1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Shadow Music - Julia Garwood (53c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Fifteen


      Tang lễ được tổ chức ở nhà nguyện phía bắc Tu viện. Rất nhiều người trong thị tộc Monroe đường tới dự lễ cưới nhận được tin về cái chết đột ngột của lãnh chúa, và chuyến hành trình vui vẻ của họ thay vào đó biến thành đám rước thê lương và ảm đảm. số lãnh chúa Vùng cao nguyên cũng có mặt trong tang lễ, nhưng nhiều người cưỡi ngựa cả quãng đường dài để bày tỏ lòng kính trọng của họ khi được biết về cái chết của Monroe. Phần nghi lễ - ngày sau cái chết của ông ta – buộc phải diễn ra vội vã do thời tiết nóng bất thường và tình trạng phân hủy nhanh chóng của thi thể.

      Nam tước Baron xứ Wellingshirre và con ông, Lady Gabrielle, là hai ngoại lệ duy nhất. Gia đình Monroe cho phép diện của họ vì quý này được hứa hẹn kết hôn với lãnh chúa của họ. Được phép tham dự buổi lễ, nhưng và ông bố bị xếp ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Mặc dù có nhiều chỗ trống, song ai chịu ngồi kế họ.

      Gabrielle mong đợi được chiếu cố đặc biệt. lấy làm biết ơn vì có cơ hội để cầu nguyện cho linh hồn của Monroe. Cha cùng những người khác bày tỏ kính trọng với vị lãnh chúa và ca ngợi ông là người có bản chất tốt bụng và ân cần. Tại sao lại có kẻ muốn hãm hại ông ấy? Vụ án mạng chẳng hề có chút ý nghĩa nào. Động cơ phải là cướp bóc, vì mọi thứ người ông vẫn còn nguyên. Chiếc nhẫn vàng và con dao găm nạm ngọc bị mất khi thi thể ông được tìm thấy. Ông bị giết chỉ để vui đùa hay sao?

      Trí óc lang thang, nghĩ về Liam MacHugh và những kẻ ghê tởm khiến ta phải chịu đựng đau đớn. Làm thế nào mà người lại cư xử với kẻ khác trụy lạc đến vậy?

      Buổi lễ kết thúc và thi thể của Monroe, quấn trong lụa trắng, được khiêng ra ngoài. Gabrielle đầu cúi xuống khi đám rước thành hàng từ nhà nguyện. tình cờ liếc nhìn lên và nhận thấy hầu hết trong số họ đều chiếu ánh mắt chằm chằm vào khi họ bước ngang qua.

      Đôi cuối cùng, chàng trai trẻ với phụ nữ già cả, tiến đến bên họ dừng lại. Gabrielle có thể cảm nhận được đôi mắt sắc lẹm của bà ta, ngẩng lên.

      “Về nhà . có chỗ ở đây,” bà ta rít lên. Câu phun ra giống như nọc con rắn kịch độc.

      Chàng trai nhanh chóng đặt tay lên vai bà ta và nhàng dẫn bà ta quay về phía đám rước. “Thôi nào, Mẹ, chú con muốn nổi giận đâu.”

      KHuôn mặt Gabrielle đỏ hồng lên. chưa từng nghe lời khinh miệt đến thế.

      KHi họ chầm chậm xuống lối giữa các dãy ghế, người đàn ông quay đầu trao cho Gabrielle nụ cười cảm thông.

      Cha đặt tay lên cánh tay để giữ cho đứng yên. “Chúng ta đợi cho đến khi những người Monroe khỏi,” ông cảnh cáo. “Bà ta là chị của Lãnh chúa Monroe. Cha nghĩ tốt hơn hết là chúng ta nên theo họ. Có thể còn những lời lẽ xúc phạm khác nữa.”

      “Tại sao họ lại muốn lăng mạ con?” hoài nghi.

      “Thị tộc Monroe cho rằng con là nguyên nhân dẫn đến cái chết của lãnh chúa.”

      nhìn chằm chằm vào ông như thể ông chuyện vô nghĩa.

      “Họ bắt con chịu trách nhiệm cho cái chết của ông ta,” cha nhắc lại.

      thất kinh. “Họ nghĩ con giết ông ta? Sao họ lại có thể nghĩ ra điều kinh khủng thế được?”

      “Con hiểu lầm rồi, Gabrielle. Họ nghĩ con đâm ông ấy, nhưng tin rằng nếu như lãnh chúa của họ ở lại nhà và chấp thuận cưới con, ông ấy còn sống sót. Monroe cùng đòan tùy tùng dựng lều ở thung lũng gần đó vào cái đêm ông ấy bị giết chết, và vì đường tới tu viện để cưới con, họ tin con khiến ông ấy phải chết.”

      “Nhưng là vô lý.”

      Ông vỗ vào tay .

      “Có mà. Đừng để ngu ngốc của họ làm phiền cha.” trở nên căng thẳng. “Con có thể chịu được những lời lăng mạ của họ. Con yếu ớt đến nỗi suy sụp chỉ vì vài câu độc mồm độc miệng đâu.”

      “Con yếu đuối, con ạ, cho dù có thừa nhận hay .”

      Cánh cửa mở ra đằng sau họ, và Stephen bước vào. “Giờ ổn rồi. Người Monroe đến dự tang lễ , còn nam tước đợi ngoài cửa quay về chỗ họ dựng lều.”

      Cha gật đầu. “Chúng ta thôi. Nào, Gabrielle. Cận vệ hộ tống con trở về phòng.”

      “Stephen, vị nam tước nào ở ngoài cửa thế?”

      Cha trả lời. “Percy.” Ông tiến vào lối giữa các dãy ghế và lùi lại để Gabrielle bước lên phía trước.

      “Con hiểu tại sao ta lại đến dự đám cưới? ta phải bạn cũng phải đồng minh, con ngờ là ta quen biết Lãnh chúa Monroe.” lên tiếng.

      Cha thở dài. “Ta đáng ra phải giải thích điều này từ lâu rồi. Percy ta được nhà vua phái đến để chứng kiến buổi lễ, nhưng ta chắc phải có những động cơ khác nữa. Ta suy tính đến việc che chở cho con. Nam tước Percy và Nam tước Coswold là hai kẻ sẵn sàng làm tất cả để đoạt được thứ mà họ muốn. Ta mong khi con kết hôn, họ từ bỏ nỗi ám ảnh của họ.”

      Ông ra hiệu cho Stephen mở cửa.

      “Ta có lý, phải Stephen?” ông hỏi khi họ bước xuống bậc thang. “Percy chờ cơ hội chuyện với Gabrielle à?”

      “Vâng, thưa Nam tước. ta đứng bên hông nhà thờ, và cùng đám tùy tùng. Tôi chưa nhìn thấy Nam tước Coswold.”

      “Ta chắc Coswold tới Scotlen. Nhưng có chúa mới biết ta có nhiệm vụ gì.”

      “Tại sao họ muốn chuyện với con?” Gabrielle hỏi.

      “Cha giải thích những điều cần sau,” cha đáp. “Giờ và bảo người hầu đóng gói đồ cho con. Sáng mai con quay về . Nếu nay quá muộn, ta để cho con rồi.”

      “Nhưng cha cùng sao, thưa Cha?” Gab thắc mắc.

      , ta phải đến gặp nhà vua . Ông ấy được báo về cái chết của Monroe và ta cần ông ấy phê chuẩn cho chúng ta quay lại . Ta bắt kịp con sau vài ngày nữa.”

      “Coswold và Percy có phải là lý do cha cảm thấy lo lắng quay trở về đến thế ?”

      “Phải,” ông trả lời dứt khoát.

      Họ tiến vào đại sảnh, bước bên cạnh nhau, cùng Stephen và Faust theo sát.

      “Ta chưa với con điều ta biết được về hai người này và cuộc đua tranh bẩn thỉu của chúng, nhưng ràng thứ nào mà kẻ này muốn kẻ kia cũng phải có cho bằng được. Mọi thứ trở thành trò chơi để họ xem xem ai thắng ai thua.”

      Ông lắc đầu ghê tởm. “Ta nghĩ con thoát khỏi họ khi kết hôn với Lãnh chúa Monroe, và thể bảo con ta sửng sốt đến thế nào khi biết Percy đến tham dự lễ cưới và dựng lều ở bên ngòai tu viện. Ta mong Coswold xuất bất cứ lúc nào.”

      “Người chết thể kết hôn”, Faust nhận xét. “ ngẫu nhiên là Lãnh chúa Monroe lại bị sát hại.”

      Stephen đồng tình. “Thuận tiện nhất rồi, phải nhỉ?”

      Nam tước Geoffrey quay lại. “Ta cũng nghĩ vậy.”

      “Cha đoán là…” bắt đầu.

      “Con được che chở khỏi những điều xấu xa trong thế giới này, và vì thế con hình dung được con người ta có thể làm những chuyện gì đâu. Để ta kể con nghe việc ta gặp phải khi đến chỗ Buchanan. Lãnh chúa Buchanan và những người lính đồng minh cùng người MacHugh tìm em trai lãnh chúa MacHugh.”

      Cha cụ thể khi ông giải thích những tên quái vật bắt giữ Liam muốn làm gì. “Cha được nghe kể là sợi dây trói có vết máu và chúng đào hố định chôn cậu ta.”

      “Ngài có biết bọn chúng là ai ?” Stephen hỏi.

      . Brodick và Lãnh chúa MacHugh tìm thấy kẻ gục xuống gần cái hố, nhưng ai nhận ra . ăn mặc giống người của thị tộc nào. Brodick quay về được lúc. Ta đứng chờ ta.”

      “Cha có cùng ta , Cha?”

      “Lạy trời . ta cho phép, nhưng hóa ra, em trai MacHugh được tìm thấy. Khi ta ra khỏi đất nhà Brodick, ngoài bìa rừng xuất vị linh mục đem theo tin mừng. Ông ấy nhờ cha báo với Lãnh chúa Buchanan rằng Liam MacHugh ở tại tu viện này.”

      Cha mỉm cười. “Linh mục tội nghiệp thể bỏ đủ nhanh, ông ấy trả lời các câu hỏi của cha. Cha hình dung thị tộc MacHugh vui mừng biết rằng Liam còn sống và an toàn. Cha trưởng có gì về việc người bị thương ở đây ?”

      Gabrielle liếc ánh mắt đầy ý nghĩa qua vai cha về phía Stephen trước khi trả lời. “, cha trưởng hề nhắc tới ta.”

      “Cũng phải thôi,” cha đáp. “Con càng ít chứng kiến hành động tàn bạo này càng tốt.”

      “Con cọn cách tin rằng điều tốt còn nhiều hơn điều xấu thế gian này.” .
      “Con thừa hưởng trái tim nhân hậu của mẹ con, Gabrielle ạ. “ Nam tước Geoffrey hôn phớt lên má trước khi rời . “Ta phải nhanh chóng đến chuyện với đám lính. Trước khi có nhiều việc phải hoàn thành, nhưng ta chắc chào tạm biệt cha trưởng.”

      Ngay sau khi cha khuất dạng ở khúc quanh, nhìn sang Stephen. “Tôi cảm thấy như thể lừa dối cha mình vì với ông chúng ta tìm thấy Liam ra sao.”

      bảo vệ nam tước bằng cách giấu ông điều đó. ai trong chúng ta có thể biết được hậu quả của việc giết người và cứu người khác. Cả hai bọn họ với chúng ta đều xa lạ. Ngài ấy nên dính dáng vào chuyện này, và điều gì cũng có thể xảy ra. Tốt hơn hết là chúng ta phải về nhà.”

      đồng ý. “Đây hẳn là chuyến ảm đạm.”

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Sixteen


      Gabrielle sắp sửa bước vào phòng Cha Gelroy gọi lại.

      “Quý , câu thôi, được ?’

      Ông chạy về phía , chiếc áo thụng quấn vào mắt cá chân. Khuôn mặt ông đỏ bừng, và cau có.

      nghĩ mìnhcó thể tiêu hóa thêm tin xấu nào nữa. Tự vỗ về mình, bước tới. “Vâng, thưa Cha?”

      “Họ ở đây.” Ông thở hổn hển, thốt nổi lên lời.

      “Ai ở đây cơ?” hỏi.

      “Lãnh chúa MacHugh cùng Buchanan ấy. Cả hai đem theo cả đội quân cùng. Họ ở đỉnh đồi nhìn xuống tu viện.”

      “Tin tốt phải ạ?”

      , , , ý ta là có.” Ông lắp bắp. “Họ đến vì Liam, thế là tốt.”

      “Thế cha nên đón họ, phải ? Và đưa Lãnh chúa MacHugh đến chỗ người em trai?”

      cần thiết nữa,” Gelroy đáp.

      “Con hiểu. Dĩ nhiên là phải cần rồi. Lãnh chúa MacHugh đến đây, và ta nên được đưa đến gặp em trai mình” băn khoăn.

      “Cậu ấy được gặp, ta bảo đảm.” Gelroy xác nhận. “Nhưng lãnh chúa được đưa đến chỗ người em trai.”

      Gabrielle bối rối hơn bao giờ hết. “Thế làm sao ta nhìn thấy em mình?”

      “Liam chờ ngoài cổng.” vị linh mục thốt lên.

      Gabrielle choáng váng. “Người đàn ông tội nghiệp đó còn thể nào ra khỏi giường từ khi ở đây cơ mà. Làm sao ta ra ngoài cổng tu viện được?”

      Gelroy dám nhìn vào mắt . “Cha Franklin và ta khiêng cậu ấy. “

      “Và cha để mặc ta ở đó?”

      tài nào tin nổi điều mà linh mục vừa với .

      “Con hiểu. Lãnh chúa MacHugh là chiến binh phi thường. Ai cũng nghe đến sức mạnh kì lạ của ta… và cả tính khí bất thường nữa.”

      Đột nhiên tình huống đó trở nên thông suốt với . “Cha sợ ta.”

      “Chỉ có tên ngốc mới sợ Lãnh chúa MacHugh.”

      “Nhưng việc bỏ rơi người đàn ông tội nghiệp đó…” bắt đầu.

      với ta nào,” Gelroy . “Ta nghĩ con hiểu khi con tự chứng kiến tận mắt. Đừng lo. Họ thể thấy con được. Chúng ta trèo lên tường và nhòm ra ngoài. Ta chỉ cho con.”

      Vị linh mục dẫn Gabrielle ra và leo lên cầu thang hẹp dẫn đến bức tường đá dầy thịch.

      Gelroy chỉ lên phía ngọn đồi. “Con có thấy ta ?”

      gì, chỉ hít vào hơi mạnh. Cảnh tượng những chiến binh làm câm bặt, và chỉ có thể triệu tập cử chỉ gật đầu cụt lủn.

      dễ dàng xác định được vị trí đứng của các lãnh chúa. Hai người đàn ông ở phía trước đoàn lính, mỗi người ngự con chiến mã tuyệt đẹp, con này màu đen và con kia màu xám. Cả hai trông như thể họ được tạo hình thành vị thần thời cổ đại vậy. biết Zeus thực chưa bao giờ tồn tại, nhưng khi nhìn vào hai người, thể nghĩ rằng có lẽ…
      Thần Zeus - Zeús, hay Dzeús, (tiếng Hy Lạp: Ζεύς) hay Dias (tiếng Hy Lạp: Δίας) (còn gọi trong số sách truyện tiếng Việt là thần Dớt)(Hán Việt: 宙斯, Trụ Tư) ("vua của các vị thần") là thần trị vì các vị thần và là thần của bầu trời cũng như sấm trong thần thoại Hy Lạp.

      “Người bên tay phải là Lãnh chúa MacHugh,” Gelroy lên tiếng.

      ta có thực ư? nhắm mắt, rồi lại mở mắt và ta vẫn đứng y nguyên đó.

      ta khá… to lớn, phải ? ra là cả hai bọn họ,” líêc từ MacHugh sang Buchanan. Vị linh mục cười phá lên.

      “Họ là dân vùng cao nguyên,” ông , như thể giải thích cho mọi điều. “Họ văn minh như phần lớn chúng ta.”

      “Họ đến vì người trong số họ, điều đó cho con biết họ có khả năng thương nhau. Họ cũng là con người, thưa Cha,” bóng gió về việc phản đối phán xét tiêu cực của vị linh mục.

      “”Có Liam,” ông thào, mặc dù ông biết mười mươi họ thể nào nghe thấy được.

      “Chúng ta buộc phải chứng kiến cuộc hội ngộ vui vẻ của họ,” . “ Chúng ta chen vào là sai trái à?”

      “Ta tin là thế. Ngòai ra, họ biết được đâu.”

      Họ quan sát hoặc hai phút, và rồi thào. “Liam bước khó khăn. Cha có thấy ấy cố khập khiễng ? ấy nghiêng hẳn sang chân phải và cũng chậm lại rồi. Làm sao ấy trèo lên đồi được?”

      “Lòng kiêu ngạo giúp cậu ta lên đó.”

      “Nhưng kiêu ngạo là tội lỗi.”

      phải đối với người Highland.”

      Gabrielle nhìn chằm chằm vào Lãnh chúa MacHugh. Vẻ mặt của cứng nhắc. Đôi mắt lạnh lùng vô cảm khi dõi theo người em trai vật lộn để di chuyển về phía trước.

      Gã man rợ này, kiên quyết. MacHugh là gã man rợ. ta có tình cảm gì với em trai mình hay sao? ta tới đây vì cậu ấy. Tại sao lại giúp gì hết vậy? Tại sao ai trong bọn họ giúp chàng tội nghiệp đó?

      Tất cả bọn họ đều là lũ man rợ. Hết thảy bọn họ.

      Liam gắng gượng đứng thẳng lên, nhưng khi nhấc chân định tiến lên bước, quay cuồng và ngã ngửa ra sau. Lãnh chúa MacHugh lập tức nhảy xuống khỏi ngựa và trao dây cương cho Lãnh chúa Buchanan.

      “Đức tin của con được phục hồi,” lên tiếng. “Con sai vì nghĩ xấu vị lãnh chúa này. ta rốt cuộc sắp đến giúp Liam rồi,” Gabrielle mỉm cười thêm vào. “Đó là tình em.”

      hào hứng quan sát khi vị lãnh chúa sải bước đến gần người em trai yếu ớt. dừng lại trò chuyện; cười với em mình, và chắc chắn cũng giang tay ra cho cái ôm.

      Điều thể chính là tống ra cho em trai mình cái nắm tay với toàn bộ sức mạnh của nó.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Seventeen


      Brodick tài nào tin nổi mình điềm tĩnh đến thế. thường bộc lộ mình là kẻ nóng tính. Nhưng phải hôm nay.

      Hôm nay nhiệm vụ của rất ràng: kiềm giữ Colm đừng làm việc gì thiếu thận trọng, và chẳng dễ chút nào. Phải mất kha khá thời giờ trò chuyện Brodick mới thuyết phục được lao xồng xộc vào tu viện, và phá tung từng phòng để tìm hiểu chuyện gì xảy đến với em trai mình.

      Colm cự lại, nhưng cố gắng kiềm chế cơn giận dữ của mình đường đến tu viện. Sau đó nhìn thấy Liam đứng dựa vào cổng tu viện, và lại bắt đầu nổi xung lên.

      “Trời đất ơi,” Brodick thào lúc nhận ra Liam. hít vào hơi, nhớ rằng phải tỏ ra lý trí, liền thêm vào. “Cậu ấy còn sống.”

      Colm phản ứng gì. chỉ đứng đó nhìn Liam gom hết nỗ lực lê chầm chậm từng bước đau đớn khổ sở trước khi nhảy xuống ngựa và nhào đến chỗ em mình. Bị cú bồi vào quai hàm, Liam loạng choạng và đổ sập xuống vai ông trai.

      Khi Colm đặt cậu em trai lên lưng ngựa, ra hiệu cho hai người lính cưỡi ngựa vòng sang hai bên và cắt cử họ lên trước.

      “Có người biết chuyện xảy ra với em trai tôi, Brodick. Bất cứ ai mang cậu ấy đến tu viện hẳn chứng kiến điều gì đó. lý nào Liam tỉnh dậy và tự bước ra khỏi chỗ đó. Cậu ấy phải được mang . Nhìn xem, Brodick.” MacHugh hất đầu về phía tu viện và tiếp. “Liam đến đó mình. Cậu ấy được giúp.”

      “Cậu ấy có thể bị bỏ lại ở cổng.”
      “Hoặc có thể được mang vào bên trong. Nếu ai đó trong tu viện biết chuyện xảy ra, tôi tìm , và tôi bắt phải kể điều biết, cho dù tôi phải vận đến sức mạnh của mình thế nào chăng nữa.”

      Brodick chỉ tay về phía những cái lều dựng ngoài tu viện. “Với tòan bộ những kẻ quanh đây, cậu cần vận dụng cái đầu của mình. Cậu thể dùng vũ lực bên trong tu viện. Ở đó linh thiêng, vì Chúa. Cậu thậm chí thể mang theo gươm hay vũ khí khi bước qua cánh cổng kia.”

      Colm đánh giá cao việc bị bảo ban làm được gì hay làm được gì. liếc mắt qua Brodick. “Từ khi nào lại quan tâm đến luật lệ thế? Hôn nhân làm yếu đuối.”

      “Vợ tôi kết hôn với kẻ yếu đuối.”

      Colm nhảy lên ngựa, nắm lấy dây cương và chuẩn bị quay lên đỉnh đồi.

      “Có khi ta biến thành kẻ yếu đuối vì ta yếu ớt. Đàn bà ai chả thế.”

      Lời lăng mạ chọc đến Brodick.

      “Cậu gặp vợ tôi chưa nhỉ?”

      Colm nhún vai. “Rồi.” Giọng của hơi hướng cười cợt khi thêm vào. “ ta là người mạnh mẽ. đặc điểm híếm có đấy.”

      “Đúng rồi, ấy mạnh mẽ và việc cố gắng biến chuyển tôi tác dụng gì. Tôi giúp cậu khuấy động chiến tranh nhúm người già cả đâu.”

      “Tôi định gây hấn với các linh mục. Tôi chỉ muốn tìm hiểu điều gì xảy ra thôi.”

      “Trước khi động tay động chân cậu nên chuyện với em trai mình trước .”

      “Đó là việc tôi muốn làm đây.”

      “Cậu có lẽ nên đánh em trai mình mạnh thế. Biết bao giờ cậu ta mới tỉnh lại đây?”

      “Chút nước lạnh tạt vào mặt làm nó tỉnh ngay ấy mà.”

      Khi hàng kị sĩ chầm chậm tiến xuống phía bên kia quả đồi, Colm lên tiếng. “ nhìn thấy việc xảy ra với cậu ấy phải ?”

      “Tôi có thấy,” Brodick lặng lẽ trả lời.

      Chắc mất khoảng thời gian dài Colm mới quên được kí ức về việc em trai mình cố lê bước về phía . Gần như từng cm làn da vùng lưng và hai đôi chân của nó rách bươm chằng chịt.

      , mau chóng quên cảnh tượng khủng khiếp đó.

      “Người của nên đưa Liam đến nhà Kevin Drummond. Vợ ta biết cánh chữa trị.”

      , họ mang nó về nhà. Nó được chăm sóc ở đó. Tôi muốn hiểu, sau khi tôi hỏi nó, tôi quay lại tu viện.”

      “Tôi biết,” đáp lại. “Tôi cùng cậu.”

      . Tôi thực mắc nợ . Những tên khốn này chôn sống Liam nếu và người của xuất . Tôi đến đúng lúc để giúp nó.”

      “Thi thể cạnh cái hố với mũi tên cắm vào ngực… đó phải từ người của tôi.” Brodick nhắc nhở .

      “Tôi vẫn nợ món nợ lớn.”

      Brodick mỉm cười. “Ừ, phải.”

      Họ bắt kịp đoàn người. Dylan, chỉ huy trưởng của Brodick, đằng sau đội lính của MacHugh. ta nghe tiếng húyt gay gắt của Brodick và dừng đòan người lại.

      Có cả tá người trong thị tộc MacHugh và cũng gần chừng đó người Buchanan đứng quanh Liam.

      Vì họ rất gần Duncan’s Bluffs nên quyết định để cho Liam nghỉ vài phút ở đó trước khi tiếp tục cuộc hành trình. Em trai Colm vẫn chuệnh choạng sau cú đấm quại vào hàm. từ chối trợ giúp khi xuống ngựa và gần như muốn sụp cả hai chân. Ai cũng nhìn thấy hai gót chân tứa máu, nhưng người nào bước lên đỡ lấy . Họ chờ cho tự đứng thẳng lên và bước theo Colm lên những tảng đá bằng phẳng nhìn về phía thung lũng.

      Mặt Liam cố nhăn nhúm lại qua từng bước chân đau đớn. Khi đến được bờ dốc, ngồi thụp xuống đất và tựa vai vào tảng đá trơn láng.

      đón chào của Colm đối với em trai cộc lốc. “Ai làm việc này với em?” bước lên trước mặt Liam và khoanh hai tay trước ngực chờ đợi câu trả lời.

      “Nếu em biết là kẻ nào, em giết hết chúng rồi.” Liam đáp.

      đúng là lời khoe khoang rỗng tuếch, cả hai đều biết vậy. Em trai ở trong tình trạng chẳng đủ sức để giết chết ai. Mặt cậu ta xám ngoét, Colm tưởng cậu ta muốn bất tỉnh lần nữa. Nhưng lòng kiêu hãnh của Liam nổi lên, và chính vì điều đó Colm tán đồng lời tuyên bố ngạo mạn của em trai mình.

      “Đúng rồi,” đồng ý, “Hãy nghe chuyện xảy ra.”

      “Em nhớ được nhiều,” . “Em khỏi vùng đất của Monroe, thẳng hướng về nhà ngang qua vùng đồng bằng, nhưng em phải chậm lại ở phía đông vì vướng con sông. Em biết mình vẫn còn đất của Monroe. Chắc chắn đấy. Rồi em bị thứ gì đó đánh vào đầu, em nghĩ có lẽ em bị đánh vào gáy. Những cú đánh làm em choáng váng, và khi em tỉnh lại thấy tay chân đều bị trói, và bị trùm kín mặt.

      nhắm mắt lại lúc, cố khôi phục lại kí ức. “Ít nhất phải có 4 tên. Em tỉnh lại lúc, nhưng phải giả vờ là vẫn còn mê man. Em nghe thấy chúng trò chuyện với nhau trước khi bị ngất lần nữa. Em chắc có 4 giọng khác nhau… , chờ .” Rồi thở dài, nỗi thất vọng gia tăng. “Có thể còn nhiều hơn.”

      chà xát phần gáy và nhắm mắt lại.

      “Có ai trực tiếp chuyện với ?” Braeden, chỉ huy trưởng của Colm, hỏi khi ta và số người khác vây xung quanh.

      , tôi nghĩ vậy.” Giọng Liam trở nên khàn khàn và khó nghe hơn. “Sao tôi nhớ được nhỉ? khó chịu quá.”

      Đối với Colm, lý do tại sao trí nhớ của Liam quá lộn xộn ràng. Cậu ta mới vừa bị quại cho vài cái vào đầu.

      “Em vừa bảo nghe thấy chúng chuyện. Chúng gì vậy?” Brodick hỏi.

      “Chúng hy vọng giết được nhiều người MacHugh.”

      “Nếu chỉ có 4 tên bắt cóc hoặc hơn nữa, làm sao chúng giết những chiến binh MacHugh dày dạn được.?” Brodick hỏi.

      Braeden đưa cho Liam cái túi da đựng nước. Liam uống ngụm lớn, gật đầu tỏ vẻ hàm ơn, rồi mới trả lời. “Có nhiều kẻ nấp trong rừng, chờ hiệu lệnh tấn công. Chúng được chỉ định giết người MacHugh. Giết càng nhiều phần thưởng càng cao.”

      uống thêm ngụm nữa trước khi tiếp tục. “ kẻ lo rằng có đám lính nào nấp trong rừng hỗ trợ cho chúng, và chúng phải tự đối mặt với cơn thịnh nộ của Colm. muốn giết em nhưng tên đứng đầu bảo phải chờ.”

      “Chờ cái gì?” Colm hỏi.

      “Em biết.”

      “Em có nghe được tên chúng ?” Brodick hỏi.

      “Nếu có em cũng nhớ.”

      Colm tiếp tục tra hỏi em trai, mong lần ra manh mối nào đó về kẻ đứng đằng sau hành động tàn bạo này, nhưngLiam giúp được nhiều.

      “Em có nhớ được đưa tới tu viện ?” hỏi.

      , nhưng em nhớ việc tỉnh lại ở đó. Em nằm trong căn phòng . Hai vị linh mục ở bên cạnh. người là thầy thuốc, người kia đeo khăn choàng và cầu nguyện cho em. Em nghĩ ông ấy tưởng em hấp hối.”

      “Những linh mục này là ai?” Braeden hỏi.

      “Cha Franklin là thầy thuốc. Em hỏi ông ấy sao em đến được đây, ông ấy bảo biết.”

      “Em tin hả?” Colm lên tiếng.

      “Phải, sau khi nghe giải thích. Ông ấy bảo rằng Cha Gelroy đến gặp và nhờ ông ấy giúp. Gelroy là linh mục cầu nguyện cho em.” Cậu thêm vào.

      “Và Cha Franklin hề tò mò muốn biết cậu vào đó bằng cách nào sao?” Brodick hỏi.

      “Có chứ. Ông hỏi em bị thương như thế nào, em mình nhớ gì hết. Em nghe quay sang hỏi Gelroy, Gelroy bảo tốt hơn hết là nên biết cặn kẽ mà làm gì.”

      “Thế còn vị linh mục Gelroy này? Ông ấy gì với cậu?”

      “Ông ấy bảo ở ngoài dỡ xe ngũ cốc tình cờ ngẩng lên và thấy em ở đó.”

      “Thấy em ở đó? ư? ai cùng?” Colm thắc mắc.

      “Em cũng hỏi thế với Gelroy, ông ấy lấp lửng. Khi em đòi ông ấy giải thích, ông ấy bảo thể có hay .”

      “Ông ta như đánh đố ấy,” Colm cáu kỉnh

      Liam cố gắng đứng dậy. Chống tay lên tảng đá, sụm hai đầu gối trước khi ngã ngửa ra sau. Bật chửi thề vì yếu ớt của mình, nghỉ lát sau đó mới thử lại lần nữa.

      “Vị linh mục Gelroy này phải với ,” Colm lên tiếng. “Ông ấy điều muốn biết.”

      “Colm, cần hiểu. Gelroy tìm cách bảo vệ em. Ông ấy lo sợ có kẻ tấn công em có thể đột nhập vào trong tu viện…”

      “Để ám hại cậu.” Brodick gật đầu khi tiếp lời Liam.

      “Phải,” cậu ta đáp. “Gelroy tin rằng ma quỷ, theo cách của ông về những kẻ tấn công, kính trọng nơi tôn nghiêm. Ông ấy và Franklin đồng ý giữ kín diện của em như phương cách an tòan cho đến khi nào tới, nhưng có vấn đề. Hai người thể đứng canh chừng cho em cả ngày và đêm mà nảy sinh ngờ vực ở bên ngoài, và họ chẳng xi nhê gì đối với bọn tấn công hết.”

      “Vậy vấn đề được giải quyết thế nào?” Colm hỏi.

      “Gelroy tranh thủ được hỗ trợ của vài người tốt mà ông ấy quen biết để canh chừng trong những lúc em ngủ. Ông ấy giải thích là muốn người biết đánh nhau.”

      “Mục sư được truyền bá như thế.” Braeden xen vào.

      “Phải.” Colm đồng tình.

      dừng bước trước mặt cậu em trai. “Vị linh mục này tìm ai để canh chừng cho em?”

      “Ông ấy nhờ những người lính có mặt trong lễ cưới của Lãnh chúa Monroe.”

      “Những người này thuộc thị tộc nào?” Brodick hỏi.

      Trước khi Liam mở miệng, Colm hỏi luôn. “Có phải những người Highland ?”

      , nhưng Gelroy tin tưởng họ hoàn toàn.”

      “Thế hẳn chúng phải là người vùng cao nguyên.” Brodick dẫn dắt.

      Tất cả những chiến binh giỏng tai nghe cuộc đối thoại ngay lập tức gật đầu đồng thuận. Chỉ những kẻ Highland mới đáng tin, thậm chí cả với thận trọng.

      “Tôi họ phải người Highland. Tôi biết họ từ đâu tới, nhưng Gelroy hẳn phải biết rất mới tin tưởng họ.”

      Colm biết phải nhanh chóng hỏi cho hết những thắc mắc. Vì muốn thu thập càng nhiều tin tức càng tốt từ cậu em trai yếu ớt trước khi cậu ta kiệt sức. Liam buồn ngủ đến sụp cả mí mắt. khó khăn lắm mới có thể nhướng cặp mắt lên để tập trung vào câu chuyện.

      “Ở đó có bao nhiêu?” hỏi.

      “Bao nhiêu gì?” Liam mệt mỏi hỏi lại.

      Colm kiên nhẫn. “Lính, Liam. Có bao nhiêu lính canh chừng cho cậu?”

      “Bốn. Luôn có hai người ở trong phòng với em hoặc canh ngòai cửa.”

      Brodick liếc mắt sang Colm. “Và những người này trang bị vũ khí?”

      Liam thực nhếch miệng cười. “.”

      “Câu hỏi thú vị với cậu nhỉ?” Brodick đáp lại, cố gắng lụân ra phản ứng của Liam.

      “Phải. Khi nào nhìn thấy họ, hiểu tại sao. Nhưng tôi đảm bảo điều này, Lãnh chúa Buchanan. Họ cần vũ khí.”

      “Họ bất khả chiến bại? Ý là vậy?” Braeden lên tiếng như thể cái quan niệm ca ngợi sức mạnh của những kẻ ngoài cuộc đáng bị coi là sỉ nhục cá nhân đối với sức mạnh của chính mình.

      ai bất khả chiến bại cả,” Colm cáu kỉnh. “Những người lính này gì với em, Liam? Họ có giải thích em đến được tu viện bằng cách nào ?

      . Họ trò chuyện với nhau, nhưng với em.”

      Cả Colm lẫn Brodick đều chờ đợi Liam giải thích thêm. Khi thấy động tĩnh gì, Brodick lên tiếng, ‘Sao họ lại với cậu?”

      “Tôi nghĩ họ hiểu được tôi. Và tôi chắc mình cũng chẳng hiểu họ. Họ bằng thứ tiếng chưa bao giờ tôi nghe thấy.”

      Colm trở nên còn tỏ ra nản chí hơn. “Gelroy hẳn phải hiểu được họ chứ.”

      “Em chắc nữa. Em chưa nghe thấy ông ấy trao đổi với họ.”

      “Thế làm sao mà ông ta…” Colm ngừng lại. vô ích để tiếp tục căn vặn em trai . Liam cần được nghỉ ngơi, và Colm hy vọng rằng khi em trai khỏe hơn, nó nhớ được thêm về những người bắt giữ nó.

      Ngoài ra, lí giải, Gelroy khai hết với những điều muốn biết.

      tháo gươm và khiên ra trao cho Braeden. “Hãy đưa Liam về nhà,” ra lệnh.

      tới chỗ ngựa để lấy cây cung và giỏ tên đưa cả cho Braeden. “Và đưa người Buchanan về luôn.” Liếc sang Brodick, thêm vào. “Toàn bộ người Buchanan.”

      Trước khi Colm mở miệng tranh luận, Brodick nhảy phắt lên ngựa và . “Tôi quay lại tu viện với .”

      Braeden gật đầu. “ có muốn người nào trong số chúng tôi cùng vào tu viện với ?”

      .” Giọng Colm nhượng bộ.

      Braeden quen với thái độ kiên quyết của lãnh chúa. “Vậy tôi cho là nửa chúng tôi đưa Liam về, còn tôi và những người khác đợi ngoài cổng cùng vũ khí của , Lãnh chúa.”

      Chỉ huy của Brodick bước đến bên cạnh Braeden. “Và vì Lãnh chúa Buchanan cùng , tôi cho là tôi cũng chờ ở ngoài cổng sẵn sàng. Những người còn lại đưa Liam về an toàn.”

      Brodick tán thành. “ tiện hơn để mang theo kiếm nếu gặp vận may lần theo được những kẻ tra tấn em trai cậu.”

      “Tôi thích sử dụng tay hơn,” Colm .

      “Ngay cả khi những kẻ kia có kiếm?”

      Colm cục cằn nhìn ta. “ nghĩ sao?”

      Brodick lắc đầu. “Tôi nghĩ chỉ rất muốn giết chết ai đó, phải ?”

      “Tôi giết kẻ nào làm việc đó với em trai tôi,” Colm đáp lại.

      Đó phải là mong muốn hay lời hứa hẹn. Đó là lời thề long trọng.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Eighteen


      Cuộc tranh đua giữa Nam tước Coswold và Nam tước Percy chuyển biến vô cùng khốc liệt. Hoặc cứ cho là như thế.

      Ai cũng vận dụng hết sức mạnh để tìm ra những phương kế quỷ quyệt mà kẻ kia mưu. Do thám ở khắp mọi nơi. Chắc chắn phải toàn bộ bạn bè của Nam tước Percy đều chung thành với ta. William, thực ra là người đưa tin – bí mật về phe của Nam tước Coswold. Người đưa tin này là chỉ điểm được thưởng hậu hĩnh ghi nhớ mọi lời và hành động của Percy cùng bè phái của ta, sau đó thuật lại đến từng chi tiết cho Coswold nghe.

      KHi tin tức về vụ ám sát Lãnh chúa Monroe truyền đến đất của Percy, kẻ đưa tin phản bội tìm cớ rời khỏi tu viện và nhanh chóng đến báo cho Coswold. Vị nam tước này chắc chắn rằng William biết các nơi đến và do đó có thể bắt kịp ngay khi ngồi xuống ăn tối với Lãnh chúa MacKenna trong đại sảnh lộng lẫy của ông ta.

      Cái tin khủng khiếp đó nhận được phản ứng mà William mong đợi. Cả Coswold lẫn MacKenna dường như đều hề ngạc nhiên. Coswold chỉ nhún vai thờ ơ còn MacKenna, vẻ mặt hề dao động, tỏ ra chán chường khi ông ta với tay lấy khúc bánh mì đen và nhét miếng vào miệng.

      Nam tước Percy có vẻ như hề quan tâm lúc nghe được tin. Có phải cả hai vị nam tước đều dự kiến được điều này xảy ra? Có phải họ đoán trước được cái chết của Monroe, và đơn giản là mong muốn điều đó? Còn tại sao Lãnh chúa MacKenna lại cũng tỏ ra thờ ơ? người đồng hương của ông ta bị sát hại; người đưa tin nghĩ ít nhất cũng phải có chút dấu hiệu của lòng thương xót chứ.

      Coswold đẩy ghế và ra hiệu cho người đưa tin theo ra ngoài. Khi chỉ còn mình, lệnh cho ta quay lại nơi dựng lều của Percy để tiếp tục theo dõi những bước chuyển biến tiếp theo.

      “Giờ hãy , trong lúc trời vẫn còn sáng. Ngươi có thể quay lại trước khi đêm xuống. Ta đến tu viện vào ngày mai.”

      Kẻ đưa tin dõi theo Coswold khệnh khạng bước vào trong và sau đó đứng lại lúc bối rối gãi đầu gãi tai. Mặc dù có muốn, ta cũng dám hỏi ngài nam tước câu hỏi thắc mắc của mình. Monroe là người mạnh mẽ, và theo những thông tin thu thập được, lại là kẻ bị sát hại dã man trong đêm.

      Tại sao ai ngạc nhiên?

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Nineteen


      Brodick hòan toàn đồng tình với Colm. Nếu vào địa vị của , cũng giết chết những tên khốn tấn công Liam. Thị tộc MacHugh là đồng minh của người Buchanan và kẻ thù của họ, do đó, cũng là kẻ thù của người Buchanan. Cách đây năm, Brodick liều gan vựơt qua vùng đất đầy nguy hiểm của người để giải thoát cho vợ . Người MacHugh tới trợ giúp cho người Buchanan, và giờ đến lượt người Buchanan đền đáp lại.

      Dẫu vậy, MacHugh lại là kẻ đơn độc. từ chối thừa nhận lợi ích của việc có người ngoài thị tộc cùng sát cánh để chiến đấu với . Brodick cũng từng cảm giác tương tự như vậy, và sau cuộc chinh chiến ở nước , thay đổi hẳn thái độ. giờ nhận biết được giá trị của các mối ràng buộc, và cân nhắc chỉ MacHugh mà còn cả Maitland cũng như Sinclair, hai trong số các thị tộc hùng mạnh nhất của vùng Cao nguyên Scotlen, là đồng minh thân cận nhất. Những lãnh chúa này cũng trở thành bạn tốt của Brodick.

      Hai người hề năng gì trong suốt cuộc cưỡi ngựa quay trở lại tu viện. Sau đó, thúc ngựa chạy song song với Colm, Brodick lên tiếng hỏi. “ có biết tôi gặp vợ mình như thế nào ?”

      Câu hỏi kì cục, Colm nghĩ. “ ấy mang em trai Lãnh chúa Ramsey Sinclair về với ta.” đáp lại.

      “Đúng vậy. Lúc đó cậu bé chỉ khoảng năm hay sáu tuổi gì đó. kẻ trong thị tộc Sinclair cho rằng đáng ra phải được lên làm lãnh chúa thay Ramsey. mưu tiếp quản thị tộc, và sử dụng cậu bé để buộc Ramsey tuân theo với ý định giết chết ta.”

      “Sao giờ lại lôi chuyện này ra?”

      “Có thể Liam bị bắt với mục đích tương tự. Để lôi cậu ra.”

      “Có thể, hai lần trong vòng tháng qua những người lính canh gác vùng ven lãnh địa của tôi bị mai phục.”

      “Cậu có tổn thất người nào ?”

      MacHugh bị lăng mạ vì câu hỏi ấy. “Dĩ nhiên là . Chiến binh của tôi được huấn luyện để đối phó với những bất trắc.”

      “Vậy còn những kẻ tấn công?”

      may, chẳng tên nào còn sống đủ lâu để khai với tôi ai là kẻ cử chúng đến, nhưng chúng phải là dân Highland.”

      “Vậy là vô gia cư? Chúng có lấy được gì ?”

      lắc đầu. “ nghe Liam kể rồi đấy. Mệnh lệnh đưa ra là giết càng nhiều người MacHugh càng tốt. Những kẻ vô gia cư được tổ chức như thế. Chúng sống bầy đàn như lũ chuột cống, ăn cắp rồi co cẳng chạy.”

      “Cậu đúng.” Brodick đáp lại. “Em trai của Ramsey chỉ là đứa bé, còn Liam trưởng thành rồi. Cậu ta gần bằng tuổi cậu, phải nhỉ?”

      “Trẻ hơn 5 tuổi nhưng vẫn chưa đủ trưởng thành.”

      “Vậy tại sao cậu ta lại đối phó được với bất trắc? Cậu ta cũng được huấn luyện như những người khác mà.”

      “Tôi phải hỏi y như thế với em trai mình ngay khi nó hồi phục lại mới được.”

      “Kẻ nào đứng đằng sau những vụ tấn công này lại muốn tiêu diệt hết người MacHugh thế nhỉ.”

      “Cũng chưa chắc”

      “Finney’s Flat. Đó chính là thứ mà những kẻ tấn công hướng đến.”

      “Phải.” Colm trả lời. “MacKenna đứng sau chuyện này. Tôi chắc đấy.”

      “Nhưng cậu có bằng chứng.”

      “MacKenna là kẻ tham lam. muốn vùng đất cho riêng mình, còn tôi để có được nó. Tôi cho phép bất kì kẻ MacKenna nào tới gần lãnh địa của tôi. Những phần đất bằng luôn là đất trồng trọt của chúng tôi, cũng là vật chắn giữa hai thị tộc.”

      “Vua John được nhà vua của chúng ta tặng cho mảnh đất đó hồi năm ngoái. Ông ấy sở hữu nó cho tới khi người phụ nữ mà ông ta chọn kết hôn với Lãnh chúa Monroe. Coi như ta nhận Finney’s Flat là của hồi môn về nhà chồng.”

      “Tôi biết cái hiệp ước đó.”

      “Phải, nhưng cậu có biết người phụ nữ đó đến từ gia đình của vợ tôi . Cha ta là Nam tước Geoffrey xứ Wellingshire.”

      thừa nhận có họ hàng với người ?”

      “Bất đắc dĩ thôi. Tôi trở nên khoan nhượng hơn với những quan niệm của mình, vì nếu cậu nhớ được, vợ tôi từng là người .”

      ấy là gì chả can hệ gì đến tôi.”

      “Cậu có cho phép thị tộc Monroe đứng từ ngọn núi của mình nhìn xuống ?”

      sao?” Colm phản công. “ có cho phép họ tới gần ? Thị tộc Buchanan tiếp giáp phần phía tây Finney’s Flat đấy.”

      “Đúng, nhưng chúng tôi có khu rừng chắn ngay giữa.”

      “Tôi ác cảm gì với người Monroe. Chừng nào lãnh chúa của họ gây trở ngại khi chúng tôi trồng trọt phần cuối phía Bắc vùng đất đó, tôi chẳng để tâm đến diện của ông ta.”

      Họ đến được đỉnh đồi phía tu viện và nhìn thấy những căn lều được dựng lô nhô ở phía Nam.

      “Những chiếc lều đó thuộc về người .” Brodick lên tiếng.

      “Họ thể có mặt hết ở đây để dự lễ cưới của Monroe được, trừ phi những họ hàng người mời họ đến.”

      phải số này,” Brodick đáp lại. “Monroe cũng muốn họ ở đây. , chắc phải có buổi lễ khác diễn ra trong tu viện.”

      Khi xuống đồi, họ trao lại ngựa cho Braeden và Dylan.

      “Hãy đề phòng.” Colm ra lệnh khi bước về phía cổng.

      “Tôi lúc nào mà chẳng đề phòng,” Brodick đảm bảo. kéo dây chuông. Lát sau, vị linh mục đứng ra mở cánh cửa bằng gỗ nặng nề.

      Cha trưởng, người đàn ông bé bóng bảy, qua cái kích thước vòng bụng của ông ta biết chẳng bao giờ lỡ bữa, ra hiệu cho họ bước tới. Ông ta vội vàng đưa ra kết luận lý do tại sao họ lại tới đây.

      “Các tới để gửi lời chia buồn , phải ?”

      Trước khi ai đó mở miệng, cha trưởng lại tiếp tục. “Các hẳn thất vọng lắm vì lỡ buổi lễ tang, nhưng với thời tiết ấm áp bất thường này gia đình ông ấy cần phải đưa thi thể về nhà chôn cất càng sớm càng tốt. có nghĩ nên chuyện với gia đình họ ? Đáng tiếc là các lỡ mất rồi. Tôi chỉ đến nhà nguyện cho các cầu nguyện cho linh hồn ông ấy nhé?”

      Colm và Brodick liếc mắt nhìn nhau, thế rồi Colm quay sang cha trưởng. Mặc dù xác định linh mục là người của Chúa, cũng hề giữ gìn lời ăn tiếng của mình.

      “Ông đến ai vậy?”

      Cha trưởng giật lùi hoảng hốt và vỗ lên ngực để trấn tĩnh lại. Ông sống cuộc đời tĩnh lặng, trầm mặc trong tu viện bao năm, và tình trạng náo động và nhộn nhịp của vài ngày vừa qua gây hại đến thần kinh yên ổn của ông.

      “Các cậu hề biết? Tôi chỉ … đó là Lãnh chúa Monroe.” Ông vội vã thốt lên khi bắt gặp ánh mắt đầy ý nghĩa của Lãnh chúa MacHugh. “Ông ấy chết rồi. phải vì thế mà các đến đây để bày tỏ lòng thương tiếc ư?

      “Monroe chết?” Brodick dao động bởi cái tin mà linh mục vừa đưa.

      “Sao ông ta chết?” Colm nóng lòng muốn biết.

      Cha trưởng hạ giọng thầm. “Ông ấy bị sát hại.” Ông ngừng lại làm dấu thánh trước khi tiếp tục. “Bị sát hại khi màn đêm buông xuống.”

      “Chuyện đó xảy ra khi nào?” Brodick căn vặn.

      “Ông ta bị sát hại như thế nào?” Colm cùng lúc thốt lên.

      Ánh nhìn trong mắt của hai vị lãnh chúa khiến cha trưởng khiếp đảm. Lãnh chúa MacHugh dường như còn đáng sợ hơn, cũng giận dữ hơn. Giọng run rẩy của linh mục cất lên khi ông trả lời, nhưng ông khó mà theo kịp những câu hỏi tuôn ra ào ạt của hai người khổng lồ này.

      Colm nhận ra rằng bất cứ lúc nào động đậy là vị cha trưởng lại tỏ ra lưỡng lự. siết chặt hai tay đằng sau lưng như dấu hiệu hòa bình, để vị linh mục yếu bóng vía hiểu được có ý làm hại ông ta.

      Cha trưởng vội vàng giải thích. “Tôi lại nghĩ các đường đến gửi lời chia buồn cuối cùng, và ràng là các hề biết gì về các chết thê thảm của Lãnh chúa Monroe. Tôi hiểu lầm, phải ? Rất lấy làm tiếc vì đón chào các bằng cái tin đau buồn đến vậy khi hiển nhiên là các đến đây vì kiện vui vẻ hơn nhiều, lễ cưới.”

      “Làm sao lại có lễ cưới diễn ra nếu như chú rể bị sát hại?” Brodick thắc mắc. bắt đầu nghĩ đầu óc vị cha trưởng này có vấn đề.

      “Lãnh chúa Monroe còn là chú rể nữa… vì ông ấy bị sát hại.” hấp tấp kết luận.

      “Chúng tôi đến vì lễ cưới lễ treo … hay vì lễ tang lễ tóc nào hết.” Colm lên tiếng. “Chúng tôi đến vì em trai tôi.”

      Cha trưởng phản ứng lại bằng cái nhìn kì quặc. “Em trai ?”

      Colm những muốn túm lấy cổ người này mà lắc nhưng biết phải khôn ngoan khi tấn công linh mục. Từ cái nhìn chằm chằm trống rỗng của cha trưởng, ràng ông ta chẳng biết gì về Liam.

      Cha trưởng toát mồ hôi đầm đìa. Ông chùi hai bàn tay ẩm ướt của mình vào hai bên áo choàng. Đôi mắt vị lãnh chúa chuyển sang màu xám đen, màu sắc của giông tố tích tụ.

      “Mọi chuyện diễn ra nhanh quá. Chúng tôi quen với náo nhiệt diễn ra trong tu viện. cuộc hôn nhân khác dành cho Lady Gabrielle vừa mới được quyết xong. lộn xộn.” Ông hạ giọng thành lời thầm bí . “Hai nam tước từ nước đến giờ ở trong đại sảnh, mỗi người đều tuyên bố đại diện cho vua John. Đám đông người tụ tập trong phòng lớn. Tôi đề nghị hai chờ lầu nếu muốn dính dáng vào.”

      “Hai nam tước ấy tranh giành nhau cái gì thế?” Brodick hỏi.

      “Chúng ta chả cần quan tâm đến mấy lời cãi cọ vụn vặt tầm thường của họ,” Colm lên tiếng. “Hãy nhớ lý do chúng ta ở đây .” chĩa mũi dùi vào cha trưởng. “Ông có linh mục tên là Gelroy. Tôi muốn được chuyện với ông ấy càng sớm càng tốt.”

      “Cho phép tôi được hỏi về lý do các muốn chuyện với ông ấy .?”

      “Cha được phép.”

      Cha trưởng giật nảy người vì lời từ chối thẳng thừng. Sau đó ông gật đầu, nghĩ mình hiểu lý do tại sao vị lãnh chúa này lại muốn giải thích. “Phải, ta hiểu. muốn xưng tội. Ta xin lỗi. Ta đáng ra nên hỏi. Sao các lên lầu, và ta phái Cha Gelroy đến. Ta tin chỉ mình biết ông ấy ở đâu. Ông ấy dẫn các đến nhà nguyện để các rũ bỏ hết các tội lỗi của mình.”

      Thế là cha trưởng lại vội vàng nhảy đến cái kết luận sai lầm khác nữa, những cả hai vị lãnh chúa đều chỉnh lại cho ông ấy.

      nên mất thời gian nữa,” ông buông lời nhận xét và quay để dẫn họ đến cầu thang.

      Brodick hất hàm về phía Colm. “Với số lượng lỗi lầm của , tôi đếm đựơc.”

      Colm chẳng lấy gì làm thích thú. đẩy Brodick ra khỏi đường mình . “Tôi đến đây để xưng tội. Tôi đến đây vì cần câu trả lời về cậu em trai mình. Tôi chỉ muốn làm cho xong và rời khỏi đây thôi. Có thể tôi thuyết phục được Cha Gelroy cùng chúng ta. Tôi tài nào nghĩ ngợi hay thở được với bầu khí xung quanh đầy rẫy tòan người như thế này.”

      “Tôi ngờ là Gelroy muốn cùng chúng ta. Nhưng cậu cứ hỏi.” Brodick trả lời.

      “Hỏi? Sao tôi lại hỏi?”

      Brodick nhún vai. Colm làm điều muốn mà chẳng bận tâm đến Brodick cảm thấy thế nào. Ngòai ra, Brodick cũng làm tương tự như thế nếu là em trai của . Tuy nhiên, việc lôi kéo vị linh mục ra khỏi nơi tôn nghiêm vì lý do duy nhất là hăm dọa ông ấy khai ra chuyện ông ấy biết về những kẻ bắt cóc Liam --- cùng những cứu tinh… có thể bôi đen linh hồn méo mó của họ thêm chút.

      Cha trưởng quá chăm chú nghe trộm cuộc đối thoại của họ đến nỗi nhận ra ông bước kịch đến bức tường xây bọc lấy phòng lớn. Thở hổn hển, ông chỉ. “Chúng ta tới rồi.”

      Cha trưởng quay xuống dưới lầu tìm Gelroy, nhưng Brodick chặn ông lại hỏi.

      “Tôi hơi tò mò, cha trưởng. Nam tước Geoffrey cùng con có còn ở đây , hay họ chuẩn bị quay về rồi?”

      “Nam tước Geoffrey? biết người này?”

      Brodick thở dài. “ ngại phải thú nhận là họ có họ hàng… bên nhà vợ tôi.” khó nhọc thêm vào.

      “Ngại ấy nhỉ.”Colm nhận xét.

      Brodick tự nhắc trong thâm tâ m rằng Colm chính là đồng minh của . “Tôi chưa bao giờ gặp con ,” bảo với cha trưởng.

      Cha trưởng đáp lại. “Nam tước lên đường đến diện kiến nhà vua, còn con chuẩn bị quay về , nhưng ta tin ấy bị cầm chân lại thôi.”

      “Sao vậy?” Brodick hỏi.

      hiểu,” cha trưởng đáp. “Mọi thứ lộn xộn này đều liên quan đến quý và và người ấy sắp kết hôn.”

      “Cha ta biết chuyện ?” Brodick thắc mắc.

      . Ông ấy rời trước khi hai nam tước đến.”

      “Và chừng nào Nam tước Geoffrey tính trở về?” Dù tương lai của Lady Gabrielle làm Brodick bận tâm, nhưng cảm thấy có nghĩa vụ can dự vào.

      “Ta nghi ngờ việc có người đủ thời giờ mà gửi tin đến cho cha ấy. Cứ như thể hai nam tước cố tình chờ cho đến khi ông ấy rời khỏi tu viện trước khi dàn xếp cuộc hôn nhân này cho con mình. Bọn họ cư xử như thể đây là vấn đề khẩn thiết nhất vậy. Từ cuộc tranh luận của họ mà ta nghe được, họ muốn ấy kết hôn trước khi cha ấy phát ra và dẫn đến tình trạng hỗn loạn. “ Hai mắt liếc qua liếc lại dè chừng, ông . “Thủ đoạn. Đúng thế, chính là thủ đoạn nếu như các có hỏi ta. Nhưng vị công nương này được đội cận vệ bao bọc và ấy an toàn trong tu viện của chúng ta. Trong lúc ở đây ấy bị ai hãm hại hết.”

      Niềm tin ngây thơ kích thích COlm. Tu viện này tràn ngập tòan người lạ, hầu hết là những người . Làm sao ông ta lại tin được những kẻ như họ tôn trọng tôn nghiêm đây? Thậm chí cả linh mục Gelroy cũng nảy sinh những nghi ngờ, vì ông ấy đề nghị những người lính bảo vệ Liam trong lúc cậu ấy bất tỉnh. Colm thắc mắc vị cha trưởng hay hốt hoảng này nghĩ gì nếu như ông ấy khám phá ra rằng Liam từng là khách ở nơi này.

      “Vậy Lady Gabrielle có chấp thuận cuộc hôn nhân mới ?”

      ấy vẫn chưa biết. Họ triệu ấy đến sớm thôi.” Lúc lắc đầu, cha trưởng thở dài. “Lúc đó ấy biết được trò ác độc này.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :