1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Shadow Music - Julia Garwood (53c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Ten


      Lén lút luồn vào trong tu viện mà bị bắt gặp dễ đến đáng ngạc nhiên. Cánh cửa cuối phía nam của bức tường bao quanh tòa nhà tu viện chỉ bung chốt mà nó còn mở toang hẳn ra. Vị linh mục nào đó đặt hòn đá chèn ngay trước cánh cửa để ông khiêng những túi kiều mạch từ xe ngựa vào cách dễ dàng hơn.

      Gabrielle cùng đội cận vệ quan sát ông từ rặng cây phía sau khu tu viện. nghĩ những chiếc túi có vẻ còn nặng hơn cả vị linh mục kia. Ông khá là già cả, đoán có lẽ vẫn còn trong độ tuổi 40, nhưng có nhiều sức lực. Đầu tiên ông cố gắng nâng cái túi lên bên vai, gần như nghiêng ngả cả người, và vòng hai cánh tay vào giữa cái túi và để mặc cho nó kéo lê phía dưới hai chân.

      GHì cương cho con ngựa của mình đứng lại ở khoảng đất trống, gọi to. “Thưa cha, cha có cần giúp ạ?”

      Lúc đầu vị linh mục tỏ ra sửng sốt, rồi sau đó đầu ông mạnh mẽ gật xuống. “Ta rất biết ơn trợ giúp của các con,” ông đáp lại.

      Lucien cùng Fraust xuống ngựa từ trước và tiến thẳng đến chiếc xe. Lucien nhận ra vị linh mục phải vật lộn dưới sức nặng của cái túi đến thế nào và đưa tay nhấc nó ra khỏi người ông. “Cha muốn đem nó đâu đây?’ hỏi.

      “Sau cánh cổng rẽ sang trái là nhà kho. Nếu con xếp lúa mạch ở đó, ta rất biết ơn.” Ông lôi mảnh vải từ thắt lưng chiếc áo thụng và lau mồ hôi chảy đầm đìa từ phía sau gáy. Mỉm cười, ông bước về phía Gabrielle. “Hoan nghênh, ta là Cha Gelroy!”

      Ông vừa bước ngang qua con đường nhận thấy người bị thương nằm vắt ngang yên ngựa của Stephen.

      “Chúng ta có gì đây nhỉ? “ Ông căn vặn, bước đến bên cạnh Stephen để nhìn cho hơn, và quá choáng váng trước tình trạng của người này đến nỗi phải vội vã làm dấu thánh. “Chuyện gì xảy ra với chàng tội nghiệp này vậy? Cậu ta còn sống ?”

      ta có,” Christien trả lời.

      Stephen xuống ngựa và nâng Liam lên. “Như cha thấy rất là ngừơi này cần giúp đỡ. Có thầy thuốc ở đây ạ?”

      “À có, hơn ấy chứ,”ông vội vã. “Theo ta nào.”

      Lucien và Fause nhanh chóng dỡ các bao hàng. Gabrielle xuống ngựa và trao lại dây cương cho Lucien.

      Vị linh mục nhanh chân về phía cánh cửa ngay trước mặt họ. “Người này có tên ?”

      Gabrielle đáp. “ ấy là Liam MacHugh.”

      Phản ứng của Cha Gelroy quả là nhanh hơn điện giật. Ông ngừng phắt lại, người chúi xuống. Nét mặt ràng là tài nào tin nổi, màu sắc biến mất khuôn mặt ông.

      “Có phải ta vừa nghe con nhắc đến cái tên MacHugh ?” Ông tỏ ra quá ư lo lắng, “Hay là đây?”

      “Cha, làm ơn thôi,” Stephen cho hay.

      Vị linh mục đặt tay lên trước trán. Gabrielle nhận thấy bàn tay ông run lẩy bẩy.

      “Chúa tôi. Các con giữ Liam MacHugh và cậu ta vẫn còn sống. Nếu cậu ta chết…”

      Gabrielle bước lên bước. “Chúng con hy vọng với trợ giúp của thấy thuốc ấy chết,” lặng lẽ lên tiếng.

      Cha Gelroy buộc lòng phải kiềm chế lại. “Phải, phải, tất cả chúng ta đều hy vọng,” ông lắp bắp. “Ta điều này. Nếu cậu ấy chết to chuyện đấy. Nhanh thôi. Vào trong với cậu ấy . Căn phòng bên cạnh phòng của ta vẫn còn trống. Ta đưa cậu ấy vào đó. Khi dẫn đường xong ta tìm Cha Franklin. Ta tin ông ấy có kinh nghiệm hơn những người khác.”

      Lucien và Fause ở lại cùng lũ ngựa trong lúc Stephen và Christien mang Liam bước vào tu viện, đằng sau là Gabrielle và vị linh mục. Hành lang mà ông dẫn họ xuống tối tăm, chật chội và bốc mùi ẩm thấp như ở trong cái hang. Toàn bộ các khung cửa đều làm bằng gỗ vụn chắp vá lại. Cha gõ tay vào cánh khi bước ngang qua và lên tiếng, “Đó là phòng của ta,”

      Ông dừng lại trước cánh cửa tiếp theo, nhàng dùng khớp ngón tay gõ lên đó để chắc chắn phòng vẫn còn trống, và rồi nâng cái chốt lên. Ông đẩy cửa bước vào trong, và đứng giữ cho họ vào.

      Căn phòng xíu, với cửa sổ bé tí hin lắp phía tấm ván gỗ có lẽ là giường ngủ. cái chăn len màu xám phủ lên chiếc nệm rơm. ghế gỗ và cái bàn là đồ đạc duy nhất trong căn phòng. bát nước và chiếc bình hai quai đặt bàn.

      “Mang cậu ấy vaò giường . thôi,” vị linh mục . “Để cậu ấy ngủ nghiêng cho cái lưng… chúa tôi, cái lưng tội nghiệp kia…” Ông hít vào và thở ra chậm. “Ta tin Cha Franklin ở buổi cầu kinh chiều. Ta bảo ông ấy mang theo thuốc. Khi nào trở lại, ta lấy thêm khăn choàng và dầu xức để tiến hành làm lễ cho Liam MacHugh.”

      Gabrielle phản đối. “Nhưng lễ ban phước đó chỉ dành cho ai hấp hối thôi chứ.”

      “Con có thể với ta cậu ấy sắp chết?”

      cúi thấp đầu xuống. “, con thể.”

      “Thế cậu ấy phải có nghi thức của Lễ xức dầu cuối cùng để yên ổn mà lên thiên đàng.”

      Ông xoay người chuẩn bị rời , nhưng Christien bước đến chặn ngay trước cửa.

      “Thưa cha, tốt hơn là đừng để ai biết người này vào đây bằng cách nào.”

      “Thế ta trước tiên phải được biết bất cứ ai trong số các cậu làm gì với những vết thương kia. Đó là câu hỏi kinh tởm, nhưng ta hẳn cần câu trả lời.”

      ta ở trong tình trạng này lúc chúng con đến rồi.” Christien với ông.

      “Ta cũng nghĩ thế, vậy tại sao các cậu lại phải ôm lấy cái gánh nặng này.” Vị linh mục quay lại, “Ta hứa với ai về người em của Lãnh chúa MacHugh, nhưng ta muốn được biết chuyện gì xảy ra.”

      “Cha cũng giữ bí mật cho chúng con chứ?” Christien hỏi. “ tốt hơn nếu cha biết chúng con là ai?”

      Vị linh mục lắc đầu. “Ta e là quá muộn rồi. Giây phút gặp vị tiểu thư xinh đẹp này ta biết ấy là ai. Biết bao nhiêu lời bàn tán suốt những tuần qua về chuyến tới đây của ấy rồi.”

      Ông quay sang và cúi xuống. “Rất hân hạnh được gặp con, Lady Gabrielle. phải lo gì đâu, vì nếu ta được giới thiệu với con sau này, ta vui mừng gặp gỡ con như thể lần đầu tiên ta gặp nhau. Những bí mật của con được an tòan với ta.”

      “Cám ơn, thưa Cha,” lên tiếng, nhưng lấy làm ngờ là ông nghe thấy lời , vì ông vội vã bước ra khỏi phòng.

      “Đến lúc phải rồi, Công nương.” Stephen lên tiếng.

      Christien gật đầu đồng thuậ. “Đúng rồi,”

      Hai người cận vệ trông có vẻ lo lắng, còn lấy làm tiếc vì làm cho bọn họ thất vọng.

      “Tôi chưa thể bỏ lại ta được. ta bị thương quá nặng. Ai đó phải trông chừng trong lúc ta vẫn còn trong tình trạng yếu ớt như thế này. Trước khi , tôi phải biết chắc rằng ấy được giúp và có những thuốc thang cần thiết.”

      bị dao động. Cuộc tranh luận rằng Cha Franklin là người tài giỏi mà họ buộc phải đặt lòng tin vào chả có nghĩa lý gì với . Cha Franklin cũng là người của Chúa và phá vỡ lời thề họ có từ ông ấy.

      “Càng nhiều người biết, cơ hội dẫn dắt kẻ mà giết càng…” Stephen bắt đầu.

      “Cuộc sống của người này còn quan trọng hơn.”

      “Chúng tôi đồng ý, công nương, “Christien lên tiếng, “nhưng chúng tôi tuân lệnh .”

      Liam vẫn hề hé mắt hay phát ra bất kì tiếng động nào, thậm chí tiếng rên khi Cha Franklin, người mà Gabrielle phải thừa nhận là khá tài giỏi, khâu lại vết thương cho ta. Ông muốn bỏ qua những vết khâu và làm khô vết thương bằng cái giùi hơ lửa nóng rãy, nhưng cho phép. Có vẻ là cần thiết vì cuối cùng vết thương cũng cầm máu lại. Còn lý do khác nữa. Mặc dù nghi ngờ người chiến binh này quan tâm đến dáng vẻ bên ngoài, ta khá là đẹp trai, và vết sẹo phát sinh từ những đường khâu kinh khủng bằng vết sẹo do bỏng gây ra.

      được đảm bảo rằng còn gì xảy đến với người bị thương nữa, Gabrielle rốt cục cũng đồng ý trao lại cho hai vị linh mục quyền được chăm sóc ta.

      Mặt trời lên khi Gabrielle để Liam lại và rời .

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Eleven


      có mặt của Gabrielle ở cổng trước tu viện Arbane được chào đón nồng nhiệt.

      Cha trưởng tu viện đưa ra chỉ thị đến diện kiến ông vào giờ phút xuất , và giờ ông vội vã bước tới, tay đặt chiếc dây lưng vòng quanh cái bụng tròn xoe của mình và hổn hển gọi thức ăn đồ uống.

      Với điệu bộ cúi đầu trang trọng, ông lắp bắp. “ là vinh hạnh được đón tiếp công nương với lòng hiếu khách tầm thường của chúng ta. Phải, chúng ta rất, rất lấy làm vinh hạnh.”

      Ông siết chặt lấy bàn tay và nhất quyết thả ra cho đến khi cương quyết giật về.

      giới thiệu đội cận vệ của mình với cha trưởng và mở lời. “Chúng con cám ơn cha mở rộng nhà đón chào, và con cám ơn cha cho phép đám cưới của con được diễn ra ở đây.”

      “Chúng ta mới là vinh hạnh. Mọi người đều sửa soạn cho nghi lễ thần thánh này lâu rồi, và giờ cũng chỉ còn có tuần nữa thôi. kết hợp hẳn bảo đảm cho mối quan hệ lâu dài và hòa bình giữa hai thị tộc.” Ông ngoắc tay ra hiệu cho người hầu nhanh chóng đến chờ chỉ thị. “Hẳn con phải đói và khát lắm rồi. Hãy vào bên trong nào. Chúng ta chuẩn bị nơi nghỉ ngơi cho con và những người lính. Ta hiểu họ luôn ở bên cạnh con khi rời nhà. Phải nhỉ?”

      “Thưa phải, nhưng con rất vui với đồng hành của họ.”

      phụ nữ trẻ xinh đẹp vội vã bước đến và chìa bó hoa to tướng vào mặt Gabrielle. Gabrielle nhận lấy và lên tiếng cám ơn, miệng mỉm cười khi ta khẽ nhún gối vụng về chào.

      “Chúng đáng ,” to khi người phụ nữ co chân chạy biến .

      “Chuyến của con có vui ?” Cha trưởng lên tiếng hỏi.

      Gabrielle dù muốn cũng cười nổi, trong lòng tự hỏi rằng liệu ông ấy nghĩ gì nếu buột miệng về chuyến của họ. Họ giờ ở bên trong tu viện nhiều giờ rồi, nhưng vị cha trưởng hề biết điều đó. Gabrielle cùng đội cận vệ của xuống ngựa và vòng qua khu rừng để tiếp cận Tu viện Arbane qua cổng trước. Hành trình của họ mất nhiều nhất là vài phút đồng hồ, nhưng vì họ phải giữ mồm giữ miệng về chuyện của Liam MacHugh, chỉ thốt lên, “Rất tuyệt, thưa cha, nhưng con mong được thay váy áo trước khi nghỉ ngơi.”

      Chiếc áo choàng che những vết máu của Liam dính váy . Vì thời tiết vẫn còn ấm áp, nên cha trưởng hẳn nghĩ là phát ốm lên vì phải mặc người bộ váy áo nặng chình chịch đến như vậy.

      “À, tất nhiên rồi. Thày dòng Anselm chờ bên trong để dẫn con về phòng. Ta rất mong họ làm con hài lòng.”

      “Con chắc mình cảm thấy thoải mái nhất.”

      “Chúng ta bắt đầu lo khi thời gian trôi qua mà con vẫn chưa tới. Chúng ta chờ con nhiều giờ trước rồi.”

      “Con xin lỗi làm các cha lo lắng. Cảnh vật ở đây quá đáng đến nỗi làm con quên cả thời giờ.”

      Vị cha trưởng dường như lấy làm mãn nguyện với câu trả lời của . Ông nắm lấy cánh tay và bắt đầu dẫn .

      “Khách khứa đến và hạ trại bên ngoài tu viện của chúng ta nhiều ngày nay rồi. Hầu hết đều đến từ nước , nhưng số lại đến từ các nước xa hơn như Pháp và Tây Ban Nha, ai cũng mang theo các món quà để đánh dấu kiện đầy hứa hẹn này. Những người đồng hương của con từ St. Biel mang theo món quà tuyệt vời nhất, ta tin vậy. Đó là bức tượng thánh hộ mệnh rất đẹp. Họ nhờ để trong phòng đựng đồ thờ của chúng ta cho đến khi đám cưới diễn ra, và ta chắc Lãnh chúa Monro muốn đặt nó ở nơi trang trọng trong nhà nguyện riêng của mình. Con thấy nhiều món quà khác tại buổi tiệc…”

      Gabrielle mỉm cười gật đầu khi vị cha trưởng tiếp tục huyên thuyên về đống quà cáp và những vị khách cùng bữa yến tiệc. ràng là vị cha trưởng chưa từng bao giờ thấy buỗi lễ trang trọng như thế, và hoàn tòan sung sướng cho phép mình để cho lòng nhiệt tình của ông tiếp tục.

      Họ vừa tiến vào phòng sảnh cha trưởng dừng chân và ra hiệu cho người vừa ngang qua họ.

      “Con phải gặp Lãnh chúa MacKenna. ta cũng là khách ở đây, nhưng sắp rồi. Lãnh chúa.” Ông gọi to, “gặp Lady Gabrielle nào. ấy đến rồi đây.”

      Người đó quay lại và bước về phía họ với nụ cười tỏ ra chân và nồng nhiệt môi. Sải chân dài, dáng đầy kiêu hãnh. Mái tóc đen lượn sóng chải hất về phía sau đầu, và có lấy vết sẹo nào các đường nét khuôn mặt hoàn mỹ ấy. Hẳn ta có cuộc sống suôn , nghĩ bụng.

      ta cúi đầu trước . “Tôi có nghe rằng rất xinh đẹp, và phải điều đó hề phóng đại chút nào.”

      “Cám ơn ngài vì lời ngợi khen.”

      “Chắc con biết Lady Gabrielle tổ chức đám cưới ở đây với Lãnh chúa Monroe.” Cha trưởng xen vào.

      “Tất nhiên con biết,” Lãnh chúa MacKenna đáp lại, “Ông ấy là bạn tôi,” ta với Gabrielle, “và tôi dự buổi lễ theo lời mời của ông ấy. ngày ý nghĩ đối với cả hai thị tộc. Còn về vùng đất… ý tôi là Finney’s Flat… đối với người dân cao nguyên mang lại hòa bình giữa các thị tộc, vì Lãnh chúa Monroe hiểu rằng nó được sử dụng cách khôn ngoan. Tôi mong đợi buổi lễ này.” ta cúi đầu lần nữa. “Cho tới lúc đó…” ta vừa vừa bước .

      Cha trưởng đợi cho đến khi ta khuất hẳn với lên tiếng, “ tốt bụng của Lãnh chúa MacKenna làm chúng ta ngạc nhiên. Cậu ta mang đến xe đầy lúa mạch. Trước đó chưa bao giờ tỏ ra hào hiệp đến thế, chúng ta khá choáng váng và lấy làm vui mừng. Vị lãnh chúa này trở nên biết suy nghĩ. À, thầy dòng Anselm đây rồi. Ông ấy chỉ đường cho các con.”

      Hai căn phòng được chỉ định dành cho Gabrielle nằm ở phần rộng rãi nhất của tu viện. Chúng rộng cách đáng ngạc nhiên và thông nhau qua các cửa. Đám người hầu bận rộn dỡ váy áo của ra để chuẩn bị cho cho các buổi lễ sắp tới. Gabrielle giữ áo choàng quấn quanh người cho đến khi chỉ còn lại mình trong phòng. chắc làm được gì với vệt máu chiếc váy màu kem của mình, và hề than phiền về lý do nó lại xuất ở đó. thay đồ xong liền giấu biến chiếc váy xuống tận đáy chiếc rương to.

      Tối muộn hôm đó, sau khi đám hầu lên giường an giấc, Fause và Lucien dẫn Gabrielle tới phòng của Liam. Cha Franklin và Cha Gelroy đều có mặt và trong cuộc tranh luận kịch liệt.

      ấy tỉnh lại chưa?” hạ giọng thầm để làm phiền đến bệnh nhân.

      Frankin mỉm cười với . “Cậu ấy chưa, nhưng thốt lên lời rên rỉ nào đó, và ta có cảm giác là cậu ta sớm tỉnh lại thôi.”

      “Hoặc ,” Gelroy cau mày. “ ta chưa hết nguy hiểm, phải nhỉ, Franklin?”

      “Ai cũng phải hy vọng, Gelroy.”

      “Nếu cậu ta chết, Colm MacHugh phá tan tành nơi này ra mất. Với ta chẳng quan trọng gì là thiêng liêng hay . ta cần được biết em trai mình ở đây. Mong rằng ta tới để đưa chàng này về trước khi Liam chết.”

      “Nếu cậu ta chết thôi,” Franklin nạt lại, “Nhưng tôi tin là . Tôi đồng ý rằng Lãnh chúa MacHugh nên được báo về có mặt của Liam ở đây. Tôi nghĩ cha nên đốt đuốc ngay tối nay.”

      “Tôi vui mừng mà tiếp nhận nhiệm vụ của cha trong lúc cha tới đất của MacHugh có,” Gelroy bật lại.

      “Tôi quá già cả và yếu ớt để bắt đầu cuộc hành trình này.” Ông thào.

      Gelroy khịt mũi. “cha chẳng già lụ khụ lẫn yếu ớt. Có mà khiếp sợ ấy, Franklyn. Đúng thế rồi còn gì.”

      “cha chắc?”

      “Dĩ nhiên là tôi sợ. ra, tôi còn sợ hơn cả cha ấy chứ,” ông thấp giọng xuống. “Lại còn già hơn 2 tuổi nữa, đó là lý do tại sao cha nên tới đó, còn tôi ở lại. Tim tôi chịu được thất vọng của Lãnh chúa MacHugh đâu.”

      Trước khi Franklin định khơi mào bác bỏ, Gelroy quay sang Gabrielle. “Chúng ta tranh luận về vấn đề này cả tiếng đồng hồ rồi.”

      cau mày. “Con hiểu được nỗi băn khoăn của hai cha. Con nghĩ Lãnh chúa MacHugh hẳn vui đến phát điên khi biết em trai mình còn sống chứ.”

      “Có lẽ thôi,” Franklyn tiếp lời. “Nhưng nếu như Liam chết trước khi Colm MacHugh đến được đây sao. Và sau khi Gelroy báo là Liam còn sống. Rồi sao nữa?”

      “Ý cha muốn là sau khi Cha báo với ta Liam vẫn còn sống.” Gelroy cáu kỉnh.

      “Con tin là hai cha tự chuốc phiền đấy,” lên tiếng. “Và Colm MacHugh phải được báo cho biết. ta hẳn giờ điên tiết lên. Nếu người mà con quý biến mất tăm mất tích, biết con phải làm gì.”

      Cho dù họ có thấp giọng thảo luận vụ việc này, Gabrielle cảm giác họ nên ra ngoài sảnh để làm phiền đến Liam.

      “Cậu ta nghe thấy được đâu,” Franklin . “Cậu ta vẫn còn mê man.”

      Gelroy nối bước theo Gabrelle vào sảnh và đóng cánh cửa đằng sau lại. “Ta hứa với con, quý , rằng Franklyn và ra giải quyết chuyện này. phải lo gì hết. người trong chúng ta chắc chắn báo cho Colm MacHugh biết chỗ ở của em trai ta.”

      “Đám cận vệ có đề nghị con hỏi liệu cha có phiền nếu như họ canh chừng cho Liam các đêm . ấy nên ở mình.

      Gelroy vừa thấy mừng vừa thở phào nhõm trước lời đề nghị. “Ta vô cùng hoan nghênh trợ giúp của họ. Franklinvà ta hứa cho ai biết cách thức người đàn ông tội nghiệp này vào được đây, nhưng cũng quyết định rằng tốt hơn hết là nên đả động gì đến Liam. có quá nhiều thắc mắc và xét đoán. Hai ta giữ bí mật về diện của cậu ta càng lâu càng tốt. Như con thấy đó, chúng ta thể đòi hỏi bất kì ai khác ở lại với cậu ấy vì bí mật bị bại lộ hết.”

      Franklin bước lên bước. “Gelroy rằng ông ấy biết chuyện gì xảy đến với Liam hay ai đánh đập cậu ấy thê thảm thế này, nhưng ông ấy và ta hứa với con, trong lúc còn là khách ở đây ai có thể hãm hại cậu ấy. Với trợ giúp của đội cận vệ, chúng ta đảm bảo cậu ấy được an toàn.”

      “Con mong mình nhận lượt trông chừng cậu ấy, nhưng con thấy là…”

      Lucien chen vào. “ thể nào, công nương.”

      “Ở chung phòng với người khác phái là thích đáng, cho dù ta có mê mệt hay ,” Franklin bảo .

      tranh luận vì biết ông hòan toàn có lý.

      Quay sang Gelroy, lên tiếng. “Và trong hai cha gặp MacHugh chứ?”

      Vai ông trĩu cả xuống. “Phải. trong hai ta.”

      “Con phải hiểu, quý . trở lại đấy” Franklin kiểu như chuyện--mười-mươi-còn-hỏi-làm-gì.

      Gelroy gật đầu tán thành Franklin phát mạnh vào vai ông ta. “Tôi nhớ cha, Gelroy ạ.”

      “Đó là hành trình nguy hiểm sao?” hỏi.

      đến nỗi.” Franklin trả lời.

      “Đến đó mất thời gian chứ?”

      dài lắm.” Đến lựơt Gelroy.

      “Việc đến đó phải là chuyện đáng lo, quý ạ. Ra được khỏi đó mới khiến chúng ta sợ đấy.”

      Gabrielle chắc rằng nỗi khiếp hãi của họ về gia tộc MacHugh quá phóng đại. Họ thể nào đáng sợ như hai vị linh mục bàn tán được.

      “Cha sớm chứ?” nhấn mạnh.

      “Rất sớm thôi.” Gelroy hứa.

      Định nghĩa về chuyện rất sớm của vị linh mục khác hẳn so với của Gabrielle. Ông phải mất cả ba ngày trời mới thu thập đủ lòng can đảm tiến lên phía trước. Lúc đó tình trạng của Liam tiến triển đủ để Gelroy cảm thấy tin tưởng vào sống sót của ông, nhưng vị linh mục vẫn hoảng hốt. Cho dù biết mình phải đưa tin đến cho Lãnh chúa MacHugh, ông vẫn ngờ vực khả năng mình quay về được Tu viện Arbane.

      Cha Gelroy cuối cùng cũng trèo lên lưng con ngựa mượn, nhưng điểm đến của ông phải là vùng đất nhà MacHugh. Sau khi nghĩ nghĩ lại về chuyện này, ông quyết định thay vì thế ông nên đến vùng đất kế cận MacHugh, nơi thuộc về Lãnh chúa Buchanan. Gelroy ngốc nghếch tin rằng Brodick Buchanan dễ chuyện hơn và ít có xu hướng động tay động chân trước cái tin em trai Lãnh chúa MacHugh bị đánh đập tàn nhẫn.

      Càng gần đến vùng đất của Buchanan, ông càng run rẩy tợn cho đến khi ông sợ mình ngã lăn ra khỏi con ngựa. Nhưng Chúa đúng là phù trợ cho ông. Khi nghỉ ngơi dưới tán cây sồi già rất gần đó, ông thấy kị sĩ lững thững bước xuống con đường mòn gập ghềnh.

      giờ ông hòan tòan tiến thoái lưỡng nan. thể biết liệu vị khách đó là bạn hay thù. Liệu có cần nấp nhỉ? , người kị sĩ này nhận ra ông. Gelroy lầm bầm cầu nguyện và quyết định mong chờ vào điều tốt đẹp nhất.

      Lạ chưa kìa, đó lại là Nam tước Geoffrey. Ông thở ra nhõm cùng lúc với việc đưa tay lên làm dấu thánh, và ngay khi vị nam tước tiến lại đủ gần, Gelroy gọi to ông ta. Ông nhắc rằng họ từng gặp nhau ở tu viện gần hai năm trước. hề đả động đến con ngài nam tước, Gelroy hỏi liệu có phải ông ở cùng người Buchanan . “Có vẻ rằng ngài ra khỏi vùng đất của họ.”

      “Đúng thế,” Nam tước Gerffrey trả lời.

      “Ngài có thân thiết với người Buchanan vậy?”

      “Chúng tôi có quan hệ xa, và tuy tôi có đến chào hỏi họ và ở lại quá đêm xảy ra thảm kịch. chiến binh mất tích. Mọi người đều đổ xô tìm kiếm ta và định quay về ngày hôm qua nhưng lại bị hoãn lại vì gặp cơn giông lớn vào đêm hôm trước. Tôi phải đợi cho đến khi Lãnh chúa Buchanan trở về.”

      “Có phải tên người chiến binh đó là Liam MacHugh?” ông giọng gợi ý.

      “Phải. Chắc cha nghe đến chuyện đó.”

      “Ta gặp cậu ấy,” ông . “Cậu ta được mang đến tu viện, chàng trai đáng thương.”

      Vị nam tước sững sờ đến câm nín. Gelroy chộp ngay lấy tình trạng ấy.

      “Ngài hẳn có chỗ thiên đường, cho dù là người chăng nữa, nếu như ngài quay lại và báo cho Lãnh chúa Buchanan biết cái tin này để ta báo lại cho Lãnh chúa MacHugh.”

      Trong lúc Baron tiêu thụ cái thông tin được đưa ra quá ư là tình cờ, đức cha Gelroy xoay người nhảy phắt lên ngựa quẩy quả xuống núi.

      “Chờ ,” nam tước hét, “Cha thể … Liam còn sống chứ?”

      Gelroy thúc vào con ngựa để tăng tốc. liếc lại đến cái, ông với qua sau vai, “Ơn chúa, ta mong là thế.”

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Twelve


      Những vị lãnh chúa sống ở vùng phía bắc cao nguyên Highland là đám người cáu kỉnh. Họ được biết đến bởi tính cách thất thường, vô lý và khiếm nhã. Họ cũng được cho là vô cùng man rợ. Nhưng nếu Nam tước Geoffrey buộc tội bất cứ ai trong số họ những thói hư tật xấu đó, họ lại cho là ông tâng bốc họ đến tận trời xanh.

      Phải, họ lập dị, và Geoffrey tin rằng ai lập dị hay nhẫn tâm hơn Lãnh chúa Brodick Buchanan. Brodick chẳng nề hà mà bộc lộ luôn trước mặt Geoffrey, mặc cho hai người có quan hệ họ hàng với nhau, ta vẫn ghét cay ghét đắng ông chỉ vì ông là người . Vì vợ của Brocdick tình cờ xuất thân cũng từ nước đồng thời lại là cháu của Geoffrey, Brodick giải thích cộc cằn rằng ta thể nào cư xử cho đúng đắn và tuyên bố ghét tất cả người , trừ ai kia.

      Vị lãnh chúa khiếm nhã cũng thẳng thừng quất vào mặt Geoffrey rằng muốn ông mon men bước nào tới vùng đất của ta, song Geoffrey biết nếu ông thực đúng theo những mong muốn đó và đến chào hỏi cho phải phép khi ngang qua vùng đất mà ta cai quản – Brodict xem xét đến việc tung ra hành động lăng mạ khinh thường và cuối cùng chẳng còn lựa chọn nào khác là phải vung tay lên mà trả đũa lại.

      Trước đây chỉ có lần duy nhất Nam tước ghé thăm, ngay sau khi Brodick cưới Lady Gillian. Ông cầu chú mình là Morgan hỏi lại ý kiến của Gillian. Morgan, em út bố của Geoffrey, ông lão già cả yên phận chỉ biết ru rú xó nhà, kẻ tài nào tin nổi rằng Gillian bằng lòng với việc sống ở vùng cao nguyên với những kẻ Buchanan hoang dã. Trước sửng sốt của Geoffrey, ông khám phá ra Gillian những bằng lòng mà còn khá là sung sướng. có thể tỏ ra hòa nhã với ông cho lắm, và tử tế của hẳn còn hơn lòng thù địch của ông chồng nữa.

      Mặc dù ông chẳng bao giờ thừa nhận chuyện đó với Brodick, song Geoffrey bị ấn tượng với đôi vợ chồng này. Họ sống trong tòa lâu đài vững chãi rộng rãi mà lại ở trong chái nhà xíu chẳng bằng ngôi nhà người hầu cận của ông. ràng cả Brodick lẫn Gillian đều hề chú trọng đến việc to ve tỏ vẻ với những người ngoài, song, đúng hơn là, họ tập trung tâm trí vào những việc quan trọng hơn. Nhiệm vụ cao cả của Brodick là bảo vệ vợ mình cùng toàn bộ thị tộc. Nhiệm vụ của Gillian, ngay tại thời điểm này, là bao bọc đứa bé mới sinh của . muốn tới tham dự lễ cưới của Gabrielle, hẳn rồi, nhưng ngay lúc thông báo với Brodick rằng ta chuẩn bị lên chức cha, việc bỏ lại đất đai nhà cửa mà của họ là miễn bàn tới.

      Vị linh mục chặn Geoffrey lại để kể lại chuyện Liam MacHugh cư xử như thể cả đàn chó hoang bám nhai nhẳng săn mồi đằng sau . Ngay khi truyền đạt xong xuôi đâu vào đấy, ông xoay người thúc ngựa phi nước đại biến mất ngay sau rặng cây.

      Geoffrey quay trở về lãnh địa của Buchanan, nhưng Brodick chẳng lấy làm vui mừng gặp lại ông quá sớm như thế. ta hẳn có tâm trạng tốt đẹp mà kiên nhẫn chịu đựng cuộc viếng thăm xã giao khác.

      Vị lãnh chúa là cảnh tượng khiếp đảm khi ta hùng hùng hổ hổ tiến về phía Geoffrey. Cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, cùng mái tóc sáng màu và sứt sẹo khắp người, đeo vẻ mặt u xám xịt. Chỉ huy thứ nhất của ta, chiến binh dữ dội có tên là Dylan, nối bước ngay sau. Tiếp theo đó là hai chiến binh khác gia nhập vào đòan người.

      Geoffrey đặt hai tay lên phía trước yên ngựa chờ đợi Brodick đến với ông. Hành động chào mừng của vị lãnh chúa này chẳng dễ chịu chút nào, nhưng Geoffrey cũng chẳng mong đợi gì hơn..
      “Tôi nghĩ mình tống khứ ông được rồi, Nam tước.”

      Geoffrey lờ tịt lời thóa mạ. “Liam MacHugh ở tu viện Arbane.”

      Thông báo của ông làm nét mặt cau có của Brodick bay mất tiêu. “Cậu ta còn sống ?”
      Ngài nam tước nhanh chóng thuật lại lời vị linh mục, và khi ông kết thúc, Brodick hỏi, “Cái câu “Tôi cũng mong là vậy?” có nghĩa là cái quỷ gì thế? Liam hoặc còn sống hoặc chứ.”

      “Ông ấy hẳn có ý rằng Liam còn sống khi ông ấy gặp ta lần cuối.” Geoffrey gợi ý. “ báo cho Lãnh chúa MacHugh chứ?”

      “Tôi .”

      Brodick xoay lại và bước xa khỏi Geoffrey, bỏ ông đứng trơ trọi. thốt ra đầy cục cằn loạt mệnh lệnh cho đám lính. cùng MacHugh đến tu viện. Trong tâm trí chắc chắn là Colm MacHugh tìm ra kẻ làm việc đó với em trai mình. Nếu Chúa rủ lòng thương, Liam MacHugh vẫn còn sống khi họ đến được đó.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Thirteen


      Trong lúc Gelroy còn vận dụng hết can đảm để bắt đầu chuyến tới gia đình Liam thông báo cho họ về tình trạng thời của cậu ta, Gabrielle lấp đầy các ngày dài của bằng những nghĩa vụ xã hội và các công việc sửa soạn cho lễ cưới. Vào tối muộn rời phòng mình tới coi sóc Liam trong lúc còn ngủ. Đội cận vệ đứng canh chừng ngay trước cửa. Cha Franklin giải thích với bệnh nhân của mình khi lần đầu tiên mở được mắt ra, rằng tu viện này là nơi tôn nghiêm, do đó được coi là đất thánh của những người kính chúa, ông cũng để bất kì kẻ ngoại đạo nào lợi dụng thời cơ mà làm tổn thương thêm cho Liam. Ông bảo Liam rằng Lady Gabrielle đến cùng với đội cận vệ để chuẩn bị cho đám cưới, và ông nhờ họ giúp đỡ. Trong tình trạng yếu ớt của mình, Liam hề cự lại. biết họ canh chừng cho , nhưng lại hề trò chuyện với họ và khi họ với nhau, bằng thứ tiếng mà Liam chưa bao giờ nghe thấy và cũng tài nào hiểu nổi.

      Vì Liam tỉnh, Cha Gelroy báo rằng ông đưa tin cho , và ông bắt đầu lên đường vào lúc sáng tinh mơ ngày hôm sau. Màn đêm buông xuống ông mới quay về. Lúc gõ cửa phòng Gabrielle, mừng rỡ gặp lại ông, nhưng cũng ngạc nhiên vì ông quay về quá nhanh so với chuyến có tầm quan trọng đáng kể này. bắt ông ngồi ngay ngắn chiếc ghế kê ở ban công, phục vụ ông chu đáo, và rồi bắc thêm cái ghế nữa đối diện.

      “Cha khỏe chứ, thưa Cha?” hỏi.

      “Ta khỏe,” ông đáp lại, “Còn con, quý ?”

      “Cũng rất tốt ạ, nhưng con khá là tò mò. Cho phép con hỏi, làm sao cha lại hoàn thành chuyến nhanh đến vậy nhỉ?”

      “Ta phóng miệt mài lưng ngựa,” ông khoe khoang.

      người hầu đứng ngay ngưỡng cửa với chiếc khay tay. Gabrielle vẫy tay ra hiệu, và ta mang ly nước lạnh tới cho vị linh mục. Cha Gelroy cám ơn bằng nụ cười mỉm cùng cái gật đầu rồi uống ngụm lớn.

      “Lãnh chúa MacHugh có mừng trước tin tức về em trai ? ta nhõm chứ?”

      “Ta hình dung là ta vui sướng và nhõm,” ông trả lời. “Con thấy đấy, ta đến đất của MacHugh. Ta nghĩ khôn… à… khôn ngoan hơn,” ông lặp lại, “là đến lãnh địa của Buchanan và báo cho Lãnh chúa Buchanan biết tin để cậu ta lãnh cái vinh dự được chuyển lời cho Lãnh chúa MacHugh. Người Buchanan là đồng minh với người MacHugh, đất của họ cũng gần với tu viện hơn.”

      “Con hiểu,” Gabrielle đặt hai tay vào lòng cách ngay ngắn và hỏi. “Thế Lãnh chúa Buchanan có vui mừng và nhõm trước cái tin ấy ?”

      “Ta hình dung là có,” ông có vẻ hơi chút bẽn lẽn.

      “Cha biết?” bối rối.

      Ông hắng giọng. “Hóa ra, ta cần phải tới đất của Buchanan nữa. Cha con vừa rời khỏi đó qua con đường mòn an toàn duy nhất, và ta có thể chặn ngài nam tước lại báo cho ông ấy cái tin vui này. Ta chắc ông ấy thích chuyển lời cho Lãnh chúa Buchanan.”

      Có vẻ với Gabrielle vị linh mục này khiến chuyến đơn giản trở nên khá là phức tạp. Nỗi sợ hãi Lãnh chúa MacHugh của ông quả là tài nào hiểu nổi. Rốt cục, linh mục có tin tốt dành cho ta. Tại sao ông lại sợ ta gây tổn hại cho ông nhỉ?

      “Vâng, con chắc ông ấy có.” lên tiếng.

      “Cha con giờ đáng lẽ phải có mặt ở đây rồi chứ.” Ông thắc mắc.

      “Con rất vui được gặp ông ấy. Có lẽ ông ấy cưỡi ngựa cùng con loanh quanh đây. Con muốn than phiền đâu, nhưng mong được rời khỏi tu viện này lúc.”

      “Bên ngoài mấy hôm nay đông người lắm,” ông . “ Có nhiều sứ giả từ các nước đến dự lễ cưới. vài nam tước đến từ nước dựng lều ở đây. Và như con thấy đấy, khi họ đâu là mang theo toàn bộ vật dụng như ở nhà vậy. Ta có nghe căn lều còn to bằng ngôi nhà thờ của chúng ta. Đám cưới của con với Lãnh chúa Monroe hứa hẹn là dịp hoành tráng.”

      “Con lấy làm ngạc nhiên là họ cả quãng đường dài để đến dự buổi lễ này.”

      “Với nhiều người đây là kiện quan trọng,” ông giải thích.

      Cha Franklin ngắt lời bằng cú giộng mạnh mẽ vào cửa. Ngay khi người hầu mở cửa, vị linh mục phóng ào vào phòng. Nhìn thấy Gelroy, ông đứng khựng lại và ra hiệu để ông tham gia cùng.

      “Chắc là Franklin muốn chuyện riêng với ta. Ta biết là về cái gì rồi. Ta lỡ mất buổi cầu nguyện chiều.” ông thanh minh. “Và ta hình dung ông ấy muốn thuyết cho ta bài.”

      lát sau, hai linh mục say sưa thảo luận, thầm qua lại. chú ý của Gabrielle chuyển sang đại sảnh phía dưới. tựa người vào lan can và thấy linh mục chạy, miệng hét to với hai người khác rời nhà nguyện, nhưng luận được ông gì. Đại sảnh nhanh chóng đầy ứ người, dường như ai cũng kích động cao độ, tay vẫy tứ tung và đầu lắc qua lắc lại. vài linh mục làm dấu thánh, quỳ xuống và bắt đầu lầm rầm cầu nguyện.

      Có gì đó khủng khiếp xảy ra.

      “Lady Gabrielle?”

      Cha Gelroy gọi . Cái nhìn mặt ông như ban ngày. Tin xấu.

      Tâm trí điên cuồng với những việc ám muội có thể xảy ra. Là cha ? Chuyện gì với ông ấy? Lạy chúa, làm ơn đừng.

      bày ra bộ mặt bình thản và chờ trong hai linh mục lên tiếng.

      Gelroy huých Franklin. “Ông .”

      “Quý , là Lãnh chúa Monroe. Ngài ấy thể cưới con được.”

      “Dĩ nhiên ông ấy thể rồi,” Frankin lẩm bẩm.

      “Ông ấy thể?” cố mà hiểu.

      , quý , ngài ấy thể nào,” Gelroy thốt lên. “Ông ấy chết .”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Fourteen


      đáng tiếc là có đủ thời giờ để tạo cho vụ giết người giống như tai nạn. Chuyện đó đáng lẽ khiến cho cuộc đời dễ dàng hơn nhiều. cân nhắc đến khả năng bóp họng Monroe đến chết nghẹn, nhưng người hấp hối có thể triệu hồi sức khỏe của cả mười gã khi phải vật lộn để giành lại sống cho mình. , chẹt cổ quả là quá rủi ro.

      Và nhấn nước cũng thế thôi. Chuyện gì xảy ra nếu như ông ta bơi giỏi? Hoặc la hét vang trời? tiếng thét lớn khiến kẻ khác nhảy đến trợ giúp. quyết định nhấn nước cũng coi như là kể đến.

      cân nhắc vài phương thức khác nữa có thể tạo ra trường giống như các vụ tai nạn, nhưng cuối cùng gạt hết qua bên. số quá phức tạp, số khác lại gần như phải dùng đến hết sức mạnh lại còn mất nhiều thời gian nữa.

      Thế rồi dứt điểm việc bằng cách sử dụng con dao. Lưỡi dao bén ngọt là cách giết người nhanh chóng và dễ dàng. may, chẳng ai lại tin đó chỉ là vụ tai nạn thông thường. Ai lại tình cờ ngã dúi vào con dao đến cả năm sáu lần như thế chứ? Phải mất đến vài cú xiên mạnh mới giết chết được Lãnh chúa Monroe.

      Trước đây giết người, nhưng chưa bao giờ giống thế này. Do bởi địa vị của mình, thường đẩy nhiệm vụ khó chịu ấy cho kẻ khác. Nhưng lần này khác. dám tin tưởng giao cho ai thứ nhiệm vụ nặng nề này. phải tự làm lấy mình. Cách duy nhất để chắc chắn rằng dấu vết tố cáo .

      May mắn thay Monroe trở nên tự mãn mấy năm gần đây. Ông ta thận trọng như đáng ra phải thế, và những kẻ hầu cận cũng trở nên lơ là nhiệm vụ canh gác của mình. Chúng mong đợi rắc rối xảy đến vì lãnh chúa của chúng chẳng hề có kẻ thù nào. Làm sao ông ta có thể? Ông ta chưa bao giờ bày tỏ ủng hộ việc hai thị tộc xung đột với nhau, và cũng muốn gì nhiều hơn những thứ ông ta có. Vị lãnh chúa này hòan toàn hề tham vọng và lãnh đạm cứ như cái bồn tắm cũ nát vậy.

      Ông ta chưa bao giờ thay đổi thói quen của mình. Hằng đêm ngay lúc mặt trời lặn, ông ta dạo vòng, bất kể thời tiết xấu hay tốt, bất kể ở đâu. Và luôn luôn mình.

      Việc trong bóng tối u và chờ đợi Monroe trở nên khó chịu và tẻ nhạt, nhưng khi tiếng xao xác của lá cây báo hiệu Monroe tới, tay nắm chặt con dao và kiên nhẫn đợi cho đến thời điểm thích hợp nhất để ra tay.

      may, nhưng sao mà tránh khỏi. Lãnh chúa Monroe phải trải qua cái chết chẳng hề dễ chịu chút nào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :