, đặt ngồi vào lòng và quấn chặt bằng áo choàng của mình.

      Lồng ngực giống như đá tảng ấm áp vậy. Cả hai bắp đùi của cũng thế. Hơi nóng tỏa ra từ người sưởi ấm cho . Kiệt sức, mặc cho mình ngả vào nghỉ ngơi. Mùi của dễ chịu, giống như mùi hương thạch nam thoang thoảng. Các nam tước đến tham dự lễ cưới ở tu viện thấm đẫm người họ bằng đủ mọi loại nước hoa cùng dầu thơm, cho là mùi hương nồng nặc át mùi khó chịu của việc hề tắm rửa thường xuyên. Gabrielle phát buồn nôn khi buộc phải ở cùng phòng với bọn họ. MacHugh hề giống các nam tước này.

      Trong lòng đột nhiên cảm thấy tràn ngập tội lỗi. sai lầm khi dối gạt , mặc cho lý do của là gì chăng nữa.

      “Tôi dối ,” bật thốt lên. “Tôisẽ chỉ ở cùng hai hay ba ngày nữa thôi, Lãnh chúa, và tôi chưa từng có ý định kết hôn với . Tôi trách cứ gì hết nếu như có quẳng tôi ra khỏi ngựa ngay lúc này. Tôi mong là , nhưng tôi trách .”

      Phản ứng của như mong đợi. trùm luôn cái áo choàng lên mặt và lờ tịt .

      Lucien thúc ngựa đến bên cạnh lãnh chúa và với cái nhìn đe dọa chiếu vào Colm. “Lady Gabrielle, có cần tôi giúp gì ?”

      kéo áo choàng ra khỏi mặt. “Giờ tôi ấm rồi, Lucien. phải lo gì đâu.” trao cho Colm cái liếc mắt cáu kỉnh và quở trách, nhưng khi quay sang Lucien, đôi môi lại lên nụ cười tinh quái.

      MacHugh siết chặt vòng ôm. Người phụ nữ này hôm nay chìm nghỉm xuống ti địa ngục, khổ sở hết mức, thế mà vẫn còn cười được. Nếu có tỏ ra sợ hãi những việc sắp sửa xảy đến với mình, cũng hề thể ra ngoài.

      Colm mải mê lạc vào suy nghĩ đến lúc, nhưng nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh lạnh lùng của mình, “Tôi cần cho phép của đám cận vệ mới được đụng vào .”

      , “ đồng ý, “ cần cho phép của tôi cơ.”

      Nhận xét của rành rành là chẳng đáng để trả lời, quyết định, trừ khi lời cằn nhằn có ý nghĩa gì khác.

      Họ vựơt qua ngọn đồi nữa, và đột nhiên pháo đài của ngay trước tầm mắt họ. Ngọn tháp canh cao lừng lững tới mức dường như biến mất trong làn mây hững hờ trôi. Bức tường đá bao quanh thành lũy, và cây cầu kéo bằng gỗ bắc ngang qua con hào rộng ngập nước, dưới làn nước sâu những viên đá đen nhánh.

      Colm ra hiệu cho đội cận vệ của theo lính của vào bên trong. Theo đúng trình tự, là người cuối cùng qua cầu. Ngay khi qua hết những tấm ván gỗ, báo hiệu bằng cách giơ nắm tay của mình lên, và cây cầu được rút lên. Tiếng thanh kin kít của kim loại cọ vào nhau khiến Gabrielle có cảm giác bị đẩy vào trong ngục tối. nhắm mắt lại và cố đẩy hình dung ám ảnh đó ra khỏi tâm trí. Đây là nơi trú của , phải là nhà tù.

      Bình minh lên khi họ vượt qua sân dưới và bắt đầu lên con dốc tiến vào trong lâu đài. Những căn nhà tranh dọc đường loang những vệt ánh nắng vàng óng, bãi cỏ mượt mà sườn dốc cũng nhuộm màu vàng rực rỡ.

      Người trong thị tộc dừng hết những công việc lặt vặt của họ và bước ra ngoài kêu to đón chào lãnh chúa và dõi con mắt đầy tò mò vào . Đám trẻ con chạy theo sau. vài người phụ nữ mỉm cười rạng rỡ. Điều này sớm thay đổi thôi, nghĩ ngợi, khi nào họ khám phá ra những chuyện xấu xa mà bị gán cho. Mong rằng sớm rời khỏi đây trước thời điểm đó.

      Quê hương ấn tượng bằng ở St.Biel, hay chỗ của cha . Khu nhà chính rộng lắm, nhưng phần xây thêm vẫn còn dang dở. Ba mặt được xây bằng đá, mặt còn lại bằng gỗ trong thời kì gia cố lại bằng những viên đá lớn. Giàn giáo được dựng lên ngay bên cạnh cái tời kéo và guồng quay dùng để chuyển các viên đá lớn lên tầng cùng.

      “Lâu đài của khác với các lâu đài ở nước .”

      “Khác thế nào?”

      “Những lâu đài ở thường có 2 lần tường bao. Lớp tường phía ngoài bao lấy sân trong, rồi tiếp đến là bức tường phòng thủ khác giữa sân sau và sân trước. Đôi khi còn có cây cầu kéo để ngăn cách các lâu đài với nhau nữa.”

      “Tôi cần đến những hai lần tường bao.”

      “Và chỉ có duy nhất tháp canh,” chỉ ra.

      “Tôi cũng chỉ cần có thôi.”

      “Tôi mong đừng nghĩ là tôi chỉ trích ngôi nhà của . Tôi chỉ đến những điểm khác biệt mà thôi. Tôi chắc thấy rất hài lòng được ở nơi này.”

      Khi đáp lại, đồ rằng còn phải bận tâm suy nghĩ nhiều vấn đề khác quan trọng hơn. Cha Gelroy vẫy tay với khi ông ngang qua, và nếu như đôi cánh tay bị vướng trong chiếc áo choàng của MacHUgh, vẫy tay lại ông rồi.

      Dãy chuồng ngựa nằm giữ khu vực sân trong và sân ngoài, họ qua khu vực đóng quân đường tới khoảng sân của lãnh chúa. Chẳng ai đứng ngoài cửa để đón chào cả. Ngòai Liam ra còn họ hàng nào khác nữa ? nghĩ hỏi câu hỏi đó. đoán là mình sớm tìm hiểu ra thôi.

      MacHugh xuống ngựa mà vẫn ôm trong tay. Ngay lúc thả ra, bước lùi lại để tạo khoảng cách giữa hai người bọn họ.

      “Chỗ ở của đội cận vệ và tôi ở đâu vậy? Trong nhà cùng với à? Hay muốn chúng tôi nhận hai ngôi nhà tranh còn trống? Còn căn nào ?” Lạy chúa, lo sốt vó. tài nào ngừng được. “Phải là, tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi chỉ cần biết tôi phải ở đâu thôi.”

      Cha Gelroy giải cứu cho khỏi việc cứ liên tục lải nhải. “Lady Gabrielle, con cũng mệt và đói giống như ta hả?”

      bám chặt vào cánh tay ông như thể đó là sợi dây níu kéo đời vậy. “Đúng ạ.” đáp lại nhiệt tình hơn cả cần thiết. “Con chỉ hỏi lãnh chúa là chúng con nên dựng lều ở đâu để nghỉ ngơi tối nay thôi.”

      ngủ bên trong.” Colm mở miệng ngay khi có thể chen vào.

      Braeden vôi vã bước tới khung cửa lớn làm bằng gỗ sồi và đẩy ra. Gabrielle cảm ơn khi bước qua nhưng vội khựng lại ngay ngưỡng cửa. Bên trong tối đen đến nỗi thể nhìn được gì. Colm giơ tay ra kéo bước theo.

      Sàn nhà bằng gỗ kêu kọt kẹt dưới sức nặng của , những đôi ủng của đám đàn ông tạo lên tiếng lộc cộc trong khoảng rộng lớn. Ánh sáng hé qua khung cửa mở. Khi mắt Gabrielle thích nghi được với bóng tối, nhận ra căn phòng với trần thấp. Bên tay phải kho thực phẩm lớn. Các giá hàng chất đầy bao nọ bao kia chồng lên nhau, trông như thể thị tộc MacHUhg hoàn toàn có khả năng cầm cự trước cuộc vây hãm dài tới nửa năm trời, có khi còn hơn ấy chứ, dù Gabrielle ngờ rằng kẻ thù của họ tiến thẳng vào lâu đài bằng con đường lởm chởm đá mà họ phải vất vả trèo qua.

      Khoảng rộng ở phía tường bên trái dẫn lên gác, bậc cầu thang bất ngờ rộng ra và sâu hun hút. tầng 2 là đại sảnh rất lớn, lò sưởi khổng lồ choáng gần hết bên tường. Hơi nóng từ đó tỏa ra sưởi ấm cả căn phòng.

      Người quản gia – người phụ nữ đứng tuổi, mập mạp, khỏe mạnh tên là Maurna – đón chào họ và đưa họ đến bên lò sưởi nghỉ ngơi. Sau vài câu chỉ dẫn, Colm rời khỏi sảnh. Stephen và Lucien bước theo ra ngòai chăm sóc cho lũ ngựa.

      cầu thang nữa dẫn đến tầng thứ ba, như Maurna giải thích chính là nơi cất giữ kho vũ khí. Lãnh chúa MacHugh chỉ dẫn cho đám cận vệ của ngủ ở đó và Cha Gelroy cũng thế cho đến khi sắp xếp được chỗ ở khác. Gabrielle được đưa vào căn phòng ngay bên cạnh.

      Gabrielle quan tâm nếu như có bị đưa vào căn buồng ngay trong chuồng ngựa chăng nữa. Cuộc hành trình kéo dài suốt cả ngày khiến hòan toàn kiệt sức, đói và bụi bặm dính đầy người, căn phòng bên cạnh kho vũ khí nghe như là thiên đường trốn đối với vậy. Khi Maurna thông báo rằng bà chuẩn bị đồ ăn sẵn sàng và chỉ cho họ nơi rửa ráy mặt mũi chân tay, Gabrielle vô cùng cảm kích.

      Vào bữa ăn tối, Cha Gelroy ngồi ngay cạnh , tỏ ra đầy kích động.

      “Ở đây chẳng có nhà nguyện nào cả,” ông thào. “Ta nhìn thấy đường cưỡi ngựa vào trong sân, vì thế ta hỏi người quản gia, bà ấy bảo là có. Ta lấy làm lo rằng có thể họ toàn là những kẻ ngoại đạo. Nếu tình hình như thế, ta phải chuẩn bị trước công việc cho mình.”

      “Hẳn là gay go đây, nhưng con tin cha làm tốt,” vỗ về ông.

      Ông nghiêng người sát hơn và thào, “Ta nghĩ lãnh chúa mang ta đến đây để chăm nom về mặt tinh thần cho đám lính. Cậu ấy muốn ta giải thích làm sao mà Liam lại vào được trong tu viện. Cậu ấy biết ta giải thích hết mọi chuyện về cậu em trai mình.”

      “Chắc ấy ép buộc cha.”

      Maurna cắt ngang cuộc thảo luận của họ. “Thưa , có chuyện gì với đồ ăn vậy? hầu như chẳng động đến miếng.”

      “Đồ ăn rất tuyệt,” . “Tôi chỉ đói như mình tưởng thôi.”

      “Giấc ngủ là cái cần, tha lỗi nếu như tôi quá liều lĩnh. có muốn tôi dẫn về phòng ngủ ?”

      Gabrielle gật đầu. Chúc ngủ ngon với Cha Gelroy và với Christien cùng Faust, theo Maurna lên gác. Lucien bám theo . mang cho cái túi chứa vài bộ đồ để thay đổi và các thứ cần thiết cho hành trình trở về nước .

      “Em trai của lãnh chúa có ở đây ?” hỏi Maurna.

      , cậu ấy ngủ suốt từ lúc trở về đây. Thầy thuốc của chúng tôi chăm sóc cho cậu ấy.”

      Cánh cửa đầu tiên họ qua là phòng ngủ của lãnh chúa, Maurna chỉ.

      Căn phòng dành cho Gabrielle từng được dùng làm kho chứa đồ. Bên trong ẩm thấp và bốc mùi mốc thếch. Maurna vội vã bước vào châm thêm vài ngọn nến và đặt chúng lên chiếc bàn gần giường.

      “Tôi cố thông thoáng cho căn phòng, nhưng ở đây chắc lại càng lạnh thêm. có muốn tôi thả tấm thảm che cửa sổ ?”

      “Tôi chú ý đến nó.”

      “Tôi cũng chuẩn bị giường cho và phủ thêm chăn. Có nước rửa đặt rương đằng sau cửa, và nếu cho tôi thêm vài phút nữa, tôi đốt lửa trong lò sưởi. Người phụ giúp tôi, Danal, mang củi khô đến đặt trong thùng rồi.”

      “Tôi nhóm lò sau vậy.”

      “Nhưng thưa , có làm được những việc lặt vặt đó ?”

      mỉm cười. ‘Dĩ nhiên là được mà.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :