[Series] Mười tội ác – Tri Thù

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2: Rừng rậm nguyên sinh

      Mặc dù Họa Long, Bao Triển và Tô My vẫn giữ thái độ hoài nghi về quái vật lông trắng ở rừng sâu , tuy nhiên họ tận mắt gặp cậu bé người thú Cơm nắm và chứng kiến những vụ án giết người thể giải thích, điều đó khiến họ thể tin nổi vào tồn tại của sức mạnh thần bí.
      Họ tiến vào rừng rậm nguyên sinh, núi có đường, họ phải nhờ vào thiết bị GPS, giẫm lên cỏ dại tối đen như mực tiến về phía trước.
      Rừng cây buổi tinh sương trải rộng vút tầm mắt, trời trong mây trắng, khung cảnh vừa thanh khiết lại vừa hùng vĩ, cảnh quan biến đổi theo từng bước . Khi mặt trời lên đến đỉnh núi, áng mây được nhuộm màu như dát vàng, muôn dặm ánh mây rực rỡ xuyên qua tầng lá cây rọi chiếu vào gương mặt từng người. Họ gì, bởi vì lúc này cũng thành thừa. Con người vốn phải mắt xích trong hệ thống sinh thái của rừng nguyên sinh này. Cực bắc của Đại Hưng An Lĩnh là hồ Hắc Long Giang, cực nam là thượng nguồn sông Xar Moron, tổng chiều dài hơn ngàn hai trăm dặm, hàn gloajt loại cây như thông, vân sam, bạch dương, sơn dương... tổ thành khu rừng rậm rạp và bạt ngàn. Môi trường trăm khe ngàn núi ấy là nơi sinh sống của hơn bốn trăm loài thú quý hiếm, hơn ngàn cây thực vật hoang dã.
      Đoàn người men theo thế núi tiến dần lên , họ đến cánh rừng thông lùn, loài cây này cao lắm, chỉ 2m là cùng, phân nhiều cành nhánh , tán tỏa la đà mặt đất. Khắp năm mươi đỉnh núi ở Đông Bắc, đâu đâu cũng thấy loài thực vật này, bởi nó mà bước chân của đoàn lữ hành càng trở nên nhọc nhằn, thỉnh thoảng lại có con báo thoắt thoắt hiên trong rừng thông lùn, vài chú thỏ tuyết ló đầu ra khỏi hang đất ngó nghiêng.
      Mấy lần phân cục trưởng Tào định giương súng ngắm bắn con báo, nhưng sau đó ta lại thở dài hạ súng, miệng lầm bầm như niệm chú:" Bây giờ được phép săn bắn! Mình thể biết mà vẫn cố tình phạm lỗi!"
      Đèn cù :" Thợ săn của vùng Đông Bắc tuyệt chủng hết rồi! Chà chà! Nhớ hồi tôi vẫn thường cùng ông nội săn gấu đen đấy!"
      Bao Triển hỏi Đại Xuân Tử:" Liệu có phải quái vật lông trắng mà nhìn thấy là gấu ? Trong khu rừng này có gấu trắng ?"
      Đại Xuân Tử đáp:" Tuyệt đối phải! Đó là bà lão lông tóc trắng xóa! Tôi thể nhìn nhầm được!"
      Đèn cầy :" Phân cục trưởng! Sếp cứ nhả hai viên đạn bắn vài con thỏ ! Chúng tôi cho ai biết đâu!"
      Phân cục trưởng Tào kiên quyết
      xua tay:" được! Tôi giác ngộ cao lắm!"
      Họa Long mỉa mai:" Phân cục trưởng! Tôi chắc chắn nổ súng!"
      Phân cục trưởng lắc đầu:" Tôi là phân cục trưởng, làm sao có thể phạm pháp được? Sao cậu dám chắc tôi nổ súng?"
      Tô My đáp thay:" muốn săn bắn mang theo súng để làm gì?"
      Họa Long mỉm cười:" Liên quan gì đến súng? Điều quan trọng là phân cục trưởng mang theo rượu!"
      Mọi người xuyên qua rừng thông lùn, đột nhiên cây cổ thụ đứng sừng sững chặn lối , từng sợi ánh sáng mỏng manh lọt qua tán lá chiếu xuống mặt đất, mặt đất có dấu chân thú, trong dấu chân còn vũng nước chưa khô, mỗi vũng nước lại phản chiếu ánh mặt trời lên thân cây, sáng lấp la lấp lánh. Bông hoa mọc từ thân cây khô phủ rêu xanh khiến mọi người khỏi kinh ngạc, hành lang được hình thành bằng muôn vàn loài dây leo phủ xuống khiến mọi người thích thú, mấy chú bướm xanh biếc thấy có người liền bay lượn vòng qua màn rễ của cây tử đằng, rồi vút lên trung.
      Đoàn người bộ xuyên qua rừng cây, cỏ dại mọc càn glusc càng rậm rạp, họ thấp thoáng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, ra phía tước có con sông , nước sông chảy qua thảm cỏ xanh, đổ xuống
      hố đất tạo thành đầm lầy. Họ vượt qua vùng đất ngập nước, lúc này hoàng hôn buông xuống, người nào cũng mệt đứt hơi. Bóng tôi snhanh chóng bủa vây núi rừng Đại Hưng An Lĩnh, phân cục trưởng quyết định cắm trại ở ven sông.

      Mùa mưa vẫn chưa tới, nước sông khô cạn, co hẹp lại thành dòng suối , dòng nước chảy xiết bào mòn đá cuội tao thành những thanh rất vui tai. Lòng chảo sông trống trải chẳng có vật gì, bùn đất đen sì khô cứng đến nứt nẻ, vừa giẫm chân lên chúng vỡ vụn. Vạt cỏ dại xanh mơn mởn hai bên bờ sông mang đến cho người ta cảm giác khoan khoái, trong lùm cỏ mọc vài trái quả mọng màu xanh da trời.
      Tô My reo lên:" A! Việt quất đấy! Tôi muốn hái ăn quá!"
      Tô My ngửa mũ hái việt quất, chú hươu giật mình nhảy vọt ra khỏi lùm cỏ, chạy mấy bước rồi ngơ ngác quay đầu lại nhìn những vị khách lạ. Phân cục trưởng Tào đứng đằng sau liền nổ súng, vì cự li quá xa nên ta bắn trúng, chú hươu hoảng hốt chui sâu vào bụi cỏ. Phân cục trưởng Tào ngoác miệng chửi đổng mấy tiếng rồi bỏ . ta sắp xếp cho mọi người vị trí căng lều và chuẩn bị cho bữa tối. Phân cục trưởng Tào dọc ven theo sông, lát sau, tiếng súng lại vang lên, ta bắn trúng hai con gà
      lôi.
      Trạng thái tinh thần của Đại Xuân Tử dường như rất hoảng loạn, ta lặng thinh lời, chỉ đờ đẫn ngồi chỗ, chịu làm bất cứ việc gì cùng mọi người.
      Đèn cù và Đèn cầy lội xuống sông bắt được mười mấy con cá. Phương pháp bắt cá của họ rất đơn giản, đầu tiên chặn dòng chảy lại, sau đó liên tục bao vây thu hẹp phạm vi tạo thành vũng nước , lấy xẻng công binh hớt hết nước , thế là những con cá béo còn lại nhảy tanh tách trong làn nước đặc bùn và cỏ dại.
      Đèn cù mổ các và rửa sạch , rắc chút muối ngâm lát. Ông tìm triền cát tương đối bằng phẳng đào hố nông, Họa Long và Bao Triển kiếm củi khô, chất xuống hố, châm lửa nhóm bếp.
      Mọi người vây quanh đống lửa, bữa cơm tối hôm nay của họ có gà nướng và cá nướng.
      Mĩ vị thường được ăn nhất khi đến Đại Hưng An Lĩnh chính là cá suối. Vì nơi đây thuộc vùng cao, khí hậu rất lạnh, các sống dưới sông thường là các loại ca ưa nhiệt độ thấp, thêm vào đó chất nước sạch , bị ô nhiễm nên thịt cá ở đây có mùi vị thơm ngon hơn cá bắt ở nơi khác rất nhiều.
      Đèn cù xiên cành cây qua con cá béo múp, nướng than hồng, mỡ cá bén lửa phát
      ra tiếng nổ "lách tách". Sau khi nướng chín, ông lại rắc chút bột ớt và hương liệu mùi thơm nức mũi khiến người ta thèm rỏ dãi.
      Họa Long, Bao Triển và Tô My học cách Đèn cù nướng cá, họ cũng xiên que qua thân gà và cá, nướng than hồng.
      Phân cục trưởng lấy rượu đựng trong vỏ bình thuốc trừ sâu ra, vặn nắp uống ngụm , sau đó đưa cho Họa Long, Họa Long chê, ngửa cổ uống ngụm lớn, đoạn lau mép :" Đáng tiếc là bác Lương thể đến đây để thưởng thức những món ăn tuyệt vời này!"
      Phân cục trưởng :" Đợi chút ! Vẫn còn món nữa đấy! Món càng ngon càng để lại phía sau!"
      Tô My và Bao Triển uống rượu, những thành viên còn lại mỗi người uống ngụm, chẳng mấy chốc bình rượu dã cạn đến tận đáy.
      Phân cục trưởng Tào quẳng xương gà vào nồi, chất thêm củi vào lò đun sôi nồi nước.
      Tô My nghi ngờ:" Phân cục trưởng, món ngon mà phải món canh xương gà này đấy chứ!"
      Phân cục trưởng đáp:" Món này phải gọi là canh xương gà mà là canh Phi Long."
      Phân cục trưởng giải thích, những loài bay trời đều là lựa chọn hàng đầu để chế biến các món ăn, thượng hạng nhất chính là thịt gà lôi, gà lôi còn được
      gọi là rồng bay, nó từng là cống phẩm mà quan lại vùng Đông Bắc dâng lên cho Hoàng đế. Gà lôi thường ăn hạt thông và mầm thông nên thịt có mùi thơm mán mát của gỗ thông. Nếu lấy xương của nó hầm lên thành canh, đun cho lửa có thể gọi là "Đệ nhất canh Đông Bắc."
      Đèn cầy hái ít nấm dại và mộc nhĩ bỏ vào trong nòi, cậu ta chặc lưỡi:" Gá mà có thêm mấy cọng hành và vài nhánh tỏi mùi vị còn tuyệt hơn nhiều!"
      Đèn cù cười bí hiểm:" Ở đấy ấy à. thứ gì mà chẳng có!"
      xong, Đèn cù lom khom tìm kiếm ở chỗ lõm hình vành trăng núi đá, chẳng ngời nơi đó có loại tỏi tí hon nằm mình dưới đất, mấy mầm chồi bắt đầu he hé đâm lên mặt đất, ông lấy tay bới khóm tỏi trắng rửa sạch rồi bỏ vào nồi.
      lát sau, canh Phi Long được hầm xong, phân cục trưởng Tào mở vung nồi, nước canh chuyển sang màu trắng sữa, thịt và nước hòa quyện vào nhau, mùi thơm nồng đượm xộc thẳng vào mũi. Người nào người ấy trầm trồ khen ngợi. Đèn cù bỏ thêm ít mầm tỏi và muối vào nồi. Điều kiện ở đây thiếu thốn nên mỗi người đánh vây quanh nồi canh, dùng muôi thay nhau húp xì xụp. Mùi vị của loại canh này đúng là thơm ngon gì sánh nổi, khiến người ta thể giơ ngón tay
      lên xuýt xoa.
      Họa Long, Bao Triển và Tô My lần đầu tiên được nếm mỹ vị tuyệt hảo đến như vậy, và có lẽ từ nay về sau cũng bao giờ được nếm vị canh ấy thêm lần nữa!
      Nhiệt độ ban ngày và ban đêm ở Đại Hưng An Lĩnh chênh lệch khá lớn, mọi người vây quanh bếp than sưởi ấm, nghe Đèn cù kể chuyện săn khi xưa. Phân cục trưởng lại nhắc đến chuyện đánh đuổi con sói đói. Đêm buông xuống, Đèn cù dập lửa, mọi người chìm vào giấc ngủ say nồng. Bình minh vừa hé sáng, mặt đều đọng những giọt nước óng ánh. Thể trạng của Tô My yếu hơn mọi người nên bị hơi lạnh đánh thức, chui ra khỏi túi ngủ, khoác thêm áo thanh niên xung phong.
      Lúc đó trời còn chưa sáng , những vì sao đêm vẫn còn rơi rớt bầu trời đêm, núi rừng vẫn chìm vào trong bóng tối.
      Tô My đứng ngoài lều vận động thân thể lát, Bao Triển cũng tỉnh giấc, hỏi:" Tô My , thấy lạnh ?"
      Chưa đợi trả lời, Bao Triển đội mũ vải lên đầu Tô My.
      Tô My vươn vai :" xinh đẹp như tôi ngủ chung với đám đàn ông thối các trong túp lều còn ra thể thống gì nữa!"
      Đột nhiên Tô My nhìn thấy chấm sáng le lói phát ra từ ngọn núi sừng sững phía trước, vừa chỉ tay vừa hỏi:" Gì thế nhỉ?"
      Bao Triển nhìn hướng tay chỉ, đáp:" Lạ ! Như thể ánh đèn ấy !"
      Tô My hơi ngạc nhiên:" Ở nơi hoang vắng thế này mà cũng có người sinh sống sao?"
      Bao Triển hoài nghi:" Hay có người gặp nạn trong núi, giờ họ phát đèn tín hiệu cầu cứu nhỉ?"
      Tô My và Bao Triển gọi mọi người dậy, họ thu dọn lều trại, lập tức lên đường, tất cả đều tiến bước về phía phát ra ánh sáng. Khi đến nơi mọi người rất đỗi kinh ngạc vì nhìn thấy cảnh tượng khó lí giải. ra ánh sáng đó phát ra từ cột đèn đường
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3: Ngọn đèn đường nơi núi thẳm

      Ở nơi thâm cùng cốc hẻm, nơi núi rừng hoang sơ này, ngay cả đường mòn cũng có, vậy mà có cột đèn đường.

      Cột đèn bằng sắt hoang rỉ loang lổ, cắm nghiêng nghiêng trong lùm cỏ, cột đèn này giống bất kì cột đèn đường nào mà ta vẫn hay gặp trong khu trung cư hoặc ngõ xóm, nhưng ở đây đâu có khu dân cư hay ngõ xóm nào? Ở đây chỉ có gió lạnh căm căm, lá khô rơi xào xạc và phân của chim muông, thú hoang. Ngọn đèn đường đứng sừng sững giữa nơi hoang vu khiến ai cũng thể tin vào mắt mình.
      cột đèn đường xuất giữa rừng nguyên sinh, hơn nữa nó lại sáng, điều này ngoài sức tưởng tượng.
      Ánh sáng phát ra từ ngọn đèn dầu tùng đơn sơ được lồng trong chụp thủy tinh, treo lên giá cột đèn đường bằng sợi dây thép, kiểu đèn dầu này giờ tuyệt tích, nó là sản vật của thời đại cũ. Dầu dùng tiêu hao rất nhanh, ngọn lửa lay động phập phù mấy cái rồi tắt ngúm.
      Đèn cầy hỏi:" Sao ở đây lại có ngọn đèn kì lạ thế nhỉ?"
      Đèn cầy phụ họa:" Ừ! Nó thuộc về rừng rậm!"
      Tô My suy đoán:" ràng ai đó treo ngọn đèn dầu tùng lên cột đèn, nhưng sao cột đèn lại xuất ở đây nhỉ?"
      Phân cục trưởng quay sang
      ba thành viên tổ chuyên án, :" Tổ chuyên án hãy giải thích cho mọi người xem nào!"
      Họa Long đùn đẩy:" Chú Triển! Chuyện này với chú chắc dễ như ăn cháo nhỉ?"
      Bao Triển :" Đưa tôi cái xẻng!"
      Đèn cầy đưa cho Bao Triển cái xẻng công binh, Bao Triển đào hố xung quanh cột đèn, giá đèn có dấu hiệu nghiêng ngả trực rơi, xem chừng cột đèn này khá cũ ròi! Nước sơn cột đèn cũng bong tróc gần hết, Bao Triển đào khá lâu, liên tục hất đất sang bên, cuối cùng Bao Triển cắm xẻng công binh lên đống đất, nhảy xuống cái hố mà vừa đào quan sát chân đèn trong hố.
      Bao Triển xem xét tỉ mỉ , đoạn bảo:" Cột đèn này có đế, cũng có linh kiện gia cố."
      Phân cục trưởng chưa hiểu:" Điều đó có nghĩa là gì?"
      Bao Triển ngẩng đầu lên trời.
      Phân cục trưởng sốt ruột hỏi:" Nhìn gì mà nhìn? Lẽ nào nó từ trời rơi xuống?"
      Bao Triển đáp chắc nịch:" Đúng vậy! Cột đèn này rơi từ trời xuống. Lúc rơi xuống, nó vừa vặn cắm phập xuống chỗ này."
      Phía cột đèn là vách vực cao vút, mây trắng vờn quanh, mọi người đều biết khả năng đó có thứ gì đặc biệt. Nếu cột đèn từ miệng vực rơi xuống phải là sức mạnh thần kì và
      quái dị đến mức nào mới có thể vận chuyển cột đèn đó đến miệng vực? Đồng thời , họ còn thắc mắc tại sao người ta ném cột đèn xuống đáy vực?
      có đường lên miệng vực, nơi đó cao trọc mây xanh, vách đá dựng đứng, vững trãi, thành mọc đầy dây leo và hoa dại.
      Mọi người tìm kiếm khu vực chung quanh hồi lâu nhưng phát phòng cháy của lâm trường, cũng thấy điểm tác nghiệp của nhân viên gác rừng, xung quanh hề có dấu vết cư trú cũng như sinh sống của con người.
      Vậy ngọn đèn dầu tùng treo cột điện từ đâu mà đến?
      Đại Xuân Tử hốt hoảng :" Của quái vật lông trắng... à bà lão mặt mèo! Chắc chắn bà ta chỉ quanh quẩn đâu đấy thôi!"
      Phân cục trưởng chửi đổng:" Mẹ nó! Gặp ma chắc!"

      Địa điểm gác rừng gặp nạn xa đấy lắm, mọi người vội kéo đến trường, nhưng người ta phát xác ta còn ở đấy nữa. Đại Xuân Tử run cầm cập, mặt tái xanh, ta liên tục lẩm bẩm trong miệng rằng ta tận mắt nhìn thấy bà lão tóc trắng kéo tử thi . Bao Triển phát có vết kéo lê bên dới gốc cây, lần theo vết kéo, họ khoảng mười mấy phút thấy nấm mồ ra trước mắt, gió thổi lá tùng nghe vi vút, nước chảy róc rách,
      ngờ bãi đất khá bằng phẳng gần núi lại có nấm mồ.
      Xung quanh nấm mồ vẽ hình bát quái.
      nền cát trước mồ viết:" Mão-Dậu-Tử chính" ngoài ra còn môt hàng chữ viết khá mờ, giờ phân biệt được chữ nào với chữ nào nữa
      Họa Long :" Trông hình bát quái và mấy chữ kia rất cổ quái."
      Bao Triển đoán:" Có vẻ liên quan đến phong thủy."
      Tô My lẩm bẩm:" giá có bác Lương ở đây hay, chắc chắn bác biết nó có ý nghĩa gì."
      Cột đèn đường ở rùng nguyên sinh, cỗ thi thể cánh mà bay, ngôi mộ đột nhiên xuất trước mắt, chuỗi việc quái dị này khiến người ta khó lòng lí giải được. Mọi người xôn xao bàn luận, Đèn cù khả năng người nhà nạn nhân đến đây trước cánh át và chôn nạn nhân rồi, nhưng suy đoán này bị mọi người hoài nghi.
      Bao Triển dứt khoát:" Chúng ta phải đào mộ lên, xem bên trong có thi thể hay , nếu có chúng ta phải chuyển thi thể về khám nghiệm mới được!"
      Thế là cả nhóm bắt đầu ngay vào công việc, quản nhiên thi thể của nhân viên gác rừng được vùi dưới lớp đất, cổ ta có dấu răng, phần bụng có vết thương lớn do bị vật sắc nhọn đâm thủng và rạch đường khá dài.
      Mọi
      người thể tin thực diễn ra trước mắt: quái vật lông trắng giết chết ta, sau đó lại còn chọn nơi phong thủy rất đẹp để đắp mộ cho ta, cuối cùng chôn thi thể xuống dưới đó!
      Đại Xuân Tử tỏ ra sợ hãi, thậm chí ta còn dám nhìn thi thể, chỉ muốn nhanh chóng dời khỏi nơi đây
      Phân cục trưởng bảo mọi người chặt cành cây làm chiếc cáng khênh thi thể nạn nhân trở về theo lối cũ. Khi ngang qua cột đèn đường, mọi người hẹn mà cùng dừng bước.
      Rốt cuộc ngọn đèn dầu từng treo lơ lửng ở giữa rừng núi hoang vu này có mang hàm nghĩa chỉ dẫn gì ?
      Bao Triển :" Hay là chúng ta cứ mang cột đèn này về làm chứng nhỉ?"
      Đèn cầy hỏi:" Mang nó về để chứng minh điều gì?"
      Phân cục trưởng nhửng đầu lên nhìn miệng vực, miệng lẩm bẩm:" Chẳng biết có đường lên đó nhỉ?"
      Đèn cù khăng định:" Nhất định đó phải có thứ gì đó!"
      Bao Triển giật ngọn đèn dầu tùng xuống, chẳng ngờ cột đèn cũng từ từ đổ theo, mọi người nhanh chân tránh sang bên. Khi cột đèn đổ, nó đè bẹp vạt dây leo khá lớn, mọi người phát miệng hang bị dây leo giăng lên thành vực và bị bụi cỏ che lấp.
      Cửa hang rất
      và rất kín đáo, chỉ đủ cho người chui vào. Phân cục trưởng Tào bảo Đèn cầy trước, Đèn cầy lấy hết can đảm mới dám chui vào, cậu ta phát hang núi có địa hình theo hướng dần lên cao, có lẽ nước xói mòn vách núi lâu ngày tạp thành cái hang này, điều đó chứng tỏ rất có khả năng hang núi thông đến đỉnh vực. Mọi người quyết định phải tìm hiểu ngọn ngành, thi thể của nạn nhân tạm thời để ở dưới chân vực, họ xếp thành hàng, từng người chui vào hang núi. Con đường dưới chân khúc khuỷu, gập ghềnh, mọi người làn từng bước tiến lên , trèo mãi lúc lâu, họ thấy phía trước có ánh sáng le lói, cuối cùng cũng tới lối ra cửa hang động, đó cũng chính là đỉnh vực.
      Chẳng ngờ khu vực chung quanh miệng vực rất bằng phẳng, hơn nữa diện tích lại khá rộng, khắp nới đều ngào ngạt hương hoa thơm cỏ lạ, mây trắng cuốn quanh, trông bồng bềnh mờ ảo như cõi tiên. Bên mép dài của thành vực có cây cổ thụ, chí ít cũng phải mấy trăm năm tuổi thân cây xù xì, mấy người ôm xuể, tán cây như chiếc ô khổng lồ. ngờ dưới tán lá xum xuê lại có ngôi nhà , trước nhà kê chiếc bàn đá, con quái vật lông tóc trắng xóa ngồi trước bàn đá, quay lưng về phía mọi người.
      Phân cục trưởng Tào giương súng, đanh giọng hỏi:" Ngươi là ai?"
      ta căng thẳng đến nỗi nghe giọng hơi run run
      Chẳng ngờ quái vật lông trắng đáp lại lời ta, chính xác đó là lời đáp của bà lão tóc bạc phơ. Tuy giọng bà yếu ớt, phều phào nhưng vô cùng bình tĩnh. Bà :" Đừng sợ! Lại đây uống tách trà nào!"
      Họa Long ấn khẩu súng trong tay phân cục trưởng Tào xuống, mọi người chầm chậm tiến về chỗ bà lão, bà lão tóc trắng lại cất giọng:" Nhìn thấy ta chớ sợ hãi!"
      Cả nhóm vòng từ đằng sau ra trước mặt. Cuối cùng mọi người nhìn chân dung của" quái vật lông trắng".
      Quần áo bà lão rách rưới, tóc rất dài, bạc trắng như cước, có lẽ mấy chục năm rồi bà lão hề cắt tóc. Bà lão ngồi đó, tóc dài quét đất che lấp cả tấm lưng. Ngay cả người cứng vía thoáng nhìn qua cũng phải lạnh gáy. Gương mặt bà lão càng khiến người ta khiếp sơ hơn, quanh miệng bà là râu, chòm râu cũng dài lê thê y như mái tóc, lông tơ màu trắng xám mọc đầy khắp người khiến bà chẳng khác gì mèo.
      Mái tóc trắng, hàm râu trắng, lông mi , loongmafy tráng dài lê thê, chúng quét đất theo mỗi bước bà di chuyển.
      ra mấy chục năm nay, quái vật lông trắng mà mọi người
      nhìn thấy chính là bà lão mặt mèo ở mép vực này.
      Tô My thận trọng hỏi:" Có phải bà mắc chứng rậm lông ?"
      Bà lão mặt mèo thở dài đáp, mặt bàn bày bảy ống nứa dùng để đựng trà, nước trà trong ống vẫn bốc hơi nghi ngút.
      Bao Triển chỉ vào chén trà và hỏi:" bàn có bảy chén trà, chúng tôi vừa khéo cũng có bảy người, sao bà biết hôm nay chúng tôi tới?"
      Bà lão mặt mèo đáp:" Ta luôn ở đây đợi các cậu, lâu lắm rồi!"
      Họa Long hỏi:" Bà tên là gì! Từ trước đến giờ bà luôn sống ở đây sao?"
      Bà lão mặt mèo lấy đầu ngón tay chấm vào chén trà, rồi viết chữ lên mặt bàn, chẳng ngờ ai trong số tất cả các thành viên có mặt tại trường biết chữ này. Bà lão viết chữ " Tích", Liêu Trai Chí Dị từng viết: người chết thành ma, ma chết thành tích, ma sợ tích cũng như người sợ ma vậy. Nếu viết chữ này dán lên cửa tất cả ma quỷ tránh xa ngàn dặm. Nếu viết chữ "tích" lên các lá bùa các lá bùa đó có hiệu quả tránh quỷ trừ tà.
      Bà lão mặt mèo vừa giải thích xong, phân cục trưởng liền buộc miệng hỏi:" Bà vậy có ý gì? Bà có phải là ma ?"
      Bà lão đột nhiên quay về phía Đại Xuân Tử bảo:"
      Cậu đừng sợ tôi!"
      Đại Xuân Từ Lắp bắp :" Tôi.."
      Bà lão mặt mèo phẩy tay:" Tôi cậu, tôi người đứng sau cậu kia kìa! mình cậu ta đầm đìa máu!"
      Đại Xuân Tử quay phắt người lại, phía sau trống trơn , chẳng có ai, sắc mặt ta trở nên trắng bệch, hai đầu gối lao vào nhau cầm cập. Ánh mắt bà lão xuyên qua Xuân Tử, nhìn chằm chằm về phía sau ta, chậm rãi như thể chuyện với khí:" Tôi tìm hộ cậu mảnh đất phong thủy khá tốt, đảm bảo con cháu tám đời nhà cậu ăn nên làm ra."
      Phân cục trưởng hỏi:" Bà chuyện với ai vậy? Lạ !"
      Bà lão mặt mèo :" Ta chuyện với người mà các cậu để dưới chân núi ấy! Cậu ta biến thành ma!"
      Mọi người nghe vật rợn tóc gáy, họ để thi thể của nhân viên gác rừng ở dưới chân vực. Theo cách bà lão , người chết biến thành ma và theo mọi người, chính xác hơn là luôn bám theo sau Đại Xuân Tử.
      Đại Xuân Tử khuỵu gối xuống đất, ta đột nhiên như phát điên, hai tay cào cấu vào da đầu và hét lớn:" Tôi thể chịu nổi được nữa rồi!"
      Đại Xuân Tử quay đầu lại, liên tục dập đầu cầu xin:" Xin tha cho tôi! Lẽ ra tôi nên giết ! Đúng thực nên
      giết chút nào!... Tha cho tôi!"
      Vậy là nguyên nhân của cái chết của nhân viên gác rừng hai năm mười, tên Đại Xuân Tử thành khai báo với phân cục trưởng Tào về hành vi giết người của mình.
      Đại Xuân Tử và nhân viên gác rừng xấu số nọ tình cờ thấy củ nhân sâm thiên nhiên mọc cheo veo vách đá. Nhân sâm là vua của bách thảo, nó cũng được gọi là địa tinh. Khi đó, họ tuần rừng, loại thực vật nở đầy hoa xanh tím xíu mọc bờ vực thu hút mắt của hai người. Họ tiến gần quan sát , ra đó là cây nhân sâm thiên nhiên vô cùng hiếm gặp, gốc cây rất to, thân cây cao hơn mét. nhân viên gác rừng liền hét lớn:" Đập búa!" Nghe nhân sâm có linh tính, nó chạy nếu biết có người muốn nhổ nó lên, chỉ khi gọi to "Đập búa!" nó mới đứng im, lúc đó người ta buộc sợi chỉ đỏ vào gân và lá và đào sâm. Người gác rừng nghe người già kể rằng nhân sâm cũng phân thành giống đực và giống cái, chúng luôn có cặp có đôi, quả nhiên dưới gốc cây cách đó xa, họ lại phát cây nhân sâm nữa. Sau khi đào lên, dùng tay ước lượng, họ đoán hai củ nhân sâm phải nặng gần khoảng năm kí lô. Củ nhân sâm trông rất mập mạp, lại có đủ đầu và tứ chi giống như con người.
      Người gác rừng đếm, mỗi củ nhân sâm có hơn hai mươi tua, theo cách tính dân gian, mỗi tua là trăm năm, như vậy hai củ nhân sâm này phải chừng hai ngàn năm tuổi.
      Người gác rừng reo lên:" Chúng ta phát tài rồi! Đây là hai củ nhân sâm vương hậu đấy!"
      Đại Xuân Tử cũng mừng húm:" Đúng vậy hơn nữa lại là nhân sâm hoang dã nữa chứ! Đúng là chúng ta giàu to rồi!"
      Người gác rừng bảo:" Hai chúng ta mỗi người củ"
      Đại Xuân Tử gật đầu đồng ý:"Được!"
      Nào ngờ Đại Xuân Tử lại nổi lòng tham, con quỷ tham lam quẫy đạp dữ dội trong trái tim y. Y muốn mình đoạt cả hai củ nhân sâm quý. Đợi người gác rừng ngủ say, y lấy đế đeo chân chọ thủng bụng của người gác rừng, đế đeo chân là dụng cụ làm bằng sắt, người dân vùng Đông Bắc thường dùng lúc hái quả thông, họ đeo vào chân để dễ dàng trèo lên cây hơn. Vì muốn tránh tội, y giả dạng dùng răng cắn vào cổ người gác rừng tạo trường giả vụ quái vật lông trắng giết người hút máu. Mặc dù cách giải thích này có về hơi hoang đường, nhưng ở nơi mà ít người dân mắt nhìn thấy quái vật lông trắng người ta tin sái cổ vào lời bị đặt giết người của y.
      quái vật lông trắng thực chất chính
      là bà lão mặt mèo, bà tình cờ nhìn thấy tử thi đường, xuất phát từ tấm lòng từ bi, bà giúp người chết đào mộ chôn thây.
      Tô My hỏi:" Bà cho cháu hỏi, bà có mắt dương ? Có thể chuyện với ma ạ?"
      Bà lão gật đầu.
      Họa Long quay chỗ khác lẩm bẩm:" Linh tinh!"
      Phân cục trưởng :" Chi bằng bà coi cho tôi quẻ là biết hay giả chứ gì!"
      Bà lão mặt mèo :" Cậu là kẻ đòi mạng, cậu đến tôi ắt phải , ngày chết của tôi sắp cận kề!"
      Bao Triển :" Cháu thấy bà ăn rất uyên thâm, lại còn biết viết chữ yểm bùa, vậy tại sao lại cư ở nơi sơn cùng cốc này? Bà là người kì lạ nhất mà cháu từng gặp, khi chúng cháu vẫn chưa đến, bà bày sẵn bảy tách trà... quả thực có năng lực thần kì, tiên đoán trước được mọi điều, có thể chuyện với người chết, cháu muố nhờ bà..."
      Bà lão mặt mèo :" Được! Ta thỏa mãn nguyện vộng của cậu."
      Cha mẹ Bao Triển qua đời từ khi còn thơ ấu, là đứa trẻ mồ côi, rất muốn thông qua bà lão mặt mèo vài câu với song thân sớm từ giã cõi đời của mình.
      Bà lão mặt mèo nhắm mắt ngôi thiền, lúc sau, bà mở mắt, bảo:" Ta tìm thấy cha mẹ cậu, họ muốn nhờ tôi với cậu rằng..."
      Bao Triển thận trọng hỏi:" Họ gì ạ?"
      Bà lão mặt mèo ghé tai Bao Triển, thầm câu.

      Bao Triển nghe xong câu này, ngẩn người hồi lâu, vẻ mặt thất thần, lát sau dòng lệ chầm chậm bò ra từ khóe mắt, rồi lăn dài má.
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4: Kì nhân dị

      Thông tin lan truyền với tốc độ chóng mặt, người ta đồn rằng bà lão mặt mèo sống núi, nơi mà chưa từng có dấu chân người, đó là thềm vực có cây cổ thụ tán lá rợp trời, bà dựng túp lều cỏ ngay dưới gốc cây già, cạnh ngôi nhà tranh bạt ngàn hoa lan và nhân sâm, có người bà chính là lão tinh trăm tuổi.
      Có người bà lão mặt mèo sỡ hữu con mắt dương, có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai, thông hiểu mọi thuật chiêm bốc, kinh dịch.
      Có người còn , bà lão mặt mèo vốn là giáo, bà chốn vào rừng núi sâu thẳm để tránh cách mạng văn hóa.
      Sau đó, mọi lời đồn thổi đều được chứng thực, phân cục trưởng Tào mời bà lão về phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh.
      Giao sư Lương hỏi:" Bà bắt đầu lên núi sống từ năm nào?"
      Bà lão đáp:" Từ năm 1968."
      Năm đó cách mạng văn hóa hừng hực bùng cháy, dường như bà lão mặt mèo tiên liệu được điều đó nên bà chọn cách lên núi lánh mình.
      Giao sư Lương thở dài buồn bã, cha mẹ của cậu bé người thú Cơm nắm chạy lên núi để trốn tránh kế hoạch hóa gia đình, còn bà lão mặt mèo chạy lên núi để trốn tránh cách mạng văn hóa! Họ đều phải vào rừng sâu núi thẳm để trốn tránh các chính sách của nhà nước!
      Bà lão mặt mèo sống vực của ngọn núi hoang vu, vách núi dựng đứng, phải khó khăn lắm mới trèo lên được, có lẽ hàng trăm ngàn năm nay, ngoài bà lão mặt mèo ra chưa từng ai sống miệng vực. vài nơi vách đá dựng đứng trong căn nhà bằng đá được thiên nhiên gọt đẽo chất đầy đồ vật tạp nham do bà lão nhặt về. Phần đầu câu chuyên từng nhắc đến bãi phân khổng lồ ở lâm trường quốc doanh, toàn bộ rác rưởi của cả huyện đều tập trung ở đây. Vật dụng hàng ngày của bà lão được nhặt về từ đống rác này. công nhân chuyên phụ trách chôn lấp rác , có đêm ta ngồi trong lều thu rác nhìn ra ngoài và tận mắt thấy con quái vật lông trắng như tuyết bò lên đống rác khổng lồ. Nhưng khi đó , ta cứ ngỡ mình hoa mắt hoặc đó chỉ là giấc mơ.
      Mọi kiến thức bà biết được đều bắt nguồn từ bãi rác, năng lực đặc biệt của bà cũng vô tình có được nhờ bãi rác.
      Ta có thể tìm được mọi thứ trong bãi rác, từ đạo đức kinh của Trung Quốc cho đến lịch sử triết học của Hy Lạp cổ đại, từ Nước mắt của Victor Hugo đến Nụ cười của Grabiel Jose Gracia Marquez, từ trận tuyết lịch sử năm 49 đến mưa năm 89. Với bà lão, đổng rác đó là cả kho báu, chính những người gom rác tạo nên hình thành của kho báu và công cuộc tích lũy. Với giá mấy xu lẻ cân, , họ liên tục làm khuynh đảo nơi này, biến nó thành núi vàng có thể tiêu biến bất cứ lúc nào. Bà lão bới được rất nhiều sách trong đống giấy vụn, đọc sách là thú vui giết thời gian duy nhất của bà ở nơi vực thẳm này.
      chạc cây cổ thụ từng có chiếc bánh xe, điều đó chứng tỏ trong sâu thẳm trái tim bà lão vẫn rất trẻ thơ, chắc bà biến chiếc bánh xe đó thành chiếc đu cho mình.
      Bà ngồi xích đu, ngắm nhìn bầu trời đầy sao và nghiên cứu tinh tượng, suy nghĩ về những vấn đề ảo diệu trong "Kinh dịch"
      Dường như chẳng có lĩnh vực nào mà bà lão hiểu, bà am hiểu sâu sắc về vật lý, biết cách làm sao để tiết kiệm lực nhất, cây cổ thụ miệng vực trở thành trợ thủ đắc lực cho bà, bà dùng tổ hợp lốp xe và tời quay, thêm sợi dây thừng để câu mọi thứ lên được từ bãi rác lên miệng vực này.
      Chiếc cột đèn sáng đứng sừng sững giữa hoang vu, vắt vẻo giữa nguyên sinh.
      Khung cảnh đó nên thơ biết bao!
      Bà lão mặt mèo bước loạng choạng, giờ bà quá già yếu. Nhiều năm trước, bà từng ngồi dưới cột đèn đường ở nơi hoang dã này để mặc gió táp mưa sa. Khi đó, bà nuôi chú hươu bị thương, bà đặt cột điện lên ván trượt tuyết, rồi để chú hươu kéo ván trượt về.
      Bà ngồi yên lặng dưới cột đèn, bầu bạn với bà chỉ có chú hươu què.
      Mấy chục năm nay chưa từng có ai qua nơi này, cột đèn có đèn chỉ thuộc về mình bà.
      Bà lão có đơn ? Bà ấy chỉ ngồi trong bóng tối thôi sao? Tuy sống mình nhưng bà hề đánh mất khả năng ngôn ngữ, bà chuyện cùng chú hươu, chuyện với gió, bà tự lẩm bẩm với mình:" Mày trở thành đèn dầu nếu mày gánh đêm vai."
      Mấy chục năm trước, mỗi lần bà lão tóc trắng xuất hành là lần có người nhìn thấy bà, mặc dù bà cố gắng thận trọng tránh xa nơi đông đúc và trọn thời gian ban đêm để đến bãi rác. Nhưng tất cả những người nhìn thấy bà đều chẳng dám tin vào mắt mình, chẳng ai nghĩ bà là người, thế là bà vô tình biến thành bà lão mặt mèo giết người hút máu trong truyền thuyết.
      Bà thích sưu tầm quả dại, thỉnh thoảng bà ăn trộm hạt ngô, hạt bông của người dân trong thôn, răng bà rụng hết, điều đó chứng tỏ bà thể là hung thủ sát hại hai mẹ con ở thôn Hướng Dương.
      Phân cục trưởng Tào mời bà lão về phân cục cảnh sát rừng Đại Hưng An Lĩnh , từ lúc bà lão về đây, người dân liên tục đòi gặp bà lão, chẳng ai biết tên họ của bà là gì, gia đình ở nơi nào, chỉ biết bà có thể coi bói rất linh. Những câu chuyện thêm mắm thêm muối của Đèn cù và Đèn cầy khiến năng lực của bà lão càng trở nên thần bí, mọi người càng thêm bán tín bán nghi. Khắp nơi đất nước đều có thầy tướng số hoặc bà đồng nổi tiếng, họ đều có thể dự đoán số mệnh, tiên đoán tương lai hoặc ra quá khứ từng người, cán bộ gọi nó là mê tín dị đoan, còn người dân ở đây càng sùng bái gấp bội.
      Ban đầu, chỉ có số người có quan hệ mật thiết với các nhân viên trong phân cục cảnh sát nhờ bà lão coi bói cho mình, sau đó ngày nào mọi người cũng ùn ùn kéo đến đòi xem.
      Giao sư Lương hỏi phân cục trưởng Tào:" Coi bói trong đồn cảnh sát liệu có hợp lí ?"
      Phân cục trưởng Tào tặc lưỡi:" Dào! Bà lão có thu phí đâu? Tôi chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu của quần chúng thôi!"
      Mặc dù có người sợ bà lão mặt mèo, thoạt nhìn gương mặt bà toan bỏ chạy, nhưng đa số người dân đến bói đều kinh ngạc thốt lên "Qúa chuẩn!", "Thiêng quá mất!" sau khi nghe bà phán. số người còn chủ động đưa tiền cho bà, nhưng bà lão mặt mèo kiên quyết nhận.
      Giao sư Lương thỉnh giáo vấn đề liên quan đến vũ trụ, thực ra ông muốn khảo chứng năng lực của bà lão mặt mèo.
      Bà lão mặt mèo đáp:" Chân tướng của vũ trụ nằm trong cát bụi."
      Giao sư Lương lại hỏi:" Ranh giới giữa thời gian và gian ở đâu?"
      Bà lão mặt mèo trả lời:" Chúng ta tưởng tượng có con kiến bò lên tờ báo phủ mặt bàn, chúng ta cho rằng con kiến đó là sinh vật mặt phẳng, là điểm, nó chuyển động mặt phẳng hai chiều là tờ báo, nó cần thời gian nhất định mới có thể bò từ đầu này của tờ báo sang đầu kia của tờ báo. Nếu chúng ta uốn tròn tờ báo, hai đầu của tờ báo nối liền vào nhau, điểm đầu nối liền với điểm cuối, gian hai chiều lập tức biến thành gian ba chiều, và thế là con kiến chỉ cần bước bò sang đầu bên kia của tờ báo nhanh như kì tích, đó là tốc độ chuyển độc cực hạn mà con kiến vĩnh viễn bao giờ đạt đến bằng sức lực của bản thân, nó bò từ điểm đầu đến điểm cuối chỉ trong nháy mắt. Tốc độ của con kiến có thể so sánh với tốc độ của ánh sáng mà loài người lí giải được. Con người sống trong gian ba chiều, vũ trụ là gian đa chiều, con người ở thế giới ba chiều thể giải thích được gian mười hai chiều, hoặc chí ít đến thời điểm này, chúng ta vẫn chưa thể lí giải được."
      Danh tiếng của bà lão này vang xa, thậm chí có người ở ngoại tỉnh còn lái xe đến đây nhờ bà lão mặt mèo xem tước số, ngay cả các quan chức và phóng viên cũng ái mộ danh tiếng của bà mà tìm đến. hôm, bà lão mặt mèo bỗng cảm thấy chán chường và mệt mỏi với việc coi bói. Vào buổi chiều tà, bà cất giọng uể oải :" Người cuối cùng nào!"
      Tô My hỏi:" Bà muốn rồi hay sao?"
      Bà lão gật đầu:" Đúng vậy! Ta phải rồi!"
      Bao Triển hỏi tiếp:" Bà muốn về lại miệng vực sao?"
      Bà lão mặt mèo đáp:" phải!"
      Họa Long :" Phân cục trưởng chăm sóc bà tốt thế cơ mà, chắc ta để bà đâu!"
      Bà lão mặt mèo nhìn xa xôi, bảo:" Ta phải đến nơi khác."
      Người xem bói cuối cùng hôm nay là tay thợ rèn sắt họ Ngụy ở thôn Hướng Dương, ông ta dắt theo thanh niên có khuôn mặt trắng bệch, ông ta đó là con trai mình, tên là Ngụy Hồng Hội, điều kì lạ là người dân trong thôn rất hiếm khi thấy đứa con này của tay thợ rèn họ Ngụy. Thường ngày, Ngụy Hồng Hội chẳng mấy khi bước chân ra khỏi nhà, chỉ khi đêm xuống, cậu ta mới dạo loanh quanh gần nhà, gặp người lạ lại thẹn thùng xấu hổ, chẳng dám chào hỏi, chỉ lẳng lặng cúi đầu qua.
      Phân cục trưởng Tào giành riêng mổ gian nhà kho cho bà lão mặt mèo, gian nhà ấy thường ngày vẫn là nơi bà ngồi coi bói cho mọi người,
      Gian phòng rất đơn sơ, chỉ có chiếc bàn, hai chiếc ghế và chiếc giường.
      Bà lão mặt mèo ngồi trước bàn, tay thợ rèn họ Ngụy ngồi trước mặt bà, Ngụy Hồng Hội đứng bên cạnh.
      Dường như bà lão mặt mèo hơi sợ, bà có thể xem số mạng cho người khác cũng biết được ngày tận số của mình, cuối cùng ngày đó cũng đến!
      Tay thợ rèn họ Ngụy :" Thực ra chúng tôi đến đây vì muốn nhờ bà khám bệnh."
      Bà lão mặt mèo đáp:" Ta biết!"
      Tay thợ rèn :" Con trai tôi mắc bệnh lạ!"
      Bà lão thở hắt ra:" Ta đợi ngày này lâu lắm rồi!"
      Tay thợ rèn cầu khẩn:" Bà có thể chữa khỏi bệnh cho con trai tôi ? Xin bà hãy giúp cho!"
      Tay thợ rèn đóng cửa lại, rồi khóa trái, Ngụy Hồng Hội hơi ngại ngùng, cậu ta rụt rè cởi áo. Sắc mặt người thanh niên này tái nhợt, ánh sáng trong phòng lờ mờ càng làm khuôn mặt cậu ta trông xanh xao hơn, nom trắng bệch như người chết vậy.
      Người thanh niên quay lưng lại, lưng cậu ta chi chít những lỗ , mỗi lỗ giống như hạt ngô khảm lưng, có nhân. Ban đầu cậu ta dám kể cho cha biết, mà cố gắng lôi những cá nhân ra khỏi người mình, ví dụ như nửa đêm cậu ta mò vào rừng, bò rạp ra đất, lật áo lên để chim bắt sâu. Rừng heo hút, ánh trăng vằng vặc nhưng chẳng thấy con chim nào.
      Tay thợ rèn họ Ngụy đưa con khám, nhưng bác sỹ cũng bó tay trước căn bệnh kì lạ này. Họ cho rằng đây có thể là loại kí sinh rất hiếm gặp, ví dụ kí sinh trùng hoặc áu trùng ruồi trâu kí sinh trong da người.
      Bà lão mặt mèo :" Cậu mắc bệnh này vì cậu ăn thứ nên ăn!"
      Ngụy Hồng Hội ngây thơ đáp:" Ơ? Tôi vẫn chưa ăn gì, chập tối đến giờ bố vẫn chưa cho tôi ăn cơm, bố dắt tôi đến đây gặp bà luôn mà!"
      Nhìn bề ngoài có thể suy đoán Ngụy Hồng Hội tầm hai mươi lăm tuổi, nhưng ràng trí tuệ đuổi kịp độ tuổi, khi cậu ta chuyện với bà lão mặt mèo, lưng vẫn quay về phía mặt bà như trước.
      Bà lão mặt mèo chỉ từ:" máu!"
      Ngụy Hồng Hội tròn mắt thốt lên:" Gì cơ?"
      Mãi lúc này Ngụy Hồng Hội mới quay người lại, cậu ta nhếch miệng cười, lộ hai vành lợi màu đen, cậu ta gật đầu công nhận:" Đúng thế! Tôi uống máu, sao bà biết tài vậy?"
      Bà lão mặt mèo :" Cậu uống cả máu của tôi nữa!"
      Bấy giờ, tay thợ rèn họ Ngụy mới lên tiếng:" Đúng vậy! Tôi sớm nghe bà sống núi, hằng ngày đều ăn nhan sâm, uống máu của bà, có thể bệnh của con trai tôi chữa khỏi."
      Bà lão mặt mèo thở dài:" Cuối cùng ngày đó cũng đến!"
      Tay thợ rèn họ Ngụy đeo găng tay bằng sắt đặc chế vào tay mình, mỗi ngón tay đều sắc nhọn khôn cùng. Y khởi động cổ tay , các khớp của găng tay sắt rất linh hoạt và nhàng, đeo găng tay sắt đó vào, bàn tay y lập tức trở thành hung khí lợi hại. Y tiến đến gần, bàn tay phải rờ đến cổ bà lão mặt mèo.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 5: Kí sinh trùng

      Bà lão mặt mèo biết tiên đoán số mệnh cho người khác, cũng dự liệu được ngày tận số của mình.
      Tên thợ rèn họ Ngụy chọn cách giết người ngay tại đồn cảnh sát, điều đó chứng tỏ y biết mình khó tránh nổi cái chết, thực ra y chuẩn bị đón nhận cái chết từ lâu rồi.
      Rất ít người bước chân vào vườn nhà tay thợ rèn họ Ngụy, thường ngày y bày bán nông cụ ở chợ làng để kiếm miếng ăn, gian nhà phía nam là bếp, nhà phía tây là kho cất các loại công cụ như liềm, cuốc, đinh ba, xẻng... còn có chiếc búa khí chạy bằng điện chuyên dùng để gò sắt. Phía đông có gian nhà rách nát, trong nhà có cỗ quan tài, mái nhà thông thống gió lùa, mặt quan tài phủ tấm nilon để đề phòng mưa dột ướt gỗ, nhưng vì căn nhà quá ẩm thấp nên vài chỗ quan tài mọc mộc nhĩ. Thỉnh thoảng tay thợ rèn họ Ngụy còn hái mộc nhĩ bên trong quan tài bỏ vào nồi hầm cùng thỏ rừng.
      Nhiều năm trước, khi lần đầu tiên xuống tay giết người y chuẩn bị sẵn chiếc quan tài này cho mình.
      Khi đó, cậu con trai Ngụy Hồng Hội hãy còn , tất cả những chuyện ngu xuẩn khó mở miệng kể cùng ai mà con trai y từng làm, y cũng đều làm.
      Vì sao y giết người?
      Vì y cần uống máu.
      Vì sao yphải uống máu?
      Vì y mắc bệnh.
      Tay thợ rèn sắt họ Ngụy mắc căn bệnh quái lạ mà các bác sỹ thể chẩn đoán rốt cuộc đó là bệnh gì. Y vô cùng thích uống máu, những thế nếu uống máu y thể chịu nổi.Y từng xem số phim về ma cà rồng, những cảnh tượng trong phim khiến y sợ hãi. Sau này y phát đứa con trai độc nhất của mình cũng mắc chứng bệnh kì lạ đó. Hai cha con y đều là ma cà rồng.

      thực tế, ma cà rồng là những bệnh nhân mắc phải chứng có tên là Porphyria, chứng bệnh về chuyển hóa heme trong máu. thế giới, bệnh nhân mắc phải bệnh này nhiều, tất cả chỉ có khoảng hơn trăm trường hợp. Tại bộ lạc nào đó thuộc bang Kalininggrad thuộc bang Xô Viết cũ, người ta bắt được thanh niên, kẻ này dùng dao đả thương phụ nữ, sau đó lao vào hút máu . Ở phần tử phạm tội mới mười bảy tuổi tên là Hatamen, y giết chết người phụ nữ nhà hàng xóm, rồi hút máu
      Năm 1963, bác sỹ người tên là Lee Illis cho ra đời cuốn sách mang tựa đề " Thảo luận về chứng bệnh Porphyria và nguồn gốc của ma cà rồng". Theo bác sỹ Lee , những tượng này còn rất nhiều bí nhưng có thể liên quan đến số căn bệnh di truyền có tên là Porphyria và số bệnh rối loạn hormone khác. Trung bình cứ hai trăm ngàn người, người lại mắc Porphyria. Trong trường hợp người bị mắc bệnh, con trai ông ta có tỉ lệ mắc bệnh là hai mươi lăm phần trăm. Người mắc chứng bệnh này thường có cảm giác sợ ánh sáng và luôn lẩn trốn trong bóng tối bởi khi tiếp xúc với ánh sáng, họ có thể phải chịu đựng những đau đớn về thể xác do hemoglobin trong máu bị phân hủy dưới tác động của tia tử ngoại. Khi bệnh trạng trở nên nghiêm trọng, người bệnh phải đối mặt với những rối loạn về hormone dẫn đến tình trạng móng tay móng chân mọc dài ra và quăng lại, lông mọc toàn cơ thể, lớp da quanh môi và lợi trở nên mỏng và co hơn khiến cho răng lộ ra như những chiếc nanh sói. Cũng chính vì da và lợi bị tổn thương nên bệnh nhân cũng rất dễ bị chảy máu ở miệng. Thậm chí có số nhà khoa học cho rằng những người bệnh rất nặng luôn cảm thấy cần máu và sẵn sàng uống máu để giảm bớt đau đớn của mình. thế giới vẫn chưa có phương pháp điều trị chứng bệnh Porphyria ngoài cách truyền máu vào tĩnh mạch cho bệnh nhân trong những trường hợp kịch phát và điều trị bằng phương pháp biến đổi gen để giảm bớt số lần tái phát.
      Bác sỹ Lee Illis còn viết với những bệnh nhân mắc nghiêm trọng xương cổ của họ cũng có màu đỏ.
      Có lần , Ngụy Hồng Hội tập xe chẳng may bị ngã chảy máu mũi, cậu ta liền liếm hết chỗ máu mũi chảy mặt.
      Porphyria là chứng bệnh di truyền, nên con trai của tên thợ rèn họ Ngụy cũng mắc bệnh giống cha, hơn nữa bệnh tình có phần nghiêm trọng hơn, cậu ta vô cùng sợ ánh sáng, ban ngày ít khi ra ngoài. Những lúc phát bệnh, cả hai cha con bắt buộc phải uống máu, nếu so sánh cảm giác lúc phát bệnh của hai cha con họ với cảm giác của những con nghiện lúc lên cơn hơi khập khiễng tuy nhiên chắc chắn khi ấy họ quằn quại chẳng khác gì những con nghiện. Nếu chữa trị kịp thời bệnh tình càng trở nên nghiêm trọng, thậm chí còn biến đổi hình dạng cơ thể, cuối cùng trông dị hình khiếp đảm chẳng khác gì người ta vẫn tưởng tượng và chiếu phim ảnh.
      Như , phương pháp chữa trị duy nhất là bổ sung nguồn máu mà trong người mất.
      Tên thợ rèn họ Ngụy từng đến bệnh viện để mua máu, nhưng bệnh viện bán. Ở nhiều nước, các cá nhân được phép mua máu, nếu muốn sử dụng máu phải có chỉ định của bệnh viện, khi ấy người cần mua mới có thể đến các trạm bán máu hoặc lấy máu trực tiếp từ kho máu dự trữ của bệnh viện.
      Hiến máu miễn phí nhưng khi cần mua máu bỏ tiền ra chưa chắc mua được!
      Ngụy Hồng Hội mắc chứng Porphyria cấp tính, chẳng biết phát bệnh lúc nào, khi phát bệnh, câu ta trở nên bất an, cổ vươn dài, miệng hé mở, nảy sinh ham muốn, dãi chảy dề dề và dấp dính hai bên mép, sau đó cảm giác bất an và hưng phấn dần dần trở nên cuồng loạn, trong đầu chỉ tồn tại ý nghĩ vô cùng mãnh liệt là uống máu.
      Nếu kịp thời truyền máu mặt cậu ta mềm nhũn. cậu thanh niên nhút nhát như Ngụy Hồng Hội khi phát bệnh dám chặn trong nhà vệ sinh công cộng, định cắn vào cổ , nhưng cuối cùng cậu ta vẫn dám ra tay giết người. nhân cơ hội hét to rồi bỏ chạy.
      Ban đầu, tên thợ rèn họ Ngụy thuê nhà ở huyện Tháp Lâm, y mở cửa tiệm bán nông sản địa phương và nông cụ, đồng thời còn bán cả số mặt hàng khô như quả thông hoặc hạt dẻ. Tên thợ rèn họ Ngụy rất khéo tay. Bộ găng tay sắt, chính xác là găng tay ngón sắt mà y rèn chủ yếu là dùng để leo cây. Rất nhiều người ở khu vực Đông Bắc đều phải vào núi hái quả thông, số quả thông mọc tít ngọn cây, thân cây lại
      to, vòng tay ôm cũng xuể, dùng tay trèo lên chẳng hề dễ dàng, thế là tay thợ rèn họ Ngụy liền chế tạo ra giày đeo chân bằng sắt và găng tay sắt đem bán cho những người cần leo cây. Qủa nhiên bộ nông cụ này rất đắt hàng.
      Sau đó, y phát , găng tay sắt chỉ dùng để leo cây mà còn có thể gây án, mười đầu ngón tay nhọn hoắt, sắc bén khôn cùng.
      Cha con họ Ngụy chuyển nhà mấy lần, nhưng phạm vi hoạt động cũng chỉ quanh quẩn ở mấy huyện thành thuộc khu vực rừng Đại Hưng An Lĩnh. Có năm, khi vừa mới qua tết thanh minh, y ở nhà muối kiệu, hai cha con phát bệnh. Họ thực cảm thấy nếu mình được uống máu chết. Tên thợ rèn họ Ngụy liền cầm găng tay sắt, lảng vảng trong hẻm hồi lâu, cuối cùng y xuống tay sát hại cậu bé học về muộn. Sở dĩ y rạch bụng nạn nhân trước là bởi vì y muốn cậu bé chết ngay. Y vục đầu vào cổ cậu bé, dùng răng xé cổ cậu bé, cậu bé kinh hoàng đến mức toàn thân co giật dữ dội...
      Mỗi khi giết chết người, y lại cuyển nhà, cuối cùng y lại chuyển về thôn.
      Tên thợ rèn họ Ngụy muốn con trai tham gia giết người, khi nạn nhân còn chưa chết mà con trai y uống máu, y liền giơ tay ngăn cản.
      Vì y hút máu mà vợ y sợ hãi bỏ .
      Hai cha con y nương tựa vào nhau mà sống, con trai là động lực duy nhất khiến y tiếp tục tồn tại, là ý nghĩa của cuộc đời y.
      Tên thợ rèn họ Ngụy :" Con à! Bố giết người là phạm pháp, nhưng con hút máu người phạm pháp."
      Ngụy Hồng Hội ngẩn người đáp:" Ồ! Ra vậy! Con hiểu rồi"
      Tên thợ rèn họ Ngụy bảo:" Mẹ con chạy theo người ta rồi! Theo thằng cha xe ba bánh bán dưa hấu!"
      Ngụy Hồng Hội dè bỉu:" Bà ta xấu xa! Mẹ nó, đồ giẻ rách!"
      Tên thợ rèn họ Ngụy thở dài:" Đừng trách mẹ con, có trách hãy trách bố, ai bảo hai bố con mình mắc phải căn bệnh quái ác này!"
      Sau khi trở về thôn Hướng Dương, lọt thỏm giữa những ngôi nhà xanh đỏ tím vàng của nhà hàng xóm, ngồi trong căn nhà tan hoang đổ nát của mình, hai cha con cảm thấy đơn đến tận cùng, ngoại trừ bản thân ra, họ chưa từng nghe ai kể người ta thích hút máu người giống mình. năm lại năm qua , họ cố kiết sống, kiên trì sống.
      Ngụy Hồng Hội từng .
      Xe cánh bước gặp duyên Lương Trúc, dập cánh hồng mừng lễ tình nhân!
      Ngoài ước muốn hút máu, Ngụy Hồng Hội còn có nguyện vọng, đó là láy vợ!
      Ngụy Hồng Hội từng xem mặt lần, bà mối cùng thôn sắp xếp cho cậu ta gặp sống ở đầu thôn, tên Mỹ Mỹ, tóc nhuộm vàng khè, mặc quần bò, đeo cặp khuyên tai vừa tròn vừa to, trang điểm theo kiểu hip hop, nom nửa phố nửa tỉnh, tuy hơi quê mùa nhưng cũng đến nỗi quá tệ. Ngụy Hồng Hội mặc áo sơ mi trắng, dép lê, gót chân còn lem nhem bùn đất.
      Vừa gặp mặt , Ngụy Hồng Hội trúng tiếng sét ái tình, cậu lập tức Mỹ Mỹ, cảm thấy Mỹ Mỹ đúng là tuyệt mỹ, nhưng sau lần đó, cậu ta bao giờ gặp lại Mỹ Mỹ nữa.
      Bà mối bảo:" Người ta chê cậu là thằng ngốc nên muốn gả cho cậu."
      Đúng là Ngụy Hồng Hội được khôn ngoan như những người khác, cậu ta gặp chút vấn đề về trí tuệ, nom ngốc nghếch, thậm trí còn lanh mồm lanh miệng bằng đứa trẻ.
      Chuyện xem mặt diễn ra khá lâu nhưng Ngụy Hồng Hội vẫn còn hậm hực trong lòng, cậu ta hận mà hận bà mối. Thằng ngốc đó cứng đầu ai sánh nổi, cậu ta cho rằng bà mối cố tình ngăn cản và phá đám mối lương duyên của mình.
      Sáng sớm hôm đấy, bà mối dẫn con trai ra huyện thành mua đồ, Ngụy Hồng Hội liền xông ra chặn đường.
      Ngụy Hồng Hội vốn chỉ định cãi nhau vài câu cho hả dạ, nhưng lại bí từ chẳng biết gì nên mở mồm ra là văng tục chửi bậy, hai mẹ con nhà nọ tức quá liền mắng cậu ta té tát.
      Ngụy Hồng Hội ấm ức chạy về mách cha:" Bố! Bố ơi! Con muốn uống máu chúng!"
      Giống như nghiện thuốc lá, thuốc phiện hay nghiện rượu, uống máu cũng gây nghiện. Tên thợ rèn họ Ngụy do dự vài phút rồi chiều con đeo găng tay sắt, y cùng con trai đuổi theo ra đầu thôn và giết hại hai mẹ con bà mối ngay đường núi dẫn ra khỏi thôn.
      Từ hôm đó, Ngụy Hồng Hội mắc chứng bệnh kì lạ khác, cậu ta thấy lưng mình ngứa phát điên, da lưng trở nên sần sùi, nổi cục giống như da cóc, các nốt sần dần dần hoại mục thành hình miệng lỗ, các miệng lỗ lưng cậu ta mau rít như tổ ong. Bác sỹ cho rằng rất có khả năng đây là chứng bệnh kí sinh do ấu trùng ruồi trâu hoặc loại kí sinh trùng nào đó chui vào cư trú trong da.
      Kí sinh trùng là loài côn trùng rất đáng sợ, người ta phát con gián chết nổi lềnh phềnh ven hồ nước, đó là kiệt tác của kí sinh trùng, kí sinh trùng dài gấp hai lần con gián nhưng nó vẫn có thể sống kí sinh trong cơ thể gián. Con người cũng bị truyền nhiễm kí sinh trùng, sau khi ấu trùng của trứng chui vào cơ thể người, nó phát triển thành nhộng và tồn tại trong cơ thể chủ rất nhiều năm, chúng có thể dài tới mét, kí sinh trùng có thể chui ra khỏi bề mặt da người từ bất kì lỗ tự nhiên nào cơ thể con người hoặc chúng tự đục lỗ chui ra.
      Hiển nhiên Ngụy Hồng Hội bị nhiễm kí sinh trùng, mà có khả năng nhiễm trứng của loài ruồi trâu.
      Đối tượng kí sinh của loài ruồi trâu thường là người hoặc súc vật. Ruồi trâu thường bám lấy con muỗi và đẻ trứng cơ thể chúng, sau đó muỗi mang trứng ruồi trâu tìm loài người, khi muỗi trâm ngòi hút máu, trứng của ruồi trâu rơi xuống bề mặt da rồi nở thành ấu trùng, ấu trùng chui vào cơ thể người qua lỗ chân lông. Lũ ấu trùng ăn các tổ chức mô để sống, sau khi trưởng thành, chúng hóa thành nhộng, cuối cùng chui ra khỏi bề mặt da.
      Thịt người nuôi chúng thành những con nhộng béo tròn béo trục, chúng ngoan cường bám cơ thể người, lưng chúng có gai móc, gai chọc thủng tổ chức tế bào con người, cac gai móc thân còn giúp chúng cố định bên trong các tổ chức, muốn quét sạch lũ côn trùng kí sinh này là điều hề dễ dàng.
      Tên thợ rèn họ Ngụy tung viên xúc xắc đầy may rủi, y quyết định sát hại bà lão mặt mèo ngay trong đồn cảnh sát. Trước khi rời khỏi nhà, y với con trai thế này:" Bà lão mặt mèo sống lâu năm núi, suốt ngày ăn nhân sâm mới sống được đến tuổi này. Bố dẫn con uống máu bà ấy, có lẽ uống xong, con khỏi bệnh. Trong nhà có cỗ quan tài, chắc tới lúc bố phải dùng đến nó rồi. Bố dẫn con chuyến này mong thoát ra khỏi đồn cảnh sát. Chắc chắn bố bị người ta bắn chết, con hãy đặt bố vào quan tài và chôn xuống đất. Bố sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Bố tạo quá nhiều nghiệp chướng, giết chết bao nhiêu người! giờ con cũng trưởng thành, đoạn đường về sau chỉ còn mình con, con nhớ phải cẩn thận. Sau khi khỏi bệnh hãy lấy nào tốt bụng mà lấy. Lần này bố hút máu nữa. Lần này cũng giống như những lần trước, bố giết người, con chớ nhúng tay vào. Bố giết người phạm pháp, còn con hút máu người chết phạm pháp. Nào! thôi..."
      Ngụy Hồng Hội hồn nhiên :" Vâng! Bố con mình nhanh còn về! Con khỏi bệnh lấy Mỹ Mỹ làm vợ."
      Nếu kí sinh trùng sống lưng Ngụy Hồng Hội mà biết viết, có lẽ chúng viết như thế này:
      Tôi là kí sinh trùng, tôi theo đến rất nhiều nơi. Tôi quanh quẩn trong mười hai khúc ruột của . Tôi còn muốn chui vào dạ dày của dạo qua các hành lang giữa ruột và dạ dày, huyết quản là khu vườn của tôi, những thức ăn ăn vào hàng ngày trở thành thắng cảnh tôi thăm quan vào ban đêm. Tôi và bạn gặp nhau trong cơ thể , chúng tôi trồng tùng cúc trúc mai trong tim gan , chúng tôi vừa xây ngôi nhà mới trong .


      Hết quyển 4
      thutranlinhdiep17 thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]

      Đứa Con Ngục Tù
      Tác giả: Tri Thù
      Người dịch: Lương Ngân
      Nhà xuất bản: Dân Trí
      Thể loại: Tiểu thuyết trinh thám
      Đánh máy: Hồng Nhung, Thi
      Giới Thiệu:

      Bộ bách khoa toàn thư phơi bày gần như tất cả các nhân tố phạm tội.
      Vượt ngục, đào mộ, những tà thuật " dật" trong dân gian, những vụ án chưa từng được đưa ra ánh sáng, những câu chuyện khiến người đọc khỏi đứng tim.
      Các nhân vật chính, những con người bị rơi vào quên lãng, họ đưa bạn trở lại với trường vụ án, tận mắt chứng kiến và cảm nhận thế nào là "địa ngục trần gian".
      Tận sâu trong nội tâm của những kẻ phạm tội, cái thiện và cái ác vẫn lẩn khuất trong nhau... Ở đó, từng đốm sáng của nhân tính vẫn còn lập loè chưa tắt...
      lời nhắn gửi thiện ý đến bạn đọc: Trẻ vị thành niên, những người đủ can đảm, người có vấn đề về tim mạch xin thận trọng khi đọc quyển sách này... Đây chắc chắn phải lời nhắc nhở vô lý!
      P.S tập truyện này up hơi bị chậm nhé, truyện này, ko giống mấy tập trước 1 phần chỉ có 4 thương thôi nhé
      Last edited: 6/10/17
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :