Chương 4 Người bán thận Vách tường treo tấm biển quảng cáo bán thận, đó còn viết số điện thoại. Tấm biển quảng cáo khiến người ta khỏi giật mình. Buôn bán vũ khí, súng ống bị coi là phạm pháp, buôn lậu thuốc phiện bị xử tội, vậy mà người ta lại dám treo tấm biển quảng cáo bán thận ngay giữa thanh thiên bạch nhật trước con mắt của bao người. Bao Triển chợt hỏi: “Mọi người nghĩ hình tròn đại diện cho điều gì?” Giáo sư Lương đáp: “Khởi đầu và cũng là kết thúc! Đại diện cho số 0!” Tô My tham gia: “Hình tròn khiến tôi liên tưởng đến lỗ hổng lớn phần bụng của tử thi. Cứ nghĩ đến là tôi lại thấy sợ” Họa Long cũng thêm lời: “Cả vết sẹo gớm ghiếc của gã điên mắc hội chứng stress nặng kia nữa!” Bao Triển : “Hình tròn mà y tá Chu vẽ được ghép từ hai mảnh trăng khuyết. Hình ảnh đó khiến tôi liên tưởng đến cơ quan trong cơ thể người.” Trưởng phòng Nghiêm hỏi: “Tim ư?” Bao Triển đáp: “! Có thể là thận!” Giáo sư Lương liền phân chia công việc cho các thành viên ngay tại quán ăn vỉa hè. Tô My dẫn bác sĩ pháp y khám nghiệm tử thi của Ô Ô, xác minh nguyên nhân gây ra vết thương ở vùng bụng và cái chết của cậu. Họa Long tiến hành thẩm vấn bệnh nhân mắc hội chứng stress và điều tra xem tại sao ta cũng có vết thương bụng. Trưởng phòng Nghiêm đề xuất: “Tôi nghĩ biết ta có nên ra lệnh bắt viện phó ?” Giáo sư Lương : “Tôi nghĩ trưởng phòng Nghiêm nên xem sách hơn, nhất là cuốn “Lược sử thời gian” mà Lưu Vô Tâm hay xem!” Trưởng phòng Nghiêm xua tay chối: “Tôi thích sách cứ đọc là đau đầu.” Giáo sư Lương thoả hiệp: “Thôi được! Tôi phụ trách đọc sách và tìm xem có dấu vết hoặc kí hiệu nào đánh dấu trong sách hay . Còn phiền trưởng phòng Nghiêm điều tra lí lịch của y tá Chu. Pín hổ là vật khá đắt đỏ y tá quèn như ấy làm sao mà đủ tiền mua nổi?” Bao Triển hỏi: “Còn cháu? Cháu làm gì?” Giáo sư Lương đáp cụt lủn: “Bán thận!” Bao Triển phụ trách thu thập các manh mối ở vòng ngoài, thay bộ thường phục, gọi đến số điện thoại viết biển quảng cáo. Cả Trung Quốc có hơn triệu ba trăm ngàn người mắc bệnh suy thận, người bệnh chỉ có thể cứu vãn sinh mạng nhờ vào hai phương pháp là phẫu thuật cấy ghép tạng của người khác hoặc lọc máu. Đại đa số bệnh nhân đều lựa chọn phương pháp cấy ghép vì lọc máu cũng thể hoàn toàn thải được hết độc tố ra ngoài cơ thể, hơn nữa trong trường hợp bệnh nhân phải điều trị lâu dài phương pháp này còn tốn kém hơn nhiều so với phương pháp cấy ghép. Nhu cầu thị trường quá lớn thúc đẩy bao nhiêu “chợ đen” buôn bán thận phát triển như nấm mọc sau mưa, đồng thời hình thành nên bao nhiêu mắt xích có liên quan về lợi ích kinh tế kết nối với nhau ví như bệnh nhân, môi giới, bên bán… Biển quảng cáo mua thận thường được treo ở những địa điểm công cộng như gần bệnh viện, gần bến xe và đặc biệt là những nơi tập trung nhiều lao động phổ thông. tiếng sau, có người lái chiếc xe con cũ nát đến đón Bao Triển. ta hỏi thăm qua loa mấy câu về tình hình tại của Bao Triển. mình buôn tỏi thua lỗ bạn góp vốn ngày đêm siết nợ, giờ lâm vào đường cùng chẳng còn cách nào khác đành bán thận. Gã lái xe thấy Bao Triển mặc giản dị nên hề tỏ ý nghi ngờ, ta lái xe vào khu ổ chuột, sau đó lòng vòng rẽ trái rẽ phải mấy lần, cuối cùng dừng lại trong sân con hẻm . Những ngôi nhà ở đây nom rất cũ kĩ, lại có cửa sổ, đám người ngồi đánh bài, vài người khác xem ti vi. Qua giọng và điệu, Bao Triển nhận ra họ đến từ nhiều vùng miền cả nước và đều đến đây để đợi đến lượt mình được bán thận. Tuy kẻ Bắc người Nam nhưng họ chung hoàn cảnh, đó là nghèo đói và thiếu tiền. Họ cùng mục đích, đó là bán thận hoặc bán gan để kiếm tiền. Tên môi giới buôn bán nội tạng là người đàn ông trung niên hói đầu. Ông ta cầu Bao Triển điền vào đơn tự nguyện bán thận. Gã lái xe khi nãy cầm ống tiêm lên bảo cần phải lấy máu để xét nghiệm, nếu máu đạt chất lượng phải tiếp tục tiến hành làm điện tâm đồ, xét nghiệm viêm gan B, xét nghiệm nước tiểu và siêu vi B. Nếu năm mục xét nghiệm đều thông qua mới được coi là cơ thể cho đạt tiêu chuẩn. Bao Triển vội xua tay bảo: “Từ từ ! Tôi muốn hỏi chút, thế nào là cơ thể cho?” Gã môi giới buôn nội tạng đáp: “Tất cả những người ngồi trong phòng này đều là người bán thận, họ hoàn toàn tự nguyện, nếu các chỉ số của họ đều đạt tiêu chuẩn họ chính là những cơ thể cho.” Bao Triển hỏi: “Bán quả thận được bao nhiêu tiền?” Gã môi giới trả lời: “Ba mươi lăm ngàn tệ quả thận, bốn mươi ngàn tệ lá gan.” Bao Triển tò mỏ hỏi dò: “Thế môi giới các ông lời được bao nhiêu?” Gã môi giới cảnh giác đáp quanh co: “Chẳng bao nhiêu đâu! Mà hỏi dò làm gì? Thuận mua vừa bán, nếu muốn bán biến ngay cho khuất mắt!” Bao Triển liên lãng sang chuyện khác cho khí đỡ căng thẳng: “Thế bán thận có hại gì cho cơ thể ?” Gã môi giới đổi giọng trấn an: “Ôi xời! Chả vấn đề gì sất! Khác gì nhổ cục đờm trong cổ đâu. Yên tâm !” người bán thận đứng gần đó đế vào: “Bố tôi cũng bán quả rồi. Trong người có hai quả, bán quả đâu có sao.” người khác cổ vũ tinh thần cho Bao Triển: “Ở đây còn được ăn uống ngủ nghỉ miễn phí, mà thức ăn cũng tệ, ngày nào cũng có rau và thịt.” Gã lái xe khi nãy giới thiệu: “Trung tâm chúng tôi đắt hàng như tôm tươi, năm nay nuôi những trăm chín mươi cơ thể cho cơ đấy!” Bao Triển thắc mắc: “Nhà nước nghiêm cấm buôn bán nội tạng cơ thể người. Các làm thế này chẳng phải phạm pháp sao?” Gã môi giới giải thích: “Ai bảo cậu làm nghề này là phạm pháp? Bệnh nhân còn khen chúng tôi làm việc thiện đấy!” Ai đó cũng lên tiếng: “Bán quả thận vừa có thể cứu người lại vừa có thể kiếm ít tiền, thực ra việc ta làm cũng rất cao thượng đó chứ!” Bao Triển gật gù ra vẻ hiểu: “Nếu bán quả thận mà ảnh hưởng đến sức khỏe tôi cũng muốn bán quả. Nhưng phía bệnh viện cầu thân nhân của cơ thể cho phải kí giấy đồng ý mới được phép phẫu thuật, mà tôi lại chẳng có thân nhân ở đây làm thế nào? Gã môi giới gạt : “Bệnh viện chỉ cần tiền, nhét tiền vào tay là họ khắc làm phẫu thuật, họ cần đối chiếu hồ sơ đâu mà sợ.” Gã lái taxi vỗ vai bảo: “Yên tâm ! Nếu cần chúng tôi làm giả bộ hồ sơ thân nhân của người bán thận, bệnh viện cũng mắt nhắm mắt mở cho qua thôi!” Bao Triển vờ mặc cả: “Các trả thêm cho tôi mấy đồng được ? Tôi túng quá!” Gã lái taxi lắc đầu: “Bây giờ ấy à, giá cả thấp hơn trước chút vì bọn bệnh viện tâm thần đằng kia nhảy vào họ phá giá. Trước đây mỗi quả thận giá bốn mươi ngàn tệ, nhưng bệnh viện đó chỉ bán ba mươi lăm ngàn tệ nên chúng tôi đành phải hạ giá theo.” Bao Triển vờ như biết tình, ngạc nhiên hỏi lại: “Bệnh viện tâm thần mà cũng bán thận ư?” Gã lái taxi : “Chứ sao? Lão viện trưởng thất đức ấy bán thận của bệnh nhân tâm thần, nghe lão ta bị giết hại rồi.” Gã môi giới trừng mắt nạt: “Đừng bừa! Cảnh sát vẫn điều tra vụ đó, có kết luận đâu!” Loanh quanh hồi, cuối cùng Bao Triển lấy lí do mình mắc bệnh gan B, đủ tiêu chuẩn làm cơ thể cho để rời khỏi hang ổ của bọn chúng: Trước khi rời , gã môi giới dặn dặn lại tuyệt đối được tiết lộ với ai về địa bàn bí mật của bọn chúng. Bao Triển hứa chắc như đinh đóng cột rằng hé răng nửa lời. Trở lại bệnh viện tâm thần, Bao Triển báo cáo cho giáo sư Lương những thông tin mình thu thập được ở trung tâm môi giới buôn bán nội tạng. Kết quả khám nghiệm tử thi của Ô Ô cũng cho thấy cậu bé bị thiếu mất sáu mươi phần trăm lá gan, còn người đàn ông mắc hội chứng stress nọ mất quả thận. Trưởng phòng Nghiêm lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp, quá phẫn nộ, ông ta vừa đập bàn rầm rầm vừa quát lớn: “Bệnh viện này bán gan, thận của người sống, bán xác tử thi, thử hỏi lương tâm để đâu hả? Lẽ ra các bác sĩ phải là những thiên thần áo trắng cứu người mới phải, đằng này các ông lại thấy tiền là sáng mắt lên, thấy lợi là vô tình thất đức, đúng là bằng li cầm thú. Rốt cuộc bệnh nhân ở đây là người điên hay chính đám bác sĩ các ông mới là những kẻ điên rồ?” Bất kể viện phó thanh minh rằng mình hề hay biết việc buôn bán nội tạng của bệnh nhân, nhưng ông ta vẫn bị lãnh đạo cấp bãi miễn chức viện phó, đồng thời cảnh sát cũng vào cuộc điều tra sâu hơn về mọi hành vi trong quá khứ của ông ta. Lãnh đạo sở y tế thể quan điểm rằng sở phối hợp với cơ quan công an nghiêm khắc trừng phạt những kẻ tham gia vào hoạt động buôn bán nội tạng người phi pháp. Căn cứ vào những thông tin biết được sau cuộc điều tra ngầm, Bao Triển cho rằng ngoài mối quan hệ cung cầu ra, chính việc các bệnh viện tiến hành thẩm định và kiểm duyệt nghiêm khắc nguồn gốc xuất xứ của tạng được hiến tặng, họ thấy tiền là mắt hoa cả lên, tuyên truyền đầy đủ cho người bán tạng biết về tính nguy hại sau khi bán thận, bán gan; họ chỉ làm qua loa đại khái, chỉ kiểm tra hồ sơ mang tính chiếu lệ vô tình tiếp tay cho bọn buôn bán nội tạng thừa cơ đục nước béo cò, vô tình giao cho bọn chúng mảnh đất màu mỡ tha hồ hái ra tiền. Bọn chúng lợi dụng việc nhiều người làm hồ sơ giả ngụy tạo giấy tờ, giới thiệu và cung cấp người thân giả mạo giúp cho kẻ mua người bán nội tạng có thể thông qua các khâu kiểm duyệt và tiến hành phẫu thuật cấy ghép. Cả Trung Quốc có rất nhiều trung tâm môi giới buôn bán nội tạng người, ngành nghề này trở thành mô hình dịch vụ trọn gói, thậm chí bọn chúng còn ra tay với cả trẻ em vị thành niên. Chính vì vậy các bác sĩ thể chối bỏ được phần trách nhiệm. Còn những người bán thận thận trái đều viết chữ “mông muội”, thận phải đều viết chữ “nghèo túng” cả. Đại đa số họ là nông dân, với họ nghèo túng đáng sợ mà đáng sợ là họ có cách nào để thay đổi cuộc sống nghèo túng. Tô My thông báo: “Trong số tài sản của viện trưởng có hơn triệu tệ nguồn gốc.” Giáo sư Lương hỏi luôn: “Thể tài sản của y tá Chu sao? ấy có bao nhiêu tiền?” Tô My liếc nhìn tập tài liệu mới điều tra, rồi báo cáo tiếp: “ có đồng nào cả! ấy có thu nhập! Y tá Chu làm việc ở bệnh viện tâm thần này được ba năm, nhưng ấy được trả tiền.” Giáo sư Lương chợt quay sang lãnh đạo sở y tế và đề xuất: “Tôi có đề nghị thế này, hãy để y tá Chu đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo của bệnh viện tâm thần này!” Trưởng phòng Nghiêm ngần ngại: “Nhưng bây giờ vẫn chưa thể loại ta ra khỏi danh sách những người tình nghi.” Giáo sư Lương : “Y tá Chu có thời gian gây án, bởi khi xảy ra hai vụ án đó, ấy còn bận chăm sóc bệnh nhân.” Lãnh đạo sở y tế phân vân: “Nhưng kinh nghiệm và học vấn của ấy đều chưa đủ điều kiện. Làm sao y tá có thể đảm nhiệm chức vụ viện trưởng được?” Giáo sư Lương : “Sau khi điều tra, chúng tôi mới biết ra y tá Chu là tiến sĩ y học chuyên khoa thần kinh du học ở nước ngoài về, gia cảnh của ấy cũng rất khá.” Lãnh đạo sở y tế hiểu liền hỏi: “Theo như giáo sư gia đình của y tá Chu khá giả, bản thân ấy lại có học vị tiến sĩ y học, những thế còn du học ở nước ngoài về. Lí lịch đó hoàn toàn đủ điều kiện giúp ấy trở thành giường cột của bất kì bệnh viện nào ở trong nước với mức đãi ngộ vô cùng hậu hĩnh, vậy sao ấy lại chịu làm y tá tình nguyện ở bệnh viện tâm thần cũ nát của chúng tôi? Chẳng những vậy ấy còn làm suốt ba năm mà có nửa đồng tiền công, hàng ngày lăn lộn cùng đám bệnh nhân tâm thần bẩn thỉu, nhem nhuốc, rốt cuộc ấy có ý đồ gì? Hay ấy cũng mắc chứng tâm thần?” Giáo sư Lương trả lời ngắn gọn: “ ấy là tín đồ cơ đốc giáo!” Cùng thời điểm ấy, trong bệnh viện tâm thần có người bắt đầu cất giọng hát, ban đầu tiếng hát rất hồ như vọng đến từ nơi xa xăm, nhưng sau đó thêm vài người nữa hát theo, thanh càng lúc càng ràng hơn, cuối cùng rất nhiều người trong bệnh viện tâm thần cùng nhau hợp xướng. Họ hát bài hát của cơ đốc giáo, chẳng hê có nhạc nền, tiếng hát thuần túy xuất phát tự đáy lòng, nó khiến người ta có cảm giác tâm hồn mình được gột rửa sạch . Chẳng ai câu nào, mọi người lắng tai nghe, càng lúc tiếng hát càng vang hơn, càng lúc càng gần hơn. Các bệnh nhân tâm thân hát thế này: Mắt con nhòa lệ, nhìn mặt người, dường như lời người còn được chân thực như trước nữa, người lấy bớt của con, để thêm vào cho người, để ý chỉ của người càng ngọt hơn trước. Con khẩn cầu người hãy dừng tay, khi con còn sức để chiu đựng hơn nữa, nhưng người là thần thánh, làm sao người chịu dừng bước? Xin người đừng nhượng bộ, hãy để con chịu khuất phục trước người. Mắt con nhòa lệ, nhìn mặt người, dường như lời người còn được chân thực như trước nữa, người lấy bớt của con, để thêm vào cho người, để ý chỉ của người càng ngọt hơn trước. Con khẩn cầu người hãy dừng tay, khi con còn sức để chiu đựng hơn nữa, nhưng người là thần thánh, làm sao người chịu dừng bước? Xin người đừng nhượng bộ, hãy để con chịu khuất phục trước người. Mắt con nhòa lệ, nhìn mặt người, dường như lời người còn được chân thực như trước nữa… (Giải nghĩa: Khi con rất tin có chúa tồn tại ở đời nhưng lớn lên trải qua bao đời khiến con dần dần hiểu ra chúa hề có , bởi vậy càng ngày con càng nhìn khuôn mặt của người. Nhưng bất luận thế nào con vẫn khẩn cầu người hãy lấy bớt của con để thêm vào cho người, để ý chỉ của người càng ngọt ngào hơn trước. Chúa ơi! Đôi khi con muốn cầu xin người rằng con muốn tiếp tục nữa, vì gánh vai con quá nặng, con thấy mình đủ sức bước , nhưng xin người đừng buông tay, đừng nhượng bộ, người được đồng ý với lời cầu nguyện của con. Bởi tuy con cầu xin người cho con phải tiếp tục làm nữa, nhưng chúa ơi, cầu xin người hãy đợi đến lúc con hoàn toàn khuất phục trước người. Bây giờ con chưa thể khuất phục, nhưng xin người hãy đợi con, đừng hạ con từ bậc tối cao xuống bậc thấp hơn. Amen!)
Chương 5 Ánh sáng nơi địa ngục Địa ngục có ! Bóng tối cũng có ! Ai từng đến bệnh viện tâm thần đều biết cảm giác khó có thể diễn tả thành lời ấy, nơi đó giống như thế giới khác. Mắt bệnh nhân tâm thần như vực thẳm, họ chỉ nhìn thấy bóng tối. Nhưng giữa bóng tối mịt mùng vẫn le lói ánh sáng! Trong hành lí xách về nước của y tá Chu có cuốn sách cũ tên là “Basilica di San Francesco d’Assisil[1]”. Ở trang xi nhê, dùng bút chì viết câu: “Chúng ta sống cõi đời này chỉ đơn thuần vì mục đích theo đuổi hạnh phúc của bản thân, mà còn nên làm gì đó để cống hiến cho mọi người.” Thực ra đó là câu của mẹ Teresa. Mẹ Teresa đoạt giải Nobel Hòa bình vào năm 1979, hội Tu nữ Thừa sai Bác ái do bà sáng lập có tổng tài sản lên đến hơn bốn trăm triệu đô la, những công ty giàu có nhất thế giới đều tình nguyện quyên tiền cho hội, bà được nhân dân toàn thế giới mến, vậy mà khi từ trần tất cả tài sản cá nhân của bà chỉ là bức tượng chúa Jesus gặp nạn, đôi dép và ba bộ quần áo cũ. Bà hiến tặng tất cả cho người nghèo, người bệnh, người đơn người có nhà để về và người sắp chết, hiến tặng cả cuộc đời mình từ năm mười hai tuổi đến khi từ giã cõi đời năm tám mươi bảy tuổi. Chúng ta hề biết gì về cuộc sống ở nước ngoài của y tá Chu, chỉ biết trong lần tình cờ chuyện ấy kể rằng mình bị ngất xỉu giữa đường vì thiếu máu, khi tỉnh lại phát mình ở ngay phía ngoài giáo đường của Dòng Thừa sai Bác ái ở Mỹ. Ngất giữa đường giữa chợ tại đất khách quê người, mà khi tỉnh lại lại thấy mình ở trong giáo đường. Đối với người chưa bao giờ đến giáo đường như y tá Chu, đó phải chăng là ý trời? Từ đó, y tá Chu trở thành tín đồ trung thành của Cơ đốc giáo. Mẹ Teresa sáng lập hơn sáu trăm cơ sở truyền giáo tại trăm hai mươi ba quốc gia toàn thế giới. Giờ lại thêm cơ sở nữa. Sau khi trở về nước, y tá Chu từ chối tất cả lời mời của những bệnh viện danh giá nhất trong nước, trở thành y tá thực tập tại bệnh viện tâm thần này. từ bỏ danh lợi, địa vị và cả cuộc sống sung túc. có bất kì tham vọng nào, cũng cần báo đáp, trong lòng chỉ có trái tim tràn ngập tình thương, tất cả những gì làm ở đây đều xuất phát từ tình thương. Tấm lòng nhân từ và bác ái ấy giống như ánh trăng sáng vằng vặc, giống như vì sao lấp lánh trong đêm, nếu dùng tất cả mĩ từ cõi đời này để ca tụng con người sẵn sàng xả thân vì người khác như ấy cũng chẳng có gì quá đáng. Đối với y tá Chu, những bệnh nhân mà chăm sóc chính là chị em thân thiết của , cho họ niềm tin vào tín ngưỡng, giúp họ nhìn thấy ánh sáng trong địa ngục, để họ cùng có chung đức Cha. rất xấu, lại còn mọc râu như đàn ông, vai rộng, bụng to, nom chẳng có dáng vẻ gì của phụ nữ. những thế tính lại khá nóng nảy, bình thường cũng nhẫn nhịn, nhưng lòng người đời vượt quá sức chịu đựng của tấm lòng lương thiện tồn tại trong , bởi vậy những lúc thể chịu nổi, lại văng tục, mắng mỏ người khác, thậm chí đánh họ. Nhưng tất cả bệnh nhân trong bệnh viện đều biết có đôi cánh trắng muốt vai, biết là thiên thần. Thực ra trong thời gian ở đây cũng có lúc y tá Chu muốn buông xuôi tất cả, từng ngồi ba viên gạch trong sân bệnh viện, tựa vào dây trinh đằng bám ngoằn ngoèo vách tường, nhìn lên bầu trời đầy sao qua kẽ lá nước mắt lấp lóa đọng bờ mi, sau đó nhắm mắt, chắp hai tay vào nhau, có người nghe thấy lời cầu nguyện của , trong những tiếng thầm ấy có thể nhận thấy nội tâm từng trải qua nỗi giằng xé và do dự. “Thượng đế ơi! Con quá yếu đuối! Con nên tiếp tục ở đây hay lựa chọn cách ích kỉ là rời ? Con có thể nhẫn tâm vứt bỏ họ ? Đây có phải địa ngục chăng? Con nhìn thấy quá nhiều bi kịch và đau khổ, còn họ chính là những người cần được thương và quan tâm hơn ai hết! Chúa ơi! Đức Cha của con ơi! Trách nhiệm của bác sĩ là gì? Có phải cũng giống như giáo sĩ chăng? Thượng đế ơi! Con vượt trăm sông ngàn núi để truyền bá phúc của người. Đây là hành trình reo rắc ánh sáng của cuộc đời hay là phương thức xuống, xuống mãi, cho đến khi thâm nhập vào nơi sâu của địa ngục, trong khi con chỉ mang theo cuốn Thánh kinh để truyền tình của người đến những kẻ sắp đọc nó? Phải chăng đó là sứ mệnh của con? Nhân danh Cha, con và các thánh thần! A men!” Y tá Chu ngước nhìn bầu chi chít ánh sao và tìm được đáp án từ nơi sâu thẳm của đường chân trời. Sau lần cầu nguyện đó, nhờ người mua hộ cuốn truyện của mẹ Teresa và lấy Mẹ làm tấm gương. Vì tận mắt chứng kiến bao nhiêu tấm thảm kịch giữa trần thế nên càng muốn vắt hết sức mình để biến bệnh viện tâm thần giống như địa ngục này trở thành thiên đường. Kết thúc thời gian thực tập, với viện trưởng: “Tôi muốn ở lại đây làm nhân viên hộ lí tình nguyện.” Viện trưởng ngạc nhiên bảo: “Tình nguyện sao? Làm tình nguyện có lương đâu đấy!” Y tá Chu khảng khái đáp: “Tôi cần lương! Tôi làm ở đây phải vì tiền!” Viện trưởng hỏi: “Thế định làm bao lâu?” Y tá Chu trả lời: “Làm cả đời!” Từ đó bắt đầu mở từng cánh cửa vào từng trái tim. thế giới này, người bẩn thỉu nhất luôn là người cần được tắm rửa sạch nhất, người bị vứt bỏ là người cần được thương và quan tâm nhất. Ở viện có bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng bị bức hại, ta luôn cảm thấy có người muốn truy sát mình, bởi vậy ta luôn luôn trốn chạy khắp nơi, lang thang từ bắc vào nam, từ đông sang tây. Khi vào bệnh viện tâm thần này, ta lấy tất cả lông tóc cơ thể bện thành sợi dây và luôn trong tâm trạng sẵn sàng chạy trốn. Nhưng từ lúc y tá Chu đến đây, ta bỏ thói quen này. Câu đầu tiên y tá Chu với ta là “Đừng sợ! Tôi bảo vệ ! đan sợi dây này bao lâu rồi?” Bệnh nhân đáp: “Chín năm!” Y tá Chu khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Những chín năm liền!” Trước đây chưa ai từng bảo vệ ta, từ đến lớn người ta chỉ với những câu đại loại như “Cút!” “Đồ thần kinh!” “Tránh xa tao ra!” “Cho phát đấm bây giờ!” Y tá Chu cố gắng truyền bá phúc bằng ngôn ngữ đơn giản và dễ hiểu nhất. Trong lần mất điện, mọi người vây quanh ánh nến, hoa tuyết ngoài cửa sổ lặng lẽ bay theo gió, với các bệnh nhân rằng đây phải bệnh viện tâm thần, đây là ngôi nhà của chúa Jesus Kito, đồng thời còn là ngôi nhà của chính mình, mọi người đều là chị em của nhau nên cần giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau. Trong đêm tuyết rơi ấy, dạy họ hát bài hát của Cơ đốc giáo, rồi bảo với họ hôm nay là ngày lễ đặc biệt. bệnh nhân hỏi: “Ngày lễ gì vậy?” Y tá Chu đáp: “Ngày lễ Giáng sinh!” Lễ Giáng sinh đó, y tá Chu cho Ô Ô hai quả táo, còn dạy cậu thiếu niên mắc chứng mất trí nhớ ấy rằng con người cần phải thương nhau vì mọi người đều là em nhà, vạn vật cõi đời này đều là tạo vật của chúa. Ô Ô : “Cháu nhớ cha cháu tên là gì nữa ạ!” Y tá Chu đáp: “Cha cháu chính là Thượng đế, đức Cha của muôn người!” Ô Ô gật gù: “Tên này có vẻ dễ nhớ đấy!” Y tá Chu gợi ý: “Cháu có hai quả táo, cháu nên tặng cho người mình quý nhất quả. Vì rất quý cháu nên mới tặng táo cho cháu.” Ô Ô ngây thơ hỏi: “Thế nếu cháu cho người khác có đánh cháu ?” Y tá Chu đáp: “! Nhưng nếu cháu còn gọi biệt danh của xử lí cháu ngay lập tức.” Ô Ô cười hì hì, thẽ thọt gọi: “ mông to ơi!” Y tá Chu lập tức nổi giận, mắng cậu bé rồi cho cậu cái bạt tai . Ô Ô chẳng những giận mà còn bảo: “Cháu phải nhớ kĩ chuyện này mới được!” Ô Ô cầm cuốn nhật kí, đó viết: “Hôm nay Chu cho mình hai quả táo và cái bạt tai. Mình tặng quả cho Vô Tâm, chẳng biết bao giờ ấy mới trở lại nữa! Chu có biệt hiệu là “Mông to” vì mông của ấy rất to.” Y tá Chu tò mò hỏi: “Sao cháu lại muốn tặng táo cho Vô Tâm?” Ô Ô đáp: “Vì ấy dạy cháu cách nhớ rất hay. ấy bảo cháu ghi lại những chuyện quan trọng vào nhật kí, như thế cháu quên chúng nữa!” Ngay sau đó, y tá Chu làm động tác như thể định giơ tay tát, nạt: “Thằng nhóc này! Sao cứ gọi biệt hiệu của thế hả? Lại còn ghi cả vào trong nhật kí nữa!” Ô Ô trả lời câu khiến cảm động đến rơi nước mắt, cậu bé bảo: “Cháu sợ… cháu quên mất …” Nhật kí của Ô Ô rất ngắn, thường chỉ viết câu, trong đó ghi chép những câu chuyện thường ngày xảy ra trong bệnh viện tâm thần, chỉ duy trang cuối cùng cậu viết khá dài: “Hôm nay, Vô Tâm viện trưởng là người xấu, y tá trưởng cũng là nguời xấu. Viện trưởng đưa mình khám sức khỏe, còn bảo ngày mai đưa mình sang bệnh viện khác để khám, sau đó mình được ra viện. Mình chẳng thể nhớ nổi hình dáng của mẹ trông như thế nào, nhưng mình nghĩ chắc mẹ giống với Chu…” Ô Ô mất sáu mươi phần trăm lá gan, cậu bé chết sau khi ngất xỉu vì mất máu quá nhiều. Đến tận lúc chết, cậu bé đáng thương đó vẫn biết rằng sau khi cha mẹ quẳng cậu lại bệnh viện tâm thần, họ chẳng bao giờ cần cậu nữa. Người giám hộ từ bỏ trách nhiệm giám hộ cũng chính là trong những nguyên nhân khiến viện trưởng dám lấy nội tạng của người sống sờ sờ mang bán. Viện trưởng chết vì ông ta tin các bệnh nhân tâm thần cũng biết thương nhau. Ô Ô có ba nguời bạn thân là Gấu béo, chị Kính cận và Lưu Vô Tâm. Lưu Vô Tâm và Đỗ Bình ở chung trong cơ thể, nhân cách thông minh trong cơ thể ấy ý thức rằng lão viện trưởng tham lam sớm muộn gì cũng ra tay với những bệnh nhân tâm thần khác, trong đó có chính mình, bởi vậy trang bìa cuốn Lược sử thời gian, cậu ta viết câu thế này: “Đỗ Bình! Tôi cảnh báo , viện trưởng sắp cắt thận của đấy! Cả thận của chị Kính cận và Gấu béo nữa! Hi vọng đọc được những dòng này của tôi!” Phía dưới viết câu hỏi của Đỗ Bình: “ là ai? Chúng tôi phải làm gì bây giờ?” Lưu Vô Tâm đáp: “Ăn miếng trả miếng!” Tổ chuyên án kiểm định nét chữ biết đó là nét chữ của Lưu Vô Tâm và Đỗ Bình, tuy hai nhân cách phân liệt ở chung trong cơ thể nhưng nhân cách chính và nhân cách phụ có tên gọi và trí nhớ khác nhau, thậm chí nét bút cũng giống. Ngày thứ tư sau lễ Giáng sinh cũng chính là buổi tối Ô Ô qua đời, viện trưởng cầu y tá trưởng nhanh chóng ướp tử thi. Y tá trưởng ra lệnh cho Đỗ Bình, Gấu béo, chị Kính cận mang Ô Ô xuống mật thất. Tâm trạng của ba bệnh nhân tâm thần rất nặng nề và đau buồn. Vừa nghĩ đến tương lai đen tối của mình vừa căm thù viện trưởng, họ lấy trộm thuốc gây tê và bộ dao kéo, máy móc phẫu thuật. Trong nhà xác, họ bắt đầu tiến hành gây tê toàn thân cho viện trưởng và viện trưởng phu nhân cùng nhân viên trông nhà xác, bắt họ nằm ba băng ca cứu thương. Viện trưởng phu nhân chỉ ngẫu nhiên bị sát hại, hôm đó bà tình cờ ở cùng chồng. Gã trông nhà xác bị cố ý sát hại, ngày thường gã này có hai tật xấu là uống rượu và đánh bệnh nhân sau khi uống rượu. Ba nạn nhân nằm cáng bắt đầu van xin ba bệnh nhân tâm thần tha mạng, tuy họ bị gây tê toàn thân nhưng họ hoàn toàn mất ý thức, trong lúc lơ mơ họ vẫn có thể . Đỗ Bình với viện trưởng: “Ông muốn biến thành thực vật ?” Gấu béo thản nhiên chêm vào: “Tôi muốn xem xem da mặt ông thế nào.” Chị Kính cận phẫn nộ gằn giọng: “Thường ngày các người bắt chúng tao làm việc, giờ chúng tao bắt đầu làm việc đây!” công nhân lò mổ chuyên nghiệp cần mười phút để xử lí xong con lợn, còn ba nhân viên phẫu thuật được chính y tá trưởng nghiêm khắc dạy dỗ và giám sát này chẳng mất đến mười phút để hoàn thành cả quá trình. Vết vân tay và vân chân in tường chỉ là trò đùa ác ý của những bệnh nhân tâm thần. Y tá trưởng chết trong nghĩa địa bệnh viện vì trong quá trình hung sát nạn nhân, Đỗ Bình đột nhiên trở lại nhân cách của Lưu Vô Tâm, mật thất là trường gây án đầu tiên. Lưu Vô Tâm ngăn Gấu béo và chị Kính cận, cậu ta biết y tá trưởng chẳng sống được bao lâu nữa, nên bảo hai người kia vứt bà ta ra nghĩa địa. Nhân cách thông minh ấy đào ngôi mộ rỗng với mục đích ngầm để lại manh mối cho tổ chuyên án. Cậu ta lồng túi nilon vào hai chân trước khi tới trường gây án. Lưu Vô Tâm có thói quen dạo khi trời mưa, mỗi lần sân viện ngập bùn lầy, cậu ta lại xỏ chân vào túi non, rồi thắt nút ở cổ chân trước khi dạo. Đó chính là nguyên nhân vì sao tổ chuyên án tìm thấy vết bùn đôi dép của Lưu Vô Tâm. Ban đầu y tá Chu hề biết ba người họ là hung thủ, bởi vậy chỉ vẽ vòng tròn để gợi ý cho tổ chuyên án điều tra về việc bệnh viện bán thận của bệnh nhân tâm thần, hi vọng nhờ đó có thể chấm dứt hành vi phi pháp và vô nhân đạo này. Nhưng sau khi vụ án vào chiều sâu y tá Chu bắt đầu sinh nghi. Đỗ Bình, Gấu béo và chị Kính cận cũng hề có ý che giấu họ thành kể hết tình cho y tá Chu nghe. Y tá Chu bao che cho ba bệnh nhân của mình, mà ấy làm ba việc cho họ. Y tá Chu để họ sám hối, trút bỏ hết tội nghiệt trong linh hồn. Y tá Chu cầu nguyện cho họ lần cuối. Y tá Chu cùng họ hát bài hát của Cơ đốc giáo, sau đó làm dấu thập tự trước ngực, rồi dẫn ba người vào phòng họp tự thú. Đỗ Bình, Gấu béo và chị Kính cận thành khẩn kể lại cả quá trình gây án, tuy xen vào đó là tư duy hỗn loạn và những lời lẽ thiếu logic của bệnh nhân tâm thần, nhưng về cơ bản vụ án tạm thời khép lại. Tổ chuyên án rất muốn chuyện với Lưu Vô Tâm nhưng kể từ khi dẫn giáo sư Lương và Tô My rời khỏi mật thất, nhân cách đó bao giờ xuất nữa. Về sau, cảnh sát vẫn điều tra ra ai là kẻ cố tình phóng hỏa ở bệnh viện đêm hôm ấy, rất nhiều hồ sơ của bệnh nhân bị thiêu rụi cùng với số tác phẩm nghệ thuật. Y tá Chu trở thành viện trưởng Chu, rất tiếc nuối vì tất cả tài liệu có giá trị thành đống tro tàn. Trong bệnh viện tâm thần có cả những nhà nghệ thuật đôi khi thiên tài cũng bị coi là kẻ tâm thần. Ngoại trừ bệnh nhân chuyên chế tác thủ công mỹ nghệ thường đan bện lông tóc cơ thể mình ra, ở đây còn có họa sĩ, nhà văn, nhà thơ, nhà ảo thuật và các nhà hoạt động nghệ thuật khác nữa. Năm 2000, có người xòe bốn chiếc ô, bốn chiếc ô đó đều rách nát trơ gọng, còn mảnh vải che, ta cứ tha thẩn trong gió tuyết giữa sân bệnh viện tâm thần. Năm 2001, có bệnh nhân tâm thần khắc bản đồ Thanh Minh Thượng Hà siêu lên vỏ lon bia. Năm 2002, có người lấy đinh khắc câu vách tường “Biến mất ở cõi tất cả trùng phùng ở cõi dưới.” Giáo sư Lương nhìn vách tường và trầm tư hồi lâu. Ông cảm thấy nét chữ ấy rất giống bút tích của Lưu Vô Tâm, mà năm 2002 Đỗ Bình chưa bị nhốt vào bệnh viện tâm thần này. Giáo sư Lương cảm thấy rất kì lạ vì hồ sơ của bệnh nhân này bị thất lạc. Ông liền hỏi lão gù trong phòng tiếp tân của bệnh viện. Giáo sư Lương: “Làm ơn cho hỏi chút, ở đây có bệnh nhân tâm thần nào tên là Lưu Vô Tâm ạ?” Lão gù: “Đỗ Bình chính là Lưu Vô Tâm mà! Cậu ta có hai tên.” Giáo sư Lương lắc đầu: “Tôi muốn đến Lưu Vô Tâm khác cơ! Năm 2002 có phải có bệnh nhân cũng mang tên này vào đây ?” Lão gù nhíu mày suy nghĩ: “Lưu Vô Tâm à? Để tôi nhớ lại xem! À! Hình như tôi có ấn tượng về người này.” Giáo sư Lương vội hỏi: “Người đó làm gì?” Lão gù gù đáp: “Nge cậu ta là nhà văn. Cậu ta ở bệnh viện tâm thần này gần mười năm, giờ ra viện cũng được gần mười năm rồi!” [1] Basilica di San Francesco d’Assisi: Ngĩa là Thánh Phanxico thành Assisi.
Phần 6: Người tuyết Lời dẫn ai tắm hai lần trong cùng dòng sông, bởi cả dòng sông và người tắm đều khác trước – Heraclitus. Ngày 19 tháng 1 năm 2008, trời đổ tuyết. Đó là trận tuyết lớn nhất kể từ mấy chục năm nay ở ba tỉnh đông bắc này, tuyết rơi trắng xóa bầu khí như vô vàn mảnh giấy trắng bị xé vụn. Người quét rác bắt đầu công việc của mình trong sân trường đại học khi trời còn tờ mờ sáng, phát thấy trước sân kí túc nữ có người tuyết đứng sừng sững, cứ ngỡ sinh viên chơi đùa đắp từ đêm qua, sáng nay nhiệt độ lại quá thấp nên giờ vẫn chưa tan. Nghĩ vậy nên lấy làm lạ. Nhưng đến khi trời sáng bảnh mắt, mới để ý ngũ quan của người tuyết có vẻ gì đó hơi kì quái. lấy hết can đảm tiến lại gần người tuyết quan sát kĩ, vừa nhìn vật đứng trước mặt, tá hoả nhận ra đầu người tuyết giống hệt người ! quét rác mềm nhũn cả người, mãi mới lấy lại bình tĩnh hét lên thất thanh, rồi lập tức chạy thông báo với đội bảo vệ trường. Trong lúc chạy, ngã dúi dụi mấy lần liền. Đội trưởng đội bảo vệ vừa tỉnh dậy liền khoác vội chiếc áo bông ba chân bốn cẳng chạy ra trường, ngay sau đó lập tức thông báo cho cảnh sát. Qua điều tra bước đầu, cảnh sát phát tứ chi của người tuyết cũng là chân tay của con người. Kết quả giám định pháp y cho thấy người tuyết được lắp ráp từ năm nạn nhân. Thông tin nhanh chóng lan truyền khắp trường, toàn thể giáo viên và sinh viên đều sợ hãi, tinh thần ai nấy hoang mang, hoảng hốt cực độ, khí nặng nề và u ám bao trùm lên từng ngóc ngách. nữ sinh phản ánh: Trước đêm xảy ra vụ án, nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng bò lết và tiếng kéo lê vật gì đó mặt đất, sau đó liền mơ màng ngủ thiếp mất. Trong lúc ngủ, gặp ác mộng, mộng thấy nữ sinh phòng bên bị sát hại, chân của bạn đó rời ra, lết nửa thân trong hành lang, tay còn cầm theo cẳng chân của mình, dường như ấy cố bò ra khỏi phòng… Sau khi tổ chuyên án đến trường, giáo sư Lương bảo nữ sinh ấy thế này: “ phải cháu mơ, mà đó là !” Nữ sinh đó bàng hoàng kêu lên: “Hả? Sao cháu biết gì nhỉ?” Giáo sư Lương đáp mà hỏi lại, câu hỏi của giáo sư khiến nữ sinh nổi gai ốc: “Cháu biết mình có thói quen mộng du ?” Chương 1 Ma ám phòng 309 Trận tuyết lớn này khiến mọi ngả tắc nghẽn, sân bay đóng cửa, tàu hỏa đình trệ khiến bao nhiêu hành khách phải vạ vật ngoài ga, giao thông thành phố lao vào tình trạng tê liệt hoàn toàn. Sau khi nhận được điện báo của sở cảnh sát thành phố, tổ chuyên án liền đáp máy bay đến tỉnh thành, sau đó ngồi xe lửa đến thành phố lân cận vậy mà đường cao tốc nối giữa hai thành phố này lại bị phong tỏa, cảnh sát thành phố láng giềng phải huy động trực thăng đưa bốn thành viên tổ chuyên án đến ngôi trường xảy ra án mạng giữa trời tuyết hoành hành dữ dội. Trực thăng đáp xuống khoảng đất trống trước cổng trường, tiếng động cơ máy bay gầm rít thu hút rất nhiều giáo viên và sinh viên trong trường đổ xô ra xem. Tuyết vẫn rơi dày đặc, đội ngũ giáo viên và sinh viên toàn trường xếp hành ngoài cổng chào đón tổ chuyên án. Họ đứng thành hai hàng dọc theo cổng trường, nhưng chẳng ai vỗ tay, cũng ai với ai câu gì, tất cả chỉ lặng lẽ dồn mắt nhìn theo bốn thành viên của tổ chuyên án. Tô My đẩy xe lăn cho giáo sư Lương, Họa Long và Bao Triển phía sau, chưa bao giờ họ cảm thấy trách nhiệm của mình lại nặng nề như hôm nay. Giáo sư Lương khẽ : “Nếu phá được vụ án này chúng ta còn mặt mũi nào trở về tổng cục, cũng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với những sinh viên này nữa!” Bao Triển chậm rãi bảo: “Ít ra chúng ta có lợi thế, đó là vì tuyết quá lớn nên tạm thời hung thủ chưa thể rời khỏi thành phố này.” Cuối đường là lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố đứng đó chào đón tổ chuyên án. Bên cạnh ông còn có giám đốc sở giáo dục và hiệu trưởng trường đại học này. Trước khi tổ chuyên án đến, họ thành lập tổ đặc nhiệm. Phó thị trưởng thành phố kiêm nhiệm chức giám đốc sở công an bởi vậy phó thị trưởng là tổng chỉ huy chuyên án, từ đó có thể thấy các cấp lãnh đạo rất coi trọng vụ án này. Phó thị trưởng bước đến gần bắt tay từng thành viên trong tổ chuyên án, người đông bắc vốn tính xởi lởi, hào phóng nên nhìn giáo sư Lương chỉ mặc manh áo mỏng, phó thị trưởng liền cởi áo choàng của mình khoác lên người giáo sư Lương rồi luôn miệng “Mọi người vất vả quá!” Những lãnh đạo khác cũng tới hỏi thăm, họ mong ngóng tổ chuyên án đến từ rất lâu rồi, bởi trận tuyết lớn làm tắc nghẽn giao thông nên thể ra đón từ xa, mong tổ chuyên án lượng thứ. Trong phòng họp của tòa nhà dạy học, sau khi hàn huyên dăm câu, giáo sư Lương liền vào việc chính: “Căn cứ vào kinh nghiệm điều tra phá án từ trước đến giờ càng ít người chỉ huy, hiệu quả lại càng cao, bởi vậy tôi đề nghị ngoại trừ phó thị trưởng ra các vị lãnh đạo khác xin cứ yên tâm trở lại đơn vị công tác. Tổ chuyên án chúng tôi tiếp quản vụ này. Phó thị trưởng có trách nhiệm thi hành và điều động các lực lượng cảnh sát” Hiệu trưởng trình bày trong trường có năm nữ sinh bị sát hại, bốn nữ sinh ở cùng phòng trong kí túc xá, trong đó có con của lãnh đạo cấp tỉnh, còn người thứ năm chưa là ai, giờ vẫn điều tra. Thời điểm này nhà trường bắt đầu cho sinh viên nghỉ đông nhưng sau khi xảy ra vụ án, nhà trường nghiêm cấm toàn bộ giáo viên và sinh viên rời khỏi trường, phải đợi cảnh sát điều tra xong mới được về nhà. Có điều giờ sắp đến tết thể cứ bắt mọi người ở lại trường mãi được, chính vì thế tổ chuyên án phải khẩn trương phá án, thời gian rất gấp gáp, áp lực bởi thế cũng ! Giáo sư Lương : “Chúng tôi cần xem trường gây án trước !” Kí túc xá nữ, nơi xảy ra án mạng là tòa nhà khá cũ nom tối tăm, u. Đây là nơi ở dành cho sinh viên năm thứ nhất, trong tòa nhà có camera theo dõi, cũng lắp hệ thống báo động. Phòng 309 của bốn nữ sinh bị sát hại nằm ở tận cùng hành lang tầng ba, sát đó là phòng 308, đối diện là nhà vệ sinh và nhà tắm. Bốn nữ sinh sống trong phòng 309 đều bị giết hại, trường vụ án thảm thương đến mức nỡ nhìn, trong hành lang có nhiều vết máu kéo dài, nạn nhân bò từ trong phòng ra kêu cứu, nhưng hiểu vì sao lại bò trở lại phòng mình. Sau khi hung thủ giết hết bốn nạn nhân trong phòng kí túc, y liền mang họ xuống sân để lắp ghép thành người tuyết. Lúc cảnh sát đến nơi trường bị phá hủy, vì tuyết ngừng rơi nên thể lấy dấu chân của tội phạm sân kí túc, thêm vào đó thời tiết lạnh buốt khiến mọi người đeo găng tay, bởi vậy cảnh sát cũng lấy dấu vân tay của mọi người trong kí túc. Phó thị trưởng thành phố báo sơ qua tiến triển của vụ án cho tổ chuyên án nắm được. Lãnh đạo sở tổ chức cho lực lượng cảnh sát tiến hành điều tra kĩ càng diện rộng. Quản lí kí túc xá đóng cổng lúc mười giờ đêm, mười giờ đêm bắt đầu tắt điện, vì sắp được nghỉ đông nên quản lí cũng lơ là cảnh giác hơn, buổi tối kiểm tra vòng như thường lệ, tại chưa thể xác định hung thủ có mấy người, cũng đoán được giới tính của hung thủ và y làm cách nào để vào được trong kí túc. Phần đầu của người tuyết là đầu của trẻ, chi của người tuyết là chân tay của bốn nạn nhân phòng 309. Toàn trường giờ chỉ còn hơn chục ngàn giáo viên và sinh viên, vì khá nhiều sinh viên thuê trọ ở ngoài, số khác trốn về nhà trước vì sắp đến kì nghỉ. tại chưa thể xác định đầu là của nữ sinh bị hại nào. Việc đầu tiên cảnh sát thực sau khi vụ án xảy ra là thẩm vấn những nữ sinh ở phòng bên cạnh. Phòng 308 kế bên có nữ sinh mắc chứng mộng du, đế giày có vết máu, điều đó chứng tỏ trong đêm xảy ra án mạng, từng xuất tại trường, nhưng bản thân lại hề ý thức được điều đó, mà chỉ cho rằng mình gặp ác mộng. Nữ sinh mắc chứng mộng du này thường hay khoe khoang mình có đôi mắt dương nhìn thấy ma quỷ và những thứ sạch khác, bởi vậy bạn học đặt cho biệt hiệu là Tiểu . Tiểu từng với các bạn rằng phòng 309 bị ma ám, bốn nữ sinh sống trong căn phòng đó tên là Lôi Lôi, Mai Tử, Tuyết Nhi và Dạ Man sớm muốn gì cũng gặp phải họa sát thân. Tổ chuyên án, phó thị trưởng và hiệu trưởng tiến hành thẩm vấn lại Tiểu . Tô My chụp ảnh lại cả quá trình xét hỏi. Tiểu : Sáng sớm ngày 19 tháng 1, vẫn chưa dậy khỏi giường nghe thấy dưới tầng có rất nhiều người la hét, bịt gối vào tai ngủ tiếp. Sau đó cảnh sát ập vào, lật tung mọi ngóc ngách, khi nhìn thấy giày của , họ lập tức gọi ầm ĩ, dựng dậy, hỏi tối qua đâu. Tiểu mình chẳng đâu cả, chỉ ngủ suốt ngày trong kí túc, nhưng bạn cùng phòng lại khai lúc tầm mười hai giờ đêm ra khỏi phòng lần, bạn hỏi: “ vệ sinh phải ?” khi ấy trả lời: “Ừ!” Rồi khoảng năm phút sau trở lại phòng ngủ tiếp. Tiểu cũng kể lại cho tổ chuyên án nghe chuyện về cơn ác mộng mà mơ thấy vào đêm hôm ấy. mơ thấy mình vào nhà vệ sinh, trong bóng tối thấy cánh cửa phòng 309 kế bên chỉ khép hờ, tuy cách cánh cửa nhưng trong mơ biết ràng rằng bốn phía sau cánh cửa ấy bị sát hại. trong bốn ấy bò ra khỏi cửa, Tiểu nhận ra ấy là Lôi Lôi. Đầu của Lôi Lôi bị thương, cầm cẳng chân của chính mình và lết . Dường như ấy định bò đến chỗ Tiểu cầu cứu, phía sau bạn là vệt máu kéo dài, Tiểu vô cùng sợ hãi, liền chạy tọt vào nhà vệ sinh, vì quá khiếp đảm nên thể tiểu tiện được. Tiểu ngồi bệ xí lúc, còn nhớ lúc ngồi xổm bồn cầu dường như phía dưới có gì đó cào cào vào người mình, Tiểu cúi đầu xuống nhìn thấy bên bồn cầu thò ra cánh tay khủng khiếp. Tiểu sợ đến mức dựng cả tóc gáy. Lúc cuống cuồng chạy khỏi nhà vệ sinh nhìn thấy Lôi Lôi bò từ hành lang trở lại phòng, tiếng đóng cửa vang lên kèn kẹt. Giáo sư Lương thầm mấy câu vào tai Tô My, Tô My liền buông máy quay xuống, nhìn đồng hồ, rồi ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh ở phía đối diện, khi về phòng lại nhìn đồng hồ. Cả quá trình chỉ mất hai phút. Giáo sư Lương hỏi: “Khi ấy cháu tiểu tiện hay đại tiện? Cháu có hay bị táo bón ?” Tiểu phản bác: “Cháu tiểu tiện, cũng chẳng đại tiện, suốt đêm cháu ra khỏi phòng, những gì cháu vừa kể chỉ xuất trong giấc mơ của cháu mà thôi!” Giáo sư Lương liếc mắt nhìn bản tường trình vụ án, ông : “ phải cháu nằm mơ! Các bạn cùng phòng đều phản ánh cháu có thói quen mộng du, chuyện cháu nhìn thấy là trường vụ hung án ngoài đời thực khi đó rất có khả năng hung thủ ở rất gần cháu, y đứng ngay sau cánh cửa phòng 309 hoặc nấp trong nhà vệ sinh.” Bao Triển : “Chúng tôi cũng tìm thấy vết máu bồn cầu.” Tiểu kinh hãi kêu : “Ối! Vậy những cơn ác mộng trước đây của cháu cũng là sao?” Giáo sư Lương hỏi: “Trước đây cháu từng gặp những cơn ác mộng như thế nào?” Tiểu : “Ông cháu là thầy phong thủy, bởi vậy cháu cũng hiểu chút về phong thủy, từ nhìn thấy linh hồn, chuyện đó rất khó giải thích. Khi bắt đầu bước chân vào đây học năm thứ nhất, cháu cảm thấy tòa nhà này có gì ổn lắm, theo như phong thủy đây là mảnh đất hung sát. Có lần cháu nằm mơ thấy phía dưới căn phòng 309 có ngôi mộ vô chủ, mộ mọc thân cây, rễ cây xoắn xuýt đan cài vào nhau, tuy thân cây bị chặt bỏ nhưng phần rễ dưới lòng đất vẫn rất vượng, sau đó ngôi mộ đó bị đào bỏ và xây nên tòa nhà này, hồn dạ qủy trong ngôi mộ liền chạy thoát ra hại người.” Tô My và Họa Long cười khẩy, cho rằng đó chỉ là câu chuyện nhát ma. Bao Triển sinh ra ở vùng nông thôn nên luôn kính ngưỡng các thuyết phong thủy. Bao Triển nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thế có cách nào phá giải nó ?” Tiểu đáp: “Em hỏi ông nội, ông bảo “Mộ hoang mọc cây, cực hung cực độc, san phẳng mộ này, tất sinh sát, ma khí ngùn ngụt, hậu họa khôn cùng, cách hóa giải, đành phải sống chung”, rồi ông chỉ cho em phương pháp khắc chế là mang bể cá vàng để trong kí túc, chăm sóc tốt được để cá chết, mà nhất thiết phải là cá màu vàng pha đỏ mới phát huy công dụng… Em khuyên Lôi Lôi làm thế, nhưng bạn ấy tin lại còn chế giễu em ngốc nghếch, người ta là tiểu thư con quan, làm gì có ai dám hãm hại!” Phó thị trưởng đưa mắt nhìn hiệu trưởng, hiệu trưởng ngẫm lát rồi kinh ngạc thốt lên: “Đúng là có chuyện đó ! Tôi nhớ ra rồi! Năm đó khi cho xây dựng tòa nhà này, công nhân đào được ngôi mộ, tôi liền cho dán thông báo tìm thân nhân của ngôi mộ nhưng chẳng có ai đến liên hệ xin nhận lại, thế là đành đánh trống bỏ dùi. Sau này nhiều sinh viên ở tòa nhà này đều các em nghe thấy tiếng động kì lạ lúc nửa đêm và đòi đổi sang tòa nhà khác.” Tiểu : “Chúng em cũng muốn đổi phòng ngay bên cạnh là trường vụ thảm sát, em toàn nhìn thấy những cảnh tượng sợ hết hồn.” Hiệu trưởng lấy làm khó xử, bảo: “Giờ sắp đến kì nghĩ đông rồi, để đến khai giảng thầy đổi phòng cho các em.” Phó thị trưởng hỏi: “Cháu nhìn thấy chuyện đáng sợ gì xảy ra ở đây vậy?” Tiểu đáp: “Trước đây từng có người nữa chết trong phòng 309… nữ sinh… Bạn ấy treo cổ tự sát.” Thầy hiệu trưởng gật đầu, nghi hoặc hỏi lại: “Sao em biết? Chuyện này xảy ra nhiều năm trước rồi!” Tiểu trả lời: “Có lần em mơ thấy, có lần em nhìn thấy. Bạn nữ đó mặc váy trắng treo mình cửa phòng ngủ.” Bao Triển hỏi: “ đó tóc ngắn hay tóc dài?” Tiểu đáp: “Tóc ngắn! Trông như con trai vậy!” Bốn thành viên của tổ chuyên án đưa mắt nhìn nhau, giáo sư Lương lấy ảnh chụp người tuyết đưa cho Tiểu nhận diện, cạnh người tuyết cắm cây cọc, phía trước là chiếc thước cuộn màu vàng kéo dài theo thân cọc, đây là tấm ảnh cảnh sát đo chiều cao của người tuyết. Phần đầu của người tuyết được phủi sạch , vẻ mặt thể nét đau khổ đến tận cùng, hai mắt vô hồn, vì bị đông nên khuôn mặt nhợt nhạt. Đầu người đó có mái tóc ngắn, nom như con trai. Tiểu : “Dường như cháu từng nhìn thấy ánh mắt của người này. Cháu vẫn nhớ láng máng.” Giáo sư Lương khích lệ: “Cháu cố nhớ kĩ lại xem!” Đột nhiên Tiểu sợ hãi vứt tấm ảnh xuống đất, bé lúng búng : “Cái đầu này… khuôn mặt này… Đúng rồi! Trông rất giống bạn nữ từng treo cổ tự sát trong phòng 309.”
Chương 2 Tái trường Trong phòng họp, mọi người triển khai thảo luận vụ án, giáo sư Lương cầu mọi người buộc phải phát biểu ý kiến của mình, phải mạnh dạn ra quan điểm suy luận. Bao Triển phát biểu đầu tiên: “Người mộng du có thể thực những hành vi rất phức tạp, ví dụ như ra phố mua đồ mà bản thân hề hay biết. Lúc Tiểu mộng du, ấy ra ngoài năm phút, điều này được bạn cùng phòng xác thực, trong khi đó thời gian để từ phòng ra nhà vệ sinh, rồi trở về phòng chỉ mất hai phút, vậy trong ba phút còn lại đó ấy làm gì? Đó là trong những nghi vấn của vụ án. Ngoài ra khi ấy bạn cùng phòng của Tiểu vẫn chưa ngủ, vì sao họ đều nghe thấy động tĩnh phát ra từ ngay phòng kế bên? Hay họ có nghe thấy gì đó nhưng sợ dám ra? Các bạn cùng phòng của Tiểu và nhân viên quản lí kí túc đều liệt vào những đối tượng tình nghi cần điều tra trọng điểm.” Họa Long : “Chưa bao giờ tôi tin vào những chuyện ma quỷ, nếu hung thủ là người rất khó đột nhập vào phòng và cùng lúc ra tay giết chết bốn nạn nhân. Tôi phân tích và cho rằng hung thủ nấp ở góc nào đó trong phòng 309 trước, ví dụ như sau cánh cửa hoặc trong tủ quần áo. Các nữ sinh đồng loạt trở về phòng cùng lúc mà họ về lần lượt, hung thủ ra tay từng người .” Tô My đưa ra ý kiến: “Chúng ta có thể lần ra manh mối từ nhật kí cuộc gọi di động của bốn nữ sinh, nhật kí điện thoại bàn trong phòng và camera ở cổng trường vào hôm xảy ra án mạng.” Hiệu trưởng nêu thắc mắc: “Tôi cố gắng nhanh chóng xác định được lai lịch của đầu người tuyết. Nữ sinh tự sát mấy năm về trước được người nhà đưa di thể về quê an táng, có lẽ ngay sau đó họ cho hỏa táng rồi. Vì vụ này, nhà trường còn phải bồi thượng số tiền cho người nhà nạn nhân. Nếu quả đầu người tuyết là của nữ sinh xấu số đó chuyện này quá tà mị và biến thái. Chẳng lẽ người ta bảo quản bao nhiêu năm trong tủ đá, giờ cần dùng mới lấy ra sao? Hung thủ nặn người tuyết này nhằm mục đích gì?” Phó thị trưởng đáp: “Căn cứ vào kinh nghiệm của tôi hung thủ vẫn náu trong trường. Tôi đề nghị chúng ta sử dụng chiến thuật “biển người”, lục soát xem hung khí được cất giấu ở đâu ắt truy ra thủ phạm.” Họa Long phản bác: “Nhưng nếu phát thấy vũ khí ở trường cũng thể kết luận hung thủ ở trong trường.” Phó thị trưởng lại đặt ra giả thuyết khác: “Liệu người mộng du có giết người trong lúc vô thức nhỉ? Trước đây tôi từng phá vụ án. người đàn ông mộng du lấy súng săn bắn vợ mình mà bản thân lại hề hay biết.” Bao Triển nhận định: “Tuy Tiểu xuất tại trường vụ án nhưng khả năng ấy giết người lớn, với năm phút thể đủ thời gian để giết chết bốn người và đắp được người tuyết, trừ phi ấy có người giúp đỡ. Điểm đáng khả nghi ở đây là làm sao ấy biết chuyện nữ sinh treo cổ tự sát và chuyện công nhân công trình đào thấy ngôi mộ khi tiến hành đào móng xây kí túc?” Hiệu trưởng đáp: “ bạn nữ đó mình có mắt dương còn gì? Mà tòa nhà đó đúng là cũng xảy ra nhiều tượng kì lạ .” Đội trưởng đội bảo vệ xác nhận: “Đúng vậy! Những sinh viên sống trong tòa nhà đó đều phản ánh nửa đêm thường nghe thấy tiếng khóc, còn nhìn thấy bóng ma nữa. Mấy dạo trước, Mai Tử ở phòng 309 cũng phản ánh phòng bị ăn cắp vặt vài thứ.” Họa Long đặt nghi vấn: “Vì sao trong bồn cầu lại xuất cánh tay người nhỉ?” Giáo sư Lương : “Tôi chỉ có băn khoăn. Ở nước ngoài cũng từng xảy ra những vụ án lắp ghép cơ thể, ví dụ như vụ án tiến sĩ bác sĩ ở Canada lắp ghép tử thi hoặc tòa án Nurnberg tại Đức từng xét xử vụ chủ chăn nuôi gia súc chuyên săn người đường, để tạo ra những nhân vật giống như trong huyền thoại. Những vụ án này đều có chung đặc điểm, đó là ngoài yếu tố tôn giáo ra hung thủ muốn tạo cảm giác khiếp đảm để trả thù xã hội hoặc cá nhân nào đó. Vấn đề tôi muốn hỏi là khuôn mặt của người tuyết được lắp ghép kia hướng về đâu? Hoặc cách khác, mắt của người tuyết nhìn trừng trừng về nơi nào?” Hiệu trưởng nghĩ lát rồi : “Nơi người tuyết nhìn về là… khu tập thể giáo viên. Nhà trường mới xây khu tập thể này cho em giáo viên, có điều số lượng căn hộ chỉ có hạn.” Trước khi cuộc họp kết thúc, giáo sư Lương phân công công việc cho từng người, mỗi thành viên phụ trách nhiệm vụ riêng. Dựa vào kết quả khám nghiệm của pháp y, Họa Long mô phỏng cách hung thủ tấn công nạn nhân, trường để lại rất nhiều vệt máu, căn cứ vào quỹ tích vết máu bắn kết hợp với các vết thương chí mạng cơ thể nạn nhân, Họa Long bắt đầu thực nghiệm ra đòn. Ban đầu tổ chuyên án phán đoán hung khí giết chết bốn nữ sinh là chiếc rìu, đầu đối diện với lưỡi rìu là mũi búa. Giáo sư Lương cầu phó thị trưởng và đội trưởng đội bảo vệ lùng soát những thứ đó khắp toàn trường trường, đặc biệt là những góc chết tương đối hoang vắng như trong thùng rác, nhà kho, góc sân thể dục, phía sau sân khấu ở hội trường… Ngoài ra, giáo sư cũng ra lệnh dọn sạch tuyết đọng sân trường, lấy kí túc xá nơi xảy ra án mạng làm tâm điểm, mọi người tiến hành tìm kiếm khu vực xung quanh theo hình thức cuốn chiếu, chỉ quan sát mặt đất mà còn phải chú ý đến những vật khả nghi ở dây điện hoặc cây cối gần đó, song song với việc tìm kiếm hung khí, mọi người cần chú ý tìm kiếm phần cơ thể của người cắm người tuyết. Hiệu trưởng có trách nhiệm nhanh chóng tìm ra lai lịch của người đó, phát động giáo viên và học sinh toàn trường cùng tham gia nhận diện, tận dụng triệt để các tổ chức đoàn thể như hội học sinh, nên hạn chế đặc điểm nhận dạng là “nữ sinh tóc ngắn”, vì kiểu tóc có thể thay đổi, mà cần điều tra cả những nữ sinh tóc dài trong trường, bao gồm cả giáo viên nữ và người nhà mang giới tính nữ, được để lọt bất cứ trường hợp nào, dù là nhất, xác định lai lịch của sọ người đó là điểm then chốt để phá án. Giáo sư Lương cầu Tô My chỉ điều tra nhật kí cuộc gọi đến và gọi của bốn nữ sinh bị hại mà còn phải xác định qua camera giám sát ở cổng trường xem trong ngày xảy ra vụ án họ có rời khỏi trường hay và khi nào quay lại. Đồng thời, Tô My còn phải kiểm tra nhật kí cuộc gọi của Tiểu ở phòng bên cạnh, từ đó tìm ra những manh mối tiềm nhất. Chẳng bao lâu sau, thông qua nhật kí điện thoại của bốn nữ sinh bị sát hại, Tô My biết họ có mối quan hệ tình cảm rất phức tạp với các nhân sĩ bên ngoài. Vào hôm xảy ra án mạng, Lôi Lôi gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho ca sĩ chuyên hát ở quán rượu. Mai Tử bị nghi ngờ là bao, ta thường xuyên lại với thương gia giàu có ở địa phương. Tuyết Nhi có mối quan hệ tình cảm mờ ám với ông chủ quán cơm gần trường. Ngoài Dạ Man ra ba nữ sinh phòng 309 có cuộc sống tình cảm rất phóng đãng, họ đều có tình nhân ở ngoài trường. Camera có thể quan sát mọi cảnh tượng diễn ra ở cổng trường trong mấy ngày trở lại đây, vì thời tiết rất lạnh nên đa số sinh viên đều đội mũ và đeo khẩu trang, thậm chí số sinh viên chụp túi nilon lên đầu để tránh gió tuyết, ngoại trừ sinh viên học tại trường ra vào ở cổng trường còn có cửa hiệu chuyên bán hoa tươi, ông già tình nguyện điều khiển giao thông và người ăn mày quỳ gối xin ăn, đám côn đồ thích tụ tập đánh nhau… Và đáng chú ý hơn cả là lúc tan học có chiếc xe con rất sang trọng đỗ tại cổng trường. Giáo sư Lương hỏi: “Sao chiếc xe đó lại đỗ ở đây?” Hiệu trưởng ngượng ngập trả lời: “ số xe là của phụ huynh đưa đón con cái, số là… xe đưa đón những nữ sinh viên làm bồ nhí.” Ở nhiều cổng trường đại học cứ đến cuối tuần là lại xuất số xe con đỗ trước cổng, trường học còn là mảnh đất trong lành và thanh khiết nữa. Từ trị giá chiếc xe đỗ ngoài cổng có thể đoán ra phần lớn chủ nhân của chúng là những ông chủ doanh nghiệp giàu có, giá của chiếc xe tỉ lệ thuận với giá của mà ông chủ cặp kè. Camera lắp ở cổng trường cho thấy vào lúc sáu giờ tối hôm xảy ra án mạng, bốn nữ sinh Lôi Lôi, Mai Tử, Tuyết Nhi và Dạ Man đều rời khỏi trường, các bạn học cũng chứng thực chuyện đó, bốn nữ sinh ăn rồi cùng mua đồ, sau chín giờ tối bốn nữ sinh lần lượt trở về trường. Dạ Man về đầu tiên, liền sau đó là Lôi Lôi và Mai Tử, Tuyết Nhi là người về cuối cùng, mỗi người về cách nhau tầm năm đến mười phút. Đêm đó gió rít ầm ầm, tuyết rơi xối xả, bốn nữ sinh đều quàng khăn và đội mũ, Mai Tử còn bịt khẩu trang. Tổ chuyên án lấy khẩu cung của tất cả sinh viên trong kí túc, chỉ nhân viên quản lí kí túc và các sinh viên nữ phòng 308 mà ngay cả các sinh viên ở thẳng tầng và tầng dưới với phòng 309 cũng trở thành trọng điểm cần thẩm vấn. quản lí kí túc rằng vì mùa đông trời tối sớm, năm giờ trời bắt đầu nhá nhem, chín giờ hơn nhiều sinh viên lên giường ngủ, hơn nữa sinh viên cũng sắp được nghỉ đông nên tuần đêm như thường lệ. Giáo sư Lương hỏi: “Khóa cổng ở đầu mỗi tầng và khóa phòng 309 đều có vết tích bị phá hoại, ngoài ra còn ai có chìa khóa nữa ?” quản lí đáp: “Khóa cổng mỗi tầng vừa được thay mới, còn khóa cửa phòng là loại khóa cũ, chìa khóa có thể mở được cửa của mấy phòng, thậm chí số sinh viên còn lấy kẹp tóc để mở cửa phòng mình.” Khi thẩm vấn nữ sinh phòng 209, tổ chuyên án thu được thông tin, các sinh viên trong kí túc có rất nhiều ý kiến với quản lí. Nữ sinh phòng 209 : “ quản lí rất quá đáng, tịch thu hết đồ dùng của chúng em rồi mở triển lãm ở dưới tầng.” Giáo sư Lương hỏi: “ ấy tịch thu những đồ gì?” Nữ sinh phòng 209 đáp: “Nồi điện, bếp điện, bình đun nước bằng điện, bếp ga du lịch, mayso nhiệt và số thiết bị điện phổ thông khác.” Giáo sư Lương gật gù bảo: “Hóa ra thế! Cháu cứ tiếp !” Nữ sinh phòng 209 lại tiếp tục kể lể. “ ấy mang đồ dùng của chúng cháu bán, rồi kiếm tiền bỏ túi.” Giáo sư Lương lại gật gù: “Ừ! Bác điều tra việc này!” Nữ sinh phòng 209 vẫn ấm ức kể tiếp: “ ấy toàn lẻn vào những phòng vắng, lấy lí do là kiểm tra phòng, nhưng thực chất là vào lục đồ của chúng cháu.” Giáo sư Lương cắt lời: “Vào ban đêm tòa nhà các cháu ở thường có tiếng động gì? Cháu có quen những bạn nữ sống ở phòng 309 ?” Nữ sinh phòng 209 đáp: “Cháu nghe thấy động tĩnh gì cả. Trong bốn bạn nữ đó, cháu chỉ biết mỗi Lôi Lôi, bạn ấy là nhân vật có tiếng ở trường vì có bố làm lãnh đạo tỉnh. Thường ngày trông bạn ấy lúc nào cũng cao ngạo vênh váo, chẳng coi ai ra gì, nghe bạn ấy được bố tặng chiếc xe hơi vào ngày sinh nhật đấy ạ! Đúng là đồ khoe của! Trước đây, Lôi Lôi thường lái xe đến trường, nhưng sau đó nhà trường ra lệnh cấm sinh viên lái xe học, lại còn ra hàng loạt nội quy liên quan. À! Đúng rồi, vì chuyện này mà có lần Lôi Lôi và quản lí cãi nhau to. Cháu còn nhớ hôm ấy quản lí cho phép Lôi Lôi đỗ xe dưới kí túc, thế là Lôi Lôi móc xấp tiền ra định quẳng vào mặt quản lí, nhưng sau đó bạn ấy ném tiền xuống đất. quản lí chẳng biết xấu hổ là gì liền nhặt tiền lên, rồi nhét luôn vào túi.” quản lý tức giận phừng phừng giải thích với tổ chuyên án: “Mùa đông trời hanh vật khô, rất dễ xảy ra hỏa hoạn, những sinh viên này lại sử dụng thiết bị điện trái với nội quy của trường nên tôi phải tịch thu. Tôi cũng biết việc đó khiến sinh viên bất bình, nhưng đó là nội quy, thể làm trái được, lỡ xảy ra cố hậu họa thực khôn lường. Còn Lôi Lôi, nhà trường nghiêm cấm sinh viên lái xe đến trường mà bạn ấy còn dám ngang nhiên đỗ xe ngay dưới sân kí túc, bạn ấy là con của lãnh đạo tỉnh sao? Tôi phạt Lôi Lôi ngàn tệ tiền vi phạm nội quy, sau đó bạn ấy bao giờ dám lái xe học nữa!” Phía cảnh sát liệt kê ra danh sách những tài sản bị mất trong phòng 309. Sau khi vụ án mạng xảy ra, túi xách của Lôi Lôi liền biến mất, đồ trang sức, mĩ phẩm cao cấp, ví tiền, thẻ tín dụng trong túi xách đều cánh mà bay, thêm năm trăm tệ tiền mặt của Mai Tử nữa tổng số tài sản bị mất cắp vào khoảng năm mươi ngàn tệ. Dẫu vậy tổ chuyên án và phó thị trưởng thành phố đều nhận định đây là vụ án giết người rất dã man, nên khả năng hung thủ giết người cướp của lớn lắm, có lẽ động cơ khiến hung thủ giết người là vì báo thù hoặc vì mâu thuẫn trong tình cảm. Chín giờ tối, tổ chuyên án tiến hành mô phỏng lại trường, giả định hung thủ là Bao Triển; phó thị trưởng đóng vai Dạ Man, nữ sinh về phòng đầu tiên; Tô My và Họa Long lần lượt đóng Lôi Lôi và Mai Tử; hiệu trưởng diễn vai Tuyết Nhi, người về phòng cuối cùng. Tổ chuyên án phục dựng lại phòng 309 lúc trước khi xảy ra án mạng, rồi đặt máy quay có thể nhìn xuyên thấu màn đêm ở bàn để quay lại toàn bộ quá trình mô phỏng vụ án. Trước khi tái trường, giáo sư Lương : “Ai đóng vai Tiểu ? ấy là nhân vật vô cùng quan trọng trong vụ án này.” Bao Triển đáp: “Còn ai có thể đóng vai Tiểu thích hợp hơn chính bản thân ấy?”
Chương 3 Người tuyết Dưới đây là quá trình tái trường của cảnh sát, để tiện theo dõi diễn biến vụ án, chúng tôi xin sử dụng tên của hung thủ và người bị hại. Đêm nay, tuyết vẫn rơi dày đặc giống hệt như đêm gây án. Trong camera lúc hơn chín giờ tối, sân trường bóng người, chỉ có những cánh hoa tuyết lặng lẽ bay bay, Dạ Man về ký túc đầu tiên, đội mũ và quàng khăn, bước trong hành lang tối om, rồi lấy chìa khóa phòng mở cửa. Căn phòng này có bốn nữ sinh ở cùng nhau, trong phòng đầy đủ đồ đạc cần thiết như bàn, ghế, tủ quần áo và hai chiếc giường tầng, giường tầng bên trái cửa căng màn màu hồng, số nữ sinh thích có gian độc lập và kín đáo như thế, bởi vậy bất kể mùa đông hay mùa hè, họ đều dỡ màn xuống. Căn cứ vào vết máu bắn tung tóe trường, cảnh sát xác định lúc ấy hung thủ nằm mai phục trong màn, ổ khóa của căn phòng bị hỏng, nên có thể mở cửa bằng bất kì chiếc chìa khóa nào. Có lẽ hung thủ trốn trong căn phòng số 309 từ trước, Dạ Man bước vào phòng, việc đầu tiên làm là quay người bật đèn, hung thủ liền bổ chiếc rìu vào đầu từ cao xuống. Vì Dạ Man đội mũ nên thanh hung khí đập vào đầu phát ra lớn. Hung thủ hạ gục nạn nhân chỉ bằng nhát búa. Sau đó hung thủ cắt chân của Dạ Man. lát sau, Lôi Lôi và Mai Tử cũng trở về ký túc xá. Trong bóng tối, họ hề nhìn thấy huyết án vừa xảy ra trong căn phòng. Hung thủ lập tức lấy búa hạ sát Lôi Lôi, Mai tử. Cả quá trình này điễn ra trong thời gian mười phút. Người cuối cùng về ký túc xá là Tuyết Nhi. bị sát hại bằng phương thức giống hệt như ba bạn cùng phòng. Phía cảnh sát phân tích và cho rằng hung thủ chắc chắn cả bốn về kí túc hết. Khi giết người, hung thủ nung nấu suy nghĩ lấy tay chân của bốn trong căn phòng 309 lắp vào người tuyết, chứ phải chỉ là ý tưởng nhất thời. Ổ khóa ký túc xá mới thay nên rất ít người có được chìa khóa, nếu hung thủ thể ra khỏi cổng ký túc xá ắt hẳn phải nghĩ cách để rời . Sau khi hung thủ giết chết bốn nữ sinh, bắt đầu lật tung tủ kệ để tìm tài sản có giá trị. Lúc ấy, cổng tòa nhà khóa, hung thủ kiên nhẫn ngồi đợi trong phòng 309 cho đến khi ký túc xá tắt đèn và tất cả nữ sinh đều ngủ say, rón rén lên tầng, xuống tầng tìm lối thoát. Cửa sổ tầng và tầng hai đều lắp đặt lưới chống trộm, từ tầng ba trở lên có ban công. Vì muốn tránh nam sinh đột nhập vào trong nên nữ sinh ký túc bịt kín mọi lối ra vào, bởi thế hung thủ cũng hết đường đào thoát. Cũng có thể vì thông thuộc địa bàn nên mãi khoảng mười hai giờ đêm, hung thủ vẫn loay hoay trong ký túc xá. Đôi khi sinh mệnh con người tồn tại sức sống vô cùng mãnh liệt, ví như thời điểm động đất, người ta giải cứu thành công cụ già bị vùi dưới lòng đất 164 giờ đông hồ, hoặc trong nạn sập hầm, có công nhân bị đá đè nát nửa thân dưới, phổi bầm dập, nhưng mấy ngày sau được cứu sống. Dẫu khi sinh mệnh hồ như tắt lịm, họ vẫn có những hành vi phản chiếu hồi quang đáng kinh ngạc. Có lẽ vậy mà cũng khoảng mười hai giờ đêm Lôi Lôi vẫn tỉnh khỏi cơn hôn mê, thoi thóp bò ra khỏi ký túc xá chuẩn bị kêu cứu, ôm theo cẳng chân bị chặt của mình, điều đó chứng tỏ khao khát sinh tồn sâu thẳm trong lòng vô cùng mãnh liệt, có lẽ hi vọng sau khi được cứu tiến hành phẫu thuật ghép chi. Lôi Lôi bò ra hành lang, vừa hay gặp Tiểu mộng du vệ sinh. Lúc ấy, hung thủ cũng ở gần đó, rất có khả năng trốn ở trong nhà vệ sinh đối diện. Lôi Lôi muốn cầu cứu Tiểu , nhưng Tiểu lại thẳng vào nhà vệ sinh, có lẽ Lôi Lôi nhìn thấy hung thủ trong nhà vệ sinh hơn nữa cũng ý thức thể lực mình quá yếu nên bò lên cầu thang như dự định, mà bò ngược trở lại phòng, cuối cùng chết trong đó. Khi Tiểu mộng du, hung thủ gần trong gang tấc nhưng giết để diệt khẩu, phía cảnh sát cho rằng có lẽ quen Tiểu , cũng có khả năng muốn giết người vô tội. Mục đích của hung thủ vô cùng ràng, chỉ nhằm vào bốn nữ sinh của phòng 309, còn việc trộm tài sản chẳng qua là tiện tay dắt bò mà thôi. Trong quá trình mô phỏng lại hành động của hung thủ, mọi người thể diễn nghiêm túc, bởi Tiểu đóng vai chính mình, diễn thể diễn nghiêm túc, liên tục phải gắng nhịn cười. Còn hiệu trưởng và phó thị trưởng thành phố đóng vai Tuyết Nhi và Dạ Man, hai người đều đội mũ len nữ. Tô My đóng Lôi Lôi, lẽ ra phải bò ra khỏi ký túc, nhưng lại ra. Duy Bao Triển vô cùng nhập tâm với vai diễn của mình, sau khi Tiểu trở về phòng ngủ mọi người chợt phát – Bao Triển biến mất! Phó thị trưởng thành phố vội vàng cầu cảnh sát tiến hành tìm kiếm, nhưng tìm cả tòa nhà ký túc vẫn thấy bóng dáng đâu. Mọi người đều lấy làm lạ, cửa cổng tòa nhà ký túc nữ khoá kín, rốt cuộc Bao Triển đâu? Trong lúc Họa Long và Tô My lo lắng phía cảnh sát phát phía dưới ký túc có thêm người tuyết nữa. chính xác hơn bên cạnh người tuyết có thêm người thân mình phủ đầy tuyết. Người đó chính là Bao Triển. Bao Triển giải thích: “Hung thủ nhảy từ tầng ba xuống, trong nhà vệ sinh tầng ba có cửa sổ thông gió chỉ cần trèo lên tường ngăn cách giữa các nhà vệ sinh là có thể mở cửa sổ thông gió. Đầu tiên hung thủ chân tay của nạn nhân qua cửa sổ, sau đó chui qua cửa sổ, đứng ngoài bệ cửa sổ và nhảy xuống. Vì sân ký túc xá bị tuyết phủ dày nên hung thủ hề bị thương. Cuối cùng đắp người tuyết, cả quá trình thậm chí còn chưa đến mười phút.” Giáo sư Lương phân tích: “Khi Tiểu tiểu tiện trong nhà vệ sinh, rất có khả năng hung thủ ngồi xổm gờ tuờng ngăn cách phía nhìn , chắc Lôi Lôi nhìn thấy hung thủ nên chọn cách bò về phòng.” Việc tái trường vụ án khiến phía cảnh sát nắm bắt được nhiều thông tin hơn. Ngày hôm sau, hội sinh viên quyên góp được vạn Nhân đân tệ, toàn thể tập thể giáo viên và sinh viên trong trường chuyển từ thái độ kinh hoàng sang phẫn nộ cực điểm, thêm vào đó lại đến kì nghỉ đông nên ai nấy đều mong muốn được trở về nhà bởi vậy các sinh viên đưa số tiền quyên góp được cho cảnh sát với hi vọng phía cảnh sát làm việc tích cực hơn nữa để mau chóng bắt được hung thủ. Phó thị trưởng thành phố tế nhị từ chối nhận tiền, ông với cán bộ hội sinh viên rằng mình là cảnh sát nên nhất định cố gắng hết mình làm tròn trọng trách. Cán bộ hội sinh viên giải thích: “Chúng cháu chỉ muốn dùng số tiền này thưởng cho người bắt được hung thủ thôi mà!” Phó thị trưởng thành phố vẫn từ chối: “Chú hiểu tấm lòng của các cháu, nhưng bất kể thế nào các chú cũng thể nhận số tiền này được! Giáo sư Lương nheo mắt cười: “Thưởng cho người bắt được hung thủ à? Quả là ý hay! Thế này , trước mắt hội sinh viên tạm thời bảo quản số tiền này, đồng thời thông báo loa phóng thanh cho toàn trường rằng bây giờ phía cảnh sát thu thập manh mối, nếu ai có thể cung cấp manh mối có giá trị giúp cảnh sát phá án thưởng tiền cho người đó.” Quả nhiên sau khi nhận được thông báo, các sinh viên lũ lượt đến cung cấp manh mối cho cảnh sát có điều những manh mối có giá trị lại nhiều, đa số chỉ là vài chuyện vặt vãnh liên quan đến vấn đề trị an và tranh chấp thường xảy ra trong khuôn viên nhà trường. Thậm chí số manh mối còn rất buồn cười, ví như học sinh thề thốt rất chắc chắn rằng thầy Gia Cát chính là nghi phạm giết người, vì vào dạ hội tết dương lịch hàng năm, thầy đều đánh đàn và hát bài “Người tuyết.” Nữ nhân viên lao công mật báo trưởng ban trị an thường đánh học sinh. Hai nữ sinh trước khi xảy ra vụ án vài ngày có nam sinh mua đồng phục trường nhưng lại trả cho tiền giả. nhân viên bảo vệ của trường liệt kê ra danh sách gần trăm người, bên ghi tên tất cả những sinh viên thường xuyên đánh bạc, ẩu đả và nhiều hơn cả là những nữ sinh trở thành bao cao cấp. Hơn chục sinh viên cho rằng thầy giáo của mình chính là kẻ sát nhân, thậm chí có người nặc danh tố cáo hiệu trưởng lén vi phạm nội quy, ông nhận hối lộ của cha Lôi Lôi để cần tham gia kì thi tốt nghiệp cấp ba mà vẫn được vào đại học, sau khi tốt nghiệp còn được nhà trường cử du học ở nước ngoài. Kẻ nặc danh cầu cảnh sát phải điều tra việc này, hiệu trưởng giải thích với thị trưởng thành phố và tổ chuyên án rằng Lôi Lôi là sinh viên hệ cử tuyển nên cần tốt nghiệp cấp ba mà vẫn có thể vào đại học, chỉ cần nhà trường giới thiệu là đủ. Sau khi hiệu trưởng rời , Bao Triển thở dài thốt câu: “Đúng là mười năm đèn sách bằng bố nó làm quan to!” Trong thời gian này, tổ chuyên án phải điều tra lại vụ nữ sinh treo cổ tự sát, di thể hóa thành cát bụi từ lâu, gia quyến cũng chứng thực thi thể hề bị mất đầu, chuyên gia pháp y giám định về phần đầu và tứ chi của người tuyết kết luận như sau: Kết quả giải phẫu cho thấy phần đầu của người tuyết được bảo quản lạnh trong thời gian dài, có lẽ được bảo quản ngay sau khi chết. Từ vết thương cổ có thể khẳng định cổ nạn nhân bị cắt bởi hung khí sắc bén mà giống như bị ngã tai nạn giao thông hoặc các nguyên nhân bất minh khác. Bao Triển thắc mắc: “Nguyên nhân bất minh rốt cuộc là những nguyên nhân gì?” Bác sĩ pháp y đáp: “Để tạo ra được vết thương như thế này giống như thể nạn nhân bị người nào đó dùng sức lực mạnh giật đầu ra vậy.” Cảnh sát đối chiếu ảnh của các giáo viên và sinh viên nữ trong toàn trường, Tô My dùng máy tính phân tích rất nhiều lần nhưng vẫn thể xác định được lai lịch của phần đầu người tuyết. Vụ án rơi vào ngõ cụt! Trong lúc này sinh viên kháng nghị dữ đội, họ rầm rộ cầu được về nhà, áp lực phía nhà trường quả . Vào buổi chiều muộn mấy ngày sau đó, Tiểu bước vào văn phòng của tổ chuyên án, lúc ấy phó thị trưởng thành phố, hiệu trưởng và trưởng ban trị an đều có mặt trong phòng, Tiểu mình muốn báo manh mối nhưng hi vọng được riêng với tổ chuyên án. Sau khi những người liên can ra ngoài, Tiểu mới ấp úng với giáo sư Lương: “Cháu biết ai là hung thủ!” Giáo sư Lương lập tức có hứng thú, ông hỏi ngay: “Ai vậy?” Tiểu lúng búng hồi, rồi bảo: “Nếu khai tên hung thủ, cháu có thể lấy vạn tiền thưởng ?” Giáo sư Lương đáp: “Cháu yên tâm! Nếu cháu cung cấp được manh mối quan trọng giúp cảnh sát phá án, bác đảm bảo số tiền thưởng đó thuộc về cháu.” Tiểu : “Vâng! Cháu khai, thực ra cháu hề có mắt dương…” Tiểu mình là rất hiếu kì, luôn cảm thấy hứng thú với những tin tức vỉa hè và đời tư của người khác. Sau khi nhập học, thông qua diễn đàn trang web của trường, dò lại các tin tức trước đây và được biết từng có nữ sinh tự sát bằng cách treo cổ trong phòng 309, còn biết lúc xây dựng ký túc xá, nhà trường đào được ngôi mộ hoang. Những sinh viên năm đó giờ đây đều tốt nghiệp. Tiểu được phân ở trong phòng ngay cạnh phòng 309 nên bắt đầu triển khai điều tra. Khi hai việc đó xảy ra, sinh viên trong trường bàn tán, thảo luận mạng rất sôi nổi, nhiều chị khóa cho rằng tự sát chỉ là ngụy tạo, có lẽ nữ sinh treo cổ ấy bị ai đó giết hại. Tiểu tìm được rất nhiều thông tin liên quan đến vụ án, thậm chí còn nhìn thấy di ảnh của nữ sinh tự sát. Dần dần Tiểu biết được ngọn nguồn của câu chuyện xảy ra mấy năm về trước. Nữ sinh tự sát nọ tên là A Kiều, khi ấy có mối quan hệ tình cảm với thầy Gia Cát. Thầy Gia Cát sở hữu vẻ bề ngoài đẹp trai, tầm ba mươi tuổi, trông trí thức và nho nhã những vậy còn là tay ghi ta xuất sắc. Nhiều nữ sinh trong trường từng thầm trộm nhớ thầy. Sau cái chết của A Kiều, thầy Gia Cát kết hôn, mà mỗi năm cứ đến đêm hội tết dương lịch thầy lại đàn và hát bài “Người tuyết”. A Kiều treo cổ tự tử, gia đình đến trường làm ầm lên, bắt nhà trường phải đền tiền mới chịu bỏ qua. Khi ấy trong ký túc có nữ sinh rất nhát gan, cái chết của bạn cùng phòng khiến tinh thần suy sụp, cuối cùng chọn cách bỏ học. BBS của trường, nữ sinh này viết bài mang tính chất tạm biệt các bạn, kể về thời thơ ấu của mình và quá trình học tập vất vả, đoạn văn dài gần vạn chữ vô cùng lâm li bi đát, nhưng hoàn toàn hề nhắc chữ nào đến chuyện A Kiều treo cổ tự sát. Tuy nhiên Tiểu vốn là người rất tinh ý, phát đoạn văn mà nữ sinh nhát gan nọ viết là đoạn văn giấu đầu, nếu nối chữ đầu tiên của mỗi dòng lại với nhau Tiểu lập tức cảm thấy toàn bộ quá trình của vụ hung sát như hiển ra trước mắt: Tôi trốn ở trong tủ, nhìn thấy thầy Gia Cát dùng tất giấy siết cổ A Kiều cho đến chết, sau đó thầy treo A Kiều lên khung cửa. Tôi muốn báo cảnh sát nhưng dám vì thầy Gia Cát là họ hàng nhà hiệu trưởng, ai tin lời tôi , nhưng nhất định có ngày thầy ấy ắt sa lưới pháp luật. Tôi dám đối diện với bởi tôi quá yếu đuối… Tô My mở máy tính tìm bài viết của nữ sinh nọ, quả nhiên Tiểu hề dối. Thầy Gia Cát ở tòa nhà mới xây dành cho giáo viên, đó cũng chính là hướng người tuyết nhìn về! Thầy Gia Cát bị tình nghi giết người, tổ chuyên án liền thông báo với phó thị trưởng thành phố. Phó thị trưởng cầu cảnh sát nhanh chóng liên hệ với em nữ sinh nhát gan bỏ học nọ, mời sinh viên đó ra làm chứng. Hiệu trưởng tỏ quan điểm dung túng và bao che cho hung thủ nên thầy cũng hi vọng nhanh chóng phát lệnh tạm giam. Phương án bắt nghi phạm nhanh chóng được vạch ra, Họa Long và trưởng ban trị an dẫn ba cảnh sát vũ trang mặc thường phục bí mật thi hành lệnh bắt giữ. Hoa tuyết vẫn bay bay! Lả tả! Tới tấp! Khuôn viên trường chìm trong bóng đêm vô cùng tịch mịch, tiếng đàn ghi ta phá tan bầu gian yên ắng, từ khu tập thể giáo viên văng vẳng vọng ra giọng nam trầm ấm áp: Lạnh quá! Tuyết rơi dày! Chúc mừng giáng sinh, người đắm say! Lạnh quá! Cả mùa đông giá Em luôn đứng đợi trước cửa, mong manh… Em có phải người tuyết của ? Em ngốc nghếch, ngốc nghếch chờ đợi Từng hạt từng hạt tuyết rơi rơi Tuyết kết duyên đôi ta, tình em ướt mèm Bàn tay chạm vào nỗi đau em Tuyết! Từng hạt từng hạt rơi Tung bay giữa khoảng lặng lẽ Em nhìn thấy mùa xuân sắp đến rồi Và em cũng sắp tan chảy phai phôi.