Chương 4 Nhà kho Đó là kho lạnh bỏ hoang. Bên trong cánh cửa được bơm nhựa nhiệt dẻo bằng máy bơm keo nên tính giữ nhiệt và cách nhiệt vô cùng tốt, khi cửa về đúng vị trí, nó tự động sập xuống, đồng thời ép chặt mép cửa vào mặt đất. Cấu trúc cửa là các tấm cách nhiệt có bản lề tự động, xung quanh có đệm kín bằng cao su hình nhiều ngăn. Mỗi cửa được gắn lên tấm panel gọi là tấm cửa. Bên trong cửa được bố trí màn chắn khí làm bằng nhựa dẻo để hạn chế dòng nhiệt tổn thất. Bởi vậy kho lạnh chỉ có tác dụng cách nhiệt tốt mà còn có tác dụng cách rất tuyệt vời, sau khi đóng cửa nghe thấy bất kì thanh nào ở bên ngoài. cách khác đây là thế giới lập và tĩnh mịch hoàn toàn. Gã râu xồm bật đèn, lấy mấy thứ đồ giống như trong ảnh. Tô My lạnh lùng gằn giọng: “Mở cửa!” Gã râu xồm vỗ trán bồm bộp như thể vừa nhớ ra điều gì, ta kêu lên: “Thôi chết! Bỏ quên chìa khoá ở ngoài mất rồi.” Nếu có chìa khóa thể mở được loại cửa kho lạnh này từ bên trong, cũng bởi vậy nên mới thường xảy ra chuyện có người chết trong kho lạnh vì bị ai đó bên ngoài biết khoá nhầm. Dạo trước tám nữ công nhân ở công ty nọ cũng bị đồng nghiệp vô tình khóa cửa nhốt ở bên trong, lúc người ta phát tám chết cóng. Tô My hề nao núng, bình tĩnh rút điện thoại nhưng chết nỗi trong kho lạnh bỏ hoang này bắt được sóng. đưa mắt quan sát bốn xung quanh, khu vực sát chân tường đặt rất nhiều thùng giấy, vách tường có cửa sổ, đến lúc ấy mới thấy hơi hoảng. Gã đàn ông nom háo sắc bắt đầu giải thích cách sử dụng từng món đồ cho Tô My nghe. Tô My xông tới túm cổ áo gã, rồi lục soát khắp người tìm chìa khoá. Gã râu xồm cười như nắc nẻ, vừa tránh tay của Tô My vừa ỏn ẻn: “Đừng nghịch! Đừng nghịch thế! Buồn quá!” Tô My tìm thấy chùm chìa khoá nhưng chiếc chìa nào mở được ổ khóa cửa kho lạnh, xem ra gã giấu nhẹm chiếc chìa khoá ấy rồi! Gã râu xồm : “Tất cả hết hai trăm tệ.” Tô My trợn trừng đôi mắt, giận nên lời, chỉ tay về phía cửa ra lệnh: “Mở ra ngay! Tôi là cảnh sát! Thử nghĩ xem phải gánh hậu quả gì nếu dám động đến cảnh sát?” Gã râu xồm gật đầu, cúi lưng, giọng tỏ vẻ yếu thế. “Tôi có thể cần lấy tiền hàng của !” Tô My chống nạnh quát: “Đồ khốn! Rốt cuộc muốn gì?” Gã râu xồm chạm phải ánh mắt lạnh tanh của Tô My, đột nhiên gã run cầm cập, chân nhũn ra, quỳ mọp xuống, cung kính dập đầu liền mấy cái: “Thưa nữ hoàng điện hạ! Xin người hãy trừng phạt nô tài!” Tô My giật lùi về sau bước, lửa giận bốc lên đầu, lao tới, giơ tay giáng thẳng hai bạt tai, sau đó túm lấy tóc gã, gằn từng chữ: “Chìa khóa đâu?” Gã râu xồm hề tức giận, ngược lại gã tỏ vẻ rất đỗi phấn khích. Tô My giơ chân đá cú vào trúng vai gã, gã đàn ông biến thái ngã lăn lóc mặt đất. Tô My lại giơ chân như muốn giẫm giày cao gót vào mặt gã quát hỏi: “Giấu chìa khoá ở đâu?” Gã râu xồm đáp lại bằng giọng run rẩy, yếu đuối: “Hãy chà đạp nô tài , hỡi nữ hoàng cao quý!” Nghe giọng gã, Tô My đoán gã giấu chìa khoá trong miệng, nghiêm giọng: “Há mồm ra!” Chẳng ngờ gã nuốt được cả chiếc chìa khoá vào bụng . Tô My cố nén lửa giận, kiểm tra bốn phía xem có lối ra phụ nào , nhưng đây là gian hoàn toàn khép kín, hề có đường thoát thân. Bên trong các thùng giấy đặt cạnh tường là đủ các loại đồ chơi người lớn. Tô My thấm mệt, lôi chiếc ghế quý phi ra, ngồi lên ghế, lạnh lùng nhìn gã đàn ông trước mặt. Chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, cuối cùng tổ chuyên án mới tìm đến nơi, họ lấy cưa điện xung kích và búa tạ đập cửa. Cánh cửa bật mở. Họa Long dẫn đội cảnh sát xông vào. mặt đất nhà kho có người đàn ông nằm co quắp, gã bị trói chặt chẳng khác nào người ta trói lợn. Tô My ngồi co ro như chú mèo con ghế, nước mắt lưng tròng, tay năm chặt vật gì đó. Cảnh sát áp giải gã chủ cửa hàng về đồn, giáo sư Lương và Bao Triển thẩm vấn gã thâu đêm. Căn cứ theo lời khai của gã thường có số khách hàng đến cửa hàng gã mua đồ, trong đó có hai nữ cảnh sát giống như trong ảnh. Hôm ấy cũng vào lúc chiều muộn, hai nữ cảnh sát đó đến cửa hàng của gã. Hôm sau, lãnh đạo ủy ban nhân dân thành phố chủ trì cuộc họp cầu cảnh sát thành phố Phố Giang và tổ chuyên án nhanh chóng phá án. Vụ án này gây ảnh hưởng xấu đến dư luận xã hội, đủ mọi lời đồn thổi lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm, họ ngay cả cảnh sát còn bị sát hại làm sao người dân cảm thấy an toàn nổi? Bởi vậy tính phá hoại của vụ án này đối với ổn định xã hội nguy hiểm khôn lường. Tô My tham gia cuộc họp, vẫn chưa thể thoát ra khỏi chiếc bóng sợ hãi đè nặng trong lòng. Ngoài ba thành viên của tổ chuyên án ra còn thêm hai người nữa cũng đến tham dự, đó là giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang và đội trưởng đội hình . Giám đốc sở và đội trưởng rằng vụ án có những bước đột phá, rất có khả năng ông chủ cửa hàng chính là hung thủ giết người, cần phải tăng cường mức độ thẩm vấn ta. Giáo sư Lương cười : “Hung thủ phải ta!” Lãnh đạo thành phố đề nghị giáo sư Lương trình bày suy nghĩ, họ hỏi: “Vậy giáo sư cho rằng…” Giáo sư thong thả trả lời: “Hung thủ ở chính ngay trong căn phòng này!” Đội trưởng đội cánh sát hình lập tức đứng bật dậy, giận dữ chất vấn: “Giáo sư nghi ngờ tôi sao?” Giáo sư Lương đánh mắt ra hiệu, Họa Long hiểu ý liền đứng dậy, đến bên cạnh đội trưởng đội cảnh sát hình , vỗ vào vai, ý bảo ta đừng quá kích động. Đội trưởng giận phừng phừng ngồi xuống, Họa Long cũng ngồi xuống ngay cạnh ghế ta. Giáo sư Lương tiếp: “ phải tôi nghi ngờ mà là khẳng định hung thủ chính là cậu, đội trưởng đội cảnh sát hình ạ! Mà cho chính xác hơn cậu là trong hai hung thủ.” Hai vị lãnh đạo thành phố đưa mắt nhìn nhau, giám đốc sở cảnh sát rất lúng túng, khí phòng họp phút chốc trở nên đông đặc đến ngột ngạt. Đội trưởng đội cảnh sát hình đập bàn hét lớn: “Vu khống! Ông có bằng chứng ?” Giáo sư Lương đáp: “Cậu tưởng rằng tay có thể che kín bầu trời hay sao? Các cậu làm rất kín kẽ, song bỏ quên mất hai người.” Đội trưởng đội cảnh sát hình buột miệng hỏi: “Hai người nào?” Giáo sư Lương trả lời: “Vợ ông chủ nhà và người đàn ông lang thang, Vợ ông chủ nhà là bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt. Để tôi giải thích cho cậu hiểu thế nào gọi là chứng tâm thần phân liệt nhé! Đó là loại bệnh mà khi tỉnh táo bà ấy chẳng khác nào người bình thường, nhưng lúc phát bệnh lại giống người mộng du, ý thức được mình làm gì. Tối hôm chủ nhật, người phụ nữ đó lại bắt đầu mộng du, khi tỉnh lại, bà ấy phát mình ở trong gian phòng, chính là căn phòng trống của hai nữ cảnh sát. Từ khe cửa, bà ấy nhìn thấy có người tìm kiếm gì đó trong phòng, lát sau, người đó đóng cửa và bỏ . Bảo vệ trong khu chung cư cũng chứng thực điều này. Tối hôm chủ nhật cũng chính là hôm cậu khai họp ở ngoại tỉnh vẫn chưa về ấy, bảo vệ toà nhà họ nhìn thấy ánh đèn hắt ra qua ô cửa sổ căn hộ của hai nữ cảnh sát sáng lên lát… Tôi đưa ảnh cậu cho vợ ông chủ nhà nhận dạng, bà ấy lập tức nhận ra cậu.” Đội trưởng đội cảnh sát lạnh lùng : “Vớ vẩn! Lời của người điên thể coi là bằng chứng được!” Giáo sư Lương bình thản tiếp lời: “Thế vẫn còn nhân chứng nữa đấy. Đó chính là người đàn ông lang thang trong con hẻm nọ. Chúng tôi tìm ra ta. Lúc đó ta nhìn thấy người ta vứt phụ nữ từ xe xuống đường. Chú ý nhé! ta phải bệnh nhân tâm thần, mà là người hoàn toàn bình thường bị chủ công trình quỵt nợ nên giờ lang thang đầu đường xó chợ, có nhà mà về thôi. Khi ấy ta ở chính nơi mà các cậu vứt xác, nằm ngủ ngay cạnh thùng rác, ta nhận ra chiếc xe hất xác xuống là xe cảnh sát chỉ vậy còn nhớ rất số xe…” Đội trưởng đội cảnh sát lạc giọng phủ nhận: “ thể có chuyện đó!” Giáo sư Lương vẫn giữ giọng đều đều: “ có gì khó hiểu cả, bởi vì số xe của các cậu quá dễ nhớ, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng nhớ được. Mọi người đều biết xe của các lãnh đạo có đặc trưng chí mạng đó chính là đơn giản và dễ nhớ.” Đội trưởng đội cảnh sát còn cố giảo biện: “Toàn những lời khai man! là tôi và giám đốc sở cảnh sát sang thành phố bên cạnh tham dự hội nghị, mãi sáng sớm thứ hai mới về.” Giáo sư Lương đột ngột chuyển chủ đề: “Rốt cuộc vật cậu muốn tìm là vật gì thế?” Đội trưởng đội cảnh sát tái mét mặt, luống cuống đáp: “Làm sao tôi biết ông ám chỉ vật gì? Đừng hòng giăng bẫy tôi!” Giáo sư Lương : “Đó là chiếc USB! Chúng tôi tìm thấy nó, ở ngay trong nhà kho của ông chủ cửa hàng. Xem ra người khách mà Lê Uyển Đình và Tôn Khởi Nhược nhắc đến chỉ có vị”
Chương 5 :Bịt đầu mối Nội tâm mỗi người đều có khuôn mặt bí mật và đen tối. Giáo sư Đường Thế Đức, học giả uyên bác và đạo mạo lại xâm hại trẻ em vị thành niên; tổng giám đốc công ty liên doanh với nước ngoài Trần Ngọc Như nuôi bao; nữ cảnh sát Tô Tinh thay người tình như thay áo. Những lặng lẽ ngồi sau cánh cửa kính của bao tiệm cắt tóc đều biết những người đàn ông bụng phệ qua đường nghĩ gì. Mỗi cọng cỏ đều có tâm vui. Mỗi hạt bụi bé đều nở ra bông hoa bí mật. Tôn Khởi Nhược giày vải đế thấp, lặng lẽ con đường dành riêng cho người mù màu vàng lông gà, lòng bàn chân cảm thấy ngâm ngẩm đau, cơn đau càng khắc sâu thêm nỗi hoài niệm với cuộc sống trước đây và người bạn trai cũ. Lê Uyển Đình đeo bốt đen, váy đầm eo cao cổ trễ màu trắng, vẻ mặt kiêu ngạo, bất cần đời. Đôi bốt càng thể vẻ phong tình của . Uyển Đình hút đến điếu thuốc thứ ba, đầu chỉ chăm chăm nghĩ điều: “Tới bao giờ mình mới sở hữu được chiếc xe hơi nhỉ?” Hai đường, họ đều là những nghèo và thời thượng giả tạo. Hai đều tất giấy theo đúng cầu của khách hàng. Hồi còn học đại học, họ từng bán tất giấy. Sau khi tốt nghiệp đại học và làm, họ tìm được con đường giúp mình kiếm ra nhiều tiền hơn bán tất giấy gấp bội lần, đương nhiên khi giẫm chân lên con đường này họ vẫn phải đeo tất giấy, giày cao gót hoặc bốt. Như ta từng ở đoạn trước, trong nội tâm mỗi con người đều giấu khuôn mặt bí mật. Đội trưởng đội cảnh sát hình là kẻ đam mê SM. Ban đầu, ta hề biết gì và cũng ý thức chút nào về khuynh hướng của bản thân. Khi phá án bắt ổ mại dâm, xuất phát tâm lí hiếu kì, đội trưởng đội cảnh sát hình bắt đầu tìm kiếm các kiến thức liên quan đến SM mạng. Sau đó ta với Lê Uyển Đình rằng: “Em biết , làm nữ hoàng kiếm được nhiều tiền hơn lương bổng của cả hai chúng ta cộng gộp lại đấy! những vậy thị trường của nghề này rất tiềm năng, rất nhiều người có sở thích biến thái đó” Lê Uyển Đình : “Em cũng nghe người ta bảo thế, chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn bán tất giấy bội phần!” Mối quan hệ của họ từ đương bắt đầu thay đổi nhưng họ luôn che giấu nên ai trong sở cảnh sát nhận ra điều đó. Vì quá khát khao có được nhiều tiền nên Lê Uyển Đình chính thức trở thành nữ hoàng. ta luôn chọn những khách sạn hoặc nhà hàng ở các thành phố xung quanh cho an toàn, đối tượng quan hệ đều là những khách hàng thuộc tầng lớp cao với thu nhập tốt. Đội trưởng đội cảnh sát hình đóng vai trò môi giới giúp ta từng mối hàng. Nhờ ưu thế nghề nghiệp nên ta có thể ngấm ngầm điều tra lai lịch thân thế của khách hàng, bởi vậy Lê Uyển Đình hề lo lắng mỗi khi gặp khách. Hôm qua còn là người tình, hôm nay là bà chủ, nên nghiễm nhiên đội trưởng sinh ý ghen tuông khi thấy Lê Uyển Đình với những người khác. ta rất buồn, rất đau lòng. Thứ đau lòng ấy là cảm giác mà những người bình thường như chúng ta thể nào hiểu nổi. Để an ủi nguời tình cũ, Lê Uyển Đình hứa tặng ta món quà, đồng thời cũng vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn nữa, người đàn bà ưa hưởng thụ vật chất đó bắt đầu nảy sinh ý định lôi kéo Tôn Khởi Nhược vào giới này. Vả lại họ sống cùng nhau, Uyển Đình khó mà giấu giếm được mãi chuyện mình làm “nữ hoàng” với Khởi Nhược, sớm muộn cũng bị ấy phát mà thôi. Thế là Uyển Đình thản nhiên kể cho Khởi Nhược nghe “công việc” của mình. Khởi Nhược hề biết rằng người khách đầu tiên gặp đó lại chính là đội trưởng. Trong lúc Khởi Nhược lúng túng Uyển Đình ranh mãnh lấy máy quay quay lại, rồi lưu lại trong USB để sau này mang ra khống chế Khởi Nhược được phép rút chân ra khỏi vũng bùn, đồng thời còn lấy đó làm chứng cứ để tống tiền đội trưởng đội cảnh sát hình . Người đàn bà đầy mưu mô này có khát vọng kiểm soát người khác vô cùng mạnh mẽ. lần, trong lúc tụ tập ăn uống, ngoài ba người họ ra còn có giám đốc sở cảnh sát cùng tham gia, họ chuyện với nhau thế này: Uyển Đình: “Đồng chí đội trưởng kính mến ơi! Giúp chúng tôi giải quyết vấn đề nhà cửa được ? Nhà chị em tôi ở hình như có ma hay sao ấy?” Khởi Nhược gật đầu lia lịa: “Đúng đấy! Có ma đó! Cứ nửa đêm tôi lại nghe thấy tiếng bước chân lại cầu thang, căn phòng trống ở gần kề hình như có động tĩnh gì đó lạ lắm.” Giám đốc sở cảnh sát khéo léo gạt : “Uyển Đình và cả Khởi Nhược này, toà nhà của sở cảnh sát được các nhân viên hùn vốn xây dựng, trong khi hai lại vừa chân ướt chân ráo vào sở làm việc chưa được bao lâu… hai yếu bóng vía nên thần hồn nát thần tính thế thôi.” Uyển Đình quắc mắt: “Ai bảo bọn tôi yếu bóng vía?” Đội trưởng vội vã sửa lời: “Vâng, vâng! Các đều mạnh mẽ!” Khởi Nhược thanh minh: “ phải chúng tôi thần hồn nát thần tính đâu! Tối qua tôi còn nghe thấy có người khóc ở cầu thang, đôi lúc còn phát đồ đạc trong phòng bị di chuyển vị trí nữa cơ.” Sau chầu rượu, giám đốc sở cảnh sát và đội trưởng đội cảnh sát hình lái xe đưa hai về, tiện đường kiểm tra xem chuyện ma mãnh kia thế nào. Cũng trong lần đưa về đó, giám đốc sở cảnh sát vô tình phát công việc mà hai “làm thêm” khi vô tình mở file trong USB mà hai vẫn cắm máy tính. Giám đốc sở cảnh sát liền giấu USB vào túi áo, sau khi đội trưởng và hai trở về, ông ta phải cố hết sức đè nén cảm xúc khó tả trong lòng, giả đò như hề hay biết chuyện gì, rồi cùng đội trưởng lái xe rời khỏi nhà hai . Ông ta sao lưu nội dung trong USB ra thành bản nữa. Rồi khéo léo nhờ đội trưởng lén trả USB về cho chủ nhân của nó. Chiều tối hôm ấy, hai nữ cảnh sát mua đồ. Sau khi hai “nữ hoàng” khuất dạng, gã chủ cửa hàng mới phát ra chiếc USB kẹp trong tờ tiền, gã liền tiện tay vứt đại vào xó nhà kho. Sau đó, Tô My nhặt được chiếc USB đó, trong quá trình thẩm vấn gã, biết hai nữ cảnh sát bị sát hại từng đến đây và đánh rơi chiếc USB này. Thực ra, tổ chuyên án nảy sinh thái độ nghi ngờ với đội trưởng đội cảnh sát hình từ lâu. Khi điều tra bảng kê chi tiết sử dụng thẻ tín dụng của Lê Uyển Đình, Tô My phát ta mua chiếc máy tính xách tay và hai chiếc điện thoại di động, nhưng tổ chuyên án lại hề phát thấy những vật đó ở trong phòng, trong khi từ đầu chí cuối đội trưởng đội cảnh sát hình hề nhắc đến tồn tại của chúng, mà theo lời ta “ phát thấy dấu tích bị mất cắp tài sản”. Tổ chuyên án phân tích và nhận định có lẽ đội trưởng đội cảnh sát là kẻ trong cuộc, chắc chắn ta biết nội tình, đó cũng là thời điểm tổ chuyên án bắt đầu nghi ngờ đội trưởng đội cảnh sát hình , ngặt nỗi giờ trong tay lại có chứng cớ, bởi vậy họ thể lập tức vạch mặt ta. Theo tiến triển của vụ án, khi điều tra khẩu súng chụp trong bộ ảnh của hai nữ cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát mới ép phải khai ra mối quan hệ của mình, đồng thời thanh minh khi xảy ra vụ án ta công tác cùng giám đốc sở cảnh sát. Giáo sư Lương để Họa Long và đội trưởng đội cảnh sát cùng kiểm tra các băng ghi hình trong camera ở các nhà hàng khách sạn thành phố vì muốn tung hỏa mù, giáo sư né tránh việc cho đội trưởng đội cảnh sát cùng tham gia phá án bởi ông muốn đánh rắn động cỏ. Vụ án này chỉ liên quan đến đội trưởng đội cảnh sát hình , mà còn liên quan cả đến giám đốc sở cảnh sát nên đặc biệt nghiêm trọng, cũng bởi thế mọi hành động đều phải vô cùng thận trọng. Giáo sư Lương lẳng lặng liên hệ với phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc, phó cục trưởng huy động tất cả các loại máy móc chuyên dụng và cả các chiến tuyến bí mật để điều tra hành tung trong hai ngày cuối tuần của đội trưởng đội cảnh sát hình và giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang. Cuối cùng họ phát giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang và đội trưởng đội cảnh sát hình xuất màn hình camera của khách sạn ở thành phố láng giềng. Ngoài ra họ còn thấy hình ảnh Lê Uyển Đình và Tôn Khởi Nhược cũng xuất trong quán rượu này vào sáng chủ nhật. Đêm chủ nhật, giám đốc sở và đội trưởng mỗi người kéo vali to rời khỏi khách sạn… Đến giờ có thể khẳng định chắn chắc hung thủ chính là giám đốc sở cảnh sát thành phố Phố Giang và đội trưởng đội cảnh sát hình . Sau đó, qua quá trình xét hỏi đội trưởng đội cảnh sát hình , tổ chuyên án được biết giữa bốn người họ xảy ra đoạn hội thoại như thế này khi cùng ở trong khách sạn: Lê Uyển Đình: “Ối trời! Tôi nhìn nhầm đấy chứ? Khởi Nhược ơi! ngờ người khách này chính là giám đốc sở cảnh sát đáng kính của chúng ta.” Giám đốc sở cảnh sát lặng người thốt tiếng nào. Mười phút sau… Uyển Đình lập tức chuyền giọng nửa nhõng nhẽo nửa uy hiếp: “Giám đốc! Em muốn chiếc xe hơi, căn nhà. Khởi Nhược, em muốn gì cứ việc bảo giám đốc nhé!” Khởi Nhược sợ hãi lắp bắp : “Em… em chỉ muốn từ chức… rời khỏi sở.” Giám đốc sở cảnh sát vẫn gì. Uyển Đình đổi giọng tiếp tục chất vấn: “Khi nào mới mua xe cho em? Em ngắm trước chiếc BMW màu đỏ. gì chứ! Nếu em cho cả thiên hạ xem bộ mặt của . Thử nghĩ mà xem, chỉ cần em tung video này ra tiền đồ của coi như xong đời.” Giám đốc sở cảnh sát vội trưởng đội cảnh sát hình rằng, mặt xám xanh. Uyển Đình vỗ vào chiếc máy quay trong tay thách thức. Giám đốc sở cảnh sát đột nhiên đứng bật dậy, đẩy Uyển Đình xuống đất, bập còng số tám vào hai cổ tay ta. Tôn Khởi Nhược vội vàng vứt máy ảnh, hoảng hốt tháo chạy ra ngoài, nhưng khi vừa mở được cửa đội trưởng đội cảnh sát kịp nhào tới … Loại còng tay này có lớp da bọc quanh để bảo vệ cổ tay bởi vậy trong quá trình giám đốc sở cảnh sát và đội trưởng đội hình bóp cổ hai nữ cảnh sát cổ tay của họ vẫn hề lưu lại vết tích giãy giụa, giằng co. Sau khi ra tay sát hại, họ chọn cách vứt đại xác nạn nhân ở nơi nào đó, bởi họ biết hai nữ cảnh sát chết khiến giới cảnh sát triển khai điều tra, bất luận họ xử lý xác khéo léo đến đâu vẫn bị phát . Khi tỉnh khỏi vai diễn trong trò chơi, họ thề với nhau tiêu huỷ tất cả những thứ liên quan đến thế giới đáng sợ này. Giờ đây họ giống như kiến bò cùng sợi dây. Họ làm việc cùng nhau bao nhiêu năm, cùng phá bao nhiêu vụ án, còn lúc này họ cùng trở thành tội phạm, trong lòng hai người mơ hồ nỗi thấp thỏm và mong đợi phong ba bão táp ập đến. Đối với hai cảnh sát biến chất, chuyện đó khiến họ cảm thấy bất lực. Trong lịch sử phạm tội có rất nhiều vụ án mà hung thủ chính là cảnh sát, những vụ án này đều có chung đặc điểm đó là bày trường giả rất tinh vi và khó điều tra ra chân tướng, chính vì vậy những vụ án đó thường vô cùng li kì. Thậm chí người ta còn thể lí giải nổi động cơ giết người của số tội phạm, ví dụ như cảnh sát ở Canada cố ý giết người, rồi tự mình phá án; hay cặp vợ chồng cảnh sát rất nổi tiếng ở Mỹ, trong khi người chồng lấy súng bắn vào người đường, người vợ đảm nhiệm vai trò cứu nạn nhân và chữa lành vết thương. Sau khi tổ chuyên án quay về tổng bộ, cảnh sát địa phương còn điều tra ra hành vi tham ô của giám đốc sở cảnh sát, việc này liên đới đến hàng loạt nhân vật tiếng tăm khác trong ngành và các lãnh đạo cao cấp trong thành phố. Tô My lấy làm khó hiểu, hỏi: “Họ tham ô nhằm mục đích gì nhỉ?” Họa Long đáp: “ lấy tiền để nhậu nhẹt, chơi bời chứ còn làm gì?” Bao Triển thở dài: “ kiểu suy nghĩ biến thái ấy mà! Đối với số người sở thích lớn nhất chính là tham ô.” Giáo sư Lương trầm ngâm lát, rồi bảo: “Thực ra giám đốc sở cảnh sát và đội trưởng đội cảnh sát hình chỉ là những kẻ đứng mũi chịu sào, thích chơi trội hơn những phế phẩm làm chỉ biết đánh tú lơ khơ hay cờ tướng mạng mà thôi!”
Phần 5: Bệnh viện tâm thần Lời dẫn Bây giờ tôi tồn tại, nhưng trong quá khứ tôi từng tồn tại – Wan Faulkner. Tôi muốn kể cho mọi người, mặc dù chẳng ai tin tôi. Thế giới này thực ra chỉ là cuốn sách, mỗi người chúng ta đóng vai trong cuốn sách đó và chẳng ai có thể thay đổi được số phận của mình. Cuốn sách cứ thầm đến hồi kết được định đoạt sẵn, giống như thể mỗi chúng ta đều chết. Đó là thể thay đổi! Chương 1 Song trùng nhân cách Trong văn phòng tổ chuyên án, giáo sư Lương và Bao Triển đánh cờ, còn Tô My và Họa Long ngồi trước bàn máy tính tranh cãi gì đó. Giáo sư Lương hỏi: “Tiểu My, chuyện gì thế cháu?” Tô My đáp với giọng bực bội: “Họa Long cứ đòi cháu đưa ảnh của ấy lên mạng.” Giáo sư Lương dàn hòa: “ cháu đưa lên cho cậu ấy! Đơn giản thế có gì đâu mà phải lớn tiếng.” Tô My cự nự: “Giáo sư biết đấy thôi!” Bao Triển cũng quay lại hỏi: “ ấy muốn đưa lên trang nào?” Tô My bất lực đáp: “Google!” Trừ Họa Long ra, ba người còn lại liền phá lên cười. Vừa lúc ấy phó cục trưởng Bạch Cảnh Ngọc cầm cuộn hồ sơ hình bước vào. Họa Long: “Chào sếp! Lại có vụ gì ạ? Lần này đâu vậy?” Phó cục trưởng trả lời với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Địa ngục! Tôi hề ngoa chút nào!” Tô My nhăn mày: “Rốt cuộc nơi đó ở đâu mà phó cục trưởng nghe khiếp thế?” Bạch Cảnh Ngọc vòng vo: “Nơi đó người béo bước vào lập tức hóa gầy, người gầy bước vào lập tức hóa phì nộn. Bất kể người béo hay kẻ gầy bước vào họ đều có điểm chung là nhất định biến thành những cỗ xác hồn, vẻ mặt vô cảm, chân tay lờ đờ.” Giáo sư Lương gõ xuống mặt bàn : “Tôi biết đó là nơi nào rồi. Bệnh viện tâm thần!” Bạch Cảnh Ngọc gật đầu: “Đúng vậy! Lần trước tôi từng đến bệnh viện tâm thần thị sát lần, trong đó nhốt rất nhiều kẻ mắc bệnh tâm thần gây ra nhiều vụ trọng án. Hôm ấy tôi sốc nặng” Tô My tò mò: “Ồ! Chuyện gì mà khiến phó cục trưởng phải sốc vậy?” Hồ như Bạch Cảnh Ngọc muốn nhắc lại chuyện cũ, suy tư lát, ông cười mà như mếu đáp: “Họ uống thứ họ thải ra!” Ngày 29 tháng 12 năm 2007, bệnh viện tâm thần thành phố An Định xảy ra vụ án giết người vô cùng nghiêm trọng, viện trưởng và viện trưởng phu nhân bị sát hại, trường gây án diễn ra tại nhà xác của bệnh viện, cảnh tượng trông vô cùng thảm thương đến nỡ nhìn, vách tường trong phòng in rất nhiều dấu vân tay và cả dấu vân chân. Cảnh sát địa phương tiến hành điều tra bước đầu, dấu vân tay là của viện trưởng phu nhân, còn dấu vân chân là của viện trưởng. Nhân viên trông nhà xác vẫn thoi thóp thở. Ba nạn nhân bị trói băng ca cứu thương, cả ba đều được gây tê toàn thân. Viện trưởng và viện trưởng phu nhân tử vong. Nhân viên trông nhà xác vẫn sống nhưng giờ rơi vào trạng thái người thực vật, bệnh trạng rất nguy kịch, có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Tổ chuyên án nhìn những bức ảnh. Qua ảnh có thể thấy con ngươi của ba nạn nhân lồi hẳn ra, lông mi bị cắt. Họa Long chỉ vào bức ảnh hỏi: “Tại sao hung thủ lại làm vậy?” Giáo sư Lương đáp: “Hung thủ muốn cho ba nạn nhân nhìn thấy nhau …” Vụ án nghiêm trọng đến nỗi cảnh sát địa phương, sở y tế và ủy ban nhân dân thành phố thống nhất phải mời tổ chuyên án đến giúp đỡ phá án, các lãnh đạo tỉnh cũng hết sức quan tâm, trưởng phòng trọng án thuộc đội cảnh sát hình họ Nghiêm cùng đến bệnh viện tâm thần thành phố An Định với tổ chuyên án. Cảnh sát bao vây toàn bộ bệnh viện, họ nhận định bước đầu rằng hung thủ có thể là bác sĩ hoặc bệnh nhân của chính bệnh viện này. Bệnh viện tâm thần thành phố An Định có niên đại rất lâu đời, nó được xây dựng từ những năm 30 của thế kỉ trước, tiền thân của nó là viện điều dưỡng dành cho các sĩ quan quân đội trong thời kì chiến tranh. Trước bệnh viện vẫn còn nhìn thấy hố bom. Bước qua cánh cổng nan sắt thấy bên trong cánh cửa là hai dãy nhà gạch lợp ngói xi măng. Hai dãy nhà chia thành ba khu vực, lần lượt là phòng tiếp tân, phòng chờ khám và phòng thăm người thân. Trong bồn hoa trước cửa trồng toàn hoa mào gà. Bước qua cánh cổng sắt nữa thấy mở ra gian trước mắt vô cùng khoáng đạt, rộng rãi. Đó là chiếc sân lớn vắng teo bóng người, cuối sân có tòa nhà vô cùng cũ nát, dây trinh đằng bò kín các vách tường, lá cây rụng hết còn trơ thân và rễ gân guốc, khô héo bám chặt lấy cả tòa nhà, trông vô cùng quái dị và đáng sợ. Bốn thành viên của tổ chuyên án và trưởng phòng Nghiêm bước vào tòa nhà. Trong phòng họp của bệnh viện, viện phó giới thiệu với cả đoàn rằng bệnh viện tâm thần này tập hợp rất nhiều các thành phần bệnh nhân, ví dụ như bệnh nhân buộc phải cưỡng chế vào viện chữa trị, bệnh nhân thông thường, bệnh nhân đến kiểm tra thần kinh, bệnh nhân cai nghiện, bệnh nhân mắc bệnh tình dục… Tất cả có tám mươi ba bác sỹ và hộ lí, hai trăm mười bệnh nhân. Từ khi xảy ra vụ án kinh thiên động địa này rất nhiều bác sĩ đều làm đơn từ chức, nhưng viện phó phê chuẩn cho bất kì ai bởi vì rất có thể hung thủ lẩn trốn trong số đó. Hơn nữa, nếu bác sĩ từ chức ai chăm sóc và quản lí bệnh nhân. Rất nhiều bệnh nhân ở đây mắc bệnh tâm thần nặng từng phạm tội hình , gây nguy hại nghiêm trọng cho xã hội. Giáo sư Lương bắt đầu phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng người. Trưởng phòng Nghiêm dẫn cảnh sát địa phương tiến hành kiểm tra các tử thi chi tiết hơn, phòng kĩ thuật kiểm định các dấu vết xuất trường vụ án. Họa Long và Tô My phụ trách thẩm vấn các nhân viên công tác tại bệnh viện, đặc biệt cần hỏi hành tung cụ thể của từng người trong đêm xảy ra án mạng. Viện phó cùng các y bác sĩ tiến hành cấp cứu khẩn cấp cho nhân viên trông nhà xác, phải cứu ta bằng mọi cách bởi ta là người duy nhất sống sót và nhìn thấy hung thủ. Tám mươi ba nhân viên trong bệnh viện được chia thành từng đợt, lần lượt bước vào phòng thẩm vấn, rất nhiều người chịu hợp tác. Tô My phát giấy và bút cho họ, cầu họ ghi tường tận mình làm gì vào đêm hôm đó, có phát điểm khả nghi nào hay . Phần lớn các y bác sĩ đều cho rằng vụ án này do viện phó hoặc các bác sĩ trong bộ lãnh đạo gây ra, số khác ghi chép lung tung, ngoài ra còn có y tá chỉ vẽ vòng tròn giấy, mà viết chữ nào. Tô My hỏi y tá đó: “Vòng tròn này có nghĩa gì? Mà… sao lại có râu?” y tá lạnh lùng đáp: “Tôi muốn từ chức!” xong, trừng mắt nhìn Tô My rồi quay người bỏ . Lúc ra đến cửa, y tá đấm mạnh xuống bàn với lực rất mạnh, làm mọi thứ đặt đó rung lên bần bật. Vì đặc thù của công việc nên các y tá trong bệnh viện tâm thần đều cao to, khỏe mạnh hệt như nam giới, người nào cũng lưng hùm eo gấu, sức khỏe phi thường. Y tá trưởng dẫn giáo sư Lương và Bao Triển tham quan quanh bệnh viện. Kết cấu của bệnh viện này thực chẳng khác gì nhà tù, đến đâu cũng thấy cửa bằng nan sắt, những bệnh nhân tâm thần nặng được cách ly riêng chỗ, được phép tự do ra vào, ngoại trừ số ít bệnh nhân nhập viện tự nguyện là có thể xuất viện đa số những bệnh nhân bị cưỡng chế vào đây đều khó có cơ hội lành bệnh để trở về với xã hội. Tầng hai là nơi dành cho những bệnh nhân tâm thần được người thân hoặc người giám hộ đưa tới. Tầng ba là những bệnh nhân tâm thần lang thang được ủy ban nhân dân thu nhận và đưa vào đây điều trị. Tầng bốn là những phạm nhân mắc bệnh tâm thần từng vi phạm pháp luật bị cưỡng chế vào viện. Tại phòng tiếp tân ở tầng hai, giáo sư Lương thẩm vấn vài bệnh nhân tâm thần tự nguyện nhập viện điều trị. Họ được phép tự do hoạt động bên ngoài, thậm chí được vào thư viện đọc sách báo, bởi vậy rất có khả năng hung thủ nằm trong số những bệnh nhân dạng này. Người đầu tiên bước vào là đeo kính trông rất giống dân trí thức, nom tiều tụy nhưng kém phần xinh đẹp. thản nhiên mình chính là hung thủ giết người, ta muốn giết viện trưởng từ lâu vì viện trưởng từng cưỡng bức ta. Rồi ta miêu tả rất sống động viện trưởng làm gì, các chi tiết nghe có vẻ vô cùng chân thực. rất hùng hồn, đột nhiên ta quay ngoắt sang phía giáo sư Lương : “Ông cũng muốn cưỡng bức tôi đúng ! Tôi thừa biết!” Giáo sư Lương lúng túng mở bệnh án. ra đây là bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng. ta cho rằng mình xinh đẹp và tất cả mọi người đều muốn cưỡng bức mình. Tiếp theo là cậu béo da trắng mắt thâm quầng, trông chẳng khác nào mắt gấu trúc. Cậu ta ngồi xổm xuống góc nhà, tay run lẩy bẩy, ngay cả cơ mặt cũng co giật theo. Y tá trưởng khe khẽ giải thích: “Vì nhiều bệnh nhân ở đây phải thường xuyên sử dụng thuốc nên mắt họ có quầng đen xung quanh và tứ chi thường run lật bật.” Giáo sư Lương hỏi: “Cậu từng đến văn phòng của viện trưởng bao giờ chưa?” Cậu béo căng thẳng đáp: “Đến đó rồi! Viện trưởng uống trộm rượu của tôi. Trong phòng ông ta có cái giếng, tôi giấu thùng bia ở trong giếng đó, bia đặt dưới giếng ngon hơn bia ướp đá nhiều đấy, ông biết ?” Giáo sư Lương lại hỏi: “Viện trưởng bị sát hại rồi! Cậu biết tin này chưa?” Cậu béo thực thà đáp: “Họ có ba người, tôi nhìn mồn . Kẻ giết người đứng ngay sau lưng ông kia kìa!” Giáo sư Lương và Bao Triển kiềm được liền quay lại nhìn, sau lưng hề có ai, chỉ có vách tường. Y tá trưởng xua tay bảo cậu ta ra. Bao Triển nhìn bệnh án, hóa ra cậu béo này là bệnh nhân mắc chứng ảo giác. Sau khi cậu béo rời khỏi phòng, thanh niên bước vào, trông cậu ta hao hao giống sinh viên đại học, rất nho nhã và có học thức. Giáo sư Lương giở bệnh án. Đây là bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt, sở hữu hai nhân cách hay cách khác là song trùng nhân cách. Hai nhân cách trong con người đó có tên và trí nhớ hoàn toàn riêng biệt, nhưng cùng sống trong cơ thể. Nếu cơ thể chúng ta là cỗ máy với người mắc chứng song trùng nhân cách, cỗ máy đó do hai người điều khiển. Cậu ta mỉm cười chào mọi người, rồi ngồi xuống ghế phía bên kia bàn, hai tay đặt gọn gàng gối, trông chẳng khác gì người hoàn toàn bình thường. Giáo sư Lương hỏi: “Cậu tên gì?” Cậu thanh niên đáp: “Lưu Vô Tâm!” Bao Triển thắc mắc: “Sao trong bệnh án lại ghi tên là Đỗ Bình? Vậy Đỗ Bình là ai?” Người thanh niên vỗ vào ngực mình và giải thích: “Thân thể này là của cậu ta! Của Đỗ Bình!” Giáo sư Lương gật gù vẻ rất hiểu lời cậu ta: “ người bị phân chia ra thành hai nhân cách! Tôi trông cậu giống người có học, vậy phải xưng hô với cậu như thế nào đây?” Thanh niên nọ : “Cứ gọi tôi là Lưu Vô Tâm! Tôi sống trong cơ thể cậu ta…” Bao Triển tò mò hỏi: “ có hiểu gì về Đỗ Bình ?” Cậu thanh niên đáp: “Chúng tôi chưa bao giờ chuyện với nhau, cậu ta hề biết đến tồn tại của tôi có điều tôi cảm nhận được cậu ta. Cậu ta là kẻ vô học, lười suy nghĩ bởi vậy tôi mới xuất để thay thế cậu ta. Đơn giản thế thôi!” Bao Triển lại hỏi: “ rất thông minh! Người nhà đưa đến đây sao?” Cậu thanh niên trả lời: “Tôi tự nguyện vào đây vì thích nơi này, thích bệnh viện tâm thần. Ở đây ai cũng có thể nhăng cuội, điên điên khùng khùng, có thể thoải mái và công khai làm điều mình thích. Tôi thích cảm giác tự do, ghét áp lực và ghét ánh nhìn của người khác. Ở đây mọi thứ bất thường đều trở thành bình thường, bất kể tè giường, hoặc nhìn ai thấy ngứa mắt là thụi liền, chẳng ai quan tâm, chỉ cần thích là có thể làm. Đối với các bác sĩ ở đây chính bình thường mới là bất thường.” Giáo sư Lương hỏi dò: “Đỗ Bình thích nơi này ?” Cậu thanh niên thẳng thắn đáp: “Bây giờ là tôi – Lưu Vô Tâm. Lúc này cậu ta tồn tại.” Giáo sư Lương lại hỏi: “Có vẻ cậu là người rất thích suy nghĩ, vậy tôi hỏi cậu, thế nào là tồn tại?” Cậu thanh niên đáp: “Tôi và ông giống nhau, chỉ tồn tại trong gian và thời gian nhất định. Chúng ta từ đâu đến và vì sao lại ở đây? Câu trả lời là chúng ta đều được nhào nặn ra từ hư vô. Nếu chúng ta đều tồn tại trong cuốn sách chúng ta chính là nhân vật trong cuốn sách đó, còn những người đọc sách lại là nhân vật của cuốn sách khác! Giáo sư Lương quay lại chủ đề: “Vào buổi tối viện trưởng bị sát hại, làm gì?” Cậu thanh niên trả lời gọn lỏn: “Đọc sách!” Bao Triển hỏi luôn: “Sách gì vậy?” Cậu thanh niên : “Lược thời gian!” Buổi thẩm vấn kết thúc, người thanh niên đứng dậy từ biệt, cậu ta rất lịch bắt tay giáo sư Lương và Bao Triển. Khi bắt tay, cậu ta lặng lẽ truyền tờ giấy vào tay giáo sư Lương. Khi y tá trưởng rời khỏi phòng, giáo sư Lương mới mở tờ giấy ra, đó viết: “Hãy cẩn thận với y tá trưởng! Có người đàn ông cư trú trong cơ thể bà ta!” Bao Triển và giáo sư Lương nhìn theo bóng của y tá trưởng. Đó là người phụ nữ tóc xoăn và đặc biệt cao lớn. Đêm hôm ấy, y tá trưởng sắp xếp mấy chiếc giường trong phòng tiếp tân để bốn thành viên của tổ chuyên án và trưởng phòng Nghiêm ở lại bệnh viện tâm thần. Hai cánh cổng của bệnh viện vẫn sừng sững và câm lặng. Trước cổng viện là con phố, đứng trước cửa sổ phòng tiếp tân có thể nhìn thấy rất nhiều cảnh sát bồng súng đứng canh trước cửa. Từ cửa sổ hậu có thể nhìn thấy khu nghĩa địa phía sau bệnh viện tâm thần. Theo lời giới thiệu của viện phó đa số bệnh nhân tâm thần lang thang nhà cửa sống trong viện đều có người đến nhận, cả những phạm nhân tâm thần gây nguy hiểm cho xã hội bị cưỡng chế vào đây cũng vậy, vì sợ họ tấn công nên gia đình dám đón họ về nhà, hơn nữa bệnh viện cũng dám thả nên sau khi họ chết, bệnh viện chôn họ trong khu nghĩa địa này. Đúng lúc nửa đêm khuya khoắt Họa Long và Bao Triển bỗng giật mình tỉnh giấc bởi tiếng thét thất thanh vọng lại từ khu mộ địa phía sau tòa nhà. Hai người vội vàng gọi trưởng phòng Nghiêm dậy. Ba người cầm đèn pin cùng lao ra nghĩa địa kiểm tra. Nghĩa địa tối om, cỏ mọc cao ngút đầu người, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười quái dị. Ba người vòng qua mấy ngôi mộ, vào khoảnh khắc bước vào khu nghĩa địa, họ nghe ràng thấy tiếng rên khóc của đàn bà từ sâu trong nghĩa địa vẳng tới. Họa Long lấy súng ra, Bao Triển soi đèn pin. Phía sau ngôi mộ có người đàn bà áo trắng đứng. Người đàn bà chầm chậm quay đầu lại…
Chương 2 Mật thất trong bệnh viện Người đàn bà đó chính là y tá trưởng. Bà ta mặc chiếc áo y tá màu trắng, chầm chậm quay đầu lại, mọi người nhìn thấy da và thịt mặt bà ta bị tróc hết, miệng sùi bọt máu, phát ra tiếng kêu thảm thiết vừa như khóc lại vừa như cười. Cảnh tượng ấy khiến người ta hồn bay phách lạc. Trong lúc hoảng loạn, Họa Long bắn phát súng chỉ thiên. Người đàn bà ngã sấp xuống ngôi mộ ngay trước mặt. Vừa lúc ấy, viện phó và đội trưởng đội bảo vệ nghe tiếng còi báo động liền chạy tới, cảnh sát đứng gác ngoài bệnh viện cũng lập tức lao vào. Bao Triển ra sức hét cầu mọi người bảo vệ trường, nhưng chẳng ai nghe lời , trường trở thành bãi chiến trường hỗn loạn với đủ tiếng hò hét. Người nào người nấy ba chân bốn cẳng khênh y tá trưởng vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Tình trạng thương tích của bà ta vô cùng nghiêm trọng. tiếng sau, mọi biện pháp cứu chữa y tá trưởng đều trở nên vô hiệu, bà ta tử vong do mất máu quá nhiều. Tổ chuyên án tiến hành điều tra khám nghiệm trường. Tô My bắt đầu chụp ảnh, nhưng vì trường chồng chéo quá nhiều dấu chân nên nhất thời khó phân biệt được dấu chân nào là dấu chân của thủ phạm. Giáo sư Lương chú ý đến vết bánh xe để lại trong mộ địa, nhân viên bệnh viện nhận ra đó là vết bánh xe của băng ca cứu thương. Bao Triển cẩn thận kiểm tra mộ địa lượt, trường còn sót lại chiếc xẻng sắt, ngôi mộ mới đào. Điều này rất kì quái, mộ địa nằm sau bệnh viện, cỏ mọc um tùm lại rất hoang vắng, hung thủ hoàn toàn có thể giết chết y tá trưởng rồi giấu xác vào lùm cỏ, nhưng y lại làm vậy, chẳng do cố ý hay có tình gì. Trưởng phòng Nghiêm mở cuộc họp khẩn cấp ngay giữa đêm. Ông cảnh sát già tính khí nóng nảy vừa đập bàn chan chát vừa lớn tiếng hét: “Hung thủ dám ngang nhiên giết người ngay trước mũi chúng ta, những thế thủ đoạn lại vô cùng tàn nhẫn. ràng y muốn khiêu chiến với cảnh sát đây mà!” Giáo sư Lương nhận định: “Tôi cho rằng hung thủ vẫn náu trong bệnh viện, thậm chí có thể y ở ngay cạnh chúng ta, bởi thế hi vọng cảnh sát cho điều tra sâu hơn.” Cảnh sát thành phố An Định phụ trách báo cáo kết quả khám nghiệm tử thi và nghiệm chứng trường. Bốn nạn nhân là viện trưởng, viện trưởng phu nhân, nhân viên trông nhà xác và y tá trưởng đều bị tiêm thuốc gây tê toàn thân trước khi sát hại. Thuốc tê được cất giữ ở rất nhiều nơi trong bệnh viện như trong hiệu thuốc, nhà kho, phòng cấp cứu, phòng chăm sóc… Những phòng này đều sử dụng loại khóa chìm kiểu cổ, ngay cả phòng phẫu thuật và phòng hóa nghiệm cũng vậy vì qua nhiều năm nên khe hở giữa cửa và khung cửa rộng toác ra, chỉ cần dùng tấm nhựa cứng tương đối mỏng như chứng minh thư hay thẻ nhân viên là có thể mở bật khóa cửa, bất cứ ai đều dễ dàng tự do ra vào. Trong nhà xác bệnh viện còn lưu lại khá nhiều dụng cụ gây án, tất cả có hai mươi bảy loại, gồm găng tay cao su, kìm, banh Volkman bốn răng tù tự động, đầu cưa điện, chìa khóa đầu cưa điện, kẹp cố định da đầu, dao phẫu thuật, kéo phẫu thuật, lưỡi cưa, thìa nạo, bông và v.v… Công cụ gây án có thể chia ra làm hai loại: dụng cụ phẫu thuật mở hộp sọ và dụng cụ phẫu thuật chi. Vòi nước tại trường gây án được mở lớn, mặt đất lênh láng nước lẫn máu, hung thủ đeo găng tay nên lấy được dấu chân và dấu vân tay trường. Cảnh sát thành phố An Định tiến hành điều tra chi tiết về bối cảnh xã hội của viện trưởng và bước đầu xác định đây là vụ án nhất thời nảy ý định giết người nhằm mục đích báo thù rất dã man. Viện trưởng phu nhân chỉ ngẫu nhiên bị sát hại, hôm ấy bà lái xe đến đón viện trưởng cùng dự tiệc cưới của người bạn. Hung thủ lần lượt gây tê cho vợ chồng viện trưởng trong văn phòng của ông ta, rồi lấy băng ca cứu thương chuyển vào nhà xác sau đó bắn thuốc tê vào nhân viên trông nhà xác, cuối cùng giết hại cả ba nạn nhân. Từ kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy hung thủ cố tình để ba nạn nhân nhìn quá trình giải phẫu. Trong văn phòng của viện trưởng và nhà xác hề thấy dấu vết vật lộn, giãy giụa, điều đó chứng tỏ có lẽ hung thủ là người quen, thậm chí nhiều khả năng là nhân viên làm việc trong bệnh viện. Từ dấu vân tay và dấu vân chân của nạn nhân in tường cho thấy hung thủ có khuynh hướng lệch lạc nhân cách hoặc tâm thần phân liệt. Sau khi giáo sư Lương nghe người phụ trách cảnh sát thành phố An Định trình bày xong, ông nhận định: “Có ba khả năng. Thứ nhất, hung thủ là nhân viên làm việc trong bệnh viện. Thứ hai, hung thủ là bệnh nhân tâm thần điều trị tại bệnh viện. Còn khả năng nữa…” Trưởng phòng Nghiêm ngạc nhiên hỏi: “Trong bệnh viện tâm thần này ngoại trừ y bác sĩ ra chỉ có bệnh nhân tâm thần. Lấy đâu ra khả năng thứ ba nữa?” Giáo sư Lương : “Khả năng thứ ba, hung thủ chính là bác sĩ mắc chứng tâm thần phân liệt. Có lẽ chính y hề hay biết mình mắc bệnh tâm thần.” Bao Triển báo cáo tình hình khám nghiệm trường, chiếc xẻng để lại gần mộ địa vốn dựng ở ngoài nhà ăn bệnh viện: Đầu bếp của nhà ăn, nhân viên tạp vụ, nhân viên quét dọn đều từng sử dụng chiếc xẻng này. Băng ca cứu thương vốn để ở khúc quanh hành lang tầng của bệnh viện, hung thủ gây tê khiến y tá trưởng trực ban đêm đó ngất xỉu ở nơi vắng người qua lại, rồi khênh lên băng ca cứu thương, sau đó y cầm xẻng dựng ngoài nhà ăn mạch ra nghĩa địa. Có lẽ vì thuốc gây tê hết tác dụng nên y tá trưởng bắt đầu kêu lên thảm thiết, hung thủ vội vàng đẩy băng ca cứu thương về chỗ cũ rồi chạy trốn. Ngoài ra còn khả năng nữa, đó là hung thủ cố tình dụ cảnh sát ra khu mộ địa. Nấm mồ mới đào là mộ mới, điều kì lạ là dưới huyệt hề có thi thể hay hộp đựng tro cốt. Giáo sư Lương suy đoán: “Có thể trong khu nghĩa địa này giấu bí mật nào đó!” Bao Triển : “Chắc chắn hung thủ phải để lại dấu chân hoặc vết giày. Dẫu ngụy trang tài tình đến đâu người đào huyệt cũng thể xóa sạch mọi dấu vết.” Tô My lấy những bức ảnh chụp dấu chân tại trường bày lên bàn cho mọi người xem. Vì các nhân viên phá hỏng trường nên mặt đất có rất nhiều dấu giày. Nhất thời khó mà phân biệt được đâu là dấu giày của hung thủ. Giáo sư Lương : “Khi nãy làm kiểm định dấu chân của tất cả các nhân viên có mặt tại trường. Tôi tin rằng có thể nhanh chóng điều tra ra dấu chân của hung thủ thôi.” Trưởng phòng Nghiêm ra lệnh: “Bắt đầu từ bây giờ, thuốc gây tê do viện phó trực tiếp quản lí. Khi muốn sử dụng, các nhân viên y tế phải ra chỗ viện phó lĩnh thuốc. Còn nữa, bây giờ cầu tất cả nhân viên trực ban trong bệnh viện đều kiểm định dấu chân!” y tá mọc râu ngồi cạnh viện phó lầm bầm trong miệng: “Chỉ huy gì mà ngu xuẩn thế.” Trưởng phòng Nghiêm nghe thấy liền quắc mắt nên hỏi: “Này đồng chí nam kia! Đồng chí vừa gì?” y tá có râu chống nạnh : “Mẹ ông là đồng chí nam có! Tôi là phụ nữ!” Viện phó vội vàng khuyên can: “Y tá Chu, được vô lễ!” Trưởng phòng Nghiêm đập bàn ầm ầm, bắt đầu to tiếng với y tá Chu. Vừa lúc ấy, trong hành lang bệnh viện vọng lại tiếng bước chân rầm rập, hai y tá và nhân viên bảo vệ đuổi theo người đàn ông cao lớn xông vào phòng họp. Người đàn ông cởi trần, gân xanh nổi cuồn cuộn nơi cổ, trông hùng hổ đến khiếp người, bụng ta có vết sẹo dài, mặt và cánh tay đều chằng chịt sẹo. ta quát nạt mọi người trong phòng: “Lũ súc sinh!” Nhân viên bảo vệ đứng đằng sau liền ôm ấy eo ta. Người đàn ông chuyển từ tức giận sang điên cuồng, ta vùng ra khỏi vòng tay nhân viên bảo vệ, vừa kêu lên những tiếng quái đản “Súc sinh!” vừa vung tay đấm loạn xạ vào tường. Mỗi nắm đấm đều dồn tất cả sức lực, thanh phát ra nghe rầm rầm, trong sát na bờ tường hoang đỏ. Người đàn ông lực lưỡng quay lại, hầm hầm lao vào giáo sư Lương đứng cách mình gần nhất. Họa Long đứng bật dậy định bảo vệ giáo sư Lương, nhưng y tá Chu xông ra trước. kẹp chặt cổ ta từ phía sau, rồi dùng miếng võ vật cổ truyền của Mông Cổ vật ngửa ta xuống đất, trong khi tay còn lại của nhanh chóng tiêm thuốc an thần vào bắp tay ta. Người đàn ông cao to lập tức trở nên mềm oặt, ta được y tá và bảo vệ khênh về phòng. Y tá Chu phủi tay, với ông trưởng phòng Nghiêm: “Bảo ông chỉ huy ngu xuẩn nghĩa là rất ngu xuẩn, hiểu chưa? Ông nhìn thấy chưa? Nếu đợi xin thuốc tê, rồi mới lĩnh bây giờ trong căn phòng này có ít nhất mấy người thiệt mạng rồi đấy!” Bao Triển đột nhiên nhớ đến vòng tròn kì lạ mà y tá này vẽ giấy lúc lấy lời khai. Trong đầu chợt loé lên suy nghĩ. Vòng tròn đó hề bất quy tắc, mà nó được tổ thành bởi hai đường cong hình trăng khuyết. Tuy trông rất quái dị nhưng hồ như nó chứa hàm ý sâu xa. Viện phó ra hiệu cho mọi người tiếp tục cuộc họp. Người đàn ông khi nãy chỉ là bệnh nhân mắc hội chứng trầm cảm nặng mà thôi. Nét mặt trưởng phòng Nghiêm thể vẻ ngượng ngùng, ông ta ho khan tiếng, rồi : “Ở đây tôi vẫn là cảnh sát có quân hàm cao nhất, cho nên mọi người hãy thực theo cầu của tôi. Còn chuyện quản lí thuốc an thần và thuốc gây tê bàn sau. Bây giờ gọi tất cả nhân viên trực ban trong bệnh viện đến đây để kiểm tra dấu chân. Trong số những người ra mộ địa chắc chắn có kẻ là hung thủ.” Viện phó tán thành: “Nếu gọi tất cả các y bác sĩ trực ban đến đây bệnh nhân ở trong trạng thái ai cai quản, chăm sóc.” Trưởng phòng Nghiêm gạt : “Tạm thời khóa tay bệnh nhân giường, khống chế họ ở tại chỗ!” Nhân viên trực đêm nhiều nên việc tiến hành kiểm tra dấu chân diễn ra rất thuận lợi. Đầu tiên cảnh sát loại trừ dấu chân của tổ chuyên án, trưởng phòng Nghiêm, viện phó, đội trưởng đội bảo vệ và dấu chân của các cảnh sát đứng gác cổng, sau đó loại trừ thêm dấu chân của nạn nhân dấu chân cuối cùng tại trường mộ địa chính là dấu chân của nghi phạm giết người để lại. Nhưng kết quả đối chiếu khiến mọi người vô cùng thất vọng, trong số nhân viên trực đêm tại bệnh viện có dấu giày của người nào trùng khớp với dấu giày của nghi phạm. Bao Triển xem ảnh chụp dấu giày. Đó là vết tích của đôi dép lê. Vụ án này rất cổ quái, đầu tiên hung thủ gây tê cho y tá trưởng, sau đó giải phẫu phần mặt, rồi đào huyệt mộ trong nghĩa địa tối đen như mực. Trong cả quá trình thực hành vi phạm tội ghê rợn mà hung thủ lại đôi dép lê. Điều đó đủ thấy tố chất tâm lí của hung thủ vô cùng vững vàng. Viện phó : “Loại dép lê này chỉ dành cho bệnh nhân tâm thần trong bệnh viện.” Tô My hỏi: “Giờ là mùa đông mà bệnh nhân chỉ dép lê thôi sao?” Viện phó đáp: “Vẫn còn hơn để họ chân đất.!” Tổ chuyên án tiến hành điều tra thâu đêm. mắc bệnh hoang tưởng và cậu béo mắc chứng ảo giác mà tổ chuyên án thẩm vấn lần trước lại bị gọi lên thẩm vấn lần nữa, song vẫn phát ra điều gì khác thường. Đôi dép lê của bệnh nhân tâm thần phân liệt Lưu Vô Tâm cũng chẳng hề dính bùn đất ngoài mộ địa. Điều đó chứng tỏ ba người họ đều ra nghĩa địa phía sau bệnh viện. Khi trời hửng sáng đột nhiên phòng lưu trữ hồ sơ của bệnh viện chợt bùng cháy, khói nổi cuồn cuộn, lửa cháy ngùn ngụt, lưỡi lửa nhanh chóng liếm lên tầng ba. Bệnh nhân tâm thần ở tầng ba túm tụm đổ xô về phía kêu la hỗn loạn. Vì có ai trông coi nên họ đập hỏng các nan cửa sắt để thoát ra ngoài. Liền sau đó các bệnh nhân tâm thần ở tầng bốn cũng bị ngọn lửa hung tàn uy hiếp, có người sợ quá liền nhảy xuống đất và tử vong tại chỗ. Rất nhiều bệnh nhân tập trung tại lối ra cầu thang, trong phút chốc tiếng thét gào kêu khóc vang lên ai oán như tiếng ma hờn quỷ khốc. Cảnh tượng vô cùng hỗn độn. số bệnh nhân chạy ra sân viện nhảy múa đầy hưng phấn, bệnh nhân còn mạo nhận mình là cảnh sát giao thông huơ tay loạn xạ chỉ huy mọi người lại. ta đưa tay vào miệng huýt vang, thanh phát ra nghe như tiếng còi. Cảnh tượng hỗn loạn ấy kéo dài tiếng đồng hồ, mãi khi cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cảnh sát vũ trang ra tay mọi việc mới dần dần lắng xuống, vụ hỏa hoạn cũng được kiểm soát. Nhân viên y tế tiêm thuốc an thần cho những bệnh nhân quậy phá hung hăng nhất. Họa Long và Bao Triển đưa mắt tìm giáo sư Lương và Tô My trong đám người nhốn nháo, nhưng hai người đó biến mất từ khi nào. Khi vụ náo loạn xảy ra, giáo sư Lương và Tô My thẩm vấn Lưu Vô Tâm. Họ kiểm tra dép lê của cậu ta, nhưng thấy gì khác thường. Giáo sư Lương chất vấn: “Lần trước cậu đưa cho tôi mảnh giấy viết “Hãy cẩn thận y tá trưởng”, ngay sau đó bà ta bị sát hại. Liệu đây có phải tình cờ ngẫu nhiên ?” Lưu Vô Tâm thản nhiên trả lời: “Tôi có ông cũng chẳng tin!” Giáo sư Lương hỏi: “Vì sao?” Lưu Vô Tâm đáp: “Bởi vì tôi là bệnh nhân mắc bệnh tâm thần, ai tin lời của kẻ tâm thần cả!” Giáo sư Lương lại hỏi: “Vậy cậu định gì với tôi?” Lưu Vô Tâm : “Thực ra tôi hề bị tâm thần, các bệnh nhân trong bệnh viện này đều mắc bệnh. Bác sĩ mới là người có bệnh.” Đúng lúc đó, hành lang bệnh viện bỗng trở nên náo loạn, ai đó hét lớn: “Cháy rồi! Chạy .” Giáo sư Lương, Tô My và Lưu Vô Tâm nghe vậy liền chạy nhanh ra ngoài hành lang. đám bệnh nhân tâm thần bỗng từ đâu ùn ùn kéo đến. lão già cất cao giọng hát kinh kịch, ông ta nhảy tưng tưng, thét vang tiếng, sau đó xé quần áo người, phơi thân hình trước mặt Tô My. Tô My giật mình lạc giọng hét chói tai. Ba người vội vàng chạy vào kho chứa đồ ở tầng của bệnh viện. Tô My kéo chặn cửa lại. lát sau, càng lúc càng nhiều người kéo đến hành lang. Rất nhiều bệnh nhân phá vỡ cửa sổ định nhảy vào, vài bệnh nhân khác bắt đầu đập cửa. Lão già mắc chứng thích khoe của quý khi nãy thò lưỡi đỏ lòm, cười khả ố với Tô My, rồi lớn tiếng gọi: “Bé ! Chúng ta ngủ ! Quay sang mà nhìn này! Xem ta này…” Cuối cùng đám bệnh nhân tâm thần cũng phá tung cửa, tất cả xông vào phòng, nhưng trong đó chẳng có ai. ra giáo sư Lương, Tô My và Lưu Vô Tâm phát lối vào gian mật thất dưới lòng đất ở trong kho chứa đồ. Tô My tháo then ngang, đợi Lưu Vô Tâm cõng giáo sư Lương vào hẳn trong mật thất, lập tức cài then ngang lại. Mật thất tối om, Tô My lấy điện thoại di động ra định gọi Họa Long và Bao Triển đến cứu, nhưng may ở đây lại mất sóng. Nhờ ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ điện thoại, họ nhìn thấy số bình thủy tinh đặt kệ dài. Tô My gí sát điện thoại vào bình thủy tinh để quan sát cho , giật bắn mình phát trong bình ngâm bộ phận cơ thể. Trong những bình khác cũng đều ngâm các bộ phận của cơ thể người. Tô My kinh hãi đến nỗi đánh rơi điện thoại xuống đất ánh sáng điện thoại vừa vặn chiếu sáng phía mép tường, Tô My lờ mờ nhìn thấy ở đó có xác ướp.
Chương 3 Mật thất dưới lòng đất Tô My tìm thấy công tắc đèn, bật sáng, mật thất dưới lòng đất của bệnh viện tâm thần này nồng nặc mùi formalđehyde. hai chiếc kệ lớn kê sát mép tường, đập vào mắt là những tiêu bản cơ quan trong cơ thể người. Nhìn bốn phía xung quanh căn phòng, người ta khỏi thấy ớn lạnh. Giáo sư Lương kiểm tra xác ướp, thi thể được xử lí rút nước và rút mỡ cách đơn giản, sau đó sử dụng chất chống mục và thuốc keo hoá, cuối cùng lấy băng cuốn lại thành hình xác ướp, cố định cơ thể bằng cách này có thể giữ được vài năm. Mỗi cỗ xác ướp đều được dán mã số tiêu bản, mỗi mảnh giấy đều viết địa chỉ. Đột nhiên, Lưu Vô Tâm trở nên thắc thỏm bất an, cậu ta nhìn chằm chằm vào những chiếc bình rồi lẩm bẩm: “Hình như tôi từng đến đây rồi phải!” Tô My và giáo sư Lương bắt đầu lo lắng, họ bị kẹt trong mật thất với bệnh nhân tâm thần, trong khi ngoài mật thất là đám người điên. Tô My buồn nôn, giáo sư Lương cố gắng kìm nén cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày, hai người nhìn Lưu Vô Tâm với ánh mắt khiếp đảm. Lưu Vô Tâm giơ chiếc bình lên. Lát sau, cậu ta đặt chiếc bình xuống, vỗ tay bồm bộp ra lệnh: “Nào! Làm việc thôi” Giọng Tô My cơ hồ lạc , hỏi: “Làm việc gì? Lưu Vô Tâm, ở đây có lối ra nào khác ?” Lưu Vô Tâm ngơ ngác hỏi: “Lưu Vô Tâm là ai? Tôi là Đỗ Bình. Các người muốn làm việc hả? Định chạy trốn chứ gì?” Đột nhiên Lưu Vô Tâm nổi nóng, cậu ta tiến từng bước lại gần hai người. gian trong mật thất rất hẹp, và ông lão tàn tật đâu phải đối thủ của cậu ta. Lưu Vô Tâm áp sát giáo sư Lương, thò tay bóp cổ ông, rồi phẫn nộ quát lớn: “Đứng dậy! Mau làm việc!” Tô My kịp suy nghĩ, vội ôm chiếc bình ở gần đó đập thẳng vào đầu Lưu Vô Tâm. Formaldehyde trong bình bắn tung toé khắp nơi. Cậu ta ướt lướt thướt, lắc mạnh đầu như thể con chó lắc mình sau khi tắm, hai tay cậu ta vẫn tiếp tục bóp mạnh như thể muốn nhấc bổng giáo sư Lương lên khỏi mặt đất. Tô My lại ôm chiếc bình lớn hơn đập vào đầu Lưu Vô Tâm. Chiếc bình vỡ tan, Lưu Vô Tâm ngã ngửa, đập mông xuống đất. Khi ngã cậu ta va phải chiếc kệ gần đó, chiếc kệ lật nghiêng, tất cả bình thủy tinh kệ đều rơi vỡ rào rào. Tô My khiếp đảm tột độ, vừa khóc vừa kéo giáo sư Lương định chạy ra khỏi mật thất, nào ngờ bị trượt chân ngã nhào. Lưu Vô Tâm chậm chạp đứng dậy, lầm bầm trách móc: “Làm việc thôi! mình tôi thể làm hết được!” Giáo sư Lương cố tìm cách hòa hoãn tình thế.: “Được! Chúng tôi cùng làm việc với cậu! Cậu dạy chúng tôi nhé!” Lưu Vô Tâm bước ra phía sau những kệ gỗ, chẳng ngờ ở đó còn có cánh cửa nữa. Tô My cố sức cõng giáo sư Lương theo Lưu Vô Tâm vào trong phòng. Sau khi cả ba người vào hên trong, Lưu Vô Tâm bật đèn, trong này cũng là tiêu bản. Tô My đặt giáo sư Lương xuống đất, họ chú ý đến ba làn cầu thang tỏa về ba hướng. Giáo sư Lương hỏi: “Ba cầu thang này thông đến đâu vậy?” Lưu Vô Tâm đáp: “Đến xưởng chế biến và văn phòng của viện trưởng!” Giáo sư Lương lại hỏi: “Còn cầu thang thứ ba sao?” Cậu ta thản nhiên trả lời: “Đến nhà ăn của bệnh viện! làm việc là cho ăn đâu nhé!” Tô My dựng tóc gáy, trong ba lối ra của mật thất ngầm dưới lòng đất này lại thông đến nhà ăn của bệnh viện. Sau khi đến đây, các thành viên của tổ chuyên án ăn bánh bao nhân thịt trong nhà ăn, nghĩ tới đó Tô My liền oằn người nôn thốc nôn tháo. Giáo sư Lương hỏi: “Lưu Vô Tâm… à … Đỗ Bình! Viện trưởng bắt cậu làm việc ở nơi này sao?” Lưu Vô Tâm đáp: “Đúng thế! Tổ tôi có ba người là Gấu béo, chị Kính cận và tôi. Tôi là tổ trưởng.” Giáo sư Lương và Tô My đưa mắt nhìn nhau, hai người chuẩn bị sẵn tâm lí chạy trốn, phải rời khỏi nơi đáng sợ này càng nhanh càng tốt. Lưu Vô Tâm ôm bình tiêu bản khóc nức nở, vừa khóc vừa : “Nó tên là Ô Ô, nó cho tôi táo. Lâu lắm rồi tôi được ăn táo.” Tô My cõng giáo sư Lương hướng về phía cầu thang. Lưu Vô Tâm nghiêng đầu nhìn, cậu ta cầm móc sắt vừa hét vừa đuổi theo. Tóc cậu ta ướt bết bát chẳng khác nào hải tảo. Tô My đặt giáo sư Lương xuống góc tường, hai người cầm dao phẫu thuật bàn giải phẫu chuẩn bị tự vệ. Nét mặt Lưu Vô Tâm trông vô cùng hung tợn, cậu ta tức giận quát: “Các người muốn ăn cơm hả?” Lưu Vô Tâm ném mạnh móc câu về phía hai người, móc câu đập trúng tường. Lần này chỉ là đòn hù dọa, lần sau móc câu chắc chắn nhằm giáo sư Lương và Tô My. Tô My lẩy bẩy giơ dao lên. Lưu Vô Tâm gạt bay hai con dao trong tay hai người, cậu ta gằn giọng: “ lại lần cuối nhé! Mau làm việc!” Giáo sư Lương đột nhiên : “Tôi để ý rằng cho dù người ta tất cả đều do số mệnh định đoạt và chúng ta thể thay đổi số mệnh, nhưng chẳng phải trước khi qua đường, chúng ta đều nhìn trước ngó sau cẩn thận đó sao?” Lưu Vô Tâm kinh ngạc hỏi: “Ông gì thế!”, rồi cậu ta ngẩng đầu đăm chiêu suy nghĩ: “Hình như tôi từng nghe câu này ở đâu đó rồi phải!” Giáo sư Lương lại tiếp tục: “Nếu họ được gặp nhau lần nữa người này già hơn người kia.” Lưu Vô Tâm nghe thấy câu này, đôi mắt vốn trợn trừng ngây dại đột nhiên có thần trở lại, cậu ta thốt lên: “Lược sử thời gian! Đây là câu tôi thích trong Lược sử thời gian! Chúng ta ở đâu vậy?” Giáo sư Lương thở phào nhõm: “Ơn trời! Cậu tỉnh lại rồi! Lưu Vô Tâm, mau dẫn chúng tôi rời khỏi đây được ?” Tổ chuyên án và trưởng phòng Nghiêm cảm thấy quá kinh hoàng trước khám phá về mật thất dưới lòng đất, trong khi đó viện phó lại khá điềm nhiên. Trong phòng họp ông ta giải thích thế này: “Từ trước đến nay việc xử lý tử thi vô danh luôn là lỗ hổng của pháp luật, thông thường sau khi để tử thi trong nhà xác thời gian công an địa phương dán thông cáo tìm thân nhân của người chết, nếu quá thời hạn mà có ai đến lĩnh nhận tử thi bị hoả thiêu hoặc mang chôn. Bệnh viện tâm thần thu nhận và chữa trị cho rất nhiều bệnh nhân tâm thần lang thang nơi nương tựa, chúng tôi phải bỏ ra rất nhiều tiền để trị bệnh cho họ, lại còn phải cung cấp nơi ăn chốn ở, bởi vậy sau khi họ chết, chúng tôi bán thi thể họ cho viện nghiên cứu y học là hoàn toàn hợp tình hợp lí.” Viện phó còn giải thích thêm rằng tại tình hình tài chính của bệnh viện tâm thần gặp rất nhiều khó khăn, gánh nặng chi phí quá lớn, nên đành phải tìm nguồn thu bằng nhiều cách. Ví dụ như thu phí chữa bệnh và ăn ở các bệnh nhân điều trị tự nguyện, cung cấp vật phẩm giải phẫu cho các trường đại học y và các bệnh viên. Họ buộc phải làm vậy để nuôi sống những bệnh nhân tâm thần bị cưỡng chế điều trị tại đây. Ngoài tiền viện trợ của chính phủ ra bệnh viện tâm thần buộc phải tìm đường mưu sinh, chính hoàn cảnh khó khăn khiến lãnh đạo bệnh viện buộc phải thực chính sách mà pháp luật ủng hộ cũng phản đối này. Tô My : “Trước đây tôi từng đến xem triển lãm cơ thể con người. Bây giờ tôi mới hiểu nguồn thi thể trong triển lãm thương nghiệp đó được lấy từ đâu.” Viện phó khẳng định: “Đúng vậy! Đa số sản phẩm triển lãm trong các triển lãm tiêu bản cơ thể người thế giới đều là thi thể của dân Trung Quốc.” Tổ chuyên án thẩm vấn “Gấu béo” và “chị Kính cận” lại lần nữa, họ khai rằng y tá trưởng chính là người dạy họ giải phẫu. Gấu béo : “Chúng tôi đều thích y tá Chu và ghét y tá trưởng.” Chị Kính cận thêm vào: “Chúng tôi muốn làm nhưng chẳng còn cách nào khác vì nếu làm họ cho chúng tôi ăn nữa. Chẳng cho ăn bất kì thứ gì cả!” Gấu béo bổ sung: “Y tá Chu cho chúng tôi rượu, rượu ngâm pín hổ hẳn hoi nhé, chị ấy lén lấy của nhà mang đến cho chúng tôi đấy! Bình rượu ngâm pín hổ ấy để giá trong mật thất.” Từ khi phát ra mật thất xử lí tử thi vô thừa nhận trong viện tâm thần, các thành viên của tổ chuyên án và trưởng phòng Nghiêm quyết từ chối dùng cơm ở nhà ăn bệnh viện. Sớm tinh mơ ngày hôm sau, họ ăn sáng trong con ngõ bán đồ ăn vặt ở trước cổng viện, con ngõ ấy nom bẩn thỉu, tồi tàn – nước tù đọng thành vũng vàng khè, nhưng thế vẫn còn vệ sinh và an toàn hơn nhiều trong nhà ăn bệnh viện. Bao Triển chợt ngẩng đầu lên, hìn thấy tấm biển quảng cáo treo tường. Bao Triển ngẫm ngợi lát, rồi : “Tôi biết hình tròn mà y tá Chu vẽ giấy lúc chúng ta thẩm vấn có ý nghĩa gì rồi. Chắc chắn những vụ án mạng này có liên quan đến vòng tròn đó!”