1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Shadow Music - Julia Garwood (53c + Kết)

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Forty nine


      Colm là người đàn ông có tính sở hữu cao. luôn giữ ánh mắt của mình vào Gabrielle và nhận thấy hề thích bất cứ kẻ nào đứng quá gần hay nhìn chằm chằm quá lâu.

      Những ngày sau đám cưới, hề cho cận vệ của nghỉ ngơi. tối khi ăn xong, Liam và Colm chỉ còn lại mình ở đại sảnh. Trong lúc Willa và Maurna còn dọn dẹp bàn, Liam quyết định khơi gợi tính cảnh giác cao độ của mình.

      “Lại ngồi trước lò sưởi Colm, em có vài lời muốn riêng với .”

      Liam nghiêng người quỳ gối xuống và thảy khúc củi to vào lò, sau đó kéo ghế sát lại, đồng thời ngồi lên.

      Colm dựa sát vào thành lò sưởi, chờ nghe điều mà em trai muốn .

      có lý do để thiếu tin tưởng vào Gabrielle phải ?” Liam lên tiếng.

      Câu thắc mắc xúc phạm đến Colm, nhưng biết Liam phải là tìm cớ để hạ nhục hay Gabrielle. “Dĩ nhiên là ,” làu bàu.

      Liam gật đầu. “ đúng khi tin tưởng vào ấy. ấy bao giờ thiếu thành thực với . Em thấy được trái tim ấy hướng vào đâu.”

      “Có thể vào đâu?”

      Ông em cười toe toét.” đâu thể mù quáng đến mức đó. biết ấy mà.”

      Colm nhận thức được lời của Liam. Tình chỉ dính dáng đến đám đàn bà phụ nữ, phải là những chiến binh.

      “Tại sao em hỏi có thiếu tin tưởng ấy khi em biết câu trả lời rồi?”

      “Vì cách mà cư xử. như gã đàn ông ghen tuông vậy.”

      ghen. giữ gìn những thứ thuộc về mình. Gabrielle xứng đáng được bảo vệ như bất kì thành viên thị tộc nào khác của .”

      ấy là vợ , Colm.”

      “Vậy bảo vệ cho ấy tốt.”

      Gabrielle thu hút chú ý của họ khi xuất ở cầu thang. bước lên từng bậc và chờ đợi trong lúc hai người lính của Colm vác cái rương của lên.

      “Gabrielle, sao em lại mang muối vào phòng ?”

      chờ cho hai người lính kia qua rồi hướng dẫn cho họ. “Hãy đặt trước lò sưởi trong phòng ngủ của tôi nhé.”

      “Tôi chỉ chỗ cho họ.” Maurna to khi bà vội vã bước đến giúp. “Nhưng chủ, sao lại muốn để rương muối trong phòng mình?”

      phải muối,:” giải thích. Và quay sang với Colm cùng Liam, “Nếu còn nhớ Colm, em bảo rằng toàn bộ các rương ngoại trừ cái đều đựng đầy muối. Còn lâu mới tìm ra đúng cái rương cần tìm, và nếu may mắn nó nằm trong cái rương này đây,

      “Em mặc đồ truyền thống của người MacHugh. Em cần trang phục của người ,” trả lời.

      “Có lẽ em cần, nhưng em vẫn giữ lại. Có nhiều thứ khác nữa trong các rương, các vật lưu niệm gợi nhớ về Wellingshire và St. Biel.”

      “Chúa tôi, Gabrielle, có đủ các thứ lưu niệm từ St. Biel rồi đấy,” Liam lên tiếng. “Colm này, có thấy kích thước của bức tượng mà cha trưởng vừa gửi tới ? Nó nằm trong kho đợi đến lúc xây xong nhà nguyện cho cha Gelroy. Sau đó được đặt ở trong.”

      , Liam.” Gabrielle lên tiếng. “Bức tượng đặt bên trong. Nó phải được đặt ở ngoài bên cạnh cửa để tất cả mọi người khi bước vào đều nhìn thấy được. Đó là truyền thống.”

      bức tượng nào ở St. Biel được đặt ngòai sân nhà nguyện?”

      “Dĩ nhiên là . Chúng ta đều cầu nguyện trước Chúa, chứ phải là trước những bức tượng”.

      Liam đứng khi bước vào phòng, nhưng khi ngồi xuống quay lại ghế của mình.

      “Có phải còn bức tượng khác được chuyển tới từ chỗ cha ?”

      “phải. Nó thuộc về mẹ tôi, và giờ khi tôi kết hôn tôi được phép giữ nó. Đó là truyền thống.”

      “Những người khác cũng đường đến đây?” Giọng Colm hơi kéo dài.

      “Chỉ khoảng tá thôi.” trêu.

      cười phá lên trước phản ứng của cả hai người cận vệ của cầu được chuyện với . đưa mắt nhìn những khuôn mặt nghiêm nghị của những cận vệ trung thành và hiểu ngay điều họ sắp trao đổi với : họ trở về nhà.

      Gabrielle hít hơi sâu và tuyệt vọng tìm cách níu giữ những giọt nước mắt của mình. phải khi khóc òa lên. liếc sang Colm và từ nét mặt của hiểu rằng bọn họ chuyện trước với nhau. chầm chậm bước về phía họ và chắp hai bàn tay lại nhưng cầu nguyện. “Các trở về.”

      nhìn thẳng vào Stephen khi cất lời.

      đến lúc rồi, Công nương. Chúng tôi giờ chắc chắn rằng lãnh chúa bảo vệ an tòan.”

      nắm chặt lấy tay , “ là người bạn thân thiết nhất của tôi, Stephen. Tôi biết phải tiếp tục như thế nào khi thiếu .”

      cúi đầu trước và sau đó lùi lại. Gabrielle sau đó siết lấy tay Lucien. “Chúng ta có cùng nhau nhiều tai nạn bất ngờ, phải ? Tôi nghĩ cảm thấy vui khi thoát khỏi tôi.”

      , tôi , công nương ạ. Tôi nhớ , nhưng tôi luôn giữ hình ảnh trong trái tim mình.”

      Faust ở ngay tiếp sau. nắm tay và lên tiếng. “ có tin nổi , Faust? sớm được nhìn thấy những ngọn núi của St. Biel.”

      “Tôi nhớ , Princess.”

      Chistien là người cuối cùng. chạm vào tay . « cứu tôi biết bao nhiêu lần đếm xuể. Tôi nợ tính mạng của mình, Christiena ạ, và tôi nhớ . »

      phải nhớ tôi lâu, Công nương. Tôi trở lại, khi nào đúng thời điểm.”

      Họ cúi thấp đầu chào tạm biệt và rời . giọt nước mắt lẻ loi rớt xuống má . lời, Gabrielle bỏ về phòng .

      Colm biết cần được ở mình. chờ lâu hết mức có thể, và sau đó vào phòng . nằm co giường, ướt đẫm nước mắt. kéo vào vòng tay mình và an ủi theo cách duy nhất mà biết. để khóc cho thỏa nỗi lòng.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Fifty


      Cha Gelroy giúp đối phó với nỗi mất mát của mình bằng cách khiến cho cảm thấy có lỗi.

      “Dĩ nhiên con phải nhớ các cận vệ của mình. Với con họ giống như những người trai lớn trong bao nhiêu năm qua, nhưng con phải nghĩ là họ tìm con đường riêng của họ. St.Biel là quê hương của họ, và con nên cảm thấy vui về giờ họ có thể quay trở về nơi họ sống chứ.”

      Gabrielle biết linh mục đúng, nhưng vẫn thấy khó mà vui cho được khi nhớ họ quá chừng. may, lại bận rộn đến tối tăm mặt mũi và chẳng còn thời giờ đâu nữa mà buồn khổ.

      Thị tộc tạo cho cảm giác dễ dàng hòa nhập vào cách sống của họ. Gabrielle lôi kéo được họ khi họ nghe thấy giết chết người để cứu sống Liam. giành được tình và lòng kính trọng của họ khi kết hôn với lãnh chúa và trao cho vùng đất Finney’s Flat. Đối mặt với Lady Joan và đặt ta vào đúng vị trí của mình cho họ thấy rằng có tính khí mạnh mẽ, mà theo họ là điểm tốt.

      Mọi người lần lượt chỉ dẫn cho . Maurna cùng Willa giúp học cách quản lý nhà cửa. Điều đó phù thuộc vào Gabrielle để quyết định thực đơn cho từng bữa ăn, khi nào những thứ đồ cũ cần được thay mới và chăn ga gối đệm cần mang ra ngoài phơi phóng, cùng hàng ngàn việc khác trong lâu đài.

      có bất kì người hầu hay đầu bếp nào ” với hay thẳng vào mặt rằng làm việc gì đó sai lầm. Họ tìm cách khéo léo hơn để cho biết khi nào họ cảm thấy sai.

      “Chúng ta có bánh nhân thịt cho bữa tối nay,” Gabrille với Willa.

      Người đầu bếp hơi lắc đầu. Gabrielle thử lại lần nữa. “Chúng ta có gà?”

      cái lắc đầu nhè xuất . Gabrielle thở dài. “Thế thịt cừu vậy. »

      cái gật đầu đồng tình. “Phải, Lady MacHugh. là thịt cừu.”

      Thợ đẽo đá và thợ làm nến chỉ dẫn cho những cách đối đãi với các thị tộc khác. Họ cảm thấy bà chủ của họ cần thiết phải hiểu biết tòan bộ các mối thù truyền kiếp.

      Gabrielle thậm chí còn chắc về nơi mà các thị tộc sống nữa.

      Tối đó khi chuẩn bị ngủ, hỏi Colm về những thị tộc xung quanh. “Có rất nhiều thị tộc ở Cao nguyên này, em thể nhớ được.”

      “Ngày mai vẽ cho em bản đồ và chỉ cho em nơi họ sống.”

      vẽ bản đồ đó trước hay sau khi đưa em đến chỗ người Buchannan?”

      bước ra khỏi ánh nến trong lúc thay đồ và tròng vào người cái váy ngủ của mình. Vẻ ngượng ngùng của khiến Colm cảm thấy thích thú. nằm giường, nghiêng người sang bên, tay chống cùi chỏ, ngẩng cao đầu và lười biếng quan sát .

      Gabrielle quay trở về trước lò sưởi để làm ấm cơ thể trong lúc chải những lọn tóc lộn xộn đầu mình.

      “Sao em lại mặc cái váy ngủ đó?” Colm hỏi. “ cởi nó ngay khi em leo lên giường.”

      thả cái lược xuống và quay về phía . “Em phải đến thăm người Buchannan. Ngày mai đưa em chứ?”

      .”

      “Lady Gillian là người họ hàng thân thiết nhất của em.”

      “Em còn chưa từng gặp ấy.”

      ấy vẫn gần gũi với em”

      “Mai có nhiều việc. thể, »

      “Người khác đưa em ?”

      .”

      “Vậy ngày kia?”

      . Lên giường nào.”

      nhìn chằm chằm vào cả phút. “.”

      bối rối trước hành động phản kháng của . thất vọng, vì chờ mong nổi sung lên. lẽ ra phóng ào ra khỏi phòng, nhưng chẳng có nơi nào để mà cả. Ngòai ra, thể xông đâu trừ phi mặc trang phục chỉnh tề. Gabrielle quyết định cần phải huy động nỗ lực nhiều hơn mới chọc tức được .

      Mất thêm vài giây nữa để thừa nhận với bản thân mình rằng phải leo lên giường hoặc chết cóng. bước ngang qua phòng để đến bên cạnh giường

      “Chỉ để hiểu nhé. Em đến với . Em đến giường.”

      bắt đầu trèo qua người sang bên kia giường, nhưng với cử động kéo váy ngủ của qua đầu và nằm dài ngay ngực . đẩy hai chân xuống, kéo nó vòng quanh người , sau đó xoay người đặt xuống dưới thân mình.

      gặm gặm cổ khi lên tiếng. “Chỉ để em hiểu nhé. em ngay bây giờ.”

      Đó là lời cuối cùng của .

      ****

      Gabrille dạo tới hồ cùng với vợ của Braeden, Lily, người phình to lên vì đứa con đầu tiên trong bụng. quá bẽn lẽn đến mức rụt rè, và bằng chất giọng chỉ hơn thầm chút. người phụ nữ tính khí dịu dàng, và Gabrielle thích được làm bạn đồng hành cùng .

      “Đó là cái hồ mà đàn ông hay đến tắm phải ?” Gabrielle hỏi.

      “Phía xa bên kia nơi chúng ta thấy được. Họ để ý đâu,” Lily đáp, “nhưng họ biết chúng ta có.”

      phải hôm nay đẹp trời à? Thời tiết khô ráo,” Gabrielle duỗi hai cánh tay và để ánh mặt trời sưởi ấm khuôn mặt .

      “Hãy chờ cho đến khi nhìn thấy cái hồ. Nước rất trong.” Lily lên tiếng. “Dù là chạm tay vào lạnh buốt. Thậm chí vào những tháng hè nước cũng ấm nổi. Chỉ cần thò chân xuống thôi là răng đánh vào nhau rồi. Tôi biết làm sao mà đám đàn ông chịu được.”

      “Cám ơn nhắc nhở tôi. Tôi chắc chắn thử làm gì.”

      Gabrielle ngồi xuống cái cây thưởng thức khoảng thời gian yên bình trong ngày. Bữa trưa kết thúc, nhưng chỉ còn vài giờ là đến giờ ăn tối rồi.

      Lily trò chuyện về những thứ chuẩn bị cho đứa bé, còn Gabrielle chuẩn bị lên tiếng hỏi gì đó thấy Ethan và Tom vắt vẻo những tàng cây. Tom chòng ghẹo Ethan.

      “Chúng đáng ra nên ở đây mình.” Lily .

      Gabrielle đồng tình. lớn tiếng gọi hai đứa trẻ. Ethan cố chạy thoát khỏi Tom, nhưng nó thể xoay người kịp. nhìn thấy cậu bé trượt chân và rơi thẳng xuống nước

      Lily hét lên cầu cứu trong lúc Gabrielle tháo giày và chạy đến ngay sau cậu bé. Nước lạnh đến nỗi sợ tim mình ngừng đập. Với Tom khóc ầm ĩ ở ngay rìa bờ sông, kéo Ethan lên mặt nước và mang cậu đến khoảng đất trống, miệng thở phì phì và ho vì sặc nước.

      “Lạnh quá,” cậu bé với Tôm ngay khi thở lại được.

      “Lady Gabrielle, con có thể thử…” Tom bắt đầu.

      biết ngay nó ám chỉ cái gì. “, con thử nước. Cả hai đứa, theo ta.”

      Lily quấn khăn chòang của mình quanh Ethan. “Tối nay thể nào con cũng bị cảm mất thôi.” tiên đóan.

      Hàm răng Gabrielle đánh vào nhau. “Tuyết còn chẳng lạnh như cái thứ nước này,” lên tiếng.

      Lily gật đầu. “Dì của bọn trẻ sống cách nhà tôi chỉ hai căn. Tôi đưa chúng về. nên thay đồ trước khi bị cảm.”

      may, cả Colm lẫn Liam đều ở ngoài lâu đài, và có thể lết về phòng mà bị chú ý. may, Ethan cùng Tom bé kể hết cho tất cả nghe về chuyện Lady MacHugh nhảy tùm xuống nước. Lúc Gabrielle vừa thay đồ xong và sưởi ấm trước lò sưởi, toàn bộ thị tộc biết việc bơi ở hồ nước.

      Willa cùng Maurna đập cửa phòng . “ có cần thêm chăn , chủ?”

      “Tôi ổn,” đảm bảo với họ. “Nhưng tôi muốn được chỉ đường đến nhà hai đứa trẻ. Tôi muốn chuyện với dì chúng.”

      Willa chỉ đường cho . Khi cánh cửa vừa mở, Gabrielle hiểu ngay tại sao bọn trẻ lại được phép chạy lung tung. Người phụ nữ khá già nua và nhìn như cần giấc ngủ dài.

      Gabrielle được mời vào trong. Ethan trông tệ. Cả cậu và Tom ngồi trước bàn ăn thứ trông giống như loại bột nhão mà Willa vẫn thường ép Gabrielle phải ăn. Hai đứa trẻ dù sao cũng tỏ ra thích thú.

      “CHúng ở trong nhà cho đến mai,” người dì hứa. “Ethan, nhớ thái độ của con. Hãy cảm ơn Lady MacHugh vì cứu sống con nào. Và xin lỗi ấy luôn.”

      Lời xin lỗi đưa ra và được chấp nhận. Người dì tiễn Gabrille và đóng cánh cửa lại để đám trẻ nghe lỏm được.

      “Tôi xin lỗi, chủ. Ethan và Tom là những đứa trẻ ngoan. Tôi nuôi dưỡng chúng kể từ khi cha mẹ chúng qua đời. dễ gì. Tôi cố hết sức, và mọi người cũng giúp đỡ phần nào, nhưng chúng cần hơn những gì tôi có thể trao cho chúng.”

      Gabrielle nắm lấy tay người phụ nữ. “Tôi trao đổi với lãnh chúa,” hứa. “Tôi chắc ấy nghĩ được giải pháp gì đó.”

      đường quay về lâu đài, Gabrielle cảm thấy dằn vặt. Sau những lời phàn nàn của với Colm về việc ôm đồm quá nhiều trách nhiệm và bao giờ chia sẻ với ai, giờ lại thêm việc vào cho nữa.

      chờ ở ngay tại bàn ăn lúc Colm và Liam bước vào sảnh. Từ cái cau mày của Colm và nụ cười toe toét của Liam, đoán ngay họ nghe được về tai nạn ở hồ.

      có thích vụ bơi đó ?” Liam hỏi.

      ở trong tâm trạng vui vẻ. Liếc mắt sang Colm, lên tiếng. “ quên cấm chúng đến hồ?”

      nghĩ là có,” trả lời. “Em ổn chứ?”

      lo lắng của khiến dịu lại. “Đứa trẻ đó gần như chết đuối. Phải làm gì đó .” tiến đến hôn lên má . “ để mắt tới chúng chứa? Nếu chúng chẳng sống nổi đến năm sáu tuổi.”

      Willa mang bữa tối đến bàn. Gabrielle ăn xong, nhưng vẫn ngồi bên cạnh Colm trong lúc cùng Liam ăn tối.

      có biết sau khi em vớt Ethan lên, Tom cũng muốn đến lượt nó ?”

      Liam phun ra ngụm nước mà vừa uống. Gabrielle chờ cho đến khi cậu ta khỏi sặc nước rồi mới hỏi tuổi người dì hai đứa bé.

      “Tôi muốn tỏ ra thô lỗ, nhưng ấy trông ít nhất phải đến tám mươi tuổi rồi,” .

      “Thực ra, ấy cũng ở độ tuổi thôi,” Liam đáp. “Ba năm tới sống cùng hai đứa trẻ đó mới làm ấy như thế.”

      cau mày nhìn . “Chẳng đáng cười chút nào.”

      Gabrielle quay sang Colm. “ ấy đám trẻ, nhưng với ấy chúng quá nhiều. Phải có thêm người chỉ bảo cho chúng, và vì thế chúng mới nghe ai hết”

      Colm gật đầu. “ chuyện với chị ta.”

      Gabrielle hài lòng biết được làm những gì cho là cần thiết.

      Sau đó hai ngày Gabrielle bước vào sảnh mang theo túi thảo mộc và thấy Ethan cùng Tom chạy lên gác. Maurna, đúng ngay bậc thang bên dưới, dõi theo hai đứa trẻ.

      “Chúng chạy đâu vậy?” Gabrielle hỏi.

      “Tới phòng của ,” Maurna đáp lời.

      Tín hiệu báo động vang lên, Gabrielle cảnh giác hỏi. “Thế là sao?”

      “Tất cả đồ đạc của đều được chuyển vào phòng ngủ của lãnh chúa. Đám trẻ sống ở đây.”

      Maurna quay đầu nhìn Gabrielle với nụ cười mỉm.

      “Còn người dì của chúng?” Gabrielle hỏi.

      ấy ở lại nhà, khá là toại nguyện và rằng việc đó là tốt nhất cho đám trẻ. Chúng tới thăm dì chúng thường xuyên.”

      Gabrielle định mở mịêng hỏi xem hai đứa cảm thấy thế nào về việc sắp xếp chỗ ở mới cho chúng, nhưng nghe thấy những tiếng cười đùa vang lên từ lầu. có câu trả lời.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Fifty one


      Hôm nay quả là ngày huy hoàng. Colm khiến Gabrielle ngỡ ngàng vì đưa cưỡi ngựa. Họ tới chỗ nhìn ra khu thung lũng hẹp đầy xinh đẹp và ghìm cước bộ của hai con ngựa.

      Colm chưa từng gạt những trách nhiệm của sang bên để giành chút thời giờ rảnh rỗi cho , và Gabrielle hết sức ngờ vực mục đích của .

      chẳng có lý do gì hết, Gabrielle,” với . “ biết em muốn cưỡi con Rogue, thế nên quyết định tháp tùng em thôi.”

      “Faust thường cưỡi ngựa cùng em…” Mắt mở to ngỡ ngàng. “ trở nên chu đáo đấy!”

      “Em có muốn tiêu tốn hết thời giờ của chúng ta để bàn cãi về lý do tại sao chúng ta lại cưỡi ngựa cùng nhau , hay em muốn cuộc dạo chơi thực đây?”

      quả là đáng khi được sở hữu toàn bộ người chồng của mình, nhưng thời gian lại trôi quá nhanh.

      trò chuyện với về Ethan và Tom. “Chúng được giao cho các công việc lặt vặt, và sau khi hoàn thành mọi việc chúng mới được chơi.”

      “Vậy ai giao việc và giám sát chúng?”

      thúc con ngựa sát lại bên . Với tay qua, kéo về phía . “ chủ của nơi sống.”

      hôn trước khi có thể tranh luận. Khi ngẩng đầu lên, . “Em gợi ý chuyện nên giao phó công việc cho người khác.”

      “Đúng vậy, nhưng mà…”

      “Đến lúc chúng ta trở về rồi,” lên tiếng.

      Giọng có vẻ miễn cưỡng, nghĩ vậy, và điều đó làm hài lòng. Có lẽ là thích khoảng thời gian được ở mình bên cạnh hơn là thích ở bên .

      Họ tiến tới gần chiếc cầu treo người lính chặn họ lại.

      “Lãnh chúa, có người đưa tin tới rằng ta tới từ cha của vợ ngài.”

      “Cha của tôi?” Gabrielle kêu lên.

      Colm với tay sang cầm lấy dây cương của để thể phóng vọt .

      “Người đưa tin ở đâu?”

      “Dưới chân núi. Các cận vệ cho phép ta tiến xa hơn trừ phi có lệnh của ngài.”

      “Hãy giữ ta ở đó. Tôi tới chỗ ta để nghe tin.”

      “Vâng, thưa lãnh chúa.” ta đáp lại.

      “Gabrielle, em đợi bên trong.”

      “Em muốn cùng , chồng.”

      “Em vào trong.”

      Từ đầu đến cuối tỏ ra nhún nhường. “Có lẽ em nên giải thích theo cách khác vậy. Em cùng . Trước khi lại từ chối lần nữa, em xin đề cập rằng em biết những người hầu cận của cha mình, và có thể báo cho có phải người đưa tin đến từ Wellingshire hay . Ngoài ra, “ vội vã tiếp trước khi cắt ngang, “Em vẫn còn ở trong vùng đất của . để em cưỡi ngựa ra ngoài cùng với các cận vệ rất nhiều lần rồi.”

      Đó là lý lẽ hợp lý, và quyết định thay đổi.

      ở ngay đằng sau , chầm lại khi tới gần khúc quanh con đường mòn phân chia vùng đất Finney’s Flat và ngọn núi.

      “Colm, nếu ta mang đến tin xấu sao?”

      chúng ta cùng nhau lắng nghe.”

      có thời giờ để phiền muộn trước cái khả năng đó, vì ngay sau khúc quanh, nhìn thấy ngừơi đưa tin đứng ở đó.

      “Nigel kìa,” la lên phấn khích. “ ấy là trong những hầu cận trung thành nhất của cha em, em biết ấy nhiều năm rồi.’

      Gabrielle thúc con Rogue phi nhanh hơn khi hào hứng gọi Nigel. chờ cho đến lúc xuống ngựa mà ngay lập tức kéo vào vòng tay của mình. biết bức thư là bởi vì đó có con dấu niêm phong của cha mình. quá mức phấn khích để đọc được nội dung lá thư.

      “Cha em tới để gặp em… gặp chúng ta,” chữa lại, “và ở đây đến cuối tuần này. tin tuyệt vời, cám ơn mang thư đến cho tôi, Nigel.”

      ngứơc lên nhìn Colm. “ ấy chắc muốn nghỉ ngơi. Em có thể mời ấy ở lại được ?”

      “Em có thể.” phác cử chỉ ra hiệu cho cận vệ.

      “Đưa ta đến khu bếp.” Ngay khi Nigel khuất, mở lá thư và đọc to cho Colm nghe.

      “Con , cha tới nhà mới của con vào cuối tuần này để tận mắt chứng kiến con an toàn và được bảo hộ tốt. Cha được nghe rằng con kết hôn và rất toại nguyện. Cha tự phán đóan điều đó khi gặp mặt chồng con và nhìn vào trong mắt con.”

      “Khi được nghe những điều con phải chịu đựng ở tu viện, cha cảm thấy như mình hóa điên. Cha tìm con khắp nơi. Tin tức đến từ Lãnh chúa Buchanan rằng con được an toàn và bảo hộ. Cha cả người, Con , nhưng cơn giận vẫn còn. Cha kêu gọi các chư hầu phát động chiến tranh. Các nam tước khác cũng ủng hộ cha. Nhà vua tìm cách sữa chữa sai lầm và Coswold và Percy phạm, nhưng cha dừng lại cho đến khi cả hai kẻ đó phải trả giá cho những tội lỗi của chúng.”

      Những giọt nước mắt vui sướng tràn má Gabrielle khi nhìn Colm. “Cha em tới. Tin tức tốt.”

      Colm nhấc lên lưng Rogue. “Nếu điều đó khiến cho em cười như thế này đó chính là tin tức tốt.”

      trao dây cương cho và nhảy lên lưng con ngựa của .

      “Này, chờ ,” Gabrielle lên tiếng, mở lại cuộn giấy da. “Còn điều nữa.” nghiền ngẫm tờ giấy.

      “Cái gì vậy?” hỏi.

      “Ta sớm gặp ,” đọc. “Và hãy mang con ta đến viếng thăm người họ hàng thân thích nhất của nó ở chỗ người Buchanan nhanh nhất có thể.”

      hề ngoái lại để nhìn phản ứng của khi thúc ngựa chạy ra xa.

      Colm nối gót theo sau, tiếng cười của vang vọng khắp thung lũng.

      ****


      Vào thứ Hai Braeden cưỡi ngựa cùng Gabrielle tới chân núi để xem liệu cha qua vùng đất Finney’s Flat hay chưa.

      phải người đưa tin đó mang thư đến mới ngày hôm qua sao?” thắc mắc.

      “Phải mà, Braeden.”

      “Thế phải cha ông ấy có mặt ở đây vào cuối tuần này à?”

      “Phải, như cha tôi thường tính toàn lịch trình sai. Ông ấy có thể cưỡi ngựa rất nhanh.” giải thích.

      Braeden có thể nhìn được tình trạng phấn khích của . muốn đập tan mộng tưởng của bằng thực trước mắt, vì vậy chẳng thêm điều gì về việc đó khi họ men theo con đường xuống núi.

      Sáng ngày thứ Ba Colm rời lâu đài để tham dự cuộc họp mặt. Lãnh chúa Ramsey Sinclair kêu gọi toàn thể các lãnh chúa tập trung lại trong đất của để bàn bạc về những kiện xảy ra gần đây tại vùng Highlands. Các thị tộc nảy sinh tình trạng lo lắng nhiều hơn kể từ khi vụ giết Lãnh chúa Monroe và động thái thù địch mà Lãnh chúa MacKenna khơi ra. Người Monroe giờ phải chịu cuộc tranh chấp quyền lực giữa hai người cháu của lãnh chúa, và người MacKenna vẫn chưa có lãnh đạo mới. Trước khi tất cả mọi việc vựơt ra khỏi tầm kiểm soát, các lãnh chúa cuộc gặp gỡ cấp cao và định ra hướng giải quyết chung.

      Colm thể vắng nhà mất bao lâu, nhưng đảm bảo với Gabrielle rằng trở về đúng lúc để gặp mặt cha .

      “Tại sao em lúc nào cũng phải có người hộ vệ?” hỏi. “Em ở trong vùng đất của chúng ta. Em vô cùng an toàn.”

      “Em chắc chắn được an toàn với hộ vệ.”

      Chiều ngày thứ ba nài nỉ Micheal cưỡi ngựa cùng . trở về hai tiếng đồng hồ sau đó.

      Ngày thứ Tư ép buộc James theo cùng. tiếng sau quay lại.

      Thứ năm Philip tháp tùng . Trời mưa, và ở ngoài cả ba tiếng đồng hồ.

      Thứ sau Michael lại cưỡi ngựa cùng .

      hề quay trở lại.

      ***


      Gabrielle biến mất tăm. Chuyện đó xảy ra ngay tại khúc quanh gần chân núi. Michael cưỡi ngựa ở phía trước , và trong khoảng thời gian hơn mười lăm đến hai mươi giây đồng hồ Gabrielle chỉ có mình. Nhưng đó chính là toàn bộ khoảng thời gian chúng cần.

      Michael nghĩ rằng ở ngay đằng sau mình. có thể nghe thấy tiếng vó ngựa gõ lộc cộc nền đá của con Rogue. biết chủ của ghìm cương ngựa vì có thói quen đó mỗi khi quành qua khúc quanh. bên con đường là con dốc với những viên đá gá vào nhau lỏng lẻo. Rogue có thể hụt chân nếu như nó bước quá gần. bên là vách đá. Các bụi cây gai mọc từ những khe đá dốc đứng, giống như những xúc tu quăn queo vươn lên bám vào con đường, dày đến mức tiếng động bị ngăn vang xa được.

      Gabrielle cùng người cận vệ thân tình trò chuyện với nhau.

      “Tôi nghĩ lãnh chúa mở rộng con đường mòn này,” với , “ phải lo lắng chuyện con ngựa của mình bị trượt chân nữa.”

      Mong đợi câu đáp lại, ngẫu nhiên liếc về phía sau. Rogue vẫn ở ngay đằng sau , nhưng còn Gabrielle còn ở đó. hét lên gọi tên và nhảy khỏi ngựa.. “Lady MacHugh?”

      có tiếng trả lời. Nghĩ rằng ngã, lại gọi to khi chạy lại khúc quanh. “ có bị thương ? Lady MacHugh, ở đâu?”

      Cũng vẫn im lặng. Michael gầm lên với lính gác đứng chòi cao phía xa. “Cậu có nhìn thấy ấy ? chủ…”

      Người lính kia thể nghe được tiếng , nhưng hai người lính tuần ngọn đồi phía sau nghe thấy và hét lên báo động. Tiếng hét làm Rogue hoảng hốt, con vật lồng lên quay đầu lại và chạy thẳng lên đồi.

      Khiếp đảm, Michael trượt xuống con dốc để xem liệu chủ của có ngã bất tỉnh ở dưới đó . có ở đó. Lại trèo lên, dùng thanh gươm của mình để vạch từng bụi cây, mong ngóng rằng bị kẹt ở đâu đó trong đám cây lùm xùm và sớm kêu đến giúp.

      ấy ở đây.” thét lên, nỗi sợ hãi khiến giọng của vỡ vụn.

      Trong vòng vài phút đồng hồ, cả khu vực bị xới tung lên bởi những người lính MacHugh, toàn bộ họ đều tìm kiếm Gabrielle. Liam và Braeden, những kẻ săn lùng siêu đẳng, mỗi người nhận phần con đường để lần ra các dấu chân.

      Michael cày nát gần như cả con đường và sục sạo các bụi cây xung quanh, vì thế tìm ra được chút manh mối về nơi và cách kẻ nào đó mang Gabrielle . Liam xa hơn xuống con dốc nơi cuối đường mòn. Từ đó lần sang phía bên trái nơi nền đất có nhiều đá. khá xa. Khi nhìn lại, còn thấy con đường mòn nữa

      “Braeden!” gọi lớn.

      Braeden, người lùng sục ở phía bên kia con dốc, chạy đến.

      “Tôi nghĩ có ít nhất mười lăm tên,” Liam ước lượng. nhìn xuống nền đất mềm đầy những dấu chân người và ngựa.

      “Tôi cho là nhiều hơn.” Braeden lên tiếng.

      Liam quay lại. Những vết chân mất dấu ở bụi cây chạy thẳng đến vách núi. “Có vẻ như hai kẻ trong số chúng tách ra ở đây!”

      Braeden nối gót khi nhận thấy những nhánh cây bị gãy vung vãi. Khi họ leo lên vách núi nhìn ra khúc quanh của con đường mòn, Liam ngừng lại. “Đây là nơi chúng nấp,” . “Chúng đợi ấy ngang qua.”

      “Nhìn kìa,” Braeden lên tiếng khi cúi xuống và kéo lên thứ gì lấp ló sau nhánh cây gai. nhấc mảnh vải màu xanh tay. “Lady Gabrielle hôm nay mặc áo màu xanh,” thất vọng đưa mắt sang Liam. “Tôi kêu người tìm bọn khốn này. hãy mang theo hai người lính và cưỡi ngựa đến chỗ Lãnh chúa Sinclair đưa tin cho Colm.”

      Liam gật đầu. Đó là nhiệm vụ mà còn khiếp đảm hơn cả cái chết.

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Fifty two


      Gabrielle tỉnh lại với cơn đau đầu khủng khiếp. mở mắt và gắng gượng tìm hiểu chuyện xảy đến với mình. nhìn quanh căn phòng xa lạ, và cái giường nơi nằm. Trần nhà thấp đến nỗi có thể chạm tới nếu ngồi lên. cái gác xép nào đó. Trong khí vương vất thứ mùi mốc ẩm và thum thủm. Dù ngôi nhà này là gì nó cũng được sử dụng từ lâu lắm rồi. Những sợi rơm chọc vào lưng , và cái chăn kẻ nào đó vắt lên người thô ráp cọ vào mặt. cảm thấy cái đau nhói má và với tay lên chạm vào. Khi nhìn lại, có vệt máu xuất ngón tay . Thế rồi nhìn thấy những vết trấy xước cánh tay mình.

      Tình trạng mờ mịt chầm chậm tan trong tâm trí . Rogue. cưỡi con Rogue. Và có con vật. , . nghĩ tiếng động mà mình nghe thấy có lẽ là từ con vật tìm kiếm thức ăn. Có tiếng sột soạt. Sau đó là cơn đau làm mắt tối sầm lại.

      Bên dưới, tiếng cửa mở ra, nghe thấy bước chân người bước vào. Gabrielle đột nhiên tỉnh táo lại. muốn bò đến rìa gác xép và nhìn xuống, nhưng lại sợ bị phát ra.

      thể có bao nhiêu người dưới đó cho đến khi nghe được giọng của bọn chúng.

      “Mày nên mong ta tỉnh lại, Leod, vì nếu , ông ấy giết chết mày và chôn mày ngay xác ta. Tao chưa bao giờ thấy kẻ nào lại hành động như thế cả.”

      “Tao chỉ làm việc tao được bảo phải làm thôi,” Leod phản kháng. “Mày nghe thấy ông ấy rồi đó. Kéo ta xuống nhanh trước khi ta kêu lên và quẳng cho mày, đó là việc tao làm, Kenny. Tao kéo ta xuống. Tao cóc quan tâm ông ta điên đến mức nào, chúng ta bị mắc kẹt với việc này rồi. Trong lúc bọn kia đợi ở phía đông chúng ta lại phải leo lên cái vách đá đó, cố gắng phát ra tiếng động mà chui rúc trong bụi gai. Chân tao cũng vọp bẻ đây này. Ông ta đừng có mà thét lác tao với mày vì làm việc đó chứ.”

      “Tao biết, nhưng lẽ ra mày nên dùng cái ná của mày để bắt ta.”

      “Đó là thứ tao dùng để bắt chim”

      “Đàn bà giống như chim, Leod. Với lại, mày bắn gãy cổ đám chim kia.”

      “Đó là cách duy nhất tao biết để giết chết chúng và giữ chúng ngon này cho bữa ăn.”

      “Mày có thể làm gãy cổ ta.”

      “Tao dùng có cục đá thôi mà.”

      “Tao mong ta tỉnh lại. Mặt tao đầy máu phải ?”

      “Phải. Chúng ta lẽ ra cần có thêm người giúp.” Gã than vãn.

      có Andrew ngay đằng sau rồi còn gì.”

      “Nó tốt cái gì? Bé tẹo và gầy trơ xương, trông cứ như mới mười tuổi ấy, nó còn thể vác cái gì nặng hơn cái xô nữa. Ông ta lẽ ra nên phái người lớn kèm chứ phải tên nhãi con.”

      “Vẻ ngoài của nó đánh lừa đấy. Nó gần bằng tuổi chúng ta. Nó trông trẻ và bé thế nhưng tao nghe giết nhiều người rồi, người chứ phải chim. Nó dùng dao giết người. “

      “Mày thấy nó làm việc đó à?”

      , nhưng tao nghe người khác kể. Tao vắt chân lên cổ mà chạy nếu như Andrew mà cười với tao. Giờ mày khôn hồn leo lên đó xem ta còn thở hay .”

      Gabriell nghe tiếng cọt kẹt của thang kéo lê sàn nhà. Đầu thang gá lên gác xép.

      “Tao nghĩ cái này đỡ được tao,” Leod chán nản. “Gọi thằng nhóc kia . Bảo nó làm việc này.”

      “Tao mày rồi. Andrew phải trẻ con, nếu như nó trèo lên, nó lừa gạt ta trước khi trèo xuống.”

      Gabrielle nhắm mắt lại, tìm cách đè nén tiếng tim đập thình thịch của . nghe tiếng rung lên của chiếc thang, và và nằm im như chết khi gã đàn ông kia tiến đến gần. Gã bốc mùi kinh tởm.

      Gã chạm cả đầu vào trần nhà. Chiếc nệm lún xuống khi gã nghiêng người về phía . Gã đạt tay lên ngực , và trong lúc giả vờ bất tỉnh, những ngón tay gã lần mò hai bầu ngực . quả muốn giết chết gã.

      Gã giật tay ra khi Kenny thét lác. “ ta còn thở hay ?”

      “Còn, nhưng vẫn ngủ.” Gã lay . “ ta mở mắt.”

      “Thế xuống đây. Tao nghe tiếng ông ấy sắp đến đấy.”

      Leod lầm bầm chửi thề trong lúc gã leo xuống. “Để thang ở đó . Ông ấy muốn nhìn thấy ta.”

      Tiếng cánh cửa mở ra, và kẻ mà chúng chờ đợi tiến vào. cần phải nhìn mặt mới biết là ai. Ngay khi mở miệng, nhận ra đó chính là Nam tước Coswold.

      Từ trạng thái hoài nghi choáng váng Gabrielle chuyển sang giận dữ chỉ trong nhịp tim. Tại sao Coswold lại ở đây? muốn gì ở ? Nhưng còn thời gian để hiểu được những động cơ của . Thay vào đó, cần tìm cách mà trốn thoát.

      “Mày chắc chắn ấy ngủ?” Coswold căn vặn, trước khi Leod hoặc Kenny mở miệng, lên tiếng. “Hai đứa mày ở đây bao lâu rồi? chuyện phải ? Có ta nghe được ?”

      “Chúng tôi chỉ mới vào trong này thôi, phải , Kenny?” Leod đáp lại. “Chúng tôi có thời gian trò chuyện. Tôi bước vào, lấy thang, và trèo lên xem ta còn thở hay có mở mắt thôi.”

      ta còn sống,” Kenny nối theo.

      “Nhưng tỉnh,”

      “Mang ấy xuống đây,” Coswold ra lệnh.

      “Nhưng ta vẫn chưa tỉnh,” Kenny nhắc nhở.

      Gabrielle nghe thấy cuộc tranh giành xảy ra. “Tôi mang ta xuống cho ngài.”

      kẻ trèo lên gác xép và nhấc Gabrielle ra khỏi giường. mang ra rìa gác và thả xuống đôi tay chìa ra đỡ.

      “Kéo cái ghê kia ra đây và đặt ấy xuống. Leod, lấy dây thừng trói ta lại.”

      Gabrielle tiếp tục giả vờ ngủ trong lúc bị đẩy qua đẩy lại. Đầu gục xuống, mái tóc xõa ra che khuất khuôn mặt. biết Coswold đứng ngay trước . cảm thấy ánh mắt dõi theo , nghe được tiếng thở hổn hển của , và mùi dầu thơm ngòn ngọt phát gớm của xộc vào mũi.

      Leod quấn dây thừng quanh thắt lưng và xiết chặt nút thắt đằng sau ghế. Sau đó gã quấn sợi thừng khác quanh cổ tay và thắt nút lại.

      ta bị trói chặt rồi,” gã . Giọng gã đầy tự hào trước tác phẩm của mình. “ ta thể nới lỏng được.”

      cảm nhận những nút thắt giữa các ngón tay và nghĩ có lẽ đó là kiểu bịp bợm. Chắc chắn gã biết thừa thể làm gì được. Gã cố chứng tỏ tỉnh? Hay gã ngốc? có câu trả lời khi gã bước ra xa.

      “Lấy cho ta cốc nước,” Coswold ra lệnh.

      Khi cầm nước tay, lên tiếng. “Ra ngoài. Cả hai chúng mày.”

      Kenny cười khẩy. “Ông ấy muốn ở lại mình với ta.”

      “Ông ấy làm gì với ả bị trói chặt vào ghế vậy?”

      “Ra ngoài và chờ cho đến khi ta gọi các người!” Coswold hét.

      Ngay khi cánh cửa đóng lại sau bọn họ, Coswold nắm lấy tóc Gabrielle và giật đầu ngửa lên. hất nước vào mặt .

      rên rỉ và chầm chậm mở mắt ra. Khuôn mặt xấu xa của ở ngay trước mắt .

      “Tỉnh lại, Gabrielle. Tỉnh lại .”

      cố ý dùng lưng bàn tay đánh vào trán để đẩy đầu ngửa ra sau lưng ghế. Sau đó gã lại quì xuống trước và rất dịu dàng vén mái tóc che khuôn mặt của ra, dùng những ngón tay đánh vào má .

      kéo cái ghế ra và ngồi xuống đối mặt với . Đặt hai tay lên đầu gối, tò mò quan sát .

      “Tôi cố ý làm tổn thương , Gabrielle.”

      đáp trả. nhận thấy ánh điên cuồng của lóe lên trong mắt.

      “Tôi muốn hỏi câu. Chỉ thế thôi,” dịu dàng . “Khi nào cho tôi câu trả lời thỏa đáng, có thể về nhà. Chỉ câu hỏi và câu trả lời. hợp tác chứ?”

      im lặng. nghiêng đầu quan sát , chờ đợi. Thế rồi đột nhiên vung tay lên tát bằng lưng bàn tay của mình.

      sẵn sàng trả lời câu hỏi chưa?”

      im lặng. đánh lần nữa. “Số vàng ở đâu?”

      Trước khi có thời gian phản ứng, tiếp. “Tôi muốn kho báu của St. Biel. Nó ở đâu?”

      gồng mình chịu đựng cú đánh khác, “ có kho báu nào cả.”

      đánh . “Có. Tôi đến St. Biel và tin tưởng điều đó. Nhà vua trao tòan bộ số vàng cho đức giáo hoàng. Ông ta giấu .”

      “Nếu điều đó là thực ngài ấy mang bí mật đó theo xuống mồ rồi.”

      Coswold chỉ ngón tay vào . “, . Bí mật đó được truyền lại. Mẹ biết điều đó, phải ? Và bà ta truyền lại cho .”

      , bà với tôi, vì có kho báu nào hết.”

      “Linh mục xác nhận điều đó. Phải rồi. Ngài công sứ kể rằng khi vị linh mục đề cập đến, trao nó cho người MacHugh. Thế nên biết nó ở đâu.”

      , điều ông ấy nhắc đến phải là vàng.”

      đánh lần nữa, khóe miệng xuất vết rách . “Tôi nghĩ hiểu hoàn cảnh tại của mình, Gabrielle. Kho báu giải thoát tôi khỏi nhà vua. Lần cuối cùng tôi trở thành con tốt của ông ta. Thậm chí nếu như có thể thoát ra, tôi cũng có đồng minh. Các nam tước giờ coi tôi như tên đầy tớ của nhà vua vậy. Nếu họ nổi dậy, họ kéo tôi chìm xuồng cùng nhà vua. Vì thế thấy đấy, tôi chẳng còn gì để mất cả.”

      nghĩ muốn cảm thấy hối tiếc cho . loạn trí mất rồi.

      “Tôi nghĩ chuyện này quá dễ dàng. Tôi muốn trợ giúp và tôi . Tôi nghe nhiều chuyện về ngôi báu được che dấu, nhưng tin chúng cho đến khi đức vua phái tôi đến St.Biel để đảm bảo người quản lý lừa dối ông ta. Tôi rảo qua cung điện tráng lệ và tận mắt thấy vài đồng tiền vàng. NGhe chúng được giữ gìn như kỷ vật, số còn lại được chuyển đến cho giáo hoàng.”

      Toét miệng ra cười, đưa tay lên vỗ trán. “Nhưng ai được có bao nhiêu vàng ở đó. Càng hỏi nhiều người, tôi càng bị thuyết phục rằng nhà vua giữ lại gần như phần lớn cho riêng ông ta. Và sau đó tôi có gặp ông già từng thấy chỗ vàng đó… hàng đống vàng. Và chúng đột nhiên biến mất. CHúng đâu, Gabrielle?”

      “Lòng tham khiến ngài vô lý. Tôi hết rồi. Chẳng có vàng nào cả.” lên tiếng.

      thở dài kịch. “Có. Sau những gì tôi làm… hẳn là có.”

      “Tôi thể cho ngài, vì tôi cũng biết chúng ở đâu.”

      “Thế thừa nhận rằng kho báu từng tồn tại.” ra vẻ như thể vừa mới lừa thú nhận .

      lắc đầu. “.”

      ngồi xuống lại, vắt chân chữ ngũ và bắt đầu đong đưa bàn chân cách lười biếng.

      phút dài dằng dặc trôi qua trong im lặng. Sau đó nỗi sợ hãi của biến thành nỗi khiếp đảm.

      cha mình ?” hỏi.

      thét lên thảng thốt. “Ông ấy ở đâu? Ngài làm gì?”

      “Tôi làm gì ư? Chẳng làm gì cả. Cha phái nhiều người cùng để bảo vệ ông ta khỏi mai phục. Ông ta khiến việc đó càng dễ cho tôi. Tôi quan sát ông ta thẳng hướng đến lãnh địa MacHugh, và biết đích xác nơi nào cần tấn công. Đừng lo. Ông ta vẫn sống, cho dù tình cảnh xấu . Hãy cho tôi biết vàng ở đâu và tôi tha chết cho ông ta.”

      Khi lập tức trả lời , Coswold lên tiếng, “ nghĩ tôi dối ư? Làm sao tôi biết được Nam tước Geoffrey đường tới đây? dễ để lần ra. Tôi phái người của tôi đến chỗ ông ta. Nếu họ cắt tay ông ta và mang đến cho , tận mắt chứng kiến cái nhẫn mang dấu ấn của ông ta vẫn còn nguyên bàn tay đó.”

      !” gào lên. “Ngài dám giết nam tước.”

      “Tôi ? Tại sao tôi lại dám hả? Tôi từng giết lãnh chúa đó.”

      “Monroe? Ngài giết Lãnh chúa Monroe?”

      nhún vai. “Tôi thể để ông ta có . Tôi cần phải chuyện với về số vàng. MacKenna quan tâm tôi làm gì với miễn là ông ta có vùng đất Finney’s Flat. Dĩ nhiên, ông ta chẳng biết gì về kho báu cả. Tôi ngờ rằng ông ta quá ư là bằng lòng. Ông ta còn sống với tôi chẳng hữu dụng gì, nhưng giờ khi chết quả thực là có ích, vì chúng ta ngồi trong căn nhà hoang của người chủ vùng đất này. Thị tộc của ông ta trong tình trạng xáo động, họ chẳng để ý đến có mặt của chúng ta ở đây.”

      “Chồng tôi đến tìm tôi.”

      ta trước tiên phải tìm thấy , và tôi đoán chắc người của tôi tỏa ra mọi nẻo đường để chặn họ lại. có muốn mất cả chồng lẫn cha mình ?”

      .”

      “Thế hãy cho tôi vàng ở đâu và nhanh lên . Chúng ta thể ngồi ở đây cả ngày được. Chồng rồi cũng tìm thấy , và tôi phải giết chết ta.”

      “Tôi cho ngài biết.”

      Hơi thở hổn hển của phát ra như tiếng gầm gừ. “PHải, phải, hãy cho tôi.”

      “Nó nằm ở Wellingshire,” dối. “Và được cất giấu rất kĩ.”

      cười lớn.”Vàng ở Wellingshire và cha ..”

      “Mẹ tôi kể cho ông biết. Tôi là người duy nhất. Nó thuộc về hoàng tộc của St. Biel. »

      phải đích xác nơi cất giấu, vì Wellingshire lớn gần bằng nước . Nó được giấu trong lâu đài?”

      , nó được chôn xuống đất.”

      “Nơi nào?” vặn hỏi. vẻ hoang dại làm méo mó khuôn mặt , ám ảnh của quả là quá lớn.

      “Tôi phải chỉ cho . Đó là cách duy nhất. Như ngài , vùng đất đó rộng mênh mông.”

      “Vậy chúng ta Wellingshire.”

      “Nếu chồng tôi tìm được, ấy lần theo chúng ta, và tôi để ngài giết chết ấy. Ông phải tìm cách dẫn ấy theo hướng ngược lại.”

      “Tôi chuyển lời làm sao?”

      “Chồng tôi biết đọc và biết viết.”

      “Nhưng làm thế nào…”

      “Tôi có thể viết lời nhắn rằng tôi trốn thoát và giờ an toàn cùng với cha mình. Tôi cầu ấy đến chỗ tôi.”

      “Người MacKenna,” gật đầu. “ với chồng mình rằng chúng là những kẻ bắt .”

      Thời điểm Coswold kết thúc việc bảo cần phải gì, tin rằng ý tưởng về cái tin nhắn kia chính là của . gọi Leod tìm giấy bút, và mất cả tiếng đồng hồ trước khi tên kia quay lại cùng với lọ mực và mảnh giấy .

      Gabrielle viết chính xác những gì bàn trước đó, nhưng trước khi kí tên, ngước lên nhìn Coswold. “Tôi muốn người đưa tin bị giết chết trước khi ta có cơ hội trao cho chồng tôi mảnh giấy này. gửi cậu thiếu niên phải ? quá trẻ đến mức biết cưỡi ngựa cũng quá già để bị coi là người trưởng thành. Chồng tôi giết thiếu niên.”

      “Phải,” Coswold lên tiếng. “Tôi cử tên nhóc mang . Nào, giờ viết cho xong . Trời sập tối, nhưng sáng sớm mai chúng ta khởi hành.”

      Trong lúc Coswold rảo bước quanh căn nhà , Gabrielle thêm vào dòng cuối cùng trong tin nhắn. “Vui lòng đến nhanh, em từ này về sau làm theo toàn bộ ý của .”

      ***

      Lúc Liam đến được lãnh địa người Sinclair, Colm đường về nhà, theo đường khác. Liam quành lại và lần này theo con đường phía bắc. bắt kịp Colm khi sắp sửa qua vùng đất Finney’s Flat.

      Colm nhìn thấy tiến lại gần. cảm giác sợ hãi siết chặt lấy .

      “Gabrielle,” Liam kêu lớn, “ ấy bị bắt rồi!”

      “Ai? Kẻ nào bắt ấy?”

      “Em biết,” . “Có thể lúc bắt kịp Braeden ấy biết được gì đó.”

      Cơn thịnh nộ của Colm kìm nén được. Nó thiêu đốt tâm trí . “Nếu ấy có xảy ra cái gì…”

      “Đừng nghĩ đến điều đó,” Liam cầu.

      Nhưng đó là toàn bộ suy nghĩ của trong lúc cưỡi ngựa như bay về nhà. thể đánh mất .

      Trời sụp tối lúc phi lên con đường mòn dẫn tới lâu đài. cầu nguyện được tìm thấy và chờ đón . Sau đó bảo – có trời chứng kiến – rằng . lẽ ra nghe được điều đó rồi mới phải. Có thể là quá muộn.

      Ngay tại ngọn đồi người lính gác kêu lên với . “Kìa, có người cưỡi ngựa đến.”

      Colm và Liam quay đầu lại nhìn cái bóng tiến đến gần. Trong ánh trăng sáng, họ có thể định hình được người lưng ngựa. Họ phi tới bắt kịp trước khi ta có thời gian xuống ngựa.

      “Tôi mang tin đến cho lãnh chúa,,” người này , giọng run rẩy. Cậu ta đút tay vào trong áo và kéo ra cuộn giấy.

      “Cậu là ai?” Liam hỏi.

      “Tên tôi là Andrew.”

      “Ai cử cậu mang cái này đến cho lãnh chúa?”

      ta là người MacKenna. Tôi đến từ thị tộc Dunbar. Tôi đường săn bắn về nhà người đó chặn tôi lại và cầu tôi mang cái này đến cho . ta là việc tối khẩn. Tôi biết nó viết gì, vì tôi biết đọc. »

      Colm giật lấy cuộn giấy và đọc. đưa nó cho Liam và chỉ vào dòng chữ cuối cùng. “Theo ý ,” được gạch dưới.

      lôi kẻ kia từ yên ngựa xuống và túm chặt lấy cổ. Giọng cất lên chết người. “Vợ tôi viết ý rằng tất cả tôi vừa đọc đều là dối trá. Và điều đó cũng có nghĩa rằng cậu dối.”

      “Tôi chỉ là người đưa…”

      Colm chặn đứng nguồn thở của cậu ta bằng cách chặn cổ. hề nới lỏng cho đến khi đôi mắt Andrew như muốn lồi ra khỏi tròng. Trong vòng vài phút đồng hồ, Andrew khai hết tất cả những gì muốn biết.

      Colm ra lệnh cho Liam. “Trói cậu lên ngựa và dẫn theo. Nếu cậu ta dối lần nữa, hãy cầu nguyện tìm cái chết .”

      ***

      Andrew dẫn họ đến ngôi nhà .

      Colm biết Gabrielle ở bên trong. phải thận trọng. Ánh sáng từ ngọn nến leo lét hắt ra từ cửa sổ, có thể ngửi thấy mùi khói từ lò sưởi. Những người lính của Coswold nằm vạ vật quanh lò sưởi, nơi thảm cỏ mềm mại.

      Ánh lửa cháy ỉ. Braeden lặng lẽ xuyên qua bóng tối đếm số lính và sau đó quay về chỗ Colm. Chầm chậm, những người lính MacHugh tản ra thành vòng tròn cho tới khi những kẻ kia cùng ngôi nhà bị vây lại. Khi tất cả ở vào đúng vị trí, họ tiến thẳng tới. Colm rón rén đến sau tên lính gác trước cửa và giết chết trước khi phát ra tiếng động. đặt thi thể xuống nền đất, sau đó kiểm tra cửa chính. Nó bị chốt bên trong. đưa tay ra hiệu, sau đó phá cửa và nhanh chóng lao vào.

      Coswold ngủ cái ghế và nhảy nhổm xuống trước tiếng cánh cửa đổ sập xuống. đưa tay xuống thắt lưng tìm thanh gươm của mình, nhưng quá muộn. biết mình phải chết.

      Leod ngồi rìa gác cùng với đôi chân thõng xuống đong đưa trong khí lúc Gabrielle ngồi tấm đệm ngay sau gã.

      “Giết ta !” Coswold thét lên.

      Lời chưa thoát khỏi miệng trước khi Gabrielle, dùng toàn bộ sức mạnh của mình, đẩy toàn bộ cơ thể vào lưng Leod và khiến gã rơi đập đầu xuống đất. Gã nằm úp sấp, cổ gẫy gập.

      Colm nhanh chóng tiến hành cuộc giết chóc. cắt đứt cổ họng của Coswold và thả thanh gươm vấy máu xuống sàn nhà.

      hét to gọi vợ và chạy đến cầu thang đón . ngã thẳng vào lòng .

      “Em biết tới.”

      ôm chặt lấy và tìm cách làm dịu trái tim mình. “ để mất em, Gabrielle.”

      ngồi lên. “Colm, cha em.” khóc. “Quân lính của Coswold giết chết ông ấy. Chúng…”

      Colm chặn lại. “Cha em tối nay ở cùng người Buchannan.”

      chắc chắn?” ngờ vực hỏi.

      “Phải, Brodich nhận được tin rằng cha em tới. Ông ấy thể thêm nữa vì kiệt sức. Em gặp ông ấy vào ngày mai.”

      bồng lên.

      ngả đầu vào vai . “Hãy đưa em về nhà.”

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Fifty three


      Cha Gabrielle hòa hợp với Colm cho lắm. Cả Colm cũng thích vị nam tước này. Họ lịch thiệp, nhưng cảnh giác.

      Thái độ của cha mềm khi ông trông thấy cách Colm đối xử với Gabrielle. Với ông ràng là lãnh chúa vợ và tôn thờ . Thái độ của Colm cũng trở nên hòa hoãn khi nhận ra cha quý đến chừng nào và cũng vậy.

      Willa chuẩn bị bữa tối đặc biệt với chim trĩ nướng và rất nhiều món ăn khác mà Gabrielle đếm nổi. Mỗi lần Willa đặt ra bàn mâm thức ăn khác, đều mỉm cười với Gabrielle.

      Liam rảo bước vào và được giới thiệu với ngài nam tước. lên tiếng, “Gabrielle kể cho ngài nghe ấy cứu tôi như thế nào chưa?”

      “Tôi hẳn phải nghe câu chuyện này mới được,” Nam tước đáp lại.

      chủ, tôi phiền chút có được ?” Maurna xen vào.

      Gabrielle xin phép và theo Maurna lên gác.

      “Tôi cho phép Mary về nhà sớm tối nay,” Maurna . “ ấy trông giúp hai đứa trẻ, và cám ơn cho ấy vào đây làm việc. Tôi nghĩ hai đứa sinh đôi xuống dưới lầu. Tôi lên xem chúng và thấy chúng ra khỏi phòng ngủ của lãnh chúa.”

      Ethan cùng Tom chờ ở lầu với hai cái đầu gục xuống.

      “Cháu xin lỗi, chủ.” Ethan lên tiếng.

      “Cháu cũng vậy ạ,” Tom .

      “Hãy kể cho chủ nghe các cháu làm gì,” Maurna . tỏ ra nghiêm khắc, nhưng Gabrielle cảm nhận được dịu dàng trong giọng của . biết bọn trẻ cũng vậy.

      “Chúng cháu chỉ muốn xem qua cái rương thôi ạ,” Tom với đôi mắt nghếch lên.

      “Rương của ta?” Gabrielle hỏi. “Tại sao các cháu lại muốn xem nó?”

      Ethan nhún vai. “Cháu biết ạ, nhưng chúng cháu làm thế.”

      Tom gật đầu, “Cháu tìm thấy bức tượng ở trong đó.”

      “Cháu cũng tìm thấy bức ạ,” Ethan thú nhận.

      “Nhưng em đánh vỡ bức của em. mới đánh vỡ bức tượng của .”

      “Các cháu, các bức tượng thuộc về đứa nào hết,” Maurna lên tiếng.

      Tom nắm lấy tay Gabrielle. “Ethan xin lỗi.”

      “Tôi để chúng cho , Lady Garielle, còn tôi vào phòng xem xét thiệt hại.”

      “Tôi lo việc đó, Maurna. xuống dưới lầu .”

      Garielle mang hai đứa vào phòng chúng và thúc chúng lên giường. chuyện về việc phải tôn trọng quyền cá nhân và bắt chúng hứa được phép tự ý vào phòng của lãnh chúa lần nữa. Sau đó hôn chúng ngủ ngon và đóng cửa lại.

      đường xuống cầu thang, nghĩ phải đề nghị Colm tháo nắp rương ra. Nếu đám trẻ trèo vào trong và cái nắp rương nặng nề đó sập xuống chúng có thể bị thương nặng.

      Lò sưởi cháy sưởi ấm phòng ngủ. Nắp rương bị hất lên dựa vào tường, và bức tượng thánh St.Biel đổ nghiêng nửa bên trong nửa bên ngoài. bức khác nằm sàng và mất đầu.

      nhặt hai mảnh vỡ lên và di chuyển lại gần lò sưởi để xem xem lịêu có sửa lại được hay . Giữ nghiêng thân bức tượng, nhận thấy có cái gì đó bắt sáng. lật nó lại và kiểm tra kĩ hơn. chết sững. Lõi bên trong của bức tượng đá lõm sâu vào và lèn đầy vàng. thể tin nổi vào mắt mình. nhìn lại lần nữa: Vàng ở đó.

      Gabrielle phải ngồi xuống. leo lên giường và đặt hai mảnh vỡ vào lòng.

      Câu chuyện hoang đường này phải ư? Vua Grenier thực giấu vàng ? ngồi chết lặng. Sau đó nghĩ ngợi, nếu như vàng nằm trong bức tượng này, có thể cũng ở trong bức khác? Phải xem xét thôi. đặt hai mảnh vỡ lên giường và chạy đến rương lấy thêm bức khác. nhăn mặt đập nó vào nền lò sưởi bằng đá. Phải mất đến ba cú đập nó mới gẫy làm đôi.

      “Xin lỗi ngài, thánh St.Biel,” thầm.

      Vàng. Nó ở ở đó. Bức tượng thứ hai cũng nèn đầy vàng.

      buộc phải ngồi xuống lần nữa. quá mức chịu đựng. Bức tượng trong kho cũng chứa đầy vàng. Chẳng cần phải đập vỡ nó làm gì.

      bức tượng nữa được chuyển đến từ Wellingshire. Bức tượng mà mẹ mang theo khi bà kết hôn. Có phải bà biết bí mật của St. Biel?

      Dòng suy nghĩ cứ thế vùn vụt nhảy đến trong tâm trí , sớm làm chao đảo. Có phải bức tượng khổng lồ nhìn ra cảng ở St.Biel cũng chứa toàn là vàng? bắt đầu cười lớn. Dĩ nhiên là có. Phải rồi, Vua Grenier mới khôn ngoan làm sao.

      ngồi giường lúc lâu, nghĩ đến câu chuyện mà mẹ kể kể lại nhiều lần. Ngày xửa ngày xưa … Những lời gợi ý ở đó, nhưng có phải mẹ luận ra? Nếu như thế, bà có kể với chồng mình ?

      Gabriell biết ngồi mụ mị ở đó bao lâu. đặt những mảnh vỡ lại vào rương và đóng nắp.

      Khi quay trở lại sảnh, cha trông có vẻ thoải mái hơn. Colm tỏ ra nhõm khi nhìn thấy . hôn , lên tiếng. “ để em chuyện riêng với cha.” Thấp giọng, . “Về giường sớm nhé,”

      Liam cũng rời để hai cha con có thể trò chuyện riêng. Gabrielle xích lại gần hơn chỗ ông bên cạnh lò sưởi.

      Trước khi ông mở lời, bụôt miệng. “Con Cha, Cha ạ.”

      Ông gật đầu. “Ta có thể thấy được điều đó.”

      Cả mười phút tiếp đó với ông về những đức tính tốt đẹp của Colm.

      “Cha có nghĩ đến việc kết hôn thêm lần nữa , Cha? Con lấy làm hạnh phúc nếu cha kết hôn. Con thích cha ở mình.”

      “Có thể.”

      “Nếu cha quá mệt, con xin hỏi cha vài chuyện… về St.Biel.”

      ***


      Gabrielle nằm bên cạnh chồng và thầm những lời ngọt ngào với . Họ vừa mới làm tình, và còn chưa lấy lại được hơi thở. Họ trao đổi ngắn gọn với nhau về Coswold, nhưng giờ trong bóng tối, kể cho nghe về nỗi sợ hãi mà trải qua.

      “Em sợ được gặp lại nữa.”

      thể chịu được việc mất em,” thầm. Giọng run rẩy. “Giờ điều này. em, Gabrielle.”

      Những giọt nước mắt tràn . “ em,” thào. nghiêng người hôn lên má . “ vừa tặng cho em món quà mà cha em tặng cho mẹ.”

      “Tình là quà tặng của ông ấy ư?”

      “Phải. Và em nghĩ là phải mất khoảng thời gian. Vì mẹ em. Mẹ thích Cha cho lắm khi họ kết hôn. Ông bắt mẹ rời quê hương St.Biel của mình. Em tưởng phải lâu hơn mới những lời đó với em. bao giờ rời xa em.”

      cười to. “ thú nhận lần duy nhất thôi. Em làm lo lắng. Em có quyền lực khống chế . Mỗi khi gần em đều tỉnh táo. Nhưng xa em thêm nữa. Liam và Braeden được trao thêm trách nhiệm để có thời gian ở cùng em.”

      Họ nằm đó, im lặng vài phút đồng hồ, và rồi thầm. “ có thích cha em ?’

      biết ông ấy nhiều đủ để thích ông. Ông ấy là người cộc cằn, hài lòng chút nào khi nhìn thấy những vết xước tay và mặt em, nhưng khi nghe Coswold chủ mưu, ông ấy còn đổ lỗi cho nữa.”

      “Hai đứa trẻ lục lọi rương của em ngày hôm nay.”

      cười. “Chúng vào đây…”

      “Chúng tò mò. phải tháo bỏ nắp rương ra. Em sợ có đứa bị kẹt ở trong.”

      “Em để chúng . Chúng ở đây rất hài lòng. Ethan làm vỡ bức tượng của em.”

      ngáp dài. “Nó hả?”

      “Bức tượng chứa đầy vàng.”

      “Bức tượng cái gì?”

      “Vàng,” thầm. “Bức tượng chứa đầy vàng. Em đập vỡ thêm bức nữa, và trong đó cũng có vàng.”

      Phản ứng của khá là giống của . sửng sốt. “Kho báu là có .”

      Gabrielle kể lại câu chuyện mà mẹ kể cho . Khi kết thúc, .” Giờ em biết bức tượng nào cũng chứa vàng, em nhận ra Vua Grenier khôn ngoan đến chừng nào. Đội quân chữ thập suýt giết chết đám cận thần của ngài vì ngài bắt họ trả lệ phí mỗi lần băng qua núi. Họ tin đất nước toàn những kẻ ngoại đạo, vì nhà vua làm gì nào? Ngài dâng đất nước cho vị thánh và đổi cả tên, sau đó lại gửi cả kho vàng cho giáo hoàng. Đội quân chữ thập dám làm hại người của ngài. Tấn công vào họ cũng là tấn công đức giáo hoàng.”

      “Tại sao nhà vua lại cất giữ số vàng đó suốt thời gian qua?”

      “Mẹ em kể cho cha rằng nhà vua là người khôn ngoan. Ngài biết giàu sang có thể cũng kích động lòng tham vô đối. Thần dân của ngài hài lòng với thứ họ có.”

      “Và lòng tham khiến cách sống của họ trở nên đồi bại.”

      “Phải.”

      Colm mỉm cười. “Đúng, ông ấy thông minh hơn khi lợi dụng thánh của mình để gìn giữ đất nước.”

      “Phải thêm nữa. Em hỏi cha, và ông rằng nghi ngờ của em là đúng.” xoay người thầm vào tai . “Chẳng có thánh St.Biel nào hết.”

      khoảng lặng xảy ra, sau đó Colm lên tiếng. “Ông ấy tạo nên vị thánh…”

      “Ngài cứu rỗi người dân của mình theo cách duy nhất mà ngài biết,” bênh vực, “Dù sao em cũng tự hỏi những người đứng đầu nhà thờ nghĩ gì nếu như họ biết. Em thể kể cho họ.”

      , em thể.”

      “Vua John giờ trị vị St.Biel, ngài có kho báu. Em gìn giữ nó, và ngày nào đó con trai con của em được nghe kể về điều này, chúng phải có trách nhiệm bảo vệ nó.”

      Colm lại cười. “ có phép lạ nào để các bức tượng bao giờ được đặt bên trong nhà thờ.”

      “Đó là truyền thống.”

      “Được bắt đầu bằng đức vua biết thừa chuyện đó là báng bổ.”

      “Em để con cái và cháu chắt chúng ta lo nghĩ về nhà thờ.”

      “Nhưng em phải truyền lại bí mật đó,” khi dịu dàng đẩy nằm ngửa ra. “Còn hòan thành việc của , tình , để đảm bảo em có con trai và con .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :